Chư Vị, Nên Vào Vạn Hồn Phiên

Chương 142: Hóa rắn (1)

Chương 142: Hóa rắn (1)
Bên trong địa cung tĩnh mịch, Trần Nghiệp ngồi xếp bằng phía trước quả nhân sâm.
Cương sát chi khí lẽ ra bị từ trường tách rời, lúc này lại bị Trần Nghiệp trực tiếp hút vào cơ thể.
Trong chốc lát, cơn đau nhức kịch liệt thấu tận tâm can từ sâu trong huyết nhục của hắn truyền đến, giống như vô số cây kim thép đồng thời đâm vào, nỗi thống khổ của huyết nhục tan rã ập tới, Trần Nghiệp cũng phải cắn răng cố nén.
Toàn thân cốt tủy đều bị Cương sát chi khí xâm nhập, như thể que hàn nung đỏ đâm vào cột sống, khiến Trần Nghiệp phảng phất như đang ở Địa Ngục.
Phương thức tu hành khốc liệt như vậy, nếu ở nơi khác, Trần Nghiệp đã sớm toàn thân hóa thành vũng mủ.
Nhưng ở trước mặt quả nhân sâm, chỉ cần Trần Nghiệp hít sâu một hơi hương vị tươi mát kia, nhục thân đang tan vỡ này liền sẽ được ổn định lại, cốt tủy tái sinh, biến đổi để càng gần với dáng vẻ Tiên thiên.
Quả nhân sâm quá đỗi kỳ lạ, chính là Tiên thiên linh căn chân chính, có lẽ chính là tinh hoa Thanh Mộc trân quý nhất lúc trời đất sơ khai. Tu luyện gần bảo vật này, phảng phất có thể nhìn thấy một góc cảnh tượng lúc trời đất sơ khai.
Tu luyện như thế này thống khổ hơn trước rất nhiều, nhưng cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Công hiệu của quả nhân sâm này rất kỳ lạ, dường như chỉ cần ở gần nó là có thể không ngừng chữa trị tổn hại thân thể.
Trần Nghiệp đã từng nghĩ đến việc mời Trương Kỳ tới ngửi thử hương vị của quả nhân sâm này, biết đâu có thể giúp vị Trương chân nhân này sống thêm mấy năm, nhưng bên phía Thanh Hà kiếm phái lại từ chối.
Nghe Tô Thuần Nhất giải thích, Trương Kỳ sớm đã siêu thoát khỏi phàm thể, không còn là người tu hành phổ thông, cũng không cần mượn ngoại vật để kéo dài tuổi thọ. Bây giờ hắn chỉ đang dựa vào ý chí cường đại, cưỡng ép áp chế tu vi của bản thân, để mình có thể tiếp tục lưu lại phàm gian.
Bất kể là xuất kiếm hay tu hành, chỉ cần linh khí trong cơ thể dao động kịch liệt, hắn đều sẽ bị cưỡng ép đẩy lên cảnh giới phi thăng.
Quả nhân sâm này là vật đại bổ, Trương Kỳ dù chỉ hít vào một hơi cũng rất có khả năng không áp chế nổi tu vi. Vì vậy, việc duy nhất Trương Kỳ có thể làm bây giờ là không làm gì cả, lặng yên chờ đợi, dùng cách này để lưu lại trần thế thêm chút thời gian.
Ngược lại là Tô Thuần Nhất, sau khi đến địa cung này tu hành mấy ngày ngắn ngủi, đã vui mừng cho biết tu vi của mình lại có tiến triển rõ rệt.
Quả nhân sâm bây giờ chính là biểu tượng hữu nghị giữa Hoàng Tuyền tông và Thanh Hà kiếm phái. Song phương đã ước định, Thanh Hà kiếm phái sẽ định kỳ phái đệ tử trong môn đến đây, mượn công hiệu thần kỳ của quả nhân sâm để tu hành.
Để báo đáp, Thanh Hà kiếm phái sẽ hỗ trợ che giấu tin tức về quả nhân sâm, đồng thời đứng ra bảo đảm cho Hoàng Tuyền tông của Trần Nghiệp, nhằm tránh việc tứ đại môn phái lầm tưởng Hoàng Tuyền tông là Ma môn mà tiêu diệt.
Bây giờ Hoàng Tuyền tông chỉ vừa mới dựng sơn môn, cả tòa Phong Đô thành vẫn chỉ xây được bức tường thành, mỗi ngày đều bị mây đen bao phủ.
Mười vạn âm hồn kia không cần trả tiền công, thêm nữa nơi này vốn là gia viên tương lai của chúng, cho nên căn bản không cần Trần Nghiệp phải thúc giục.
Chỉ cần Trần Nghiệp xác định rõ ràng vị trí xây dựng, những âm hồn này sẽ tự động lao vào công cuộc kiến thiết bận rộn.
Tranh thủ cơ hội an bình khó có được này, Trần Nghiệp vội vàng chạy đến địa cung để dốc lòng tu hành.
Trong lòng hắn, vạn vật thế gian đều là hư ảo, chỉ có tu vi của bản thân mới là căn bản có thể dựa vào.
Hắn khó khăn lắm mới có được thượng phẩm Cương sát luyện thể chi pháp, vừa mới bắt đầu tu hành, liền bị cuốn vào những sự vụ phức tạp ở Bắc Cương, bận rộn hơn nửa tháng. Sự giày vò này không chỉ củng cố thân phận Ma môn đích truyền của hắn, mà còn suýt chút nữa khiến hắn mất mạng.
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể trải qua mấy ngày cuộc sống an ổn, Trần Nghiệp chỉ muốn bù đắp lại khoảng thời gian tu hành đã bỏ lỡ trước đó.
Dù sao bên ngoài đã có tôn chủ hỗ trợ trông coi đại cục, có lẽ cũng không xảy ra nhiễu loạn gì lớn.
Trần Nghiệp liền nhân cơ hội trốn trong địa cung tu hành, trước hết phải vượt qua cửa ải Cương sát luyện thể này.
Luyện thể vốn không tầm thường, nhất là thượng phẩm luyện thể chi pháp, cần phải lột xác từ trong ra ngoài. Trần Nghiệp bây giờ đang cắn răng cố nén, sự thống khổ đi kèm với khoái cảm khi máu thịt tái sinh khiến hắn khó chịu nhưng lại không thể dừng lại.
Cốt tủy được thay đổi một lần, lần nữa tràn đi khắp toàn thân.
Trần Nghiệp cảm thấy khí lực của mình tăng lên gấp bội, xương cốt trở nên kiên cố hơn, đến cả móng tay cũng phảng phất như biến thành miếng sắt, cào vào đá có thể tóe ra tia lửa.
Dựa theo lời của tôn chủ, luyện thể bình thường chỉ là luyện cho da thịt cứng cỏi, còn thượng phẩm luyện thể thì là trong ngoài như một, toàn thân trên dưới đều giống như tinh cương. Cảnh giới đó mới thật sự là kim cương bất hoại, pháp thuật và pháp bảo thông thường đều khó lòng tổn thương dù chỉ một chút.
Nhất là những loại pháp bảo vụng về chỉ biết dùng sức cứng để đập, chờ sau khi Trần Nghiệp luyện thể thành công, có thể trực tiếp dùng nắm đấm đập nát.
Sự biến hóa của nhục thân cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đan điền khí hải. Nguyên bản mười tám Khí Hải của Trần Nghiệp đã tràn đầy, không thể thu nạp thêm linh khí nữa, việc đả tọa tu hành đã trở nên vô dụng.
Nhưng sau khi huyết nhục của hắn lột xác, Khí Hải trong cơ thể dường như đã phá bỏ được trói buộc, bắt đầu lại lần nữa mở rộng, đủ để thu nạp nhiều linh khí hơn.
Tốc độ tu hành của Trần Nghiệp nhanh hơn người bình thường rất nhiều, cảm giác này vô cùng rõ ràng.
Lúc mới bắt đầu tu hành, Trần Nghiệp muốn mở linh mục còn phải niệm chú bấm pháp quyết, dùng nó để dẫn động linh khí bên ngoài cơ thể tới kích thích hai mắt. Đợi đến khi Khí Hải thành công, quá trình này liền nhanh hơn rất nhiều.
Bây giờ hắn cũng có thể giống như Tô Thuần Nhất, chỉ cần nháy mắt vài cái là có thể mở ra linh mục.
Trước kia dùng hộp kiếm để cô đọng một đạo kiếm khí cần chờ hơn nửa canh giờ, linh khí trong cơ thể như dòng nước nhỏ, bây giờ đã biến thành sông lớn cuồn cuộn, có thể khiến hộp kiếm kia luôn chứa đầy ba mươi sáu đạo kiếm khí, dùng hết lại bổ sung ngay.
Mà bây giờ, mười tám Khí Hải lại lần nữa khuếch trương, đây không chỉ đơn thuần là lượng biến đổi.
Cương sát chi khí bị Trần Nghiệp hút vào, dường như có một phần bị Khí Hải của hắn hấp thu. Trong cảm ứng của Trần Nghiệp, Khí Hải vốn óng ánh như Tinh Hà, mặc dù không ngừng xoay tròn nhưng cũng tĩnh mịch như Tinh Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận