Chư Thiên Từ Hồng Kông Thế Giới Bắt Đầu

Chương 127: Liên quan tới phỉ đồ manh mối, Đài đảo chi hành (cầu nguyệt phiếu! Cầu đặt mua) (2)

**Chương 127: Manh mối về bọn cướp, Chuyến đi Đài Đảo (cầu nguyệt phiếu! Cầu đặt mua) (2)**
"Nghe nói ngươi trong thang máy ở Tổng bộ Cảnh sát từng ôm ấp một cô nàng, vậy thì x·á·c thực rất có khả năng." Hứa Lạc châm chọc ngắt lời hắn, đúng là đồ p·h·ế vật.
Lúc làm việc, hắn gh·é·t nhất trong đội ngũ có loại đồng đội lưu manh, làm gì cũng không xong, ăn thì không chừa thứ gì, chỉ nhìn thôi đã thấy bực mình, hơn nữa ai biết lúc hành động có thể hay không k·é·o chân sau của mình.
Hồng Định Bang vẫn không từ bỏ, k·é·o thân thể mập mạp thở hồng hộc nói: "Hứa sir..."
"Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là tự mình đi ra ngoài, hai là ta bảo người ném ngươi ra ngoài."
Hứa Lạc quay người, mặt không b·iểu t·ình nhìn hắn.
Nhìn thái độ kiên định của Hứa Lạc, Hồng Định Bang trong lòng chửi ầm lên, chỉ đành giơ tay: "OK, ta đi, ta đi là được, giờ ta đi ngay."
Sau đó quay người hậm hực rời đi, ra khỏi sở cảnh sát, hắn cầm đại ca đại lên gọi cho đồng bọn: "Cảnh sát đi tới ngân hàng Đại Thông bên kia bố trí, vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động, ngày mai tạm thời để Vương thái thái đổi địa điểm lấy tiền, mẹ nó, ta bị đ·u·ổ·i ra ngoài, nhưng chỉ cần lấy được tiền, sau này không sao cả."
. . .
Sáng ngày thứ hai, Vương thái thái theo yêu cầu của bọn c·ướ·p trong điện thoại hôm qua, lái xe đến ngân hàng Đại Thông.
Mà ở phụ cận ngân hàng Đại Thông, cảnh sát đã sớm hoàn thành bố trí, chỉ còn chờ bọn c·ướ·p tự chui đầu vào lưới.
"Đinh linh linh ~ đinh linh linh ~ "
Sắp đến ngân hàng Đại Thông, điện thoại của Vương thái thái vang lên, nàng vội vàng cầm lên kết nối: "Alo."
"Vương thái thái, chuyện hôm qua ta dặn dò ngươi làm, ngươi đã làm chưa?" Âm thanh của tên cướp vang lên, cuộc điện thoại này cũng bị tổ nghe lén nghe toàn bộ quá trình.
Vương thái thái vội vàng đáp: "Rồi, ta đang trên đường tới ngân hàng, lập tức sẽ đến."
"Ngươi nghe đây, bây giờ không cần đến ngân hàng Đại Thông ở Loan Tử, lập tức đổi tuyến đường đến chi nhánh Kim Chung."
"A? Được, được, được, giờ tôi đi ngay."
Tại sở chỉ huy của cảnh sát, Hứa Lạc nói: "Những người khác ở ngân hàng Loan Tử đừng nhúc nhích, đề phòng bọn chúng giở trò, tiểu tổ chi viện lập tức đến chi nhánh Kim Chung."
"Tổ chi viện đã rõ." Phương Dật Hoa t·r·ả lời.
Lúc này Vương thái thái lại nhận được cuộc gọi thứ hai.
"Vương thái thái, ngươi không cần quan tâm ta là ai, đợi ngươi đến ngân hàng xong, ta sẽ gọi cho ngươi."
Đối phương nói xong câu này liền cúp máy.
"Đây là tiếng gì?" Hứa Lạc nghe không hiểu.
"Hứa sir, bọn c·ướ·p nói tiếng Mân Nam."
"Lập tức lần theo nguồn gốc cuộc điện thoại này."
Rất nhanh Vương thái thái nhận được cuộc gọi thứ ba, là người vừa nói tiếng Mân Nam gọi tới: "Ngươi đem 60 triệu đô la đổi thành năm mươi tờ ngân phiếu, sau đó đến ngân hàng Hoa Liên sát vách, rồi ta sẽ gọi cho ngươi."
"Thông báo tiểu tổ chi viện, lập tức đổi tuyến đường đến ngân hàng Hoa Liên." Hứa Lạc nói với giọng bình tĩnh.
Phương Dật Hoa mang theo người vừa đến chi nhánh ngân hàng Đại Thông ở Kim Chung, lại vội vàng chạy tới ngân hàng Hoa Liên.
Sau khi Vương thái thái đến ngân hàng Hoa Liên, tên cướp nói tiếng Mân Nam lại gọi điện, bảo nàng đem 60 triệu đô la lần lượt chuyển vào mấy tài khoản chỉ định.
"Hứa sir, cuộc điện thoại tiếng Mân Nam vừa rồi đã lần theo được, từ Đài Đảo gọi tới."
"Hứa sir, Vương thái thái bắt đầu gửi tiền, số tiền này đều được chuyển vào mười mấy tài khoản chi nhánh Đài Bắc của ngân hàng Hoa Liên."
"Lập tức liên hệ Cảnh Vụ Xử Đài Bắc." Hoàng Bính Diệu, người có cảm giác tồn tại rất thấp, rốt cuộc cũng p·h·át huy tác dụng, kết nối điện thoại rồi nói: "Alo, Thân trưởng phòng, chào anh, tôi là Hoàng Bính Diệu, Thự trưởng sở cảnh sát Du Tiêm Hồng Kông, có một vụ án b·ắt c·óc, có một khoản tiền chuộc chuyển vào mấy tài khoản của chi nhánh Đài Bắc ngân hàng Hoa Liên, tôi muốn nhờ Cảnh Vụ Xử các anh đóng băng khoản tiền này."
"Hoàng thự trưởng, vụ án b·ắt c·óc xảy ra ở Hồng Kông, không phải ở Đài Đảo, đây là hoạt động kinh tế bình thường, chúng tôi không có quyền can t·h·iệp, nhưng chúng tôi có thể cung cấp thông tin chủ tài khoản nhận tiền cho các anh."
"Vậy thì tốt, Thân trưởng phòng, cảm ơn anh."
Tiểu tổ lần theo dấu vết điện tử báo cáo: "Hoàng sir, Đài Đảo bên kia đã tra ra mười mấy tài khoản đó do bốn cá nhân nắm giữ, đang chuyển tư liệu tương ứng tới."
"A Lạc, thông báo cho Phương Dật Hoa, lập tức ngăn Vương thái thái chuyển tiền, nếu không chờ 60 triệu chuyển xong sẽ m·ấ·t manh mối." Hoàng Bính Diệu nói với Hứa Lạc.
"Vâng." Hứa Lạc gật đầu, sau đó ra lệnh cho Phương Dật Hoa: "Phương đốc sát, bất kể dùng phương p·h·áp gì, ngươi lập tức vào ngân hàng ngăn Vương thái thái chuyển tiền."
"Rõ." Phương Dật Hoa trả lời một câu, sau đó nhanh chóng xông vào ngân hàng, lấy giấy chứng nhận ra hô lớn: "Tổ trọng án làm việc, tránh ra, nhường đường!"
"Vương thái thái, bà không thể chuyển tiền nữa."
"Thả tôi ra, tôi phải cứu chồng tôi."
"Vương thái thái, những năm gần đây các vụ án b·ắt c·óc, sau khi nhận được tiền chuộc rồi g·iết con tin không ít, chỉ khi chưa lấy được toàn bộ tiền chuộc, bọn chúng mới không làm hại con tin, bà tin tưởng cảnh sát hay tin tưởng đạo tặc?"
Vương thái thái nghe vậy, sắc mặt lập tức âm tình bất định, một lúc sau mới nói: "Dừng gửi tiền."
"Đinh linh linh ~ đinh linh linh ~ "
Vừa dừng gửi tiền, điện thoại của nàng liền vang lên.
Rõ ràng là bọn c·ướ·p gọi, Phương Dật Hoa trực tiếp cúp máy, hiện tại tổng bộ bên kia đã nắm được địa điểm bọn c·ướ·p nhận tiền chuộc, tạm thời phải chặn đứng bọn chúng.
"Mẹ nó, dám cúp điện thoại của ta." Tại Đài Đảo, tên cướp chuyên trách thu tiền chuộc —— Tây Môn Đinh mắng một câu, sau đó gọi cho Hồng Định Bang: "Hồng gia, tiền chuộc chỉ nhận được 30 triệu, bây giờ đối phương không nghe điện thoại nữa, chúng ta nên làm gì đây?"
"Cảnh sát khẳng định đã căn cứ thông tin điện thoại mà lần theo đến Đài Đảo." Hồng Định Bang là một thành viên trong đội cảnh sát, rất nhanh đã đưa ra kết luận này.
Tây Môn Đinh k·i·n·h· ·h·ã·i: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Ngươi vội cái gì! Đài Đảo và Hồng Kông không có điều lệ dẫn độ, còn có thể bay tới bắt ngươi chắc?" Hồng Định Bang không vui quát lớn, sau đó nói: "Nhưng vì lý do an toàn, 30 triệu tiền chuộc còn lại không cần, hôm nay ngươi lập tức đem toàn bộ số tiền chuộc đã nhận được lấy ra, kiểm kê rồi cho vào túi, ta lập tức đến Đài Đảo hội họp với ngươi, chia tiền xong mỗi người một ngả."
Bởi vì bị đ·u·ổ·i khỏi vụ án này, hắn không thể nắm được động tĩnh của cảnh sát nữa, cho nên hắn không muốn mạo hiểm tham lam 30 triệu tiền chuộc còn lại.
An toàn là trên hết, không ổn thì chuồn mau.
Hắn cũng sớm mua nhà ở Châu Úc, trong 30 triệu đô la hắn chia phần lớn, có thể lấy được hơn mấy trăm vạn, qua đó sẽ là đại phú hào.
Đâu cần phải cầm mấy ngàn tiền lương mà bán m·ạ·n·g.
"Con tin thì sao?" Tây Môn Đinh hỏi.
Hành động lần này của bọn hắn chia làm ba phần, hắn phụ trách ở Đài Đảo lấy tiền, Ngũ Quốc Nhân và Ngũ Quốc Hoa phụ trách trông coi con tin trên một chiếc thuyền bỏ hoang ngoài biển, Hồng Định Bang và Nhan Tế Thanh ở lại Hồng Kông tùy cơ ứng biến.
Hồng Định Bang hừ lạnh một tiếng: "Giết, một tên nhà giàu bất nhân mà thôi, ta vốn không định để hắn sống, ta lập tức bảo huynh đệ Ngũ gia đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, bọn họ xé vé xong cũng sẽ chạy đến Đài Đảo."
. . .
Cùng lúc đó, sở cảnh sát khu Du Tiêm.
Bộ chỉ huy tạm thời "Vụ án b·ắt c·óc Vương Nhất Phi".
"Đạo tặc ở Đài Đảo lấy tiền, con tin cũng có thể ở Đài Đảo, nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta không có quan hệ ngoại giao và điều lệ dẫn độ với Đài Đảo, bọn họ sẽ không giao người cho chúng ta." Hoàng Bính Diệu ngồi trên ghế, trong tay cầm tư liệu tài khoản của bốn cá nhân mà Đài Đảo vừa mới fax tới.
Trong đó có một người tên Tây Môn Đinh là người Đài Đảo.
Đây cũng là thân ph·ậ·n duy nhất mà bọn hắn có thể x·á·c định được của một tên trong bọn c·ướ·p, nhưng muốn bắt người lại rất khó.
Bởi vì bọn hắn không có quyền chấp p·h·áp ở Đài Đảo.
Mà nếu để cảnh sát Đài Đảo bắt người, bắt xong cũng không trả lại cho bọn hắn, hoàn toàn tốn c·ô·ng vô ích.
Bành cảnh ti tiếp lời: "Cho nên, chỉ có thể p·h·ái một người qua đó, nhờ Cảnh Vụ Xử Đài Đảo ra mặt hỗ trợ, chờ bắt được đạo tặc rồi mang người về."
"Để ta đi." Hứa Lạc chủ động xin đi, vừa vặn tối qua Đại D nói Tưởng Sơn Hà muốn gặp hắn, t·i·ệ·n chuyến này đi xử lý luôn chuyện của Sơn Kê.
Nhân tiện xem thử đường muội của Tưởng Sơn Hà xinh đẹp đến mức nào, mà có thể khiến Đại D không gần nữ sắc lại khen ngợi như vậy.
Đại D là thật chỉ có vợ hắn là một cô nàng duy nhất.
Hoàng Bính Diệu đứng dậy vỗ mạnh vai Hứa Lạc nói: "Ta biết ngay, cuối cùng ngươi sẽ đứng ra vào thời khắc mấu chốt, không hổ là điển hình của tất cả cảnh sát Hồng Kông, vậy ngươi lập tức lên đường đi."
Hứa Lạc không đứng ra thì Hoàng Bính Diệu cũng sẽ chọn hắn.
"Dù sao ta cũng phải mang người trợ giúp đi." Hứa Lạc giơ tay, sau đó đưa ra yêu cầu: "Ngươi gọi điện cho Lôi Môn, mượn Mã Quân của sở cảnh sát Tây Cống về dùng."
Xưa có Lưu Bị mượn Kinh Châu.
Nay có Hứa Lạc mượn Mã Quân.
Đều là không định trả lại.
So với Viên Hạo Vân bọn hắn, vẫn là Mã Quân dùng tương đối thuận tay, mấu chốt là Mã Quân rất giỏi đ·á·n·h.
Hơn nữa Mã Quân còn rất nghe lời hắn.
"Được, ta gọi cho hắn ngay." Hoàng Bính Diệu đi sang một bên, cầm điện thoại lên: "Lôi Môn, ta là Hoàng Bính Diệu, có vụ án cần ngươi hỗ trợ..."
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Bính Diệu đi đến trước mặt Hứa Lạc cười nói: "Mã Quân lập tức tới đây."
Bốn mươi phút sau, Mã Quân đến sở cảnh sát.
Để tóc đinh, mặc áo da, phối cùng quần jean màu xanh lam, đứng trước mặt Hứa Lạc cúi chào: "Trưởng quan, Mã Quân của sở cảnh sát Tây Cống phụng m·ệ·n·h đến đây báo đến!"
Hắn trông trưởng thành hơn nhiều so với lúc mới gia nhập đội cảnh sát một năm rưỡi trước, còn để lại chút râu cằm.
"Lâu rồi không gặp." Hứa Lạc cười, đấm một quyền vào n·g·ự·c hắn: "Lôi Môn nói với ngươi rồi chứ."
"Nói rồi." Mã Quân gật đầu, có thể lần nữa làm việc dưới trướng Hứa Lạc, hắn tỏ ra rất k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Bởi vì thời gian này hắn ở sở cảnh sát Tây Cống nhận vô số khiếu nại, cấp trên luôn p·h·ê bình hắn, đâu giống như khi ở cùng Hứa Lạc, dù có đ·á·n·h n·ghi p·hạm gần c·hết cũng không sao, cho nên hắn rất nhớ Hứa sir!
Hứa Lạc sải bước đi ra ngoài: "Xuất p·h·át."
Mục tiêu —— Đài Đảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận