Cái Thế Đế Tôn

Chương 77: Đánh cược

Bọn họ nhìn vẻ sợ sệt của thiếu niên, đám người Thanh Vĩnh Ninh muốn bật cười, chút can đảm ấy mà cũng không có, còn đòi khiêu chiến Thanh Dật Tuấn?
Bởi vậy, bọn họ càng chắc chắn suy đoán trong lòng, thằng nhãi này quả nhiên là mượn danh Thanh Dật Phi để tăng thanh thế, phỏng chừng Lâm Thi Thi nhìn hắn với con mắt khác cũng là do bị hắn lừa.
"Sao, ngươi sợ rồi à?" Thanh Vĩnh Ninh lộ vẻ bề trên, cười nhạt nhìn thiếu niên: "Nếu sợ, thì đi ra ngoài nói rõ với ta, khỏi ở đây cáo mượn oai hùm. Cố gắng nhận sai đi, có lẽ ta còn có thể tha thứ cho."
"Không sai, ngươi ngay cả Ninh ca cũng không dám khiêu chiến, còn phùng má giả làm người mập muốn khiêu chiến Phi ca? Ta thấy ngươi đúng là điếc không sợ súng, gan của ngươi đúng là lớn, ngay cả ta cũng phải khâm phục."
"Hừ, bảo hắn xin lỗi là còn tiện nghi cho hắn đấy. Thằng nhãi này dựa vào danh tiếng của Phi ca để cáo mượn oai hùm, đúng là không biết chữ 'tử' viết như thế nào."
"Còn không mau đi theo ta, đi xin lỗi Tuấn ca, nếu không thì phải tiếp nhận khiêu chiến của Ninh ca!" Một thiếu niên khỏe mạnh quát lên, giọng điệu rất khó chịu.
Nhìn những khuôn mặt châm biếm kia, Đạo Lăng lộ vẻ khó xử, ấp úng nói: "Khiêu chiến thì khiêu chiến, có tiền thưởng không đấy? Không có tiền thưởng thì ta không đánh. Các ngươi nếu không đánh cược, ta sẽ không đồng ý khiêu chiến đâu."
"Cái gì? Ngươi còn muốn đánh cược?" Thanh Vĩnh Ninh kinh ngạc, có chút khó hiểu.
Những người bên cạnh hắn nhìn nhau, cũng rất kinh ngạc, không biết dũng khí của thằng nhãi này từ đâu tới, lại còn muốn đánh cược.
"Hừ, phải vậy chứ, đánh cược mới thú vị, như vậy mới có cái đáng xem." Lâm Thi Thi cười duyên, còn khinh thường nhìn vẻ nghi ngờ của bọn họ, khẽ lắc đầu: "Đừng nói các ngươi không có kim tệ để đánh cược, chỉ giao đấu thôi thì quá tẻ nhạt."
"Ai bảo ta không có kim tệ? Kim tệ của ta nhiều là đằng khác!" Thanh Vĩnh Ninh lập tức nổi giận, khó có thể chấp nhận việc Lâm Thi Thi khinh thường, hắn trực tiếp lấy ra một tấm thẻ một triệu kim tệ, nhìn Đạo Lăng với vẻ mặt kiêu ngạo, vênh váo tự đắc: "Một triệu, đủ chưa?"
Nói xong, Thanh Vĩnh Ninh thô bạo ném thẻ kim tệ xuống đất, mặt lạnh tanh, ra vẻ ta đây là kẻ giàu xổi, lầm bầm tức giận, ánh mắt vẫn nóng bỏng nhìn Lâm Thi Thi, ra vẻ nịnh nọt, chờ được khen ngợi.
"Một triệu kim tệ cơ đấy, Ninh ca đúng là có tiền, số kim tệ này ta còn khó mà lấy ra được, không ngờ Ninh ca tiện tay ném luôn, quả nhiên thô bạo." Thiếu niên khỏe mạnh tặc lưỡi.
Thanh Vĩnh Ninh càng thêm đắc ý, khiêu khích nhìn Đạo Lăng, hừ lạnh: "Bây giờ thì được chưa?"
"Quá ít, không cá cược." Đạo Lăng rất bình tĩnh lắc đầu.
"Cái gì? Không...không cá cược?" Thanh Vĩnh Ninh vội vàng hỏi lại, trừng lớn mắt, cảm giác như mình nghe lầm.
"Một triệu kim tệ mà cũng ngại lấy ra đánh cược? Thật là mất mặt." Lâm Thi Thi tiếp lời, vẻ khinh thường càng nặng, đôi mắt to híp lại như một con cáo nhỏ.
Thanh Vĩnh Ninh nắm chặt tay, suýt chút nữa mất khống chế, một triệu mà còn mất mặt ư?
Một cô thiếu nữ bình tĩnh lên tiếng: "Nếu ngại ít, các ngươi có thể lấy ra thêm một triệu kim tệ à?"
"Cái gì mà một triệu? Hừ, không có mười triệu kim tệ thì đừng có đánh cuộc, ta rất bận." Đạo Lăng lấy ra một tấm thẻ kim tệ, vẫy vẫy trước mặt bọn họ, vội vàng nói: "Nếu không có thì đi đi, ta còn có việc."
Một đám người hết hồn, nhìn số tiền trên thẻ kim tệ mà mắt ai cũng đỏ lên, thằng nhãi này lại có đến mười triệu kim tệ! Trong mắt bọn họ đều lóe lên vẻ tham lam, nhưng có Lâm Thi Thi ở đây thì không tiện ra tay, cũng không thể để lại ấn tượng xấu trong mắt người mình thích được.
Thanh Vĩnh Ninh còn do dự, thấy Đạo Lăng xoay người muốn đi thì hắn liền hiểu ra, nhớ lại vẻ mặt sợ sệt của thiếu niên kia, hắn biết thằng nhãi này lấy ra mười triệu kim tệ là muốn dọa mình để mình bỏ cuộc!
"Chờ đã, ai nói chúng ta không có mười triệu?" Hắn vội phất tay, lạnh lùng cười: "Cơ hội kiếm tiền đâu phải lúc nào cũng có, các ngươi đưa hết kim tệ trên người cho ta, sau đó ta trả lại gấp đôi!"
"Đây đúng là cơ hội kiếm tiền tốt, Ninh ca, ta đem hết kim tệ tích cóp trên người cho ngươi mượn." Thiếu niên khỏe mạnh mắt sáng lên, lấy hết số tiền mình có ra đưa cho Thanh Vĩnh Ninh.
Một đám người bảy góp tám nhặt, còn ép cả một cây linh dược vào, cuối cùng mới gom đủ mười triệu kim tệ.
"Sao? Mười triệu ta gom đủ rồi, bây giờ có thể bắt đầu chứ? Ta nói trước nhé, thua mà giở quẻ thì không phải là đàn ông!" Thanh Vĩnh Ninh thô bạo quát, ra vẻ dương cương thô kệch.
Nghe vậy, Đạo Lăng nghiêng đầu nhìn sang, mặt có chút cứng ngắc.
"Hừ, có Thi Thi tiểu thư ở đây!" Thanh Vĩnh Ninh khẽ nheo mắt, sợ hắn đổi ý, hắn nhấn mạnh giọng.
Đạo Lăng gãi đầu, lại lấy ra hai tấm thẻ kim tệ, ấp úng: "Ba mươi triệu kim tệ, đánh cược thì tiếp tục, không cá cược thì các ngươi đi đi."
"Cái gì? Ngươi, ngươi có ba mươi triệu!" Da mặt Thanh Vĩnh Ninh đột nhiên co rút, hét lên thất thanh, hắn nhìn chằm chằm ba tấm thẻ kim tệ với ánh mắt nóng rực, số tiền kia như muốn chảy cả nước miếng ra, thằng nhãi này lại có nhiều tiền như vậy ư?
Lâm Thi Thi cố nén cười, nàng biết rõ, mấy ngày trước Đạo Lăng đã cướp được hai mươi triệu kim tệ từ hai con hung thú thượng cổ, còn một tấm là lấy được từ cái túi da thú màu tím.
Một đám người biến sắc, số tiền cá cược này có hơi đáng sợ, nếu thắng thì phất lên nhanh chóng, nhưng nếu thua thì phải đi làm không công luôn ấy chứ.
"Không cá cược thì ta đi đây." Đạo Lăng tươi cười thu thẻ kim tệ về, ung dung thản nhiên nói, bước chân hướng về phía trong cung điện mà đi.
"Chán thật, ta còn tưởng được đánh cược một ván chứ." Lâm Thi Thi liếc mắt, mặt hết sức khinh thường.
Thanh Vĩnh Ninh bị ánh mắt khinh thường này kích thích suýt chút nữa nổ tung, chỉ vào Đạo Lăng quát: "Ngươi đứng lại cho ta, chính ngươi nói tiền đặt cược là ba mươi triệu, không được đổi ý!"
"Các ngươi lại không có kim tệ, thôi vậy, ta đi trước đây." Đạo Lăng nghiêng đầu, nhìn vẻ sốt sắng của hắn mà nói.
"Ai nói ta không có kim tệ?" Thanh Vĩnh Ninh mặt lạnh tanh, nhận ra vẻ sốt sắng của Đạo Lăng, trong lòng thầm buồn cười, hừ lạnh: "Ta cá cược, ngươi chờ đó, ta sẽ quay lại ngay!"
Mấy người nhìn nhau, trong lòng cũng nghi ngờ, tiền đặt cược này quá lớn, bọn họ không dám đánh, Thanh Vĩnh Ninh có lẽ là đi vay tiền.
"Lát nữa phải chia cho ta đấy nhé, nếu không ta không vui đâu." Lâm Thi Thi đến gần, ngón tay kéo kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng nói.
Đạo Lăng rất tự nhiên gật đầu, trong lòng cũng trở nên hưng phấn, hắn đang thiếu tiền, nếu có được mấy chục triệu thì thật là tuyệt vời.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Thanh Vĩnh Ninh nhanh chân đi tới, mặt hưng phấn khác thường, đây chính là ba mươi triệu kim tệ, nếu thắng thì phất lên nhanh chóng.
"Thằng nhãi, nhìn đây, chẳng phải là ba mươi triệu kim tệ sao? Hừ, dám đánh không?" Thanh Vĩnh Ninh ném kim tệ xuống đất, ra vẻ coi tiền như rác, nói: "Ta cảnh cáo ngươi đừng kiếm cớ, nếu ngươi đỡ được một chiêu của ta thì ba mươi triệu kim tệ này sẽ thuộc về ngươi!"
"Hừ, Ninh ca ra tay thì cần gì một chiêu, nửa chiêu là đủ giải quyết hắn rồi!"
"Đúng vậy, đã từng có một tên gan to bằng trời khiêu chiến Ninh ca, kết quả bị phế nửa thân, ta thấy kết cục của thằng nhãi này cũng không khác gì."
"Ninh ca, nể tình thằng nhãi này cúng nhiều kim tệ như vậy, nương tay cho nó một chút, đừng để nó chết quá khó coi." Thiếu niên khỏe mạnh cười nhạt.
Một đám người đều cười nhạt, Thanh Vĩnh Ninh tức giận nói: "Trận chiến này là để tặng Thi Thi tiểu thư, sẽ không quá máu tanh, nếu không Thi Thi tiểu thư sẽ trách ta."
"Vậy ta chờ xem." Lâm Thi Thi nhếch miệng, khẽ nở một nụ cười, khiến Thanh Vĩnh Ninh như hút thuốc lắc, hưng phấn bừng bừng nói: "Ta bắt đầu đây!"
Bàn tay hắn đột nhiên nắm chặt, toàn bộ cánh tay óng ánh, có một loại ánh sáng ngọc bích tuyệt đẹp, cánh tay như ngọc thạch phát sáng, cũng lộ ra một loại tinh lực cường tráng.
Thần thông của hắn có chút quỷ dị, huyết nhục biến thành ngọc thạch, khiến lực công kích tăng vọt, đây cũng là một loại thân thể thần thông, nhưng giới hạn ở tứ chi.
"Tuyệt vời, Ngọc Thạch Thủ của Ninh ca càng ngày càng đáng sợ, chiêu này đủ sức lay động cả hung thú thượng cổ."
"Đúng vậy, môn thần thông này của Ninh ca rất khó luyện, uy năng rất mạnh, một khi tấn công có thể đánh nát một ngọn núi nhỏ."
Những người xung quanh bình luận, ánh mắt cũng chuyển sang Đạo Lăng, muốn xem hắn sẽ ra chiêu gì.
"Thằng nhãi, nằm xuống cho ta!" Thanh Vĩnh Ninh vươn cánh tay ra, cánh tay óng ánh bùng nổ ra những gợn sóng cường hãn, khi cánh tay ép xuống, từng lớp chân không nát tan, mấy tảng đá xung quanh đều vỡ vụn.
Đạo Lăng vươn tay, nắm quyền ấn, nắm đấm vàng bạo phát, như một con rồng ngủ đông trỗi dậy, cuồn cuộn mà đến, đập phá tan nát mọi thứ.
Ầm một tiếng nổ vang, tứ phương chấn động, hiện ra những làn sóng khí hùng vĩ, luồng rung động này khiến mấy người sợ mất mật.
"Hay, Ngọc Thạch Thủ của Ninh ca càng ngày càng đáng sợ, cánh tay thằng nhãi này chắc chắn nổ tung."
"Đúng vậy, một chiêu này xuống, nó không chết cũng tàn phế!" Một đám người vỗ tay cười lớn, ánh mắt dán chặt vào những tấm thẻ kim tệ trên đất, mắt ai cũng sáng rực, vì chúng sắp thuộc về bọn họ.
Bọn họ nhìn chằm chằm những tấm thẻ kim tệ, nhưng một bàn tay thon dài xuất hiện, thu hết những tấm thẻ kim tệ trên đất đi, bọn họ còn tưởng là Thanh Vĩnh Ninh đã lấy đi chiến lợi phẩm, nụ cười vừa hé đã tắt ngúm.
"Đa tạ đã biếu tặng." Đạo Lăng vui vẻ thu kim tệ về.
Sắc mặt đọng lại lập tức nổi giận, khi nhìn sang Thanh Vĩnh Ninh thì ai nấy đều hết hồn, lúc này Thanh Vĩnh Ninh đang run rẩy, cánh tay óng ánh rỉ máu, xuất hiện những vết nứt, như sắp nổ tung đến nơi.
"Phụt..." Hắn phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, nằm trên đất khó khăn đứng dậy.
"Cái gì?" Một đám người hết hồn, thân thể run rẩy, hắn lại đánh bại Thanh Vĩnh Ninh, còn thắng ba mươi triệu kim tệ ư?
"Ngươi, ngươi đang đùa bỡn chúng ta!" Sắc mặt của tên thiếu niên khỏe mạnh trở nên dữ tợn, điên cuồng hét lên: "Xông lên cho ta, phế hắn đi, đoạt lại kim tệ!"
Một đám người kinh nộ, sáu người vây công, đều đánh về phía Đạo Lăng, muốn đoạt lại kim tệ.
Sáu cánh tay chưởng đánh về phía sau lưng Đạo Lăng, hắn đột nhiên giẫm chân xuống, mặt đất rạn nứt, sụp đổ, sáu người loạng choạng bị loạn thạch nhấn chìm.
Đạo Lăng vung tay áo, một đạo cương phong quét ra, bảy người bị đánh bay đến chân núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận