Cái Thế Đế Tôn

Chương 166: Thừa dịp cháy nhà hôi của

**Chương 166: Thừa dịp cháy nhà hôi của**
Đạo Lăng trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc, hắn bị lời của Càn Dao làm cho hoảng sợ, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được đảo qua thân thể mềm mại đang nằm trên đất.
Phải thừa nhận, vóc dáng của Càn Linh rất tuyệt, người theo đuổi không ít, quả là một mỹ nhân hiếm có.
Nhưng lúc này, hai mắt nàng vô thần, chỉ còn lại một cái xác không hồn, đây là dấu hiệu nguyên thần ly thể, căn bản không có chút sức phản kháng nào.
Càn Linh tức giận đến phát run, nàng thật sự e ngại bàn tay bẩn thỉu của tên ăn mày kia mò mẫm mình, không khỏi rùng mình một cái.
"Thế nào? Vóc dáng được đấy chứ? Mau đi lột sạch y phục của nàng ta đi, khẳng định trắng trẻo nõn nà." Càn Dao sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cười hắc hắc đứng dậy.
"Vô liêm sỉ, ngươi câm miệng cho ta!" Càn Linh giận đến muốn rách cả khóe mắt, nguyên thần run rẩy, nhưng nàng thay đổi sắc mặt cực nhanh, cười với Đạo Lăng: "Ngươi chỉ cần lột quần áo của Càn Dao, ta cho ngươi một viên đan dược ngũ phẩm!"
"Đan dược ngũ phẩm!" Đạo Lăng vỗ vỗ miệng, đúng là phú bà, động một chút là đan dược ngũ phẩm, trên người hắn cũng chỉ có một viên, lại còn là từ trên trời rơi xuống.
Càn Dao giật thót tim, nàng thật sự e ngại Đạo Lăng quay lại đối phó mình, vội vàng nói: "Ngươi tính toán sai rồi, không biết vừa nãy là ai, ra lệnh một tiếng là muốn lấy mạng hắn? Hắn sẽ không nghe ngươi đâu, đừng dùng mấy cái mẹo vặt đó."
"Buồn cười, trước lợi ích, lời ngươi nói vô dụng!" Càn Linh hừ lạnh, lập tức ôn nhu cười với Đạo Lăng: "Ta nói được làm được, ta có thể thề, với điều kiện ngươi đứng về phía ta."
Đạo Lăng xoa xoa tay, ánh mắt dò xét khắp người Càn Linh, nàng cười hắc hắc hỏi: "Thật cho ta đan dược ngũ phẩm à?"
"Ngươi cái tên tham tiền, sao ngươi có thể như vậy!" Càn Dao sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: "Ngươi không thể phản bội ta, bằng không ta cắn chết ngươi."
Càn Dao sợ đến hoa dung thất sắc, nàng hiện tại nguyên thần ly thể, nếu Đạo Lăng thật phản bội, tuyệt đối nguy hiểm vạn phần.
"Đương nhiên rồi, đừng nói đan dược ngũ phẩm, coi như là lục phẩm ta cũng có thể giúp ngươi có được!" Càn Linh cười lớn: "Còn không mau đi lột y phục của nàng ta!"
"Vậy được." Đạo Lăng gật đầu, bước đến trước thân thể Càn Dao, ánh mắt dò xét thân thể mềm mại đẫy đà kia, hắn nhếch mép: "Vóc dáng đúng là rất ngon."
"Ngươi muốn làm gì?" Tình cảnh này khiến mí mắt Càn Linh giật thót, nhưng không dám răn dạy hắn, dịu giọng nói: "Ngươi nhìn ta làm gì, chẳng phải bảo ngươi sang chỗ Càn Dao sao? Vóc dáng của nàng ta còn ngon hơn ta."
"Ngươi con tiện nhân này!" Càn Dao nổi điên kêu to, nguyên thần màu vàng bốc lên hung khí hừng hực, bàn tay mập mạp màu vàng óng quạt về phía gò má Càn Linh.
Rõ ràng, Càn Linh ra vẻ nắm chắc phần thắng, cười tủm tỉm nói: "Ngươi dám đánh ta? Thật là đại nghịch bất đạo, nhưng nguyên thần của ngươi không phải đối thủ của tỷ tỷ đâu."
Nguyên thần của Càn Linh lượn lờ xung quanh, công kích hời hợt, nàng lo lắng nguyên thần bị thương, nếu nguyên thần bị thương, phiền phức sẽ lớn hơn, nàng không dám đánh cược.
"Tham tiền, ngươi mà dám nghe lời nàng, xem ta trừng trị ngươi thế nào!" Càn Dao hung tợn quát Đạo Lăng.
"Hắn là người của ta, hiện tại không thuộc về ngươi, bớt ồn ào!" Càn Linh hừ một tiếng, ánh mắt nhận ra Đạo Lăng vẫn nhìn chằm chằm vào thân thể mình, trong mắt chợt lóe hàn khí, không chút biến sắc nói: "Ngươi sao còn chưa đi?"
"Ngươi không phải nói cho ta đan dược sao? Túi hư không ở đâu? Không có đan dược ta không làm." Đạo Lăng cười đểu cáng với nàng, trong lòng kinh ngạc, túi hư không của nàng ở đâu? Vừa nãy tìm một hồi vẫn không thấy.
"Cái này... ta sẽ đưa cho ngươi sau, đừng vội mà!" Càn Linh nhẹ giọng, nũng nịu nói: "Nóng vội ăn không được đậu hũ nóng."
"Ta biết túi hư không ở đâu, giấu trong khiếu huyệt của hắn kia kìa!" Càn Dao đôi mắt đen láy đảo quanh, liền hài lòng cười: "Làm sao lấy được, tự ngươi nghĩ đi."
"Đáng ghét!" Càn Linh thầm mắng trong lòng, sắc mặt kịch liệt biến đổi, rồi lại cười nói: "Ngươi đừng gấp, đồ ta nhất định sẽ đưa cho ngươi, nếu ta không cho ngươi, chết không yên lành, bây giờ ngươi tin ta chưa?"
"Ta cảm thấy vẫn là nắm chút gì đó trong tay thì tốt hơn." Đạo Lăng lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía trâm cài tử kim trên đầu Càn Dao, là một chiếc trâm màu xanh biếc, trông cực kỳ hoa lệ.
"Đây là một bảo vật." Đạo Lăng tháo trâm tử kim xuống, nhìn ngắm mấy lần, rồi ánh mắt rơi vào vòng ngọc trắng nõn trên cổ tay nàng, liền nắm lấy cánh tay nàng, một mạch tháo xuống.
Đạo Lăng không khỏi thở dài: "Không sai, đều là cực phẩm bảo khí, mấy món trang sức đều là bảo vật, quả nhiên là phú bà."
"Khách quan, nàng đương nhiên là phú bà rồi." Đôi mắt Càn Dao cong thành hình trăng lưỡi liềm, sắc mặt vui mừng hiện rõ trên khóe mắt, cười hì hì nói: "Hơn nữa là đại phú bà, trong túi hư không chắc chắn có rất nhiều rất nhiều bảo vật."
"Vô liêm sỉ, chờ nguyên thần ta trở về, ta nhất định chém ngươi thành trăm mảnh!" Sắc mặt Càn Linh khó coi vô cùng, hận không thể bóp nát móng vuốt của hắn, mà đáng ghét nhất là, không thể tức giận mắng hắn, còn phải tươi cười đón lấy, việc này còn khó chịu hơn giết nàng.
"Nếu ngươi thích, ta đều cho ngươi." Càn Linh cố nén lửa giận, miễn cưỡng tươi cười nói: "Coi như là tiền đặt cọc, ngươi hài lòng chứ?"
"Nhanh, cởi hết yếm của nàng ta, đó cũng là một dị bảo, có thể tự động bảo vệ." Càn Dao hài lòng cười lớn: "Nhanh lên nha, là bạch ngọc cạp váy."
"Ngươi!" Nguyên thần Càn Linh run lên, hai mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Nghe vậy, Đạo Lăng nhìn vào chiếc thắt lưng ngọc màu trắng trên eo nàng, mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức nhỏ bé đáng sợ, hắn tặc lưỡi: "Thật là nhìn lầm, ta cứ tưởng là đồ trang sức bình thường, không ngờ lại là bảo vật."
Càn Linh giận đến sôi máu, nàng không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi gào thét: "Ngươi dám, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, nếu ngươi còn dám chạm vào ta, ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!"
Càn Linh sắp phát điên rồi, nàng là ai? Hoàng nữ Đại Càn hoàng triều, thiên chi kiêu nữ, bất luận đến nơi nào đều được vạn người chú ý, được các tuấn kiệt trẻ tuổi lễ ngộ, nhưng tên ăn mày này lại dám khinh nhờn hoàng nữ cao quý!
Nàng tức đến đau bụng, việc này thật sự là vô cùng nhục nhã, khiến nàng lạnh toát cả sống lưng, không thể chấp nhận sự thật này, việc này còn khó chịu hơn giết nàng.
"Hừ, hắn có gì không dám? Ta vừa gả ngươi cho hắn rồi, bây giờ ngươi là thiếp của hắn, không được vô lễ với chủ nhân." Càn Dao cười khanh khách: "Vả lại, sờ ngươi mấy lần có mất miếng thịt nào đâu."
Càn Dao rất hiểu Càn Linh, kiêu ngạo vô song, bình thường các thiên chi kiêu tử không lọt nổi vào mắt, chỉ coi trọng những nhân kiệt như Võ Đế, nàng bây giờ bị một thiếu niên vô danh tiểu tốt sờ soạng, chẳng khác nào giết nàng.
Nguyên thần Càn Linh run lên, tuy rằng nguyên thần ly thể, nhưng những thay đổi vẫn liên kết chặt chẽ, toàn thân nổi da gà.
"Ngươi, ngươi tên cẩu nô tài, ngươi mà không dừng tay, ta quyết không tha cho ngươi!" Càn Linh nghiến răng nghiến lợi gào thét, tức giận đến run người.
"Hừ, vừa rồi còn muốn giết ta, bây giờ lại mắng ta? Xem ra chuyện này không thể xong." Đạo Lăng xoa xoa tay, cười ha ha: "Ta không phải thánh nhân, sao có thể không ra tay."
"Đồ hỗn trướng, ta thấy ngươi muốn chết!" Nàng tức đến suýt thổ huyết, nguyên thần bỗng nhiên bộc phát, lập tức nhảy lên hư không, hướng về mi tâm lao đi, muốn một lần nữa nắm quyền kiểm soát.
"Không được, Đạo Lăng ngươi mau lui lại!" Mắt Càn Dao co lại, phát ra âm thanh gấp gáp.
Nguyên thần Càn Linh trở về, một lần nữa nắm quyền kiểm soát, trong đôi mắt nàng bùng lên một đợt sóng khủng bố, cặp mắt đẹp phun ra hàn quang thấu xương, bàn tay chớp mắt giơ lên, đánh về phía đầu Đạo Lăng.
"Lại dám mưu sát chồng!" Đạo Lăng khẽ quát một tiếng, toàn thân tràn ra tinh lực chí dương chí bá, hướng về phía Càn Linh ép tới.
"Ngươi đang tìm chết, ta muốn xé xác ngươi ra làm năm mảnh!" Càn Linh phát ra tiếng rống giận dữ điên cuồng, nàng không ngờ thiếu niên này lại dám động thủ với mình, đúng là không muốn sống?
"Cái tên này." Càn Dao cũng ngẩn người, không ngờ Đạo Lăng lại ra tay với Càn Linh, hắn là đối thủ của Càn Linh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận