Cái Thế Đế Tôn

Chương 186: Cưỡng đoạt

Một đám trưởng lão nhíu mày, có chút không hiểu thằng nhãi ranh này muốn làm gì. Theo lý thuyết, Đạo Lăng nộp lên Tinh Thần Thần Dịch, đây là đại công tích, cần phải ra sức khen ngợi, nhưng lại muốn bảo mật như vậy, chẳng lẽ là cướp của người ngoài hay sao?
"Thằng nhãi ranh, ngươi có Tinh Thần Thần Dịch hay không?" Ông lão áo tím cau mày, ban đầu hắn còn chuẩn bị đả kích tam trưởng lão, nhưng không ngờ thằng nhãi ranh này lại nói có thứ này. Trong lòng tuy có chút khó chịu, nhưng cũng vô cùng chờ mong, chuyện này dù sao liên quan đến sống còn của Tinh Thần học viện.
"Đúng vậy, bảo mật chúng ta nhất định sẽ làm được, có thể đảm bảo chuyện này không để người ngoài biết được."
"Không sai, ngươi nếu hoàn thành nhiệm vụ, đây chính là công lao lớn, chúng ta sẽ dành cho khen ngợi, chút chuyện nhỏ này chúng ta vẫn có thể giữ kín như bưng."
Một đám trưởng lão đều vô cùng sốt sắng gật đầu tán thành, tam trưởng lão cũng nói: "Không sai, hơn nữa chỉ cần ngươi có Tinh Thần Thần Dịch, khẳng định còn có khen thưởng."
"Vậy ta có thể đi tàng Kinh Các khu vực quan trọng nhất nhìn không?" Mắt Đạo Lăng nhất thời sáng lên, hắn hỏi.
Một đám trưởng lão trợn mắt, vuốt râu trừng mắt, tàng Kinh Các khu vực quan trọng nhất, đừng nói là Đạo Lăng, coi như Thanh Dật Tuấn cũng không có tư cách vào, hơn nữa một đám trưởng lão cũng chỉ vào một lần mà thôi, nơi đó là trọng địa của Tinh Thần học viện mà.
Tàng Kinh Các rất quan trọng, liên quan đến hưng suy của bộ tộc, bởi vậy chỉ có người lập đại công, mới có tư cách vào.
"Hừ, giấc mơ đẹp của ngươi cũng làm quá rồi, Tuấn nhi tìm được mười mấy giọt thần dịch cũng không có tư cách vào, đến lượt ngươi muốn vào?" Ông lão áo tím châm biếm.
"Đúng vậy, thằng nhãi ranh ngươi nếu tìm được một trăm giọt, may ra chúng ta có thể cho ngươi vào xem thử." Lại một trưởng lão mở miệng, mặc một thân áo xanh, sắc mặt có chút khó coi.
Vị này chính là Thanh Hồng Trác, Đạo Lăng cực kỳ không thích, thậm chí vô cùng căm ghét.
Lúc trước chuyện Đạo Lăng đánh bại Thanh Dật Tuấn, tuy không tiết lộ ra ngoài, nhưng một đám đại nhân vật của Thanh tộc đều biết. Một thiếu niên tuổi còn trẻ đã kinh khủng như thế, nếu hắn trưởng thành, rất có thể trở thành đối thủ của Thanh tộc.
"Nơi hạch tâm của tàng Kinh Các, chính là trọng địa của học viện chúng ta, trừ phi người lập đại công cho học viện mới được vào xem, bằng không là không thể, đây là quy củ viện trưởng đặt ra."
Tam trưởng lão kiên trì giải thích, nhắc đến viện trưởng còn mang theo kính ý. Viện trưởng Tinh Thần học viện cực kỳ khủng bố, tuy giờ rời học viện đi du lịch, nhưng uy danh vẫn còn, ở Huyền Vực cũng là một nhân vật vang dội.
"Một trăm giọt, lời này là thật?" Đạo Lăng nhìn ông lão mặc áo xanh, dò hỏi.
Sắc mặt Thanh Hồng Trác hơi trầm xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn thiếu niên, lẽ nào hắn thật sự có một trăm giọt? Nếu đúng như vậy, đồng ý với hắn chẳng phải có nghĩa là hắn có thể tiến vào tàng Kinh Các.
Ngay lúc hắn do dự, Tôn Hướng Sơn lại cười nói: "Nếu Thanh trưởng lão đã nói vậy, thì lời này là thật. Trưởng lão chúng ta nói chuyện chắc chắn, bằng không làm sao quản lý học viện? Thật ra một trăm giọt không phải là số lượng nhỏ, đây là công lao lớn."
Thanh Hồng Trác suýt chút nữa giơ chân mắng to, vừa nãy hắn chỉ thuận miệng nói, không ngờ từ miệng tam trưởng lão nói ra, lại thành ra cục diện này. Phải biết đó là tàng Kinh Các truyền thừa từ thượng cổ đến nay, ngay cả Thanh tộc cũng thèm nhỏ dãi, huống chi là hắn.
"Thằng nhãi ranh, ngươi thật có thể lấy ra một trăm giọt?" Sắc mặt ông lão áo tím không bình thường.
Đạo Lăng lấy ra một chiếc bình ngọc, trực tiếp đưa cho tam trưởng lão. Người xung quanh thấy cảnh này, sắc mặt đều kinh biến.
Trong bình ngọc này, có hơn năm mươi giọt bán thành phẩm thần dịch, giống Thanh Dật Tuấn như đúc, chỉ là số lượng nhiều đến kinh ngạc.
"Hết hồn." Thanh Hồng Trác thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng đối phương thật sự có một trăm giọt. Nếu vậy chẳng phải hắn thành tội nhân? Phải biết một tháng sau Thanh Dật Tuấn sẽ quyết đấu với hắn, nếu đối phương trong tàng Kinh Các có được một loại thần thông đáng sợ nào đó, đến lúc đó thắng bại khó nói.
"Hừ, hóa ra không phải một trăm giọt, chỉ có năm mươi giọt." Ông lão áo tím khinh rên một tiếng, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Ta đâu nói chỉ có chừng đó!"
Câu nói này, khiến Thanh Hồng Trác trợn mắt há mồm, hắn ngây ngốc nhìn đối phương lấy ra một chiếc bình ngọc khác. Bình ngọc này còn tinh mỹ hơn nhiều, bên trong có năm giọt thần dịch óng ánh, từng giọt chảy xuôi ánh sao, bên trong có bóng mờ ngôi sao hiện ra, toát ra gợn sóng thần tính kinh người.
"Cái gì? Đây là hàng thật, hàng thật!" Tam trưởng lão vẻ mặt mừng như điên, mắt sáng rực nhìn chằm chằm năm giọt thần dịch, kích động đến mức gần như gầm nhẹ.
"Đúng vậy, đây chính là Tinh Thần Thần Dịch. Ta từng thấy một giọt trước đây, bên trong quả nhiên có thần vận bóng mờ ngôi sao hiện ra, có thể khôi phục thần năng tiêu hao của Tinh Thần Thần Thạch!"
"Không sai, năm giọt Tinh Thần Thần Dịch này tuy không nhiều, nhưng phối hợp với hơn sáu mươi giọt bán thành phẩm thần dịch này, đủ để Tinh Thần Thần Thạch duy trì rất lâu. Đến lúc đó chúng ta sẽ có thời gian giải quyết vấn đề thần thạch."
Một đám trưởng lão hăng say tranh luận, Tinh Thần Thần Thạch quá quan trọng với học viện, bây giờ tìm được biện pháp kéo dài thời gian, tự nhiên rất vui mừng.
"Hừ, như vậy cũng không phải một trăm giọt, chỉ có hơn năm mươi giọt, còn lâu mới đủ một trăm giọt." Lúc này, Thanh Hồng Trác lạnh lùng nói, rõ ràng muốn chèn ép Đạo Lăng, không muốn hắn vào tàng Kinh Các.
Nghe vậy, Đạo Lăng cau mày, trong lòng nổi lên một trận tức giận. Hắn không ngờ mình giúp học viện lớn như vậy, đối phương còn dùng thủ đoạn bỉ ổi này chèn ép mình, khiến trong lòng hắn bất bình, lạnh lùng nói: "Trưởng lão, lẽ nào một giọt thần dịch thật sự, không bằng mười giọt bán thành phẩm thần dịch?"
Thanh Hồng Trác sắc mặt lạnh băng, một tên tiểu bối lại dám chất vấn mình, thật quá to gan. Hắn cười lạnh nói: "Một giọt thần dịch đó cố nhiên mạnh, nhưng giá trị còn không bằng mười giọt bán thành phẩm thần dịch. Ta thấy ngươi lòng dạ sói lang, muốn vào tàng Kinh Các mưu đoạt thần thông, ngươi đây là lấy quyền mưu lợi!"
Bị chụp mũ, mặt Đạo Lăng trầm xuống, hắn nói: "Nếu ngươi nói vậy, thần dịch này ta không cho nữa!"
Lời vừa nói ra, toàn trường im lặng, ánh mắt đều dồn về Đạo Lăng.
Ông lão áo tím cau mày nói: "Ngươi là đệ tử học viện, cống hiến cho học viện là nên, lẽ nào vì một chút tạo hóa, liền trơ mắt nhìn học viện diệt vong sao?"
"Nhị trưởng lão, ta thấy không thể nói lý với thằng nhãi ranh này." Thanh Hồng Trác phẩy tay áo, ánh mắt hắn không có ý tốt nhìn chằm chằm Đạo Lăng, chậm rãi nói: "Thằng nhãi ranh này chắc chắn có thần dịch trên người, ta thấy hắn không muốn giao hết ra thôi!"
Lời này khiến không ít trưởng lão chú ý, họ khẽ gật đầu. Nếu tìm được đủ Tinh Thần Thần Dịch, sẽ không cần ngày ngày hao tổn tinh khí thần vận để dưỡng thần thạch.
Trong mười mấy trưởng lão này, phần lớn đều đang do dự. Phải biết đây là đệ tử kiệt xuất đánh bại Thanh Dật Tuấn, nếu làm khó dễ, trong lòng tất nhiên sẽ nảy sinh ý phản nghịch.
"Ngươi chỉ cần giao ra một trăm giọt thần dịch, sẽ cho ngươi vào tàng Kinh Các!" Thanh Hồng Trác lạnh lùng nhìn hắn, cao cao tại thượng, ra vẻ nắm giữ sinh tử của Đạo Lăng.
Với Thanh Hồng Trác mà nói, bóp chết Đạo Lăng dễ như bóp chết một con kiến. Nếu không kiêng dè bộ mặt, hà tất phải nói nhiều với hắn như vậy, giết luôn cho xong.
"Đủ rồi!" Tôn Hướng Sơn nãy giờ im lặng trầm giọng quát: "Thanh trưởng lão, ngươi có ý gì, muốn bóp chết đệ tử có công lớn với học viện chúng ta à? Chẳng lẽ ngươi muốn trái lời viện trưởng?"
"Hừ, tam trưởng lão, lời này của ngươi hơi quá rồi. Ta đều vì học viện mà cân nhắc, chỉ cần có được thần dịch là có thể cứu học viện, ta tin viện trưởng ở đây cũng sẽ cân nhắc như vậy!" Thanh Hồng Trác cười lạnh nói: "Hơn nữa thằng nhãi ranh này cũng không thiệt gì, vừa nãy ta đã hứa cho hắn vào tàng Kinh Các rồi còn gì."
"Ta cũng tán thành lời Thanh trưởng lão, dù sao Tinh Thần Thần Dịch quá quan trọng với học viện." Ông lão áo tím gật đầu, chợt nhìn Đạo Lăng đang im lặng, lạnh nhạt nói: "Vậy đi, ngươi mở túi hư không ra để chúng ta kiểm tra một chút. Nếu ngươi thật không tư tàng, chúng ta sẽ cho ngươi vào tàng Kinh Các."
Đạo Lăng nắm đấm hơi siết chặt, trong lòng nổi lên lửa giận hừng hực. Hắn lạnh lùng nói: "Ta có thể đồng ý yêu cầu, ta thấy thế này đi, các ngươi gọi Thanh Dật Tuấn đến, chúng ta cùng mở túi hư không, cùng kiểm tra xem có ai tư tàng thần dịch không!"
Nghe vậy, sắc mặt ông lão áo tím trầm xuống, hắn khiển trách: "Càn quấy, thân phận Tuấn nhi sao có thể tư tàng? Ta thấy ngươi ăn nói bậy bạ, vọng tưởng lừa dối qua ải!"
"Không sai, thằng nhãi ranh này quả nhiên gian trá, ta kiến nghị trực tiếp trấn áp lục soát túi hư không của hắn!" Thanh Hồng Trác thản nhiên nói: "Nếu ngươi dám tư tàng, hừ, nhất định không tha cho ngươi!"
Khuôn mặt Đạo Lăng lạnh lùng, xương ngón tay nắm kêu răng rắc. Lúc trước khi có được thần dịch, hắn còn nghĩ đến học viện. Không ngờ khi trở về nộp lên, họ lại muốn kiểm tra túi hư không của mình, xem có tư tàng không!
"Ta xem ai dám làm vậy!" Sắc mặt Tôn Hướng Sơn vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm ông lão áo tím và Thanh Hồng Trác, thậm chí một số trưởng lão đều động lòng. Hắn quát lớn: "Lúc trước khi ta tiến cử Đạo Lăng, các ngươi đều phản đối. Bây giờ Đạo Lăng có được nhiều thần dịch như vậy, các ngươi lại muốn cưỡng đoạt, ta thấy các ngươi đều bị mỡ heo làm mờ mắt rồi!"
"Hừ, tam trưởng lão, lời này của ngươi có phải hơi quá rồi không!" Thanh Hồng Trác lạnh giọng quát, bọn họ không sợ Tôn Hướng Sơn, hơn nữa đối phương chỉ có một mình, một tay khó vỗ nên kêu.
"Ta thấy ngươi tam trưởng lão định tuẫn tư gian lận. Nếu ngươi còn dám cản trở, là có ý định hủy diệt học viện, vậy thì trấn áp ngươi luôn!" Ông lão áo tím tăng thêm ngữ khí quát.
"Khẩu khí thật lớn, khi nào nhị trưởng lão có cái quyền này."
Một tiếng nói già nua vọng đến, âm thanh tuy không lớn, nhưng chấn động khiến toàn bộ địa lao rung chuyển dữ dội, dường như muốn sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận