Cái Thế Đế Tôn

Chương 2617: Nhị trưởng lão

Người đến gầy trơ xương, tóc thưa thớt, khuôn mặt già nua với những nếp nhăn ngang dọc đều phủ đầy vết đồi mồi. Ông chống một cây gậy màu vàng, mặc kim bào, chậm rãi bước đến.
Câu nói này của lão khiến mọi người kinh hãi. Đây là ai mà khẩu khí lớn đến vậy? Bát trưởng lão là cường giả cỡ nào, nhưng lão già sắp xuống mồ này lại dám nói Bát trưởng lão chỉ là "tiểu bát"? Khẩu khí không khỏi quá lớn.
Nhưng điều bất ngờ là đám nguyên lão Đế lộ chiến run rẩy rùng mình, Cửu trưởng lão hùng hục chạy tới khom người nói: "Gặp qua Nhị trưởng lão."
"Ha ha, tiểu Cửu." Ông lão kim bào khẽ gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo âm trầm quét nhìn bốn phía, khí thế thoáng lộ ra thực sự như một con Cự Long khủng bố đang thức tỉnh, khiến mấy Tôn Chủ cũng phải da đầu tê dại, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Đây không phải một lão nhân sắp chết giãy giụa, mà là một mãnh thú hồng hoang. Khí thế của lão quá khủng bố, khiến chư vương run rẩy, có một loại xu thế muốn thần phục.
Thiên Sư cũng kinh sợ đến mức cả người dựng tóc gáy. Đạo Lăng khẽ nhíu mày, lão già kim bào này lai lịch phi thường khủng bố. Nhị trưởng lão, lẽ nào là Nhị trưởng lão Đế thành?
Bát trưởng lão cũng chắp tay nói: "Nhị trưởng lão, nếu ngài đã đến thì cũng cho ta phân xử. Ta trấn thủ Tinh Trủng vô tận năm tháng, nhưng hôm nay xảy ra chuyện tày trời, vùng cấm suýt chút nữa khó giữ được!"
Bốn phía xôn xao. Hai đại trưởng lão đối với lão ông kim bào này đều dị thường khách khí. Xem ra đúng là Nhị trưởng lão. Chỉ có nhân vật Đế lộ chiến hiểu rõ, sức chiến đấu của vị này cường đại đến kinh thiên động địa khiếp quỷ thần, đã mười ngàn năm chưa từng xuất hiện, ai ngờ hiện tại Nhị trưởng lão lại xuất quan!
"Nhị trưởng lão, xin người làm chủ cho tiểu Thập!"
Thập trưởng lão cả người vết máu loang lổ, kêu cha gọi mẹ bò lên run rẩy nói: "Nhị trưởng lão, xin người làm chủ cho tiểu Thập!"
Nhị trưởng lão chống gậy vàng, đưa bàn tay già nua ra xoa đầu Thập trưởng lão. Đôi mắt lạnh lẽo âm trầm của lão quét về bốn phía, phát ra tiếng gầm thét như Hoang Cổ Cự Long: "Ai làm ra, đứng ra cho ta nhìn mặt."
"Nhị trưởng lão!" Bát trưởng lão hơi biến sắc.
Lão vừa muốn lên tiếng, Nhị trưởng lão đã liếc nhìn lão với đôi mắt lạnh lẽo âm trầm, quát lên: "Tiểu Bát, càng ngày càng vô phép tắc, có phải là quên mất lão phu rồi không?"
"Không dám!" Bát trưởng lão cắn răng. Vào thời điểm Nhị trưởng lão hầu như vô địch ở Đế lộ chiến, Bát trưởng lão vẫn còn là một tên tiểu bối. Dù cách xưng hô của Nhị trưởng lão khiến lão phi thường tức giận, nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt lão, rốt cuộc bối phận của lão quá đáng sợ.
"Là ai gan to bằng trời, lập tức đứng ra!"
Một người trẻ tuổi bước ra, khí vũ hiên ngang, đầu đội tử kim quan, khí tức cả người cường đại tuyệt luân, sinh mệnh khí thế dồi dào như giang hải. Đây tuyệt đối là một tuyệt thế nhân kiệt, cả người tử khí đan dệt, cao quý không tả nổi.
"Ha ha, Phan Tề huynh, nhiều năm không gặp huynh vẫn phong thái như xưa."
Một ít tiểu bối Đế lộ chiến tiến lên nghênh đón. Phan Tề chính là hậu bối của Nhị trưởng lão, vạn năm trước đã là cường giả khuấy đảo phong vân. Bất quá hắn bị Nhị trưởng lão phong ấn, xem ra hôm nay cũng theo xuất quan.
"Ta làm, các ngươi có ý kiến gì không!" Đạo Lăng lạnh nhạt nói.
"Hắn là ai, gan lớn đến vậy?" Sắc mặt Phan Tề đột nhiên trầm xuống, toàn thân mơ hồ tràn ngập ra khí thế khủng bố, bức ép mảnh bầu trời này rung động, sức chiến đấu của hắn cực đoan bá tuyệt, bộc phát ra khiến chư vương có chút hoảng sợ.
Miêu Cao Minh cắn răng nói: "Phan Tề huynh, một tiểu bối không biết trời cao đất rộng, vừa nãy dựa vào một bí bảo tổn thương Thập trưởng lão."
Hắn đối với chuyện lần trước bị Đạo Chủ trấn áp vẫn canh cánh trong lòng. Dù được thả ra, nhưng bị Cửu trưởng lão mạnh mẽ khiển trách một trận, khiến hắn rất mất mặt!
Huynh trưởng Miêu Cao Minh khí thế cực đoan mạnh mẽ, hắn lạnh lùng nói: "Phan Tề huynh, đây chính là Đạo Chủ, từ trước đến nay đối với Thiếu Đế vạn phần bất kính, vật cưỡi và thư đồng của Thiếu Đế đều bị Đạo Chủ trấn áp!"
"Cái gì, còn có chuyện như vậy? Vì sao không sớm hơn một chút gọi ta xuất quan chủ trì đại cục!"
Sắc mặt Phan Tề lập tức âm trầm lại. Ai mà không biết Thiếu Đế chính là người mà Nhị trưởng lão hộ giá hộ tống, không ngờ lại có người gan to bằng trời dám bất kính với Thiếu Đế!
"Ngươi, lại đây cho ta!"
Phan Tề chỉ tay về phía Thiên Sư, nhận ra vật cưỡi của Thiếu Đế, hắn rất tức giận, sắc mặt âm trầm, quay về phía Thiên Sư quát lên: "Đồ vật mất mặt xấu hổ, Thiếu Đế đã xuất quan rồi, ngươi còn làm mất hết mặt mũi của Thiếu Đế!"
"Vào lúc này đứng sai bên một chút kết quả tốt cũng không có đâu." Thiên Long Mã hung tợn nhắc nhở.
Thiên Sư nổi giận, quát: "Tiểu bối, ngươi quá kiêu ngạo, coi bản tọa là cái gì? Thời Thượng Cổ ta còn hơn cha ngươi, hiểu không!"
Bốn phía xôn xao. Đại nhân vật Đế lộ chiến đều ngớ người, Nhị trưởng lão là nhân vật gì khủng bố đến mức nào? Con Thiên Sư này khẩu khí thực sự là quá lớn.
Chỉ có điều có mấy người khẽ gật đầu, câu nói của Thiên Sư phi thường không ổn, hắn tự chém, nhưng hắn vào thời Thượng Cổ tuyệt đối là một cự hung đáng sợ!
"Lớn mật!"
Phan Tề phẫn nộ, trong tay nhanh như chớp dựng lên một ngọn chiến mâu, đâm về phía Thiên Sư. Hắn mãnh xông lên, muốn đánh giết Thiên Sư!
"Cút!"
Tiếng gào khủng bố nổ tung, phảng phất chư thiên thần ma hiện ra, một tiếng rống to trời rung đất chuyển, non sông đều nứt, chấn màng nhĩ chư vương muốn xuyên thủng, run như cầy sấy!
"Phốc!"
Phan Tề ho ra một ngụm máu lớn, sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng đầy vẻ sợ hãi, nhìn về phía Đạo Chủ, bàn tay cầm chiến mâu run rẩy không yên.
Chư vương khiếp sợ. Đây chính là Đạo Chủ, quét ngang Đế lộ chiến vô địch bá chủ. Phan Tề này dù có mạnh đến đâu, trước mặt Đạo Chủ vẫn chưa đáng kể, một tiếng rống to đã khiến hắn bị chấn thương.
Thiên Sư cười nhạt một tiếng. Hắn dù không rõ ràng sức chiến đấu mạnh nhất của Đạo Chủ, nhưng Phan Tề nhỏ bé dù là tuyệt thế vương giả, nhưng muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt Đạo Chủ, chính là muốn chết!
"Ha ha, hay, hậu sinh khả úy!" Nhị trưởng lão phán xét, không biết có thật lòng hay không, đôi mắt kỳ dị nhìn chằm chằm Đạo Lăng, cười nói: "Không hổ là bá chủ Đế lộ chiến, quả thật là mạnh mẽ. Lần này ngươi trấn thủ Tinh Trủng, công lao không nhỏ, lão phu sẽ làm chủ cho ngươi!"
Đạo Lăng khẽ nhíu mày, lão già này tuyệt đối không có ý tốt với hắn, nhưng hiện tại lão nói ra câu này là có ý gì?
Thập thái giám triệt để choáng váng. Vốn định để Nhị trưởng lão ra tay trừng phạt Đạo Chủ, vạn vạn không ngờ lão không có ý định ra tay, lẽ nào Đạo Chủ thật sự cường đại đến mức khiến Nhị trưởng lão phải kiêng kỵ?
Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động. Nhị trưởng lão là nhân vật cỡ nào, dù tuổi thọ không còn nhiều nhưng lão ở trên ngàn tỉ sinh linh dưới một người ở Đế lộ chiến, nếu lão có ý định che chở Đạo Chủ, ai cũng không thể cản tay.
"Ầm ầm ầm!"
Ngay lúc toàn trường vắng lặng đến cực điểm, tiếng chiến xa Viễn Cổ nổ vang, một tòa chiến xa màu vàng óng cắt rách vòm trời, bộc phát ra thần âm liên tiếp chấn động tâm thần chư vương!
Chiến xa này cường đại tuyệt thế, tràn ngập khí lưu kinh thế, đan dệt vạn tầng kim quang, bên trong ngồi xếp bằng một cái bóng giống như thần linh, khí chất cao quý cực điểm, phảng phất một vị Thiên Đế đang dò xét lãnh thổ của mình!
Sự tồn tại của hắn rất khủng bố, nơi đi qua kim liên khắp nơi, đại đạo thiên âm rung động ầm ầm, cứ như vậy cưỡi cổ chiến xa đi tới nơi đây.
Nhị trưởng lão khẽ gật đầu, cười nói: "Tiểu Bát, mau mở Tinh Điện, để Thiếu Đế tiến vào bên trong tu luyện!"
"Ngươi nói cái gì? Mở Tinh Điện? Để Thiếu Đế vào tu luyện!"
Sắc mặt Bát trưởng lão bá lập tức âm trầm lại, liên tiếp hỏi, như thể nghe lầm!
Tinh Điện là nơi trấn thủ Phong Ma Chi Địa, để Thiếu Đế vào tu luyện? Đây là phá vỡ quy củ trời đất!
Thu Quân Quân sắc mặt cũng vô cùng khó coi. Ngay cả Bát trưởng lão cũng không dám tiến vào Tinh Điện tu hành, ngay cả nàng, chủ nhân có thể khống chế Tinh Điện cũng không thể, nhưng Nhị trưởng lão lại trực tiếp để Thiếu Đế tiến vào Tinh Điện tu luyện, vạn nhất phong ấn suy yếu, đến lúc đó hậu quả khó lường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận