Cái Thế Đế Tôn

Chương 252: Đánh bạc

Chương 252: Đánh bạc
Đạo Châu là một đại châu có tiếng tăm trong Huyền Vực, tự nhiên đất rộng người đông, thiên địa chi khí ở một châu này vô cùng dồi dào, điều này cũng có nghĩa dưới lòng đất ẩn giấu long mạch, mỏ khoáng tự nhiên tồn tại.
Từ xưa đến nay, Đạo Châu xuất hiện rất nhiều cổ khoáng, đào ra vô số kỳ trân, chủ yếu nhất là Đạo Châu sản xuất nhiều Đạo thạch, dẫn đến rất nhiều cường giả đều đến đây mở sơn môn, hoặc là những kỳ nhân tinh thông tìm nguyên định mạch cũng thường xuyên qua lại ở Đạo Châu.
Điều này càng chứng tỏ thạch phường ở Đạo Châu rất hưng thịnh. Rất nhiều cổ thạch đào được từ các cổ khoáng đều xuất hiện ở các thạch phường lớn.
Đây là địa phương hấp dẫn người nhất. Thế hệ cường giả đời trước thích lui tới, thế hệ thanh niên tuấn kiệt trẻ tuổi thích đến đây đánh bạc, thường xuyên truyền ra chuyện một kỳ tài thế gia nào đó cắt ra được một loại kỳ trân.
Toàn bộ Đạo Châu có vô số thạch phường, không ít thế lực từ các châu khác đều mở thạch phường ở đây, không thiếu những Thánh địa mở thạch phường, mà lớn nhất tự nhiên là thạch phường của Thiên Diễn Tông!
Ở trung tâm Đạo Thành, sừng sững một điện đá. Điện đá này trông không hoa lệ, thế nhưng mông lung một tầng khí tức thần bí khó lường, thời khắc lộ ra những gợn sóng cổ xưa.
Tiểu bàn tử cùng Cổ Thái nhìn tòa thạch phường thật lớn này, há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Hai người bọn họ không cản được Đạo Lăng, không thể làm gì khác hơn là đi cùng xem một chút, hy vọng đừng thiệt quá nhiều, nếu không thua sạch thì có mà khóc không ra nước mắt.
Thiên Diễn Tông là nơi nào? Bên trong ẩn giấu một đám tu sĩ tinh thông thôi diễn chi đạo. Những kỳ thạch trong phường đá của họ phỏng chừng đều đã trải qua nhiều mặt điều tra, rất có thể xác định là phế thạch mới đem ra bán.
"Các ngươi muốn đến đánh bạc?" Một lão già ở cửa thạch phường cau mày, ánh mắt hoài nghi quét trên người bọn họ, nhìn là biết không phải đệ tử đại tông môn, bởi vì quần áo trên người đều rất bình thường, ngay cả một món bảo vật cũng không có.
Đa số người gọi thạch phường là phòng đánh bạc, rất nhiều người cảm giác đây là vận may, vì vậy lâu dần liền biến thành phòng đánh bạc.
"Chúng ta vào xem trước đã, đánh hay không thì chưa biết." Đạo Lăng nói.
Sắc mặt ông lão không vui, nghiêm mặt nói: "Ta nói tiểu hữu, không đánh bạc đá quý thì ngươi đến đây làm gì? Thạch phường của chúng ta chỉ có đánh bạc, không có chỗ cho người xem xét."
"Hừ, muốn mở mang kiến thức thì đi thạch phường khác đi. Thạch phường của Thiên Diễn Tông ta là lớn nhất Đạo Châu, bên trong người rất nhiều, toàn là nhân vật danh trấn một phương, đâu tới lượt mấy nhóc con các ngươi vào đây làm loạn!"
Một thanh niên mặc áo lam đi tới, phe phẩy quạt giấy, một bộ dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, lúc này dùng ánh mắt châm biếm nhìn bọn họ, vô cùng khinh thị.
"Lam thiếu, ngài cũng tới, thật là khách quý khách quý." Sắc mặt ông lão lập tức tươi tỉnh, vội vàng tiến lên cúi đầu chào.
"Ha ha, hôm qua cắt ra được mấy miếng Nguyên Thạch quý giá, ta thừa dịp vận số hưng thịnh, vào coi trộm một chút nữa." Mạc Cao Lam cười dài một tiếng, vẻ mặt đắc ý, nói: "Ta nghĩ hôm nay vận khí cũng không kém, có nhiều mỹ nhân làm bạn thế này, nhất định có thể tăng thêm vận may cho ta."
Câu nói này khiến hai cô gái trẻ đi cùng bật cười, tướng mạo đều xinh đẹp, vóc người thướt tha, thu hút rất nhiều ánh mắt.
"Đó là tất nhiên rồi, Lam thiếu hôm nay ra tay, cực phẩm nguyên cũng có thể cắt ra được!" Lão nhân vội cười nói, vị này là tôn tử của trưởng lão Thiên Diễn Tông, có địa vị khá cao trong tông, lại còn được chân truyền một ít đạo thôi diễn.
"Ha ha, vậy thì nhờ ngươi chúc phúc. Nếu mà cắt được một khối cực phẩm nguyên, đến lúc đó thiếu gì chỗ tốt cho ngươi." Mạc Cao Lam mừng rỡ, cười dài liên tục.
"Vậy lão hủ xin đa tạ Lam thiếu trước." Lão nhân mừng như điên, ánh mắt liếc nhìn ba người Đạo Lăng, cau mày nói: "Các ngươi sao còn chưa đi, chỗ này không phải nơi các ngươi có thể tới, phải có Nguyên Thạch mới được!"
"Nguyên Thạch chúng ta có, chẳng lẽ các ngươi mở cửa làm ăn, còn có chuyện cản người vào hay sao?" Đạo Lăng lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, giữa hai hàng lông mày của ông lão lộ ra vẻ không vui, có chút nổi giận nói: "Tiểu tử ngươi nhìn cho rõ, bên cạnh có viết, nhất định phải có ba trăm cân nguyên mới có tư cách vào. Các ngươi mang ra được không?"
"Ba trăm cân Nguyên Thạch, chút lòng thành mà thôi, ta nói ngươi cứ đứng đây cản làm gì, không có chuyện gì thì tránh ra đi." Đạo Lăng quát.
Da mặt ông lão co giật, vừa muốn mở miệng thì Mạc Cao Lam quái gở nói: "Bây giờ phòng đánh bạc ai cũng dám đến rồi, có mấy người tưởng mình có chút Nguyên Thạch, liền dám ra vẻ ta đây, chạy vào nằm mơ nghĩ có thể cắt ra được một khối cực phẩm nguyên. Không biết những người này đều thua đến cháy túi."
"Ha ha, Lam thiếu nói phải, người như thế ta thấy nhiều rồi. Không biết bao nhiêu người khóc lóc đòi vào đánh bạc, kết quả lúc đi ra đều khóc rống, cái dáng vẻ kia, ai chà có thể khỏi nói, như một đám kẻ ngu si vậy." Lão nhân phụ họa châm biếm.
"Ai là kẻ ngu si lát nữa sẽ biết!" Đạo Lăng liếc xéo bọn họ một cái.
"Tiểu tử, ngươi có ý gì?" Vẻ mặt Mạc Cao Lam trầm xuống, mang theo sát khí nói: "Ngươi rốt cuộc là đến đánh bạc hay đến gây sự!"
"Ta xem là ngươi muốn gây sự thì có, ta muốn vào đánh bạc, ngươi lại cản đường, ngươi có ý gì?" Đạo Lăng lạnh nhạt nói.
"Ngươi!" Tâm tình tốt đẹp của Mạc Cao Lam tan biến hết, chỉ vào Đạo Lăng, còn cô gái trẻ bên cạnh thì nhíu mày nói: "Ta nói Mạc Cao Lam, hôm nay là đến xem ngươi đánh bạc, hay là đến xem ngươi hung hăng càn quấy!"
Sắc mặt tối tăm của Mạc Cao Lam lập tức tan đi, thay vào đó là nụ cười tươi nhìn cô gái trẻ, cười hắc hắc nói: "Tuệ Tâm tiểu thư nói đùa, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi. Chúng ta mau vào đi thôi, sắp bắt đầu đánh bạc rồi."
Tạ Tuệ Tâm khẽ hừ một tiếng, còn liếc mắt nhìn Đạo Lăng, nói: "Nhưng mà hắn nói cũng không sai, ở đây mười lần đánh chín lần thua, ta khuyên ngươi vẫn là rời đi đi."
Nói xong, nàng phất tay áo, bước vào trong, để lại một bóng lưng nổi bật.
"Tiểu tử, nghe rõ chưa, không có chuyện gì thì sang một bên chơi!" Mạc Cao Lam quay đầu ghé vào tai hắn gầm nhẹ một tiếng, rồi vội vàng đi theo.
"Cái tên này bị bệnh." Đạo Lăng lẩm bẩm một tiếng, thấy lão nhân đang liếc nhìn mình, liền khẽ quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh chóng tránh đường cho ta."
"Ngươi!" Vẻ mặt già nua của ông lão co giật, tức đến nổ phổi nói: "Tiểu tử, ngươi được lắm, ta xem ngươi thua sạch rồi thì thế nào, đến lúc đó ngươi sẽ biết cái gì là không nghe lời người già!"
Đạo Lăng nhanh chân bước vào trong, tiểu bàn tử mới đi được hai bước, lại lùi nửa người trên ra sau, nhìn lão nhân quát lớn: "Ngươi cái thằng mõ này vì trút giận mà không muốn cho chúng ta vào, coi cái đại môn này ghê gớm lắm sao, ta nói cho ngươi biết, mập gia đây có Nguyên Thạch."
"Đúng đó, quá không có mắt nhìn người, thảo nào chỉ là thằng giữ cửa!" Cổ Thái cũng nhướn mày, hung thần ác sát quát.
"Các ngươi, các ngươi đây là phản, muốn tạo phản hả!" Lão nhân tức giận đến run cả người, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau, đầy mặt chính nghĩa gầm nhẹ: "Chờ đó, lát nữa có mà khóc, đến lúc đó xem lão phu chế nhạo các ngươi thế nào!"
Trong phường đá vô cùng lớn, có một mùi đặc trưng dưới lòng đất, không dễ ngửi cho lắm. Người ở đây rất đông, đâu đâu cũng có tiếng bàn luận, vô cùng náo nhiệt.
Trên mặt đất bày ra từng đống đá lớn nhỏ, đều được đánh dấu, đa số là ghi niên đại và giá cắt đá.
Mỗi đống đá đều có rất nhiều người đứng xung quanh, chỉ trỏ vào những tảng đá. Những tảng đá này đều rất cổ xưa, có tinh xảo, có nứt nẻ, nhưng đều mang một tầng khí tức cổ xưa.
Những tảng đá này đều được đào từ các cổ khoáng, ẩn sâu trong mỏ nguyên, cơ bản đều mang một mùi vị Nguyên Thạch.
Loại nguyên thạch này tự nhiên cũng có thật giả, cơ bản nhất là quan sát mùi này, rất nhiều người quanh năm đánh bạc đều biết, bình thường phòng đánh bạc sẽ không làm giả.
"Đạo Lăng, có nắm chắc không?" Tiểu bàn tử đảo mắt lung tung, nơi này chỉ là vòng ngoài cùng, càng vào trong đá càng quý giá.
"Nhìn kỹ rồi tính."
Đạo Lăng bước đến một đống nguyên thạch, ánh mắt dò xét xung quanh, tùy ý cầm một khối Nguyên Thạch lên quan sát.
Đây là một khối nguyên thạch màu đỏ sẫm, vỏ ngoài rất cổ xưa, có những vết rạn nứt nhỏ uốn lượn.
"Nếu ta có thể tu thành thiên địa mắt, liếc một cái là có thể nhìn thấu vỏ đá, biết bên trong có Nguyên Thạch hay không ngay." Đạo Lăng cười thầm trong lòng.
"Tiểu tử, ngươi đánh bạc à?" Một người trung niên thấy thanh niên đang mân mê một khối nguyên thạch, cau mày hỏi.
Đạo Lăng đặt khối đá này xuống, nhìn quanh một hồi, ánh mắt nhìn về phía một khối đá có chất liệu cổ xưa nhưng có lấm tấm, hắn nhấc nó lên tay.
Khối này khá lớn, nặng đến 500 cân.
"Ta nói tiểu gia hỏa, ngươi xem cái này, sờ cái kia, rốt cuộc có đánh không hả?" Người trung niên không vui lắm, cảm giác tiểu tử này chỉ đến tùy tiện sờ mó.
"Hừ, hắn biết đánh bạc sao?" Mạc Cao Lam đột nhiên cười nhạt đi tới, ánh mắt nhìn khối đá này bình phẩm: "Khối đá này vừa nhìn là biết không có nguyên, tinh hoa đều trôi đi hết rồi. Ngay cả cái vỏ nguyên thạch cơ bản nhất ngươi còn không nhìn ra, còn dám đến đây đánh bạc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận