Cái Thế Đế Tôn

Chương 3950: Dưỡng thương

"Này!"
Nhà họ Vân từ trên xuống dưới đều khiếp sợ, TỬ Vân Thụ khiến bọn họ đau đầu nhức óc, giờ Đồng Vọng lại lấy ra dễ như ăn cháo, thậm chí dược tính của gốc TỬ Vân Thụ này còn cao hơn vạn năm so với gốc họ đang giữ.
Gốc TỬ Vân Thụ này, toàn thân tía hà ngập trời, cành lá xum xuê, phun trào mây khói, cuồn cuộn sinh mệnh tinh khí, tựa như trường giang đại hà đang vận hành.
Các tộc lão Vân gia đều thất sắc, với địa vị của Vân gia, số lần tiếp xúc loại bảo dược này đếm trên đầu ngón tay, giờ Đồng Vọng lại lấy ra dễ như bỡn, còn tươi cười rạng rỡ, muốn tặng cho Vân Thanh Vũ, thủ bút này quá lớn.
Nhưng nghĩ đến lai lịch và sức chiến đấu của Đồng Vọng, dù sau lưng hắn không có siêu cấp quần tộc, TỬ Vân Thụ loại bảo vật này đối với hắn mà nói cũng không khó chiếm được.
"Đồng Vọng đạo huynh quá khách khí, Vân gia làm sao báo đáp đại ân của ngài!"
Vân Văn Ngạn vội vàng mở miệng khi Vân Thanh Vũ chưa kịp nói, trong lòng đố kị Vân Thanh Vũ, đây chính là Đại Đế, được trở thành đạo lữ của Đại Đế là điều mà không biết bao nhiêu nữ nhân trên đời mong muốn, bảo dược quý trọng như vậy mà hắn tiện tay lấy ra.
"Chỉ là vật nhỏ mà thôi, không đáng là gì." Đồng Vọng vô cùng thản nhiên, nói: "Vân Văn Ngạn, ngươi tạm thời nhận lấy vật này giúp Thanh Vũ!"
"Ta nhất định bảo tồn tốt, để Thanh Vũ tỏa sáng rực rỡ tại luyện đan thịnh hội!" Vân Văn Ngạn kích động, vội vàng nhận lấy. Gốc bảo dược này khiến Vân Thanh Vũ sắc mặt có chút khó coi, không ngờ Vân Văn Ngạn tự ý quyết định, nhưng hắn dù sao cũng là thiếu tộc trưởng Vân gia, nàng có thể nói gì.
"Được được được!"
Dược Mẫn càng thêm niềm nở, TỬ Vân Thụ quý trọng như vậy không phải là đồ chơi, Đồng Vọng đã tốn không ít tâm tư để chiếm được nó, chính là vì có được nụ cười của mỹ nhân. Hắn tin rằng việc lấy TỬ Vân Thụ ra vào thời khắc mấu chốt sẽ khiến nhà họ Vân từ trên xuống dưới chấn động.
"Thanh Vũ, còn không mau cảm tạ sư huynh Vân Văn Ngạn của ngươi." Dược Mẫn cười hiền lành, cảm thấy chuyện này nên kết thúc sau khi đan đạo thịnh hội kết thúc, với thân phận của Đồng Vọng, tùy tiện ngoắc tay một cái, không biết bao nhiêu giai nhân mỹ nữ xếp hàng chờ đợi.
Nghe vậy, Vân Thanh Vũ bất đắc dĩ, TỬ Vân Thụ đã bị Vân Văn Ngạn nhận lấy, nếu từ chối sẽ khiến Đồng Vọng mất mặt, nàng vuốt cằm nói: "Đồng Vọng đạo huynh, thực sự cảm tạ ngươi, chờ thịnh hội kết thúc ta sẽ trả lại cho ngươi một gốc ngang giá."
"Ha ha, Thanh Vũ cô nương quá khách khí."
Đồng Vọng khẽ cười nói: "Giữa chúng ta còn khách khí làm gì, đúng rồi, Chư Thiên Thành sắp mở ra một hồi đại hội đấu giá, chẳng bằng cùng ta đi tham gia, còn có, các ngươi cũng đi cùng, ta sẽ đưa các ngươi đến Chư Thiên Thành tham gia đại hội đấu giá."
"Đa tạ đạo huynh!"
Vân Văn Ngạn kích động suýt chút nhảy dựng lên, Chư Thiên Thành hắn không có tư cách đi, đó là nơi nào? Đệ nhất thành của Chư Thiên Biển Sao, không có thân phận và địa vị căn bản không thể bước vào Chư Thiên Thành.
Người nhà họ Vân cũng kích động, đã sớm muốn mở mang Chư Thiên Thành, nhưng nơi này cách Chư Thiên Thành quá xa, dù họ có thể đi, đường xá cũng là một vấn đề lớn.
"Ta cũng chuẩn bị đi một chuyến." Vân Thanh Vũ lần này trực tiếp gật đầu, theo như lời hắn nói, đại hội đấu giá lần này không phải chuyện nhỏ, do Chư Thiên thương hội trù bị thời gian rất lâu mới mở ra, thông thường loại đại hội đấu giá này, Đại Chí Tôn là tư cách thấp nhất!
Rốt cuộc cần tiền tài, người bình thường căn bản mua không nổi bảo vật bên trong, Đại Chí Tôn đối mặt loại buổi đấu giá này cũng phải thở dài.
"Tiểu cô nương, Chư Thiên Thành ở phương hướng nào?"
Đạo Lăng đột nhiên mở miệng, khiến Vân Tiểu Vũ giật mình, muốn đứng dậy, Đạo Lăng nháy mắt với nàng, tiểu cô nương rất lanh lợi, nội tâm kích động, không ngờ Đạo Lăng nhanh như vậy đã tỉnh rồi, nàng càng cảm thấy, Đạo Lăng chính là ân nhân của nàng.
Nàng chỉ một phương hướng, Đạo Lăng gật đầu, trở nên trầm mặc.
Căn cứ ghi chép trong điển tịch Đạo tộc, năm xưa sáng lập Chư Thiên Đạo Thành, đã tiêu tốn vô tận tiên trân, trở thành hạch tâm thành của Chư Thiên Biển Sao, thậm chí Đạo Lăng đã nhìn thấy Chư Thiên Thành từ trước cổ sử, trong thành có cái thế gốc gác Đạo tộc để lại, Đạo Lăng không biết hiện tại còn hay không.
"Tiểu Vũ."
Vân Văn Ngạn ngạo nghễ nói: "Còn không mau lại đây, Đồng Vọng đạo huynh muốn đưa chúng ta đến Chư Thiên Thành để giao lưu học hỏi, hắn đã ăn đan dược của ngươi rồi, đó đã là ban ân lớn nhất cho hắn!"
Nghe vậy, Vân Tiểu Vũ nói với bọn họ: "Mọi người đi trước đi, vết thương của hắn vẫn chưa lành."
"Hồ đồ!" Vân Văn Ngạn cau mày nói: "Hắn là người xa lạ, ai biết là ai, ngươi ở lại đây quá nguy hiểm."
"Ân nhân sẽ không làm hại ta, gia tộc cũng ở ngay gần, ta một lát sẽ về nhà." Vân Tiểu Vũ chu mỏ nói.
Đồng Vọng ngược lại cười nói: "Tiểu Vũ thật thiện lương, cũng không sao cả, ngươi muốn đi lúc nào, ta dẫn ngươi đi lúc đó, vật này ngươi cầm cẩn thận, vạn nhất gặp phải kẻ địch nào đó thì trực tiếp lấy ra, ta tin rằng không ai dám động đến một sợi lông của ngươi!"
Đồng Vọng lấy ra một ngọn tháp ngọc long lanh, mơ hồ phun ra gợn sóng khủng bố, khiến Vân Văn Ngạn đố kị muốn phát điên, đây tuyệt đối là bảo vật, hắn lại tiện tay lấy ra tặng cho Vân Tiểu Vũ.
"Đạo huynh, vật này quá quý trọng."
Vân Thanh Vũ chưa kịp nói hết, Dược Mẫn đã cau mày nói: "Thanh Vũ, đây là một chút hảo ý của sư huynh ngươi, hơn nữa không phải tặng cho ngươi, vật này có thể bảo mệnh lúc mấu chốt."
Ngọc tháp trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Vân Tiểu Vũ, rải xuống chùm sáng thánh khiết, khiến Vân Thanh Vũ cười khổ, nói: "Vậy ta thay tiểu muội đa tạ đạo huynh."
"Tiểu Vũ, một lát nữa ngươi về nhà. Chúng ta đi Chư Thiên Thành trước, đại hội đấu giá sắp bắt đầu rồi." Vân Thanh Vũ lại nói với Vân Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đừng để người khác lừa mất bảo vật!" Vân Văn Ngạn thật sự lo lắng bảo vật bị mất.
"Yên tâm đi, đồ của ta, ai dám lấy!" Đồng Vọng không nén nổi tỏa ra từng sợi ngạo khí, dù sao hắn cũng là anh kiệt vô địch uy chấn các quần tộc chư thiên.
"Ta ở lại bồi tiểu thư." Một trung niên đại hán tuy rằng cũng muốn đi, nhưng vẫn ở lại.
Cứ như vậy, một đám người biến mất ở khu vực này, trung niên đại hán này là huyết thống chi thứ Vân gia, Vân Hổ chạy lên nói: "Tiểu thư, chúng ta hiện tại nên làm gì..."
Chưa kịp hắn nói xong, Đạo Lăng đã đứng lên, khiến Vân Hổ giật mình.
"Hổ ca đừng sợ, vết thương của ân nhân đã đỡ hơn nhiều." Vân Tiểu Vũ hưng phấn nói, đây là người mà nàng cứu, có chút đắc ý.
"Nhanh vậy sao?" Vân Hổ giật nảy mình, vết thương nghiêm trọng như vậy, mới có bao lâu đã đỡ, cố nhiên đan dược quý giá, nhưng vết thương của Đạo Lăng không dưỡng một năm rưỡi thì không thể lành được.
Đạo Lăng vung tay áo lớn, một bộ trận bàn cắm rễ tứ phương, vùng đất này bị phong ấn lại trong thời gian ngắn.
"Ngươi làm gì!" Vân Hổ hoàn toàn biến sắc, vừa định mở miệng, hắn và Vân Tiểu Vũ đã ngây người như phỗng.
Nơi này đâu còn là nơi đầy vết thương và có người sắp chết, quả thực là một con cự hung đang mở miệng lớn như chậu máu, mỗi khi thở ra nuốt vào, khí tức kinh khủng kia dường như xuyên qua cả vũ trụ biển sao.
"Sao có thể!"
Vân Hổ suýt chút ngã nhào xuống đất, sợ hãi nói: "Đây là một vị cường giả Đế cảnh, Đế cảnh cường giả..."
Vân Tiểu Vũ ngốc trệ, nàng cảm thấy Đạo Lăng rất mạnh, nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến mức này.
"Trời ạ!"
Vân Hổ run rẩy, Đạo Lăng lấy ra một gốc cổ dược, trực tiếp bị hắn cắn đứt, sinh mệnh tinh khí mênh mông kia dường như lấp đầy cả vòm trời.
"Dược Vương!"
Vân Hổ run như cầy sấy, hắn chưa từng gặp Dược Vương, nhưng hắn cảm giác đây chính là Dược Vương, so với Dược Vương thì TỬ Vân Thụ vừa rồi không xứng xách giày, mà hắn lại lấy Dược Vương để dưỡng thương.
Đạo Lăng không muốn lãng phí thời gian, nghe bọn họ nói, đại hội đấu giá sắp bắt đầu, Đạo Lăng nhất định phải chữa lành vết thương trước khi đại hội đấu giá diễn ra, mở mang Chư Thiên Biển Sao!
"Quá xa xỉ, đây chính là Dược Vương, có thể rèn luyện Đế Dược!"
Vân Hổ như đang nằm mơ, vừa rồi Vân Tiểu Vũ và Vân Văn Ngạn tranh nhau vì một gốc TỬ Vân Thụ, nhưng gốc TỬ Vân Thụ kia không so được với gốc dược mà Đạo Lăng lấy ra.
Vân Hổ cũng không tự chủ được mà kích động, cười khà khà không ngừng.
"Ngươi cười cái gì?" Vân Tiểu Vũ nhìn Vân Hổ.
"Tiểu thư, cô nghĩ xem, Vân Văn Ngạn luôn nói gia tộc ta quá yếu, ý là gia tộc không thể nuôi dưỡng hắn, không thể cho hắn tài nguyên, hắn luôn ước ao đại tiểu thư, cái tên này luôn muốn trèo cao, kết quả hiện tại!"
Vân Hổ cười rất vui vẻ, nếu Vân Văn Ngạn biết cái tên người chết này dùng thủ đoạn xa xỉ để dưỡng thương, phỏng chừng sẽ phun ra một ngụm máu già.
Vân Tiểu Vũ lộ ra nụ cười của tiểu ác ma, sự tức giận vừa nãy tan biến, hài lòng cười nói: "Ông nội nói đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Thần nhân, chính là thần nhân, tiểu thư ta ra ngoài xem xung quanh, đúng rồi, cô đừng làm phiền thần nhân bế quan!"
Vân Hổ đứng lên, uy thế hừng hực tuần tra, đề phòng tứ phương, như hộ pháp cho Đạo Lăng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một ngày một đêm trôi qua, bão táp tinh khí mênh mông nơi đây dần dần bình tĩnh lại, nhưng Đạo Lăng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất lại càng lúc càng khủng bố, hắn dường như một tiên lô đang thiêu đốt.
Không biết vì sao, Vân Hổ cảm giác Đạo Lăng đáng sợ hơn Đồng Vọng!
"Chẳng lẽ thật sự mạnh hơn Đồng Vọng? Chẳng lẽ là một Chí Tôn vô địch của siêu cấp quần tộc nào đó!" Vân Hổ da đầu tê dại: "Tiểu thư, cô nói hắn là ai?"
"Ta sao biết được." Vân Tiểu Vũ cười nói: "Ông nội nói Vân gia là ếch ngồi đáy giếng, sự mênh mông của Chư Thiên Biển Sao không phải Vân gia có thể tưởng tượng!"
"Đúng vậy, nhìn Huyền Hoàng quần tộc, nhìn Đạo Thiên Đế đáng sợ kia, không, quả thực là tiên nhân cái thế."
Vân Hổ ngẩn người tự lẩm bẩm, tin tức trong thời gian gần đây, oanh động toàn bộ Chư Thiên Biển Sao.
Nhà họ Vân biết chuyện này, toàn tộc chấn động, Đạo Quân thân tử là nhân vật đáng sợ đến mức nào, nhưng hắn bị đánh chết trên võ đài cổ, Thần Hoang ba đại cường giả thì sao, hai chết một bị thương, hiện tại còn đi khắp nơi cầu thuốc, muốn kéo dài tính mạng!
Vân Tiểu Vũ cũng có chút ngây người, tiểu cô nương líu lưỡi, hiện tại Đạo Thiên Đế trong Chư Thiên Biển Sao, cường giả khắp nơi nghe đến đều biến sắc, sắp trở thành cấm kỵ, rốt cuộc sự tồn tại của hắn, thế lực hắn mở ra, khiến các đại siêu cấp quần tộc thất bại mà về.
"Các ngươi đang nói gì vậy?"
Đạo Lăng đột nhiên thức tỉnh, vết thương của hắn đã lành được ba, bốn phần, Đạo Lăng phỏng chừng vết thương trên người không thể lành trong mấy ngày được.
"Vân Hổ xin ra mắt tiền bối."
Vân Hổ vội vàng tiến lên chào, Vân Tiểu Vũ cũng nói: "Xin ra mắt tiền bối."
"Đứng lên đi, không cần khách khí, còn phải cảm tạ tiểu cô nương đã giúp ta một tay." Đạo Lăng cười nói.
"Tiền bối, đây đều là việc ta nên làm." Vân Tiểu Vũ cười nói: "Ngài đã cứu ta."
"Đừng tiền bối tiền bối." Đạo Lăng đứng lên cười nói: "Gọi tiền bối là gọi ta già rồi, tiểu nha đầu cô cứu ta một mạng, nói đi cô muốn gì?"
Vân Hổ hưng phấn, đây là tạo hóa của Vân Tiểu Vũ, lời hứa của thần nhân này tuyệt không đơn giản.
"Vậy ta gọi ngài là đại thúc đi."
Mắt to Vân Tiểu Vũ sáng lên, hài lòng cười nói: "Ta muốn đến Chư Thiên Thành, ta cũng muốn học hỏi giao lưu, ta cũng muốn tham gia đại hội đấu giá."
"Rầm."
Vân Hổ suýt chút ngã nhào xuống đất, muốn chửi thề, làm sao có thể đưa ra điều kiện mà thần nhân này tiện tay làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận