Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 53: Hoàng hướng công chúa: Ngươi thật là biết nhục nhã người a!

Chương 53: Hoàng hướng công chúa: Ngươi thật là biết làm nhục người a!
Lãnh đạo Khương gia mặt xám như tro, thiên kiêu thượng cổ ra tay cũng không phải đối thủ của Lâm Dương này sao?!
Không hổ là đại đạo chúc phúc, đệ nhất muôn đời!
Quả thực không thể nào giải quyết! ! !
"Còn có ai?"
Ánh mắt Lâm Dương liếc nhìn toàn bộ trận hội lãnh đạo: "Muốn khiêu chiến ta, đều đứng ra đi!
Ta lười lắm, quá hạn không đợi đâu!
Muốn khiêu chiến ta thì cùng lên luôn đi!"
Các thiên kiêu của các tộc đều cúi đầu cao ngạo xuống.
Bọn họ có chút thậm chí còn không bằng cả Khương Thành Đạo, càng không cần phải nói đến đánh với thiên kiêu thượng cổ Khương Thái Hư, lúc này đối diện với ánh mắt của Lâm Dương, làm gì còn có ý tranh đấu nữa chứ?!
Chỉ có một vài thiên kiêu muôn đời có chút kích động, bọn họ được mệnh danh là thiên kiêu mạnh nhất từ xưa đến nay, từ khi sinh ra đến giờ một đường vô địch, chưa từng thất bại một lần nào!
Bọn họ đều rất muốn nếm thử, cái cảm giác thất bại là như thế nào!
"Đừng có làm càn, các ngươi vẫn còn đang trưởng thành.
Không cần thiết phải ngay lập tức chết chung với Kỳ Lân Tử nhà họ Lâm, vạn nhất thua thì rất có thể đạo tâm vỡ vụn, tu vi sẽ bị dừng bước không tiến!"
Một vài lãnh đạo bất hủ đều nhìn ra sự mạnh mẽ cùng vô địch của Lâm Dương, nhao nhao truyền âm cảnh cáo các thiên kiêu phía sau mình.
Sở dĩ gọi là thiên kiêu muôn đời, cũng có nghĩa là mỗi người bọn họ đều có tư cách tranh ngôi vị đệ nhất muôn đời.
Muốn làm đệ nhất thì phải vô địch!
Một đường vô địch quét ngang!
Hễ mà thua một lần, loại tâm vô địch này sẽ vỡ vụn, khó mà lại có khí thế đi không trở lại, tương đương với việc trên con đường tranh đoạt vị trí vô địch mà sớm ngã xuống.
Cho nên các tộc đều đang bảo vệ tâm lý vô địch cho thiên kiêu trong tộc mình, không muốn bọn họ quá sớm chạm trán với Lâm Dương.
"Ta đến!"
Công chúa Bất Hủ Hoàng Triều đứng lên.
Lớp voan che mặt của nàng tung bay, trong mắt có ngọn lửa đạo tắc đang hừng hực cháy.
"Thiên kiêu vạn tộc đầu tiên ra tay!"
"Nghe nói nữ đế Phượng Cầu Hoàng của Hoàng Triều, còn từng cầu nhân duyên với nhà họ Lâm, muốn cho ấu phượng và Kỳ Lân Tử kết hôn, nhưng bị cự tuyệt!?"
Đám người xôn xao bàn tán, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Cuộc va chạm giữa thiên kiêu muôn đời, tuyệt đối là một việc trọng đại trong số các nhân tộc ở ba nghìn giới vực hiện nay!
"Ngươi cũng không được, tránh ra một bên."
Lâm Dương khoát tay áo.
"Ha ha, hai cha con nhà các ngươi, quả thực giống nhau y hệt, chưa từng bao giờ coi ai ra gì cả!"
Phượng Vũ lắc đầu.
Nàng sớm đã nghe chuyện Lâm Thiên Nguyên muốn gả Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ cùng mình cho Lâm Dương, lửa giận này nàng vẫn luôn nén đến bây giờ.
Muốn chứng minh cho cả thế giới biết, không phải là nàng không xứng với Lâm Dương, mà là Lâm Dương không xứng với nàng!
Chấp niệm nhiều năm như vậy, bây giờ gặp mặt, sao có thể tùy tiện bỏ qua chứ?!
"Không coi ai ra gì sao? Ngươi nói đúng đấy."
Lâm Dương gật nhẹ đầu: "Nhưng có khi nào, là do các ngươi quá thấp kém không?"
"Đi chết đi!"
Phượng Vũ tức giận đến mặt đỏ lên, kiếm khí lượn lờ Hỏa Phượng, vừa ra tay liền có hỏa diễm đại đạo lượn lờ.
"Tiên thiên Hỏa Diễm Thánh Thể?"
Lâm Dương nhíu mày.
Đúng như tên gọi, chỉ có Cực Đạo Đại Đế mới có thể dùng uy năng của đại đạo, nhưng những Tiên thiên Thánh Thể này lại khi sinh ra đã thân thiết với một đại đạo đặc thù nào đó.
Sinh ra đã có thể vận dụng cực đạo chi uy, có điều so với Cực Đạo Đại Đế thật sự, cấp độ vận dụng còn thấp hơn rất nhiều mà thôi.
Một khi cực đạo chi uy khuếch tán ra thì không gian ức vạn dặm xung quanh đều sẽ rung chuyển!
Lâm Thiên Nguyên cũng không hề hoảng, mỉm cười, lấy ra một bàn cờ, để Phượng Vũ và Lâm Dương đều tiến vào trong đó.
Bên trong bàn cờ này tự có thế giới riêng, mỗi một ô đều có không gian rộng đến ức dặm, đủ cho những người mạnh bên trong giao đấu.
Tất cả mọi người nghiêm túc nhìn lại, đều muốn xem thử, thiên kiêu muôn đời được nhiều người mong đợi như vậy, đến tột cùng là mạnh đến mức nào!
"Chơi lửa với ta? Cẩn thận tối đái dầm đấy nhé?"
Lâm Dương nhếch mép cười, trêu chọc nói.
"Ha ha!"
Trên trường kiếm của Phượng Vũ, ngưng tụ ra một Hỏa Phượng.
"Phượng Hoàng Chân Hỏa! Đây là một trong những cực đạo hỏa diễm đấy!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi: "Không hổ là thiên kiêu muôn đời, Tiên thiên hỏa đạo Thánh Thể, tuổi còn nhỏ như vậy, đã có thể điều khiển cực đạo hỏa diễm thế này rồi!"
Lâm Dương lắc đầu, ngón tay khẽ động.
Nam Minh Ly Hỏa, Tam Muội Chân Hỏa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Thái Dương Chân Hỏa, Thái Âm Chân Hỏa, Lục Đinh Thần Hỏa, Tử Vi Thiên Hỏa, Cửu Thiên Huyền Hỏa...
Từng ngọn cực đạo hỏa diễm lần lượt hiện ra, như những đứa trẻ nghịch ngợm, xoay quanh trên ngón tay của Lâm Dương.
" ?"
Tất cả những người thấy cảnh này đều ngơ ngác.
Cho dù là lãnh đạo của những thế lực bất hủ cao quý, cũng không khỏi dụi dụi mắt mình.
Thậm chí có một vài người định lực không đủ, trực tiếp thét lên thành tiếng.
"Cái này, cái này cái này...đều là cực đạo hỏa diễm! Rốt cuộc ai mới là Tiên thiên Hỏa Diễm Thánh Thể hả!?"
"Ờ...theo những gì thấy được thì, hình như là Lâm Dương thì phải."
"Nói bậy! Thánh thể gì mà lắm nhất chỉ có thể nắm giữ một loại cực đạo hỏa diễm! Từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy ai sinh ra mà có thể nắm giữ nhiều cực đạo hỏa diễm đến vậy!"
Tất cả mọi người đều mờ mịt.
"Lâm huynh, con của ngươi mạnh đến mức này rồi, sao còn giấu diếm vậy?"
"Đúng đó, ngươi còn nói con ngươi mới là Thánh Nhân? Chỉ riêng cái chiêu cực đạo hỏa diễm bán ra đầy đường này thôi, Thánh Nhân nào mà có thể cản được chứ?"
"Lâm huynh, ngươi không thật thà nha!"
Chính Lâm Thiên Nguyên cũng mờ mịt cả người.
Hắn biết Lâm Dương rất mạnh, thậm chí còn nghe tin từ Lâm Diệu Đông về, nói nhi tử thậm chí còn có thể đánh nổ cả Thiên Đế chưa hồi phục hoàn toàn.
Nhưng hắn không ngờ con trai mình lại tinh thông hỏa diễm đại đạo đến mức này!
"Hô hô hô!"
Những cực đạo hỏa diễm này vậy mà lại dung hợp vào nhau, biến thành ngọn lửa nguyên sơ của đại đạo!
Phượng Hoàng Chân Hỏa của Phượng Vũ, còn chưa chạm vào ngọn lửa nguyên sơ của đại đạo đã bị thiêu đốt đến sắp tàn lụi...
"Mẹ nó..."
Những lão đại vây xem cũng không nhịn được buông lời thô tục.
"Đường đường là cực đạo hỏa diễm, mà lại vì không chịu nổi nhiệt độ cao mà bị thiêu đốt đến tan hết rồi hả?!
Dùng hỏa diễm để đánh bại hỏa diễm, thủ đoạn này...tặc tặc..."
Những lão đại này đều hết lời thán phục.
"Haiz, lão hủ không chơi lửa nhiều năm rồi, mặc dù thực lực thâm sâu khó lường, nhưng hiểu biết về hỏa diễm đại đạo, e rằng còn không bằng một đứa nhỏ nít ranh này!"
"Đúng vậy a..."
Những người này đều lắc đầu tán thưởng.
Phượng Vũ cũng ngây dại.
Ngọn lửa mà nàng tự hào nhất, lại bị thiêu đốt sạch trơn?!
Thật quá nhục nhã!
"Ngươi đúng là biết làm nhục người khác mà!"
Bàn tay cầm kiếm của Phượng Vũ cũng hơi run lên.
Lâm Dương nhếch miệng cười: "Nếu không cho ngươi biết rõ sự chênh lệch thì ngươi sẽ cứ mãi tới khiêu chiến ta thôi, mà ta thì lại lười lắm."
"Nhưng ngươi vẫn xem thường ta."
Thân hình Phượng Vũ từ từ biến mất.
Sau lưng Lâm Dương, không gian bị xé toạc ra, một đạo chân hoàng toàn thân phủ kín Phượng Hoàng Chân Hỏa hiện thân, bộc phát ra uy thế kinh khủng!
"Ta, người có thể được xưng là thiên kiêu muôn đời, không chỉ đơn giản là Tiên thiên Hỏa Diễm Thánh Thể đâu!
Đồng thời, ta còn có được Thần Hoàng Chân Thể, Hư Không Thể, Tiên Thiên Đạo Thể cùng Thái Âm Chân Huyết!"
Ngũ đại thể chất chí cao, cùng hội tụ trong một người, đây chính là hàm kim lượng của cái gọi là thiên kiêu muôn đời đấy! ! !
"Trên đời này, vậy mà thật sự có một thiên kiêu như vậy!?"
Những lãnh đạo này đều kinh hãi.
Quyết đấu giữa những thiên kiêu muôn đời, mỗi một giây, đều đang thách thức nhận thức của bọn họ đối với thế giới.
"Chỉ có năm thể chất thôi mà ngươi đã kiêu ngạo rồi sao?"
Lâm Dương xoay người.
Đôi mắt Phượng Vũ lập tức trừng lớn: "Không, chuyện này tuyệt đối không thể nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận