Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 38: Lý Tiểu Mạn chân diện mục

Chương 38: Lý Tiểu Mạn lộ mặt thật "Có người tìm các ngươi treo thưởng ta?"
Lâm Dương nghe được tin này, cũng không nhịn được bật cười: "Chuyện gì xảy ra vậy? Nói nghe thử xem."
"Là một người tên Ngôn Thiếu Khanh, đến từ Ngôn gia, một thế lực nhất lưu của Thiên Khung, là thanh mai trúc mã với Lý Tiểu Mạn."
Giọng Kinh Nghê từ lệnh bài truyền tin truyền ra.
"Hắn muốn ra mặt vì Lý Tiểu Mạn?"
Lâm Dương nhướng mày.
"Lúc đầu chúng ta cũng cho là vậy, nhưng sau khi điều tra, chúng ta phát hiện hắn chỉ là một quân cờ của Ngôn gia.
Hắn tiếp cận Lý Tiểu Mạn để chuẩn bị cho việc chiếm đoạt Dao Quang Thánh Địa trong tương lai."
Kinh Nghê bẩm báo.
"Thì ra là thế, hóa ra là hắn cũng tính cả ta vào kế hoạch của hắn rồi?"
Lâm Dương cười lạnh một tiếng, hắn rất ghét cái cảm giác này:
"Đã hắn trung thành với Ngôn gia đến vậy, vậy thì hãy để Ngôn gia biến mất đi."
"Rõ, vậy Lý Tiểu Mạn xử lý như thế nào?"
Kinh Nghê hỏi.
"Giết nàng ngay lập tức lại thành ra có lợi cho nàng."
Lâm Dương thản nhiên nói.
"Kinh Nghê hiểu, chúng ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc!"
Kinh Nghê cung kính nói.
"Ừm, lui đi."
Lâm Dương gật nhẹ đầu, cắt đứt liên lạc.
Thiên Khung Giới.
Ngôn Thiếu Khanh đang cùng cha, cũng chính là gia chủ Ngôn gia nói chuyện chính sự.
"Thì ra là thế..."
Gia chủ Ngôn gia vừa nói vừa gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Nói cách khác, nếu lần này chúng ta giúp Lý Tiểu Mạn uy hiếp tên Lâm Dương kia, ép hắn thu nhận nàng làm đồ đệ.
Thì kế hoạch chiếm đoạt Dao Quang Tông của chúng ta sẽ tiến thêm một bước?"
"Đúng là như vậy."
Ngôn Thiếu Khanh gật đầu: "Nàng đã hứa.
Nếu Ngôn gia chúng ta mỗi lần ra tay giúp đỡ, sau này đợi nàng trở thành tông chủ, sẽ cho Ngôn gia ba vị trí trưởng lão."
"Ừm..."
Gia chủ Ngôn gia gật đầu: "Cũng được, vậy Dao Quang Tông có phái cao thủ không?"
"Đương nhiên là có, chỉ là vì cẩn thận nên chúng ta sẽ hợp tác, cùng nhau phái một số cao thủ đi uy hiếp Lâm Dương kia."
Ngôn Thiếu Khanh cung kính nói: "Ta cảm thấy đây là một phi vụ kiếm lời chắc chắn."
"Rất tốt, vậy bắt đầu hành động thôi, ta sẽ sắp xếp cao thủ Ngôn gia tham gia lần này...
Hả? Các ngươi là ai!? Không..."
Lời gia chủ Ngôn gia còn chưa dứt thì đột nhiên bị gián đoạn.
"Cha? Cha!!!"
Mặt Ngôn Thiếu Khanh tái mét.
"Sao vậy, Ngôn ca ca?"
Lý Tiểu Mạn ngạc nhiên nhìn, không hiểu gì.
"Cha ta đột nhiên mất liên lạc rồi, ta phải về Ngôn gia một chuyến, có thể có chuyện..."
Ngôn Thiếu Khanh lo sợ bất an, không còn vẻ tự tin bày mưu tính kế nữa.
Dù sao, tất cả tự tin của hắn đều đến từ việc phía sau có một gia tộc hùng mạnh!
"Cái này!?"
Lý Tiểu Mạn lắc đầu: "Không thể nào? Ngôn gia ở thế lực nhất lưu đều được coi là rất mạnh rồi.
Sao có thể xảy ra chuyện gì được, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Ta đi cùng ngươi."
"Được."
Ngôn Thiếu Khanh không nói nhiều, tranh thủ thời gian bay về Ngôn gia.
"Hô hô..."
Chẳng bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đến Ngôn gia.
Ngôn Thiếu Khanh thấy cảnh trước mắt, sợ đến nỗi trực tiếp từ trên tầng mây rơi xuống, phun ra một ngụm máu, mặt tái nhợt như giấy: "Cái này, sao có thể chứ!?"
Lý Tiểu Mạn cũng đầu óc trống rỗng.
Cả tộc người Ngôn gia chất thành núi xác, toàn bộ tộc địa tĩnh mịch, ngay cả một con ruồi cũng không thấy.
Mọi kiến trúc đều hóa thành tro bụi, ngay cả gà cũng bị chém đầu!
"Trời ơi, trứng gà vàng đều bị mổ nát hết rồi, con giun trong đất còn bị bắt ra chém đôi!"
Lý Tiểu Mạn lắc đầu, thật là quá thê thảm!
Dù lòng dạ cô ta rắn rết, thấy cảnh này cũng kinh hồn bạt vía, cảm giác được một nỗi sợ hãi vô thượng.
"Cái này, sao có thể!? Rõ ràng ta vừa mới liên lạc với cha ta mà!"
Ngôn Thiếu Khanh tìm thấy cha mình ở trên đỉnh núi xác, mặt trắng bệch, kinh hãi nắm chặt lấy tim mình.
"Lộc cộc..."
Lý Tiểu Mạn gật đầu, nàng vừa đi theo một bên, tự nhiên biết điều này.
Từ lúc gián đoạn liên lạc cho đến khi bọn họ chạy về Ngôn gia cũng chỉ mất có thời gian một nén nhang.
Nói cách khác, người ra tay đã xóa sổ Ngôn gia hoàn toàn khỏi thế gian trong vòng chưa đầy một nén nhang!
Điều đó cần sức mạnh khủng bố cỡ nào?!
Lý Tiểu Mạn mặt trắng bệch: "Ngôn gia các ngươi gần đây chọc phải tồn tại đáng sợ nào vậy?"
"Không thể nào! Ngôn gia ta xưa nay luôn lấn yếu sợ mạnh, sao có thể chọc vào cường giả nào được, trừ khi..."
Ngôn Thiếu Khanh chợt lóe lên trong đầu, đột nhiên hiểu ra, kết hợp với những chuyện xảy ra hai ngày này, một ý nghĩ hoang đường đến cực hạn nảy sinh trong đầu hắn...
"Là Lâm Dương kia làm!?"
Mắt hắn đỏ ngầu, nhìn về phía Lý Tiểu Mạn: "Đều tại con tiện nhân ngươi, trêu chọc phải tồn tại đáng sợ này, mới khiến Ngôn gia ta bị diệt tộc!!!"
Lý Tiểu Mạn nhíu mày: "Ăn nói lung tung! Sao hắn có thể có loại thực lực này?
Còn nữa, Ngôn Thiếu Khanh, ngươi để ý ngữ khí nói chuyện với ta đi!
Bây giờ ngươi chỉ là chó nhà có tang thôi, còn ta là thánh nữ cao quý của Dao Quang Thánh Địa!
Thân phận của chúng ta khác biệt một trời một vực, còn dám sủa bậy với ta, đừng trách ta không nể mặt!"
"???"
Ngôn Thiếu Khanh đầy dấu chấm hỏi, không dám tin nhìn Lý Tiểu Mạn.
Ngay từ đầu hắn đã biết Lý Tiểu Mạn không phải là một người tốt đẹp gì, nhưng không ngờ cô ta lại tàn độc đến mức này.
Hắn vừa bị diệt tộc, cô ta đã thay đổi hoàn toàn thành một con người khác!?
"Lý Tiểu Mạn, Ngôn gia ta bị diệt đều là do ngươi! Sao ngươi dám nói ra những lời này hả!?"
Ngôn Thiếu Khanh tức giận tột độ.
"Ha ha, có phải là do ta hay không còn chưa biết được, mà ngươi là ai cơ?"
Lý Tiểu Mạn cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi tiếp cận ta chỉ là để lợi dụng cơ hội nắm giữ Dao Quang Tông.
Đồ tiểu nhân có ý đồ xấu xa!"
"Ngươi còn dám vu oan ngược lại hả!?"
Ngôn Thiếu Khanh giận tím mặt, rút kiếm định lấy mạng Lý Tiểu Mạn.
Hắn là thiên kiêu cảnh giới Thiên Tôn nhất trọng, chiến lực hơn người, muốn giết Lý Tiểu Mạn không hề khó khăn!
"Hừ."
Lý Tiểu Mạn cười khẩy, đột nhiên bộc phát ra cảnh giới Thiên Tôn cửu trọng.
"Cái gì!? Ngươi từ trước đến giờ đều giả heo ăn thịt hổ!?"
Ngôn Thiếu Khanh không dám tin, hắn tự cho mình là thông minh tuyệt luân, không ngờ lại bị cô ta lừa một vố!
"Ha ha, nếu ta không ẩn giấu thực lực một chút, ngày sau khi ngươi muốn nổi dậy chiếm Dao Quang Tông, ta đối phó thế nào?"
Lý Tiểu Mạn nhếch miệng cười: "Uổng công ta gọi ngươi ca ca bao nhiêu năm nay, đúng là một con heo ngốc!
Bây giờ giá trị duy nhất của ngươi, chính là để ta thôn phệ thiên phú rồi chết đi!"
Lý Tiểu Mạn với cảnh giới nghiền ép Ngôn Thiếu Khanh, trực tiếp đánh hắn ngã xuống đất, chặt đứt tứ chi.
"Sở dĩ thiên phú của ta tuyệt luân như vậy là vì ta từ nhỏ đã có được một môn kỳ công, có thể thôn phệ thiên phú của người khác, bồi bổ bản thân!"
Lý Tiểu Mạn cao ngạo nhìn xuống Ngôn Thiếu Khanh: "Ta đã bí mật thôn phệ không biết bao nhiêu thiên kiêu mới có được danh xưng đệ nhất thánh nữ vạn cổ của Dao Quang Tông!
Ngươi có thể trở thành lương thực để ta tiến tới Nữ Đế trong tương lai, cũng nên cảm thấy kiêu ngạo mà chết đi!"
"Răng rắc..."
Nói xong, nàng giẫm nát đầu Ngôn Thiếu Khanh, đào thiên cốt của hắn ra, trực tiếp nuốt vào.
"Không hổ là Thánh tử Ngôn gia, xương thiên phú ăn giòn thật, hương vị cũng không tệ a!"
Lý Tiểu Mạn tháo bỏ hoàn toàn ngụy trang, mặt âm lãnh: "Chỉ là không ngờ tên Lâm Dương kia lại khó nhằn đến vậy.
Ngôn gia thì hết trông cậy được rồi, chỉ có thể lắc lư đám già trong tông môn giúp ta liều mạng thôi."
Nàng không hề có tình cảm gì với tông môn, chỉ xem bọn họ là tư lương để giúp mình mạnh lên mà thôi.
Đợi sau này nắm được quyền ở Dao Quang Tông, nàng cũng sẽ từ bên trong hút cạn Dao Quang Tông, biến nó thành tư lương cho mình.
"Hô hô!"
Lý Tiểu Mạn bay lên, hướng Dao Quang Tông mà đi...
(Cầu đánh giá năm sao, cầu quà tặng)
Bạn cần đăng nhập để bình luận