Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 391: Xấu như vậy, đáng chết!

Chương 391: Xấu xí như vậy, đáng c·h·ế·t!
"Chỗ sâu rất nguy hiểm, các ngươi muốn đi vào, ta tốt nhất nói rõ với các ngươi tình hình bên trong."
Mưa Nhỏ nói: "Trong cấm khu, sinh vật chia làm từ một đến mười bậc, sinh linh càng cao bậc càng mạnh.
Bên trong có không ít tu sĩ bị mắc kẹt, phần lớn đều là không đáng kể, giống như lão nhân râu bạc này.
Nhưng cũng có một số rất lợi hại, ta từng nhìn thấy từ xa một vị tối thiểu là siêu cấp cường giả bậc chín đang chiến đấu, có thể gọi là hủy thiên diệt địa!"
"Hả! ?"
Quỷ Kiến Sầu trợn mắt, tiểu nha đầu này nói chuyện thật quá đáng!
Hắn đường đường là cường giả đỉnh cấp tiên giới, khi nào thành tu sĩ không đáng kể! ?
"Bất quá so với những nguy hiểm mà ta vừa nói thì đều là chuyện nhỏ.
Nguy hiểm đáng sợ nhất trong cấm khu chính là Ách Tộc Hỗn Độn.
Bọn chúng sinh ra đã là cường giả nhập bậc, từng tên đều đáng sợ vô cùng, mà lại đối với sinh linh ngoại giới vô cùng có địch ý.
Trên người ta cũng có hơi thở của Ách Tộc Hỗn Độn, nên bọn chúng bình thường sẽ không làm phiền ta.
Nhưng tu sĩ ngoại giới, gặp một là bọn chúng giết một, một đám Ách Tộc Hỗn Độn mượn địa thế cùng nhau tiến lên, dù là sinh linh siêu thoát, cũng có khả năng bị nghiền chết."
"Sinh linh siêu thoát! ?"
Quỷ Kiến Sầu rùng mình trong lòng, hắn chỉ là không đáng kể, vậy nhập bậc tức là chuẩn Tiên Đế.
Bậc mười tương ứng với mười bậc Tiên giai của chuẩn Tiên Đế, mà sinh linh siêu thoát, e rằng là Tiên Đế rồi! ?
Nói vậy, cấm khu Vẫn Đế Nhai thật chẳng lẽ từng có Tiên Đế ngã xuống! ?
"Ngươi đoán không sai."
Lâm Dương khẽ gật đầu.
Chuẩn Tiên Đế là quá trình tạo dựng đạo của mình, lên đến đỉnh Tiên Đài, đốt ngọn lửa đạo của mình, liền có thể thành tựu cảnh giới Tiên Đế thực thụ.
Tiên Đài có tất cả mười bậc, cũng được gọi là cảnh giới Chuẩn Đế mười bậc.
Cho nên, giữa chuẩn Tiên Đế, thực lực cũng khác biệt rất lớn.
Trong trận chiến Tiên Lâm, một mình Lâm Vô Thần đã quét ngang một đám chuẩn Tiên Đế, giết các chuẩn Tiên Đế của thế lực Đấu Tông dễ như giết gà.
Chính là bởi vì Lâm Vô Thần đã đứng trên đỉnh chuẩn Tiên Đế, là chuẩn Tiên Đế cực hạn của Tiên Đài bậc mười.
Chỉ cần đốt ngọn lửa đạo của mình, liền có thể đăng lâm cảnh giới Tiên Đế!
"Khụ khụ, ta vất vả dẫn đường, thanh toán chút lộ phí chứ."
Mưa Nhỏ sờ lên bụng, đã kêu lên ùng ục.
"Ờ."
Lâm Dương mỉm cười, trực tiếp ném cho Mưa Nhỏ mấy con yêu thú cảnh giới Tiên Chủ vừa tiện tay đánh g·iết dọc đường: "Cầm đi ăn đi."
"Oa! Nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp!"
Mưa Nhỏ cười đến mắt cũng híp lại: "Dẫn đường cứ giao cho ta!"
Nói xong, nàng biến thành một cơn mưa phùn, tốc độ cực nhanh chạy đi.
Lâm Dương mang theo Quỷ Kiến Sầu, Bạch Ấu Vi bay ở phía sau.
Cấm khu Vẫn Đế Nhai rất lớn, gần bằng diện tích một châu tiên bình thường, thêm việc phải tránh né loạn lưu hỗn độn, cho dù là tốc độ của chuẩn Tiên Đế, cũng không thể nhanh chóng vượt qua được.
Sau một ngày, mới đi đến chỗ sâu của cấm khu.
"Ầm!"
Mưa Nhỏ còn đang tìm kiếm thức ăn, đã nghe một tiếng dây cung vang vọng từ phương xa, sát khí hủy thiên diệt địa ập đến!
"Khí tức đáng sợ quá!"
Quỷ Kiến Sầu vừa cảm nhận được đã thấy da gà nổi lên, toàn thân lạnh toát!
"Hừ!"
Lâm Dương khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, mũi tên dài tựa như có thể xuyên thủng cả đất trời, lập tức vỡ vụn.
Trong hư không xa xăm, một đội kỵ binh đông đảo lao ra.
Người cầm đầu, cưỡi trên lưng con minh mã, là một thiếu niên kiêu căng, thiếu niên này không chỉ có mạch máu màu lam sẫm mà cả da dẻ cũng màu tím sẫm, toát ra khí tức tai ương và điềm gở.
"Ha ha, hôm nay con mồi lại có chút thú vị, vậy mà có thể sống sót dưới mũi tên của ta?"
Đôi mắt đỏ rực của thiếu niên nhìn về phía Lâm Dương và những người khác, tràn đầy vẻ lạnh lùng, cứ như đang nhìn một lũ súc vật.
"Ừm? Cô bé kia không phải người của Ách Tộc Hỗn Độn chúng ta?
Sao lại đi lẫn với đám sinh linh thấp kém ở ngoài kia? Đúng là sỉ nhục huyết mạch của chúng ta!"
Nhìn thấy Mưa Nhỏ, đôi mắt đỏ rực của thiếu niên lộ ra vẻ s·át khí lạnh băng: "Thật là xui xẻo!"
"Điện hạ đừng giận, chúng ta sẽ thay ngài tru s·á·t bọn chúng, để chúng không làm ô uế con mắt cao quý của ngài!"
Bên cạnh thiếu niên, minh mã hí vang, đại tướng của Ách Tộc Hỗn Độn cầm mâu chiến ầm ầm đánh tới:
"Sinh linh thấp kém, dám khiến thiếu chủ của chúng ta cảm thấy khó chịu, các ngươi có chết vạn lần cũng khó chuộc tội!!! "
"Ách Tộc Hỗn Độn bá đạo ngông cuồng quá!"
Bạch Ấu Vi tức giận, chỉ vì vị điện hạ kia thấy bọn họ khó chịu mà muốn giết chết cả bọn sao? Thật là coi thường người khác!
"Xui rồi xui rồi xui rồi! Không chỉ gặp phải Ách Tộc Hỗn Độn, mà còn là Hoàng Tộc! Lần này c·h·ế·t chắc rồi!"
Mưa Nhỏ sợ đến suýt khóc.
Anh áo trắng đẹp trai có phải bị Thần Rủi đeo bám không vậy? Sao cứ đi theo hắn lại gặp chuyện xui xẻo thế này! ?
"Ta dựa vào."
Quỷ Kiến Sầu có lòng muốn bảo vệ chủ, nhưng Ách Tộc Hỗn Độn thật sự quá đáng sợ, vừa sinh ra đã tương đương chuẩn Tiên Đế bậc một.
Những cường giả trước mặt lại là thân vệ của Hoàng Tộc, người nào cũng tối thiểu là chuẩn Tiên Đế bậc năm!
Hắn xông lên đánh sao! ?
"Chạy mau!"
Mưa Nhỏ vắt chân lên cổ muốn trốn, nhưng bị Lâm Dương tóm lấy gáy xách lên.
"Ô ô, anh đẹp trai, anh muốn c·h·ế·t cũng đừng kéo em theo chứ! Em không muốn c·h·ế·t."
Mưa Nhỏ tuyệt vọng nức nở.
"Có ta ở đây, ngươi sẽ không c·h·ế·t."
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn đám kỵ binh đang lao đến:
"Ngược lại là đám ách tộc này, bộ dạng xấu xí như vậy, còn dám đến làm bẩn mắt ta.
Đáng c·h·ế·t!"
"Ngọa Tào!"
Mưa Nhỏ ngây người, anh đẹp trai, câu này quen thuộc quá… Sao em cảm thấy anh còn bá đạo hơn cả Ách Tộc Hỗn Độn! ?
"Quỳ!"
Lâm Dương hờ hững nói.
"Ầm!"
Hỗn độn khí đầy trời ập xuống, trực tiếp chấn nát toàn bộ minh mã, tất cả cường giả của Ách Tộc Hỗn Độn, ngã rạp xuống đất!
"Cái gì! ?"
Hoàng tử Ách Tộc Hỗn Độn vừa định nổi giận, liền phát hiện mình đã quỳ rạp trên mặt đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận