Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 32: Đừng sợ, nơi này có ta

"Ừm!?"
Nơi sâu nhất trong Thiên Nhân minh, một luồng khí tức sâu thẳm, không ngừng hấp thụ vô số linh hồn, một thiếu niên tóc bạc bừng tỉnh.
"Lăng Thiên Tử chết rồi... Chẳng lẽ U Minh lão quỷ sống lại?"
Hắn nhíu mày.
"Minh chủ, không xong rồi!"
Mấy vị trưởng lão Thiên Nhân minh hốt hoảng kêu lớn ngoài cửa.
Thiếu niên tóc bạc vung tay, cửa lớn mở rộng: "Có chuyện gì mà rối rít lên thế!?"
"Ngay vừa rồi, Nhiếp Quỷ, Khương Tu, Thác Bạt Thành đám người, đèn hồn đều tắt!"
"Đội chấp hành nhiệm vụ tới Càn Khôn Thánh Địa, chỉ còn lại Cổ trùng bà còn sống, đội tiến đến đánh thức tiền bối Lăng Thiên Tử đều bị diệt!"
Các trưởng lão Thiên Nhân minh đều kinh hoàng vô cùng.
"Quả nhiên có chuyện."
Đáy mắt thiếu niên tóc bạc dần hiện lên dao động âm u: "Cổ bà bên kia nói sao?"
"Bà ta báo tin, nói Nhiếp Quỷ đại nhân sau khi đi đến Hoang Cổ phong thì mất liên lạc, bà ta cảm thấy có chút quỷ dị, định đi bắt Càn Thu Thủy trước, để chúng ta tranh thủ thời gian phái người trợ giúp."
Mấy vị trưởng lão liên tục bẩm báo.
"Trợ giúp?"
Thiếu niên tóc bạc đứng phắt dậy, mắt lóe lên lửa giận: "Ta ngược lại muốn xem, là ai dám phá hỏng kế hoạch của ta!
Lên đường ngay, tiêu diệt Càn Khôn Thánh Địa!"
Càn Khôn Thánh Địa, Thánh Chủ cung.
"Là ngươi!?"
Càn Thu Thủy mở to mắt, không dám tin nhìn Cổ bà trước mặt: "Sao ngươi có thể lẻn vào được Càn Khôn Thánh Địa của ta!?"
"Kiệt kiệt kiệt, đêm nay là ngày diệt vong của Càn Khôn Thánh Địa các ngươi, đừng hòng giãy giụa!"
Cổ bà nhếch miệng cười một tiếng.
Lần này minh chủ đích thân ra tay, Càn Khôn Thánh Địa chắc chắn bị diệt!
"Hừ, chỉ bằng ngươi? Chết đi!"
Càn Thu Thủy bộc phát thủ đoạn Nhân Hoàng cảnh nhất trọng cường đại, đánh về phía Cổ bà.
"Ngươi thế mà đã đột phá đến Nhân Hoàng cảnh!?"
Cổ bà kinh hãi.
Vài ngày trước Càn Thu Thủy mới là Thiên Vương cảnh, bây giờ lại thành Nhân Hoàng cảnh!?
Cổ bà tung hết đám cổ trùng, hóa thành trùng triều ngập trời, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản Càn Thu Thủy.
Chênh lệch giữa Thiên Vương và Nhân Hoàng quá lớn!
Ngay khi Cổ bà sắp chết, một khe hở không gian mở ra sau lưng bà ta, thiếu niên tóc bạc hờ hững bước ra.
Khí tức kinh khủng từ người hắn bùng nổ, sức mạnh đáng sợ nghiền ép tất cả, trong nháy mắt làm nát tan cả Thánh Chủ điện!
"Cái này!?"
Càn Thu Thủy lập tức lui lại, nhưng vẫn bị khí thế trên người thiếu niên tóc bạc làm bị thương.
"Mạnh quá!!!”
Càn Thu Thủy không dám tin.
Nhân Hoàng gần như là giới hạn tối đa mà con người có thể chứa đựng, người đạt tới Nhân Hoàng còn có thể chống cự đạo trời, không bị trục xuất đến thiên khung, đếm trên đầu ngón tay.
Còn về phần đạt tới Thiên Quân cảnh mà vẫn không bị gạt bỏ đi thì? Chỉ có mấy lão tổ của thánh địa phong ấn mới làm được mà thôi.
"Ong ong!"
Hai vị lão tổ của Càn Khôn Thánh Địa cũng xuất hiện trước mặt Càn Thu Thủy, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn thiếu niên tóc bạc trước mắt.
"Các ngươi không phải đối thủ của ta, quy phục ta, ngoan ngoãn giao ra đám sâu kiến phá hỏng kế hoạch của ta, có thể tha cho các ngươi một mạng."
Thiếu niên tóc bạc thờ ơ nói, hoàn toàn không để lão tổ thánh địa vào mắt.
"Minh chủ Thiên Nhân minh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!?"
Càn Thu Thủy lớn giọng hỏi.
"Đã các ngươi thành tâm đặt câu hỏi, ta liền rộng lượng cho các ngươi biết."
Thiếu niên tóc bạc nhếch mép cười.
"Ta muốn tập hợp long khí của tất cả vương triều, quán chú vào các động thiên phúc địa của đại thánh địa.
Từ đó đánh gãy chín đại thông thiên trụ, tách nhân gian ra khỏi Bát Hoang giới vực, từ đây trở thành chúa tể duy nhất của nhân gian!"
Hắn chắp tay sau lưng, khí thế ngút trời:
"Bây giờ đại thế đã thành, chỉ còn thiếu động thiên phúc địa của Càn Khôn Thánh Địa là có thể hoàn thành đại kế khoáng thế này!
Quy phục ta, các ngươi có thể sống, nếu không, sẽ để các ngươi thây nằm khắp đồng!"
"Chết tiệt! Lấy đi long khí của các vương triều? Ngươi điên rồi! Đến lúc đó sẽ có hàng vạn vạn ức dân thường chết vì chuyện này!
Ngươi muốn tạo nghiệp sát vô biên sao!? Không sợ nghiệp hỏa đốt người!?"
Hai vị lão tổ của thánh địa chất vấn.
Rất nhiều phong chủ, nguyên lão của Càn Khôn Thánh Địa cũng chạy đến.
Nhờ rượu ngon của Lâm Dương, cảnh giới của họ đều tăng lên rất nhiều, Tử Yên Nhiên và các phong chủ khác đều đã là Thiên Vương cảnh.
Mấy nguyên lão cũng đã đột phá đến Thiên Vương cảnh cửu trọng, thậm chí Nhân Hoàng cảnh.
Nhưng dù vậy, dưới khí thế của thiếu niên tóc bạc, họ vẫn nhỏ bé vô cùng, như những con kiến hôi sắp bị giết chết.
"Hắn rốt cuộc là cảnh giới gì? Chắc chắn đã vượt qua Thiên Quân cảnh!!!”
Hai vị lão tổ của thánh địa mồ hôi lạnh ròng ròng, áp lực vô cùng lớn.
"Nghiệp hỏa là cái thá gì? Cũng xứng uy hiếp ta?"
Thiếu niên tóc bạc ngạo mạn cười lớn.
"Ngươi!"
Hai vị lão tổ thánh địa mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẫn kiên định nói: "Càn Khôn Thánh Địa ta là sống lưng của nhân gian, là đệ nhất thánh địa.
Tuyệt đối sẽ không giúp Trụ làm điều ác, tàn sát vô số sinh linh!
Ngươi từ bỏ cái ý niệm này đi!"
"Ồ? Xem ra xương cốt các ngươi vẫn cứng rắn nhỉ, vậy thì giết hết đi."
Thiếu niên tóc bạc tùy ý vung một bàn tay, hóa thành ấn thủ khổng lồ như ngọn núi.
Một chưởng này vỗ xuống, đủ để xóa sổ tất cả cường giả của Càn Khôn Thánh Địa!
"Chặn lại!"
Hai vị lão tổ thánh địa bộc phát uy năng Thiên Quân cảnh, xông lên phía trước, nhưng trong nháy mắt liền bại trận, phun máu tươi, bay ngược xuống đất.
Còn các phong chủ, nguyên lão Thiên Vương cảnh kia, thậm chí không thể phản kháng, bị áp lực của cự chưởng ép tới không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
"Lẽ nào Càn Khôn Thánh Địa cứ vậy mà hết sao!?"
Ánh mắt Càn Thu Thủy lộ vẻ tuyệt vọng, trong đầu chợt hiện ra hình bóng Lâm Dương.
Mắt nàng sáng lên, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng hắn.
"Không có ở đây sao? Hay là đã sớm rời đi rồi!?"
Càn Thu Thủy thở dài.
Cảm thấy có chút may mắn, lại có chút thất vọng.
Nàng vốn biết Lâm Dương chỉ đến nhân gian dạo chơi, không hề có tình cảm gì với Càn Khôn Thánh Địa, gặp nguy nan thì khoanh tay đứng nhìn, rời đi ngay cũng không có gì lạ.
"Chỉ tiếc, không thể báo đáp ơn cứu mạng của hắn…"
Càn Thu Thủy có chút hối hận: "Nhưng như vậy cũng tốt, dù hắn ở lại, chưa chắc đã là đối thủ của thiếu niên tóc bạc đáng sợ này.
Không liên lụy đến hắn, như vậy cũng đủ rồi..."
Khi nàng nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cái chết thì.
Trời đất đột nhiên sáng lên.
Rõ ràng là đêm khuya, nhưng lại phảng phất mặt trời giáng lâm, trong nháy mắt sáng như ban ngày!
"Cái gì!?"
Thiếu niên tóc bạc giật mình.
Chỉ thấy thần hồng giáng xuống, một thiếu niên trích tiên đứng trên thần hồng, chỉ một ngón tay liền đánh nát ấn thủ của hắn!
Càn Thu Thủy từ từ mở mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bóng lưng của thiếu niên trích tiên khắc sâu vào linh hồn nàng, khiến nàng cảm thấy như ảo mộng.
"Có ta ở đây, đừng sợ nữa."
Lâm Dương quay đầu, mỉm cười với Càn Thu Thủy.
"Ừm…"
Càn Thu Thủy cũng không hề hay biết, mặt của nàng đã đỏ bừng.
Màn mơ ước trong tim tất cả thiếu nữ, khi chân chính xảy ra trước mắt, dù ai cũng không chịu nổi sự xung kích khí chất này.
"Cũng có chút thú vị."
Thiếu niên tóc bạc mỉm cười:
"Trong nhân gian lại có người đỡ nổi một kích của ta ư? Lăng Thiên Tử chết trong tay ngươi đúng không!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận