Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 297: Nàng đang lợi dụng ta SAO?

"Tiểu bối, hãy phát động chúc phúc của ngươi đi, đừng để người khác nói bọn ta mấy lão già này bắt nạt ngươi."
Ba đạo thần niệm chiếu bóng cất giọng vang vọng, đều không hề xem Hoắc Vũ ra gì, mặt mày lạnh lùng.
"... "
Hoắc Vũ chỉ giơ kiếm lên.
"Sao? Ngay cả chúc phúc cũng không có? Hay là đã dùng hết từ trước rồi?"
Ba vị lão giả lắc đầu: "Đã ngươi không có chỗ dựa nào, vậy thì tiêu diệt ngươi đi, bọn ta cũng không thấy có gì áy náy."
Mỗi người trong số họ để hậu bối mang theo chúc phúc, chính là để lúc nguy cấp phát huy tác dụng, những lão già có dịp gặp mặt.
Nếu là người quen lâu năm, thì khuyên bảo hậu bối của nhau giảng hòa, nếu là kẻ thù thì cũng nhân cơ hội này mà đánh một trận trong hầm mỏ.
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, tu tiên cũng phải giảng đạo lý đối nhân xử thế.
"Chết đi!"
Ba vị lão giả từ ba hướng bao vây, lao về phía Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp tung ra kiếm trảm ba thân pháp, lấy một hóa ba, bắt đầu đối địch.
"Ồ? Có ý đấy, bí pháp này ta muốn!"
"Ai gặp có phần, lão già đừng tham thế chứ, lát nữa đánh xong ba chúng ta cùng nhau nghiên cứu phương pháp này."
"Cũng được."
Ba vị lão giả đều rất bình tĩnh, chẳng hề xem Hoắc Vũ ra gì, mà vẫn trêu đùa nói chuyện phiếm.
Dù sao theo họ nghĩ, cường giả đẳng cấp của bọn họ, một bàn tay đánh xuống thì có mấy người trẻ tuổi còn sống được? !
"Hử! ?"
Rất nhanh, sắc mặt bọn họ liền khẽ động, kinh hãi nhìn về phía trung tâm.
Ba thân thể của Hoắc Vũ vậy mà dốc toàn lực, chống đỡ được thế công của họ.
"Đây thực sự là một Tiên Hoàng sao? !"
"Cho dù là người mở hai tầng Thiên Địa Tiên Tôn, cũng khó chống lại một chưởng này a!"
"Thật sự là kinh tài tuyệt diễm, đáng tiếc cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành thi thể!"
Sắc mặt ba cường giả đều trở nên ngưng trọng.
Bậc kỳ tài tuyệt thế thế này, tuyệt đối không thể để lại!
Nhất định phải giết chết!
"Chết cho ta!"
Bọn họ thúc giục đại pháp lực, trấn áp xuống phía dưới.
"Muốn giết ta? Không dễ như vậy!"
Ba thân của Hoắc Vũ điên cuồng đánh giết.
Cùng ba tàn ảnh chiến đấu dữ dội.
"Xuy xuy xuy!"
Trong chớp mắt, hắn cùng ba hình chiếu đại chiến mấy chục hiệp, toàn thân đều là vết thương máu me, sâu đến tận xương.
"Sư phụ, sư huynh thật thê thảm, chúng ta thật không giúp sao?"
La Hạo hỏi.
"Không cần, dù sao hắn cũng không chết được."
Lâm Dương thản nhiên nói.
"Sư phụ thật máu lạnh!"
Bạch Liên Tâm thầm oán trong lòng, lên tiếng nói: "Dù sao hắn cũng là đồng đội của chúng ta mà! Các ngươi thật nhẫn tâm không đi cứu sao?"
Lâm Dương mỉm cười, nhìn Bạch Liên Tâm: "Ngươi quan tâm tiểu Vũ như vậy, vậy thì phái ngươi đi đánh trận đầu đi, thế nào?"
Mặt Bạch Liên Tâm chợt cứng đờ, lập tức có chút phẫn nộ: "Thực lực của ta còn yếu, nếu đi vào chẳng phải sẽ chịu chết sao! ?
Chẳng lẽ ngươi muốn ta chết đi mới vừa lòng hả dạ?"
"Hóa ra ngươi không muốn đi à, vậy sao vừa rồi còn nghĩa chính ngôn từ yêu cầu bọn ta đi?"
Lâm Dương thản nhiên nói: "Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác, cũng không ai hiểu sao?"
"Ngươi!"
Bạch Liên Tâm nào nói lại được Lâm Dương, giờ phút này bị nói cứng họng mặt đỏ tới mang tai, bờ môi run rẩy, nói cũng không nói nên lời.
"Tức chết ta rồi! Các ngươi không đi, khi nào ta mới lấy được bảo châu kia! ?
Chỉ có thể hi vọng Hoắc Vũ gia hỏa này ra sức một chút, đừng có ngay cả ba lão già hình chiếu cũng không đánh lại!"
Bạch Liên Tâm lo lắng cho Hoắc Vũ cũng chẳng bằng nói là cô ta đang rất gấp muốn có được bảo châu kia.
Đối với việc tu hành Bạch Liên Tâm pháp của cô ta thì bảo châu có chỗ tốt rất lớn, có thể giúp cô ta nâng thực lực lên một bước nhảy vọt về chất.
"Hừ, tiểu bối, tuy ngươi kinh tài tuyệt diễm, nhưng vọng tưởng một mình chống lại ba người bọn ta, vẫn là quá kiêu ngạo."
Ba cường giả đều lạnh lùng quát lớn, sát cơ nghiêm nghị, công kích càng thêm đáng sợ.
"Phụt!"
Hoắc Vũ liên tiếp trúng vết thương trí mạng, thấy sắp chống cự không nổi nữa.
Bây giờ thấy Lâm Dương quyết tâm sẽ không giúp mình, hắn cảm thấy bản thân thật bất lực, thật tuyệt vọng.
Không có sư phụ, ở cái Tu Tiên Giới tàn khốc này, thật sự là nửa bước khó đi a!
Cho dù ngươi là vạn cổ thiên kiêu, kinh tài tuyệt diễm, nhưng chung quy không có trưởng thành thật sự.
Coi như ngươi tuổi còn trẻ đã đạt tới Tiên Hoàng cảnh, có thể chém ngược Tiên Tôn thì sao?
Trưởng bối của người ta là Tiên Thánh!
Là tiên chủ!
Một cái hình chiếu thôi cũng đủ trấn áp ngươi rồi!
Đây mới là thế giới tiên chân thực...
Hoắc Vũ dần dần minh ngộ, nhớ lại rất nhiều.
Nếu không có Lâm Dương, trên con đường này hắn không biết đã trải qua bao nhiêu lần sống chết.
"Xuy xuy!"
Hai phân thân của hắn lần lượt bị tru sát.
"Ừm?"
Ánh mắt hắn sáng lên.
Bây giờ không cần bị giết chết hoàn toàn, chỉ cần phân thân bị giết chết, hắn có thể kích hoạt đặc tính Vũ Hóa Thần Thể.
Hai phân thân bị giết chết, thậm chí kích hoạt lên gấp đôi đặc tính.
Khiến cơ chế phục sinh mạnh mẽ của hắn tăng lên rất lớn!
"Còn có chỗ tốt này? !"
Hắn nhìn thấy hy vọng, không ngừng đánh giết.
Hung hãn không sợ chết!
"Nhất định phải giết chết ba thân của hắn cùng một lúc, nếu không sẽ chỉ khiến hắn càng chết càng mạnh!"
Ba lão giả thấy cảnh này, đều đưa ra phán đoán của mình.
Đến lượt bọn họ đổ mồ hôi.
Hoắc Vũ càng đánh càng mạnh, khiến bọn họ vô cùng kinh hãi.
"Tung ra chiêu mạnh nhất, cùng lúc tuyệt sát ba thân của hắn!"
Ba người mặt mày nghiêm túc, tung ra chiêu mạnh nhất, tiêu diệt ba thân của Hoắc Vũ.
"Ông!"
Phần thưởng phục sinh gấp ba!
Hoắc Vũ thét dài một tiếng, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Giết!"
Hắn lao tới, cảnh giới bước vào bốn Nguyên Tiên hoàng cảnh, huyết mạch chi lực trào dâng, như ba đạo lưu tinh, đụng bay ba vị lão giả.
"Mẹ kiếp, nghịch thiên!"
"Tiểu tử này quả thực là quái thai!"
Ba vị lão giả tức giận không cam lòng, thần hồn bị đánh tan nát: "Tiểu bối đừng đắc ý quá, chờ ra ngoài ngươi sẽ chết chắc!"
Hoắc Vũ mình đầy máu, thở hồng hộc, quay đầu nhìn về phía Huyền Linh quân mấy người.
"Lộc cộc..."
Mấy người đều sợ đến ngây người.
Ba lão giả đều là tiền bối Tiên Thổ, một tia thần hồn cũng có thể trấn áp cường địch, kết quả ba người cùng tiến lên đều bị thiếu niên như Thần Ma này chém giết.
Đơn giản là vượt quá tưởng tượng!
"Chúng ta sai rồi!"
"Xin tha cho chúng ta đi!"
"Nếu chúng ta còn sống, sau khi ngươi ra ngoài còn có thể giúp ngươi nói vài lời hữu ích, không để Tiên Thổ chém giết ngươi."
Ba người đều cực lực cầu xin.
Nhưng Hoắc Vũ bây giờ đã không nghe thấy những lời này, hắn toàn thân xiêu vẹo, trạng thái rất kém, chỉ kịp vung ra một kiếm, xóa sổ ba người hoàn toàn.
"Ngươi không sao chứ? !"
Bạch Liên Tâm vội vàng chạy tới, một tay đỡ lấy Hoắc Vũ:
"Hoắc Vũ ca ca, không sao chứ? Ngươi lợi hại quá, đánh tan cả thần hồn của ba lão quái kia!
Đều tại ta, nếu không phải vì bảo châu của ta, ngươi cũng không mạo hiểm, còn bị thương nhiều như vậy."
Hoắc Vũ lắc đầu, mỉm cười: "Không sao."
"Vậy bảo châu của ta?"
Bạch Liên Tâm liên tục nhắc nhở, sợ Hoắc Vũ quên mất.
"À... Cho ngươi."
Hoắc Vũ đưa bảo châu cho Bạch Liên Tâm, nhìn cô gái vui vẻ, trong lòng có một chút cảm giác quái dị.
"Nàng đang lợi dụng ta sao?"
Dù sao hắn từ nhỏ đã bị nhà Đường Tam lừa thảm, từng có những bài học tương tự, giờ phút này không khỏi nhớ đến một chút chuyện cũ, nội tâm có chút không thoải mái.
Nhưng thấy nụ cười tươi rói của Bạch Liên Tâm, lại lắc đầu: "Chắc là tại ta lo xa thôi."
"Đi thôi, phía trước là cửa đồng thứ ba, nhanh đến điểm cuối rồi."
Lâm Dương thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận