Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 109: Có biết hay không trường sinh bất lão hàm kim lượng a?

"Cái này sao có thể! ? Ngươi làm sao có thể không sao! ?"
Hoàng Kim Long vương không tin nổi lắc đầu, đầu óc choáng váng.
Ba đao chém xuống, Lâm Dương tương đương với bị chém mất một kỷ tuổi thọ, sao có thể không thấy chút nào già đi? !
Một kỷ, đó là cả một giới vực sinh diệt một lần vô tận năm tháng, cho dù Chân Tiên cũng phải chết.
Mà Lâm Dương lại ngay cả một sợi tóc cũng không thấy bạc...
Hắn không ngừng lùi lại, lắc đầu nguầy nguậy: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! ! !"
Lâm Dương nhếch mép cười: "Có biết trường sinh bất lão có giá trị thế nào không? !"
"Trường sinh bất lão? !"
Ánh mắt Hoàng Kim Long vương hiện lên một tia mờ mịt.
Đây chính là mục tiêu cuối cùng mà tất cả tu sĩ, sinh linh theo đuổi...
Nhưng điều đó, là thật sự tồn tại sao! ?
Ngay cả Chân Tiên, cũng sẽ theo giới vực hủy diệt mà tan biến, một khi thời gian kéo dài đến đủ độ dài, dường như không có gì là tồn tại vĩnh hằng.
Ngay cả những kẻ từng bá chủ muôn đời, xưng vô địch vĩnh hằng, nhảy ra khỏi dòng sông thời gian Tiên Đế, đều có ngày biến mất.
Làm gì có ai chiến thắng mãi? Làm gì có ai có thể bất lão! ?
Hắn thảm hại cười cười, đạo tâm đều bị Lâm Dương làm hỏng mất, năng lượng trong cơ thể phản nghịch.
Hắn rơi vào thế bối rối, muốn nổ tung mà chết cũng không biết.
"Ý chí thật yếu đuối, ta chỉ mới trường sinh bất lão mà thôi, mà làm hắn đạo tâm sụp đổ rồi."
Lâm Dương lắc đầu, rất là cạn lời.
Hắn một bước đi đến trước mặt Hoàng Kim Long vương, giơ ngón tay, búng vào trán đối phương: "Chết đi."
"Bốp..."
Linh hồn Hoàng Kim Long vương bị một cái búng tay làm vỡ nát, biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.
"Cái này..."
Mấy vị lão tổ của các thế lực bất hủ cuối cùng cũng khôi phục, một bước đã vượt qua không biết bao nhiêu tầng không gian, chạy tới.
Nhưng lại chỉ thấy cảnh Lâm Dương nhẹ nhàng búng tay, giết chết Hoàng Kim Long vương.
"..."
Bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận cái chết, tiên hỏa trong cơ thể cũng đã đốt lên.
Hùng dũng bước ra khỏi vết nứt không gian, lại nhìn thấy cảnh này khiến bọn họ đứng hình.
"Ta là thằng hề?"
Mấy vị lão tổ này không biết phải làm vẻ mặt gì, nhanh chóng dập tắt tiên hỏa đang cháy trong cơ thể.
Lâm Dương cảnh giác nhìn mấy lão đầu này: "Ta đã giết con mồi rồi, các ngươi chạy tới là muốn cướp thức ăn của ta sao?"
"À không không không!"
Mấy lão đầu liên tục khoát tay, cười gượng: "Chúng ta là tới giúp ngươi diệt trừ Hoàng Kim Long vương, dù sao hắn cũng là loài vật lớn thượng cổ mà..."
Nói đến phía sau, chính bọn họ cũng không nói nổi nữa.
Bọn họ chuẩn bị đến liều mạng với đại hung, lại bị Lâm Dương một búng tay làm cho chết rồi...
"À, không phải đến tranh giành thức ăn là được."
Lâm Dương mỉm cười: "Hoàng Kim Long tộc này cũng đều là của ta, các ngươi đừng ra tay."
"Được, điều đó là đương nhiên rồi."
"Tiểu hữu ngươi có thể một mình tiêu diệt được thực lực của thượng cổ hung tộc này, tự nhiên là tốt nhất..."
Mấy lão đầu này còn muốn cố gắng tiết kiệm tiên lực đấy chứ.
Mẹ nó, bị lừa rồi, sớm biết vậy thì đừng xuất thế thì hơn.
Mấy đứa cháu ranh trong nhà kia, dám lừa bọn họ sớm xuất thế? Về nhà sẽ đánh nát mông bọn chúng!
Ở phía bên kia không gian thông đạo, các lãnh tụ của mấy thế lực bất hủ đều cảm thấy da đầu tê rần, dường như dự cảm được kiếp nạn sắp tới.
"Nhưng... đây thật sự là thời đại tiên vẫn sao? Lão già ta hình như ngủ một giấc tỉnh dậy, trực tiếp xuyên không rồi?"
"Một cái búng tay giết Hoàng Kim Long vương, ta đây lạy cậu."
Mấy lão già đều tặc lưỡi: "Xem ra mấy lão già như chúng ta có ra hay không cũng vậy, người ta căn bản không cần tới chúng ta."
Bọn họ dù miệng thì trách móc, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Nhân tộc xuất hiện thiên tài khủng bố như vậy, thật sự là quá may mắn!
Chỉ có điều tính tình của vị thiên tài này hơi quái một chút...
Nhưng từ xưa đến nay, có thiên tài nào có tính tình bình thường đâu.
"..."
Lâm Dương thu thi thể Hoàng Kim Long vương vào không gian chứa đồ, sau đó liếm môi một cái, nhìn về phía những con Hoàng Kim Long tộc còn lại.
"Ngươi, ngươi trước hết giết huynh ta, rồi lại giết cha ta, ngươi đồ ma đầu, đáng chết!"
Hoàng Kim Long nữ sát khí bắn ra, cầm kiếm lao đến.
"Ừm? Cũng là Hoàng Kim Long à?"
Lâm Dương lại càng muốn ăn hơn.
Hầu hết tất cả các giống loài, con cái đều ăn ngon hơn.
Ngay cả trong thơ cổ cũng đã ghi chép: thịt đực thì tanh hôi không nuốt nổi, da con cái mịn màng, ít mồ hôi.
"Ngươi dám đánh chủ ý đến ta sao?"
Hoàng Kim Long nữ càng thêm tức giận.
"Không tệ, ta lòng tốt, muốn để nhà ngươi được đoàn tụ! Ra đây mau!"
Lâm Dương một quyền xé rách móng vuốt rồng của Hoàng Kim Long nữ, một quyền khác đánh vỡ linh hồn nàng, gọn gàng thu vào không gian trữ vật.
Như vậy, Hoàng Kim Bại Thiên, Hoàng Kim Long vương, Hoàng Kim Long nữ, liền cùng nhau nằm ở trong đó.
Một nhà chỉnh tề, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
"Công chúa! ! !"
Những con Hoàng Kim Long tộc kia đều bi thương.
Thê thảm vô cùng.
"Đừng khóc than, tiếp theo là đến lượt các ngươi."
Lâm Dương toe toét miệng: "Ta quá thiện tâm, chỉ một nhà đoàn tụ căn bản không đủ, liền để các ngươi cả họ chín đời đều đoàn tụ luôn đi!"
"Thảo! Sao ngươi nói ra được những lời này vậy!"
Hoàng Kim Long tộc đồng loạt chửi: "Ngươi mà thiện tâm á? Ngươi đúng là Diêm Vương sống!"
Ngay cả mấy vị lão tổ đang vây xem cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Nhưng họ lại cảm thấy cách làm của Lâm Dương khiến bọn họ thoải mái.
Nhớ lại năm xưa, khi nhân tộc giao chiến với vạn tộc, Hoàng Kim Long tộc đã nợ máu nhân tộc quá nhiều!
Không phải người cùng tộc, chắc chắn sẽ khác lòng.
Tranh đấu giữa vạn tộc, vốn là ngươi sống ta chết, sau khi chiến bại chỉ bị giết ăn thịt, đã là kết cục tốt nhất rồi.
"Giết đi! Vì Long Vương và công chúa báo thù!"
"Giết!"
Các thiên tài Hoàng Kim Long tộc lần lượt lao ra.
Mà Lâm Dương thì cứ một quyền một đứa trẻ con, đều làm vỡ nát linh hồn, sau đó hoàn chỉnh thu mỹ thực vào túi trữ vật.
"Đừng vội, từng người đến, xếp hàng!"
Hắn cười rất vui vẻ, hắn thậm chí không cần chủ động ra tay, mấy con Hoàng Kim Long tộc này tự động nhào tới chỗ hắn.
Thật quá chủ động!
Cứ muốn được hắn ăn vậy sao! ?
"Phanh phanh phanh phanh phanh!"
Rất nhanh, các thiên tài Hoàng Kim Long tộc đã bị tàn sát hết.
"Vẫn là đám thanh niên nhiệt huyết, các ngươi mấy ông bà già học hỏi mấy tên thiên tài kia đi, phải chủ động lên, mau đến chịu chết!"
Lâm Dương ngoắc tay, không quên sứ mệnh tức chết người không đền mạng của mình.
"Gào! Khinh người quá đáng!"
"Giết! ! !"
Những cường giả tiền bối kết thành sát trận, khí thế kinh khủng kinh thiên động địa, thề phải giết chết Lâm Dương.
"Trận pháp thật đáng sợ."
Mấy lão tổ cũng không nhịn được muốn ra tay, nhưng lại sợ Lâm Dương hiểu lầm họ tranh giành thức ăn.
Họ ngược lại không lo lắng Lâm Dương sẽ giết họ.
Nhưng theo những gì Lâm Dương đang thể hiện dữ dội này, có thể tát vào mặt họ mấy cái thì chưa chắc họ đã đỡ được...
"Hậu sinh khả úy... Lão già ta sống vô tận năm tháng, lần đầu tiên khắc sâu thể nghiệm ý nghĩa của bốn chữ này."
"Đúng vậy đúng vậy... Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy à..."
Mấy lão tổ đều thì thầm.
Thực chất lại đều đang truyền âm riêng cho con cháu trong nhà, nhất định không được chọc vào vị tuyệt thế nhân vật chính của nhân tộc này.
Quá mẹ nó hung tàn.
Cứ cái kiểu thấy mỹ thực hai mắt sáng lên như này, ai mà biết được ngày nào đó có khi hắn ta thịt cả người rồi ấy chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận