Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 264: Tiên Đế Táng Địa

Chương 264: Tiên Đế Táng Địa “Đại tiên thánh...”
Huyền Toán Tiên Tôn ở một bên run lẩy bẩy.
Theo hắn biết, đại tiên thánh trong phân chia cảnh giới tiên thánh là một cấp độ rất cao.
Một đại tiên thánh kinh khủng như thế, trong câu chuyện này lại giống như một con chó hoang.
Khi đối diện với tất cả mọi thứ, đều lộ ra vẻ yếu ớt và bất lực đến vậy.
"Chủ nhân kho củi kia quả nhiên là đáng sợ!"
“Thần thoại, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng cổ, hiện thế, hiện giờ có thể biết đến tất cả có năm thời đại này.
Cũng là năm đại tiên kỷ.
Dấu hiệu kết thúc Thượng cổ, chính là đại chiến quỷ dị.
Ba ngàn Bất Hủ Tiên Đế nghênh chiến quỷ dị, đánh sập một góc tiên giới, bảo vệ phần chính của tiên giới.
Không để tiên giới thực sự hủy diệt, mà tiến vào luân hồi sinh diệt bình thường.
Văn minh truyền thừa chưa thực sự bị đoạn tuyệt, cho nên thông tin giữa Thượng cổ và hiện thế là tương thông.
Nhưng mà hướng về trước thời Thái Cổ, liền chỉ còn lại những lời tản mác.
Chỉ có một ít di tích cổ xưa nhất có thể chứng minh thời đại Thái Cổ tồn tại.
Tất cả đều là vì, Thái Cổ bị một trận đại kiếp diệt thế thực sự chôn vùi!
Những cường giả đời Thái Cổ kia, không giành được chiến thắng cuối cùng trước đại kiếp, dẫn đến văn minh tuyệt diệt.
Cho nên, tất cả mọi thứ trước Thái Cổ đều mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn là một mớ hỗn độn."
Huyền Toán Tiên Tôn cảm thán: “Hôm nay, ta vậy mà lại được thấy một hóa thạch sống thực sự sống sót từ thời Thái Cổ?!
Dù ngươi thật sự là chó, trước đây đã lừa ta thảm rồi.
Nhưng ta vẫn không nhịn được muốn hỏi về thông tin Thái Cổ, bởi vì thời đại thần bí kia quá mê người...”
Giống như Thượng cổ, hiện thế, Tiên Cổ đều là những thời đại có mối liên kết, văn minh cũng không tuyệt diệt.
Nhìn thấy một con chó đen đến từ thời đại Thái Cổ như thế, cơ hồ tương đương với việc có thể hé lộ rất nhiều bí ẩn của hai đại thế giới Thái Cổ và Tiên Cổ!
“Ha ha, Tiểu Huyền tử. Ngươi rất muốn biết sao?”
Đại hắc cẩu nghênh ngang, sau đó miệng chó chếch đi: “Ta sẽ không nói cho ngươi!”
"Mẹ nó..."
Huyền Toán Tiên Tôn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, con chó chết này, thật khiến người không thể sinh nổi chút kính sợ nào!
Rõ ràng là một đại tiên thánh, nhưng lại muốn người ta đánh nó sống chết mới hả giận!
“Nơi Tiên Đế táng địa kia, còn có thể tìm thấy không?”
La Hạo liên tục hỏi.
"Đương nhiên, đây chính là nơi chôn cất Tiên Đế!
Hơn nữa khi ta xông vào, vị Tiên Đế kia hẳn là vừa mới chết không lâu, nếu không những tế phẩm kia không thể nào mới mẻ đến thế!”
Đại hắc cẩu nói liền: “Đại chiến Thái Cổ tuy đã hủy diệt tất cả, chôn vùi mọi thứ.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ cách hiện tại một thời đại, ta nghĩ là nơi chôn cất Tiên Đế, nơi đó hẳn là vẫn chưa hoàn toàn biến mất mục nát."
"Ực..."
La Hạo nuốt một ngụm nước miếng.
Đây chính là nơi chôn cất Tiên Đế!
Đến có bao nhiêu cơ duyên và đồ tốt chứ!?
Hắn kích động toàn thân đều đang run rẩy.
Trải qua tàn phá của hai lần đại kiếp Thái Cổ và Thượng Cổ, đoán chừng đám thủ hộ linh nơi Tiên Đế táng địa đều đã hỏng hết.
Lúc này tiến vào, chắc chắn có thể thu được lợi ích cực lớn!
"Sư phụ!"
La Hạo mắt sáng ngời: "Ta có thể đi không?"
Lâm Dương ho khan một tiếng.
Hắn lúc trước vẽ bánh nướng cho La Hạo, để hắn đi hoàn thành danh sách nhiệm vụ, còn đáp ứng sau khi hoàn thành sẽ ban cho hắn một đại cơ duyên.
Nhưng thật ra lúc đó hắn chỉ là nói qua, chứ cũng chưa nghĩ kĩ muốn dẫn La Hạo đi đâu.
Dù sao với năng lực của hắn, đến lúc đó tìm cũng được.
Bây giờ cái Tiên Đế táng địa này xuất hiện ngược lại rất đúng lúc, bớt đi cho hắn rất nhiều phiền phức...
“Có thể.”
Lâm Dương gật đầu.
"Thật!?"
La Hạo mắt sáng lên: "Quá tốt rồi, ta sẽ khổ tu đợi khi thực lực ta đi lên, rồi đi thăm dò di tích kia."
"Không cần."
Lâm Dương chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thâm sâu khó lường: "Ngươi còn nhớ, vi sư đã đáp ứng, sau khi ngươi hoàn thành danh sách nhiệm vụ sẽ cho ngươi một đại cơ duyên!?"
"A!!!"
Vẻ mặt La Hạo chấn động: "Chẳng lẽ đây chính là đại cơ duyên sư phụ ngươi lúc đầu chuẩn bị cho ta sao!?"
Nội tâm hắn rung động, sự sùng bái dành cho Lâm Dương lên đến cực điểm!
Sư phụ quả thực quá ghê gớm!
Thật đúng là liệu sự như thần, thế mà chuyện này cũng nằm trong tính toán của hắn!
Trần Linh Hi đứng bên cạnh có chút nghi hoặc ngắm nhìn Lâm Dương, luôn cảm thấy có gì đó là lạ...
"Không tệ, ngươi đoán rất đúng."
Lâm Dương gật đầu: “Lần này ta sẽ đi cùng ngươi thăm dò, có cơ duyên gì ngươi cũng có thể lấy.”
“Tuyệt vời!”
La Hạo vung tay, vui vẻ nhảy lên.
Có sư phụ ở đây, tất cả đều không thành vấn đề!
“Cái này… Ta quen đường, có thể mang ta theo một chuyến được không…”
Đại hắc cẩu liếm mặt cười: "Ta có tác dụng lớn, mang ta theo đi!"
Bây giờ nó vẫn còn để ý đến mấy tế phẩm kia.
Đều là những thứ hiếm thấy, lỡ đâu có một hai món đến nay vẫn chưa hư thì nó liền kiếm được món hời lớn.
"Cũng được."
Lâm Dương tiện tay một chỉ, liền tái tạo thân thể cho đại hắc cẩu: “Vậy thì ngươi đến dẫn đường, vừa vặn cũng đỡ cho ta phiền phức dùng thần thức thăm dò.”
"Được rồi!"
Đại hắc cẩu hưng phấn đi vòng quanh, lè lưỡi ra rất vui vẻ.
“Ta cũng muốn đi!”
Trần Linh Hi giơ tay.
"Ngươi trước không nên đi, ta có chuyện khẩn yếu muốn mật truyền cho ngươi."
Huyền Toán Tiên Tôn vuốt râu.
"Tiên Đế táng địa đó! Bỏ qua tiếc lắm! Chắc chắn có nhiều thứ vui!"
Trần Linh Hi bĩu môi, có chút thất vọng.
Nhưng nếu là lão tổ an bài, nàng cũng chỉ đành phải nghe theo.
"Đi thôi."
Lâm Dương liếc nhìn La Hạo, khóe miệng nhếch lên nụ cười quái dị.
Thời gian không còn nhiều, đoán chừng đại chiến sẽ rất nhanh bắt đầu, mấy đồ đệ này hiện tại vẫn còn yếu như vậy, như thế làm sao mà nhìn được?
Để người khác thấy, còn tưởng rằng hắn không biết dạy đồ đệ nữa chứ!
Hãy cho ta ra sức rèn luyện!
Rèn luyện cho bất tử, không được thì luyện đến chết thì thôi!!!
“Cung tiễn Lâm đại nhân.”
Huyền Toán Tiên Tôn chắp tay, sau khi nhìn Lâm Dương dẫn người đi khuất mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt lau không hết.
“Haiz… Xem như may mắn còn sống sót…”
Áp lực của Lâm Dương thật sự rất đáng sợ!
Lâm Dương cũng không lựa chọn trực tiếp vượt không, mà là vừa cùng La Hạo và đại hắc cẩu vừa du lịch, vừa tiến gần đến mục đích.
"Trước kia đã muốn du lịch hồng trần trong tiên giới, nhưng sau khi đến tiên giới vẫn không có cơ hội này."
Lâm Dương thoải mái ngồi trên xe ngựa, vừa ngâm chân vừa đọc tiểu thuyết, trên bàn bày đầy mâm quả trân quý.
Ngoài xe tuyết bay đầy trời, trong xe thì có lò sưởi ấm áp, rất hài lòng, tự tại vô cùng.
La Hạo hầu hạ ở một bên, tay nghề nấu ăn của hắn bây giờ đã đạt đến đỉnh cao, có thể thay thế vị trí của Bạch Ấu Vi trước đây, nấu cho Lâm Dương những món mỹ thực.
Trên đường đi, mỹ thực, rượu ngon, cảnh đẹp, thứ gì cũng có.
Rất là sung sướng tiêu sái.
“Trời đã tối rồi, ngày mai đi thêm một ngày nữa là có thể đến táng địa, đêm nay tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi.”
La Hạo đề nghị.
"Có thể."
Lâm Dương gật đầu.
Lần xuất hành này, lộ tuyến do đại hắc cẩu an bài, sinh hoạt hằng ngày là do La Hạo chăm sóc.
Hắn không cần động não bất cứ điều gì, chỉ việc hưởng thụ mà thôi.
"Ừm?"
Hắn xuống xe, nhíu mày nhìn về phía tấm biển hiệu kia:
“Long Môn khách sạn?! Có chút thú vị đấy...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận