Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 31: Chính đạo lãnh tụ Lăng Thiên Tử?

Chương 31: Thủ lĩnh chính đạo Lăng Thiên Tử?
“Ngươi muốn đánh ai thành huyết vụ?”
Tiếng cười khẽ từ sau lưng lão giả truyền đến.
Lão giả da đầu tê rần, trong nháy mắt xoay người: “Ngươi…con mẹ nó ngươi là ai!?”
Tiểu tử này thế mà có thể giống như quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn?
Hắn nhưng là siêu cấp cường giả Thiên Vương cảnh cửu trọng!
“Kẻ đến không lành! Kết trận tấn công!”
“Đại nghiệp của chúng ta không cho phép có bất kỳ khả năng bại lộ nào, g·iết hắn!”
Mấy vị nguyên lão Thiên Nhân Minh trong nháy mắt kết trận, từng người đều lộ ra thực lực Thiên Vương cảnh bát, cửu trọng, ở nhân gian cơ hồ là vô địch.
“Ừm?”
Lâm Dương nhíu mày: “Các ngươi hợp lực, cũng chỉ có lực lượng nửa bước Nhân Hoàng cảnh.”
Hắn vươn vai một cái, gần đây ngủ nhiều, chuẩn bị hoạt động một chút gân cốt.
“Ông!”
Hắn như thuấn di, trong nháy mắt đi đến trước mặt mấy vị nguyên lão.
“Nhanh như vậy!?”
Mấy lão giả lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh như mưa.
“Bồng!”
Đầu của vị nguyên lão thứ nhất trực tiếp bị một quyền đánh nát.
Cùng lúc đó, ngực của một vị nguyên lão khác cũng bị một cước đá vỡ.
“Sao đều không chịu nổi đòn thế này? Ngay cả làm bao cát cũng không xong?”
Lâm Dương rất không hài lòng, nhìn về phía lão giả mập mạp, nhếch miệng cười một tiếng: “Hy vọng ngươi chịu đòn hơn chút.”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!?”
Lão giả mập mạp sợ đến con mắt lồi cả ra ngoài.
Đây quả thực là chiến thần giáng thế a!
“Bồng!”
Lâm Dương tiện tay một bạt tai, trực tiếp quạt cho thân thể mỡ màng của lão giả mập mạp tan thành huyết vụ, biến thành một lớp da khô quắt rơi xuống phía xa.
“Hô…”
Lão giả mập mạp cố gắng hít vào một hơi, hoảng sợ nhìn Lâm Dương.
“Xem ra cũng không phải rất chịu đòn, ngươi làm bao cát, không đạt tiêu chuẩn!”
Lâm Dương khoát tay với lão giả mập mạp.
“Phốc!!!”
Lão tử đường đường là Thiên Vương cảnh cửu trọng, cường giả tuyệt thế hiếm có trong nhân gian, ngươi nói ta làm bao cát cũng không đạt tiêu chuẩn!?
Lão giả mập mạp tức giận đến trợn trắng mắt, một hơi không lên tới được, trực tiếp bị tức c·hết.
“Đồ bỏ đi thì thôi đi, tính tình còn lớn vậy.”
Lâm Dương lắc đầu, có chút không đã thèm chơi.
Hắn bước chân vào trong động đá vôi.
Sâu bên trong động rộng rãi, có một ngôi mộ, tỏa ra khí tức kinh khủng, mắt thấy là sắp hồi phục.
Chỉ là trên mộ có một khối trấn hồn thạch đè lên, ngăn cản hắn xuất thế.
Lâm Dương bóp bóp nắm tay, thổi một hơi, đem trấn hồn thạch trực tiếp thổi bay.
“Oanh!”
Mộ vỡ vụn, một đạo tiên khí lơ lửng, một hồn phách lão giả râu dài đạo mạo bay ra.
Hắn vuốt râu, tay áo đón gió mà múa, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên: “Ha ha ha! Đạo gia ta cuối cùng cũng s·ống lại!
Bây giờ phá giải phong ấn, U Minh lão quỷ cũng đã c·hết, thiên hạ cũng không còn ai có thể ngăn cản sự tồn tại của ta!
chặt đứt chống trời trụ, nhân gian này sẽ chỉ còn mình ta độc tôn!!!”
Hắn cười đến rất điên cuồng.
“Chuyện gì vui vẻ thế, nói ra chia sẻ một chút?”
Lâm Dương cười hỏi.
“Ừm!?”
Lão giả râu dài nhíu mày, lúc này mới chú ý tới Lâm Dương, khí tức trên người Lâm Dương phản phác quy chân, căn bản không có dao động tu luyện:
“Chính là tiểu bối ngươi thả ta ra sao? Hừ hừ, ngươi có thể còn chưa biết thân phận của ta.
Bần đạo chính là hóa thân của chính nghĩa trong thế gian này, thủ lĩnh chính đạo trăm vạn năm trước – Lăng Thiên Tử!
Tiểu tử ngươi thả ta ra, coi như ngươi có phúc, về sau liền đi theo bần đạo, làm một đồng tử phụng dưỡng đi.”
Lăng Thiên Tử thần sắc ngạo nghễ, thấy Lâm Dương mặt lộ vẻ thiểu năng nhìn mình, không khỏi bực mình: “Ngươi không hài lòng sao!?
Ngươi có biết có bao nhiêu người cầu làm nô bộc cho lão phu mà lão phu còn không thèm thu?
Cho tiểu tử ngươi cơ hội, đừng nên không biết trân trọng!
Dám làm trái ý chí của lão phu – thủ lĩnh chính đạo, cẩn thận bản tọa…”
“Bồng!”
Hắn còn chưa nói hết lời, Lâm Dương đã giẫm tới, một cước đạp đến nỗi mặt hắn cũng lệch đi, linh hồn gần như tan nát!
“Nổ tung ra vẻ thế, kết quả một cước đã ngã rồi? Ngươi được không vậy, lão già rách?”
Lâm Dương giẫm lên đầu Lăng Thiên Tử, cười lạnh chế giễu nói.
“Sao ngươi dám!?”
Lăng Thiên Tử tức giận đến lỗ mũi bốc khói, nhưng nội tâm lại sợ hãi.
Dù gì thì hắn cũng từng là cường giả cấp Đế, cho dù chỉ còn hồn phách hơn nữa còn rất suy yếu, thực lực trong nhân gian cũng đủ để giết người như ngóe.
Coi như cường giả Nhân Hoàng cảnh cửu trọng cũng không làm gì được hắn mới đúng, tiểu tử này vừa gặp đã cho hắn một cước giẫm dưới lòng bàn chân rồi?!
“Ha ha ha, lão thất phu, dám ở trước mặt chủ nhân của ta giả bộ làm cao nhân chính đạo? Thật là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào!”
U Minh Quỷ Đế vừa đến, đã thấy Lâm Dương đang h·ành h·ung Lăng Thiên Tử, lập tức vui vẻ ra mặt, cười không ngậm được miệng.
“U Minh lão quỷ!? Sao ngươi có thể chưa c·hết! Năm đó ngươi rõ ràng đã tự bạo!
Cho dù ngươi còn s·ống, cũng không thể nhanh như vậy liền tái tạo thân người được!”
Lăng Thiên Tử giống như gặp ma, con ngươi trợn to.
“Hắc hắc, đương nhiên là chủ nhân vĩ đại ngọc thụ lâm phong, cử thế vô song, dũng mãnh phi thường vô địch của ta ra tay, cứu ta s·ống lại!”
U Minh Quỷ Đế, bộ mặt liếm chó già nua khó mà che giấu, lúc này bắt đầu giở chiêu nịnh bợ.
“Ngươi? Ngươi chính là cự phách ma đạo lúc trước, cường giả cấp Đế, thế mà làm nô bộc cho một tiểu bỉ con miệng còn hôi sữa!?”
Lăng Thiên Tử tức đến trợn mắt.
Đây là đối thủ năm xưa suýt ép hắn mất mạng sao? Đơn giản hổ thẹn cùng làm địch!
“Mấy người chính đạo các ngươi, không có bản lĩnh nhưng thích ra vẻ.
Suốt ngày đạo đức bắt cóc cái này, đạo đức bắt cóc cái kia, không mệt mỏi sao?
Chủ nhân của ta vĩ đại như vậy, vô địch như vậy, ta làm sao lại không thể làm nô bộc cho hắn?”
U Minh Quỷ Đế nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi!!! Đơn giản là vũ n·h·ụ·c hai chữ Đại Đế!!!”
Lăng Thiên Tử còn muốn mắng gì đó, cổ áo đã bị Lâm Dương nhấc lên.
“Trông ngươi có vẻ vẫn còn rất chịu đòn.”
Lâm Dương vận động cổ tay, giáng xuống hai bạt tai trái phải vào mặt Lăng Thiên Tử, rất nhanh đã đánh đầu hắn thành đầu heo.
“Sĩ khả s·á·t bất khả n·h·ụ·c!”
“Đánh người không đánh mặt, ngươi làm như vậy là mất lịch sự!”
“Ta sai rồi đại lão, ta sai rồi!”
“Ta là ngu xuẩn! Đại lão ngài rốt cuộc muốn ta làm gì?! Ngài cứ phân phó, Lăng Thiên Tử chính là con c·h·ó của ngài, ngài nói gì là vậy!”
Đầu heo của Lăng Thiên Tử càng ngày càng sưng, giọng nói chuyện cũng ngày càng mềm mỏng.
“Năm xưa m·ưu đ·ồ bí m·ật đánh gãy chín cái thông thiên trụ, đâu chỉ mình ngươi? Mấy lão tặc kia đâu?”
Lâm Dương chất vấn.
“Bọn chúng năm đó đều lấy trạng thái tàn hồn bỏ chạy, bây giờ không biết ở nơi nào, trong đó có một kẻ chắc hẳn đã sáng lập ra tổ chức mang tên ‘Thiên Nhân Minh’.
Bọn chúng còn nói hai ngày này sẽ đến giúp ta giải trừ phong ấn đấy, không ngờ ngài đến trước.”
Lăng Thiên Tử khóc không ra nước mắt bàn giao nói.
“Bọn chúng đã bị ta giết rồi.”
Lâm Dương thản nhiên nói: “Đã không biết tung tích của chúng, ngươi cũng vô dụng.”
Lăng Thiên Tử mộng mị, hắn căn bản không có sức chống cự lại người trước mắt!
Hắn trực tiếp quỳ xuống dập đầu: “Đại lão, ta Lăng Thiên Tử nguyện đi theo ngươi, làm tiểu đệ cho ngươi! Chỉ cần ngươi lưu ta một mạng!”
“Ngươi cũng xứng sao?”
Lâm Dương cười, một bàn tay vung ra, trực tiếp đánh nát tàn hồn của Lăng Thiên Tử, triệt để tiêu tan trong nhân gian.
Mấy lão già m·ưu đ·ồ bí m·ật phân liệt Bát Hoang giới vực này, hắn không thể nhẫn nhịn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận