Bày Nát Liền Vô Địch, Xuất Sinh Giây Tiên Đế

Chương 388: Thanh Khâu cửu vĩ: Ta cùng rừng dương hài tử liền giao cho ngươi

"Đùng!"
Tại buổi tiệc của tộc Lâm, Lâm Dương trực tiếp dựng một chiếc nồi lớn, lấy ra thịt côn yêu đã được xử lý sau khi vừa đánh gϊết và cả con Kim Sí Đại Bằng đã bị gϊết ở Linh Sơn.
"???"
"Ngọa Tào!"
Các sứ giả đến chúc mừng đều ngơ ngác, dù rằng đồ ăn trong yến tiệc bây giờ đã rất tuyệt vời rồi.
Nhưng hai con này, rõ ràng là vừa mới bị gϊết, còn rất tươi ngon mà lại quý hiếm!
Hơn nữa, những đường vân đạo ngân trên thịt đều giao nhau, uy thế cực kỳ kinh khủng, lúc còn sống chắc chắn đều là đại yêu đáng sợ cấp Tiên Chủ!
"Cái này cũng quá ngang tàng!"
"Ngọa tào a... Đây là thực lực của thiếu chủ nhà Lâm sao? Tiện tay lấy ra hai con mỹ thực tiên giới đỉnh cấp như vậy!?"
Giờ phút này, Lâm Dương không hề nghi ngờ trở thành tiêu điểm của yến tiệc.
"Tiểu Dương, cái này!?"
Lâm Thiên Nguyên kinh ngạc, thằng nhóc này, vừa biến mất mấy giây, đã làm cho hắn một việc lớn như vậy!?
"Nếu là đại yến, sao có thể thiếu món chính trấn áp bữa tiệc được?"
Lâm Dương nói một cách đương nhiên: "Bắt tại chỗ gϊết tại chỗ, tuyệt đối tươi ngon!"
"Ta?! Cái này!?"
Lâm Thiên Nguyên câm nín, ta đang hỏi ngươi có phải bắt tại chỗ gϊết tại chỗ không đó!?
"Ha ha ha! Đơn giản là vô địch! Hôm nay đúng là có lộc ăn!"
Lâm Vô Thần đi tới, vô cùng hào sảng, trực tiếp đẩy Lâm Thiên Nguyên sang một bên: "Thằng nhóc con ngươi đừng có ở đây làm mất hứng!
Tiểu Dương nói không sai! Ngày đại hỉ, thì phải ngoạm miếng thịt lớn, sao thoải mái thì cứ thế mà làm, ngươi quản hắn làm sao có được!
Coi như đây là con của yêu tộc Tiên Đế, năm đó lão tử cũng chẳng phải chưa từng ăn qua!
Đến a, mời mấy vị đầu bếp giỏi nhất của tộc Lâm đến, làm cho đàng hoàng, đừng lãng phí nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy!"
"Vẫn là ông nội thông tình đạt lý a!"
Lâm Dương giơ ngón tay cái lên, so ra thì hắn vẫn thích tính cách hào sảng của ông nội hơn.
"... "
Trong đám người.
Phượng Vũ của Bất Hủ Hoàng Triều từ xa nhìn Lâm Dương, ánh mắt dao động.
Người đàn ông này, càng ngày càng chói mắt...
Từ người số một thiên kiêu của đại đạo khánh tộc, bây giờ đã trở thành người cầm kiếm của tộc Lâm, một trong những cường giả đỉnh cao nhất trong toàn bộ tiên giới.
Tốc độ phát triển này, căn bản không thể nào lý giải, cũng không cách nào đuổi kịp...
Tín niệm trong lòng nàng lần đầu tiên dao động.
Vốn là muốn đợi đến khi đuổi kịp cảnh giới của Lâm Dương rồi mới bày tỏ tình cảm, dù sao như vậy mới xem là thật sự xứng đôi.
Nhưng bây giờ, hiển nhiên là không thể nào...
Cả đời này nàng có thể thành Tiên Đế hay không vẫn còn là ẩn số, mà Lâm Dương bây giờ đã là...
"Hắc! Đã sớm nói ngươi nhất định sẽ hối hận, thế nào? Ta nói đúng không?"
Giọng nói trêu chọc từ phía sau truyền đến.
Phượng Vũ hơi nhíu mắt phượng lại, quay đầu, quả nhiên là Thanh Khâu Cửu Vĩ: "Ai nói ta hối hận! Ngươi cái con hồ ly nhỏ này, đừng có làm loạn!"
"Hừ"
Thanh Khâu Cửu Vĩ ngẩng chiếc cằm trắng như tuyết lên: "Ngươi cứ mạnh miệng đi, đến lúc đó ta cùng Lâm Dương kết hôn, ta gửi thiệp mời cho ngươi, mời ngươi ăn kẹo mừng a."
"Ngươi!!!"
Phượng Vũ tức giận đến suýt nghiến nát cả răng.
"Không phục? Vậy ngươi cũng đánh không lại ta. Dưới sự trợ giúp của nam nhân ta, ta bây giờ đã là cảnh giới Chuẩn tiên tôn rồi."
Thanh Khâu Cửu Vĩ nhìn Lâm Dương ở phía xa, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Giữa ngươi và hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?"
Phượng Vũ gấp gáp, đã sớm nghe nói Lâm Dương trước đây vì Thanh Khâu Cửu Vĩ đại náo tiên giới, tộc Thanh Khâu, thậm chí còn diệt cả tộc Thanh Khâu tiên giới.
Nàng có chút ghen tuông, bây giờ càng ghen hơn.
"Ngươi không biết nhiều hơn, chúng ta có thời gian là song tu, ngày nào cũng ngọt ngào mật mật, ôi gọi là một cái khoái hoạt!"
Thanh Khâu Cửu Vĩ cười tủm tỉm, lời nói thốt ra thật kinh người.
"Quả nhiên là yêu tộc! Thế mà lại nói cái này trước mặt mọi người! Ngươi ngươi ngươi..."
Phượng Vũ bị nói mặt đỏ bừng, bình dấm chua sắp đổ cả rồi.
Tuy không muốn tin, nhưng nếu không phải như thế, làm sao mà Thanh Khâu Cửu Vĩ có thể tu hành tiến triển nhanh như vậy!
Phải biết, năm đó hai người bọn họ cùng vai sánh bước, thực lực tương đương!
Trong hàng vạn thiên kiêu của ba nghìn giới vực, cùng nhau xưng là tuyệt đại song châu.
Mà bây giờ Thanh Khâu Cửu Vĩ đã là cảnh giới Chuẩn tiên tôn, nàng vừa mới đột phá Tiên Vương cảnh không lâu...
Chênh lệch quá lớn!
Nếu không phải mỗi ngày song tu với một vị Tiên Đế, thì đơn giản là không giải thích được loại tốc độ tu hành này!
"Ha ha, lát nữa ta sẽ làm ngươi tức chết, không đùa ngươi nữa."
Thanh Khâu Cửu Vĩ khoát tay: "Ban đầu hắn ở bí cảnh Cửu Vĩ, đã giúp ta vượt qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng giúp ta thuận lợi tiếp nhận truyền thừa của Cửu Vĩ Nguyên Tổ.
Có y bát Tiên Đế bên cạnh, ta tiến triển như vậy còn coi là chậm đó."
"Thì ra là thế."
Phượng Vũ thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà, chúng ta hai người đã tư định chung thân tại bí cảnh Nguyên Tổ rồi a, ngươi đừng vội, kẹo mừng của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ được ăn."
Con ngươi của Thanh Khâu Cửu Vĩ đảo một vòng, lại trêu ghẹo.
"Trong miệng các ngươi toàn là lời không thật, ta sẽ không còn tin các ngươi nữa!"
Phượng Vũ nhếch mép, liếc mắt đưa tình...
"Thú vị sao, ngươi không tin chẳng lẽ lại muốn tìm nam nhân của ta vui đùa hả, ngươi là công chúa cao quý của hoàng triều mà lại cứ thích che đậy, chờ sau này ta và Lâm Dương sinh con, ta nhờ ngươi ôm!"
Thanh Khâu Cửu Vĩ trêu chọc xong liền chạy mất, không hề dừng lại.
"Ta muốn gϊết ngươi!!!"
Phượng Vũ tức giận đến suýt không kiểm soát được biểu cảm, nhưng cơn giận chợt qua, phát hiện ra Thanh Khâu Cửu Vĩ nói cũng không phải là không có lý...
"Không được, ta thật sự phải nắm bắt mới được... Nhưng ta thật muốn cùng con hồ ly nhỏ đó cùng nhau chung hưởng một người đàn ông mà!?
A a a! ! ! Không cam tâm a! ! !"
Nàng xoắn xuýt muốn phá bỏ mọi ràng buộc...
"Được rồi, tổ địa hoàng triều cũng sắp quay về tiên giới rồi, đến lúc đó ta cũng có thể tiếp nhận truyền thừa của Nguyên Tổ."
Phượng Vũ càng nghĩ càng quyết định chờ thêm chút nữa: "Nói không chừng ta và Nguyên Tổ rất hợp nhau, sau khi nhận được y bát của Nguyên Tổ, cảnh giới của ta sẽ rất nhanh chóng phản siêu Thanh Khâu Cửu Vĩ.
Đến lúc đó, Lâm Dương nhất định sẽ càng coi trọng ta hơn, cho dù cuối cùng thật sự phải chung chồng với con hồ ly nhỏ kia, thì ta cũng phải tranh một vị trí cao hơn nàng mới được..."
Trong yến tiệc, Lâm Dương trở thành tiêu điểm tuyệt đối, các thiên kiêu đến chúc mừng hoặc kết giao với hắn.
Lâm Dương cũng không hề làm cao, rất thân mật hòa đồng.
Dù sao, những thiên kiêu vạn cổ này đều sẽ là công cụ người thay hắn gánh vác chuyện lớn trong đại kiếp sau này.
Nếu bọn họ có thể gánh vác được đại kiếp, sẽ đỡ cho hắn phải chạy tới chạy lui.
"Lão đại, ta nhớ ngươi muốn c·h·ết rồi! Mau tới ôm một cái!"
Cơ Tinh Hà dang hai tay bay tới.
Chân Lâm Dương hơi nhúc nhích, không một dấu vết tránh đi.
"Bịch!"
Cơ Tinh Hà ngã sấp mặt xuống đất.
"Ta không thích đồng tính."
Lâm Dương tùy ý uống một ngụm rượu, thản nhiên nói.
"Khụ khụ, được rồi, lần này ta là phụng mệnh của lão tổ mang rượu càn khôn đến cho ngươi."
Cơ Tinh Hà mang rượu càn khôn ra.
"Ừm? Hảo huynh đệ! Ngươi thật có ý!"
Lâm Dương thấy rượu ngon, mắt sáng lên, lập tức mặt mày tươi rói, chủ động khoác vai Cơ Tinh Hà, nhận lấy bầu rượu trong tay hắn, hơi ngửi, mắt sáng ngời:
"Không giống như trước đây, lần này càng thơm ngon hơn!"
"Đó là đương nhiên, đây là rượu do lão tổ nhà ta cất vào ngày thành đế, mang ý nghĩa kỷ niệm và tuổi của năm đó, đều là cấp cao nhất trong rượu càn khôn của Cơ tộc!
Xem như là tấm lòng biết ơn của lão tổ Cơ tộc ta."
Cơ Tinh Hà cười thầm.
Bây giờ tộc Lâm quay về, việc di chuyển tổ địa của các tộc đều cần đến sự giúp đỡ của các lão tổ tộc Lâm.
Cho nên, lần này yến tiệc, các nhà đều chuẩn bị hậu lễ, không thể để tộc Lâm phải vất vả vô ích một phen.
Đương nhiên, nhà Cơ hiểu rõ nội tình nhất, biết Lâm Dương mới là nhân vật then chốt.
Cho nên ngoài lễ vật cho tộc Lâm ra, còn bảo Cơ Tinh Hà chuẩn bị riêng bình rượu càn khôn này, đặc biệt cho Lâm Dương.
"Tốt, lão tổ của Cơ tộc ngươi đúng là có lòng a, ta cũng không thể uống không được, đan dược kéo dài tuổi thọ này mang về cho ông ấy, sống thêm mười mấy kỷ nguyên là chuyện dễ dàng."
Lâm Dương ném một viên tiên đan cho Cơ Tinh Hà.
"Không hổ là lão đại, thật là hào phóng..."
Cơ Tinh Hà ngây người, đan dược này, đến cả Chuẩn Đế cũng phải phát điên lên mà tranh đoạt!
Dù sao, chỉ có Tiên Đế mới có thể đồng thọ với tiên giới, tiên giới bất diệt hắn bất diệt, chỉ cần không gặp phải đại kiếp diệt thế, thì sẽ trường tồn cùng thế gian.
Những người tu tiên yếu hơn, đều có thọ nguyên hữu hạn, Chuẩn Tiên Đế cũng không ngoại lệ.
Không nhảy ra khỏi trường hà thời gian, cuối cùng cũng sẽ hóa thành cát bụi!
(Có độc giả hỏi fan club Cửu Dương cà chua làm sao vào được.
Nhấn vào ảnh chân dung của Cửu Dương để vào trang chủ Cửu Dương, nhấn vào nút theo dõi, sau đó nhấn vào fanclub ở trang chủ, sẽ xin gia nhập được!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận