Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường
Chương 90
Chương 90
Nguyễn Linh cảm thấy mình có lý do để nghi ngờ, Diệp Hủ chưa bao giờ chụp ảnh cho phụ nữ.
Ánh mắt của thiếu niên trông khá vô tội, khi thấy cô nhìn sang thì hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh: "Con đã từng chụp ảnh cho phụ nữ chưa?"
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên: "...... Chưa."
Nguyễn Linh: "......"
Cô biết ngay mà.
Diệp Hủ biện minh: "Nhưng con biết cách chụp ảnh."
"Biết" và "biết chụp" không giống nhau, Nguyễn Linh nghĩ.
Nguyễn Linh nhớ ra trước đây cô từng xem một bài đăng bóc phốt cách chụp ảnh của nam giới trên mạng xã hội, những bức ảnh trong đó có thể nói là kỳ lạ đến mức khó tin.
Nhưng hiện tại, cô cũng không có lựa nào khác.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, nghiêm túc nói: "Vậy con phải chụp cho mẹ đẹp một chút."
Cô không muốn bản thân phải tạo dáng cả buổi rồi nhận lại một đống ảnh xấu.
Diệp Hủ: "... Vâng."
Nguyễn Linh nghĩ một lúc, vẫn không yên tâm, đưa tay ra: "Con đưa điện thoại cho mẹ trước đã."
Tay của Diệp theo bản năng lùi lại một chút: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Cứ đưa cho mẹ đi."
Diệp Hủ: "... "
Chàng trai im lặng đưa điện thoại lại cho cô.
Trước tiên Nguyễn Linh mở khung lưới của máy ảnh, sau đó đối diện với đài phun nước, đi đến khoảng cách thích hợp.
Rồi cô giơ điện thoại lên, trực tiếp hướng dẫn Diệp Hủ: "Lát con đứng ở đây, cầm điện thoại lên ngang tầm mắt của con, ống kính phóng to một chút..."
Nói xong một lượt, Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Nhớ chưa?"
Diệp Hủ gật đầu, vẻ mặt có vẻ hơi ngơ ngác.
Nguyễn Linh nghi ngờ nhíu mày: "Vậy con nhắc lại một lần nữa đi?"
Hủ: "... "
Chàng trai bình thản nhắc lại một lần nữa lời của Nguyễn Linh, thật không ngờ cậu lại nói đúng gần như từng chữ.
Nguyễn Linh hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Diệp Hủ tuy không biết chụp ảnh, nhưng đầu óc cậu rất tốt!
"Được rồi." Nguyễn Linh đưa điện thoại cho cậu: “Vậy con chụp đi."
Nói rồi, Nguyễn Linh đi đến đài phun nước, bắt đầu tạo dáng.
Sau khi tạo dáng được vài cái, Nguyễn Linh liền đi đến xem điện thoại.
Dù Diệp Hủ vừa rồi nói đúng, nhưng cô vẫn có chút không yên tâm, lo lắng mình tạo dáng cả buổi rồi lại chỉ là phí công.
Vì vậy, cô định kiểm tra lại một lần.
Thấy Nguyễn Linh đến, Diệp Hủ ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô xem.
Nguyễn Linh mở album ảnh lật qua lật lại, ngạc nhiên mà nhướng mày.
Dưới sự hướng dẫn tạm thời của cô vừa rồi, Diệp Hủ chụp cũng khá ổn.
"Được đó!" Nguyễn Linh thật lòng dành cho Diệp Hủ một ánh nhìn tán thưởng.
Khóe miệng của Diệp Hủ hơi nhếch lên một chút: "Vậy còn tiếp tục chụp không?"
"Chụp tiếp!" Nguyễn Linh nói.
...
Sau khi nhờ Diệp Hủ chụp ảnh cho mình một lúc, Nguyễn Linh ước chừng thời gian cũng đã gần đến, phần phát biểu trong sảnh tiệc chắc cũng sắp kết thúc.
Vì vậy, Nguyễn Linh gọi Diệp Hủ, hai người cùng nhau đi về hướng sảnh tiệc, quay lại gặp Diệp Cảnh Trì.
Còn chưa vào sảnh tiệc, đã thấy có những bóng người thưa thớt đi ra ngoài.
Có như quy trình trong sảnh tiệc đã thực sự kết thúc hoàn toàn.
Không biết Diệp Cảnh Trì có ra ngoài chưa.
Nguyễn Linh nghĩ một lúc, với Diệp Hủ: "Gọi điện cho bố con một tiếng, hỏi xem anh ấy ở đâu."
Diệp Hủ nhìn cô không nói gì, ánh mắt mang ý nghĩa rất rõ ràng: Tại sao không phải mẹ gọi?
Nguyễn Linh nói với lẽ đương nhiên: "Đây là lần đầu tiên mẹ đến, nói không rõ vị trí thì sao? Không giống như con, đã đến vài lần rồi."
Thực ra cô chỉ lười gọi.
Diệp Hủ: "... "
Chàng trai vẫn ngoan ngoãn gọi điện thoại.
Sau một cuộc trao đổi ngắn ngủi, Diệp Hủ cúp máy, nói với Nguyễn Linh: "Bố bảo chúng ta đi tới chỗ bức tượng ở cửa, đợi bố hai phút, bố sẽ đến ngay."
Bên phải cửa sảnh tiệc, có một bức tượng thần Cupid bằng đá cẩm thạch rất nổi bật.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau đi đến chỗ mà Diệp Cảnh Trì nói để đợi.
Kết quả đợi mãi không thấy Diệp Cảnh đến, lại thấy một người khác xuất hiện trước.
Từ Thần Diên mặt như màu đất đi ra khỏi sảnh tiệc, vẫn còn đang sợ hãi vì những gì đã xảy ra trước đó.
Hôm nay đến nơi, khi những vị khách khác vẫn chưa đến, anh ta đã đi thẳng vào hậu trường để chuẩn bị.
Vì vậy, khi anh ta tìm Nguyễn Linh nói chuyện, anh ta hoàn toàn không biết danh tính hiện tại của cô, cũng không biết người thanh niên bên cạnh cô.
Sau chia tay Nguyễn Linh, Từ Thần Diên an ủi mình rằng mình chỉ ăn nói thua cô, sau đó anh ta lấy lại thần, lên sân khấu biểu diễn.
Hát xong đoạn đầu tiên một cách hơi xao nhãng, đợi nhạc nền bắt đầu đoạn nghỉ, Từ Thần Diên tùy liếc nhìn khán giả.
Rồi anh ta hoảng sợ phát hiện ra ——
Nguyễn Linh đang cùng với Diệp Cảnh Trì, chỗ ngồi của họ còn ngay hàng ghế đầu!
Điều đáng sợ hơn nữa là, ngoài Nguyễn Linh ra, Từ Thần Diên còn nhận ra cậu thiếu niên đang ngồi bên cạnh cô.
Không phải đó chính là chàng trai mà anh ta đã liếc mắt, cảnh cáo một câu rằng “Đừng xen vào chuyện của người khác” sao?
Nếu chỉ có Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì ngồi cùng nhau, Từ Thần Diên vẫn có thể an ủi bản thân, có lẽ hai người chỉ tình cờ nói chuyện với nhau.
Nhưng khi ba người họ ngồi cùng nhau, Nguyễn Linh còn ngồi ở giữa, mối quan hệ của họ đột nhiên trở nên rất rõ ràng.
Nguyễn Linh là vợ của Diệp Cảnh Trì, còn cậu thiếu niên kia chính là con trai của Diệp Cảnh Trì!
Nếu lúc đó chỉ có Nguyễn Linh và anh ta, thì miễn là Nguyễn Linh không nói, Diệp Cảnh Trì sẽ không biết cuộc trò chuyện của hai người.
Nhưng lúc đó con trai của Diệp Cảnh Trì cũng ở đó, vậy thì xưng hô thân mật của anh ta với Linh, cũng như những lời anh ta nói, làm sao có thể giấu được Diệp Cảnh Trì!
Lúc này, Từ Thần Diên hoàn toàn hoảng loạn.
Và ngay lúc này, Diệp Cảnh Trì lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt không rõ ràng.
Chân Từ Thần Diên mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống sân khấu.
Anh ta đã hoàn toàn không biết hát gì nữa, giọng cũng đã lạc tone.
Tiếp theo, Nguyễn Linh gắp cho Diệp Cảnh Trì một miếng sườn.
Từ Thần Diên lại hỏng một nốt.
...
cuối cùng xuống sân khấu, đầu óc Từ Thần Diên chỉ nghĩ đến cảnh Diệp Cảnh Trì vợ mình bị "cưa cẩm" rồi tới tính sổ với anh ta.
Cả người Từ Thần Diên hoảng loạn, chỉ có thể liên tục an ủi bản thân:
Người như Diệp Cảnh Trì, sẽ không quan tâm đến một kẻ nhỏ nhoi như anh ta, càng không có thời gian để đặc biệt đối phó với anh ta.
Sau khi tự thuyết phục bản thân nhiều lần, Từ Thần Diên mớᎥ hơi bình tĩnh lại một chút.
Không biết có phải bị ai vướng chân hay không, đã hơn năm phút kể từ cuộc điện thoại kia, Diệp Cảnh Trì vẫn chưa xuất hiện.
Nguyễn Linh và những người khác đang đợi đến chán ngán, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Từ Thần Diên, tiện tay gọi anh ta lại: "Ê——"
Từ Thần Diên theo bản năng muốn chạy trốn.
Chỗ này nằm ngay bên cạnh cửa sảnh tiệc, tất cả mọi người ra khỏi sảnh tiệc đều sẽ đi qua đây.
Nếu anh ta ở đây lâu hơn một chút, đụng phải Diệp Cảnh Trì, thì sẽ càng xui xẻo hơn.
Nhưng Từ Thần Diên lại sợ mình đắc tội với Nguyễn Linh, kết cục cũng sẽ rất thê thảm.
Dù sao Nguyễn Linh cũng là người có thể trực tiếp “thổi gió bên tai" cho Diệp Cảnh Trì.
Sau khi não bộ hoạt động nhanh chóng, Từ Thần Diên cố gắng giữ vững bước chân, gắng gượng mở miệng: "Bà, bà chủ Diệp."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Hả? Vừa nãy không phải gọi tôi là Linh Linh à, sao giờ lại thành bà chủ Diệp rồi?"
Từ Thần Diên: "..."
Anh ta nhận ra, Nguyễn Linh căn bản không có chút tình cảm nào với mình, cô chỉ đang lấy anh ta ra làm trò cười!
Nhưng Nguyễn Linh chơi được, còn anh ta thì không chơi được.
Anh ta ra mắt nhiều năm, cuối cùng cũng nắm bắt được "cơ hội", leo lên vị trí hàng đầu như hiện tại.
Diệp Cảnh Trì là ai chứ? Thậm chí có thể dùng một câu nói để phong sát anh ta.
Nguyễn Linh làm thế, là muốn anh ta "chết"!
Từ Thần Diên sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, điên cuồng đến mức thậm chí còn nhìn sang Diệp Hủ một cái ——
Mẹ kế nói chuyện với người đàn ông khác, không ngăn cản chút nào sao?
Tuy nhiên, Diệp Hủ chỉ im lặng đứng bên cạnh Nguyễn Linh, giống như một vệ sĩ có phẩm chất nghề nghiệp tuyệt vời.
Từ Thần Diên tuyệt vọng rồi.
Nhưng ngay sau đó, một chuyện khiến anh ta tuyệt vọng hơn nữa xảy ra.
Anh ta nhìn thấy Diệp Cảnh Trì đi ra từ sảnh tiệc.
……
Thấy những người đang đứng bên cạnh bức tượng, Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì đi đến bên cạnh Nguyễn Linh, với vẻ mặt thích thú: "Linh Linh, vị này là ai vậy?"
Không chỉ Từ Thần Diên cứng đờ, Diệp Hủ cũng sững sờ một lúc.
Dường như cậu chưa bao giờ nghe bố mình gọi Nguyễn Linh như vậy.
Diệp Hủ nhìn Diệp Cảnh Trì, suy nghĩ một chút.
Còn Từ Thần Diên, mặt đã tái mét như tờ giấy.
Chương 91
Nguyễn Linh nhướng mày, nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Diệp Cảnh Trì tỏ ra bình tĩnh, như thể đã gọi cô bằng cái tên đó hàng hàng nghìn lần.
Nhưng ngay khi hai người nhìn nhau, Nguyễn Linh vẫn nhìn thấy sự dao động trong mắt người đàn ông.
Hai người nhìn nhau, không khí dường như chậm lại.
Thấy hai người "trao đổi ánh mắt", Từ Thần Diên sợ.
Họ đang làm gì vậy? Đang tán tỉnh nhau sao? Hay đang bàn bạc cách "xử lý" anh ta?
Nhưng hai người chỉ nhìn nhau mà không nói gì.
Từ Thần Diên nhìn hai người với tâm trạng rối bời, không biết nói gì hay không nói gì.
Cuối cùng, Nguyễn Linh chậm rãi, kéo dài giọng nói: "Người đàn ông này á, anh ta là——"
Giọng điệu của Nguyễn Linh khiến Từ Thần Diên lập tức lo lắng, cướp lời: "Chào, chào tổng giám đốc Diệp!"
Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Cảnh Trì rơi xuống Từ Thần Diên, dừng lại hai giây không động đậy.
Từ Thần Diên suýt nữa đã ánh mắt này dọa cho hồn bay phách lạc.
Anh ta hoảng loạn nói: "Tổng giám đốc Diệp, tôi, tôi là nghệ sĩ của giải trí Thiên Thần, đến đây biểu diễn! Chỉ là tình cờ gặp được vợ của anh ở đây, nói chuyện vài câu về chuyện công ty thôi."
Giải trí Thiên Thần cũng có cổ phần của Diệp thị, tuy không phải là do Diệp thị nắm giữ trực tiếp như Tinh Thịnh, nhưng cũng thuộc phạm vi kiểm soát của Diệp thị.
Từ Thần Diên cố gắng biến cuộc trò chuyện của anh ta với Nguyễn Linh thành cuộc trò chuyện chào hỏi bà chủ công
Diệp Cảnh Trì khẽ "Ồ" một tiếng, trầm giọng nói: "Cậu tên gì?"
Nguyễn Linh đứng bên cạnh nhịn cười.
Cô chắc chắn 100%, thậm chí Diệp Cảnh Trì còn nhớ cả tuổi của người ta thì tuyệt đối cũng nhớ tên.
Người đàn ông này đang cố tình.
Quả nhiên, ánh mắt của Từ Thần Diên trở nên thất thần hơn nữa: "Tôi, tôi là..."
Anh ta không muốn báo tên của mình, nhưng lại không dám lừa Diệp Cảnh Trì.
Lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu lại, dường như có chút không kiên nhẫn.
Từ Thần Diên vẫn luôn quan sát thần sắc của Diệp Cảnh Trì, giật mình, lập tức trả lời: "Từ Thần Diên! Chữ Từ có bộ Xích, chữ Thần trong thời gian, chữ Diên trong kéo dài!"
Nguyễn Linh: "..."
Cô ở bên cạnh nghe hai người này nói chuyện, thực sự rất khó không bật cười.
Cô lặng lẽ nhìn Diệp Hủ một cái, khoé môi không thể soát được mà nhếch lên.
Chàng trai cũng không biết có hiểu được điểm cười của cô hay không, mà cũng nhìn cô, ánh mắt có chút bất lực.
Nguyễn Linh ném cho Diệp Hủ một ánh mắt "chúng ta tiếp tục hóng hớt".
Bên kia, Diệp Cảnh Trì trầm ngâm "ừ" một tiếng.
Anh từ từ rời mắt khỏi mặt Từ Thần Diên, quay sang nhìn Nguyễn Linh.
"Vừa rồi ngoài chơi vui không?" Diệp Cảnh Trì hỏi.
Nguyễn Linh: "Cũng được, em nhờ Diệp Hủ chụp cho em vài bức ảnh."
Diệp Cảnh Trì ôn hòa nói: "Còn muốn chụp nữa không?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Anh em chụp?"
Khóe miệng Diệp Cảnh Trì cong lên nụ cười: "Ừm."
"Hay là thôi đi." Nguyễn Linh nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng chẳng có gì đặc biệt, lúc nãy chỉ là cùng Diệp Hủ giết thời gian thôi."
Diệp Cảnh Trì: "Cũng được."
Từ Thần Diên: "..."
Anh ta là ai? Anh ta đang ở đâu? Bây giờ anh ta nên đi thẳng hay tiếp tục ở đây nghe?
Từ Thần Diên cẩn thận, do dự rồi lên tiếng: "Vậy... Tổng giám đốc Diệp, bà chủ Diệp, tôi đi trước nhé?"
Lúc này Diệp Cảnh Trì mớᎥ lại nhìn sang, thần sắc bình tĩnh: "Ừ."
Từ Thần Diên như được ân xá, gật gù liên tục rồi định bỏ chạy khỏi hiện trường.
Mới đi được hai bước, Diệp Cảnh Trì lại "tốt bụng" gọi Từ Thần Diên lại: "Bãi đậu xe không ở chỗ đó."
Từ Thần Diên giật mình, cứng ngắc quay đầu lại: "Cảm ơn Tổng giám đốc Diệp nhắc nhở, tôi... tôi đi taxi
Thực ra xe công ty cho anh ta cũng ở bãi đậu xe, chỉ là anh ta thực sự sợ phải tiếp tục đi cùng Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh, nên đã đi theo hướng khác.
Diệp Cảnh Trì nhìn anh ta một cái.
Từ Thần Diên lại cứng ngắc thêm vài phần, vẫn không dám chạy mất.
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một tiếng: "Tối rồi, đi taxi cũng không tiện."
Anh nhìn về phía Nguyễn Linh: "Linh Linh, nếu em và anh chàng này có quen nhau, vậy hay là để tài xế đưa anh ta đi một đoạn nhé."
Từ Thần Diên: "???"
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh suýt nữa bật cười.
Lúc nãy cô còn không chắc chắn lắm.
Bây giờ cô cuối cùng cũng chắc chắn, Diệp Cảnh Trì thực sự đang ghen.
Việc giả vờ rộng lượng, thực sự không phù hợp với phong cách bình thường của Diệp Cảnh Trì, cô thậm chí còn thấy không thể nhìn thẳng vào mặt anh.
Nguyễn Linh chưa kịp phản ứng, Từ Thần Diên đã hoảng loạn lắc đầu liên tục.
"Không cần không cần, không bắt được xe thì tôi sẽ đi bộ về! Đúng lúc dạo này tôi đang tập... thể dục! Tổng giám đốc Diệp, tôi thật sự đi đây, không làm phiền anh và bà chủ nữa!"
Nói xong, Từ Thần Diên chạy trốn một mạch.
……
Nguyễn Linh nhìn theo bóng lưng Từ Thần Diên đang chạy trốn.
Sau đó, cô tò mò hỏi Diệp Cảnh Trì: "Nếu... lúc nãy em đồng ý, anh ta cũng không có ý kiến, vậy anh thực sự định để tài xế đưa anh ta đi sao?"
Chiếc xe họ ngồi lúc đến rất rộng rãi, thêm một người nữa cũng không khó.
Chỉ là Nguyễn Linh có chút khó tưởng tượng đến cảnh tượng đó.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, ung dung nói: "Anh ta không dám."
Nguyễn Linh: "..."
Vậy anh còn hỏi?
Nguyễn Linh lại hỏi: "Anh cứ thế bỏ qua cho anh ta sao?"
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi trầm xuống: "Làm sao?"
Nguyễn Linh biết người đàn ông đã hiểu lầm, giải thích: "Không, anh ta không làm gì em cả. Kể từ khi biết em là vợ anh, anh ta sợ em muốn chết, không dám nói thêm một câu nào với em."
Chỉ là cô nhìn thấy lúc nãy khí thế của Diệp Cảnh Trì bừng bừng, kết quả lại chỉ dọa cho Từ Thần Diên sợ, cũng không thực sự gây cho đối phương tổn hại gì.
Diệp Cảnh Trì dường như đã bị hai chữ "vợ anh" làm cho vui.
Giọng điệu của anh vẫn bình thản, nhưng khoé môi lại hơi nhếch lên một chút: "Em muốn tôi đối xử với anh ta tàn nhẫn hơn sao?"
Không có hành động tiếp theo, chung quy cũng là vì Diệp Cảnh Trì không thể hoàn toàn xác định, Nguyễn Linh có vì tình cũ mà mong anh nương tay hay không.
Nguyễn Linh: "Cũng không phải."
Sắc mặt của Diệp Cảnh Trì cứng đờ.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Em chỉ là nghĩ anh có thể cử người điều tra xem, nguồn lực gần đây của Từ Thần Diên đến từ đâu. Em cảm thấy anh ta có thể có chút vấn đề, chẳng hạn như, có liên hệ với giám đốc công ty nào đó..."
Vừa rồi khi cùng Diệp Hủ đợi Diệp Cảnh Trì, cô đợi đến chán, liền lại hỏi hệ thống về tình hình của Từ Thần Diên và nguyên chủ.
Kết quả, quả nhiên khiến cô hỏi ra được một số chuyện.
Từ Thần Diên và nguyên chủ chia tay rất đột ngột, hôm trước còn đang hẹn hò, hôm sau đã vội vàng đòi chia tay, còn ra lệnh cho nguyên chủ không được tiếp tục tìm anh ta.
Mà sau khi chia tay với nguyên chủ, sự nghiệp của Từ Thần Diên lại như đột nhiên được bật hack, từ tuyến 18 tăng vọt lên cái đuôi của tuyến 1.
Theo lẽ thường tình, mới hai tháng thì vẫn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, lại đột nhiên bị chia tay. Vì vậy nguyên chủ mới luôn nhớ nhung người bạn trai cũ này, sau đó ở bữa tiệc, lại ở trước mặt Diệp Cảnh Trì mà đi tìm đối phương để ôn lại chuyện cũ.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi tối lại, gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
"À đúng rồi." Nguyễn Linh lại nhớ ra một chuyện: “Sao anh lại lâu thế? Em nhớ là anh nói với Diệp Hủ qua điện thoại là hai phút sẽ tới mà?"
Nói xong nhìn Diệp Hủ, tìm kiếm sự đồng tình.
Diệp Hủ: "Ừ, là hai phút."
Chương 92
Diệp Cảnh Trì bất lực nhìn Diệp Hủ, trả lời: "Xin lỗi, lúc nãy ra ngoài bị người quen chặn lại, nói chuyện vài câu."
Nguyễn Linh gật đầu.
Thực ra cô cũng biết, người như Diệp Cảnh Trì, khó tránh khỏi việc giao thiệp xã giao không thể chối từ.
"Nhưng mà." Diệp Cảnh Trì lại nói: “Không phải em luôn muốn gặp mẹ của Tô Quân Nhược sao? Vừa rồi tôi gặp được Tô Cầm, có nói chuyện này với cô ấy, bây giờ có lẽ cô ấy đang đợi em ở sảnh tiệc."
Mắt Nguyễn Linh sáng lên, sau đó lại có chút sốt ruột: "Vậy em phải đi ngay mới được, cũng đã qua mấy phút rồi."
Đôi mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên vài tia cười sâu sắc: "Không vội. Tô Cầm vừa rồi còn đang nói chuyện với ông cụ Mạnh, cũng không phải đặc biệt đợi em."
"Vậy cũng không thể để người ta đợi quá lâu." Nguyễn Linh lườm Diệp Cảnh Trì một cái: “Anh nên nói cho em biết sớm hơn chứ. Đi, anh mau dẫn em đi."
"Được rồi." Diệp Cảnh Trì bất lực nói: “Vậy xuất phát thôi, phu nhân."
Nguyễn Linh: "..."
Nào là "Linh Linh", rồi lại "phu nhân", hôm nay người này có phải uống nhiều rồi không?
Vừa rồi bàn tiệc quả thực có một chai rượu vang, cô và Diệp Cảnh Trì đều uống, Diệp Cảnh Trì uống còn nhiều hơn cô một chút.
Nguyễn Linh không nghĩ thêm nữa, đi theo Diệp Cảnh Trì đến sảnh tiệc.
Vừa vào đã thấy Tô Quân Nhược đang đứng ở cửa, có lẽ đang đợi mẹ ra ngoài.
Tô Quân Nhược lên tiếng chào hỏi Nguyễn và Diệp Cảnh Trì rồi lại quay sang nói chuyện với Diệp Hủ.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười, chỉ về phía trước: "Tô Cầm có lẽ đang ở đằng kia. Nhưng ngoài cô ấy ra, còn có ông cụ Mạnh và một số người quen của nhà họ Mạnh cũng ở đó. Em muốn tự đi hay để anh đi cùng?"
Nguyễn Linh nghĩ nghĩ, trả lời: "Em tự đi vậy."
Nếu đi cùng Diệp Cảnh Trì, chẳng biết chuyện đơn giản một hai câu có thành mười câu không nữa.
Ai bảo Cảnh Trì quá được lòng người, người muốn lấy lòng anh thì nhiều vô kể, đến lúc đó cô còn phải cùng Diệp Cảnh Trì tiếp khách nữa.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhướng chân mày: "Chắc chắn?"
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Chỉ cần anh không sợ em nói lỡ lời, ảnh hưởng đến Diệp thị của các anh."
Diệp Cảnh Trì bật cười.
Rồi anh chậm rãi sửa lại: "Là của chúng ta."
Nguyễn Linh nhướng lông mày, nhịn câu "Vậy anh chia cho em một nửa cổ phần Diệp thị trước đi” xuống.
Diệp Cảnh Trì lại nói: "Em cứ nói những gì em muốn, họ không dám làm gì chúng ta đâu."
Nguyễn Linh nhìn anh.
Khi người đàn ông nói câu này, biểu cảm vô cùng bình thản, cứ như đang nói về chuyện thời tiết, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng tin.
Có lẽ đây chính là sự tự tin đến thực lực.
Cũng đúng, với quy mô của Diệp thị hiện nay, thật khó có thể bị ảnh hưởng bởi vài câu nói của cô.
Nguyễn Linh: "Vậy em vào đây."
Diệp Cảnh Trì nở nụ cười dịu dàng: "Ừ, anh và Diệp Hủ ở đây chờ em."
...
Sau khi chương trình buổi tối kết thúc, những người tự thấy mình không tư cách để tiếp tục ở lại thự của nhà họ Mạnh đã rời đi trước.
Những người còn ở lại trong hội trường chỉ là những người có thực lực mạnh nhất và một số gia tộc lâu đời thân thiết với nhà họ Mạnh.
Nguyễn Linh bước vào sảnh tiệc một mình, lặng lẽ và bình tĩnh.
Nhưng vì số người trong hội trường không nhiều, bộ váy dạ hội màu đỏ sẫm của Nguyễn Linh vẫn nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Tuy nhiên, việc cô đến một mình khiến một số người cũng thấy nghi ngờ trong lòng.
Nếu Diệp Cảnh Trì dẫn theo vợ đến cùng, có thể hiểu là ông chủ Diệp có ý định giúp Nguyễn Linh hòa nhập với giới thượng lưu.
Nhưng việc Nguyễn Linh đến một mình lại khiến mọi chuyện trở nên khó xử.
Vì vậy, mọi người không vội vàng chào đón cô, mà chỉ trao đổi ánh mắt với nhau.
Trong khi đó, ông cụ nhà họ Mạnh, dù đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tinh anh, đang nói chuyện với người bên cạnh, nhưng lại nhìn thấy Nguyễn Linh ngay lập tức.
Ông cụ vẫy tay với Nguyễn Linh: "Linh lại đây."
Nguyễn Linh: "..."
Hôm nay là lần thứ ba có người gọi cô là "Linh Linh" rồi.
Nguyễn Linh đi lên trước, chào hỏi ông cụ.
Ông cụ cười rất thân thiện, nhìn qua giống như một ông đang tập thể dục buổi sáng ở công viên.
Nhưng Nguyễn Linh hiểu rõ, một câu nói của ông cụ có thể ảnh h̵ưởng đến vận mệnh của nhiều người trong hội trường này.
"Linh Linh, cháu đến đúng lúc lắm." Ông cụ cười ha ha: “Ông và Cảnh Trì biết nhau đã mười mấy năm, cũng coi như là bạn tâm giao. Tuy không thể tham dự đám cưới của hai cháu, nhưng ông vẫn luôn muốn nói chuyện với cháu."
Hai người hàn huyên vài câu, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất bình thường.
Nhưng những người xung đều chăm chú lắng nghe động tĩnh bên này, bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào.
Thái độ của ông cụ nhà họ Mạnh đối với Nguyễn Linh, cũng phần nào quyết định thái độ của họ.
Sau vài câu nói, ông cụ nhận lấy tách trà do người hầu bưng tới, uống một ngụm.
Sau đó, ông cụ giả vờ vô tình hỏi: "À đúng rồi, lúc nãy ông phát biểu thì sao chỉ thấy có một mình Cảnh Trì ở dưới vậy?"
Giọng điệu bình thản, như thể chỉ đang nói chuyện phiếm.
Những ngườι đang nghe lén ở xung quanh, đều lập tức dựng đứng tai lên.
Có thể là có người đang lo lắng cho Nguyễn Linh, nhưng nhiều người hơn là đang hả hê và chờ xem kịch hay.
phát biểu của ông cụ nhà họ Mạnh là một phần không thể thiếu của bữa tối hàng năm.
Không đến mức phải như lâm vào đại địch, mọi người cũng sẽ đi vệ sinh hoặc nhận điện thoại trong lúc đó.
Nhưng không ai như Nguyễn Linh, chỉ sau hai phút đã công khai rời đi, còn không trở lại.
Giọng điệu của ông cụ nhà họ Mạnh nghe có vẻ tùy tiện, nhưng đã hỏi như vậy thì chứng tỏ ông vẫn bận tâm.
Đối diện với ánh mắt nhân hậu nhưng cũng có chút dò xét của ông cụ, Nguyễn Linh thành thật trả lời: "Món ăn tối hôm nay quá ngon, cháu ăn không ngừng nghỉ, cuối cùng lại vừa no vừa buồn ngủ. Đến lúc ông bắt đầu phát biểu thì cháu chỉ đành ngoài việc ra ngoài hít thở không khí một chút."
Nghe vậy, cả hội trường đều im lặng.
Mọi người nhìn nhau, đôi mắt đầy kinh ngạc: Cô vợ của nhà họ Diệp này, quả nhiên là to gan quá!
Thực ra, cũng có người thì thào phàn nàn, ông cụ càng lớn tuổi thì càng nói nhiều, lời phát biểu hàng năm cũng ngày càng dài, khiến người ta nghe mà buồn ngủ.
Nhưng khi đến nơi đó, mọi người đều phải ngồi ngay ngắn, thể hiện sự tôn trọng đối với ông cụ nhà họ Mạnh.
Ai dám nói thẳng với ông cụ như vậy?
Một số người đã bắt đầu chế giễu Nguyễn Linh ở trong lòng, cho rằng cô xuất thân từ gia đình nhỏ, không biết nói lời khách sáo.
Tuy nhiên, sau một vài giây im lặng, ông cụ nhà họ Mạnh lại cười, trông rất vui vẻ.
Nhưng những người xung quanh cũng không thể hiểu rõ, ông cụ này đang thực sự vui vẻ hay đang nể mặt Diệp Cảnh Trì?
Khi mọi người đều không dám lên tiếng, một giọng nói phụ nữ khác đột nhiên xuất hiện: "Chứng tỏ là món ăn trong bữa tiệc của ông cụ đều quá ngon, khiến người ta tình nguyện bỏ việc nghe diễn văn, cũng không thể để thức ăn nguội."
Người nói là Tô Cầm.
Trước khi Nguyễn Linh đến, ông cụ đang nói chuyện với Tô Cầm, lúc này cô ấy chen vào cũng không phải là điều quá đột ngột.
Tô Cầm lại mỉm cười nhìn Nguyễn Linh: "Cô còn chưa biết sao, mỗi năm thực đơn bữa tối đều do ông cụ đích thân chọn đấy. Như món sườn gạo nếp, nhìn thì đơn giản, nhưng cách làm lại là do ông cụ tự cải tiến."
Ánh mắt Nguyễn Linh sáng lên: "Bảo sao, tôi thích món thịt sườn gạo nếp nhất đó. Nó ngon hơn tất cả những món sườn mà tôi từng ăn, tươi ngon, mềm dẻo, tan ngay trong miệng. Chắc chắn phải có gia vị đặc biệt, còn phải ướp từ trước rất lâu rồi phải không?"
Tô Cầm cười: "Cái này thì tôi không biết, cô phải đích thân hỏi ông cụ rồi."
Cuộc trò chuyện của hai người khiến ông cụ liên tục cười “Ha ha”
Mọi người nhìn nhau, đôi mắt đầy ngạc nhiên.
Chương 93
Những người khác dù cố ý tâng bốc ông cụ cũng chỉ tập trung vào bài phát biểu, còn có không ít người bị hỏi vặn lại.
Ai có thể ngờ, chỉ cần khen ngợi món ăn trong bữa tiệc, cũng có thể khiến ông cụ nhà họ Mạnh vui vẻ đến vậy?
Một số người nhân cơ hội tham gia cuộc trò chuyện, bắt đầu khen ngợi các món ăn trong bữa tiệc.
Tuy nhiên, những món ăn mà Nguyễn Linh nhắc đến đều có thể mô tả rõ ràng hương vị, cho thấy cô đã thực sự thưởng thức chúng một cách chu đáo.
Còn những người khác, lúc ăn họ chỉ bận rộn giao tiếp rồi nâng ly, cho dù thức ăn có ngon đến đâu cũng trở nên nhạt nhẽo, chỉ nói được một hai câu là lộ ngay.
So sánh như vậy, ngược lại càng khiến Nguyễn Linh trở nên chân thành hơn.
Khi rời đi, ông cụ nhà họ Mạnh vô cùng hồng hào, đặc biệt dặn dò Nguyễn Linh, lần sau nhất định phải tham gia buổi họp mặt.
Sau khi ông cụ đi rồi, Tô Cầm bắt đầu trò chuyện riêng với Nguyễn Linh.
"Bà chủ Diệp." Tô Cầm nói: “Nghe Cảnh Trì nói, cô muốn gặp tôi."
"Phải." Nguyễn Linh thoải mái thừa nhận: “Cứ gọi tôi là Linh Linh đi."
Dù sao tối nay cũng có mấy người gọi cô như vậy, thêm một Tô Cầm nữa cũng không sao.
Tô Cầm mỉm cười: "Được."
Nguyễn Linh chủ động mở lời: "Thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là Diệp Cảnh Trì kể cho tôi nghe về quá trình khởi nghiệp của cô, tôi thấy thật sự trắc trở và đặc sắc. Hơn nữa cô thật sự rất giỏi, đúng là mục tiêu học tập và phấn đấu của tôi."
Tô Cầm không nhịn được cười, nói một câu "Cảm ơn".
Sau đó, cô ấy lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cô cũng đang khởi nghiệp
Nguyễn Linh mở to mắt: "Cô biết à? Là Diệp Cảnh Trì nói cho cô sao?"
Tô Cầm lắc đầu: "Không. Tôi là nghe cách cô nói, đoán ra đấy."
Biết có rất nhiều người biết về trải nghiệm thời trẻ của cô ấy, nhưng trong lòng Tô Cầm cũng hiểu rõ, khi mọi người bàn tán chỉ đều tập trung vào cuộc hôn nhân của cô ấy và chồng.
Vì vậy, mọi người cũng lo lắng cô ấy sẽ ngại, nên hầu như không ai nhắc đến giai đoạn đó trước mặt cô ấy.
Chỉ có Nguyễn Linh, thẳng thắn và tự nhiên nhắc đến trước mặt cô ấy, còn nói muốn học hỏi cô ấy, có vẻ chỉ thực sự coi đây là “trải nghiệm khởi nghiệp”.
Nguyễn Linh giải thích: “Cũng không tính là khởi nghiệp đâu, chỉ là gần đây tôi mở một studio chụp ảnh thôi.”
Tô Cầm gật đầu: “Thì ra là thế. Tôi nghe Quân Nhược nói con bé rất thích đến chỗ cô giúp đỡ, tôi còn muốn cảm ơn cô nữa.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Ơ? Cảm ơn cái gì?”
Trên ḿặť Tô Cầm hiện lên vẻ do dự: “Có lẽ cô cũng biết, trước đây tâm tư của Quân Nhược, đều là…”
Nguyễn Linh hiểu rõ: “Đều ở trên người Diệp Hủ, đúng không.”
Tô Cầm ngạc nhiên một giây, sau đó gật đầu: “Đúng, đúng là như vậy.”
Cô ấy hiện lên vẻ bất lực: “Dù nhìn bề ngoài Tô Nhược ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực ra ở nhà luôn có tính khí trẻ con. Nếu mấy ngày Diệp Hủ không nói chuyện với con bé, Tô Nhược sẽ rất không vui, ở nhà gây chuyện.”
Nguyễn Linh gật đầu.
Tình trạng gia đình nhà họ tốt như vậy, Tô Nhược là tiểu thư giàu, có chút ương bướng cũng không lạ.
Tô Cầm tiếp tục “Nhưng từ khi đi giúp cô, Tô Nhược đã lâu rồi không nổi giận. hôm trước, con bé còn nói với tôi…”
……
Lúc Nguyễn Linh và Tô Cầm trò chuyện, có không ít người đang âm thầm quan sát.”
Trước khi hai người gặp mặt, tất cả mọi người đều đoán rằng Tô Cầm sẽ không thích Nguyễn Linh.
Có nhiều lý do.
Một trong số đó là mối quan hệ giữa Tô Cầm và Diệp Cảnh Trì vẫn luôn rất tốt.
Mọi người đều biết rõ vốn đầu tư ban đầu của Tô Cầm khi đó là do Diệp thị mà Diệp Cảnh Trì vừa mớᎥ tiếp quản cấp cho.
Sau khi chồng qua đời, Tô Cầm vẫn chưa tái hôn.
Mặt khác, thân thế của Diệp Hủ vẫn luôn là bí mật kể từ khi nhà họ Diệp chuyển đến Cẩm Thành. Trong suốt những năm qua, mọi người chưa bao giờ nghe Diệp Cảnh Trì có bất kỳ mối quan hệ mờ ám với người phụ nữ nào.
Thêm vào đó, Tô Cầm lớn hơn Diệp Cảnh Trì năm tuổi, thuộc phạm vi có thể chấp nhận được.
Vì vậy, cho dù không có bất kỳ bằng chứng nào, vẫn có những tin đồn trên thương trường, nói rằng Tô Cầm thực sự có ý với Diệp Cảnh Trì, nhưng Diệp Cảnh Trì không đáp lại.
Ai có thể ngờ Tô Cầm lại có dáng vẻ như gặp lại người bạn lâu năm với vợ của Diệp Cảnh Trì, hai người trò chuyện vui vẻ suốt cả buổi chứ?
Bà chủ Diệp này, ban đầu thì khiến ông cụ họ Mạnh hay thay đổi tâm trạng cười không ngớt, rồi lại khiến Tô người vẫn luôn đối xử lịch sự nhưng xa cách nhìn bằng ánh mắt khác.
Điều đó có nghĩa Nguyễn Linh thực sự đã cùng lúc giải quyết được hai nhân vật lớn khó tính nhất trong giới.
À, nói chính xác thì là ba người, còn có Diệp Cảnh Trì nữa.
Chuyện Diệp Cảnh Trì mấy lần gắp sườn cho Nguyễn Linh trong bữa tối đã sớm được lan truyền trong giới.
Nguyễn Linh vẫn chưa biết, sau đêm nay, danh tiếng của cô trong giới thượng lưu đã đạt đến một tầm cao mớᎥ.
Sau khi trò chuyện với Tô Cầm, Nguyễn Linh đi tìm Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ ở cửa sảnh tiệc.
Một người hầu tiến lên báo rằng Diệp Cảnh Trì đã đi ra ngoài cửa chính, đang trò chuyện với chủ tịch của một công ty thực phẩm nào đó.
Nguyễn Linh không hề ngạc nhiên.
Mỗi lần Diệp Cảnh Trì xuất hiện trong các buổi công khai, anh đều giống như một món ngon, ai cũng muốn bắt chuyện.
Vì vậy, Nguyễn Linh trước tiên đi tìm Diệp Hủ.
Khi tìm thấy Diệp Hủ, cậu bé đang đứng cùng một phụ nữ, thoạt nhìn có vẻ quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, hình như đó là bà Lưu, người tức giận bỏ chạy khỏi buổi họp phụ huynh vì bị vẩy ướt cả mình.
Bà Lưu cũng không cố ý hạ giọng, cho Nguyễn Linh dễ dàng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
“Tiểu Húc à, dì không nhiều chuyện đâu, chỉ là thực sự thương xót cháu. Bây giờ bố cháu đã kết hôn, còn như keo như sơn với vợ mớᎥ, cgawcs chắn sẽ ít quan tâm đến cháu hơn một chút…”
Lông mày Diệp Hủ nhíu chặt lại, vẻ mặt như muốn rời đi nhưng lại buộc phải kiên nhẫn lắng nghe.
Nguyễn Linh kịp thời xuất hiện, giải cứu Diệp Hủ.
“Diệp Hủ.” Cô lên tiếng.
Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Linh, biểu cảm của cậu thiếu niên lập tức giãn ra.
Diệp Hủ lập tức đi đến bên cạnh Nguyễn Linh.
Bà Lưu thay đổi sắc mặt, nhìn Nguyễn Linh với vẻ xấu hổ: “Bà Diệp, ờ…”
Nguyễn Linh không nhìn bà ta, mà nói với Diệp Hủ: “Không muốn nghe thì sao không đi?”
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên: “Trước đó đã nói là sẽ gặp nhau ở đây, sợ con đi rồi thì mẹ tìm không thấy.”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Mẹ có mang theo điện thoại, có thể gọi cho con mà. Con cũng không cần vì chờ mẹ mà chịu đựng nghe tiếng ồn lâu như vậy.”
Người phát ra “tiếng ồn”: “……”
Diệp Hủ cúi đầu: “Đã nói là sẽ đợi mẹ ở đây, không thể thất hứa.” Nói rồi lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh: “Nhưng lần sau, nhớ đến đón con sớm chút.”
Ánh mắt cậu thiếu niên mang theo một chút tủi thân, nhưng lại tràn đầy sự ỷ lại.
Nguyễn Linh chợt nhớ đến rất lâu trước đây, khi cô vẫn chưa phải là vợ Diệp Cảnh Trì, cô cháu gái nhỏ của mình cũng từng nhìn cô bằng ánh mắt giống vậy.
“Lần sau tan học, nhớ đến trường mẫu giáo đón cháu sớm chút ạ.”
Chương 94
Ra khỏi sảnh tiệc chính, từ xa đã nhìn thấy Diệp Cảnh Trì.
Thân hình người đàn ông cao to, ngay cả trong ánh đèn mờ của đêm, cũng có thể dễ dàng tìm thấy anh giữa đám đông.
Nguyễn Linh vừa định đi lên.
Hệ thống: [Phát hành nhiệm vụ chính tuyến, bạn cần thể hiện hành động thân mật với Diệp Cảnh Trì, tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người.]
Nguyễn Linh dừng bước, thắc mắc: “Tại sao?”
Hệ thống lục kho dữ liệu: [Trong nguyên tác, Diệp Cảnh Trì lạnh nhạt với cô trước mặt mọi người, khiến mọi người đều biết rằng cô và anh ấy không có tình cảm gì, một số người cũng vì thế mà có ý định tiếp cận. Cô nhìn thấy cảnh này thì rất không hài lòng, vì vậy nên đã đi lên tuyên bố chủ quyền.]
Nguyễn Linh: “Vậy bây giờ, mọi chuyện không phải đã bị thay đổi rồi sao?”
Hệ thống: [Điều kiện kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến rất phức tạp. Bây giờ người nào đó trong nguyên tác có lẽ đang ở trong đám đông, muốn tiếp cận Diệp Cảnh Trì, vì vậy đã kích hoạt nhiệm vụ này.]
Nguyễn Linh: “……”
Cô thở dài: “Diệp Hủ.”
Diệp Hủ quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Linh: “Con ở đây đợi mẹ một lát.”
Diệp Hủ: “…?”
Cậu thiếu niên có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
……
Đứng bên cạnh Diệp Cảnh Trì là một người đàn ông trung niên hơi béo, xung quanh cũng có một số người vây quanh.
Ông chủ của công ty thực phẩm họ Vương này, trước đây đã luôn tìm cơ hội tiếp cận Diệp Cảnh Trì, chỉ là do thân phận không đủ, lại không có người giới thiệu.
Giờ đây cuối cùng cũng được dịp bắt gặp Diệp Cảnh Trì sau khi bữa tiệc kết thúc, ông Vương mặt đầy vẻ nịnh nọt, không ngừng giới thiệu sản phẩm mới được nghiên cứu của công ty với Diệp Cảnh Trì.
Chỉ là Diệp Cảnh Trì dường như không mấy quan tâm, thỉnh thoảng đáp lại một câu, ánh mắt còn thỉnh thoảng lảng sang chỗ khác.
Thấy vậy, ông Vương vô cùng sốt ruột, mồ hôi đã chảy đầy trán.
Gần hai năm nay công việc kinh doanh của họ càng ngày càng đi xuống, ông Vương chỉ trông cậy vào cuộc trò chuyện hôm nay với Diệp Cảnh Trì để thay đổi cục diện.
Diệp Cảnh Trì và tập đoàn Diệp chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của ông ta.
Ông Vương hít một hơi thật sâu, tiếp tục thể hiện tài ăn nói của mình.
Đúng lúc này, khoé môi Diệp Cảnh Trì bỗng nhiên nhếch lên một chút.
Trong lòng ông Vương vui mừng, tưởng rằng lời lẽ dụ dỗ của mình cuối cùng đã có hiệu quả, đang định tiếp tục cố gắng.
Tuy nhiên giây tiếp theo, ông Vương lại phát hiện, tầm mắt của Diệp Cảnh Trì đang rơi vào người phụ nữ mặc váy đỏ đang đi tới cách đó không xa.
Thấy Nguyễn Linh xuất hiện, những người vốn đang vây quanh Diệp Cảnh Trì đã tự giác nhường ra một lối đi.
Nguyễn Linh ung dung bước tới.
Diệp Cảnh Trì nhẹ giọng nói câu “chờ một lát” với ông Vương, sau đó nhìn về phía Nguyễn Linh, ánh mắt hiện lên nụ cười dịu dàng.
“Trò chuyện xong rồi à?” Diệp Cảnh Trì hỏi.
Nguyễn Linh “ừ” một tiếng.
Cô nhìn Diệp Cảnh Trì một lượt, sau đó đi đến bên phải anh, đưa tay đặt lên cánh tay anh.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên vải áo vest của người đàn ông, chỉ hờ hững khoác lấy, khiến ta gần như không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng nào.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày.
Sau đó, anh thản nhiên điều chỉnh lại độ cong của cánh tay mình lớn hơn một chút.
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày.
Tự giác như vậy sao?
Vì vậy, Nguyễn Linh cũng tăng thêm vài phần lực, siết chặt cánh tay của người đàn ông hơn.
Vẻ của hai người vốn đã nổi bật nhất trong bữa tiệc, giờ đây đứng cạnh nhau, giống như một cặp ngôi sao đang đi trên thảm đỏ.
Diệp Cảnh Trì còn dẫn vợ đi khoe khoang tình cảm một cách công khai như vậy, khiến mọi người đều nhìn chằm chằm.
Mà một số người vốn có ý đồ, muốn nhân lúc Diệp Cảnh Trì và vợ anh tách ra để đến bắt chuyện, cũng buộc phải từ bỏ ý định.
Hệ thống: [Nhiệm vụ phán đoán thành công.]
Nguyễn Linh nhướng mày.
Cô còn chưa nói ra những lời trong đầu thì đã phán đoán thành công rồi sao?
Đối mặt với ánh mắt sâu sắc của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh im lặng rút ngón tay về.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Diệp Cảnh Trì đã nâng tay trái lên, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Nguyễn Linh, ngăn cản thời động tác của cô.
Rất kỳ lạ, Diệp Cảnh Trì trông có vẻ lạnh lùng tự chủ, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay anh lại cao Nguyễn Linh một chút.
Nguyễn Linh vì cảm giác ấm áp bất ngờ mà sững sờ một lúc, ngay sau đó, ngón tay lại bị người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy.
Lực không lớn, nhưng lại vừa đủ để cô cảm nhận rõ ràng, giống như một lời nhắc nhở.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì thu bàn tay trái về, mặt không đổi sắc nhìn ông Vương mà lên tiếng: “Chuyện sản phẩm mới, ông cứ trực tiếp tìm ông Đường bàn bạc đi, ông ấy phụ trách đầu tư liên quan đến thực phẩm.”
Sắc mặt ông Vương cứng đờ, sao lại không biết đây là lời từ chối.
“Ông Đường” mà Diệp Cảnh Trì nói đến là một giám đốc của tập đoàn Diệp Thị, yêu cầu đầu tư của ông Vương đã bị từ chối ở đó một lần.
Chỉ là ông Vương thực sự đã đi vào ngõ cụt, mớᎥ nghĩ đến việc nhân cơ hội bữa tiệc từ thiện này để tìm gặp Diệp Cảnh Trì, hy vọng có thể có một cơ hội chuyển mình.
Ông Vương liếc nhìn Nguyễn Linh, ánh mắt lộ ra vài phần oán hận không rõ ràng.
Ông ta tự cho rằng vừa rồi đang nói đến chỗ hay nhất, nếu Nguyễn Linh đến muộn hai phút nữa, có thể tổng giám đốc Diệp đã bị ông ta thuyết phục rồi.
Ông Vương thực ra cũng không dám nhăn mặt ngay trước mặt bà chủ Diệp, chỉ là thất vọng quá lớn, ông ta nhất thời không khống chế được biểu cảm, đã bộc lộ ra suy nghĩ trong lòng.
Gần như cùng lúc đó, ông Vương cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Tai ông ta vang lên giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Diệp Cảnh Trì: “Đơn hàng trước đó có tiếp tục hay không, tôi cũng sẽ để ông Đường xem xét lại.”
Một câu nói khiến ông Vương không ngờ tới, lập tức sợ hãi thay đổi sắc mặt: “Tổng giám đốc Diệp, tôi——”
Sắc mặt của Diệp Cảnh Trì lạnh lùng: “Chuyện còn lại, vẫn là để phía ông Đường liên hệ với ông đi. Tôi muốn cùng gia đình rời đi, thất lễ rồi.”
Nói xong, Diệp Cảnh Trì lại nhìn về phía Nguyễn Linh, mỉm cười: “Cùng đi thôi.”
Nguyễn Linh: “Ừ.”
Ông chủ Vương chỉ có thể nhìn theo bóng dáng vợ chồng hai người chậm rãi rời đi, mặt như tro tàn.
Còn những người xung quanh, càng thêm xác định một sự thật.
Diệp Cảnh Trì đối với vợ là trăm phần trăm che chở, nếu muốn lấy được lợi ích từ chỗ tổng giám đốc Diệp, nhất định không thể đắc tội với bà chủ Diệp.
Cũng vì thế mà không ít người đã thức đêm mua quà, chuẩn bị tìm cơ hội tặng cho Nguyễn Linh.
Bởi vì câu nói vừa rồi, nếu đảo ngược lại thì cũng đúng.
Chỉ cần có được sự yêu thích của bà chủ Diệp, tự nhiên cũng có thể khiến Diệp Cảnh Trì suy nghĩ khác.
Nguyễn Linh tìm thấy Diệp Hủ đang đứng cách đó không xa, phát hiện ra biểu cảm của thiếu niên có chút phức tạp.
Nguyễn Linh cười nhẹ: “Sao vậy?”
Diệp Hủ có vẻ hơi bất lực: “Mẹ để con ở đây đợi, chỉ để…”
Chỉ để khoác tay bố cậu sao?
Thị lực của Diệp Hủ rất tốt, đương nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng, khi Nguyễn Linh quay lại tìm cậu, mới từ từ thả lỏng tay đang khoác lấy cánh tay của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh cười mỉm: “Không được sao?”
Chương 95
Tất nhiên Nguyễn Linh không phải vì tránh né điều mà không cho Diệp Hủ đi theo.
Chỉ là Nguyễn Linh vốn nghĩ, điều kiện để hệ thống phán nhiệm vụ thành công, sẽ khó hơn một chút.
Để tránh bản thân nói ra những lời khiến tâm hồn non nớt của Hủ chấn động, cô mới không cho Diệp Hủ đi theo cùng.
Diệp Hủ im lặng một lúc, ậm ừ nói: “… Con cũng không ngăn cản hai người khoác tay, muốn khoác thì khoác đi, không cần cố ý tránh né con.”
Nói rồi, nhanh chóng nhìn về phía hai người, sau đó lại quay đi.
Trong tai vang lên tiếng cười khẽ của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhìn sang.
Người đàn ông mặt không đổi sắc: "Tiểu Hủ đã lớn rồi."
Diệp Hủ: "......?"
Cậu thiếu niên nhìn bố mình, trợn tròn mắt.
Thường ngày gọi cậu tên, sao câu nói vừa rồi lại đột nhiên bắt đầu gọi thành "Tiểu Hủ"?
Cậu cũng không phải vì lấy lòng anh, mớᎥ nói ra câu vừa rồi!
Thấy vậy, Diệp Cảnh Trì lại nghiêm túc xin lỗi Diệp Hủ: "Xin lỗi, tối nay xung quanh đều gọi như vậy, nghe nhiều rồi nên cũng nói theo thói quen"
Điều này không sai, để tỏ ra thân mật, những người đến gần nói chuyện với Diệp Cảnh Trì đều gọi Diệp Hủ là "Tiểu Hủ".
Nghe vậy, biểu cảm của Diệp Hủ càng phức tạp hơn.
Cậu cũng không biết nên chấp nhận lời xin lỗi hay không.
Nguyễn Linh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng kỳ cục của hai cha con nhà này, không nhịn được bật cười.
"Được rồi được rồi." Nguyễn Linh vỗ Diệp Hủ: “Tiểu Hủ thì Tiểu Hủ thôi, nghe cũng hay mà. Hai cha con biết nhau lâu rồi, ngại ngùng làm gì?"
Nguyễn Linh chạm vào vai Diệp Hủ, cậu thiếu niên liền cứng đờ người, nghe cô nói xong càng cứng đờ hơn.
Người đàn ông bên cạnh lại tỏ vẻ hòa nhã và thấu hiểu: "Ừ, Tiểu Hủ thấy sao?"
Diệp Hủ:
Sau vài giây dừng lại, thiếu niên cúi đầu ậm ừ nói: "Tùy hai người."
……
Ba người đi đến bãi đỗ xe, tài xế đã đợi sẵn.
Lần này, khi Nguyễn Linh lên xe, Diệp Cảnh Trì chủ động nâng váy cho cô, sau đó cũng thuận thế ngồi vào ghế sau.
Diệp Hủ ở phía sau dừng lại một chút, nhìn vào ghế sau vẫn có thể chứa được một người.
Dù hơi do dự, Diệp Hủ cũng lặng lẽ đi đến ghế phụ ở trước.
Diệp Cảnh Trì giúp Nguyễn Linh chỉnh lại váy, sau đó một chai nước lọc từ bên cạnh cửa xe đưa cho Nguyễn Linh.
Khi Nguyễn Linh cuối cùng đã thoải mái dựa vào ghế, Diệp Cảnh Trì mớᎥ hỏi: "Vừa rồi trong sảnh tiệc, nói chuyện với họ thế nào?"
"Cũng được." Nguyễn Linh uống một ngụm nước, thuận miệng nói: “Ông cụ nhà họ Mạnh rất hòa nhã, dễ chuyện."
Diệp Cảnh Trì hơi sững lại, mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
"Vậy à?" Diệp Cảnh Trì suy nghĩ một lúc rồi nói.
Anh và ông cụ nhà họ Mạnh cũng quen biết đã lâu, tất nhiên là đã từng khía cạnh hòa nhã của ông cụ, nhưng ấn tượng sâu sắc hơn lại là lúc ông cụ chỉ dùng một câu nói đã khiến cả hội trường không dám lên tiếng.
Ngoài Nguyễn Linh ra, có lẽ không ai sẽ dùng từ "hòa nhã" để đánh giá ông cụ nhà họ Mạnh.
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, hơn nữa em ông cụ nhà họ Mạnh thật sự rất biết thưởng thức. Món sườn gạo nếp mà em thích nhất, chính là cách làm được ông cụ cải tiến. Ông ấy còn hứa sẽ cho người gửi cho em công thức nấu."
"À đúng rồi, nếu không nói chắc em suýt quên mất." Nguyễn Linh lại nói: “Em sẽ đưa công thức cho dì Trương, để bà ấy nghiên cứu, rồi thêm vào thực đơn của nhà mình nhé?"
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Tất nhiên, thực đơn của nhà mình, cứ theo ý em là được."
Nguyễn Linh nâng cao giọng hỏi: "Diệp Hủ, con có thích ăn thịt sườn gạo nếp không?"
Diệp Hủ nhìn như đang ngủ gật, trên đầu đội một chiếc tai nghe trùm đầu.
Nhưng thực ra trong tai nghe không có phát nhạc, cậu vẫn luôn dựng lỗ tai lên, nghe hai người nói chuyện.
Đột nhiên, giọng nói của Diệp Hủ vang lên từ phía trước: "Cũng được."
Nguyễn Linh hài "Vậy thì tốt, mai mẹ sẽ nói với dì Trương."
Diệp Cảnh Trì lại kéo chủ đề về: "Cũng gặp được Tô Cầm rồi chứ? Hai người nói chuyện gì?"
Nguyễn Linh vừa định trả lời, nhưng suy nghĩ một chút rồi nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh hỏi kỹ thế làm gì?"
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nói: "Chỉ là tò mò thôi."
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong hai giây.
Đôi lông mày của Diệp Cảnh Trì hơi nhíu lên: "Sao thế?"
Nguyễn Linh nói có lý có chứng cớ: "Anh nói lúc mẹ Tô Quân Nhược bắt đầu khởi nghiệp là khi Tô Quân Nhược còn học mẫu giáo và anh đã quen biết cô ấy vào thời điểm đó. Có nghĩa x hai người ít nhất cũng có mười năm giao tình rồi."
Diệp Cảnh Trì ừ một tiếng.
Nguyễn Linh: "Có phải anh lo lắng, mẹ của Tô Quân Nhược sẽ nói cho em biết bí mật gì đó liên quan đến anh, loại bí mật mà không ai biết?"
Diệp Cảnh Trì thản nhiên hỏi ngược lại: "Em muốn biết bí mật nào?"
Nguyễn Linh nghĩ, bí mật thì nhiều lắm.
Chẳng hạn như cô rất tò mò về lịch sử tình trường của người đàn ông này.
Theo lẽ thường, với ngoại hình như Diệp Cảnh Trì, cộng thêm thân phận chủ chốt của tập đoàn Diệp Thị thì chắc chắn sẽ có hàng dài phụ nữ muốn có được anh.
Nhưng trước mặt tài xế và Diệp Hủ, lại không tiện hỏi.
Diệp Cảnh Trì có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, nhìn cô đầy sâu sắc: "Nếu em muốn biết, khi về nhà, anh có thể kể cho em nghe."
Nguyễn Linh: "..."
Cô bình tĩnh quay lại chủ đề: "Nhưng mà, em và mẹ của Tô Quân Nhược nói chuyện cũng khá vui."
Diệp Cảnh Trì tỏ vẻ muốn biết: "Ồ?"
Nguyễn Linh: "Chúng em đã nói chuyện về Tô Quân Nhược, cũng nhắc đến chuyện của Tô Quân Nhược và Diệp Hủ."
Cô nói với giọng điệu rất bình tĩnh, không lớn tiếng.
Tuy nhiên, khi cô nói xong, cô nhìn thấy bờ vai lấp ló của Diệp Hủ ở phía trước, rõ ràng đã cứng đờ.
Khóe miệng của Nguyễn Linh khẽ nhếch lên.
Chắc chắn là cậu đang lén nghe, đã bị cô phát hiện rồi.
Nhưng mà Nguyễn Linh chỉ định trêu chọc Diệp Hủ một chút, không định thật sự bàn luận về mối quan hệ giữa Tô Quân Nhược và Diệp Hủ với Diệp Cảnh Trì.
Tình cảm của học sinh trung học thực sự rất đơn giản, để chúng tự giải quyết thì tốt hơn, ít nhất người lớn không nên can thiệp,
Nguyễn Linh nghĩ Diệp Cảnh Trì cũng có cùng suy nghĩ.
Cho nên, Nguyễn Linh nói đến đây, liền chuyển chủ đề: "Sau đó, em lại nói chuyện với mẹ của Tô Quân Nhược về một số vấn đề liên quan đến khởi nghiệp. Mặc dù em chỉ mở một studio cá nhân, nhưng cũng có một số điểm tương đồng, mẹ của Tô Quân Nhược đã cho em rất nhiều lời khuyên."
Vừa rồi trong sảnh tiệc, cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Nguyễn Linh và Tô Cầm quả thực đã mang lại cho Nguyễn Linh rất nhiều lời khuyên hữu ích.
Ngoài những lời khuyên chung dành cho những người đang gây dựng sự nghiệp, Tô Quân Nhược còn đưa ra một số ý tưởng cụ thể cho studio chụp ảnh của cô.
Chẳng hạn, Tô Quân Nhược khuyên Nguyễn Linh sau này có thể cân nhắc hợp tác với cửa hàng quần áo, tổ chức một số hoạt động liên kết, hoặc tìm nhà máy may mặc để sản xuất một số bộ trang phục chụp ảnh độc đáo.
Ban đầu, Nguyễn Linh hoàn toàn không hiểu gì về ngành thời trang, quần áo chụp ảnh đều mua trực tiếp ở cửa hàng, chưa bao giờ nghĩ đến việc tự đặt may quần áo.
Nhưng sau khi được Tô Quân Nhược giải thích, cô mớᎥ phát hiện ra việc đặt may quần áo cũng không khó như cô tưởng tượng.
Thêm vào đó, quần áo chụp ảnh có thể tái sử dụng, tổng hợp lại thì chi phí thực tế hoàn toàn nằm trong phạm vi chấp nhận được của cô.
Tuy nhiên, cô mớᎥ chỉ bắt đầu, không nên tiến quá nhanh, vì vậy những điều này cũng chỉ tạm thời được liệt kê trong kế hoạch.
Nguyễn Linh nói đơn giản những điều này cho Diệp Cảnh Trì nghe, cuối cùng kết luận: "Nói chung, em đã học được rất nhiều từ mẹ của Tô Quân Nhược, cô ấy quả nhiên giỏi như em tưởng tượng. Sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi em thấy suy nghĩ của mình đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều."
"Chỉ tiếc là..." Nguyễn Linh lại có chút tiếc nuối nói: “Cô ấy chắc hẳn cũng rất bận rộn, không thể thường xuyên nói chuyện về những thứ này."
Mỗi khi nói đến những điều mình quan tâm, Nguyễn Linh đều rơi vào trạng thái quên mất mình.
Nên khi nói đến đây, cô mới nhớ đến việc nhìn phản ứng của Diệp Cảnh Trì.
Người đàn ông nghe rất chăm chú, ánh mắt tập trung.
Chương 96
Chỉ là sau khi nghe cô nói xong, Diệp Cảnh Trì dường như có chút ngập ngừng.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Sao vậy?"
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một lúc: "Thực ra... nếu em muốn tìm người để nói chuyện về những việc này, còn có một người lựa chọn nữa."
Nguyễn Linh không hiểu: "Ai?"
Cô đến thế giới này chưa đầy hai tháng, số người có thể coi là bạn bè không nhiều, trong đó có khá nhiều học sinh trung học.
Muốn cùng học sinh trung học thảo luận về khởi nghiệp, giống như tìm một đứa trẻ tiểu học để thảo luận về vi tích phân vậy, tuy cũng không loại trừ khả năng có người có năng khiếu bẩm sinh, nhưng nhìn chung thì không đáng tin cậy lắm.
Diệp Cảnh Trì im lặng.
Từ phía trước truyền đến một tiếng cười rất khẽ, nếu không phải Nguyễn Linh có thính giác tốt, gần như không thể nghe thấy.
Nguyễn Linh hiểu ra, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Đừng nói anh chỉ chính anh nhé?"
Trong mắt Diệp Cảnh Trì lóe lên một tia bất lực: "Ừ."
Nguyễn Linh nhíu mày.
Diệp Cảnh Trì hiền lành hỏi: "Em thấy tôi không phù hợp ở nào?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc.
Thực ra, nếu Diệp Cảnh Trì thực sự mở lớp, có lẽ nhiều người khởi nghiệp sẽ đổ xô đến.
Diệp Thị không phải do Diệp Cảnh Trì tự mình thành lập, nhưng sau khi anh tiếp quản, quy mô của Diệp Thị cũng thay đổi không khác gì việc thành lập một doanh nghiệp lớn.
Chỉ là...
Trong lòng Nguyễn Linh vẫn vô thức không muốn trộn lẫn chuyện của studio với Diệp Cảnh Trì.
Có lẽ trong lòng cô, studio này là một vùng an toàn thuộc về riêng cô, cũng được cô coi là con đường lui của mình.
Cô và mẹ của Tô Quân Nhược gặp nhau rất ít, cũng chỉ là giao tiếp mấy câu, vì vậy có thể thoải mái chia sẻ suy nghĩ với đối phương.
Nhưng Diệp Cảnh Trì, cô lại có thể gặp anh gần như mỗi ngày.
Nếu cô bắt đầu kể cho Diệp Cảnh Trì nghe về tình hình studio, xin lời khuyên từ anh thì lâu dần nhất định sẽ hình thành thói quen.
Giả sử cô lại gặp phải vấn đề gì đó, cô biết Diệp Cảnh Trì chỉ cần vẫy tay là có thể dễ dàng giải quyết vấn đề của cô, liệu cô có thể kiềm chế không cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Cảnh Trì không?
Trong thâm tâm, Nguyễn Linh thực sự hiểu rõ.
Dù là tiền bạc hay nhân lực, chỉ cần cô lên tiếng, khả năng cao là Diệp Cảnh Trì sẽ đồng ý.
Dù sao anh có thể bỏ ra mấy chục triệu để cho cô đầu tư thì còn tiếc gì một chút tài nguyên này.
Chỉ là một khi đã hình thành thói quen phụ thuộc, đến lúc đó, cái gọi là con đường lui của cô có còn nữa không?
Trong tích tắc, trong đầu Nguyễn Linh đã nghĩ rất nhiều.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Trì, phát hiện ra biểu cảm của người đàn ông vẫn rất bình tĩnh.
Thấy cô nhìn lại, Diệp Cảnh Trì khẽ mỉm cười: "Không sao, không muốn nói với tôi cũng không sao."
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn anh: "Thật không?"
Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Đúng lúc Nguyễn Linh nghĩ rằng người đàn ông không vui, Diệp Cảnh Trì đột nhiên nghiêng người, ghé sát vào tai cô.
"Chỉ là, hơi ghen thôi."
Nói xong, anh lại nhanh chóng lùi lại.
Nhưng hơi thở ấm áp vẫn như còn quanh quẩn bên tai, khiến tim Nguyễn Linh đập nhanh hơn.
Ghen với ai?
Cô chậm chạp suy nghĩ.
Nguyễn Linh quay đầu nhìn Diệp Cảnh Trì, phát hiện người đàn ông đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như thường ngày, không động đậy mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô lại nhìn về phía trước, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Diệp Hủ đang quay đầu trộm từ phía sau.
Khi bị phát hiện, thiếu niên sững sờ, cứng đờ quay trở lại.
Vừa rồi Diệp Cảnh Trì nói câu đó, gần như là áp sát vào tai cô nói.
Giọng nói rất nhỏ, Diệp Hủ và tài xế chắc chắn không nghe thấy.
Nhưng động người đàn ông nghiêng người lại rất rõ ràng, nên Diệp Hủ chắc chắn đã nhìn thấy Diệp Cảnh Trì và cô nói thầm gì đó, chỉ là không biết nội dung cụ thể.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng nhận ra...
Dường như cô đã bị Diệp Cảnh Trì tán tỉnh ngay trước mặt tài xế và Diệp Hủ.
Mà cô lại không thể phản công.
Nguyễn Linh: "... "
Có cảm giác không phục là sao nhỉ?
Biệt thự của nhà họ Mạnh cách thành phố hơi xa.
Ngay cả bây giờ không còn tắc đường nữa, nhưng để về nhà cũng phải mất gần một tiếng lái xe.
Sau khi Diệp Cảnh Trì thì thầm câu đó, hai người không nói gì nữa.
Nguyễn Linh lúc đầu vẫn còn cảm thấy hơi không phục, nhưng nhanh chóng, cảm xúc này đã bị cơn buồn ngủ thay thế.
Chiếc xe đang di chuyển giống như một chiếc nôi khổng lồ, cộng thêm việc cô vừa mới uống một chút rượu vang trong bữa tiệc tối.
Nguyễn Linh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...
Khi tỉnh dậy, Nguyễn Linh phát hiện ra mình dường như đang ở trong một vòng tay, người đó vẫn đang ôm cô tiếp tục đi về phía trước.
Bước đi có phần chậm rãi, nhưng rất vững vàng.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn vô thức ôm chặt lấy vai người đó, đảm bảo rằng mình sẽ không bị rơi xuống.
Cho đến khi ý thức dần trở lại, Nguyễn Linh cuối cùng mới nhận ra mình đang được Diệp Cảnh Trì bế.
Nhìn cách trang trí quen thuộc xung quanh, chứng tỏ họ đang đứng trong phòng khách ở tầng một của biệt thự.
Nguyễn Linh đã không còn sức lực để suy nghĩ về việc mình đã ngủ như thế nào hay tại sao Diệp Hủ đã không còn ở bên cạnh.
Hiện tại cô chỉ có một vấn đề:
Cô có nên giả vờ ngủ, hay nên "tỉnh" dậy?
"Hệ thống?" Nguyễn Linh thử gọi hệ thống trong đầu.
Nhưng âm thanh điện tử quen thuộc không xuất hiện.
Nguyễn Linh mơ hồ nhớ ra, hệ thống dường như đã nói với cô.
Vì mục đích bảo vệ quyền riêng tư của ký chủ, ngoài ăn uống, ngủ nghỉ, tắm rửa, nếu cô có "tiếp xúc thân mật" với người khác, hệ thống cũng sẽ bị che khuất.
Không ngờ đây còn là một hệ thống "tình yêu thuần khiết", chỉ bế thôi mà cũng tính là tiếp xúc thân mật.
Nguyễn Linh nghĩ thật không đúng lúc.
Một cảm giác nhẹ nhàng mất trọng lượng đột nhiên xuất hiện.
Nguyễn Linh không kịp suy nghĩ, theo bản năng ôm chặt Diệp Cảnh Trì hơn, lần này là ôm cổ.
Thực ra để tránh người phụ nữ trong vòng tay bị va đập, Diệp Cảnh Trì luôn đi rất chậm.
Chỉ là phòng ngủ ở tầng hai, khi lên cầu thang, không thể tránh khỏi việc không bằng phẳng bằng mặt đất.
Cú "khoá cổ" của Nguyễn Linh khiến hơi thở của Diệp Cảnh Trì khựng lại, bước chân cũng dừng lại.
Một lúc sau, giọng nói bất lực và hơi khàn của người đàn ông từ phía trên truyền đến: "Đừng siết chặt như vậy."
Nguyễn Linh: "..."
Cô lặng lẽ nới lỏng một chút lực, di chuyển tay xuống một chút, di chuyển đến giao điểm giữa cổ và vai người đàn ông.
Diệp Cảnh Trì tiếp tục im lặng ôm cô lên lầu.
Lúc lên được nửa cầu thang, Nguyễn Linh cuối cùng mới nhận ra một điều.
Cô đã tỉnh dậy rồi mà.
Tại sao Diệp Cảnh Trì vẫn không thả cô xuống?
Nguyễn Linh cứ được Diệp Cảnh Trì bế lên, từng bước một đi lên cầu thang.
Sức lực của người đàn ông rất mạnh mẽ, ngay cả khi đi lên cầu thang thì cánh tay cũng rất vững vàng, không khiến cô cảm thấy bị xóc quá nhiều.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, đầu óc của Nguyễn Linh cũng tỉnh táo hơn một chút.
Cô phát hiện ra, đôi giày của mình không biết đã bị người ta cởi ra từ khi nào, mà lúc đó cô lại hoàn toàn không hề cảm thấy gì.
Tất cả những điều này, có đều nhờ phúc chai rượu vang trong bữa tiệc tối.
Nguyễn Linh uống rượu rất tốt, trước đây khi uống say với bạn bè cũng không bao giờ phát điên, nhiều nhất là tự mình trốn vào góc để ngủ.
Nhưng trái lại, mỗi lần cô chỉ cần dính một chút rượu thì sẽ ngủ rất say.
Nếu không phải trong bữa tiệc tối uống không nhiều lắm thì có lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa tỉnh dậy được.
Hai người cuối cùng cũng đã lên đến bậc thang cao nhất.
Nguyễn Linh ngước nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh có thể thả em xuống được rồi."
Giọng của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: “Chỉ còn vài bước nữa thôi, tôi trực tiếp bế em về phòng luôn.”
Nói xong, anh cũng không nhìn cô.
Vừa tỉnh dậy sau khi say rượu, đầu óc Nguyễn Linh vẫn hơi choáng cô lại vô tình thốt ra: "Phòng nào?"
Nói xong, Nguyễn Linh nhận ra có gì đó không ổn.
Quả nhiên, bầu không khí có chút ngưng trệ, bước chân của người đàn ông cũng dừng lại.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì khẽ cười thành tiếng.
Nguyễn Linh trong vòng tay anh, rõ ràng cảm nhận được lồng ngực của người đàn ông đang rung.
Giọng Diệp Cảnh Trì đầy ẩn ý: "Đề nghị của em cũng có lý, chúng ta vốn là vợ chồng.”
Linh: "...?”
Cô đề nghị gì?
Chương 97
So với phòng của Nguyễn Linh, phòng ngủ chính mà bình thường Diệp Cảnh Trì nghỉ ngơi thật ra ở gần cầu thang hơn.
Diệp Cảnh Trì lại cất bước, vậy mà lại thật sự đi vào phòng ngủ chính.
Khi Nguyễn Linh được Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng đặt vào phòng ngủ chính mềm mại, đầu còn đang ngơ ngác ngẩn ngơ.
Cô cứ như vậy...... đem mình bán đi sao?
Giọng Diệp Cảnh Trì dịu dàng hơn bất cứ lần nào cô từng nghe: "Em nằm trước tôi đi lấy nước cho em uống.”
Nói xong, người đàn ông xoay người đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Linh: "......”
Cô chống người dậy, để mình tựa nửa người vào giường.
Lúc trước vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, Nguyễn Linh từng ngủ một đêm trong căn phòng này.
Có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân này, hoặc có lẽ đơn thuần bởi vì cô quá to gan.
Tóm lại giờ phút này, Nguyễn Linh nằm trên giường Diệp Cảnh Trì cũng không quá hoảng hốt.
Chẳng qua suy nghĩ không khống chế được bay khắp nơi - -
Ý tứ trong câu nói kia của Diệp Cảnh Trì, là sau này đều phải giống như đại đa số vợ chồng, nghỉ ngơi cùng phòng với cô sao?
Nhưng cô thích cảm giác độc chiếm một chiếc giường đôi hơn.
Hơn nữa, ngoại trừ ý nghĩa trên mặt chữ, ngủ cùng một phòng, có lẽ còn có nhiều ý nghĩa hơn nữa.
……
Nguyễn Linh không thể đoán được suy nghĩ của người đàn ông.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên, Diệp Cảnh Trì đã trở lại.
Diệp Cảnh Trì đưa cốc nước cho cô, dịu dàng nói: "Uống chút nước trước đi."
Nguyễn Linh nhận lấy cốc, uống một ngụm.
Nhiệt độ vừa phải, không lạnh nhưng cũng không quá nóng.
Có nhiều khi, Nguyễn Linh cũng phải cảm thán về sự chu đáo của người đàn ông này.
Thấy cô uống từng từng ngụm một, ánh mắt của Diệp Cảnh Trì lại thêm mấy phần dịu dàng.
"Uống xong thì nghỉ sớm đi." Anh nói.
Nguyễn Linh chớp mắt: anh thì sao?"
Anh ngủ ở đâu?
Diệp Cảnh Trì cười khẽ, lời một nẻo: “Tôi nghe người giúp việc nói, em cảm thấy giường phòng này thoải mái hơn.”
Nguyễn Linh chợt tỉnh ngộ.
Sau lần đổi phòng bất ngờ với Diệp Cảnh Trì, cô từng muốn ăn miếng trả miếng. Vì vậy đã tìm người giúp việc, muốn đổi bộ ga giường trong phòng Diệp Cảnh Trì thành màu hồng.
Đáng tiếc lúc đó trong nhà ngoài bộ ga giường màu hồng phấn trong phòng cô thì những bộ ga giường khác đều là màu sắc lạnh lẽo.
Trước đây biệt thự chỉ có Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ ở, nên phòng của hai người có phong cách kỳ lạ như nhau, trang trí đều là kiểu tối giản lạnh lùng.
Lúc đó Nguyễn Linh cũng chỉ đột ngột nảy ra ý tưởng, sau khi biết không có thì thôi, cũng không đặc biệt bảo người ta mua thêm.
Nguyễn Linh chỉ là tiện thể phàn nàn với người giúp việc vài câu, nói giường trong phòng của Diệp Cảnh Trì có vẻ thoải mái hơn của cô, ngủ ngon hơn.
Nguyễn Linh không ngờ, những lời này lại truyền đến tai của Diệp Cảnh Trì, còn được anh ghi nhớ đến tận bây giờ.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, trong mắt có ý cười nhạt: “Nếu em thích thì sau này cứ nghỉ ngơi trong phòng này.”
Có vẻ như đã nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Diệp Cảnh Trì bổ sung: "Tôi đến phòng em trước đó cũng được."
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt.
Ý của Diệp Cảnh Trì là muốn nhường phòng chính cho cô sao?
Có vẻ cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù việc đổi phòng hơi rắc rối, nhưng người giúp việc trong biệt thự vô cùng tài ba, việc di chuyển đồ đạc trong phòng cô sang đây và sắp xếp lại không hề khó.
Còn về Diệp Cảnh Trì, lần trước cô nghỉ ngơi ở đây đã quan sát qua, đồ dùng cá nhân của người đàn ông này ít đến kinh ngạc.
Quần áo trong tủ đều là vest và sơ mi, được sắp xếp gọn gàng theo màu sắc, cực kỳ thân thiện với những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Hơn nữa vì tủ quá rộng, nên vẫn còn một nửa để trống.
Kệ để đồ trong phòng tắm cũng sạch sẽ gọn gàng, chỉ có đồ dùng vệ sinh cá nhân, dao cạo râu và hai lọ kem dưỡng mà cô không biết nhãn hiệu, có lẽ là kem dưỡng da gì đó.
Mà làn da của Diệp Cảnh Trì lại đẹp không thể tả, mắt cũng không có nếp nhăn, có lẽ đây chính là thiên phú.
Nói chung, việc đổi phòng này vốn dĩ không có gì khó khăn.
Chẳng qua làm vậy, lại khiến cô có cảm giác như đang chiếm lấy tổ chim.
Thấy cô không trả lời, Diệp Cảnh Trì lại ôn hòa nói: "Không còn sớm nữa, em cứ ngủ đi, những chuyện này ngày mai hãy nói."
Nguyễn Linh: "... Được.”
Diệp Cảnh Trì lại nhìn cô một lúc lâu.
Nguyễn Linh gần như nghĩ rằng, anh đã hối hận vì nhường phòng cho mình ngủ.
Tuy nhiên cuối cùng, Diệp Cảnh Trì chỉ nói: "Chúc ngủ ngon."
Dáng vẻ của người đàn ông bình tĩnh, như thể từ lúc bế cô lên đến lúc nói chúc ngủ ngon, tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó đều bình thường như không, hoàn toàn không có chút không khí mập mờ nào.
Ngay cả lời "chúc ngủ ngon" đó, cũng được nói ra với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
Rồi người đàn ông quay người bước ra khỏi phòng, lúc rời đi còn không quên tắt đèn.
Nguyễn Linh: "..."
Nguyễn Linh: "Hệ thống."
[Cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi!]
Nguyễn Linh mắt: "Cậu kích động thế làm gì?"
Hệ thống tức giận: [Tôi có thể không kích động sao! Bỗng nhiên bị chặn mấy tiếng đồng hồ, lúc vừa xuất hiện thì đã thấy cô ở trong phòng của Diệp Cảnh Trì!]
Tạm dừng một chút, hệ thống lại run run hỏi: [Chẳng lẽ hai người đã...]
Nguyễn Linh trả lời gọn lỏn: "Chưa."
Hệ thống: [...Ồ.]
Nguyễn Linh nhíu mày: "Tôi thấy cậu có vẻ hơi thất vọng nhỉ?"
[Không, tuyệt đối không!]
Chẳng qua là nó chưa từng thấy qua một chủ nhân như vậy.
Rõ ràng đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ cần thiết để làm một phản diện, nhưng không hiểu sao lại có xu hướng "công lược" tất cả mọi người xung quanh.
Vì vậy, nó có chút tò mò không biết cô có thể làm đến mức nào.
Nguyễn Linh: "Tôi gọi cậu ra là có vấn đề muốn hỏi cậu."
[Cái gì vậy?]
Nguyễn Linh: "Diệp Cảnh Trì, có phải chưa bao giờ yêu đương không?"
[...?]
Hệ thống vô cùng ngạc nhiên: [Tôi không biết. Bộ truyện cô xuyên vào là tiểu thuyết vườn trường, không phải là câu chuyện tình yêu của bố nam chính tiểu thuyết vườn trường.]
Nguyễn Linh: "Được rồi."
Như vậy, trong cơ sở dữ liệu của thống không có thông tin liên quan.
Hệ thống hơi nghi ngờ: [Nhưng tại sao cô lại nghĩ như vậy? Với tuổi tác và điều kiện của Diệp Cảnh Trì, không thể không có kinh nghiệm yêu đương được.]
“Bởi vì,” Nguyễn Linh nói với vẻ chắc chắn: “Diệp Cảnh Trì vừa mới nói chúc ngủ con với tôi, trước khi đi còn tắt đèn.”
[Đây không phải là rất chu đáo sao?]
“Anh ấy thậm chí không biết, phụ nữ trước khi đi ngủ phải tẩy trang.”
[...]
Không biết là vì hôm trước uống một chút rượu vang, hay giường của Diệp Cảnh Trì thực sự phù hợp để ngủ hơn.
Mà Nguyễn Linh ngủ đủ mười hai tiếng, tới gần trưa mới bò dậy.
Ăn trưa xong, quản gia tiến lên xin ý kiến.
“Bà chủ.” Quản gia Hà hết sức kính cẩn: “Hôm nay trong nhà nhận được rất nhiều quà tặng cho cô, cô định tự tay mở ra xem, hay để tôi sắp xếp cho cô, rồi liệt kê danh sách quà tặng cho cô xem qua?”
Đôi mắt của Nguyễn Linh sáng lên: "Tất nhiên là tôi tự mở rồi."
Mở quà tặng rất thú vị, nếu để người khác làm hộ thì mất đi rất nhiều niềm vui.
Rồi cô mới nhớ ra: "Nhiều quà tặng? Đều là ai gửi?"
Quản gia Hà: "Chắc là những bà chủ trò chuyện khá hợp ý với cô sau bữa tiệc tối hôm qua. Tôi đã sắp xếp danh sách người gửi quà rồi, cô muốn xem bây giờ không?"
"Vậy à?" Nguyễn Linh nhớ lại: “Nhưng tối qua, tôi hình như không trò chuyện với ai cả."
Tối qua cô vừa vào sảnh tiệc đã dẫn theo Diệp Hủ đến quầy đồ ngọt, trong suốt trình chỉ chào hỏi vài câu với bố mẹ của Trần Tùng Dương.
Ngoài ra, trước khi rời đi, cô còn nói đến chuyện phát triển của studio với mẹ của Tô Quân Nhược.
Thời gian còn lại cô không tập trung ăn uống, thì cũng ra ngoài dạo chơi với Diệp Hủ, không nói chuyện gì với các bà chủ khác.
Nghe vậy, quản gia Hà hơi ngạc nhiên, sau đó hắn hắn giọng: "Có lẽ là... bị sức hút của bà chủ thu hút."
Nguyễn Linh nhìn quản gia Hà, thẳng thắn chỉ ra: "Là bị Diệp Cảnh Trì thu hút thì có?"
Những người gửi quà đến, có lẽ đều muốn thông qua cô, để dựa vào Diệp thị.
Quản gia Hà: "..."
"Bà chủ nói đùa rồi." Quản gia toát mồ hôi hột.
Mặc dù đã không phải là lần đầu tiên, nhưng quản gia Hà vẫn thường xuyên sửng sốt vì nghe bà chủ nói ra những lời bất ngờ.
……
Ở một khía cạnh nào đó, Nguyễn Linh thực sự đã đánh giá thấp bản thân mình.
Tối qua, mọi người đã tận mắt chứng kiến cách Nguyễn Linh dễ dàng xử lý ổn thỏa ông cụ Mạnh và Tô Cầm.
Về việc nhìn thấy Diệp Cảnh Trì và vợ rất ân ái, muốn nhân cơ hội tặng quà cho Nguyễn Linh để lấy lòng Diệp Cảnh Trì, chỉ là một trong những lý do.
Rất nhiều người đã bắt đầu tò mò về chính Nguyễn Linh, thậm chí nghi ngờ cô ngoài danh tính là con gái của Nguyễn Minh Vĩ ra, còn có một thân phận sâu xa hơn.
Thậm chí có người, để có thể nổi bật hơn trong số những người tới nịnh nọt, đã bắt đầu nhắm đến phía nhà họ Nguyễn.
Vào sáng chủ nhật, Lâm Mỹ Nga nhìn thấy chiếc bật lửa định chế có giá trị năm con số được gửi đến nhà, bà ta còn có chút nghi ngờ.
Năm đó, khi Nguyễn Minh Vĩ và bà ta ở bên nhau, nhờ phần tài sản của nhà họ Trịnh được chia sau khi ly hôn, cộng với việc chọn đúng hướng gió, sự nghiệp của ông ta đã phát triển vượt bậc.
Đó cũng là thời gian huy hoàng nhất của Lâm Mỹ Nga, bà ta thành công đứng trên vị trí cao cùng với con gái của mình, sự nghiệp của chồng bà ta cũng đang trên đà phát triển.
Trái lại, Trịnh Hiểu Nguyệt chỉ có thể sống chật vật với con gái, không còn rạng rỡ như ngày xưa.
Lúc đó, Lâm Mỹ Nga thậm chí còn khuyên Nguyễn Minh Vĩ nên nhân nhượng với Trịnh Hiểu Nguyệt, để lại những tài sản còn lại của nhà họ Trịnh cho họ.
Một mặt, đối với công việc kinh doanh ngày càng lớn ma͙nh của nhà họ Nguyễn, số tiền còn lại của nhà họ Trịnh không đáng là bao đối với Lâm Mỹ Nga.
Quan trọng hơn, Nguyễn Minh Vĩ là người mà Lâm Mỹ Nga đã giành lấy.
Vì vậy, bà ta luôn có cảm giác bất an, muốn thể hiện sự rộng lượng và độ lượng của mình để vững vàng giữ chặt trái tim của Nguyễn Minh Vĩ.
Tuy nhiên, vận may không đứng mãi về phía Nguyễn Minh Vĩ.
Những năm gần đây, khi thời thế thay đổi, Nguyễn Minh Vĩ lại bỏ lỡ cơ hội chuyển đổi, sự nghiệp liên tiếp thất bại.
Trước đây, cứ đến dịp lễ tết, người ta đến nhà họ Nguyễn tặng quà cũng tấp nập, nhưng giờ đây nhà họ Nguyễn lại dần dần trở nên vắng vẻ.
Vì vậy, trong hai năm qua, Lâm Mỹ Nga và Nguyễn Minh Vĩ mới nhắm tới nhà họ Trịnh.
Nhưng...
Nguyễn Linh cảm thấy mình có lý do để nghi ngờ, Diệp Hủ chưa bao giờ chụp ảnh cho phụ nữ.
Ánh mắt của thiếu niên trông khá vô tội, khi thấy cô nhìn sang thì hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh: "Con đã từng chụp ảnh cho phụ nữ chưa?"
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên: "...... Chưa."
Nguyễn Linh: "......"
Cô biết ngay mà.
Diệp Hủ biện minh: "Nhưng con biết cách chụp ảnh."
"Biết" và "biết chụp" không giống nhau, Nguyễn Linh nghĩ.
Nguyễn Linh nhớ ra trước đây cô từng xem một bài đăng bóc phốt cách chụp ảnh của nam giới trên mạng xã hội, những bức ảnh trong đó có thể nói là kỳ lạ đến mức khó tin.
Nhưng hiện tại, cô cũng không có lựa nào khác.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, nghiêm túc nói: "Vậy con phải chụp cho mẹ đẹp một chút."
Cô không muốn bản thân phải tạo dáng cả buổi rồi nhận lại một đống ảnh xấu.
Diệp Hủ: "... Vâng."
Nguyễn Linh nghĩ một lúc, vẫn không yên tâm, đưa tay ra: "Con đưa điện thoại cho mẹ trước đã."
Tay của Diệp theo bản năng lùi lại một chút: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Cứ đưa cho mẹ đi."
Diệp Hủ: "... "
Chàng trai im lặng đưa điện thoại lại cho cô.
Trước tiên Nguyễn Linh mở khung lưới của máy ảnh, sau đó đối diện với đài phun nước, đi đến khoảng cách thích hợp.
Rồi cô giơ điện thoại lên, trực tiếp hướng dẫn Diệp Hủ: "Lát con đứng ở đây, cầm điện thoại lên ngang tầm mắt của con, ống kính phóng to một chút..."
Nói xong một lượt, Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Nhớ chưa?"
Diệp Hủ gật đầu, vẻ mặt có vẻ hơi ngơ ngác.
Nguyễn Linh nghi ngờ nhíu mày: "Vậy con nhắc lại một lần nữa đi?"
Hủ: "... "
Chàng trai bình thản nhắc lại một lần nữa lời của Nguyễn Linh, thật không ngờ cậu lại nói đúng gần như từng chữ.
Nguyễn Linh hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Diệp Hủ tuy không biết chụp ảnh, nhưng đầu óc cậu rất tốt!
"Được rồi." Nguyễn Linh đưa điện thoại cho cậu: “Vậy con chụp đi."
Nói rồi, Nguyễn Linh đi đến đài phun nước, bắt đầu tạo dáng.
Sau khi tạo dáng được vài cái, Nguyễn Linh liền đi đến xem điện thoại.
Dù Diệp Hủ vừa rồi nói đúng, nhưng cô vẫn có chút không yên tâm, lo lắng mình tạo dáng cả buổi rồi lại chỉ là phí công.
Vì vậy, cô định kiểm tra lại một lần.
Thấy Nguyễn Linh đến, Diệp Hủ ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô xem.
Nguyễn Linh mở album ảnh lật qua lật lại, ngạc nhiên mà nhướng mày.
Dưới sự hướng dẫn tạm thời của cô vừa rồi, Diệp Hủ chụp cũng khá ổn.
"Được đó!" Nguyễn Linh thật lòng dành cho Diệp Hủ một ánh nhìn tán thưởng.
Khóe miệng của Diệp Hủ hơi nhếch lên một chút: "Vậy còn tiếp tục chụp không?"
"Chụp tiếp!" Nguyễn Linh nói.
...
Sau khi nhờ Diệp Hủ chụp ảnh cho mình một lúc, Nguyễn Linh ước chừng thời gian cũng đã gần đến, phần phát biểu trong sảnh tiệc chắc cũng sắp kết thúc.
Vì vậy, Nguyễn Linh gọi Diệp Hủ, hai người cùng nhau đi về hướng sảnh tiệc, quay lại gặp Diệp Cảnh Trì.
Còn chưa vào sảnh tiệc, đã thấy có những bóng người thưa thớt đi ra ngoài.
Có như quy trình trong sảnh tiệc đã thực sự kết thúc hoàn toàn.
Không biết Diệp Cảnh Trì có ra ngoài chưa.
Nguyễn Linh nghĩ một lúc, với Diệp Hủ: "Gọi điện cho bố con một tiếng, hỏi xem anh ấy ở đâu."
Diệp Hủ nhìn cô không nói gì, ánh mắt mang ý nghĩa rất rõ ràng: Tại sao không phải mẹ gọi?
Nguyễn Linh nói với lẽ đương nhiên: "Đây là lần đầu tiên mẹ đến, nói không rõ vị trí thì sao? Không giống như con, đã đến vài lần rồi."
Thực ra cô chỉ lười gọi.
Diệp Hủ: "... "
Chàng trai vẫn ngoan ngoãn gọi điện thoại.
Sau một cuộc trao đổi ngắn ngủi, Diệp Hủ cúp máy, nói với Nguyễn Linh: "Bố bảo chúng ta đi tới chỗ bức tượng ở cửa, đợi bố hai phút, bố sẽ đến ngay."
Bên phải cửa sảnh tiệc, có một bức tượng thần Cupid bằng đá cẩm thạch rất nổi bật.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau đi đến chỗ mà Diệp Cảnh Trì nói để đợi.
Kết quả đợi mãi không thấy Diệp Cảnh đến, lại thấy một người khác xuất hiện trước.
Từ Thần Diên mặt như màu đất đi ra khỏi sảnh tiệc, vẫn còn đang sợ hãi vì những gì đã xảy ra trước đó.
Hôm nay đến nơi, khi những vị khách khác vẫn chưa đến, anh ta đã đi thẳng vào hậu trường để chuẩn bị.
Vì vậy, khi anh ta tìm Nguyễn Linh nói chuyện, anh ta hoàn toàn không biết danh tính hiện tại của cô, cũng không biết người thanh niên bên cạnh cô.
Sau chia tay Nguyễn Linh, Từ Thần Diên an ủi mình rằng mình chỉ ăn nói thua cô, sau đó anh ta lấy lại thần, lên sân khấu biểu diễn.
Hát xong đoạn đầu tiên một cách hơi xao nhãng, đợi nhạc nền bắt đầu đoạn nghỉ, Từ Thần Diên tùy liếc nhìn khán giả.
Rồi anh ta hoảng sợ phát hiện ra ——
Nguyễn Linh đang cùng với Diệp Cảnh Trì, chỗ ngồi của họ còn ngay hàng ghế đầu!
Điều đáng sợ hơn nữa là, ngoài Nguyễn Linh ra, Từ Thần Diên còn nhận ra cậu thiếu niên đang ngồi bên cạnh cô.
Không phải đó chính là chàng trai mà anh ta đã liếc mắt, cảnh cáo một câu rằng “Đừng xen vào chuyện của người khác” sao?
Nếu chỉ có Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì ngồi cùng nhau, Từ Thần Diên vẫn có thể an ủi bản thân, có lẽ hai người chỉ tình cờ nói chuyện với nhau.
Nhưng khi ba người họ ngồi cùng nhau, Nguyễn Linh còn ngồi ở giữa, mối quan hệ của họ đột nhiên trở nên rất rõ ràng.
Nguyễn Linh là vợ của Diệp Cảnh Trì, còn cậu thiếu niên kia chính là con trai của Diệp Cảnh Trì!
Nếu lúc đó chỉ có Nguyễn Linh và anh ta, thì miễn là Nguyễn Linh không nói, Diệp Cảnh Trì sẽ không biết cuộc trò chuyện của hai người.
Nhưng lúc đó con trai của Diệp Cảnh Trì cũng ở đó, vậy thì xưng hô thân mật của anh ta với Linh, cũng như những lời anh ta nói, làm sao có thể giấu được Diệp Cảnh Trì!
Lúc này, Từ Thần Diên hoàn toàn hoảng loạn.
Và ngay lúc này, Diệp Cảnh Trì lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt không rõ ràng.
Chân Từ Thần Diên mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống sân khấu.
Anh ta đã hoàn toàn không biết hát gì nữa, giọng cũng đã lạc tone.
Tiếp theo, Nguyễn Linh gắp cho Diệp Cảnh Trì một miếng sườn.
Từ Thần Diên lại hỏng một nốt.
...
cuối cùng xuống sân khấu, đầu óc Từ Thần Diên chỉ nghĩ đến cảnh Diệp Cảnh Trì vợ mình bị "cưa cẩm" rồi tới tính sổ với anh ta.
Cả người Từ Thần Diên hoảng loạn, chỉ có thể liên tục an ủi bản thân:
Người như Diệp Cảnh Trì, sẽ không quan tâm đến một kẻ nhỏ nhoi như anh ta, càng không có thời gian để đặc biệt đối phó với anh ta.
Sau khi tự thuyết phục bản thân nhiều lần, Từ Thần Diên mớᎥ hơi bình tĩnh lại một chút.
Không biết có phải bị ai vướng chân hay không, đã hơn năm phút kể từ cuộc điện thoại kia, Diệp Cảnh Trì vẫn chưa xuất hiện.
Nguyễn Linh và những người khác đang đợi đến chán ngán, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Từ Thần Diên, tiện tay gọi anh ta lại: "Ê——"
Từ Thần Diên theo bản năng muốn chạy trốn.
Chỗ này nằm ngay bên cạnh cửa sảnh tiệc, tất cả mọi người ra khỏi sảnh tiệc đều sẽ đi qua đây.
Nếu anh ta ở đây lâu hơn một chút, đụng phải Diệp Cảnh Trì, thì sẽ càng xui xẻo hơn.
Nhưng Từ Thần Diên lại sợ mình đắc tội với Nguyễn Linh, kết cục cũng sẽ rất thê thảm.
Dù sao Nguyễn Linh cũng là người có thể trực tiếp “thổi gió bên tai" cho Diệp Cảnh Trì.
Sau khi não bộ hoạt động nhanh chóng, Từ Thần Diên cố gắng giữ vững bước chân, gắng gượng mở miệng: "Bà, bà chủ Diệp."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Hả? Vừa nãy không phải gọi tôi là Linh Linh à, sao giờ lại thành bà chủ Diệp rồi?"
Từ Thần Diên: "..."
Anh ta nhận ra, Nguyễn Linh căn bản không có chút tình cảm nào với mình, cô chỉ đang lấy anh ta ra làm trò cười!
Nhưng Nguyễn Linh chơi được, còn anh ta thì không chơi được.
Anh ta ra mắt nhiều năm, cuối cùng cũng nắm bắt được "cơ hội", leo lên vị trí hàng đầu như hiện tại.
Diệp Cảnh Trì là ai chứ? Thậm chí có thể dùng một câu nói để phong sát anh ta.
Nguyễn Linh làm thế, là muốn anh ta "chết"!
Từ Thần Diên sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, điên cuồng đến mức thậm chí còn nhìn sang Diệp Hủ một cái ——
Mẹ kế nói chuyện với người đàn ông khác, không ngăn cản chút nào sao?
Tuy nhiên, Diệp Hủ chỉ im lặng đứng bên cạnh Nguyễn Linh, giống như một vệ sĩ có phẩm chất nghề nghiệp tuyệt vời.
Từ Thần Diên tuyệt vọng rồi.
Nhưng ngay sau đó, một chuyện khiến anh ta tuyệt vọng hơn nữa xảy ra.
Anh ta nhìn thấy Diệp Cảnh Trì đi ra từ sảnh tiệc.
……
Thấy những người đang đứng bên cạnh bức tượng, Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì đi đến bên cạnh Nguyễn Linh, với vẻ mặt thích thú: "Linh Linh, vị này là ai vậy?"
Không chỉ Từ Thần Diên cứng đờ, Diệp Hủ cũng sững sờ một lúc.
Dường như cậu chưa bao giờ nghe bố mình gọi Nguyễn Linh như vậy.
Diệp Hủ nhìn Diệp Cảnh Trì, suy nghĩ một chút.
Còn Từ Thần Diên, mặt đã tái mét như tờ giấy.
Chương 91
Nguyễn Linh nhướng mày, nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Diệp Cảnh Trì tỏ ra bình tĩnh, như thể đã gọi cô bằng cái tên đó hàng hàng nghìn lần.
Nhưng ngay khi hai người nhìn nhau, Nguyễn Linh vẫn nhìn thấy sự dao động trong mắt người đàn ông.
Hai người nhìn nhau, không khí dường như chậm lại.
Thấy hai người "trao đổi ánh mắt", Từ Thần Diên sợ.
Họ đang làm gì vậy? Đang tán tỉnh nhau sao? Hay đang bàn bạc cách "xử lý" anh ta?
Nhưng hai người chỉ nhìn nhau mà không nói gì.
Từ Thần Diên nhìn hai người với tâm trạng rối bời, không biết nói gì hay không nói gì.
Cuối cùng, Nguyễn Linh chậm rãi, kéo dài giọng nói: "Người đàn ông này á, anh ta là——"
Giọng điệu của Nguyễn Linh khiến Từ Thần Diên lập tức lo lắng, cướp lời: "Chào, chào tổng giám đốc Diệp!"
Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Cảnh Trì rơi xuống Từ Thần Diên, dừng lại hai giây không động đậy.
Từ Thần Diên suýt nữa đã ánh mắt này dọa cho hồn bay phách lạc.
Anh ta hoảng loạn nói: "Tổng giám đốc Diệp, tôi, tôi là nghệ sĩ của giải trí Thiên Thần, đến đây biểu diễn! Chỉ là tình cờ gặp được vợ của anh ở đây, nói chuyện vài câu về chuyện công ty thôi."
Giải trí Thiên Thần cũng có cổ phần của Diệp thị, tuy không phải là do Diệp thị nắm giữ trực tiếp như Tinh Thịnh, nhưng cũng thuộc phạm vi kiểm soát của Diệp thị.
Từ Thần Diên cố gắng biến cuộc trò chuyện của anh ta với Nguyễn Linh thành cuộc trò chuyện chào hỏi bà chủ công
Diệp Cảnh Trì khẽ "Ồ" một tiếng, trầm giọng nói: "Cậu tên gì?"
Nguyễn Linh đứng bên cạnh nhịn cười.
Cô chắc chắn 100%, thậm chí Diệp Cảnh Trì còn nhớ cả tuổi của người ta thì tuyệt đối cũng nhớ tên.
Người đàn ông này đang cố tình.
Quả nhiên, ánh mắt của Từ Thần Diên trở nên thất thần hơn nữa: "Tôi, tôi là..."
Anh ta không muốn báo tên của mình, nhưng lại không dám lừa Diệp Cảnh Trì.
Lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu lại, dường như có chút không kiên nhẫn.
Từ Thần Diên vẫn luôn quan sát thần sắc của Diệp Cảnh Trì, giật mình, lập tức trả lời: "Từ Thần Diên! Chữ Từ có bộ Xích, chữ Thần trong thời gian, chữ Diên trong kéo dài!"
Nguyễn Linh: "..."
Cô ở bên cạnh nghe hai người này nói chuyện, thực sự rất khó không bật cười.
Cô lặng lẽ nhìn Diệp Hủ một cái, khoé môi không thể soát được mà nhếch lên.
Chàng trai cũng không biết có hiểu được điểm cười của cô hay không, mà cũng nhìn cô, ánh mắt có chút bất lực.
Nguyễn Linh ném cho Diệp Hủ một ánh mắt "chúng ta tiếp tục hóng hớt".
Bên kia, Diệp Cảnh Trì trầm ngâm "ừ" một tiếng.
Anh từ từ rời mắt khỏi mặt Từ Thần Diên, quay sang nhìn Nguyễn Linh.
"Vừa rồi ngoài chơi vui không?" Diệp Cảnh Trì hỏi.
Nguyễn Linh: "Cũng được, em nhờ Diệp Hủ chụp cho em vài bức ảnh."
Diệp Cảnh Trì ôn hòa nói: "Còn muốn chụp nữa không?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Anh em chụp?"
Khóe miệng Diệp Cảnh Trì cong lên nụ cười: "Ừm."
"Hay là thôi đi." Nguyễn Linh nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng chẳng có gì đặc biệt, lúc nãy chỉ là cùng Diệp Hủ giết thời gian thôi."
Diệp Cảnh Trì: "Cũng được."
Từ Thần Diên: "..."
Anh ta là ai? Anh ta đang ở đâu? Bây giờ anh ta nên đi thẳng hay tiếp tục ở đây nghe?
Từ Thần Diên cẩn thận, do dự rồi lên tiếng: "Vậy... Tổng giám đốc Diệp, bà chủ Diệp, tôi đi trước nhé?"
Lúc này Diệp Cảnh Trì mớᎥ lại nhìn sang, thần sắc bình tĩnh: "Ừ."
Từ Thần Diên như được ân xá, gật gù liên tục rồi định bỏ chạy khỏi hiện trường.
Mới đi được hai bước, Diệp Cảnh Trì lại "tốt bụng" gọi Từ Thần Diên lại: "Bãi đậu xe không ở chỗ đó."
Từ Thần Diên giật mình, cứng ngắc quay đầu lại: "Cảm ơn Tổng giám đốc Diệp nhắc nhở, tôi... tôi đi taxi
Thực ra xe công ty cho anh ta cũng ở bãi đậu xe, chỉ là anh ta thực sự sợ phải tiếp tục đi cùng Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh, nên đã đi theo hướng khác.
Diệp Cảnh Trì nhìn anh ta một cái.
Từ Thần Diên lại cứng ngắc thêm vài phần, vẫn không dám chạy mất.
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một tiếng: "Tối rồi, đi taxi cũng không tiện."
Anh nhìn về phía Nguyễn Linh: "Linh Linh, nếu em và anh chàng này có quen nhau, vậy hay là để tài xế đưa anh ta đi một đoạn nhé."
Từ Thần Diên: "???"
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh suýt nữa bật cười.
Lúc nãy cô còn không chắc chắn lắm.
Bây giờ cô cuối cùng cũng chắc chắn, Diệp Cảnh Trì thực sự đang ghen.
Việc giả vờ rộng lượng, thực sự không phù hợp với phong cách bình thường của Diệp Cảnh Trì, cô thậm chí còn thấy không thể nhìn thẳng vào mặt anh.
Nguyễn Linh chưa kịp phản ứng, Từ Thần Diên đã hoảng loạn lắc đầu liên tục.
"Không cần không cần, không bắt được xe thì tôi sẽ đi bộ về! Đúng lúc dạo này tôi đang tập... thể dục! Tổng giám đốc Diệp, tôi thật sự đi đây, không làm phiền anh và bà chủ nữa!"
Nói xong, Từ Thần Diên chạy trốn một mạch.
……
Nguyễn Linh nhìn theo bóng lưng Từ Thần Diên đang chạy trốn.
Sau đó, cô tò mò hỏi Diệp Cảnh Trì: "Nếu... lúc nãy em đồng ý, anh ta cũng không có ý kiến, vậy anh thực sự định để tài xế đưa anh ta đi sao?"
Chiếc xe họ ngồi lúc đến rất rộng rãi, thêm một người nữa cũng không khó.
Chỉ là Nguyễn Linh có chút khó tưởng tượng đến cảnh tượng đó.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, ung dung nói: "Anh ta không dám."
Nguyễn Linh: "..."
Vậy anh còn hỏi?
Nguyễn Linh lại hỏi: "Anh cứ thế bỏ qua cho anh ta sao?"
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi trầm xuống: "Làm sao?"
Nguyễn Linh biết người đàn ông đã hiểu lầm, giải thích: "Không, anh ta không làm gì em cả. Kể từ khi biết em là vợ anh, anh ta sợ em muốn chết, không dám nói thêm một câu nào với em."
Chỉ là cô nhìn thấy lúc nãy khí thế của Diệp Cảnh Trì bừng bừng, kết quả lại chỉ dọa cho Từ Thần Diên sợ, cũng không thực sự gây cho đối phương tổn hại gì.
Diệp Cảnh Trì dường như đã bị hai chữ "vợ anh" làm cho vui.
Giọng điệu của anh vẫn bình thản, nhưng khoé môi lại hơi nhếch lên một chút: "Em muốn tôi đối xử với anh ta tàn nhẫn hơn sao?"
Không có hành động tiếp theo, chung quy cũng là vì Diệp Cảnh Trì không thể hoàn toàn xác định, Nguyễn Linh có vì tình cũ mà mong anh nương tay hay không.
Nguyễn Linh: "Cũng không phải."
Sắc mặt của Diệp Cảnh Trì cứng đờ.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Em chỉ là nghĩ anh có thể cử người điều tra xem, nguồn lực gần đây của Từ Thần Diên đến từ đâu. Em cảm thấy anh ta có thể có chút vấn đề, chẳng hạn như, có liên hệ với giám đốc công ty nào đó..."
Vừa rồi khi cùng Diệp Hủ đợi Diệp Cảnh Trì, cô đợi đến chán, liền lại hỏi hệ thống về tình hình của Từ Thần Diên và nguyên chủ.
Kết quả, quả nhiên khiến cô hỏi ra được một số chuyện.
Từ Thần Diên và nguyên chủ chia tay rất đột ngột, hôm trước còn đang hẹn hò, hôm sau đã vội vàng đòi chia tay, còn ra lệnh cho nguyên chủ không được tiếp tục tìm anh ta.
Mà sau khi chia tay với nguyên chủ, sự nghiệp của Từ Thần Diên lại như đột nhiên được bật hack, từ tuyến 18 tăng vọt lên cái đuôi của tuyến 1.
Theo lẽ thường tình, mới hai tháng thì vẫn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, lại đột nhiên bị chia tay. Vì vậy nguyên chủ mới luôn nhớ nhung người bạn trai cũ này, sau đó ở bữa tiệc, lại ở trước mặt Diệp Cảnh Trì mà đi tìm đối phương để ôn lại chuyện cũ.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi tối lại, gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
"À đúng rồi." Nguyễn Linh lại nhớ ra một chuyện: “Sao anh lại lâu thế? Em nhớ là anh nói với Diệp Hủ qua điện thoại là hai phút sẽ tới mà?"
Nói xong nhìn Diệp Hủ, tìm kiếm sự đồng tình.
Diệp Hủ: "Ừ, là hai phút."
Chương 92
Diệp Cảnh Trì bất lực nhìn Diệp Hủ, trả lời: "Xin lỗi, lúc nãy ra ngoài bị người quen chặn lại, nói chuyện vài câu."
Nguyễn Linh gật đầu.
Thực ra cô cũng biết, người như Diệp Cảnh Trì, khó tránh khỏi việc giao thiệp xã giao không thể chối từ.
"Nhưng mà." Diệp Cảnh Trì lại nói: “Không phải em luôn muốn gặp mẹ của Tô Quân Nhược sao? Vừa rồi tôi gặp được Tô Cầm, có nói chuyện này với cô ấy, bây giờ có lẽ cô ấy đang đợi em ở sảnh tiệc."
Mắt Nguyễn Linh sáng lên, sau đó lại có chút sốt ruột: "Vậy em phải đi ngay mới được, cũng đã qua mấy phút rồi."
Đôi mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên vài tia cười sâu sắc: "Không vội. Tô Cầm vừa rồi còn đang nói chuyện với ông cụ Mạnh, cũng không phải đặc biệt đợi em."
"Vậy cũng không thể để người ta đợi quá lâu." Nguyễn Linh lườm Diệp Cảnh Trì một cái: “Anh nên nói cho em biết sớm hơn chứ. Đi, anh mau dẫn em đi."
"Được rồi." Diệp Cảnh Trì bất lực nói: “Vậy xuất phát thôi, phu nhân."
Nguyễn Linh: "..."
Nào là "Linh Linh", rồi lại "phu nhân", hôm nay người này có phải uống nhiều rồi không?
Vừa rồi bàn tiệc quả thực có một chai rượu vang, cô và Diệp Cảnh Trì đều uống, Diệp Cảnh Trì uống còn nhiều hơn cô một chút.
Nguyễn Linh không nghĩ thêm nữa, đi theo Diệp Cảnh Trì đến sảnh tiệc.
Vừa vào đã thấy Tô Quân Nhược đang đứng ở cửa, có lẽ đang đợi mẹ ra ngoài.
Tô Quân Nhược lên tiếng chào hỏi Nguyễn và Diệp Cảnh Trì rồi lại quay sang nói chuyện với Diệp Hủ.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười, chỉ về phía trước: "Tô Cầm có lẽ đang ở đằng kia. Nhưng ngoài cô ấy ra, còn có ông cụ Mạnh và một số người quen của nhà họ Mạnh cũng ở đó. Em muốn tự đi hay để anh đi cùng?"
Nguyễn Linh nghĩ nghĩ, trả lời: "Em tự đi vậy."
Nếu đi cùng Diệp Cảnh Trì, chẳng biết chuyện đơn giản một hai câu có thành mười câu không nữa.
Ai bảo Cảnh Trì quá được lòng người, người muốn lấy lòng anh thì nhiều vô kể, đến lúc đó cô còn phải cùng Diệp Cảnh Trì tiếp khách nữa.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhướng chân mày: "Chắc chắn?"
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Chỉ cần anh không sợ em nói lỡ lời, ảnh hưởng đến Diệp thị của các anh."
Diệp Cảnh Trì bật cười.
Rồi anh chậm rãi sửa lại: "Là của chúng ta."
Nguyễn Linh nhướng lông mày, nhịn câu "Vậy anh chia cho em một nửa cổ phần Diệp thị trước đi” xuống.
Diệp Cảnh Trì lại nói: "Em cứ nói những gì em muốn, họ không dám làm gì chúng ta đâu."
Nguyễn Linh nhìn anh.
Khi người đàn ông nói câu này, biểu cảm vô cùng bình thản, cứ như đang nói về chuyện thời tiết, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng tin.
Có lẽ đây chính là sự tự tin đến thực lực.
Cũng đúng, với quy mô của Diệp thị hiện nay, thật khó có thể bị ảnh hưởng bởi vài câu nói của cô.
Nguyễn Linh: "Vậy em vào đây."
Diệp Cảnh Trì nở nụ cười dịu dàng: "Ừ, anh và Diệp Hủ ở đây chờ em."
...
Sau khi chương trình buổi tối kết thúc, những người tự thấy mình không tư cách để tiếp tục ở lại thự của nhà họ Mạnh đã rời đi trước.
Những người còn ở lại trong hội trường chỉ là những người có thực lực mạnh nhất và một số gia tộc lâu đời thân thiết với nhà họ Mạnh.
Nguyễn Linh bước vào sảnh tiệc một mình, lặng lẽ và bình tĩnh.
Nhưng vì số người trong hội trường không nhiều, bộ váy dạ hội màu đỏ sẫm của Nguyễn Linh vẫn nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Tuy nhiên, việc cô đến một mình khiến một số người cũng thấy nghi ngờ trong lòng.
Nếu Diệp Cảnh Trì dẫn theo vợ đến cùng, có thể hiểu là ông chủ Diệp có ý định giúp Nguyễn Linh hòa nhập với giới thượng lưu.
Nhưng việc Nguyễn Linh đến một mình lại khiến mọi chuyện trở nên khó xử.
Vì vậy, mọi người không vội vàng chào đón cô, mà chỉ trao đổi ánh mắt với nhau.
Trong khi đó, ông cụ nhà họ Mạnh, dù đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tinh anh, đang nói chuyện với người bên cạnh, nhưng lại nhìn thấy Nguyễn Linh ngay lập tức.
Ông cụ vẫy tay với Nguyễn Linh: "Linh lại đây."
Nguyễn Linh: "..."
Hôm nay là lần thứ ba có người gọi cô là "Linh Linh" rồi.
Nguyễn Linh đi lên trước, chào hỏi ông cụ.
Ông cụ cười rất thân thiện, nhìn qua giống như một ông đang tập thể dục buổi sáng ở công viên.
Nhưng Nguyễn Linh hiểu rõ, một câu nói của ông cụ có thể ảnh h̵ưởng đến vận mệnh của nhiều người trong hội trường này.
"Linh Linh, cháu đến đúng lúc lắm." Ông cụ cười ha ha: “Ông và Cảnh Trì biết nhau đã mười mấy năm, cũng coi như là bạn tâm giao. Tuy không thể tham dự đám cưới của hai cháu, nhưng ông vẫn luôn muốn nói chuyện với cháu."
Hai người hàn huyên vài câu, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất bình thường.
Nhưng những người xung đều chăm chú lắng nghe động tĩnh bên này, bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào.
Thái độ của ông cụ nhà họ Mạnh đối với Nguyễn Linh, cũng phần nào quyết định thái độ của họ.
Sau vài câu nói, ông cụ nhận lấy tách trà do người hầu bưng tới, uống một ngụm.
Sau đó, ông cụ giả vờ vô tình hỏi: "À đúng rồi, lúc nãy ông phát biểu thì sao chỉ thấy có một mình Cảnh Trì ở dưới vậy?"
Giọng điệu bình thản, như thể chỉ đang nói chuyện phiếm.
Những ngườι đang nghe lén ở xung quanh, đều lập tức dựng đứng tai lên.
Có thể là có người đang lo lắng cho Nguyễn Linh, nhưng nhiều người hơn là đang hả hê và chờ xem kịch hay.
phát biểu của ông cụ nhà họ Mạnh là một phần không thể thiếu của bữa tối hàng năm.
Không đến mức phải như lâm vào đại địch, mọi người cũng sẽ đi vệ sinh hoặc nhận điện thoại trong lúc đó.
Nhưng không ai như Nguyễn Linh, chỉ sau hai phút đã công khai rời đi, còn không trở lại.
Giọng điệu của ông cụ nhà họ Mạnh nghe có vẻ tùy tiện, nhưng đã hỏi như vậy thì chứng tỏ ông vẫn bận tâm.
Đối diện với ánh mắt nhân hậu nhưng cũng có chút dò xét của ông cụ, Nguyễn Linh thành thật trả lời: "Món ăn tối hôm nay quá ngon, cháu ăn không ngừng nghỉ, cuối cùng lại vừa no vừa buồn ngủ. Đến lúc ông bắt đầu phát biểu thì cháu chỉ đành ngoài việc ra ngoài hít thở không khí một chút."
Nghe vậy, cả hội trường đều im lặng.
Mọi người nhìn nhau, đôi mắt đầy kinh ngạc: Cô vợ của nhà họ Diệp này, quả nhiên là to gan quá!
Thực ra, cũng có người thì thào phàn nàn, ông cụ càng lớn tuổi thì càng nói nhiều, lời phát biểu hàng năm cũng ngày càng dài, khiến người ta nghe mà buồn ngủ.
Nhưng khi đến nơi đó, mọi người đều phải ngồi ngay ngắn, thể hiện sự tôn trọng đối với ông cụ nhà họ Mạnh.
Ai dám nói thẳng với ông cụ như vậy?
Một số người đã bắt đầu chế giễu Nguyễn Linh ở trong lòng, cho rằng cô xuất thân từ gia đình nhỏ, không biết nói lời khách sáo.
Tuy nhiên, sau một vài giây im lặng, ông cụ nhà họ Mạnh lại cười, trông rất vui vẻ.
Nhưng những người xung quanh cũng không thể hiểu rõ, ông cụ này đang thực sự vui vẻ hay đang nể mặt Diệp Cảnh Trì?
Khi mọi người đều không dám lên tiếng, một giọng nói phụ nữ khác đột nhiên xuất hiện: "Chứng tỏ là món ăn trong bữa tiệc của ông cụ đều quá ngon, khiến người ta tình nguyện bỏ việc nghe diễn văn, cũng không thể để thức ăn nguội."
Người nói là Tô Cầm.
Trước khi Nguyễn Linh đến, ông cụ đang nói chuyện với Tô Cầm, lúc này cô ấy chen vào cũng không phải là điều quá đột ngột.
Tô Cầm lại mỉm cười nhìn Nguyễn Linh: "Cô còn chưa biết sao, mỗi năm thực đơn bữa tối đều do ông cụ đích thân chọn đấy. Như món sườn gạo nếp, nhìn thì đơn giản, nhưng cách làm lại là do ông cụ tự cải tiến."
Ánh mắt Nguyễn Linh sáng lên: "Bảo sao, tôi thích món thịt sườn gạo nếp nhất đó. Nó ngon hơn tất cả những món sườn mà tôi từng ăn, tươi ngon, mềm dẻo, tan ngay trong miệng. Chắc chắn phải có gia vị đặc biệt, còn phải ướp từ trước rất lâu rồi phải không?"
Tô Cầm cười: "Cái này thì tôi không biết, cô phải đích thân hỏi ông cụ rồi."
Cuộc trò chuyện của hai người khiến ông cụ liên tục cười “Ha ha”
Mọi người nhìn nhau, đôi mắt đầy ngạc nhiên.
Chương 93
Những người khác dù cố ý tâng bốc ông cụ cũng chỉ tập trung vào bài phát biểu, còn có không ít người bị hỏi vặn lại.
Ai có thể ngờ, chỉ cần khen ngợi món ăn trong bữa tiệc, cũng có thể khiến ông cụ nhà họ Mạnh vui vẻ đến vậy?
Một số người nhân cơ hội tham gia cuộc trò chuyện, bắt đầu khen ngợi các món ăn trong bữa tiệc.
Tuy nhiên, những món ăn mà Nguyễn Linh nhắc đến đều có thể mô tả rõ ràng hương vị, cho thấy cô đã thực sự thưởng thức chúng một cách chu đáo.
Còn những người khác, lúc ăn họ chỉ bận rộn giao tiếp rồi nâng ly, cho dù thức ăn có ngon đến đâu cũng trở nên nhạt nhẽo, chỉ nói được một hai câu là lộ ngay.
So sánh như vậy, ngược lại càng khiến Nguyễn Linh trở nên chân thành hơn.
Khi rời đi, ông cụ nhà họ Mạnh vô cùng hồng hào, đặc biệt dặn dò Nguyễn Linh, lần sau nhất định phải tham gia buổi họp mặt.
Sau khi ông cụ đi rồi, Tô Cầm bắt đầu trò chuyện riêng với Nguyễn Linh.
"Bà chủ Diệp." Tô Cầm nói: “Nghe Cảnh Trì nói, cô muốn gặp tôi."
"Phải." Nguyễn Linh thoải mái thừa nhận: “Cứ gọi tôi là Linh Linh đi."
Dù sao tối nay cũng có mấy người gọi cô như vậy, thêm một Tô Cầm nữa cũng không sao.
Tô Cầm mỉm cười: "Được."
Nguyễn Linh chủ động mở lời: "Thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là Diệp Cảnh Trì kể cho tôi nghe về quá trình khởi nghiệp của cô, tôi thấy thật sự trắc trở và đặc sắc. Hơn nữa cô thật sự rất giỏi, đúng là mục tiêu học tập và phấn đấu của tôi."
Tô Cầm không nhịn được cười, nói một câu "Cảm ơn".
Sau đó, cô ấy lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cô cũng đang khởi nghiệp
Nguyễn Linh mở to mắt: "Cô biết à? Là Diệp Cảnh Trì nói cho cô sao?"
Tô Cầm lắc đầu: "Không. Tôi là nghe cách cô nói, đoán ra đấy."
Biết có rất nhiều người biết về trải nghiệm thời trẻ của cô ấy, nhưng trong lòng Tô Cầm cũng hiểu rõ, khi mọi người bàn tán chỉ đều tập trung vào cuộc hôn nhân của cô ấy và chồng.
Vì vậy, mọi người cũng lo lắng cô ấy sẽ ngại, nên hầu như không ai nhắc đến giai đoạn đó trước mặt cô ấy.
Chỉ có Nguyễn Linh, thẳng thắn và tự nhiên nhắc đến trước mặt cô ấy, còn nói muốn học hỏi cô ấy, có vẻ chỉ thực sự coi đây là “trải nghiệm khởi nghiệp”.
Nguyễn Linh giải thích: “Cũng không tính là khởi nghiệp đâu, chỉ là gần đây tôi mở một studio chụp ảnh thôi.”
Tô Cầm gật đầu: “Thì ra là thế. Tôi nghe Quân Nhược nói con bé rất thích đến chỗ cô giúp đỡ, tôi còn muốn cảm ơn cô nữa.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Ơ? Cảm ơn cái gì?”
Trên ḿặť Tô Cầm hiện lên vẻ do dự: “Có lẽ cô cũng biết, trước đây tâm tư của Quân Nhược, đều là…”
Nguyễn Linh hiểu rõ: “Đều ở trên người Diệp Hủ, đúng không.”
Tô Cầm ngạc nhiên một giây, sau đó gật đầu: “Đúng, đúng là như vậy.”
Cô ấy hiện lên vẻ bất lực: “Dù nhìn bề ngoài Tô Nhược ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực ra ở nhà luôn có tính khí trẻ con. Nếu mấy ngày Diệp Hủ không nói chuyện với con bé, Tô Nhược sẽ rất không vui, ở nhà gây chuyện.”
Nguyễn Linh gật đầu.
Tình trạng gia đình nhà họ tốt như vậy, Tô Nhược là tiểu thư giàu, có chút ương bướng cũng không lạ.
Tô Cầm tiếp tục “Nhưng từ khi đi giúp cô, Tô Nhược đã lâu rồi không nổi giận. hôm trước, con bé còn nói với tôi…”
……
Lúc Nguyễn Linh và Tô Cầm trò chuyện, có không ít người đang âm thầm quan sát.”
Trước khi hai người gặp mặt, tất cả mọi người đều đoán rằng Tô Cầm sẽ không thích Nguyễn Linh.
Có nhiều lý do.
Một trong số đó là mối quan hệ giữa Tô Cầm và Diệp Cảnh Trì vẫn luôn rất tốt.
Mọi người đều biết rõ vốn đầu tư ban đầu của Tô Cầm khi đó là do Diệp thị mà Diệp Cảnh Trì vừa mớᎥ tiếp quản cấp cho.
Sau khi chồng qua đời, Tô Cầm vẫn chưa tái hôn.
Mặt khác, thân thế của Diệp Hủ vẫn luôn là bí mật kể từ khi nhà họ Diệp chuyển đến Cẩm Thành. Trong suốt những năm qua, mọi người chưa bao giờ nghe Diệp Cảnh Trì có bất kỳ mối quan hệ mờ ám với người phụ nữ nào.
Thêm vào đó, Tô Cầm lớn hơn Diệp Cảnh Trì năm tuổi, thuộc phạm vi có thể chấp nhận được.
Vì vậy, cho dù không có bất kỳ bằng chứng nào, vẫn có những tin đồn trên thương trường, nói rằng Tô Cầm thực sự có ý với Diệp Cảnh Trì, nhưng Diệp Cảnh Trì không đáp lại.
Ai có thể ngờ Tô Cầm lại có dáng vẻ như gặp lại người bạn lâu năm với vợ của Diệp Cảnh Trì, hai người trò chuyện vui vẻ suốt cả buổi chứ?
Bà chủ Diệp này, ban đầu thì khiến ông cụ họ Mạnh hay thay đổi tâm trạng cười không ngớt, rồi lại khiến Tô người vẫn luôn đối xử lịch sự nhưng xa cách nhìn bằng ánh mắt khác.
Điều đó có nghĩa Nguyễn Linh thực sự đã cùng lúc giải quyết được hai nhân vật lớn khó tính nhất trong giới.
À, nói chính xác thì là ba người, còn có Diệp Cảnh Trì nữa.
Chuyện Diệp Cảnh Trì mấy lần gắp sườn cho Nguyễn Linh trong bữa tối đã sớm được lan truyền trong giới.
Nguyễn Linh vẫn chưa biết, sau đêm nay, danh tiếng của cô trong giới thượng lưu đã đạt đến một tầm cao mớᎥ.
Sau khi trò chuyện với Tô Cầm, Nguyễn Linh đi tìm Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ ở cửa sảnh tiệc.
Một người hầu tiến lên báo rằng Diệp Cảnh Trì đã đi ra ngoài cửa chính, đang trò chuyện với chủ tịch của một công ty thực phẩm nào đó.
Nguyễn Linh không hề ngạc nhiên.
Mỗi lần Diệp Cảnh Trì xuất hiện trong các buổi công khai, anh đều giống như một món ngon, ai cũng muốn bắt chuyện.
Vì vậy, Nguyễn Linh trước tiên đi tìm Diệp Hủ.
Khi tìm thấy Diệp Hủ, cậu bé đang đứng cùng một phụ nữ, thoạt nhìn có vẻ quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, hình như đó là bà Lưu, người tức giận bỏ chạy khỏi buổi họp phụ huynh vì bị vẩy ướt cả mình.
Bà Lưu cũng không cố ý hạ giọng, cho Nguyễn Linh dễ dàng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
“Tiểu Húc à, dì không nhiều chuyện đâu, chỉ là thực sự thương xót cháu. Bây giờ bố cháu đã kết hôn, còn như keo như sơn với vợ mớᎥ, cgawcs chắn sẽ ít quan tâm đến cháu hơn một chút…”
Lông mày Diệp Hủ nhíu chặt lại, vẻ mặt như muốn rời đi nhưng lại buộc phải kiên nhẫn lắng nghe.
Nguyễn Linh kịp thời xuất hiện, giải cứu Diệp Hủ.
“Diệp Hủ.” Cô lên tiếng.
Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Linh, biểu cảm của cậu thiếu niên lập tức giãn ra.
Diệp Hủ lập tức đi đến bên cạnh Nguyễn Linh.
Bà Lưu thay đổi sắc mặt, nhìn Nguyễn Linh với vẻ xấu hổ: “Bà Diệp, ờ…”
Nguyễn Linh không nhìn bà ta, mà nói với Diệp Hủ: “Không muốn nghe thì sao không đi?”
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên: “Trước đó đã nói là sẽ gặp nhau ở đây, sợ con đi rồi thì mẹ tìm không thấy.”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Mẹ có mang theo điện thoại, có thể gọi cho con mà. Con cũng không cần vì chờ mẹ mà chịu đựng nghe tiếng ồn lâu như vậy.”
Người phát ra “tiếng ồn”: “……”
Diệp Hủ cúi đầu: “Đã nói là sẽ đợi mẹ ở đây, không thể thất hứa.” Nói rồi lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh: “Nhưng lần sau, nhớ đến đón con sớm chút.”
Ánh mắt cậu thiếu niên mang theo một chút tủi thân, nhưng lại tràn đầy sự ỷ lại.
Nguyễn Linh chợt nhớ đến rất lâu trước đây, khi cô vẫn chưa phải là vợ Diệp Cảnh Trì, cô cháu gái nhỏ của mình cũng từng nhìn cô bằng ánh mắt giống vậy.
“Lần sau tan học, nhớ đến trường mẫu giáo đón cháu sớm chút ạ.”
Chương 94
Ra khỏi sảnh tiệc chính, từ xa đã nhìn thấy Diệp Cảnh Trì.
Thân hình người đàn ông cao to, ngay cả trong ánh đèn mờ của đêm, cũng có thể dễ dàng tìm thấy anh giữa đám đông.
Nguyễn Linh vừa định đi lên.
Hệ thống: [Phát hành nhiệm vụ chính tuyến, bạn cần thể hiện hành động thân mật với Diệp Cảnh Trì, tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người.]
Nguyễn Linh dừng bước, thắc mắc: “Tại sao?”
Hệ thống lục kho dữ liệu: [Trong nguyên tác, Diệp Cảnh Trì lạnh nhạt với cô trước mặt mọi người, khiến mọi người đều biết rằng cô và anh ấy không có tình cảm gì, một số người cũng vì thế mà có ý định tiếp cận. Cô nhìn thấy cảnh này thì rất không hài lòng, vì vậy nên đã đi lên tuyên bố chủ quyền.]
Nguyễn Linh: “Vậy bây giờ, mọi chuyện không phải đã bị thay đổi rồi sao?”
Hệ thống: [Điều kiện kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến rất phức tạp. Bây giờ người nào đó trong nguyên tác có lẽ đang ở trong đám đông, muốn tiếp cận Diệp Cảnh Trì, vì vậy đã kích hoạt nhiệm vụ này.]
Nguyễn Linh: “……”
Cô thở dài: “Diệp Hủ.”
Diệp Hủ quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Linh: “Con ở đây đợi mẹ một lát.”
Diệp Hủ: “…?”
Cậu thiếu niên có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
……
Đứng bên cạnh Diệp Cảnh Trì là một người đàn ông trung niên hơi béo, xung quanh cũng có một số người vây quanh.
Ông chủ của công ty thực phẩm họ Vương này, trước đây đã luôn tìm cơ hội tiếp cận Diệp Cảnh Trì, chỉ là do thân phận không đủ, lại không có người giới thiệu.
Giờ đây cuối cùng cũng được dịp bắt gặp Diệp Cảnh Trì sau khi bữa tiệc kết thúc, ông Vương mặt đầy vẻ nịnh nọt, không ngừng giới thiệu sản phẩm mới được nghiên cứu của công ty với Diệp Cảnh Trì.
Chỉ là Diệp Cảnh Trì dường như không mấy quan tâm, thỉnh thoảng đáp lại một câu, ánh mắt còn thỉnh thoảng lảng sang chỗ khác.
Thấy vậy, ông Vương vô cùng sốt ruột, mồ hôi đã chảy đầy trán.
Gần hai năm nay công việc kinh doanh của họ càng ngày càng đi xuống, ông Vương chỉ trông cậy vào cuộc trò chuyện hôm nay với Diệp Cảnh Trì để thay đổi cục diện.
Diệp Cảnh Trì và tập đoàn Diệp chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của ông ta.
Ông Vương hít một hơi thật sâu, tiếp tục thể hiện tài ăn nói của mình.
Đúng lúc này, khoé môi Diệp Cảnh Trì bỗng nhiên nhếch lên một chút.
Trong lòng ông Vương vui mừng, tưởng rằng lời lẽ dụ dỗ của mình cuối cùng đã có hiệu quả, đang định tiếp tục cố gắng.
Tuy nhiên giây tiếp theo, ông Vương lại phát hiện, tầm mắt của Diệp Cảnh Trì đang rơi vào người phụ nữ mặc váy đỏ đang đi tới cách đó không xa.
Thấy Nguyễn Linh xuất hiện, những người vốn đang vây quanh Diệp Cảnh Trì đã tự giác nhường ra một lối đi.
Nguyễn Linh ung dung bước tới.
Diệp Cảnh Trì nhẹ giọng nói câu “chờ một lát” với ông Vương, sau đó nhìn về phía Nguyễn Linh, ánh mắt hiện lên nụ cười dịu dàng.
“Trò chuyện xong rồi à?” Diệp Cảnh Trì hỏi.
Nguyễn Linh “ừ” một tiếng.
Cô nhìn Diệp Cảnh Trì một lượt, sau đó đi đến bên phải anh, đưa tay đặt lên cánh tay anh.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên vải áo vest của người đàn ông, chỉ hờ hững khoác lấy, khiến ta gần như không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng nào.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày.
Sau đó, anh thản nhiên điều chỉnh lại độ cong của cánh tay mình lớn hơn một chút.
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày.
Tự giác như vậy sao?
Vì vậy, Nguyễn Linh cũng tăng thêm vài phần lực, siết chặt cánh tay của người đàn ông hơn.
Vẻ của hai người vốn đã nổi bật nhất trong bữa tiệc, giờ đây đứng cạnh nhau, giống như một cặp ngôi sao đang đi trên thảm đỏ.
Diệp Cảnh Trì còn dẫn vợ đi khoe khoang tình cảm một cách công khai như vậy, khiến mọi người đều nhìn chằm chằm.
Mà một số người vốn có ý đồ, muốn nhân lúc Diệp Cảnh Trì và vợ anh tách ra để đến bắt chuyện, cũng buộc phải từ bỏ ý định.
Hệ thống: [Nhiệm vụ phán đoán thành công.]
Nguyễn Linh nhướng mày.
Cô còn chưa nói ra những lời trong đầu thì đã phán đoán thành công rồi sao?
Đối mặt với ánh mắt sâu sắc của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh im lặng rút ngón tay về.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Diệp Cảnh Trì đã nâng tay trái lên, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Nguyễn Linh, ngăn cản thời động tác của cô.
Rất kỳ lạ, Diệp Cảnh Trì trông có vẻ lạnh lùng tự chủ, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay anh lại cao Nguyễn Linh một chút.
Nguyễn Linh vì cảm giác ấm áp bất ngờ mà sững sờ một lúc, ngay sau đó, ngón tay lại bị người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy.
Lực không lớn, nhưng lại vừa đủ để cô cảm nhận rõ ràng, giống như một lời nhắc nhở.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì thu bàn tay trái về, mặt không đổi sắc nhìn ông Vương mà lên tiếng: “Chuyện sản phẩm mới, ông cứ trực tiếp tìm ông Đường bàn bạc đi, ông ấy phụ trách đầu tư liên quan đến thực phẩm.”
Sắc mặt ông Vương cứng đờ, sao lại không biết đây là lời từ chối.
“Ông Đường” mà Diệp Cảnh Trì nói đến là một giám đốc của tập đoàn Diệp Thị, yêu cầu đầu tư của ông Vương đã bị từ chối ở đó một lần.
Chỉ là ông Vương thực sự đã đi vào ngõ cụt, mớᎥ nghĩ đến việc nhân cơ hội bữa tiệc từ thiện này để tìm gặp Diệp Cảnh Trì, hy vọng có thể có một cơ hội chuyển mình.
Ông Vương liếc nhìn Nguyễn Linh, ánh mắt lộ ra vài phần oán hận không rõ ràng.
Ông ta tự cho rằng vừa rồi đang nói đến chỗ hay nhất, nếu Nguyễn Linh đến muộn hai phút nữa, có thể tổng giám đốc Diệp đã bị ông ta thuyết phục rồi.
Ông Vương thực ra cũng không dám nhăn mặt ngay trước mặt bà chủ Diệp, chỉ là thất vọng quá lớn, ông ta nhất thời không khống chế được biểu cảm, đã bộc lộ ra suy nghĩ trong lòng.
Gần như cùng lúc đó, ông Vương cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Tai ông ta vang lên giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Diệp Cảnh Trì: “Đơn hàng trước đó có tiếp tục hay không, tôi cũng sẽ để ông Đường xem xét lại.”
Một câu nói khiến ông Vương không ngờ tới, lập tức sợ hãi thay đổi sắc mặt: “Tổng giám đốc Diệp, tôi——”
Sắc mặt của Diệp Cảnh Trì lạnh lùng: “Chuyện còn lại, vẫn là để phía ông Đường liên hệ với ông đi. Tôi muốn cùng gia đình rời đi, thất lễ rồi.”
Nói xong, Diệp Cảnh Trì lại nhìn về phía Nguyễn Linh, mỉm cười: “Cùng đi thôi.”
Nguyễn Linh: “Ừ.”
Ông chủ Vương chỉ có thể nhìn theo bóng dáng vợ chồng hai người chậm rãi rời đi, mặt như tro tàn.
Còn những người xung quanh, càng thêm xác định một sự thật.
Diệp Cảnh Trì đối với vợ là trăm phần trăm che chở, nếu muốn lấy được lợi ích từ chỗ tổng giám đốc Diệp, nhất định không thể đắc tội với bà chủ Diệp.
Cũng vì thế mà không ít người đã thức đêm mua quà, chuẩn bị tìm cơ hội tặng cho Nguyễn Linh.
Bởi vì câu nói vừa rồi, nếu đảo ngược lại thì cũng đúng.
Chỉ cần có được sự yêu thích của bà chủ Diệp, tự nhiên cũng có thể khiến Diệp Cảnh Trì suy nghĩ khác.
Nguyễn Linh tìm thấy Diệp Hủ đang đứng cách đó không xa, phát hiện ra biểu cảm của thiếu niên có chút phức tạp.
Nguyễn Linh cười nhẹ: “Sao vậy?”
Diệp Hủ có vẻ hơi bất lực: “Mẹ để con ở đây đợi, chỉ để…”
Chỉ để khoác tay bố cậu sao?
Thị lực của Diệp Hủ rất tốt, đương nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng, khi Nguyễn Linh quay lại tìm cậu, mới từ từ thả lỏng tay đang khoác lấy cánh tay của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh cười mỉm: “Không được sao?”
Chương 95
Tất nhiên Nguyễn Linh không phải vì tránh né điều mà không cho Diệp Hủ đi theo.
Chỉ là Nguyễn Linh vốn nghĩ, điều kiện để hệ thống phán nhiệm vụ thành công, sẽ khó hơn một chút.
Để tránh bản thân nói ra những lời khiến tâm hồn non nớt của Hủ chấn động, cô mới không cho Diệp Hủ đi theo cùng.
Diệp Hủ im lặng một lúc, ậm ừ nói: “… Con cũng không ngăn cản hai người khoác tay, muốn khoác thì khoác đi, không cần cố ý tránh né con.”
Nói rồi, nhanh chóng nhìn về phía hai người, sau đó lại quay đi.
Trong tai vang lên tiếng cười khẽ của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhìn sang.
Người đàn ông mặt không đổi sắc: "Tiểu Hủ đã lớn rồi."
Diệp Hủ: "......?"
Cậu thiếu niên nhìn bố mình, trợn tròn mắt.
Thường ngày gọi cậu tên, sao câu nói vừa rồi lại đột nhiên bắt đầu gọi thành "Tiểu Hủ"?
Cậu cũng không phải vì lấy lòng anh, mớᎥ nói ra câu vừa rồi!
Thấy vậy, Diệp Cảnh Trì lại nghiêm túc xin lỗi Diệp Hủ: "Xin lỗi, tối nay xung quanh đều gọi như vậy, nghe nhiều rồi nên cũng nói theo thói quen"
Điều này không sai, để tỏ ra thân mật, những người đến gần nói chuyện với Diệp Cảnh Trì đều gọi Diệp Hủ là "Tiểu Hủ".
Nghe vậy, biểu cảm của Diệp Hủ càng phức tạp hơn.
Cậu cũng không biết nên chấp nhận lời xin lỗi hay không.
Nguyễn Linh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng kỳ cục của hai cha con nhà này, không nhịn được bật cười.
"Được rồi được rồi." Nguyễn Linh vỗ Diệp Hủ: “Tiểu Hủ thì Tiểu Hủ thôi, nghe cũng hay mà. Hai cha con biết nhau lâu rồi, ngại ngùng làm gì?"
Nguyễn Linh chạm vào vai Diệp Hủ, cậu thiếu niên liền cứng đờ người, nghe cô nói xong càng cứng đờ hơn.
Người đàn ông bên cạnh lại tỏ vẻ hòa nhã và thấu hiểu: "Ừ, Tiểu Hủ thấy sao?"
Diệp Hủ:
Sau vài giây dừng lại, thiếu niên cúi đầu ậm ừ nói: "Tùy hai người."
……
Ba người đi đến bãi đỗ xe, tài xế đã đợi sẵn.
Lần này, khi Nguyễn Linh lên xe, Diệp Cảnh Trì chủ động nâng váy cho cô, sau đó cũng thuận thế ngồi vào ghế sau.
Diệp Hủ ở phía sau dừng lại một chút, nhìn vào ghế sau vẫn có thể chứa được một người.
Dù hơi do dự, Diệp Hủ cũng lặng lẽ đi đến ghế phụ ở trước.
Diệp Cảnh Trì giúp Nguyễn Linh chỉnh lại váy, sau đó một chai nước lọc từ bên cạnh cửa xe đưa cho Nguyễn Linh.
Khi Nguyễn Linh cuối cùng đã thoải mái dựa vào ghế, Diệp Cảnh Trì mớᎥ hỏi: "Vừa rồi trong sảnh tiệc, nói chuyện với họ thế nào?"
"Cũng được." Nguyễn Linh uống một ngụm nước, thuận miệng nói: “Ông cụ nhà họ Mạnh rất hòa nhã, dễ chuyện."
Diệp Cảnh Trì hơi sững lại, mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
"Vậy à?" Diệp Cảnh Trì suy nghĩ một lúc rồi nói.
Anh và ông cụ nhà họ Mạnh cũng quen biết đã lâu, tất nhiên là đã từng khía cạnh hòa nhã của ông cụ, nhưng ấn tượng sâu sắc hơn lại là lúc ông cụ chỉ dùng một câu nói đã khiến cả hội trường không dám lên tiếng.
Ngoài Nguyễn Linh ra, có lẽ không ai sẽ dùng từ "hòa nhã" để đánh giá ông cụ nhà họ Mạnh.
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, hơn nữa em ông cụ nhà họ Mạnh thật sự rất biết thưởng thức. Món sườn gạo nếp mà em thích nhất, chính là cách làm được ông cụ cải tiến. Ông ấy còn hứa sẽ cho người gửi cho em công thức nấu."
"À đúng rồi, nếu không nói chắc em suýt quên mất." Nguyễn Linh lại nói: “Em sẽ đưa công thức cho dì Trương, để bà ấy nghiên cứu, rồi thêm vào thực đơn của nhà mình nhé?"
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Tất nhiên, thực đơn của nhà mình, cứ theo ý em là được."
Nguyễn Linh nâng cao giọng hỏi: "Diệp Hủ, con có thích ăn thịt sườn gạo nếp không?"
Diệp Hủ nhìn như đang ngủ gật, trên đầu đội một chiếc tai nghe trùm đầu.
Nhưng thực ra trong tai nghe không có phát nhạc, cậu vẫn luôn dựng lỗ tai lên, nghe hai người nói chuyện.
Đột nhiên, giọng nói của Diệp Hủ vang lên từ phía trước: "Cũng được."
Nguyễn Linh hài "Vậy thì tốt, mai mẹ sẽ nói với dì Trương."
Diệp Cảnh Trì lại kéo chủ đề về: "Cũng gặp được Tô Cầm rồi chứ? Hai người nói chuyện gì?"
Nguyễn Linh vừa định trả lời, nhưng suy nghĩ một chút rồi nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh hỏi kỹ thế làm gì?"
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nói: "Chỉ là tò mò thôi."
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong hai giây.
Đôi lông mày của Diệp Cảnh Trì hơi nhíu lên: "Sao thế?"
Nguyễn Linh nói có lý có chứng cớ: "Anh nói lúc mẹ Tô Quân Nhược bắt đầu khởi nghiệp là khi Tô Quân Nhược còn học mẫu giáo và anh đã quen biết cô ấy vào thời điểm đó. Có nghĩa x hai người ít nhất cũng có mười năm giao tình rồi."
Diệp Cảnh Trì ừ một tiếng.
Nguyễn Linh: "Có phải anh lo lắng, mẹ của Tô Quân Nhược sẽ nói cho em biết bí mật gì đó liên quan đến anh, loại bí mật mà không ai biết?"
Diệp Cảnh Trì thản nhiên hỏi ngược lại: "Em muốn biết bí mật nào?"
Nguyễn Linh nghĩ, bí mật thì nhiều lắm.
Chẳng hạn như cô rất tò mò về lịch sử tình trường của người đàn ông này.
Theo lẽ thường, với ngoại hình như Diệp Cảnh Trì, cộng thêm thân phận chủ chốt của tập đoàn Diệp Thị thì chắc chắn sẽ có hàng dài phụ nữ muốn có được anh.
Nhưng trước mặt tài xế và Diệp Hủ, lại không tiện hỏi.
Diệp Cảnh Trì có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, nhìn cô đầy sâu sắc: "Nếu em muốn biết, khi về nhà, anh có thể kể cho em nghe."
Nguyễn Linh: "..."
Cô bình tĩnh quay lại chủ đề: "Nhưng mà, em và mẹ của Tô Quân Nhược nói chuyện cũng khá vui."
Diệp Cảnh Trì tỏ vẻ muốn biết: "Ồ?"
Nguyễn Linh: "Chúng em đã nói chuyện về Tô Quân Nhược, cũng nhắc đến chuyện của Tô Quân Nhược và Diệp Hủ."
Cô nói với giọng điệu rất bình tĩnh, không lớn tiếng.
Tuy nhiên, khi cô nói xong, cô nhìn thấy bờ vai lấp ló của Diệp Hủ ở phía trước, rõ ràng đã cứng đờ.
Khóe miệng của Nguyễn Linh khẽ nhếch lên.
Chắc chắn là cậu đang lén nghe, đã bị cô phát hiện rồi.
Nhưng mà Nguyễn Linh chỉ định trêu chọc Diệp Hủ một chút, không định thật sự bàn luận về mối quan hệ giữa Tô Quân Nhược và Diệp Hủ với Diệp Cảnh Trì.
Tình cảm của học sinh trung học thực sự rất đơn giản, để chúng tự giải quyết thì tốt hơn, ít nhất người lớn không nên can thiệp,
Nguyễn Linh nghĩ Diệp Cảnh Trì cũng có cùng suy nghĩ.
Cho nên, Nguyễn Linh nói đến đây, liền chuyển chủ đề: "Sau đó, em lại nói chuyện với mẹ của Tô Quân Nhược về một số vấn đề liên quan đến khởi nghiệp. Mặc dù em chỉ mở một studio cá nhân, nhưng cũng có một số điểm tương đồng, mẹ của Tô Quân Nhược đã cho em rất nhiều lời khuyên."
Vừa rồi trong sảnh tiệc, cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Nguyễn Linh và Tô Cầm quả thực đã mang lại cho Nguyễn Linh rất nhiều lời khuyên hữu ích.
Ngoài những lời khuyên chung dành cho những người đang gây dựng sự nghiệp, Tô Quân Nhược còn đưa ra một số ý tưởng cụ thể cho studio chụp ảnh của cô.
Chẳng hạn, Tô Quân Nhược khuyên Nguyễn Linh sau này có thể cân nhắc hợp tác với cửa hàng quần áo, tổ chức một số hoạt động liên kết, hoặc tìm nhà máy may mặc để sản xuất một số bộ trang phục chụp ảnh độc đáo.
Ban đầu, Nguyễn Linh hoàn toàn không hiểu gì về ngành thời trang, quần áo chụp ảnh đều mua trực tiếp ở cửa hàng, chưa bao giờ nghĩ đến việc tự đặt may quần áo.
Nhưng sau khi được Tô Quân Nhược giải thích, cô mớᎥ phát hiện ra việc đặt may quần áo cũng không khó như cô tưởng tượng.
Thêm vào đó, quần áo chụp ảnh có thể tái sử dụng, tổng hợp lại thì chi phí thực tế hoàn toàn nằm trong phạm vi chấp nhận được của cô.
Tuy nhiên, cô mớᎥ chỉ bắt đầu, không nên tiến quá nhanh, vì vậy những điều này cũng chỉ tạm thời được liệt kê trong kế hoạch.
Nguyễn Linh nói đơn giản những điều này cho Diệp Cảnh Trì nghe, cuối cùng kết luận: "Nói chung, em đã học được rất nhiều từ mẹ của Tô Quân Nhược, cô ấy quả nhiên giỏi như em tưởng tượng. Sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi em thấy suy nghĩ của mình đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều."
"Chỉ tiếc là..." Nguyễn Linh lại có chút tiếc nuối nói: “Cô ấy chắc hẳn cũng rất bận rộn, không thể thường xuyên nói chuyện về những thứ này."
Mỗi khi nói đến những điều mình quan tâm, Nguyễn Linh đều rơi vào trạng thái quên mất mình.
Nên khi nói đến đây, cô mới nhớ đến việc nhìn phản ứng của Diệp Cảnh Trì.
Người đàn ông nghe rất chăm chú, ánh mắt tập trung.
Chương 96
Chỉ là sau khi nghe cô nói xong, Diệp Cảnh Trì dường như có chút ngập ngừng.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Sao vậy?"
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một lúc: "Thực ra... nếu em muốn tìm người để nói chuyện về những việc này, còn có một người lựa chọn nữa."
Nguyễn Linh không hiểu: "Ai?"
Cô đến thế giới này chưa đầy hai tháng, số người có thể coi là bạn bè không nhiều, trong đó có khá nhiều học sinh trung học.
Muốn cùng học sinh trung học thảo luận về khởi nghiệp, giống như tìm một đứa trẻ tiểu học để thảo luận về vi tích phân vậy, tuy cũng không loại trừ khả năng có người có năng khiếu bẩm sinh, nhưng nhìn chung thì không đáng tin cậy lắm.
Diệp Cảnh Trì im lặng.
Từ phía trước truyền đến một tiếng cười rất khẽ, nếu không phải Nguyễn Linh có thính giác tốt, gần như không thể nghe thấy.
Nguyễn Linh hiểu ra, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Đừng nói anh chỉ chính anh nhé?"
Trong mắt Diệp Cảnh Trì lóe lên một tia bất lực: "Ừ."
Nguyễn Linh nhíu mày.
Diệp Cảnh Trì hiền lành hỏi: "Em thấy tôi không phù hợp ở nào?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc.
Thực ra, nếu Diệp Cảnh Trì thực sự mở lớp, có lẽ nhiều người khởi nghiệp sẽ đổ xô đến.
Diệp Thị không phải do Diệp Cảnh Trì tự mình thành lập, nhưng sau khi anh tiếp quản, quy mô của Diệp Thị cũng thay đổi không khác gì việc thành lập một doanh nghiệp lớn.
Chỉ là...
Trong lòng Nguyễn Linh vẫn vô thức không muốn trộn lẫn chuyện của studio với Diệp Cảnh Trì.
Có lẽ trong lòng cô, studio này là một vùng an toàn thuộc về riêng cô, cũng được cô coi là con đường lui của mình.
Cô và mẹ của Tô Quân Nhược gặp nhau rất ít, cũng chỉ là giao tiếp mấy câu, vì vậy có thể thoải mái chia sẻ suy nghĩ với đối phương.
Nhưng Diệp Cảnh Trì, cô lại có thể gặp anh gần như mỗi ngày.
Nếu cô bắt đầu kể cho Diệp Cảnh Trì nghe về tình hình studio, xin lời khuyên từ anh thì lâu dần nhất định sẽ hình thành thói quen.
Giả sử cô lại gặp phải vấn đề gì đó, cô biết Diệp Cảnh Trì chỉ cần vẫy tay là có thể dễ dàng giải quyết vấn đề của cô, liệu cô có thể kiềm chế không cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Cảnh Trì không?
Trong thâm tâm, Nguyễn Linh thực sự hiểu rõ.
Dù là tiền bạc hay nhân lực, chỉ cần cô lên tiếng, khả năng cao là Diệp Cảnh Trì sẽ đồng ý.
Dù sao anh có thể bỏ ra mấy chục triệu để cho cô đầu tư thì còn tiếc gì một chút tài nguyên này.
Chỉ là một khi đã hình thành thói quen phụ thuộc, đến lúc đó, cái gọi là con đường lui của cô có còn nữa không?
Trong tích tắc, trong đầu Nguyễn Linh đã nghĩ rất nhiều.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Trì, phát hiện ra biểu cảm của người đàn ông vẫn rất bình tĩnh.
Thấy cô nhìn lại, Diệp Cảnh Trì khẽ mỉm cười: "Không sao, không muốn nói với tôi cũng không sao."
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn anh: "Thật không?"
Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Đúng lúc Nguyễn Linh nghĩ rằng người đàn ông không vui, Diệp Cảnh Trì đột nhiên nghiêng người, ghé sát vào tai cô.
"Chỉ là, hơi ghen thôi."
Nói xong, anh lại nhanh chóng lùi lại.
Nhưng hơi thở ấm áp vẫn như còn quanh quẩn bên tai, khiến tim Nguyễn Linh đập nhanh hơn.
Ghen với ai?
Cô chậm chạp suy nghĩ.
Nguyễn Linh quay đầu nhìn Diệp Cảnh Trì, phát hiện người đàn ông đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như thường ngày, không động đậy mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô lại nhìn về phía trước, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Diệp Hủ đang quay đầu trộm từ phía sau.
Khi bị phát hiện, thiếu niên sững sờ, cứng đờ quay trở lại.
Vừa rồi Diệp Cảnh Trì nói câu đó, gần như là áp sát vào tai cô nói.
Giọng nói rất nhỏ, Diệp Hủ và tài xế chắc chắn không nghe thấy.
Nhưng động người đàn ông nghiêng người lại rất rõ ràng, nên Diệp Hủ chắc chắn đã nhìn thấy Diệp Cảnh Trì và cô nói thầm gì đó, chỉ là không biết nội dung cụ thể.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng nhận ra...
Dường như cô đã bị Diệp Cảnh Trì tán tỉnh ngay trước mặt tài xế và Diệp Hủ.
Mà cô lại không thể phản công.
Nguyễn Linh: "... "
Có cảm giác không phục là sao nhỉ?
Biệt thự của nhà họ Mạnh cách thành phố hơi xa.
Ngay cả bây giờ không còn tắc đường nữa, nhưng để về nhà cũng phải mất gần một tiếng lái xe.
Sau khi Diệp Cảnh Trì thì thầm câu đó, hai người không nói gì nữa.
Nguyễn Linh lúc đầu vẫn còn cảm thấy hơi không phục, nhưng nhanh chóng, cảm xúc này đã bị cơn buồn ngủ thay thế.
Chiếc xe đang di chuyển giống như một chiếc nôi khổng lồ, cộng thêm việc cô vừa mới uống một chút rượu vang trong bữa tiệc tối.
Nguyễn Linh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...
Khi tỉnh dậy, Nguyễn Linh phát hiện ra mình dường như đang ở trong một vòng tay, người đó vẫn đang ôm cô tiếp tục đi về phía trước.
Bước đi có phần chậm rãi, nhưng rất vững vàng.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn vô thức ôm chặt lấy vai người đó, đảm bảo rằng mình sẽ không bị rơi xuống.
Cho đến khi ý thức dần trở lại, Nguyễn Linh cuối cùng mới nhận ra mình đang được Diệp Cảnh Trì bế.
Nhìn cách trang trí quen thuộc xung quanh, chứng tỏ họ đang đứng trong phòng khách ở tầng một của biệt thự.
Nguyễn Linh đã không còn sức lực để suy nghĩ về việc mình đã ngủ như thế nào hay tại sao Diệp Hủ đã không còn ở bên cạnh.
Hiện tại cô chỉ có một vấn đề:
Cô có nên giả vờ ngủ, hay nên "tỉnh" dậy?
"Hệ thống?" Nguyễn Linh thử gọi hệ thống trong đầu.
Nhưng âm thanh điện tử quen thuộc không xuất hiện.
Nguyễn Linh mơ hồ nhớ ra, hệ thống dường như đã nói với cô.
Vì mục đích bảo vệ quyền riêng tư của ký chủ, ngoài ăn uống, ngủ nghỉ, tắm rửa, nếu cô có "tiếp xúc thân mật" với người khác, hệ thống cũng sẽ bị che khuất.
Không ngờ đây còn là một hệ thống "tình yêu thuần khiết", chỉ bế thôi mà cũng tính là tiếp xúc thân mật.
Nguyễn Linh nghĩ thật không đúng lúc.
Một cảm giác nhẹ nhàng mất trọng lượng đột nhiên xuất hiện.
Nguyễn Linh không kịp suy nghĩ, theo bản năng ôm chặt Diệp Cảnh Trì hơn, lần này là ôm cổ.
Thực ra để tránh người phụ nữ trong vòng tay bị va đập, Diệp Cảnh Trì luôn đi rất chậm.
Chỉ là phòng ngủ ở tầng hai, khi lên cầu thang, không thể tránh khỏi việc không bằng phẳng bằng mặt đất.
Cú "khoá cổ" của Nguyễn Linh khiến hơi thở của Diệp Cảnh Trì khựng lại, bước chân cũng dừng lại.
Một lúc sau, giọng nói bất lực và hơi khàn của người đàn ông từ phía trên truyền đến: "Đừng siết chặt như vậy."
Nguyễn Linh: "..."
Cô lặng lẽ nới lỏng một chút lực, di chuyển tay xuống một chút, di chuyển đến giao điểm giữa cổ và vai người đàn ông.
Diệp Cảnh Trì tiếp tục im lặng ôm cô lên lầu.
Lúc lên được nửa cầu thang, Nguyễn Linh cuối cùng mới nhận ra một điều.
Cô đã tỉnh dậy rồi mà.
Tại sao Diệp Cảnh Trì vẫn không thả cô xuống?
Nguyễn Linh cứ được Diệp Cảnh Trì bế lên, từng bước một đi lên cầu thang.
Sức lực của người đàn ông rất mạnh mẽ, ngay cả khi đi lên cầu thang thì cánh tay cũng rất vững vàng, không khiến cô cảm thấy bị xóc quá nhiều.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, đầu óc của Nguyễn Linh cũng tỉnh táo hơn một chút.
Cô phát hiện ra, đôi giày của mình không biết đã bị người ta cởi ra từ khi nào, mà lúc đó cô lại hoàn toàn không hề cảm thấy gì.
Tất cả những điều này, có đều nhờ phúc chai rượu vang trong bữa tiệc tối.
Nguyễn Linh uống rượu rất tốt, trước đây khi uống say với bạn bè cũng không bao giờ phát điên, nhiều nhất là tự mình trốn vào góc để ngủ.
Nhưng trái lại, mỗi lần cô chỉ cần dính một chút rượu thì sẽ ngủ rất say.
Nếu không phải trong bữa tiệc tối uống không nhiều lắm thì có lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa tỉnh dậy được.
Hai người cuối cùng cũng đã lên đến bậc thang cao nhất.
Nguyễn Linh ngước nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh có thể thả em xuống được rồi."
Giọng của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: “Chỉ còn vài bước nữa thôi, tôi trực tiếp bế em về phòng luôn.”
Nói xong, anh cũng không nhìn cô.
Vừa tỉnh dậy sau khi say rượu, đầu óc Nguyễn Linh vẫn hơi choáng cô lại vô tình thốt ra: "Phòng nào?"
Nói xong, Nguyễn Linh nhận ra có gì đó không ổn.
Quả nhiên, bầu không khí có chút ngưng trệ, bước chân của người đàn ông cũng dừng lại.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì khẽ cười thành tiếng.
Nguyễn Linh trong vòng tay anh, rõ ràng cảm nhận được lồng ngực của người đàn ông đang rung.
Giọng Diệp Cảnh Trì đầy ẩn ý: "Đề nghị của em cũng có lý, chúng ta vốn là vợ chồng.”
Linh: "...?”
Cô đề nghị gì?
Chương 97
So với phòng của Nguyễn Linh, phòng ngủ chính mà bình thường Diệp Cảnh Trì nghỉ ngơi thật ra ở gần cầu thang hơn.
Diệp Cảnh Trì lại cất bước, vậy mà lại thật sự đi vào phòng ngủ chính.
Khi Nguyễn Linh được Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng đặt vào phòng ngủ chính mềm mại, đầu còn đang ngơ ngác ngẩn ngơ.
Cô cứ như vậy...... đem mình bán đi sao?
Giọng Diệp Cảnh Trì dịu dàng hơn bất cứ lần nào cô từng nghe: "Em nằm trước tôi đi lấy nước cho em uống.”
Nói xong, người đàn ông xoay người đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Linh: "......”
Cô chống người dậy, để mình tựa nửa người vào giường.
Lúc trước vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, Nguyễn Linh từng ngủ một đêm trong căn phòng này.
Có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân này, hoặc có lẽ đơn thuần bởi vì cô quá to gan.
Tóm lại giờ phút này, Nguyễn Linh nằm trên giường Diệp Cảnh Trì cũng không quá hoảng hốt.
Chẳng qua suy nghĩ không khống chế được bay khắp nơi - -
Ý tứ trong câu nói kia của Diệp Cảnh Trì, là sau này đều phải giống như đại đa số vợ chồng, nghỉ ngơi cùng phòng với cô sao?
Nhưng cô thích cảm giác độc chiếm một chiếc giường đôi hơn.
Hơn nữa, ngoại trừ ý nghĩa trên mặt chữ, ngủ cùng một phòng, có lẽ còn có nhiều ý nghĩa hơn nữa.
……
Nguyễn Linh không thể đoán được suy nghĩ của người đàn ông.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên, Diệp Cảnh Trì đã trở lại.
Diệp Cảnh Trì đưa cốc nước cho cô, dịu dàng nói: "Uống chút nước trước đi."
Nguyễn Linh nhận lấy cốc, uống một ngụm.
Nhiệt độ vừa phải, không lạnh nhưng cũng không quá nóng.
Có nhiều khi, Nguyễn Linh cũng phải cảm thán về sự chu đáo của người đàn ông này.
Thấy cô uống từng từng ngụm một, ánh mắt của Diệp Cảnh Trì lại thêm mấy phần dịu dàng.
"Uống xong thì nghỉ sớm đi." Anh nói.
Nguyễn Linh chớp mắt: anh thì sao?"
Anh ngủ ở đâu?
Diệp Cảnh Trì cười khẽ, lời một nẻo: “Tôi nghe người giúp việc nói, em cảm thấy giường phòng này thoải mái hơn.”
Nguyễn Linh chợt tỉnh ngộ.
Sau lần đổi phòng bất ngờ với Diệp Cảnh Trì, cô từng muốn ăn miếng trả miếng. Vì vậy đã tìm người giúp việc, muốn đổi bộ ga giường trong phòng Diệp Cảnh Trì thành màu hồng.
Đáng tiếc lúc đó trong nhà ngoài bộ ga giường màu hồng phấn trong phòng cô thì những bộ ga giường khác đều là màu sắc lạnh lẽo.
Trước đây biệt thự chỉ có Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ ở, nên phòng của hai người có phong cách kỳ lạ như nhau, trang trí đều là kiểu tối giản lạnh lùng.
Lúc đó Nguyễn Linh cũng chỉ đột ngột nảy ra ý tưởng, sau khi biết không có thì thôi, cũng không đặc biệt bảo người ta mua thêm.
Nguyễn Linh chỉ là tiện thể phàn nàn với người giúp việc vài câu, nói giường trong phòng của Diệp Cảnh Trì có vẻ thoải mái hơn của cô, ngủ ngon hơn.
Nguyễn Linh không ngờ, những lời này lại truyền đến tai của Diệp Cảnh Trì, còn được anh ghi nhớ đến tận bây giờ.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, trong mắt có ý cười nhạt: “Nếu em thích thì sau này cứ nghỉ ngơi trong phòng này.”
Có vẻ như đã nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Diệp Cảnh Trì bổ sung: "Tôi đến phòng em trước đó cũng được."
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt.
Ý của Diệp Cảnh Trì là muốn nhường phòng chính cho cô sao?
Có vẻ cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù việc đổi phòng hơi rắc rối, nhưng người giúp việc trong biệt thự vô cùng tài ba, việc di chuyển đồ đạc trong phòng cô sang đây và sắp xếp lại không hề khó.
Còn về Diệp Cảnh Trì, lần trước cô nghỉ ngơi ở đây đã quan sát qua, đồ dùng cá nhân của người đàn ông này ít đến kinh ngạc.
Quần áo trong tủ đều là vest và sơ mi, được sắp xếp gọn gàng theo màu sắc, cực kỳ thân thiện với những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Hơn nữa vì tủ quá rộng, nên vẫn còn một nửa để trống.
Kệ để đồ trong phòng tắm cũng sạch sẽ gọn gàng, chỉ có đồ dùng vệ sinh cá nhân, dao cạo râu và hai lọ kem dưỡng mà cô không biết nhãn hiệu, có lẽ là kem dưỡng da gì đó.
Mà làn da của Diệp Cảnh Trì lại đẹp không thể tả, mắt cũng không có nếp nhăn, có lẽ đây chính là thiên phú.
Nói chung, việc đổi phòng này vốn dĩ không có gì khó khăn.
Chẳng qua làm vậy, lại khiến cô có cảm giác như đang chiếm lấy tổ chim.
Thấy cô không trả lời, Diệp Cảnh Trì lại ôn hòa nói: "Không còn sớm nữa, em cứ ngủ đi, những chuyện này ngày mai hãy nói."
Nguyễn Linh: "... Được.”
Diệp Cảnh Trì lại nhìn cô một lúc lâu.
Nguyễn Linh gần như nghĩ rằng, anh đã hối hận vì nhường phòng cho mình ngủ.
Tuy nhiên cuối cùng, Diệp Cảnh Trì chỉ nói: "Chúc ngủ ngon."
Dáng vẻ của người đàn ông bình tĩnh, như thể từ lúc bế cô lên đến lúc nói chúc ngủ ngon, tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó đều bình thường như không, hoàn toàn không có chút không khí mập mờ nào.
Ngay cả lời "chúc ngủ ngon" đó, cũng được nói ra với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
Rồi người đàn ông quay người bước ra khỏi phòng, lúc rời đi còn không quên tắt đèn.
Nguyễn Linh: "..."
Nguyễn Linh: "Hệ thống."
[Cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi!]
Nguyễn Linh mắt: "Cậu kích động thế làm gì?"
Hệ thống tức giận: [Tôi có thể không kích động sao! Bỗng nhiên bị chặn mấy tiếng đồng hồ, lúc vừa xuất hiện thì đã thấy cô ở trong phòng của Diệp Cảnh Trì!]
Tạm dừng một chút, hệ thống lại run run hỏi: [Chẳng lẽ hai người đã...]
Nguyễn Linh trả lời gọn lỏn: "Chưa."
Hệ thống: [...Ồ.]
Nguyễn Linh nhíu mày: "Tôi thấy cậu có vẻ hơi thất vọng nhỉ?"
[Không, tuyệt đối không!]
Chẳng qua là nó chưa từng thấy qua một chủ nhân như vậy.
Rõ ràng đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ cần thiết để làm một phản diện, nhưng không hiểu sao lại có xu hướng "công lược" tất cả mọi người xung quanh.
Vì vậy, nó có chút tò mò không biết cô có thể làm đến mức nào.
Nguyễn Linh: "Tôi gọi cậu ra là có vấn đề muốn hỏi cậu."
[Cái gì vậy?]
Nguyễn Linh: "Diệp Cảnh Trì, có phải chưa bao giờ yêu đương không?"
[...?]
Hệ thống vô cùng ngạc nhiên: [Tôi không biết. Bộ truyện cô xuyên vào là tiểu thuyết vườn trường, không phải là câu chuyện tình yêu của bố nam chính tiểu thuyết vườn trường.]
Nguyễn Linh: "Được rồi."
Như vậy, trong cơ sở dữ liệu của thống không có thông tin liên quan.
Hệ thống hơi nghi ngờ: [Nhưng tại sao cô lại nghĩ như vậy? Với tuổi tác và điều kiện của Diệp Cảnh Trì, không thể không có kinh nghiệm yêu đương được.]
“Bởi vì,” Nguyễn Linh nói với vẻ chắc chắn: “Diệp Cảnh Trì vừa mới nói chúc ngủ con với tôi, trước khi đi còn tắt đèn.”
[Đây không phải là rất chu đáo sao?]
“Anh ấy thậm chí không biết, phụ nữ trước khi đi ngủ phải tẩy trang.”
[...]
Không biết là vì hôm trước uống một chút rượu vang, hay giường của Diệp Cảnh Trì thực sự phù hợp để ngủ hơn.
Mà Nguyễn Linh ngủ đủ mười hai tiếng, tới gần trưa mới bò dậy.
Ăn trưa xong, quản gia tiến lên xin ý kiến.
“Bà chủ.” Quản gia Hà hết sức kính cẩn: “Hôm nay trong nhà nhận được rất nhiều quà tặng cho cô, cô định tự tay mở ra xem, hay để tôi sắp xếp cho cô, rồi liệt kê danh sách quà tặng cho cô xem qua?”
Đôi mắt của Nguyễn Linh sáng lên: "Tất nhiên là tôi tự mở rồi."
Mở quà tặng rất thú vị, nếu để người khác làm hộ thì mất đi rất nhiều niềm vui.
Rồi cô mới nhớ ra: "Nhiều quà tặng? Đều là ai gửi?"
Quản gia Hà: "Chắc là những bà chủ trò chuyện khá hợp ý với cô sau bữa tiệc tối hôm qua. Tôi đã sắp xếp danh sách người gửi quà rồi, cô muốn xem bây giờ không?"
"Vậy à?" Nguyễn Linh nhớ lại: “Nhưng tối qua, tôi hình như không trò chuyện với ai cả."
Tối qua cô vừa vào sảnh tiệc đã dẫn theo Diệp Hủ đến quầy đồ ngọt, trong suốt trình chỉ chào hỏi vài câu với bố mẹ của Trần Tùng Dương.
Ngoài ra, trước khi rời đi, cô còn nói đến chuyện phát triển của studio với mẹ của Tô Quân Nhược.
Thời gian còn lại cô không tập trung ăn uống, thì cũng ra ngoài dạo chơi với Diệp Hủ, không nói chuyện gì với các bà chủ khác.
Nghe vậy, quản gia Hà hơi ngạc nhiên, sau đó hắn hắn giọng: "Có lẽ là... bị sức hút của bà chủ thu hút."
Nguyễn Linh nhìn quản gia Hà, thẳng thắn chỉ ra: "Là bị Diệp Cảnh Trì thu hút thì có?"
Những người gửi quà đến, có lẽ đều muốn thông qua cô, để dựa vào Diệp thị.
Quản gia Hà: "..."
"Bà chủ nói đùa rồi." Quản gia toát mồ hôi hột.
Mặc dù đã không phải là lần đầu tiên, nhưng quản gia Hà vẫn thường xuyên sửng sốt vì nghe bà chủ nói ra những lời bất ngờ.
……
Ở một khía cạnh nào đó, Nguyễn Linh thực sự đã đánh giá thấp bản thân mình.
Tối qua, mọi người đã tận mắt chứng kiến cách Nguyễn Linh dễ dàng xử lý ổn thỏa ông cụ Mạnh và Tô Cầm.
Về việc nhìn thấy Diệp Cảnh Trì và vợ rất ân ái, muốn nhân cơ hội tặng quà cho Nguyễn Linh để lấy lòng Diệp Cảnh Trì, chỉ là một trong những lý do.
Rất nhiều người đã bắt đầu tò mò về chính Nguyễn Linh, thậm chí nghi ngờ cô ngoài danh tính là con gái của Nguyễn Minh Vĩ ra, còn có một thân phận sâu xa hơn.
Thậm chí có người, để có thể nổi bật hơn trong số những người tới nịnh nọt, đã bắt đầu nhắm đến phía nhà họ Nguyễn.
Vào sáng chủ nhật, Lâm Mỹ Nga nhìn thấy chiếc bật lửa định chế có giá trị năm con số được gửi đến nhà, bà ta còn có chút nghi ngờ.
Năm đó, khi Nguyễn Minh Vĩ và bà ta ở bên nhau, nhờ phần tài sản của nhà họ Trịnh được chia sau khi ly hôn, cộng với việc chọn đúng hướng gió, sự nghiệp của ông ta đã phát triển vượt bậc.
Đó cũng là thời gian huy hoàng nhất của Lâm Mỹ Nga, bà ta thành công đứng trên vị trí cao cùng với con gái của mình, sự nghiệp của chồng bà ta cũng đang trên đà phát triển.
Trái lại, Trịnh Hiểu Nguyệt chỉ có thể sống chật vật với con gái, không còn rạng rỡ như ngày xưa.
Lúc đó, Lâm Mỹ Nga thậm chí còn khuyên Nguyễn Minh Vĩ nên nhân nhượng với Trịnh Hiểu Nguyệt, để lại những tài sản còn lại của nhà họ Trịnh cho họ.
Một mặt, đối với công việc kinh doanh ngày càng lớn ma͙nh của nhà họ Nguyễn, số tiền còn lại của nhà họ Trịnh không đáng là bao đối với Lâm Mỹ Nga.
Quan trọng hơn, Nguyễn Minh Vĩ là người mà Lâm Mỹ Nga đã giành lấy.
Vì vậy, bà ta luôn có cảm giác bất an, muốn thể hiện sự rộng lượng và độ lượng của mình để vững vàng giữ chặt trái tim của Nguyễn Minh Vĩ.
Tuy nhiên, vận may không đứng mãi về phía Nguyễn Minh Vĩ.
Những năm gần đây, khi thời thế thay đổi, Nguyễn Minh Vĩ lại bỏ lỡ cơ hội chuyển đổi, sự nghiệp liên tiếp thất bại.
Trước đây, cứ đến dịp lễ tết, người ta đến nhà họ Nguyễn tặng quà cũng tấp nập, nhưng giờ đây nhà họ Nguyễn lại dần dần trở nên vắng vẻ.
Vì vậy, trong hai năm qua, Lâm Mỹ Nga và Nguyễn Minh Vĩ mới nhắm tới nhà họ Trịnh.
Nhưng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận