Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường

Chương 122

Chương 122

Thực ra Nguyễn Linh biết, nếu cô thật sự nghiêm túc hỏi Kiều Nguyệt có muốn làm con gái nuôi của mình không, có khả năng cao Kiều Nguyệt sẽ từ chối cô.


Nguyễn Linh đã sớm nhận ra, Kiều Nguyệt nhìn bề ngoài thì có vẻ yếu đuối, nhưng nội tâm lại kiên cường và dũng cảm hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa khác.


Lúc trước trong văn phòng của Lưu Bình Lượng, Kiều Nguyệt dù biết mình không có cảnh, không thể chống lại "quyền lực", nhưng cô ấy vẫn không chịu khuất phục nhận lỗi, thừa nhận những việc mình không làm.


Dũng khí như vậy, đã vượt xa phần lớn những người đồng trang lứa.


Nguyễn Linh rất ngưỡng mộ Kiều Nguyệt.


Chỉ là thân phận và hoàn cảnh của hai người quá khác biệt.


Vì vậy Nguyễn Linh mới chọn cách nói đùa, sau đó lại đề nghị vẫn tính bản vẽ thiết kế theo giá thị trường, để dập tắt lo lắng của Kiều Nguyệt.


Chỉ cần để Kiều Nguyệt biết, nếu cô ấy gặp khó khăn gì, có thể tìm đến mình là được.


......


Nguyễn Linh dẫn Kiều Nguyệt đi dạo chợ vải hai tiếng đồng hồ, thu thập được rất nhiều mẫu vải có thể sử dụng, bỏ vào túi vải lớn.


Nguyễn Linh gọi vệ sĩ đến, bảo họ giúp đỡ mang những gì đã thu thập được lên xe.


Sau đó, cô và Kiều lại khu mua sắm gần đó để khảo sát xem quần áo thường được làm bằng loại vải gì, đồng thời tranh thủ đi dạo một vòng.


Khu mua sắm này giống như một khu phức hợp mở theo hình thức phố đi bộ, cũng là một trong những địa điểm mua sắm nổi tiếng ở Bắc Thành.


Hai người mới đi dạo được một thì bị một cô gái trẻ cầm máy ảnh ngăn lại.


“Xin lỗi!” Cô gái thợ chụp ảnh trông rất hoạt bát, giọng điệu cũng tràn đầy sức sống: “Hai bạn đều rất xinh đẹp, gu thời trang cũng rất tốt. Xin hỏi, tôi có thể chụp cho hai bạn vài tấm ảnh được không?”


Dường như lần đầu tiên Kiều Nguyệt gặp phải tình huống này, bối rối nhìn về phía Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh mỉm cười, hỏi Kiều Nguyệt: “Cháu có phiền không?”


Kiều Nguyệt do dự một lúc, đầu.


Nguyễn Linh nói với cô gái cầm máy ảnh: “Được thôi, vậy cô cứ chụp đi.”


“Ôi, tuyệt quá, cảm ơn hai người!” Cô gái thợ chụp ảnh phấn gật đầu: “Bạn của bạn có vẻ hơi nhút nhát, nhưng không sao đâu, lúc đầu mọi người đều không quen, chụp vài tấm là tự nhiên thôi.”


Cô ấy còn đặc biệt mỉm cười với Kiều Nguyệt: “Đừng lo lắng, tin tưởng kỹ năng của tôi, đảm bảo sẽ chụp cho các bạn thật đẹp!”


Cô gái thợ chụp ảnh trông có vẻ không lớn hơn Kiều Nguyệt là mấy, nụ cười cũng rất thân thiện.


Cô ấy bảo Nguyễn Linh và Kiều Nguyệt cứ đi dạo bình thường như mọi ngày là được.


Rồi cô ấy lại nhanh chóng cầm máy ảnh chụp vài tấm, tư thế rất chuyên nghiệp, động tác cũng rất gọn gàng.


Nguyễn Linh nhìn cách cô gái chụp ảnh và góc độ mà cô ấy chọn, biết đối phương chắc chắn đã học chụp ảnh một thời gian rồi, kinh nghiệm cũng rất phong phú.


Sau khoảng hai phút chụp ảnh, cô gái thợ chụp ảnh đi tới bên cạnh hai người, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Được rồi. Nếu không ngại, có thể thêm phương thức liên lạc không? Cuối ngày hôm nay, tôi sẽ gửi ảnh chụp cho hai người.”


Nguyễn Linh gật đầu: "Được, vậy cô thêm của tôi đi.”


Hai người nhanh chóng trao đổi phương thức liên lạc.


Tiếp theo, cô gái thợ chụp ảnh tạm biệt hai người, lại tràn đầy sức sống đi tìm đối tượng chụp tiếp theo.


Nguyễn Linh nhìn Kiều Nguyệt mỉm cười: "Xem ra không chỉ một mình cô phát hiện ra vẻ đẹp của cháu.”


Kiều Nguyệt có chút ngượng ngùng: "Cô ấy là bởi vì cô quá xinh đẹp, cho nên mới tới chụp ảnh.”


Nguyễn Linh thản nhiên nhận lời khen, mỉm cười: khẳng định cũng là một phần nguyên


Kiều Nguyệt không khỏi mỉm cười.


Khi ở bên Nguyễn Linh, cô ấy luôn thư giãn và vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.


……


Sau khi về nhà, Nguyễn Linh nói chuyện với khách hàng hôm nay một phen.


Cuối cùng đơn hàng này phải xuất file trong vòng ba ngày, nếu không sẽ không kịp đăng vào ngày Thất Tịch.


Cũng may lúc khách hẹn đã biết điểm này, cho nên cũng rất phối hợp.


Trong khoảng thời gian Nguyễn Linh đi dạo phố, khách hàng đã chọn xong ảnh chụp muốn cô sửa, hơn nữa cũng đã viết cầu của mình rồi gửi tới.


Tận dụng thời gian còn lại của buổi chiều, Nguyễn Linh đã xử lý một vài bức ảnh.


Khoảng sáu giờ tối, Diệp Cảnh Trì đi làm về đúng giờ.


Còn Diệp Hủ sau khi quay xong mấy cảnh còn lại ở trường trong ngày cũng đã "kết thúc", về nhà trước giờ cơm tối.


Bây giờ, bầu không khí bữa tối ở đã có sự thay đổi rõ rệt so với hai trước.


Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh sẽ vừa ăn vừa trò chuyện linh tinh.


Còn Diệp Hủ cũng thỉnh thoảng nói vài câu, không còn im lặng như trước nữa.


Bầu không khí trên bàn ăn đã không khác gì một gia đình ba người bình thường.


Diệp Cảnh Trì hỏi Diệp Hủ hôm nay quay phim ở phim trường thế nào, lại hỏi hôm nay Nguyễn Linh làm việc có thuận lợi không.


Nói chuyện hồi, Nguyễn Linh bỗng nhiên nhớ đến chuyện đùa mà cô và Kiều Nguyệt đã nói hôm nay.


Nguyễn Linh cắn một miếng cánh gà, nói bâng quơ: "Nhắc mới nhớ, Diệp Hủ à, hôm nay con suýt nữa đã có thêm một cô em gái rồi đấy."


Nói xong, bầu không khí trên bàn ăn liền trở nên có chút kỳ lạ.


Chỉ là Nguyễn Linh đang tập trung ăn cánh gà nên không nhận ra.


Cho đến khi cuối cùng Nguyễn Linh cũng giải quyết xong cánh gà, mới phát hiện Diệp Hủ mãi không trả lời câu hỏi của mình.


Nhìn lên, cả hai người họ Diệp đều đang nhìn mình.


Cuối cùng Nguyễn Linh mới dần nhận ra, câu nói vừa rồi của mình có phải là có hàm ý gì khác không?


Sau khi hiểu ra, lại nhìn hai người, quả nhiên biểu cảm của Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ đều có chút kỳ lạ.


Trong ánh mắt của Diệp Hủ, sự kinh ngạc càng rõ ràng hơn, dường như cậu không thể hiểu được Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì đã rảnh lúc nào để "tạo" cho cậu một cô em gái.


Phản ứng đầu tiên của cậu là muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại do dự không nói.


Còn biểu cảm của Diệp Cảnh Trì càng phức tạp hơn, lúc này anh đang nhìn Nguyễn Linh một cách dò xét, ánh mắt sâu thẳm.


Nguyễn Linh: "..."


Cô lấy lại tinh thần, giải thích với Diệp Hủ:


"Không phải, ý mẹ là, hôm nay ,mẹ và Kiều Nguyệt hẹn nhau đi chơi. Mẹ phát hiện ra, mẹ và cô bé ấy khá hợp nhau."


Sau khi Nguyễn Linh nói xong, Diệp Hủ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.


Cô cũng thấy hơi buồn cười vì sự hiểu lầm này.


Cô cố gắng nhịn cười tiếp tục nói:


"Vì vậy mẹ đã nói với cô bé, nếu sau này ở trường bị ai bắt nạt, có thể nói mình là em gái của con. Nếu con thấy ai đó làm khó cô bé, cũng nhớ nói cho mẹ biết nhé."


Diệp Hủ vừa mới bình phục sau cú sốc ban đầu, lúc này tin tức này đã không thể khiến cậu có thêm cảm xúc gì nữa.


Cậu đồng ý:


"Được, con biết rồi."


Nguyễn Linh gật đầu.


Thực ra, việc làm "em gái" chỉ là một cái cớ, với tính cách của Kiều Nguyệt, chắc chắn cô ấy sẽ không nhận sự giúp đỡ của cô, cũng sẽ không có nhiều giao lưu với Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ.


Chỉ là ở trường trung học Tú Lễ có rất nhiều học sinh có giá thế, chắc chắn cũng sẽ có những giáo viên và học sinh hẹp hòi như Lưu Bình Lượng.


Nguyễn Linh muốn nhờ danh nghĩa này để giúp Kiều Nguyệt đỡ vất vả khi ở trường.


Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Linh lại nhìn Diệp Hủ với vẻ an ủi:


"Yên tâm, mẹ đảm bảo, mẹ thực sự không có ý định sinh cho con thêm một đứa em trai hay em gái."


Hiểu lầm vừa rồi khá lớn, cô cảm thấy nên giải thích rõ ràng một lần nữa cho chắc chắn.


Thật khó nói rõ, lúc này cậu x đang cảm thấy gì.


Có lẽ là vì trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ đến khả năng gia đình có thêm một thành viên.


Tuy nhiên, sau khi nghe lời đảm bảo của Nguyễn Linh, Diệp Hủ cũng không cảm thấy "yên tâm".


Nghĩ một lúc, Diệp Hủ nhìn bố mình, cho anh một ánh mắt phức tạp.


Diệp Cảnh Trì: "..."


Người đàn ông cũng ăn một miếng cơm.


Nguyễn Linh nhìn vào bát cơm của mình, có chút khó hiểu.


Hôm nay dì Trương nấu ăn có ngon đến vậy không?

 
Chương 123

Vài ngày trước, Tô Quân Nhược đã đặc biệt thông báo cho Nguyễn Linh, có thể mặc lễ phục để dự tiệc sinh nhật, không cần lo rằng quá mức trang trọng.


Tô Quân Nhược hy vọng bữa tiệc sinh nhật của mình sẽ giống như bữa tiệc sinh nhật của công chúa trong câu chuyện cổ tích, mọi người đều ăn mặc lộng lẫy.


Vì vậy, Nguyễn Linh cũng rất phối hợp, đã chọn một chiếc váy dạ hội tinh tế, còn phối hợp thêm trang sức.


Khi chọn váy, Nguyễn Linh đã gọi Diệp Hủ. Tô Quân Nhược cũng mời Diệp Hủ, nên Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ xem có muốn đi cùng không, sau đó đã nhận được câu trả lời khẳng định.


"Bữa tiệc sinh nhật của Tô Quân Nhược, trước đây chắc chắn mỗi năm con cũng tham gia rồi phải không?" Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ.


Dù Diệp Hủ không có ý gì với Tô Quân Nhược, nhưng nhà họ Diệp và nhà họ Tô vốn là người quen cũ, hai đứa trẻ cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi.


Diệp Hủ thành thật nói: "Mấy năm trước có đi vài lần."


Nguyễn Linh: "Vậy sau đó thì sao?"


Diệp Hủ: "Sau đó con thấy phiền, Tô Quân Nhược không thích lúc nào cũng có người đến bắt chuyện với con. Vì vậy, hai năm gần đây, con không có đi nữa."


Nguyễn Linh: "..."


Lý do này, quả thực rất phù hợp với tính cách của hai người.


Nguyễn Linh tò mò hỏi: "Vậy lần này thì sao? Con sao lại quyết định đi rồi?"


"Lần này Tô Quân Nhược lại mời con." Diệp Hủ nói: “Cô ấy nói trước đây mẹ chưa từng đi, bảo con đi cùng mẹ."


Nguyễn Linh hơi ngạc nhiên: "Tô Quân Nhược thật chu đáo quá, con bé cũng không nói với mẹ những điều này."


ngờ Tô Quân Nhược lại dám mạo hiểm để cho Diệp Hủ bị những cô gái khác "thèm thuồng", còn chủ động để Diệp Hủ đi cùng mình.


Thực ra đối với Nguyễn Linh, cô đi dự tiệc một mình cũng rất thoải mái, vì cô chỉ muốn thưởng thức đồ ngọt thôi.


Thấy Nguyễn Linh, Tô Quân Nhược đang nói chuyện với người khác liền chạy tới: “Cô, Hủ ca cũng tới rồi à!”


Sau khi chào hỏi, Tô Quân Nhược giới thiệu sơ qua về cấu trúc của biệt thự, cuối cùng còn đặc biệt chỉ về một hướng.


“Khay đồ ngọt ở chỗ đó, cô muốn ăn bao nhiêu cũng được.”


Nguyễn Linh gật đầu, theo lời của Tô Quân Nhược dẫn Diệp Hủ đi theo hướng đó.


Trên đường đi, Nguyễn Linh nhìn quanh một chút, phát hiện ngoài những thiếu niên cùng tuổi với Tô Quân Nhược, còn có khá nhiều người lớn.


Có thể là mẹ của bạn Tô Quân Nhược, cũng có thể là bạn bè của Tô Cầm.


Khác với bữa tiệc từ thiện lần trước, lần này người tham dự chủ yếu là các phu nhân…


Tuy nhiên, giữa người lớn và học sinh trung học, gần như tách biệt rõ ràng.


Những người chưa thành niên chia thành vài nhóm, tụ tập lại cùng nhau chơi các trò chơi, còn các phu nhân thì họp nhóm trò chuyện.


Thấy Nguyễn Linh xuất hiện, lập tức có người háo hức muốn tiến lên bắt chuyện.


……


Sau bữa tiệc từ thiện của nhà họ Mạnh, những người muốn kết giao với “bà chủ nhà họ Diệp” lập tức tăng lên rất nhiều.


Lúc đó ở bữa tiệc, đã có rất nhiều người muốn kết giao với Nguyễn Linh, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp.


Qua một thời gian, danh tiếng của Nguyễn Linh ngày càng lớn, thậm chí dần dần trở nên thần bí.


Có tin đồn nói rằng, bà chủ nhà họ Diệp chỉ cần nói một câu, đã khiến ông cụ nhà họ Mạnh khen không ngớt.


Cũng có tin đồn, nói rằng mẹ kế của Nguyễn Linh thực ra có quan hệ với ông cụ nhà họ Mạnh, xuất thân rất đáng kể.


Nhiều người lúc đó không thể tham bữa tiệc từ thiện, sau khi nghe được những tin đồn loáng thoáng này, đều muốn kết giao với Nguyễn Linh.


Lần này đến tiệc sinh nhật, có rất nhiều người được gia đình chỉ đặc biệt đến để kết giao với Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh vừa đến quầy đồ ngọt lấy một ít đồ thì có một người phụ nữ ăn mặc tinh tế, chăm sóc nhan sắc rất tốt đi tới.


“Bà Diệp, xin chào.”


Người đến là bà Chung.


Nguyễn Linh nguyên nụ cười lịch sự, lắng nghe đối phương nói xong lời chào.


Bà chủ Chung hôm nay đến có mang theo nhiệm vụ, người nhà muốn hợp tác với Diệp nhưng mãi không tìm được cách tiếp cận.


Không còn cách nào khác, bà chủ Chung đành phải mặt nhờ bạn bè lấy được một tấm thiệp mời sinh nhật của tiểu thư nhà họ Tô, hy vọng có thể tìm được đột phá từ phía Nguyễn Linh.


Nhưng Nguyễn Linh chỉ giữ nguyên nụ cười lịch sự, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng không hề tiếp lời về chuyện của Diệp thị.


Trong lòng bà chủ Chung không khỏi lo lắng, suy nghĩ một lúc, quyết định bắt đầu từ người vẫn luôn đứng bên cạnh Nguyễn Linh là Diệp Hủ.


“Diệp Hủ.” Bà chủ Chung mỉm cười thân thiện: “Cháu còn nhớ cô không? Năm sáu năm trước, chúng ta đã gặp nhau.”


Diệp Hủ lạnh nhạt nói: “Không nhớ.”


Bà chủ Chung mặt mũi cứng đờ: “...”


Cô ta ho khan một tiếng: “À, chắc cháu biết A Tường chứ Diệp Hủ? Chung Tường con trai cô, cũng là học sinh của trường trung học Tú Lễ, hơn cháu một lớp.”


Diệp Hủ suy nghĩ một chút, trả lời: “Không có ấn tượng gì.”


Nụ cười của bà chủ Chung càng cứng đờ hơn.


Diệp Hủ đối xử với cô ta lạnh lùng, nhưng lại luôn chú ý đến động tĩnh của Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh đang ăn một miếng bánh ngọt dâu tây, khoé môi dính một chút bột.


Sau khi trả lời câu hỏi của bà chủ Chung, Diệp Hủ còn đưa cho Nguyễn Linh một tờ khăn giấy.


Năm phút sau, bà Chung thất bại mà quay đi.


Nguyễn Linh yên tĩnh được hai phút, lại có một người đi tới: “Bà chủ Diệp.”


……


Trong vòng mười phút, bên cạnh Nguyễn Linh đã có ba người thay nhau đến.


Nguyễn Linh đều đáp lại họ bằng nụ cười lịch sự, nhưng thực tế lại chỉ chăm chú ăn đồ ngọt.


Khi người thứ ba cũng thất vọng mà quay đi, Nguyễn Linh nhìn về phía Diệp Hủ.


Diệp Hủ nhận ra ánh mắt của cô, hỏi: “Mẹ còn muốn ăn gì nữa không? Con lấy giúp mẹ.”


Nguyễn Linh nhếch mép: “Không phải, mẹ đang nghĩ——bây giờ đã là 3:0 rồi.”


Diệp Hủ: “?”


Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Nhìn kìa, vừa rồi đã có ba bà chủ tìm mẹ rồi, nhưng lại không có một cô gái nào đến nói chuyện với con.”


Cô nhìn Diệp Hủ với ánh mắt sâu xa: “Chẳng lẽ, sức hút của con đã giảm rồi?”


Diệp Hủ: “...”


Nguyễn Linh tỏ ra rất hứng thú: “Hay là chúng ta cá cược đi, cược người tiếp theo đến sẽ tìm ai?”


Diệp Hủ im lặng.


Nguyễn Linh lại có vẻ như rất hào hứng, nhìn Diệp Hủ, ánh mắt sáng lấp lánh.


Sau vài giây, Diệp Hủ hỏi: “Cược gì?”


Nguyễn Linh trầm ngâm: “Ờ... nếu là đến tìm mẹ, con phải ăn một cái bánh quy vị matcha.”


Ngày hôm đó, sau khi mua đồ ngọt ở căng tin về nhà, Nguyễn Linh đã kéo Diệp Hủ cùng ăn khá nhiều.


Rồi cô phát hiện ra, Diệp Hủ ghét tất cả những món ăn có vị matcha.


Chỉ cần dính một chút bột matcha, Diệp Hủ sẽ không đụng đến.


Quả nhiên, nghe thấy hai chữ “matcha”, Diệp Hủ vô thức nhíu mày.


Nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức của Nguyễn Linh, Diệp Hủ nuốt nước bọt.


Diệp Hủ: “... Nếu là đến tìm con thì sao?”


Nguyễn Linh chớp mắt: “Vậy thì mẹ sẽ ăn một chiếc bánh quy matcha?”


Diệp Hủ: “...”


Cậu lập tức vạch trần: “Mẹ rõ ràng rất thích matcha.”


Lần trước cùng nhau ăn đồ ngọt, cậu đã tận mắt nhìn thấy cô ăn liên tục mấy chiếc bánh ngọt matcha.


Nguyễn Linh bị bóc mẽ cũng không hề nao núng, chỉ cười cười: “Bị con phát hiện rồi.”


Diệp Hủ mím môi.


Một lúc sau, cậu nói: “Nếu mẹ thua thì phải ăn một chiếc bánh bao đậu đỏ.”


Nguyễn Linh trợn mắt: “Không được!”


Cô không kén ăn, cũng không ghét đậu đỏ, nhưng chỉ duy nhất không thích ăn đậu đỏ xay.


Vì vậy, bánh bao, bánh trôi, bánh bao nhân đậu đỏ, Nguyễn Linh đều không ăn.


Thấy phản ứng của cô, khoé môi Diệp Hủ hơi cong lên.


Nguyễn Linh trừng mắt nhìn cậu: “Làm sao con biết mẹ ghét ăn đậu đỏ xay?”


Cô bao giờ nói với ai về việc mình không thích ăn đậu đỏ xay, trước đây đồ ngọt trong nhà cũng không có đậu đỏ.


Ánh mắt của Diệp Hủ có chút đắc ý: “Trước đây khi mẹ nói với dì Trương muốn ăn gì cho bữa sáng, dì ấy hỏi mẹ có muốn ăn bánh bao đậu đỏ không, mẹ đã nói không đến tận ba lần.”


Nguyễn Linh: “...”


Khả năng quan sát của thằng nhóc này từ đâu ra Không lẽ là do Diệp Cảnh Trì đích thân dạy dỗ.


Thấy Nguyễn Linh cả buổi không nói gì, Diệp Hủ lại thêm một câu: “Vậy còn cược không?”


Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, kiên quyết nói: “Diệp Hủ, mẹ thấy con học hư rồi.”


Diệp Hủ quay đầu không nói gì, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.


Một lúc lâu, Nguyễn Linh thở dài: “Được rồi được rồi, đậu đỏ thì đậu đỏ.”


Diệp Hủ nhìn cô: “Thật không?”


Nguyễn Linh lộ vẻ mặt thấy chết không sờn, đang định gật đầu thì lại do dự.


“Nửa cái được không?” Cô mặc cả: “Nửa còn lại con giúp mẹ ăn.”


Diệp Hủ: “Vậy bánh quy matcha, con cũng chỉ ăn nửa cái.”


Nguyễn Linh cắn răng: “Được! Đồng ý!”


Cuộc cá cược bắt đầu, trước tiên Nguyễn Linh quan sát xung quanh.


Thật sự có vài cô gái cấp ba đang nhìn sang bên này.


Các cô gái đều mặc váy dạ hội rất đẹp, khuôn mặt dù trang điểm cầu kỳ nhưng vẫn tràn đầy khí chất thanh xuân.


Không chỉ các thiếu niên cùng tuổi mà ngay cả Nguyễn Linh nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán một câu, thật là “xinh đẹp không cưỡng lại được”.


Đáng tiếc không biết vì sao Diệp Hủ luôn không chịu mở lòng, nếu không thì Nguyễn Linh tuyệt đối sẽ ủng hộ Diệp Hủ yêu đương.


Chẳng lẽ đây chính là giới hạn của nam chính trong truyện thanh xuân vườn trường, chỉ rung động với mỗi nữ chính?


Có lẽ là do ba phu nhân vừa rồi đến tìm Nguyễn Linh đều ra về tay không, lần này đã qua năm phút rồi, vẫn không có ai lại thử một lần.


Vốn dĩ Nguyễn Linh vẫn rất tự tin, bây giờ cũng có chút thiếu tự tin rồi.


Nhìn mấy chiếc bánh bao đậu đỏ trên quầy đồ ngọt, Nguyễn Linh nhắc nhở Diệp Hủ: “Con không được nháy mắt với mấy cô gái kia đâu nhé, lừa dối tình cảm người ta là không đúng.”


Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, mặt lộ vẻ bất lực: “Con sẽ không làm đâu.”


Nguyễn Linh rất hài lòng.


Nói xong, một bóng dáng cùng với tiếng giày cao gót tiến lại gần.


Hai người cùng nhìn sang, là một cô gái mặc váy màu tím nhạt.


Nguyễn Linh: “...”


Xong rồi, cô thầm than thở trong


Khóe miệng Diệp Hủ cong lên.


Cô gái đi tới là con gái nhà họ Ôn, tên là Ôn Tâm Duyệt.


Nhìn thấy Diệp Hủ dường như đang cười, tim cô gái liền đập nhanh hơn.
Chương 124

Vài ngày trước, Tô Quân Nhược đã đặc biệt thông báo cho Nguyễn Linh, có thể mặc lễ phục để dự tiệc sinh nhật, không cần lo rằng quá mức trang trọng.


Tô Quân Nhược hy vọng bữa tiệc sinh nhật của mình sẽ giống như bữa tiệc sinh nhật của công chúa trong câu chuyện cổ tích, mọi người đều ăn mặc lộng lẫy.


Vì vậy, Nguyễn Linh cũng rất phối hợp, đã chọn một chiếc váy dạ hội tinh tế, còn phối hợp thêm trang sức.


Khi chọn váy, Nguyễn Linh đã gọi Diệp Hủ. Tô Quân Nhược cũng mời Diệp Hủ, nên Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ xem có muốn đi cùng không, sau đó đã nhận được câu trả lời khẳng định.


"Bữa tiệc sinh nhật của Tô Quân Nhược, trước đây chắc chắn mỗi năm con cũng tham gia rồi phải không?" Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ.


Dù Diệp Hủ không có ý gì với Tô Quân Nhược, nhưng nhà họ Diệp và nhà họ Tô vốn là người quen cũ, hai đứa trẻ cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi.


Diệp Hủ thành thật nói: "Mấy năm trước có đi vài lần."


Nguyễn Linh: "Vậy sau đó thì sao?"


Diệp Hủ: "Sau đó con thấy phiền, Tô Quân Nhược không thích lúc nào cũng có người đến bắt chuyện với con. Vì vậy, hai năm gần đây, con không có đi nữa."


Nguyễn Linh: "..."


Lý do này, quả thực rất phù hợp với tính cách của hai người.


Nguyễn Linh tò mò hỏi: "Vậy lần này thì sao? Con sao lại quyết định đi rồi?"


"Lần này Tô Quân Nhược lại mời con." Diệp Hủ nói: “Cô ấy nói trước đây mẹ chưa từng đi, bảo con đi cùng mẹ."


Nguyễn Linh hơi ngạc nhiên: "Tô Quân Nhược thật chu đáo quá, con bé cũng không nói với mẹ những điều này."


ngờ Tô Quân Nhược lại dám mạo hiểm để cho Diệp Hủ bị những cô gái khác "thèm thuồng", còn chủ động để Diệp Hủ đi cùng mình.


Thực ra đối với Nguyễn Linh, cô đi dự tiệc một mình cũng rất thoải mái, vì cô chỉ muốn thưởng thức đồ ngọt thôi.


Thấy Nguyễn Linh, Tô Quân Nhược đang nói chuyện với người khác liền chạy tới: “Cô, Hủ ca cũng tới rồi à!”


Sau khi chào hỏi, Tô Quân Nhược giới thiệu sơ qua về cấu trúc của biệt thự, cuối cùng còn đặc biệt chỉ về một hướng.


“Khay đồ ngọt ở chỗ đó, cô muốn ăn bao nhiêu cũng được.”


Nguyễn Linh gật đầu, theo lời của Tô Quân Nhược dẫn Diệp Hủ đi theo hướng đó.


Trên đường đi, Nguyễn Linh nhìn quanh một chút, phát hiện ngoài những thiếu niên cùng tuổi với Tô Quân Nhược, còn có khá nhiều người lớn.


Có thể là mẹ của bạn Tô Quân Nhược, cũng có thể là bạn bè của Tô Cầm.


Khác với bữa tiệc từ thiện lần trước, lần này người tham dự chủ yếu là các phu nhân…


Tuy nhiên, giữa người lớn và học sinh trung học, gần như tách biệt rõ ràng.


Những người chưa thành niên chia thành vài nhóm, tụ tập lại cùng nhau chơi các trò chơi, còn các phu nhân thì họp nhóm trò chuyện.


Thấy Nguyễn Linh xuất hiện, lập tức có người háo hức muốn tiến lên bắt chuyện.


……


Sau bữa tiệc từ thiện của nhà họ Mạnh, những người muốn kết giao với “bà chủ nhà họ Diệp” lập tức tăng lên rất nhiều.


Lúc đó ở bữa tiệc, đã có rất nhiều người muốn kết giao với Nguyễn Linh, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp.


Qua một thời gian, danh tiếng của Nguyễn Linh ngày càng lớn, thậm chí dần dần trở nên thần bí.


Có tin đồn nói rằng, bà chủ nhà họ Diệp chỉ cần nói một câu, đã khiến ông cụ nhà họ Mạnh khen không ngớt.


Cũng có tin đồn, nói rằng mẹ kế của Nguyễn Linh thực ra có quan hệ với ông cụ nhà họ Mạnh, xuất thân rất đáng kể.


Nhiều người lúc đó không thể tham bữa tiệc từ thiện, sau khi nghe được những tin đồn loáng thoáng này, đều muốn kết giao với Nguyễn Linh.


Lần này đến tiệc sinh nhật, có rất nhiều người được gia đình chỉ đặc biệt đến để kết giao với Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh vừa đến quầy đồ ngọt lấy một ít đồ thì có một người phụ nữ ăn mặc tinh tế, chăm sóc nhan sắc rất tốt đi tới.


“Bà Diệp, xin chào.”


Người đến là bà Chung.


Nguyễn Linh nguyên nụ cười lịch sự, lắng nghe đối phương nói xong lời chào.


Bà chủ Chung hôm nay đến có mang theo nhiệm vụ, người nhà muốn hợp tác với Diệp nhưng mãi không tìm được cách tiếp cận.


Không còn cách nào khác, bà chủ Chung đành phải mặt nhờ bạn bè lấy được một tấm thiệp mời sinh nhật của tiểu thư nhà họ Tô, hy vọng có thể tìm được đột phá từ phía Nguyễn Linh.


Nhưng Nguyễn Linh chỉ giữ nguyên nụ cười lịch sự, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng không hề tiếp lời về chuyện của Diệp thị.


Trong lòng bà chủ Chung không khỏi lo lắng, suy nghĩ một lúc, quyết định bắt đầu từ người vẫn luôn đứng bên cạnh Nguyễn Linh là Diệp Hủ.


“Diệp Hủ.” Bà chủ Chung mỉm cười thân thiện: “Cháu còn nhớ cô không? Năm sáu năm trước, chúng ta đã gặp nhau.”


Diệp Hủ lạnh nhạt nói: “Không nhớ.”


Bà chủ Chung mặt mũi cứng đờ: “...”


Cô ta ho khan một tiếng: “À, chắc cháu biết A Tường chứ Diệp Hủ? Chung Tường con trai cô, cũng là học sinh của trường trung học Tú Lễ, hơn cháu một lớp.”


Diệp Hủ suy nghĩ một chút, trả lời: “Không có ấn tượng gì.”


Nụ cười của bà chủ Chung càng cứng đờ hơn.


Diệp Hủ đối xử với cô ta lạnh lùng, nhưng lại luôn chú ý đến động tĩnh của Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh đang ăn một miếng bánh ngọt dâu tây, khoé môi dính một chút bột.


Sau khi trả lời câu hỏi của bà chủ Chung, Diệp Hủ còn đưa cho Nguyễn Linh một tờ khăn giấy.


Năm phút sau, bà Chung thất bại mà quay đi.


Nguyễn Linh yên tĩnh được hai phút, lại có một người đi tới: “Bà chủ Diệp.”


……


Trong vòng mười phút, bên cạnh Nguyễn Linh đã có ba người thay nhau đến.


Nguyễn Linh đều đáp lại họ bằng nụ cười lịch sự, nhưng thực tế lại chỉ chăm chú ăn đồ ngọt.


Khi người thứ ba cũng thất vọng mà quay đi, Nguyễn Linh nhìn về phía Diệp Hủ.


Diệp Hủ nhận ra ánh mắt của cô, hỏi: “Mẹ còn muốn ăn gì nữa không? Con lấy giúp mẹ.”


Nguyễn Linh nhếch mép: “Không phải, mẹ đang nghĩ——bây giờ đã là 3:0 rồi.”


Diệp Hủ: “?”


Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Nhìn kìa, vừa rồi đã có ba bà chủ tìm mẹ rồi, nhưng lại không có một cô gái nào đến nói chuyện với con.”


Cô nhìn Diệp Hủ với ánh mắt sâu xa: “Chẳng lẽ, sức hút của con đã giảm rồi?”


Diệp Hủ: “...”


Nguyễn Linh tỏ ra rất hứng thú: “Hay là chúng ta cá cược đi, cược người tiếp theo đến sẽ tìm ai?”


Diệp Hủ im lặng.


Nguyễn Linh lại có vẻ như rất hào hứng, nhìn Diệp Hủ, ánh mắt sáng lấp lánh.


Sau vài giây, Diệp Hủ hỏi: “Cược gì?”


Nguyễn Linh trầm ngâm: “Ờ... nếu là đến tìm mẹ, con phải ăn một cái bánh quy vị matcha.”


Ngày hôm đó, sau khi mua đồ ngọt ở căng tin về nhà, Nguyễn Linh đã kéo Diệp Hủ cùng ăn khá nhiều.


Rồi cô phát hiện ra, Diệp Hủ ghét tất cả những món ăn có vị matcha.


Chỉ cần dính một chút bột matcha, Diệp Hủ sẽ không đụng đến.


Quả nhiên, nghe thấy hai chữ “matcha”, Diệp Hủ vô thức nhíu mày.


Nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức của Nguyễn Linh, Diệp Hủ nuốt nước bọt.


Diệp Hủ: “... Nếu là đến tìm con thì sao?”


Nguyễn Linh chớp mắt: “Vậy thì mẹ sẽ ăn một chiếc bánh quy matcha?”


Diệp Hủ: “...”


Cậu lập tức vạch trần: “Mẹ rõ ràng rất thích matcha.”


Lần trước cùng nhau ăn đồ ngọt, cậu đã tận mắt nhìn thấy cô ăn liên tục mấy chiếc bánh ngọt matcha.


Nguyễn Linh bị bóc mẽ cũng không hề nao núng, chỉ cười cười: “Bị con phát hiện rồi.”


Diệp Hủ mím môi.


Một lúc sau, cậu nói: “Nếu mẹ thua thì phải ăn một chiếc bánh bao đậu đỏ.”


Nguyễn Linh trợn mắt: “Không được!”


Cô không kén ăn, cũng không ghét đậu đỏ, nhưng chỉ duy nhất không thích ăn đậu đỏ xay.


Vì vậy, bánh bao, bánh trôi, bánh bao nhân đậu đỏ, Nguyễn Linh đều không ăn.


Thấy phản ứng của cô, khoé môi Diệp Hủ hơi cong lên.


Nguyễn Linh trừng mắt nhìn cậu: “Làm sao con biết mẹ ghét ăn đậu đỏ xay?”


Cô bao giờ nói với ai về việc mình không thích ăn đậu đỏ xay, trước đây đồ ngọt trong nhà cũng không có đậu đỏ.


Ánh mắt của Diệp Hủ có chút đắc ý: “Trước đây khi mẹ nói với dì Trương muốn ăn gì cho bữa sáng, dì ấy hỏi mẹ có muốn ăn bánh bao đậu đỏ không, mẹ đã nói không đến tận ba lần.”


Nguyễn Linh: “...”


Khả năng quan sát của thằng nhóc này từ đâu ra Không lẽ là do Diệp Cảnh Trì đích thân dạy dỗ.


Thấy Nguyễn Linh cả buổi không nói gì, Diệp Hủ lại thêm một câu: “Vậy còn cược không?”


Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, kiên quyết nói: “Diệp Hủ, mẹ thấy con học hư rồi.”


Diệp Hủ quay đầu không nói gì, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.


Một lúc lâu, Nguyễn Linh thở dài: “Được rồi được rồi, đậu đỏ thì đậu đỏ.”


Diệp Hủ nhìn cô: “Thật không?”


Nguyễn Linh lộ vẻ mặt thấy chết không sờn, đang định gật đầu thì lại do dự.


“Nửa cái được không?” Cô mặc cả: “Nửa còn lại con giúp mẹ ăn.”


Diệp Hủ: “Vậy bánh quy matcha, con cũng chỉ ăn nửa cái.”


Nguyễn Linh cắn răng: “Được! Đồng ý!”


Cuộc cá cược bắt đầu, trước tiên Nguyễn Linh quan sát xung quanh.


Thật sự có vài cô gái cấp ba đang nhìn sang bên này.


Các cô gái đều mặc váy dạ hội rất đẹp, khuôn mặt dù trang điểm cầu kỳ nhưng vẫn tràn đầy khí chất thanh xuân.


Không chỉ các thiếu niên cùng tuổi mà ngay cả Nguyễn Linh nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán một câu, thật là “xinh đẹp không cưỡng lại được”.


Đáng tiếc không biết vì sao Diệp Hủ luôn không chịu mở lòng, nếu không thì Nguyễn Linh tuyệt đối sẽ ủng hộ Diệp Hủ yêu đương.


Chẳng lẽ đây chính là giới hạn của nam chính trong truyện thanh xuân vườn trường, chỉ rung động với mỗi nữ chính?


Có lẽ là do ba phu nhân vừa rồi đến tìm Nguyễn Linh đều ra về tay không, lần này đã qua năm phút rồi, vẫn không có ai lại thử một lần.


Vốn dĩ Nguyễn Linh vẫn rất tự tin, bây giờ cũng có chút thiếu tự tin rồi.


Nhìn mấy chiếc bánh bao đậu đỏ trên quầy đồ ngọt, Nguyễn Linh nhắc nhở Diệp Hủ: “Con không được nháy mắt với mấy cô gái kia đâu nhé, lừa dối tình cảm người ta là không đúng.”


Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, mặt lộ vẻ bất lực: “Con sẽ không làm đâu.”


Nguyễn Linh rất hài lòng.


Nói xong, một bóng dáng cùng với tiếng giày cao gót tiến lại gần.


Hai người cùng nhìn sang, là một cô gái mặc váy màu tím nhạt.


Nguyễn Linh: “...”


Xong rồi, cô thầm than thở trong


Khóe miệng Diệp Hủ cong lên.


Cô gái đi tới là con gái nhà họ Ôn, tên là Ôn Tâm Duyệt.


Nhìn thấy Diệp Hủ dường như đang cười, tim cô gái liền đập nhanh hơn.
Chương 125

Chiếc xích đu đột nhiên bị ai đó đẩy một cái.


Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Nguyễn Linh vẫn giật mình kêu lên một tiếng, nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay vịn bên cạnh.


Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau.


Chiếc xích đu chỉ lắc lư nhẹ một cái rồi lại dừng lại.


Nguyễn Linh quay đầu lại, nhìn người gây ra chuyện này.


“Diệp Cảnh Trì.” Cô tố cáo: “Anh dám dọa em!”


Diệp Cảnh Trì vẫn giữ nguyên tư thế, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Không dám.”


Nguyễn Linh hừ nhẹ một tiếng: “Anh nào có không dám? Em nhìn thấy anh không những dám mà còn rất vui khi dọa em nữa.”


Nói xong cô đứng dậy khỏi xích đu, nghi ngờ nhìn anh một cái: “Đừng nói là anh đến báo thù em nhé?”


Giọng nói của Diệp Cảnh Trì mang theo sự sướng hết sức rõ ràng: “Báo thù gì?”


Nguyễn Linh hùng hồn nói: “Anh chắc chắn đã nghe lén được điều ước của em rồi.”


Diệp Cảnh Trì nhướng mày: “Ồ? Nghe lén?”


“Anh còn tưởng.” Diệp Cảnh Trì khẽ cong khóe môi: “Anh tưởng em là cố ý nói cho anh nghe đấy.”


Nguyễn Linh thẹn quá hóa giận, rồi lập tức lấy lại vẻ mặt cứng cỏi: “Thì có sao?”


Diệp Cảnh Trì cười: “Anh nghe thấy rồi, nên đến giúp em thực hiện ước.”


Nguyễn Linh nhướng mày: “Thực hiện ở đâu?”


“Em nói muốn có một mỹ nam tuấn tú.” Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Không phải vừa vặn anh rất thích hợp sao?”


Nguyễn Linh không nhịn được cười.


“Diệp Cảnh Trì.” Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào người đàn ông: “Em phát hiện, mặt anh ngày càng dày rồi.”


Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc: “Có thể là do, ở bên em lâu rồi.”


Nguyễn Linh trợn mắt: “Đâu có lâu? Còn chưa được hai tháng nữa.”


Diệp Cảnh Trì nhìn cô thật sâu, chỉ ra sự thật: “Từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ, vừa tròn ba


Nguyễn Linh khẽ giật mình.


Sau một thời gian dài, cô lại lần nữa cảm nhận được sự thăm dò đến từ Diệp Cảnh Trì.


Nguyễn Linh thậm chí nghi ngờ, Diệp Cảnh có lẽ đã đoán ra được điều gì đó, bởi vì cô cũng không hề ý che giấu tính cách của mình.


Nhưng nghĩ lại, thân thể này là của nguyên chủ.


Cho dù Diệp Cảnh Trì có thần thông quảng đại đến đâu, cũng biết cô đột nhiên thay đổi tính cách trong vòng một tháng sau khi kết hôn thôi.


Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh không chỉ không hề bối rối, mà còn mang tâm tư đổ thừa: “Anh còn có mặt mũi nói nữa. Sau khi kết hôn, anh suốt ngày đi làm đến nửa đêm mớᎥ về nhà. Em một mình ở trong phòng, còn không biết anh có về hay không, có khác gì chưa kết hôn đâu.”

 

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Cảnh Trì chợt trở nên sâu thẳm.


Nguyễn Linh nhận ra mình có vẻ nói hơi quá rồi.


Quả nhiên, Diệp Trì nhìn cô, trầm giọng nói: “Ý của em là……”


“Ý của em là!” Nguyễn Linh vội vàng ngắt lời: “Tháng đầu khi mới kết hôn không tính, vậy chỉ có hai tháng.”


Ánh mắt Diệp Cảnh Trì trở nên có chút bất lực, nhưng vẫn thuận theo cô nói: “Vậy thì là hai tháng.”


Nguyễn Linh không muốn để người đàn ông tiếp tục truy hỏi, đành chuyển hướng câu chuyện: “À đúng rồi, anh gọi em lên đây làm gì? Còn bí mật gửi giấy nhắn gì nữa.”


Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt nói: “Em ăn uống tiệc tùng lâu thế rồi, chắc cũng đã chán, nên anh gọi em lên đây hít thở không khí.”


Nguyễn Linh nhướng mày.


Đã đến lúc này rồi, còn giữ bí mật?


Nếu gọi cô lên đây chỉ để "hít thở không khí" thì sẽ phải nghi ngờ chỉ số IQ của Diệp Cảnh Trì, sao anh có thể trụ vững trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy?


Tuy nhiên hôm nay là ngày lễ hiếm hoi, Linh vẫn phối làm ra vẻ thất vọng: "Chỉ vậy thôi?"


Diệp Cảnh Trì không chút thay đổi nói: "Còn muốn chơi xích đu không? Anh giúp em đẩy."


Nguyễn Linh suy một lúc: "Ừ, được đó."


Nhiệt độ lúc này rất vừa phải, gió nhè nhẹ thổi qua người cũng rất dễ chịu.


Cô vừa ăn no xong, nghỉ ngơi một chút cũng rất hợp lý.


Giọng nói của Diệp Cảnh Trì vô cùng dịu dàng: "Vậy em ngồi xuống đi."


Linh chỉnh lại váy, ngồi xuống xích đu.


Diệp Cảnh Trì cúi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Vậy anh bắt đầu đẩy nhé?"


Hơi thở ấm áp của người đàn ông khi nói chuyện tai Nguyễn Linh ngứa ngáy, cơ thể cũng hơi run lên.


Phản ứng của cô khiến Diệp Cảnh Trì cười khẽ, lúc này cảm giác tê dại càng rõ rệt hơn.


Nguyễn Linh quay đầu lại trừng Diệp Cảnh Trì: "Sao anh chậm chạp thế? Có thể đẩy nhanh lên không? Còn nữa, đừng đứng gần em quá."


"Được, được." Diệp Cảnh Trì bất lực đáp.


Cuối cùng người đàn ông cũng đứng dậy, bắt đầu giúp cô đẩy xích đu.


Xích đu bằng gỗ, cái ghế ở giữa được dây thừng buộc vào giá đỡ, biên độ không lớn nhưng rất chắc chắn.


Rất thích hợp để thư giãn một chút sau bữa ăn, nếu không muốn vận động mạnh.


Nguyễn Linh thỏa mãn thở ra một tiếng, ngắm nhìn phong cảnh trước mắt.


Nơi này khá xa trung tâm thành phố, cũng không có cảnh đêm rực rỡ của thành phố.


Nhưng cũng chính vì vậy, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn.


Hôm nay trời đẹp, không có mây, một vầng trăng khuyết màu trắng bạc treo trên bầu trời đêm đen kịt.


Trăng sáng sao thưa, rất dễ chịu.


Ngắm trăng được một lúc, sau lưng lại vang lên giọng nói có từ tính của người đàn ông.


“Muốn nhắm mắt lại không?”


Môi Nguyễn Linh khẽ nhếch lên: “Nhắm mắt lại, anh không sợ em ngủ gật à?”


Đung đưa một lúc lâu, cô thực sự có một chút buồn ngủ.


Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng: “Vậy thì anh chỉ còn cách bế em về nhà như lần trước thôi.”


Nguyễn Linh tất nhiên nhớ rõ lời nhắc “lần trước” của người đàn ông.


Lần đó là tham dự bữa tiệc từ thiện, cũng ở ngoại ô, kết quả cô lại ngủ gật trên đường về.


Lần nữa mở mắt ra, cô đã được Diệp Cảnh Trì bế kiểu công chúa, cuối cùng còn chiếm lấy phòng của Diệp Cảnh Trì một cách khó hiểu.


Nguyễn Linh không trả lời, chỉ nói: “Được rồi, em đã nhắm mắt.”


Cô đoán, Diệp Cảnh Trì chắc chắn đang định cho cô một bất ngờ.


Có lẽ là một trong những chiếc nhẫn trong số các bức ảnh mà anh đã cho cô xem mấy ngày trước.


Yên lặng một lúc, bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ.


Nguyễn Linh ngạc nhiên mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy pháo hoa nổ tung vào khoảnh khắc đó.


Con ngươi của cô hơi giãn ra.


Nguyễn Linh thực ra đã xem pháo hoa rất nhiều lần.


Lúc nhỏ vào dịp Tết, sau khi trưởng thành đi công viên giải trí, cùng các dịp khác nữa...


Chỉ là không có lần nào như bây giờ, không cần phải tranh giành vị trí trước với người khác, cũng không cần phải tìm kiếm một góc trời thuộc về mình giữa những chiếc điện thoại được giơ lên xung quanh.


Đây là lần đầu tiên, pháo hoa chỉ nở rộ vì một mình cô.


...


Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Linh là: Có tiền thật tốt quá đi.


Một màn trình diễn pháo hoa như vậy, chi phí chắc chắn không nhỏ, thậm chí có lẽ cần phải xin phép một số giấy phép.


Khi mới bắt đầu xem, đầu óc của Nguyễn Linh bị bao trùm bởi đủ các suy nghĩ.


Trước tiên cô nghĩ, không biết thả pháo hoa một lần thế này tốn bao nhiêu tiền, nếu là cô, dù có đủ tiền cũng sẽ không nỡ.


Rồi lại nghĩ, không ngờ Diệp Cảnh Trì cũng chọn cách "quê mùa" như vậy, cô còn tưởng anh sẽ coi thường cách tạo bất ngờ phổ biến như này.


Tuy nhiên, rất nhanh Nguyễn Linh đã không còn thời gian để nghĩ về những thứ lộn xộn đó nữa.


Vẻ đẹp có sức mạnh xuyên thấu trái tim, đủ để khiến cô gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, đắm chìm vào đó.


Tiếng pháo hoa rất lớn, tiếng động đùng đùng cũng thu hút sự chú ý của những vị khách khác trong biệt thự.


Nguyễn Linh ở trên sân thượng không nhìn rõ lắm, chỉ lờ mờ thấy hình như có khá nhiều khách khứa từ trong biệt thự đi ra ngoài.

 
Chương 126

Cùng với những bông pháo hoa rực rỡ sắc màu đang nở rộ trên bầu trời đêm, tiếng hò reo thán phục cũng vang lên liên tục từ dưới lầu.


Nguyễn Linh ngồi trên xích đu, khoé môi khẽ nhếch lên, toàn tâm toàn ý thưởng thức màn trình diễn hoành tráng trên bầu trời đêm.


Bỗng nhiên, Nguyễn Linh híp mắt lại.


Những bông pháo hoa đang nở rộ dường như tạo thành một hình dạng, trông có vẻ quen thuộc.


Chẳng qua là quá ngắn ngủi, Nguyễn Linh còn chưa kịp xác kỹ lưỡng thì pháo hoa đã biến mất.


Cô định đi hỏi Diệp Cảnh Trì, nhưng ngay giây tiếp theo, hình dạng tương tự lại xuất hiện trên bầu trời đêm.


Nghe loáng thoáng tiếng một người đàn ông hét to: "Hình như là con cá!"


Giọng nói này có vẻ quen thuộc, nhưng Nguyễn Linh không có thời gian để phân biệt, vì sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị pháo hoa thu hút.


"Là đèn cá..." Nguyễn Linh khẽ lẩm bẩm.


Người khác có thể không nhận ra, nhưng hình dạng này cô quá quen thuộc.


Đèn cá trong studio của cô là do cô tự tay làm, mẫu mã được sửa đi sửa lại vô số lần, cho nên nó đã in sâu vào tâm trí cô.


Màu sắc và hình dạng của pháo hoa hoàn toàn giống với đèn cá mà cô đã dành nửa ngày để làm.


Nguyễn Linh như đang tự nói với chính cũng như đang cảm thán một lần nữa: "Là cá."


Diệp Cảnh Trì không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô.


Anh mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng: "Ừ, là đèn cá."


Nguyễn Linh cũng cười.


Khoảnh khắc này, cô cảm thấy trái tim mình mềm mại chưa từng có.


Nếu nói màn pháo hoa chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn, thì trong khoảnh khắc nhận thấy đèn cá, trái tim Nguyễn Linh đã thực sự được hạnh phúc lấp đầy.


Cô và tất cả khách mời tham dự bữa tiệc đều cùng nhau chứng kiến màn pháo hoa rực rỡ.


Nhưng bí mật sau đó, chỉ có cô và người bên cạnh biết được.


Loại cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn thầm kín này, gần như không thể diễn tả bằng lời.


Hơn nữa, còn gì tuyệt vời hơn một món quà vừa tốn kém, vừa có tâm đâu chứ?


Có một khoảnh khắc, Nguyễn Linh thậm chí còn nghĩ:


Lúc này, dù Diệp Cảnh Trì có nói gì với cô, cô cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.


Tất nhiên, đây chỉ là cách nói quá mà thôi.


Nhưng cảm giác được bao phủ bởi hạnh phúc to lớn, thực sự sẽ khiến người ta mất đi lý trí, chìm đắm trong đó.


Nguyễn Linh gần như quên mất rằng, thực ra Diệp Cảnh Trì chưa từng thể hiện tình cảm rõ ràng với cô.


...


Sau khi hình dạng đèn cá xuất hiện thêm vài lần, màn trình diễn pháo hoa hoành tráng cuối cùng cũng kết thúc.


Bầu trời đêm lại trở về yên tĩnh.


Lúc nãy, ánh của Nguyễn Linh vẫn luôn không nỡ rời khỏi màn đêm.


Cho đến lúc này, cô mới nhìn sang người đàn ông bên cạnh.


Diệp Cảnh Trì đã nhìn cô từ lâu.


Thấy cô nhìn qua, Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt lên tiếng: "Thích không?"


Nguyễn bật cười.


Có một khoảnh khắc, cô thực sự rất muốn phàn nàn về người đàn ông này.


Nhưng món quà này cô thực sự rất hài lòng, vì vậy sau khi do dự một lúc, cô không bật lại anh nữa.


Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, thích."


Theo cô, món quà này còn khó quên hơn cả chiếc nhẫn mà cô không thích.


Nguyễn Linh nghĩ, ngay cả về lâu về dài vì nhiều lý khác nhau, mà cô và Diệp Cảnh Trì chia xa.


Thì cô cũng sẽ không bao giờ quên pháo hoa hôm nay, cùng cảm giác ngạc nhiên và cực kỳ vui mừng của cô khi nhìn thấy "đèn cá" xuất hiện.


Sau một lúc im lặng, Nguyễn Linh vẫn không nhịn được hỏi: "Những chiếc nhẫn mà anh cho em xem trước đây thì sao, không tặng nữa à?"


Ý định ban đầu của Nguyễn Linh chỉ là muốn gây khó dễ cho Diệp Cảnh Trì.


Bởi vì khi Diệp Cảnh Trì hỏi hai chữ "Thích không" này, vẻ anh bình tĩnh giống như đang hỏi cô "Ăn chưa" vậy.


Tâm trạng của cô xáo động là thế, nhưng anh lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, khiến Nguyễn Linh có cảm giác mình đã thua.


Nguyễn Linh không biết rằng, vẻ ngoài tinh nghịch như thể đang lên kế hoạch xấu xa của cô, cũng khiến người ta rung động.


Ánh mắt Diệp Cảnh Trì lóe sáng, giọng trầm trầm: "Không có nhẫn, nhưng..."


Anh dừng lại một chút: "Em nhắm mắt lại đi."


Nguyễn Linh nhướng mày: "Sao thế? Chẳng lẽ lại có pháo hoa nữa sao."


Tuy nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


Quá trình chờ đợi bất ngờ vẫn rất thú vị, cô cũng sẵn lòng phối hợp.


Tai cô vang lên một tiếng động, Nguyễn Linh đang cảm thấy hơi tò mò thì đột nhiên một cảm giác mát lạnh chạm vào lồng ngực cô.


Nguyễn Linh hơi run rẩy.


Ngay sau đó, ngón tay của Diệp Cảnh Trì lại chạm vào gáy cô.


Đầu ngón tay của anh hơi thô ráp, trên làn da của cô tạo ra một chuỗi rung động và tê dại.


Nguyễn Linh vô thức nín thở, cảm nhận động tác của người đàn ông.


Cô biết, anh đang giúp cô đeo vòng cổ.


Cô chỉ thuận miệng gây khó dễ cho anh, nhưng không ngờ ngoài màn pháo hoa, Diệp Cảnh Trì thực sự còn chuẩn bị thứ khác.


Không hiểu sao, không tác của Diệp Cảnh Trì dường như có chút vụng về, đã qua mười mấy giây vẫn chưa có tiến triển gì.


Kèm theo động tác tay của Diệp Cảnh Trì, mái tóc dài của Nguyễn Linh cũng theo đó di chuyển qua lại, khiến cô cảm thấy hơi ngứa.


Nguyễn Linh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Trước tiên anh gạt tóc ra trước đã, tóc che mất rồi sao mà đeo được, còn làm em ngứa nữa."


Nói xong, đôi tay Diệp Cảnh Trì đang "quậy phá" ở cổ cô cũng khựng lại.


Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Xin lỗi."


Dừng một chút, anh lại nói: "Đây là lần đầu tiên anh đeo vòng cổ cho người khác, không có kinh nghiệm."


Nguyễn Linh: "..."


Cô còn có thể nói gì đây, trách anh không tặng vòng cổ cho nhiều cô gái khác sao?


Nguyễn Linh: "Không sao, anh cứ tiếp tục đi."


Diệp Cảnh Trì một tay kéo vòng cổ không cho nó rơi xuống, tay còn lại nhẹ nhàng vén mái tóc của cô lên.


Một tay không phải là dễ thao tác, ngón tay của người đàn ông lại không thể tránh khỏi chạm vào cô vài lần.


Làn da ở gáy Nguyễn Linh khá nhạy cảm, bị anh chạm vào khiến cô có mấy lần không nhịn được muốn động đậy.


Cô thầm nghĩ, đây là vòng cổ do Diệp Cảnh Trì tặng, có khi giá trị vài trăm triệu.


Mình mà cử động lung tung khiến sợi dây chuyền rơi xuống, bị vỡ thì coi như xong.


Vì vậy, cô mới dựa vào "ý chí" của mình, ngoan ngoãn ngồi im để Diệp Cảnh Trì thao tác.


Cuối cùng, mái tóc dài của Nguyễn Linh cũng được chia thành hai phần, đặt ở phía trước của cô.


Cổ của cô dài và mảnh khảnh, làn da trắng như ngọc cùng mái tóc đen nhánh tạo nên sự tương phản rõ rệt, vô cùng có sức hút thị giác.


Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì dừng lại, đôi mắt sâu thẳm vô cùng.


Cho đến khi đã mấy giây trôi qua, Nguyễn Linh không nhịn được lên tiếng hối thúc anh: "Anh tiếp tục đi."


Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng.


Cuối cùng, sau một hồi "tra tấn" kéo dài hơn một phút, sợi dây chuyền cũng được đeo vào.


Nguyễn Linh thực ra đã mở mắt từ lâu, nhưng lúc này cô mới dám cúi đầu xuống xem.


Sợi dây chuyền vừa vặn nằm gọn ở vòng cổ của cô, nhìn từ dưới lên cũng không thể nhìn rõ lắm.


Diệp Cảnh Trì dường như đã sớm lường trước được điều này, giọng nói hơi khàn khàn: "Bên kia có gương."


Sân thượng của biệt thự bình thường cũng có thể dùng để tụ tập, bày biện đủ loại bàn ghế và dụng cụ.


Tuy nhiên, ngay cả như vậy, việc đặt một chiếc gương trang điểm trên bàn ngoài trời cũng có hơi kỳ lạ.


Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh đây là... đã có kế hoạch từ trước rồi à?"


Diệp Cảnh Trì cười không nói gì.


Nguyễn Linh cũng không hỏi nữa, đứng dậy đi đến trước gương ngồi xuống.


Diệp Cảnh Trì bật công tắc đèn sàn ở bên cạnh, ánh sáng trong nháy mắt có hơi chói mắt.

 
Chương 127

Nguyễn nheo mắt lại, mới nhìn rõ được chiếc vòng cổ mà Diệp Cảnh Trì mất hơn một phút mới đeo được cho cô, trông như thế nào.


Ánh mắt của cô hơi ngưng lại.


Trọng lượng trên cổ không hề nhẹ, vì vậy Nguyễn Linh đã sớm đoán được, mặt dây chuyền của chiếc vòng này sẽ không nhỏ.


Nhưng cô vẫn không ngờ, chiếc vòng cổ này lại được làm từ một chuỗi ngọc berin và kim cương.


Mỗi viên ngọc berin đều được cắt thành hình giọt nước, như những giọt nước tinh khiết và sáng bóng.


Giữa những viên đá quý được đính những viên kim cương nhỏ hơn, khiến cho cả chuỗi vòng cổ trông càng thêm lấp lánh.


Nguyễn Linh đếm một lượt, thì thầm: "Mười ba viên."


Diệp Cảnh Trì ở bên cạnh ôn tồn bổ sung: "Là mười bốn viên, phía sau còn có một viên."


Nguyễn Linh chớp mắt, đưa tay sờ vào phía sau cổ, quả nhiên còn có một viên quý, chỉ là nhỏ hơn những viên trước một chút.


Không biết có hợp hay không, hôm nay là ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, mà mười bốn viên đá quý, vừa đúng là hai số 7 cộng lại.


Nguyễn Linh không khỏi hỏi: "Trước đây anh cho em xem đâu có cái này?"


Diệp Cảnh Trì giải thích: "Vòng cổ này mới được vận chuyển từ nước ngoài đến mấy ngày trước, vốn định là sẽ trưng bày trong buổi đấu giá vào tháng sau, nhưng anh đã lấy trước."


Dừng một chút, anh lại hỏi: "Em thích không?"


Lần này, giọng điệu có thêm vài phần không chắc chắn so với lần trước.


Vừa rồi khi xem pháo hoa, biểu cảm hài lòng và đôi mắt sáng lấp lánh của Nguyễn Linh, đã nói lên tất cả.


Nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng cổ này, cô chỉ mải mê nhìn chằm chằm.


Diệp Cảnh Trì hiếm khi cảm thấy căng thẳng.


Nguyễn Linh không trả lời ngay, mà lại nhìn bản thân trong gương.


Hôm nay cô mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai màu trắng, còn đeo nhẫn và bông tai kim cương, chỉ duy nhất thiếu vòng cổ.


Vòng cổ này vừa vặn với chiếc váy dạ hội của cô, nổi nhưng lại không quá phô trương.


Thậm chí, nó còn hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn "phải đủ cường điệu" mà cô đã đề ra trước đó.


"Thích." Nguyễn Linh chậm rãi nói: “Em rất thích."


Diệp Cảnh Trì đứng sau lưng cô.


Nguyễn Linh không quay đầu lại, mà nhìn thẳng vào mắt anh qua gương.


Trong mắt Diệp Cảnh Trì, dường như có một loại cảm xúc đang cuộn trào.


Hơi thở của Nguyễn Linh cũng không khỏi chậm lại.


Lúc họ đang nhìn nhau, đột nhiên có tiếng động từ cầu thang dẫn lên sân thượng.


Hai người cùng nhìn về phía cửa thang, Diệp Cảnh Trì hơi cau mày lại.


Trước khi đến, anh đã nói với Tô Cầm bảo quản gia sắp xếp người trông chừng, đảm bảo không có người khác quấy rầy giữa chừng.


Nhưng khi thấy người đến, biểu cảm của Diệp Cảnh Trì càng trở nên nghiêm túc hơn.


Người đến chính là quản gia của nhà họ Tô.


Quản gia nhìn quanh một lượt, xác định hai người không đang "làm gì đó", mới tiến lên.


"Thật xin lỗi." Quản gia mặt đầy áy náy, thái độ vô cùng cung kính: “Làm phiền hai vị rồi, chỉ là chuyện này hơi gấp gáp một chút."


Diệp Cảnh Trì biểu hiện bình tĩnh, thậm chí còn có chút trấn an: "Không sao, cứ nói đi."


Anh biết, nếu không phải là chuyện thật sự quan trọng, Tô Cầm sẽ không mạo hiểm để quản gia đến quấy rầy.


Quản gia: "Là con trai của tổng giám đốc Diệp, Diệp Hủ dường như đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn, nên trông có vẻ không được thoải mái lắm."


Nghe vậy, lông mày của Diệp Cảnh Trì rõ ràng lại, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Chỉ có một mình Diệp Hủ có phản ứng thôi sao? Biểu hiện cụ thể là gì?"


"Đúng vậy, chỉ có một mình Diệp Hủ." Quản gia trả lời: “Khuôn mặt và cổ của cậu ấy xuất hiện những vết đỏ rõ rệt, ngoài ra không có triệu chứng nào khác. Tuy nhiên, bà chủ hỏi cậu ấy có sao không thì cậu ấy lại cứ nói mình không sao, còn bảo bà chủ đừng gọi mọi người đến."

 

Lông mày của Diệp Cảnh Trì càng nhíu chặt hơn.


Quản gia: "Lần này không có tiết mục nào cần vận động mạnh, vì vậy cũng không có sắp xếp bác sĩ. Bà chủ thấy mặt của Diệp Hủ sưng đỏ có xu hướng nặng thêm, có chút lo lắng, nên vẫn bảo tôi đến báo cho hai người một tiếng. Tổng giám đốc Diệp, anh thấy cần gọi xe cứu thương hay liên hệ bác sĩ đến không?"

 

Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: "Tạm thời không cần, trước tiên đưa chúng tôi đi xem."


Quản gia gật đầu: “Hai người theo tôi."


Nguyễn Linh đã đứng dậy từ lâu, thấy vậy cũng theo Diệp Cảnh Trì và quản gia cùng đi xuống lầu.


Diệp Cảnh Trì không quên nhìn Nguyễn Linh rồi an ủi: "Đừng lo lắng, chắc là bị dị ứng đậu phộng. Diệp Hủ biết mình dị ứng, nên có lẽ là ăn nhầm, lượng nạp vào chắc cũng không nhiều."


Nguyễn Linh gật đầu.


Diệp Cảnh Trì lại hỏi quản gia: "Biệt thự có hộp thuốc y tế không?"


Quản gia: "Trong tủ thuốc ở kho chứa có một số loại thuốc thông dụng, anh cần gì, tôi bảo người đi lấy?"


Diệp Cảnh Trì trầm ngâm chút, nói: "Tôi tự đi một chuyến vậy."


Điều trị dị ứng có nhiều loại thuốc, cùng một loại thuốc nhưng bao bì cũng có thể khác nhau, người khác chưa chắc có thể phân biệt nhanh chóng được.


Diệp Cảnh Trì nhìn về phía Nguyễn Linh: "Em đi xem Tiểu Hủ trước đi. Đừng lo lắng, chắc không có gì nghiêm trọng, anh sẽ đến ngay."


Nguyễn Linh đáp ứng: "Được."


Diệp Hủ đã được đưa đến một căn phòng trống ở tầng ba, chỉ có cậu ở trong phòng.


Nhìn thấy Nguyễn Linh và quản gia đi đến, vẻ mặt của Diệp Hủ có chút không tự nhiên.


Nguyễn Linh bảo quản gia đợi ở ngoài cửa, cửa khép hờ, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Hủ.


Gương mặt của thiếu niên có vài vết đỏ, thoạt nhìn giống như bị đánh.


Nhìn kỹ hơn, mới có thể nhận ra là rất nhiều mụn nhỏ nổi lên, nối thành từng đường từng đường.


Ngoài mặt ra, da cổ của Diệp Hủ lộ ra ở phần cổ áo sơ mi cũng đỏ ửng rõ rệt.


Thấy Nguyễn Linh đi đến, Diệp Hủ không tự nhiên quay đi chỗ khác.


"Con thật sự không sao." Diệp Hủ ậm ừ nói: “Ngoài nổi mấy nốt mụn ra, không có gì khó chịu cả."


Cậu lại nhìn Nguyễn Linh, giọng điệu có chút cứng nhắc: "Chiếc vòng cổ rất đẹp."


Nguyễn Linh: "..."


Cô suýt nữa bật cười.


Đã thành ra như vậy rồi, còn cố gắng chịu đựng không cho gọi cô và Diệp Cảnh Trì đến, bây giờ còn cố gắng chuyển đề tài nữa.


Cũng may giọng điệu của Diệp Hủ nghe vẫn bình thường, không giống như rất yếu ớt.


Nguyễn Linh hít một hơi thật sâu, nhìn mặt mũi Diệp Hủ đỏ ửng, vẫn không nỡ nói nặng lời.


"Diệp Hủ." Nguyễn Linh cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Con có phải vô tình ăn đậu phộng không? Con còn nhớ là ăn lúc nào? Ăn bao nhiêu chứ?"


Cô tuy không phải bác sĩ, cũng không hiểu rõ cách xử lý dị ứng như thế nào, nhưng cũng có chút kiến thức cơ bản.


Lúc này, điều quan trọng nhất là phải xác định nguồn gây dị ứng và lượng ăn vào.


Diệp Hủ rõ ràng sững sờ: "Mẹ biết con bị dị ứng đậu phộng từ đâu vậy?"


Nguyễn Linh: "Bố con đã nói với mẹ."


Diệp Hủ: "..."


Nguyễn Linh: "Con vẫn chưa trả lời mẹ."


Diệp Hủ mím môi: "Con chỉ ăn những thứ mà con và mẹ cùng lấy, có thể... trong đó có đậu phộng, mà con không phát hiện ra."


Nguyễn Linh nhíu mày.


Cô và Diệp Hủ cùng ăn tối, những món ăn mà Diệp Hủ ăn cô cũng đã nếm thử.


Thật sự không có món nào trông giống như có đậu phộng cả.


Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, hỏi: "Sau khi mẹ đi, thức ăn có rời khỏi tầm mắt của con không?"


Diệp Hủ sửng sốt.


"Mẹ đang nghi ngờ..." Diệp Hủ trầm ngâm: “Có người động vào thức ăn của con?"


Nguyễn Linh: "Ừ."


Diệp Hủ nhớ lại: "Sau khi mẹ đi lên lầu, con đi vệ sinh một chuyến."


Nguyễn Linh: "Thế sau khi con về, con lại ăn gì?"


Diệp Hủ suy nghĩ một lúc: "Con ăn một ít salad, còn uống vài ngụm súp."


Nguyễn Linh: "Những thứ đó bây giờ có còn không?"


Diệp Hủ gật đầu: "Chắc là còn. Mẹ của Tô Quân Nhược thấy con không được khỏe, đã bảo người mang những thứ con chưa ăn hết đi cất riêng."


Nguyễn Linh thở phào nhẹ nhõm.


May mắn có Tô Cầm, nếu như đã đổ hết đi, vậy thì hoàn toàn không có bằng chứng đối chiếu.


“Con ở đây chờ mẹ." Nguyễn Linh nói: “Mẹ xuống lầu xem thử.”


Cô vừa định đứng dậy, bỗng nhiên bị Diệp Hủ giữ chặt cổ tay.


“Con... thật sự không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi. "Diệp Hủ rũ mắt: “Khi còn bé cũng không phải chưa từng dị ứng, cuối cùng cũng không có sao cả.”


Nguyễn Linh nhìn bàn tay thiếu niên đang giữ chặt cổ tay mình.


Ánh mắt Diệp Hủ mềm mại, dường như muốn cô đừng đi.


Nguyễn Linh lại kiên định lắc đầu: "Không được, mẹ không thể nhìn con trai của mẹ bị người ta bắt nạt.”

 
Chương 128

Sau khi ra khỏi phòng, Nguyễn Linh gọi hệ thống ra.


Nguyễn Linh: "Hệ thống, trong cốt truyện gốc, Diệp Hủ có từng bị dị ứng đậu phộng không?"


Trước khi đến bữa tiệc sinh nhật, Nguyễn Linh đã hỏi hệ thống đây có phải là cốt truyện gốc hay không.


Sau đó cô đã nghe hệ thống, trong nguyên tác, ngay cả Diệp Hủ cũng không tham gia bữa tiệc sinh nhật năm nay của Tô Quân Nhược, chứ đừng nói đến người mẹ kế như cô.


Tuy nhiên, để đề phòng, Nguyễn Linh vẫn quyết định hỏi thử.


Có lẽ kẻ muốn trêu chọc Diệp Hủ vẫn luôn có mặt, chỉ là lần này đổi sang hoàn cảnh khác.


Hệ thống: [Tôi đã kiểm tra rồi, có một lần, nhưng không phải ở bữa tiệc.]


Ánh mắt của Nguyễn Linh hơi khựng lại: "Là ai? Khi nào?"


Hệ thống: [Là nữ chính của nguyên tác. Nữ chính thấy thương Diệp Hủ chưa bao giờ được cảm nhận được hơi ấm từ gia đình, nên đã dành cả một buổi chiều để nấu một bữa tối yêu thương cho Diệp Hủ, trong đó có một món ăn được thêm đậu phộng. Diệp Hủ vì không muốn lãng phí tâm huyết của nữ chính, nên đã cố gắng ăn hết tất cả đồ ăn.]

 

Nguyễn Linh: "..."


Cô không ngờ, Diệp Hủ trong nguyên tác cũng là một người si tình.


Hệ thống tiếp tục giải thích: [Nữ chính thấy Diệp Hủ trông rất khó chịu, nên đau lòng để Diệp Hủ ở lại nhà mình qua đêm và cùng gia đình chăm sóc Diệp Hủ cả đêm. Diệp Hủ cũng vì vậy mà lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác gia đình, tình cảm giữa cậu và nữ chính cũng tăng nhanh.]

 

Nguyễn Linh: "..." Diệp Hủ bị dị ứng, nhưng Diệp Cảnh Trì không đón con trai về chăm sóc sao?


[Diệp Hủ không nói với gia đình, Diệp Cảnh Trì chỉ biết chuyện gì xảy ra vào ngày hôm sau, khi nhìn thấy vết đỏ trên mặt con trai.]


Nguyễn Linh im lặng một lúc.


Mặc dù chỉ là cốt truyện, nhưng trong một khoảnh khắc cô lại vô cùng đồng cảm.


Lúc đó, Diệp Cảnh Trì biết Diệp Hủ được chăm sóc ở nhà người khác cả đêm, sẽ có tâm trạng gì?


Trong vài giây, Nguyễn Linh thậm chí cảm thấy hơi thương Diệp Cảnh Trì.


Nhưng ngay sau đó cô đã lấy lại lý trí, bây giờ không phải lúc để buồn.


Nguyễn Linh: "Cô gái trong truyện vườn trường, lần này có đến dự sinh nhật không?"


Hệ thống lập tức trả lời: [Đừng nghi ngờ chuyên môn của tôi! Nếu nữ chính của cuốn truyện này xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra!]


Nguyễn Linh: "Ừ."


Có như đằng sau chuyện này, có kẻ chủ mưu khác.


Sau khi xác định không thể có thêm thông tin hữu ích nào từ hệ thống, Nguyễn Linh đi tìm mẹ của Tô Quân Nhược.


Thấy Nguyễn Linh đến, Tô Cầm hiểu ra, lập tức nói: "Cô đến xem đồ ăn mà Diệp Hủ đã ăn phải không?"


Nguyễn Linh gật đầu.


Tô Cầm dẫn Nguyễn Linh đến một căn phòng nhỏ, trên bàn là hai thứ mà Diệp Hủ đã đề cập trước đó.


"Phần salad và súp này, trong bảng thành phần đều không có đậu phộng." Cầm nói: “Tôi biết Diệp Hủ bị dị ứng đậu phộng, vì vậy hôm nay các món ăn trong bữa tiệc đều không có đậu phộng."


Làm việc với người thông minh thật thoải mái, Nguyễn Linh còn chưa kịp hỏi thì Tô Cầm đã ra cô muốn biết gì.


Nguyễn Linh suy một lúc, ánh mắt chuyển sang bát súp còn lại.


Thấy Nguyễn Linh có vẻ đang suy nghĩ, Cầm cũng hiểu ra: "Bát súp này có nhiều loại rau củ, mùi vị cũng đậm đà, nếu có người cho thứ gì đó vào thì quả thật rất khó phát hiện. Chỉ là, chỗ ăn uống không có camera giám sát..."


Trang viên này là tài sản riêng của nhà họ Tô, ngày thường cũng không có người lạ ra vào, do đó ngoài một số khu vực làm việc, hầu hết các phòng đều không lắp đặt camera giám sát.


Nguyễn Linh nghĩ một lúc, hỏi: "Nếu tôi muốn tìm một số thứ có đậu phộng, có thể tìm được không?"


Cầm hiểu ý của Nguyễn Linh.


"Thế này đi." Tô Cầm nói: “Tôi sẽ cho người hỏi nhân viên, họ chắc chắn biết trong bếp và kho chứa có đậu phộng hay không. Khi tìm được rồi, tôi sẽ cho người thông báo cho cô."


...


Sau khi xác nhận với Tô Cầm, Nguyễn Linh nhắn tin cho Diệp Cảnh Trì, biết được anh đã lấy thuốc và vào phòng xem Diệp Hủ rồi.


Biết Diệp Hủ có người trông nom, Nguyễn Linh liền đi xuống một của biệt thự.


Các vị khách đã kết thúc bữa ăn, học sinh trung học tụ tập lại với nhau, chơi các trò chơi tiệc tùng.


Nguyễn Linh đi một vòng, phát hiện ra cô bé họ Ôn trước đó đến tìm Diệp Hủ cũng xuất hiện.


Ôn Tâm Duyệt rõ ràng đã khóc, mắt còn hơi đỏ.


Nhưng lúc này quanh cô ta có mấy bạn nam cùng tuổi đang vây quanh, trông có vẻ rất quan tâm, dỗ dành cô ta chơi bài.


Ngoài Ôn Tâm Duyệt ra, Nguyễn Linh còn phát hiện ra Trần Tùng Dương không biết cũng đã đến từ lúc nào.


Trước đó lúc xem pháo hoa, tiếng nói oang oang có chút quen thuộc, quả nhiên là của Trần Tùng Dương.


Nguyễn Linh vốn định tìm Tô Quân Nhược hỏi thăm tình hình, nhưng Tô Quân Nhược là nhân vật chính, gọi thẳng cô ấy ra thì sẽ kinh động.


Vừa hay Trần Tùng Dương đã đến, biết đâu cậu ta biết rõ chuyện của Diệp Hủ hơn.


Nguyễn Linh vẫy tay gọi Trần Tùng Dương.


Trần Tùng Dương đang nói chuyện với người khác, thấy vậy liền vội vàng chạy đến.


"Cô!" Trần Tùng Dương cười tươi khoe hàm răng trắng: “Lúc nãy cháu còn tìm cô đấy! Sao cô có một mình ở đây, Hủ ca đâu rồi?"


Nguyễn Linh cười cười: "Chuyện dài lắm, chúng ta đi chỗ vắng người nói chuyện nhé."


Trần Tùng Dương gật đầu.


Nguyễn Linh dẫn theo Trần Tùng Dương, hai người đến một nơi vắng vẻ trên ban công tầng một.


"Cô muốn hỏi cháu một số chuyện về Diệp Hủ." Nguyễn Linh nói.


Trần Tùng Dương lập tức vỗ vỗ ngực: "Được ạ! Cô cứ yên tâm, cháu và Hủ ca quen nhau mười năm rồi, không có gì cháu không biết!"


Nguyễn Linh: "Cháu có biết Diệp Hủ bị dị ứng đậu phộng không?"


Trần Tùng Dương tỏ vẻ đương nhiên: "Biết chứ!"


Rồi cậu ấy phản ứng lại: "Cô, Hủ ca không ở đây, chẳng lẽ vì không cẩn thận ăn phải đậu phộng rồi bị dị ứng sao?"


Nguyễn Linh khẽ lắc đầu: "Không hoàn toàn là vậy."


Việc giải thích hơi phức tạp, Nguyễn Linh định hỏi cho rõ những điều mình muốn biết trước.


Cô tiếp tục hỏi: "Vậy những người biết Diệp Hủ bị dị ứng có nhiều không? Ví dụ như bạn cùng lớp của thằng bé, hoặc những người khác trong trường."


Trần Tùng Dương suy nghĩ một lúc: "Bạn học cấp ba thì không có nhiều đâu. Hủ ca không thích chia sẻ chuyện của mình với người khác, sau cấp hai thì hình như cũng không bị dị ứng nữa. Tuy nhiên, hồi cấp hai, có một lần Hủ ca vì dị ứng mà phải đến phòng y tế, trong lớp có mấy người nhìn thấy."

 

Nguyễn Linh trầm ngâm một lúc, rồi trực tiếp kéo Trần Tùng Dương đến chỗ Ôn Tâm Duyệt trước đó.


Cô nhẹ nhàng hỏi: "Cháu có quen cô gái kia và mấy cậu bạn nam bên cạnh cô ấy không?"


Trần Tùng Dương hơi ngạc nhiên, thấy biểu hiện nghiêm túc của Nguyễn Linh, cũng theo đó hạ thấp giọng: "Quen. Cô gái ở giữa là Ôn Tâm Duyệt, là bạn thân của Tô Quân Nhược. Mấy cậu bạn bên cạnh cháu cũng quen, đều là học sinh trường chúng cháu, trước đây còn từng học chung lớp."

 

Nguyễn Linh chớp chớp mắt: "Vậy cháu nghĩ, họ có biết Diệp Hủ bị dị ứng đậu phộng không?"
Chương 129

Sau khi hỏi Trần Tùng Dương vài câu, quản gia cũng tìm được Nguyễn Linh, báo cho cô biết kết quả ở bếp.


Nguyễn Linh cảm thấy, mình đã có thể đoán ra được đại khái đầu đuôi câu chuyện.


Những người đến dự sinh nhật Tô Quân Nhược, ngoài một số ít người thân của nhà họ Tô thì hầu hết đều là bạn học cấp hai và cấp ba của Tô Quân Nhược.


Trong đó, ngoài Tô Quân Nhược ra, Ôn Tâm Duyệt là cô gái có điều kiện gia đình và ngoại hình cũng phù hợp với thẩm mỹ đại chúng nhất.


Tô Quân Nhược từ đầu đến cuối đều mang thái độ "không phải Diệp Hủ thì không lấy", cho nên so với Tô Quân Nhược, Ôn Tâm Duyệt lại được nhiều chàng trai tung hô hơn.


Vừa rồi mấy cậu bạn nam đang chơi bài với Ôn Tâm Duyệt, theo lời Trần Tùng Dương thì dường như đều có tình cảm với Ôn Tâm Duyệt.


Trong đó có một người gần đây vẫn luôn theo đuổi Ôn Tâm Duyệt, chỉ là mỗi lần tỏ tình, đều bị từ chối với lý do tạm thời không muốn yêu đương.


Nguyễn Linh còn hỏi hệ thống, được Ôn Tâm Duyệt không phải là nữ phụ quan trọng trong truyện.


Nhưng trong cốt truyện gốc, Tô Quân Nhược có vài lần nói xấu nữ chính với Diệp Hủ, khiến Diệp Hủ ngày càng chán ghét cô ấy, đằng sau cơ bản đều có sự xúi giục và tiếp tay của Ôn Tâm Duyệt.


Nguyễn Linh nhớ lại, lúc nãy vẻ khiêm tốn e ấp của Ôn Tâm Duyệt khi đến tìm Diệp Hủ, rõ ràng là có tình cảm với Diệp Hủ.


Có thể bản thân Ôn Tâm Duyệt sẽ không nỡ để chàng trai của mình khó chịu, nhưng những kẻ theo đuổi cô ta thì chưa chắc đã vậy.


Mười sáu bảy tuổi là độ tuổi máu lửa, thấy cô gái mình yêu thích vì người khác mà khóc, ai mà không khỏi ra mặt cho người thương?


Hơn nữa theo Trần Tùng Dương nói, trong số mấy cậu bạn nam đó có hai người là bạn cùng lớp của Diệp Hủ hồi cấp hai, có khả năng cao cũng biết chuyện Diệp Hủ bị dị ứng đậu phộng.


...


Ôn Tâm Duyệt chơi vài ván bài xong, tâm trạng tốt lên khá nhiều, dấu vết khóc lóc cũng gần như không còn thấy được.


Mấy cậu bạn nam cứ xoay quanh Ôn Tâm Duyệt, cố tình nhường cho cô ta thắng, cuối cùng cũng khiến cho khuôn mặt cô ta có chút tươi cười.


Nhưng khi Ôn Tâm Duyệt vô tình quay đầu, nhìn thấy người đến thì sắc mặt lập tức lại thay đổi.


Nguyễn Linh ung dung đi tới, bên cạnh còn có một người đi theo – là Trần Tùng Dương.


Những người khác ánh mắt của Ôn Tâm Duyệt nhìn sang, phát hiện ra là Nguyễn Linh, ít nhiều trong mắt đều có chút ngạc nhiên.


Những bà mẹ tham gia bữa tiệc đều tao nhã đang giao tiếp với nhau, hầu như không ai đến làm phiền "những đứa trẻ".


Nguyễn Linh không hề tỏ ra bất ngờ khi thấy Ôn Tâm Duyệt và mấy cậu bạn nam.


Cô không động đậy gì mà chỉ liếc nhìn Ôn Tâm Duyệt và mấy cậu bạn nam một cái.


Trần Tùng Dương ở bên cạnh tích cực giới thiệu: "Cô à, đây là Lữ Tư Viễn, đây là Vương Văn Bách, bọn họ đều là bạn cùng lớp cấp hai của Diệp Hủ. Bên cạnh đó là..."


Cậu ấy nói chuyện rất nhanh, chỉ mất vài giây đã giới thiệu xong tất cả những người ở bên cạnh Ôn Tâm


Mấy cậu bạn nam phản ứng chậm chạp, sau đó mới nhận ra Nguyễn Linh, bắt đầu chào hỏi.


Trước khi đến bữa tiệc, họ đều được bố mẹ dặn dò là không được gây chuyện, gặp người lớn thì phải lễ phép.


Do đó, cho dù lúc này trong lòng họ có đang nghĩ gì thì bề ngoài cũng trông rất ngoan ngoãn.


Nguyễn Linh cũng mỉm cười chào hỏi họ, sau đó nói thẳng: "Có này, Diệp Hủ không cẩn thận ăn phải một ít đậu phộng, bây giờ cảm thấy không được thoải mái lắm."


Nói xong, cô lặng lẽ quan sát phản ứng của mấy cậu bạn nam.


Quả nhiên, có hai người trong số họ cứng đờ người ra, sau đó nhanh chóng nhìn nhau.


Lữ Tư Viễn là người lên tiếng đầu tiên: "Ồ, Diệp Hủ không khỏe à? Bây giờ cậu ấy thế nào, có cần chúng cháu đi xem không?"


Một người khác cũng theo sau nói: "Đúng vậy cô à, Diệp Hủ thế nào rồi, tình hình nghiêm trọng không?"


Nguyễn Linh không vội trả lời, chỉ nhìn họ chăm chú một lúc, sau đó lại nhìn về phía Ôn Duyệt.


Ôn Tâm Duyệt trông có vẻ thật sự ngạc nhiên, cô ta mở to mắt: "Diệp Hủ không khỏe sao? Vậy cậu ấy đi đâu rồi?"


Nguyễn Linh lúc này mới mỉm cười nói: "Thằng bé bây giờ vẫn ổn, mấy đứa không cần lo lắng. Tuy nhiên, cô đã hỏi của Tô Quân Nhược, cô ấy nói các món ăn trong bữa tiệc hôm nay đều không có đậu phộng, vậy nên..."


Cô dừng lại một chút, chậm rãi nói: đến đây là muốn hỏi các cháu, các cháu có biết chuyện gì xảy ra không?"


Không khí im lặng trong vài giây.


Một lúc sau, Lữ Tư Viễn lên tiếng: "Cô à, ý của cô là sao? Cô đang nghi ngờ chúng cháu cố tình cho Diệp Hủ ăn thứ gì đó có chứa đậu phộng à?"


Vương Văn Bách cũng theo sau nói: "Cô à, cháu Diệp Hủ bị bệnh, cô đang lo lắng, nhưng cháu và Diệp Hủ không có thù oán gì với nhau, sao có thể cố ý hãm hại cậu ấy được?"


Nguyễn Linh nhìn hai cậu bé này một lúc, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở một trong số họ.


"Cô không có ý gì cả." Nguyễn Linh nhìn Lữ Tư Viễn nói: “Chỉ là hôm nay trong bữa tiệc không có đậu phộng, nhưng Diệp Hủ lại bị dị ứng, vì vậy cô mới thấy hơi kỳ lạ. Nếu cháu không ngại thì cô có thể xem trên người cháu có gì không?"

 

Lữ Tư Viễn mặt hơi thay đổi: "Dì muốn lục soát người cháu sao?"


Nguyễn Linh cười rất thân thiện: "Sao có thể gọi là lục soát chứ? Cô chỉ thật sự không hiểu đậu phộng từ đâu ra, nên muốn tìm một chút manh mối thôi."


Vừa rồi quản gia nói với cô, vì hôm nay các món ăn không cần dùng đến đậu phộng, nên bên bếp cũng không chuẩn bị.


Nếu thật sự có người cho đậu phộng vào bát súp của Diệp Hủ, thì chắc chắn là thứ mang từ bên ngoài vào.


Như vậy, việc tìm kiếm bằng chứng sẽ dễ dàng hơn một chút, chỉ cần tìm trên người ai đó, hoặc được giấu ở một góc nào đó trong biệt thự.


Thấy Nguyễn Linh dường như thực sự muốn lục soát người mình, Lữ Tư Viễn cắn răng.


Lữ Tư Viễn theo đuổi Ôn Tâm Duyệt hơn một năm nay nhưng vẫn chưa thành công, đối phương luôn thờ ơ với cậu ta, thậm chí không thèm cho cậu ta một nụ cười.


Nhưng mỗi lần nhắc đến Diệp Hủ, Ôn Tâm Duyệt lại có vẻ mặt ngượng ngùng, rõ ràng có tình cảm với Diệp Hủ.


Vì lý do này, Lữ Tư Viễn đã từ ưa Diệp Hủ.


Diệp Hủ chẳng qua chỉ có một người bố tốt, tại sao cô gái mình thích lại đối xử với mình lạnh nhạt như vậy, nhưng khi nói chuyện với Diệp Hủ lại luôn tỏ vẻ dịu dàng lấy lòng?


Lần này đến dự sinh nhật của Tô Quân Nhược, Lữ Tư Viễn nghe nói Diệp Hủ cũng sẽ đến, nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt có chứa đậu phộng, muốn trêu chọc Diệp Hủ một chút.


Chỉ là không ngờ, mẹ kế của Diệp Hủ cũng đến cùng.


Lữ Tư Viễn vốn nghĩ chỉ có Diệp Hủ một mình, mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.


Cậu ta có một đám bạn, Diệp Hủ chỉ có một người bạn thân là Trần Tùng Dương, về mặt khí thế thì cậu ta chiếm ưu thế hơn rất nhiều.


Hơn nữa, với tính cách của Diệp Hủ, cho dù phát hiện ra điều gì thì khả năng cao sẽ chọn cách chịu đựng, không thể làm gì mình được.


Mình chỉ cần làm cẩn thận một chút, đừng để bị bắt quả tang, đến ngày hôm sau nhân viên dọn dẹp thức ăn thừa và dụng cụ ăn uống, là mãi mãi không thể bị phát hiện được.


Nhưng bây giờ có thêm biến số là mẹ kế của Diệp Hủ, Lữ Tư Viễn có chút không dám động thủ.


Vốn dĩ sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lữ Tư Viễn đã từ bỏ ý định.


Nhưng cách đó không lâu, Ôn Tâm Duyệt chủ động đi mời Diệp Hủ chơi board game, mà Diệp Hủ lại không biết điều.


Thấy Ôn Tâm Duyệt một mình trốn trong hành lang khóc vì Diệp Hủ, Lữ Tư Viễn chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đầu.


Hôm nay, cậu ta nhất định phải cho Diệp Hủ một bài học!


Sau khi nhìn thấy mẹ kế của Diệp Hủ đi rồi, Lữ Tư Viễn hít một hơi thật sâu, quyết định tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận