Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường
Chương 243 - 250
Chương 243
Sau khi lấy lại tỉnh táo, Diệp Hủ nhẹ nhàng lắc đầu.
Bây giờ không phải lúc nghĩ về những điều này.
Diệp Hủ hít một hơi thật sâu, trước tiên đi vào nhà vệ sinh để soi gương.
Cả người cậu trông không có gì thay đổi so với bình thường, thậm chí cả quần áo trên người cũng không khác gì trước khi ngủ -
Là bộ đồ ngủ in hình tai thỏ mà Nguyễn Linh mua cho cậu.
Lúc đầu cậu còn kháng cự, không muốn mặc bộ đồ ngủ có tai thỏ.
Cậu cảm thấy mình đã qua cái tuổi mặc đồ đáng yêu rồi.
Tuy nhiên, ban đầu Nguyễn Linh "nghiêm túc" giáo dục cậu, nói rằng cậu không thể có tâm lý như vậy, dù bao nhiêu tuổi cũng có thể mặc bất kỳ phong cách nào.
Tiếp theo, cô lại nói với cậu rằng đây là bộ đồ ngủ đôi mà cô đặc biệt mua cho cậu, thậm chí Diệp Cảnh Trì cũng không có.
Diệp Hủ rất nghi ngờ, có lẽ là vì Diệp Cảnh Trì cũng không muốn mặc bộ đồ ngủ có tai thỏ này.
Nhưng cuối cùng không thể chống lại sự mềm mỏng và cứng rắn của Nguyễn Linh, Diệp Hủ đành thỏa hiệp, để Nguyễn Linh chụp cho mình vài tấm ảnh.
Diệp Hủ lại soi gương nhìn kỹ vài lần, phát hiện ra rằng không chỉ khuôn mặt không thay đổi mà ngay cả độ dài tóc cũng không khác gì trước đây.
Cậu nhớ lại những kiểu xuyên không mà Nguyễn Linh đã phổ cập cho mình, chẳng lẽ đây là "xuyên thân"?
Diệp Hủ nhanh chóng phủ nhận bản thân.
Không, có khả năng cao hơn là cậu chỉ đơn giản là mất đi một phần ký ức.
Ký ức gần đây nhất của Diệp Hủ là vào đêm trước ngày đi nhận học bổng tại đại học S.
Nguyễn Linh nói rằng cô sẽ đích thân đưa cậu đến trường.
Cô là nói thế này: "Biết đâu đến lúc đó mẹ còn có thể giả vờ là đàn chị của con, chờ các đàn em đẹp trai đến thả thính. Khi đó con phải đứng về phía mẹ, không được mách với bố con đâu!"
Nghĩ đến biểu cảm của Nguyễn Linh lúc đó, ánh mắt Diệp Hủ trở nên dịu dàng hơn một chút.
Mặc dù cậu hoàn toàn không quen thuộc với môi trường nơi đây, nhưng có thể nhận ra đây là một nơi tương tự như ký túc xá đại học.
Phòng có bốn giường tầng và một nhà vệ sinh riêng.
Diệp Hủ bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên chiếc giường có dán tên mình, cậu tìm thấy một chiếc điện thoại.
Cậu nhíu mày: không phải là chiếc điện thoại ban đầu của mình.
Chiếc điện mà Diệp Hủ sử dụng trước đây là món quà sinh nhật Nguyễn Linh tặng cho cậu vào ngày sinh nhật 18 tuổi.
Nhưng điện thoại lại nằm ngay trên giường của cậu, trong phòng cũng không có ai khác để hỏi.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Hủ thử cầm điện thoại lên, sau khi nhận diện khuôn mặt, điện thoại tự động mở khóa.
Cậu lướt qua danh bạ điện thoại và danh sách liên lạc của phần mềm trò chuyện, phát hiện ra tất cả mọi người trong đó đều vô cùng xa lạ.
Cho dù là tìm kiếm "mẹ", “má", hay "Nguyễn Linh", thậm chí là "Người đẹp trời sinh Linh Linh " đều không có kết quả.
Diệp Hủ không cam lòng lại tìm kiếm tất cả các ghi chú liên quan đến "Diệp Cảnh Trì" hết một lượt, nhưng vẫn không có kết quả.
Đang lúc suy tư, đột nhiên có tiếng động vang lên từ bên ngoài cửa.
Bước vào là một khuôn mặt quen thuộc.
Diệp Hủ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày, khi nhìn thấy người này, cậu lại vui mừng từ tận đáy lòng như vậy.
“Trần Tùng Dương!” Diệp Hủ thốt lên: “Sao cậu cũng ở đây?”
Người mớᎥ đến ngẩn người.
Trần Tùng Dương ngơ ngác hai giây, bỗng nheo mắt cười: “Hê hê, cậu còn nhớ tên tôi à! Lúc giới thiệu bản thân, tôi thấy cậu lạnh nhạt, còn tưởng cậu chẳng để tâm gì chứ!”
Diệp Hủ: “…”
Trần Tùng Dương hoàn toàn k͙hông nhận ra vẻ ngạc nhiên trong mắt Diệp Hủ, tiếp tục nói: “Tôi vừa ăn cơm xong, rồi về ký túc xá đây! Sao thế Diệp Hủ, cậu gọi tôi có chuyện gì à?”
Diệp Hủ: “…”
Cuối cùng, Trần Tùng Dương cũng nhận ra có gì đó không ổn, gãi đầu hỏi: “Sao vậy?”
…
Tùng Dương tuy đầu óc hơi chậm chạp, nhưng lại rất nhiệt tình, hỏi gì là đáp nấy.
Vì vậy, sau một hồi trò chuyện với Trần Tùng Dương, Diệp Hủ cuối cùng cũng hiểu được phần nào hoàn cảnh của mình.
Cậu thực sự đã xuyên không, và còn không cha không mẹ.
Diệp Hủ thầm nghĩ, có lẽ mình thuộc kiểu “xuyên thân” mà Nguyễn Linh đã nói.
Bởi vì ngoại hình của cậu hoàn toàn không thay đổi, trên người vẫn mặc quần áo cũ.
Hơn nữa, cậu còn là một đứa trẻ mồ côi, không có bạn bè thân thiết nào.
Cứ như thể cậu là một người đột nhiên xuất hiện trong thế giới này, toàn phù hợp với những gì Nguyễn Linh đã phổ cập cho cậu.
Tóm lại, trong thế giới này, nhờ thành tích xuất sắc, cậu đã nhận được học bổng hỗ trợ tài chính, cuối cùng được vào học tại trường đại học trọng điểm này.
Hiện tại cậu là sinh viên năm nhất, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng năm học mới.
Sau khi biết được điều này, phản ứng đầu tiên của Diệp Hủ là hỏi Trần Tùng Dương: “Cậu cũng thi đỗ vào đây như tôi à?”
Không phải Diệp Hủ coi thường Trần Tùng Dương, chỉ là cậu thực sự khó thể tưởng tượng rằng trong thế giới này, Trần Tùng Dương lại trở thành học bá.
Hỏi xong, Diệp Hủ lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
Cậu không nên mang theo định kiến này.
Nhưng Trần Tùng Dương lại hết sức vô tư, hoàn toàn không nghĩ đến ý nghĩa tiềm ẩn trong câu hỏi của Diệp Hủ.
Nghe Diệp Hủ hỏi vậy, Trần Tùng Dương cười hì hì: “Người anh em nhìn người tốt đấy! Sao cậu biết tôi là học sinh chuyên về thể thao? Tôi thấy hai ta có duyên, hay là sau này tôi gọi cậu là Hủ ca đi, nghe thân thiết hơn!”
Diệp Hủ ý.
Nửa tiếng sau là buổi gặp gỡ sinh viên mới của các lớp, Trần Tùng nồng nhiệt mời Diệp Hủ cùng đi.
Nhưng hai ngườι không cùng lớp, vì vậy sau khi vào hội trường, hai ngườ8 cũng đến các phòng học khác nhau.
Bước vào lớp học, Diệp Hủ lặng lẽ ngồi vào góc sau.
Trước khi chưa làm tình hình của thế giới này, cậu quyết định khiêm tốn hết sức có thể.
Tuy nhiên, với ngoại hình nổi bật, cậu vẫn thu hút ánh nhìn của nhiều bạn học.
Có lẽ do khí chất lạnh lùng toát ra từ người Diệp Hủ, những ánh mắt tò mò chỉ lướt qua cậu một lúc, không ai vội vàng lên tiếng bắt chuyện.
Cũng có thể là vì, dù sao sau khi buổi gặp gỡ bắt đầu, mọi sẽ phải giới thiệu bản thân với nhau một lần nữa.
Diệp Hủ lặng lẽ ngồi ở hàng ghế sau, lòng vẫn đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Mọi thứ diễn ra quá vội vã, ngoài việc xác định rằng bản thân không có cha mẹ trong thế giới này, cậu còn rất nhiều điều chưa hiểu rõ.
Còn năm phút nữa là đến giờ bắt đầu buổi gặp gỡ.
Cửa lớp học vang lên tiếng ồn ào nho nhỏ, có vẻ như lại có một nhóm người đến.
Diệp Hủ không hề mảy may, cậu chẳng quan tâm đến việc bạn học cùng lớp của mình là ai.
Lúc này, cậu chỉ muốn biết liệu mình còn có thể quay lại hay không, và nếu có thể thì phải làm thế nào.
Trong thế giới ban đầu, cậu còn có cha mẹ, nếu cậu cứ thế biến mất mãi mãi...
Nghĩ đến đây, Diệp Hủ mím môi, trong lòng dấy lên chút hoang mang.
Tuy nhiên, khi nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc, Diệp Hủ đột ngột ngẩng đầu lên.
Bước vào là một ngườ8 phụ nữ có dáng người thanh mảnh, mái tóc dài đen mượt mà buông thả sau lưng, ngũ quan tinh tế rạng rỡ.
So với hình ảnh trong ký ức của Diệp Hủ mà nói không chênh lệch là bao, nhưng có vẻ như trẻ hơn một chút, trên mặt mang theo một chút non nớt.
Đồng tử của Diệp Hủ không thể kiểm soát được mà giãn ra, hoàn toàn không thể dời mắt.
Nguyễn Linh đang nói chuyện cười đùa với những người xung quanh.
Có thể thấy cô rất được yêu thích, là trung tâm của một nhóm nhỏ.
Đặc biệt là một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh cô, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt của Nguyễn Linh.
Diệp Hủ vẫn đang trong trạng thái vô cùng chấn động, cơ thể cứng đờ, ánh mắt dõi theo di chuyển của Nguyễn Linh.
Ngay sau đó, Diệp Hủ nhìn thấy ánh mắt của cô vô tình liếc qua.
Tim Diệp Hủ đập mạnh, vô thức nín thở, đối diện với Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày, hai giây sau, cô bước về phía này.
Diệp Hủ vô thức ngồi thẳng người dậy.
Cô cũng xuyên không đến đây sao?
Vậy thì cô hẳn là đã nhận ra cậu rồi chứ?
Bởi vì cậu của hiện tại và trước khi xuyên không gần như giống nhau y đúc.
Cậu nên nói gì đây?
Nói hai chữ "xuyên không" trước đám đông có vẻ không tốt, kẻo lại bị những ngườ8 xung quanh xem là kẻ điên.
Có lẽ cậu nên ám chỉ Nguyễn Linh trước, sau đó hai người cùng nói chuyện riêng để nghĩ cách đối mặt với tình huống tiếp theo.
Mà nếu Nguyễn Linh cũng xuyên không đến thế giới này, vậy bố cậu có đi cùng không?
Nhận thức này khiến cho sự lo lắng trong lòng Diệp Hủ được an ủi phần nào.
Nếu Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh đều ở đây thì có vẻ như cậu không có gì cần phải hoảng sợ.
Chỉ cần gia đình họ ở bên nhau, dù là ở thế giới nào, hay đổi sang thân phận gì, cậu đều có thể chấp nhận.
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Hủ.
Cuối cùng, Nguyễn Linh đi đến trước mặt cậu, rồi dừng bước.
"Bạn học này." Nguyễn Linh khẽ mỉm cười: “Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa? Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?"
Diệp Hủ: "..."
Nếu cậu nói rằng cậu là con trai của cô, liệu cô có tin không?!
Chương 244
Diệp Hủ cố gắng nhìn thấu ánh của Nguyễn Linh để tìm kiếm một ý nghĩa sâu nào đó.
Có lẽ vì một lý do gì đó, cô tạm thời không thể "nhận ra" cậu.
Hoặc có thể, giống như vô số lần trước, cô sẽ sớm mỉm cười, vỗ vai cậu và nói rằng mình chỉ đang đùa.
Nhưng k͙hông.
Trong mắt Nguyễn Linh chỉ có sự nghi hoặc, cùng với một chút xa cách mà Diệp Hủ không quen thuộc.
Diệp Hủ: "..."
Trước khi cậu kịp nghĩ ra cách giải thích, nam sinh đi cùng Nguyễn Linh lúc nãy đã tiến đến, háo hức lên tiếng.
"Cậu làm gì vậy, sao lại bất lịch sự thế!" Nam sinh cau mày, lạnh lùng nói: "Mau xin lỗi đi!"
Nguyễn Linh liếc nam sinh bên cạnh: "Chuyện này không liên quan đến cậu."
Nam sinh khựng lại, sau đó ngoan ngoãn im miệng.
Lòng Diệp Hủ thấy ấm áp.
Ngay cả khi cô không nhớ cậu, ít nhất cô vẫn sẵn sàng bảo vệ cậu.
Diệp Hủ cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, trả lời câu hỏi của Nguyễn Linh: "Chúng ta đã gặp nhau trước đây. Nhưng có lẽ cô không nhớ."
Câu trả lời của cậu cũng không tính là nói dối.
Nguyễn Linh nhìn cậu với vẻ dò xét vài giây.
Diệp Hủ lo lắng mím môi.
Một lát sau, Nguyễn Linh chớp chớp mắt: "Thật sao? thực sự không nhớ."
Giáo viên phụ trách buổi gặp mặt bước vào lớp, thu xếp cho các học sinh ngồi.
"Các bạn học sinh, buổi gặp mặt của chúng ta sắp bắt đầu rồi, các bạn ngồi ra phía trước nào - Này, bạn nam sinh núp ở góc kia, bạn cũng ra phía trước ngồi đi!"
Lời trò chuyện của hai người bị gián đoạn, Nguyễn Linh và một bạn nữ khác ngồi cạnh nhau ở hàng thứ hai của lớp.
Bất chợt, Diệp Hủ được giáo viên gọi đến, ngồi ở hàng sau Nguyễn Linh.
Bạn nữ hỏi Nguyễn Linh: "Linh Linh, nãy có chuyện gì vậy?"
Diệp Hủ nín thở, cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Cậu có nên nhắc nhở họ rằng cậu đang ngồi sau họ và có thể nghe rất rõ không?
Do dự một chút, Diệp Hủ vẫn không nói gì.
Tất cả những gì hai ngườibnói đều lọt vào tai cậu.
Nguyễn Linh: "Không có gì, bạn nam đó nói đã gặp mình, nhưng mình không có ấn tượng gì."
Bạn nữ: "À, chẳng phải cậu ta chỉ tìm đại một cái cớ thôi sao? Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nên cẩn thận một chút…"
Nguyễn Linh: "Mình nghĩ không đâu."
Bạn nữ: "Tại sao?"
Nguyễn Linh: "Mình thấy cậu ấy cũng khá đẹp trai, cảm giác cũng không đến nỗi là người xấu.”
Bạn nữ: "..."
Diệp Hủ nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người: "..."
Diệp Hủ vốn biết Nguyễn Linh là người thích nhan sắc, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy biết ơn vì mình có khuôn mặt này.
Nếu không, có thể ngay khi vừa đến thế giới này, cậu đã trở thành kẻ thù của mẹ mình.
...
Sau khi buổi gặp mặt bắt đầu, Diệp Hủ có chút lơ đễnh.
Việc gặp lại Nguyễn Linh đã mang đến cho cậu quá nhiều cú sốc, khiến cho đầu óc cậu trở nên rối bời.
Đến mức khi tự giới thiệu bản thân, Diệp Hủ chỉ miễn cưỡng nói tên mình.
Ngược lại, khi Nguyễn Linh giới thiệu bản thân, Diệp Hủ lại nghe rất chăm chú.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng không tiết lộ nhiều thông tin cá nhân chi tiết, chỉ nói tên và quê quán của mình.
Giáo viên phụ trách buổi gặp mặt rất tận tâm, muốn tất cả học sinh đều tham gia.
Diệp Hủ có vẻ "lẻ loi" nên trở thành đối tượng quan tâm của giáo viên.
Diệp Hủ bị buộc phải tham gia trò chơi "khuấy động không khí”.
Nội dung trò chơi là đoán từ thông qua hành động và mô tả, nhưng không được nói ra từ khóa.
Đến lượt Diệp Hủ đoán, Nguyễn Linh ở phía đối diện dùng tay mô tả, miệng nói: "Là một loại trái cây, tôi thích ăn nhất..."
Diệp Hủ bỗng thốt lên: "Dứa."
Nhìn thấy Nguyễn Linh nhướng mày, lộ ra ánh mắt như có điều suy nghĩ, Diệp Hủ mớᎥ ý thức được dường như mình đã nói sai.
...
Buổi gặp mặt có thời gian dự kiến, tuy mỗi lớp có thể khác nhau nhưng đại khái đều kết thúc cùng lúc.
Kết thúc buổi gặp mặt, Trần Tùng Dương chủ động nhắn tin cho Diệp Hủ, nói cùng nhau về ký túc xá.
Sau khi ra khỏi lớp học, Diệp Hủ nhìn thấy Trần Tùng Dương đang đợi ở sảnh khu A.
Trần Tùng Dương rất nhiệt tình, nhưng Diệp Hủ có chút lơ đễnh.
"Cho đến khi Trần Tùng Dương hỏi: "Hủ ca, sao thế? Sao không nói gì nữa?"
Lúc này Diệp Hủ mớivtỉnh lại, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Trần Tùng Dương," Diệp Hủ do dự nói: “Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu."
Trần Tùng Dương lập tức ưỡn ngực: "Cậu cứ hỏi đi, làm anh em tôi chắc chắn sẽ biết gì nói nấy!"
Diệp Hủ: "Cậu có từng nghe nói về Diệp Cảnh Trì chưa?"
Sau khi gặp Nguyễn Linh, đương nhiên Diệp Hủ cũng bắt đầu suy nghĩ, liệu bố mình có ở thế giới này hay không.
Vì vậy, trong buổi gặp gỡ ban nãy, Diệp Hủ đã nhân lúc những người khác giới thiệu bản thân, dùng điện thoại tìm kiếm một chút.
Nhưng Diệp Cảnh Trì của thế giới này rõ ràng không nổi tiếng như trước, không phải chỉ cần nhập tên là sẽ xuất hiện thông tin Baidu Baike.
Cậu thực sự đã tìm thấy một vài kết quả, nhưng đáng tiếc là không có ảnh, nhất thời không thể xác định được có phải là người cùng tên hay không.
Chưa đợi cậu xem kỹ, giáo viên đã nhắc nhở các học sinh tạm thời cất điện thoại đi.
Trần Tùng Dương gật đầu: "Tất nhiên là có nghe nói rồi!"
Diệp Hủ vốn không ôm hy vọng gì lớn, sau một hồi sửng sốt, cậu trợn tròn mắt: "Cậu nói gì?"
Trần Tùng Dương nói với vẻ đương nhiên: "Là đàn anh đặc biệt nổi tiếng ở trường chúng ta! Vừa đẹp trai, lại học giỏi! Sao vậy?"
Diệp Hủ vội vàng nói: "Vậy cậu có thông tin liên lạc của anh ấy không?"
Trần Tùng Dương lắc đầu: "Làm gì có! Người ta là đàn anh tài giỏi như vậy, tôi chỉ là sinh viên mới, làm sao có được thông tin liên lạc của người ta?"
Dừng lại một chút, Trần Tùng Dương lại lén lút bổ sung: "Hơn nữa tôi nghe nói, rất nhiều đàn em mớu đến đều muốn có thông tin liên lạc của đàn anh Diệp! Cho nên ngườu ta không dễ dàng kết bạn với ai đâu, nếu không danh bạ đã sớm đầy mất!"
Diệp Hủ: "..."
Trần Tùng Dương rất tích cực, lướt qua tài khoản chính thức của trường, tìm cho Diệp Hủ một video mà Diệp Cảnh Trì phát biểu.
Diệp Hủ chỉ nhìn một lần đã xác định đàn anh Diệp, nhân vật làm mưa làm gió trong trường, chính là bố của mình -
Nhưng lại còn trẻ hơn mười mấy tuổi.
Diệp Hủ thở phào nhẹ nhõm.
Ở thế giới này Nguyễn Linh cũng như cậu, mười tám tuổi.
Diệp Hủ vẫn hy vọng, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì ở thế giới này cũng có thể ở bên nhau.
Nhưng nếu bố cậu vẫn ba mươi lăm tuổi thì cậu thực sự không thể nhắm mắt làm ngơ mà tác hợp cho hai người.
Sau khi trò chuyện với Trần Tùng Dương trên đường đi, Diệp Hủ đã xác nhậ̵n sự thật.
Diệp Cảnh Trì cũng ở thế giới này, nh̵ưng bản thâᶇ cậu nhất thời không thể liên lạc được với bố.
Tất nhiên, cho dù cậu liên lạc được với Diệp Cảnh Trì, thì đối phương rất có thể cũng không quen biết cậu.
Hiện tại Diệp Hủ rất vui mừng, ít nhất cậu và Nguyễn Linh là bạn học cùng lớp.
Vừa rồi mọi ngườι tạo một nhóm lớp, tất cả các bạn học trong lớp đều ở trong đó.
Vừa về ký túc xá, Diệp Hủ liền mở nhóm đó ra, nhấp vào một ảnh đại diện có mèo con trong đó.
Do dự một hồi, Diệp Hủ nhấp vào nút "Kết bạn".
Còn chưa đợi Diệp Hủ lo lắng, Nguyễn Linh đã đồng ý ngay lập tức.
Diệp Hủ thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ xem nên nói gì.
Bỗng khung chat đã hiện một tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Khi chơi trò chơi phá băng lúc nãy, làm thế nào cậu biết trái cây tôi thích ăn nhất là gì?]
[Nguyễn Linh: Ngoại trừ ngườu nhà của tôi, những người khác không thể biết mới phải.]
Diệp Hủ: "..."
[Diệp Hủ: Tôi đoán bừa.]
[Nguyễn Linh: Cậu thực sự không biết nói dối đấy, cậu biết không?]
[Nguyễn Linh: Rốt cuộc chuyện này là sao?]
[Diệp Hủ: "..."]
Cân nhắc một hồi, cậu lặng lẽ gõ một câu trong khung nhập. [Diệp Hủ: Cô từng nghe nói đến xuyên không chưa?]
[Nguyễn Linh: Nghe nói rồi, sao vậy?]
[ Nguyễn Linh: Không phải cậu muốn nói, cậu là ngườ8 xuyên không tới đây chứ?]
Diệp Hủ hít một hơi thật sâu.
[ Diệp Hủ: Đúng vậy.]
Việc xuyên không là điều quá khó tin, may mắn thay, Nguyễn Linh đã nghe nói về khái niệm này, nếu không Diệp Hủ nghi ngờ rằng mình không thể giải thích rõ ràng được.
Diệp Hủ kể sơ lược về mối quan hệ của hai người trong thế giới trước đó, bỏ qua phần lớn các chi tiết, chỉ chọn những điểm chính.
Cậu gõ liên tiếp mấy câu, cuối cùng cũng miễn cưỡng nói rõ mọi chuyện.
Diệp Hủ lo lắng chờ đợi câu trả lời của Nguyễn Linh.
Một lúc sau, bên kia gửi đến một chuỗi dấu chấm lửng.
[ Nguyễn Linh: Vậy, ý cậu là…]
[ Nguyễn Linh: Ở một thế giới khác, cậu là con trai tôi sao?]
Diệp Hủ thận gõ một vài chữ.
[ Diệp Hủ: Đúng vậy.]
[ Diệp Hủ: Mẹ không tin?]
[Diệp Hủ: Mẹ có thể tùy ý hỏi con bất kỳ câu hỏi nào, con đều sẽ trả lời mẹ.]
[Nguyễn Linh: Được rồi, vậy tôi hỏi cậu, món ăn tôi thích ăn nhất là gì?]
[Nguyễn Linh: Tôi thích xem loại chương trình truyền hình nào?]
[Nguyễn Linh: Tôi có những thói quen nhỏ nào mà chỉ người thân mới biết?]
Chương 245
Diệp Hủ trả lời từng câu một.
Sau khi hỏi xong câu hỏi thứ năm, khung chat chìm vào im lặng một lúc.
Tim Diệp đập hơi nhanh, không chắc Nguyễn Linh rốt cuộc có thái độ gì.
Nói cho cùng, đây đều là những bằng chứng gián tiếp, không thể hoàn toàn chứng minh mối quan hệ của cậu và cô.
Huống chi hai người lại không phải là mẹ con ruột, nên việc làm xét nghiệm ADN cũng không thể thực hiện được.
Cuối cùng, tin từ phía đối diện lại xuất hiện.
[Nguyễn Linh: Tuyên bố một chút, tôi vẫn chưa tin lời nói của cậu.]
[Nguyễn Linh: Nhưng cậu nói như vậy thì tôi sẽ hỏi thêm một câu hỏi rất quan trọng.]
[Nguyễn Linh: Cậu nói tôi là mẹ của cậu, vậy bố của cậu đâu?]
[ Nguyễn Linh: Anh ấy là ai, tên gì, cũng xuyên không đến đây cùng với cậu à?]
Diệp Hủ: ...
Ngón tay lơ lửng trên bàn phím của cậu hơi khựng lại.
Nếu cậu nói tương đương với việc Nguyễn Linh sẽ nghĩ:
Bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, nói rằng một người đàn ông khác trong trường là chồng tương lai của cô, còn không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào.
Như vậy cậu sẽ không làm liên lụy đến bố mình ... rồi bị Nguyễn Linh coi là biến thái chứ?
Thấy cậu không trả lời, người bên kia thúc giục.
[Nguyễn Linh: Sao cậu không trả lời tôi nữa?]
[Diệp Hủ: Bố… Con vẫn chưa rõ.]
[Diệp Hủ: Để con xác nhậ̵n lại trước, vài ngày nữa sẽ trả lời mẹ sau.]
[Nguyễn Linh: Ồ.]
Mười mấy giây sau, người bên kia lại gửi đến một tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Vậy thôi nhé, cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây.]
Diệp Hủ nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng mà Nguyễn Linh gửi đến, rồi cau mày.
Cô... tin hay không tin đây?
...
Ngày hôm sau, trường học chính thức bắt đầu lên lớp.
Đại học năm nhất chủ yếu là các môn học bắt buộc, thời khóa biểu của các sinh viên trong lớp đều giống nhau.
Diệp Hủ còn chưa chuẩn bị xong, đã gặp lại Nguyễn Linh.
Cũng gặp lại cả nam sinh viên kia, người đã vô cùng nhiệt tình với Nguyễn Linh trong buổi gặp mặt.
Tiết học đầu tiên là lúc 8 giờ sáng, Diệp Hủ quen dậy sớm, nên đến lớp trước 20 phút.
Còn 5 phút nữa đến 8 giờ, Nguyễn Linh ngáp ngắn ngáp dài bước vào cửa lớp.
Diệp Hủ còn chưa kịp nghĩ xem có nên chào Nguyễn Linh hay không thì nam sinh viên kia đã tiến đến.
"Bạn học Nguyễn Linh!" Nam sinh viên chỉ vào một vị trí ở hàng ghế đầu tiên: “Cậu đã ăn sáng chưa? Mình đã giữ chỗ cho cậu rồi, ở ngay chỗ đó!"
Nguyễn Linh nhíu mày: "Không phải tôi đã nói với cậu là không cần rồi sao? Cậu không nhìn thấy à?"
Nam sinh viên cười "hì hì": "Mình biết, nhưng mình nghĩ cậu sẽ đến muộn, đến lúc đó có thể không còn chỗ tốt, nên mình vẫn giữ chỗ cho cậu. Đi thôi, mình dẫn cậu qua đó!"
Nguyễn Linh vẫn cau mày, không nhúc nhích: "Tôi ghét nhất những ngườι tự ý làm theo ý mình."
Nụ cười của nam sinh viên cứng đờ.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Hơn nữa, cậu giữ chỗ như vậy, khiến những bạn đến sớm khác không thể ngồi ở hàng ghế đầu tiên."
Nam sinh viên không ngờ Nguyễn Linh lại nói vậy, ngẩn người ra vài giây, rồi mới nói: "Mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu…”
Nguyễn Linh lạnh nhạt cắt ngang lời của anh ta: “Mong lần sau cậu đừng làm vậy nữa, tôi không có thích. Đúng rồi, cũng không cần nghĩ tới chuyện mang bữa sáng cho tôi, cảm ơn.”
Nam sinh: "..."
Anh ta kịp thời phản ứng lại: "Được, mình biết rồi, xin lỗi cậu..."
Nguyễn Linh nhẹ nhàng gật đầu, quay lại nhìn cửa lớp: "Đó là bạn cùng phòng của cậu phải không? Cái ghế này để cho cậu ấy ngồi đi, tôi ngồi đằng sau."
Nói xong, Nguyễn Linh ung dung bước đi đến hàng sau của lớp, sau đó ngồi vào ghế trống bên cạnh Diệp Hủ.
Cơ thể của Diệp Hủ bỗng chốc cứng đờ, thậm chí không chú ý đến ánh mắt ghen tị của nam sinh kia.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, cong cong khóe môi.
Cô nói bằng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy: "Về việc tôi là mẹ của cậu, cậu nói cho tôi nghe thêm đi?"
Diệp Hủ "..."
Cơ thể của cậu càng cứng đờ hơn.
Trong hai tiết học, Diệp Hủ hoàn toàn không nghe vào những gì giáo viên trên bục giảng đɑng nói.
Cậu chỉ suy nghĩ về hai việc.
Thứ nhất, cậu có nên nói cho Nguyễn Linh biết, bố của cậu là Diệp Cảnh Trì hay không?
Vừa rồi, dưới sự thúc ép của Nguyễn Linh, Diệp Hủ suýt nữa đã nói ra sự thật.
May mà ngay khi cậu sắp không nhịn được nữa, chuông báo bắt đầu tiết học đã vang lên.
Trước khi gặp Diệp Cảnh Trì, Diệp Hủ cảm thấy tốt nhất mình nên giữ nguyên hiện trạng, tránh làm hỏng chuyện.
Điều thứ hai là có vẻ Nguyễn Linh thực sự rất được yêu thích.
Cậu bạn nam kia nhiệt tình thái quá với Nguyễn Linh, chủ động đề nghị giúp giữ chỗ, rõ ràng là có cảm tình với Nguyễn Linh.
Giữa giờ, một nam sinh khác lại chủ động tiến đến, hỏi Diệp Hủ có thể đổi chỗ hay không.
Mặc dù Diệp Hủ nhìn ra được, Nguyễn Linh hiện tại vẫn chưa có ý gì với hai nam sinh này.
Nhưng có nhiều người thích cô như vậy, lỡ như có người thành công theo đuổi cô thì sao?
Vậy chẳng phải cậu sẽ trơ mắt nhìn mẹ mình yêu đương với ngườι khác sao?
Khả năng này khiến Diệp Hủ cảm thấy như lưng mang đầy gai.
Ngẫm đi nghĩ lại, Diệp Hủ cảm thấy việc cấp bách nhất hiện giờ là phải nhanh chóng liên lạc với Diệp Cảnh Trì.
Ít nhất cũng phải xác nh̵n xem tình hình bên bố cậu như thế nào.
……
Hai tiết học mụ mị kết thúc.
Sau giờ học, lại có một nam sinh khác đến tìm.
Nam sinh này là sinh viên một chuyên ngành khác trong trường, hỏi Nguyễn Linh có thể cho xin thông tin liên lạc hay không.
Ánh mắt Diệp Hủ nhìn nam sinh kia như nhìn kẻ thù, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà mở miệng giúp Nguyễn Linh từ chối.
Nguyễn Linh liếc nhìn Diệp Hủ, không khỏi buồn cười.
“Xin lỗi, tôi quên mang điện thoại ở ký túc xá.” Nguyễn Linh nói.
Nam sinh kiên trì nói: “Không sao, vậy trước tiên cho mình…”
Nguyễn Linh cầm cặp sách đứng dậy: “Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.”
Nói xong, Nguyễn Linh nhanh chóng bước ra khỏi học, trước khi đi còn quay đầu lại nháy mắt với Diệp Hủ.
Diệp Hủ: “…”
Cậu im lặng dậy, cũng đi ra khỏi lớp học.
Hai ngườι gặp nhau ở cửa lớp học.
Diệp Hủ có chút luống cuống: “Mẹ…”
Nguyễn Linh mỉm cười: “Vừa đi vừa nói đi.”
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nhìn thoáng qua quầy bán kem, bước chân khựng lại.
Diệp Hủ vô thức hỏi: “Con đi mua nhé, vẫn như trước, vị dâu tây phải không?”
Nói xong chính bản thân cậu cũng sững sờ.
Nguyễn Linh nhướng mày nhìn Diệp Hủ hai giây, gật đầu: “Được.”
Diệp Hủ đi mua hai cây kem, hai người vừa đi vừa ăn.
Nguyễn Linh cắn một miếng kem, nhắm mắt hài lòng: "Nói thật, nếu chỉ nhìn thái độ của cậu đối với bạn nam lúc nãy, tôi chắc chắn đã tưởng rằng cậu định theo đuổi tôi."
Cả ngườι Diệp Hủ cứng đờ.
Nguyễn Linh bật cười: "Nhưng cậu yên tâm, sau đêm qua, tôi hoàn toàn không còn nghi ngờ gì về vấn đề này nữa."
Diệp Hủ thở phào nhẹ nhõm: "...Thật sao?"
Nguyễn Linh gật đầu với vẻ thản nhiên: "Đúng vậy. Bởi vì chỉ cần cậu có một chút ý nghĩ mơ hồ nào về tôi, sẽ không thể tự xưng là con trai của tôi. Tuy nhiên--"
Cô nhìn Diệp Hủ, ánh mắt dò xét: "Nếu lời cậu nói là thật, vậy rốt cuộc tại sao cậu không chịu nói bố cậu là ai? Có phải vì..."
Diệp Hủ nín thở.
Cô đoán được điều gì rồi sao?
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm Diệp Hủ: "Bố cậu rất xấu trai"
Diệp Hủ: "..."
Tiếp đến hai người đều không có tiết học.
Nguyễn Linh kéo Diệp Hủ ra sân vận độn̴g, hai người ngồi kề cạnh nhau trên khán đài.
Hôm qua trời mưa, nên hôm nay tiết vừa đẹp, ấm áp nh̵ưng không nóng nực.
Nguyễn Linh lấy hai hộp trà chanh từ trong cặp ra, đưa một hộp cho Diệp Hủ: "Cậu muốn không?"
Diệp Hủ quay đầu nhìn sang, khẽ sững sờ.
Nguyễn Linh buộc tóc cao, trang điểm nhẹ nhàng, thanh xuân rạng rỡ.
Đôi mắt cong cong, khoảnh khắc này trùng hợp với hình ảnh trong ký ức của Diệp Hủ, nhưng lại có vẻ như có gì đó khác biệt.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu.
Có vẻ như có một sợi dây liên kết kỳ diệu nào đó giữa hai người họ, mặc dù hai người không liên quan gì đến nhau trong thế giới này, nhưng lại khiến Diệp Hủ có cảm giác thân thiết.
Là cảm giác của gia
Vậy nên sự căng thẳng ban đầu dần tan biến, cơ thể Diệp Hủ thả lỏng.
Cậu nhậ̵n lấy trà chanh từ tay Nguyễn Linh: "Cảm ơn."
Diệp Hủ cắm ống hút vào đồ uống, uống một ngụm nhỏ rồi hỏi: "Bây giờ thức uống yêu thích của mẹ không phải là nước cam nữa à?"
Nguyễn Linh cười: "Nước cam tôi cũng thích uống, nhưng gần đây tôi uống cái này nhiều hơn. Sao thế, sau tôi trở thành mẹ của cậu thì thích uống nước cam hơn à?"
Diệp Hủ "ừ" một tiếng, hai giây sau mở to mắt nhìn Nguyễn Linh: "Mẹ tin lời con rồi ư? Tin rằng con là..."
Nguyễn Linh: "Không tin."
Diệp Hủ ngẩn người: "Vậy mẹ..."
Nguyễn Linh nhìn cậu với vẻ chính đáng: "Không tin thì không được hỏi à?"
Diệp Hủ: "...Được."
Nguyễn Linh mỉm cười hài lòng, mắt cong thành hai vầng trăng khuyết.
Cô cúi đầu nghịch ống hút ϯɾσηɡ hộp trà chanh của mình, nhưng không biết do móng tay quá dài hay sao mà không khui ra được.
Diệp Hủ tự nhiên cầm lấy, giúp Linh xé vỏ nhựa của ống hút, cắm vào đồ uống rồi đưa lại cho cô.
Lông mày Linh khẽ động đậy, nhẹ nhàng nói "Cảm ơn".
Hai ngườι im lặng ngồi một lúc.
Chương 246
Gió nhẹ mơn trớn khuôn mặt họ, hai người cùng nhìn xuống những sinh viên tập thể dục dưới sân và những bạn học đang chạy quanh sân vận độn̴g.
Diệp Hủ đột nhiên cảm thấy lòng mình rất yên tĩnh, sự bất lực quanh quẩn trong tâm trí từ ngày hôm qua cũng đã tan biến.
Dù là Nguyễn Linh của thế giới nào, dường như đều có thể mang lại cho cậu cảm giác ổn định.
Giữa chừng, Nguyễn Linh mở lời tяước: "Kể cho tôi nghe thêm về thế giới trước khi cậu xuyên không đi?"
Diệp Hủ khẽ mím môi: "Mẹ muốn nghe gì?"
Nguyễn Linh chớp chớp hàng mi: "Trước đây cậu nói, chồng tương lai của tôi không xấu xí, là thật sao?"
Diệp Hủ gật đầu.
Nguyễn Linh: "Không phải an ủi tôi chứ? cậu là con trai của anh ấy, nên con không dám chê cha xấu?"
Diệp Hủ: "...... Không phải."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ chăm chú.
Diệp Hủ có chút ngượng ngùng bổ sung: "Bố rất đẹp trai."
Đối với việc khen ngợi ngoại hình của bố mình, Diệp Hủ thực sự rất không quen.
Nhưng Diệp Hủ lại cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp Diệp Cảnh Trì gột rửa cái mác "xấu xí".
Một trách nhiệm không biết từ đâu mà tới.
Nguyễn Linh trầm tư nhìn cậu.
Diệp Hủ không nhịn được hỏi: "Ngoại hình quan trọng đến vậy sao?"
Nguyễn Linh lộ mặt đương nhiên: "Đương nhiên là quan trọng rồi! Nếu sau này tôi là một xấu xí, sau biết được tôi chắc chắn sẽ phải phòng ngừa trước, tránh xa anh ấy ra!"
Diệp Hủ "..."
"Vậy nếu người ấy rất giàu thì sao?" Diệp Hủ hỏi.
Nguyễn Linh nói như đinh đóng cột: "Cũng không được!"
Diệp Hủ
Nguyễn Linh đột nhiên cảnh giác: "Có ý gì? Chẳng lẽ tôi gả cho một ông lão giàu có sao? Cái đẹp mà cậu nói, chẳng lẽ là đẹp trai tron số những ông lão..."
Diệp Hủ bị Nguyễn Linh nói đến ngẩn người.
Cho đến khi ánh mắt của Nguyễn Linh tràn đầy nghi ngờ, Diệp Hủ mớᎥ vội vàng xua tay: "Không, không phải ông lão!"
Nguyễn Linh nghi ngờ: "Thật sao?"
Diệp Hủ: "Thật sự không phải!"
Nguyễn Linh liếc nhìn Diệp Hủ, lẩm bẩm nói: "Vậy thì kỳ lạ rồi. Nếu người ấy đẹp trai, tuổi cũng không lớn, vậy sao cậu không chịu nói cho tôi biết người ấy là ai? Chẳng lẽ người ấy có khiếm khuyết gì khác? Ví dụ như thấp bé, hoặc có tật xấu gì..."
Nhìn thấy Nguyễn Linh tiếp tục đoán g͙ià đoán non, không biết tiếp theo Diệp Cảnh Trì sẽ bị gán cho cái mác kỳ quái gì nữa.
Diệp Hủ vội vàng cắt ngang lời Nguyễn Linh: "Ờ, mẹ không muốn hỏi gì khác sao? Liên quan đến con người khác của mẹ."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ vài giây, cho đến khi Diệp Hủ lảng tránh ánh mắt của cô.
Cuối cùng cô nảy sinh lòng trắc ẩn mà nói: "Được rồi."
Diệp Hủ thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Linh uống một ngụm nước, chống cằm nhìn Diệp Hủ: "Trong thế giới kia của cậu, tôi làm công việc gì?"
Diệp Hủ suy nghĩ một chút, nói đâu ra đấy: "Mẹ mở một studio chụp ảnh, là chủ của studio. Hầu hết thời gian chịu trách nhiệm quản lý và thiết kế chủ đề chụp ảnh, nhưng thỉnh thoảng, cũng sẽ đích thân đến studio trang điểm và chụp ảnh cho khách hàng."
Mắt Nguyễn Linh sáng lên.
Cô nhìn Diệp Hủ: "Bây giờ, tôi có vẻ hơi tin lời cậu nói rồi."
Diệp Hủ: "Tại sao?"
Nguyễn Linh cười: "Vì cái cậu nói, đúng là công việc tôi thích làm."
Ánh mắt cô rạng rỡ, còn tràn đầy niềm khao khát hướng tới tương lai.
Diệp Hủ nhếch miệng cười, tâm trạng cũng vui vẻ theo.
Cậu không nhịn được mà tiếp tục nói: "Không chỉ là studio chụp ảnh, mẹ còn mở cửa hàng quần áo, nhưng là một cửa hàng trực tuyến. À đúng rồi, ngoài những thứ này, mẹ còn đầu tư vào một số bộ phim truyền hình..."
Diệp Hủ vốn không phải là người hay nói nhiều.
Nhưng vào lúc này, cậu bỗng dưng trở nên hoạt ngôn.
Vì Diệp Hủ phát hiện ra rằng, khi cậu nói những điều này, đôi mắt của Nguyễn Linh trở nên cực kỳ s̴áng.
Đợi đến khi Diệp Hủ hoàn hồn, cậu mới phát hiện ra rằng mình đã liên tục nói một tràng thật dài, thậm chí cổ họng còn hơi khô.
Diệp Hủ ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, uống một ngụm trà chanh trong tay.
Nguyễn Linh không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của Diệp Hủ.
Cô dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn về phía trước, vô thức cắn ống hút bằng răng.
Một lúc sau, Nguyễn Linh nhìn về phía Diệp Hủ, mỉm cười: "Bất kể cậu có thật sự xuyên không đến đây hay không, cũng cảm ơn cậu vì đã nói những điều này với tôi."
Diệp Hủ sững sờ.
Nguyễn Linh nhẹ nhàng nói: “Xem như là trao đổi, cậu có câu hỏi gì muốn hỏi tôi không?”
Diệp Hủ: "..."
Cậu vô thức mím môi.
Bỗng nhiên trong lòng cậu nảy ra một câu hỏi mà cậu từng rất muốn biết, nhưng vì nhiều lý do mà từ đầu đến cuối cậu không dám hỏi.
Nếu là Nguyễn Linh của thế giới này...
Nguyễn Linh dường như nhìn thấu sự do dự của cậu, mỉm cười rạng rỡ nói: "Cơ hội ngàn năm có một, hết hạn là không tính đâu."
Diệp Hủ do dự mở miệng: "Nếu..."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Ừ?"
Diệp Hủ: "Nếu sau này kết hôn mà mãi không có được một đứa con do chính mình sinh ra, mẹ có cảm thấy tiếc nuối không?"
Sắc mặt Nguyễn Linh hơi khựng lại.
Tim Diệp Hủ bỗng đập nhanh hơn: "Mẹ không muốn trả lời cũng không sao..."
Nguyễn Linh: "Câu hỏi này, thật ra cậu muốn hỏi Nguyễn Linh của thế giới kia, đúng không?"
Khi Diệp Hủ kể cho Nguyễn Linh nghe về chuyện ở thế giới kia, để cô dễ tiếp nhận hơn, cậu đã che giấu đi phần lớn chi tiết.
Nhưng việc cô không phải là mẹ ruột của cậu, Diệp Hủ không hề che giấu.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ đầy vẻ dò xét, giống như Nguyễn Linh của thế giới kia, dường như có thể nhìn thấu mọi lời nói dối của cậu.
Diệp Hủ gật đầu thừa nhậ̵n: "Ừ."
Nguyễn Linh: "Vậy ở thế giới kia, tại sao cậu không hỏi?"
Diệp Hủ rũ mắt xuống.
Là một người nổi tiếng trong trường, cậu đương nhiên cũng nghe được đủ loại lời bàn tán.
Sau khi biết được tình cảm của Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh rất tốt, có người đã bàn tán rằng liệu sau này cậu có thêm một em trai hay em gái hay không.
Lúc đầu, Diệp Hủ muốn hỏi, nhưng không dám hỏi.
Cậu không biết mình muốn gì, càng lo lắng rằng khi Nguyễn Linh hỏi ngược lại suy nghĩ của cậu, cậu sẽ không trả lời được.
Sau đó, Nguyễn Linh vô tình đề cập hơn một lần rằng cô không định sinh con, cứ như vậy là tốt rồi.
Vì thế, dần dần Diệp Hủ cũng không còn vướng bận chuyện này nữa.
Tuy nhiên, lúc này đây gặp lại Nguyễn Linh lúc khi trẻ, Diệp Hủ đột nhiên lại nhận thức một cách rõ ràng.
Nếu Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì gặp nhau chưa có cậu, thì họ... có lẽ sẽ có đứa con của riêng mình.
Nếu không có cậu... họ sẽ hạnh phúc hơn chăng?
Diệp Hủ mơ hồ suy nghĩ như vậy.
Bên tai vang lên giọng nói của Nguyễn Linh, đɑng gọi tên cậu: "Diệp Hủ."
Diệp Hủ h0àn hồn: "Cái gì?"
Nguyễn Linh: "Câu hỏi này, tôi thực sự có thể trả lời cậu."
Trái tim Diệp Hủ đột nhiên đập nhanh.
Nguyễn Linh cong môi cười, chậm rãi nói: "Tôi đã sớm nghĩ rồi. Nếu một ngày nào đó tôi chọn kết hôn, thì đối phương nhất định phải đáp ứng ba điều kiện."
Cô nghiêm túc giơ ngón tay lên đếm: "Thứ nhất, anh ấy nhất định phải là một người đẹp trai, như vậy mỗi ngày nhìn sẽ không thấy chán. Thứ hai, anh ấy phải tôn trọng quyết định và sắp xếp của tôi, không được ép buộc tôi vì hôn nhân mà đánh mất bản thân."
Nói đến đây, Nguyễn Linh dừng lại nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "Vậy thứ ba thì sao?"
Nguyễn Linh cười híp mắt nói: "Thứ ba, không được để tôi sinh con."
Diệp Hủ ngẩn ngườι.
Nguyễn Linh: "Cho nên, tôi vốn dĩ không định sinh con, không liên quan gì đến cậu cả."
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Tôi nghĩ, bất kể là Nguyễn Linh nào, suy nghĩ cũng sẽ giống nhau thôi. Tuy nhiên nếu cậu thực sự không yên tâm, vậy đến lúc đó cậu có thể hỏi lại Nguyễn Linh của thế giới đó, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ sẵn lòng trả lời anh một cách vhân thành."
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, trong lòng đột nhiên có một cảm giác không nói nên lời.
Người trước mặt này và mẹ của cậu không hoàn toàn là một người, cũng có những trải nghiệm khác nhau.
Nhưng cô lại một lần nữa hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, còn nhanh chóng an ủi cậu, giống như mọi lần trước đó.
Chốc lát, Diệp Hủ gật đầu: "Ừm."
Hai người lại ngồi bên nhau một lúc.
Nguyễn Linh bỗng nói:“Thực ra vừa rồi nghe cậu nói những điều đó, tôi thật sự rất vui. Bởi vì tôi ở một thế giới khác, không bị thực tế ép buộc làm công việc mình không thích, cũng không vì áp lực của thế tục mà sinh con, vấn đề duy nhất còn lại là…”
Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Hủ: “Chuyện đối tượng kết hôn có phải là anh chàng đẹp trai hay không, vẫn chưa chắc chắn lắm.”
Diệp Hủ: “…”
Cậu hắng giọng: “Mẹ của thế giới kia từng nói với con, mẹ cảm thấy bố con rất đẹp trai.”
Nguyễn Linh: “Vậy…”
Diệp Hủ: “Vóc dáng cũng rất cao, cao hơn con một chút. Và còn tập thể dục thường xuyên, rất khỏe mạnh, không có bệnh gì lạ.”
Nguyễn Linh mỉm cười hài lòng: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
Chương 247
Thực ra Diệp Hủ dao động.
Cậu nghĩ, Nguyễn Linh dường như đã tin cậu, cũng không coi cậu là kẻ biến rɦái hay tâm thần.
Vậy thì cho dù cậu có nói với Nguyễn Linh rằng chồng của cô ở thế giới khác là Diệp Cảnh Trì, chắc cũng sẽ không có vấn đề gì?
Nhưng điều khiến Diệp Hủ không ngờ rằng, ngay khi cậu chuẩn bị cắn răng nói ra sự thật, thì lại bị Nguyễn Linh cản trở.
Nguyễn Linh nói thế này: “Tôi suy nghĩ kỹ lại, bỗng cảm thấy cậu không nên nói cho tôi biết người đó là ai.”
Diệp Hủ sửng sốt: “Tại sao?”
Nguyễn Linh: "Vì tôi không muốn để cái gọi là tương lai ảnh hưởng đến quyết định hiện tại của tôi. Nếu tôi và anh ấy thực sự có duyên, thì dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ đến với nhau. Nếu không có duyên, thì ép buộc cũng chẳng hạnh phúc, cậu nói có đúng không?"
...
Sau khi Nguyễn Linh quyết tâm không hỏi nữa, trái lại Diệp Hủ càng thêm bồn chồn.
Giống như có một bí mật giấu trong lòng, nhưng không thể nói với ai.
Suy đi nghĩ lại, Diệp Hủ quyết định vẫn nên chóng tìm cách gặp Diệp Cảnh Trì.
Vì vậy, sau khi chia tay Nguyễn Linh, Diệp Hủ lập tức hành động, bắt đầu dò hỏi về thời khóa biểu của Diệp Cảnh
Diệp Cảnh Trì rất nổi tiếng, cộng thêm có sự giúp của Trần Tùng Dương, vjệc này cũng không kho".
Rất nhanh, Diệp Hủ biết được Diệp Cảnh Trì sẽ có một tiết học chuyên ngành vào buổi chiều, cũng đã biết được thời gian và địa điểm.
Diệp Hủ ăn trưa xong, không ngủ trưa, mà đến lớp học sớm hơn một tiếng.
Sau nửa tiếng thấp thỏm, Diệp Hủ đã gặp được Diệp Cảnh Trì.
Để không bỏ lỡ bất kỳ ai đi vào, Diệp Hủ ngồi ở vị trí gần cửa lớp học.
Vì vậy, Diệp Cảnh Trì vừa bước vào lớp học, Diệp Hủ đã phát hiện ra.
Tim Diệp Hủ đập nhanh.
Tưởng tượng là một chuyện, thật sự gặp được lại là một chuyện khác.
Diệp Cảnh Trì khi còn trẻ có ngũ quan rất giống với ấn tượng của Diệp Hủ, nhưng lại có một loại khí chất khác biệt không thể miêu tả được.
Diệp Hủ còn chưa kịp phản ứng gì, tầm mắt của Diệp Cảnh Trì đã như vô tình lướt qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngay giây tiếp theo, Diệp Cảnh Trì đã đi tới.
Diệp Hủ: "..."
Để tránh lặp lại sai lầm, ngay từ đầu đã gây ra hiểu lầm thì lần này Diệp Hủ lấy một quyển sách đặt trên bàn làm vật che, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn về phía cửa.
Mà tại sao Diệp Cảnh Trì vẫn tìm đến?
Hơn nữa, tại sao lúc này bố cậu trông còn đáng sợ hơn cả lúc ba mươi mấy tuổi vậy?
Trong nháy mắt, Diệp Hủ thậm chí nảy sinh ý định muốn bỏ chạy.
Diệp Cảnh Trì: "Xin lỗi, cho hỏi tên cậu là gì vậy?"
Diệp Hủ: "..."
Rất tốt, hiện tại cậu đã xác nhận: không chỉ mẹ cậu, mà bố cậu cũng không nhận ra cậu.
Do dự một chút, Diệp Hủ vẫn nói ra tên của mình.
Diệp Hủ đã hỏi thăm, trường học không quy định không được tới lớp học chuyên ngành để nghe giảng, cho nên cậu xuất hiện ở đây cũng không vi phạm bất kỳ quy định nào của trường.
Trong mắt Diệp Cảnh Trì dường như lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại trở nên hoang mang.
Tim Diệp Hủ đập hơi nhanh.
Chẳng lẽ... bố cậu nhớ ra cậu?
Diệp Hủ căng thẳng nhìn phiên bản trẻ tuổi của Diệp Cảnh Trì, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Rồi cậu nghe Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt nói ra vài chữ: "Được, làm phiền rồi."
Tiếp theo, Diệp Cảnh Trì quay người, đi đến chỗ ngồi bên kia của lớp học.
Diệp Hủ: "..."
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
...
Lúc ngủ trưa, Diệp Cảnh Trì mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh đứng ở cổng trường, dường như đang chờ đợi ai đó.
Một lúc sau, một thiếu niên bước ra khỏi trường.
Trong mơ anh lên tiếng, gọi đối phương là "Tiểu Hủ".
Thiếu niên hỏi anh: "Cô ấy không đến sao?"
Giọng anh hết sức dịu dàng: "Cô ấy vẫn còn ở studio, bố đến đón con trước, rồi chúng ta cùng đi tìm cô ấy."
Thiếu niên gật đầu.
Trong mơ, anh lại hỏi: "Kỳ thi thế nào?"
Thiếu niên nhoẻn miệng cười: "Lần họp phụ huynh này, hẳn là cô ấy có thể tiếp tục khoe khoang rồi."
Trong mơ anh đã mỉm cười.
...
Sau khi tỉnh dậy, Diệp Cảnh Trì có chút ngẩn ngơ.
Đôi khi Diệp Cảnh Trì tỉnh dậy cũng sẽ mơ hồ nhớ được những chuyện trong mơ.
Nhưng lần mơ này lại khác với những lần trước.
Người đối thoại với anh trong giấc mơ, Diệp Cảnh Trì hoàn toàn không có ấn tượng ở ngoài đời, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Hơn nữa: “cô ấy" mà họ nhắc đến là ai?
Dù sao cũng chỉ là mơ, Diệp Cảnh Trì nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, cầm sách giáo khoa đến lớp học chuyên ngành đầu tiên vào buổi chiều.
Tuy nhiên, vừa bước vào lớp học, anh lại nhìn thấy gương mặt y hệt ở trong giấc mơ của mình.
Diệp Cảnh Trì rất ít khi kích động, nhưng chuyện lần này sự quá kỳ lạ, khiến anh không nhịn được mà tiến lên hỏi tên của đối phương.
Sau khi nhận được câu trả lời, trong lòng Diệp Cảnh Trì càng thêm nghi hoặc.
Ngay cả tên cũng trùng khớp với giấc mơ của mình.
May mắn thay, khả năng tập trung của Diệp Cảnh Trì từ nhỏ đã rất tốt, so với người thường, anh dễ dàng loại bỏ ảnh hưởng của người và những vật xung quanh hơn.
Vì vậy, cho dù trong lòng nhiều nghi vấn, nhưng sau khi tiếng báo vào lớp vang lên, Diệp Cảnh Trì vẫn gạt bỏ tạp niệm, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Sau giờ học, Diệp Cảnh Trì nhìn thấy Diệp Hủ đi đến.
Người đối diện rõ ràng rất căng thẳng.
"Xin hỏi..." Đầu lưỡi của Diệp Hủ cứ như đɑng đánh nhau: “Tôi có thể thêm thông tin liên lạc của anh không? Là thế này, tôi rất hứng thú với môn học này, ờ..."
Diệp Cảnh Trì: "Có thể."
Người đối diện ngẩn ra một chút.
Diệp Cảnh Trì: "Số điện thoại có được không?"
Diệp Hủ: "Được, được."
...
Giấc mơ kỳ lạ đó không ảnh h̵ưởng nhiều đến Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì đã tự thuyết phục bản thân.
Có lẽ là lúc báo danh học kỳ mớᎥ vào ngày hôm qua, anh đã gặp người đó một lần và cũng đã nghe được tên của người đó.
Bộ não con người rất kỳ diệu, mặc dù bản thân bạn không có ấn tượng gì, nhưng rất có thể tiềm thức đã ghi nhớ.
Mà ở trong giấc mơ, tiềm thức lại xuất hiện, vì liền xuất hiện sự kiện có chút dị này đây.
Người ngoài đời xuất hiện trong mơ là chuyện hết sức bình thường, sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Cảnh Trì liền vứt chuyện này sang một bên.
Anh vẫn đi học như thường lệ, đọc sách và đi ăn tối ở căng tin với bạn cùng phòng vào buổi tối.
Lúc xếp hàng, bạn cùng phòng oán trách Diệp Cảnh Trì: "Hôm nay tổng cộng có ba đàn em thêm vào wechat của tôi, tôi nghĩ thế nào cũng phải có một người hướng về phía tôi, kết quả cậu đoán xem thế nào?"
Bạn cùng phòng tức giận bất bình lắc đầu: "Tất cả đều muốn thông qua tôi để kết bạn với cậu! Tôi đều đã giúp cậu từ chối rồi, nhưng tổn thất tinh thần này - -“
Diệp Cảnh Trì kịp thời lên tiếng: "Bữa này tôi mời cậu.”
Bạn cùng phòng cười he he: "Được! Chỉ chờ những lời này của cậu thôi!”
Cảnh Trì giúp bạn cùng phòng quẹt thẻ cơm, hai người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Bạn cùng phòng hào hứng bừng bừng nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Cảnh Trì à, cậu thật sự không cân nhắc chuyện thêm phương thức liên lạc với mấy đàn em đó sao? Người ta cũng nhiệt tình lắm đó!”
Vẻ ḿặť Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt: "Không cần cân nhắc.”
Bạn cùng phòng: "Tại sao?"
Diệp Cảnh Trì: "Tạm thời tôi không có ý định yêu đương.”
Bạn cùng phòng: "Cậu không thử làm sao biết? Nói không chừng khi trò chuyện rồi, liền nảy sinh ý định?”
Diệp Cảnh Trì im lặng ăn cơm, không đáp lời.
Bạn cùng phòng tiếp tục nói: "Có điều nói như vậy cũng phải, cậu định sau khi tốt nghiệp đại học chính quy thì sẽ ra nước ngoài học nghiên cứu sinh mà, đúng không? Yêu xa vẫn rất khó - -
bạn cùng phòng của tôi có một người anh em, yêu đương nhiều năm vẫn rất tốt đẹp, vừa ra nước ngoài hai tháng liền chia tay rồi.”
Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt uống một ngụm nước.
Bạn cùng phòng: "Tuy nhiên cũng không chắc chắn đâu! Biết đâu đàn em nguyện ý vì tình yêu mà hy sinh, cùng cậu nước ngoài thì sao? Hoặc là người ta nguyện ý chờ anh trở về ——"
Diệp Cảnh Trì rốt cục lên tiếng: "Sao tôi lại cảm thấy chuyện này cậu còn tích cực hơn cả bản thân tôi vậy? Đến cả vấn đề yêu xa cũng giúp tôi suy xét rồi."
Bạn cùng phòng cười gượng gạo: "Ha ha, thì tự dưng nhắc tới chuyện này nên nói luôn! Đúng rồi, lần này đàn em mới đến, có một người đặc biệt xinh đẹp, cậu nghe nói chưa?"
Diệp Cảnh Trì: "Chưa."
Bạn cùng phòng thao thao bất tuyệt: "Tên là Nguyễn Linh, thật sự đặc biệt xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, có thể sánh với hoa khôi trường điện ảnh bên cạnh! Hôm qua lúc báo cáo còn bị vây xem, tôi cho cậu xem ảnh ——"
Diệp Cảnh Trì muốn từ chối.
Nhưng bạn cùng phòng quá nhiệt tình, đã bất chấp phân trần giơ ảnh lên trước mặt anh.
Diệp Cảnh Trì: "..."
Bạn cùng phòng dương dương tự đắc nói: "Thế nào, tôi không nói quá chứ? Có phải là đẹp lắm không!"
Thấy Diệp Cảnh Trì không nói lời nào, bạn cùng phòng lại nói: "Chẳng qua nghe nói rất khó theo đuổi, tôi có một người bạn đi xin phương thức liên lạc, bị từ chối gọn gàng sạch sẽ. Mà cũng đúng thôi, một cô gái xinh đẹp như vậy, yêu cầu khẳng định cũng cao, nh̵ưng nếu là Cảnh Trì cậu ra tay thì…”
Diệp Cảnh Trì: "Đừng lôi tôi vào, tôi không định theo đuổi người ta."
Bạn cùng phòng bĩu môi: "…… Được rồi được rồi, xinh đẹp như vậy mà cũng không độn̴g lòng, chẳng lẽ là thật sự định cả đời sống độc thân sao?"
…
Buổi tối hôm đó, Diệp Cảnh Trì vẫn rửa mặt đi ngủ như lệ.
Từ khi lên đại học tới nay, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh vô cùng có quy luật, ngày nào cũng lên giường đi ngủ trước nửa tiếng tắt đèn, sáu giờ rưỡi sáng hôm sau lại thức dậy.
Diệp Cảnh Trì phát hiện mình ở trong một phòng ngủ, xung quanh trang hoàng vô cùng xa lạ.
Rất nhanh anh liền ý thức được, mình lại nằm mơ.
Dường như anh lại đang chờ đợi ai đấy, trong tay cầm một quyển sách, tầm mắt nhưng cũng không có dừng lại ở chữ viết trên sách.
Không biết qua bao lâu, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Diệp Cảnh Trì nhìn về phía thanh âm truyền đến, là một người phụ nữ quấn khăn tắm đi tới.
Anh đứng lên nghênh đón, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Diệp Cảnh Trì chưa từng hôn ai, nhưng trong mơ động tác của anh lại tự nhiên như thế, giống như đã làm qua hàng trăm hàng ngàn lần.
Anh bị một loại cảm xúc xa lạ chi phối, trong lồng ngực dâng trào khát vọng khó có thể ức chế.
Muốn ra sức ôm cô, hôn cô.
Mà anh thực sự đã làm thế.
Khi hai người cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại, cô bị anh đè dưới người, mái tóc dài rải rác trên chăn.
……
Khi tỉnh dậy, quần áo ngủ của Diệp Cảnh Trì gần như ướt đẫm.
...
Buổi học sáng hôm sau, lần đầu tiên tâm ý của Diệp Cảnh Trì có chút không yên.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng phát hiện ra sự khác thường của Diệp Cảnh Trì, liên tục kinh ngạc nói rằng học trò cưng của các giáo sư, vậy mà cũng có một ngày mất tập trung trong giờ học.
Diệp Cảnh Trì nói một câu "Tối qua không ngủ ngon", mặc cho bạn cùng phòng truy hỏi, cũng không giải thích thêm câu thứ hai.
Vào giờ ăn trưa, bạn cùng phòng và những người bạn khác đi ăn cùng nhau, Diệp Cảnh Trì một mình đến nhà ăn.
Nhà ăn vào giờ ăn trưa có rất nhiều người, sau khi Diệp Cảnh Trì lấy thức ăn, suýt chút nữa va phải người đi ngược chiều.
Diệp Cảnh Trì hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Đối diện là một nam và một nữ, sau khi nhìn rõ dung mạo của hai ngườι, Diệp Cảnh Trì hiếm khi ngẩn người.
Một trong số họ thốt ra một chữ, lại đột ngột dừng lại ở âm tiết cuối trước khi nói ra hoàn toàn.
Còn người kia...
Cảnh tượng trong mơ chợt hiện lên trước mắt, sắc mặt Diệp Cảnh Trì đột nhiên căng thẳng.
Chương 248
Nguyễn Linh đang nghiên cứu thức ăn trong đĩa của hai người.
“Có vẻ như…” Nguyễn Linh nhăn mày: “Thịt mà cô ấy cho cậu, nhiều hơn tôi một chút thì phải?”
Chờ một giây không nhận được câu trả lời, Linh nhìn sang Diệp Hủ ở bên cạnh, phát hiện ra cậu đang nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó.
Nguyễn Linh nhìn theo ánh mắt của Diệp Hủ.
Đó là một bóng lưng cao ráo và hơi gầy, dáng người thẳng tắp đẹp đẽ.
Chỉ vừa kịp nhìn một cái, bóng dáng đó đã biến mất trong đám đông.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Cậu đang nhìn ai thế?”
Diệp Hủ đột nhiên tỉnh “Con…”
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn Diệp Hủ: “Là bạn của cậu à?”
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên: “… Một người bạn cùng lớp mà tôi gặp ở lớp trước.”
Vừa rồi cậu và Diệp Cảnh Trì đã chạm mắt nhau, trong giây lát suýt nữa thì cậu đã thốt ra một tiếng “Bố”.
May mắn là cậu kịp phản ứng lại, cũng không ai để ý.
Diệp Hủ rất chắc chắn, Diệp Cảnh Trì cũng đã nhận ra mình.
Tuy nhiên, Diệp Hủ vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì, thì đối phương lại nhanh chóng rời đi như thể đang tránh mặt cậu.
Diệp Hủ hoàn toàn không nổi.
Hình như cậu… không hề làm gì đắc tội với bố cậu cả.
Hôm qua sau khi lấy được số điện thoại của Diệp Cảnh Trì, Diệp Hủ trở về nhà do dự một lúc lâu, rồi gửi lời mời kết bạn cho đối phương.
Không lâu sau, Diệp Cảnh Trì đã đồng ý.
Tuy nhiên, sau khi kết bạn, Diệp Hủ cũng không dám gửi tin nhắn cho đối phương.
Đồng thời là phiên bản trẻ tuổi của bố mẹ, nhưng đối mặt với Nguyễn Linh, Diệp Hủ có thể kể hết mọi chuyện về việc xuyên không.
Nhưng về phần Diệp Cảnh Trì, Diệp Hủ lại có chút không dám.
Không biết là vì Diệp Cảnh Trì trong thế giới này dường như rất khó gần, hay là vì trông con người Diệp Cảnh Trì không giống như người sẽ tin vào chuyện xuyên không.
Nói chung, cuối cùng Diệp Hủ vẫn không gửi gì, hai người sau khi kết bạn, im lặng một cách ăn ý.
Nguyễn Linh “ồ” một tiếng, không còn hỏi nữa.
Cô lại tập trung đồ ăn: “Cậu xem, thịt trong món thịt kho tàu của cậu, không phải nhiều hơn của tôi à? Tôi chỉ có bốn miếng, còn cậu thì một, hai, ba… không ngờ lại có tận sáu miếng!”
Diệp Hủ: “Chúng ta đổi cho nhau nhé?”
Nguyễn Linh: “Không cần, tôi không thích ăn cải cúc mà cậu ɢọι.”
Diệp Hủ nói: "Mẹ có thể lấy thịt thôi."
Nguyễn Linh liếc mắt nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh trầm ngâm: "Cũng được! gì cậu cũng là con trai của tôi, chia cho tôi đồ ngon là lẽ đương nhiên!"
Hai ngườι vừa đi tìm chỗ ngồi vừa trò chuyện, Nguyễn Linh nói chuyện cũng không cố ý hạ thấp giọng.
Nhà ăn rất đông, cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai người khác.
"Xem bạn trai nhà người ta tốt chưa kìa, sẵn sàng chia thịt cho bạn gái! Không giống như anh, ngày nào cũng giành đồ ăn với em!”
"Nhưng nói đi nói lại, bây giờ thú vui của các cặp đôi yêu nhau đều như vậy sao? Lại tự xưng là con trai..."
...
Nguyễn Linh và Diệp Hủ tìm được một chỗ trống ngồi xuống.
Diệp Hủ tự giác gắp một miếng thịt kho tàu trong đĩa cho Nguyễn Linh.
Khi định gắp miếng thứ hai, Nguyễn Linh ngăn cản.
Nguyễn Linh: "Được rồi được rồi, một miếng là đủ rồi."
Diệp Hủ: "Mẹ có muốn uống canh không? Để con đi múc."
Nguyễn Linh: "Được."
Diệp Hủ đứng dậy đi múc canh.
Nguyễn Linh ăn một miếng cơm, cảm thấy có một ánh mắt rơi vào lưng mình.
Cảm giác của cô luôn nhạy bén, quay đầu lại nhìn, nhanh chóng định vị được hướng đến của ánh mắt.
Ở vị trí cách nhau một hàng, có một người đang nhìn về phía này.
Gần như khoảnh khắc cô nhìn sang thì người đó cũng đã thu hồi ánh mắt, vô tư cúi đầu uống một ngụm canh.
Nguyễn Linh: "..."
Là trùng hợp sao?
Nguyễn Linh thu hồi ánh mắt của mình.
Cô nghĩ, người này trông cũng khá đẹp trai.
Diệp Hủ bưng hai bát canh, đặt một bát trong tay Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh: "Cảm ơn."
Diệp Hủ có chút không thoải mái: "Trước đây ở nhà, mẹ không bao giờ nói cảm ơn với con."
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày, cố tình hiểu lầm ý của cậu: "Vậy à? Có phải là cậu có chút oán hận trong lòng, chỉ là chưa có cơ hội để nói ra không?"
Diệp Hủ lập tức nói: "Không phải! Con chỉ muốn nói là bây giờ mẹ cũng không cần..."
Giải thích được một nửa, Diệp Hủ nhậ̵n ra Nguyễn Linh đang đùa giỡn.
Nguyễn Linh quả nhiên đã cười phá lên.
Cô vừa cười vừa nói: "Không phải chứ, nếu chúng ta ở thế giới kia rất quen thuộc, sao cậu lại không thể nghe ra tôi đang nói đùa?"
Diệp Hủ đáp một cách mất tự nhiên: "Nói chung, mẹ không cần nói cảm ơn, cho mẹ thêm bát canh là điều nên làm."
Nguyễn Linh: "Biết rồi."
Hai ngườι ăn một lúc, Diệp Hủ k͙hông nhịn được hỏi: "Vậy bây giờ... mẹ đã tin những gì con nói chưa?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Cậu cứ hỏi chuyện này mãi, có quan trọng sao?"
Diệp Hủ sững người.
Có vẻ như, thật sự cũng không quan trọng lắm.
Dù cô nghĩ gì, chỉ cần họ có thể tiếp tục như thế này, cậu đã rất hài lòng rồi.
Được gặp lại Nguyễn Linh lúc 18 tuổi và trở thành bạn của cô, đó là một trải nghiệm rất kỳ diệu.
Nhưng...
Cuộc đời của cô trong thế giới này sẽ như thế nào đây?
Diệp Hủ bất giác tìm kiếm bóng dáng của bố mình trong căng tin.
Rồi cậu bất ngờ chạm mắt với Diệp Cảnh Trì.
Trong nháy mắt, Diệp giữ thẳng lưng.
May mắn thay, Nguyễn Linh đang tập trung ăn uống nên không nhậ̵n thấy sự khác thường của cậu.
Giữa Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì cách nhau cả một dãy bàn, nhưng Diệp Hủ vẫn có thể chắc chắn một điều: Bố cậu đang nhìn họ.
Mà thần thái của anh rất khó đoán, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Trong lòng Diệp Hủ bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Cậu và Nguyễn Linh cùng nhau ăn uống vui vẻ như vậy, liệu bố cậu... có hiểu lầm gì không?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, khiến cả người Diệp Hủ như nghẹn lại, ăn cơm cũng có chút khó nuốt.
Nguyễn Linh lúc nào cũng ăn uống chậm rãi, theo lời cô nói, ăn quá nhanh là lãng phí đồ ăn.
Diệp Hủ vẫn đang suy nghĩ, cũng ăn không nhanh.
Vậy là hai người ăn được nửa chừng, Diệp Cảnh đã ăn xong đứng dậy.
Ánh mắt Diệp Hủ dõi theo bóng lưng Diệp Cảnh Trì rời đi, do dự nửa ngày, lấy điện thoại ra.
[Diệp Hủ: Đàn anh, trùng hợp quá.]
[Diệp Hủ: Vừa rồi tôi và chị họ ở căng tin ăn cơm, hình như thấy anh rồi.]
[Diệp Hủ: Tuy nhiên chưa kịp chào hỏi anh, anh đã đi mất.]
...
Buổi chiều lên lớp, Diệp Hủ nhìn điện thoại mấy lần.
Diệp Cảnh Trì vẫn chưa trả lời.
Diệp Hủ thấm thía sâu sắc một đạo lý: Hóa ra một thứ gì đó cho đến khi mất đi, mới biết được nó quý giá như thế nào.
Trước đây bố cậu hầu hết đều trả lời ngay tức thì, cho dù có lúc bận rộn, cũng chưa giờ không trả lời tin nhắn của cậu quá hai tiếng.
Tất nhiên, lúc đó cậu cũng không hay gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì.
Còn bây giờ, đã qua mấy tiếng đồng hồ, trong hộp thoại của cậu và Diệp Cảnh Trì ngoài thông tin chào hỏi mặc định, chỉ còn lại mấy câu nói của Diệp Hủ.
Sau khi nhìn điện thoại không biết bao nhiêu lần, Diệp Hủ cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật——"
Diệp Cảnh Trì chắc chắn đã xem tin nhắn của cậu, nhưng anh không có ý định trả lời.
Là bạn cùng lớp, Diệp Hủ và Nguyễn Linh cùng học một lớp.
Trong giờ học, họ lại ngồi cạnh nhau một cách tự nhiên.
Hành động xem điện thoại thường xuyên của Diệp Hủ cũng lọt vào mắt Nguyễn Linh.
Trong giờ giải lao, Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: "Cậu đang đợi tin nhắn của ai vậy?"
Diệp Hủ giật mình, vô thức nói: "À? Con... "
Nguyễn Linh: "Không phải là bố cậu đó chứ?"
Diệp Hủ: "..."
Tại sao cô luôn đoán đúng suy nghĩ của cậu vậy?
Chương 249
Nguyễn Linh mỉm cười nhìn Diệp Hủ: "Bây giờ cậu đang nghĩ, sao tôi đoán ra được đúng không?"
Diệp Hủ chau mày.
Nguyễn Linh nghiêm túc: "Vì tôi là mẹ của cậu, đây gọi là cảm ứng tâm điện."
Diệp Hủ mở to hai mắt.
Nguyễn Linh nhịn được hai giây, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đến hoa cả mắt: "Đừng nói là cậu tin nhé?"
Diệp Hủ im lặng.
Nguyễn Linh cong khóe môi: "Không phải cậu nói là cậu xuyên không đến đây sao? Cậu ở thế giới này lại chẳng quen biết ai, ngườι khiến cậu lo lắng đến mức cứ bồn chồn chờ tin tức chắc chắn chỉ có bố cậu thôi."
Diệp Hủ không thể phản bác.
Nguyễn Linh nhìn cậu bằng ánh mắt an ủi: "Cậu yên tâm, tôi đã nói là không hỏi thì là không thật mà.”
Diệp Hủ nhìn cô, ấp úng không nói lời.
Cậu có thể nói cho cô biết, lúc này cậu thực sự rất muốn nói cho cô biết bố cậu là ai.
Nếu không thì theo tình hình hiện tại, hai người một người sắp tốt nghiệp đại học, một người vừa mớᎥ nhập học, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ gặp nhau.
Nguyễn Linh lại nói: "Nhưng tôi nghĩ, đã đến thì cứ thuận theo ý trời. Cậu cũng không cần phải lo lắng quá, ngoài việc tìm cách liên lạc với người thân của cậu, cậu cũng có thể cân nhắc việc làm quen với những người bạn mớᎥ gì đó."
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, có chút không theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của cô.
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Cậu nghĩ đi, cậu xuyên không đến đây chắc chắn là có nguyên nhân của nó. đâu đây là một bộ tiểu thuyết ngôn tình, mà cậu xuyên không đến đây chính là để gặp được tình yêu đích thực của mình thì sao?"
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh nói như đinh đóng cột: "Vì vậy cậu nên làm quen với một số người mới, biết đâu lại gặp được nữ chính định mệnh của cậu."
Diệp Hủ: "Con không có ý định..."
Nguyễn Linh ngắt lời cậu: "Đừng nói quá tuyệt đối."
Cô mỉm cười rạng rỡ, vỗ nhẹ vào vai Diệp Hủ: "Tối nay có một bữa tiệc, cậu có muốn đi cùng với tôi không, coi như là để gặp gỡ những người bạn mới."
...
Tối hôm đó là bữa tiệc đồng hương do một đàn anh trong trường tổ chức.
Nguyễn Linh với tư cách là một sinh viên mới nổi tiếng nhờ vẻ đẹp ngay khi vừa mới nhập học, tự nhiên cũng nhận được lời mời.
Mặc dù là bữa tiệc đồng hương, nh̵ưng đàn anh đã nói mọi người đều có thể mang theo bạn bè đến, để mọi người đông vui hơn.
Khi Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng xuất hiện trong bữa tiệc, họ lập tức thu hút ánh nhìn của phần lớn mọi người.
Có ngườι đùa: "Ôi trời, năm nay sinh viên mớᎥ của trường chúng ta có nhan sắc cao thật đấy! Hai người đứng cạnh nhau, quả là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt!"
Người khác nói: "Đúng vậy, đáng tiếc lần này không mời đàn anh Diệp đến, nếu không thì ba người đứng cạnh nhau, cảnh tượng chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn!"
Một ngườι khác phụ họa: "Đúng rồi đàn anh, dạo này sao đàn anh Diệp không tham gia bữa tiệc nào nữa vậy?"
Đàn anh tổ chức bữa tiệc lắc đầu bất lực: "Không có cách nào, tôi đã mời rồi, nhưng cậu ấy nói cậu ấy có việc bận."
"Có vẻ như mặt mũi của anh vẫn chưa đủ!"
"Lần sau lần sau, lần sau tổ chức bữa tiệc, tôi nhất định sẽ nghĩ cách mời cậu ấy đến!"
...
Thấy Nguyễn Linh và Diệp Hủ đến cùng nhau, có người dò hỏi: "Mới khai giảng hai ngày, hai người đã..."
Nguyễn Linh mặt không chút thay đổi, nhìn người nói câu đó rồi đáp lại: "Không, chúng tôi chỉ là bạn bè."
Lời này vừa nói ra, trong lòng nhiều nam sinh đều đang sôi sục.
Dù cho quan hệ giữa Nguyễn Linh và Diệp Hủ là gì đi nữa, chỉ cần có lời này của Nguyễn Linh, thì họ vẫn còn cơ hội.
Là người tổ chức bữa tiệc, đàn anh vẫy vẫy Nguyễn Linh để cô ngồi xuống, Diệp Hủ cũng muốn đi theo.
Diệp Hủ vốn không có hứng thú với bữa tiệc, cũng không có ý định làm quen với "nữ chính định mệnh".
Lần này đi cùng Nguyễn Linh, chỉ đơn giản là vì lo lắng cho cô.
Tuy nhiên, Diệp Hủ vừa bước đi được một bước, đã bị chặn lại.
Đàn anh cười tươi nói: "Diệp Hủ, phải không? Lần này bữa tiệc của chúng ta là để cho những người chưa quen biết nhau có cơ hội làm quen với nhau. Mọi người ngồi xen kẽ nhau sẽ tốt hơn, cậu nghĩ sao?"
Bên cạnh lập tức có ngườι đồng ý: "Đúng vậy, đàn em, cậu qua đây ngồi đi. Vừa rồi có đàn em nói cậu đẹp trai, muốn làm quen với cậu đấy."
Một nữ sinh cũng lên tiếng mời: "Sang đây này, Diệp Hủ qua đây ngồi đi!"
Diệp Hủ: "..."
Cậu luống cuống nhìn sang Nguyễn Linh một cái.
Nguyễn Linh cũng chỉ có thể mỉm cười an ủi cậu.
Nguyễn Linh nở một nụ cười trêu chọc, cầm điện thoại vẫy vẫy về phía cậu.
Diệp Hủ hiểu ý cô, cô muốn cậu ngồi xuống trước, có chuyện gì thì nhắn tin cho cô.
Do dự một lúc, Diệp Hủ ngồi xuống.
Cô gái ngồi bên trái lập tức nhiệt tình bắt chuyện: “Diệp Hủ, thực ra tớ đã để ý cậu lâu rồi! Chỉ là trước đây không dám lấy số điện thoại của cậu thôi…”
…
Bữa cơm này, Diệp Hủ ăn rất khó chịu.
Giữa Diệp Hủ và Nguyễn Linh, cách nhau nửa bàn tròn.
Diệp Hủ không những phải luôn chú ý đến động tĩnh bên kia của Nguyễn Linh, mà còn phải phân tâm ứng phó với cô gái bên cạnh.
Khi mọi người bắt đầu chơi trò uống rượu, Diệp Hủ càng căng thẳng hơn.
Cậu nhớ, sau khi Nguyễn Linh uống say, cô sẽ không giống như bình thường.
Lần nào cô say, đều có Diệp Cảnh Trì ôm cô về phòng.
Nhưng bây giờ Diệp Cảnh Trì không có ở đây, liệu có ai…
Nghĩ đến đây, Diệp Hủ tức rơi vào trạng thái cảnh giác.
Cậu không thể kìm được mà lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Nguyễn Linh.
[Diệp Hủ: Đừng uống nhiều rượu.]
[Nguyễn Linh: Cứ không.]
Linh: Không phải là tôi nên quản cậu mớᎥ đúng sao?]
[Nguyễn Linh: Con trai nào lại quản mẹ chứ?]
Diệp Hủ: "..."
[Diệp Hủ: Con có chút lo lắng cho mẹ.]
[Nguyễn Linh: Yên tâm, đô của tôi khá.]
Diệp Hủ thầm nghĩ, không chắc đâu.
Ít nhất thì cậu cũng nhớ có một lần Nguyễn Linh uống say, ngày hôm sau bố cậu liền dọn sang phòng của Nguyễn Linh để ngủ.
Mặc dù Diệp Hủ không biết cụ thể gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng là sau khi say rượu, hành vi và suy nghĩ của Nguyễn Linh hoàn toàn khác với bình thường.
Tuy nhiên, lần này mọi đều uống bia.
Trông Nguyễn Linh cũng khá tiết chế, chỉ thỉnh thoảng uống một ngụm.
Trong lòng Diệp Hủ tuy lo lắng, nh̵ưng cũng chỉ có thể chú ý nhiều hơn đến Nguyễn
Mọi người bắt đầu chơi trò đoán số, một người viết một con số trong ghi chú điện thoại, sau đó người lần lượt đoán.
Người đầu tiên trả lời “lớn hơn" hay "nhỏ hơn", cho đến khi ai đó đoán trúng con số đó, thì coi như “trúng giải".
Người nghĩ ra số có thể hỏi người đoán đúng một câu hỏi, sau khi trả lời xong, tiếp tục tiến hành vòng tiếp theo.
Diệp Hủ một tâm hai dụng, một bên chú ý đến động tĩnh bên kia của Nguyễn Linh, một bên tham gia trò chơi.
Vòng hai của trò chơi, Nguyễn Linh đoán trúng số.
Mọi người rất phấn khích, hò hét để người hỏi đặt một câu hỏi thú vị.
Có ngườι xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, thẳng thắn chế giễu: "Này, không phải cậu rất thích đàn em Nguyễn sao? Hay là cậu hỏi đàn em, có chấp nhận sự theo đuổi của cậu không?”
Người con trai bị chế giễu có vẻ như bị nói trúng tim đen, lại xấu hổ không dám thừa nhận mà vội vàng lắc đầu: "Không không không, không được không được!"
Tay Diệp Hủ nắm chặt thành nắm đấm hơi nới lỏng một chút.
Nếu đối phương dám nói được, thì cậu chắc chắn ...
Diệp Hủ đột nhiên có chút lúng túng.
Cậu ... có tư cách để ngăn cản sao?
Trong thế giới này, cô không phải là mẹ của cậu, cũng không phải là vợ của bố cậu.
Cô không có nghĩa vụ vì cái gọi là "chồng tương lai", mà từ chối những người theo đuổi khác.
Nhưng để cậu tận mắt nhìn thấy Nguyễn Linh và những người khác hẹn hò, thực sự là ...
Người con trai hỏi đã đỏ mặt, bỗng mở miệng: "Đàn em Nguyễn, anh có thể hỏi ... em hiện tại có bạn trai chưa?"
Bàn ăn lập tức vang lên tiếng hò hét.
Tay vừa thả lỏng của Diệp Hủ lại nắm chặt.
Nụ cười của Nguyễn Linh rất tự nhiên: "Hiện tại vẫn chưa có."
Chàng trai mới hỏi liền sáng mắt lên, nói năng cũng có chút lắp "Được, được, anh biết rồi!"
Diệp Hủ im lặng cắn
Không Cậu nhất định phải làm gì đó.
Hiện tại Linh vẫn còn độc thân, cậu tạo cơ hội cho bố mình là chuyện đương nhiên!
Diệp Hủ lấy điện thoại ra, tìm đến khung chat với Diệp Cảnh Trì.
[Diệp Hủ: Đàn anh, làm phiền rồi.]
[Diệp Hủ: Chúng tôi đang ăn tối, anh có muốn đến tham gia không?]
[Diệp Hủ: Mọi người đều rất mong anh đến.]
Gửi xong mấy tin nhắn này, Diệp Hủ cũng không dám nhìn lại lần nữa.
Quá cứng nhắc.
Cậu chỉ tiếc là không thể học hỏi thêm một chút kỹ năng tự nhiên và dày mặt của Trần Tùng Dương.
Cuối cùng cũng thêm được WeChat của bố, nhưng kết quả là không có cuộc trò chuyện qua lại.
Diệp Hủ thất vọng bỏ điện thoại vào túi.
Cô gái bên cạnh lo lắng hỏi: “Diệp Hủ, cậu sao vậy? Tâm trạng không vui à?”
Diệp Hủ: “Không có.”
Nói xong, cậu lại nhìn về phía hướng của Nguyễn Linh.
Ánh mắt của cô gái di chuyển giữa Diệp Hủ và Nguyễn Linh vài vòng, suy nghĩ gì đó.
Bữa tối kết thúc, mọi người lại chuyển sang quán karaoke gần đó.
Lần này Diệp Hủ cũng không quan tâm người khác nói gì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh nhìn thấy vẻ mặt như đang đối mặt với kẻ địch của Diệp Hủ, cười nói: “Cậu sao vậy?”
Diệp Hủ: “Không có gì, chỉ là muốn ngồi bên cạnh mẹ.”
Nguyễn Linh: “Vậy——”
Điện thoại của Diệp Hủ đột nhiên rung lên một cái.
Nguyễn Linh nhấc cằm lên: “Cậu xem tin nhắn trước đi.”
Diệp Hủ lấy điện thoại ra.
[Diệp Cảnh Trì: Cậu ở đâu?]
Chương 250
Lúc bắt đầu, một vài đàn anh đàn chị lâu năm giỏi khuấy động bầu không khí đã hát vài bài.
Rồi có người đến hỏi Nguyễn Linh có muốn hát vài bài không.
Nguyễn Linh không từ chối, chọn một bài sở trường của mình.
Giọng cô rất hay, không hề phô, thuộc dạng hát hay trong các tuyển thủ karaoke.
Mọi người xung quanh cũng hết sức cổ vũ, lời khen không ngớt.
Sau khi Nguyễn Linh hát một bài, cô cầm một ly nước cam lên uống.
Trước đó cô định uống bia, nhưng bị Diệp Hủ khuyên ngăn.
Cũng có người rủ Diệp Hủ hát hai bài, Diệp Hủ nghĩ cũng không nghĩ mà đã từ chối.
Nếu không phải lo lắng cho Nguyễn Linh, Diệp Hủ căn bản không muốn đến hoạt động này.
Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: “Tôi thấy có một cô gái khá thích cậu, ánh mắt cứ dán vào cậu. Lúc nãy người ta mời cậu cùng hát, cậu không hát sao?”
Diệp Hủ: “Con không muốn hát.”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Cậu không thích hát? Hay là ở thế giới cũ, cậu đã có bạn gái rồi?”
Diệp Hủ sững sờ: “Không có.”
Nguyễn Linh: “Vậy tại sao cậu lại chống cự như vậy? Có phải cậu thích con trai không?”
Diệp Hủ trợn mắt: “Không phải!”
Lời nói còn chưa dứt, lại có người đến hỏi Nguyễn Linh có muốn hát không.
Cùng lúc đó, cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Diệp Hủ vô thức nhìn sang.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy người đến, mắt Diệp Hủ s̴áng lên.
Bố của cậu thật sự đã đến!
Diệp Hủ suýt nữa đã muốn lao ra chào đón.
Trong phòng riêng, ánh sáng rất tối lại ồn ào, nên sự xuất hiện của Diệp Cảnh Trì không thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người ngay lập tức.
Đặc biệt là sau khi giai điệu của bài hát tình yêu nam nữ tiếp theo vang lên, có một kẻ thích gây chuyện chạy đến, đưa micro cho Nguyễn Linh.
Gần như mọi ánh mắt đều tập trung vào Nguyễn Linh, cũng như chàng trai may mắn được cùng cô hát bài tình ca.
Lúc đầu là pнần lời của nữ, tiếng hát trong trẻo du dương của Nguyễn Linh vang lên trong phòng riêng.
Diệp Hủ ra sức nháy mắt với Diệp Cảnh Trì, hy vọng Diệp Cảnh Trì có thể ngăn ca khúc này tiếp tục, hoặc cướp micro gì đó.
Diệp Cảnh Trì nhìn Diệp Hủ một cái, chậm rãi ngồi xuống.
Dáng vẻ bình tĩnh, như thể mọi thứ xảy ra xung quanh anh đều không liên quan gì đến anh.
Chỉ có đôi mắt đen của anh, dường như hiện lên một chút gợn sóng khó thấy.
Diệp Hủ: “……”
Diệp Hủ hít sâu một hơi, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với bố mình.
Bố thanh cao, bố thì giỏi rồi!
Vợ bố đã hát tình ca với người khác rồi! Sao bố còn có thể ngồi yên!
Cùng hát với Nguyễn Linh là một đàn anh đã từng giành giải nhất trong cuộc thi ca sĩ ở trường năm ngoái, tên là Phan Dịch.
Phan Dịch có một giọng hát rất tốt, âm sắc dễ nghe, kỹ năng ca hát cũng không thể gì để bàn.
Phần hòa âm ở giữa, cả hai người phối hợp ăn ý, cứ như thể đã luyện tập trước vậy.
Ca khúc vừa kết thúc, Nguyễn Linh và Phan Dịch nhận được tràng pháo tay rầm trời.
“Anh Dịch xứng đáng là quán quân của cuộc thi ca hát, kỹ năng ca hát thực sự xuất sắc!”
“Đàn em Nguyễn cũng hát rất hay, không ngờ đàn em vừa xinh đẹp còn hát hay nữa!”
“Tôi đã quay video cho hai người rồi, đăng lên nhóm nhé!”
Phan Dịch đặt micro xuống, đi đến trước mặt Nguyễn Linh, mỉm đưa tay ra: “Đàn em, lúc nãy em hát rất hay, hợp tác vui vẻ.”
Nguyễn Linh nhẹ nhàng bắt tay đối phương: “Hợp tác vui vẻ, đàn anh.”
Sự tương tác của hai người đã thu hút tiếng huýt sáo và tiếng reo hò của những người xung quanh.
“Ôi trời, hợp tác vui vẻ như vậy, lại hát một bài nữa đi chứ?”
“Đúng rồi, đây là lần tiên anh Dịch hát tình ca với nữ sinh đúng không? Đàn em Nguyễn thật có mặt mũi!”
Phan Dịch nhìn Nguyễn Linh một cái, hiện cô đang uống ngụm nước, không nói gì.
Thế là Phan Dịch mỉm cười, xua tay nói: của đàn em Nguyễn vừa rồi có phần khó, rất tốn sức. Các cậu đừng vội, để cô ấy uống nước nghỉ ngơi một lát."
Nguyễn Linh cũng nói: "Em đã hát hai bài rồi, mọi người hát đi."
Hai người đồng thanh từ chối, người khác cũng không tiện nói gì
Chỉ là k͙hông khỏi lại nháy mắt với nhau: "Vậy hai người cứ nói chuyện riêng đi, chúng tôi không quấy rầy nữa."
Diệp Hủ chứng kiến tất cả mọi chuyện, trước tiên nhìn sang Diệp Cảnh Trì không hề có chút thay đổi sắc mặt, rồi lại nhìn sang hai người trông đang rất hòa hợp kia.
Diệp Hủ: "..."
Cậu thở dài, cũng đã có chút hoài nghi bản thân rồi.
Nếu không phải Diệp Hủ là người từ thế giới khác đến, chỉ nhìn khung cảnh hiện tại, cậu cũng cảm thấy Nguyễn Linh và vị đàn anh Phan này có khả năng tiến xa hơn.
Sự hiện của Diệp Cảnh Trì cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Đàn anh Diệp cũng đến rồi! Chúng em vừa rồi còn nói đến anh đấy!"
Diệp Cảnh Trì biểu hiện rất bình tĩnh: "Có ngườι gọi tôi, tôi vừa hay có thời gian, nên đã đến."
Lúc này đàn anh họ Trịnh tổ chức cuộc tụ họp lộ vẻ mặt vui mừng: "Cảnh Trì cậu đến rồi à! Lúc trước nhắn tin cậu có nói đang bận, tôi còn tưởng cậu không định đến nữa chứ!"
Diệp Cảnh Trì không phủ nhận mà chỉ khẽ gật đầu, vậy nên mọi người đều mặc định cho rằng Diệp Cảnh Trì đến là vì lời mời của đàn anh Trịnh.
Có đề nghị: "Cảnh Trì, anh đến rồi thì cũng hát một bài đi!"
Tiếng đồng ý không ngừng vang lên.
Lúc đó, Diệp Hủ đang đưa khăn giấy cho Nguyễn Linh, nghe thấy vậy liền cười thầm trong lòng: Bố cậu làm gì có chuyện biết hát chứ.
Biệt thự có một phòng thu âm nhỏ, trước đây Trần Tùng Dương đến nhà chơi thường thích đến đó hát, sau đó Nguyễn Linh cũng đến hát rất nhiều lần.
Nhưng trong suốt những năm qua, Diệp Hủ chưa bao giờ nghe thấy Diệp Cảnh Trì hát.
Hủ lấy mình ra so sánh, cảm thấy Diệp Cảnh Trì hoặc là hoàn toàn không có hứng thú với âm nhạc, hoặc là cũng giống như cậu, ngũ âm không được đầy đủ.
Cậu còn đang nghĩ thì nghe thấy Diệp Cảnh Trì nói một cách nhàn nhạt: “Được thôi, vậy tôi sẽ hát một bài.”
Diệp Hủ: “???”
Nguyễn Linh cầm khăn giấy lau tay, định lấy thêm một ly nước cam, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hủ.
Cô tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Hủ: “Ờm, không có gì.”
Đã có một bạn học nhiệt tình, sau khi nghe Diệp Cảnh Trì nói ra tên bài hát, liền giúp đỡ bấm bài hát ở bục chọn bài.
Âm điệu vang lên, là một bài ca dao.
Diệp Cảnh Trì cầm lấy micro.
Nguyễn Linh thấy Diệp Hủ có vẻ rất ngạc nhiên, cũng nhìn theo cậu.
Ánh sáng trong phòng là ánh đèn trần đổi màu liên tục, sẽ khiến người ta trông xấu xí hơn nhiều so với ánh sáng bình thường.
Nhưng người đàn ông cầm mic có đường nét khuôn mặt rất ưu tú, hoàn hảo chống đỡ được loại ánh sáng chết chóc như vậy.
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày, cảm thấy như đã từng gặp người bạn học đɑng hát này đâu đó, nhưng không nhớ ra.
Diệp Cảnh Trì bắt đầu hát câu đầu tiên.
Khác với giọng hát mượt mà của Phan Dịch, giọng hát của Diệp Cảnh Trì trầm hơn, cũng không có nhiều kỹ thuật và chuyển âm.
Nhưng bất ngờ là lại rất hay, có cảm giác như đang nhẹ nhàng kể chuyện, rất hợp với bài hát ca dao
Nguyễn Linh nghe một cách hời hợt, chào lòng cho một đánh giá: Không tệ.
Diệp Hủ đột nhiên hỏi: "Mẹ thế nào?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Hả?"
Diệp Hủ có vẻ hơi phức tạp: "Hay không?"
Nguyễn Linh: "Cũng khá hay."
Diệp Hủ muốn nói gì đó: "Vậy thì..."
Nguyễn Linh ngược lại có hứng thú, ghé sát vào Diệp Hủ hơn một chút: "Cậu nói gì?"
Sau khi lấy lại tỉnh táo, Diệp Hủ nhẹ nhàng lắc đầu.
Bây giờ không phải lúc nghĩ về những điều này.
Diệp Hủ hít một hơi thật sâu, trước tiên đi vào nhà vệ sinh để soi gương.
Cả người cậu trông không có gì thay đổi so với bình thường, thậm chí cả quần áo trên người cũng không khác gì trước khi ngủ -
Là bộ đồ ngủ in hình tai thỏ mà Nguyễn Linh mua cho cậu.
Lúc đầu cậu còn kháng cự, không muốn mặc bộ đồ ngủ có tai thỏ.
Cậu cảm thấy mình đã qua cái tuổi mặc đồ đáng yêu rồi.
Tuy nhiên, ban đầu Nguyễn Linh "nghiêm túc" giáo dục cậu, nói rằng cậu không thể có tâm lý như vậy, dù bao nhiêu tuổi cũng có thể mặc bất kỳ phong cách nào.
Tiếp theo, cô lại nói với cậu rằng đây là bộ đồ ngủ đôi mà cô đặc biệt mua cho cậu, thậm chí Diệp Cảnh Trì cũng không có.
Diệp Hủ rất nghi ngờ, có lẽ là vì Diệp Cảnh Trì cũng không muốn mặc bộ đồ ngủ có tai thỏ này.
Nhưng cuối cùng không thể chống lại sự mềm mỏng và cứng rắn của Nguyễn Linh, Diệp Hủ đành thỏa hiệp, để Nguyễn Linh chụp cho mình vài tấm ảnh.
Diệp Hủ lại soi gương nhìn kỹ vài lần, phát hiện ra rằng không chỉ khuôn mặt không thay đổi mà ngay cả độ dài tóc cũng không khác gì trước đây.
Cậu nhớ lại những kiểu xuyên không mà Nguyễn Linh đã phổ cập cho mình, chẳng lẽ đây là "xuyên thân"?
Diệp Hủ nhanh chóng phủ nhận bản thân.
Không, có khả năng cao hơn là cậu chỉ đơn giản là mất đi một phần ký ức.
Ký ức gần đây nhất của Diệp Hủ là vào đêm trước ngày đi nhận học bổng tại đại học S.
Nguyễn Linh nói rằng cô sẽ đích thân đưa cậu đến trường.
Cô là nói thế này: "Biết đâu đến lúc đó mẹ còn có thể giả vờ là đàn chị của con, chờ các đàn em đẹp trai đến thả thính. Khi đó con phải đứng về phía mẹ, không được mách với bố con đâu!"
Nghĩ đến biểu cảm của Nguyễn Linh lúc đó, ánh mắt Diệp Hủ trở nên dịu dàng hơn một chút.
Mặc dù cậu hoàn toàn không quen thuộc với môi trường nơi đây, nhưng có thể nhận ra đây là một nơi tương tự như ký túc xá đại học.
Phòng có bốn giường tầng và một nhà vệ sinh riêng.
Diệp Hủ bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên chiếc giường có dán tên mình, cậu tìm thấy một chiếc điện thoại.
Cậu nhíu mày: không phải là chiếc điện thoại ban đầu của mình.
Chiếc điện mà Diệp Hủ sử dụng trước đây là món quà sinh nhật Nguyễn Linh tặng cho cậu vào ngày sinh nhật 18 tuổi.
Nhưng điện thoại lại nằm ngay trên giường của cậu, trong phòng cũng không có ai khác để hỏi.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Hủ thử cầm điện thoại lên, sau khi nhận diện khuôn mặt, điện thoại tự động mở khóa.
Cậu lướt qua danh bạ điện thoại và danh sách liên lạc của phần mềm trò chuyện, phát hiện ra tất cả mọi người trong đó đều vô cùng xa lạ.
Cho dù là tìm kiếm "mẹ", “má", hay "Nguyễn Linh", thậm chí là "Người đẹp trời sinh Linh Linh " đều không có kết quả.
Diệp Hủ không cam lòng lại tìm kiếm tất cả các ghi chú liên quan đến "Diệp Cảnh Trì" hết một lượt, nhưng vẫn không có kết quả.
Đang lúc suy tư, đột nhiên có tiếng động vang lên từ bên ngoài cửa.
Bước vào là một khuôn mặt quen thuộc.
Diệp Hủ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày, khi nhìn thấy người này, cậu lại vui mừng từ tận đáy lòng như vậy.
“Trần Tùng Dương!” Diệp Hủ thốt lên: “Sao cậu cũng ở đây?”
Người mớᎥ đến ngẩn người.
Trần Tùng Dương ngơ ngác hai giây, bỗng nheo mắt cười: “Hê hê, cậu còn nhớ tên tôi à! Lúc giới thiệu bản thân, tôi thấy cậu lạnh nhạt, còn tưởng cậu chẳng để tâm gì chứ!”
Diệp Hủ: “…”
Trần Tùng Dương hoàn toàn k͙hông nhận ra vẻ ngạc nhiên trong mắt Diệp Hủ, tiếp tục nói: “Tôi vừa ăn cơm xong, rồi về ký túc xá đây! Sao thế Diệp Hủ, cậu gọi tôi có chuyện gì à?”
Diệp Hủ: “…”
Cuối cùng, Trần Tùng Dương cũng nhận ra có gì đó không ổn, gãi đầu hỏi: “Sao vậy?”
…
Tùng Dương tuy đầu óc hơi chậm chạp, nhưng lại rất nhiệt tình, hỏi gì là đáp nấy.
Vì vậy, sau một hồi trò chuyện với Trần Tùng Dương, Diệp Hủ cuối cùng cũng hiểu được phần nào hoàn cảnh của mình.
Cậu thực sự đã xuyên không, và còn không cha không mẹ.
Diệp Hủ thầm nghĩ, có lẽ mình thuộc kiểu “xuyên thân” mà Nguyễn Linh đã nói.
Bởi vì ngoại hình của cậu hoàn toàn không thay đổi, trên người vẫn mặc quần áo cũ.
Hơn nữa, cậu còn là một đứa trẻ mồ côi, không có bạn bè thân thiết nào.
Cứ như thể cậu là một người đột nhiên xuất hiện trong thế giới này, toàn phù hợp với những gì Nguyễn Linh đã phổ cập cho cậu.
Tóm lại, trong thế giới này, nhờ thành tích xuất sắc, cậu đã nhận được học bổng hỗ trợ tài chính, cuối cùng được vào học tại trường đại học trọng điểm này.
Hiện tại cậu là sinh viên năm nhất, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng năm học mới.
Sau khi biết được điều này, phản ứng đầu tiên của Diệp Hủ là hỏi Trần Tùng Dương: “Cậu cũng thi đỗ vào đây như tôi à?”
Không phải Diệp Hủ coi thường Trần Tùng Dương, chỉ là cậu thực sự khó thể tưởng tượng rằng trong thế giới này, Trần Tùng Dương lại trở thành học bá.
Hỏi xong, Diệp Hủ lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
Cậu không nên mang theo định kiến này.
Nhưng Trần Tùng Dương lại hết sức vô tư, hoàn toàn không nghĩ đến ý nghĩa tiềm ẩn trong câu hỏi của Diệp Hủ.
Nghe Diệp Hủ hỏi vậy, Trần Tùng Dương cười hì hì: “Người anh em nhìn người tốt đấy! Sao cậu biết tôi là học sinh chuyên về thể thao? Tôi thấy hai ta có duyên, hay là sau này tôi gọi cậu là Hủ ca đi, nghe thân thiết hơn!”
Diệp Hủ ý.
Nửa tiếng sau là buổi gặp gỡ sinh viên mới của các lớp, Trần Tùng nồng nhiệt mời Diệp Hủ cùng đi.
Nhưng hai ngườι không cùng lớp, vì vậy sau khi vào hội trường, hai ngườ8 cũng đến các phòng học khác nhau.
Bước vào lớp học, Diệp Hủ lặng lẽ ngồi vào góc sau.
Trước khi chưa làm tình hình của thế giới này, cậu quyết định khiêm tốn hết sức có thể.
Tuy nhiên, với ngoại hình nổi bật, cậu vẫn thu hút ánh nhìn của nhiều bạn học.
Có lẽ do khí chất lạnh lùng toát ra từ người Diệp Hủ, những ánh mắt tò mò chỉ lướt qua cậu một lúc, không ai vội vàng lên tiếng bắt chuyện.
Cũng có thể là vì, dù sao sau khi buổi gặp gỡ bắt đầu, mọi sẽ phải giới thiệu bản thân với nhau một lần nữa.
Diệp Hủ lặng lẽ ngồi ở hàng ghế sau, lòng vẫn đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Mọi thứ diễn ra quá vội vã, ngoài việc xác định rằng bản thân không có cha mẹ trong thế giới này, cậu còn rất nhiều điều chưa hiểu rõ.
Còn năm phút nữa là đến giờ bắt đầu buổi gặp gỡ.
Cửa lớp học vang lên tiếng ồn ào nho nhỏ, có vẻ như lại có một nhóm người đến.
Diệp Hủ không hề mảy may, cậu chẳng quan tâm đến việc bạn học cùng lớp của mình là ai.
Lúc này, cậu chỉ muốn biết liệu mình còn có thể quay lại hay không, và nếu có thể thì phải làm thế nào.
Trong thế giới ban đầu, cậu còn có cha mẹ, nếu cậu cứ thế biến mất mãi mãi...
Nghĩ đến đây, Diệp Hủ mím môi, trong lòng dấy lên chút hoang mang.
Tuy nhiên, khi nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc, Diệp Hủ đột ngột ngẩng đầu lên.
Bước vào là một ngườ8 phụ nữ có dáng người thanh mảnh, mái tóc dài đen mượt mà buông thả sau lưng, ngũ quan tinh tế rạng rỡ.
So với hình ảnh trong ký ức của Diệp Hủ mà nói không chênh lệch là bao, nhưng có vẻ như trẻ hơn một chút, trên mặt mang theo một chút non nớt.
Đồng tử của Diệp Hủ không thể kiểm soát được mà giãn ra, hoàn toàn không thể dời mắt.
Nguyễn Linh đang nói chuyện cười đùa với những người xung quanh.
Có thể thấy cô rất được yêu thích, là trung tâm của một nhóm nhỏ.
Đặc biệt là một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh cô, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt của Nguyễn Linh.
Diệp Hủ vẫn đang trong trạng thái vô cùng chấn động, cơ thể cứng đờ, ánh mắt dõi theo di chuyển của Nguyễn Linh.
Ngay sau đó, Diệp Hủ nhìn thấy ánh mắt của cô vô tình liếc qua.
Tim Diệp Hủ đập mạnh, vô thức nín thở, đối diện với Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày, hai giây sau, cô bước về phía này.
Diệp Hủ vô thức ngồi thẳng người dậy.
Cô cũng xuyên không đến đây sao?
Vậy thì cô hẳn là đã nhận ra cậu rồi chứ?
Bởi vì cậu của hiện tại và trước khi xuyên không gần như giống nhau y đúc.
Cậu nên nói gì đây?
Nói hai chữ "xuyên không" trước đám đông có vẻ không tốt, kẻo lại bị những ngườ8 xung quanh xem là kẻ điên.
Có lẽ cậu nên ám chỉ Nguyễn Linh trước, sau đó hai người cùng nói chuyện riêng để nghĩ cách đối mặt với tình huống tiếp theo.
Mà nếu Nguyễn Linh cũng xuyên không đến thế giới này, vậy bố cậu có đi cùng không?
Nhận thức này khiến cho sự lo lắng trong lòng Diệp Hủ được an ủi phần nào.
Nếu Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh đều ở đây thì có vẻ như cậu không có gì cần phải hoảng sợ.
Chỉ cần gia đình họ ở bên nhau, dù là ở thế giới nào, hay đổi sang thân phận gì, cậu đều có thể chấp nhận.
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Hủ.
Cuối cùng, Nguyễn Linh đi đến trước mặt cậu, rồi dừng bước.
"Bạn học này." Nguyễn Linh khẽ mỉm cười: “Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa? Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?"
Diệp Hủ: "..."
Nếu cậu nói rằng cậu là con trai của cô, liệu cô có tin không?!
Chương 244
Diệp Hủ cố gắng nhìn thấu ánh của Nguyễn Linh để tìm kiếm một ý nghĩa sâu nào đó.
Có lẽ vì một lý do gì đó, cô tạm thời không thể "nhận ra" cậu.
Hoặc có thể, giống như vô số lần trước, cô sẽ sớm mỉm cười, vỗ vai cậu và nói rằng mình chỉ đang đùa.
Nhưng k͙hông.
Trong mắt Nguyễn Linh chỉ có sự nghi hoặc, cùng với một chút xa cách mà Diệp Hủ không quen thuộc.
Diệp Hủ: "..."
Trước khi cậu kịp nghĩ ra cách giải thích, nam sinh đi cùng Nguyễn Linh lúc nãy đã tiến đến, háo hức lên tiếng.
"Cậu làm gì vậy, sao lại bất lịch sự thế!" Nam sinh cau mày, lạnh lùng nói: "Mau xin lỗi đi!"
Nguyễn Linh liếc nam sinh bên cạnh: "Chuyện này không liên quan đến cậu."
Nam sinh khựng lại, sau đó ngoan ngoãn im miệng.
Lòng Diệp Hủ thấy ấm áp.
Ngay cả khi cô không nhớ cậu, ít nhất cô vẫn sẵn sàng bảo vệ cậu.
Diệp Hủ cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, trả lời câu hỏi của Nguyễn Linh: "Chúng ta đã gặp nhau trước đây. Nhưng có lẽ cô không nhớ."
Câu trả lời của cậu cũng không tính là nói dối.
Nguyễn Linh nhìn cậu với vẻ dò xét vài giây.
Diệp Hủ lo lắng mím môi.
Một lát sau, Nguyễn Linh chớp chớp mắt: "Thật sao? thực sự không nhớ."
Giáo viên phụ trách buổi gặp mặt bước vào lớp, thu xếp cho các học sinh ngồi.
"Các bạn học sinh, buổi gặp mặt của chúng ta sắp bắt đầu rồi, các bạn ngồi ra phía trước nào - Này, bạn nam sinh núp ở góc kia, bạn cũng ra phía trước ngồi đi!"
Lời trò chuyện của hai người bị gián đoạn, Nguyễn Linh và một bạn nữ khác ngồi cạnh nhau ở hàng thứ hai của lớp.
Bất chợt, Diệp Hủ được giáo viên gọi đến, ngồi ở hàng sau Nguyễn Linh.
Bạn nữ hỏi Nguyễn Linh: "Linh Linh, nãy có chuyện gì vậy?"
Diệp Hủ nín thở, cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Cậu có nên nhắc nhở họ rằng cậu đang ngồi sau họ và có thể nghe rất rõ không?
Do dự một chút, Diệp Hủ vẫn không nói gì.
Tất cả những gì hai ngườibnói đều lọt vào tai cậu.
Nguyễn Linh: "Không có gì, bạn nam đó nói đã gặp mình, nhưng mình không có ấn tượng gì."
Bạn nữ: "À, chẳng phải cậu ta chỉ tìm đại một cái cớ thôi sao? Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nên cẩn thận một chút…"
Nguyễn Linh: "Mình nghĩ không đâu."
Bạn nữ: "Tại sao?"
Nguyễn Linh: "Mình thấy cậu ấy cũng khá đẹp trai, cảm giác cũng không đến nỗi là người xấu.”
Bạn nữ: "..."
Diệp Hủ nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người: "..."
Diệp Hủ vốn biết Nguyễn Linh là người thích nhan sắc, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy biết ơn vì mình có khuôn mặt này.
Nếu không, có thể ngay khi vừa đến thế giới này, cậu đã trở thành kẻ thù của mẹ mình.
...
Sau khi buổi gặp mặt bắt đầu, Diệp Hủ có chút lơ đễnh.
Việc gặp lại Nguyễn Linh đã mang đến cho cậu quá nhiều cú sốc, khiến cho đầu óc cậu trở nên rối bời.
Đến mức khi tự giới thiệu bản thân, Diệp Hủ chỉ miễn cưỡng nói tên mình.
Ngược lại, khi Nguyễn Linh giới thiệu bản thân, Diệp Hủ lại nghe rất chăm chú.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng không tiết lộ nhiều thông tin cá nhân chi tiết, chỉ nói tên và quê quán của mình.
Giáo viên phụ trách buổi gặp mặt rất tận tâm, muốn tất cả học sinh đều tham gia.
Diệp Hủ có vẻ "lẻ loi" nên trở thành đối tượng quan tâm của giáo viên.
Diệp Hủ bị buộc phải tham gia trò chơi "khuấy động không khí”.
Nội dung trò chơi là đoán từ thông qua hành động và mô tả, nhưng không được nói ra từ khóa.
Đến lượt Diệp Hủ đoán, Nguyễn Linh ở phía đối diện dùng tay mô tả, miệng nói: "Là một loại trái cây, tôi thích ăn nhất..."
Diệp Hủ bỗng thốt lên: "Dứa."
Nhìn thấy Nguyễn Linh nhướng mày, lộ ra ánh mắt như có điều suy nghĩ, Diệp Hủ mớᎥ ý thức được dường như mình đã nói sai.
...
Buổi gặp mặt có thời gian dự kiến, tuy mỗi lớp có thể khác nhau nhưng đại khái đều kết thúc cùng lúc.
Kết thúc buổi gặp mặt, Trần Tùng Dương chủ động nhắn tin cho Diệp Hủ, nói cùng nhau về ký túc xá.
Sau khi ra khỏi lớp học, Diệp Hủ nhìn thấy Trần Tùng Dương đang đợi ở sảnh khu A.
Trần Tùng Dương rất nhiệt tình, nhưng Diệp Hủ có chút lơ đễnh.
"Cho đến khi Trần Tùng Dương hỏi: "Hủ ca, sao thế? Sao không nói gì nữa?"
Lúc này Diệp Hủ mớivtỉnh lại, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Trần Tùng Dương," Diệp Hủ do dự nói: “Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu."
Trần Tùng Dương lập tức ưỡn ngực: "Cậu cứ hỏi đi, làm anh em tôi chắc chắn sẽ biết gì nói nấy!"
Diệp Hủ: "Cậu có từng nghe nói về Diệp Cảnh Trì chưa?"
Sau khi gặp Nguyễn Linh, đương nhiên Diệp Hủ cũng bắt đầu suy nghĩ, liệu bố mình có ở thế giới này hay không.
Vì vậy, trong buổi gặp gỡ ban nãy, Diệp Hủ đã nhân lúc những người khác giới thiệu bản thân, dùng điện thoại tìm kiếm một chút.
Nhưng Diệp Cảnh Trì của thế giới này rõ ràng không nổi tiếng như trước, không phải chỉ cần nhập tên là sẽ xuất hiện thông tin Baidu Baike.
Cậu thực sự đã tìm thấy một vài kết quả, nhưng đáng tiếc là không có ảnh, nhất thời không thể xác định được có phải là người cùng tên hay không.
Chưa đợi cậu xem kỹ, giáo viên đã nhắc nhở các học sinh tạm thời cất điện thoại đi.
Trần Tùng Dương gật đầu: "Tất nhiên là có nghe nói rồi!"
Diệp Hủ vốn không ôm hy vọng gì lớn, sau một hồi sửng sốt, cậu trợn tròn mắt: "Cậu nói gì?"
Trần Tùng Dương nói với vẻ đương nhiên: "Là đàn anh đặc biệt nổi tiếng ở trường chúng ta! Vừa đẹp trai, lại học giỏi! Sao vậy?"
Diệp Hủ vội vàng nói: "Vậy cậu có thông tin liên lạc của anh ấy không?"
Trần Tùng Dương lắc đầu: "Làm gì có! Người ta là đàn anh tài giỏi như vậy, tôi chỉ là sinh viên mới, làm sao có được thông tin liên lạc của người ta?"
Dừng lại một chút, Trần Tùng Dương lại lén lút bổ sung: "Hơn nữa tôi nghe nói, rất nhiều đàn em mớu đến đều muốn có thông tin liên lạc của đàn anh Diệp! Cho nên ngườu ta không dễ dàng kết bạn với ai đâu, nếu không danh bạ đã sớm đầy mất!"
Diệp Hủ: "..."
Trần Tùng Dương rất tích cực, lướt qua tài khoản chính thức của trường, tìm cho Diệp Hủ một video mà Diệp Cảnh Trì phát biểu.
Diệp Hủ chỉ nhìn một lần đã xác định đàn anh Diệp, nhân vật làm mưa làm gió trong trường, chính là bố của mình -
Nhưng lại còn trẻ hơn mười mấy tuổi.
Diệp Hủ thở phào nhẹ nhõm.
Ở thế giới này Nguyễn Linh cũng như cậu, mười tám tuổi.
Diệp Hủ vẫn hy vọng, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì ở thế giới này cũng có thể ở bên nhau.
Nhưng nếu bố cậu vẫn ba mươi lăm tuổi thì cậu thực sự không thể nhắm mắt làm ngơ mà tác hợp cho hai người.
Sau khi trò chuyện với Trần Tùng Dương trên đường đi, Diệp Hủ đã xác nhậ̵n sự thật.
Diệp Cảnh Trì cũng ở thế giới này, nh̵ưng bản thâᶇ cậu nhất thời không thể liên lạc được với bố.
Tất nhiên, cho dù cậu liên lạc được với Diệp Cảnh Trì, thì đối phương rất có thể cũng không quen biết cậu.
Hiện tại Diệp Hủ rất vui mừng, ít nhất cậu và Nguyễn Linh là bạn học cùng lớp.
Vừa rồi mọi ngườι tạo một nhóm lớp, tất cả các bạn học trong lớp đều ở trong đó.
Vừa về ký túc xá, Diệp Hủ liền mở nhóm đó ra, nhấp vào một ảnh đại diện có mèo con trong đó.
Do dự một hồi, Diệp Hủ nhấp vào nút "Kết bạn".
Còn chưa đợi Diệp Hủ lo lắng, Nguyễn Linh đã đồng ý ngay lập tức.
Diệp Hủ thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ xem nên nói gì.
Bỗng khung chat đã hiện một tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Khi chơi trò chơi phá băng lúc nãy, làm thế nào cậu biết trái cây tôi thích ăn nhất là gì?]
[Nguyễn Linh: Ngoại trừ ngườu nhà của tôi, những người khác không thể biết mới phải.]
Diệp Hủ: "..."
[Diệp Hủ: Tôi đoán bừa.]
[Nguyễn Linh: Cậu thực sự không biết nói dối đấy, cậu biết không?]
[Nguyễn Linh: Rốt cuộc chuyện này là sao?]
[Diệp Hủ: "..."]
Cân nhắc một hồi, cậu lặng lẽ gõ một câu trong khung nhập. [Diệp Hủ: Cô từng nghe nói đến xuyên không chưa?]
[Nguyễn Linh: Nghe nói rồi, sao vậy?]
[ Nguyễn Linh: Không phải cậu muốn nói, cậu là ngườ8 xuyên không tới đây chứ?]
Diệp Hủ hít một hơi thật sâu.
[ Diệp Hủ: Đúng vậy.]
Việc xuyên không là điều quá khó tin, may mắn thay, Nguyễn Linh đã nghe nói về khái niệm này, nếu không Diệp Hủ nghi ngờ rằng mình không thể giải thích rõ ràng được.
Diệp Hủ kể sơ lược về mối quan hệ của hai người trong thế giới trước đó, bỏ qua phần lớn các chi tiết, chỉ chọn những điểm chính.
Cậu gõ liên tiếp mấy câu, cuối cùng cũng miễn cưỡng nói rõ mọi chuyện.
Diệp Hủ lo lắng chờ đợi câu trả lời của Nguyễn Linh.
Một lúc sau, bên kia gửi đến một chuỗi dấu chấm lửng.
[ Nguyễn Linh: Vậy, ý cậu là…]
[ Nguyễn Linh: Ở một thế giới khác, cậu là con trai tôi sao?]
Diệp Hủ thận gõ một vài chữ.
[ Diệp Hủ: Đúng vậy.]
[ Diệp Hủ: Mẹ không tin?]
[Diệp Hủ: Mẹ có thể tùy ý hỏi con bất kỳ câu hỏi nào, con đều sẽ trả lời mẹ.]
[Nguyễn Linh: Được rồi, vậy tôi hỏi cậu, món ăn tôi thích ăn nhất là gì?]
[Nguyễn Linh: Tôi thích xem loại chương trình truyền hình nào?]
[Nguyễn Linh: Tôi có những thói quen nhỏ nào mà chỉ người thân mới biết?]
Chương 245
Diệp Hủ trả lời từng câu một.
Sau khi hỏi xong câu hỏi thứ năm, khung chat chìm vào im lặng một lúc.
Tim Diệp đập hơi nhanh, không chắc Nguyễn Linh rốt cuộc có thái độ gì.
Nói cho cùng, đây đều là những bằng chứng gián tiếp, không thể hoàn toàn chứng minh mối quan hệ của cậu và cô.
Huống chi hai người lại không phải là mẹ con ruột, nên việc làm xét nghiệm ADN cũng không thể thực hiện được.
Cuối cùng, tin từ phía đối diện lại xuất hiện.
[Nguyễn Linh: Tuyên bố một chút, tôi vẫn chưa tin lời nói của cậu.]
[Nguyễn Linh: Nhưng cậu nói như vậy thì tôi sẽ hỏi thêm một câu hỏi rất quan trọng.]
[Nguyễn Linh: Cậu nói tôi là mẹ của cậu, vậy bố của cậu đâu?]
[ Nguyễn Linh: Anh ấy là ai, tên gì, cũng xuyên không đến đây cùng với cậu à?]
Diệp Hủ: ...
Ngón tay lơ lửng trên bàn phím của cậu hơi khựng lại.
Nếu cậu nói tương đương với việc Nguyễn Linh sẽ nghĩ:
Bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, nói rằng một người đàn ông khác trong trường là chồng tương lai của cô, còn không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào.
Như vậy cậu sẽ không làm liên lụy đến bố mình ... rồi bị Nguyễn Linh coi là biến thái chứ?
Thấy cậu không trả lời, người bên kia thúc giục.
[Nguyễn Linh: Sao cậu không trả lời tôi nữa?]
[Diệp Hủ: Bố… Con vẫn chưa rõ.]
[Diệp Hủ: Để con xác nhậ̵n lại trước, vài ngày nữa sẽ trả lời mẹ sau.]
[Nguyễn Linh: Ồ.]
Mười mấy giây sau, người bên kia lại gửi đến một tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Vậy thôi nhé, cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây.]
Diệp Hủ nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng mà Nguyễn Linh gửi đến, rồi cau mày.
Cô... tin hay không tin đây?
...
Ngày hôm sau, trường học chính thức bắt đầu lên lớp.
Đại học năm nhất chủ yếu là các môn học bắt buộc, thời khóa biểu của các sinh viên trong lớp đều giống nhau.
Diệp Hủ còn chưa chuẩn bị xong, đã gặp lại Nguyễn Linh.
Cũng gặp lại cả nam sinh viên kia, người đã vô cùng nhiệt tình với Nguyễn Linh trong buổi gặp mặt.
Tiết học đầu tiên là lúc 8 giờ sáng, Diệp Hủ quen dậy sớm, nên đến lớp trước 20 phút.
Còn 5 phút nữa đến 8 giờ, Nguyễn Linh ngáp ngắn ngáp dài bước vào cửa lớp.
Diệp Hủ còn chưa kịp nghĩ xem có nên chào Nguyễn Linh hay không thì nam sinh viên kia đã tiến đến.
"Bạn học Nguyễn Linh!" Nam sinh viên chỉ vào một vị trí ở hàng ghế đầu tiên: “Cậu đã ăn sáng chưa? Mình đã giữ chỗ cho cậu rồi, ở ngay chỗ đó!"
Nguyễn Linh nhíu mày: "Không phải tôi đã nói với cậu là không cần rồi sao? Cậu không nhìn thấy à?"
Nam sinh viên cười "hì hì": "Mình biết, nhưng mình nghĩ cậu sẽ đến muộn, đến lúc đó có thể không còn chỗ tốt, nên mình vẫn giữ chỗ cho cậu. Đi thôi, mình dẫn cậu qua đó!"
Nguyễn Linh vẫn cau mày, không nhúc nhích: "Tôi ghét nhất những ngườι tự ý làm theo ý mình."
Nụ cười của nam sinh viên cứng đờ.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Hơn nữa, cậu giữ chỗ như vậy, khiến những bạn đến sớm khác không thể ngồi ở hàng ghế đầu tiên."
Nam sinh viên không ngờ Nguyễn Linh lại nói vậy, ngẩn người ra vài giây, rồi mới nói: "Mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu…”
Nguyễn Linh lạnh nhạt cắt ngang lời của anh ta: “Mong lần sau cậu đừng làm vậy nữa, tôi không có thích. Đúng rồi, cũng không cần nghĩ tới chuyện mang bữa sáng cho tôi, cảm ơn.”
Nam sinh: "..."
Anh ta kịp thời phản ứng lại: "Được, mình biết rồi, xin lỗi cậu..."
Nguyễn Linh nhẹ nhàng gật đầu, quay lại nhìn cửa lớp: "Đó là bạn cùng phòng của cậu phải không? Cái ghế này để cho cậu ấy ngồi đi, tôi ngồi đằng sau."
Nói xong, Nguyễn Linh ung dung bước đi đến hàng sau của lớp, sau đó ngồi vào ghế trống bên cạnh Diệp Hủ.
Cơ thể của Diệp Hủ bỗng chốc cứng đờ, thậm chí không chú ý đến ánh mắt ghen tị của nam sinh kia.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, cong cong khóe môi.
Cô nói bằng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy: "Về việc tôi là mẹ của cậu, cậu nói cho tôi nghe thêm đi?"
Diệp Hủ "..."
Cơ thể của cậu càng cứng đờ hơn.
Trong hai tiết học, Diệp Hủ hoàn toàn không nghe vào những gì giáo viên trên bục giảng đɑng nói.
Cậu chỉ suy nghĩ về hai việc.
Thứ nhất, cậu có nên nói cho Nguyễn Linh biết, bố của cậu là Diệp Cảnh Trì hay không?
Vừa rồi, dưới sự thúc ép của Nguyễn Linh, Diệp Hủ suýt nữa đã nói ra sự thật.
May mà ngay khi cậu sắp không nhịn được nữa, chuông báo bắt đầu tiết học đã vang lên.
Trước khi gặp Diệp Cảnh Trì, Diệp Hủ cảm thấy tốt nhất mình nên giữ nguyên hiện trạng, tránh làm hỏng chuyện.
Điều thứ hai là có vẻ Nguyễn Linh thực sự rất được yêu thích.
Cậu bạn nam kia nhiệt tình thái quá với Nguyễn Linh, chủ động đề nghị giúp giữ chỗ, rõ ràng là có cảm tình với Nguyễn Linh.
Giữa giờ, một nam sinh khác lại chủ động tiến đến, hỏi Diệp Hủ có thể đổi chỗ hay không.
Mặc dù Diệp Hủ nhìn ra được, Nguyễn Linh hiện tại vẫn chưa có ý gì với hai nam sinh này.
Nhưng có nhiều người thích cô như vậy, lỡ như có người thành công theo đuổi cô thì sao?
Vậy chẳng phải cậu sẽ trơ mắt nhìn mẹ mình yêu đương với ngườι khác sao?
Khả năng này khiến Diệp Hủ cảm thấy như lưng mang đầy gai.
Ngẫm đi nghĩ lại, Diệp Hủ cảm thấy việc cấp bách nhất hiện giờ là phải nhanh chóng liên lạc với Diệp Cảnh Trì.
Ít nhất cũng phải xác nh̵n xem tình hình bên bố cậu như thế nào.
……
Hai tiết học mụ mị kết thúc.
Sau giờ học, lại có một nam sinh khác đến tìm.
Nam sinh này là sinh viên một chuyên ngành khác trong trường, hỏi Nguyễn Linh có thể cho xin thông tin liên lạc hay không.
Ánh mắt Diệp Hủ nhìn nam sinh kia như nhìn kẻ thù, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà mở miệng giúp Nguyễn Linh từ chối.
Nguyễn Linh liếc nhìn Diệp Hủ, không khỏi buồn cười.
“Xin lỗi, tôi quên mang điện thoại ở ký túc xá.” Nguyễn Linh nói.
Nam sinh kiên trì nói: “Không sao, vậy trước tiên cho mình…”
Nguyễn Linh cầm cặp sách đứng dậy: “Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.”
Nói xong, Nguyễn Linh nhanh chóng bước ra khỏi học, trước khi đi còn quay đầu lại nháy mắt với Diệp Hủ.
Diệp Hủ: “…”
Cậu im lặng dậy, cũng đi ra khỏi lớp học.
Hai ngườι gặp nhau ở cửa lớp học.
Diệp Hủ có chút luống cuống: “Mẹ…”
Nguyễn Linh mỉm cười: “Vừa đi vừa nói đi.”
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nhìn thoáng qua quầy bán kem, bước chân khựng lại.
Diệp Hủ vô thức hỏi: “Con đi mua nhé, vẫn như trước, vị dâu tây phải không?”
Nói xong chính bản thân cậu cũng sững sờ.
Nguyễn Linh nhướng mày nhìn Diệp Hủ hai giây, gật đầu: “Được.”
Diệp Hủ đi mua hai cây kem, hai người vừa đi vừa ăn.
Nguyễn Linh cắn một miếng kem, nhắm mắt hài lòng: "Nói thật, nếu chỉ nhìn thái độ của cậu đối với bạn nam lúc nãy, tôi chắc chắn đã tưởng rằng cậu định theo đuổi tôi."
Cả ngườι Diệp Hủ cứng đờ.
Nguyễn Linh bật cười: "Nhưng cậu yên tâm, sau đêm qua, tôi hoàn toàn không còn nghi ngờ gì về vấn đề này nữa."
Diệp Hủ thở phào nhẹ nhõm: "...Thật sao?"
Nguyễn Linh gật đầu với vẻ thản nhiên: "Đúng vậy. Bởi vì chỉ cần cậu có một chút ý nghĩ mơ hồ nào về tôi, sẽ không thể tự xưng là con trai của tôi. Tuy nhiên--"
Cô nhìn Diệp Hủ, ánh mắt dò xét: "Nếu lời cậu nói là thật, vậy rốt cuộc tại sao cậu không chịu nói bố cậu là ai? Có phải vì..."
Diệp Hủ nín thở.
Cô đoán được điều gì rồi sao?
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm Diệp Hủ: "Bố cậu rất xấu trai"
Diệp Hủ: "..."
Tiếp đến hai người đều không có tiết học.
Nguyễn Linh kéo Diệp Hủ ra sân vận độn̴g, hai người ngồi kề cạnh nhau trên khán đài.
Hôm qua trời mưa, nên hôm nay tiết vừa đẹp, ấm áp nh̵ưng không nóng nực.
Nguyễn Linh lấy hai hộp trà chanh từ trong cặp ra, đưa một hộp cho Diệp Hủ: "Cậu muốn không?"
Diệp Hủ quay đầu nhìn sang, khẽ sững sờ.
Nguyễn Linh buộc tóc cao, trang điểm nhẹ nhàng, thanh xuân rạng rỡ.
Đôi mắt cong cong, khoảnh khắc này trùng hợp với hình ảnh trong ký ức của Diệp Hủ, nhưng lại có vẻ như có gì đó khác biệt.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu.
Có vẻ như có một sợi dây liên kết kỳ diệu nào đó giữa hai người họ, mặc dù hai người không liên quan gì đến nhau trong thế giới này, nhưng lại khiến Diệp Hủ có cảm giác thân thiết.
Là cảm giác của gia
Vậy nên sự căng thẳng ban đầu dần tan biến, cơ thể Diệp Hủ thả lỏng.
Cậu nhậ̵n lấy trà chanh từ tay Nguyễn Linh: "Cảm ơn."
Diệp Hủ cắm ống hút vào đồ uống, uống một ngụm nhỏ rồi hỏi: "Bây giờ thức uống yêu thích của mẹ không phải là nước cam nữa à?"
Nguyễn Linh cười: "Nước cam tôi cũng thích uống, nhưng gần đây tôi uống cái này nhiều hơn. Sao thế, sau tôi trở thành mẹ của cậu thì thích uống nước cam hơn à?"
Diệp Hủ "ừ" một tiếng, hai giây sau mở to mắt nhìn Nguyễn Linh: "Mẹ tin lời con rồi ư? Tin rằng con là..."
Nguyễn Linh: "Không tin."
Diệp Hủ ngẩn người: "Vậy mẹ..."
Nguyễn Linh nhìn cậu với vẻ chính đáng: "Không tin thì không được hỏi à?"
Diệp Hủ: "...Được."
Nguyễn Linh mỉm cười hài lòng, mắt cong thành hai vầng trăng khuyết.
Cô cúi đầu nghịch ống hút ϯɾσηɡ hộp trà chanh của mình, nhưng không biết do móng tay quá dài hay sao mà không khui ra được.
Diệp Hủ tự nhiên cầm lấy, giúp Linh xé vỏ nhựa của ống hút, cắm vào đồ uống rồi đưa lại cho cô.
Lông mày Linh khẽ động đậy, nhẹ nhàng nói "Cảm ơn".
Hai ngườι im lặng ngồi một lúc.
Chương 246
Gió nhẹ mơn trớn khuôn mặt họ, hai người cùng nhìn xuống những sinh viên tập thể dục dưới sân và những bạn học đang chạy quanh sân vận độn̴g.
Diệp Hủ đột nhiên cảm thấy lòng mình rất yên tĩnh, sự bất lực quanh quẩn trong tâm trí từ ngày hôm qua cũng đã tan biến.
Dù là Nguyễn Linh của thế giới nào, dường như đều có thể mang lại cho cậu cảm giác ổn định.
Giữa chừng, Nguyễn Linh mở lời tяước: "Kể cho tôi nghe thêm về thế giới trước khi cậu xuyên không đi?"
Diệp Hủ khẽ mím môi: "Mẹ muốn nghe gì?"
Nguyễn Linh chớp chớp hàng mi: "Trước đây cậu nói, chồng tương lai của tôi không xấu xí, là thật sao?"
Diệp Hủ gật đầu.
Nguyễn Linh: "Không phải an ủi tôi chứ? cậu là con trai của anh ấy, nên con không dám chê cha xấu?"
Diệp Hủ: "...... Không phải."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ chăm chú.
Diệp Hủ có chút ngượng ngùng bổ sung: "Bố rất đẹp trai."
Đối với việc khen ngợi ngoại hình của bố mình, Diệp Hủ thực sự rất không quen.
Nhưng Diệp Hủ lại cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp Diệp Cảnh Trì gột rửa cái mác "xấu xí".
Một trách nhiệm không biết từ đâu mà tới.
Nguyễn Linh trầm tư nhìn cậu.
Diệp Hủ không nhịn được hỏi: "Ngoại hình quan trọng đến vậy sao?"
Nguyễn Linh lộ mặt đương nhiên: "Đương nhiên là quan trọng rồi! Nếu sau này tôi là một xấu xí, sau biết được tôi chắc chắn sẽ phải phòng ngừa trước, tránh xa anh ấy ra!"
Diệp Hủ "..."
"Vậy nếu người ấy rất giàu thì sao?" Diệp Hủ hỏi.
Nguyễn Linh nói như đinh đóng cột: "Cũng không được!"
Diệp Hủ
Nguyễn Linh đột nhiên cảnh giác: "Có ý gì? Chẳng lẽ tôi gả cho một ông lão giàu có sao? Cái đẹp mà cậu nói, chẳng lẽ là đẹp trai tron số những ông lão..."
Diệp Hủ bị Nguyễn Linh nói đến ngẩn người.
Cho đến khi ánh mắt của Nguyễn Linh tràn đầy nghi ngờ, Diệp Hủ mớᎥ vội vàng xua tay: "Không, không phải ông lão!"
Nguyễn Linh nghi ngờ: "Thật sao?"
Diệp Hủ: "Thật sự không phải!"
Nguyễn Linh liếc nhìn Diệp Hủ, lẩm bẩm nói: "Vậy thì kỳ lạ rồi. Nếu người ấy đẹp trai, tuổi cũng không lớn, vậy sao cậu không chịu nói cho tôi biết người ấy là ai? Chẳng lẽ người ấy có khiếm khuyết gì khác? Ví dụ như thấp bé, hoặc có tật xấu gì..."
Nhìn thấy Nguyễn Linh tiếp tục đoán g͙ià đoán non, không biết tiếp theo Diệp Cảnh Trì sẽ bị gán cho cái mác kỳ quái gì nữa.
Diệp Hủ vội vàng cắt ngang lời Nguyễn Linh: "Ờ, mẹ không muốn hỏi gì khác sao? Liên quan đến con người khác của mẹ."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ vài giây, cho đến khi Diệp Hủ lảng tránh ánh mắt của cô.
Cuối cùng cô nảy sinh lòng trắc ẩn mà nói: "Được rồi."
Diệp Hủ thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Linh uống một ngụm nước, chống cằm nhìn Diệp Hủ: "Trong thế giới kia của cậu, tôi làm công việc gì?"
Diệp Hủ suy nghĩ một chút, nói đâu ra đấy: "Mẹ mở một studio chụp ảnh, là chủ của studio. Hầu hết thời gian chịu trách nhiệm quản lý và thiết kế chủ đề chụp ảnh, nhưng thỉnh thoảng, cũng sẽ đích thân đến studio trang điểm và chụp ảnh cho khách hàng."
Mắt Nguyễn Linh sáng lên.
Cô nhìn Diệp Hủ: "Bây giờ, tôi có vẻ hơi tin lời cậu nói rồi."
Diệp Hủ: "Tại sao?"
Nguyễn Linh cười: "Vì cái cậu nói, đúng là công việc tôi thích làm."
Ánh mắt cô rạng rỡ, còn tràn đầy niềm khao khát hướng tới tương lai.
Diệp Hủ nhếch miệng cười, tâm trạng cũng vui vẻ theo.
Cậu không nhịn được mà tiếp tục nói: "Không chỉ là studio chụp ảnh, mẹ còn mở cửa hàng quần áo, nhưng là một cửa hàng trực tuyến. À đúng rồi, ngoài những thứ này, mẹ còn đầu tư vào một số bộ phim truyền hình..."
Diệp Hủ vốn không phải là người hay nói nhiều.
Nhưng vào lúc này, cậu bỗng dưng trở nên hoạt ngôn.
Vì Diệp Hủ phát hiện ra rằng, khi cậu nói những điều này, đôi mắt của Nguyễn Linh trở nên cực kỳ s̴áng.
Đợi đến khi Diệp Hủ hoàn hồn, cậu mới phát hiện ra rằng mình đã liên tục nói một tràng thật dài, thậm chí cổ họng còn hơi khô.
Diệp Hủ ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, uống một ngụm trà chanh trong tay.
Nguyễn Linh không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của Diệp Hủ.
Cô dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn về phía trước, vô thức cắn ống hút bằng răng.
Một lúc sau, Nguyễn Linh nhìn về phía Diệp Hủ, mỉm cười: "Bất kể cậu có thật sự xuyên không đến đây hay không, cũng cảm ơn cậu vì đã nói những điều này với tôi."
Diệp Hủ sững sờ.
Nguyễn Linh nhẹ nhàng nói: “Xem như là trao đổi, cậu có câu hỏi gì muốn hỏi tôi không?”
Diệp Hủ: "..."
Cậu vô thức mím môi.
Bỗng nhiên trong lòng cậu nảy ra một câu hỏi mà cậu từng rất muốn biết, nhưng vì nhiều lý do mà từ đầu đến cuối cậu không dám hỏi.
Nếu là Nguyễn Linh của thế giới này...
Nguyễn Linh dường như nhìn thấu sự do dự của cậu, mỉm cười rạng rỡ nói: "Cơ hội ngàn năm có một, hết hạn là không tính đâu."
Diệp Hủ do dự mở miệng: "Nếu..."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Ừ?"
Diệp Hủ: "Nếu sau này kết hôn mà mãi không có được một đứa con do chính mình sinh ra, mẹ có cảm thấy tiếc nuối không?"
Sắc mặt Nguyễn Linh hơi khựng lại.
Tim Diệp Hủ bỗng đập nhanh hơn: "Mẹ không muốn trả lời cũng không sao..."
Nguyễn Linh: "Câu hỏi này, thật ra cậu muốn hỏi Nguyễn Linh của thế giới kia, đúng không?"
Khi Diệp Hủ kể cho Nguyễn Linh nghe về chuyện ở thế giới kia, để cô dễ tiếp nhận hơn, cậu đã che giấu đi phần lớn chi tiết.
Nhưng việc cô không phải là mẹ ruột của cậu, Diệp Hủ không hề che giấu.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ đầy vẻ dò xét, giống như Nguyễn Linh của thế giới kia, dường như có thể nhìn thấu mọi lời nói dối của cậu.
Diệp Hủ gật đầu thừa nhậ̵n: "Ừ."
Nguyễn Linh: "Vậy ở thế giới kia, tại sao cậu không hỏi?"
Diệp Hủ rũ mắt xuống.
Là một người nổi tiếng trong trường, cậu đương nhiên cũng nghe được đủ loại lời bàn tán.
Sau khi biết được tình cảm của Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh rất tốt, có người đã bàn tán rằng liệu sau này cậu có thêm một em trai hay em gái hay không.
Lúc đầu, Diệp Hủ muốn hỏi, nhưng không dám hỏi.
Cậu không biết mình muốn gì, càng lo lắng rằng khi Nguyễn Linh hỏi ngược lại suy nghĩ của cậu, cậu sẽ không trả lời được.
Sau đó, Nguyễn Linh vô tình đề cập hơn một lần rằng cô không định sinh con, cứ như vậy là tốt rồi.
Vì thế, dần dần Diệp Hủ cũng không còn vướng bận chuyện này nữa.
Tuy nhiên, lúc này đây gặp lại Nguyễn Linh lúc khi trẻ, Diệp Hủ đột nhiên lại nhận thức một cách rõ ràng.
Nếu Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì gặp nhau chưa có cậu, thì họ... có lẽ sẽ có đứa con của riêng mình.
Nếu không có cậu... họ sẽ hạnh phúc hơn chăng?
Diệp Hủ mơ hồ suy nghĩ như vậy.
Bên tai vang lên giọng nói của Nguyễn Linh, đɑng gọi tên cậu: "Diệp Hủ."
Diệp Hủ h0àn hồn: "Cái gì?"
Nguyễn Linh: "Câu hỏi này, tôi thực sự có thể trả lời cậu."
Trái tim Diệp Hủ đột nhiên đập nhanh.
Nguyễn Linh cong môi cười, chậm rãi nói: "Tôi đã sớm nghĩ rồi. Nếu một ngày nào đó tôi chọn kết hôn, thì đối phương nhất định phải đáp ứng ba điều kiện."
Cô nghiêm túc giơ ngón tay lên đếm: "Thứ nhất, anh ấy nhất định phải là một người đẹp trai, như vậy mỗi ngày nhìn sẽ không thấy chán. Thứ hai, anh ấy phải tôn trọng quyết định và sắp xếp của tôi, không được ép buộc tôi vì hôn nhân mà đánh mất bản thân."
Nói đến đây, Nguyễn Linh dừng lại nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "Vậy thứ ba thì sao?"
Nguyễn Linh cười híp mắt nói: "Thứ ba, không được để tôi sinh con."
Diệp Hủ ngẩn ngườι.
Nguyễn Linh: "Cho nên, tôi vốn dĩ không định sinh con, không liên quan gì đến cậu cả."
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Tôi nghĩ, bất kể là Nguyễn Linh nào, suy nghĩ cũng sẽ giống nhau thôi. Tuy nhiên nếu cậu thực sự không yên tâm, vậy đến lúc đó cậu có thể hỏi lại Nguyễn Linh của thế giới đó, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ sẵn lòng trả lời anh một cách vhân thành."
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, trong lòng đột nhiên có một cảm giác không nói nên lời.
Người trước mặt này và mẹ của cậu không hoàn toàn là một người, cũng có những trải nghiệm khác nhau.
Nhưng cô lại một lần nữa hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, còn nhanh chóng an ủi cậu, giống như mọi lần trước đó.
Chốc lát, Diệp Hủ gật đầu: "Ừm."
Hai người lại ngồi bên nhau một lúc.
Nguyễn Linh bỗng nói:“Thực ra vừa rồi nghe cậu nói những điều đó, tôi thật sự rất vui. Bởi vì tôi ở một thế giới khác, không bị thực tế ép buộc làm công việc mình không thích, cũng không vì áp lực của thế tục mà sinh con, vấn đề duy nhất còn lại là…”
Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Hủ: “Chuyện đối tượng kết hôn có phải là anh chàng đẹp trai hay không, vẫn chưa chắc chắn lắm.”
Diệp Hủ: “…”
Cậu hắng giọng: “Mẹ của thế giới kia từng nói với con, mẹ cảm thấy bố con rất đẹp trai.”
Nguyễn Linh: “Vậy…”
Diệp Hủ: “Vóc dáng cũng rất cao, cao hơn con một chút. Và còn tập thể dục thường xuyên, rất khỏe mạnh, không có bệnh gì lạ.”
Nguyễn Linh mỉm cười hài lòng: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
Chương 247
Thực ra Diệp Hủ dao động.
Cậu nghĩ, Nguyễn Linh dường như đã tin cậu, cũng không coi cậu là kẻ biến rɦái hay tâm thần.
Vậy thì cho dù cậu có nói với Nguyễn Linh rằng chồng của cô ở thế giới khác là Diệp Cảnh Trì, chắc cũng sẽ không có vấn đề gì?
Nhưng điều khiến Diệp Hủ không ngờ rằng, ngay khi cậu chuẩn bị cắn răng nói ra sự thật, thì lại bị Nguyễn Linh cản trở.
Nguyễn Linh nói thế này: “Tôi suy nghĩ kỹ lại, bỗng cảm thấy cậu không nên nói cho tôi biết người đó là ai.”
Diệp Hủ sửng sốt: “Tại sao?”
Nguyễn Linh: "Vì tôi không muốn để cái gọi là tương lai ảnh hưởng đến quyết định hiện tại của tôi. Nếu tôi và anh ấy thực sự có duyên, thì dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ đến với nhau. Nếu không có duyên, thì ép buộc cũng chẳng hạnh phúc, cậu nói có đúng không?"
...
Sau khi Nguyễn Linh quyết tâm không hỏi nữa, trái lại Diệp Hủ càng thêm bồn chồn.
Giống như có một bí mật giấu trong lòng, nhưng không thể nói với ai.
Suy đi nghĩ lại, Diệp Hủ quyết định vẫn nên chóng tìm cách gặp Diệp Cảnh Trì.
Vì vậy, sau khi chia tay Nguyễn Linh, Diệp Hủ lập tức hành động, bắt đầu dò hỏi về thời khóa biểu của Diệp Cảnh
Diệp Cảnh Trì rất nổi tiếng, cộng thêm có sự giúp của Trần Tùng Dương, vjệc này cũng không kho".
Rất nhanh, Diệp Hủ biết được Diệp Cảnh Trì sẽ có một tiết học chuyên ngành vào buổi chiều, cũng đã biết được thời gian và địa điểm.
Diệp Hủ ăn trưa xong, không ngủ trưa, mà đến lớp học sớm hơn một tiếng.
Sau nửa tiếng thấp thỏm, Diệp Hủ đã gặp được Diệp Cảnh Trì.
Để không bỏ lỡ bất kỳ ai đi vào, Diệp Hủ ngồi ở vị trí gần cửa lớp học.
Vì vậy, Diệp Cảnh Trì vừa bước vào lớp học, Diệp Hủ đã phát hiện ra.
Tim Diệp Hủ đập nhanh.
Tưởng tượng là một chuyện, thật sự gặp được lại là một chuyện khác.
Diệp Cảnh Trì khi còn trẻ có ngũ quan rất giống với ấn tượng của Diệp Hủ, nhưng lại có một loại khí chất khác biệt không thể miêu tả được.
Diệp Hủ còn chưa kịp phản ứng gì, tầm mắt của Diệp Cảnh Trì đã như vô tình lướt qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngay giây tiếp theo, Diệp Cảnh Trì đã đi tới.
Diệp Hủ: "..."
Để tránh lặp lại sai lầm, ngay từ đầu đã gây ra hiểu lầm thì lần này Diệp Hủ lấy một quyển sách đặt trên bàn làm vật che, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn về phía cửa.
Mà tại sao Diệp Cảnh Trì vẫn tìm đến?
Hơn nữa, tại sao lúc này bố cậu trông còn đáng sợ hơn cả lúc ba mươi mấy tuổi vậy?
Trong nháy mắt, Diệp Hủ thậm chí nảy sinh ý định muốn bỏ chạy.
Diệp Cảnh Trì: "Xin lỗi, cho hỏi tên cậu là gì vậy?"
Diệp Hủ: "..."
Rất tốt, hiện tại cậu đã xác nhận: không chỉ mẹ cậu, mà bố cậu cũng không nhận ra cậu.
Do dự một chút, Diệp Hủ vẫn nói ra tên của mình.
Diệp Hủ đã hỏi thăm, trường học không quy định không được tới lớp học chuyên ngành để nghe giảng, cho nên cậu xuất hiện ở đây cũng không vi phạm bất kỳ quy định nào của trường.
Trong mắt Diệp Cảnh Trì dường như lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại trở nên hoang mang.
Tim Diệp Hủ đập hơi nhanh.
Chẳng lẽ... bố cậu nhớ ra cậu?
Diệp Hủ căng thẳng nhìn phiên bản trẻ tuổi của Diệp Cảnh Trì, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Rồi cậu nghe Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt nói ra vài chữ: "Được, làm phiền rồi."
Tiếp theo, Diệp Cảnh Trì quay người, đi đến chỗ ngồi bên kia của lớp học.
Diệp Hủ: "..."
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
...
Lúc ngủ trưa, Diệp Cảnh Trì mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh đứng ở cổng trường, dường như đang chờ đợi ai đó.
Một lúc sau, một thiếu niên bước ra khỏi trường.
Trong mơ anh lên tiếng, gọi đối phương là "Tiểu Hủ".
Thiếu niên hỏi anh: "Cô ấy không đến sao?"
Giọng anh hết sức dịu dàng: "Cô ấy vẫn còn ở studio, bố đến đón con trước, rồi chúng ta cùng đi tìm cô ấy."
Thiếu niên gật đầu.
Trong mơ, anh lại hỏi: "Kỳ thi thế nào?"
Thiếu niên nhoẻn miệng cười: "Lần họp phụ huynh này, hẳn là cô ấy có thể tiếp tục khoe khoang rồi."
Trong mơ anh đã mỉm cười.
...
Sau khi tỉnh dậy, Diệp Cảnh Trì có chút ngẩn ngơ.
Đôi khi Diệp Cảnh Trì tỉnh dậy cũng sẽ mơ hồ nhớ được những chuyện trong mơ.
Nhưng lần mơ này lại khác với những lần trước.
Người đối thoại với anh trong giấc mơ, Diệp Cảnh Trì hoàn toàn không có ấn tượng ở ngoài đời, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Hơn nữa: “cô ấy" mà họ nhắc đến là ai?
Dù sao cũng chỉ là mơ, Diệp Cảnh Trì nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, cầm sách giáo khoa đến lớp học chuyên ngành đầu tiên vào buổi chiều.
Tuy nhiên, vừa bước vào lớp học, anh lại nhìn thấy gương mặt y hệt ở trong giấc mơ của mình.
Diệp Cảnh Trì rất ít khi kích động, nhưng chuyện lần này sự quá kỳ lạ, khiến anh không nhịn được mà tiến lên hỏi tên của đối phương.
Sau khi nhận được câu trả lời, trong lòng Diệp Cảnh Trì càng thêm nghi hoặc.
Ngay cả tên cũng trùng khớp với giấc mơ của mình.
May mắn thay, khả năng tập trung của Diệp Cảnh Trì từ nhỏ đã rất tốt, so với người thường, anh dễ dàng loại bỏ ảnh hưởng của người và những vật xung quanh hơn.
Vì vậy, cho dù trong lòng nhiều nghi vấn, nhưng sau khi tiếng báo vào lớp vang lên, Diệp Cảnh Trì vẫn gạt bỏ tạp niệm, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Sau giờ học, Diệp Cảnh Trì nhìn thấy Diệp Hủ đi đến.
Người đối diện rõ ràng rất căng thẳng.
"Xin hỏi..." Đầu lưỡi của Diệp Hủ cứ như đɑng đánh nhau: “Tôi có thể thêm thông tin liên lạc của anh không? Là thế này, tôi rất hứng thú với môn học này, ờ..."
Diệp Cảnh Trì: "Có thể."
Người đối diện ngẩn ra một chút.
Diệp Cảnh Trì: "Số điện thoại có được không?"
Diệp Hủ: "Được, được."
...
Giấc mơ kỳ lạ đó không ảnh h̵ưởng nhiều đến Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì đã tự thuyết phục bản thân.
Có lẽ là lúc báo danh học kỳ mớᎥ vào ngày hôm qua, anh đã gặp người đó một lần và cũng đã nghe được tên của người đó.
Bộ não con người rất kỳ diệu, mặc dù bản thân bạn không có ấn tượng gì, nhưng rất có thể tiềm thức đã ghi nhớ.
Mà ở trong giấc mơ, tiềm thức lại xuất hiện, vì liền xuất hiện sự kiện có chút dị này đây.
Người ngoài đời xuất hiện trong mơ là chuyện hết sức bình thường, sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Cảnh Trì liền vứt chuyện này sang một bên.
Anh vẫn đi học như thường lệ, đọc sách và đi ăn tối ở căng tin với bạn cùng phòng vào buổi tối.
Lúc xếp hàng, bạn cùng phòng oán trách Diệp Cảnh Trì: "Hôm nay tổng cộng có ba đàn em thêm vào wechat của tôi, tôi nghĩ thế nào cũng phải có một người hướng về phía tôi, kết quả cậu đoán xem thế nào?"
Bạn cùng phòng tức giận bất bình lắc đầu: "Tất cả đều muốn thông qua tôi để kết bạn với cậu! Tôi đều đã giúp cậu từ chối rồi, nhưng tổn thất tinh thần này - -“
Diệp Cảnh Trì kịp thời lên tiếng: "Bữa này tôi mời cậu.”
Bạn cùng phòng cười he he: "Được! Chỉ chờ những lời này của cậu thôi!”
Cảnh Trì giúp bạn cùng phòng quẹt thẻ cơm, hai người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Bạn cùng phòng hào hứng bừng bừng nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Cảnh Trì à, cậu thật sự không cân nhắc chuyện thêm phương thức liên lạc với mấy đàn em đó sao? Người ta cũng nhiệt tình lắm đó!”
Vẻ ḿặť Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt: "Không cần cân nhắc.”
Bạn cùng phòng: "Tại sao?"
Diệp Cảnh Trì: "Tạm thời tôi không có ý định yêu đương.”
Bạn cùng phòng: "Cậu không thử làm sao biết? Nói không chừng khi trò chuyện rồi, liền nảy sinh ý định?”
Diệp Cảnh Trì im lặng ăn cơm, không đáp lời.
Bạn cùng phòng tiếp tục nói: "Có điều nói như vậy cũng phải, cậu định sau khi tốt nghiệp đại học chính quy thì sẽ ra nước ngoài học nghiên cứu sinh mà, đúng không? Yêu xa vẫn rất khó - -
bạn cùng phòng của tôi có một người anh em, yêu đương nhiều năm vẫn rất tốt đẹp, vừa ra nước ngoài hai tháng liền chia tay rồi.”
Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt uống một ngụm nước.
Bạn cùng phòng: "Tuy nhiên cũng không chắc chắn đâu! Biết đâu đàn em nguyện ý vì tình yêu mà hy sinh, cùng cậu nước ngoài thì sao? Hoặc là người ta nguyện ý chờ anh trở về ——"
Diệp Cảnh Trì rốt cục lên tiếng: "Sao tôi lại cảm thấy chuyện này cậu còn tích cực hơn cả bản thân tôi vậy? Đến cả vấn đề yêu xa cũng giúp tôi suy xét rồi."
Bạn cùng phòng cười gượng gạo: "Ha ha, thì tự dưng nhắc tới chuyện này nên nói luôn! Đúng rồi, lần này đàn em mới đến, có một người đặc biệt xinh đẹp, cậu nghe nói chưa?"
Diệp Cảnh Trì: "Chưa."
Bạn cùng phòng thao thao bất tuyệt: "Tên là Nguyễn Linh, thật sự đặc biệt xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, có thể sánh với hoa khôi trường điện ảnh bên cạnh! Hôm qua lúc báo cáo còn bị vây xem, tôi cho cậu xem ảnh ——"
Diệp Cảnh Trì muốn từ chối.
Nhưng bạn cùng phòng quá nhiệt tình, đã bất chấp phân trần giơ ảnh lên trước mặt anh.
Diệp Cảnh Trì: "..."
Bạn cùng phòng dương dương tự đắc nói: "Thế nào, tôi không nói quá chứ? Có phải là đẹp lắm không!"
Thấy Diệp Cảnh Trì không nói lời nào, bạn cùng phòng lại nói: "Chẳng qua nghe nói rất khó theo đuổi, tôi có một người bạn đi xin phương thức liên lạc, bị từ chối gọn gàng sạch sẽ. Mà cũng đúng thôi, một cô gái xinh đẹp như vậy, yêu cầu khẳng định cũng cao, nh̵ưng nếu là Cảnh Trì cậu ra tay thì…”
Diệp Cảnh Trì: "Đừng lôi tôi vào, tôi không định theo đuổi người ta."
Bạn cùng phòng bĩu môi: "…… Được rồi được rồi, xinh đẹp như vậy mà cũng không độn̴g lòng, chẳng lẽ là thật sự định cả đời sống độc thân sao?"
…
Buổi tối hôm đó, Diệp Cảnh Trì vẫn rửa mặt đi ngủ như lệ.
Từ khi lên đại học tới nay, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh vô cùng có quy luật, ngày nào cũng lên giường đi ngủ trước nửa tiếng tắt đèn, sáu giờ rưỡi sáng hôm sau lại thức dậy.
Diệp Cảnh Trì phát hiện mình ở trong một phòng ngủ, xung quanh trang hoàng vô cùng xa lạ.
Rất nhanh anh liền ý thức được, mình lại nằm mơ.
Dường như anh lại đang chờ đợi ai đấy, trong tay cầm một quyển sách, tầm mắt nhưng cũng không có dừng lại ở chữ viết trên sách.
Không biết qua bao lâu, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Diệp Cảnh Trì nhìn về phía thanh âm truyền đến, là một người phụ nữ quấn khăn tắm đi tới.
Anh đứng lên nghênh đón, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Diệp Cảnh Trì chưa từng hôn ai, nhưng trong mơ động tác của anh lại tự nhiên như thế, giống như đã làm qua hàng trăm hàng ngàn lần.
Anh bị một loại cảm xúc xa lạ chi phối, trong lồng ngực dâng trào khát vọng khó có thể ức chế.
Muốn ra sức ôm cô, hôn cô.
Mà anh thực sự đã làm thế.
Khi hai người cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại, cô bị anh đè dưới người, mái tóc dài rải rác trên chăn.
……
Khi tỉnh dậy, quần áo ngủ của Diệp Cảnh Trì gần như ướt đẫm.
...
Buổi học sáng hôm sau, lần đầu tiên tâm ý của Diệp Cảnh Trì có chút không yên.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng phát hiện ra sự khác thường của Diệp Cảnh Trì, liên tục kinh ngạc nói rằng học trò cưng của các giáo sư, vậy mà cũng có một ngày mất tập trung trong giờ học.
Diệp Cảnh Trì nói một câu "Tối qua không ngủ ngon", mặc cho bạn cùng phòng truy hỏi, cũng không giải thích thêm câu thứ hai.
Vào giờ ăn trưa, bạn cùng phòng và những người bạn khác đi ăn cùng nhau, Diệp Cảnh Trì một mình đến nhà ăn.
Nhà ăn vào giờ ăn trưa có rất nhiều người, sau khi Diệp Cảnh Trì lấy thức ăn, suýt chút nữa va phải người đi ngược chiều.
Diệp Cảnh Trì hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Đối diện là một nam và một nữ, sau khi nhìn rõ dung mạo của hai ngườι, Diệp Cảnh Trì hiếm khi ngẩn người.
Một trong số họ thốt ra một chữ, lại đột ngột dừng lại ở âm tiết cuối trước khi nói ra hoàn toàn.
Còn người kia...
Cảnh tượng trong mơ chợt hiện lên trước mắt, sắc mặt Diệp Cảnh Trì đột nhiên căng thẳng.
Chương 248
Nguyễn Linh đang nghiên cứu thức ăn trong đĩa của hai người.
“Có vẻ như…” Nguyễn Linh nhăn mày: “Thịt mà cô ấy cho cậu, nhiều hơn tôi một chút thì phải?”
Chờ một giây không nhận được câu trả lời, Linh nhìn sang Diệp Hủ ở bên cạnh, phát hiện ra cậu đang nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó.
Nguyễn Linh nhìn theo ánh mắt của Diệp Hủ.
Đó là một bóng lưng cao ráo và hơi gầy, dáng người thẳng tắp đẹp đẽ.
Chỉ vừa kịp nhìn một cái, bóng dáng đó đã biến mất trong đám đông.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Cậu đang nhìn ai thế?”
Diệp Hủ đột nhiên tỉnh “Con…”
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn Diệp Hủ: “Là bạn của cậu à?”
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên: “… Một người bạn cùng lớp mà tôi gặp ở lớp trước.”
Vừa rồi cậu và Diệp Cảnh Trì đã chạm mắt nhau, trong giây lát suýt nữa thì cậu đã thốt ra một tiếng “Bố”.
May mắn là cậu kịp phản ứng lại, cũng không ai để ý.
Diệp Hủ rất chắc chắn, Diệp Cảnh Trì cũng đã nhận ra mình.
Tuy nhiên, Diệp Hủ vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì, thì đối phương lại nhanh chóng rời đi như thể đang tránh mặt cậu.
Diệp Hủ hoàn toàn không nổi.
Hình như cậu… không hề làm gì đắc tội với bố cậu cả.
Hôm qua sau khi lấy được số điện thoại của Diệp Cảnh Trì, Diệp Hủ trở về nhà do dự một lúc lâu, rồi gửi lời mời kết bạn cho đối phương.
Không lâu sau, Diệp Cảnh Trì đã đồng ý.
Tuy nhiên, sau khi kết bạn, Diệp Hủ cũng không dám gửi tin nhắn cho đối phương.
Đồng thời là phiên bản trẻ tuổi của bố mẹ, nhưng đối mặt với Nguyễn Linh, Diệp Hủ có thể kể hết mọi chuyện về việc xuyên không.
Nhưng về phần Diệp Cảnh Trì, Diệp Hủ lại có chút không dám.
Không biết là vì Diệp Cảnh Trì trong thế giới này dường như rất khó gần, hay là vì trông con người Diệp Cảnh Trì không giống như người sẽ tin vào chuyện xuyên không.
Nói chung, cuối cùng Diệp Hủ vẫn không gửi gì, hai người sau khi kết bạn, im lặng một cách ăn ý.
Nguyễn Linh “ồ” một tiếng, không còn hỏi nữa.
Cô lại tập trung đồ ăn: “Cậu xem, thịt trong món thịt kho tàu của cậu, không phải nhiều hơn của tôi à? Tôi chỉ có bốn miếng, còn cậu thì một, hai, ba… không ngờ lại có tận sáu miếng!”
Diệp Hủ: “Chúng ta đổi cho nhau nhé?”
Nguyễn Linh: “Không cần, tôi không thích ăn cải cúc mà cậu ɢọι.”
Diệp Hủ nói: "Mẹ có thể lấy thịt thôi."
Nguyễn Linh liếc mắt nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh trầm ngâm: "Cũng được! gì cậu cũng là con trai của tôi, chia cho tôi đồ ngon là lẽ đương nhiên!"
Hai ngườι vừa đi tìm chỗ ngồi vừa trò chuyện, Nguyễn Linh nói chuyện cũng không cố ý hạ thấp giọng.
Nhà ăn rất đông, cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai người khác.
"Xem bạn trai nhà người ta tốt chưa kìa, sẵn sàng chia thịt cho bạn gái! Không giống như anh, ngày nào cũng giành đồ ăn với em!”
"Nhưng nói đi nói lại, bây giờ thú vui của các cặp đôi yêu nhau đều như vậy sao? Lại tự xưng là con trai..."
...
Nguyễn Linh và Diệp Hủ tìm được một chỗ trống ngồi xuống.
Diệp Hủ tự giác gắp một miếng thịt kho tàu trong đĩa cho Nguyễn Linh.
Khi định gắp miếng thứ hai, Nguyễn Linh ngăn cản.
Nguyễn Linh: "Được rồi được rồi, một miếng là đủ rồi."
Diệp Hủ: "Mẹ có muốn uống canh không? Để con đi múc."
Nguyễn Linh: "Được."
Diệp Hủ đứng dậy đi múc canh.
Nguyễn Linh ăn một miếng cơm, cảm thấy có một ánh mắt rơi vào lưng mình.
Cảm giác của cô luôn nhạy bén, quay đầu lại nhìn, nhanh chóng định vị được hướng đến của ánh mắt.
Ở vị trí cách nhau một hàng, có một người đang nhìn về phía này.
Gần như khoảnh khắc cô nhìn sang thì người đó cũng đã thu hồi ánh mắt, vô tư cúi đầu uống một ngụm canh.
Nguyễn Linh: "..."
Là trùng hợp sao?
Nguyễn Linh thu hồi ánh mắt của mình.
Cô nghĩ, người này trông cũng khá đẹp trai.
Diệp Hủ bưng hai bát canh, đặt một bát trong tay Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh: "Cảm ơn."
Diệp Hủ có chút không thoải mái: "Trước đây ở nhà, mẹ không bao giờ nói cảm ơn với con."
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày, cố tình hiểu lầm ý của cậu: "Vậy à? Có phải là cậu có chút oán hận trong lòng, chỉ là chưa có cơ hội để nói ra không?"
Diệp Hủ lập tức nói: "Không phải! Con chỉ muốn nói là bây giờ mẹ cũng không cần..."
Giải thích được một nửa, Diệp Hủ nhậ̵n ra Nguyễn Linh đang đùa giỡn.
Nguyễn Linh quả nhiên đã cười phá lên.
Cô vừa cười vừa nói: "Không phải chứ, nếu chúng ta ở thế giới kia rất quen thuộc, sao cậu lại không thể nghe ra tôi đang nói đùa?"
Diệp Hủ đáp một cách mất tự nhiên: "Nói chung, mẹ không cần nói cảm ơn, cho mẹ thêm bát canh là điều nên làm."
Nguyễn Linh: "Biết rồi."
Hai ngườι ăn một lúc, Diệp Hủ k͙hông nhịn được hỏi: "Vậy bây giờ... mẹ đã tin những gì con nói chưa?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Cậu cứ hỏi chuyện này mãi, có quan trọng sao?"
Diệp Hủ sững người.
Có vẻ như, thật sự cũng không quan trọng lắm.
Dù cô nghĩ gì, chỉ cần họ có thể tiếp tục như thế này, cậu đã rất hài lòng rồi.
Được gặp lại Nguyễn Linh lúc 18 tuổi và trở thành bạn của cô, đó là một trải nghiệm rất kỳ diệu.
Nhưng...
Cuộc đời của cô trong thế giới này sẽ như thế nào đây?
Diệp Hủ bất giác tìm kiếm bóng dáng của bố mình trong căng tin.
Rồi cậu bất ngờ chạm mắt với Diệp Cảnh Trì.
Trong nháy mắt, Diệp giữ thẳng lưng.
May mắn thay, Nguyễn Linh đang tập trung ăn uống nên không nhậ̵n thấy sự khác thường của cậu.
Giữa Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì cách nhau cả một dãy bàn, nhưng Diệp Hủ vẫn có thể chắc chắn một điều: Bố cậu đang nhìn họ.
Mà thần thái của anh rất khó đoán, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Trong lòng Diệp Hủ bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Cậu và Nguyễn Linh cùng nhau ăn uống vui vẻ như vậy, liệu bố cậu... có hiểu lầm gì không?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, khiến cả người Diệp Hủ như nghẹn lại, ăn cơm cũng có chút khó nuốt.
Nguyễn Linh lúc nào cũng ăn uống chậm rãi, theo lời cô nói, ăn quá nhanh là lãng phí đồ ăn.
Diệp Hủ vẫn đang suy nghĩ, cũng ăn không nhanh.
Vậy là hai người ăn được nửa chừng, Diệp Cảnh đã ăn xong đứng dậy.
Ánh mắt Diệp Hủ dõi theo bóng lưng Diệp Cảnh Trì rời đi, do dự nửa ngày, lấy điện thoại ra.
[Diệp Hủ: Đàn anh, trùng hợp quá.]
[Diệp Hủ: Vừa rồi tôi và chị họ ở căng tin ăn cơm, hình như thấy anh rồi.]
[Diệp Hủ: Tuy nhiên chưa kịp chào hỏi anh, anh đã đi mất.]
...
Buổi chiều lên lớp, Diệp Hủ nhìn điện thoại mấy lần.
Diệp Cảnh Trì vẫn chưa trả lời.
Diệp Hủ thấm thía sâu sắc một đạo lý: Hóa ra một thứ gì đó cho đến khi mất đi, mới biết được nó quý giá như thế nào.
Trước đây bố cậu hầu hết đều trả lời ngay tức thì, cho dù có lúc bận rộn, cũng chưa giờ không trả lời tin nhắn của cậu quá hai tiếng.
Tất nhiên, lúc đó cậu cũng không hay gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì.
Còn bây giờ, đã qua mấy tiếng đồng hồ, trong hộp thoại của cậu và Diệp Cảnh Trì ngoài thông tin chào hỏi mặc định, chỉ còn lại mấy câu nói của Diệp Hủ.
Sau khi nhìn điện thoại không biết bao nhiêu lần, Diệp Hủ cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật——"
Diệp Cảnh Trì chắc chắn đã xem tin nhắn của cậu, nhưng anh không có ý định trả lời.
Là bạn cùng lớp, Diệp Hủ và Nguyễn Linh cùng học một lớp.
Trong giờ học, họ lại ngồi cạnh nhau một cách tự nhiên.
Hành động xem điện thoại thường xuyên của Diệp Hủ cũng lọt vào mắt Nguyễn Linh.
Trong giờ giải lao, Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: "Cậu đang đợi tin nhắn của ai vậy?"
Diệp Hủ giật mình, vô thức nói: "À? Con... "
Nguyễn Linh: "Không phải là bố cậu đó chứ?"
Diệp Hủ: "..."
Tại sao cô luôn đoán đúng suy nghĩ của cậu vậy?
Chương 249
Nguyễn Linh mỉm cười nhìn Diệp Hủ: "Bây giờ cậu đang nghĩ, sao tôi đoán ra được đúng không?"
Diệp Hủ chau mày.
Nguyễn Linh nghiêm túc: "Vì tôi là mẹ của cậu, đây gọi là cảm ứng tâm điện."
Diệp Hủ mở to hai mắt.
Nguyễn Linh nhịn được hai giây, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đến hoa cả mắt: "Đừng nói là cậu tin nhé?"
Diệp Hủ im lặng.
Nguyễn Linh cong khóe môi: "Không phải cậu nói là cậu xuyên không đến đây sao? Cậu ở thế giới này lại chẳng quen biết ai, ngườι khiến cậu lo lắng đến mức cứ bồn chồn chờ tin tức chắc chắn chỉ có bố cậu thôi."
Diệp Hủ không thể phản bác.
Nguyễn Linh nhìn cậu bằng ánh mắt an ủi: "Cậu yên tâm, tôi đã nói là không hỏi thì là không thật mà.”
Diệp Hủ nhìn cô, ấp úng không nói lời.
Cậu có thể nói cho cô biết, lúc này cậu thực sự rất muốn nói cho cô biết bố cậu là ai.
Nếu không thì theo tình hình hiện tại, hai người một người sắp tốt nghiệp đại học, một người vừa mớᎥ nhập học, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ gặp nhau.
Nguyễn Linh lại nói: "Nhưng tôi nghĩ, đã đến thì cứ thuận theo ý trời. Cậu cũng không cần phải lo lắng quá, ngoài việc tìm cách liên lạc với người thân của cậu, cậu cũng có thể cân nhắc việc làm quen với những người bạn mớᎥ gì đó."
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, có chút không theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của cô.
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Cậu nghĩ đi, cậu xuyên không đến đây chắc chắn là có nguyên nhân của nó. đâu đây là một bộ tiểu thuyết ngôn tình, mà cậu xuyên không đến đây chính là để gặp được tình yêu đích thực của mình thì sao?"
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh nói như đinh đóng cột: "Vì vậy cậu nên làm quen với một số người mới, biết đâu lại gặp được nữ chính định mệnh của cậu."
Diệp Hủ: "Con không có ý định..."
Nguyễn Linh ngắt lời cậu: "Đừng nói quá tuyệt đối."
Cô mỉm cười rạng rỡ, vỗ nhẹ vào vai Diệp Hủ: "Tối nay có một bữa tiệc, cậu có muốn đi cùng với tôi không, coi như là để gặp gỡ những người bạn mới."
...
Tối hôm đó là bữa tiệc đồng hương do một đàn anh trong trường tổ chức.
Nguyễn Linh với tư cách là một sinh viên mới nổi tiếng nhờ vẻ đẹp ngay khi vừa mới nhập học, tự nhiên cũng nhận được lời mời.
Mặc dù là bữa tiệc đồng hương, nh̵ưng đàn anh đã nói mọi người đều có thể mang theo bạn bè đến, để mọi người đông vui hơn.
Khi Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng xuất hiện trong bữa tiệc, họ lập tức thu hút ánh nhìn của phần lớn mọi người.
Có ngườι đùa: "Ôi trời, năm nay sinh viên mớᎥ của trường chúng ta có nhan sắc cao thật đấy! Hai người đứng cạnh nhau, quả là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt!"
Người khác nói: "Đúng vậy, đáng tiếc lần này không mời đàn anh Diệp đến, nếu không thì ba người đứng cạnh nhau, cảnh tượng chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn!"
Một ngườι khác phụ họa: "Đúng rồi đàn anh, dạo này sao đàn anh Diệp không tham gia bữa tiệc nào nữa vậy?"
Đàn anh tổ chức bữa tiệc lắc đầu bất lực: "Không có cách nào, tôi đã mời rồi, nhưng cậu ấy nói cậu ấy có việc bận."
"Có vẻ như mặt mũi của anh vẫn chưa đủ!"
"Lần sau lần sau, lần sau tổ chức bữa tiệc, tôi nhất định sẽ nghĩ cách mời cậu ấy đến!"
...
Thấy Nguyễn Linh và Diệp Hủ đến cùng nhau, có người dò hỏi: "Mới khai giảng hai ngày, hai người đã..."
Nguyễn Linh mặt không chút thay đổi, nhìn người nói câu đó rồi đáp lại: "Không, chúng tôi chỉ là bạn bè."
Lời này vừa nói ra, trong lòng nhiều nam sinh đều đang sôi sục.
Dù cho quan hệ giữa Nguyễn Linh và Diệp Hủ là gì đi nữa, chỉ cần có lời này của Nguyễn Linh, thì họ vẫn còn cơ hội.
Là người tổ chức bữa tiệc, đàn anh vẫy vẫy Nguyễn Linh để cô ngồi xuống, Diệp Hủ cũng muốn đi theo.
Diệp Hủ vốn không có hứng thú với bữa tiệc, cũng không có ý định làm quen với "nữ chính định mệnh".
Lần này đi cùng Nguyễn Linh, chỉ đơn giản là vì lo lắng cho cô.
Tuy nhiên, Diệp Hủ vừa bước đi được một bước, đã bị chặn lại.
Đàn anh cười tươi nói: "Diệp Hủ, phải không? Lần này bữa tiệc của chúng ta là để cho những người chưa quen biết nhau có cơ hội làm quen với nhau. Mọi người ngồi xen kẽ nhau sẽ tốt hơn, cậu nghĩ sao?"
Bên cạnh lập tức có ngườι đồng ý: "Đúng vậy, đàn em, cậu qua đây ngồi đi. Vừa rồi có đàn em nói cậu đẹp trai, muốn làm quen với cậu đấy."
Một nữ sinh cũng lên tiếng mời: "Sang đây này, Diệp Hủ qua đây ngồi đi!"
Diệp Hủ: "..."
Cậu luống cuống nhìn sang Nguyễn Linh một cái.
Nguyễn Linh cũng chỉ có thể mỉm cười an ủi cậu.
Nguyễn Linh nở một nụ cười trêu chọc, cầm điện thoại vẫy vẫy về phía cậu.
Diệp Hủ hiểu ý cô, cô muốn cậu ngồi xuống trước, có chuyện gì thì nhắn tin cho cô.
Do dự một lúc, Diệp Hủ ngồi xuống.
Cô gái ngồi bên trái lập tức nhiệt tình bắt chuyện: “Diệp Hủ, thực ra tớ đã để ý cậu lâu rồi! Chỉ là trước đây không dám lấy số điện thoại của cậu thôi…”
…
Bữa cơm này, Diệp Hủ ăn rất khó chịu.
Giữa Diệp Hủ và Nguyễn Linh, cách nhau nửa bàn tròn.
Diệp Hủ không những phải luôn chú ý đến động tĩnh bên kia của Nguyễn Linh, mà còn phải phân tâm ứng phó với cô gái bên cạnh.
Khi mọi người bắt đầu chơi trò uống rượu, Diệp Hủ càng căng thẳng hơn.
Cậu nhớ, sau khi Nguyễn Linh uống say, cô sẽ không giống như bình thường.
Lần nào cô say, đều có Diệp Cảnh Trì ôm cô về phòng.
Nhưng bây giờ Diệp Cảnh Trì không có ở đây, liệu có ai…
Nghĩ đến đây, Diệp Hủ tức rơi vào trạng thái cảnh giác.
Cậu không thể kìm được mà lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Nguyễn Linh.
[Diệp Hủ: Đừng uống nhiều rượu.]
[Nguyễn Linh: Cứ không.]
Linh: Không phải là tôi nên quản cậu mớᎥ đúng sao?]
[Nguyễn Linh: Con trai nào lại quản mẹ chứ?]
Diệp Hủ: "..."
[Diệp Hủ: Con có chút lo lắng cho mẹ.]
[Nguyễn Linh: Yên tâm, đô của tôi khá.]
Diệp Hủ thầm nghĩ, không chắc đâu.
Ít nhất thì cậu cũng nhớ có một lần Nguyễn Linh uống say, ngày hôm sau bố cậu liền dọn sang phòng của Nguyễn Linh để ngủ.
Mặc dù Diệp Hủ không biết cụ thể gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng là sau khi say rượu, hành vi và suy nghĩ của Nguyễn Linh hoàn toàn khác với bình thường.
Tuy nhiên, lần này mọi đều uống bia.
Trông Nguyễn Linh cũng khá tiết chế, chỉ thỉnh thoảng uống một ngụm.
Trong lòng Diệp Hủ tuy lo lắng, nh̵ưng cũng chỉ có thể chú ý nhiều hơn đến Nguyễn
Mọi người bắt đầu chơi trò đoán số, một người viết một con số trong ghi chú điện thoại, sau đó người lần lượt đoán.
Người đầu tiên trả lời “lớn hơn" hay "nhỏ hơn", cho đến khi ai đó đoán trúng con số đó, thì coi như “trúng giải".
Người nghĩ ra số có thể hỏi người đoán đúng một câu hỏi, sau khi trả lời xong, tiếp tục tiến hành vòng tiếp theo.
Diệp Hủ một tâm hai dụng, một bên chú ý đến động tĩnh bên kia của Nguyễn Linh, một bên tham gia trò chơi.
Vòng hai của trò chơi, Nguyễn Linh đoán trúng số.
Mọi người rất phấn khích, hò hét để người hỏi đặt một câu hỏi thú vị.
Có ngườι xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, thẳng thắn chế giễu: "Này, không phải cậu rất thích đàn em Nguyễn sao? Hay là cậu hỏi đàn em, có chấp nhận sự theo đuổi của cậu không?”
Người con trai bị chế giễu có vẻ như bị nói trúng tim đen, lại xấu hổ không dám thừa nhận mà vội vàng lắc đầu: "Không không không, không được không được!"
Tay Diệp Hủ nắm chặt thành nắm đấm hơi nới lỏng một chút.
Nếu đối phương dám nói được, thì cậu chắc chắn ...
Diệp Hủ đột nhiên có chút lúng túng.
Cậu ... có tư cách để ngăn cản sao?
Trong thế giới này, cô không phải là mẹ của cậu, cũng không phải là vợ của bố cậu.
Cô không có nghĩa vụ vì cái gọi là "chồng tương lai", mà từ chối những người theo đuổi khác.
Nhưng để cậu tận mắt nhìn thấy Nguyễn Linh và những người khác hẹn hò, thực sự là ...
Người con trai hỏi đã đỏ mặt, bỗng mở miệng: "Đàn em Nguyễn, anh có thể hỏi ... em hiện tại có bạn trai chưa?"
Bàn ăn lập tức vang lên tiếng hò hét.
Tay vừa thả lỏng của Diệp Hủ lại nắm chặt.
Nụ cười của Nguyễn Linh rất tự nhiên: "Hiện tại vẫn chưa có."
Chàng trai mới hỏi liền sáng mắt lên, nói năng cũng có chút lắp "Được, được, anh biết rồi!"
Diệp Hủ im lặng cắn
Không Cậu nhất định phải làm gì đó.
Hiện tại Linh vẫn còn độc thân, cậu tạo cơ hội cho bố mình là chuyện đương nhiên!
Diệp Hủ lấy điện thoại ra, tìm đến khung chat với Diệp Cảnh Trì.
[Diệp Hủ: Đàn anh, làm phiền rồi.]
[Diệp Hủ: Chúng tôi đang ăn tối, anh có muốn đến tham gia không?]
[Diệp Hủ: Mọi người đều rất mong anh đến.]
Gửi xong mấy tin nhắn này, Diệp Hủ cũng không dám nhìn lại lần nữa.
Quá cứng nhắc.
Cậu chỉ tiếc là không thể học hỏi thêm một chút kỹ năng tự nhiên và dày mặt của Trần Tùng Dương.
Cuối cùng cũng thêm được WeChat của bố, nhưng kết quả là không có cuộc trò chuyện qua lại.
Diệp Hủ thất vọng bỏ điện thoại vào túi.
Cô gái bên cạnh lo lắng hỏi: “Diệp Hủ, cậu sao vậy? Tâm trạng không vui à?”
Diệp Hủ: “Không có.”
Nói xong, cậu lại nhìn về phía hướng của Nguyễn Linh.
Ánh mắt của cô gái di chuyển giữa Diệp Hủ và Nguyễn Linh vài vòng, suy nghĩ gì đó.
Bữa tối kết thúc, mọi người lại chuyển sang quán karaoke gần đó.
Lần này Diệp Hủ cũng không quan tâm người khác nói gì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh nhìn thấy vẻ mặt như đang đối mặt với kẻ địch của Diệp Hủ, cười nói: “Cậu sao vậy?”
Diệp Hủ: “Không có gì, chỉ là muốn ngồi bên cạnh mẹ.”
Nguyễn Linh: “Vậy——”
Điện thoại của Diệp Hủ đột nhiên rung lên một cái.
Nguyễn Linh nhấc cằm lên: “Cậu xem tin nhắn trước đi.”
Diệp Hủ lấy điện thoại ra.
[Diệp Cảnh Trì: Cậu ở đâu?]
Chương 250
Lúc bắt đầu, một vài đàn anh đàn chị lâu năm giỏi khuấy động bầu không khí đã hát vài bài.
Rồi có người đến hỏi Nguyễn Linh có muốn hát vài bài không.
Nguyễn Linh không từ chối, chọn một bài sở trường của mình.
Giọng cô rất hay, không hề phô, thuộc dạng hát hay trong các tuyển thủ karaoke.
Mọi người xung quanh cũng hết sức cổ vũ, lời khen không ngớt.
Sau khi Nguyễn Linh hát một bài, cô cầm một ly nước cam lên uống.
Trước đó cô định uống bia, nhưng bị Diệp Hủ khuyên ngăn.
Cũng có người rủ Diệp Hủ hát hai bài, Diệp Hủ nghĩ cũng không nghĩ mà đã từ chối.
Nếu không phải lo lắng cho Nguyễn Linh, Diệp Hủ căn bản không muốn đến hoạt động này.
Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: “Tôi thấy có một cô gái khá thích cậu, ánh mắt cứ dán vào cậu. Lúc nãy người ta mời cậu cùng hát, cậu không hát sao?”
Diệp Hủ: “Con không muốn hát.”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Cậu không thích hát? Hay là ở thế giới cũ, cậu đã có bạn gái rồi?”
Diệp Hủ sững sờ: “Không có.”
Nguyễn Linh: “Vậy tại sao cậu lại chống cự như vậy? Có phải cậu thích con trai không?”
Diệp Hủ trợn mắt: “Không phải!”
Lời nói còn chưa dứt, lại có người đến hỏi Nguyễn Linh có muốn hát không.
Cùng lúc đó, cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Diệp Hủ vô thức nhìn sang.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy người đến, mắt Diệp Hủ s̴áng lên.
Bố của cậu thật sự đã đến!
Diệp Hủ suýt nữa đã muốn lao ra chào đón.
Trong phòng riêng, ánh sáng rất tối lại ồn ào, nên sự xuất hiện của Diệp Cảnh Trì không thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người ngay lập tức.
Đặc biệt là sau khi giai điệu của bài hát tình yêu nam nữ tiếp theo vang lên, có một kẻ thích gây chuyện chạy đến, đưa micro cho Nguyễn Linh.
Gần như mọi ánh mắt đều tập trung vào Nguyễn Linh, cũng như chàng trai may mắn được cùng cô hát bài tình ca.
Lúc đầu là pнần lời của nữ, tiếng hát trong trẻo du dương của Nguyễn Linh vang lên trong phòng riêng.
Diệp Hủ ra sức nháy mắt với Diệp Cảnh Trì, hy vọng Diệp Cảnh Trì có thể ngăn ca khúc này tiếp tục, hoặc cướp micro gì đó.
Diệp Cảnh Trì nhìn Diệp Hủ một cái, chậm rãi ngồi xuống.
Dáng vẻ bình tĩnh, như thể mọi thứ xảy ra xung quanh anh đều không liên quan gì đến anh.
Chỉ có đôi mắt đen của anh, dường như hiện lên một chút gợn sóng khó thấy.
Diệp Hủ: “……”
Diệp Hủ hít sâu một hơi, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với bố mình.
Bố thanh cao, bố thì giỏi rồi!
Vợ bố đã hát tình ca với người khác rồi! Sao bố còn có thể ngồi yên!
Cùng hát với Nguyễn Linh là một đàn anh đã từng giành giải nhất trong cuộc thi ca sĩ ở trường năm ngoái, tên là Phan Dịch.
Phan Dịch có một giọng hát rất tốt, âm sắc dễ nghe, kỹ năng ca hát cũng không thể gì để bàn.
Phần hòa âm ở giữa, cả hai người phối hợp ăn ý, cứ như thể đã luyện tập trước vậy.
Ca khúc vừa kết thúc, Nguyễn Linh và Phan Dịch nhận được tràng pháo tay rầm trời.
“Anh Dịch xứng đáng là quán quân của cuộc thi ca hát, kỹ năng ca hát thực sự xuất sắc!”
“Đàn em Nguyễn cũng hát rất hay, không ngờ đàn em vừa xinh đẹp còn hát hay nữa!”
“Tôi đã quay video cho hai người rồi, đăng lên nhóm nhé!”
Phan Dịch đặt micro xuống, đi đến trước mặt Nguyễn Linh, mỉm đưa tay ra: “Đàn em, lúc nãy em hát rất hay, hợp tác vui vẻ.”
Nguyễn Linh nhẹ nhàng bắt tay đối phương: “Hợp tác vui vẻ, đàn anh.”
Sự tương tác của hai người đã thu hút tiếng huýt sáo và tiếng reo hò của những người xung quanh.
“Ôi trời, hợp tác vui vẻ như vậy, lại hát một bài nữa đi chứ?”
“Đúng rồi, đây là lần tiên anh Dịch hát tình ca với nữ sinh đúng không? Đàn em Nguyễn thật có mặt mũi!”
Phan Dịch nhìn Nguyễn Linh một cái, hiện cô đang uống ngụm nước, không nói gì.
Thế là Phan Dịch mỉm cười, xua tay nói: của đàn em Nguyễn vừa rồi có phần khó, rất tốn sức. Các cậu đừng vội, để cô ấy uống nước nghỉ ngơi một lát."
Nguyễn Linh cũng nói: "Em đã hát hai bài rồi, mọi người hát đi."
Hai người đồng thanh từ chối, người khác cũng không tiện nói gì
Chỉ là k͙hông khỏi lại nháy mắt với nhau: "Vậy hai người cứ nói chuyện riêng đi, chúng tôi không quấy rầy nữa."
Diệp Hủ chứng kiến tất cả mọi chuyện, trước tiên nhìn sang Diệp Cảnh Trì không hề có chút thay đổi sắc mặt, rồi lại nhìn sang hai người trông đang rất hòa hợp kia.
Diệp Hủ: "..."
Cậu thở dài, cũng đã có chút hoài nghi bản thân rồi.
Nếu không phải Diệp Hủ là người từ thế giới khác đến, chỉ nhìn khung cảnh hiện tại, cậu cũng cảm thấy Nguyễn Linh và vị đàn anh Phan này có khả năng tiến xa hơn.
Sự hiện của Diệp Cảnh Trì cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Đàn anh Diệp cũng đến rồi! Chúng em vừa rồi còn nói đến anh đấy!"
Diệp Cảnh Trì biểu hiện rất bình tĩnh: "Có ngườι gọi tôi, tôi vừa hay có thời gian, nên đã đến."
Lúc này đàn anh họ Trịnh tổ chức cuộc tụ họp lộ vẻ mặt vui mừng: "Cảnh Trì cậu đến rồi à! Lúc trước nhắn tin cậu có nói đang bận, tôi còn tưởng cậu không định đến nữa chứ!"
Diệp Cảnh Trì không phủ nhận mà chỉ khẽ gật đầu, vậy nên mọi người đều mặc định cho rằng Diệp Cảnh Trì đến là vì lời mời của đàn anh Trịnh.
Có đề nghị: "Cảnh Trì, anh đến rồi thì cũng hát một bài đi!"
Tiếng đồng ý không ngừng vang lên.
Lúc đó, Diệp Hủ đang đưa khăn giấy cho Nguyễn Linh, nghe thấy vậy liền cười thầm trong lòng: Bố cậu làm gì có chuyện biết hát chứ.
Biệt thự có một phòng thu âm nhỏ, trước đây Trần Tùng Dương đến nhà chơi thường thích đến đó hát, sau đó Nguyễn Linh cũng đến hát rất nhiều lần.
Nhưng trong suốt những năm qua, Diệp Hủ chưa bao giờ nghe thấy Diệp Cảnh Trì hát.
Hủ lấy mình ra so sánh, cảm thấy Diệp Cảnh Trì hoặc là hoàn toàn không có hứng thú với âm nhạc, hoặc là cũng giống như cậu, ngũ âm không được đầy đủ.
Cậu còn đang nghĩ thì nghe thấy Diệp Cảnh Trì nói một cách nhàn nhạt: “Được thôi, vậy tôi sẽ hát một bài.”
Diệp Hủ: “???”
Nguyễn Linh cầm khăn giấy lau tay, định lấy thêm một ly nước cam, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hủ.
Cô tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Hủ: “Ờm, không có gì.”
Đã có một bạn học nhiệt tình, sau khi nghe Diệp Cảnh Trì nói ra tên bài hát, liền giúp đỡ bấm bài hát ở bục chọn bài.
Âm điệu vang lên, là một bài ca dao.
Diệp Cảnh Trì cầm lấy micro.
Nguyễn Linh thấy Diệp Hủ có vẻ rất ngạc nhiên, cũng nhìn theo cậu.
Ánh sáng trong phòng là ánh đèn trần đổi màu liên tục, sẽ khiến người ta trông xấu xí hơn nhiều so với ánh sáng bình thường.
Nhưng người đàn ông cầm mic có đường nét khuôn mặt rất ưu tú, hoàn hảo chống đỡ được loại ánh sáng chết chóc như vậy.
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày, cảm thấy như đã từng gặp người bạn học đɑng hát này đâu đó, nhưng không nhớ ra.
Diệp Cảnh Trì bắt đầu hát câu đầu tiên.
Khác với giọng hát mượt mà của Phan Dịch, giọng hát của Diệp Cảnh Trì trầm hơn, cũng không có nhiều kỹ thuật và chuyển âm.
Nhưng bất ngờ là lại rất hay, có cảm giác như đang nhẹ nhàng kể chuyện, rất hợp với bài hát ca dao
Nguyễn Linh nghe một cách hời hợt, chào lòng cho một đánh giá: Không tệ.
Diệp Hủ đột nhiên hỏi: "Mẹ thế nào?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Hả?"
Diệp Hủ có vẻ hơi phức tạp: "Hay không?"
Nguyễn Linh: "Cũng khá hay."
Diệp Hủ muốn nói gì đó: "Vậy thì..."
Nguyễn Linh ngược lại có hứng thú, ghé sát vào Diệp Hủ hơn một chút: "Cậu nói gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận