Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường

Chương 235-242

Chương 235
Sau kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, kỳ thi cuối học kỳ hai của lớp 11 sẽ sớm diễn ra.
Vào những ngày thi cuối kỳ, Nguyễn Linh đều đến phòng của Diệp Hủ mỗi tối để mang sữa nóng cho cậu.
Lần đầu tiên cô mang sữa cậu thiếu niên nghe tin đến, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.
Nguyễn Linh bật cười: "Có gì mà ngạc nhiên vậy?"
Diệp Hủ nhận lấy cốc sữa từ tay cô: "Cũng không có gì, chỉ là..."
Cậu dừng lại một chút, dường như không biết nói gì nữa.
Một lúc sau, khóe miệng Diệp Hủ cong lên: "Cảm ơn mẹ."
Nguyễn Linh cười tươi nói: "Sữa là bố con hâm nóng cho con đấy."
Thực tế, ϯɾσηɡ nhiều năm qua, cứ mỗi Diệp Hủ có kỳ thi quan trọng, Diệp Cảnh Trì sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nguyễn Linh hỏi Diệp Cảnh Trì, anh có bao giờ thể hiện ra điều gì đó không, chẳng hạn như mang trái cây hay sữa đến cho Diệp Hủ.
Diệp Cảnh Trì nói, mấy ngày đó thì anh sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thêm những món ăn bổ dưỡng, cũng sẽ cố gắng về nhà sớm hơn.
Nguyễn Linh nghe xong, vẻ mặt có chút bất lực: "Diệp Cảnh Trì, anh không thể làm gì đó rõ ràng hơn được sao? Những thứ này ai mà biết được chứ."
Diệp Cảnh Trì cười: "Lúc đầu anh làm những việc này, cũng không phải để cho Tiểu biết."
Nguyễn Linh: "Nhưng nếu Diệp Hủ biết, thằng bé chắc chắn sẽ rất vui."
Diệp Cảnh Trì bất đắc dĩ nói: "Em nói đúng, cũng tới gần đây anh mới hiểu được đạo lý này."
Vì vậy, Linh xung phong nhận việc, quyết định sẽ dành cho Diệp Hủ một số sự quan tâm rõ ràng, "hiện rõ trên mặt”, coi như đây là lần hiếm hoi được đóng vai "người mẹ tốt".
Đưa sữa là một trong những việc đó.
Diệp Hủ nghe xong, vẻ mặt thoáng chút ngỡ ngàng.
Nguyễn Linh cười tươi nói: "Con cứ tiếp tục học đi, mẹ sẽ giúp con lời cảm ơn tới bố con."
Diệp Hủ "ừ" một tiếng: "Con sẽ cố gắng học hành thật tốt, thi lấy điểm cao."
Nguyễn Linh: "Được!"
Thực ra, Nguyễn Linh hoàn toàn không lo lắng về thành tích của Diệp Hủ.
Dù sao, Diệp Hủ cũng là nam chính của tiểu thuyết vườn trường, trong nguyên tác đã có rất nhiều tình tiết mâu thuẫn tình cảm với nữ chính và nữ phụ, mà cuối cùng cậu vẫn có thể cân bằng cả tình yêu và học tập, thi đậu vào đại học S với thành tích xuất sắc.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh lại thấy hơi bất công cho Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt.
tích của hai cô gái này, trong nguyên tác đều bị Diệp Hủ ảnh hưởng ở mức độ khác nhau.
May mắn thay, hiện tại họ cũng đã tìm thấy hướng đi cho mình, không còn chìm trong tình yêu nữa.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Diệp Hủ và Kiều Nguyệt chiếm lĩnh vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng học kỳ.
Thành tích của Tô Quân Nhược tiến bộ vượt bậc, so với kỳ thi giữa kỳ, thứ hạng lại tiến lên rất nhiều.
Bạn bè xung quanh đều chăm chỉ học tập, mỗi ngày Trần Tùng Dương cũng học hỏi được nhiều điều.
Vì vậy, ngay cả thành tích của Trần Tùng Dương cũng tốt hơn so với trước đây, từ cuối lớp, may mắn trở thành điểm số trung bình không quá tệ.
Ngày công bố điểm thi, Trần Tùng Dương là người đầu tiên chụp ảnh bảng điểm và đăng lên nhóm.
Mặc dù trường cũng đã phát bảng điểm đïệṅ tử, nhưng Trần Tùng Dương lại cố tình dán bảng điểm giấy lên mặt mình rồi chụp ảnh tự sướng.
Trong ảnh, Trần Tùng Dương cười toe toét, chỉ vào thứ hạng trong lớp của mình, trông giống như một kẻ ngốc.
[Trần Tùng Dương: Haha! Mọi người hãy nhìn xem, thứ hạng của cũng đã có thể bắt đầu từ số 1 rồi này.]
[Trần Tùng Dương: Lần này bố mẹ tớ chắc chắn không có lý gì để mắng tớ nữa!]
Trường trung học Tú Lễ có khoảng ba mươi học sinh mỗi lớp, trước đây Trần Tùng Dương thường xuyên xếp cuối bảng.
[Tô Quân Nhược: ...Hạng thứ mười chín thì làm sao? Chẳng phải là chỉ bắt đầu bằng số một thôi mà, cũng có gì đáng để khoe khoang đâu?]
[Trần Tùng Dương: Mười chín thì sao? Chẳng phải cũng bắt đầu bằng số 1 sao!]
[Trần Tùng Dương: Cậu thi hạng mấy? Tớ nhớ là hạng sáu đúng không?]
[Tô Quân Nhược: Năm!]
Nói rồi, Tô Quân Nhược gửi ảnh chụp màn hình bảng điểm điện tử của mình lên nhóm.
[Trần Tùng Dương: Xuất sắc! Tớ xin bái phục!]
[Trần Tùng Dương: @Diệp Hủ, @Kiều Nguyệt, hai vị học bá đều được bao nhiêu điểm vậy? Cho tôi mở mang tầm mắt một chút!]
Một lúc sau, Kiều Nguyệt lặng lẽ gửi bảng điểm của mình lên nhóm, là học sinh đứng đầu lớp.
Cô ấy học ở lớp chuyên thi đại học, thành tích trung bình của các học sinh trong lớp vốn đã cao hơn lớp du học, nơi có nhiều con nhà giàu.
Những ngườι học giỏi nhất trong cả về cơ bản đều tập trung ở hai lớp của Kiều Nguyệt và Diệp Hủ.
Vì vậy, giá trị của vị trí đầu bảng này là không thể tưởng tượng được.
Còn Diệp Hủ thì chỉ trả lời Trần Tùng Dương bằng hai chữ.
[Diệp Hủ: Không
Trần Tùng Dương gửi cho Diệp Hủ một biểu tượng cảm xúc "Cậu thật tàn nhẫn".
[Trần Tùng Dương: Vậy tôi xem của Kiều Nguyệt trước đã nhé!]
 
[Trần Tùng Dương: ??]
[Trần Tùng Dương: Trời má, sao còn có người có thể thi môn toán full điểm được vậy?]
[Trần Tùng Dương: Kiều Nguyệt, cậu có còn là người bình thường không vậy?]
[Nguyễn Linh: Theo như cháu nói, hình như trong nhóm không chỉ có một người không phải là người bình thường đâu.]
[Trần Tùng Dương:?! Có ý gì?]
[Trần Tùng Dương: Môn toán của Hủ ca cũng được điểm tối đa sao?]
Trước đây, ngoại trừ thầy giáo và Diệp Hủ, Trần Tùng Dương luôn là người đầu tiên biết thành tích của Diệp Hủ.
Nhưng hiện tại hai người không cùng lớp, phản ứng đầu tiên của Trần Tùng Dương sau khi biết được thành tích lại là gửi vào trong nhóm, cho nên còn chưa kịp hỏi riêng Diệp Hủ.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ đang ngồi trên sô pha vừa vuốt mèo, vừa xem ti vi.
Sau khi Mimi về nhà một thời gian, Diệp Hủ càng ngày càng quen thuộc với mèo con.
Diệp Hủ lộ vẻ mặt dịu dàng, câu được câu không mà vuốt ve lưng Mimi.
Mà Nguyễn Linh thì thỉnh thoảng gãi gãi đầu Mimi.
Mimi ghé vào đùi Diệp Hủ, hai người thay nhau mát xa khiến nó thoải mái nheo mắt lại, phát ra tiếng ùng ục.
Nguyễn Linh nhìn thoáng qua tin nhắn trong nhóm, cười híp mắt hỏi Diệp Hủ: "Vậy để mẹ gửi vào, khoe khoang thành tích của con mẹ nhé?”
Vẻ mặt của Diệp Hủ có chút không được tự nhiên: "Tùy mẹ thôi.”
Nguyễn Linh biết, cậu nói vậy nghĩa là có thể.
Vì thế cô chụp ảnh màn hình, đăng thành tích toán học của Diệp Hủ vào nhóm.
[Trần Tùng Dương:...ươ
[Trần Tùng Dương: Hai người quá đáng rồi đấy!]
[Trần Tùng Dương: Không đúng, sao mình nhớ thầy giáo dạy toán nói, cả lớp chỉ có hai người đạt điểm tuyệt đối môn toán mà?]
[Trần Tùng Dương: Vậy hai người mà thấy nói, đều ở trong nhóm này à?]
Một lúc sau, trong nhóm hiện lên một tin nhắn thông báo.
Trần Tùng Dương đổi tên nhóm thành "Nhóm có một nửa số người đạt điểm tuyệt đối môn toán. 
[Tô Quân Nhược: "..." Trần Tùng Dương giải thích đi, nhóm có năm người, hai người đạt điểm tuyệt đối, sao lại là một nửa?]
[Tô Quân Nhược: Trong mắt cậu, ai không phải ngườιli?]
Nguyễn Linh nhìn thấy liền cười phá lên, cũng gửi tin nhắn trong nhóm.
[Nguyễn Linh: @Trần Tùng Dương, đúng rồi, cháu giải thích đi]
Trần Tùng Dương: Là cháu! Do cháu nghĩ cô không tham gia kỳ thi cuối kỳ, nên quên tính cô vào.]
[Nguyễn Linh: Ồ, ý của cháu là, cô không tính là người?]
[Nguyễn Linh: (mỉm cười.jpg)]
[Trần Tùng Dương: Không không không! Là cháu không phải người! Cháu không phải!]
Trong kỳ nghỉ đông, Nguyễn Linh lại cùng các học sinh trung học tụ tập ăn cơm vài lần.
Tuy rằng sau khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ phải tiến vào lớp học 12, có nghĩa là áp lực học tập sẽ càng nặng.
Nhưng dù sao ngày nghỉ cũng là ngày nghỉ, nên chơi vẫn phải chơi.
Studio chụp ảnh của Nguyễn Linh đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, trong studio ngoài thợ trang điểm và nhiếp ảnh sau đó còn thuê dịch vụ chăm sóc khách hàng và chuyên gia chọn ảnh chuyên nghiệp.
Đã hoàn toàn không cần cô phải quan tâm đến vấn đề chi tiết nữa.
Nhiệm vụ chủ yếu của Nguyễn Linh hiện nay là quản lý tổng thể và khai thác chủ đề chụp mới.
Nhưng lúc có thời gian, Nguyễn Linh vẫn sẽ tự mình đến studio chụp ảnh, dù sao ban đầu cô lựa chọn mở studio cũng là vì giấc mộng chụp ảnh của mình.
Ngoài ra, Nguyễn Linh đã đầu tư vào một bộ phim truyền hình mới, nguyên tác vẫn do Diêu Thanh Thanh chấp bút, là tiểu thuyết có cùng thế giới quan với "Năm Tháng Trôi Qua".
Hiệu quả phát sóng của phim cải biên "Năm Tháng Trôi Qua" rất tốt, trở thành hắc mã trong loạt phim truyền hình năm đó.
Không chỉ có Hứa Trừng, Ninh Huyên cũng nổi tiếng, ngay cả khách mời là Diệp Hủ cũng vụt sáng.
Hiện giờ truyện mới của Diêu Thanh Thanh muốn chuyển thể thành phim, diễn viên nguyện ý tới diễn rất nhiều.
 
 
 Chương 236
Nguyễn Linh theo thường lệ giao nhiệm vụ chọn diễn viên cho tổ đạo diễn, chỉ bỏ không can thiệp vào việc quay phim.
Nam nữ diễn viên chính cuối cùng đã xác định là hai diễn viên hàng đầu trong làng giải trí, trong đó nữ chính là một diễn viên mà Nguyễn Linh đặc biệt thích.
Trước đó Nguyễn Linh đã cày bộ phim truyền hình mà cô ấy đóng, vẻ ngoài của cô ấy đúng với hình tượng đại mỹ nữ ở trong lòng Nguyễn Linh, diễn xuất cũng là hạng nhất.
Tuy nhiên lịch làm việc của nữ diễn viên rất kín, Nguyễn Linh cũng có việc phải bận.
Cho nên hai người vẫn chưa gặp nhau.
Nguyễn Linh dự định khi bộ phim truyền hình bắt đầu quay, cô sẽ đến phim trường gặp nữ chính.
Thời khởi quay chính được định vào giữa năm, còn khá lâu nữa mới đến.
Sau khi nghe kế hoạch của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì cũng nói anh có thể đi cùng cô vào thời điểm đó.
Nghe vậy, Linh liếc nhìn Diệp Cảnh Trì: "Trước đây anh ghen tuông với nam diễn viên thì thôi đi, sao giờ còn ghen tuông với nữ diễn viên nữa vậy?"
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh trả lời: "Ai nói anh ghen? Anh chỉ sợ em đi một mình buồn chán, muốn đi cùng em thôi."
Nguyễn Linh hừ một "Em không buồn chán đâu, trong đoàn phim có rất nhiều trai đẹp gái xinh, em xem còn không hết."
Diệp Cảnh Trì nheo mắt: "Vậy là em thừa nhận em không chỉ muốn đi gặp nữ chính rồi?"
Nguyễn Linh nói một cách chính đáng: "Đúng vậy! Mặc dù em đi vì mỹ nhân, nhưng nếu có soái ca, tất nhiên cũng không thể bỏ qua được!"
Diệp Cảnh Trì giọng nói:
"Nhìn anh còn chưa đủ sao?"
Nguyễn Linh: "..."
Cô nghiêm túc nói: " Diệp Cảnh Trì, tuy anh rất đẹp trai, nhưng nói như vậy nghe cũng rất sến đấy! Hơn nữa --"
Nguyễn Linh nhắm mắt lại, quan sát kỹ người đàn ông trước mặt: "Mặc dù nói hiện nay, vẫn rất kho" tìm được nam diễn viên đẹp trai hơn anh trong showbiz, nhưng mà..."
Cô tiến lại gần, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt anh: "Em phát hiện, chỗ này của anh hình như đã xuất hiện một nếp nhăn nhỏ rồi."
Thực ra ở độ tuổi của Diệp Cảnh Trì, mỉm cười mà không có nếp nhăn rõ rệt ở khóe mắt, đã là rất khó rồi.
Nhưng Nguyễn Linh lại gần soi mói kỹ lưỡng, vẫn tìm thấy một nếp nhăn không rõ ràng ở mắt Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh cố ý nói: "Vậy nên sau vài năm nữa, nhan sắc của anh nói không chừng sẽ giảm sút nhanh chóng. Lúc đó, em sẽ đi ngắm những anh chàng đẹp trai trẻ trung hơn anh --"
Lời chưa nói hết, môi cô đã bị anh chặn lại.
hôm đó, không biết có phải ảo giác hay không, Nguyễn Linh cảm thấy động tác của Diệp Cảnh Trì dường như mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều.
 
Vài ngày sau Nguyễn Linh phát hiện, trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, có thêm một chai kem mắt mớᎥ.
Nguyễn Linh vừa thấy mới lạ, vừa có chút buồn cười.
Có vẻ như những lời nói của cô, khiến người đàn ông già có nỗi lo về nhan sắc, bắt đầu chú chăm sóc bản thân rồi.
......
Kết thúc kỳ nghỉ đông, Nguyễn Linh nghe được một tin tức từ hệ thống.
Đó là cuối cùng Nguyễn Minh Vĩ và Lâm Mỹ Nga cũng kết thúc cuộc giằng co, hai người thẳng thắn đối mặt rồi sau đó ly hôn.
Nhưng do khả năng quản lý kém cỏi của Nguyễn Minh Vĩ, công ty Nguyễn Thị đã phá sản, Nguyễn Minh Vĩ ôm một đống nợ, rồi còn vướng vào vấn đề thuế.
Do là nợ chung của vợ chồng, khi ly hôn Lâm Mỹ Nga không chỉ không được chia gì mà rất có còn phải giúp Nguyễn Minh Vĩ trả nợ nữa.
Bản thâᶇ Nguyễn Minh Vĩ càng thảm hại hơn, nghe nói bị người đòi nợ đánh một trận, giờ đây không dám ló mặt ra ngoài.
Do không có nhiệm vụ nào cần phát hành, hệ thống đã rất lâu không xuất hiện.
khi biết được tin tức này, Nguyễn Linh khen ngợi: "Không tệ, lần này cậu xuất hiện khiến tôi rất hài lòng. Hy vọng lần sau cậu tìm tôi, đều là những tin tốt như vậy."
 
【...】
 
Hệ thống uất ức: 【Trước đây tôi cũng không cố ý nói cho cô biết những tin xấu mà! Đó đều là nhiệm vụ bắt buộc phải phát hành!】
Linh: "Vì hiện tại không còn nhiệm vụ chính tuyến nào nữa, chuyện bên nhà Nguyễn cũng đã có quả. Vậy lần sau khi cậu xuất hiện, phải chăng là lúc chúng ta vĩnh biệt nhau rồi?"
 
【Cô ghét bỏ tôi đến vậy sao!】
Nguyễn Linh vô tội nói: "Không có đâu."
Thật lòng mà nói, chờ đến ngày hệ thống hoàn toàn biến mất, Nguyễn Linh cảm thấy mình có thể sẽ thấy không quen.
Nhưng chỉ khi ngày đó thực sự đến, mới có nghĩa là cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết vườn trường này đã hoàn toàn kết thúc, cũng có nghĩa là tương lai của cô thực sự thuộc về chính cô.
...
Ngày hôm sau, Diệp Cảnh Trì cũng nhắc đến chuyện nhà Nguyễn với Nguyễn Linh.
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì có vẻ rất hờ hững, nhưng Nguyễn Linh vẫn nhận ra anh đang quan sát biểu cảm của cô.
Nguyễn Linh chống cằm nhìn người đàn ông: "Diệp Cảnh Trì, em phát hiện ra một điều."
Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày: "Cái gì?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Mỗi lần nhắc đến nhà Nguyễn, anh lúc nào cũng lo lắng em sẽ mềm lòng. Em tưởng lâu như vậy rồi, anh đã hiểu rõ thái độ của em đối với nhà Nguyễn rồi chứ."
Thậm chí việc để Diệp Cảnh Trì điều tra nhà Nguyễn, tìm ra bằng chứng phạm pháp của Nguyễn Minh Vĩ, cũng là do Nguyễn Linh chủ động yêu cầu Diệp Cảnh Trì làm.
Nguyễn Linh tò mò nhìn anh: "Vậy, thực ra là tại sao?"
Diệp Cảnh Trì im lặng.
Một lúc lâu sau, Diệp Cảnh Trì mới lại mở miệng, giọng nói trầm tĩnh: "Bởi vì anh hy vọng trong bất kỳ việc quan trọng nào của cuộc đời, bất cứ lúc nào em cũng có quyền quyết định, và cũng có cơ hội để hối hận bất cứ lúc nào."
Nguyễn Linh khẽ sửng sốt.
Đúng vậy, trong mắt Diệp Cảnh Trì, đó dù sao cũng là bố ruột của cô, cũng là gia đình vốn có mà cô đã từng không muốn rời bỏ dù có bị tổn thương.
Vì vậy, mỗi một bước đi, Diệp Cảnh Trì đều sẽ xác nhận ý kiến của cô rồi mới hành động.
Nếu cô nói bây giờ cô đã hối hận, muốn tha thứ cho Nguyễn Minh Vĩ, có lẽ Diệp Cảnh Trì sẽ thực sự ra tay giúp nhà Nguyễn trả nợ.
Tất nhiên, Nguyễn Linh không thể có suy nghĩ như vậy, trong mắt cô, những người đó đều đáng bị trừng phạt.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Vì vậy, anh thà hỏi em nhiều lần, cho dù em có thấy anh phiền đi nữa."
Nguyễn Linh: "Thấy phiền thì cũng không có, chỉ là..."
Cô nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình với vẻ ẩn ý: "Anh nói em có thể hối hận bất cứ lúc nào, là thật sao?"
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì lướt qua ngón áp út trái của cô, khẽ cúi đầu, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh: "Tất nhiên."
Nguyễn Linh nhướng mày.
Anh lại có thể thừa nhận một cách đơn giản như vậy à? Anh thật sự không sợ sao?
Diệp Cảnh Trì ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy bây giờ em có hối hận không?"
Nguyễn Linh chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên: "Tạm thời thì chưa."
Diệp Cảnh Trì nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, ánh mắt hiện lên nụ cười: "Vậy là được rồi, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Ở bên anh, cô luôn có cơ hội lựa chọn.
Nhưng anh sẽ cố gắng khiến cô không hối hận.
 
 
Sau khi khai giảng, Diệp Hủ tiến vào học kỳ hai lớp 11.
Về phương diện thành tích học tập, Diệp Hủ tuyệt đối là "con nhà người ta".
Nguyễn Linh cũng tò mò hỏi Diệp Hủ, rõ ràng Diệp Cảnh Trì cũng không ép buộc cậu học tập chăm chỉ, mà vì sao thành tích của cậu vẫn tốt như vậy.
Diệp trả lời mập mờ không rõ, nhưng cuối Nguyễn Linh vẫn nghe hiểu.
Ban đầu, chỉ đơn thuần hy vọng nhậ̵n được lời khen ngợi từ bố.
Sau đó, lại có thêm một tầng nguyên nhân khác.
Hy vọng có thể dựa vào cố gắng của mình, để một ngày có thể không phải sống dưới cánh gà của bố, độc lập nuôi sống chính mình.
Về pнần đặt mục tiêu thi đậu đại học S, rốt cuộc có phải bởi vì đó trường cũ của bố mình hay không, Diệp Hủ cũng không thừa nhận.
Nhưng Nguyễn Linh nghĩ, tuy rằng quan hệ cha con đã nhiều năm không tính là quá thân mật, nhưng trong Diệp Hủ nhất định vẫn coi Diệp Cảnh Trì là tấm gương và cột mốc của mình.
Chỉ là, có thể Diệp Hủ cũng không ý thức được điểm này.
Tóm lại, Diệp Hủ rất nghiêm túc với việc phải học ở đại học S.
Vì thế học kỳ sau lớp 11, Diệp Hủ dành nhiều thời gian hơn cho việc học.
Ngoại trừ việc học bình thường, Diệp Hủ còn đang chuẩn bị tham gia thi đấu, tranh thủ thêm điểm.
Không cần Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì bận tâm, Diệp Hủ cũng có thể sắp xếp thời gian rất tốt.
Sau kỳ thi giữa kỳ, có một buổi họp phụ huynh, trùng hợp thay, lúc này Diệp Cảnh Trì lại phải đi công tác nước ngoài nửa tháng.
Vì vậy, nhiệm vụ đi họp phụ huynh lại rơi xuống vai Nguyễn Linh.
 
 
 Chương 237
Trong bữa Diệp Hủ đã nhắc đến chuyện họp phụ huynh.
Nguyễn Linh vui vẻ nhận lời: "Được rồi, không ngờ hồi đi học mẹ không có cơ hội trở thành học sinh giỏi nhất lớp, giờ lại có thể đi họp phụ huynh với tư cách là mẹ của học sinh giỏi nhất lớp."
Khóe môi Diệp Hủ khẽ nhếch lên: "Sau này còn có nhiều cơ hội nữa."
Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì nhìn nhau một cái, cả hai đều cười lên.
 
Ở độ tuổi như Diệp Hủ, xuất sắc như vậy, theo lẽ thường thì nên tự tin như vậy, thậm chí nên có chút kiêu ngạo mớᎥ đúng.
Chỉ là trước đây Diệp Hủ sống quá nội tâm, cuối cùng giờ đây mới có chút bồng bột tuổi trẻ.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề lại chuyển sang chuyến lần công tác này của Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì thực ra thường xuyên đi công tác, nhưng kể từ khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh lâu như vậy.
Hơn điểm đến còn là một đất nước xa xôi cách một vạn cây số, chênh lệch múi giờ cũng cách nhau khá nhiều.
Diệp Cảnh Trì nhìn Diệp Hủ, dặn dò: "Những ngày bố không ở nhà, con phải chăm sóc tốt cho mẹ con nhé."
Nguyễn Linh nghe vậy lập tức muốn phản bác, sao cô lại là người được chăm sóc?
Nhưng Diệp Cảnh Trì dường như đã đoán trước được, lại mỉm nói với Nguyễn Linh: "Em cũng chăm sóc tốt cho Tiểu Hủ."
Lời của Nguyễn Linh đã bị Diệp Cảnh Trì chặn lại, cô bèn hừ một tiếng: "Anh cứ lo chăm sóc bản thân mình đi! Em và Diệp Hủ đều đã lớn rồi, không cần người khác lo lắng, có phải không Diệp Hủ?"
Khóe môi Diệp Hủ khẽ lên, "Ừm" một tiếng, lại hứa với Diệp Cảnh Trì: "Con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ."
Nguyễn Linh trợn mắt.
Hai cha con nhà này từ khi nào mà lại thành một chiến tuyến rồi?
Ngày Diệp Cảnh Trì đi công tác, Nguyễn Linh cũng không thấy có gì đặc biệt.
Trong suy nghĩ của cô, dù chuyến công tác lần này kéo dài hơn một chút, nhưng cũng không cần phải cảm thấy quá đặc biệt.
Bây giờ công nghệ phát triển quá rồi, nhắn tin call video cũng tiện lợi không gì bằng.
Hơn nữa, nửa tháng cũng chỉ hơi dài một chút, chứ không phải nửa năm.
Tuy nhiên, dường như Diệp Cảnh Trì không nghĩ vậy.
Nguyễn Linh tắm xong mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Diệp Cảnh Trì đɑng ngồi trên ghế sofa trong phòng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lúc đầu, Nguyễn Linh không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Diệp Cảnh Trì có lẽ đang suy nghĩ về công việc.
Ánh mắt anh rất tập trung, dường như ngay cả việc cô đã tắm xong đi ra ngoài, anh cũng không hề phát hiện ra.
Thấy vậy, Nguyễn Linh nảy ra ý định trêu đùa, cô rón rén đi vòng ra phía sau Diệp Cảnh Trì.
Rồi đột nhiên vỗ một cái lên vai Diệp Cảnh Trì từ phía sau: "Nghĩ gì vậy?"
Cơ thể của Diệp Cảnh Trì khựng lại, nhìn cô ngẩn người một
Nguyễn Linh nhận ra Diệp Cảnh Trì dường như đã thực sự bị cô dọa sợ.
Diệp Cảnh Trì ho nhẹ một tiếng: "Em tắm xong rồi à?"
Nguyễn Linh nhướng mày, cố tình vén mái tóc dài kịp sấy khô ra trước.
Mái tóc dài của cô nhẹ nhàng lay động trước ngực, phần đuôi tóc ướt đẫm rơi xuống cổ và ngực Diệp Cảnh Trì, khiến chiếc áo sơ mi màu nhạt của anh bị in lên vài vết ướt.
Diệp Cảnh Trì bị hành của cô làm cho ngứa ngáy, lại cảm nhận được cô nói chuyện hơi thở phả vào cổ anh, làm anh khẽ nhắm mắt lại.
Nguyễn Linh cười rạng rỡ nói: "Sao anh cũng bắt đầu hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn vậy? Em như thế này đi ra khỏi phòng tắm, tất nhiên là đã tắm xong rồi."
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì rất trầm: "Ừ."
Một lúc sau, anh lại hỏi: "Em muốn anh giúp em sấy tóc không?"
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày: "Được."
Diệp Cảnh Trì đứng dậy, để Nguyễn Linh ngồi trên ghế sofa, còn anh thì đi lấy máy sấy tóc.
Nguyễn Linh nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay dài của người đàn ông vén mái tóc dày của cô ra.
Động tác của Diệp Cảnh Trì rất nhẹ nhàng, ngoài việc sấy khô mái tóc dài của cô, anh còn nhẹ nhàng massage da đầu cho cô.
Nguyễn Linh thoải mái tận hưởng dịch vụ của Diệp Cảnh Trì, hỏi anh: "Vừa nãy anh ngồi ở đó, đang nghĩ gì vậy?"
Âm thanh của máy sấy tóc rất lớn, khiến giọng nói của Diệp Cảnh Trì nghe có vẻ hơi không rõ ràng: "Đang nghĩ về chuyện đi công tác."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng: "Lần này đi công tác chắc hẳn nhiệm vụ rất phức tạp nhỉ? Lại hiếm khi anh đi lâu như vậy."
Về phần công việc của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh thực ra rất ít khi hỏi cụ thể.
Cũng không phải Nguyễn Linh tự xem nhẹ bản thân, chỉ là cô cảm thấy mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng, những việc mà Diệp Cảnh Trì phải làm cô cũng lười đi suy nghĩ.
Bắt cô tốn mọi công sức nghiên cứu hồi lâu, để làm "Bông hoa hiểu ý", vậy chẳng thà giao những việc chuyên môn cho người có chuyên môn thì hơn.
Cũng giống như nếu nhắc đến các quy trình và chi tiết của studio chụp ảnh, Diệp Cảnh Trì chắc chắn sẽ không quen thuộc bằng cô.
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Cũng không phải, chuyện đó không tính là phức tạp. Nhưng lần này phải đi nhiều nơi, lại ở nước ngoài. Để tránh trường hợp bất ngờ, phải dành thời gian dự phòng lâu hơn một chút."
Nguyễn Linh chậm rãi "ừ" một tiếng, giống như đang đáp lại anh, lại giống như đơn thuần là vì động tác massage của người đàn ông mà phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Một lúc sau, cô lại lười biếng hỏi: "Vậy vừa nãy anh ngồi ở đây, đang nghĩ về lịch trình đi công tác của lần này à?"
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: "Không phải."
Giọng điệu Nguyễn Linh lười biếng, tùy tiện nói: "Vậy đang nghĩ gì?"
Diệp Cảnh Trì: "Anh đang nghĩ, sau khi ngày mai rời đi, phải đến nửa tháng sau mới được gặp em."
Nguyễn Linh bật cười: "Không phải anh đang nịnh em đấy chứ? Lúc nãy anh nghiêm túc như vậy, em còn tưởng anh đang suy nghĩ về việc gì đó quan trọng lắm cơ. Kết quả lại chỉ là đang nghĩ về chuyện này?"
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì cũng mang theo chút ý cười, truyền vào tai cô: "Phải xa vợ mình lâu như vậy, không phải là chuyện lớn sao?"
Nguyễn Linh: "Nửa tháng thôi, nhanh chóng qua mà. Hơn nữa nếu anh nhớ em, chúng ta vẫn có thể gọi video."
Diệp Cảnh Trì: "...Ừm."
Nguyễn Linh luôn cảm thấy, Diệp Cảnh Trì dường như còn có điều gì đó muốn nói.
Nhưng gió ấm thổi vào khiến cô hơi buồn ngủ, thế là cô lười không muốn hỏi nữa, dựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Động tác của Diệp Cảnh rất có trật tự, cẩn thận chia tóc cô thành từng khu vực để sấy khô.
Đây phải lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì giúp cô sấy tóc.
Bản thân Nguyễn Linh thiếu kiên nhẫn, sấy tóc lúc nào cũng lười không sấy khô hoàn toàn, mỗi lần chỉ cần tóc không còn nhỏ giọt là sẽ lên giường ngủ.
Lúc đầu Diệp Cảnh Trì giúp cô sấy, Nguyễn Linh chê bai động tác của anh không đủ nhanh, không bằng cô sấy mấy phút là có thể không một nửa rồi.
Sau này Nguyễn Linh dần dần quen, cộng thêm cách massage của Diệp Cảnh Trì rất thoải mái, nên cô cũng dần thích nghi với nhịp độ của anh.
Khi tóc cuối cùng cũng được sấy khô hoàn toàn, Nguyễn Linh đã có chút buồn ngủ.
Nguyễn Linh cảm nhận được Diệp Cảnh Trì như đã đứng dậy, lấy máy sấy tóc và khăn tắm đɑng quấn trên người cô đi.
Một lát sau, Diệp Cảnh Trì lại bế cô lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, Nguyễn Linh thoải mái điều chỉnh tư thế một chút, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà ngay khi cô sắp ngủ, phía sau truyền đến âm thanh sột soạt.
Người đàn ông phía sau cũng lên giường, tiếp theo ngón tay dài vuốt ve thân thể cô, không nhanh không chậm vuốt ve da thịt cô.
Động tác như vậy, Nguyễn Linh cũng không xa lạ gì.
Cùng nhau sinh hoạt những thời gian này, giữa hai người coi như cũng có ăn ý.
Nếu Diệp Cảnh Trì chạm vào cô như vậy trước khi ngủ, có nghĩa là người đàn ông muốn làm gì đó.
Bình thường Nguyễn Linh cũng sẽ không kháng cự, dù sao bình thường mà nói, cô cũng rất hưởng thụ.
Chỉ là hôm nay......
Nguyễn Linh hừ nhẹ một tiếng, thanh âm mềm mại đáp lại: "Hôm nay chưa được, vẫn chưa hết hoàn toàn.”
Trí nhớ quá mức tầm thường của Diệp Cảnh Trì biểu hiện ở các nơi trong cuộc sống, bao gồm cả kỳ sinh lý của cô.
Có lẽ là bởi vì quy luật cuộc sống, cô không thường xuyên thức đêm tăng ca như trước đây khi làm công cho người ta.
Quy luật kỳ sinh hiện nay của Nguyễn Linh, mỗi tháng đều rất đúng giờ.
Bởi vậy Cảnh Trì thậm chí còn nhớ rõ hơn cả Nguyễn Linh, tới gần mấy ngày đó, còn có thể nhắc nhở cô câu.
Ngày đầu tiên Nguyễn Linh dễ bị đau bụng, trước khi Diệp Cảnh Trì ngủ sẽ giúp dùng bàn tay bụng, để cô dễ ngủ hơn.
Vài ngày trước, Diệp Cảnh Trì đã giúp cô sưởi ấm một lần.
Hôm nay là hai ngày cuối cùng của kỳ kinh nguyệt.
Nguyễn Linh tin chắc rằng với trí nhớ của Diệp Cảnh Trì, anh sẽ không quên.
Cảm nhận bàn tay của người đàn ông vẫn không nỡ rời đi, Nguyễn Linh bối rối gọi tên anh: "Diệp Cảnh Trì?"
Người đàn ông cất giọng trầm thấp, đáp lại cô: "Ừm."
Linh: "Anh không nhớ à?"
Diệp Cảnh Trì: "Nhớ."
Nguyễn Linh càu nhàu kéo chăn lên: "Vậy sao anh còn..."
Diệp Cảnh Trì thì thầm bên tai cô: "Muốn em một cái, được không?"
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông quá hay, khiến cơn buồn ngủ của Nguyễn Linh cũng tan biến đi một chút.
Sau đầu có chút bối rối, Nguyễn Linh thực sự hiểu ra.
Thái độ bất thường của Diệp Cảnh Trì vào hôm nay chắc chắn là vì ngày mai anh phải đi công tác.
Cẩn thận ngẫm lại, kế tiếp bọn họ sẽ có nửa tháng không thể gặp mặt, hơn nữa thêm một tuần đến kỳ này, tổng cộng là hai mươi ngày.
Hình như...... hơi lâu?
Nguyễn Linh có chút mềm lòng, vì thế cô do dự một chút, rồi mơ hồ đồng ý: “Ừ.”
Đôi môi ấm áp đến gần, dán sau tai cô.
Tay Diệp Cảnh Trì chậm rãi siết chặt e0 cô, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Thật dễ dàng để cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể của người đàn ông.
Nguyễn Linh cũng bị hôn đến mức chút động tình.
Da thịt sau tai và cổ cô vốn rất mẫn cảm, tiếp nối ba nụ hôn, cảm giác run rẩy không ngừng tuôn ra sau đầu.
Hai người đã bên nhau đủ lâu.
Diệp Cảnh Trì biết rất rõ cô thích được hôn ở đâu, cũng biết đầu ngón tay chạm vào nơi nào, sẽ khiến cô càng thêm thoải mái.
Bên môi Nguyễn Linh tràn ra tiếng rên rỉ nhẹ, cũng không lâu lắm liền muốn hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Chỉ là nội tâm của cô, cuối cùng vẫn duy trì một tia lý cuối cùng.
Vì sức khỏe của mình mà suy nghĩ, cho dù là hai ngày cuối cùng cũng tuyệt đối không thể.
Nguyễn Linh không nhịn được bắt đầu giãy dụa: "Được rồi đấy...... Anh hôn đủ chưa?”
Chẳng qua cô giãy dụa mềm mại mà yếu ớt, nên không có hiệu quả gì.
Ngược lại, sau khi nghe câu hỏi của cô, một tay Diệp Cảnh Trì đỡ lấy eo cô, tay kia vòng lấy người cô.
Rồi anh dùng sức, lật cả người cô lại.
Nguyễn Linh kêu lên một tiếng, trở thành tư thế đối mặt với Diệp Cảnh Trì.
Cô bị ánh mắt của Diệp Cảnh Trì dọa sợ.
Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm không giống ai, dục vọng nồng đậm, thậm chí khiến Nguyễn Linh cảm thấy hơi xa lạ.
Diệp Cảnh Trì khàn giọng an ủi cô: "Đừng sợ, anh có chừng mực, không làm gì khác."
Nguyễn Linh:"..."
Sợ thì không hẳn, cô tin tưởng nhân phẩm của Diệp Cảnh Trì, sẽ không làm ra chuyện cưỡng ép cô.
Nhưng tình trạng hiện tại này, thật sự khiến cô rất khó hoàn toàn yên tâm...
Không chỉ không yên tâm với Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh cũng không yên tâm với bản thân.
Lỡ như cô cũng bị kích động, không kiềm chế được thì sao?
Chỉ là Nguyễn Linh còn chưa nghĩ ra nên nói gì, môi của Diệp Cảnh Trì đã phủ lên.
Nguyễn Linh đành nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn kéo dài này.
Gặm nhấm liên hồi, giao thoa quấn quýt không rời.
Dường như muốn truyền tải tất cả những cảm xúc không nỡ chia xa mà anh đã kìm nén, thông qua cách này.
Mỗi khi Nguyễn Linh nghĩ rằng nó sắp kết thúc, có thể thở phào nhẹ nhõm thì Diệp Cảnh Trì lại quay trở lại.
Như thể không bao giờ hôn đủ.
Lần đầu tiên Nguyễn Linh phát hiện ra, chỉ đơn giản là một nụ hôn cũng có thể mệt mỏi đến vậy.
Không chỉ là một thử thách đối với ý chí của Diệp Cảnh Trì, đối với chính cô cũng là một sự tra tấn.
Khi người đàn ông hôn cô một lần nữa, Nguyễn Linh cuối cùng không thể chịu đựng được mà nghĩ…
Nếu cứ hôn như vậy, bao giờ mới có hồi kết?
Nếu thực sự không thể làm gì, thì tốt hơn là... dùng cách khác để thỏa mãn anh đi.
Nguyễn Linh đưa tay đẩy ngực người đàn ông ra: "Diệp... Diệp Cảnh Trì."
Động tác của người đàn ông hơi dừng lại, giọng khàn khàn: "Không thoải mái sao?"
Nguyễn Linh: "..."
Cô không nói gì, chỉ là mặt đỏ bừng, lặng lẽ đưa tay xuống.
Tiếng thở hổn hển của người đàn ông, vì động tác của cô mà đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
 
 
 Chương 238
Nguyễn Linh cảm thấy dường như mình vừa mở khóa một sở mớᎥ.
Nhìn người đàn ông mất kiểm soát vì mình, cảm xúc dâng trào ở trong lòng bàn tay cô.
Và khoảnh khắc cuối cùng, anh khàn khàn giọng, than thở gọi cô "Linh Linh".
Điều này mang lại cho Nguyễn Linh sự thỏa mãn cực lớn mặt tâm lý.
Tất nhiên cũng có tác dụng phụ, đó là sau khi kết thúc, bản thân Nguyễn Linh cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Đêm qua Nguyễn Linh ngủ rất say, khi tỉnh dậy, Diệp Cảnh Trì đã không còn ở nhà.
Nguyễn Linh hoàn toàn không nhớ Diệp Cảnh Trì đã rời đi lúc nào.
Ánh nắng len lỏi qua khe rèm cửa chiếu vào phòng, Nguyễn Linh lăn người qua, lười biếng cầm điện thoại lên xem giờ.
Cô nhớ, chuyến bay của Diệp Cảnh Trì sẽ cất cánh sau khoảng một tiếng nữa.
Nguyễn Linh mở danh sách trò chuyện, quả nhiên thấy tin nhắn báo cáo của Diệp Cảnh Trì được gửi cách đây năm phút.
Diệp Cảnh Trì đã ở phòng chờ.
Lúc ngủ Nguyễn Linh thường đặt điện thoại ở chế độ im lặng, vì vậy sẽ không bị làm phiền.
Cô vừa cầm điện thoại đi vào nhà tắm rửa mặt, vừa trả lời tin nhắn của Diệp Cảnh Trì.
[Nguyễn Linh: Chào buổi sáng]
Nguyễn Linh gửi cho Diệp Cảnh Trì một tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành cùng hình ảnh mèo con.
Cô cầm bàn chải đánh răng vừa nặn kem đánh răng vừa nhận được tin nhắn hồi âm.
[Diệp Cảnh Trì: Chào buổi sáng.]
[Diệp Cảnh Trì: Em mới dậy à?]
Nguyễn Linh ngậm bàn chải đánh răng, gõ chữ trên bàn phím điện thoại.
[Nguyễn Linh: Ừ]
[Nguyễn Linh: Anh đi lúc nào mà em không hay gì vậy?]
[Diệp Cảnh Trì: Lúc em ngủ say.]
[Diệp Cảnh Trì: Khoảng năm giờ năm mươi.]
[Nguyễn Linh: Vậy sao anh không gọi em dậy?]
[Diệp Cảnh Trì: Em ngủ say quá, anh không dám gọi.]
[Nguyễn Linh: Có gì mà không dám?]
Gõ xong câu này, Nguyễn Linh đặt điện thoại lên kệ nhỏ trong nhà vệ sinh.
[Diệp Cảnh Trì: Lần trước anh đi công tác đến Nam Thành, em không nhớ à?]
Nguyễn Linh nhìn điện thoại, vừa đánh răng vừa suy nghĩ.
Có vẻ như đúng là có chuyện như vậy, cô nhớ chuyến bay của Diệp Cảnh Trì ngày hôm đó rất sớm, vì vậy muộn nhất là 5 giờ sáng phải rời khỏi nhà.
Hôm đó vừa hay Nguyễn Linh bận việc ở studio, đến hơn 1 giờ sáng mới đi ngủ.
Diệp Cảnh Trì chưa đến 5 giờ đã thu dọn xong, trước khi đi còn hôn Nguyễn Linh một nụ hôn theo lệ.
Kết quả ngày hôm đó không hiểu sao, Nguyễn Linh ngủ không yên giấc, bị nụ hôn của Diệp Cảnh Trì đánh thức.
Khiến Nguyễn Linh lẩm bẩm phàn nàn vài câu, bảo sau này Diệp Cảnh Trì đừng làm ồn cô lúc nửa đêm nữa.
Thật ra cô cũng không tức giận gì mấy, chỉ là vừa ngủ đã bị đánh thức, mơ màng trút giận lên người đàn ông mà thôi.
Sau này khi Diệp Cảnh Trì về, anh mang từ sân bay về rất nhiều đồ ngọt mà Nguyễn Linh thích, nói là "đền tội".
Nguyễn Linh súc miệng, tay dính chút nước.
Cô tùy tiện chà xát ngón tay trên khăn, gửi tin nhắn thoại cho Diệp Cảnh Trì: "Lần đó sớm quá, mà lần đó anh cũng chỉ đi một ngày thôi mà? Lần này anh đi công tác lâu như vậy, lại đi nước ngoài, em đương nhiên không thể vô tâm đến mức nổi giận với anh được."
Gửi xong nhắn này, Nguyễn Linh lại tiện tay lấy một chiếc chun buộc tóc, buộc mái tóc dài của mình ra sau gáy.
Một lúc sau, điện thoại vang lên tiếng chuông báo.
Nguyễn Linh đang nặn sữa rửa mặt chuẩn bị rửa mặt, không để ý.
Tiếng chuông báo liên tục vang lên, Nguyễn Linh thong thả xoa mặt, không vội xem.
Đợi Nguyễn Linh rửa mặt xong, mới có thời gian xem tin nhắn.
[Diệp Cảnh Trì: Bây giờ anh cũng hơi hối hận rồi.]
[Diệp Cảnh Trì: Trước khi đi, không nói thêm vài câu với em.]
[Diệp Cảnh Trì: Tiếc là, bà xã của anh hình như không nghĩ vậy.]
[Diệp Cảnh Trì: Anh còn chưa bay đi, mà em đã bắt đầu không thèm quan tâm đến anh rồi.]
Nguyễn Linh bật cười.
Trước đây cũng chưa thấy Diệp Cảnh Trì dính người như vậy?
Mới vài phút không trả lời tin nhắn, sao đã có mùι vị của "ông chồng hờn dỗi" rồi.
Có phải vì lần này đi quá xa, thời gian lại quá lâu nên mới vậy không?
Nguyễn Linh gửi tin nhắn thoại cho Diệp Cảnh Trì: "Vừa nãy em đi rửa mặt!"
Nghĩ ngợi một chút, Nguyễn Linh lại tiện tay giơ điện thoại lên, chụp một tấm selfie.
Dạo này cô ngủ rất ngon, cộng thêm việc không ăn nhiều đồ cay nóng, nên da dẻ rất tốt.
Sau khi rửa mặt xong, người sảng khoái, da trắng mịn, như đang tỏa s̴áng.
Nguyễn Linh thực ra không quen với việc làm gì cũng chụp ảnh chia sẻ với Diệp Cảnh Trì như các cặp đôi trẻ.
Bình thường, tần suất hai người nhắn tin thậm chí còn không cao.
Nguyễn Linh có quá nhiều cách để tự giải trí khi ở một mình, không cần dựa vào việc chia sẻ cuộc sống hàng ngày với ngườι khác để nhận được giá trị tinh thần.
Nhưng nghĩ đến việc chuyến công tác lần này khác với bình thường, nên Nguyễn Linh bèn chụp ảnh, coi như tập dượt cách liên lạc với nhau khi cách xa hơn 10.000 km.
Dẫu sao, khi đó hai người cách nhau mấy múi giờ, gọi video call cũng không quá tiện, hầu hết thời gian chỉ có thể duy trì liên lạc bằng cách này.
Chụp xong, Nguyễn Linh nhìn ảnh, không chỉnh sửa, trực tiếp nhấn gửi.
Lần này đối diện không trả lời ngay.
Nguyễn Linh cũng không vội, thong thả lau tay, thoa kem dưỡng da lên mặt.
Phải đến khi cô thong thả thoa xong tinh chất và nước hoa hồng xong, tiếng chuông báo mới vang lên.
[Diệp Cảnh Trì: Anh đã bắt đầu suy nghĩ đến cách kết thúc sớm lịch trình rồi.]
Sau khi Nguyễn Linh nhìn thấy, lại bật cười.
Mặc dù biết Diệp Cảnh Trì không phải là người bỏ bê công việc, tính xác thực của câu nói này cần phải xem xét, nh̵ưng ý nghĩa của nó vẫn khiến cô vô cùng vui vẻ.
Nguyễn Linh trả lời một tin nhắn thoại: "Thế này có là gì đâu? Nếu em muốn, còn có một trăm cách để khiến anh nhớ em hơn."
Giọng điệu vừa mềm mại lại tinh nghịch, lại mang theo đôi chút kiêu hãnh.
Bản thân Nguyễn Linh cũng không nhận ra, câu nói này lại có thể ẩn chứa ý nghĩa khiêu khích.
Sân bay quốc tế Northtown.
Diệp Cảnh Trì đɑng chờ máy bay.
Người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt, bề ngoài cẩn thận tỉ mỉ.
Anh đeo tai nghe bluetooth, nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt trông nghiêm túc.
Từ góc độ của người khác, đại khái sẽ cho rằng trong điện thoại của Diệp Cảnh Trì có tài liệu quan trọng gì đó, là anh đang suy nghĩ về công việc.
Trên thực tế, không có ai có thể nhìn thấy được màn hình điện thoại di của Diệp Cảnh Trì đang mở một bức ảnh.
Là ảnh selfie của người phụ nữ.
Ảnh chụp rất rõ ràng, người phụ nữ giơ điện thoại di động lên, để lộ làn da mịn màng trong trắng hồng hào.
Trên lông mày có dính bọt nước, đôi mắt tròn trịa mang theo vài phần vô tội, đôi môi căng mọng hơi chu.
Trên người là một bộ váy ngủ rộng thùng thình, cổ áo và xương quai xanh, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Diệp Cảnh Trì trầm mặc nhìn hồi lâu, vẻ mặt khó lường.
Tiếp theo trong khung chat lại có một tin nhắn thoại.
Trong tai nghe truyền đến thanh âm, khiến môi người đàn ông chợt mím chặt hơn vài phần.
Sắc mặt Diệp Cảnh Trì biến hóa, khiến trợ lý bên cạnh không nhịn được mà liếc mắt nhìn. 
Tổng giám đốc Diệp bình thường gặp chuyện gì cũng bình tĩnh ung dung, sao lần này lại nghiêm túc như vậy?
Trợ lý rõ ràng nhớ rằng, chuyến công tác lần này đã bắt đầu lên kế hoạch từ một tháng trước, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch chi tiết.
Cho dù thời gian dài hơn một chút, địa điểm xa hơn một chút, cũng không đến mức phải khiến tổng giám đốc Diệp giống như lâm vào đại địch như vậy chứ.
Có phải do mình chuẩn bị lịch trình, đã bỏ sót thứ gì đó hay không?
Nghĩ đến đây, trợ lý vội vàng mở lại lịch trình, cẩn thận kiểm tra lại, sợ mắc lỗi khiến Diệp Cảnh Trì không vui.
……
Chiều ngày đầu Diệp Cảnh Trì đi công tác, vừa hay là ngày họp phụ huynh ở trường của Diệp Hủ.
Lần này là họp phụ huynh giữa kỳ, không trang trọng như lần Nguyễn Linh tham dự trước đó.
Nguyễn Linh vẫn tùy ý phối một bộ trang phục thường ngày, cho xế đưa đến cổng trường.
Lần này Diệp Hủ không cô ở cổng, ngược lại là Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương ở đó.
Là bạn thân của Diệp Hủ, Trần Tùng Dương nhìn thấy xe nhà họ Diệp từ xa đã vẫy tay một cách khoa trương.
Cử chỉ có phần ồn ào, khiến không ít phụ huynh học sinh xung quanh đều nhìn sang.
Tô Quân Nhược lườm Trần Tùng Dương một cái, nh̵ưng cũng quen rồi, không nói gì.
Nguyễn Linh xuống xe, chào hỏi hai người.
Tô Quân Nhược giải thích với Nguyễn Linh: "Lần này Diệp Hủ lại bị thầy giáo gọi đi sớm để chuẩn bị chia sẻ kinh nghiệm học tập. Cháu và Trần Tùng Dương thì vừa hay không có việc gì nên đến cổng đón cô."
Trần Tùng Dương lớn tiếng nói: "Phải, còn có Kiều Nguyệt nữa. Hai học bá này, mỗi lần họp phụ huynh đều được gọi đi chia sẻ kinh nghiệm."
Nguyễn Linh mỉm cười.
Cô đã đến trường vài lần, nên đã quen đường rồi.
Tuy nhiên, việc hai người họ đặc biệt đến đón cô vẫn khiến lòng Nguyễn Linh ấm áp.
Tô Quân Nhược đưa cho Nguyễn Linh một chai nước cam: "Diệp Hủ bảo cháu mua cho cô."
Nguyễn Linh nhận lấy nước cam, Trần Tùng Dương đã sốt ruột dẫn đường: "Đi đi thôi!"
Trên đường đi, Nguyễn Linh lại trò chuyện với hai người.
Lần họp phụ huynh này, mẹ của Tô Quân Nhược và bố mẹ của Trần Tùng Dương cũng đến.
Chỉ là họ đến sớm hơn, nên sau gặp phụ huynh của mình, Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương lại tiếp tục ở cổng chờ Nguyễn Linh.
Kết quả học tập của hai người so với học kỳ trước đều có tiến bộ.
Thứ hạng của Tô Quân Nhược lại tiến thêm hơn mười mấy hạng so với cả khối. Tô Cầm rất vui mừng, hai ngày trước khi công bố thành tích còn đặc biệt gọi điện cảm ơn Nguyễn Linh.
Mặc dù không có bằng trực tiếp nào chứng minh đây là lao của Nguyễn Linh, nhưng quả thực thành tích của Tô Quân Nhược chỉ bắt đầu đột phá khi quen biết Nguyễn Linh.
Thành tích của Trần Tùng Dương cũng có tiến bộ, tuy vẫn chưa bằng mấy bạn khác, nhưng ít nhất đã không còn dính dáng đến vị trí bét bảng.
Vì những lý do này, Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương đều vui vẻ rạng rỡ, nói chuyện cười với Nguyễn Linh.
 
 
 Chương 239
Sau những chuyện xảy ra trước đó, các bạn học trong trường về cơ bản đều đã biết đến Nguyễn Linh.
Bài phỏng vấn Diệp Hủ bảo Nguyễn Linh trước mặt phóng viên lúc đó gần như lan truyền trường, khiến mọi người hoàn toàn nhận thức được vị trí Nguyễn Linh trong lòng Diệp Hủ.
Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Linh, Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương cười cười nói nói suốt chặng đường, trong lòng cũng không khỏi cảm thán.
Rốt cuộc người mẹ kế này của Diệp Hủ có sức hút lớn đến nhường nào?
Không chỉ nắm bắt được nhân vật “Đáng sợ” như Diệp Cảnh Trì, lại còn khiến bản thân Diệp Hủ công khai bảo vệ cô.
Hiện tại, ngay cả bạn bè bên cạnh Diệp Hủ cũng có mối quan hệ tốt với cô, thậm chí còn đến tận nơi đón cô vào trường.
Đến cửa lớp học, có không ít phụ huynh đến sớm đã chủ động chào hỏi Nguyễn Linh, tiến lên trò chuyện.
Do là họp phụ huynh, chủ đề cũng xoay quanh thành tích của các con.
"Tiểu Hủ quả thật khiến người ta không phải nhọc lòng mà, lần nào cũng nhất khối cả!
"Đúng vậy đúng vậy, mẹ Diệp Hủ quả thật có phúc khí, chúng tôi đều ghen tị muốn chết!"
“Đúng vậy, con gái tôi là Hiểu Lộ lần này từ hạng ba toàn khối xuống hạng tư rồi! Chỉ có Diệp Hủ là ổn định, luôn đứng hạng nhất!”
Nguyễn Linh nghe mà muốn cười.
Mẹ của Hiểu Lộ này rõ ràng đã rất hài lòng với thứ hạng của con gái mình, nhưng lại dùng giọng điệu phàn nàn để kể, nghe cũng thật hài hước.
Lớp học của Diệp Hủ là một trong những lớp có thành tích tốt nhất toàn khối.
Hầu hết học sinh đều có thứ hạng cao, những phụ huynh miệng thì chê bai nhưng thực ra là đang khen con mình giống như mẹ Hiểu Lộ cũng không có ít.
Nguyễn Linh nghe nhiều rồi, cũng nhịn không được mà học theo, tiến hành nguyên tắͼ “đánh không lại thì gia nhập”.
Cô chớp mắt, làm ra vẻ khó xử: "Ôi chao, thật ra giống như Diệp Hủ, cũng có một số chỗ không tốt đâu."
Nghe vậy, các phụ huynh khác đều tò mò nhìn sang, tưởng Nguyễn Linh sẽ nói ra “Nỗi niềm khó nói” gì đó.
Nguyễn Linh nhịn cười, cố tình nghiêm túc nói: "Lần nào cũng đứng nhất, bây giờ tôi nghe đến thành tích, cũng chẳng có gì bất ngờ nữa."
……
Dưới ánh mắt phức tạp của các phụ huynh khác, chính bản thân Nguyễn Linh cũng bị bản thân chọc cười.
Thực sự là quá giả tạo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cảm giác "Khoe khoang một cách khiêm tốn này" này, lại có chút sảng khoái.
Đợi Nguyễn Linh cười một trận, quay đầu nhìn lại.
Diệp Hủ vừa vặn từ chỗ giáo viên chủ nhiệm đi tới, cầm trong tay một quyển sổ, đứng ở cửa phòng học.
Xem ra, cậu cũng nghe được lời phát biểu vừa rồi của cô.
Trong ánh mắt thiếu niên mang theo vài phần bất đắc dĩ, lại có chút ngượng ngùng.
Nhưng lại không cách nào che giấu được nụ cười.
 
 
Đối với một số học sinh và phụ huynh, việc tham dự họp phụ huynh có thể là một trải nghiệm khá đáng sợ.
Nhưng nếu bạn tham dự với tư cách là phụ huynh Diệp Hủ, thì đó hoàn toàn là một niềm vui.
Trong suốt hai tiếng đồng hồ, Nguyễn Linh có thể nhìn thấy tên Diệp Hủ xuất hiện trên mọi bảng danh sách khen thưởng.
Cuối cùng, tâm trạng của Nguyễn cũng thực sự giống như câu nói mà cô khoe khoang với các phụ huynh khác vào lúc nãy: "Đã chẳng còn cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ gì nữa."
Tuy nhiên, chữ “mừng rỡ” trong “ngạc nhiên mừng rỡ” thì vẫn còn.
Trước đây, Nguyễn Linh cũng đã tham dự một buổi họp phụ huynh của Diệp Hủ, nhưng lúc đó Diệp Cảnh Trì cũng có mặt, Nguyễn Linh chỉ đến cho đủ số lượng và hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, vào thời điểm đó, trong lòng Nguyễn Linh cũng chưa coi Diệp Hủ là người một nhà, chỉ coi là bạn cùng nhà mà thôi.
Mà bây giờ, Nguyễn Linh mới có cảm giác thực sự được tham dự họp phụ huynh cho con trai mình.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Diệp Hủ lên bục chia sẻ kinh nghiệm với phong thái tràn đầy tự tin, Nguyễn Linh cảm thấy vô cùng tự hào.
Nguyễn Linh cầm điện thoại quay video Diệp Hủ.
Trong quá trình họp phụ huynh, có rất nhiều phụ huynh chụp ảnh ghi hình, hành động giơ điện thoại của Nguyễn Linh cũng không hề khác thường.
Ra khỏi lớp học, cả người Nguyễn Linh đều rạng rỡ.
Cô vui vẻ vỗ vỗ Diệp Hủ: "Tốt lắm, tốt lắm, bây giờ ,mẹ mới cảm nhận được việc tham dự buổi họp phụ huynh cho con lại là một việc khiến tâm hồn con người ta vui vẻ đến vậy."
Khóe môi Diệp Hủ cong lên: "Học kỳ sắp kết thúc rồi, có lẽ sẽ còn một buổi họp phụ huynh nữa."
Nguyễn Linh thuận nước đẩy thuyền nói: "Được, đến lúc đó mẹ cũng đến! Việc tốt như vậy, đã cho bố của con hưởng lợi bao nhiêu năm rồi, cũng nên đến lượt mẹ hưởng thụ thêm vài lần nữa!"
Diệp Hủ không nhịn được mà bật cười.
Trước đây, họp phụ huynh đối với Diệp Hủ mà nói không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Nhưng bây giờ, cậu dường như lại có chút mong chờ tới lần tiếp theo.
Trên đường về nhà, Nguyễn Linh khoe Diệp Hủ video mà mình vừa quay: "Nhìn xem, mẹ quay con có đẹp trai không?"
Đối với việc cùng Nguyễn Linh xem hình ảnh của mình trên sân khấu, Diệp Hủ vẫn có chút ngượng ngùng.
Cậu thiếu niên bẽn lẽn liếc mắt đi: "Sao mẹ còn quay video?"
Nguyễn Linh cười tít mắt nói: "Giữ lại làm kỷ niệm chứ sao."
Giọng điệu của Diệp Hủ có chút ngượng ngùng: "Con đã nói nhiều lần rồi, không gì hay ho cả."
Nguyễn Linh ra vẻ thông thạo mà nói: "Bây giờ con thấy không có gì, nhưng sau vài năm, mười mấy năm nữa, đây sẽ là những video tư liệu rất quý giá đấy."
Diệp Hủ nghĩ đến điều gì đó.
Quả nhiên, Nguyễn Linh nói tiếp: "Giống như video cuộc thi tranh biện của bố con vậy, rất là ý nghĩa! Sau này khi con có con, con của con hỏi năm xưa con như thế nào, con có thể cho con của con xem video này."
Diệp Hủ có chút sững sắc mặt không được tự nhiên: "Còn sớm mà."
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, chuyện kết hôn sinh con đối với cậu vẫn còn là chuyện rất xa vời.
Hiện tại nói những điều này quả thực có hơi sớm, Nguyễn Linh chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Nói thật, nếu sau Diệp Hủ không định kết hôn hoặc sinh con, cô cũng hoàn toàn không có ý kiến gì.
Vì vậy, Nguyễn Linh chuyển hướng câu chuyện: "Vậy thì sau vài năm nữa, bố và mẹ cũng có thể xem mà? Để hoài niệm lại!”
Diệp Hủ nhìn cô: "Ngay cả sau này con không ở nhà, con cũng sẽ thường xuyên đến thăm hai người."
Nguyễn Linh cười tít mắt: "Mẹ biết chứ."
Diệp Hủ: "Vậy hai người nhớ nhung gì?"
Nguyễn Linh tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Đến lúc đó con còn thể đẹp trai như bây giờ hay không, vẫn chưa chắc được. Lỡ sau vài năm nữa, nhan sắc của con tuột dốc thì phải làm sao?"
Diệp Hủ sắp đến tuổi trưởng thành, ngũ quan và khuôn mặt khó có khả năng có, nhưng những thứ khác thì còn chưa chắc.
Theo kinh nghiệm của Nguyễn Linh, kẻ thù nhất của soái ca không phải là nếp nhăn, mà là hói đầu và béo phì.
Hồi Nguyễn Linh học, sinh đẹp trai nhất trường cũng đẹp trai không kém, ngũ quan tuy không tinh tế như Diệp Hủ nhưng cũng là một anh chàng đẹp trai thanh tú.
quả sau này đi làm, Nguyễn Linh đi dự liên hoan lớp, nam sinh đẹp trai năm nào đã "phát tướng" to lớn gấp đôi, tóc cũng thưa thớt hơn, lập tức trở nên đại chúng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh nhìn mái tóc của Diệp Hủ với ý nghĩa sâu xa, rồi đưa tay vuốt ve.
Diệp Hủ tự dưng cảm thấy đỉnh đầu hơi run rẩy.
Cậu thiếu niên sờ mái tóc đen mượt của mình: "Tóc của con……vẫn còn nhiều lắm."
Nguyễn Linh nhướng mày, rồi "Ừ" một tiếng: "Đúng thật, con còn trẻ mà! Nhưng xác suất đàn ông hói đầu cũng không nhỏ, còn dễ dàng phát tướng. Vừa rồi lúc họp phụ huynh, mẹ thấy các thầy giáo trong trường con đều..."
Diệp Hủ: "......”
Các nam giáo viên trong trường hầu hết ở độ tuổi bốn mươi, tóc phần ớn đều không rậm rạp, có bụng bia cũng không ít.
Thiếu niên vừa tròn mười bảy tuổi bao lâu, đột nhiên có nỗi lo không thuộc độ tuổi này.
Nguyễn Linh thấm thía tổng kết: "Tóm lại, con vẫn nên suy tính trước thì hơn.”
Diệp Hủ mím môi, yên lặng hạ quyết tâm ở trong lòng...
Sau này cho dù việc học có bận rộn đi, cũng phải thường xuyên luyện.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Hủ, Nguyễn Linh có chút buồn cười, quyết định không tiếp tục gây áp lực cho cậu nữa.
Nguyễn Linh mở miệng: "Nói đến chuyện này, mẹ phải gửi video này cho bố con mới được, để bố con trải nghiệm cảm giác tự hào khi có con trai thi được hạng nhất!"
Nói xong, Nguyễn Linh liền thuận tay gửi video cho Diệp Cảnh Trì.
[Nguyễn Linh: Con trai anh chia sẻ kinh nghiệm học tập trên bục giảng này, thế nào, đẹp trai chứ!]
Sau khi gửi xong, Nguyễn Linh mới nhớ ra, Diệp Cảnh Trì bây giờ hẳn là còn ở trên máy bay.
Diệp Cảnh Trì ngồi máy bay bay thẳng, nhưng cũng phải gần mười hai tiếng mới đến nơi.
Tạm thời không nhận được phản hồi của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh chuyển ánh mắt sang Diệp Hủ: "Đúng rồi, hôm nay bố con không có ở đây, ngày mai lại là cuối tuần, nếu không..."
Diệp Hủ tỏ ra thông thạo: "Mẹ muốn ăn món ăn ngon gì đây? Chỉ hai mẹ con mình thôi, hay gọi thêm người khác nữa?"
Nguyễn Linh búng tay: "Vẫn là con hiểu mẹ nhất!"
 Chương 240
Ngày đầu tiên Diệp Cảnh Trì đi công tác, Nguyễn Linh hoàn toàn không cảm thấy gì.
Buổi sáng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, xử lý một số việc của xưởng may và cửa hàng quần áo.
Buổi chiều đi họp phụ huynh, được các thầy cô giáo và phụ huynh học sinh khen ngợi đến mức cả người lâng lâng.
Buổi tối thì cùng Diệp Hủ và các bạn học của cậu đi ăn một bữa thịnh soạn.
Ăn xong lại đi hát karaoke, mọi người cùng nhau hát hò suốt hai tiếng hơn.
Mãi đến khi đêm khuya trở về phòng ngủ, nhìn chiếc giường trống trải, lại liếc nhìn danh sách tin nhắn không có tin nhắn của Diệp Cảnh Trì.
Cuối cùng Nguyễn Linh mới nhận ra, hình như vẫn có gì đó là lạ.
Dường như cô... hơi nhớ Diệp Cảnh Trì rồi.
Nhận thức được điều này, bản thân Nguyễn Linh cũng có chút kinh ngạc.
Mới chỉ một ngày mà thôi, từ bao giờ cô lại trở nên phụ thuộc vào anh đến vậy?
Linh tìm cho mình một lý do: Chắc chắn là do thói quen!
Trước đây, dù Diệp Cảnh Trì đi công tác xa, đến nơi anh cũng sẽ nhắn tin báo bình an cô.
Bận rộn bên ngoài xong, trở về khách sạn, anh sẽ lại nhắn tin cho cô biết một tiếng.
Vậy nên giờ đây cả ngày không nhận được tin nhắn của Diệp Cảnh Trì, đương nhiên cô không quen.
Tuyệt đối không phải vì cô đã thay đổi!
Nguyễn Linh tự nhủ với bản thân mình như vậy, tiện tay đặt điện thoại lên kệ tủ cạnh mình, chuẩn bị đi tắm.
Vừa định bước vào phòng tắm, chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên đúng vào lúc này.
Nguyễn Linh: "..."
Nếu như trước đây, cô chắc chắn sẽ không dừng lại để xem điện thoại.
Bây giờ đã không còn là giờ làm việc, nếu đối phương có chuyện gấp, họ cũng sẽ lựa chọn gọi điện thoại.
...
Nguyễn Linh quay người, cầm lấy điện thoại.
Sau khi nhìn rõ người gửi tin nhắn là ai, cô không nhịn được mà cong môi.
[Diệp Cảnh Trì: Đã hạ cánh, đang chuẩn bị đến khách sạn.]
[Diệp Cảnh Trì: Hôm nay đi họp phụ huynh, vui vẻ chứ?]
[Nguyễn Linh: Tất nhiên là vui rồi!]
[Nguyễn Linh: Nếu biết đây là việc nhẹ nhàng và vui vẻ đến thế, lần nào em cũng giành đi rồi!]
[Diệp Cảnh Trì: Vậy sau này các buổi họp phụ huynh Tiểu Hủ, anh đều nhờ em nhé.]
[Diệp Cảnh Trì: Buổi tối các em đi ăn cùng nhau à?]
Nhìn thấy tin nhắn của Diệp Cảnh Trì, lòng Nguyễn Linh khẽ xao xuyến.
Buổi tối đi ăn bên ngoài, Nguyễn Linh thấy cách bày biện món ăn của nhà hàng rất đẹp mắt, quả thực đã chụp lại mấy tấm ảnh.
Nhưng cô không đăng lên vòng bạn bè, cũng không gửi cho Diệp Cảnh Trì.
[Nguyễn Linh: Sao anh biết được?]
[Diệp Cảnh Trì: Xem ra anh đoán đúng rồi.]
[Diệp Cảnh Trì: Ăn gì thế?]
Nguyễn Linh gửi những món ăn đã chụp trước đó Diệp Cảnh Trì xem, tiện tay cũng gửi ảnh chụp chung với bạn học của Diệp Hủ.
[Nguyễn Linh: Đây, đại khái là những món này]
[Nguyễn Linh: Không chỉ có Tiểu Hủ, mà còn gọi cả bạn học của thằng bé cùng đi]
[Diệp Cảnh Trì: Anh thấy còn có hai gương mặt mới?]
 
[Nguyễn Linh: Đúng vậy, là bạn học của Tiểu Hủ sau khi được phân chia lớp mớᎥ]
[Nguyễn Linh: Mọi người vừa thi xong, ngày mai lại là cuối tuần, vừa hay cùng nhau thư giãn]
[Nguyễn Linh: Thế nào, tụi trẻ bọn em đi chơi có thấy ghen tị không?]
Diệp Cảnh Trì gửi một biểu tượng cảm xúc thở dài.
Nguyễn Linh thường thích sử dụng biểu tượng cảm xúc khi trò chuyện, đặc biệt là biểu tượng mèo con.
Sau khi nuôi Mimi, Nguyễn Linh còn dùng ảnh mình chụp để làm một bộ biểu tượng cảm xúc của riêng Mimi.
Làm xong, Nguyễn Linh đặc biệt mang đi khoe với Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì.
Biểu tượng cảm xúc mà Diệp Cảnh Trì vừa sử dụng là một trong những biểu tượng cảm xúc do Nguyễn Linh tự làm.
Nguyễn Linh nhìn thấy mà phì cười.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất lực của người đàn ông vào lúc này.
Hiện tại, Nguyễn Linh hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý khi "chế giễu" tuổi tác của Diệp Cảnh Trì nữa.
Cho dù sau này cô không còn trẻ thì Diệp Cảnh Trì cũng sẽ mãi mãi hơn cô 8 tuổi.
Anh nên dần dần quen với điều đó thì hơn.
Lại trò chuyện với Diệp Cảnh Trì vài phút, tốc độ trả lời của người bên kia đôi khi chậm hơn một chút.
Nguyễn Linh mớ8 nhớ ra, liền hỏi anh.
[Nguyễn Linh: Anh trò chuyện với em như vậy, không sao chứ?]
[Nguyễn Linh: Anh vừa mới hạ cánh, hẳn là có rất nhiều việc phải bận rộn đúng không?]
[Diệp Cảnh Trì: Không sao, có trợ lý giúp đỡ.]
Nguyễn Linh: "..."
Cũng phải, quên mất anh là đại boss mà.
 
Nguyễn Linh cũng từng đi du học, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ mớᎥ đến được nơi đất khách quê người, không nói đến chuyện luống cuống tay chân nhưng ít nhất cũng mệt mỏi và vội vã.
Nhưng Diệp Cảnh Trì đi khoang hạng thương gia, lại còn dẫn theo trợ lý, chắc chắn sẽ thoải mái hơn người bình thường rất nhiều.
Tuy nhiên, dù vậy, sau khi hạ cánh cũng có không ít việc cần đích thân anh xử lý, hẳn là cũng khá bận rộn.
[Nguyễn Linh: Hay là anh ổn định xong xuôi rồi hẵng nói chuyện tiếp.]
[Nguyễn Linh: Vừa hay em cũng định đi tắm.]
[Diệp Cảnh Trì: Ừ.]
[Diệp Cảnh Trì: Vậy nhớ tắm xong báo cho anh.]
Nguyễn Linh: "..."
[Nguyễn Linh: Không cần!]
[Nguyễn Linh: Anh đến khách sạn rồi thì nhắn tin cho em!]
...
Nguyễn Linh chậm rãi tắm nước nóng thật thoải mái, sau đó nằm trên giường xem chương trình giải trí một hồi.
Diệp Cảnh Trì lại gửi tin nhắn tới.
[Diệp Cảnh Trì: Tắm xong chưa?]
[Nguyễn Linh:...... Diệp Cảnh Trì.]
[Nguyễn Linh: Anh hỏi như vậy, thật sự rất giống biến thái đấy anh biết không?]
Sau khi biết Nguyễn Linh đã lên giường, Diệp Cảnh Trì gọi video call tới.
Trong hình ảnh, trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không nhìn ra được vẻ mệt mỏi bôn ba trên đường đi.
Nguyễn Linh không biết là anh cố ý che giấu, hay thật không mệt mỏi.
Diệp Cảnh Trì hỏi: "Bên em, hẳn là đã hơn mười một giờ tối rồi nhỉ?”
Nguyễn Linh "Ừ" một tiếng: "Em thấy hơi buồn ngủ rồi.”
Trong giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Trì mang theo ý cười: "Còn chưa ngủ, là vì chờ anh sao?”
Nguyễn Linh liếc anh một cái: "Không phải, em rảnh rỗi không có việc gì làm, buồn ngủ nh̵ưng không muốn ngủ.”
Diệp Cảnh Trì thấp giọng cười rộ lên.
“Là anh không tốt.” Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì cực kỳ dịu dàng: “Nếu mệt thì bây giờ nghỉ ngơi đi? Anh dỗ em ngủ.”
Nguyễn Linh chớp chớp mắt: "Nói mới nhớ, anh thật sự không thấy mệt sao?”
Diệp Cảnh Trì dịu dàng nói: "Anh ở trên máy bay ngủ mấy tiếng, cho nên vẫn ổn. Bây giờ chênh lệch múi giờ, cũng không thể ngủ được.”
Nguyễn Linh: "Được rồi, vậy anh định dỗ em thế nào?”
Diệp Cảnh Trì suy tư một lát: "Kể chuyện cho em nghe nhé?”
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày.
Cô chợt nhớ đến ngày Thất Tịch đầu tiên họ bên nhau, Diệp Cảnh Trì đã đọc truyện cho cô nghe trong phòng sách.
Lúc đó, cô muốn trêu chọc Diệp Cảnh Trì, nên đã tìm một quyển tiểu thuyết ngôn tình cổ hủ sến súa để anh đọc cho mình nghe. Kết quả là tự rước họa vào thân.
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì khẽ cười: "Là truyện nghe trước khi ngủ thật đấy."
Nguyễn Linh nhướn mày nhìn anh.
Diệp Cảnh Trì ý nói với vẻ ám chỉ: "Yên tâm, anh cũng phải lo cho sức khỏe của bản thân mình chứ."
Nguyễn Linh nhất thời không hiểu: "Cái gì?"
Diệp Cảnh Trì: "Nếu anh đọc những thứ em thích, có thể anh sẽ nhớ em đến phát điên mất."
Nguyễn Linh: "..."
Bỗng nhiên, Nguyễn Linh nhớ đến tối qua khi cô dùng tay giúp anh.
Gò má cô bỗng ửng đỏ, nhưng suy nghĩ lại không tự chủ được mà bay sang hướng khác.
Nếu như lời Diệp Cảnh Trì nói là thật, anh nhớ cô đến phát điên.
Vậy thì... anh sẽ làm gì?
Cô khẽ nuốt nước bọt, rồi tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên trong tai nghe.
Nguyễn Linh thu hồi suy nghĩ, cố tình lảng tránh, hắng giọng hỏi anh: "Anh vừa nói gì? Tín hiệu không tốt, em không nghe rõ."
Diệp Cảnh Trì cười: "Không có gì, anh nói anh rất nhớ em."
Giọng điệu của người đàn ông dịu dàng mà sâu lắng, như một chiếc lông vũ lướt qua tai.
Trái tim Nguyễn Linh khẽ động, khẽ "à" một tiếng.
Một giây sau, cô đột nhiên bừng tỉnh: "Đợi đã, nói "những thứ em thích" là sao? Ý anh là gì?"
Diệp Cảnh Trì khẽ nhướng mày: "Em không phải nói là không nghe rõ sao?"
Nguyễn Linh trừng mắt.
Anh cố ý! Ám chỉ cô thích truyện người lớn!
 
 
 Chương 241
Nụ cười hiện rõ trong mắt Diệp Cảnh "Được rồi, không phải em buồn ngủ sao? Em thích sách gì, anh đọc cho em nghe, hửm?"
Nguyễn Linh "Em thích thưởng thức nghệ thuật nho nhã, anh đọc thơ cho em nghe đi."
Diệp Cảnh Trì bật cười.
Nguyễn Linh nhìn anh đầy bất mãn.
Diệp Cảnh Trì khẽ cười, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, nghe em, đọc thơ thì đọc thơ."
Nguyễn Linh tắt đèn trong phòng ngủ, cắm sạc cho điện thoại, cuối cùng chuyển cuộc gọi video sang cuộc gọi thoại.
Diệp Cảnh Trì: "Em đã chuẩn bị ngủ chưa?"
Nguyễn Linh lười biếng ừ một tiếng: "Em đã đắp chăn rồi, anh có thể bắt đầu đọc."
Cô không nói mình muốn nghe bài thơ nào, nhưng Diệp Cảnh Trì dường như đã có dự định riêng.
Chẳng mấy chốc, giọng nói trầm ấm và chậm rãi của người đàn ông vang lên bên tai Nguyễn Linh, vượt qua hơn mười nghìn kilomet.
"Anh muốn cùng em sống ở một thị trấn nhỏ, cùng nhau chia sẻ những buổi hoàng hôn vô tận."
……
Chất lượng thanh của tai nghe rất tốt, kết hợp với giọng nói trầm ấm của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh có cảm giác như đang nghe đài phát thanh trước khi ngủ.
Chẳng mấy chốc, cô đã chìm vào giấc ngủ.
-
Trong khoảng thời gian Diệp Cảnh Trì đi công tác nước ngoài, Nguyễn Linh có cảm giác như mình đang bắt đầu yêu lại từ đầu.
Còn là yêu qua mạng.
Sau khi Diệp Cảnh Trì điều chỉnh múi giờ, phần lớn thời gian của hai người đều bị lệch nhau.
Khi Nguyễn Linh chuẩn bị đi ngủ, bên Diệp Cảnh Trì thường là buổi sáng, đã bắt đầu có lịch trình làm việc.
Vì vậy, Diệp Cảnh Trì cũng không thể mỗi ngày đều như ngày đầu tiên, mà dỗ cô ngủ.
Chỉ là mỗi sáng khi Nguyễn Linh thức dậy, nhất định sẽ nhận được một số tin chia sẻ về cuộc sống của Diệp Cảnh Trì.
Nhiều thì hai ba tin, ít thì chỉ một tin.
Nhưng ngày nào cũng có.
Nội dung thực ra cũng không có gì đặc biệt, ví dụ như một bức ảnh bầu trời xanh thật đẹp, hoặc bữa trưa của anh.
Có một lần, Diệp Cảnh Trì còn gửi một bức ảnh chụp chú mèo trong khuôn viên công ty, nói với Nguyễn Linh rằng có chút giống Mimi.
Nhìn chung, đều là những chuyện nhỏ nhặt.
Nguyễn Linh cảm thấy, như vậy có chút không giống Diệp Cảnh Trì.
Ai có thể ngờ được, vị tổng tài của tập đoàn thị lại giống như một chàng trai mới yêu, ngày ngày chia sẻ với cô những điều bình thường không đáng kể này chứ.
Cô hỏi anh, công tác không phải rất bận ư, sao còn có thời gian để gửi những thứ này cho cô mỗi ngày?
Diệp Cảnh Trì trả lời: Như vậy mỗi s̴áng khi em thức dậy, đều có thể nghĩ đến anh.
Sau khi Nguyễn Linh xem xong nhịn không cười.
Tuy nhiên, cô cũng phối hợp với Diệp Cảnh Trì, mỗi ngày gửi cho anh vài tin nhắn về cuộc sống thường ngày.
Đôi khi là bản thảo phác thảo cảnh chụp của cô, đôi khi là thành tích chơi game của cô và Diệp Hủ.
Diệp Cảnh Trì đều sẽ cho cô phản hồi.
Thực ra không chỉ Nguyễn Linh, từ khi lên cấp hai tới nay, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Hủ không gặp Diệp Cảnh Trì lâu như vậy.
Nguyễn Linh đoán, Diệp Hủ cũng có chút không quen.
Nhưng thiếu niên sẽ không thể hiện quá nhiều suy nghĩ của mình, tự nhiên cũng sẽ không nói rõ ràng.
Vì vậy, vào một chiều tối khi gọi video với Diệp Cảnh Trì, sau khi Nguyễn Linh kết nối trò chuyện vài câu, cô liền vẫy tay gọi Diệp Hủ ở bên cạnh lại.
"Đã một tuần không gặp, con cũng đến nói chuyện với bố đi."
Lúc đầu Diệp Hủ còn có chút e thẹn khó xử, lẩm bẩm nói: "Hai người nói chuyện đi, con không lại đâu."
Lúc nãy Nguyễn Linh đang ở phòng khách gọi video với Diệp Cảnh Trì, Diệp Hủ vẫn luôn vểnh tai lên nghe.
Bây giờ Nguyễn Linh gọi cậu đến, thiếu niên lại thấy ngại ngùng.
Nhưng Nguyễn Linh đã kéo tay áo Diệp Hủ, khăng khăng kéo cậu lại.
Dưới sự "ép buộc" của Nguyễn Linh, hai cha con cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện.
Diệp Cảnh Trì hỏi Diệp Hủ, có muốn thứ gì không.
"Quà cho mẹ con thì bố đã dặn người chuẩn bị rồi." Diệp Cảnh Trì ôn tồn nói: "Con muốn gì, để bố xem có thể mua được không."
Nguyễn Linh kịp thời ngăn cản Diệp Hủ định nói ra hai chữ "không có".
Cô dùng khuỷu tay thúc Diệp Hủ: "Nhanh lên, cơ hội không thể bỏ lỡ! Nên nói món gì đắt tiền một chút, để bố con choáng váng một phen."
Diệp Hủ do dự một lúc: "Con nghe nói bên đó có một thương hiệu mô hình nội địa, nếu bố thấy có thể tiện thì mua giúp con một hộp."
Diệp Cảnh gật đầu: "Được rồi, vậy con gửi tên thương hiệu cho đi."
Diệp Hủ đồng ý, sau đó lại bổ sung: "Nếu không tiện mua thì thôi, con chỉ nói suông thôi, không quá muốn..."
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì ôn hòa: "Ừm, bố biết, sẽ chú ý."
Chủ đề quà tặng kết thúc, hai cha con lại hết thứ để nói.
Có những người là như vậy, cũng không phải quan hệ không tốt, nhưng hễ gọi điện thoại là không biết nói gì.
Nguyễn Linh cũng không để hai người này nhìn nhau ngượng ngùng, bảo Diệp Hủ lên lầu làm bài tập.
Cô ngồi trên ghế sofa, chống cằm hỏi Diệp Cảnh Trì: "Em còn chưa hỏi anh, quà của em là gì?"
Diệp Cảnh Trì cười: "Tạm thời giữ bí mật."
Nguyễn Linh khẽ hừ một tiếng: "Anh cũng học theo cái trò này rồi sao?"
Tuy nhiên, cô vẫn phối hợp không gặng hỏi, giữ lại một bất ngờ cũng không tệ.
...
Ngày Diệp Cảnh Trì về Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ có muốn cùng đi đón anh không.
Diệp Hủ hơi ngượng ngùng một chút, rồi đồng ý.
Ăn tối xong, hai người đi xe đến sân bay.
Khi Diệp Cảnh Trì bước ra khỏi cửa ra vào, anh lập tức nhìn thấy vợ và con trai đang đứng cùng nhau, nói chuyện cười đùa.
Nguyễn Linh nhanh chóng nhìn thấy Diệp Cảnh Trì, nở một nụ cười rạng rỡ rồi vẫy tay chào anh, đồng thời kéo tay Diệp Hủ đi.
Cử chỉ của thiếu niên có chút gượng gạo, nhưng vẫn giơ tay vẫy chào.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Cảnh Trì phát hiện hốc mắt mình lại thấy hơi cay.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, người đàn ông có cảm giác như vậy.
Diệp Cảnh Trì bước nhanh đến.
...
Diệp Cảnh Trì mua quà cho cả Nguyễn Linh và Diệp Hủ.
Nguyễn Linh nhận được một chiếc đèn ngủ pha lê, khi bật lên cảm giác như một viên kim cương to lớn lấp lánh.
Cô nghi ngờ mình ngày ngày lẩm bẩm rằng mình thích đá quý thật to, cho nên Diệp Cảnh Trì mới dứt khoát mua cho cô một viên kim cương to như vậy.
Nhưng mà Nguyễn Linh thực sự rất thích, cô đặt chiếc đèn ngủ đó trên đầu giường ngủ.
Món quà Diệp Hủ nhận được là hai hộp mô hình của thương hiệu cậu thích.
Nguyễn Linh vô tình nhìn thấy hóa đơn, phát hiện ra thành phố ghi trên đó không nằm trong lịch trình công tác ban đầu của Diệp Cảnh Trì.
Cô hỏi Diệp Cảnh Trì mới biết, để mua được thương hiệu tương đối ít người biết đến này, anh phải cất công ngồi máy bay đến thành phố bên cạnh.
Sau đó, lúc ăn cơm, Nguyễn Linh còn giả vờ ghen tuông mà phàn nàn với Diệp Hủ: "Bố con vì múa quà cho con mà đặc biệt đi một chuyến đến thành phố khác đấy, mà mẹ còn không được có đãi ngộ này!”
Diệp Hủ sững sờ, sau đó cúi đầu buồn bã nói: "Thật ra không cần phiền phức như vậy, con đã nói nếu mua không được thì thôi."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ hai giây, rồi kinh ngạc hô lên: "Này, Diệp Hủ, con không khóc đấy chứ?"
Diệp Hủ múc một muỗng cơm lớn: "... Không có."
Nguyễn Linh không chịu buông tha, định đưa tay nâng cằm Diệp Hủ lên: "Đúng là con khóc rồi, mẹ nhìn thấy nước mắt!"
Diệp Hủ né tránh tay của Nguyễn Linh, quay đầu sang chỗ khác: "Con không có!"
Nhưng tai đã đỏ bừng.
Hai người giỡn qua giỡn lại, Diệp Cảnh Trì ở bên cạnh mỉm cười bất lực.
...
Sự nghiệp của riêng Nguyễn Linh vẫn đang tiến triển thuận lợi.
Quy mô của studio ngày càng mở rộng, Nguyễn Linh đã có kế hoạch mở thêm chi nhánh.
Cửa hàng thời trang của Nguyễn Linh vẫn duy trì hoạt động, nhưng cô chỉ coi đây là công việc phụ của mình, chỉ khi nhậ̵n được bản thảo ưng ý mới cân nhắc việc lên mẫu và sản xuất.
Một nguồn thu nhập khác của Nguyễn Linh là từ bộ phim truyền hình mà cô đầuvtư.
Lần này, cả kinh phí sản xuất và dàn diễn viên của phim mới đều cao hơn một bậc so với phim trước đây do Hứa Trừng đóng chính.
Nguyễn Linh mang tâm lý bình thản, không hề ôm ý nghĩ rằng lần đầu tư này nhiều hơn thì thành tích nhất định phải tốt hơn nhiều so với phim trước.
Đầu tư phim ảnh cũng chỉ là một trong những công việc phụ của cô, kiếm được tiền thì tốt, còn nếu lỗ thì...
Vẫn còn Diệp Cảnh Trì lo cho cô.
Dù sao Diệp Cảnh Trì cũng rất vui vẻ, thậm chí còn rất khuyến khích cô.
Bộ phim mới đóng máy sau bốn tháng quay và sẽ được phát sóng vào mùa xuân năm sau.
Mặc dù không giống như bộ phim truyền hình trước, từ vô danh đến nổi tiếng, trở thành "ngựa ô" mà không ai ngờ tới, nhưng tỷ suất người xem sau khi phát sóng cũng rất khả quan.
Vì vậy, trong danh sách thành tích đầu tư của Nguyễn Linh lại thêm một thành tích không tệ.
Ngày chính thức nhận được tiền hoa hồng, Nguyễn Linh mời Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ đến nhà hàng cao cấp để ăn mừng.
Nguyễn Linh kiếm được tiền, cả người vui vẻ hớn hở, giọng nói cũng dịu dàng hơn so với bình thường.
Diệp Cảnh Trì nhắc nhở cô ăn chậm thôi, đừng ăn quá no.
Nguyễn Linh cười tít mắt trả lời: "Biết rồi, cảm ơn chồng đã nhắc nhở."
Vừa dứt lời, hai người đàn ông lớn nhỏ bên cạnh và đối diện đều sững người lại.
Diệp Hủ lặng lẽ uống một ngụm nước lớn, cúi đầu cắt bít tết, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Còn Diệp Cảnh khẽ mím môi, yết hầu khẽ chuyển độn̴g.
Cả hai đều không nói gì.
Nguyễn Linh hoàn toàn không nhận ra, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, đưa một muỗng súp kem vào miệng, tiếp tục câu chuyện ban nãy.
Ăn xong, Nguyễn Linh thanh toán bằng thẻ của mình, rồi hỏi hai người có muốn đi mua sắm ở trung tâm thương mại không.
Quần áo và đồ dùng hàng ngày của Diệp Cảnh Trì đều có người lo liệu, Diệp Hủ cũng không thích đi mua sắm.
Ba người họ hiếm khi có cơ hội đi mua sắm cùng nhau.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh đã đề nghị, hai người kia dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì.
Bước vào trung tâm thương mại, Nguyễn Linh ra vẻ nghiêm túc mà vung tay: "Hai người muốn mua gì thì mua, hôm nay em thanh toán!"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, nhịn không được bật cười: "Nhìn bộ dạng hiện tại của em, anh có chút lo lắng."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Lo lắng cái gì? Lo lắng em tiêu tiền không kiểm soát à?"
Diệp Cảnh Trì bình thản nói: "Không phải, anh lo lắng em kiếm tiền vui quá, sẽ không còn hứng thú với anh nữa.”
Nguyễn Linh mỉm cười:“ Vậy cũng tốt, khiến ông Diệp cũng có chút cảm giác nguy hiểm.”
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Xem ra anh vẫn phải cố gắng làm việc, nếu không ngày nào đó sẽ bị em ghét bỏ mất.”
Nguyễn Linh tỏ vẻ nghiêm túc: "Vẫn phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Nếu anh quá vất vả để rồi đột tử, em sẽ lấy Diệp thị của anh làm của riêng, để Diệp Hủ làm công cho em đấy.”
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nhìn Diệp Hủ: "Không sao, anh đoán Tiểu Hủ cũng tình nguyện làm công cho em.”
Diệp Hủ: "......”
Hai ngườι cứ thoải mái bình tĩnh bàn luận loại chuyện này, thật sự bình thường sao?
Nhưng mà, khi câu hỏi "Thật vậy sao" của Nguyễn Linh được thốt ra, thiếu niên vẫn lựa chọn gật đầu.
……
Đêm đó, Nguyễn Linh cảm thấy có gì đó không đúng.
Người đã sắp thành "vợ chồng già", sau khi đi công tác trở về cũng không có kiểu "Tiểu biệt thắng tân hôn".
Diệp Cảnh Trì lại hết sức dị thường. Làm cho Nguyễn Linh cũng hoài nghi là đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.
Cho đến lúc tình thăng hoa, người đàn ông mới mím chặt khoé môi, khàn giọng bảo cô gọi "chồng" một lần nữa.
Cuối cùng Nguyễn Linh mới hiểu vấn đề xảy ra ở đâu.
 
 
 Chương 242
Sau khi Diệp lên lớp 12, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì cũng trở thành phụ huynh của học sinh thi đại học.
Đối với hầu hết học sinh trung học, năm cuối cấp, đặc biệt những tháng cuối cùng là thời điểm khó khăn nhất.
Nhưng những học sinh trung học mà Nguyễn Linh quen biết lại khác.
Tô Nhược và Trần Tùng Dương bắt đầu nộp đơn vào các trường đại học nước ngoài từ năm lớp 11, hiện đã nhận được một số lời mời nhập học.
Và ngay sau khi lên lớp 12, Diệp Hủ cũng đã giành được suất vào học đại học với điểm cộng nhờ vào các cuộc thi và kỳ thi tuyển sinh sớm mà cậu đã tham gia tяước đó.
Về cơ bản, miễn là không có sự cố lớn nào xảy ra trong kỳ thi đại học, chẳng hạn như tô nhầm phiếu trả lời, Diệp Hủ sẽ có thể vào đại học S một cách suôn sẻ.
Tương tự, Kiều Nguyệt cũng đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh sớm của trường mà mình yêu thích.
Vì vậy, trong suốt năm học lớp 12, Nguyễn Linh không cảm thấy quá căng
Thậm chí, vào mỗi cuối tuần, Nguyễn Linh còn thường xuyên chơi game L với Diệp Hủ và những người khác, hoặc cùng nhau đi chơi.
khi Diệp Cảnh Trì cũng tham gia, ba người cùng đi tham quan các địa điểm du lịch hoặc đi nghỉ dưỡng tại khu trang trại nơi mà Diệp Cảnh Trì đã cầu hôn Nguyễn Linh.
Chớp mắt đã đến tháng sáu.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ hẹn nhau, đến ngày cậu thi xong sẽ ra cổng trường đón cậu.
Trên thực tế, Diệp Trì cũng đã bắt đầu xếp công việc sớm hơn nhiều ngày, cố gắng sắp xếp thời gian cho ngày hôm đó.
Nhưng vì công ty có nhiều việc nên Diệp Cảnh Trì không nói trước với Diệp Hủ.
Bằng không, nếu đến lúc đó có việc gấp đi được, ngược lại sẽ càng thêm thất vọng.
Trần Tùng Dương cũng la hét muốn đến cổng trường thi chờ Diệp Hủ.
Cậu ấy và Tô Quân Nhược đều được trường mình yêu thích nhận vào, không cần tham gia kỳ thi đại học nữa, giờ chỉ chờ tháng 9 bay ra nước ngoài.
Người anh em tốt nhất tham gia kỳ thi đại học, Trần Tùng Dương tự cho rằng mình đi đón là điều hết sức đương nhiên.
Nhưng Tô Quân Nhược suy nghĩ nhiều hơn, cô ấy cho rằng có lẽ Diệp Hủ muốn ở bên bố mẹ mình nhiều hơn, cả nhà ba người cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc đó.
Vì vậy, kế hoạch được đổi thành Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì đến cổng trường đón Diệp Hủ trước, rồi tối hôm đó mọi người cùng nhau đi ăn.
Ngày môn cuối cùng của kỳ thi đại học kết thúc, Diệp Cảnh Trì lái xe, cùng Nguyễn Linh đến cổng trường sớm hơn hai mươi phút.
Nhìn thấy Diệp Hủ bình tĩnh và thoải mái đi ra khỏi cổng trường, Nguyễn Linh biết chắc chắn không có vấn đề gì.
Cô đã nói rồi mà, Diệp Hủ là nam chính trong truyện ngôn tình vườn trường, làm sao có thể thi trượt đại học được!
Thấy Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh đến cùng nhau, Diệp Hủ ngạc nhiên một lúc, sau đó niềm vui trong mắt không thể che giấu được.
Nguyễn Linh cười mỉm chi hỏi Diệp Hủ: "Thế nào?"
Diệp Hủ khẽ ho một tiếng rồi nói: "Cũng được, phát huy như thường."
Diệp Cảnh Trì vỗ vai cậu thiếu niên, ánh mắt đầy vẻ yên tâm.
Diệp Hủ nhìn bố mình, cuối cùng không nhịn được mỉm cười: "Vài tháng nữa, con sẽ học cùng trường với bố."
Diệp Cảnh Trì khẽ cười nói: "Được, bố rất mong chờ ngày đó."
Nói xong, Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn ngập ý cười.
Nguyễn Linh biết, Diệp Cảnh Trì không chỉ nói đến chuyện Diệp Hủ sắp lên đại học.
Bọn họ sẽ cùng Diệp Hủ lớn lên, nhìn Diệp Hủ trở thành một người càng ngày càng ưu tú.
Mà bọn họ, cũng sẽ cùng nhau già đi!
 
 
Diệp Hủ phát bản thân dường như đã xuyên không.
Bản thân Diệp Hủ vốn không có khái niệm gì về "xuyên không”. 
Nhưng vào kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Nguyễn Linh thường kéo Diệp Hủ đi xem đủ loại phim truyền hình, trong đó có một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết xuyên không.
Vì vậy, khi tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một môi trường vô cùng xa lạ, hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc làm thế nào để đến đây, trong đầu Diệp Hủ hiện lên một ý nghĩ -
Chẳng lẽ bản thân đã xuyên không ư?
Diệp Hủ xoa xoa thái dương đang hơi căng tức, cảm thấy suy nghĩ của bản thực sự có chút hoang đường.
 
Tuy nhiên, hai ngày trước, Nguyễn Linh vừa mớᎥ hớn phổ cập cho cậu nghe thế nào là “xuyên không”.
Vì vậy, trong cảnh này, Diệp Hủ không tự chủ được mà liên tưởng đến hai chữ này.
"Là vậy đấy." Nguyễn Linh mỉm cười nhìn Diệp Hủ: “Xuyên không có rất nhiều loại! Đầu tiên phải phân chia thành hồn xuyên và thân xuyên, tiếp theo là nơi xuyên đến cũng có điểm cần chú trọng. Có loại xuyên đến thời cổ đại, có loại xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết, ví dụ như -"
Nguyễn Linh đánh giá Diệp Hủ một lượt, tinh nghịch chớp chớp mắt: "Ví dụ như, nếu có người xuyên đến thế giới của chúng ta, vậy hẳn sẽ được gọi là xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường."
Diệp Hủ không hiểu nội tình: "Tại sao?"
Nguyễn Linh cười tít mắt vỗ vai cậu: "Vì con chứ sao! Con đẹp trai, học giỏi, lại được con gái thích. Giỏi giang vậy, đích thị là nam chính ngôn tình rồi!"
Diệp Hủ bị khen đến mức hơi đỏ mặt, e thẹn nói: "Con chỉ là người bình thường thôi, không phải nam chính gì cả, mà nói về giỏi giang..."
Cậu mím môi, liếc nhìn Diệp Cảnh Trì đɑng xử lý công việc cách đó không xa.
Nói về giỏi giang, bố cậu còn giỏi hơn cậu nhiều.
Mặc dù trong mười mấy năm qua, Diệp Hủ luôn không muốn thừa nhậ̵n sự thật này.
Nhưng giờ đây Diệp Hủ đã xác định, Diệp Cảnh Trì chính là hình mẫu và mục tiêu phấn đấu của cậu.
Đại học mà cậu sắp vào học, cũng là theo bước chân của bố.
Nguyễn Linh nhìn theo ánh mắt của Diệp Hủ, sau đó giả vờ nhăn mặt, lắc đầu: "Không được, không được."
Diệp Hủ hoang mang: "Cái gì không được?"
Nguyễn Linh làm mặt bí ẩn: "Bố con tuổi tác hơi lớn, đã hơn ba mươi lăm tuổi rồi. Tuổi mà đóng nam chính trong ngôn tình, chắc chắn sẽ bị độc giả chán ghét!"
Diệp Hủ "..."
Cậu quyết định, vẫn không nên kể lời Nguyễn Linh nói cho Diệp Cảnh Trì biết.
Mặc dù Nguyễn Linh thường xuyên lấy tuổi tác của Diệp Cảnh Trì ra để trêu chọc, nhưng Diệp Hủ phát hiện ra rằng bố cậu thực ra cũng rất để ý.
Cụ thể đã được thể hiện ở mọi mặt.
 
Ví dụ, một lần trên bàn ăn, Nguyễn Linh thỉnh thoảng nhắc đến việc cô đến thăm đoàn phim mớᎥ đầu tư, có một nam diễn viên phụ có ngoại hình và vóc dáng rất đẹp, diễn xuất cũng tốt, sau này có thể sẽ nổi tiếng.
Sau đó, lúc Diệp Hủ đi vào phòng lấy đồ, vô tình nhìn thấy máy tính không khóa màn hình của Cảnh Trì, trên trang hiện thông tin về nam diễn viên đó.
Con trỏ vừa vặn dừng lại ở mục năm sinh.
Lại lấy ví dụ khác, một lần ba người cùng xem phim truyền hình, Nguyễn Linh nhìn thấy một nam diễn viên trung niên, vô tình nói một câu: Sau khi lớn tuổi, vóc dáng của đàn ông thực sự rất quan trọng.
Đúng lúc đó Diệp đã thi xong, chuẩn bị bắt đầu đến phòng gym tập luyện định kỳ.
Sau đó Diệp Hủ mới phát hiện ra mỗi tuần thời gian Diệp Cảnh Trì ở phòng gym dường như nhiều hơn một chút.
 
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận