Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường
Chương 171
Chương 171
Trong phòng riêng im lặng trong vài giây.
Những ngườι có mặt khi nghe tin Diệp Cảnh Trì đột nhiên kết hôn, người ấy còn nhỏ hơn anh tám tuổi, đều không khỏi ngạc nhiên.
Sau đó, qua một số cuộc bàn tán và suy đoán riêng, mọi người cơ bản đi đến kết luận tương tự: Đàn ông mà, ở tuổi ba mươi cũng nên lập gia đình rồi.
Diệp Cảnh Trì tình cờ gặp được một người trẻ đẹp, tính cách phù hợp, nên việc chọn kết hôn và có cuộc sống ổn định cũng không có gì lạ.
Nói chung, trong mắt mọi người, Nguyễn Linh chỉ là may mắn, trùng hợp gặp được Diệp Cảnh Trì khi anh muốn lập gia đình.
Còn những cô gái xinh đẹp từng thể hiện tình cảm với Diệp Cảnh Trì một cách công khai hay kín đáo, có thể chỉ là kém may mắn một chút, không thể gặp Diệp Cảnh Trì vào thời điểm tốt nhất. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tất nhiên, tất cả mọi người đều là người lịch sự, bề ngoài sẽ không nói ra, còn khen Diệp Cảnh Trì một câu là thật có phúc, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy.
Nhưng ở sau lưng, mọi người đều hiểu, ngầm thừa nhận Nguyễn Linh mớᎥ là người được lợi lớn.
Nhưng hiện tại, những gì Nguyễn Linh nói cứ như thể cô đã chọn Diệp Cảnh Trì trong số nhiều người theo đuổi mình vậy.
Chẳng cho Diệp Cảnh Trì lấy một chút mặt mũi.
Mọi người nhìn nhau, bỗng chốc không ai dám lên tiếng.
Ngay cả Giang Vân người thân thiết nhất với Cảnh Trì cũng hơi ngạc nhiên, vô thức nhìn biểu cảm của người bạn lâu năm này.
Còn Đào Hân Di thì qua giây phút ngỡ ngàng, trong lòng lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô ta còn tưởng rằng cô gái Nguyễn Linh này có thể hạ gục Diệp Cảnh Trì, thủ đoạn cao siêu đến nào, không ngờ chỉ cần cô ta hỏi vài câu đã lộ nguyên hình.
Diệp Cảnh Trì kiêu ngạo như vậy, vợ của anh ở trước mặt mọi người nói vì lý do nông cạn này mớᎥ chọn ở bên anh, sao anh có thể chịu được?
Nghĩ đến đây, Đào Hân Di gần như không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, chỉ cảm thấy mình dày mặt đến dự bữa tiệc này cũng không uổng phí.
Cô ta giả vờ không để ý, nhưng lại nhìn về phía Diệp Cảnh Trì ánh mắt mong đợi.
Diệp Cảnh Trì đang cầm muỗng canh, nhẹ nhàng rót đầy bát canh cho Nguyễn Linh.
Rồi anh mới nhẹ nhàng cất giọng: "Sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?"
Lúc nãy, Cảnh Trì đang nói chuyện công ty với Giang Vân Phàm, nên không nghe thấy câu hỏi của Đào Hân Di.
Mãi đến khi Nguyễn Linh lên tiếng, Diệp Cảnh Trì và những người khác mới chú ý đến.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ Cảnh Trì không có ý kiến gì với câu trả lời của Nguyễn Linh, thậm còn như thừa nhận.
Mọi người đều làm ngạc nhiên ở trong lòng.
Không biết là Diệp Cảnh Trì quá chiều chuộng vợ, hay Nguyễn Linh mới là người nắm quyền trong cuộc hôn nhân này?
Dù là câu trả lời nào thì cũng đều khiến người ta không thể tin được.
Nguyễn Linh nhìn Đào Hân Di, nhẹ nhàng nói: "Bạn học cũ của anh rất quan tâm đến em, cứ mãi hỏi chúng ta ở bên nhau như thế nào."
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì cũng liếc nhìn sang.
Đào Hân Di vội vàng giải thích: "Cảnh Trì..."
Câu thứ hai còn chưa nói hết thì Diệp Cảnh Trì đã lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
Diệp Cảnh Trì: "Không tính là bạn học bọn anh không thân lắm."
Đào Hân Di: "..."
Cô ta bị chặn họng, lúc này đang há hốc miệng, trông có vẻ hơi buồn cười.
Dương Vận Hằng luôn chú ý đến động tĩnh bên này của vợ mình.
Việc đột ngột đến dự bữa tiệc là do Đào Hân Di một mực thúc giục.
Nhưng cuối cùng Dương Vận Hằng cũng chọn thỏa hiệp, thực ra cũng có ý nghĩ có thể nhân cơ hội này để làm thân với Diệp Cảnh Trì, Giang Vân Phàm và những người này.
Mặc dù họ không thân thiết lắm, nhưng xét cho cùng vẫn là bạn học cũ, có thể trong lúc vui vẻ trên bàn rượu, đối phương sẽ sẵn lòng giúp đỡ mình trong sự nghiệp.
Bây giờ thấy Đào Hân Di lại chọc giận Nguyễn Linh, còn có dấu hiệu đắc tội Diệp Cảnh Trì, trong lòng Dương Vận Hằng đã vô cùng khó chịu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, những lời vừa rồi anh ta nịnh nọt Diệp Cảnh Trì và những ngườι này có ý nghĩa gì nữa? Không được lợi, chẳng lẽ lại đến đây để chịu uất ức sao?
Dương Vận Hằng lườm Đào Hân Di một cái, sau đó cười nói: "Ha ha, Cảnh Trì đừng thấy lạ. Vợ tôi lúc nào cũng như vậy, nói chuyện không suy nghĩ, tôi ở nhà cũng mắng cô ấy nhiều lần rồi."
Giang Vân Phàm cũng theo đó hòa giải: "Thôi thôi, các vị cũng đừng cứ tò mò về chuyện của đôi vợ chồng mới cưới nữa, cho người ta chút không gian đi."
Anh ấy biết Diệp Cảnh Trì không thích người khác hỏi về chuyện riêng của mình, Giang Vân Phàm với tư cách là bạn của Diệp Cảnh Trì, cũng không hiểu rõ về cuộc hôn nhân của Diệp Cảnh Trì lắm.
Lúc đầu đám cưới của Diệp Cảnh Trì quá gấp gáp, Giang Vân Phàm lại đang vướng bận công việc ở bên ngoài, cũng chưa từng gặp Nguyễn Linh trước đó.
Giang Vân Phàm luôn nghĩ, tình cảm của Diệp Cảnh Trì với vợ chỉ bình thường, cũng vì vậy nên không hỏi nhiều.
Lần tụ tập này, Diệp Cảnh Trì lại chủ động đề cập muốn dẫn theo vợ cùng đi, còn đặc biệt thông báo cho Giang Vân Phàm biết khẩu vị của Nguyễn Linh, khiến Giang Vân Phàm cũng rất ngạc nhiên.
Giang Vân Phàm nói xong, mọi người cũng phụ họa theo.
Chỉ có Đào Hân Di vẫn thấy nghẹn ngào ở cổ họng, càng nghĩ càng tức.
Rõ ràng Nguyễn Linh đã nói ra những lời không thể chấp nhận được, tại sao mọi người còn giúp cô hòa vây?
Cô không tin Diệp Cảnh Trì thực sự không quan tâm, chỉ là vì sĩ diện, giả vờ như không nghe thấy thôi.
Nếu không, sao Diệp Cảnh Trì chỉ nói không thân với mình, mà không tiếp lời của Nguyễn Linh chứ?
Đào Hân Di dùng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể nào đè nén được sự kích động trong lòng.
Dương Vận Hằng chú ý đến biểu hiện của Đào Hân Di, hạ giọng nhắc nhở: "Ăn đồ ăn của em đi, không biết nói chuyện thì đừng nói."
Nghe vậy, Đào Hân Di nhìn thoáng qua Dương Vận Hằng, trong lòng càng thêm tức giận.
Lúc trước cô ta còn tưởng Dương Vận Hằng là một cổ đông tiềm lực, vì thế tuy rằng gia cảnh đối phương bình thường, cô ta vẫn gả cho anh ta.
Ai có ngờ Dương Vận Hằng lại ăn hại như vậy, bây giờ trong những người đang ngồi ở đây, chưa tính đến Diệp Cảnh Trì, có ai không sống tốt hơn anh ta chứ?
Hiện tại, tên phế vật này lại còn không biết xấu hổ mà giáo huấn mình?
Đầu óc Đào Hân Di nóng lên, nói trước mặt mọi người: "Xin lỗi, ngày thường tôi bận lo liệu việc nhà, đã lâu không ra ngoài. Hôm nay hiếm khi gặp được nhiều người quen như vậy, tôi quá kích động, mọi người đừng trách.”
Nói xong lại nhìn về phía Nguyễn Linh, cắn cắn môi: "Linh Linh, cô cũng đừng nóng giận. Tôi biết cô thấy khó chịu với tôi, cho nên mớᎥ giận dỗi nói những lời đó... Yên tâm, tôi sẽ không cho là thật!"
Đào Hân Di nói xong, không khí lại yên tĩnh.
Mấy người còn lại trao đổi ánh mắt với nhau, không ngờ Đào Hân Di lại đề cao mình như vậy.
Việc này vốn đã qua rồi, cô ta còn muốn nói ra lần nữa, giống như sợ ngườu khác không chú ý tới cô ta vậy.
Hơn nữa, vợ của Diệp Cảnh Trì việc gì phải giận dỗi với cô ta chứ?
Nhưng Đào Hân Di lại không hề phát hiện, cảm thấy những lời này của mình vô cùng khéo léo, vừa làm giải thích cho bản thân, vừa đẩy Nguyễn Linh lên đầu sóng ngọn gió.
Trong bầu không khí tinh tế này, một giọng nói ngây thơ xuất hiện: "Mẹ ơi, dì này nói vậy, sao con nghe không hiểu?"
Người nói chuyện là cậu bé được bố mẹ đưa tới ăn cơm, thật ra chỉ là cậu bé nghe không hiểu, vì thế mớᎥ hỏi mẹ mình.
Nhưng trùng hợp cả phòng đều vô cùng yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, vì thế nên giọng nói của cậu bé đặc biệt rõ ràng.
Thấy mọi người đều nhìn sang, trên mặt mẹ cậu bé lộ ra nụ cười xấu hổ, vội vàng nói: "Ha ha, chuyện của người lớn con đừng hỏi lung tung, mau ăn cơm đi!"
Cậu bé nhíu "Mẹ, con đã nói con đã ăn no rồi, sao mẹ lại không nghe con nói!"
Không nhận được câu trả lời thỏa mãn từ mẹ, cậu bé nhìn về phía Nguyễn Linh: "Chị ơi, tại sao dì tóc xoăn kia lại nói chị đang giận dỗi thế?"
……
Đào Hân Di cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi, lại chú trọng dưỡng da, trông không hề già.
Chỉ là đứa trẻ không phân biệt được tuổi tác, chỉ nhìn thấy trang điểm của Nguyễn Linh nhàn nhạt, màu mắt và màu son của Đào Hân Di thì đậm hơn một chút, vì vậy mới có sự phân biệt giữa "chị" và "dì".
Lời nói này vừa ra, bầu không khí trở nên càng thêm ngượng ngùng.
Mà mặt mày Đào Hân Di cũng trở nên đen sì.
Hôm nay sao tất cả mọi người đều chống lại cô ta vậy?
Không chỉ Nguyễn Linh khiến cô ta tức giận, ông chồng tệ hại của mình cũng không nể mặt cô ta, bây giờ ngay cả một đứa trẻ cũng muốn chọc tức cô ta.
Nhưng Đào Hân Di lại không thể tính toán với một đứa trẻ, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Nguyễn Linh chống cằm xem kịch.
Thật ra, cô cũng khá ghét những đứa trẻ không biết chừng mực.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Đào Hân Di bị đứa trẻ chọc tức không nhẹ, Nguyễn Linh có cảm giác kẻ ác tự khắc có kẻ ác trị.
Mẹ của bé trai cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng kéo đứa bé ra khỏi phòng riêng:
"Xin lỗi, tôi đưa con đi vệ sinh một chút, mọi người cứ nói chuyện trước."
Chương 172
Đào Hân Di bình tĩnh lại, nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người đều có vẻ mặt như đang xem trò cười.
Vừa quay đầu lại, Nguyễn Linh đang thản nhiên nhìn mình, cũng mang một vẻ mặt xem kịch.
Đào Hân Di cảm thấy phổi mình sắp nổ tung rồi.
Cô ta lặng lẽ hít một hơi, đỏ mắt nhìn về phía Diệp Cảnh Trì:
"Cảnh Trì, em xin lỗi. Là em sợ hai vợ chồng anh hiểu lầm nên mớᎥ nói những này."
Diệp Cảnh Trì liếc Đào Hân Di một cái, thần sắc lạnh lùng.
Đào Hân Di cắn răng, quyết định thêm một mồi lửa:
"Dù sao những lời vừa rồi của Linh Linh, có tiền... gì đó, thực sự rất dễ gây hiểu lầm."
Cô ta sợ Diệp Cảnh Trì đã quên, nên lại nhắc đến chuyện cũ.
Diệp Cảnh Trì ngắt lời Đào Hân Di:
"Tôi nghĩ người hiểu lầm là cô đấy."
Đào Hân Di sững sờ:
"...Cái gì?"
"Vợ tôi nói đúng." Diệp Cảnh Trì ung dung nói: “Là tôi may mắn, vừa vặn lọt vào cô ấy."
Nói đến đây, Diệp Cảnh Trì dùng ngón tay nhẹ chạm vào mu bàn tay Nguyễn Linh, mỉm cười nói: “Đúng không?"
Nguyễn Linh khẽ cong khóe môi, không phủ nhận mà đáp: “Thật ra vận may của anh cũng không tệ."
Mọi người:
"..."
Đây là Diệp Cảnh Trì mà họ biết sao?
Người mà suốt mười mấy năm qua dường như tình yêu cô lập, hiện giờ lại có thể nói ra những lời như vậy?
Mà ánh mắt mọi người nhìn Đào Hân Di, đã từ ánh mắt xem thường biến thành thương hại.
Lần này Đào Hân Di quả thật đã diễn tả rất sinh động, cái gọi là tự rước lấy nhục.
……
Sau một màn náo loạn, Dương Vận Hằng tự biết vợ mình đã đắc tội Diệp Cảnh Trì, không còn cứu vãn được nữa.
Ở lại cũng không cần thiết, Dương Vận Hằng kéo Đào Hân Di, tìm lý do rời đi trước.
Khi đi, mặt Đào Hân Di như tro bụi, hoàn toàn không còn ánh mắt đầy chiến đấu lúc nãy, có vẻ như đã bị tổn thương cực lớn.
Thấy vậy, người đàn ông khác cùng đến với Dương Vận Hằng cũng dẫn theo vợ và con trai rời đi.
Sau khi mấy người họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại những người thân thiết với Diệp Cảnh Trì.
Kẻ không mời mà đến đã rời đi, mọi người rõ ràng đều thoải mái hơn, bắt đầu trò chuyện về những kỷ niệm thời học.
Nguyễn Linh vừa ăn vừa nghe họ trò chuyện.
Trong những dịp như thế này, tất nhiên không thể thiếu một chút rượu.
Khi hỏi những người có mặt là ai uống nước ngọt, Nguyễn Linh không giơ tay.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ thắc mắc.
Nguyễn Linh chớp mắt: "Hôm nay tâm trạng em đang vui, cũng muốn uống một chút."
Những người khác thấy vậy cũng đồng tình, nói lần này hiếm có dịp tụ tập, uống một chút cũng không sao.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ bất lực, dịu dàng dặn dò: "Đừng uống quá nhiều."
Nguyễn Linh: "Em uống rượu rất giỏi. Trước đây em cũng từng uống rượu với anh rồi, không phải cũng không phát điên sao? Chỉ là dễ buồn ngủ hơn bình thường một chút thôi."
Diệp Cảnh Trì khẽ cười một tiếng: "Không phải sợ cái này. Anh lo lắng nếu em uống nhiều, cơ thể sẽ không thoải mái."
Nguyễn Linh: "Yên tâm, em tự biết chừng mực."
...
Đến mười một giờ tối, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Khi lên xe, Nguyễn Linh cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Cô nhắm mắt ngả ra sau, tựa đầu vào ghế.
Tai cô nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm thấp của Diệp Cảnh Trì: "Buồn ngủ à?"
Nguyễn Linh mềm mại nói: "Vẫn ổn."
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì như vọng đến từ rất xa: "Còn một lúc nữa mới về nhà, ngủ một lúc đi?"
Nguyễn Linh: "Không cần."
Khác với những lần uống rượu trước, hiện tại cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nhưng lại có chút phấn khích đến mức không thể ngủ được.
Có lẽ lần này rượu có độ cồn cao hơn trước, thêm vào đó, cô vừa mới ra khỏi nhà hàng không lâu, chưa đến lúc buồn ngủ.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì êm ả, thuận theo cô nói: "Được, vậy thì cứ nằm nghỉ ngơi trước."
Nguyễn Linh quay mặt, liếc nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Cô nhớ Diệp Cảnh Trì cũng uống rất nhiều.
Trong những dịp họp mặt bạn bè, không thể tránh khỏi việc mọi người chuốc rượu nhau, mà Diệp Cảnh Trì với tư cách là người có ánh hào quang lớn nhất trong số đó, cũng được tất cả mọi người chuốc rượu hết một lượt.
Còn Nguyễn Linh thì khác, mọi người đều ngại để cô uống quá nhiều, hơn nữa có Diệp Cảnh Trì ở đây, không ai dám ép buộc cô.
Do đó, những thứ Nguyễn Linh uống, cơ bản đều là cô tự mình thấy vui, chủ động uống.
Nếu muốn nói chính xác là uống bao nhiêu rượu, ít nhất Diệp Cảnh Trì cũng phải gấp hai hoặc ba lần cô.
Nhưng hiện tại, Diệp Cảnh Trì dường như hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi gì, thần sắc như thường, giọng nói cũng vẫn bình ổn đến mức khó tin.
Nguyễn Linh tò mò, cẩn thận quan sát Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì ban đầu muốn để Nguyễn Linh nghỉ ngơi thật tốt, nên anh ngồi yên ở bên cạnh.
Nhưng bị cô nhìn chằm chằm với khoảng cách gần trong gang tấc một lúc lâu, anh cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Đang nhìn cái gì vậy?"
Nguyễn Linh hỏi: "Anh uống rượu say bao giờ chưa?"
Diệp Cảnh Trì: "Chưa."
Nguyễn Linh: "Là chưa bao giờ?"
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu một cái.
Không phải anh uống rượu giỏi, chỉ là uống rượu vốn không phải là sở thích của anh, khi tiếp khách anh cũng sẽ cố ý kiểm soát bản thân.
Sau khi quy mô của đoàn Diệp thị ngày càng lớn, cũng không có ai có thể ép buộc anh nữa.
Vì vậy, trong những năm qua, Diệp Cảnh Trì thực sự không bao giờ say.
Nguyễn Linh không nói gì nữa, nhắm mắt nhìn Diệp Cảnh Trì, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, nói: "Em phát hiện, anh đúng là một người rất kỳ lạ."
Diệp Trì khẽ nhướng mày: "Tại sao?"
Nguyễn Linh nói đâu ra đấy: "Những người em quen biết, khi uống nhiều rượu hầu như đều sẽ có những thay đổi rõ rệt. Ví dụ như nói nhiều hơn, mặt đỏ lên... "
Diệp Cảnh Trì lặng lẽ nhìn cô.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay anh uống nhiều rượu như vậy, hình như cũng không có gì thay đổi. Giọng nói và mặt không đỏ lên chút nào."
Nói rồi, Nguyễn Linh đột nhiên đưa tay, lòng bàn tay áp lên mặt Diệp Cảnh Trì.
Trong mắt Diệp Cảnh Trì lóe lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt sâu hơn một chút.
Nguyễn Linh không hề hay biết, cô vẫn vô tư vuốt ve mặt anh vài cái: "Ừm, sờ vào... hình như có hơi nóng hơn bình thường một chút."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, không nói lời nào.
Nguyễn Linh cũng không quan tâm đến phản ứng của anh, chỉ tự nói một mình: "Tuy nhiên trước đây em cũng không có nhiều cơ hội chạm vào mặt anh, không biết có phải thật sự nóng lên rồi không. Anh thấy thế nào? Bây giờ có cảm giác mặt nóng lên không?"
Khi cô nói những lời này, giọng điệu của cô không giống như bình thường, mềm mại hơn, mà tốc độ nói cũng chậm hơn nhiều.
Nhưng cô lại có vẻ rất nghiêm túc, giống như đang phỏng vấn anh, hoặc đang nghiên cứu một chủ đề quan trọng nào đó.
Rất lâu sau, Diệp Cảnh Trì mớᎥ chậm rãi lên tiếng: “ Có thể là một chút."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng.
Cô cảm thấy mình đã hơi say, vì cơ thể hơi mềm nhũn.
Nhưng suy nghĩ của cô lại rất linh hoạt, đầu óc chỉ nghĩ đến việc nghiên cứu rõ ràng, người đàn ông trước mặt sau khi uống nhiều rượu, liệu có thay đổi gì không.
Nguyễn Linh đi theo suy nghĩ trong lòng, ngón tay từ từ di chuyển trên mặt Diệp Cảnh Trì.
Đầu ngón tay từ má anh, dần dần di chuyển đến môi anh.
Sau đó, ngón tay của Nguyễn Linh dừng lại, nhìn chăm chú vào Diệp Cảnh Trì.
Hành động cùng biểu cảm của cô rất giống như thể đang mời hôn.
Chỉ là, lúc này cô rõ ràng không ở trạng thái bình thường, không thể suy luận theo lẽ thường.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì khàn khàn, yết hầu di chuyển: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh nghiêm túc trả lời: "Em đang cảm nhậ̵n nhiệt độ môi của anh, so với bình thường có thay đổi gì không."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh: "Có vẻ hơi nóng một chút, nhưng..."
Cô suy nghĩ một lúc, rồi mớᎥ nói: "Nhưng bình thường đều là anh hôn em, em mớᎥ có thể cảm nhận được nhiệt độ môi của anh. Dùng ngón tay chạm vào như vậy, có phải không chính xác không?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, chớp mắt: "Hay là, bây giờ anh hôn em đi?"
Chương 173
Diệp Cảnh Trì tiến lại gần hơn một chút, nhưng lại không làm theo ý cô.
Anh cất giọng trầm thấp, thì thầm bên tai cô: "Chờ chút nữa, sắp đến nhà rồi."
Nguyễn Linh không hiểu: "Tại sao phải đến nhà mớᎥ được hôn?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Anh liếc nhìn ghế lái phía trước.
Cơ thể của tài xế rõ ràng cứng đờ. Trong suốt nhiều năm làm việc cho nhà họ Diệp, tài xế cũng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.
...
Dù chỉ là hai mươi phút lái mà lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì cảm thấy như thời gian trôi qua rất chậm.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước biệt thự của nhà họ Diệp.
Diệp Cảnh Trì bé Nguyễn Linh lên như anh từng làm trước đó.
Lúc về nhà đã rất muộn, nhưng Diệp Hủ vẫn đang đợi ở phòng khách.
Thấy hai người họ như vậy, Diệp Hủ khẽ giật mình.
Nhìn chằm chằm vào bố mình trong hai giây, cuối cùng Diệp Hủ mớᎥ chợt tỉnh táo lại, vội vàng quay người lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Hủ, Diệp Cảnh Trì thở dài, lại tiếp tục đi.
...
Trên thực tế, suốt quá trình đó Nguyễn Linh cũng không có ngủ say hoàn toàn.
Cảm nhận được mình dường như đang được Diệp Cảnh Trì bế xuống xe, cô còn đang mơ màng suy nghĩ, tình trạng hiện tại có vẻ quen thuộc.
Trước đây, có phải Diệp Cảnh Trì cũng ôm cô về phòng như vậy không?
Nhưng lúc này đây, mọi thứ trong đầu cô đều như thể bị một tấm vải nửa trong suốt che phủ, mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ.
Trong cơn mê man, Nguyễn Linh cũng không quên ôm chặt lấy cổ Diệp Cảnh Trì, đề phòng mình bị rơi xuống.
Cô nhận ra mình đã được Diệp Cảnh Trì ôm về phòng ngủ, đặt lên chiếc giường mềm mại.
Diệp Cảnh Trì hỏi cô: "Có khát không? Muốn uống chút nước chứ?"
Uống rượu xong, rất dễ bị khát nước.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ mông lung trong chốc lát, rồi mớᎥ chậm rãi trả lời: "Muốn."
Diệp Cảnh Trì đứng dậy.
Nguyễn Linh gọi lại anh: "Anh đi đâu?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh cau mày, giọng điệu có chút trách móc: "Ở cạnh em thêm một lúc đi, sao lại vội vàng như thế?"
...
Diệp Cảnh Trì bất lực quay lại, ngồi xuống mép giường.
Nguyễn Linh hài lòng nhìn anh một cái, sau đó lại nắm chặt lấy tay Diệp Cảnh Trì, dường như sợ anh nhân lúc mình không để ý mà bỏ đi.
Diệp Cảnh Trì cứ như vậy, phối hợp với cô, im lặng ngồi bên cạnh cô.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, tự tin nói: "Em muốn uống nước."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nhiều năm qua, cũng là lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì phải đối mặt với một người phụ nữ say rượu.
Nhớ lại cách đây không lâu cô đã tự tin nói với anh rằng cô sẽ không say, Diệp Cảnh Trì có chút thở dài.
Có vẻ như sự điềm tĩnh trước đây của cô vào lúc say rượu chỉ là giả, chẳng qua là cô uống chưa đủ nhiều thôi.
Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Chờ một phút, anh rót nước xong sẽ quay lại ngay, được không?"
Nguyễn Linh nhìn anh chằm chằm trong vài giây.
Cuối cùng, cô thả ra, gật đầu: "Được."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, nhìn anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khi bóng dáng người đàn ông biến mất, cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhìn chằm chằm vào vị trí cửa phòng.
Một phút sau, Diệp Cảnh Trì lại xuất hiện.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào cửa không nhúc nhích, Diệp Cảnh Trì hơi sững sờ, sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng, bất lực.
Diệp Cảnh Trì đặt cốc nước lên tủ đầu giường: "Trước tiên ngồi dậy uống nước đã nhé?"
Nguyễn Linh ừm một tiếng, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không có ý định động đậy.
Diệp Cảnh Trì lại thở dài một tiếng.
Tối nay, anh không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần rồi.
Có lẽ, khi cô nói muốn uống rượu, anh nên kiên quyết ngăn cản cô lại.
Diệp Cảnh Trì cúi xuống, một tay vòng qua eo Nguyễn Linh, một tay đỡ lấy cổ cô.
Sau đó, anh dùng cánh tay và cơ bụng của mình nâng Nguyễn Linh lên.
Sau khi ngồi dậy, Nguyễn Linh lại giống như một con búp bê vô hồn, tựa vào người Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì định đưa cốc nước cho Nguyễn Linh, nhưng anh lại do dự nửa giây, rồi lại dừng lại.
Diệp Cảnh Trì đang do dự, nên để Nguyễn Linh cầm cốc tự uống hay anh cầm cốc đút cho cô.
Anh sợ cô cầm không vững làm rơi cốc, nhưng lại lo lắng nếu anh đút cho cô mà động tác bất cẩn, sẽ va chạm trùng cô.
Diệp Cảnh Trì đưa ra những quyết định quan trọng liên quan đến doanh thu vài triệu đô của công ty, có lẽ cũng không do dự nhiều như lúc này.
Hơn nữa, ngườι đang chờ anh, dường như cũng không kiên nhẫn chút nào.
Chỉ trong vài giây Diệp Cảnh Trì dừng lại, Nguyễn Linh đã ruột.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Trì một cái: "Anh đút cho em đi, nhanh lên."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Mặc dù bình thường, cô cũng sẽ như vậy, không khách sáo mà ra lệnh cho anh.
Nhưng bây giờ giọng nói và con người cô đều rất mềm mại, khi ra lệnh có mang theo vài phần nũng nịu và quyến rũ.
Trong lòng Diệp Cảnh Trì chợt nảy ra một ý nghĩ: có lẽ thử thách của tối nay, mới chỉ bắt đầu.
Anh âm thầm hít sâu một hơi, bề ngoài vẫn bình tĩnh tự nhiên cầm lấy cốc, giọng nói dịu dàng: "Mở miệng."
Nguyễn Linh nhìn anh một cái, không nói gì.
Đúng lúc Diệp Cảnh Trì rằng mình vẫn phải tốn chút công sức thuyết phục thì Nguyễn Linh đã chậm chạp làm theo.
Diệp Cảnh Trì không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Thì ra không phải không muốn, mà là cần thời gian để phản ứng sao?
Anh cẩn thận đưa miệng cốc lên trước, đặt lên môi cô.
Nguyễn Linh ngoan ngoãn bất ngờ, đưa tay tựa vào thành cốc, uống nước từng ngụm từng ngụm.
Cô uống nước gần mười giây, sau đó mới chậm rãi nói: "Em uống xong rồi."
Diệp Cảnh Trì ừm một tiếng, đặt cốc về lại tủ đầu giường.
Khi quay lại, Nguyễn Linh đang nhìn anh.
Ánh mắt cô cùng tập trung, như muốn tìm ra một bí mật ẩn giấu nào đó trên mặt anh.
Diệp Cảnh Trì có chút căng thẳng.
Ánh mắt của anh không kìm được, lướt qua đôi mắt cô, rồi đến chiếc mũi nhỏ xinh của cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi kia.
Qua bữa ăn và một hồi lăn lộn, son môi của cô đã gần như trôi hết, chỉ còn sót lại một chút màu đỏ nhạt ở khóe môi.
Nhờ vừa uống nước xong, môi cô hơi ẩm ướt, trông căng mọng và có sức sống.
Con ngươi của Diệp Cảnh Trì đột nhiên co rút.
Cùng lúc đó, anh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô ở bên tai: "Diệp Cảnh Trì ──"
Ba chữ này từ miệng cô nói ra cũng chậm hơn bình thường rất nhiều, chữ cuối cùng còn kéo dài ra, như muốn vòng qua bảy tám khúc cua mớᎥ chịu dừng lại.
Cổ họng Diệp Cảnh Trì nghẹn lại, một lúc lâu không dám nhìn cô.
Kế tiếp, Nguyễn Linh tuyên bố lý do chính đáng: "Em muốn đi vệ sinh."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào Nguyễn Linh, mà những lời nói tiếp của cô mới khiến anh thật sự kinh ngạc.
Nguyễn Linh nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc nói: "Anh đi cùng em đi."
Diệp Cảnh Trì gõ nhẹ vào trán.
Không biết ngày mai cô tỉnh dậy, liệu có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra tối nay hay không.
Nếu nhớ thì Diệp Cảnh Trì rất tò mò cô sẽ nghĩ gì.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Diệp Cảnh Trì cũng cảm thấy nếu anh thực sự đi cùng cô nhà vệ sinh, ngay cả khi anh làm theo lời cô chỉ dẫn.
Thì cô nhớ ra, cũng không tha cho anh.
Diệp Cảnh Trì thể hiện sự kiên nhẫn tuyệt đối, khuyên nhủ: "Anh đi cùng em không ổn lắm, em tự đi nhé?"
Nguyễn Linh không lời, chỉ lặp lại yêu cầu của mình: "Anh đi cùng em."
Diệp Cảnh Trì im lặng nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh có phần nhượng bộ: "Anh sẽ đi cùng em đến cửa, rồi đợi em ở ngoài."
Nguyễn Linh cau mày không nói gì.
Diệp Cảnh Trì cam kết: "Anh sẽ luôn ở đó, đảm bảo không đi đâu."
Vài giây sau, Nguyễn Linh cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu: "Được rồi."
Diệp Cảnh Trì thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp nghĩ cách để đưa cô an toàn đến nhà vệ sinh, Nguyễn Linh đã tự mình đứng dậy.
Trong quá trình này, cô có chút lắc lư, khiến Diệp Cảnh Trì giật mình.
Khi anh định đỡ cô, cô đã tự đứng vững.
Nguyễn Linh liếc anh một cái: "Anh sợ gì? Em đâu phải say rượu đến mức không đi đường nổi."
Diệp Cảnh Trì: "... Ừ, em nói đúng."
Nguyễn Linh hài lòng.
Cô quay người từng bước một đi về phía nhà vệ sinh, ngoại trừ việc đi chậm hơn một chút, thì không khác gì người bình thường.
Diệp Cảnh Trì lại giống như đang đối mặt với kẻ thù, theo sát cô từng bước, nhìn chằm chằm vào cô.
Cho đến khi cô đi đến cửa nhà vệ sinh, dừng bước quay lại nhìn anh.
Nguyễn Linh: "Chờ em nhé, không được phép trốn đi đâu."
Diệp Cảnh Trì: "Được."
Nguyễn Linh đột nhiên cười lên, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
"Ngoan lắm." Cô cười nói.
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh cuối cùng cũng tạm thời buông tha cho anh.
Cô đi vào nhà vệ sinh, còn không quên đóng cửa nhà vệ sinh thật kỹ.
Chương 174
Phòng ngủ đột nhiên thiếu đi tiếng nói của cô, yên tĩnh hơn nhiều.
Diệp Cảnh Trì mới nhậ̵n ra, nhịp tim của mình lúc này đang đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Không biết là bị dọa sợ vì vừa rồi cô lảo đảo suýt ngã, hay là do nguyên nhân nào khác.
Diệp Cảnh Trì im lặng ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó không tồn tại trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, đột nhiên truyền đến tiếng cửa nhà vệ sinh được mở ra.
Diệp Cảnh Trì gần như theo bản năng, nhanh chóng đứng dậy.
Rồi mới phát hiện ra, Nguyễn Linh đang đứng ngay đó nhìn anh.
Tóc cô đã được buộc lại, thành một cái đuôi ngựa, hai bên tóc mai còn vương vài giọt nước.
Cô trông giống như đã rửa mặt xong, ánh mắt cũng không còn mơ màng như trước, nói chung rất … bình thường.
Trong một khoảnh khắc, Diệp Cảnh Trì gần như nghĩ rằng cô đã tỉnh táo.
Mặc dù điều đó có hơi khó tin, nhưng Diệp Cảnh Trì đã tham dự vô số cuộc tiếp rượu, gặp gỡ rất nhiều người say rượu.
Có đủ các kiểu say khác nhau, cũng không phải là không có những người say nhanh mà tỉnh rượu cũng nhanh.
Cho đến khi Nguyễn Linh nhìn anh, nói từng chữ một: "Bông tẩy trang của em đã hết, cần lấy cái mớᎥ."
...
Diệp Cảnh Trì thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất anh nên biết ơn vì cô vẫn nói rất rõ ràng.
Diệp Cảnh Trì: "Để ở đâu? Anh giúp em lấy."
Nguyễn Linh nghiêm túc suy nghĩ trong hai giây, trả lời: "Ở tủ bên tay phải anh, tầng thứ hai từ trên xuống."
Diệp Cảnh Trì làm theo lời cô, đi đến tủ mà cô nói, mở cửa tủ.
Anh hỏi: "Bao bì màu gì?"
Từ "bông tẩy trang" vượt quá phạm vi kiến thức của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Màu vàng."
Tầm nhìn của Diệp Cảnh Trì quét qua tủ một vòng: Bên trong tủ được sắp xếp khá gọn gàng, nhưng nhìn qua không có thứ gì có màu vàng.
Anh muốn xác nhận lại với cô, nhưng rồi lại thôi.
Nếu anh còn hỏi cô, có thể lại khiến cô tức giận.
Diệp Cảnh Trì lại nhìn kỹ một lần nữa, cuối cùng cũng tìm thấy “vật thể” có màu vàng.
Ở góc tủ có vài gói đồ giống như giấy rút, bao bì bằng nhựa trong suốt, nhưng ở trên cùng có in một hình con vịt màu vàng không lớn không nhỏ.
Do được xếp chồng lên nhau, ánh sáng trong tủi lại yếu, nên nhìn qua rất khó phát hiện.
Diệp Cảnh Trì lấy một gói trong số đó, giơ lên cho Nguyễn Linh xem: "Cái này phải không?"
Nguyễn Linh nheo mắt nhìn một lúc, giơ tay ra.
Diệp Cảnh Trì đi tới, đặt vật phẩm mà anh tìm thấy vào lòng bàn tay cô.
Nguyễn Linh nhận lấy cầm trong tay một lúc, sau đó đặt nó lên bồn rửa mặt.
Cô trông giống như đã xác nhậ̵n, vì vậy Diệp Cảnh Trì lại hỏi cô: "Còn cần gì nữa không?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không có gì nữa."
Chưa đợi Diệp Cảnh Trì nói gì, cô lại đột nhiên lên tiếng: "À."
Trán Diệp Cảnh Trì giật giật.
Anh hỏi: "Có chuyện gì?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì một cách nghiêm túc: "Có phải anh vẫn chưa nghe em nói……"
Cô nghiêm túc giảng giải cho anh: "Nếu ban ngày trang điểm thì tối nhất định phải tẩy trang rửa mặt trước khi đi ngủ. Để lớp trang điểm đi ngủ rất không tốt cho da, còn có thể bị mụn."
Nói xong, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào anh: "Nhớ kỹ chưa?"
...
Từ trước đến nay, Diệp Cảnh Trì vốn là người có tư duy nhanh nhạy, lần này anh lại hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô.
Một điều nhiên là, Diệp Cảnh Trì chưa bao giờ trang điểm.
Vậy tại sao cô lại đột nhiên nhấn mạnh điều này với anh?
Mặc dù có chút thắc mắc, nh̵ưng Diệp Cảnh Trì vẫn gật đầu: "Được, anh sẽ nhớ kỹ."
Nguyễn Linh cong khóe môi, trông rất hài lòng: "Nhớ là tốt rồi."
Trước khi cô quay lại phòng tắm để chăm sóc da, cuối cùng Diệp Cảnh Trì cũng không nhịn được hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn nói với anh điều này?"
Bước chân của Nguyễn Linh khựng lại, chớp mắt một cái.
Cô nhìn anh, mở lời: "Anh còn nhớ lần trước, anh bế em về phòng không?"
Diệp Cảnh Trì có chút hoảng hốt.
Anh đương nhiên nhớ.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Anh bế em về phòng, rót nước cho em, rồi còn nói chúc ngủ ngon."
Diệp Cảnh Trì: "... Ừ."
Trí nhớ của anh luôn rất tốt.
Nhưng khi cô nói như vậy, Diệp Cảnh Trì mớᎥ phát hiện ra, trí nhớ của mình thậm chí còn rõ ràng hơn tưởng tượng.
Hay nói cách khác, dường như anh có thể dễ dàng nhớ những hình ảnh của cô vào thời điểm đó.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Lúc đó, em còn chưa kịp tẩy trang rửa mặt, anh đã tắt đèn phòng rồi."
Diệp Cảnh Trì ngẩn ra một giây, sau đó đã hiểu.
Nguyễn Linh nhìn anh: "Thực ra em đã luôn muốn nói chuyện này với anh, chỉ tiếc là không có cơ hội."
Cô nghiêm túc cáo buộc anh, như thể đang âm thầm ghi thù đến tận bây giờ, rất tủi thân.
Diệp Cảnh Trì khẽ mỉm cười.
Giọng anh dịu dàng, an ủi cô: "Lỗi tại anh, lần sau anh sẽ nhớ kỹ."
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừm."
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Vậy em tha cho anh chưa?"
Nghe vậy, Nguyễn Linh thực sự ngẫm nghĩ.
Sau vài giây, cô nói: "Anh hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho anh."
Màu mắt của Diệp Cảnh Trì sâu hơn.
"Bây giờ à?"
Nguyễn Linh k͙hông chút đỏ mặt, gật đầu: "Tất nhiên rồi."
...
Chuyện xảy ra vượt xa dự đoán.
Lúc đầu, Diệp Cảnh Trì chỉ muốn dỗ dành Nguyễn Linh, để cô sớm đi ngủ.
Ý thức của cô lúc này rõ ràng là không đủ tỉnh táo.
Những quy tắc đạo đức được nuôi dưỡng nhiều năm khiến Diệp Cảnh Trì không thể làm ra loại chuyện lợi dụng người khác lúc không tỉnh táo.
Cho dù anh có muốn cô đến đâu, anh cũng phải đợi đến khi cô tỉnh táo.
Vì vậy, lúc đầu Diệp Cảnh Trì chỉ chạm nhẹ vào môi cô một cái.
Nhưng mà không biết làm sao, nụ hôn nhẹ nhàng dần biến thành nụ hôn sâu, sau đó tự dưng…
Hai người đã đến giường.
Nguyễn Linh uống say, sức lực lớn hơn bình thường rất nhiều.
Muốn rút người ra mà không làm đau cô, gần như là chuyện không thể nào.
……
Nguyễn Linh hôn môi Diệp Cảnh Trì không hề có trình tự.
Cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi ở trên xe, nụ hôn của mình bị cự tuyệt.
Nguyễn Linh chỉ biết, lúc trước anh từ chối cô, vậy hiện tại cô nhất định phải trả lại cho anh gấp đôi.
Bởi vậy thay vì nói là hôn môi, không bằng nói là cô dùng sức, trừng phạt cắn cắn môi Diệp Cảnh Trì.
Hôn một hồi, Nguyễn Linh lại cảm thấy chưa được thỏa thích.
Sau khi Diệp Cảnh Trì vào phòng ngủ, đã cởi áo khoác sang một bên.
Nhưng áo sơ mi trên người anh, thật sự có chút vướng bận.
Nhất là hai nút áo ở cổ, cài một cách cẩn thận tỉ mỉ, làm cho cô nhìn rất không vừa mắt.
Nguyễn Linh ngừng độn̴g tác, nhìn chằm chằm vào cổ Diệp Cảnh Trì.
Một giây sau, yết hầu Diệp Cảnh Trì lăn lên lăn xuống.
Anh khàn giọng hỏi: "Đang nhìn cái gì vậy?”
Nguyễn Linh nói năng hùng hồn: "Nút cổ áo của anh, em đã sớm nhìn không vừa mắt rồi.”
Tiếp theo không nói lời nào, cô bắt đầu đưa tay cởi cúc áo của anh.
Cô vừa bắt đầu hành động, cơ thể người đàn ông liền cứng đờ lại.
Nếu lúc này Nguyễn Linh tỉnh táo, cô chắc chắn sẽ nhận ra hơi thở của Diệp Cảnh Trì cũng bỗng chốc trở nên nặng nề hơn.
Nhưng lúc này, cô chỉ nghĩ đến hai chiếc cúc áo trước mặt.
Đáng tiếc, cúc áo ở cổ áo sơ mi rất khó mở, động tác của Nguyễn Linh lại chậm chạp hơn bình thường, nên tay cô trượt mấy lần.
Khi cô cố gắng mở được chiếc cúc áo đầu tiên, cô đã mất hết kiên nhẫn.
Nguyễn Linh không kiên nhẫn nhìn Diệp Cảnh Trì, ra lệnh: “Anh tự mở đi.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Nguyễn Linh thúc giục: “Nhanh lên đi.”
Diệp Cảnh Trì từ từ đưa tay ra, những ngón tay thon dài chạm vào chiếc cúc áo thứ hai trên áo sơ mi.
Nhìn đôi bàn tay với xương khớp rõ ràng này, tâm trạng của Nguyễn Linh tốt hơn một chút, bắt đầu chăm chú ngắm nhìn động tác của anh.
Khi Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng mở được chiếc cúc áo đáng ghét đó, cô lập tức ôm lấy cổ anh rồi hôn lên.
…
Khi tỉnh dậy, Nguyễn Linh không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.
Cô thấy đầu hơi đau, thái dương cũng đang giật giật liên hồi.
Có vẻ như tối qua cô đã… uống quá nhiều rượu?
Nguyễn Linh nhớ không rõ, cô vô thức muốn xoa xoa thái dương.
Rồi trái tim cô đập mạnh một cái.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng nhận ra tay cô đang được ai đó nắm lấy.
Cô suýt nữa nhảy ra khỏi giường, mở to mắt nhìn.
Diệp Cảnh Trì đɑng ngồi ngay ngắn bên cạnh giường, mặc áo khoác vest, thậm chí còn thắt cà vạt.
Khi thấy cô tỉnh dậy, Diệp Cảnh Trì cũng có chút ngạc nhiên hiện lên trong mắt.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì nói với giọng dịu dàng: “Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, em có thể ngủ thêm một lúc nữa.”
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ ngơ ngác.
Cô vẫn chưa hiểu làm sao mà Diệp Cảnh Trì lại có thể ngồi bên cạnh mình ngay khi cô vừa tỉnh dậy.
Nguyễn Linh ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng mớᎥ tìm lại được giọng nói của mình: “Tối qua… chúng ta đã ngủ cùng nhau sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi khựng lại, sau đó trên mặt anh hiện lên vẻ “quả nhiên là vậy”.
Giọng anh có chút bất lực: “Em hoàn toàn không nhớ chuyện xảy ra tối qua sao?”
Nguyễn Linh: “…”
Câu nói ngắn gọn khiến Nguyễn Linh hoảng hốt.
Cô nên nhớ gì ư?
Nguyễn Linh luôn cho rằng mình có tửu lượng rất tốt, trước đây khi uống rượu với bạn bè, uống nhiều cũng chỉ ngủ một giấc cho đến s̴áng.
Vì vậy, tối qua khi uống rượu, cô cũng không lo lắng gì.
Cho đến lúc này, Nguyễn Linh mới nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề.
Cô chưa bao giờ dùng thân xác hiện tại để uống say.
Mặc dù sau khi xuyên sách, Nguyễn Linh phát hiện ra cơ thể của mình hầu như không có gì thay đổi, giống như cô chỉ đến một thế giới song song khác.
Nhưng… nếu không phải thì sao?
Chương 175
Có thể, thân xác này và thân xác của cô vẫn có một số khác biệt, chẳng hạn như phản ứng sau khi uống say.
Nguyễn Linh càng nghĩ càng thấy lòng không yên.
Cô xoa xoa thái dương, cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua.
Nhưng vừa thử một chút, cô đã lại thấy đau dữ dội.
Nguyễn Linh đành thừa nhậ̵n:
"Em không nhớ gì cả."
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng thở dài.
Nguyễn ngập ngừng hỏi:
"Vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Cảnh Trì không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ nên diễn đạt như thế nào.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng nói:
"Tối qua em say rượu xong, cứ không cho anh đi."
Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, điều này khiến Nguyễn Linh thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ, tối qua cô chỉ đơn giản là quấn lấy Diệp Cảnh Trì một lúc trong phòng ngủ, sau đó hai người ngủ riêng.
Nguyễn Linh:
"Rồi sao nữa?"
Diệp Cảnh Trì lại im lặng một lúc.
Một lúc sau, anh mở miệng:
"Vì vậy, anh đã ở lại ngủ cùng với em."
Nguyễn Linh:
"?"
Cô мuốή hỏi tiếp: “ngủ cùng" là ý gì, là ý trên mặt chữ hay là có ý nghĩa khác.
Điện thoại của Diệp Cảnh Trì đột nhiên đổ chuông.
Nguyễn Linh nhìn điện thoại của anh, rồi lại nhìn Diệp Cảnh Trì đã mặc quần áo chỉnh tề.
Cô nghĩ, s̴áng sớm Diệp Cảnh Trì đã ăn mặc nghiêm túc như vậy, chắc là có việc quan trọng phải làm.
Vì vậy Nguyễn Linh nói:
"Anh nhận điện thoại trước đi."
Dù chuyện gì xảy ra tối qua cũng không thể thay đổi được, cô muốn biết sự thật, cũng vẫn có thể chờ anh nghe điện thoại trước.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì nói một tiếng "xin lỗi", rồi bắt máy.
Sau khi nghe vài câu, lông mày Diệp Cảnh Trì cau lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Một phút sau, Diệp Cảnh Trì cúp máy.
Nhìn về phía Nguyễn Linh, ánh mắt anh lại dịu dàng hơn đôi chút:
"Công ty có việc gấp cần giải quyết, anh phải đến sân bay gấp. Nếu em chưa ngủ đủ thì cứ ngủ thêm một lúc nhé?"
Dừng một chút, Diệp Cảnh Trì lại nói:
"Sẽ không đi lâu. Nếu không có gì bất ngờ thì tối nay anh sẽ về."
Nguyễn Linh:
"... Được."
Diệp Cảnh Trì đột nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng một nụ hôn lên môi cô.
Anh dịu dàng dặn dò:
"Điện thoại anh luôn bật, có chuyện gì thì cứ nhắn tin cho anh."
……
Diệp Cảnh Trì dường như thực sự rất vội.
Sau khi anh ra khỏi phòng, Nguyễn Linh liền nghe thấy tiếng vali lăn trên hành lang.
Nguyễn Linh nghĩ, có lẽ trước khi Diệp Cảnh Trì đến bên giường cô, đã cho người thu dọn hành lý rồi.
Chắc anh vốn không định gọi cô dậy, chỉ là cô vừa lúc tỉnh lại.
Đối với việc Diệp Cảnh Trì vội vàng rời đi, Nguyễn Linh lại không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Lý do thứ nhất là, cho dù yêu đương thì cô cũng quen giữ không gian cho nhau, sẽ không bỗng nhiên trở nên không thể rời xa đối phương.
Quan trọng hơn, lúc này đầu óc Nguyễn Linh chỉ nghĩ đến một chuyện.
Lúc nãy đầu óc cô vẫn còn hơi chậm chạp, cũng không nghĩ ra trước khi Diệp Cảnh Trì đi, cần phải hỏi thêm một câu.
Kiến thức của một người phụ nữ cho Nguyễn Linh biết rằng, nếu tối qua hai người thực sự đã có "giao lưu sâu sắc" thì sáng nay khi cô tỉnh dậy, cơ thể cô sẽ có một số cảm giác khác.
Nhưng hiện tại, sau khi cô cảm nhậ̵n kỹ lưỡng, ngoài chứng đau đầu sau khi say rượu, không có bất kỳ dấu hiệu đáng ngờ nào.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, Nguyễn Linh vẫn thiên về việc hai ngườu chỉ đơn giản ngủ một giấc trên cùng một chiếc giường hơn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh đến phòng tắm để rửa mặt, làm cho mình tỉnh táo hơn.
Cô vừa cầm bàn chải đánh răng, nhìn vào gương, động tác lại dừng lại.
Dưới xương đòn của cô... dường như có một vết đỏ rõ ràng.
Không đau không ngứa, nhưng rất rõ ràng.
Là một người trưởng thành, Nguyễn Linh lập tức hiểu được đó là gì.
Nguyễn Linh lại nhìn kỹ lại, phát hiện không chỉ ở chỗ này, mà ngay cả ở cổ cô, gần tai cũng có một vết đỏ.
……
Trong nháy mắt, Nguyễn Linh lại cảm thấy kết luận mà cô đưa ra trước đó không đáng tin cậy.
Cô chưa bao giờ say rượu rồi làm chuyện đó.
Lỡ như sau khi say rượu ... thật sự không có cảm giác gì thì sao?
Nguyễn Linh hơi bối rối.
Dù sao, cô do dự một lúc, rồi gọi hệ thống trong đầu:"Hệ thống, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hệ thống uể oải online:
"Tôi đã bị chặn cả đêm qua, mà bây giờ cô còn hỏi tôi?"
Nguyễn Linh ôm hy vọng hỏi: "Cậu bị chặn từ khi nào?"
Hệ thống: [Mới lên xe chưa được năm phút, tôi đã bị chặn rồi.]
Nguyễn Linh: "..."
Lúc mớᎥ lên xe, cô còn nhớ đôi chút, hình như cô đã hỏi Diệp Cảnh Trì có say không, sau đó sờ mặt anh.
Có vẻ hệ thống này quá trong sáng, hoàn toàn không thể nhờ vả.
...
Nhiều lần cố gắng nhớ lại, Nguyễn Linh phát hiện mình vẫn không thể đưa ra kết luận chính xác.
Sau khi rửa mặt ngồi ở ghế sofa, Nguyễn Linh quyết định gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì.
Với mức độ gấp gáp khi Diệp Cảnh Trì rời đi, Nguyễn Linh nghĩ bây giờ Diệp Cảnh Trì có lẽ đang vừa chạy đến sân bay, vừa xử lý công việc.
Nhưng không có cách nào khác, cô phải gửi tin nhắn này cho anh, để hỏi cho rõ ràng.
Cô không ngại tiến xa hơn với anh, nh̵ưng hoàn toàn không có kế hoạch mang thai, đặt hy vọng vào chu kỳ an toàn thì lại quá rủi ro.
Trong thâm tâm, Nguyễn Linh muốn tin là Diệp Cảnh Trì sẽ không làm điều thiếu trách nhiệm như vậy.
Tuy nhiên, chuyện này quá quan trọng, vẫn cần phải xác nhận lại lần nữa.
Nguyễn Linh cầm điện thoại lên, mở khung chat với Diệp Cảnh Trì.
[Nguyễn Linh: Có chuyện rất quan trọng.]
[Nguyễn Linh: Tối qua chúng ta đã đến bước nào rồi?]
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Linh cảm thấy để tránh hiểu lầm, mình nên thể hiện rõ ràng một chút.
Vì vậy, cô lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
[Nguyễn Linh: Em có cần mua thuốc tránh thai không?]
...
Diệp Cảnh Trì đang trên đường đến sân bay.
Trợ lý Bùi đang cùng Diệp Cảnh Trì ngồi ở ghế sau, tranh thủ thời gian báo cáo lịch trình công tác lần này.
Lần này tình hình rất khẩn cấp và quan trọng, nếu không thì cũng không cần Diệp Cảnh Trì phải đi công tác đột xuất vào sáng sớm.
Trợ lý Bùi tập trung hết sức, sợ mắc sai lầm.
Cho đến khi màn hình điện thoại của Diệp Cảnh Trì s̴áng lên.
Diệp Cảnh Trì liếc nhìn thông báo tin nhắn, sau khi nhìn rõ ngườu gửi, anh nói một tiếng "Đợi một lát".
Trợ lý Bùi lập tức hiểu ý, tạm dừng báo cáo.
Diệp Cảnh Trì mở tin nhắn, sau đó ánh mắt đột nhiên hơi khựng lại, vẻ mặt khó hiểu.
Hai giây sau, Diệp Cảnh Trì gõ chữ trên màn hình.
[Diệp Cảnh Trì: Không cần.]
[Diệp Cảnh Trì: Không như em nghĩ.]
Sau khi trả lời xong, vẻ mặt của Diệp Cảnh Trì vẫn rất nghiêm túc, giống như đɑng suy nghĩ điều gì quan trọng.
Trợ lý Bùi ở bên cạnh, không dám thở mạnh.
Chẳng mấy chốc, khung chat lại liên tục hiện ra vài dòng tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Vậy thì tốt rồi.]
[Nguyễn Nhưng mà... tại sao?]
[Nguyễn Linh: Là em không được, hay anh không được?]
...
Gương mặt của Diệp Cảnh trong nháy mắt trở nên căng thẳng, khoé môi vô thức mím lại.
Sau vài giây, dường như đã đoán được phản ứng của anh, đối phương lại "hiểu ý" bổ sung thêm một dòng tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Không sao, vấn đề này không gấp, anh có thời gian thì trả lời em sau cũng được.]
Diệp Cảnh Trì: "..."
Chương 176
Nguyễn Linh cảm thấy giấc ngủ của mình đêm qua vẫn khá ổn.
Mặc dù này mớᎥ chỉ hơn 7 giờ sáng, nhưng sau khi thức dậy rửa mặt, cô cũng không thấy buồn ngủ lắm.
Chỉ là đầu cô vẫn hơi đau âm ỉ.
Cô đã đánh giá quá cao khả năng uống rượu của cơ thể này, nếu biết vậy thì cô đã uống ít đi.
Nguyễn Linh thay chiếc váy ngủ có cổ nhỏ hơn, vừa vặn có thể che đi vết đỏ dưới xương quai xanh.
Còn vết đỏ ở sau tai thì không rõ ràng bằng vết ở trước ngực, còn che khuất một phần bởi cái bóng của tai, nên Nguyễn Linh quyết định không để ý đến nó.
Khi thay quần áo, cô lại một lần nữa cảm thán trong lòng.
Đã hôn nhau đến mức này rồi, cùng hai người cũng không tiến thêm một bước nào, Diệp Cảnh Trì quả nhiên rất biết chế.
Nhưng mà... tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Linh càng cố gắng nhớ lại, cô càng cảm thấy đầu mình như một đống bột nhão, đành phải bỏ cuộc.
Cô xoa xoa thái dương, đi xuống lầu đến phòng ăn.
Diệp Hủ cũng ở đó, đang ăn sáng.
Nguyễn Linh nhớ ra, gần đây Diệp Hủ có vẻ thường xuyên dậy sớm ra ngoài, cũng không biết đang bận gì nữa.
Cô cho rằng đó là do sức mạnh mạnh mẽ của cốt truyện gốc, nếu Diệp Hủ ở nhà suốt ngày không ra ngoài, thì làm sao có cơ hội phát triển với nữ chính của truyện vườn trường được?
Cho nên cô cũng không hỏi nhiều, nếu có tiến triển quan trọng gì thì hệ thống sẽ tự động giám sát.
Nguyễn Linh tùy tiện chào hỏi Diệp Hủ một câu: "Chào buổi sáng."
Diệp Hủ có vẻ hơi mất tự nhiên: "...Chào buổi sáng."
Nguyễn Linh không để ý, đi qua phòng ăn để nhờ người giúp việc trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Nhìn thấy Nguyễn Linh, người giúp vjệc lập tức cung kính nói: "Bà chủ, tối qua cô uống rượu, nên chúng tôi đã chuẩn bị bữa sáng thanh đạm."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Chuyện cô uống rượu, ngay cả người giúp việc trong bếp cũng biết. Chẳng lẽ cô không chỉ phát điên trước mặt Diệp Cảnh Trì?
Người giúp việc tiếp tục giải thích: "Là chủ Diệp dặn chúng tôi, cô xem cô muốn ăn gì? Có cháo gạo tẻ, trứng chưng, còn có..."
Nguyễn Linh hơi sững sờ.
Sáng nay Diệp Cảnh Trì đi vội như vậy, vậy mà vẫn nhớ dặn người trong bếp những chuyện này.
Trong lúc ngạc nhiên, Nguyễn Linh gọi một ly sữa ấm và một bát trứng chưng.
Trở lại phòng ăn, Nguyễn Linh mới phát hiện ra biểu cảm của Diệp Hủ có hơi kỳ lạ.
Dường như đang chú ý đến từng cử chỉ của cô, nhưng lại lo lắng quá rõ ràng, nên trông có vẻ hơi ấp úng.
Đôi lông mày của Nguyễn Linh khẽ động: "Con sao vậy?"
Diệp Hủ nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Không có gì."
Linh: "..."
Cậu thiếu niên này, có ai nói cậu không giỏi nói dối chưa?
Tuy nhiên, phản ứng của Diệp Hủ cũng cho thấy một điều, tối hôm qua cậu chắc chắn cũng đã nhìn thấy một số chuyện.
Nghĩ một lúc, trước tiên Linh hỏi: "Hôm nay mấy giờ con ra ngoài?"
Diệp "Hôm nay con không ra ngoài nữa."
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên: "Tối qua mẹ... không phải đã say rồi sao?"
Nguyễn Linh: "...Ừ?"
Diệp Hủ khẽ môi: "Vừa vặn hôm nay bố công tác, không thể chăm sóc mẹ. Nếu hôm nay mẹ không thoải mái, con còn có thể ở nhà với mẹ.”
Nói xong cậu uống một ngụm sữa, che dấu sự mất tự nhiên của mình: "Lần trước lúc con bị bệnh, mẹ cũng ở lại chăm sóc cho con.”
Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Mẹ cũng không phải bị sốt, chỉ là tối hôm qua uống hơi nhiều một chút.”
Diệp Hủ: "Vậy bây giờ mẹ có chỗ nào không thoải mái không?”
Nguyễn Linh thành thật nói: "Có hơi đau đầu.”
Diệp Hủ mặt nghiêm nhìn cô: "Vậy cũng cần có người ở bên mớᎥ với mẹ phải không?”.
Nguyễn Linh mỉm cười: "Được rồi, con muốn ở nhà thì ở nhà đi. Nhưng bất chợt có một ngày con không đi cũng không sao chứ?”
Diệp Hủ theo bản năng nói: "Không sao, con xin nghỉ.”
Lông mày Nguyễn Linh hơi nhíu lại.
Diệp Hủ hơi biến sắc, nhanh chóng nói: "Ý con là, thỉnh thoảng một ngày không đi cũng không sao.”
Nguyễn Linh ý vị "À" một tiếng hết sức sâu xa.
Cô nghĩ, Diệp Hủ đang giấu cô làm thêm sao?
Tính ra, tuổi của Diệp Hủ đúng là có thể đi làm thêm.
Nhưng Diệp Hủ cũng không thiếu tiền tiêu, đột nhiên đi làm công, chẳng lẽ là vì nữ chính?
Như thể sợ Nguyễn Linh tiếp tục hỏi, Diệp Hủ đột ngột nói: "Tóm lại, hôm nay con sẽ ở nhà với mẹ.”
Nguyễn Linh ăn một miếng trứng, gật đầu: "Được thôi.”
Dừng một chút, cô lại nhớ tới chuyện mình vốn định hỏi.
Nguyễn Linh mở miệng: "Tối hôm qua......”
Diệp Hủ cứng người.
Nguyễn Linh nhìn cậu một cái, hỏi: "Tối qua mẹ về, con có nhìn thấy không?"
Diệp Hủ: "..."
Chàng trai cứng ngắc gật đầu một cái.
Nguyễn Linh thấy hơi buồn cười, sao bản thân còn chưa thấy xấu hổ, mà mặt mày Diệp Hủ lại lúng túng đến mức không thể chịu nổi.
Cô tin rằng Diệp Cảnh Trì vẫn có chừng mực, sẽ không làm gì quá đáng trước mặt Diệp Hủ.
Vì vậy, Nguyễn Linh mặt không đổi sắc tiếp tục hỏi: "Vậy con nhìn thấy gì? Mẹ say khướt sao?"
Diệp Hủ sững sờ một lúc, lắc đầu.
Nguyễn Linh: "Thật à?"
Diệp Hủ: "... Ừ"
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn cậu: "Vậy sao con cứ ngập ngừng thế?"
Diệp Hủ lại cứng người lần nữa.
Nguyễn Linh uống một ngụm sữa: "Không sao, con cứ nói đi."
Bây giờ cô rất muốn biết, tối qua mình say như thế nào, mà lại khiến Diệp Hủ có vẻ muốn nói lại không dám nói như vậy.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Nguyễn Linh, Diệp Hủ cuối cùng cũng không chịu nổi mà mở miệng: "Con nhìn đi... Bố bế mẹ từ bên ngoài vào nhà."
Nguyễn Linh: "Chỉ vậy thôi?"
Diệp Hủ: "..."
Sao cô có vẻ thất vọng vậy?
Diệp Hủ gật đầu: "Ừm."
Nguyễn Linh nhắm mắt: "Vậy sau đó? Anh ấy bế mẹ về nhà rồi mẹ còn làm gì nữa?"
Diệp Hủ: "...... Con không biết, thấy hai người về đến nhà thì con về phòng luôn."
Nguyễn Linh: "Ồ."
Cô còn tưởng cô đứng trên ghế sofa hát mừng chúc mừng sinh nhật, hoặc bò lăn lộn trên sàn nữa chứ.
Đấy đều là những phản ứng mà Nguyễn Linh từng thấy qua, khi bạn bè cô say rượu.
Cuối cùng, tửu lượng của cô vẫn rất tốt.
Vậy sao Diệp Hủ lại có vẻ giấu giếm thế?
Nguyễn Linh nghĩ nghĩ, lại múc một muỗng cháo đưa vào miệng.
Diệp Hủ đột nhiên nói: "Hai người...... Sau này sẽ ngủ chung một phòng sao?"
Tay Nguyễn Linh đang cầm muỗng bỗng khựng lại.
Diệp Hủ hơi đỏ mặt: "Con, con chỉ nghe bố con nói......"
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm Diệp Hủ: "Anh ấy nói gì?"
Diệp Hủ: "Bố và dì giúp việc nói...... Đã chuyển đồ đạc của bố vào phòng ngủ chính."
Nguyễn Linh: "......"
Ăn sáng xong, Nguyễn Linh đi hỏi người giúp việc phụ trách dọn dẹp phòng.
Nhận được câu trả lời, Diệp Cảnh Trì thực sự đã nhờ người giúp việc mang đồ dùng cá nhân của anh, chẳng hạn như cốc súc miệng, trở lại phòng ngủ chính.
Nguyễn Linh không nhịn được, mở khung chat với Diệp Cảnh Trì.
Cuộc trò chuyện trước đó của hai người vẫn dừng ở việc cô đang nghi ngờ anh "có được hay không".
Sau dòng tin nhắn đó, Diệp Cảnh Trì trả lời cô một dòng tin nhắn có vẻ không liên quan lắm.
[Diệp Cảnh Trì: Nếu không có gì thay đổi, anh sẽ về nhà khoảng 10 giờ 30 tối nay.]
Lúc đó, Nguyễn Linh nhìn thấy, còn tưởng Diệp Cảnh Trì đang phớt lờ câu hỏi "có được không" của cô, chuyển sang báo cáo lịch trình cho cô.
Dù sao cô cũng chỉ chế nhạo anh một câu, không mong đợi Diệp Cảnh Trì trả lời nghiêm túc.
Vì vậy, Nguyễn Linh cũng chỉ trả lời một câu "Được", rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Bây giờ nhìn lại, Linh càng cảm thấy không ổn.
Người đàn ông này, phải chăng đang ám chỉ điều gì?
[Nguyễn Linh: Anh đang bận gì không?]
[Diệp Cảnh Trì: Tạm thời không tính là bận.]
[Diệp Cảnh Trì: Có chuyện gì à?]
[Nguyễn Linh: Anh bảo người mang đồ của anh đến phòng của em?]
[Diệp Cảnh Trì: Ừ.]
Nguyễn Linh nhướng mày, còn trả lời rất tự nhiên?
[Nguyễn Linh: Tại sao?]
Khi nhận được tin nhắn của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì vừa qua an ninh, đang ở phòng chờ VIP chờ máy bay.
Trong xe, trợ lý Bùi đã báo cáo chi tiết chuyến công tác lần này.
Dự án mà Diệp thị đang tham gia ở Nam Thành vốn dự thầu chung với một công ty khác, mà khi sắp ký hợp đồng, phía bên kia lại rút lui đột ngột.
Việc này xảy ra bất thường, người phụ trách ở địa phương không biết phải làm thế nào, vì vậy cần Diệp Cảnh Trì đích thân đến Nam Thành để giải quyết.
So với khi Diệp Cảnh Trì mớᎥ tiếp quản Diệp thị, quy mô của Diệp thị ngày nay đã lớn hơn rất nhiều, khả năng phó với rủi ro cũng không thể so sánh được.
Do đó, so với những cơn bão lớn mà anh đã trải qua trước đây thì sự kiện lần này chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi nghe trợ lý Bùi báo cáo xong, Diệp Cảnh Trì đã có phần nào hiểu rõ.
Sau khi gặp phải sự cố khẩn cấp, điều quan trọng nhất là một nhà lãnh đạo có thể ổn định lòng quân.
Mà Diệp Cảnh Trì, dường như sinh ra để dành cho vai trò này.
Sự bất an ban đầu của trợ lý Bùi khi nghe tin đã giảm bớt phần nào khi thấy Diệp Cảnh Trì vẫn sắp xếp công việc đâu ra đó.
Chương 177
Sau khi hai người nghỉ ngơi tạm thời ở sảnh chờ VIP, Diệp Cảnh Trì nhìn trợ lý Bùi, từ tốn nói: "Những gì chúng ta có thể làm đã làm hết rồi, trước tiên cứ nghỉ ngơi, phần còn lại đợi bên dưới xử lý sau."
Nghe trợ lý Bùi ngạc nhiên, sau đó gật đầu cảm kích: "Vâng, tổng giám đốc!"
Trợ lý Bùi đã theo Diệp Cảnh Trì được một thời gian không ngắn, nhưng kinh nghiệm ứng phó với sự cố khẩn cấp vẫn còn chưa đủ phong phú, lúc này không khỏi có chút bối rối.
Không ngờ, tổng giám đốc sau khi chú ý đến tâm trạng anh ấy lại không trách móc mà còn đặc biệt an ủi anh ấy một câu.
Trợ lý Bùi cảm động đến mức suýt khóc.
Anh ấy còn định nói thêm một câu cảm ơn tổng giám đốc, nhưng phát hiện điện thoại riêng của tổng giám đốc lại sáng lên.
Trợ lý Bùi lập tức hiểu ý, im lặng.
Anh ấy chắc chắn không dám tò mò về tin nhắn của tổng giám đốc.
Nhưng nhân viên của Diệp thị liên hệ với Diệp Cảnh Trì đều thông qua phần mềm nội bộ của công ty, mà Diệp Cảnh Trì thường trả lời trên máy tính bảng.
Vì đây là tin nhắn từ điện thoại cá nhân, nên có thể là gia đình hoặc bạn bè gửi.
Chính xác hơn, nhiều khả năng là... người đó.
Quả nhiên, sau khi xem nội dung tin nhắn, nụ cười không rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt vốn không biểu cảm của Diệp Cảnh Trì.
Trợ lý Bùi cảm thấy, khí chất xung quanh tổng giám đốc, dường như cũng trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
[Diệp Cảnh Trì: Em quên mất những gì em đã nói tối qua rồi sao?]
[Nguyễn Linh: ...Cái gì?]
[Diệp Cảnh Trì: Em bảo anh đừng đi, phải luôn ở trong tầm nhìn của em, không được rời đi nửa bước.]
[Diệp Cảnh Trì: Ngay cả đi vệ sinh, cũng nhất định phải đi cùng anh.]
[Nguyễn Linh: ??]
[Nguyễn Linh: Anh đang lừa em đấy à?]
[Diệp Cảnh Trì: Thật.]
[Nguyễn Linh: ...]
Bên kia im lặng một lúc, dường như đang tiêu hóa sự thật này.
Một lúc sau.
[Nguyễn Linh: Vậy anh thật sự cùng em đi vệ sinh rồi hả?]
Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng.
Trợ lý Bùi quay sang anh một lúc, rồi lập tức quay người lại 45 độ, thể hiện rằng anh ấy tuyệt đối không có ý định đọc lén tin nhắn cá nhân của sếp.
Quả nhiên anh ấy đoán đúng, tổng giám đốc Diệp đang nhắn tin với vợ mình!
Nếu không, còn ai có thể khiến tổng giám đốc Diệp nở nụ cười dịu dàng như vậy?
[Diệp Cảnh Trì: Không có.]
[Diệp Cảnh Trì: Anh khuyên nhủ em rất lâu, em mớᎥ đồng ý để tối em ở ngoài.]
[Nguyễn Linh: ...Em còn nói gì nữa không?]
[Nguyễn Linh: Không sao, anh nói thật đi! Em chịu được!]
Diệp Cảnh Trì hơi nhếch môi.
[Diệp Cảnh Trì: Em còn bảo anh hứa, không được rời xa em, từ nay về sau mỗi đêm đều phải ngủ cùng em.]
[Nguyễn Linh:…………]
[Nguyễn Linh: Anh lừa người! Em không tin, em không thể nói ra những lời như vậy!]
[Diệp Cảnh Trì: Tại sao?]
[Diệp Cảnh Trì: Trong lòng em, thực sự không muốn ở bên cạnh anh sao?]
...
Câu hỏi bất ngờ của Diệp Cảnh Trì khiến Nguyễn Linh, người đang nằm trên giường trả lời tin nhắn, sững sờ trong giây lát.
Không phải cô đang hỏi anh ư, sao lại hỏi ngược lại cô?
Nguyễn Linh nhanh chóng đánh một chữ "không" vào thanh trả lời, nhưng trước khi ngón tay ấn vào phím gửi, cô lại dừng lại.
Nhận ra sự do dự của mình, Nguyễn Linh thở dài.
Quả nhiên, đàn ông chỉ khiến tốc độ rút kiếm của cô chậm lại!
Chưa đợi cô trả lời, khung chat lại hiện ra một tin nhắn.
[Diệp Cảnh Trì: Nhưng anh đã hứa với em rồi.]
Nguyễn Linh: "..."
Nhịp tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Nguyễn Linh: "Cứu mạng! Hệ thống ơi, mau giúp tôi kiểm tra xem Diệp Cảnh Trì có bị người khác nhập hồn không!"
...
Vài phút sau, Diệp Cảnh Trì gửi tin nhắn nói rằng anh chuẩn bị lên máy bay.
Anh cũng thuận tiện nói với Nguyễn Linh là sau khi đến nơi sẽ khá bận rộn, có thể không trả lời tin nhắn kịp thời.
Nguyễn Linh trả lời một câu "được", rồi quyết định trong lòng, cả ngày hôm nay sẽ không gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì nữa.
Không thể để cho Diệp Cảnh Trì có cơ hội khiến cô hoảng sợ nữa.
Nguyễn Linh lại tiếp tục nằm trên giường chơi điện thoại một lúc.
Sau khi say rượu, cô cảm thấy cả người uể oải, may mắn là hôm nay không có việc gì cần phải gấp gáp.
Lần sau khách hàng sẽ do Phương Tiểu Dĩnh lo, hai ngày tới studio cũng không có hẹn khách hàng nào khác.
Nguyễn Linh thoải mái nằm trên giường trong mấy tiếng.
Trong thời gian này, cô lại nhớ lại một số chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nhưng đó cũng không phải là ký ức đầy đủ, chỉ là một vài đoạn không rõ ràng.
Nguyễn Linh nhớ lại, dường như tối qua Diệp Cảnh Trì đã cho cô uống nước.
Có vẻ như anh còn lấy bông tẩy trang mới cho cô, rồi cô cũng đã giải thích cho anh về việc phải dùng tẩy trang trước khi đi ngủ.
Nhưng về dấu vết trên xương quai xanh của cô thì cô không tài nào nhớ ra được.
Sau khi nằm ườn trên giường từ sáng đến trưa, Nguyễn Linh mới chịu xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang, cô đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của Diệp Hủ.
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh một lúc, ngập ngừng hỏi: "Mẹ... không sao chứ?"
Nguyễn Linh thắc mắc: "Không sao cả."
Diệp Hủ "ừm" một tiếng.
Dừng một chút, cậu lại hỏi: "Sáng nay mẹ ở trong phòng không ra ngoài, có phải... cơ thể vẫn không khỏe lắm không?"
Nguyễn Linh cong cong khóe môi: "Không. Chỉ đơn giản là không muốn động đậy, nên cứ nằm trên giường chơi điện thoại."
Thấy cô có vẻ bình thản, Diệp Hủ cũng phần nào yên tâm hơn.
Nguyễn Linh chớp mắt: "Chẳng lẽ, nãy giờ con cứ lo cho mẹ sao?”
Diệp Hủ cúi đầu: "Không."
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày: "Vậy làm sao con biết hôm nay mẹ không ra khỏi phòng?”
Diệp Hủ: "..."
Tiếng của thiếu niên ỉu xìu: "Con chỉ là tình cờ ở trong phòng khách, không nghe thấy tiếng mẹ mở cửa."
Nguyễn Linh bật cười.
Cửa nhà lại không phải là loại cửa gỗ cũ mỗi mở ra đều kêu "kẽo kẹt", đâu có tiếng động rõ ràng như vậy.
Dáng vẻ của Diệp Hủ rõ ràng là lo lắng cho cô, vì vậy mới luôn ở phòng khách chú ý động tĩnh của cô.
Nguyễn Linh: "Nếu con lo lắng cho mẹ thì cứ gõ cửa ɢọι mẹ, mẹ không ngại nằm trên ghế sofa ở phòng khách chơi điện thoại đâu."
Diệp Hủ: "..."
Cậu đảo mắt đi, sau vài giây mớᎥ đáp: "Con biết rồi."
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau ăn trưa.
Không biết ai đã dặn trước cho dì Trương, trưa nay trên bàn ăn đều là những món ăn thanh đạm, không có món cay nào như bữa tяước.
Nguyễn Linh ăn no ngủ một giấc khoảng nửa cảm thấy cả người lại tràn đầy sức sống.
Đầu không còn đau nữa, cơ thể mệt mỏi cũng tan biến hết.
Diệp Hủ hỏi Nguyễn Linh, buổi chiều định làm gì.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, hỏi: "Con còn nhớ không, mấy hôm trước bố con cho mẹ hai mươi nghìn tiền lì xì đấy? À không, không đúng ——"
Cô sửa lại: "Là cho hai đứa mình, nhưng con chỉ được hai trăm mấy."
Diệp Hủ: "..."
Lần đầu tiên cậu xui xẻo như vậy, vì vậy nhớ rất rõ.
Nguyễn Linh: "Lúc đó mẹ nói, đợi lần sau bố con đi công tác thì sẽ dùng tiền lì xì của bố con để dẫn con đi chơi. Bây giờ không phải là vừa đúng lúc sao? Chiều nay chúng ta đi ——"
Diệp Hủ: "Không được."
Nguyễn Linh nhướng "Cái gì không được?"
Diệp Hủ: "..."
Im lặng một lúc, Diệp Hủ lên tiếng: nay mẹ còn nói, đầu mẹ rất đau."
Nguyễn Linh: "Rõ ràng mẹ nói là hơi đau bây giờ đã đỡ rồi."
Diệp Hủ: "..."
"Nhưng nói chung thì bây giờ đi chơi không tốt lắm."
Nguyễn Linh: "Nếu mẹ nhất quyết muốn đi thì sao?"
Diệp Hủ cúi đầu không
Im lặng vài giây, cậu hỏi: "...Mẹ muốn đi đâu?"
Nguyễn Linh: "..."
Cậu thỏa hiệp nhanh hơn cô tưởng tượng.
Thực ra, ban đầu Nguyễn Linh muốn nói là đi công viên giải trí.
Là một phụ huynh chưa thực sự nuôi con, khi nói đến việc đưa con đi chơi, phản ứng đầu tiên cô là nơi này.
Chủ yếu là bản thân Nguyễn Linh rất muốn chơi.
Nhưng nghĩ lại, sau khi say rượu mà chơi những trò chơi quá mạo hiểm, có vẻ cũng không tốt cho sức khỏe.
Nguyễn Linh luôn thích những trò chơi mạo hiểm, nếu chỉ chơi vòng đu quay, xe đụng nhau gì đó, thì không chơi còn hơn.
Cô lên tiếng: "Thôi, hôm nay không đi nữa."
Nói xong, biểu cảm của Diệp Hủ rõ ràng sáng bừng.
Nguyễn Linh nhịn cười: "Nhưng phải tính là con nợ mẹ một lần, lần sau có thời gian, con phải dẫn mẹ đi công viên giải trí chơi."
Diệp Hủ không chút suy nghĩ mà đồng ý: "Được."
Nguyễn Linh xoa cằm: "Nhưng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối."
Diệp Hủ khẽ sững sờ: "Tiếc
Chương 178
Nguyễn Linh nghiêm túc: "Bố con khó khăn lắm mớᎥ đi công tác một chuyến, mà hai chúng ta không thể hoàn toàn bung xõa, quẩy một trận.”
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên hiện đang rất muốn biết, nếu Diệp Cảnh Trì biết Nguyễn Linh dùng ba chữ "khó khăn lắm" để hình dung anh đi công tác thì anh sẽ phản ứng như thế nào.
Nguyễn Linh suy nghĩ một "Chỉ có hai chúng ta thì cũng không vui, hay là… gọi thêm mấy người nữa, quẩy ở nhà?"
...
Nguyễn Linh đã gửi tin nhắn trong nhóm "Phân đội nhỏ lẩu uyên ương".
[Nguyễn Linh: Hôm nay mấy đứa có thời gian không? Đến chơi đi? @ all]
[Nguyễn Linh: Phòng trò chơi còn nhiều thứ để chơi lắm, trước Diệp Hủ bị sốt, chưa có cơ hội thử]
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại bổ sung.
[Nguyễn Linh: Yên tâm, chú của các cháu đi công tác rồi, hôm nay không về nhà]
Cậu thiếu niên đang nhìn Nguyễn Linh gửi tin nhắn: "..."
Cậu cảm thấy câu này, có gì đó lạ lạ?
Không đầy nửa phút, nhóm đã trở nên sôi nổi.
[Trần Tùng Dương: Được ạ!]
[Trần Tùng Dương: @Tô Quân Nhược, @Kiều Nguyệt, các cậu cũng cùng đi nhé! Kiều Nguyệt cậu chưa đến nhà Hủ ca bao giờ đúng không, nhà cậu ấy rất vui đấy!]
[Tô Quân Nhược: Được]
[Tô Quân Nhược: @Trần Tùng Dương, tôi không phải trả lời cậu, tôi đang trả lời cô]
[Tô Quân Nhược: Kiều Nguyệt cậu cũng cùng đi chứ? Tớ với cậu đi cùng nhau là tiện nhất, tớ có thể đưa cậu đi cùng]
[Kiều Nguyệt: Được, vậy bây giờ tớ thu dọn đồ]
[Trần Tùng Dương: Có mấy anh bạn đang ở nhà tớ cùng chơi game, đợi tớ chơi xong trận này, chắc tầm nửa tiếng nữa là xuất phát]
[Nguyễn Linh: Hay cháu gọi mấy người bạn của cháu đến cùng đi?]
[Nguyễn Linh: Vừa hay có mấy trò boardgame cần nhiều người mớᎥ chơi được, cô muốn thử]
[Trần Tùng Dương: Cũng được đó!! Thật không ạ?]
[Nguyễn Linh: Ừ, Diệp Hủ cũng đồng ý rồi, phải không?]
Vừa đánh xong dòng chữ này, Nguyễn Linh dùng khuỷu tay chọc chọc vào cánh tay của Diệp Hủ ở bên cạnh.
Diệp Hủ: "..."
[Diệp Hủ: Ừ.]
[Trần Tùng Dương: Được! Hihi!]
[Nguyễn Linh: Quân Nhược, Kiều Nguyệt, các cháu cũng có thể mang bạn bè đến nhé, cứ coi như là liên hoan trước khi khai giảng đi!]
……
Chỉ trong vài phút, một buổi tụ tập bất chợt đã được tổ chức.
Việc đột nhiên có nhiều người đến nhà như vậy cũng không tiện cho dì Trương, khi phải tăng thêm khối lượng công việc.
Nguyễn Linh bèn quyết định cho dì Trương nghỉ nấu ăn tối nay, rồi nhờ quản gia đặt dịch vụ giao hàng từ nhà hàng gần đó tới.
Nửa tiếng sau, bạn bè của Diệp Hủ lần lượt đến.
Ngoài ba người ban đầu, còn có bốn học sinh trung học do Trần Tùng Dương mang theo, cùng với hai người bạn của Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt.
Nhà bỗng chốc có thêm gần mười người, trở nên náo nhiệt ngay lập tức.
Thường ngày Diệp Hủ giao lưu với bạn bè trong lớp rất ít, nhưng chủ yếu là do Diệp Hủ vốn thích sống khép kín, ít nói.
Giờ đây Diệp Hủ chủ động mời gọi, cộng thêm Trần Tùng Dương khuấy động không khí, đám thiếu niên mới lớn dễ dàng hòa đồng với nhau hơn.
Nguyễn Linh lấy những boardgame đã phủ bụi trong tủ ra, một nhóm người bắt đầu chơi vui vẻ.
Tiếng cười nói vui vẻ vang lên liên tục trong phòng trò chơi.
...
Buổi tối 9 giờ.
Nguyễn Linh ngồi trên ghế sofa ăn khoai tây chiên, cách đó không xa, những học sinh trung học một nửa đang chơi bài, một nửa thì đang hát karaoke.
Diệp Hủ mang một ly nước ấm qua: "Uống chút nước đi."
Nguyễn Linh nhận lấy, uống một ngụm, hỏi cậu: "Tình hình thế nào?"
Khóe miệng Diệp Hủ khẽ cong lên: "Ba ván đều thắng."
Dù có trưởng thành đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, sau khi liên tiếp thắng vài ván bài, Diệp Hủ trông có vẻ rất vui.
Nguyễn Linh nhìn cậu bằng ánh mắt tán th̵ưởng: "Không tệ, không hổ là con của mẹ, tiểu thần bài."
Diệp Hủ không nhịn được cười, cũng không biết cô lấy những biệt danh kỳ lạ đó ở đâu ra.
Nguyễn Linh còn định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nói với Diệp Hủ: "Bố con gọi."
Diệp Hủ hơi sửng sốt: "Vậy con bảo họ nhỏ tiếng lại nhé?"
Nguyễn Linh vẫy tay: "Không cần, mẹ ra ngoài nghe là được rồi."
Nói rồi cô đứng dậy, đi đến hành lang ngoài phòng trò chơi.
Diệp Cảnh Trì là gọi video.
Sau khi Nguyễn Linh nghe máy, nhìn thấy màn hình bên kia là hình ảnh khách sạn của Diệp Cảnh Trì.
Giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Trì vang lên trong tai nghe: "Linh Linh?"
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên, Diệp Cảnh Trì gọi cô như vậy qua điện thoại.
Giọng nói nam tính và dễ chịu của người đàn ông vang vọng qua điện thoại, kết hợp với hai chữ này, khiến trái tim của Nguyễn Linh hơi rung lên.
Nguyễn Linh: "Anh đã xong việc rồi à?"
Diệp Cảnh Trì: "Ừ, họp cả ngày, giờ mới đến khách sạn."
Tạm dừng một chút, anh lại nói: "Sau khi lên máy bay, em không gửi tin nhắn cho anh nữa."
Nguyễn Linh bật cười.
Cô không biết, từ bao giờ Diệp Cảnh Trì lại có thêm thuộc tính "dính người" này?
Nguyễn Linh: "Không phải anh đang bận rộn với công việc à? Em không muốn làm phiền anh."
Diệp Cảnh Trì: "Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Đầu vẫn còn đau à?"
Nguyễn Linh: "Không đau, đã hoàn toàn khỏi rồi."
"Vậy là tốt." Diệp Cảnh Trì khẽ nói: “Đang làm gì đó?"
Nguyễn Linh hơi do dự một chút, không biết phải diễn tả tình hình hiện tại như thế nào.
Sau đó cô thấy, dường như Diệp Cảnh Trì hơi nhíu mày, biểu cảm có chút do dự.
Nguyễn Linh chớp mắt.
Cô suýt quên mất, tai của Diệp Cảnh Trì rất thính.
Trong phòng trò chơi, có lẽ mấy cậu học sinh trung học vừa thắng bài, đang hò hét ăn mừng.
Giọng của mấy cậu nam sinh đều có thể sánh ngang với Trần Tùng Dương, tiếng ồn từ phòng trò chơi vọng ra rất rõ ràng, chắc chắn Diệp Cảnh Trì cũng nghe thấy.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Có phải anh muốn hỏi, trong nhà còn có ai không?"
Nguyễn Linh quay camera sau, đi vào phòng trò chơi để livestream "hiện trường tụ họp của học sinh trung học" cho Diệp Cảnh Trì xem.
Đối diện với phòng trò chơi là một số nam sinh trung học đang đánh bài, trong đó có nam sinh phát ra tiếng hoan hô.
Mấy người thắng cuộc làm động tác khoa trương, đầy vẻ hớn hở, cơ thể tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Mặt khác là hai nam hai nữ đang hát, Trần Tùng Dương ở trong đó đảm nhậ̵n vai trò khuấy động không khí, cũng náo nhiệt ầm ĩ.
Trong khi livestream, Nguyễn Linh cũng quan sát biểu cảm của Diệp Cảnh Trì.
Tuy nhiên, sau vẻ ngạc nhiên ban đầu, Diệp Cảnh Trì nhanh chóng lấy vẻ bình tĩnh, thậm chí còn bình thản trò chuyện với cô.
"Những người này là bạn của Tiểu Hủ sao?" Diệp Cảnh Trì hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Trước đây hình như chưa từng gặp."
Nguyễn Linh: "Đều là Trần Tùng Dương gọi tới, nhưng có vẻ Tiểu Hủ cũng quen chúng, có lẽ là cùng lớp."
Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng: "Em cũng chơi với chúng à?"
Nguyễn Linh trả lời: "Vừa rồi chơi board game một lúc. Lại đánh vài ván bài."
Diệp Cảnh Trì ấm áp nói: "Vậy chơi vui không?"
Nguyễn Linh: "Vui lắm."
Diệp Cảnh Trì lại hỏi: "Có uống rượu không?"
Nguyễn Linh: "Tất nhiên là không, em sẽ không dẫn dụ trẻ con."
Cô đã gọi người thu dọn rượu ở nhà trước, mọi người đều chỉ uống nước ngọt.
Nếu một nhóm thanh thiếu niên uống rượu ở nhà, mà có gì xảy ra, Nguyễn Linh không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.
Diệp Cảnh Trì: "Vậy là tốt."
……
Sau khi đi vòng quanh phòng trò chơi, Nguyễn Linh lại quay trở lại hành lang.
Cô đi đến phòng khách nhỏ trên tầng hai, ngồi xuống ghế sofa, chuyển camera mặt trước.
Nguyễn Linh ban đầu định trêu chọc Diệp Cảnh Trì, cho anh xem những nam sinh trung học trẻ trung đẹp trai để anh cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng bây giờ cô lại thấy mình hơi thừa thãi, Diệp Cảnh Trì hẳn cũng giống cô, nhìn những cậu bé trung học ấy cũng giống như nhìn trẻ con vậy.
Hơn nữa, với một người như Diệp Cảnh Trì, từ "tự ti" có lẽ chưa bao giờ tồn tại.
Anh chỉ cần đứng ở đó, hào quang đã đủ để che lấp tất cả những người khác.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Nguyễn Linh bĩu môi.
Diệp Cảnh Trì nhạy bén nhận ra biểu cảm của cô, bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Linh thành thật nói: "Ban đầu định làm cho anh ghen tị, bây giờ xem ra là em nghĩ nhiều rồi."
Trong ánh mắt của Diệp Cảnh Trì hiện lên ý cười.
"Anh thực sự có chút ghen tị." Anh nói.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Ghen tị cái gì?"
Ghen tị chúng đang trong tuổi chín muồi, có tương lai rộng mở?
Diệp Cảnh Trì: "Ghen tị chúng đang ở bên cạnh em, có thể nhìn thấy em bất cứ lúc nào."
Nguyễn Linh: "..."
Cô trừng mắt: "Diệp Cảnh Trì! Anh học được mấy câu tình cảm sến súa này ở đâu vậy, chẳng giống anh chút nào!"
Còn việc cô vì câu nói đó mà tim đập nhanh trong giây lát, Nguyễn Linh tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu.
Diệp Cảnh Trì bật cười.
Giọng cười của người đàn ông rất hay, khiến Nguyễn Linh tim đập lại càng thêm bất ổn.
Khi anh cười xong, hai người đột nhiên rơi vào im lặng trong chốc lát.
Diệp Cảnh Trì chỉ nhìn cô như vậy, ánh mắt dịu dàng, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Nguyễn Linh không nhịn được trước: "Anh sao vậy? Sao cứ nhìn em thế?"
Diệp Cảnh Trì khẽ nhếch môi: "Chỉ là muốn yên tĩnh nhìn em một lúc."
Bên ngoài ồn ào, giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Trì dường như có một loại xuyên thấu đặc biệt, từng chữ một rõ ràng truyền vào tai cô.
Trong lòng Nguyễn Linh rung động.
Cô nhận ra, bên trong giọng nói ôn hòa và ổn định của Diệp Cảnh Trì, dường như còn có một chút mệt mỏi khó nhận thấy.
Nguyễn Linh bất giác nói: "Hôm nay anh... có phải rất mệt không?"
Nói ra lời này, Nguyễn Linh mớᎥ phát hiện, bây giờ cô cũng có chút khác biệt.
Trong những mối quan hệ thân thiết trước đây, Nguyễn Linh chưa bao giờ là kiểu người dịu dàng, khéo ăn khéo nói.
Mà đặt ở một tháng trước, Nguyễn Linh cũng tuyệt đối sẽ không dám "không biết lượng sức mình" mà hỏi Diệp Cảnh Trì có mệt không.
Anh là người nắm quyền Diệp thị, suốt quãng đường đi qua không biết bao nhiêu sóng gió, lại còn thiếu mấy câu an ủi đơn giản của cô sao.
Nhưng lúc này, những lời quan tâm không cần suy nghĩ cứ thế mà thốt ra.
Quả nhiên, Diệp Cảnh Trì cũng hơi ngạc nhiên.
Lông mày anh khẽ nhướng, sau đó ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhếch môi: "Ừ, có một chút."
Nguyễn Linh: "Chuyện có nghiêm trọng không?"
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích với cô: "Cũng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là hành vi của đối phương không phù hợp với lẽ thường, có thể là có người đứng sau thao túng, nên hơi rắc rối."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng.
Diệp Cảnh Trì lại nhẹ nhàng nói: "Nhưng cũng không sao, cũng chỉ là hơi rắc rối một chút thôi, ngày mai chắc là sẽ xử lý xong."
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Linh hỏi: "Vậy hay là hôm nay anh đi nghỉ sớm đi.”
Quả nhiên nói chuyện khéo léo không dễ chút nào, Nguyễn Linh cảm thấy mình có hỏi tiếp nữa, chắc cũng không giúp được gì cho Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì cười: "Vội vàng muốn cúp máy của anh vậy sao?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Em là thấy không giúp được gì cho anh, còn không bằng để anh đi ngủ sớm, cho lại sức."
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: "Ai nói em không giúp được gì?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Cái gì?"
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc nói: "Cho anh nhìn em thêm, là sẽ không còn mệt mỏi nữa.”
Nguyễn Linh: "..."
Trong phòng riêng im lặng trong vài giây.
Những ngườι có mặt khi nghe tin Diệp Cảnh Trì đột nhiên kết hôn, người ấy còn nhỏ hơn anh tám tuổi, đều không khỏi ngạc nhiên.
Sau đó, qua một số cuộc bàn tán và suy đoán riêng, mọi người cơ bản đi đến kết luận tương tự: Đàn ông mà, ở tuổi ba mươi cũng nên lập gia đình rồi.
Diệp Cảnh Trì tình cờ gặp được một người trẻ đẹp, tính cách phù hợp, nên việc chọn kết hôn và có cuộc sống ổn định cũng không có gì lạ.
Nói chung, trong mắt mọi người, Nguyễn Linh chỉ là may mắn, trùng hợp gặp được Diệp Cảnh Trì khi anh muốn lập gia đình.
Còn những cô gái xinh đẹp từng thể hiện tình cảm với Diệp Cảnh Trì một cách công khai hay kín đáo, có thể chỉ là kém may mắn một chút, không thể gặp Diệp Cảnh Trì vào thời điểm tốt nhất. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tất nhiên, tất cả mọi người đều là người lịch sự, bề ngoài sẽ không nói ra, còn khen Diệp Cảnh Trì một câu là thật có phúc, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy.
Nhưng ở sau lưng, mọi người đều hiểu, ngầm thừa nhận Nguyễn Linh mớᎥ là người được lợi lớn.
Nhưng hiện tại, những gì Nguyễn Linh nói cứ như thể cô đã chọn Diệp Cảnh Trì trong số nhiều người theo đuổi mình vậy.
Chẳng cho Diệp Cảnh Trì lấy một chút mặt mũi.
Mọi người nhìn nhau, bỗng chốc không ai dám lên tiếng.
Ngay cả Giang Vân người thân thiết nhất với Cảnh Trì cũng hơi ngạc nhiên, vô thức nhìn biểu cảm của người bạn lâu năm này.
Còn Đào Hân Di thì qua giây phút ngỡ ngàng, trong lòng lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô ta còn tưởng rằng cô gái Nguyễn Linh này có thể hạ gục Diệp Cảnh Trì, thủ đoạn cao siêu đến nào, không ngờ chỉ cần cô ta hỏi vài câu đã lộ nguyên hình.
Diệp Cảnh Trì kiêu ngạo như vậy, vợ của anh ở trước mặt mọi người nói vì lý do nông cạn này mớᎥ chọn ở bên anh, sao anh có thể chịu được?
Nghĩ đến đây, Đào Hân Di gần như không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, chỉ cảm thấy mình dày mặt đến dự bữa tiệc này cũng không uổng phí.
Cô ta giả vờ không để ý, nhưng lại nhìn về phía Diệp Cảnh Trì ánh mắt mong đợi.
Diệp Cảnh Trì đang cầm muỗng canh, nhẹ nhàng rót đầy bát canh cho Nguyễn Linh.
Rồi anh mới nhẹ nhàng cất giọng: "Sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?"
Lúc nãy, Cảnh Trì đang nói chuyện công ty với Giang Vân Phàm, nên không nghe thấy câu hỏi của Đào Hân Di.
Mãi đến khi Nguyễn Linh lên tiếng, Diệp Cảnh Trì và những người khác mới chú ý đến.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ Cảnh Trì không có ý kiến gì với câu trả lời của Nguyễn Linh, thậm còn như thừa nhận.
Mọi người đều làm ngạc nhiên ở trong lòng.
Không biết là Diệp Cảnh Trì quá chiều chuộng vợ, hay Nguyễn Linh mới là người nắm quyền trong cuộc hôn nhân này?
Dù là câu trả lời nào thì cũng đều khiến người ta không thể tin được.
Nguyễn Linh nhìn Đào Hân Di, nhẹ nhàng nói: "Bạn học cũ của anh rất quan tâm đến em, cứ mãi hỏi chúng ta ở bên nhau như thế nào."
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì cũng liếc nhìn sang.
Đào Hân Di vội vàng giải thích: "Cảnh Trì..."
Câu thứ hai còn chưa nói hết thì Diệp Cảnh Trì đã lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
Diệp Cảnh Trì: "Không tính là bạn học bọn anh không thân lắm."
Đào Hân Di: "..."
Cô ta bị chặn họng, lúc này đang há hốc miệng, trông có vẻ hơi buồn cười.
Dương Vận Hằng luôn chú ý đến động tĩnh bên này của vợ mình.
Việc đột ngột đến dự bữa tiệc là do Đào Hân Di một mực thúc giục.
Nhưng cuối cùng Dương Vận Hằng cũng chọn thỏa hiệp, thực ra cũng có ý nghĩ có thể nhân cơ hội này để làm thân với Diệp Cảnh Trì, Giang Vân Phàm và những người này.
Mặc dù họ không thân thiết lắm, nhưng xét cho cùng vẫn là bạn học cũ, có thể trong lúc vui vẻ trên bàn rượu, đối phương sẽ sẵn lòng giúp đỡ mình trong sự nghiệp.
Bây giờ thấy Đào Hân Di lại chọc giận Nguyễn Linh, còn có dấu hiệu đắc tội Diệp Cảnh Trì, trong lòng Dương Vận Hằng đã vô cùng khó chịu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, những lời vừa rồi anh ta nịnh nọt Diệp Cảnh Trì và những ngườι này có ý nghĩa gì nữa? Không được lợi, chẳng lẽ lại đến đây để chịu uất ức sao?
Dương Vận Hằng lườm Đào Hân Di một cái, sau đó cười nói: "Ha ha, Cảnh Trì đừng thấy lạ. Vợ tôi lúc nào cũng như vậy, nói chuyện không suy nghĩ, tôi ở nhà cũng mắng cô ấy nhiều lần rồi."
Giang Vân Phàm cũng theo đó hòa giải: "Thôi thôi, các vị cũng đừng cứ tò mò về chuyện của đôi vợ chồng mới cưới nữa, cho người ta chút không gian đi."
Anh ấy biết Diệp Cảnh Trì không thích người khác hỏi về chuyện riêng của mình, Giang Vân Phàm với tư cách là bạn của Diệp Cảnh Trì, cũng không hiểu rõ về cuộc hôn nhân của Diệp Cảnh Trì lắm.
Lúc đầu đám cưới của Diệp Cảnh Trì quá gấp gáp, Giang Vân Phàm lại đang vướng bận công việc ở bên ngoài, cũng chưa từng gặp Nguyễn Linh trước đó.
Giang Vân Phàm luôn nghĩ, tình cảm của Diệp Cảnh Trì với vợ chỉ bình thường, cũng vì vậy nên không hỏi nhiều.
Lần tụ tập này, Diệp Cảnh Trì lại chủ động đề cập muốn dẫn theo vợ cùng đi, còn đặc biệt thông báo cho Giang Vân Phàm biết khẩu vị của Nguyễn Linh, khiến Giang Vân Phàm cũng rất ngạc nhiên.
Giang Vân Phàm nói xong, mọi người cũng phụ họa theo.
Chỉ có Đào Hân Di vẫn thấy nghẹn ngào ở cổ họng, càng nghĩ càng tức.
Rõ ràng Nguyễn Linh đã nói ra những lời không thể chấp nhận được, tại sao mọi người còn giúp cô hòa vây?
Cô không tin Diệp Cảnh Trì thực sự không quan tâm, chỉ là vì sĩ diện, giả vờ như không nghe thấy thôi.
Nếu không, sao Diệp Cảnh Trì chỉ nói không thân với mình, mà không tiếp lời của Nguyễn Linh chứ?
Đào Hân Di dùng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể nào đè nén được sự kích động trong lòng.
Dương Vận Hằng chú ý đến biểu hiện của Đào Hân Di, hạ giọng nhắc nhở: "Ăn đồ ăn của em đi, không biết nói chuyện thì đừng nói."
Nghe vậy, Đào Hân Di nhìn thoáng qua Dương Vận Hằng, trong lòng càng thêm tức giận.
Lúc trước cô ta còn tưởng Dương Vận Hằng là một cổ đông tiềm lực, vì thế tuy rằng gia cảnh đối phương bình thường, cô ta vẫn gả cho anh ta.
Ai có ngờ Dương Vận Hằng lại ăn hại như vậy, bây giờ trong những người đang ngồi ở đây, chưa tính đến Diệp Cảnh Trì, có ai không sống tốt hơn anh ta chứ?
Hiện tại, tên phế vật này lại còn không biết xấu hổ mà giáo huấn mình?
Đầu óc Đào Hân Di nóng lên, nói trước mặt mọi người: "Xin lỗi, ngày thường tôi bận lo liệu việc nhà, đã lâu không ra ngoài. Hôm nay hiếm khi gặp được nhiều người quen như vậy, tôi quá kích động, mọi người đừng trách.”
Nói xong lại nhìn về phía Nguyễn Linh, cắn cắn môi: "Linh Linh, cô cũng đừng nóng giận. Tôi biết cô thấy khó chịu với tôi, cho nên mớᎥ giận dỗi nói những lời đó... Yên tâm, tôi sẽ không cho là thật!"
Đào Hân Di nói xong, không khí lại yên tĩnh.
Mấy người còn lại trao đổi ánh mắt với nhau, không ngờ Đào Hân Di lại đề cao mình như vậy.
Việc này vốn đã qua rồi, cô ta còn muốn nói ra lần nữa, giống như sợ ngườu khác không chú ý tới cô ta vậy.
Hơn nữa, vợ của Diệp Cảnh Trì việc gì phải giận dỗi với cô ta chứ?
Nhưng Đào Hân Di lại không hề phát hiện, cảm thấy những lời này của mình vô cùng khéo léo, vừa làm giải thích cho bản thân, vừa đẩy Nguyễn Linh lên đầu sóng ngọn gió.
Trong bầu không khí tinh tế này, một giọng nói ngây thơ xuất hiện: "Mẹ ơi, dì này nói vậy, sao con nghe không hiểu?"
Người nói chuyện là cậu bé được bố mẹ đưa tới ăn cơm, thật ra chỉ là cậu bé nghe không hiểu, vì thế mớᎥ hỏi mẹ mình.
Nhưng trùng hợp cả phòng đều vô cùng yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, vì thế nên giọng nói của cậu bé đặc biệt rõ ràng.
Thấy mọi người đều nhìn sang, trên mặt mẹ cậu bé lộ ra nụ cười xấu hổ, vội vàng nói: "Ha ha, chuyện của người lớn con đừng hỏi lung tung, mau ăn cơm đi!"
Cậu bé nhíu "Mẹ, con đã nói con đã ăn no rồi, sao mẹ lại không nghe con nói!"
Không nhận được câu trả lời thỏa mãn từ mẹ, cậu bé nhìn về phía Nguyễn Linh: "Chị ơi, tại sao dì tóc xoăn kia lại nói chị đang giận dỗi thế?"
……
Đào Hân Di cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi, lại chú trọng dưỡng da, trông không hề già.
Chỉ là đứa trẻ không phân biệt được tuổi tác, chỉ nhìn thấy trang điểm của Nguyễn Linh nhàn nhạt, màu mắt và màu son của Đào Hân Di thì đậm hơn một chút, vì vậy mới có sự phân biệt giữa "chị" và "dì".
Lời nói này vừa ra, bầu không khí trở nên càng thêm ngượng ngùng.
Mà mặt mày Đào Hân Di cũng trở nên đen sì.
Hôm nay sao tất cả mọi người đều chống lại cô ta vậy?
Không chỉ Nguyễn Linh khiến cô ta tức giận, ông chồng tệ hại của mình cũng không nể mặt cô ta, bây giờ ngay cả một đứa trẻ cũng muốn chọc tức cô ta.
Nhưng Đào Hân Di lại không thể tính toán với một đứa trẻ, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Nguyễn Linh chống cằm xem kịch.
Thật ra, cô cũng khá ghét những đứa trẻ không biết chừng mực.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Đào Hân Di bị đứa trẻ chọc tức không nhẹ, Nguyễn Linh có cảm giác kẻ ác tự khắc có kẻ ác trị.
Mẹ của bé trai cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng kéo đứa bé ra khỏi phòng riêng:
"Xin lỗi, tôi đưa con đi vệ sinh một chút, mọi người cứ nói chuyện trước."
Chương 172
Đào Hân Di bình tĩnh lại, nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người đều có vẻ mặt như đang xem trò cười.
Vừa quay đầu lại, Nguyễn Linh đang thản nhiên nhìn mình, cũng mang một vẻ mặt xem kịch.
Đào Hân Di cảm thấy phổi mình sắp nổ tung rồi.
Cô ta lặng lẽ hít một hơi, đỏ mắt nhìn về phía Diệp Cảnh Trì:
"Cảnh Trì, em xin lỗi. Là em sợ hai vợ chồng anh hiểu lầm nên mớᎥ nói những này."
Diệp Cảnh Trì liếc Đào Hân Di một cái, thần sắc lạnh lùng.
Đào Hân Di cắn răng, quyết định thêm một mồi lửa:
"Dù sao những lời vừa rồi của Linh Linh, có tiền... gì đó, thực sự rất dễ gây hiểu lầm."
Cô ta sợ Diệp Cảnh Trì đã quên, nên lại nhắc đến chuyện cũ.
Diệp Cảnh Trì ngắt lời Đào Hân Di:
"Tôi nghĩ người hiểu lầm là cô đấy."
Đào Hân Di sững sờ:
"...Cái gì?"
"Vợ tôi nói đúng." Diệp Cảnh Trì ung dung nói: “Là tôi may mắn, vừa vặn lọt vào cô ấy."
Nói đến đây, Diệp Cảnh Trì dùng ngón tay nhẹ chạm vào mu bàn tay Nguyễn Linh, mỉm cười nói: “Đúng không?"
Nguyễn Linh khẽ cong khóe môi, không phủ nhận mà đáp: “Thật ra vận may của anh cũng không tệ."
Mọi người:
"..."
Đây là Diệp Cảnh Trì mà họ biết sao?
Người mà suốt mười mấy năm qua dường như tình yêu cô lập, hiện giờ lại có thể nói ra những lời như vậy?
Mà ánh mắt mọi người nhìn Đào Hân Di, đã từ ánh mắt xem thường biến thành thương hại.
Lần này Đào Hân Di quả thật đã diễn tả rất sinh động, cái gọi là tự rước lấy nhục.
……
Sau một màn náo loạn, Dương Vận Hằng tự biết vợ mình đã đắc tội Diệp Cảnh Trì, không còn cứu vãn được nữa.
Ở lại cũng không cần thiết, Dương Vận Hằng kéo Đào Hân Di, tìm lý do rời đi trước.
Khi đi, mặt Đào Hân Di như tro bụi, hoàn toàn không còn ánh mắt đầy chiến đấu lúc nãy, có vẻ như đã bị tổn thương cực lớn.
Thấy vậy, người đàn ông khác cùng đến với Dương Vận Hằng cũng dẫn theo vợ và con trai rời đi.
Sau khi mấy người họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại những người thân thiết với Diệp Cảnh Trì.
Kẻ không mời mà đến đã rời đi, mọi người rõ ràng đều thoải mái hơn, bắt đầu trò chuyện về những kỷ niệm thời học.
Nguyễn Linh vừa ăn vừa nghe họ trò chuyện.
Trong những dịp như thế này, tất nhiên không thể thiếu một chút rượu.
Khi hỏi những người có mặt là ai uống nước ngọt, Nguyễn Linh không giơ tay.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ thắc mắc.
Nguyễn Linh chớp mắt: "Hôm nay tâm trạng em đang vui, cũng muốn uống một chút."
Những người khác thấy vậy cũng đồng tình, nói lần này hiếm có dịp tụ tập, uống một chút cũng không sao.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ bất lực, dịu dàng dặn dò: "Đừng uống quá nhiều."
Nguyễn Linh: "Em uống rượu rất giỏi. Trước đây em cũng từng uống rượu với anh rồi, không phải cũng không phát điên sao? Chỉ là dễ buồn ngủ hơn bình thường một chút thôi."
Diệp Cảnh Trì khẽ cười một tiếng: "Không phải sợ cái này. Anh lo lắng nếu em uống nhiều, cơ thể sẽ không thoải mái."
Nguyễn Linh: "Yên tâm, em tự biết chừng mực."
...
Đến mười một giờ tối, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Khi lên xe, Nguyễn Linh cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Cô nhắm mắt ngả ra sau, tựa đầu vào ghế.
Tai cô nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm thấp của Diệp Cảnh Trì: "Buồn ngủ à?"
Nguyễn Linh mềm mại nói: "Vẫn ổn."
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì như vọng đến từ rất xa: "Còn một lúc nữa mới về nhà, ngủ một lúc đi?"
Nguyễn Linh: "Không cần."
Khác với những lần uống rượu trước, hiện tại cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nhưng lại có chút phấn khích đến mức không thể ngủ được.
Có lẽ lần này rượu có độ cồn cao hơn trước, thêm vào đó, cô vừa mới ra khỏi nhà hàng không lâu, chưa đến lúc buồn ngủ.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì êm ả, thuận theo cô nói: "Được, vậy thì cứ nằm nghỉ ngơi trước."
Nguyễn Linh quay mặt, liếc nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Cô nhớ Diệp Cảnh Trì cũng uống rất nhiều.
Trong những dịp họp mặt bạn bè, không thể tránh khỏi việc mọi người chuốc rượu nhau, mà Diệp Cảnh Trì với tư cách là người có ánh hào quang lớn nhất trong số đó, cũng được tất cả mọi người chuốc rượu hết một lượt.
Còn Nguyễn Linh thì khác, mọi người đều ngại để cô uống quá nhiều, hơn nữa có Diệp Cảnh Trì ở đây, không ai dám ép buộc cô.
Do đó, những thứ Nguyễn Linh uống, cơ bản đều là cô tự mình thấy vui, chủ động uống.
Nếu muốn nói chính xác là uống bao nhiêu rượu, ít nhất Diệp Cảnh Trì cũng phải gấp hai hoặc ba lần cô.
Nhưng hiện tại, Diệp Cảnh Trì dường như hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi gì, thần sắc như thường, giọng nói cũng vẫn bình ổn đến mức khó tin.
Nguyễn Linh tò mò, cẩn thận quan sát Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì ban đầu muốn để Nguyễn Linh nghỉ ngơi thật tốt, nên anh ngồi yên ở bên cạnh.
Nhưng bị cô nhìn chằm chằm với khoảng cách gần trong gang tấc một lúc lâu, anh cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Đang nhìn cái gì vậy?"
Nguyễn Linh hỏi: "Anh uống rượu say bao giờ chưa?"
Diệp Cảnh Trì: "Chưa."
Nguyễn Linh: "Là chưa bao giờ?"
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu một cái.
Không phải anh uống rượu giỏi, chỉ là uống rượu vốn không phải là sở thích của anh, khi tiếp khách anh cũng sẽ cố ý kiểm soát bản thân.
Sau khi quy mô của đoàn Diệp thị ngày càng lớn, cũng không có ai có thể ép buộc anh nữa.
Vì vậy, trong những năm qua, Diệp Cảnh Trì thực sự không bao giờ say.
Nguyễn Linh không nói gì nữa, nhắm mắt nhìn Diệp Cảnh Trì, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, nói: "Em phát hiện, anh đúng là một người rất kỳ lạ."
Diệp Trì khẽ nhướng mày: "Tại sao?"
Nguyễn Linh nói đâu ra đấy: "Những người em quen biết, khi uống nhiều rượu hầu như đều sẽ có những thay đổi rõ rệt. Ví dụ như nói nhiều hơn, mặt đỏ lên... "
Diệp Cảnh Trì lặng lẽ nhìn cô.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay anh uống nhiều rượu như vậy, hình như cũng không có gì thay đổi. Giọng nói và mặt không đỏ lên chút nào."
Nói rồi, Nguyễn Linh đột nhiên đưa tay, lòng bàn tay áp lên mặt Diệp Cảnh Trì.
Trong mắt Diệp Cảnh Trì lóe lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt sâu hơn một chút.
Nguyễn Linh không hề hay biết, cô vẫn vô tư vuốt ve mặt anh vài cái: "Ừm, sờ vào... hình như có hơi nóng hơn bình thường một chút."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, không nói lời nào.
Nguyễn Linh cũng không quan tâm đến phản ứng của anh, chỉ tự nói một mình: "Tuy nhiên trước đây em cũng không có nhiều cơ hội chạm vào mặt anh, không biết có phải thật sự nóng lên rồi không. Anh thấy thế nào? Bây giờ có cảm giác mặt nóng lên không?"
Khi cô nói những lời này, giọng điệu của cô không giống như bình thường, mềm mại hơn, mà tốc độ nói cũng chậm hơn nhiều.
Nhưng cô lại có vẻ rất nghiêm túc, giống như đang phỏng vấn anh, hoặc đang nghiên cứu một chủ đề quan trọng nào đó.
Rất lâu sau, Diệp Cảnh Trì mớᎥ chậm rãi lên tiếng: “ Có thể là một chút."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng.
Cô cảm thấy mình đã hơi say, vì cơ thể hơi mềm nhũn.
Nhưng suy nghĩ của cô lại rất linh hoạt, đầu óc chỉ nghĩ đến việc nghiên cứu rõ ràng, người đàn ông trước mặt sau khi uống nhiều rượu, liệu có thay đổi gì không.
Nguyễn Linh đi theo suy nghĩ trong lòng, ngón tay từ từ di chuyển trên mặt Diệp Cảnh Trì.
Đầu ngón tay từ má anh, dần dần di chuyển đến môi anh.
Sau đó, ngón tay của Nguyễn Linh dừng lại, nhìn chăm chú vào Diệp Cảnh Trì.
Hành động cùng biểu cảm của cô rất giống như thể đang mời hôn.
Chỉ là, lúc này cô rõ ràng không ở trạng thái bình thường, không thể suy luận theo lẽ thường.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì khàn khàn, yết hầu di chuyển: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh nghiêm túc trả lời: "Em đang cảm nhậ̵n nhiệt độ môi của anh, so với bình thường có thay đổi gì không."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh: "Có vẻ hơi nóng một chút, nhưng..."
Cô suy nghĩ một lúc, rồi mớᎥ nói: "Nhưng bình thường đều là anh hôn em, em mớᎥ có thể cảm nhận được nhiệt độ môi của anh. Dùng ngón tay chạm vào như vậy, có phải không chính xác không?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, chớp mắt: "Hay là, bây giờ anh hôn em đi?"
Chương 173
Diệp Cảnh Trì tiến lại gần hơn một chút, nhưng lại không làm theo ý cô.
Anh cất giọng trầm thấp, thì thầm bên tai cô: "Chờ chút nữa, sắp đến nhà rồi."
Nguyễn Linh không hiểu: "Tại sao phải đến nhà mớᎥ được hôn?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Anh liếc nhìn ghế lái phía trước.
Cơ thể của tài xế rõ ràng cứng đờ. Trong suốt nhiều năm làm việc cho nhà họ Diệp, tài xế cũng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.
...
Dù chỉ là hai mươi phút lái mà lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì cảm thấy như thời gian trôi qua rất chậm.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước biệt thự của nhà họ Diệp.
Diệp Cảnh Trì bé Nguyễn Linh lên như anh từng làm trước đó.
Lúc về nhà đã rất muộn, nhưng Diệp Hủ vẫn đang đợi ở phòng khách.
Thấy hai người họ như vậy, Diệp Hủ khẽ giật mình.
Nhìn chằm chằm vào bố mình trong hai giây, cuối cùng Diệp Hủ mớᎥ chợt tỉnh táo lại, vội vàng quay người lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Hủ, Diệp Cảnh Trì thở dài, lại tiếp tục đi.
...
Trên thực tế, suốt quá trình đó Nguyễn Linh cũng không có ngủ say hoàn toàn.
Cảm nhận được mình dường như đang được Diệp Cảnh Trì bế xuống xe, cô còn đang mơ màng suy nghĩ, tình trạng hiện tại có vẻ quen thuộc.
Trước đây, có phải Diệp Cảnh Trì cũng ôm cô về phòng như vậy không?
Nhưng lúc này đây, mọi thứ trong đầu cô đều như thể bị một tấm vải nửa trong suốt che phủ, mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ.
Trong cơn mê man, Nguyễn Linh cũng không quên ôm chặt lấy cổ Diệp Cảnh Trì, đề phòng mình bị rơi xuống.
Cô nhận ra mình đã được Diệp Cảnh Trì ôm về phòng ngủ, đặt lên chiếc giường mềm mại.
Diệp Cảnh Trì hỏi cô: "Có khát không? Muốn uống chút nước chứ?"
Uống rượu xong, rất dễ bị khát nước.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ mông lung trong chốc lát, rồi mớᎥ chậm rãi trả lời: "Muốn."
Diệp Cảnh Trì đứng dậy.
Nguyễn Linh gọi lại anh: "Anh đi đâu?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh cau mày, giọng điệu có chút trách móc: "Ở cạnh em thêm một lúc đi, sao lại vội vàng như thế?"
...
Diệp Cảnh Trì bất lực quay lại, ngồi xuống mép giường.
Nguyễn Linh hài lòng nhìn anh một cái, sau đó lại nắm chặt lấy tay Diệp Cảnh Trì, dường như sợ anh nhân lúc mình không để ý mà bỏ đi.
Diệp Cảnh Trì cứ như vậy, phối hợp với cô, im lặng ngồi bên cạnh cô.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, tự tin nói: "Em muốn uống nước."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nhiều năm qua, cũng là lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì phải đối mặt với một người phụ nữ say rượu.
Nhớ lại cách đây không lâu cô đã tự tin nói với anh rằng cô sẽ không say, Diệp Cảnh Trì có chút thở dài.
Có vẻ như sự điềm tĩnh trước đây của cô vào lúc say rượu chỉ là giả, chẳng qua là cô uống chưa đủ nhiều thôi.
Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Chờ một phút, anh rót nước xong sẽ quay lại ngay, được không?"
Nguyễn Linh nhìn anh chằm chằm trong vài giây.
Cuối cùng, cô thả ra, gật đầu: "Được."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, nhìn anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khi bóng dáng người đàn ông biến mất, cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhìn chằm chằm vào vị trí cửa phòng.
Một phút sau, Diệp Cảnh Trì lại xuất hiện.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào cửa không nhúc nhích, Diệp Cảnh Trì hơi sững sờ, sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng, bất lực.
Diệp Cảnh Trì đặt cốc nước lên tủ đầu giường: "Trước tiên ngồi dậy uống nước đã nhé?"
Nguyễn Linh ừm một tiếng, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không có ý định động đậy.
Diệp Cảnh Trì lại thở dài một tiếng.
Tối nay, anh không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần rồi.
Có lẽ, khi cô nói muốn uống rượu, anh nên kiên quyết ngăn cản cô lại.
Diệp Cảnh Trì cúi xuống, một tay vòng qua eo Nguyễn Linh, một tay đỡ lấy cổ cô.
Sau đó, anh dùng cánh tay và cơ bụng của mình nâng Nguyễn Linh lên.
Sau khi ngồi dậy, Nguyễn Linh lại giống như một con búp bê vô hồn, tựa vào người Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì định đưa cốc nước cho Nguyễn Linh, nhưng anh lại do dự nửa giây, rồi lại dừng lại.
Diệp Cảnh Trì đang do dự, nên để Nguyễn Linh cầm cốc tự uống hay anh cầm cốc đút cho cô.
Anh sợ cô cầm không vững làm rơi cốc, nhưng lại lo lắng nếu anh đút cho cô mà động tác bất cẩn, sẽ va chạm trùng cô.
Diệp Cảnh Trì đưa ra những quyết định quan trọng liên quan đến doanh thu vài triệu đô của công ty, có lẽ cũng không do dự nhiều như lúc này.
Hơn nữa, ngườι đang chờ anh, dường như cũng không kiên nhẫn chút nào.
Chỉ trong vài giây Diệp Cảnh Trì dừng lại, Nguyễn Linh đã ruột.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Trì một cái: "Anh đút cho em đi, nhanh lên."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Mặc dù bình thường, cô cũng sẽ như vậy, không khách sáo mà ra lệnh cho anh.
Nhưng bây giờ giọng nói và con người cô đều rất mềm mại, khi ra lệnh có mang theo vài phần nũng nịu và quyến rũ.
Trong lòng Diệp Cảnh Trì chợt nảy ra một ý nghĩ: có lẽ thử thách của tối nay, mới chỉ bắt đầu.
Anh âm thầm hít sâu một hơi, bề ngoài vẫn bình tĩnh tự nhiên cầm lấy cốc, giọng nói dịu dàng: "Mở miệng."
Nguyễn Linh nhìn anh một cái, không nói gì.
Đúng lúc Diệp Cảnh Trì rằng mình vẫn phải tốn chút công sức thuyết phục thì Nguyễn Linh đã chậm chạp làm theo.
Diệp Cảnh Trì không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Thì ra không phải không muốn, mà là cần thời gian để phản ứng sao?
Anh cẩn thận đưa miệng cốc lên trước, đặt lên môi cô.
Nguyễn Linh ngoan ngoãn bất ngờ, đưa tay tựa vào thành cốc, uống nước từng ngụm từng ngụm.
Cô uống nước gần mười giây, sau đó mới chậm rãi nói: "Em uống xong rồi."
Diệp Cảnh Trì ừm một tiếng, đặt cốc về lại tủ đầu giường.
Khi quay lại, Nguyễn Linh đang nhìn anh.
Ánh mắt cô cùng tập trung, như muốn tìm ra một bí mật ẩn giấu nào đó trên mặt anh.
Diệp Cảnh Trì có chút căng thẳng.
Ánh mắt của anh không kìm được, lướt qua đôi mắt cô, rồi đến chiếc mũi nhỏ xinh của cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi kia.
Qua bữa ăn và một hồi lăn lộn, son môi của cô đã gần như trôi hết, chỉ còn sót lại một chút màu đỏ nhạt ở khóe môi.
Nhờ vừa uống nước xong, môi cô hơi ẩm ướt, trông căng mọng và có sức sống.
Con ngươi của Diệp Cảnh Trì đột nhiên co rút.
Cùng lúc đó, anh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô ở bên tai: "Diệp Cảnh Trì ──"
Ba chữ này từ miệng cô nói ra cũng chậm hơn bình thường rất nhiều, chữ cuối cùng còn kéo dài ra, như muốn vòng qua bảy tám khúc cua mớᎥ chịu dừng lại.
Cổ họng Diệp Cảnh Trì nghẹn lại, một lúc lâu không dám nhìn cô.
Kế tiếp, Nguyễn Linh tuyên bố lý do chính đáng: "Em muốn đi vệ sinh."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào Nguyễn Linh, mà những lời nói tiếp của cô mới khiến anh thật sự kinh ngạc.
Nguyễn Linh nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc nói: "Anh đi cùng em đi."
Diệp Cảnh Trì gõ nhẹ vào trán.
Không biết ngày mai cô tỉnh dậy, liệu có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra tối nay hay không.
Nếu nhớ thì Diệp Cảnh Trì rất tò mò cô sẽ nghĩ gì.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Diệp Cảnh Trì cũng cảm thấy nếu anh thực sự đi cùng cô nhà vệ sinh, ngay cả khi anh làm theo lời cô chỉ dẫn.
Thì cô nhớ ra, cũng không tha cho anh.
Diệp Cảnh Trì thể hiện sự kiên nhẫn tuyệt đối, khuyên nhủ: "Anh đi cùng em không ổn lắm, em tự đi nhé?"
Nguyễn Linh không lời, chỉ lặp lại yêu cầu của mình: "Anh đi cùng em."
Diệp Cảnh Trì im lặng nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh có phần nhượng bộ: "Anh sẽ đi cùng em đến cửa, rồi đợi em ở ngoài."
Nguyễn Linh cau mày không nói gì.
Diệp Cảnh Trì cam kết: "Anh sẽ luôn ở đó, đảm bảo không đi đâu."
Vài giây sau, Nguyễn Linh cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu: "Được rồi."
Diệp Cảnh Trì thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp nghĩ cách để đưa cô an toàn đến nhà vệ sinh, Nguyễn Linh đã tự mình đứng dậy.
Trong quá trình này, cô có chút lắc lư, khiến Diệp Cảnh Trì giật mình.
Khi anh định đỡ cô, cô đã tự đứng vững.
Nguyễn Linh liếc anh một cái: "Anh sợ gì? Em đâu phải say rượu đến mức không đi đường nổi."
Diệp Cảnh Trì: "... Ừ, em nói đúng."
Nguyễn Linh hài lòng.
Cô quay người từng bước một đi về phía nhà vệ sinh, ngoại trừ việc đi chậm hơn một chút, thì không khác gì người bình thường.
Diệp Cảnh Trì lại giống như đang đối mặt với kẻ thù, theo sát cô từng bước, nhìn chằm chằm vào cô.
Cho đến khi cô đi đến cửa nhà vệ sinh, dừng bước quay lại nhìn anh.
Nguyễn Linh: "Chờ em nhé, không được phép trốn đi đâu."
Diệp Cảnh Trì: "Được."
Nguyễn Linh đột nhiên cười lên, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
"Ngoan lắm." Cô cười nói.
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh cuối cùng cũng tạm thời buông tha cho anh.
Cô đi vào nhà vệ sinh, còn không quên đóng cửa nhà vệ sinh thật kỹ.
Chương 174
Phòng ngủ đột nhiên thiếu đi tiếng nói của cô, yên tĩnh hơn nhiều.
Diệp Cảnh Trì mới nhậ̵n ra, nhịp tim của mình lúc này đang đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Không biết là bị dọa sợ vì vừa rồi cô lảo đảo suýt ngã, hay là do nguyên nhân nào khác.
Diệp Cảnh Trì im lặng ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó không tồn tại trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, đột nhiên truyền đến tiếng cửa nhà vệ sinh được mở ra.
Diệp Cảnh Trì gần như theo bản năng, nhanh chóng đứng dậy.
Rồi mới phát hiện ra, Nguyễn Linh đang đứng ngay đó nhìn anh.
Tóc cô đã được buộc lại, thành một cái đuôi ngựa, hai bên tóc mai còn vương vài giọt nước.
Cô trông giống như đã rửa mặt xong, ánh mắt cũng không còn mơ màng như trước, nói chung rất … bình thường.
Trong một khoảnh khắc, Diệp Cảnh Trì gần như nghĩ rằng cô đã tỉnh táo.
Mặc dù điều đó có hơi khó tin, nhưng Diệp Cảnh Trì đã tham dự vô số cuộc tiếp rượu, gặp gỡ rất nhiều người say rượu.
Có đủ các kiểu say khác nhau, cũng không phải là không có những người say nhanh mà tỉnh rượu cũng nhanh.
Cho đến khi Nguyễn Linh nhìn anh, nói từng chữ một: "Bông tẩy trang của em đã hết, cần lấy cái mớᎥ."
...
Diệp Cảnh Trì thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất anh nên biết ơn vì cô vẫn nói rất rõ ràng.
Diệp Cảnh Trì: "Để ở đâu? Anh giúp em lấy."
Nguyễn Linh nghiêm túc suy nghĩ trong hai giây, trả lời: "Ở tủ bên tay phải anh, tầng thứ hai từ trên xuống."
Diệp Cảnh Trì làm theo lời cô, đi đến tủ mà cô nói, mở cửa tủ.
Anh hỏi: "Bao bì màu gì?"
Từ "bông tẩy trang" vượt quá phạm vi kiến thức của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Màu vàng."
Tầm nhìn của Diệp Cảnh Trì quét qua tủ một vòng: Bên trong tủ được sắp xếp khá gọn gàng, nhưng nhìn qua không có thứ gì có màu vàng.
Anh muốn xác nhận lại với cô, nhưng rồi lại thôi.
Nếu anh còn hỏi cô, có thể lại khiến cô tức giận.
Diệp Cảnh Trì lại nhìn kỹ một lần nữa, cuối cùng cũng tìm thấy “vật thể” có màu vàng.
Ở góc tủ có vài gói đồ giống như giấy rút, bao bì bằng nhựa trong suốt, nhưng ở trên cùng có in một hình con vịt màu vàng không lớn không nhỏ.
Do được xếp chồng lên nhau, ánh sáng trong tủi lại yếu, nên nhìn qua rất khó phát hiện.
Diệp Cảnh Trì lấy một gói trong số đó, giơ lên cho Nguyễn Linh xem: "Cái này phải không?"
Nguyễn Linh nheo mắt nhìn một lúc, giơ tay ra.
Diệp Cảnh Trì đi tới, đặt vật phẩm mà anh tìm thấy vào lòng bàn tay cô.
Nguyễn Linh nhận lấy cầm trong tay một lúc, sau đó đặt nó lên bồn rửa mặt.
Cô trông giống như đã xác nhậ̵n, vì vậy Diệp Cảnh Trì lại hỏi cô: "Còn cần gì nữa không?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không có gì nữa."
Chưa đợi Diệp Cảnh Trì nói gì, cô lại đột nhiên lên tiếng: "À."
Trán Diệp Cảnh Trì giật giật.
Anh hỏi: "Có chuyện gì?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì một cách nghiêm túc: "Có phải anh vẫn chưa nghe em nói……"
Cô nghiêm túc giảng giải cho anh: "Nếu ban ngày trang điểm thì tối nhất định phải tẩy trang rửa mặt trước khi đi ngủ. Để lớp trang điểm đi ngủ rất không tốt cho da, còn có thể bị mụn."
Nói xong, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào anh: "Nhớ kỹ chưa?"
...
Từ trước đến nay, Diệp Cảnh Trì vốn là người có tư duy nhanh nhạy, lần này anh lại hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô.
Một điều nhiên là, Diệp Cảnh Trì chưa bao giờ trang điểm.
Vậy tại sao cô lại đột nhiên nhấn mạnh điều này với anh?
Mặc dù có chút thắc mắc, nh̵ưng Diệp Cảnh Trì vẫn gật đầu: "Được, anh sẽ nhớ kỹ."
Nguyễn Linh cong khóe môi, trông rất hài lòng: "Nhớ là tốt rồi."
Trước khi cô quay lại phòng tắm để chăm sóc da, cuối cùng Diệp Cảnh Trì cũng không nhịn được hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn nói với anh điều này?"
Bước chân của Nguyễn Linh khựng lại, chớp mắt một cái.
Cô nhìn anh, mở lời: "Anh còn nhớ lần trước, anh bế em về phòng không?"
Diệp Cảnh Trì có chút hoảng hốt.
Anh đương nhiên nhớ.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Anh bế em về phòng, rót nước cho em, rồi còn nói chúc ngủ ngon."
Diệp Cảnh Trì: "... Ừ."
Trí nhớ của anh luôn rất tốt.
Nhưng khi cô nói như vậy, Diệp Cảnh Trì mớᎥ phát hiện ra, trí nhớ của mình thậm chí còn rõ ràng hơn tưởng tượng.
Hay nói cách khác, dường như anh có thể dễ dàng nhớ những hình ảnh của cô vào thời điểm đó.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Lúc đó, em còn chưa kịp tẩy trang rửa mặt, anh đã tắt đèn phòng rồi."
Diệp Cảnh Trì ngẩn ra một giây, sau đó đã hiểu.
Nguyễn Linh nhìn anh: "Thực ra em đã luôn muốn nói chuyện này với anh, chỉ tiếc là không có cơ hội."
Cô nghiêm túc cáo buộc anh, như thể đang âm thầm ghi thù đến tận bây giờ, rất tủi thân.
Diệp Cảnh Trì khẽ mỉm cười.
Giọng anh dịu dàng, an ủi cô: "Lỗi tại anh, lần sau anh sẽ nhớ kỹ."
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừm."
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Vậy em tha cho anh chưa?"
Nghe vậy, Nguyễn Linh thực sự ngẫm nghĩ.
Sau vài giây, cô nói: "Anh hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho anh."
Màu mắt của Diệp Cảnh Trì sâu hơn.
"Bây giờ à?"
Nguyễn Linh k͙hông chút đỏ mặt, gật đầu: "Tất nhiên rồi."
...
Chuyện xảy ra vượt xa dự đoán.
Lúc đầu, Diệp Cảnh Trì chỉ muốn dỗ dành Nguyễn Linh, để cô sớm đi ngủ.
Ý thức của cô lúc này rõ ràng là không đủ tỉnh táo.
Những quy tắc đạo đức được nuôi dưỡng nhiều năm khiến Diệp Cảnh Trì không thể làm ra loại chuyện lợi dụng người khác lúc không tỉnh táo.
Cho dù anh có muốn cô đến đâu, anh cũng phải đợi đến khi cô tỉnh táo.
Vì vậy, lúc đầu Diệp Cảnh Trì chỉ chạm nhẹ vào môi cô một cái.
Nhưng mà không biết làm sao, nụ hôn nhẹ nhàng dần biến thành nụ hôn sâu, sau đó tự dưng…
Hai người đã đến giường.
Nguyễn Linh uống say, sức lực lớn hơn bình thường rất nhiều.
Muốn rút người ra mà không làm đau cô, gần như là chuyện không thể nào.
……
Nguyễn Linh hôn môi Diệp Cảnh Trì không hề có trình tự.
Cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi ở trên xe, nụ hôn của mình bị cự tuyệt.
Nguyễn Linh chỉ biết, lúc trước anh từ chối cô, vậy hiện tại cô nhất định phải trả lại cho anh gấp đôi.
Bởi vậy thay vì nói là hôn môi, không bằng nói là cô dùng sức, trừng phạt cắn cắn môi Diệp Cảnh Trì.
Hôn một hồi, Nguyễn Linh lại cảm thấy chưa được thỏa thích.
Sau khi Diệp Cảnh Trì vào phòng ngủ, đã cởi áo khoác sang một bên.
Nhưng áo sơ mi trên người anh, thật sự có chút vướng bận.
Nhất là hai nút áo ở cổ, cài một cách cẩn thận tỉ mỉ, làm cho cô nhìn rất không vừa mắt.
Nguyễn Linh ngừng độn̴g tác, nhìn chằm chằm vào cổ Diệp Cảnh Trì.
Một giây sau, yết hầu Diệp Cảnh Trì lăn lên lăn xuống.
Anh khàn giọng hỏi: "Đang nhìn cái gì vậy?”
Nguyễn Linh nói năng hùng hồn: "Nút cổ áo của anh, em đã sớm nhìn không vừa mắt rồi.”
Tiếp theo không nói lời nào, cô bắt đầu đưa tay cởi cúc áo của anh.
Cô vừa bắt đầu hành động, cơ thể người đàn ông liền cứng đờ lại.
Nếu lúc này Nguyễn Linh tỉnh táo, cô chắc chắn sẽ nhận ra hơi thở của Diệp Cảnh Trì cũng bỗng chốc trở nên nặng nề hơn.
Nhưng lúc này, cô chỉ nghĩ đến hai chiếc cúc áo trước mặt.
Đáng tiếc, cúc áo ở cổ áo sơ mi rất khó mở, động tác của Nguyễn Linh lại chậm chạp hơn bình thường, nên tay cô trượt mấy lần.
Khi cô cố gắng mở được chiếc cúc áo đầu tiên, cô đã mất hết kiên nhẫn.
Nguyễn Linh không kiên nhẫn nhìn Diệp Cảnh Trì, ra lệnh: “Anh tự mở đi.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Nguyễn Linh thúc giục: “Nhanh lên đi.”
Diệp Cảnh Trì từ từ đưa tay ra, những ngón tay thon dài chạm vào chiếc cúc áo thứ hai trên áo sơ mi.
Nhìn đôi bàn tay với xương khớp rõ ràng này, tâm trạng của Nguyễn Linh tốt hơn một chút, bắt đầu chăm chú ngắm nhìn động tác của anh.
Khi Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng mở được chiếc cúc áo đáng ghét đó, cô lập tức ôm lấy cổ anh rồi hôn lên.
…
Khi tỉnh dậy, Nguyễn Linh không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.
Cô thấy đầu hơi đau, thái dương cũng đang giật giật liên hồi.
Có vẻ như tối qua cô đã… uống quá nhiều rượu?
Nguyễn Linh nhớ không rõ, cô vô thức muốn xoa xoa thái dương.
Rồi trái tim cô đập mạnh một cái.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng nhận ra tay cô đang được ai đó nắm lấy.
Cô suýt nữa nhảy ra khỏi giường, mở to mắt nhìn.
Diệp Cảnh Trì đɑng ngồi ngay ngắn bên cạnh giường, mặc áo khoác vest, thậm chí còn thắt cà vạt.
Khi thấy cô tỉnh dậy, Diệp Cảnh Trì cũng có chút ngạc nhiên hiện lên trong mắt.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì nói với giọng dịu dàng: “Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, em có thể ngủ thêm một lúc nữa.”
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ ngơ ngác.
Cô vẫn chưa hiểu làm sao mà Diệp Cảnh Trì lại có thể ngồi bên cạnh mình ngay khi cô vừa tỉnh dậy.
Nguyễn Linh ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng mớᎥ tìm lại được giọng nói của mình: “Tối qua… chúng ta đã ngủ cùng nhau sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi khựng lại, sau đó trên mặt anh hiện lên vẻ “quả nhiên là vậy”.
Giọng anh có chút bất lực: “Em hoàn toàn không nhớ chuyện xảy ra tối qua sao?”
Nguyễn Linh: “…”
Câu nói ngắn gọn khiến Nguyễn Linh hoảng hốt.
Cô nên nhớ gì ư?
Nguyễn Linh luôn cho rằng mình có tửu lượng rất tốt, trước đây khi uống rượu với bạn bè, uống nhiều cũng chỉ ngủ một giấc cho đến s̴áng.
Vì vậy, tối qua khi uống rượu, cô cũng không lo lắng gì.
Cho đến lúc này, Nguyễn Linh mới nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề.
Cô chưa bao giờ dùng thân xác hiện tại để uống say.
Mặc dù sau khi xuyên sách, Nguyễn Linh phát hiện ra cơ thể của mình hầu như không có gì thay đổi, giống như cô chỉ đến một thế giới song song khác.
Nhưng… nếu không phải thì sao?
Chương 175
Có thể, thân xác này và thân xác của cô vẫn có một số khác biệt, chẳng hạn như phản ứng sau khi uống say.
Nguyễn Linh càng nghĩ càng thấy lòng không yên.
Cô xoa xoa thái dương, cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua.
Nhưng vừa thử một chút, cô đã lại thấy đau dữ dội.
Nguyễn Linh đành thừa nhậ̵n:
"Em không nhớ gì cả."
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng thở dài.
Nguyễn ngập ngừng hỏi:
"Vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Cảnh Trì không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ nên diễn đạt như thế nào.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng nói:
"Tối qua em say rượu xong, cứ không cho anh đi."
Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, điều này khiến Nguyễn Linh thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ, tối qua cô chỉ đơn giản là quấn lấy Diệp Cảnh Trì một lúc trong phòng ngủ, sau đó hai người ngủ riêng.
Nguyễn Linh:
"Rồi sao nữa?"
Diệp Cảnh Trì lại im lặng một lúc.
Một lúc sau, anh mở miệng:
"Vì vậy, anh đã ở lại ngủ cùng với em."
Nguyễn Linh:
"?"
Cô мuốή hỏi tiếp: “ngủ cùng" là ý gì, là ý trên mặt chữ hay là có ý nghĩa khác.
Điện thoại của Diệp Cảnh Trì đột nhiên đổ chuông.
Nguyễn Linh nhìn điện thoại của anh, rồi lại nhìn Diệp Cảnh Trì đã mặc quần áo chỉnh tề.
Cô nghĩ, s̴áng sớm Diệp Cảnh Trì đã ăn mặc nghiêm túc như vậy, chắc là có việc quan trọng phải làm.
Vì vậy Nguyễn Linh nói:
"Anh nhận điện thoại trước đi."
Dù chuyện gì xảy ra tối qua cũng không thể thay đổi được, cô muốn biết sự thật, cũng vẫn có thể chờ anh nghe điện thoại trước.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì nói một tiếng "xin lỗi", rồi bắt máy.
Sau khi nghe vài câu, lông mày Diệp Cảnh Trì cau lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Một phút sau, Diệp Cảnh Trì cúp máy.
Nhìn về phía Nguyễn Linh, ánh mắt anh lại dịu dàng hơn đôi chút:
"Công ty có việc gấp cần giải quyết, anh phải đến sân bay gấp. Nếu em chưa ngủ đủ thì cứ ngủ thêm một lúc nhé?"
Dừng một chút, Diệp Cảnh Trì lại nói:
"Sẽ không đi lâu. Nếu không có gì bất ngờ thì tối nay anh sẽ về."
Nguyễn Linh:
"... Được."
Diệp Cảnh Trì đột nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng một nụ hôn lên môi cô.
Anh dịu dàng dặn dò:
"Điện thoại anh luôn bật, có chuyện gì thì cứ nhắn tin cho anh."
……
Diệp Cảnh Trì dường như thực sự rất vội.
Sau khi anh ra khỏi phòng, Nguyễn Linh liền nghe thấy tiếng vali lăn trên hành lang.
Nguyễn Linh nghĩ, có lẽ trước khi Diệp Cảnh Trì đến bên giường cô, đã cho người thu dọn hành lý rồi.
Chắc anh vốn không định gọi cô dậy, chỉ là cô vừa lúc tỉnh lại.
Đối với việc Diệp Cảnh Trì vội vàng rời đi, Nguyễn Linh lại không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Lý do thứ nhất là, cho dù yêu đương thì cô cũng quen giữ không gian cho nhau, sẽ không bỗng nhiên trở nên không thể rời xa đối phương.
Quan trọng hơn, lúc này đầu óc Nguyễn Linh chỉ nghĩ đến một chuyện.
Lúc nãy đầu óc cô vẫn còn hơi chậm chạp, cũng không nghĩ ra trước khi Diệp Cảnh Trì đi, cần phải hỏi thêm một câu.
Kiến thức của một người phụ nữ cho Nguyễn Linh biết rằng, nếu tối qua hai người thực sự đã có "giao lưu sâu sắc" thì sáng nay khi cô tỉnh dậy, cơ thể cô sẽ có một số cảm giác khác.
Nhưng hiện tại, sau khi cô cảm nhậ̵n kỹ lưỡng, ngoài chứng đau đầu sau khi say rượu, không có bất kỳ dấu hiệu đáng ngờ nào.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, Nguyễn Linh vẫn thiên về việc hai ngườu chỉ đơn giản ngủ một giấc trên cùng một chiếc giường hơn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh đến phòng tắm để rửa mặt, làm cho mình tỉnh táo hơn.
Cô vừa cầm bàn chải đánh răng, nhìn vào gương, động tác lại dừng lại.
Dưới xương đòn của cô... dường như có một vết đỏ rõ ràng.
Không đau không ngứa, nhưng rất rõ ràng.
Là một người trưởng thành, Nguyễn Linh lập tức hiểu được đó là gì.
Nguyễn Linh lại nhìn kỹ lại, phát hiện không chỉ ở chỗ này, mà ngay cả ở cổ cô, gần tai cũng có một vết đỏ.
……
Trong nháy mắt, Nguyễn Linh lại cảm thấy kết luận mà cô đưa ra trước đó không đáng tin cậy.
Cô chưa bao giờ say rượu rồi làm chuyện đó.
Lỡ như sau khi say rượu ... thật sự không có cảm giác gì thì sao?
Nguyễn Linh hơi bối rối.
Dù sao, cô do dự một lúc, rồi gọi hệ thống trong đầu:"Hệ thống, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hệ thống uể oải online:
"Tôi đã bị chặn cả đêm qua, mà bây giờ cô còn hỏi tôi?"
Nguyễn Linh ôm hy vọng hỏi: "Cậu bị chặn từ khi nào?"
Hệ thống: [Mới lên xe chưa được năm phút, tôi đã bị chặn rồi.]
Nguyễn Linh: "..."
Lúc mớᎥ lên xe, cô còn nhớ đôi chút, hình như cô đã hỏi Diệp Cảnh Trì có say không, sau đó sờ mặt anh.
Có vẻ hệ thống này quá trong sáng, hoàn toàn không thể nhờ vả.
...
Nhiều lần cố gắng nhớ lại, Nguyễn Linh phát hiện mình vẫn không thể đưa ra kết luận chính xác.
Sau khi rửa mặt ngồi ở ghế sofa, Nguyễn Linh quyết định gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì.
Với mức độ gấp gáp khi Diệp Cảnh Trì rời đi, Nguyễn Linh nghĩ bây giờ Diệp Cảnh Trì có lẽ đang vừa chạy đến sân bay, vừa xử lý công việc.
Nhưng không có cách nào khác, cô phải gửi tin nhắn này cho anh, để hỏi cho rõ ràng.
Cô không ngại tiến xa hơn với anh, nh̵ưng hoàn toàn không có kế hoạch mang thai, đặt hy vọng vào chu kỳ an toàn thì lại quá rủi ro.
Trong thâm tâm, Nguyễn Linh muốn tin là Diệp Cảnh Trì sẽ không làm điều thiếu trách nhiệm như vậy.
Tuy nhiên, chuyện này quá quan trọng, vẫn cần phải xác nhận lại lần nữa.
Nguyễn Linh cầm điện thoại lên, mở khung chat với Diệp Cảnh Trì.
[Nguyễn Linh: Có chuyện rất quan trọng.]
[Nguyễn Linh: Tối qua chúng ta đã đến bước nào rồi?]
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Linh cảm thấy để tránh hiểu lầm, mình nên thể hiện rõ ràng một chút.
Vì vậy, cô lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
[Nguyễn Linh: Em có cần mua thuốc tránh thai không?]
...
Diệp Cảnh Trì đang trên đường đến sân bay.
Trợ lý Bùi đang cùng Diệp Cảnh Trì ngồi ở ghế sau, tranh thủ thời gian báo cáo lịch trình công tác lần này.
Lần này tình hình rất khẩn cấp và quan trọng, nếu không thì cũng không cần Diệp Cảnh Trì phải đi công tác đột xuất vào sáng sớm.
Trợ lý Bùi tập trung hết sức, sợ mắc sai lầm.
Cho đến khi màn hình điện thoại của Diệp Cảnh Trì s̴áng lên.
Diệp Cảnh Trì liếc nhìn thông báo tin nhắn, sau khi nhìn rõ ngườu gửi, anh nói một tiếng "Đợi một lát".
Trợ lý Bùi lập tức hiểu ý, tạm dừng báo cáo.
Diệp Cảnh Trì mở tin nhắn, sau đó ánh mắt đột nhiên hơi khựng lại, vẻ mặt khó hiểu.
Hai giây sau, Diệp Cảnh Trì gõ chữ trên màn hình.
[Diệp Cảnh Trì: Không cần.]
[Diệp Cảnh Trì: Không như em nghĩ.]
Sau khi trả lời xong, vẻ mặt của Diệp Cảnh Trì vẫn rất nghiêm túc, giống như đɑng suy nghĩ điều gì quan trọng.
Trợ lý Bùi ở bên cạnh, không dám thở mạnh.
Chẳng mấy chốc, khung chat lại liên tục hiện ra vài dòng tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Vậy thì tốt rồi.]
[Nguyễn Nhưng mà... tại sao?]
[Nguyễn Linh: Là em không được, hay anh không được?]
...
Gương mặt của Diệp Cảnh trong nháy mắt trở nên căng thẳng, khoé môi vô thức mím lại.
Sau vài giây, dường như đã đoán được phản ứng của anh, đối phương lại "hiểu ý" bổ sung thêm một dòng tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Không sao, vấn đề này không gấp, anh có thời gian thì trả lời em sau cũng được.]
Diệp Cảnh Trì: "..."
Chương 176
Nguyễn Linh cảm thấy giấc ngủ của mình đêm qua vẫn khá ổn.
Mặc dù này mớᎥ chỉ hơn 7 giờ sáng, nhưng sau khi thức dậy rửa mặt, cô cũng không thấy buồn ngủ lắm.
Chỉ là đầu cô vẫn hơi đau âm ỉ.
Cô đã đánh giá quá cao khả năng uống rượu của cơ thể này, nếu biết vậy thì cô đã uống ít đi.
Nguyễn Linh thay chiếc váy ngủ có cổ nhỏ hơn, vừa vặn có thể che đi vết đỏ dưới xương quai xanh.
Còn vết đỏ ở sau tai thì không rõ ràng bằng vết ở trước ngực, còn che khuất một phần bởi cái bóng của tai, nên Nguyễn Linh quyết định không để ý đến nó.
Khi thay quần áo, cô lại một lần nữa cảm thán trong lòng.
Đã hôn nhau đến mức này rồi, cùng hai người cũng không tiến thêm một bước nào, Diệp Cảnh Trì quả nhiên rất biết chế.
Nhưng mà... tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Linh càng cố gắng nhớ lại, cô càng cảm thấy đầu mình như một đống bột nhão, đành phải bỏ cuộc.
Cô xoa xoa thái dương, đi xuống lầu đến phòng ăn.
Diệp Hủ cũng ở đó, đang ăn sáng.
Nguyễn Linh nhớ ra, gần đây Diệp Hủ có vẻ thường xuyên dậy sớm ra ngoài, cũng không biết đang bận gì nữa.
Cô cho rằng đó là do sức mạnh mạnh mẽ của cốt truyện gốc, nếu Diệp Hủ ở nhà suốt ngày không ra ngoài, thì làm sao có cơ hội phát triển với nữ chính của truyện vườn trường được?
Cho nên cô cũng không hỏi nhiều, nếu có tiến triển quan trọng gì thì hệ thống sẽ tự động giám sát.
Nguyễn Linh tùy tiện chào hỏi Diệp Hủ một câu: "Chào buổi sáng."
Diệp Hủ có vẻ hơi mất tự nhiên: "...Chào buổi sáng."
Nguyễn Linh không để ý, đi qua phòng ăn để nhờ người giúp việc trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Nhìn thấy Nguyễn Linh, người giúp vjệc lập tức cung kính nói: "Bà chủ, tối qua cô uống rượu, nên chúng tôi đã chuẩn bị bữa sáng thanh đạm."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Chuyện cô uống rượu, ngay cả người giúp việc trong bếp cũng biết. Chẳng lẽ cô không chỉ phát điên trước mặt Diệp Cảnh Trì?
Người giúp việc tiếp tục giải thích: "Là chủ Diệp dặn chúng tôi, cô xem cô muốn ăn gì? Có cháo gạo tẻ, trứng chưng, còn có..."
Nguyễn Linh hơi sững sờ.
Sáng nay Diệp Cảnh Trì đi vội như vậy, vậy mà vẫn nhớ dặn người trong bếp những chuyện này.
Trong lúc ngạc nhiên, Nguyễn Linh gọi một ly sữa ấm và một bát trứng chưng.
Trở lại phòng ăn, Nguyễn Linh mới phát hiện ra biểu cảm của Diệp Hủ có hơi kỳ lạ.
Dường như đang chú ý đến từng cử chỉ của cô, nhưng lại lo lắng quá rõ ràng, nên trông có vẻ hơi ấp úng.
Đôi lông mày của Nguyễn Linh khẽ động: "Con sao vậy?"
Diệp Hủ nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Không có gì."
Linh: "..."
Cậu thiếu niên này, có ai nói cậu không giỏi nói dối chưa?
Tuy nhiên, phản ứng của Diệp Hủ cũng cho thấy một điều, tối hôm qua cậu chắc chắn cũng đã nhìn thấy một số chuyện.
Nghĩ một lúc, trước tiên Linh hỏi: "Hôm nay mấy giờ con ra ngoài?"
Diệp "Hôm nay con không ra ngoài nữa."
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên: "Tối qua mẹ... không phải đã say rồi sao?"
Nguyễn Linh: "...Ừ?"
Diệp Hủ khẽ môi: "Vừa vặn hôm nay bố công tác, không thể chăm sóc mẹ. Nếu hôm nay mẹ không thoải mái, con còn có thể ở nhà với mẹ.”
Nói xong cậu uống một ngụm sữa, che dấu sự mất tự nhiên của mình: "Lần trước lúc con bị bệnh, mẹ cũng ở lại chăm sóc cho con.”
Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Mẹ cũng không phải bị sốt, chỉ là tối hôm qua uống hơi nhiều một chút.”
Diệp Hủ: "Vậy bây giờ mẹ có chỗ nào không thoải mái không?”
Nguyễn Linh thành thật nói: "Có hơi đau đầu.”
Diệp Hủ mặt nghiêm nhìn cô: "Vậy cũng cần có người ở bên mớᎥ với mẹ phải không?”.
Nguyễn Linh mỉm cười: "Được rồi, con muốn ở nhà thì ở nhà đi. Nhưng bất chợt có một ngày con không đi cũng không sao chứ?”
Diệp Hủ theo bản năng nói: "Không sao, con xin nghỉ.”
Lông mày Nguyễn Linh hơi nhíu lại.
Diệp Hủ hơi biến sắc, nhanh chóng nói: "Ý con là, thỉnh thoảng một ngày không đi cũng không sao.”
Nguyễn Linh ý vị "À" một tiếng hết sức sâu xa.
Cô nghĩ, Diệp Hủ đang giấu cô làm thêm sao?
Tính ra, tuổi của Diệp Hủ đúng là có thể đi làm thêm.
Nhưng Diệp Hủ cũng không thiếu tiền tiêu, đột nhiên đi làm công, chẳng lẽ là vì nữ chính?
Như thể sợ Nguyễn Linh tiếp tục hỏi, Diệp Hủ đột ngột nói: "Tóm lại, hôm nay con sẽ ở nhà với mẹ.”
Nguyễn Linh ăn một miếng trứng, gật đầu: "Được thôi.”
Dừng một chút, cô lại nhớ tới chuyện mình vốn định hỏi.
Nguyễn Linh mở miệng: "Tối hôm qua......”
Diệp Hủ cứng người.
Nguyễn Linh nhìn cậu một cái, hỏi: "Tối qua mẹ về, con có nhìn thấy không?"
Diệp Hủ: "..."
Chàng trai cứng ngắc gật đầu một cái.
Nguyễn Linh thấy hơi buồn cười, sao bản thân còn chưa thấy xấu hổ, mà mặt mày Diệp Hủ lại lúng túng đến mức không thể chịu nổi.
Cô tin rằng Diệp Cảnh Trì vẫn có chừng mực, sẽ không làm gì quá đáng trước mặt Diệp Hủ.
Vì vậy, Nguyễn Linh mặt không đổi sắc tiếp tục hỏi: "Vậy con nhìn thấy gì? Mẹ say khướt sao?"
Diệp Hủ sững sờ một lúc, lắc đầu.
Nguyễn Linh: "Thật à?"
Diệp Hủ: "... Ừ"
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn cậu: "Vậy sao con cứ ngập ngừng thế?"
Diệp Hủ lại cứng người lần nữa.
Nguyễn Linh uống một ngụm sữa: "Không sao, con cứ nói đi."
Bây giờ cô rất muốn biết, tối qua mình say như thế nào, mà lại khiến Diệp Hủ có vẻ muốn nói lại không dám nói như vậy.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Nguyễn Linh, Diệp Hủ cuối cùng cũng không chịu nổi mà mở miệng: "Con nhìn đi... Bố bế mẹ từ bên ngoài vào nhà."
Nguyễn Linh: "Chỉ vậy thôi?"
Diệp Hủ: "..."
Sao cô có vẻ thất vọng vậy?
Diệp Hủ gật đầu: "Ừm."
Nguyễn Linh nhắm mắt: "Vậy sau đó? Anh ấy bế mẹ về nhà rồi mẹ còn làm gì nữa?"
Diệp Hủ: "...... Con không biết, thấy hai người về đến nhà thì con về phòng luôn."
Nguyễn Linh: "Ồ."
Cô còn tưởng cô đứng trên ghế sofa hát mừng chúc mừng sinh nhật, hoặc bò lăn lộn trên sàn nữa chứ.
Đấy đều là những phản ứng mà Nguyễn Linh từng thấy qua, khi bạn bè cô say rượu.
Cuối cùng, tửu lượng của cô vẫn rất tốt.
Vậy sao Diệp Hủ lại có vẻ giấu giếm thế?
Nguyễn Linh nghĩ nghĩ, lại múc một muỗng cháo đưa vào miệng.
Diệp Hủ đột nhiên nói: "Hai người...... Sau này sẽ ngủ chung một phòng sao?"
Tay Nguyễn Linh đang cầm muỗng bỗng khựng lại.
Diệp Hủ hơi đỏ mặt: "Con, con chỉ nghe bố con nói......"
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm Diệp Hủ: "Anh ấy nói gì?"
Diệp Hủ: "Bố và dì giúp việc nói...... Đã chuyển đồ đạc của bố vào phòng ngủ chính."
Nguyễn Linh: "......"
Ăn sáng xong, Nguyễn Linh đi hỏi người giúp việc phụ trách dọn dẹp phòng.
Nhận được câu trả lời, Diệp Cảnh Trì thực sự đã nhờ người giúp việc mang đồ dùng cá nhân của anh, chẳng hạn như cốc súc miệng, trở lại phòng ngủ chính.
Nguyễn Linh không nhịn được, mở khung chat với Diệp Cảnh Trì.
Cuộc trò chuyện trước đó của hai người vẫn dừng ở việc cô đang nghi ngờ anh "có được hay không".
Sau dòng tin nhắn đó, Diệp Cảnh Trì trả lời cô một dòng tin nhắn có vẻ không liên quan lắm.
[Diệp Cảnh Trì: Nếu không có gì thay đổi, anh sẽ về nhà khoảng 10 giờ 30 tối nay.]
Lúc đó, Nguyễn Linh nhìn thấy, còn tưởng Diệp Cảnh Trì đang phớt lờ câu hỏi "có được không" của cô, chuyển sang báo cáo lịch trình cho cô.
Dù sao cô cũng chỉ chế nhạo anh một câu, không mong đợi Diệp Cảnh Trì trả lời nghiêm túc.
Vì vậy, Nguyễn Linh cũng chỉ trả lời một câu "Được", rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Bây giờ nhìn lại, Linh càng cảm thấy không ổn.
Người đàn ông này, phải chăng đang ám chỉ điều gì?
[Nguyễn Linh: Anh đang bận gì không?]
[Diệp Cảnh Trì: Tạm thời không tính là bận.]
[Diệp Cảnh Trì: Có chuyện gì à?]
[Nguyễn Linh: Anh bảo người mang đồ của anh đến phòng của em?]
[Diệp Cảnh Trì: Ừ.]
Nguyễn Linh nhướng mày, còn trả lời rất tự nhiên?
[Nguyễn Linh: Tại sao?]
Khi nhận được tin nhắn của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì vừa qua an ninh, đang ở phòng chờ VIP chờ máy bay.
Trong xe, trợ lý Bùi đã báo cáo chi tiết chuyến công tác lần này.
Dự án mà Diệp thị đang tham gia ở Nam Thành vốn dự thầu chung với một công ty khác, mà khi sắp ký hợp đồng, phía bên kia lại rút lui đột ngột.
Việc này xảy ra bất thường, người phụ trách ở địa phương không biết phải làm thế nào, vì vậy cần Diệp Cảnh Trì đích thân đến Nam Thành để giải quyết.
So với khi Diệp Cảnh Trì mớᎥ tiếp quản Diệp thị, quy mô của Diệp thị ngày nay đã lớn hơn rất nhiều, khả năng phó với rủi ro cũng không thể so sánh được.
Do đó, so với những cơn bão lớn mà anh đã trải qua trước đây thì sự kiện lần này chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi nghe trợ lý Bùi báo cáo xong, Diệp Cảnh Trì đã có phần nào hiểu rõ.
Sau khi gặp phải sự cố khẩn cấp, điều quan trọng nhất là một nhà lãnh đạo có thể ổn định lòng quân.
Mà Diệp Cảnh Trì, dường như sinh ra để dành cho vai trò này.
Sự bất an ban đầu của trợ lý Bùi khi nghe tin đã giảm bớt phần nào khi thấy Diệp Cảnh Trì vẫn sắp xếp công việc đâu ra đó.
Chương 177
Sau khi hai người nghỉ ngơi tạm thời ở sảnh chờ VIP, Diệp Cảnh Trì nhìn trợ lý Bùi, từ tốn nói: "Những gì chúng ta có thể làm đã làm hết rồi, trước tiên cứ nghỉ ngơi, phần còn lại đợi bên dưới xử lý sau."
Nghe trợ lý Bùi ngạc nhiên, sau đó gật đầu cảm kích: "Vâng, tổng giám đốc!"
Trợ lý Bùi đã theo Diệp Cảnh Trì được một thời gian không ngắn, nhưng kinh nghiệm ứng phó với sự cố khẩn cấp vẫn còn chưa đủ phong phú, lúc này không khỏi có chút bối rối.
Không ngờ, tổng giám đốc sau khi chú ý đến tâm trạng anh ấy lại không trách móc mà còn đặc biệt an ủi anh ấy một câu.
Trợ lý Bùi cảm động đến mức suýt khóc.
Anh ấy còn định nói thêm một câu cảm ơn tổng giám đốc, nhưng phát hiện điện thoại riêng của tổng giám đốc lại sáng lên.
Trợ lý Bùi lập tức hiểu ý, im lặng.
Anh ấy chắc chắn không dám tò mò về tin nhắn của tổng giám đốc.
Nhưng nhân viên của Diệp thị liên hệ với Diệp Cảnh Trì đều thông qua phần mềm nội bộ của công ty, mà Diệp Cảnh Trì thường trả lời trên máy tính bảng.
Vì đây là tin nhắn từ điện thoại cá nhân, nên có thể là gia đình hoặc bạn bè gửi.
Chính xác hơn, nhiều khả năng là... người đó.
Quả nhiên, sau khi xem nội dung tin nhắn, nụ cười không rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt vốn không biểu cảm của Diệp Cảnh Trì.
Trợ lý Bùi cảm thấy, khí chất xung quanh tổng giám đốc, dường như cũng trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
[Diệp Cảnh Trì: Em quên mất những gì em đã nói tối qua rồi sao?]
[Nguyễn Linh: ...Cái gì?]
[Diệp Cảnh Trì: Em bảo anh đừng đi, phải luôn ở trong tầm nhìn của em, không được rời đi nửa bước.]
[Diệp Cảnh Trì: Ngay cả đi vệ sinh, cũng nhất định phải đi cùng anh.]
[Nguyễn Linh: ??]
[Nguyễn Linh: Anh đang lừa em đấy à?]
[Diệp Cảnh Trì: Thật.]
[Nguyễn Linh: ...]
Bên kia im lặng một lúc, dường như đang tiêu hóa sự thật này.
Một lúc sau.
[Nguyễn Linh: Vậy anh thật sự cùng em đi vệ sinh rồi hả?]
Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng.
Trợ lý Bùi quay sang anh một lúc, rồi lập tức quay người lại 45 độ, thể hiện rằng anh ấy tuyệt đối không có ý định đọc lén tin nhắn cá nhân của sếp.
Quả nhiên anh ấy đoán đúng, tổng giám đốc Diệp đang nhắn tin với vợ mình!
Nếu không, còn ai có thể khiến tổng giám đốc Diệp nở nụ cười dịu dàng như vậy?
[Diệp Cảnh Trì: Không có.]
[Diệp Cảnh Trì: Anh khuyên nhủ em rất lâu, em mớᎥ đồng ý để tối em ở ngoài.]
[Nguyễn Linh: ...Em còn nói gì nữa không?]
[Nguyễn Linh: Không sao, anh nói thật đi! Em chịu được!]
Diệp Cảnh Trì hơi nhếch môi.
[Diệp Cảnh Trì: Em còn bảo anh hứa, không được rời xa em, từ nay về sau mỗi đêm đều phải ngủ cùng em.]
[Nguyễn Linh:…………]
[Nguyễn Linh: Anh lừa người! Em không tin, em không thể nói ra những lời như vậy!]
[Diệp Cảnh Trì: Tại sao?]
[Diệp Cảnh Trì: Trong lòng em, thực sự không muốn ở bên cạnh anh sao?]
...
Câu hỏi bất ngờ của Diệp Cảnh Trì khiến Nguyễn Linh, người đang nằm trên giường trả lời tin nhắn, sững sờ trong giây lát.
Không phải cô đang hỏi anh ư, sao lại hỏi ngược lại cô?
Nguyễn Linh nhanh chóng đánh một chữ "không" vào thanh trả lời, nhưng trước khi ngón tay ấn vào phím gửi, cô lại dừng lại.
Nhận ra sự do dự của mình, Nguyễn Linh thở dài.
Quả nhiên, đàn ông chỉ khiến tốc độ rút kiếm của cô chậm lại!
Chưa đợi cô trả lời, khung chat lại hiện ra một tin nhắn.
[Diệp Cảnh Trì: Nhưng anh đã hứa với em rồi.]
Nguyễn Linh: "..."
Nhịp tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Nguyễn Linh: "Cứu mạng! Hệ thống ơi, mau giúp tôi kiểm tra xem Diệp Cảnh Trì có bị người khác nhập hồn không!"
...
Vài phút sau, Diệp Cảnh Trì gửi tin nhắn nói rằng anh chuẩn bị lên máy bay.
Anh cũng thuận tiện nói với Nguyễn Linh là sau khi đến nơi sẽ khá bận rộn, có thể không trả lời tin nhắn kịp thời.
Nguyễn Linh trả lời một câu "được", rồi quyết định trong lòng, cả ngày hôm nay sẽ không gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì nữa.
Không thể để cho Diệp Cảnh Trì có cơ hội khiến cô hoảng sợ nữa.
Nguyễn Linh lại tiếp tục nằm trên giường chơi điện thoại một lúc.
Sau khi say rượu, cô cảm thấy cả người uể oải, may mắn là hôm nay không có việc gì cần phải gấp gáp.
Lần sau khách hàng sẽ do Phương Tiểu Dĩnh lo, hai ngày tới studio cũng không có hẹn khách hàng nào khác.
Nguyễn Linh thoải mái nằm trên giường trong mấy tiếng.
Trong thời gian này, cô lại nhớ lại một số chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nhưng đó cũng không phải là ký ức đầy đủ, chỉ là một vài đoạn không rõ ràng.
Nguyễn Linh nhớ lại, dường như tối qua Diệp Cảnh Trì đã cho cô uống nước.
Có vẻ như anh còn lấy bông tẩy trang mới cho cô, rồi cô cũng đã giải thích cho anh về việc phải dùng tẩy trang trước khi đi ngủ.
Nhưng về dấu vết trên xương quai xanh của cô thì cô không tài nào nhớ ra được.
Sau khi nằm ườn trên giường từ sáng đến trưa, Nguyễn Linh mới chịu xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang, cô đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của Diệp Hủ.
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh một lúc, ngập ngừng hỏi: "Mẹ... không sao chứ?"
Nguyễn Linh thắc mắc: "Không sao cả."
Diệp Hủ "ừm" một tiếng.
Dừng một chút, cậu lại hỏi: "Sáng nay mẹ ở trong phòng không ra ngoài, có phải... cơ thể vẫn không khỏe lắm không?"
Nguyễn Linh cong cong khóe môi: "Không. Chỉ đơn giản là không muốn động đậy, nên cứ nằm trên giường chơi điện thoại."
Thấy cô có vẻ bình thản, Diệp Hủ cũng phần nào yên tâm hơn.
Nguyễn Linh chớp mắt: "Chẳng lẽ, nãy giờ con cứ lo cho mẹ sao?”
Diệp Hủ cúi đầu: "Không."
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày: "Vậy làm sao con biết hôm nay mẹ không ra khỏi phòng?”
Diệp Hủ: "..."
Tiếng của thiếu niên ỉu xìu: "Con chỉ là tình cờ ở trong phòng khách, không nghe thấy tiếng mẹ mở cửa."
Nguyễn Linh bật cười.
Cửa nhà lại không phải là loại cửa gỗ cũ mỗi mở ra đều kêu "kẽo kẹt", đâu có tiếng động rõ ràng như vậy.
Dáng vẻ của Diệp Hủ rõ ràng là lo lắng cho cô, vì vậy mới luôn ở phòng khách chú ý động tĩnh của cô.
Nguyễn Linh: "Nếu con lo lắng cho mẹ thì cứ gõ cửa ɢọι mẹ, mẹ không ngại nằm trên ghế sofa ở phòng khách chơi điện thoại đâu."
Diệp Hủ: "..."
Cậu đảo mắt đi, sau vài giây mớᎥ đáp: "Con biết rồi."
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau ăn trưa.
Không biết ai đã dặn trước cho dì Trương, trưa nay trên bàn ăn đều là những món ăn thanh đạm, không có món cay nào như bữa tяước.
Nguyễn Linh ăn no ngủ một giấc khoảng nửa cảm thấy cả người lại tràn đầy sức sống.
Đầu không còn đau nữa, cơ thể mệt mỏi cũng tan biến hết.
Diệp Hủ hỏi Nguyễn Linh, buổi chiều định làm gì.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, hỏi: "Con còn nhớ không, mấy hôm trước bố con cho mẹ hai mươi nghìn tiền lì xì đấy? À không, không đúng ——"
Cô sửa lại: "Là cho hai đứa mình, nhưng con chỉ được hai trăm mấy."
Diệp Hủ: "..."
Lần đầu tiên cậu xui xẻo như vậy, vì vậy nhớ rất rõ.
Nguyễn Linh: "Lúc đó mẹ nói, đợi lần sau bố con đi công tác thì sẽ dùng tiền lì xì của bố con để dẫn con đi chơi. Bây giờ không phải là vừa đúng lúc sao? Chiều nay chúng ta đi ——"
Diệp Hủ: "Không được."
Nguyễn Linh nhướng "Cái gì không được?"
Diệp Hủ: "..."
Im lặng một lúc, Diệp Hủ lên tiếng: nay mẹ còn nói, đầu mẹ rất đau."
Nguyễn Linh: "Rõ ràng mẹ nói là hơi đau bây giờ đã đỡ rồi."
Diệp Hủ: "..."
"Nhưng nói chung thì bây giờ đi chơi không tốt lắm."
Nguyễn Linh: "Nếu mẹ nhất quyết muốn đi thì sao?"
Diệp Hủ cúi đầu không
Im lặng vài giây, cậu hỏi: "...Mẹ muốn đi đâu?"
Nguyễn Linh: "..."
Cậu thỏa hiệp nhanh hơn cô tưởng tượng.
Thực ra, ban đầu Nguyễn Linh muốn nói là đi công viên giải trí.
Là một phụ huynh chưa thực sự nuôi con, khi nói đến việc đưa con đi chơi, phản ứng đầu tiên cô là nơi này.
Chủ yếu là bản thân Nguyễn Linh rất muốn chơi.
Nhưng nghĩ lại, sau khi say rượu mà chơi những trò chơi quá mạo hiểm, có vẻ cũng không tốt cho sức khỏe.
Nguyễn Linh luôn thích những trò chơi mạo hiểm, nếu chỉ chơi vòng đu quay, xe đụng nhau gì đó, thì không chơi còn hơn.
Cô lên tiếng: "Thôi, hôm nay không đi nữa."
Nói xong, biểu cảm của Diệp Hủ rõ ràng sáng bừng.
Nguyễn Linh nhịn cười: "Nhưng phải tính là con nợ mẹ một lần, lần sau có thời gian, con phải dẫn mẹ đi công viên giải trí chơi."
Diệp Hủ không chút suy nghĩ mà đồng ý: "Được."
Nguyễn Linh xoa cằm: "Nhưng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối."
Diệp Hủ khẽ sững sờ: "Tiếc
Chương 178
Nguyễn Linh nghiêm túc: "Bố con khó khăn lắm mớᎥ đi công tác một chuyến, mà hai chúng ta không thể hoàn toàn bung xõa, quẩy một trận.”
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên hiện đang rất muốn biết, nếu Diệp Cảnh Trì biết Nguyễn Linh dùng ba chữ "khó khăn lắm" để hình dung anh đi công tác thì anh sẽ phản ứng như thế nào.
Nguyễn Linh suy nghĩ một "Chỉ có hai chúng ta thì cũng không vui, hay là… gọi thêm mấy người nữa, quẩy ở nhà?"
...
Nguyễn Linh đã gửi tin nhắn trong nhóm "Phân đội nhỏ lẩu uyên ương".
[Nguyễn Linh: Hôm nay mấy đứa có thời gian không? Đến chơi đi? @ all]
[Nguyễn Linh: Phòng trò chơi còn nhiều thứ để chơi lắm, trước Diệp Hủ bị sốt, chưa có cơ hội thử]
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại bổ sung.
[Nguyễn Linh: Yên tâm, chú của các cháu đi công tác rồi, hôm nay không về nhà]
Cậu thiếu niên đang nhìn Nguyễn Linh gửi tin nhắn: "..."
Cậu cảm thấy câu này, có gì đó lạ lạ?
Không đầy nửa phút, nhóm đã trở nên sôi nổi.
[Trần Tùng Dương: Được ạ!]
[Trần Tùng Dương: @Tô Quân Nhược, @Kiều Nguyệt, các cậu cũng cùng đi nhé! Kiều Nguyệt cậu chưa đến nhà Hủ ca bao giờ đúng không, nhà cậu ấy rất vui đấy!]
[Tô Quân Nhược: Được]
[Tô Quân Nhược: @Trần Tùng Dương, tôi không phải trả lời cậu, tôi đang trả lời cô]
[Tô Quân Nhược: Kiều Nguyệt cậu cũng cùng đi chứ? Tớ với cậu đi cùng nhau là tiện nhất, tớ có thể đưa cậu đi cùng]
[Kiều Nguyệt: Được, vậy bây giờ tớ thu dọn đồ]
[Trần Tùng Dương: Có mấy anh bạn đang ở nhà tớ cùng chơi game, đợi tớ chơi xong trận này, chắc tầm nửa tiếng nữa là xuất phát]
[Nguyễn Linh: Hay cháu gọi mấy người bạn của cháu đến cùng đi?]
[Nguyễn Linh: Vừa hay có mấy trò boardgame cần nhiều người mớᎥ chơi được, cô muốn thử]
[Trần Tùng Dương: Cũng được đó!! Thật không ạ?]
[Nguyễn Linh: Ừ, Diệp Hủ cũng đồng ý rồi, phải không?]
Vừa đánh xong dòng chữ này, Nguyễn Linh dùng khuỷu tay chọc chọc vào cánh tay của Diệp Hủ ở bên cạnh.
Diệp Hủ: "..."
[Diệp Hủ: Ừ.]
[Trần Tùng Dương: Được! Hihi!]
[Nguyễn Linh: Quân Nhược, Kiều Nguyệt, các cháu cũng có thể mang bạn bè đến nhé, cứ coi như là liên hoan trước khi khai giảng đi!]
……
Chỉ trong vài phút, một buổi tụ tập bất chợt đã được tổ chức.
Việc đột nhiên có nhiều người đến nhà như vậy cũng không tiện cho dì Trương, khi phải tăng thêm khối lượng công việc.
Nguyễn Linh bèn quyết định cho dì Trương nghỉ nấu ăn tối nay, rồi nhờ quản gia đặt dịch vụ giao hàng từ nhà hàng gần đó tới.
Nửa tiếng sau, bạn bè của Diệp Hủ lần lượt đến.
Ngoài ba người ban đầu, còn có bốn học sinh trung học do Trần Tùng Dương mang theo, cùng với hai người bạn của Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt.
Nhà bỗng chốc có thêm gần mười người, trở nên náo nhiệt ngay lập tức.
Thường ngày Diệp Hủ giao lưu với bạn bè trong lớp rất ít, nhưng chủ yếu là do Diệp Hủ vốn thích sống khép kín, ít nói.
Giờ đây Diệp Hủ chủ động mời gọi, cộng thêm Trần Tùng Dương khuấy động không khí, đám thiếu niên mới lớn dễ dàng hòa đồng với nhau hơn.
Nguyễn Linh lấy những boardgame đã phủ bụi trong tủ ra, một nhóm người bắt đầu chơi vui vẻ.
Tiếng cười nói vui vẻ vang lên liên tục trong phòng trò chơi.
...
Buổi tối 9 giờ.
Nguyễn Linh ngồi trên ghế sofa ăn khoai tây chiên, cách đó không xa, những học sinh trung học một nửa đang chơi bài, một nửa thì đang hát karaoke.
Diệp Hủ mang một ly nước ấm qua: "Uống chút nước đi."
Nguyễn Linh nhận lấy, uống một ngụm, hỏi cậu: "Tình hình thế nào?"
Khóe miệng Diệp Hủ khẽ cong lên: "Ba ván đều thắng."
Dù có trưởng thành đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, sau khi liên tiếp thắng vài ván bài, Diệp Hủ trông có vẻ rất vui.
Nguyễn Linh nhìn cậu bằng ánh mắt tán th̵ưởng: "Không tệ, không hổ là con của mẹ, tiểu thần bài."
Diệp Hủ không nhịn được cười, cũng không biết cô lấy những biệt danh kỳ lạ đó ở đâu ra.
Nguyễn Linh còn định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nói với Diệp Hủ: "Bố con gọi."
Diệp Hủ hơi sửng sốt: "Vậy con bảo họ nhỏ tiếng lại nhé?"
Nguyễn Linh vẫy tay: "Không cần, mẹ ra ngoài nghe là được rồi."
Nói rồi cô đứng dậy, đi đến hành lang ngoài phòng trò chơi.
Diệp Cảnh Trì là gọi video.
Sau khi Nguyễn Linh nghe máy, nhìn thấy màn hình bên kia là hình ảnh khách sạn của Diệp Cảnh Trì.
Giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Trì vang lên trong tai nghe: "Linh Linh?"
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên, Diệp Cảnh Trì gọi cô như vậy qua điện thoại.
Giọng nói nam tính và dễ chịu của người đàn ông vang vọng qua điện thoại, kết hợp với hai chữ này, khiến trái tim của Nguyễn Linh hơi rung lên.
Nguyễn Linh: "Anh đã xong việc rồi à?"
Diệp Cảnh Trì: "Ừ, họp cả ngày, giờ mới đến khách sạn."
Tạm dừng một chút, anh lại nói: "Sau khi lên máy bay, em không gửi tin nhắn cho anh nữa."
Nguyễn Linh bật cười.
Cô không biết, từ bao giờ Diệp Cảnh Trì lại có thêm thuộc tính "dính người" này?
Nguyễn Linh: "Không phải anh đang bận rộn với công việc à? Em không muốn làm phiền anh."
Diệp Cảnh Trì: "Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Đầu vẫn còn đau à?"
Nguyễn Linh: "Không đau, đã hoàn toàn khỏi rồi."
"Vậy là tốt." Diệp Cảnh Trì khẽ nói: “Đang làm gì đó?"
Nguyễn Linh hơi do dự một chút, không biết phải diễn tả tình hình hiện tại như thế nào.
Sau đó cô thấy, dường như Diệp Cảnh Trì hơi nhíu mày, biểu cảm có chút do dự.
Nguyễn Linh chớp mắt.
Cô suýt quên mất, tai của Diệp Cảnh Trì rất thính.
Trong phòng trò chơi, có lẽ mấy cậu học sinh trung học vừa thắng bài, đang hò hét ăn mừng.
Giọng của mấy cậu nam sinh đều có thể sánh ngang với Trần Tùng Dương, tiếng ồn từ phòng trò chơi vọng ra rất rõ ràng, chắc chắn Diệp Cảnh Trì cũng nghe thấy.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Có phải anh muốn hỏi, trong nhà còn có ai không?"
Nguyễn Linh quay camera sau, đi vào phòng trò chơi để livestream "hiện trường tụ họp của học sinh trung học" cho Diệp Cảnh Trì xem.
Đối diện với phòng trò chơi là một số nam sinh trung học đang đánh bài, trong đó có nam sinh phát ra tiếng hoan hô.
Mấy người thắng cuộc làm động tác khoa trương, đầy vẻ hớn hở, cơ thể tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Mặt khác là hai nam hai nữ đang hát, Trần Tùng Dương ở trong đó đảm nhậ̵n vai trò khuấy động không khí, cũng náo nhiệt ầm ĩ.
Trong khi livestream, Nguyễn Linh cũng quan sát biểu cảm của Diệp Cảnh Trì.
Tuy nhiên, sau vẻ ngạc nhiên ban đầu, Diệp Cảnh Trì nhanh chóng lấy vẻ bình tĩnh, thậm chí còn bình thản trò chuyện với cô.
"Những người này là bạn của Tiểu Hủ sao?" Diệp Cảnh Trì hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Trước đây hình như chưa từng gặp."
Nguyễn Linh: "Đều là Trần Tùng Dương gọi tới, nhưng có vẻ Tiểu Hủ cũng quen chúng, có lẽ là cùng lớp."
Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng: "Em cũng chơi với chúng à?"
Nguyễn Linh trả lời: "Vừa rồi chơi board game một lúc. Lại đánh vài ván bài."
Diệp Cảnh Trì ấm áp nói: "Vậy chơi vui không?"
Nguyễn Linh: "Vui lắm."
Diệp Cảnh Trì lại hỏi: "Có uống rượu không?"
Nguyễn Linh: "Tất nhiên là không, em sẽ không dẫn dụ trẻ con."
Cô đã gọi người thu dọn rượu ở nhà trước, mọi người đều chỉ uống nước ngọt.
Nếu một nhóm thanh thiếu niên uống rượu ở nhà, mà có gì xảy ra, Nguyễn Linh không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.
Diệp Cảnh Trì: "Vậy là tốt."
……
Sau khi đi vòng quanh phòng trò chơi, Nguyễn Linh lại quay trở lại hành lang.
Cô đi đến phòng khách nhỏ trên tầng hai, ngồi xuống ghế sofa, chuyển camera mặt trước.
Nguyễn Linh ban đầu định trêu chọc Diệp Cảnh Trì, cho anh xem những nam sinh trung học trẻ trung đẹp trai để anh cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng bây giờ cô lại thấy mình hơi thừa thãi, Diệp Cảnh Trì hẳn cũng giống cô, nhìn những cậu bé trung học ấy cũng giống như nhìn trẻ con vậy.
Hơn nữa, với một người như Diệp Cảnh Trì, từ "tự ti" có lẽ chưa bao giờ tồn tại.
Anh chỉ cần đứng ở đó, hào quang đã đủ để che lấp tất cả những người khác.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Nguyễn Linh bĩu môi.
Diệp Cảnh Trì nhạy bén nhận ra biểu cảm của cô, bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Linh thành thật nói: "Ban đầu định làm cho anh ghen tị, bây giờ xem ra là em nghĩ nhiều rồi."
Trong ánh mắt của Diệp Cảnh Trì hiện lên ý cười.
"Anh thực sự có chút ghen tị." Anh nói.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Ghen tị cái gì?"
Ghen tị chúng đang trong tuổi chín muồi, có tương lai rộng mở?
Diệp Cảnh Trì: "Ghen tị chúng đang ở bên cạnh em, có thể nhìn thấy em bất cứ lúc nào."
Nguyễn Linh: "..."
Cô trừng mắt: "Diệp Cảnh Trì! Anh học được mấy câu tình cảm sến súa này ở đâu vậy, chẳng giống anh chút nào!"
Còn việc cô vì câu nói đó mà tim đập nhanh trong giây lát, Nguyễn Linh tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu.
Diệp Cảnh Trì bật cười.
Giọng cười của người đàn ông rất hay, khiến Nguyễn Linh tim đập lại càng thêm bất ổn.
Khi anh cười xong, hai người đột nhiên rơi vào im lặng trong chốc lát.
Diệp Cảnh Trì chỉ nhìn cô như vậy, ánh mắt dịu dàng, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Nguyễn Linh không nhịn được trước: "Anh sao vậy? Sao cứ nhìn em thế?"
Diệp Cảnh Trì khẽ nhếch môi: "Chỉ là muốn yên tĩnh nhìn em một lúc."
Bên ngoài ồn ào, giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Trì dường như có một loại xuyên thấu đặc biệt, từng chữ một rõ ràng truyền vào tai cô.
Trong lòng Nguyễn Linh rung động.
Cô nhận ra, bên trong giọng nói ôn hòa và ổn định của Diệp Cảnh Trì, dường như còn có một chút mệt mỏi khó nhận thấy.
Nguyễn Linh bất giác nói: "Hôm nay anh... có phải rất mệt không?"
Nói ra lời này, Nguyễn Linh mớᎥ phát hiện, bây giờ cô cũng có chút khác biệt.
Trong những mối quan hệ thân thiết trước đây, Nguyễn Linh chưa bao giờ là kiểu người dịu dàng, khéo ăn khéo nói.
Mà đặt ở một tháng trước, Nguyễn Linh cũng tuyệt đối sẽ không dám "không biết lượng sức mình" mà hỏi Diệp Cảnh Trì có mệt không.
Anh là người nắm quyền Diệp thị, suốt quãng đường đi qua không biết bao nhiêu sóng gió, lại còn thiếu mấy câu an ủi đơn giản của cô sao.
Nhưng lúc này, những lời quan tâm không cần suy nghĩ cứ thế mà thốt ra.
Quả nhiên, Diệp Cảnh Trì cũng hơi ngạc nhiên.
Lông mày anh khẽ nhướng, sau đó ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhếch môi: "Ừ, có một chút."
Nguyễn Linh: "Chuyện có nghiêm trọng không?"
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích với cô: "Cũng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là hành vi của đối phương không phù hợp với lẽ thường, có thể là có người đứng sau thao túng, nên hơi rắc rối."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng.
Diệp Cảnh Trì lại nhẹ nhàng nói: "Nhưng cũng không sao, cũng chỉ là hơi rắc rối một chút thôi, ngày mai chắc là sẽ xử lý xong."
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Linh hỏi: "Vậy hay là hôm nay anh đi nghỉ sớm đi.”
Quả nhiên nói chuyện khéo léo không dễ chút nào, Nguyễn Linh cảm thấy mình có hỏi tiếp nữa, chắc cũng không giúp được gì cho Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì cười: "Vội vàng muốn cúp máy của anh vậy sao?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Em là thấy không giúp được gì cho anh, còn không bằng để anh đi ngủ sớm, cho lại sức."
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: "Ai nói em không giúp được gì?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Cái gì?"
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc nói: "Cho anh nhìn em thêm, là sẽ không còn mệt mỏi nữa.”
Nguyễn Linh: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận