Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường
Chương 187
Chương 187
Cô hỏi: "Là vì em sao?”
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu.
Nguyễn Linh thừa nhận, cô có chút rung động.
Nghĩ đến tối hôm qua dáng vẻ mệt mỏi mắt đầy tơ máu của Diệp Cảnh Trì, chỉ là vì sớm chạy về Bắc thành để gặp cô, rất khó để không xúc động.
Chỉ là suy nghĩ một chút, Nguyễn Linh còn nói: "Nhưng em vẫn luôn ở nhà mà. Chỉ là không gặp em thêm một ngày thôi, việc gì phải gấp gáp như vậy.”
Diệp Cảnh không đáp, im lặng đứng dậy, đi tới bên cạnh cô.
Tay anh dịu dàng nắm lấy tay cô: "Thắt lưng rất đau sao? Anh giúp em xoa bóp nhé?”
Nguyễn Linh ngẩn ra, ý thức được mình bởi vì đau nhức, lúc nói chuyện với anh thức lấy tay chống đỡ thắt lưng của mình.
Cô nhịn không được trừng mắt nhìn anh: "Đều tại anh.”
Diệp Cảnh Trì cười khẽ, coi ba chữ này là đồng ý.
Anh đưα tay xoa thắt lưng cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngay từ đầu Nguyễn Linh còn có chút bất mãn nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Trì.
Theo động tác mát xa của anh, cô dần dần thả lỏng, thoải mái than thở một tiếng.
Luận sự thì tay nghề của Diệp Cảnh Trì cũng không tệ.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn chưa quên đề tài vừa rồi.
Nguyễn Linh vừa hưởng thụ sự phục vụ của Diệp Cảnh Trì, vừa hoài nghi nhìn anh: "Anh vội vã chạy về như vậy, không phải là vì... Làm chuyện đó chứ?"
Bàn tay Diệp Cảnh Trì vẫn không ngừng, nghe vậy lẳng lặng nhìn cô: "Chuyện gì?”
Nguyễn Linh: "......”
Cô gằn từng chữ một: “Diệp Trì!”
Diệp Cảnh Trì khẽ cười, lồng ngực khẽ rung.
Một lúc lâu, anh nói: “Em nói đúng một nửa.”
Nguyễn Linh: “Cái gì?”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: “ Anh trở về chỉ vì rất muốn gặp em.”
Anh nói rất nghiêm túc, khiến lòng cô rung động.
Nguyễn Linh: “Tại sao?”
Diệp Cảnh Trì cười: “Chỉ là rất nhớ em, không được sao?”
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì vài giây.
Cô hỏi: “Lần này anh đi công tác… có phải xảy ra chuyện gì không hay?”
Nguyễn Linh nhớ lại, trước đó khi đi đón Diệp Cảnh Trì ở sân bay, cô đã cảm thấy anh có vẻ hơi khác.
Cô cũng không thể nói rõ, chỉ có một cảm giác: Lúc đó trên người Diệp Cảnh Trì, dường như có một loại cảm giác yếu đuối mà thường ngày khó thấy.
Đặc biệt là khi anh ôm chặt lấy cô, dường như sợ cô đột nhiên biến mất.
Trong mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên một tia ngạc nhiên.
Anh im lặng một giây: “Thực ra cũng không có gì…”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Vậy chắc chắn là có chuyện.”
Diệp Cảnh Trì: “……”
Anh thở dài một cách bất lực.
Diệp Cảnh Trì chậm rãi mở miệng: “Tối hôm đó video call với em, anh cũng đã nói chuyện hủy hợp đồng lần này có gì đó lạ, có thể là có người thao túng phía sau.”
Nguyễn Linh gật đầu: “Em nhớ.”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì bình thản: “Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng xác nhưng dựa trên thông tin đã có, danh tính của kẻ đứng sau đã có thể đoán được đại khái.”
Nguyễn Linh cau mày: “Là ai? Anh có quen không?”
Diệp Cảnh Trì cúi đầu: “Em cũng gặp rồi, là bạn đại học của anh và Vân Phàm. Hôm đó họp mặt cậu ta cũng có mặt, lúc đó bọn anh còn nói về cuộc đấu thầu này.”
Nguyễn Linh mở to mắt ra.
Buổi họp mặt bạn bè của Diệp Cảnh Trì mới qua chưa lâu, cô vẫn nhớ rất rõ.
Ngoài hai cặp vợ chồng đến tham gia đột xuất rồi rời đi sớm, những người còn lại đều là bạn bè của Diệp Cảnh Trì thời đại học.
Khi Diệp Cảnh Trì trò chuyện với những người đó, rõ ràng trông rất thoải mái, thần thái cũng không có cảm giác xa cách như ở những dịp xã giao khác.
Có thể thấy mối quan hệ giữa họ thực sự rất tốt, không phải loại bạn bè bình thường chỉ gặp nhau lúc vui chơi, mà là những người luôn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp.
Nguyễn Linh ngạc nhiên: “Vậy… là bạn của các anh, khiến các công ty khác hủy hợp đồng với Diệp thị sao?”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì đều đều, không thể nghe ra quá nhiều cảm xúc: “Không đơn giản như vậy, nhưng em có thể hiểu đại khái là thế.”
Nguyễn Linh thốt lên: “Tại sao?”
Lời vừa nói ra, cô lại thấy câu hỏi này thừa thãi.
Có thể khiến đối phương không tiếc tình nghĩa bao năm, chỉ có hai chữ: Lợi ích.
Quả nhiên, Diệp Cảnh Trì khẽ nói: “Nếu lần này thể trúng thầu, quy mô kinh doanh bên cậu ta ít nhất cũng có thể mở rộng gấp đôi.”
Nguyễn Linh im lặng một lúc.
Vậy nên, sự khác thường của Diệp Cảnh Trì tối qua, ngoài việc thiếu ngủ và mệt mỏi do đi công tác liên tục, còn có nguyên nhân bị bạn bè phản bội sao?
Nguyễn Linh vẫn đang suy nghĩ.
Diệp Cảnh Trì lại đột nhiên mỉm cười: “Sao vậy? Có phải đang nghĩ cách an ủi anh không?”
Nguyễn Linh: “...”
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: “Hay để anh ôm một cái?”
Chân mày của người đàn ông đã giãn ra, không còn thấy vẻ mệt mỏi của ngày hôm qua.
Anh dường như luôn nắm mọi thứ trong tay, hầu như không có lúc nào cảm thấy hoang mang và bất an.
Cho dù chuyện này mớᎥ xảy ra cách đây không lâu, nhưng lúc này khi nói chuyện với Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì vẫn rất bình tĩnh.
Cảm giác yếu đuối khó thấy được của tối qua, dường như chỉ là ảo giác của cô.
Nguyễn Linh nhìn anh vài giây, hiếm khi ngoan ngoãn tiến lại gần anh một chút.
Diệp Cảnh Trì cau mày.
Rồi anh đột nhiên cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nụ hôn này không giống những nụ hôn nồng nhiệt trước đó, không có chút hương vị sắc dục nào.
Trước khi Nguyễn Linh kịp thể hiện sự ngạc nhiên, Diệp Cảnh Trì đã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lâu sau, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Linh Linh?”
Nguyễn Linh dựa vào ngực Diệp Cảnh Trì: “Sao?”
“Không có gì.” Anh thì thầm bên tai cô: “Chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa, em thật sự đang ở trong vòng tay anh, được anh ôm.”
Nguyễn Linh không nhịn được cười.
“Diệp Cảnh Trì.” Cô chậm rãi gọi tên anh: “Một người như anh, cũng sẽ có lúc cảm thấy bất an sao?”
Lại im lặng hồi lâu.
Lúc sau, giọng nói của Diệp Cảnh Trì mớᎥ như từ rất xa vọng lại. Anh thở dài một tiếng: “Tất nhiên rồi.” Đặc biệt là sau khi gặp cô.
...
Nguyễn Linh dựa vào vòng tay Diệp Cảnh Trì một lúc, mớᎥ phát hiện dạ dày mình đã trống rỗng. Vào thời điểm này, nhà bếp hẳn đã chuẩn bị xong bữa trưa. Lúc nãy Diệp Cảnh Trì đã giúp Nguyễn Linh xoa bóp eo, khiến cho cơn đau nhức ở eo của cô dịu bớt một chút. Nhưng chân cô vẫn mềm nhũn.
Đứng trước cầu thang, Nguyễn Linh do dự một lúc, rồi đưa tay nắm lấy tay vịn cầu thang. Có tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau.
Nguyễn Linh tức giận quay đầu lại: “Anh còn dám cười! Nếu không phải vì anh, sao em lại thành ra thế này?”
“Xin lỗi.” Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc nói: “Hay là anh bế em xuống?”
Nguyễn Linh: “… Không cần!”
Bây giờ trong nhà có không ít người giúp việc, nếu để họ nhìn thấy, chẳng phải mọi người đều biết cô đã xảy ra chuyện gì sao? Mặc dù cô và Diệp Cảnh Trì là vợ chồng, làm chuyện đó hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nhưng chuyện chân mềm đến mức xuống cầu thang còn phải nhờ người bế, Nguyễn Linh vẫn cảm thấy hơi khoa trương.
Diệp Cảnh Trì có lẽ đã đoán được suy nghĩ của cô, không nói gì, chỉ hờ hững nhìn ngực cô.
Nguyễn Linh theo ánh mắt anh nhìn xuống, sau đó hít một hơi thật sâu, con ngươi run rẩy. Trước đó cô không chú ý, ngực cô lại có thêm mấy vết nữa? Hơn nữa so với vết trước đó mà cô cho Diệp Cảnh Trì xem, vết này còn đỏ và rõ ràng hơn. Bất kỳ người trưởng thành nào có chút kiến thức đều sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Linh hít sâu một hơi, trong ánh mắt Diệp Cảnh Trì ẩn chứa ý cười, cô nhìn chằm chằm anh rồi nói: “Anh nghĩ cách đi!”
Chương 188
Muốn che dấu hôn trên người, cách đơn giản chính là dùng kem che điểm, hoặc là dùng quần áo che chắn.
Cho dù Diệp Cảnh Trì có thần thông quảng đại đi nữa, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Nguyễn Linh tìm trong tủ quần áo một chiếc váy có cổ áo che được xương quai xanh, rồi nhìn Diệp Cảnh Trì: "Em muốn thay quần áo, anh quay lưng lại đi.”
Đuôi lông mày của Diệp Cảnh Trì hơi nhướng lên.
Nguyễn Linh trừng anh.
Nếu anh dám nói câu gì đó như "Dù sao cũng không phải chưa xem qua", vậy hiện tại cô sẽ lập tức đổi anh ra ngoài, tuyệt đối không nương tay.
Không biết có phải Diệp Cảnh Trì từ trong ánh mắt của cô, nhìn ra ý tứ "uy hiếp" hay không.
Tóm lại anh chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì, chậm rãi xoay người.
Nguyễn Linh nói một câu coi như thức thời ở trong lòng, rồi ngồi trên giường thay quầnáo.
Trước khi cởi váy ngủ trên người, cô liếc Diệp Cảnh Trì một cái.
Anh nghiêm chỉnh đứng sau lưng cô, bóng lưng thon dài cao ngất.
Áo ngủ kiểu dáng đơn giản trên người anh, cũng có cảm giác như người mẫu lồng kính.
Nguyễn Linh có chút yên tâm, cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.
Diệp Cảnh Trì đường đường là tổng giám đốc một công ty, không đến mức nhìn lén.
Cô cởi váy trên người ra.
Sáng nay lúc tắm rửa trong phòng tắm, cả người Nguyễn Linh đã bị Diệp Cảnh Trì giày vò đến kiệt sức, đương nhiên cũng không có sức lực chú ý xem trên người mình bị lưu lại dấu vết gì.
Hiện tại có thời gian nhìn kỹ, Nguyễn Linh thiếu chút nữa hít vào một hơi.
Cô không nhịn được muốn mắng Diệp Cảnh Trì một câu, nhưng nghĩ đến việc mình lúc này không mặc quần áo, lại nhịn lại.
Có lẽ là nghe thấy hơi thở của cô không ổn định, Diệp Cảnh Trì mở miệng hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Linh không vui trả lời: "Không có gì, chỉ là đang xem chuyện tốt anh làm thôi!"
Mặc dù đang chất vấn, nhưng vì cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi kiệt sức, giọng điệu nói ra vẫn có chút mềm yếu mệt mỏi, nghe như đang hờn dỗi vậy.
Diệp Cảnh Trì hơi khựng lại.
Chuyện hoang đường sáng nay, lại ùa về trong đầu.
Diệp Cảnh Trì bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng, ho nhẹ một tiếng.
Mắt không nhìn thấy, thính giác lại trở nên nhạy bén hơn.
Trong không khí truyền tiếng vải ma sát, hẳn là cô đang thay chiếc váy mớᎥ.
Diệp Cảnh Trì chậm rãi thở ra một hơi.
Cuối cùng, tiếng ma sát sau lưng dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Nguyễn Linh vẫn chưa gọi anh.
Diệp Cảnh Trì không nhịn được hỏi: "Xong rồi à?"
phía sau truyền đến giọng nói mang chút oán trách của Nguyễn "Xong rồi, chỉ là... cổ áo hơi bó."
Nguyễn Linh bình thường thích mặc áo hai dây hoặc áo cổ thấp, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Chiếc váy cổ cao như thế này ở trong tủ không cô cũng không hay mặc.
Nguyễn Linh nhớ lại cách đây nửa tháng cô đã mặc qua chiếc váy này một lần, nhưng lúc đó cũng không cảm thấy quá bó, không biết bây giờ làm sao nữa.
Giọng Diệp Cảnh Trì rất trầm: "Cần anh giúp gì không?"
Nguyễn Linh nhìn anh cái: "Anh đợi em một chút."
Diệp Cảnh Trì: "Được."
Nguyễn Linh đứng dậy, đi đến gương trong phòng tắm, nghiêng đầu quan sát.
Da thịt sau gáy cô dường như trở nên nhạy cảm hơn nhiều, chỉ cần hơi kéo cổ áo một chút, nhãn mác trên đó đã khiến cô khó chịu.
Liệu có phải do sáng nay Diệp Cảnh Trì hôn ở đây của cô nhiều lần quá không?
Diệp Cảnh Trì dường như rất thích hôn cổ cô, đặc biệt là khi đang động tình, anh luôn đặt nhiều nụ hôn lên cổ cô.
Nhận ra mình lại vô thức bắt đầu nhớ lại những hình ảnh lúc đó, Nguyễn Linh không được đỏ mặt.
Nguyễn Linh mở vòi nước , dùng tay hứng một ít nước lạnh, đặt lòng bàn tay lên má để hạ nhiệt.
Suy nghĩ lại một lần nữa.
Kỹ năng hôn của Diệp Cảnh Trì đã ngày càng thành thạo, mỗi lần hôn ở cổ cô, anh luôn mang đến một chuỗi cảm giác tê dại.
Vì vậy ... cô cũng rất thích.
Dẫu sao, phải có cảm giác vui thích xen lẫn, mớᎥ có thể mang lại trải nghiệm tuyệt vời nhất được.
...
Nguyễn Linh đột nhiên lắc mạnh thật đầu.
Cô đɑng nghĩ gì thế!
Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Linh niệm vài câu "tỉnh táo lại", rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Diệp Cảnh Trì vẫn đang đợi cô.
Nguyễn Linh: "Cái nhãn mác này hình như có thể xé được, anh giúp em xem thử được không?"
Cô không muốn phải cởi váy ra một lần nữa.
Diệp Cảnh Trì: "Được."
Nguyễn Linh quay người lại, quay lưng về phía anh: "Anh nhẹ tay chút."
Diệp Cảnh Trì "ừm" một tiếng, đi đến phía sau cô, bàn tay ấm áp đặt lên vai cô.
Diệp Cảnh Trì cao lớn, nên động tác này làm rất dễ dàng.
Anh nói: "Đừng nhúc nhích."
Nguyễn Linh: "Em biết rồi."
Trước tiên Diệp Cảnh Trì quan sát một vài giây.
Sau đó nhanh chóng xé nhãn mác xuống.
Rồi hỏi cô: "Đỡ hơn chưa?"
Nguyễn Linh cử động vai một chút để cảm nhận, gật đầu: "Đỡ hơn rồi."
Cô lại quay sang, hỏi Diệp Cảnh Trì: "Bây giờ còn rõ lắm không?"
Mới vừa rồi Nguyễn Linh đã soi gương, nhưng để phòng ngừa, cô vẫn muốn xác nhận lại với Diệp Cảnh Trì một lần nữa.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì dừng lại trên cổ cô một lúc.
Đúng lúc Nguyễn Linh chuẩn bị nghi ngờ anh có ý đồ gì khác, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng lên tiếng: "Không nhìn thấy."
Hầu hết các dấu hôn đều nằm dưới xương quai xanh của cô, sau khi cô thay quần áo đã che được bảy tám phần.
Còn những vết đỏ trên cổ, không nhìn kỹ thì cũng không quá rõ ràng.
Thôi thì hôm nay không cần ra ngoài, hơn nữa Nguyễn Linh lại không thích cảm giác có mỹ phẩm trên cổ, nên cô cứ mặc kệ vậy đi.
Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề, hai người đi phòng ăn để ăn cơm.
Hệ thống bỗng lên tiếng, khi nhìn thấy vết hôn trên cổ Nguyễn Linh thì kinh ngạc: [Tối qua hai ngườι đã làm gì vậy!]
Nguyễn Linh sửa lại: [Không phải tối qua, là sáng nay.]
Hệ thống càng thêm kinh ngạc: [Sáng nay cô đã dậy rồi? Vậy tại sao tôi vẫn bị chặn cho đến giờ?]
Nguyễn Linh nói với ý vị sâu xa: [Cậu đoán xem?]
Hệ thống: [……]
Thôi được, là lỗi của nó, là nó quá ngây thơ.
Vậy bây giờ, cốt truyện đang đi theo con đường không lối về rồi đúng không?
Tại sao mẹ kế phản diện và bố của nam chính lại tiến xa đến mức này?
Hệ thống trăm mối nan giải, lặng lẽ quay về tự kỉ.
...
Ăn trưa xong, Nguyễn Linh nhớ đến chiếc bánh mà Diệp Cảnh Trì mang về.
Hôm qua về nhà muộn, bánh để trong tủ lạnh vẫn chưa kịp ăn.
Nguyễn Linh lấy bánh ra, ngồi trên ghế sofa thưởng thức.
Diệp Cảnh Trì ngồi cạnh cô.
Nguyễn Linh đưα một miếng bánh có kem vào miệng, rồi sau đó nhắm mắt đầy thỏa mãn.
Cửa hàng này cô đã thấy từ lâu trên mạng xã hội, chỉ là chưa có cơ hội thử.
Mùi vị quả nhiên không làm cô thất vọng.
Nguyễn Linh lại ăn một miếng nữa, sau đó liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô hỏi: "Hôm nay anh thật sự không có việc gì quan trọng phải làm sao?"
Bình thường ngay cả ngày cuối tuần không đi công ty, Diệp Cảnh Trì cũng luôn thỉnh thoảng trả lời email, hoặc ở trong phòng sách xem chút gì đó gì.
Bây giờ ban ngày ban mặt, Diệp Cảnh Trì cứ như vậy ngồi bên cạnh cô nhìn cô ăn bánh, ít nhiều Nguyễn Linh có chút không quen.
Chương 189
Người ta nói, người như Diệp Cảnh Trì một phút đã có giá mấy trăm triệu, khiến Nguyễn Linh có cảm giác mình đã lãng phí rất nhiều tiền.
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Hôm nay việc quan trọng nhất, chính là ở bên cạnh em."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Vậy anh có muốn ăn một miếng không?"
Diệp Cảnh Trì cười: "Em nỡ không?"
Nguyễn Linh lộ vẻ mặt nghiêm túc: "Vốn dĩ là anh tự mua về mà, cho anh nếm một miếng cũng là lẽ đương nhiên."
Nói rồi, Nguyễn Linh cầm thìa nâng lên một miếng bánh nhỏ, đứ đến miệng Diệp Cảnh Trì.
Trong mắt Diệp Cảnh Trì ánh lên kinh ngạc.
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày: "Sao vậy? Hiếm khi em hào phóng, mà tổng giám đốc Diệp không biết ơn sao?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Một lúc sau, anh có chút không tự nhiên mà ăn hết miếng bánh cô đưa cho.
Nguyễn Linh bị động tác hơi ngượng ngùng của Diệp Cảnh Trì chọc cười: "Chỉ là cho anh một miếng bánh thôi, sao anh còn ngại ngùng thế?"
Làm những chuyện quá đáng khác thì lại không thấy anh xấu hổ.
Diệp Cảnh Trì khẽ mím môi: "Xin lỗi, không quen."
Nguyễn Linh nhướng mày, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì bị cô nhìn chằm chằm vài giây, giọng trầm thấp hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh chớp mắt, chỉ vào khóe môi anh: "Dính một chút ở đây."
Dừng một chút, Nguyễn Linh không nhịn được lại hỏi: "Có cần em giúp không?"
Cô dường như không bao giờ nhớ lời dạy dỗ, cứ mỗi lần Diệp Cảnh Trì lộ ra chút mất tự nhiên, cô lại không nhịn được trêu chọc anh.
Cho nên, hôm nay thức dậy với cơ thể đau nhức, Nguyễn Linh vẫn quên bẵng đi mất.
Dáng vẻ này của Diệp Cảnh Trì, quả thực quá mức kích thích.
Nguyễn Linh không nhịn được, trực tiếp hôn lên khóe môi anh.
Hôn một giây, cô lại lùi lại, cười toe toét nhìn anh: "Ngon quá."
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì hơi tối lại.
Anh nghiêng người, muốn bắt chước lại nụ hôn ấy.
Bỗng có tiếng động vang lên từ cửa ra vào.
Lúc Diệp Hủ bước vào phòng khách, cậu nhìn thấy Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì đang ngồi trên ghế sofa cùng nhau.
Hai người ngồi rất gần nhau, tuy không có hành động thân mật nào, nhưng ngôn ngữ cơ thể giữa họ lại có một loại cảm giác thân mật khó diễn tả.
Diệp Hủ cũng không thể giải thích được, chỉ là cảm giác không giống như trước kia.
Nếu điều này vẫn chưa chứng minh được vấn đề gì thì——
Vậy thì sau khi nhìn thấy Diệp Hủ đi vào, hai người lập tức tách ra, hành động này có ý nghĩa che giấu rất rõ ràng.
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên nói rất nhanh: "Con chỉ đi lấy đồ thôi, xong con đi ngay!"
Nói rồi, Diệp Hủ chạy vụt lên cầu
Cậu còn cố tình đi đường vòng tránh xa hai người đang ngồi trên ghế sofa, như thể nếu đi gần một chút, sẽ kích hoạt bẫy gì đó vậy.
Nguyễn Linh: "..."
Phải nói, trải nghiệm này khiến cô có cảm giác như bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu, mà đã lâu rồi cô không có cảm giác này.
...
Diệp Hủ có lẽ chỉ thực sự đi lấy đồ.
Hai phút sau, Diệp Hủ từ trên lầu xuống.
Tới tầng một, cậu thiếu niên chậm bước chân lại.
Đến khi xác nhận Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh chỉ đang ngồi bình thường trên ghế sofa, cậu mới bước ra ngoài.
Nguyễn Linh nghi ngờ, nếu không vì bắt buộc phải đi qua phòng khách thì Diệp Hủ chắc chắn sẽ đi đường vòng.
Nếu biệt thự có sân sau gì đó, có thể Diệp Hủ đã leo tường ra ngoài để trốn tránh họ.
Khi đi qua chỗ hai người đang ngồi trên ghế sofa, Diệp Hủ nói một câu "Tới tối con về", sau đó giống như có người đuổi theo phía sau mà nhanh chóng ra khỏi cửa.
Nhìn thấy Diệp Hủ vội vàng rời đi, Nguyễn Linh có chút buồn cười.
Liệu sau này có phải Diệp Hủ sẽ luôn ngượng ngùng như vậy khi ở trước mặt hai người họ không?
Nguyễn Linh nhìn về phía Diệp Cảnh Trì: "Cũng tại anh đột nhiên muốn hôn em, Diệp Hủ bị dọa sợ chạy mất rồi."
Về việc nụ hôn đó là do cô bắt đầu, đương nhiên là cô sẽ bỏ qua.
Diệp Cảnh Trì cũng có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, anh vẫn nói với giọng dịu dàng: "Sau này Diệp Hủ sẽ dần quen thôi."
Nguyễn Linh: "Quen cái gì?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười, đột nhiên nhanh chóng hôn lên khóe môi cô một cái.
Sau khi hôn rất nhẹ nhàng, Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Quen như này."
Nguyễn Linh lườm anh.
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: "Sau này ở phòng khách, anh sẽ chú ý chừng mực. Tuy nhiên, mức độ thế này thì Diệp Hủ vẫn nên học cách chấp nhận."
Nguyễn Linh: "..."
Bánh vẫn chưa ăn xong.
Vừa rồi Nguyễn Linh đút cho Diệp Cảnh Trì ăn bánh, anh vẫn chưa đưa ra đánh giá.
Nguyễn Linh hỏi anh: "Anh thấy thế nào?"
Diệp Cảnh Trì suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được."
Ngẫm nghĩ một lúc, Nguyễn Linh hỏi: "Có phải anh không thích ăn đồ ngọt quá không?"
Nhớ lại thì cô hình như chưa từng thấy Diệp Cảnh Trì ăn đồ ngọt.
Diệp Cảnh Trì thành thật nói: "Không thích ăn lắm, nhưng cũng không phải ghét."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng, câu trả lời này rất phù hợp với dự đoán của cô đối với Diệp Cảnh Trì.
Tuy nhiên, cô lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Lần trước đó... chính là lần đầu tiên Diệp Hủ mang bánh macaron từ căng tin về, sao anh lại lén ăn một cái?"
Thực ra lúc đó Nguyễn Linh đã thấy rất kỳ lạ, chỉ là lúc đó cô và Diệp Cảnh Trì cũng không thân thiết lắm, nên cô không hỏi.
Qua một thời gian dài, Nguyễn Linh đã quên béng chuyện này đi.
Bây giờ Diệp Cảnh Trì ngồi cùng cô ăn bánh, cô mớᎥ nhớ ra chuyện đó.
Nghe Nguyễn Linh hỏi, Diệp Cảnh Trì cũng khựng lại.
Diệp Cảnh Trì hơi nhíu mày.
Thấy anh có biểu hiện như vậy, Nguyễn Linh càng tò mò nhìn anh.
Cho đến khi Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: "Cũng quên rồi."
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc nói: "Có gì không?"
Nguyễn Linh chỉ ra: "Anh rất đáng nghi."
Trí nhớ của Diệp Cảnh Trì vốn rất tốt, câu trả lời này rất không hợp lý, sao lại không nhớ được chứ?
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh cau mày: "Đừng nói anh nghĩ là em mua, không yên tâm, nên mớᎥ lấy một cái đi thử độc nhé?"
Dù sao trước khi có cô, hai cha con nhà họ Diệp cũng không giống như là người thích ăn đồ ngọt.
Diệp Cảnh Trì cười nhạt: "Sao em lại nghĩ vậy?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Lúc đó anh đối xử với em lạnh lùng như vậy, ai biết trong lòng anh có phải luôn đề phòng em không."
Diệp Cảnh Trì mất tiếng một giây, sau đó đột nhiên cười khẽ.
Nguyễn Linh không hiểu: "Anh cười cái gì?"
Diệp Cảnh Trì nói với giọng điệu bình tĩnh: "Anh nhớ ra một câu mà anh từng nghe người ta nói."
Nguyễn Linh cau mày: "Câu gì?"
Diệp Cảnh Trì chậm rãi nói: "Anh nghe nói nhiều người sau khi yêu, sẽ thích tính sổ chuyện cũ."
Ánh mắt anh có chút ý cười: "Em nói, có phải em đang tính sổ chuyện cũ không?"
Nguyễn Linh: "..."
Câu nói của anh nghe có vẻ hơi đúng.
Chương 190
Im lặng một lúc, Nguyễn Linh nhìn thẳng vào Diệp Cảnh Trì với vẻ tự tin: "Em tính sổ chuyện cũ đấy, làm sao, không được à? Có vấn đề gì ư?"
Diệp Cảnh Trì thở dài, trả lời những câu hỏi liên tiếp của cô: "Không sao, được, không vấn đề gì."
Nguyễn Linh hừ nhẹ một tiếng: "Vậy còn được."
Sau vài giây, cô lại hỏi: "Anh vẫn chưa trả lời em đâu? Lúc đó sao anh lại lén ăn?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Có vẻ như hôm nay cô nhất định phải tìm hiểu cho ra nhẽ.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên chút bất lực.
Nhớ lại một chút, anh ôn tồn nói: "Hôm đó anh tan làm về nhà thì thấy trong tủ lạnh có thêm một hộp macaron. Trên đó có logo trường trung học của Tiểu Hủ, mà bình thường thằng bé lại không ăn, nên anh đoán là Tiểu Hủ mang cho em."
Nguyễn Linh: "Rồi thì sao?"
Diệp Cảnh Trì: "Tiểu Hủ nhiều năm không mang gì về nhà, anh có chút tò mò, nên thuận tiện thử một cái."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Chỉ vậy thôi?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Ừ, chỉ vậy thôi."
Thực ra, Diệp Cảnh Trì cũng không nhớ rõ, lúc đó mình mang tâm trạng gì mà lại ăn thử một viên macaron.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, đó là lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì nhận thức rõ ràng, ngoài anh và Diệp Hủ ra, nhà họ Diệp còn có thêm một người nữa.
Cũng là lần đầu tiên anh nhận ra, mối quan hệ giữa Diệp Hủ và Nguyễn Linh, dường như đã có chút thay đổi so với ban đầu.
Những ký ức đó khiến Diệp Cảnh Trì hơi hoảng hốt.
Khi tỉnh táo lại, Nguyễn Linh đang nhìn anh với vẻ nghi ngờ, có vẻ như cô không hài lòng với lời giải thích của anh lắm.
Cô nhíu mày trông cũng rất xinh đẹp, khiến đôi mắt cô trở nên vô cùng linh hoạt.
Diệp Cảnh Trì cảm thấy lòng mình hơi xao độn̴g.
Sau đó, anh đột nhiên cúi xuống, hôn lên cái trán nhíu của cô.
Nguyễn Linh sững sờ, một lúc lâu không tiếp tục chất vấn anh.
Diệp Cảnh mỉm cười: "Được rồi, tính sổ đã xong, nên đến lượt anh rồi chứ?"
Nguyễn Linh sững sờ: "Đến lượt anh cái gì?"
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: "Đến lượt anh tính sổ chuyện cũ."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Em có chuyện cũ gì để tính sổ chứ?"
Dù sao cô vẫn luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, cô muốn xem Diệp Cảnh Trì có thể nói ra được gì.
Diệp Cảnh không nói gì.
Chỉ là ánh mắt liếc qua ngón tay trái của cô, như vẻ vô tình.
Nguyễn Linh: "..."
Cô dường như đã biết Diệp Cảnh Trì muốn nói gì rồi.
Diệp Cảnh Trì khẽ lên tiếng: "Trước đây, em đã đồng ý với anh một chuyện."
...
Nói thật, Diệp Cảnh Trì đã nhắc đến chuyện nhẫn cưới nhiều lần rồi.
Trước đây Nguyễn Linh luôn không coi trọng chuyện này, nên mỗi lần Diệp Cảnh Trì nhắc đến, cô đều lảng tránh.
Một là cô thích những món trang sức cầu kỳ, đa phần nhẫn và nhẫn kim cương đều khá đơn giản, không phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Hai là trong lòng Nguyễn Linh, cuộc hôn nhân của cô và Diệp Cảnh Trì sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, vậy thì cần gì phải tỉ mỉ chọn nhẫn?
Nhưng hiện tại, tâm trạng của Nguyễn Linh đã có chút thay đổi.
Mặc dù thực ra trong thâm tâm cô vẫn chưa chắc chắn lắm, rằng liệu mình có thể đi cùng Diệp Cảnh Trì mãi mãi hay không.
ít nhất, chuyện ly hôn với Diệp Cảnh Trì đã được Nguyễn Linh dời từ mục "chắc chắn sẽ làm" sang mục "tạm thời chưa làm" ở trong kế hoạch của mình.
Ngẫm nghĩ một Nguyễn Linh nói: "Vậy... chúng ta có thời gian thì đi chọn?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô không độn̴g đậy.
Nguyễn Linh hiếm khi thấy mình có chút chột dạ.
Nguyễn Linh nhớ lại lần đầu tiên khi Diệp Cảnh Trì hỏi cô, cô cũng trả lời như vậy: "Có thời gian thì xem thử."
Sau đó, lời hứa không thành, giống như vô số câu "có thời gian lại hẹn", "có thời gian mời ăn cơm" vậy, không có dấu hiệu gì là sẽ được thực hiện.
Nhìn thẳng vào Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh nuốt nước bọt: "Lần này là thật, chờ có thời chúng ta cùng đi chọn, nhưng hôm nay không được."
Cô nhìn Diệp Cảnh chậm rãi nói: "Hôm nay chân em mỏi quá, không đi được."
...
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì sâu thêm một chút, cổ họng cũng khẽ di chuyển.
Nhưng vừa rồi anh đã hứa sẽ không động vào cô ở phòng khách, chuyện này anh vẫn chưa quên.
Diệp Cảnh Trì đè nén cơn nóng trong lòng.
Một lúc sau, anh trầm giọng nói: "Em nói không thích trang sức quá đơn giản."
Nguyễn Linh gật đầu̸: "Ừ."
Cô khó hiểu khi thấy Diệp Cảnh lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh.
Diệp Cảnh Trì đưa điện thoại cho cô: "Như thế này, em có thích không?"
Trong ảnh là một cặp nhẫn, chỉ cần nhìn qua đã thấy khác biệt nhiều so với nhẫn cưới thông thường.
Đặc biệt là nhẫn nữ, lộng lẫy vừa đủ, thiết kế đặc biệt nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá rườm rà.
Diệp Cảnh Trì lướt ngón tay, lại cho cô xem thêm vài cặp nhẫn cưới.
Mỗi cặp đều khiến người ta phải trầm trồ, phong cách có phần tương tự nhau, nh̵ưng lại không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.
Nguyễn Linh nhìn thấy thì mắt sáng lên: "Đây là của hãng nào vậy?"
Cô thỉnh thoảng cũng hay đi dạo quanh các cửa hàng trang sức, nhưng rất ít khi thấy được chiếc nhẫn nào hợp ý mình đến thế.
Thấy phản ứng của cô, Diệp Cảnh Trì biết cô rất thích.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Là của một nhà thiết kế gốc Hoa. Chỉ là anh ta định cư ở nước ngoài lâu năm, muốn tìm anh ta đặt làm trang sức thì cần có người giới thiệu, bình thường còn phải đặt lịch trước cả nửa năm."
Nguyễn Linh đợi anh tiếp tục nói.
Diệp Cảnh Trì: "Nhưng gần đây anh ta hiếm hoi mớᎥ về nước. Anh nhờ người liên hệ với anh ta, nếu em thích, chúng ta tìm anh ta đặt làm một cặp nhẫn cưới."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Khi nào?"
Diệp Cảnh Trì: "Nhà thiết kế này phải ít nhất một tháng nữa mới về nước. Em lúc nào rảnh, anh bảo trợ lý Bùi sắp xếp thời gian."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy hay là tuần sau đi? Em xem lịch đã——"
Cô lật lật sổ ghi chú, bỏ đi những ngày đã có khách hẹn.
Nguyễn Linh: "Những ngày còn lại thì em có thể đi được."
Diệp Cảnh Trì gật đầu: "Được, vậy anh sẽ nhờ trợ lý Bùi sắp xếp thời gian. Chiều được không? Như vậy em có thể dậy muộn hơn."
"Được." Nguyễn Linh nói, "Nhưng ngày làm việc buổi chiều, anh không phải đi làm à?"
Cuối tuần cô đã có khách hẹn, nên thời gian rảnh chỉ còn lại ngày trong tuần.
Diệp Cảnh Trì ôn hòa nói: "Yên tâm, anh sẽ sắp xếp thời gian trước."
Nguyễn Linh nhìn anh.
Diệp Cảnh Trì: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh thực sự có chút tò mò: "Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc... để em sắp xếp thời gian theo anh sao?"
Theo lý mà nói, Diệp Cảnh Trì mới là người khó sắp xếp thời gian hơn giữa hai người họ, hơn nữa trước đó Nguyễn Linh cũng đã từng chứng kiến cường độ tăng ca của anh.
Kiếp trước, Nguyễn Linh có chia tay với một người bạn trai, chính vì đối phương luôn nói bận công việc phải tăng ca, hai ngườι hẹn hò lúc nào cũng phải theo lịch trình của đối phương mà sắp xếp.
Mặc dù lý do phải tăng ca nghe có vẻ chính đáng, nhưng Nguyễn Linh không thích cảm giác kế hoạch của mình luôn bị phá vỡ.
Vì vậy khi đối phương lần thứ ba đề nghị thay đổi lịch hẹn, Nguyễn Linh đã dứt khoát chia tay với người bạn trai đó.
Lúc đó, bạn bè xung quanh đều cho rằng yêu cầu của cô có phần quá cao, thậm chí bạn bè của người đó còn cố tình đến khuyên cô, nói đàn ông bận rộn với sự nghiệp là chuyện bình thường, cô nên thông cảm.
Câu trả lời mà Nguyễn Linh đưa ra là: Sự nghiệp của đàn ông quan trọng, sự nghiệp của phụ nữ thì không quan trọng sao?
Tuy nhiên, mặc dù Nguyễn Linh không bị ý kiến của những người xung quanh lay chuyển, nhưng cô cũng đã rút ra một kết luận từ đó.
Có lẽ người như cô, thực sự không phù hợp để yêu đương, cũng không phù hợp để kết hôn.
Nhưng Diệp Cảnh Trì dường như chưa bao giờ đưa ra yêu cầu tương tự với cô.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì không do dự mà trả lời cô: "Không."
Nguyễn Linh càng tò mò hơn: "Vì sao?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Anh đã bị em từ chối hai lần rồi, tới giờ em mới chịu đồng ý, anh nào dám đòi hỏi gì nữa?"
Nguyễn Linh: "..."
Cô cảm thấy, người đàn ông này đang cố tình kể khổ.
Chương 191
Diệp Cảnh Trì nói sẽ ở bên Nguyễn Linh cả ngày hôm nay.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn thấy đau lưng đau chân, lười biếng không muốn động đậy, cũng lười ra ngoài.
Vì vậy, phạm vi hoạt động giải của hai người liền bị thu hẹp lại rất nhiều.
Lúc đầu, Nguyễn Linh định xem TV.
Nhưng cô ngồi trên ghế sofa ôm gối, cầm điều khiển tivi chầm chậm đổi qua mấy kênh, cũng không tìm thấy chương trình gì đặc biệt muốn xem.
Nguyễn Linh bình thường cũng hay xem các chương trình tạp kỹ và phim truyền hình, nhưng hôm nay Diệp Cảnh Trì đặc biệt dành thời gian để ở bên cô, cô lại không có gì đặc biệt muốn làm.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nhớ đến khi cô và Diệp Cảnh Trì đến dự lễ kỷ niệm trường đại học S, trong bài phát biểu, người dẫn chương trình có giới thiệu một đống học vị của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì: "Bỗng nhiên em có một thắc mắc."
Diệp Cảnh Trì: "Cái gì?"
Nguyễn Linh: "Anh lúc hai mươi mấy tuổi thì như thế nào?"
Cô thực ra là muốn hỏi anh, nhà có ảnh hoặc video nào của anh vào thời đại học không, cô xem
Nhưng Diệp Cảnh Trì lại cau mày, có chút do dự: "Có lẽ, so với bây giờ không có gì khác biệt nhiều đâu."
Phản ứng của anh khiến Nguyễn Linh càng thêm tò mò.
Nguyễn Linh: "Không thể nào không có khác biệt chứ? Anh bây giờ đã ba mươi lăm tuổi rồi, hai mươi tuổi thì là mười lăm năm trước——"
Diệp Cảnh Trì trầm giọng lời cô: "Anh mới chỉ qua sinh nhật ba mươi tư được một tháng thôi."
Nguyễn Linh "ồ" một tiếng đầy vô tư: "Tầm đó thì cũng như nhau cả mà, thì là mười bốn năm trước—— Sao anh lại tính toán chi li thế?"
Cô ngày nào cũng nghe người ta nói phụ nữ coi trọng tuổi tác, nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng cũng không hề kém cạnh.
Lần sau còn nghe ai nói đàn ông càng già càng được ưa chuộng, Nguyễn Linh nhất định sẽ kiên quyết phản bác lại.
Rõ ràng một người ông thành công như Diệp Cảnh Trì, vẫn còn tính toán chi li về tuổi tác của mình.
Diệp Cảnh Trì thở dài.
Nguyễn Linh: "Sao anh lại thở dài?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, giọng điệu bất lực: "Ai bảo em cứ nhắc đến tuổi tác của anh."
Nguyễn Linh đảo mắt, trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh: "Sao nào? Có phải lo lắng em sẽ chê anh không?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô không chút biểu cảm: "Vậy em sẽ chê sao?”
Nguyễn Linh chớp mắt.
Diệp Cảnh Trì rất giỏi trong việc ném lại cho cô những câu hỏi của mình, đây còn gọi là đánh trả.
Nguyễn Linh cũng học khôn rồi, không trực tiếp trả lời anh.
Cô giả vờ thần bí: "Anh đoán xem."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười: "Anh đoán em chê anh, vì...”
Anh đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve một dấu đỏ nào đó sau tai cổ.
Ngón tay đàn ông ấm áp, sự va chạm bất ngờ khiến cơ thể Nguyễn Linh run lên.
Diệp Cảnh Trì giọng trầm thấp, nói tiếp câu còn lại: "Vì... sáng nay... em dường như cũng rất hưởng thụ."
Mặt Nguyễn Linh lập tức đỏ bừng.
Cô không ngờ Diệp Cảnh Trì lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, lại còn vào lúc hai người đang ở trong phòng khách, ngồi trên ghế sofa.
Nguyễn Linh: "Anh vừa rồi còn hứa với em, ở khách phải chú ý chừng mực!"
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc: "Chỉ chạm nhẹ vào tai sau thôi mà."
Nguyễn Linh trừng mắt nhìn anh: "Nhưng anh dùng lời nói trêu chọc em!"
Diệp Cảnh Trì cười rộ lên.
Lồng ngực của anh hơi rung, biểu cảm thoạt nhìn sung sướng cực
Bộ dáng này của Diệp Cảnh Trì khiến Nguyễn Linh tức giận, cô cắn cắn môi, nhìn thoáng qua bốn phía thấy không có ngườι.
Một giây sau, cô đột nhiên nhào tới.
Động tác bất ngờ không kịp đề phòng khiến thân hình Diệp Cảnh Trì hơi khựng lại.
Nguyễn Linh ôm cổ Diệp Cảnh Trì, tùy ý gặm nhấm trên cánh môi anh.
Mới đầu còn chần chừ, sau đó Diệp Cảnh Trì bắt đầu đáp lại cô.
Bàn tay ôm eo cô theo đó siết chặt, ngón tay dường như muốn lưu lại dấu vết trên chiếc váy mỏng manh của cô.
Hơi thở rối loạn.
Nguyễn Linh tồn tại tâm tư trả thù anh, hoàn toàn không kiềm chế sức lực của mình.
Cho đến khi cô nghe Diệp Cảnh Trì hít một tiếng đầy đau đớn, Nguyễn Linh mới buông ra.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì cực sâu, hơi thở hỗn loạn: "Là ai vừa nhắc nhở anh phải chú ý đúng mực?"
Nguyễn Linh thở hổn hển phản bác: "Nhưng, nhưng anh trêu chọc em trước mà!”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, yết hầu di chuyển.
Nguyễn Linh còn muốn nói gì nữa, một giây sau tầm nhìn bỗng nhiên biến hóa, thân thể nhẹ nhàng.
Diệp Cảnh Trì lại ôm lấy cô.
Nguyễn Linh bị anh làm cho hoảng sợ, trái tim đập mạnh: "Diệp Cảnh Trì! Anh làm gì vậy!”
Giọng Diệp Cảnh Trì trầm thấp, trả lời ngắn gọn: "Vào phòng ngủ.”
Nguyễn Linh bắt đầu hoảng hốt.
Cô dám hôn anh một cách phóng túng là vì cô tin chắc rằng anh sẽ không làm gì với mình.
Sáng nay đã rất cuồng nhiệt rồi, còn đâu sức nữa?
Nhưng có vẻ như cô đã đánh giá thấp Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh vội nói: “Chân em còn đau, anh không thể…”
Diệp Cảnh Trì khàn giọng nói: “Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng, không làm em đau.”
Nói rồi, người đàn ông không cần hỏi han gì đã bế cô lên cầu thang, bước đi vững vàng.
Nguyễn Linh: “……”
Cô ôm chặt lấy cổ Diệp Cảnh Trì.
Tiếng tim đập dồn dập đập vào màng nhĩ của cô, cô gần như có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy trong người mình.
Nguyễn Linh lại được đặt lên giường của phòng ngủ.
Cảnh tượng tiếp theo, Diệp Cảnh Trì cúi xuống.
Toàn thân Nguyễn Linh bị hơi thở của anh bao phủ, chân đã bắt đầu mềm nhũn.
Nếu như lúc nãy còn ôm ấp một chút hy vọng, thì bây giờ cuối cùng Nguyễn Linh cũng đã có cảm giác thực tế.
Diệp Cảnh Trì thực sự định làm lần nữa.
Cảnh tượng sáng nay vẫn còn hiện rõ trong mắt.
Nguyễn Linh vội vàng đẩy anh ra: “Bây giờ… bây giờ mới chưa đầy mười hai tiếng! Anh không mệt à?”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Ban đầu anh cũng không muốn nhanh như vậy, nhưng… là em bắt đầu trước.”
Đầu Nguyễn Linh hỗn loạn, theo bản năng muốn phản bác, cũng đã hoàn toàn không nhớ rõ trận dây dưa này rốt cuộc là do ai bắt đầu.
Cho dù cô nhớ rõ, cũng không có cơ hội để nói.
Diệp Cảnh Trì đã bịt kín môi cô.
……
Lúc được Diệp Cảnh Trì ôm ra khỏi phòng tắm, thả lại trên giường, Nguyễn Linh quả thực lực bất tòng tâm.
Rõ ràng mấy ngày trước Diệp Cảnh Trì chỉ ngủ mấy tiếng, sáng nay còn tốn rất nhiều sức lực.
Mà rốt cuộc là vì sao, Diệp Cảnh Trì lại hoàn toàn không mệt mỏi, còn có sức lực giày vò cô?
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mình nhịn không được mở miệng cầu xin anh, Nguyễn Linh quả thực nghiến răng nghiến lợi.
Từ khi nào mà cô phải chịu uất ức như vậy?
Diệp Cảnh Trì đã tắm xong thay quần͙ áo, cả người thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Anh đi vào phòng khách rót cho cô một ly nước ấm.
Nguyễn Linh hung hăng liếc anh một cái, lúc này mớᎥ nhận lấy ly nước uống một ngụm nhỏ.
Diệp Cảnh Trì biết rõ còn hỏi: "Sao vậy?”
Nguyễn Linh tức giận không chịu được: "Anh còn hỏi! Anh nói xem em làm sao?”
Diệp Cảnh Trì ho một tiếng.
Đúng là anh có chút thất thố.
Có lẽ lúc trước nhịn quá lâu, lại là lần đầu tiên nếm trái cấm.
Chỉ cần cô khẽ chạm vào, dục vọng của anh như ngọn lửa cháy lan không thể kiềm chế.
Anh nhìn cô, cân nhắc rồi nói: "Nếu lưng đau, anh giúp em xoa bóp nhé?"
Giọng điệu Nguyễn Linh không vui: "Không cần."
Diệp Cảnh Trì im lặng vài giây, lại hỏi: "Hay là... tối nay, anh giúp em mang bữa tối lên phòng ngủ để ăn?"
Nguyễn Linh không nói gì.
Diệp Cảnh Trì tiếp tục dò hỏi: "Hoặc là, em còn muốn ăn bánh ngọt gì không? Bây giờ anh đi mua giúp em."
Nguyễn Linh nhìn anh không mấy thiện cảm: "Không cần, bây giờ em không muốn ăn gì hết."
Cô lại uống một ngụm nước, rồi đưa tay đưa ly nước cho anh.
Diệp Cảnh Trì ngoan ngoãn nhận lấy.
Trong lúc anh đi cất ly nước, Nguyễn Linh đã tự mình nằm trở lại giường, đồng thời kéo chăn lên cao.
Nguyễn Linh tuyên bố: "Em muốn ngủ một lúc."
Diệp Cảnh Trì: "... Được."
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh lại nói: "Anh không được ở trong phòng, càng không được ở bên cạnh em. Đến giờ ăn tối thì anh bảo người gọi em dậy."
Diệp Cảnh Trì hơi do dự.
Nguyễn Linh mắt nhìn anh: "Anh nghe chưa?"
Diệp Cảnh Trì: "... Được."
Anh đáp lại một tiếng.
Dù sao chuyện này cũng là anh sai, cô trách anh như thế cũng đúng.
Nguyễn Linh: "..."
Lúc này Diệp Cảnh Trì trông rất ngoan ngoãn, nếu không biết thì còn tưởng cô đang vô lý gây sự.
Tuy nhiên, vết hôn mờ nhạt trên ngực và cổ, cũng như những cơn đau khắp cơ thể, đều chứng minh những gì người đàn ông đã làm trước đó.
Lúc này, Diệp Cảnh Trì càng tỏ vẻ quân tử thì Nguyễn Linh càng nhớ lại cảnh vừa rồi anh ra sức càn quét trên người cô.
đến đó, ánh mắt Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì càng thêm oán trách.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cái.
Sau một lúc do dự, Diệp Cảnh Trì dịu giọng hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? Anh bảo bếp làm."
Nguyễn Linh cảm thấy mình thực sự cần bổ sung dinh dưỡng một chút.
Vì vậy, lần này cô không từ chối thẳng thừng, mà suy nghĩ nghiêm túc rồi mới trả lời: "Em muốn ăn thịt kho tàu, còn có trứng nữa."
Diệp Cảnh Trì đồng ý.
Nguyễn Linh nhắm mắt lại, thể hiện quyết tâm muốn ngủ: "Được rồi được rồi, anh ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại cho em."
Động tác của người đàn ông dường như có chút do dự, sau đó tiếng bước chân vang lên.
Vài giây sau, cửa được đóng lại nhẹ nhàng.
Nếu không phải Nguyễn Linh nhắm mắt lắng nghe âm thanh trong phòng, thì gần như không thể nghe thấy chút động tĩnh nào.
Cuối cùng, chỉ còn lại cô mình trong phòng.
Điều vốn dĩ đã quá quen thuộc, lúc này lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Linh vốn chỉ muốn nghỉ ngơi trong phòng một lúc, tiện thể ngăn chặn khả năng Diệp Cảnh Trì động tay động chân với cô.
Cô mới thức dậy vào buổi trưa hôm nay, đã ngủ rất nhiều rồi.
Nhưng giường thực sự rất mềm và thoải mái, cộng thêm sự mệt mỏi của cơ thể, Nguyễn Linh không ngờ lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Chương 192
Khi mở mắt ra, trời đã gần tối.
Nguyễn Linh sững sờ một lúc lâu, mới nhận ra mình dường như đã ngủ từ chiều đến tối.
Cô với tay lấy điện thoại trên đầu giường, nhìn thời gian, phát hiện đã hơn sáu giờ.
Nguyễn Linh lật người, nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà.
Nghĩ đến việc cách đây chưa đầy hai mươi bốn giờ, cô vẫn còn nghi ngờ liệu Diệp Cảnh Trì có "xài được" không. Khiến cô thấy sự phát triển của ngày hôm nay thật có thể dùng từ "ma thuật" để mô tả.
Thì ra đàn ông gần ba mươi lăm tuổi cũng có làm được như vậy.
Diệp Cảnh Trì đã chứng minh bản thân, còn Nguyễn Linh thì đɑng rất hối hận.
Nguyễn Linh hít một hơi thật sâu, cẩn thận di chuyển cơ thể từ trên giường.
Có lẽ là nhờ mấy tiếng đồng hồ "hôn mê" trên giường, cơn đau trên người cô không nặng thêm.
Nguyễn đi đến phòng khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, cô lập tức choáng váng.
Ngoài những vết hôn mới xuất hiện trên ngực, ngay cả phía trước cổ cũng có thêm một vết đỏ.
Trừ khi dùng quần áo hoặc khăn gì đó để che kín cổ, nếu không thì không che được.
Nguyễn Linh chỉ suy nghĩ một giây, đã quyết định bỏ mặc, từ che đậy.
Dù sao bây giờ vẫn là mùa hè, cô cứ giả vờ mình bị muỗi cắn là được.
Nguyễn Linh dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó lại súc miệng.
Khi đi ra khỏi phòng tắm, phòng ngủ vừa lúc vang lên tiếng gõ cửa.
Nguyễn Linh nói một tiếng "vào đi".
Người đứng ở cửa không phải là người giúp việc, mà là Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ thận trọng.
Nguyễn Linh đoán rằng Diệp Cảnh Trì đến để gọi cô ăn tối.
Sau một giấc ngủ ngon, tâm trạng cô tốt hơn nhiều, mà "oán khí" đối với Diệp Cảnh Trì cũng giảm đi một chút.
Nguyễn Linh liếc anh: "Chuyện gì?"
Diệp Cảnh Trì: "Cơm tối xong rồi."
Nguyễn Linh: "Ừ."
Diệp Cảnh Trì ôn tồn nói: "Anh đã bảo bếp làm thịt kho tàu và trứng, còn có cải xanh và canh đậu phụ mà em thích."
Nguyễn Linh: "Ừ."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, phản ứng cũng đặc biệt ngắn gọn, kiệm lời.
Diệp Cảnh Trì do dự một giây, gần như cẩn thận hỏi cô: "Vậy anh đưa em xuống nhà ăn nhé?"
Cuối cùng Nguyễn Linh không nhịn được mà sụp đổ khí thế, khóe môi hơi nhếch lên.
Cũng hết cách rồi, đã từng thấy khí thế Diệp Cảnh Trì ngút trời, bây giờ nhìn anh như vậy thật khó mà không cười được.
Thấy cô cười, khuôn mặt căng thẳng của Diệp Cảnh Trì cũng được thả lỏng phần nào.
Nguyễn Linh nhìn anh một cái: "Đi thôi."
...
Diệp Hủ gửi tin nhắn, vẫn như những ngày trước, sau bữa tối sẽ về nhà.
Dựa trên những lời nói vô tình mà cậu tiết lộ trước đó, Nguyễn Linh đoán rằng có lẽ Diệp Hủ đã đi làm thêm.
Về việc tại sao cậu đột nhiên đi làm thêm, Nguyễn Linh đoán có lẽ là do nữ chính.
Đến phòng ăn ngồi xuống, Nguyễn Linh nhìn một lượt các món ăn trên bàn, động tác dừng lại.
Diệp Cảnh Trì lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Linh: "..."
Thông thường nếu chỉ có cô và Diệp Cảnh Trì ở nhà thì nhà bếp thường sẽ chuẩn bị ba đến bốn món ăn.
Nhưng hôm nay trên bàn có tới bảy món ăn, trong đó ngoài thịt kho tàu, canh đậu phụ và rau ra thì bốn món còn lại đều là... trứng.
Tôm xào trứng, trứng khuấy ớt xanh, cà chua xào trứng, còn có một bát trứng hấp.
Nếu không hiểu tính cách của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh gần như muốn nghĩ anh đang đùa giỡn với mình.
Nguyễn Linh: "Anh bảo nhà bếp làm nhiều trứng thế làm gì?"
Diệp Cảnh Trì hắng giọng.
"Trước đó em nói muốn ăn trứng." Diệp Cảnh Trì nói: “Anh không biết em muốn ăn loại nào, nên bảo dì Trương làm thêm một số."
Nguyễn Linh không biết nói gì.
Một lúc sau, cô hỏi: "Vậy anh không thể hỏi thêm một câu sao?"
Diệp Cảnh Trì giải thích: "Anh đi xuống bếp thì mới nhớ ra, lúc đó em có thể đã... ngủ rồi."
Nguyễn Linh mới nhớ ra, trước khi ngủ, hình như cô và Diệp Cảnh Trì có lập một số điều khoản.
Bảo anh không được phép lại gần mình, không được phép vào phòng mình, cũng không được phép gọi mình trước bữa tối.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Những lúc khác, cũng chưa thấy anh ngoan ngoãn như vậy."
Lông mày Diệp Cảnh Trì khẽ nhướng lên.
Nguyễn Linh lập tức nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ cảnh giác.
Diệp Cảnh Trì: "..."
Tạm dừng một lúc, anh mớᎥ mở lời: "Xin lỗi."
Tai Nguyễn Linh hơi nóng lên.
Ban đầu cô không có nghĩ nhiều, nhưng Diệp Cảnh Trì xin lỗi như vậy, khiến cô như đang có ý ám chỉ.
Diệp Cảnh Trì lại nghiêm túc nói: "Lần sau anh sẽ hỏi ý kiến của em, đợi em đồng ý rồi..."
Nguyễn Linh ngắt lời anh: "Được rồi được rồi, em đói rồi."
Nói rồi cô gắp cho mình một đũa trứng - là trứng xào cà chua.
Nguyễn Linh phàn nàn: "Nhiều trứng thế này, ăn không hết lãng phí thì sao."
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì bình tĩnh: "Ăn không hết thì cho vào tủ lạnh, sáng mai để anh ăn s̴áng."
Tốc độ phản ứng nhanh đến mức rõ ràng là đã nghĩ ra câu trả lời này từ trước.
Vậy nên Nguyễn Linh cũng chẳng có gì để nói nữa.
Cô vừa ăn vừa trò chuyện linh linh với Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh hỏi: "Không phải Diệp Hủ sắp phải đi học rồi sao?"
Diệp Cảnh Trì "ừm" một tiếng: "Chắc là thứ hai tuần sau sẽ đi học lại."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì.
Cô phát hiện ra, bất cứ chuyện gì liên quan đến Diệp Hủ, Diệp Cảnh Trì đều có thể trả lời rất nhanh.
Giống như lần trước bị dị ứng đậu phộng, Diệp Cảnh Trì thậm chí còn có thể lập tức tìm ra loại thuốc mà Hủ cần trong số rất nhiều loại thuốc.
So với những người cha thậm chí còn không biết con mình học lớp mấy, người như Diệp Cảnh Trì rất hiếm hoi.
Nguyễn Linh tính toán một lúc, hôm nay là thứ bảy, vậy thì chỉ còn khoảng mười ngày nữa.
Gần hai tháng nghỉ hè, ngoài nửa tháng gần đây, Diệp Hủ không đi ra ngoài nhiều.
Mà Nguyễn Linh cũng đã quen với việc mỗi tối khi rảnh rỗi, cô sẽ chơi vài ván game với Diệp Hủ và những người bạn của cậu để thư giãn.
Diệp Hủ con đường ôn thi đại học, sau khi cậu lên lớp 12, việc học tập chắc chắn sẽ căng thẳng hơn trước.
Lúc đó, có lẽ cô thấy có chút không quen.
Nguyễn Linh vừa suy nghĩ vừa chăm chú ăn đủ loại trứng, một lúc lâu không nói chuyện.
Sau một lúc, Diệp Cảnh Trì cất giọng dịu dàng: "Đang nghĩ gì vậy?"
Nguyễn Linh tùy ý đáp: "Em đang nghĩ, đợi Diệp Hủ và mấy đứa nhỏ khai giảng rồi, không biết có ai chơi game cùng em nữa không."
Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Nếu em muốn chơi thì anh cũng thể chơi cùng em."
Nguyễn Linh: "Hả?"
Cô chỉ nói một câu bâng quơ, không chơi game với họ, đương nhiên cô cũng có thể tìm được những hoạt động giải trí khác.
Nhưng Diệp Cảnh Trì có vẻ rất nghiêm túc?
...
Sau bữa tối, Diệp Cảnh Trì thực sự cùng Nguyễn Linh bắt đầu trận đâύ trong phòng khách.
Trước đây hai người cũng chơi cùng nhau vài lần, vận may đều không tệ, thắng nhiều thua ít.
Chỉ là lần này mới đầu đã gặp phải trắc trở.
Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì đi một đường, ba phút đầu đối phương đã có đồng đội đến hỗ trợ, hai người không địch nổi, cả hai đều bỏ mạng.
Sau khi màn hình tối đi, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì.
Cô chỉ ra sự thật: "Mới nãy anh bỏ lỡ một kỹ năng."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh tiếp tục châm chọc: "Em cảm thấy, trình độ của anh với Diệp Hủ, vẫn còn kém khá nhiều."
...
Nói xong, khóe miệng người đàn ông căng cứng.
Nguyễn Linh thỏa mãn, không nhịn được cười trộm.
Thực ra lúc nãy cũng không thể hoàn toàn trách Diệp Cảnh Trì, hai đánh bốn vốn đã rất khó, thêm việc cô chưa có thao tác tốt.
Chỉ là bình thường Diệp Cảnh Trì luôn tỏ ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, khó khăn lắm mớᎥ làm một việc không phải là thế mạnh của anh, Nguyễn Linh liền không nhịn được chế giễu anh.
Còn nữa, Nguyễn Linh vẫn luôn muốn trả thù Diệp Cảnh Trì.
Ai bảo hôm nay anh khiến mình mệt mỏi như vậy, bây giờ chân cô vẫn còn mỏi.
Sau khi hồi sinh, hai người lấy lại tinh thần, cố gắng lắm mớᎥ gỡ được một chút thế thượng phong.
Chỉ là bên đội bạn lại bắt đầu truyền tin dữ, lần lượt bị lấy mạng ở hai con đường khác.
Chỉ trong vòng bảy tám phút, phía Nguyễn Linh đã thua thiệt một cách rõ ràng.
Theo kinh nghiệm của Nguyễn Linh, về cơ bản tình hình hiện tại đã thua chắc.
Cô không thích bỏ cuộc giữa chừng, vì vậy nghiêm túc phát triển tìm cơ hội, nhưng hiệu quả thu được rất ít.
Lần giao tranh cuối cùng, phía Nguyễn Linh bị một đánh bốn, chỉ còn Diệp Cảnh Trì còn sống.
Trận đấu này mở đầu đã không thuận lợi, thua là điều có thể đoán Nguyễn Linh cũng chỉ thở dài một tiếng.
Game có thắng có thua, cô tuy rất muốn thắng, nhưng thua cũng không có tâm trạng tiêu cực gì.
Quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Cảnh Trì vẫn đang điều khiển nhân vật trong tay mình, cố gắng làm cuộc vật lộn cuối cùng.
Nguyễn Linh ôm cằm nhìn khuôn mặt của anh, phát hiện quả nhiên như cô nghĩ…
Diệp Cảnh Trì mím môi nhẹ, ánh mắt tập trung đối đầu với đối thủ.
Tuy nhiên, một mình anh vẫn không thể lật ngược tình thế, vì vậy vài giây sau, màn hình xuất hiện chữ "thất bại".
Cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Linh đang dừng lại trên mặt mình, Diệp Cảnh Trì quay lại: "Đang nhìn gì vậy?"
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt.
"Anh còn nhớ không..." Nguyễn Linh nói: “Lần đầu tiên em xem anh chơi game, anh cũng hỏi em như vậy."
Diệp Cảnh Trì khẽ thay đổi sắc mặt, gật đầu.
Nguyễn Linh: "Vậy anh còn nhớ em trả lời gì không?"
Giọng Diệp Cảnh Trì trầm xuống: "Em nói... đang quan sát môi của anh."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Thì ra anh thật sự nhớ."
Cô chỉ nói bâng quơ, không ngờ Diệp Cảnh Trì lại trả lời chính xác đến vậy.
Diệp Cảnh Trì "ừm" một tiếng.
Nguyễn Linh: "Thực ra là lúc đó em phát hiện, khi anh nghiêm túc chơi game..."
Cô đột nhiên đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh: "Thì khóe môi sẽ mím lại."
Cô chỉ chạm nhẹ một cái, rồi lại thu tay về.
Nói xong, Nguyễn Linh làm động tác minh họa: "Như thế này."
Cô nhẹ nhàng mím đôi môi căng mọng, rồi lại từ từ mở ra.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi tối lại.
"Vậy à?" Anh hỏi.
Nguyễn Linh hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường, gật đầu: "Ừ, sau đó em lại quan sát thêm mấy lần, phát hiện ra lần nào cũng không ngoại lệ."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn: "Anh có biểu cảm gì đấy?"
Yết hầu Diệp Cảnh Trì hơi di chuyển.
Anh nói: "Bỗng nhiên rất muốn hôn em."
Nguyễn Linh: "..."
Diệp Cảnh Trì: "Có được không?"
Cả ngày hôm nay, đã làm rất nhiều chuyện hoang đường rồi.
Lúc này, anh lại bắt đầu hỏi ý kiến của cô.
...
Nhưng Nguyễn Linh lại không thể nào cưỡng lại được khuôn mặt đẹp trai vô song này.
Cô muốn gật đầu, lại sợ sau khi đồng ý, anh sẽ được đà lấn tới.
Có lẽ đoán được cô đang nghĩ gì, giọng Diệp Cảnh Trì trầm thấp dịu dàng: "Chỉ hôn một cái, không làm gì khác."
Nguyễn Linh nuốt nước bọt, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Bỗng nhiên có tiếng động ở cửa ra vào.
Nguyễn Linh giật mình tỉnh táo, người hơi lùi về sau một chút.
Diệp Cảnh Trì cũng hơi sững sờ.
Diệp Hủ mớᎥ từ bên ngoài trở về, vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa.
Diệp Hủ: "..."
Cảnh tượng này, dường như có chút quen thuộc.
Diệp Hủ nghĩ, có lẽ hôm nay cậu vốn dĩ không nên về nhà.
Lẽ ra nên ở nhà của Trần Tùng Dương một đêm mới phải.
Chương 193
Nguyễn Linh gọi Diệp Hủ đến, hỏi anh: "Hôm nay ở bên ngoài... có mệt không?"
Vì Diệp Hủ không có ý định tiết lộ mình đã đi đâu, Nguyễn Linh cũng không vạch trần.
Diệp Hủ chậm rãi bước cách ghế sofa bốn, năm bước thì dừng lại.
Cậu lắc đầu nhẹ nhàng: "Vẫn ổn, không mệt."
Diệp Cảnh Trì cất giọng đầy dịu dàng: "Có gì cần gia đình giúp đỡ, có thể nói với bố, hoặc mẹ của con."
Diệp Hủ lại im lặng gật đầu.
Cậu thiếu niên vốn nhạy bén, hôm nay sau hai lần tình cờ bắt gặp, cậu cũng hiểu nào.
Thêm vào việc trước khi Diệp Cảnh Trì đi công tác, lại bảo người giúp việc trong nhà mang đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình đến phòng của Nguyễn Linh nữa.
Diệp Hủ đoán chừng chỉ trong vài ngày gần đây, mối quan của hai người chắc chắn đã có những tiến triển vượt bậc.
Dù không quá ngờ, nhưng lúc này trong lòng Diệp Hủ vẫn có một cảm giác lạ kỳ khó nói, cậu thậm chí còn có chút tự ti.
Cậu luôn nghĩ, mình chắc chắn là mong muốn tình cảm của họ ngày càng tốt đẹp.
Nhưng khi thực sự đến ngày này, thấy họ trở nên thân thiết như vậy, Diệp lại có một cảm giác mất mát không thể diễn tả được.
Cứ như thể trong một đêm, mình trở thành người thừa.
Do dự trong chốc lát, Diệp Hủ ủ rũ lên tiếng: "Vậy... con về phòng nghỉ ngơi trước."
Nói rồi, cậu định lên lầu.
Nguyễn Linh ɢọι cậu lại: "Đợi đã!"
Diệp Hủ dừng bước, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn thẳng vào cô.
Nguyễn Linh hỏi: "Con về vội như vậy, có phải có việc gì cần gấp không?"
Diệp Hủ cúi đầu.
Cậu nghĩ, cậu nên biết điều một chút mà trả lời "có", để họ có thể tận hưởng thế giới hai người.
...
Diệp Hủ: "Không."
Nguyễn Linh mỉm cười: "Vậy có muốn cùng bố mẹ chơi một ván game không?"
Diệp Hủ sững sờ.
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Bố mẹ vừa thua một ván. Bố con chơi quá kém, một mình mẹ không thể kéo nổi, vẫn phải nhờ con."
Diệp Hủ ngỡ ngàng, sau đó nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì cũng hiểu ý đồ của Nguyễn Linh.
Anh nhìn Nguyễn Linh một cách bất lực, sau đó nhìn về phía con trai mình.
"Đến đi." Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì dịu dàng: “So với bố, cô ấy thích chơi với con hơn."
Diệp Hủ: "..."
Sau một lúc, thiếu niên gật đầu: "Được."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì một cái, không khách khí nói: "Anh sang bên kia đi, em và Diệp Hủ ngồi chung, em và thằng bé hợp tác ăn ý hơn."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Anh nhường chỗ ở giữa ghế sofa.
Diệp Hủ đặt ba lô sang một bên, như thể không muốn tỏ ra mình quá tích cực, chậm rãi bước tới ngồi xuống.
Chỉ là khóe miệng không dễ nhận ra của thiếu niên khẽ nhếch lên, bộc lộ sự thay đổi tâm trạng của thiếu niên.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Diệp Hủ hơi khựng lại.
Nguyễn Linh không nghĩ nhiều, bèn hỏi: "Có chỗ nào không ổn à?"
Diệp Hủ cau mày, lo lắng nhìn cổ cô: “Chỗ con có dầu thơm, mẹ dùng không?"
Nguyễn Linh:"......"
khẽ hắng giọng:"Được."
Rồi lại dùng giọng điệu có chút than phiền:"Sắp vào thu rồi mà nhà vẫn còn muỗi, sớm biết thế đã bôi thuốc đuổi muỗi rồi."
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Nguyễn Linh lập tức quay sang: "Anh còn cười nữa, chắc chắn là máu anh không thơm, muỗi không cắn anh chỉ cắn em thôi!"
Diệp Cảnh Trì ho nhẹ một tiếng: "Ừ, sáng mai anh bảo quản gia đem mấy đồ dùng đuổi muỗi đến."
Trò chuyện xong, Nguyễn Linh kéo Diệp Hủ vào đội, ba người cùng chơi một ván game.
Lúc chọn vị trí thì vừa vặn người phía trước không chọn đường Bot, vì vậy khi đến lượt Nguyễn Linh, cô đề nghị: "Diệp Hủ, hôm nay mẹ phụ trợ cho con nhé?"
Diệp Hủ lặng lẽ nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ đối mặt hai giây, sau đó bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Diệp Hủ: "Được."
Nguyễn Linh thu hết vào mắt cảnh tượng hai cha con đang đấu mắt, không nhịn được bật cười.
Hai ngườι không nói không rằng, làm sao lại có thể giao tiếp bằng mắt chính xác như vậy chứ?
Cô vừa mớᎥ nhếch miệng thì thấy Diệp Cảnh Trì cũng đưa cho mình một ánh mắt bất lực.
Nguyễn Linh: "......"
Xong rồi, cô dường như cũng lập tức hiểu ý của Diệp Cảnh Trì:
Diệp Cảnh Trì hẳn là đang nói với cô, anh là vì cô nên mớᎥ nhượng bộ.
Chuyện gì vậy, đừng nói là cô đã vô tình bị hai người đàn ông họ Diệp này đồng hóa rồi nhé?
Trước khi trò chơi bắt đầu, Nguyễn Linh vỗ vai Diệp Hủ, nghiêm túc nói:"Cố lên, biểu hiện cho bố con xem, sự ăn ý của chúng ta!"
Nghe vậy, cơ thể Diệp Hủ cứng đờ trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Thoạt nhìn có vẻ không mấy tích cực.
Tuy nhiên, có thể thấy từ tư thế ngồi ngay ngắn và ánh mắt tập trung của Diệp Hủ, cậu thiếu niên đã hoàn toàn bước vào trạng thái chuẩn bị tập trung cao độ.
Như thể muốn giúp Diệp Hủ chứng minh bản thân, chỉ vài phút sau khi trò chơi bắt đầu, người chơi bên kia đã mắc lỗi di chuyển.
Nguyễn Linh lập tức nhanh tay ném ra một kỹ năng khống chế: "Có thể đánh!"
Tay Diệp Hủ thoăn thoắt, nối tiếp một chuỗi combo mượt mà, cộng thêm sát thương của Nguyễn Linh, thuận lợi hạ gục được mạng đầu tiên.
Thấy vậy, Nguyễn Linh không tiếc lời khen ngợi: "Hủ ca đỉnh quá!”
Môi Diệp Hủ khẽ nhếch lên, kiêu ngạo đáp lại: "Là do mẹ điều khiển kĩ năng tốt."
Diệp Cảnh Trì đang lặng lẽ bố binh ở đường trên: "......"
Không biết có phải ảo giác hay không, người đàn ông càng ngồi nghiêm chỉnh hơn.
Có lẽ là do thua ván trước đó, lần này đối thủ dường như không mạnh lắm, bên Nguyễn Linh và Diệp Hủ lại như có thần trợ giúp.
Hai phút sau, người chơi bên kia đến hỗ trợ, nhưng bị Nguyễn Linh và Diệp Hủ dựa vào kỹ năng kéo dài thời gian khá lâu dưới trụ.
Sau khi đồng đội của Nguyễn Linh đến, họ trực tiếp giành chiến thắng trong một pha giao tranh nhỏ.
Trong suốt quá trình đó, phòng khách tràn ngập tiếng trao đổi của Nguyễn Linh và Diệp Hủ.
"Mẹ nghĩ có thể đánh! Đại chiêu của mẹ sắp hồi máu, còn hai giây nữa!"
"Đánh con máu thấp này! Con khống chế nó!"
"Hủ ca đi sang chỗ này!"
...
Sau một hồi thao tác, họ đã đánh ra một đổi ba.
Để đỡ kỹ năng cho Diệp Hủ, Nguyễn Linh không may bị hạ gục, nhưng Diệp Hủ đã hạ gục được ba mạng.
Diệp Hủ chơi một nhân vật phát triển về cuối trận, sau pha giao tranh này, cậu đã mua được một trang bị lớn, sớm bước vào giai đoạn mạnh mẽ.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ bằng ánh mắt tán thưởng: "Được đó! Mẹ nghĩ tiếp theo chỉ cần bảo vệ cho con chơi, ván này chúng ta chắc chắn thắng rồi."
Môi Diệp Hủ khẽ nhếch lên, “ừ" một tiếng.
Nguyễn Linh vẫn chưa hồi sinh, sau khi mua đồ, cô mở bảng dữ liệu để chiêm ngưỡng ba pha phụ trợ của mình.
Sau đó, cô tiện tay nhìn qua thành tích của Diệp Cảnh Trì——
Không có mạng nào.
Nguyễn Linh tắt bảng dữ liệu, vừa lúc nhìn thấy Diệp Cảnh Trì đang truyền tống về tế đàn để hồi máu trên màn hình điện thoại.
Cô không tự chủ được mà nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Diệp Cảnh Trì cũng vừa lúc nhìn cô.
Nguyễn Linh đưa cho anh một ánh mắt đầy ẩn ý.
Diệp Cảnh Trì: "......"
Những phút đầu trận, họ đã giao tranh mấy lần ở đường dưới.
Còn trong ván này Diệp Cảnh Trì ở đường lại đang ở giai đoạn đầu trận, không thể vượt qua cả bản đồ để hỗ trợ.
Vì vậy có thể nói, trong ván này Diệp Cảnh Trì vẫn chưa làm được gì, Nguyễn Linh và Diệp Hủ thì đã định đoạt thắng lợi rồi.
Diệp Cảnh Trì không biết nói gì, chỉ đành lặng lẽ cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm.
...
Một ván game kết thúc, Diệp Hủ giành được MVP, còn cốc nước trước mặt Diệp Cảnh Trì đã cạn đi một nửa.
Mấy người lại bắt cặp chơi ván tiếp theo.
Lần này, trước khi bắt đầu, Diệp Cảnh Trì thử dò hỏi Nguyễn Linh:
"Hay là, lần này hai người chúng ta chơi chung?"
Nguyễn Linh liếc nhìn Diệp Cảnh Trì, không chút do dự từ chối:
"Không, mẹ và Diệp Hủ mớᎥ bắt đầu ăn ý mà, phải không Diệp Hủ?"
Môi Diệp Hủ khẽ lên, “ừ" một tiếng.
Nguyễn Linh hài gật đầu, đắc ý nhìn Diệp Cảnh Trì:
"Anh vẫn một mình đi một đường đi nhé."
Cô muốn nhân cơ hội này để dỗ dành Diệp Hủ, mặt khác, bây giờ cô vẫn chưa hết tức giận.
Cuối cùng cũng có cơ hội để chọc Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh nhiên không bỏ qua.
Thấy cô đã quyết tâm, Diệp Cảnh Trì chỉ đành thở dài một tiếng:
"Được."
Chương 194
Ba ngườι đến vui vẻ, từ sau bữa tối không lâu đã chơi đến tối mười giờ, chỉ có thua một ván.
Tất nhiên, có thể chỉ có hai người vui vẻ.
Bởi vì hầu như mỗi ván game Nguyễn Linh và Diệp Hủ đều đi cùng nhau, hôm nay Diệp Hủ chơi rất đã thay, hầu như mỗi ván đều thi đấu xuất sắc.
So với đó, trải nghiệm chơi game của Diệp Cảnh Trì kém hơn nhiều, có vài ván chiến thắng đều không liên quan gì đến anh.
Nói chung, khi kết thúc, biểu hiện trên khuôn mặt Diệp Hủ rõ ràng sáng sủa hơn nhiều so với khi mớᎥ về nhà, nỗi thất vọng trước đó cũng đã tan biến hết.
Mặc dù Diệp Hủ không cười quá rõ ràng, nhưng khóe mắt và khóe miệng của cậu đều hơi hếch lên, cho thấy lúc này cậu đang vui vẻ.
Nguyễn Linh cũng vui vẻ, cô hỏi Diệp Hủ:
"Ngày mai con vẫn phải dậy sớm ra ngoài à?"
Diệp Hủ gật đầu.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nói:
"Vậy bây giờ cũng không tính là sớm, con mau đi ngủ đi."
Diệp Hủ hơi do dự:
"Nếu như mẹ vẫn muốn chơi thì thực ra con cũng không cần ngủ sớm như vậy."
Nguyễn Linh hơi nhướng mày.
Bây đã hơn 10 giờ tối, đối với Nguyễn Linh không phải dậy sớm vào ngày mai thì không tính là muộn.
Nhưng gần đây Diệp Hủ dậy 7 giờ sáng, nếu rửa mặt rồi đi ngủ thì cũng phải 11 giờ, vậy chỉ ngủ được 8 tiếng.
Vì vậy, Nguyễn Linh nói với giọng đầy cảm kích:
"Vẫn nên ngủ sớm đi. Ở tuổi này, con cần ngủ đủ để có thể cao lên."
Cơ thể của Diệp Hủ cứng đờ.
Thực ra, chiều cao của cậu không thấp, nhưng nếu đứng cạnh Diệp Cảnh Trì thì vẫn có chút chênh lệch.
vào đó, Diệp Hủ có thân hình mảnh khảnh hơn, vai cũng hẹp hơn, nên so với Diệp Cảnh Trì thì hai người có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nếu theo quan điểm thẩm mỹ của Nguyễn Linh thì thực ra thân hình của Diệp Hủ cũng rất phù hợp với độ tuổi của cậu, rất có cảm giác thiếu niên.
Tuy nhiên, rõ ràng Diệp Hủ vẫn rất để tâm.
Cậu ngập ngừng mấy lần, cuối cùng mớᎥ lên tiếng:
"Mấy hôm trước đo ở trường, con cao 1m79."
Nguyễn Linh hơi nhướng mày:
"1m79?"
Hủ khẳng định:
"Đúng vậy."
Nguyễn Linh chớp mắt, khóe miệng khẽ cong lên:
"Mẹ nghe nói, trên đời này không có nam sinh cao 1m79..."
Bởi vì bất cứ ai thực sự cao 1m79 đều sẽ báo là 1m8.
Diệp Hủ hơi sững lại, sau đó phản ứng lại.
Cậu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc:
"Là thật đấy."
Ngừng một chút, Diệp Hủ lại nói:
"Bố con cũng đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe, cột chiều cao là 179 cm."
Nói rồi, Diệp Hủ nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói:
"Bố không nhớ rõ lắm, có thể là vậy."
Diệp Hủ:
"......"
Nguyễn Linh không nhịn được cười phá lên:
"Được rồi được rồi, mẹ đã tin rồi. Vậy giờ con cao 1m79, học lớp 11, lớp 12 cố gắng tăng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ vượt qua mốc 1m8."
Diệp Hủ mím môi:
"Ừ."
Do dự một chút, cậu lại bổ sung:
"Chắc chắn sẽ vượt qua mốc 1m8."
Nguyễn Linh cuối cùng cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Hủ nghiêm túc như vậy, quả nhiên chỉ cần là con trai, đều rất để ý đến chiều cao của mình.
Nguyễn Linh vừa cười vừa nói:
"Nói chung là, hôm nay vẫn nên đi ngủ sớm đi. Không thì đi rửa mặt trước, có muốn ăn thêm trái cây gì không?"
Người giúp việc trong nhà khi tan ca đã đặt một đĩa trái cây trên bàn trà.
Lúc đó, họ đang mải mê chơi game, nên ba người đều không có thời gian ăn, cả đĩa trái cây đều chưa động đậy.
Diệp Hủ đồng ý.
Nguyễn Linh chọn một quả cam trong đĩa trái cây.
Cô còn chưa kịp bóc, Diệp Cảnh Trì đã tự nhiên cầm lấy quả cam.
Diệp Cảnh Trì lấy một miếng vải ướt, trước tiên lau sạch tay, sau đó bắt đầu bóc vỏ cam.
Anh chu đáo đến mức Nguyễn Linh cũng không thèm động tay, chỉ đành thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ bắt đầu trò chuyện:
"Này, mỗi ngày con cứ dậy sớm ra ngoài như vậy, phải đến khi nào mới thôi?"
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên:
"Chắc thứ ba tuần sau là kết thúc rồi."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, hỏi:
"Chẳng phải thứ hai tuần sau con phải đi học lại à?"
Diệp Hủ hơi ngạc nhiên, gật đầu.
Nguyễn Linh giải thích:
"Là bố con nói với mẹ."
Diệp Hủ hơi ngạc nhiên.
Nhớ lại bữa tối hôm đó, Nguyễn Linh tốt bụng giúp đỡ Diệp Cảnh Trì:
"Bố con nhớ rất rõ những việc liên quan đến con. Mẹ chỉ cần hỏi một câu, bố con đã biết ngay là khi nào."
Bởi vì tính cách không thích nói nhiều của hai cha con, nếu cô không nhắc, Diệp Cảnh Trì chắc chắn sẽ không nói cho Diệp Hủ biết.
Diệp Hủ nhẹ nhàng mím môi.
Cậu nhìn Diệp Cảnh Trì đang bóc cam một cái, không nhịn được nói:
"Nhưng chiều cao của con, bố lại không nhớ."
Nguyễn Linh "phụt" một tiếng, cười phá lên.
Sao còn cay cú nữa thế?
Diệp Cảnh Trì ném vỏ cam vào thùng rác, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Bây giờ bố nhớ ra rồi, đúng là một mét bảy chín."
Diệp Hủ:
"......"
Cậu thiếu niên nhìn Diệp Cảnh Trì một cái, luôn cảm thấy anh cố ý.
Nguyễn Linh
"Nói chung, mẹ muốn hỏi, những ngày cuối cùng trước khi đi học, chúng ta đi chơi cùng nhé?"
Nói đến đây, cô nhớ lại cả kỳ nghỉ hè này, cô đều bận rộn với những việc khác, thật sự chưa có dịp đi chơi riêng với Diệp Hủ.
Đối với Nguyễn Linh bây giờ, dù là ngày hè hay cuối tuần, cũng không có gì khác biệt so với ngày thường.
Nhưng hôm nay tình cờ nhắc đến việc Diệp Hủ sắp đi học, Nguyễn Linh mớᎥ nhớ ra, có lẽ sau khi Diệp Hủ học, cô sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Diệp Hủ đồng ý rất nhanh:
"Được, đi đâu thế?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc:
"Ngày đầu tiên bố con đi công tác, không phải mẹ đã định đưa con đi công viên giải trí chơi sao?"
Nói xong, một quả cam đã bóc sạch vỏ được Diệp Cảnh Trì đưa đến.
Diệp Cảnh Trì bình thản chen ngang:
"Vậy à?"
Nguyễn Linh nhận lấy quả cam, ma͙nh mẽ trả lời:"Đúng vậy, ngày hôm đó anh đi công tác, em vốn định đưa Diệp Hủ đi chơi công viên giải trí."
Nói xong, Nguyễn Linh thuận tay tách một miếng cam bỏ vào miệng.
... Ôi, chua quá.
Nguyễn Linh nuốt nước bọt, lặng lẽ hít một hơi.
Một sau, cô bình tĩnh đưa một miếng cho Diệp Cảnh Trì:
"Ngon lắm, anh cũng thử đi?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một giây.
"Anh giúp hai người bóc." Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Em đưa Tiểu Hủ thử trước đi."
Nguyễn Linh:
"......"
Cô nhìn Diệp Hủ với ý tứ sâu xa, lặng lẽ đưa quả cam qua.
Diệp Hủ không hiểu ý của Nguyễn Linh, không chút phòng bị mà nhận lấy.
Nguyễn Linh hỏi:
"Vậy đến lúc đó chúng ta đi công viên giải trí nhé?"
Diệp Hủ:
"Được."
Cậu thiếu niên gật đầu đồng ý, đưa quả cam vào miệng.
Ngay sau đó, biểu cảm của Diệp Hủ cứng đờ.
Nguyễn Linh đã cười đến tít mắt, chỉ tay vào Diệp Cảnh Trì:
"Là bố con bảo con thử, nếu muốn trách thì trách bố con đi."
...
Chuyện đi công viên giải trí vào tuần sau đã được quyết định như vậy.
Không biết có phải do bị Nguyễn Linh nói hay không, mà Diệp Hủ bắt đầu lo lắng về chiều cao của mình.
Vì vậy, sau khi ăn trái cây xong, Diệp Hủ không đề cập đến việc tiếp tục chơi game nữa, ngoan ngoãn lên lầu đi rửa mặt.
Nguyễn Linh vẫn chưa vội đi ngủ, nhìn qua đĩa trái cây, suy nghĩ xem có nên ăn gì nữa không.
Diệp Cảnh Trì cất tiếng dịu dàng:
"Ăn nhãn không, anh giúp em bóc?"
Nguyễn Linh nhìn anh một cái.
Diệp Cảnh Trì:
"Anh đã từng thử rồi, rất ngọt."
Nguyễn Linh mớᎥ hài lòng:
"Được."
Diệp Cảnh Trì cầm lấy vài quả nhãn đặt bên cạnh.
Anh vừa chậm rãi bóc vỏ vừa trò chuyện với cô:
"Nói đến đây, thực ra anh có một câu hỏi luôn muốn hỏi em."
Nguyễn Linh:
"Câu hỏi gì?"
Diệp Cảnh Trì không chút động đậy nói:
"Tại sao khi chơi game, em gọi lại Tiểu Hủ là... Hủ ca?"
Câu hỏi này anh đã trăn trở trong lòng rất lâu rồi, bây giờ mớᎥ có cơ hội hỏi ra.
Nguyễn Linh chợt hiểu ra:"Cái này mà anh cũng hỏi hả."
Cô nhớ lại:"Hình như cũng chẳng có lý do gì đặc biệt. Chỉ là lần đầu tiên chơi game, em bắt chước Trần Tùng Dương gọi như vậy, sau đó thì quen luôn."
“Tại sao” đột nhiên lại hỏi cái Nguyễn Linh chớp chớp mí mắt: “Hay anh bận tâm?"
Giọng điệu Diệp Cảnh Trì bình thản: “không có gì.”
Anh không nhanh không chậm vứt vỏ đã bóc vào thùng rác, đưa phần thịt cho Nguyễn Linh.
Giọng của Diệp Cảnh Trì trầm thấp:
"Chỉ là có chút không quen thôi."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng:
"Không sao, anh nghe nhiều sẽ quen thôi."
Diệp Cảnh Trì:
"......"
Nguyễn Linh mỉm cười, tâm trạng vui vẻ khi đưa quả nhãn trong suốt vào miệng.
Quả nhiên rất ngọt.
Nguyễn Linh chưa thỏa mãn nhìn Diệp Cảnh Trì: "Còn muốn ăn."
Cô vốn rất thích ăn nhãn, giờ không cần tự tay bóc để tay dính đầy nước, thật sự rất thoải mái.
Nghe vậy, trong mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên chút ý cười, lại cầm một quả nữa.
Nguyễn Linh chống cằm, thưởng thức dáng vẻ bóc nhãn của Diệp Cảnh Trì.
Ngón tay của người đàn ông thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Nguyễn Linh cảm thán trong lòng, ông trời quả thực ưu ái Diệp Cảnh Trì, không chỉ có gương mặt đẹp, ngay cả đôi tay cũng đẹp mắt.
Diệp Cảnh Trì vừa bóc vừa nhẹ nhàng nói: "Nói về cách xưng hô, hình như em luôn gọi tên anh."
Nguyễn Linh: "Ừ."
Diệp Cảnh Trì không vội vàng nói: "Như vậy... có vẻ hơi không công bằng."
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày: "Không công bằng thế nào?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, khẽ giọng: "Anh toàn gọi em là Linh Linh."
Nguyễn Linh suy nghĩ hai giây: "Vậy... hay là từ giờ trở đi, anh lại gọi tên đầy đủ của em đi? Em không ngại đâu."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Người đàn ông hơi bất lực nói: "Linh Linh."
Hai chữ này được Diệp Cảnh Trì nhai nhấn nhá rất hay, kết hợp với giọng nói trầm ấm của anh, nghe mà lỗ tai cứ ngứa ngứa.
Nguyễn Linh suýt nữa thì mềm lòng.
Tuy nhiên, cô lại nhớ đến những gì anh làm với cô trong ngày hôm nay, còn có những dấu vết mà anh để lại trên người cô.
May mắn thay, Diệp Hủ vẫn còn rất ngây thơ, nên vừa rồi cô mớᎥ lừa được cậu.
Nguyễn Linh đổi sang một vẻ mặt không quan tâm: "Anh gọi em làm gì?"
Diệp Cảnh Trì: "Không cân nhắc đổi cách gọi anh sao?"
Nguyễn Linh nói hết sức lý lẽ: "Không cần đâu, anh xem em bình thường gọi Diệp Hủ cũng là gọi tên đầy đủ của thằng bé mà."
Diệp Cảnh Trì: "Nhưng khi chơi game, em gọi thằng bé bằng biệt danh khác."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Chuyện lại quay trở lại đây rồi, không lẽ Diệp Cảnh Trì thực sự rất để tâm?
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh lên tiếng: "Vậy... em cũng gọi anh là chú Diệp?"
Cô hỏi: "Là vì em sao?”
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu.
Nguyễn Linh thừa nhận, cô có chút rung động.
Nghĩ đến tối hôm qua dáng vẻ mệt mỏi mắt đầy tơ máu của Diệp Cảnh Trì, chỉ là vì sớm chạy về Bắc thành để gặp cô, rất khó để không xúc động.
Chỉ là suy nghĩ một chút, Nguyễn Linh còn nói: "Nhưng em vẫn luôn ở nhà mà. Chỉ là không gặp em thêm một ngày thôi, việc gì phải gấp gáp như vậy.”
Diệp Cảnh không đáp, im lặng đứng dậy, đi tới bên cạnh cô.
Tay anh dịu dàng nắm lấy tay cô: "Thắt lưng rất đau sao? Anh giúp em xoa bóp nhé?”
Nguyễn Linh ngẩn ra, ý thức được mình bởi vì đau nhức, lúc nói chuyện với anh thức lấy tay chống đỡ thắt lưng của mình.
Cô nhịn không được trừng mắt nhìn anh: "Đều tại anh.”
Diệp Cảnh Trì cười khẽ, coi ba chữ này là đồng ý.
Anh đưα tay xoa thắt lưng cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngay từ đầu Nguyễn Linh còn có chút bất mãn nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Trì.
Theo động tác mát xa của anh, cô dần dần thả lỏng, thoải mái than thở một tiếng.
Luận sự thì tay nghề của Diệp Cảnh Trì cũng không tệ.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn chưa quên đề tài vừa rồi.
Nguyễn Linh vừa hưởng thụ sự phục vụ của Diệp Cảnh Trì, vừa hoài nghi nhìn anh: "Anh vội vã chạy về như vậy, không phải là vì... Làm chuyện đó chứ?"
Bàn tay Diệp Cảnh Trì vẫn không ngừng, nghe vậy lẳng lặng nhìn cô: "Chuyện gì?”
Nguyễn Linh: "......”
Cô gằn từng chữ một: “Diệp Trì!”
Diệp Cảnh Trì khẽ cười, lồng ngực khẽ rung.
Một lúc lâu, anh nói: “Em nói đúng một nửa.”
Nguyễn Linh: “Cái gì?”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: “ Anh trở về chỉ vì rất muốn gặp em.”
Anh nói rất nghiêm túc, khiến lòng cô rung động.
Nguyễn Linh: “Tại sao?”
Diệp Cảnh Trì cười: “Chỉ là rất nhớ em, không được sao?”
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì vài giây.
Cô hỏi: “Lần này anh đi công tác… có phải xảy ra chuyện gì không hay?”
Nguyễn Linh nhớ lại, trước đó khi đi đón Diệp Cảnh Trì ở sân bay, cô đã cảm thấy anh có vẻ hơi khác.
Cô cũng không thể nói rõ, chỉ có một cảm giác: Lúc đó trên người Diệp Cảnh Trì, dường như có một loại cảm giác yếu đuối mà thường ngày khó thấy.
Đặc biệt là khi anh ôm chặt lấy cô, dường như sợ cô đột nhiên biến mất.
Trong mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên một tia ngạc nhiên.
Anh im lặng một giây: “Thực ra cũng không có gì…”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Vậy chắc chắn là có chuyện.”
Diệp Cảnh Trì: “……”
Anh thở dài một cách bất lực.
Diệp Cảnh Trì chậm rãi mở miệng: “Tối hôm đó video call với em, anh cũng đã nói chuyện hủy hợp đồng lần này có gì đó lạ, có thể là có người thao túng phía sau.”
Nguyễn Linh gật đầu: “Em nhớ.”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì bình thản: “Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng xác nhưng dựa trên thông tin đã có, danh tính của kẻ đứng sau đã có thể đoán được đại khái.”
Nguyễn Linh cau mày: “Là ai? Anh có quen không?”
Diệp Cảnh Trì cúi đầu: “Em cũng gặp rồi, là bạn đại học của anh và Vân Phàm. Hôm đó họp mặt cậu ta cũng có mặt, lúc đó bọn anh còn nói về cuộc đấu thầu này.”
Nguyễn Linh mở to mắt ra.
Buổi họp mặt bạn bè của Diệp Cảnh Trì mới qua chưa lâu, cô vẫn nhớ rất rõ.
Ngoài hai cặp vợ chồng đến tham gia đột xuất rồi rời đi sớm, những người còn lại đều là bạn bè của Diệp Cảnh Trì thời đại học.
Khi Diệp Cảnh Trì trò chuyện với những người đó, rõ ràng trông rất thoải mái, thần thái cũng không có cảm giác xa cách như ở những dịp xã giao khác.
Có thể thấy mối quan hệ giữa họ thực sự rất tốt, không phải loại bạn bè bình thường chỉ gặp nhau lúc vui chơi, mà là những người luôn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp.
Nguyễn Linh ngạc nhiên: “Vậy… là bạn của các anh, khiến các công ty khác hủy hợp đồng với Diệp thị sao?”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì đều đều, không thể nghe ra quá nhiều cảm xúc: “Không đơn giản như vậy, nhưng em có thể hiểu đại khái là thế.”
Nguyễn Linh thốt lên: “Tại sao?”
Lời vừa nói ra, cô lại thấy câu hỏi này thừa thãi.
Có thể khiến đối phương không tiếc tình nghĩa bao năm, chỉ có hai chữ: Lợi ích.
Quả nhiên, Diệp Cảnh Trì khẽ nói: “Nếu lần này thể trúng thầu, quy mô kinh doanh bên cậu ta ít nhất cũng có thể mở rộng gấp đôi.”
Nguyễn Linh im lặng một lúc.
Vậy nên, sự khác thường của Diệp Cảnh Trì tối qua, ngoài việc thiếu ngủ và mệt mỏi do đi công tác liên tục, còn có nguyên nhân bị bạn bè phản bội sao?
Nguyễn Linh vẫn đang suy nghĩ.
Diệp Cảnh Trì lại đột nhiên mỉm cười: “Sao vậy? Có phải đang nghĩ cách an ủi anh không?”
Nguyễn Linh: “...”
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: “Hay để anh ôm một cái?”
Chân mày của người đàn ông đã giãn ra, không còn thấy vẻ mệt mỏi của ngày hôm qua.
Anh dường như luôn nắm mọi thứ trong tay, hầu như không có lúc nào cảm thấy hoang mang và bất an.
Cho dù chuyện này mớᎥ xảy ra cách đây không lâu, nhưng lúc này khi nói chuyện với Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì vẫn rất bình tĩnh.
Cảm giác yếu đuối khó thấy được của tối qua, dường như chỉ là ảo giác của cô.
Nguyễn Linh nhìn anh vài giây, hiếm khi ngoan ngoãn tiến lại gần anh một chút.
Diệp Cảnh Trì cau mày.
Rồi anh đột nhiên cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nụ hôn này không giống những nụ hôn nồng nhiệt trước đó, không có chút hương vị sắc dục nào.
Trước khi Nguyễn Linh kịp thể hiện sự ngạc nhiên, Diệp Cảnh Trì đã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lâu sau, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Linh Linh?”
Nguyễn Linh dựa vào ngực Diệp Cảnh Trì: “Sao?”
“Không có gì.” Anh thì thầm bên tai cô: “Chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa, em thật sự đang ở trong vòng tay anh, được anh ôm.”
Nguyễn Linh không nhịn được cười.
“Diệp Cảnh Trì.” Cô chậm rãi gọi tên anh: “Một người như anh, cũng sẽ có lúc cảm thấy bất an sao?”
Lại im lặng hồi lâu.
Lúc sau, giọng nói của Diệp Cảnh Trì mớᎥ như từ rất xa vọng lại. Anh thở dài một tiếng: “Tất nhiên rồi.” Đặc biệt là sau khi gặp cô.
...
Nguyễn Linh dựa vào vòng tay Diệp Cảnh Trì một lúc, mớᎥ phát hiện dạ dày mình đã trống rỗng. Vào thời điểm này, nhà bếp hẳn đã chuẩn bị xong bữa trưa. Lúc nãy Diệp Cảnh Trì đã giúp Nguyễn Linh xoa bóp eo, khiến cho cơn đau nhức ở eo của cô dịu bớt một chút. Nhưng chân cô vẫn mềm nhũn.
Đứng trước cầu thang, Nguyễn Linh do dự một lúc, rồi đưa tay nắm lấy tay vịn cầu thang. Có tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau.
Nguyễn Linh tức giận quay đầu lại: “Anh còn dám cười! Nếu không phải vì anh, sao em lại thành ra thế này?”
“Xin lỗi.” Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc nói: “Hay là anh bế em xuống?”
Nguyễn Linh: “… Không cần!”
Bây giờ trong nhà có không ít người giúp việc, nếu để họ nhìn thấy, chẳng phải mọi người đều biết cô đã xảy ra chuyện gì sao? Mặc dù cô và Diệp Cảnh Trì là vợ chồng, làm chuyện đó hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nhưng chuyện chân mềm đến mức xuống cầu thang còn phải nhờ người bế, Nguyễn Linh vẫn cảm thấy hơi khoa trương.
Diệp Cảnh Trì có lẽ đã đoán được suy nghĩ của cô, không nói gì, chỉ hờ hững nhìn ngực cô.
Nguyễn Linh theo ánh mắt anh nhìn xuống, sau đó hít một hơi thật sâu, con ngươi run rẩy. Trước đó cô không chú ý, ngực cô lại có thêm mấy vết nữa? Hơn nữa so với vết trước đó mà cô cho Diệp Cảnh Trì xem, vết này còn đỏ và rõ ràng hơn. Bất kỳ người trưởng thành nào có chút kiến thức đều sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Linh hít sâu một hơi, trong ánh mắt Diệp Cảnh Trì ẩn chứa ý cười, cô nhìn chằm chằm anh rồi nói: “Anh nghĩ cách đi!”
Chương 188
Muốn che dấu hôn trên người, cách đơn giản chính là dùng kem che điểm, hoặc là dùng quần áo che chắn.
Cho dù Diệp Cảnh Trì có thần thông quảng đại đi nữa, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Nguyễn Linh tìm trong tủ quần áo một chiếc váy có cổ áo che được xương quai xanh, rồi nhìn Diệp Cảnh Trì: "Em muốn thay quần áo, anh quay lưng lại đi.”
Đuôi lông mày của Diệp Cảnh Trì hơi nhướng lên.
Nguyễn Linh trừng anh.
Nếu anh dám nói câu gì đó như "Dù sao cũng không phải chưa xem qua", vậy hiện tại cô sẽ lập tức đổi anh ra ngoài, tuyệt đối không nương tay.
Không biết có phải Diệp Cảnh Trì từ trong ánh mắt của cô, nhìn ra ý tứ "uy hiếp" hay không.
Tóm lại anh chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì, chậm rãi xoay người.
Nguyễn Linh nói một câu coi như thức thời ở trong lòng, rồi ngồi trên giường thay quầnáo.
Trước khi cởi váy ngủ trên người, cô liếc Diệp Cảnh Trì một cái.
Anh nghiêm chỉnh đứng sau lưng cô, bóng lưng thon dài cao ngất.
Áo ngủ kiểu dáng đơn giản trên người anh, cũng có cảm giác như người mẫu lồng kính.
Nguyễn Linh có chút yên tâm, cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.
Diệp Cảnh Trì đường đường là tổng giám đốc một công ty, không đến mức nhìn lén.
Cô cởi váy trên người ra.
Sáng nay lúc tắm rửa trong phòng tắm, cả người Nguyễn Linh đã bị Diệp Cảnh Trì giày vò đến kiệt sức, đương nhiên cũng không có sức lực chú ý xem trên người mình bị lưu lại dấu vết gì.
Hiện tại có thời gian nhìn kỹ, Nguyễn Linh thiếu chút nữa hít vào một hơi.
Cô không nhịn được muốn mắng Diệp Cảnh Trì một câu, nhưng nghĩ đến việc mình lúc này không mặc quần áo, lại nhịn lại.
Có lẽ là nghe thấy hơi thở của cô không ổn định, Diệp Cảnh Trì mở miệng hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Linh không vui trả lời: "Không có gì, chỉ là đang xem chuyện tốt anh làm thôi!"
Mặc dù đang chất vấn, nhưng vì cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi kiệt sức, giọng điệu nói ra vẫn có chút mềm yếu mệt mỏi, nghe như đang hờn dỗi vậy.
Diệp Cảnh Trì hơi khựng lại.
Chuyện hoang đường sáng nay, lại ùa về trong đầu.
Diệp Cảnh Trì bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng, ho nhẹ một tiếng.
Mắt không nhìn thấy, thính giác lại trở nên nhạy bén hơn.
Trong không khí truyền tiếng vải ma sát, hẳn là cô đang thay chiếc váy mớᎥ.
Diệp Cảnh Trì chậm rãi thở ra một hơi.
Cuối cùng, tiếng ma sát sau lưng dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Nguyễn Linh vẫn chưa gọi anh.
Diệp Cảnh Trì không nhịn được hỏi: "Xong rồi à?"
phía sau truyền đến giọng nói mang chút oán trách của Nguyễn "Xong rồi, chỉ là... cổ áo hơi bó."
Nguyễn Linh bình thường thích mặc áo hai dây hoặc áo cổ thấp, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Chiếc váy cổ cao như thế này ở trong tủ không cô cũng không hay mặc.
Nguyễn Linh nhớ lại cách đây nửa tháng cô đã mặc qua chiếc váy này một lần, nhưng lúc đó cũng không cảm thấy quá bó, không biết bây giờ làm sao nữa.
Giọng Diệp Cảnh Trì rất trầm: "Cần anh giúp gì không?"
Nguyễn Linh nhìn anh cái: "Anh đợi em một chút."
Diệp Cảnh Trì: "Được."
Nguyễn Linh đứng dậy, đi đến gương trong phòng tắm, nghiêng đầu quan sát.
Da thịt sau gáy cô dường như trở nên nhạy cảm hơn nhiều, chỉ cần hơi kéo cổ áo một chút, nhãn mác trên đó đã khiến cô khó chịu.
Liệu có phải do sáng nay Diệp Cảnh Trì hôn ở đây của cô nhiều lần quá không?
Diệp Cảnh Trì dường như rất thích hôn cổ cô, đặc biệt là khi đang động tình, anh luôn đặt nhiều nụ hôn lên cổ cô.
Nhận ra mình lại vô thức bắt đầu nhớ lại những hình ảnh lúc đó, Nguyễn Linh không được đỏ mặt.
Nguyễn Linh mở vòi nước , dùng tay hứng một ít nước lạnh, đặt lòng bàn tay lên má để hạ nhiệt.
Suy nghĩ lại một lần nữa.
Kỹ năng hôn của Diệp Cảnh Trì đã ngày càng thành thạo, mỗi lần hôn ở cổ cô, anh luôn mang đến một chuỗi cảm giác tê dại.
Vì vậy ... cô cũng rất thích.
Dẫu sao, phải có cảm giác vui thích xen lẫn, mớᎥ có thể mang lại trải nghiệm tuyệt vời nhất được.
...
Nguyễn Linh đột nhiên lắc mạnh thật đầu.
Cô đɑng nghĩ gì thế!
Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Linh niệm vài câu "tỉnh táo lại", rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Diệp Cảnh Trì vẫn đang đợi cô.
Nguyễn Linh: "Cái nhãn mác này hình như có thể xé được, anh giúp em xem thử được không?"
Cô không muốn phải cởi váy ra một lần nữa.
Diệp Cảnh Trì: "Được."
Nguyễn Linh quay người lại, quay lưng về phía anh: "Anh nhẹ tay chút."
Diệp Cảnh Trì "ừm" một tiếng, đi đến phía sau cô, bàn tay ấm áp đặt lên vai cô.
Diệp Cảnh Trì cao lớn, nên động tác này làm rất dễ dàng.
Anh nói: "Đừng nhúc nhích."
Nguyễn Linh: "Em biết rồi."
Trước tiên Diệp Cảnh Trì quan sát một vài giây.
Sau đó nhanh chóng xé nhãn mác xuống.
Rồi hỏi cô: "Đỡ hơn chưa?"
Nguyễn Linh cử động vai một chút để cảm nhận, gật đầu: "Đỡ hơn rồi."
Cô lại quay sang, hỏi Diệp Cảnh Trì: "Bây giờ còn rõ lắm không?"
Mới vừa rồi Nguyễn Linh đã soi gương, nhưng để phòng ngừa, cô vẫn muốn xác nhận lại với Diệp Cảnh Trì một lần nữa.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì dừng lại trên cổ cô một lúc.
Đúng lúc Nguyễn Linh chuẩn bị nghi ngờ anh có ý đồ gì khác, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng lên tiếng: "Không nhìn thấy."
Hầu hết các dấu hôn đều nằm dưới xương quai xanh của cô, sau khi cô thay quần áo đã che được bảy tám phần.
Còn những vết đỏ trên cổ, không nhìn kỹ thì cũng không quá rõ ràng.
Thôi thì hôm nay không cần ra ngoài, hơn nữa Nguyễn Linh lại không thích cảm giác có mỹ phẩm trên cổ, nên cô cứ mặc kệ vậy đi.
Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề, hai người đi phòng ăn để ăn cơm.
Hệ thống bỗng lên tiếng, khi nhìn thấy vết hôn trên cổ Nguyễn Linh thì kinh ngạc: [Tối qua hai ngườι đã làm gì vậy!]
Nguyễn Linh sửa lại: [Không phải tối qua, là sáng nay.]
Hệ thống càng thêm kinh ngạc: [Sáng nay cô đã dậy rồi? Vậy tại sao tôi vẫn bị chặn cho đến giờ?]
Nguyễn Linh nói với ý vị sâu xa: [Cậu đoán xem?]
Hệ thống: [……]
Thôi được, là lỗi của nó, là nó quá ngây thơ.
Vậy bây giờ, cốt truyện đang đi theo con đường không lối về rồi đúng không?
Tại sao mẹ kế phản diện và bố của nam chính lại tiến xa đến mức này?
Hệ thống trăm mối nan giải, lặng lẽ quay về tự kỉ.
...
Ăn trưa xong, Nguyễn Linh nhớ đến chiếc bánh mà Diệp Cảnh Trì mang về.
Hôm qua về nhà muộn, bánh để trong tủ lạnh vẫn chưa kịp ăn.
Nguyễn Linh lấy bánh ra, ngồi trên ghế sofa thưởng thức.
Diệp Cảnh Trì ngồi cạnh cô.
Nguyễn Linh đưα một miếng bánh có kem vào miệng, rồi sau đó nhắm mắt đầy thỏa mãn.
Cửa hàng này cô đã thấy từ lâu trên mạng xã hội, chỉ là chưa có cơ hội thử.
Mùi vị quả nhiên không làm cô thất vọng.
Nguyễn Linh lại ăn một miếng nữa, sau đó liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô hỏi: "Hôm nay anh thật sự không có việc gì quan trọng phải làm sao?"
Bình thường ngay cả ngày cuối tuần không đi công ty, Diệp Cảnh Trì cũng luôn thỉnh thoảng trả lời email, hoặc ở trong phòng sách xem chút gì đó gì.
Bây giờ ban ngày ban mặt, Diệp Cảnh Trì cứ như vậy ngồi bên cạnh cô nhìn cô ăn bánh, ít nhiều Nguyễn Linh có chút không quen.
Chương 189
Người ta nói, người như Diệp Cảnh Trì một phút đã có giá mấy trăm triệu, khiến Nguyễn Linh có cảm giác mình đã lãng phí rất nhiều tiền.
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Hôm nay việc quan trọng nhất, chính là ở bên cạnh em."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Vậy anh có muốn ăn một miếng không?"
Diệp Cảnh Trì cười: "Em nỡ không?"
Nguyễn Linh lộ vẻ mặt nghiêm túc: "Vốn dĩ là anh tự mua về mà, cho anh nếm một miếng cũng là lẽ đương nhiên."
Nói rồi, Nguyễn Linh cầm thìa nâng lên một miếng bánh nhỏ, đứ đến miệng Diệp Cảnh Trì.
Trong mắt Diệp Cảnh Trì ánh lên kinh ngạc.
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày: "Sao vậy? Hiếm khi em hào phóng, mà tổng giám đốc Diệp không biết ơn sao?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Một lúc sau, anh có chút không tự nhiên mà ăn hết miếng bánh cô đưa cho.
Nguyễn Linh bị động tác hơi ngượng ngùng của Diệp Cảnh Trì chọc cười: "Chỉ là cho anh một miếng bánh thôi, sao anh còn ngại ngùng thế?"
Làm những chuyện quá đáng khác thì lại không thấy anh xấu hổ.
Diệp Cảnh Trì khẽ mím môi: "Xin lỗi, không quen."
Nguyễn Linh nhướng mày, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì bị cô nhìn chằm chằm vài giây, giọng trầm thấp hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh chớp mắt, chỉ vào khóe môi anh: "Dính một chút ở đây."
Dừng một chút, Nguyễn Linh không nhịn được lại hỏi: "Có cần em giúp không?"
Cô dường như không bao giờ nhớ lời dạy dỗ, cứ mỗi lần Diệp Cảnh Trì lộ ra chút mất tự nhiên, cô lại không nhịn được trêu chọc anh.
Cho nên, hôm nay thức dậy với cơ thể đau nhức, Nguyễn Linh vẫn quên bẵng đi mất.
Dáng vẻ này của Diệp Cảnh Trì, quả thực quá mức kích thích.
Nguyễn Linh không nhịn được, trực tiếp hôn lên khóe môi anh.
Hôn một giây, cô lại lùi lại, cười toe toét nhìn anh: "Ngon quá."
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì hơi tối lại.
Anh nghiêng người, muốn bắt chước lại nụ hôn ấy.
Bỗng có tiếng động vang lên từ cửa ra vào.
Lúc Diệp Hủ bước vào phòng khách, cậu nhìn thấy Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì đang ngồi trên ghế sofa cùng nhau.
Hai người ngồi rất gần nhau, tuy không có hành động thân mật nào, nhưng ngôn ngữ cơ thể giữa họ lại có một loại cảm giác thân mật khó diễn tả.
Diệp Hủ cũng không thể giải thích được, chỉ là cảm giác không giống như trước kia.
Nếu điều này vẫn chưa chứng minh được vấn đề gì thì——
Vậy thì sau khi nhìn thấy Diệp Hủ đi vào, hai người lập tức tách ra, hành động này có ý nghĩa che giấu rất rõ ràng.
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên nói rất nhanh: "Con chỉ đi lấy đồ thôi, xong con đi ngay!"
Nói rồi, Diệp Hủ chạy vụt lên cầu
Cậu còn cố tình đi đường vòng tránh xa hai người đang ngồi trên ghế sofa, như thể nếu đi gần một chút, sẽ kích hoạt bẫy gì đó vậy.
Nguyễn Linh: "..."
Phải nói, trải nghiệm này khiến cô có cảm giác như bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu, mà đã lâu rồi cô không có cảm giác này.
...
Diệp Hủ có lẽ chỉ thực sự đi lấy đồ.
Hai phút sau, Diệp Hủ từ trên lầu xuống.
Tới tầng một, cậu thiếu niên chậm bước chân lại.
Đến khi xác nhận Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh chỉ đang ngồi bình thường trên ghế sofa, cậu mới bước ra ngoài.
Nguyễn Linh nghi ngờ, nếu không vì bắt buộc phải đi qua phòng khách thì Diệp Hủ chắc chắn sẽ đi đường vòng.
Nếu biệt thự có sân sau gì đó, có thể Diệp Hủ đã leo tường ra ngoài để trốn tránh họ.
Khi đi qua chỗ hai người đang ngồi trên ghế sofa, Diệp Hủ nói một câu "Tới tối con về", sau đó giống như có người đuổi theo phía sau mà nhanh chóng ra khỏi cửa.
Nhìn thấy Diệp Hủ vội vàng rời đi, Nguyễn Linh có chút buồn cười.
Liệu sau này có phải Diệp Hủ sẽ luôn ngượng ngùng như vậy khi ở trước mặt hai người họ không?
Nguyễn Linh nhìn về phía Diệp Cảnh Trì: "Cũng tại anh đột nhiên muốn hôn em, Diệp Hủ bị dọa sợ chạy mất rồi."
Về việc nụ hôn đó là do cô bắt đầu, đương nhiên là cô sẽ bỏ qua.
Diệp Cảnh Trì cũng có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, anh vẫn nói với giọng dịu dàng: "Sau này Diệp Hủ sẽ dần quen thôi."
Nguyễn Linh: "Quen cái gì?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười, đột nhiên nhanh chóng hôn lên khóe môi cô một cái.
Sau khi hôn rất nhẹ nhàng, Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Quen như này."
Nguyễn Linh lườm anh.
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: "Sau này ở phòng khách, anh sẽ chú ý chừng mực. Tuy nhiên, mức độ thế này thì Diệp Hủ vẫn nên học cách chấp nhận."
Nguyễn Linh: "..."
Bánh vẫn chưa ăn xong.
Vừa rồi Nguyễn Linh đút cho Diệp Cảnh Trì ăn bánh, anh vẫn chưa đưa ra đánh giá.
Nguyễn Linh hỏi anh: "Anh thấy thế nào?"
Diệp Cảnh Trì suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được."
Ngẫm nghĩ một lúc, Nguyễn Linh hỏi: "Có phải anh không thích ăn đồ ngọt quá không?"
Nhớ lại thì cô hình như chưa từng thấy Diệp Cảnh Trì ăn đồ ngọt.
Diệp Cảnh Trì thành thật nói: "Không thích ăn lắm, nhưng cũng không phải ghét."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng, câu trả lời này rất phù hợp với dự đoán của cô đối với Diệp Cảnh Trì.
Tuy nhiên, cô lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Lần trước đó... chính là lần đầu tiên Diệp Hủ mang bánh macaron từ căng tin về, sao anh lại lén ăn một cái?"
Thực ra lúc đó Nguyễn Linh đã thấy rất kỳ lạ, chỉ là lúc đó cô và Diệp Cảnh Trì cũng không thân thiết lắm, nên cô không hỏi.
Qua một thời gian dài, Nguyễn Linh đã quên béng chuyện này đi.
Bây giờ Diệp Cảnh Trì ngồi cùng cô ăn bánh, cô mớᎥ nhớ ra chuyện đó.
Nghe Nguyễn Linh hỏi, Diệp Cảnh Trì cũng khựng lại.
Diệp Cảnh Trì hơi nhíu mày.
Thấy anh có biểu hiện như vậy, Nguyễn Linh càng tò mò nhìn anh.
Cho đến khi Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: "Cũng quên rồi."
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc nói: "Có gì không?"
Nguyễn Linh chỉ ra: "Anh rất đáng nghi."
Trí nhớ của Diệp Cảnh Trì vốn rất tốt, câu trả lời này rất không hợp lý, sao lại không nhớ được chứ?
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh cau mày: "Đừng nói anh nghĩ là em mua, không yên tâm, nên mớᎥ lấy một cái đi thử độc nhé?"
Dù sao trước khi có cô, hai cha con nhà họ Diệp cũng không giống như là người thích ăn đồ ngọt.
Diệp Cảnh Trì cười nhạt: "Sao em lại nghĩ vậy?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Lúc đó anh đối xử với em lạnh lùng như vậy, ai biết trong lòng anh có phải luôn đề phòng em không."
Diệp Cảnh Trì mất tiếng một giây, sau đó đột nhiên cười khẽ.
Nguyễn Linh không hiểu: "Anh cười cái gì?"
Diệp Cảnh Trì nói với giọng điệu bình tĩnh: "Anh nhớ ra một câu mà anh từng nghe người ta nói."
Nguyễn Linh cau mày: "Câu gì?"
Diệp Cảnh Trì chậm rãi nói: "Anh nghe nói nhiều người sau khi yêu, sẽ thích tính sổ chuyện cũ."
Ánh mắt anh có chút ý cười: "Em nói, có phải em đang tính sổ chuyện cũ không?"
Nguyễn Linh: "..."
Câu nói của anh nghe có vẻ hơi đúng.
Chương 190
Im lặng một lúc, Nguyễn Linh nhìn thẳng vào Diệp Cảnh Trì với vẻ tự tin: "Em tính sổ chuyện cũ đấy, làm sao, không được à? Có vấn đề gì ư?"
Diệp Cảnh Trì thở dài, trả lời những câu hỏi liên tiếp của cô: "Không sao, được, không vấn đề gì."
Nguyễn Linh hừ nhẹ một tiếng: "Vậy còn được."
Sau vài giây, cô lại hỏi: "Anh vẫn chưa trả lời em đâu? Lúc đó sao anh lại lén ăn?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Có vẻ như hôm nay cô nhất định phải tìm hiểu cho ra nhẽ.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên chút bất lực.
Nhớ lại một chút, anh ôn tồn nói: "Hôm đó anh tan làm về nhà thì thấy trong tủ lạnh có thêm một hộp macaron. Trên đó có logo trường trung học của Tiểu Hủ, mà bình thường thằng bé lại không ăn, nên anh đoán là Tiểu Hủ mang cho em."
Nguyễn Linh: "Rồi thì sao?"
Diệp Cảnh Trì: "Tiểu Hủ nhiều năm không mang gì về nhà, anh có chút tò mò, nên thuận tiện thử một cái."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Chỉ vậy thôi?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Ừ, chỉ vậy thôi."
Thực ra, Diệp Cảnh Trì cũng không nhớ rõ, lúc đó mình mang tâm trạng gì mà lại ăn thử một viên macaron.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, đó là lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì nhận thức rõ ràng, ngoài anh và Diệp Hủ ra, nhà họ Diệp còn có thêm một người nữa.
Cũng là lần đầu tiên anh nhận ra, mối quan hệ giữa Diệp Hủ và Nguyễn Linh, dường như đã có chút thay đổi so với ban đầu.
Những ký ức đó khiến Diệp Cảnh Trì hơi hoảng hốt.
Khi tỉnh táo lại, Nguyễn Linh đang nhìn anh với vẻ nghi ngờ, có vẻ như cô không hài lòng với lời giải thích của anh lắm.
Cô nhíu mày trông cũng rất xinh đẹp, khiến đôi mắt cô trở nên vô cùng linh hoạt.
Diệp Cảnh Trì cảm thấy lòng mình hơi xao độn̴g.
Sau đó, anh đột nhiên cúi xuống, hôn lên cái trán nhíu của cô.
Nguyễn Linh sững sờ, một lúc lâu không tiếp tục chất vấn anh.
Diệp Cảnh mỉm cười: "Được rồi, tính sổ đã xong, nên đến lượt anh rồi chứ?"
Nguyễn Linh sững sờ: "Đến lượt anh cái gì?"
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: "Đến lượt anh tính sổ chuyện cũ."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Em có chuyện cũ gì để tính sổ chứ?"
Dù sao cô vẫn luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, cô muốn xem Diệp Cảnh Trì có thể nói ra được gì.
Diệp Cảnh không nói gì.
Chỉ là ánh mắt liếc qua ngón tay trái của cô, như vẻ vô tình.
Nguyễn Linh: "..."
Cô dường như đã biết Diệp Cảnh Trì muốn nói gì rồi.
Diệp Cảnh Trì khẽ lên tiếng: "Trước đây, em đã đồng ý với anh một chuyện."
...
Nói thật, Diệp Cảnh Trì đã nhắc đến chuyện nhẫn cưới nhiều lần rồi.
Trước đây Nguyễn Linh luôn không coi trọng chuyện này, nên mỗi lần Diệp Cảnh Trì nhắc đến, cô đều lảng tránh.
Một là cô thích những món trang sức cầu kỳ, đa phần nhẫn và nhẫn kim cương đều khá đơn giản, không phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Hai là trong lòng Nguyễn Linh, cuộc hôn nhân của cô và Diệp Cảnh Trì sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, vậy thì cần gì phải tỉ mỉ chọn nhẫn?
Nhưng hiện tại, tâm trạng của Nguyễn Linh đã có chút thay đổi.
Mặc dù thực ra trong thâm tâm cô vẫn chưa chắc chắn lắm, rằng liệu mình có thể đi cùng Diệp Cảnh Trì mãi mãi hay không.
ít nhất, chuyện ly hôn với Diệp Cảnh Trì đã được Nguyễn Linh dời từ mục "chắc chắn sẽ làm" sang mục "tạm thời chưa làm" ở trong kế hoạch của mình.
Ngẫm nghĩ một Nguyễn Linh nói: "Vậy... chúng ta có thời gian thì đi chọn?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô không độn̴g đậy.
Nguyễn Linh hiếm khi thấy mình có chút chột dạ.
Nguyễn Linh nhớ lại lần đầu tiên khi Diệp Cảnh Trì hỏi cô, cô cũng trả lời như vậy: "Có thời gian thì xem thử."
Sau đó, lời hứa không thành, giống như vô số câu "có thời gian lại hẹn", "có thời gian mời ăn cơm" vậy, không có dấu hiệu gì là sẽ được thực hiện.
Nhìn thẳng vào Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh nuốt nước bọt: "Lần này là thật, chờ có thời chúng ta cùng đi chọn, nhưng hôm nay không được."
Cô nhìn Diệp Cảnh chậm rãi nói: "Hôm nay chân em mỏi quá, không đi được."
...
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì sâu thêm một chút, cổ họng cũng khẽ di chuyển.
Nhưng vừa rồi anh đã hứa sẽ không động vào cô ở phòng khách, chuyện này anh vẫn chưa quên.
Diệp Cảnh Trì đè nén cơn nóng trong lòng.
Một lúc sau, anh trầm giọng nói: "Em nói không thích trang sức quá đơn giản."
Nguyễn Linh gật đầu̸: "Ừ."
Cô khó hiểu khi thấy Diệp Cảnh lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh.
Diệp Cảnh Trì đưa điện thoại cho cô: "Như thế này, em có thích không?"
Trong ảnh là một cặp nhẫn, chỉ cần nhìn qua đã thấy khác biệt nhiều so với nhẫn cưới thông thường.
Đặc biệt là nhẫn nữ, lộng lẫy vừa đủ, thiết kế đặc biệt nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá rườm rà.
Diệp Cảnh Trì lướt ngón tay, lại cho cô xem thêm vài cặp nhẫn cưới.
Mỗi cặp đều khiến người ta phải trầm trồ, phong cách có phần tương tự nhau, nh̵ưng lại không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.
Nguyễn Linh nhìn thấy thì mắt sáng lên: "Đây là của hãng nào vậy?"
Cô thỉnh thoảng cũng hay đi dạo quanh các cửa hàng trang sức, nhưng rất ít khi thấy được chiếc nhẫn nào hợp ý mình đến thế.
Thấy phản ứng của cô, Diệp Cảnh Trì biết cô rất thích.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Là của một nhà thiết kế gốc Hoa. Chỉ là anh ta định cư ở nước ngoài lâu năm, muốn tìm anh ta đặt làm trang sức thì cần có người giới thiệu, bình thường còn phải đặt lịch trước cả nửa năm."
Nguyễn Linh đợi anh tiếp tục nói.
Diệp Cảnh Trì: "Nhưng gần đây anh ta hiếm hoi mớᎥ về nước. Anh nhờ người liên hệ với anh ta, nếu em thích, chúng ta tìm anh ta đặt làm một cặp nhẫn cưới."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Khi nào?"
Diệp Cảnh Trì: "Nhà thiết kế này phải ít nhất một tháng nữa mới về nước. Em lúc nào rảnh, anh bảo trợ lý Bùi sắp xếp thời gian."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy hay là tuần sau đi? Em xem lịch đã——"
Cô lật lật sổ ghi chú, bỏ đi những ngày đã có khách hẹn.
Nguyễn Linh: "Những ngày còn lại thì em có thể đi được."
Diệp Cảnh Trì gật đầu: "Được, vậy anh sẽ nhờ trợ lý Bùi sắp xếp thời gian. Chiều được không? Như vậy em có thể dậy muộn hơn."
"Được." Nguyễn Linh nói, "Nhưng ngày làm việc buổi chiều, anh không phải đi làm à?"
Cuối tuần cô đã có khách hẹn, nên thời gian rảnh chỉ còn lại ngày trong tuần.
Diệp Cảnh Trì ôn hòa nói: "Yên tâm, anh sẽ sắp xếp thời gian trước."
Nguyễn Linh nhìn anh.
Diệp Cảnh Trì: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh thực sự có chút tò mò: "Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc... để em sắp xếp thời gian theo anh sao?"
Theo lý mà nói, Diệp Cảnh Trì mới là người khó sắp xếp thời gian hơn giữa hai người họ, hơn nữa trước đó Nguyễn Linh cũng đã từng chứng kiến cường độ tăng ca của anh.
Kiếp trước, Nguyễn Linh có chia tay với một người bạn trai, chính vì đối phương luôn nói bận công việc phải tăng ca, hai ngườι hẹn hò lúc nào cũng phải theo lịch trình của đối phương mà sắp xếp.
Mặc dù lý do phải tăng ca nghe có vẻ chính đáng, nhưng Nguyễn Linh không thích cảm giác kế hoạch của mình luôn bị phá vỡ.
Vì vậy khi đối phương lần thứ ba đề nghị thay đổi lịch hẹn, Nguyễn Linh đã dứt khoát chia tay với người bạn trai đó.
Lúc đó, bạn bè xung quanh đều cho rằng yêu cầu của cô có phần quá cao, thậm chí bạn bè của người đó còn cố tình đến khuyên cô, nói đàn ông bận rộn với sự nghiệp là chuyện bình thường, cô nên thông cảm.
Câu trả lời mà Nguyễn Linh đưa ra là: Sự nghiệp của đàn ông quan trọng, sự nghiệp của phụ nữ thì không quan trọng sao?
Tuy nhiên, mặc dù Nguyễn Linh không bị ý kiến của những người xung quanh lay chuyển, nhưng cô cũng đã rút ra một kết luận từ đó.
Có lẽ người như cô, thực sự không phù hợp để yêu đương, cũng không phù hợp để kết hôn.
Nhưng Diệp Cảnh Trì dường như chưa bao giờ đưa ra yêu cầu tương tự với cô.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì không do dự mà trả lời cô: "Không."
Nguyễn Linh càng tò mò hơn: "Vì sao?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Anh đã bị em từ chối hai lần rồi, tới giờ em mới chịu đồng ý, anh nào dám đòi hỏi gì nữa?"
Nguyễn Linh: "..."
Cô cảm thấy, người đàn ông này đang cố tình kể khổ.
Chương 191
Diệp Cảnh Trì nói sẽ ở bên Nguyễn Linh cả ngày hôm nay.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn thấy đau lưng đau chân, lười biếng không muốn động đậy, cũng lười ra ngoài.
Vì vậy, phạm vi hoạt động giải của hai người liền bị thu hẹp lại rất nhiều.
Lúc đầu, Nguyễn Linh định xem TV.
Nhưng cô ngồi trên ghế sofa ôm gối, cầm điều khiển tivi chầm chậm đổi qua mấy kênh, cũng không tìm thấy chương trình gì đặc biệt muốn xem.
Nguyễn Linh bình thường cũng hay xem các chương trình tạp kỹ và phim truyền hình, nhưng hôm nay Diệp Cảnh Trì đặc biệt dành thời gian để ở bên cô, cô lại không có gì đặc biệt muốn làm.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nhớ đến khi cô và Diệp Cảnh Trì đến dự lễ kỷ niệm trường đại học S, trong bài phát biểu, người dẫn chương trình có giới thiệu một đống học vị của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì: "Bỗng nhiên em có một thắc mắc."
Diệp Cảnh Trì: "Cái gì?"
Nguyễn Linh: "Anh lúc hai mươi mấy tuổi thì như thế nào?"
Cô thực ra là muốn hỏi anh, nhà có ảnh hoặc video nào của anh vào thời đại học không, cô xem
Nhưng Diệp Cảnh Trì lại cau mày, có chút do dự: "Có lẽ, so với bây giờ không có gì khác biệt nhiều đâu."
Phản ứng của anh khiến Nguyễn Linh càng thêm tò mò.
Nguyễn Linh: "Không thể nào không có khác biệt chứ? Anh bây giờ đã ba mươi lăm tuổi rồi, hai mươi tuổi thì là mười lăm năm trước——"
Diệp Cảnh Trì trầm giọng lời cô: "Anh mới chỉ qua sinh nhật ba mươi tư được một tháng thôi."
Nguyễn Linh "ồ" một tiếng đầy vô tư: "Tầm đó thì cũng như nhau cả mà, thì là mười bốn năm trước—— Sao anh lại tính toán chi li thế?"
Cô ngày nào cũng nghe người ta nói phụ nữ coi trọng tuổi tác, nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng cũng không hề kém cạnh.
Lần sau còn nghe ai nói đàn ông càng già càng được ưa chuộng, Nguyễn Linh nhất định sẽ kiên quyết phản bác lại.
Rõ ràng một người ông thành công như Diệp Cảnh Trì, vẫn còn tính toán chi li về tuổi tác của mình.
Diệp Cảnh Trì thở dài.
Nguyễn Linh: "Sao anh lại thở dài?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, giọng điệu bất lực: "Ai bảo em cứ nhắc đến tuổi tác của anh."
Nguyễn Linh đảo mắt, trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh: "Sao nào? Có phải lo lắng em sẽ chê anh không?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô không chút biểu cảm: "Vậy em sẽ chê sao?”
Nguyễn Linh chớp mắt.
Diệp Cảnh Trì rất giỏi trong việc ném lại cho cô những câu hỏi của mình, đây còn gọi là đánh trả.
Nguyễn Linh cũng học khôn rồi, không trực tiếp trả lời anh.
Cô giả vờ thần bí: "Anh đoán xem."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười: "Anh đoán em chê anh, vì...”
Anh đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve một dấu đỏ nào đó sau tai cổ.
Ngón tay đàn ông ấm áp, sự va chạm bất ngờ khiến cơ thể Nguyễn Linh run lên.
Diệp Cảnh Trì giọng trầm thấp, nói tiếp câu còn lại: "Vì... sáng nay... em dường như cũng rất hưởng thụ."
Mặt Nguyễn Linh lập tức đỏ bừng.
Cô không ngờ Diệp Cảnh Trì lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, lại còn vào lúc hai người đang ở trong phòng khách, ngồi trên ghế sofa.
Nguyễn Linh: "Anh vừa rồi còn hứa với em, ở khách phải chú ý chừng mực!"
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc: "Chỉ chạm nhẹ vào tai sau thôi mà."
Nguyễn Linh trừng mắt nhìn anh: "Nhưng anh dùng lời nói trêu chọc em!"
Diệp Cảnh Trì cười rộ lên.
Lồng ngực của anh hơi rung, biểu cảm thoạt nhìn sung sướng cực
Bộ dáng này của Diệp Cảnh Trì khiến Nguyễn Linh tức giận, cô cắn cắn môi, nhìn thoáng qua bốn phía thấy không có ngườι.
Một giây sau, cô đột nhiên nhào tới.
Động tác bất ngờ không kịp đề phòng khiến thân hình Diệp Cảnh Trì hơi khựng lại.
Nguyễn Linh ôm cổ Diệp Cảnh Trì, tùy ý gặm nhấm trên cánh môi anh.
Mới đầu còn chần chừ, sau đó Diệp Cảnh Trì bắt đầu đáp lại cô.
Bàn tay ôm eo cô theo đó siết chặt, ngón tay dường như muốn lưu lại dấu vết trên chiếc váy mỏng manh của cô.
Hơi thở rối loạn.
Nguyễn Linh tồn tại tâm tư trả thù anh, hoàn toàn không kiềm chế sức lực của mình.
Cho đến khi cô nghe Diệp Cảnh Trì hít một tiếng đầy đau đớn, Nguyễn Linh mới buông ra.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì cực sâu, hơi thở hỗn loạn: "Là ai vừa nhắc nhở anh phải chú ý đúng mực?"
Nguyễn Linh thở hổn hển phản bác: "Nhưng, nhưng anh trêu chọc em trước mà!”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, yết hầu di chuyển.
Nguyễn Linh còn muốn nói gì nữa, một giây sau tầm nhìn bỗng nhiên biến hóa, thân thể nhẹ nhàng.
Diệp Cảnh Trì lại ôm lấy cô.
Nguyễn Linh bị anh làm cho hoảng sợ, trái tim đập mạnh: "Diệp Cảnh Trì! Anh làm gì vậy!”
Giọng Diệp Cảnh Trì trầm thấp, trả lời ngắn gọn: "Vào phòng ngủ.”
Nguyễn Linh bắt đầu hoảng hốt.
Cô dám hôn anh một cách phóng túng là vì cô tin chắc rằng anh sẽ không làm gì với mình.
Sáng nay đã rất cuồng nhiệt rồi, còn đâu sức nữa?
Nhưng có vẻ như cô đã đánh giá thấp Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh vội nói: “Chân em còn đau, anh không thể…”
Diệp Cảnh Trì khàn giọng nói: “Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng, không làm em đau.”
Nói rồi, người đàn ông không cần hỏi han gì đã bế cô lên cầu thang, bước đi vững vàng.
Nguyễn Linh: “……”
Cô ôm chặt lấy cổ Diệp Cảnh Trì.
Tiếng tim đập dồn dập đập vào màng nhĩ của cô, cô gần như có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy trong người mình.
Nguyễn Linh lại được đặt lên giường của phòng ngủ.
Cảnh tượng tiếp theo, Diệp Cảnh Trì cúi xuống.
Toàn thân Nguyễn Linh bị hơi thở của anh bao phủ, chân đã bắt đầu mềm nhũn.
Nếu như lúc nãy còn ôm ấp một chút hy vọng, thì bây giờ cuối cùng Nguyễn Linh cũng đã có cảm giác thực tế.
Diệp Cảnh Trì thực sự định làm lần nữa.
Cảnh tượng sáng nay vẫn còn hiện rõ trong mắt.
Nguyễn Linh vội vàng đẩy anh ra: “Bây giờ… bây giờ mới chưa đầy mười hai tiếng! Anh không mệt à?”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Ban đầu anh cũng không muốn nhanh như vậy, nhưng… là em bắt đầu trước.”
Đầu Nguyễn Linh hỗn loạn, theo bản năng muốn phản bác, cũng đã hoàn toàn không nhớ rõ trận dây dưa này rốt cuộc là do ai bắt đầu.
Cho dù cô nhớ rõ, cũng không có cơ hội để nói.
Diệp Cảnh Trì đã bịt kín môi cô.
……
Lúc được Diệp Cảnh Trì ôm ra khỏi phòng tắm, thả lại trên giường, Nguyễn Linh quả thực lực bất tòng tâm.
Rõ ràng mấy ngày trước Diệp Cảnh Trì chỉ ngủ mấy tiếng, sáng nay còn tốn rất nhiều sức lực.
Mà rốt cuộc là vì sao, Diệp Cảnh Trì lại hoàn toàn không mệt mỏi, còn có sức lực giày vò cô?
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mình nhịn không được mở miệng cầu xin anh, Nguyễn Linh quả thực nghiến răng nghiến lợi.
Từ khi nào mà cô phải chịu uất ức như vậy?
Diệp Cảnh Trì đã tắm xong thay quần͙ áo, cả người thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Anh đi vào phòng khách rót cho cô một ly nước ấm.
Nguyễn Linh hung hăng liếc anh một cái, lúc này mớᎥ nhận lấy ly nước uống một ngụm nhỏ.
Diệp Cảnh Trì biết rõ còn hỏi: "Sao vậy?”
Nguyễn Linh tức giận không chịu được: "Anh còn hỏi! Anh nói xem em làm sao?”
Diệp Cảnh Trì ho một tiếng.
Đúng là anh có chút thất thố.
Có lẽ lúc trước nhịn quá lâu, lại là lần đầu tiên nếm trái cấm.
Chỉ cần cô khẽ chạm vào, dục vọng của anh như ngọn lửa cháy lan không thể kiềm chế.
Anh nhìn cô, cân nhắc rồi nói: "Nếu lưng đau, anh giúp em xoa bóp nhé?"
Giọng điệu Nguyễn Linh không vui: "Không cần."
Diệp Cảnh Trì im lặng vài giây, lại hỏi: "Hay là... tối nay, anh giúp em mang bữa tối lên phòng ngủ để ăn?"
Nguyễn Linh không nói gì.
Diệp Cảnh Trì tiếp tục dò hỏi: "Hoặc là, em còn muốn ăn bánh ngọt gì không? Bây giờ anh đi mua giúp em."
Nguyễn Linh nhìn anh không mấy thiện cảm: "Không cần, bây giờ em không muốn ăn gì hết."
Cô lại uống một ngụm nước, rồi đưa tay đưa ly nước cho anh.
Diệp Cảnh Trì ngoan ngoãn nhận lấy.
Trong lúc anh đi cất ly nước, Nguyễn Linh đã tự mình nằm trở lại giường, đồng thời kéo chăn lên cao.
Nguyễn Linh tuyên bố: "Em muốn ngủ một lúc."
Diệp Cảnh Trì: "... Được."
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh lại nói: "Anh không được ở trong phòng, càng không được ở bên cạnh em. Đến giờ ăn tối thì anh bảo người gọi em dậy."
Diệp Cảnh Trì hơi do dự.
Nguyễn Linh mắt nhìn anh: "Anh nghe chưa?"
Diệp Cảnh Trì: "... Được."
Anh đáp lại một tiếng.
Dù sao chuyện này cũng là anh sai, cô trách anh như thế cũng đúng.
Nguyễn Linh: "..."
Lúc này Diệp Cảnh Trì trông rất ngoan ngoãn, nếu không biết thì còn tưởng cô đang vô lý gây sự.
Tuy nhiên, vết hôn mờ nhạt trên ngực và cổ, cũng như những cơn đau khắp cơ thể, đều chứng minh những gì người đàn ông đã làm trước đó.
Lúc này, Diệp Cảnh Trì càng tỏ vẻ quân tử thì Nguyễn Linh càng nhớ lại cảnh vừa rồi anh ra sức càn quét trên người cô.
đến đó, ánh mắt Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì càng thêm oán trách.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cái.
Sau một lúc do dự, Diệp Cảnh Trì dịu giọng hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? Anh bảo bếp làm."
Nguyễn Linh cảm thấy mình thực sự cần bổ sung dinh dưỡng một chút.
Vì vậy, lần này cô không từ chối thẳng thừng, mà suy nghĩ nghiêm túc rồi mới trả lời: "Em muốn ăn thịt kho tàu, còn có trứng nữa."
Diệp Cảnh Trì đồng ý.
Nguyễn Linh nhắm mắt lại, thể hiện quyết tâm muốn ngủ: "Được rồi được rồi, anh ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại cho em."
Động tác của người đàn ông dường như có chút do dự, sau đó tiếng bước chân vang lên.
Vài giây sau, cửa được đóng lại nhẹ nhàng.
Nếu không phải Nguyễn Linh nhắm mắt lắng nghe âm thanh trong phòng, thì gần như không thể nghe thấy chút động tĩnh nào.
Cuối cùng, chỉ còn lại cô mình trong phòng.
Điều vốn dĩ đã quá quen thuộc, lúc này lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Linh vốn chỉ muốn nghỉ ngơi trong phòng một lúc, tiện thể ngăn chặn khả năng Diệp Cảnh Trì động tay động chân với cô.
Cô mới thức dậy vào buổi trưa hôm nay, đã ngủ rất nhiều rồi.
Nhưng giường thực sự rất mềm và thoải mái, cộng thêm sự mệt mỏi của cơ thể, Nguyễn Linh không ngờ lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Chương 192
Khi mở mắt ra, trời đã gần tối.
Nguyễn Linh sững sờ một lúc lâu, mới nhận ra mình dường như đã ngủ từ chiều đến tối.
Cô với tay lấy điện thoại trên đầu giường, nhìn thời gian, phát hiện đã hơn sáu giờ.
Nguyễn Linh lật người, nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà.
Nghĩ đến việc cách đây chưa đầy hai mươi bốn giờ, cô vẫn còn nghi ngờ liệu Diệp Cảnh Trì có "xài được" không. Khiến cô thấy sự phát triển của ngày hôm nay thật có thể dùng từ "ma thuật" để mô tả.
Thì ra đàn ông gần ba mươi lăm tuổi cũng có làm được như vậy.
Diệp Cảnh Trì đã chứng minh bản thân, còn Nguyễn Linh thì đɑng rất hối hận.
Nguyễn Linh hít một hơi thật sâu, cẩn thận di chuyển cơ thể từ trên giường.
Có lẽ là nhờ mấy tiếng đồng hồ "hôn mê" trên giường, cơn đau trên người cô không nặng thêm.
Nguyễn đi đến phòng khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, cô lập tức choáng váng.
Ngoài những vết hôn mới xuất hiện trên ngực, ngay cả phía trước cổ cũng có thêm một vết đỏ.
Trừ khi dùng quần áo hoặc khăn gì đó để che kín cổ, nếu không thì không che được.
Nguyễn Linh chỉ suy nghĩ một giây, đã quyết định bỏ mặc, từ che đậy.
Dù sao bây giờ vẫn là mùa hè, cô cứ giả vờ mình bị muỗi cắn là được.
Nguyễn Linh dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó lại súc miệng.
Khi đi ra khỏi phòng tắm, phòng ngủ vừa lúc vang lên tiếng gõ cửa.
Nguyễn Linh nói một tiếng "vào đi".
Người đứng ở cửa không phải là người giúp việc, mà là Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ thận trọng.
Nguyễn Linh đoán rằng Diệp Cảnh Trì đến để gọi cô ăn tối.
Sau một giấc ngủ ngon, tâm trạng cô tốt hơn nhiều, mà "oán khí" đối với Diệp Cảnh Trì cũng giảm đi một chút.
Nguyễn Linh liếc anh: "Chuyện gì?"
Diệp Cảnh Trì: "Cơm tối xong rồi."
Nguyễn Linh: "Ừ."
Diệp Cảnh Trì ôn tồn nói: "Anh đã bảo bếp làm thịt kho tàu và trứng, còn có cải xanh và canh đậu phụ mà em thích."
Nguyễn Linh: "Ừ."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, phản ứng cũng đặc biệt ngắn gọn, kiệm lời.
Diệp Cảnh Trì do dự một giây, gần như cẩn thận hỏi cô: "Vậy anh đưa em xuống nhà ăn nhé?"
Cuối cùng Nguyễn Linh không nhịn được mà sụp đổ khí thế, khóe môi hơi nhếch lên.
Cũng hết cách rồi, đã từng thấy khí thế Diệp Cảnh Trì ngút trời, bây giờ nhìn anh như vậy thật khó mà không cười được.
Thấy cô cười, khuôn mặt căng thẳng của Diệp Cảnh Trì cũng được thả lỏng phần nào.
Nguyễn Linh nhìn anh một cái: "Đi thôi."
...
Diệp Hủ gửi tin nhắn, vẫn như những ngày trước, sau bữa tối sẽ về nhà.
Dựa trên những lời nói vô tình mà cậu tiết lộ trước đó, Nguyễn Linh đoán rằng có lẽ Diệp Hủ đã đi làm thêm.
Về việc tại sao cậu đột nhiên đi làm thêm, Nguyễn Linh đoán có lẽ là do nữ chính.
Đến phòng ăn ngồi xuống, Nguyễn Linh nhìn một lượt các món ăn trên bàn, động tác dừng lại.
Diệp Cảnh Trì lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Linh: "..."
Thông thường nếu chỉ có cô và Diệp Cảnh Trì ở nhà thì nhà bếp thường sẽ chuẩn bị ba đến bốn món ăn.
Nhưng hôm nay trên bàn có tới bảy món ăn, trong đó ngoài thịt kho tàu, canh đậu phụ và rau ra thì bốn món còn lại đều là... trứng.
Tôm xào trứng, trứng khuấy ớt xanh, cà chua xào trứng, còn có một bát trứng hấp.
Nếu không hiểu tính cách của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh gần như muốn nghĩ anh đang đùa giỡn với mình.
Nguyễn Linh: "Anh bảo nhà bếp làm nhiều trứng thế làm gì?"
Diệp Cảnh Trì hắng giọng.
"Trước đó em nói muốn ăn trứng." Diệp Cảnh Trì nói: “Anh không biết em muốn ăn loại nào, nên bảo dì Trương làm thêm một số."
Nguyễn Linh không biết nói gì.
Một lúc sau, cô hỏi: "Vậy anh không thể hỏi thêm một câu sao?"
Diệp Cảnh Trì giải thích: "Anh đi xuống bếp thì mới nhớ ra, lúc đó em có thể đã... ngủ rồi."
Nguyễn Linh mới nhớ ra, trước khi ngủ, hình như cô và Diệp Cảnh Trì có lập một số điều khoản.
Bảo anh không được phép lại gần mình, không được phép vào phòng mình, cũng không được phép gọi mình trước bữa tối.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Những lúc khác, cũng chưa thấy anh ngoan ngoãn như vậy."
Lông mày Diệp Cảnh Trì khẽ nhướng lên.
Nguyễn Linh lập tức nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ cảnh giác.
Diệp Cảnh Trì: "..."
Tạm dừng một lúc, anh mớᎥ mở lời: "Xin lỗi."
Tai Nguyễn Linh hơi nóng lên.
Ban đầu cô không có nghĩ nhiều, nhưng Diệp Cảnh Trì xin lỗi như vậy, khiến cô như đang có ý ám chỉ.
Diệp Cảnh Trì lại nghiêm túc nói: "Lần sau anh sẽ hỏi ý kiến của em, đợi em đồng ý rồi..."
Nguyễn Linh ngắt lời anh: "Được rồi được rồi, em đói rồi."
Nói rồi cô gắp cho mình một đũa trứng - là trứng xào cà chua.
Nguyễn Linh phàn nàn: "Nhiều trứng thế này, ăn không hết lãng phí thì sao."
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì bình tĩnh: "Ăn không hết thì cho vào tủ lạnh, sáng mai để anh ăn s̴áng."
Tốc độ phản ứng nhanh đến mức rõ ràng là đã nghĩ ra câu trả lời này từ trước.
Vậy nên Nguyễn Linh cũng chẳng có gì để nói nữa.
Cô vừa ăn vừa trò chuyện linh linh với Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh hỏi: "Không phải Diệp Hủ sắp phải đi học rồi sao?"
Diệp Cảnh Trì "ừm" một tiếng: "Chắc là thứ hai tuần sau sẽ đi học lại."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì.
Cô phát hiện ra, bất cứ chuyện gì liên quan đến Diệp Hủ, Diệp Cảnh Trì đều có thể trả lời rất nhanh.
Giống như lần trước bị dị ứng đậu phộng, Diệp Cảnh Trì thậm chí còn có thể lập tức tìm ra loại thuốc mà Hủ cần trong số rất nhiều loại thuốc.
So với những người cha thậm chí còn không biết con mình học lớp mấy, người như Diệp Cảnh Trì rất hiếm hoi.
Nguyễn Linh tính toán một lúc, hôm nay là thứ bảy, vậy thì chỉ còn khoảng mười ngày nữa.
Gần hai tháng nghỉ hè, ngoài nửa tháng gần đây, Diệp Hủ không đi ra ngoài nhiều.
Mà Nguyễn Linh cũng đã quen với việc mỗi tối khi rảnh rỗi, cô sẽ chơi vài ván game với Diệp Hủ và những người bạn của cậu để thư giãn.
Diệp Hủ con đường ôn thi đại học, sau khi cậu lên lớp 12, việc học tập chắc chắn sẽ căng thẳng hơn trước.
Lúc đó, có lẽ cô thấy có chút không quen.
Nguyễn Linh vừa suy nghĩ vừa chăm chú ăn đủ loại trứng, một lúc lâu không nói chuyện.
Sau một lúc, Diệp Cảnh Trì cất giọng dịu dàng: "Đang nghĩ gì vậy?"
Nguyễn Linh tùy ý đáp: "Em đang nghĩ, đợi Diệp Hủ và mấy đứa nhỏ khai giảng rồi, không biết có ai chơi game cùng em nữa không."
Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Nếu em muốn chơi thì anh cũng thể chơi cùng em."
Nguyễn Linh: "Hả?"
Cô chỉ nói một câu bâng quơ, không chơi game với họ, đương nhiên cô cũng có thể tìm được những hoạt động giải trí khác.
Nhưng Diệp Cảnh Trì có vẻ rất nghiêm túc?
...
Sau bữa tối, Diệp Cảnh Trì thực sự cùng Nguyễn Linh bắt đầu trận đâύ trong phòng khách.
Trước đây hai người cũng chơi cùng nhau vài lần, vận may đều không tệ, thắng nhiều thua ít.
Chỉ là lần này mới đầu đã gặp phải trắc trở.
Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì đi một đường, ba phút đầu đối phương đã có đồng đội đến hỗ trợ, hai người không địch nổi, cả hai đều bỏ mạng.
Sau khi màn hình tối đi, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì.
Cô chỉ ra sự thật: "Mới nãy anh bỏ lỡ một kỹ năng."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh tiếp tục châm chọc: "Em cảm thấy, trình độ của anh với Diệp Hủ, vẫn còn kém khá nhiều."
...
Nói xong, khóe miệng người đàn ông căng cứng.
Nguyễn Linh thỏa mãn, không nhịn được cười trộm.
Thực ra lúc nãy cũng không thể hoàn toàn trách Diệp Cảnh Trì, hai đánh bốn vốn đã rất khó, thêm việc cô chưa có thao tác tốt.
Chỉ là bình thường Diệp Cảnh Trì luôn tỏ ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, khó khăn lắm mớᎥ làm một việc không phải là thế mạnh của anh, Nguyễn Linh liền không nhịn được chế giễu anh.
Còn nữa, Nguyễn Linh vẫn luôn muốn trả thù Diệp Cảnh Trì.
Ai bảo hôm nay anh khiến mình mệt mỏi như vậy, bây giờ chân cô vẫn còn mỏi.
Sau khi hồi sinh, hai người lấy lại tinh thần, cố gắng lắm mớᎥ gỡ được một chút thế thượng phong.
Chỉ là bên đội bạn lại bắt đầu truyền tin dữ, lần lượt bị lấy mạng ở hai con đường khác.
Chỉ trong vòng bảy tám phút, phía Nguyễn Linh đã thua thiệt một cách rõ ràng.
Theo kinh nghiệm của Nguyễn Linh, về cơ bản tình hình hiện tại đã thua chắc.
Cô không thích bỏ cuộc giữa chừng, vì vậy nghiêm túc phát triển tìm cơ hội, nhưng hiệu quả thu được rất ít.
Lần giao tranh cuối cùng, phía Nguyễn Linh bị một đánh bốn, chỉ còn Diệp Cảnh Trì còn sống.
Trận đấu này mở đầu đã không thuận lợi, thua là điều có thể đoán Nguyễn Linh cũng chỉ thở dài một tiếng.
Game có thắng có thua, cô tuy rất muốn thắng, nhưng thua cũng không có tâm trạng tiêu cực gì.
Quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Cảnh Trì vẫn đang điều khiển nhân vật trong tay mình, cố gắng làm cuộc vật lộn cuối cùng.
Nguyễn Linh ôm cằm nhìn khuôn mặt của anh, phát hiện quả nhiên như cô nghĩ…
Diệp Cảnh Trì mím môi nhẹ, ánh mắt tập trung đối đầu với đối thủ.
Tuy nhiên, một mình anh vẫn không thể lật ngược tình thế, vì vậy vài giây sau, màn hình xuất hiện chữ "thất bại".
Cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Linh đang dừng lại trên mặt mình, Diệp Cảnh Trì quay lại: "Đang nhìn gì vậy?"
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt.
"Anh còn nhớ không..." Nguyễn Linh nói: “Lần đầu tiên em xem anh chơi game, anh cũng hỏi em như vậy."
Diệp Cảnh Trì khẽ thay đổi sắc mặt, gật đầu.
Nguyễn Linh: "Vậy anh còn nhớ em trả lời gì không?"
Giọng Diệp Cảnh Trì trầm xuống: "Em nói... đang quan sát môi của anh."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Thì ra anh thật sự nhớ."
Cô chỉ nói bâng quơ, không ngờ Diệp Cảnh Trì lại trả lời chính xác đến vậy.
Diệp Cảnh Trì "ừm" một tiếng.
Nguyễn Linh: "Thực ra là lúc đó em phát hiện, khi anh nghiêm túc chơi game..."
Cô đột nhiên đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh: "Thì khóe môi sẽ mím lại."
Cô chỉ chạm nhẹ một cái, rồi lại thu tay về.
Nói xong, Nguyễn Linh làm động tác minh họa: "Như thế này."
Cô nhẹ nhàng mím đôi môi căng mọng, rồi lại từ từ mở ra.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi tối lại.
"Vậy à?" Anh hỏi.
Nguyễn Linh hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường, gật đầu: "Ừ, sau đó em lại quan sát thêm mấy lần, phát hiện ra lần nào cũng không ngoại lệ."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn: "Anh có biểu cảm gì đấy?"
Yết hầu Diệp Cảnh Trì hơi di chuyển.
Anh nói: "Bỗng nhiên rất muốn hôn em."
Nguyễn Linh: "..."
Diệp Cảnh Trì: "Có được không?"
Cả ngày hôm nay, đã làm rất nhiều chuyện hoang đường rồi.
Lúc này, anh lại bắt đầu hỏi ý kiến của cô.
...
Nhưng Nguyễn Linh lại không thể nào cưỡng lại được khuôn mặt đẹp trai vô song này.
Cô muốn gật đầu, lại sợ sau khi đồng ý, anh sẽ được đà lấn tới.
Có lẽ đoán được cô đang nghĩ gì, giọng Diệp Cảnh Trì trầm thấp dịu dàng: "Chỉ hôn một cái, không làm gì khác."
Nguyễn Linh nuốt nước bọt, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Bỗng nhiên có tiếng động ở cửa ra vào.
Nguyễn Linh giật mình tỉnh táo, người hơi lùi về sau một chút.
Diệp Cảnh Trì cũng hơi sững sờ.
Diệp Hủ mớᎥ từ bên ngoài trở về, vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa.
Diệp Hủ: "..."
Cảnh tượng này, dường như có chút quen thuộc.
Diệp Hủ nghĩ, có lẽ hôm nay cậu vốn dĩ không nên về nhà.
Lẽ ra nên ở nhà của Trần Tùng Dương một đêm mới phải.
Chương 193
Nguyễn Linh gọi Diệp Hủ đến, hỏi anh: "Hôm nay ở bên ngoài... có mệt không?"
Vì Diệp Hủ không có ý định tiết lộ mình đã đi đâu, Nguyễn Linh cũng không vạch trần.
Diệp Hủ chậm rãi bước cách ghế sofa bốn, năm bước thì dừng lại.
Cậu lắc đầu nhẹ nhàng: "Vẫn ổn, không mệt."
Diệp Cảnh Trì cất giọng đầy dịu dàng: "Có gì cần gia đình giúp đỡ, có thể nói với bố, hoặc mẹ của con."
Diệp Hủ lại im lặng gật đầu.
Cậu thiếu niên vốn nhạy bén, hôm nay sau hai lần tình cờ bắt gặp, cậu cũng hiểu nào.
Thêm vào việc trước khi Diệp Cảnh Trì đi công tác, lại bảo người giúp việc trong nhà mang đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình đến phòng của Nguyễn Linh nữa.
Diệp Hủ đoán chừng chỉ trong vài ngày gần đây, mối quan của hai người chắc chắn đã có những tiến triển vượt bậc.
Dù không quá ngờ, nhưng lúc này trong lòng Diệp Hủ vẫn có một cảm giác lạ kỳ khó nói, cậu thậm chí còn có chút tự ti.
Cậu luôn nghĩ, mình chắc chắn là mong muốn tình cảm của họ ngày càng tốt đẹp.
Nhưng khi thực sự đến ngày này, thấy họ trở nên thân thiết như vậy, Diệp lại có một cảm giác mất mát không thể diễn tả được.
Cứ như thể trong một đêm, mình trở thành người thừa.
Do dự trong chốc lát, Diệp Hủ ủ rũ lên tiếng: "Vậy... con về phòng nghỉ ngơi trước."
Nói rồi, cậu định lên lầu.
Nguyễn Linh ɢọι cậu lại: "Đợi đã!"
Diệp Hủ dừng bước, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn thẳng vào cô.
Nguyễn Linh hỏi: "Con về vội như vậy, có phải có việc gì cần gấp không?"
Diệp Hủ cúi đầu.
Cậu nghĩ, cậu nên biết điều một chút mà trả lời "có", để họ có thể tận hưởng thế giới hai người.
...
Diệp Hủ: "Không."
Nguyễn Linh mỉm cười: "Vậy có muốn cùng bố mẹ chơi một ván game không?"
Diệp Hủ sững sờ.
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Bố mẹ vừa thua một ván. Bố con chơi quá kém, một mình mẹ không thể kéo nổi, vẫn phải nhờ con."
Diệp Hủ ngỡ ngàng, sau đó nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì cũng hiểu ý đồ của Nguyễn Linh.
Anh nhìn Nguyễn Linh một cách bất lực, sau đó nhìn về phía con trai mình.
"Đến đi." Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì dịu dàng: “So với bố, cô ấy thích chơi với con hơn."
Diệp Hủ: "..."
Sau một lúc, thiếu niên gật đầu: "Được."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì một cái, không khách khí nói: "Anh sang bên kia đi, em và Diệp Hủ ngồi chung, em và thằng bé hợp tác ăn ý hơn."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Anh nhường chỗ ở giữa ghế sofa.
Diệp Hủ đặt ba lô sang một bên, như thể không muốn tỏ ra mình quá tích cực, chậm rãi bước tới ngồi xuống.
Chỉ là khóe miệng không dễ nhận ra của thiếu niên khẽ nhếch lên, bộc lộ sự thay đổi tâm trạng của thiếu niên.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Diệp Hủ hơi khựng lại.
Nguyễn Linh không nghĩ nhiều, bèn hỏi: "Có chỗ nào không ổn à?"
Diệp Hủ cau mày, lo lắng nhìn cổ cô: “Chỗ con có dầu thơm, mẹ dùng không?"
Nguyễn Linh:"......"
khẽ hắng giọng:"Được."
Rồi lại dùng giọng điệu có chút than phiền:"Sắp vào thu rồi mà nhà vẫn còn muỗi, sớm biết thế đã bôi thuốc đuổi muỗi rồi."
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Nguyễn Linh lập tức quay sang: "Anh còn cười nữa, chắc chắn là máu anh không thơm, muỗi không cắn anh chỉ cắn em thôi!"
Diệp Cảnh Trì ho nhẹ một tiếng: "Ừ, sáng mai anh bảo quản gia đem mấy đồ dùng đuổi muỗi đến."
Trò chuyện xong, Nguyễn Linh kéo Diệp Hủ vào đội, ba người cùng chơi một ván game.
Lúc chọn vị trí thì vừa vặn người phía trước không chọn đường Bot, vì vậy khi đến lượt Nguyễn Linh, cô đề nghị: "Diệp Hủ, hôm nay mẹ phụ trợ cho con nhé?"
Diệp Hủ lặng lẽ nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ đối mặt hai giây, sau đó bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Diệp Hủ: "Được."
Nguyễn Linh thu hết vào mắt cảnh tượng hai cha con đang đấu mắt, không nhịn được bật cười.
Hai ngườι không nói không rằng, làm sao lại có thể giao tiếp bằng mắt chính xác như vậy chứ?
Cô vừa mớᎥ nhếch miệng thì thấy Diệp Cảnh Trì cũng đưa cho mình một ánh mắt bất lực.
Nguyễn Linh: "......"
Xong rồi, cô dường như cũng lập tức hiểu ý của Diệp Cảnh Trì:
Diệp Cảnh Trì hẳn là đang nói với cô, anh là vì cô nên mớᎥ nhượng bộ.
Chuyện gì vậy, đừng nói là cô đã vô tình bị hai người đàn ông họ Diệp này đồng hóa rồi nhé?
Trước khi trò chơi bắt đầu, Nguyễn Linh vỗ vai Diệp Hủ, nghiêm túc nói:"Cố lên, biểu hiện cho bố con xem, sự ăn ý của chúng ta!"
Nghe vậy, cơ thể Diệp Hủ cứng đờ trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Thoạt nhìn có vẻ không mấy tích cực.
Tuy nhiên, có thể thấy từ tư thế ngồi ngay ngắn và ánh mắt tập trung của Diệp Hủ, cậu thiếu niên đã hoàn toàn bước vào trạng thái chuẩn bị tập trung cao độ.
Như thể muốn giúp Diệp Hủ chứng minh bản thân, chỉ vài phút sau khi trò chơi bắt đầu, người chơi bên kia đã mắc lỗi di chuyển.
Nguyễn Linh lập tức nhanh tay ném ra một kỹ năng khống chế: "Có thể đánh!"
Tay Diệp Hủ thoăn thoắt, nối tiếp một chuỗi combo mượt mà, cộng thêm sát thương của Nguyễn Linh, thuận lợi hạ gục được mạng đầu tiên.
Thấy vậy, Nguyễn Linh không tiếc lời khen ngợi: "Hủ ca đỉnh quá!”
Môi Diệp Hủ khẽ nhếch lên, kiêu ngạo đáp lại: "Là do mẹ điều khiển kĩ năng tốt."
Diệp Cảnh Trì đang lặng lẽ bố binh ở đường trên: "......"
Không biết có phải ảo giác hay không, người đàn ông càng ngồi nghiêm chỉnh hơn.
Có lẽ là do thua ván trước đó, lần này đối thủ dường như không mạnh lắm, bên Nguyễn Linh và Diệp Hủ lại như có thần trợ giúp.
Hai phút sau, người chơi bên kia đến hỗ trợ, nhưng bị Nguyễn Linh và Diệp Hủ dựa vào kỹ năng kéo dài thời gian khá lâu dưới trụ.
Sau khi đồng đội của Nguyễn Linh đến, họ trực tiếp giành chiến thắng trong một pha giao tranh nhỏ.
Trong suốt quá trình đó, phòng khách tràn ngập tiếng trao đổi của Nguyễn Linh và Diệp Hủ.
"Mẹ nghĩ có thể đánh! Đại chiêu của mẹ sắp hồi máu, còn hai giây nữa!"
"Đánh con máu thấp này! Con khống chế nó!"
"Hủ ca đi sang chỗ này!"
...
Sau một hồi thao tác, họ đã đánh ra một đổi ba.
Để đỡ kỹ năng cho Diệp Hủ, Nguyễn Linh không may bị hạ gục, nhưng Diệp Hủ đã hạ gục được ba mạng.
Diệp Hủ chơi một nhân vật phát triển về cuối trận, sau pha giao tranh này, cậu đã mua được một trang bị lớn, sớm bước vào giai đoạn mạnh mẽ.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ bằng ánh mắt tán thưởng: "Được đó! Mẹ nghĩ tiếp theo chỉ cần bảo vệ cho con chơi, ván này chúng ta chắc chắn thắng rồi."
Môi Diệp Hủ khẽ nhếch lên, “ừ" một tiếng.
Nguyễn Linh vẫn chưa hồi sinh, sau khi mua đồ, cô mở bảng dữ liệu để chiêm ngưỡng ba pha phụ trợ của mình.
Sau đó, cô tiện tay nhìn qua thành tích của Diệp Cảnh Trì——
Không có mạng nào.
Nguyễn Linh tắt bảng dữ liệu, vừa lúc nhìn thấy Diệp Cảnh Trì đang truyền tống về tế đàn để hồi máu trên màn hình điện thoại.
Cô không tự chủ được mà nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Diệp Cảnh Trì cũng vừa lúc nhìn cô.
Nguyễn Linh đưa cho anh một ánh mắt đầy ẩn ý.
Diệp Cảnh Trì: "......"
Những phút đầu trận, họ đã giao tranh mấy lần ở đường dưới.
Còn trong ván này Diệp Cảnh Trì ở đường lại đang ở giai đoạn đầu trận, không thể vượt qua cả bản đồ để hỗ trợ.
Vì vậy có thể nói, trong ván này Diệp Cảnh Trì vẫn chưa làm được gì, Nguyễn Linh và Diệp Hủ thì đã định đoạt thắng lợi rồi.
Diệp Cảnh Trì không biết nói gì, chỉ đành lặng lẽ cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm.
...
Một ván game kết thúc, Diệp Hủ giành được MVP, còn cốc nước trước mặt Diệp Cảnh Trì đã cạn đi một nửa.
Mấy người lại bắt cặp chơi ván tiếp theo.
Lần này, trước khi bắt đầu, Diệp Cảnh Trì thử dò hỏi Nguyễn Linh:
"Hay là, lần này hai người chúng ta chơi chung?"
Nguyễn Linh liếc nhìn Diệp Cảnh Trì, không chút do dự từ chối:
"Không, mẹ và Diệp Hủ mớᎥ bắt đầu ăn ý mà, phải không Diệp Hủ?"
Môi Diệp Hủ khẽ lên, “ừ" một tiếng.
Nguyễn Linh hài gật đầu, đắc ý nhìn Diệp Cảnh Trì:
"Anh vẫn một mình đi một đường đi nhé."
Cô muốn nhân cơ hội này để dỗ dành Diệp Hủ, mặt khác, bây giờ cô vẫn chưa hết tức giận.
Cuối cùng cũng có cơ hội để chọc Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh nhiên không bỏ qua.
Thấy cô đã quyết tâm, Diệp Cảnh Trì chỉ đành thở dài một tiếng:
"Được."
Chương 194
Ba ngườι đến vui vẻ, từ sau bữa tối không lâu đã chơi đến tối mười giờ, chỉ có thua một ván.
Tất nhiên, có thể chỉ có hai người vui vẻ.
Bởi vì hầu như mỗi ván game Nguyễn Linh và Diệp Hủ đều đi cùng nhau, hôm nay Diệp Hủ chơi rất đã thay, hầu như mỗi ván đều thi đấu xuất sắc.
So với đó, trải nghiệm chơi game của Diệp Cảnh Trì kém hơn nhiều, có vài ván chiến thắng đều không liên quan gì đến anh.
Nói chung, khi kết thúc, biểu hiện trên khuôn mặt Diệp Hủ rõ ràng sáng sủa hơn nhiều so với khi mớᎥ về nhà, nỗi thất vọng trước đó cũng đã tan biến hết.
Mặc dù Diệp Hủ không cười quá rõ ràng, nhưng khóe mắt và khóe miệng của cậu đều hơi hếch lên, cho thấy lúc này cậu đang vui vẻ.
Nguyễn Linh cũng vui vẻ, cô hỏi Diệp Hủ:
"Ngày mai con vẫn phải dậy sớm ra ngoài à?"
Diệp Hủ gật đầu.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nói:
"Vậy bây giờ cũng không tính là sớm, con mau đi ngủ đi."
Diệp Hủ hơi do dự:
"Nếu như mẹ vẫn muốn chơi thì thực ra con cũng không cần ngủ sớm như vậy."
Nguyễn Linh hơi nhướng mày.
Bây đã hơn 10 giờ tối, đối với Nguyễn Linh không phải dậy sớm vào ngày mai thì không tính là muộn.
Nhưng gần đây Diệp Hủ dậy 7 giờ sáng, nếu rửa mặt rồi đi ngủ thì cũng phải 11 giờ, vậy chỉ ngủ được 8 tiếng.
Vì vậy, Nguyễn Linh nói với giọng đầy cảm kích:
"Vẫn nên ngủ sớm đi. Ở tuổi này, con cần ngủ đủ để có thể cao lên."
Cơ thể của Diệp Hủ cứng đờ.
Thực ra, chiều cao của cậu không thấp, nhưng nếu đứng cạnh Diệp Cảnh Trì thì vẫn có chút chênh lệch.
vào đó, Diệp Hủ có thân hình mảnh khảnh hơn, vai cũng hẹp hơn, nên so với Diệp Cảnh Trì thì hai người có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nếu theo quan điểm thẩm mỹ của Nguyễn Linh thì thực ra thân hình của Diệp Hủ cũng rất phù hợp với độ tuổi của cậu, rất có cảm giác thiếu niên.
Tuy nhiên, rõ ràng Diệp Hủ vẫn rất để tâm.
Cậu ngập ngừng mấy lần, cuối cùng mớᎥ lên tiếng:
"Mấy hôm trước đo ở trường, con cao 1m79."
Nguyễn Linh hơi nhướng mày:
"1m79?"
Hủ khẳng định:
"Đúng vậy."
Nguyễn Linh chớp mắt, khóe miệng khẽ cong lên:
"Mẹ nghe nói, trên đời này không có nam sinh cao 1m79..."
Bởi vì bất cứ ai thực sự cao 1m79 đều sẽ báo là 1m8.
Diệp Hủ hơi sững lại, sau đó phản ứng lại.
Cậu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc:
"Là thật đấy."
Ngừng một chút, Diệp Hủ lại nói:
"Bố con cũng đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe, cột chiều cao là 179 cm."
Nói rồi, Diệp Hủ nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói:
"Bố không nhớ rõ lắm, có thể là vậy."
Diệp Hủ:
"......"
Nguyễn Linh không nhịn được cười phá lên:
"Được rồi được rồi, mẹ đã tin rồi. Vậy giờ con cao 1m79, học lớp 11, lớp 12 cố gắng tăng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ vượt qua mốc 1m8."
Diệp Hủ mím môi:
"Ừ."
Do dự một chút, cậu lại bổ sung:
"Chắc chắn sẽ vượt qua mốc 1m8."
Nguyễn Linh cuối cùng cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Hủ nghiêm túc như vậy, quả nhiên chỉ cần là con trai, đều rất để ý đến chiều cao của mình.
Nguyễn Linh vừa cười vừa nói:
"Nói chung là, hôm nay vẫn nên đi ngủ sớm đi. Không thì đi rửa mặt trước, có muốn ăn thêm trái cây gì không?"
Người giúp việc trong nhà khi tan ca đã đặt một đĩa trái cây trên bàn trà.
Lúc đó, họ đang mải mê chơi game, nên ba người đều không có thời gian ăn, cả đĩa trái cây đều chưa động đậy.
Diệp Hủ đồng ý.
Nguyễn Linh chọn một quả cam trong đĩa trái cây.
Cô còn chưa kịp bóc, Diệp Cảnh Trì đã tự nhiên cầm lấy quả cam.
Diệp Cảnh Trì lấy một miếng vải ướt, trước tiên lau sạch tay, sau đó bắt đầu bóc vỏ cam.
Anh chu đáo đến mức Nguyễn Linh cũng không thèm động tay, chỉ đành thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ bắt đầu trò chuyện:
"Này, mỗi ngày con cứ dậy sớm ra ngoài như vậy, phải đến khi nào mới thôi?"
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên:
"Chắc thứ ba tuần sau là kết thúc rồi."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, hỏi:
"Chẳng phải thứ hai tuần sau con phải đi học lại à?"
Diệp Hủ hơi ngạc nhiên, gật đầu.
Nguyễn Linh giải thích:
"Là bố con nói với mẹ."
Diệp Hủ hơi ngạc nhiên.
Nhớ lại bữa tối hôm đó, Nguyễn Linh tốt bụng giúp đỡ Diệp Cảnh Trì:
"Bố con nhớ rất rõ những việc liên quan đến con. Mẹ chỉ cần hỏi một câu, bố con đã biết ngay là khi nào."
Bởi vì tính cách không thích nói nhiều của hai cha con, nếu cô không nhắc, Diệp Cảnh Trì chắc chắn sẽ không nói cho Diệp Hủ biết.
Diệp Hủ nhẹ nhàng mím môi.
Cậu nhìn Diệp Cảnh Trì đang bóc cam một cái, không nhịn được nói:
"Nhưng chiều cao của con, bố lại không nhớ."
Nguyễn Linh "phụt" một tiếng, cười phá lên.
Sao còn cay cú nữa thế?
Diệp Cảnh Trì ném vỏ cam vào thùng rác, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Bây giờ bố nhớ ra rồi, đúng là một mét bảy chín."
Diệp Hủ:
"......"
Cậu thiếu niên nhìn Diệp Cảnh Trì một cái, luôn cảm thấy anh cố ý.
Nguyễn Linh
"Nói chung, mẹ muốn hỏi, những ngày cuối cùng trước khi đi học, chúng ta đi chơi cùng nhé?"
Nói đến đây, cô nhớ lại cả kỳ nghỉ hè này, cô đều bận rộn với những việc khác, thật sự chưa có dịp đi chơi riêng với Diệp Hủ.
Đối với Nguyễn Linh bây giờ, dù là ngày hè hay cuối tuần, cũng không có gì khác biệt so với ngày thường.
Nhưng hôm nay tình cờ nhắc đến việc Diệp Hủ sắp đi học, Nguyễn Linh mớᎥ nhớ ra, có lẽ sau khi Diệp Hủ học, cô sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Diệp Hủ đồng ý rất nhanh:
"Được, đi đâu thế?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc:
"Ngày đầu tiên bố con đi công tác, không phải mẹ đã định đưa con đi công viên giải trí chơi sao?"
Nói xong, một quả cam đã bóc sạch vỏ được Diệp Cảnh Trì đưa đến.
Diệp Cảnh Trì bình thản chen ngang:
"Vậy à?"
Nguyễn Linh nhận lấy quả cam, ma͙nh mẽ trả lời:"Đúng vậy, ngày hôm đó anh đi công tác, em vốn định đưa Diệp Hủ đi chơi công viên giải trí."
Nói xong, Nguyễn Linh thuận tay tách một miếng cam bỏ vào miệng.
... Ôi, chua quá.
Nguyễn Linh nuốt nước bọt, lặng lẽ hít một hơi.
Một sau, cô bình tĩnh đưa một miếng cho Diệp Cảnh Trì:
"Ngon lắm, anh cũng thử đi?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một giây.
"Anh giúp hai người bóc." Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Em đưa Tiểu Hủ thử trước đi."
Nguyễn Linh:
"......"
Cô nhìn Diệp Hủ với ý tứ sâu xa, lặng lẽ đưa quả cam qua.
Diệp Hủ không hiểu ý của Nguyễn Linh, không chút phòng bị mà nhận lấy.
Nguyễn Linh hỏi:
"Vậy đến lúc đó chúng ta đi công viên giải trí nhé?"
Diệp Hủ:
"Được."
Cậu thiếu niên gật đầu đồng ý, đưa quả cam vào miệng.
Ngay sau đó, biểu cảm của Diệp Hủ cứng đờ.
Nguyễn Linh đã cười đến tít mắt, chỉ tay vào Diệp Cảnh Trì:
"Là bố con bảo con thử, nếu muốn trách thì trách bố con đi."
...
Chuyện đi công viên giải trí vào tuần sau đã được quyết định như vậy.
Không biết có phải do bị Nguyễn Linh nói hay không, mà Diệp Hủ bắt đầu lo lắng về chiều cao của mình.
Vì vậy, sau khi ăn trái cây xong, Diệp Hủ không đề cập đến việc tiếp tục chơi game nữa, ngoan ngoãn lên lầu đi rửa mặt.
Nguyễn Linh vẫn chưa vội đi ngủ, nhìn qua đĩa trái cây, suy nghĩ xem có nên ăn gì nữa không.
Diệp Cảnh Trì cất tiếng dịu dàng:
"Ăn nhãn không, anh giúp em bóc?"
Nguyễn Linh nhìn anh một cái.
Diệp Cảnh Trì:
"Anh đã từng thử rồi, rất ngọt."
Nguyễn Linh mớᎥ hài lòng:
"Được."
Diệp Cảnh Trì cầm lấy vài quả nhãn đặt bên cạnh.
Anh vừa chậm rãi bóc vỏ vừa trò chuyện với cô:
"Nói đến đây, thực ra anh có một câu hỏi luôn muốn hỏi em."
Nguyễn Linh:
"Câu hỏi gì?"
Diệp Cảnh Trì không chút động đậy nói:
"Tại sao khi chơi game, em gọi lại Tiểu Hủ là... Hủ ca?"
Câu hỏi này anh đã trăn trở trong lòng rất lâu rồi, bây giờ mớᎥ có cơ hội hỏi ra.
Nguyễn Linh chợt hiểu ra:"Cái này mà anh cũng hỏi hả."
Cô nhớ lại:"Hình như cũng chẳng có lý do gì đặc biệt. Chỉ là lần đầu tiên chơi game, em bắt chước Trần Tùng Dương gọi như vậy, sau đó thì quen luôn."
“Tại sao” đột nhiên lại hỏi cái Nguyễn Linh chớp chớp mí mắt: “Hay anh bận tâm?"
Giọng điệu Diệp Cảnh Trì bình thản: “không có gì.”
Anh không nhanh không chậm vứt vỏ đã bóc vào thùng rác, đưa phần thịt cho Nguyễn Linh.
Giọng của Diệp Cảnh Trì trầm thấp:
"Chỉ là có chút không quen thôi."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng:
"Không sao, anh nghe nhiều sẽ quen thôi."
Diệp Cảnh Trì:
"......"
Nguyễn Linh mỉm cười, tâm trạng vui vẻ khi đưa quả nhãn trong suốt vào miệng.
Quả nhiên rất ngọt.
Nguyễn Linh chưa thỏa mãn nhìn Diệp Cảnh Trì: "Còn muốn ăn."
Cô vốn rất thích ăn nhãn, giờ không cần tự tay bóc để tay dính đầy nước, thật sự rất thoải mái.
Nghe vậy, trong mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên chút ý cười, lại cầm một quả nữa.
Nguyễn Linh chống cằm, thưởng thức dáng vẻ bóc nhãn của Diệp Cảnh Trì.
Ngón tay của người đàn ông thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Nguyễn Linh cảm thán trong lòng, ông trời quả thực ưu ái Diệp Cảnh Trì, không chỉ có gương mặt đẹp, ngay cả đôi tay cũng đẹp mắt.
Diệp Cảnh Trì vừa bóc vừa nhẹ nhàng nói: "Nói về cách xưng hô, hình như em luôn gọi tên anh."
Nguyễn Linh: "Ừ."
Diệp Cảnh Trì không vội vàng nói: "Như vậy... có vẻ hơi không công bằng."
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày: "Không công bằng thế nào?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, khẽ giọng: "Anh toàn gọi em là Linh Linh."
Nguyễn Linh suy nghĩ hai giây: "Vậy... hay là từ giờ trở đi, anh lại gọi tên đầy đủ của em đi? Em không ngại đâu."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Người đàn ông hơi bất lực nói: "Linh Linh."
Hai chữ này được Diệp Cảnh Trì nhai nhấn nhá rất hay, kết hợp với giọng nói trầm ấm của anh, nghe mà lỗ tai cứ ngứa ngứa.
Nguyễn Linh suýt nữa thì mềm lòng.
Tuy nhiên, cô lại nhớ đến những gì anh làm với cô trong ngày hôm nay, còn có những dấu vết mà anh để lại trên người cô.
May mắn thay, Diệp Hủ vẫn còn rất ngây thơ, nên vừa rồi cô mớᎥ lừa được cậu.
Nguyễn Linh đổi sang một vẻ mặt không quan tâm: "Anh gọi em làm gì?"
Diệp Cảnh Trì: "Không cân nhắc đổi cách gọi anh sao?"
Nguyễn Linh nói hết sức lý lẽ: "Không cần đâu, anh xem em bình thường gọi Diệp Hủ cũng là gọi tên đầy đủ của thằng bé mà."
Diệp Cảnh Trì: "Nhưng khi chơi game, em gọi thằng bé bằng biệt danh khác."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Chuyện lại quay trở lại đây rồi, không lẽ Diệp Cảnh Trì thực sự rất để tâm?
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh lên tiếng: "Vậy... em cũng gọi anh là chú Diệp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận