Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường

Chương 251 - Hoàn

Chương 251
Phòng riêng quá ồn ào, nếu không muốn hét lên thì chỉ có thể lại gần nhau thì mớᎥ có thể nghe thấy giọng nói của nhau.
Nhưng người ngoài nhìn vào, chỉ thấy hai ngườι đɑng tì đầu vào nhau, nói những lời thì thầm.
Trông rất thân mật.
Phan Dịch nhìn chằm chằm vào hai người, mặt không biểu lộ gì, nhưng ngón tay lại vô thức nắm chặt lại.
Diệp Cảnh Trì đang hát cũng có chút thay đổi sắc mặt, khi bắt đầu câu hát tiếp theo thì chậm lại một nhịp.
Cô gái ngồi bên trái Diệp Hủ lúc ăn cơm trước đó, lặng lẽ cắn môi.
Cậu bạn nam hỏi Nguyễn Linh có bạn trai không trong lúc chơi trò chơi, mặt cũng trở nên căng thẳng.
Chỉ có hai người đang nói chuyện không hề hay biết.
Diệp Hủ thì thầm bên tai Nguyễn Linh: “Mẹ thấy bài hát hiện tại hay hơn hay bài hát trước đó của đàn anh Phan hay hơn?”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, trả lời: “Kỹ năng hát của Phan Dịch hay hơn, nhưng giọng hát của người này có vẻ hay hơn. Cậu nghĩ sao?”
Diệp Hủ: “Con thấy… bài hát hiện tại hay hơn.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Vậy tôi cũng chọn bài này.”
Diệp Hủ có chút sửng sốt: “Tại sao?”
Nguyễn Linh: “Vì anh ấy đẹp trai hơn.”
Diệp Hủ im lặng một lúc, lại có chút an ủi.
Ít nhất về mặt ngoại hình, bố cậu đã thắng rồi.
Nói chuyện một lúc, có người đi tới.
Phan Dịch bóc một quả quýt, đặt lên khăn giấy đưa cho Nguyễn Linh: "Đàn em, ăn thử trái quýt này đi?”
Trong phòng riêng có đĩa trái cây do nhân viên phục vụ đưa tới, bên trong đặt các loại hoa quả đã cắt sẵn.
Hai bên Nguyễn Linh đều có người, Phan Dịch xuyên qua Diệp Hủ đưa quýt tới.
Cô còn chưa kịp nhận, Diệp Hủ đã giành trước một bước.
Diệp Hủ:“ Để tôi giúp anh đưa cho cô ấy.”
Cậu nhìn trái quýt trong tay, không nhịn được nghĩ: Trước đây bố cậu đưa quýt cho Nguyễn Linh, đều sẽ lột phần xơ quýt màu trắng đi.
Bởi vì Nguyễn Linh không thích ăn.
Diệp Hủ yên lặng lấy khăn ướt lau tay, lột xơ quýt ra, lúc này mới đưa cho Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ mỉm cười, rồi nhận lấy.
Sau đó lại ngửa đầu nói với Phan Dịch: "Cảm ơn đàn anh.”
Phan Dịch mỉm cười: "Không có gì.”
Anh ta nói xong, không nhịn được mà nhìn sang Diệp Hủ một cái.
Cậu nhóc này trông thì non nớt nhưng không ngờ tâm cơ lại sâu đến vậy, còn ở đây mượn gió bẻ măng.
Lúc nãy, nụ cười của Nguyễn Linh đối với Diệp Hủ, rõ ràng rạng rỡ hơn đối với anh ta.
Hơn nữa, Nguyễn Linh nói cảm ơn anh ta, nhưng lại không nói “cảm ơn” với Diệp Hủ.
Thông thường, đối với người thân thiết hơn, mới bỏ qua những lời khách sáo như vậy.
Phan Dịch đè nén suy nghĩ trong lòng, mỉm cười nói với Nguyễn Linh: "Đàn em Nguyễn, chúng ta kết bạn nhé?"
Diệp Hủ còn đang muốn nói gì đó.
Nguyễn Linh: "Được."
Cô lấy điện thoại ra, để Phan Dịch quét mã.
Phan Dịch vừa mới gửi lời mời kết bạn, bên cạnh lại có người gọi anh ta đi.
Trước khi Diệp Cảnh Trì xuất hiện, Phan Dịch là người được yêu thích nhất trong số những người con trai ở đây.
Phan Dịch: "Vậy đàn em Nguyễn, anh đi trước nhé, lát nữa lại nói chuyện với em."
Trước khi rời đi, Phan Dịch nhìn Diệp Hủ với ánh đầy ý sâu xa, trong mắt mang theo một chút khiêu khích không rõ ràng.
Diệp Hủ: "..."
Cậu nhìn thoáng qua Diệp Cảnh Trì vừa hát xong một bài, đang để micro xuống.
Thần sắc người đàn ông rất lạnh nhạt, bộ dáng lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ.
Diệp Hủ thầm thở dài ở trong lòng, cảm giác có chút mệt mỏi.
Cậu ở đây giúp bố cậu chống đỡ hỏa lực, mà bố cậu thì đang làm gì vậy chứ?
Chỉ lo ra vẻ, thậm chí giờ đây còn chưa kết bạn được với Nguyễn Linh.
Trong phòng riêng tổng cộng gần mười người, cái đĩa trái cây trước đó rất nhanh đã bị tiêu hao xong.
Người phục vụ lại cầm tới một đĩa khác, hỏi mọi người muốn đặt ở đâu.
Lập tức có người nói: "Để bên này đi, đàn anh Diệp vừa tới, còn chưa ăn được hoa quả đâu!"
Vì thế đĩa trái cây được đặt trên bàn trước mặt Diệp Cảnh Trì.
Bạn học nữ bên cạnh tích cực nói: "Đàn anh ăn hoa quả tяước đi, anh muốn uống chút gì không? Để em ra ngoài mua cho anh1”
Diệp Cảnh Trì mỉm cười lịch sự, giọng nói nhiên: "Không cần, cảm ơn ý tốt.”
Anh nói chuyện rất khách sáo, ý tứ xa cách trong ánh mắt cũng rất rõ
Bạn học nữ còn muốn nói gì nữa, nhưng vì ánh mắt này mà lùi bước.
Diệp Cảnh Trì cầm lấy cái nĩa nhỏ ở bên cạnh đĩa trái cây, muốn lấy một miếng dứa nhỏ.
Một bàn tay khác vừa vặn vươn tới, mục tiêu cũng là miếng dứa ở giữa đĩa trái cây.
Tay Diệp Cảnh Trì khựng lại, giương mắt nhìn sang.
Phan Dịch cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Cảnh Trì, cậu cũng thích ăn dứa à? Tôi là lấy cho đàn em Nguyễn, nghe nói cô ấy rất thích ăn dứa.”
Diệp Cảnh Trì Dịch là bạn cùng lớp, cũng đều là những người nổi tiếng trong trường. Hai người tuy không phải là bạn thân, nhưng cũng biết tên nhau.
Diệp Cảnh Trì thu tay lại, nhường cho đối phương trước.
Phan Dịch cảm ơn, gắp vài miếng dứa cho vào đĩa giấy rồi đi đến chỗ Nguyễn Linh.
Diệp Cảnh Trì cúi đầu suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên rồi liếc nhìn qua.
Phan Dịch đang đưa dứa cho Nguyễn Linh, hai người họ đang nói gì đó. Nguyễn Linh mỉm cười, gật đầu.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Diệp Cảnh Trì. Trong giấc mơ đó, cô cũng cười với anh như vậy.
Không……
Trong giấc mơ, chỉ có anh trong mắt cô, cô cười lên trông rất đẹp.
Trong lòng Diệp Cảnh dâng lên một loại cảm xúc mà anh không hề quen thuộc.
Kể từ sau giấc mơ đó, anh đã làm quá nhiều việc mà thân không thể hiểu.
Chẳng hạn như tham gia bữa tiệc vốn không có hứng hay lần đầu tiên hát một bài hát.
Anh thực sự không giỏi hát, bài hát ca dao đó là một trong ít bài hát anh không bị phô. 
...
Diệp Cảnh Trì nhếch mép, chuẩn bị thu hồi ánh mắt.
Ngay lúc này, Nguyễn Linh bỗng nhìn sang, hai người bất ngờ nhìn nhau.
Hơi thở của Diệp Cảnh Trì khựng lại.
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày, đột nhiên cười với đôi mắt cong cong.
Cười giống hệt như nụ cười trong giấc mơ của anh.
Sau một lúc sững sờ, Diệp Cảnh Trì nhanh chóng rời mắt đi.
Không ai chú ý đến cái va chạm ánh mắt ngắn ngủi giữa hai người, chỉ có Diệp Cảnh Trì biết, khoảnh khắc đó anh thật sự xấu hổ.
...
Buổi tiệc kết thúc, mọi người lơ đãng đi ra cửa. Quán này cách trường không xa, nếu đi taxi thì chỉ có thể đến cổng trường, vì vậy hầu hết mọi người đều chọn đi xe đạp hoặc đi bộ về ký túc xá.
Phan Dịch là người vừa mới song ca với Nguyễn Linh, đi tới chủ động đề nghị đưa Nguyễn Linh về ký túc xá.
Trong buổi tiệc, Nguyễn Linh đã hát ba bài hát, hai bài hát solo và chỉ có bài hát song ca với Phan Dịch là bài hát nam nữ.
Trong mắt nhiều người, đây được coi là một tín hiệu cho thấy trong số những người khác giới quan tâm đến Nguyễn Linh, Phan Dịch là người có nhiều cơ hội nhất.
Trong toàn bộ học viện, Phan Dịch và Diệp Cảnh Trì đều là những nhân vật nổi tiếng.
Một ngườι có ngoại hình nổi bật, học tập xuất sắc, khiến mọi giáo sư đều ca ngợi không ngớt.
Người kia, ngoại hình và thành tích tuy hơi kém hơn, nhưng hát hay, là tuyển thủ thường trú của các hoạt động tiệc tùng lớn nhỏ trong trường.
Còn biết chơi guitar, nên càng tăng thêm nhiều sức hút cho anh ta.
Quan trọng hơn là tính cách hòa đồng, không giống như Diệp Cảnh Trì, có một khí chất lạnh lùng xa cách.
Do đó, xét về nhân duyên, ở trường Phan Dịch có nhiều bạn bè hơn.
Nhìn thấy Phan Dịch dường như có ý định theo đuổi Nguyễn Linh, những người khác mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn tạm thời từ bỏ.
Phan Dịch mỉm cười nói: “Đàn em Nguyễn, anh nhớ ký túc xá của các em ở phía đông nam của khuôn viên trường? Anh rất quen thuộc với khu vực đó, để anh đưa em về, nhân tiện kể cho em nghe những điều thú vị ở đó.”
Diệp Hủ ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng: "Làm sao mà quen thuộc? Trước đây anh đã từng đưa người khác về ký túc xá à?"
Phan Dịch: "..."
 Chương 252
Phan Dịch vẫn luôn là người khéo léo, nhưng khuôn mặt mỉm cười suýt chút nữa đã không giữ được.
Phan Dịch cố gắng nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Hủ: "Bạn học nói đùa rồi, trước đây chúng tôi thường tổ chức hoạt động ở đó nên khá quen thuộc."
Diệp Hủ: "Tôi và cô ấy cùng đi, chúng tôi cùng về là được."
Phan Dịch: "Bạn học, cậu mới đến trường được mấy ngày, chắc chắn cũng không quen thuộc với khuôn viên trường. Thế này, tôi cùng đưa hai người đi, tiện thể kể cho hai người nghe về lịch sử của trường chúng ta."
Diệp Hủ cắn chặt răng.
Nguyễn Linh ở bên cạnh nhìn thấy thế, nhịn không được cười khẽ, vỗ vai Diệp Hủ: "Được rồi, đàn anh Phan đã nhiệt tình như vậy thì chúng ta cùng đi thôi."
Diệp Hủ miễn cưỡng nói: "... Được thôi."
Ít nhất là ba người cùng đi, vẫn đỡ hơn hai người họ đi riêng.
Nguyễn Linh ném cho Diệp Hủ một ánh mắt an ủi: "Đi thôi?"
Diệp Hủ sầu não gật đầu.
Trước khi đi, Diệp Hủ quay đầu nhìn về phía hướng mà Diệp Cảnh Trì đɑng đứng.
Diệp Cảnh Trì cũng đang nhìn về phía này.
Diệp Hủ hơi sửng sốt, ngay sau đó liền thấy Diệp Cảnh Trì đi tới.
Diệp Cảnh Trì đưα một miếng băng cá nhân cho Diệp Hủ, giọng nói nhẹ nhàng: "Vừa rồi mua ở hiệu thuốc."
Nói xong cũng không quan tâm Diệp Hủ có phản ứng gì, mà quay người rời đi.
Diệp Hủ: "..."
Trong thời gian ngắn ngủi ấy, Phan Dịch đã cùng Nguyễn Linh đi trước, đang kể chuyện cười để làm Nguyễn Linh vui.
Nguyễn Linh cũng thực sự cười, trông tâm trạng có vẻ rất tốt.
Diệp Hủ đi về phía hai người.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Linh quay đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Diệp Hủ lắc đầu, do dự một lúc, đưa miếng băng cá nhân cho Nguyễn Linh: "Cô có cần dùng không?"
Nguyễn Linh hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn cái mắt cá chân của mình.
Hôm nay đi một đôi giày mới, vốn tưởng là giày thể thao, chắc chắn sẽ không bị trầy chân.
Nhưng không ngờ chất liệu của đôi g͙iày này hơi cứng, cô lại đi tất thuyền, vì vậy gót chân vẫn bị trầy, có chút sưng đỏ.
Chỉ là đường về ký túc xá cũng không xa lắm, Nguyễn Linh thầm nghĩ kiên trì một chút nữa cũng được, không có gì to tát.
Diệp Hủ cúi đầu theo cô, lúc này mới vỡ lẽ.
Cảm xúc của cậu bây giờ rất kỳ lạ, phản ứng đầu tiên là cảm thấy có chút áy náy.
Diệp Hủ nghĩ rằng mình đã đủ quan tâm đến Nguyễn Linh rồi nhưng không ngờ vẫn bỏ quên điểm này.
Chỉ là... sao Diệp Cảnh Trì lại phát hiện ra được?
Diệp Hủ đột nhiên phát hiện ra, dường như bố cậu cũng không hề điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nếu không, sao có thể nhìn ra được những chi tiết nhỏ mà đến cậu còn chưa chú ý tới?
Phát hiện này khiến tâm trạng của Diệp Hủ bỗng chốc trở nên tươi sáng.
Chỉ cần Diệp Cảnh Trì có ý đó, Diệp Hủ hoàn toàn tin tưởng vào bố mình.
So với cái tên Phan gì đó kia, bố cậu tuyệt đối ưu tú hơn nhiều!
Trong đầu Diệp Hủ thoáng qua vô số suy nghĩ, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện Nguyễn Linh đang nhìn mình với vẻ nghi hoặc.
 
Nguyễn Linh:“Cậu gì vậy? Sao đột nhiên lại cười?”
 
Biểu cảm của Diệp Hủ lập tức trở nên nghiêm túc:“Tôi có cười
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ nghi ngờ.
Vừa rồi cô chắc chắn đã nhìn thấy, khóe môi Diệp Hủ hơi nhếch lên vài phần.
 
Diệp Hủ muốn che đậy điều đó nên cậu hắn giọng nói:“Tôi giúp cô dán nhé?”
Cùng lúc đó, Phan Dịch cũng lên tiếng: “Đàn em Nguyễn, chân của em bị trầy rồi sao? Để anh giúp em dán băng cá nhân cho.”
Ngay sau khi nói ra, hai người ngay lập tức nhìn nhau.
Lửa bắn tung tóe.
Tuy nhiên, trước khi cả hai có thể tranh cãi, Nguyễn Linh đã nhanh chóng lấy băng dán từ tay Diệp Hủ.
Nguyễn Linh: "Tôi tự làm được."
...
Sau dán băng dán cả ba cùng nhau đi về ký túc xá.
Nhân duyên của Phan Dịch trong trường rất tốt, quen biết rất nhiều người.
Thêm vào đó, anh ta vừa mới giành được giải quán quân trong cuộc thi ca hát của trường trong học kỳ trước, nên ở trường cũng được coi là một nửa ngôi sao.
Chỉ trong một đoạn ngắn, đã có mấy người nhận ra Phan Dịch và chào hỏi anh ta.
Phan Dịch cũng hổ danh là một người có tài giao tiếp, với ai cũng đều trò chuyện vui vẻ.
Anh ta vốn đã có nhiều bạn bè, nên việc đi cùng Nguyễn Linh và Diệp Hủ cũng không khiến ai cảm thấy kỳ lạ.
Có ngườι hỏi: "Anh Dịch, hai người này là bạn của anh à? Là sinh viên năm nhất sao?"
Phan Dịch cười nói: "Đúng vậy, các em ấy chưa quen thuộc với trường, nên tôi dẫn đi dạo một vòng."
Diệp Hủ suýt nữa đã thốt lên: Ai nhờ anh dẫn chứ, ràng là anh tự ý bám lấy.
Nhưng gia giáo và phép tắc đã thấm vào xương tủy, vẫn khiến Diệp Hủ lời đó vào trong miệng, chỉ là sắc mặt càng khó coi hơn.
Trên đường đi, Phan Dịch cũng thực hiện đúng lời nói của mình, giới thiệu về trường học cho hai người.
Chẳng hạn như tượng đài trước tòa nhà chính đại diện cho ý nghĩa gì, tên chính thức của quảng trường nhỏ là gì.
Nhưng chỉ có Nguyễn Linh phản ứng lại Phan Dịch, Diệp Hủ thì chỉ im lặng theo sau.
Nếu lúc này có người nghe được cuộc trò chuyện của họ, nhất định sẽ nghĩ rằng Nguyễn Linh và Phan Dịch là một đôi, còn Diệp Hủ chính là bóng đèn lớn nhất và sáng nhất.
Phòng ký túc xá của Nguyễn Linh gần hơn phòng ký túc xá của Diệp Hủ.
Ba người đi được mười phút thì đến trước phòng ký túc xá của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh nở một nụ cười: "Cảm ơn hai người đã tôi về, tôi đi trước đây."
Nghe vậy, cả hai cùng lên tiếng.
"Nghỉ ngơi sớm nhé."
"Đến ký túc xá rồi nhớ nhắn tin cho tôi."
Nguyễn Linh mỉm cười: "Biết rồi, tạm biệt!"
Khi bóng lưng của Nguyễn Linh biến mất ở cửa phòng ký xá, Diệp Hủ và Phan Dịch nhau một cái.
Phan Dịch thu lại nụ cười trên môi: "Đàn em, tôi cũng đi trước đây."
Diệp Hủ hỏi: “Không phải đã nói sẽ đưa học tôi về ký túc xá sao, sao chỉ đưa bạn nữ, mà không đưa bạn nam?”
Phan Dịch cười nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, nhưng thấy cậu không mấy thích tôi nên tôi không muốn tự tìm rắc rối.”
Diệp Hủ lạnh lùng nói: “Biết là tự tìm rắc rối rồi sao còn nhất quyết phải theo?”
Phan Dịch: “Mặc dù cậu không mấy hoan nghênh tôi, nhưng đàn em Nguyễn thì khá thích tôi đấy.”
Diệp Hủ: “Ai nói cô ấy thích anh chứ?”
Phan Dịch: “Thích hay không, đàn em Nguyễn tự mình nói mới tính.”
...
Về đến ký túc xá, Diệp Hủ vẫn rất bực tức.
Lúc nãy cậu đã không thể phát huy tốt!
Nếu là bố cậu, chắc chắn sẽ không bị thua thiệt trong lời nói.
Diệp Hủ đang nghĩ bực bội thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Có phải cậu đã quên nói với Nguyễn Linh vết băng cá nhân đó là do bố cậu đưa cho?
Diệp Hủ thở dài hối hận.
 
Bố cậu khó khăn lắm mớᎥ chủ động một lần, cậu lại không phối hợp tốt.
Lúc này nói với Nguyễn Linh chuyện băng cá nhân, không phải là quá cố tình rồi sao?
Đang hối hận thì điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn mới.
[Nguyễn Linh: Băng dán lúc nãy, không phải là của cậu đúng không?]
[Nguyễn Linh: Chúng ta ở cùng nhau cả ngày, cậu không có thời gian đi mua.]
[Nguyễn Linh: Nếu cậu mang từ ký túc xá qua, sẽ không đợi đến lúc về nhà mới đưa cho tôi.]
[Nguyễn Linh: Vậy là ai đưa cho cậu?]
Đôi mắt của Diệp Hủ sáng lên.
[Diệp Hủ: Là một đàn anh đưa cho con, chính là người hát bài ca dao lúc tụ họp đó!]
[Diệp Hủ: Con sẽ gửi WeChat của anh ấy cho mẹ!]
Trả lời xong tin này, Diệp Hủ nhanh chóng chia sẻ thông tin của Diệp Cảnh Trì cho Nguyễn Linh.
Khi nhấn nút gửi, tay của Diệp Hủ còn hơi run rẩy.
Đúng là không có phụ lòng người, bố mẹ cậu cuối cùng cũng kết bạn rồi!
 
 
 Chương 253
Sau hôm đó, Diệp Hủ luôn mong chờ sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Bởi vì đã kết bạn trên WeChat, vậy nên...
Có lẽ hai người họ đã có chút tiến triển rồi
Diệp muốn thăm dò tình hình, nhưng lại cảm thấy quá lộ liễu thì không tốt.
Nếu để Nguyễn Linh cảm thấy mình một lòng mai mối cho hai người, nói không chừng sẽ phản tác dụng.
Diệp Hủ hiểu Nguyễn Linh, biết mẹ mình là người rất có chủ kiến, tuyệt đối sẽ không vì ý muốn của người khác mà thay đổi quyết định của mình.
Vì vậy, trong những ngày theo, Diệp Hủ chỉ có thể âm thầm quan sát.
Nhưng Diệp Hủ không thấy được điều mình mong đợi, mà lại tận mắt chứng kiến cách mà vị đàn anh họ Phan kia liên tục thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt Nguyễn Linh.
Vào buổi trưa thứ ba, Diệp Hủ và Nguyễn Linh đɑng cùng nhau ăn trưa, sau khi Nguyễn Linh nhận được một tin nhắn thì liền bật cười.
 
Diệp Hủ hỏi ra mớᎥ biết là Phan Dịch đã gửi cho Nguyễn Linh một đoạn video hài hước.
Nguyễn Linh cười tươi hớn hở đưa đoạn video cho Diệp Hủ xem, sau khi cậu xem xong thì liền hỏi: "Thế nào, có hay không?"
Diệp Hủ nhíu mày: "Cũng bình thường thôi."
Buồn cười, nhưng cậu sẽ không thừa nhận.
Hai mắt Nguyễn Linh cong cong, giọng điệu đáng tiếc: "Được rồi, có vẻ như khiếu hài hước của chúng ta khác nhau."
Diệp Hủ: "......"
Cậu lấy điện thoại ra: "Con cũng đã theo dõi blogger này, video khác của anh ấy cũng rất thú vị."
Nói rồi, Diệp Hủ tìm cả buổi, cuối cùng cũng tìm thấy một video để chia sẻ cho Nguyễn Linh.
Nhìn thấy Nguyễn Linh lại cười, Diệp Hủ mới cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Tối thứ tư, Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau đi chạy bộ ở sân vận độn̴g.
Sau khi chạy vài vòng, lúc hai người đang đi dạo thì Phan Dịch đột nhiên xuất hiện ở sân vận độn̴g.
"Đàn em Nguyễn, đàn em Diệp." Phan Dịch cười như ánh mặt trời: “Thật trùng hợp, anh cũng vừa đến đây để tập luyện với bạn bè."
Nói rồi, Phan Dịch cầm hai chai nước khoáng, lần lượt đưa cho Nguyễn Linh và Diệp Hủ: "Đừng khách sáo, anh mang cho bạn bè, thuận tiện đưa cho hai người."
Sáng thứ sáu, trong giờ học chung, sau khi tan học tiết đầu tiên thì Phan Dịch đã hiện trong lớp học với một chiếc túi giấy.
Với tư cách là một nhân vật nổi tiếng trong trường, sự xuất hiện của Phan Dịch đã thu hút sự chú ý của nhiều người, ngay cả giáo sư trên bục giảng cũng đã chào hỏi anh ta.
Phan Dịch đi đến bên cạnh Nguyễn Linh, đặt một cốc trà sữa lên bàn, cười nói: "Anh lo giao hàng sẽ chậm, vì vậy anh đã tự mình đến cửa hàng lấy. Anh nghe nói con gái đều không thích đồ béo, vì vậy anh đã gọi là nửa đường ít đá, em xem có thích không?"
Diệp Hủ lẩm bẩm trong lòng: ta giao hàng chuyên nghiệp, sao có thể chậm hơn anh ta được?
Cách theo đuổi này chỉ có thể khiến bản thân anh ta cảm động, mẹ cậu sẽ không bị lừa đâu.
Nguyễn Linh nhận lấy trà sữa, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."
Diệp Hủ: "..."
Mẹ cậu sẽ không thật sự bị lừa đấy chứ?
Diệp Hủ còn chưa kịp nói gì để chế giễu Phan Dịch thì Phan Dịch đã lấy một ly trà sữa khác từ trong túi ra, đặt trước mặt Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "?"
Phan Dịch mỉm cười nói: "Đàn em, tôi cũng có mua cho cậu. Tuy nhiên, tôi không biết khẩu vị của cậu, cậu thử xem nhé?"
Xung quanh có không ít người đang thì thầm bàn tán.
"Không hổ là đàn anh Phan, phong độ! Thậm chí còn mua cả trà sữa cho tình địch!"
“Tôi thấy cặp đôi này có thể thành đôi được đó! Thái độ của Nguyễn Linh đối với đàn anh Phan rõ ràng khác hẳn với những người theo đuổi trước đó!”
“Cậu cũng không nhìn xem đây là ai! Đây chính là một trong những nam thần được yêu thích nhất của trường mình, chỉ sau đàn anh Diệp thôi…”
Phan Dịch đẩy ly trà sữa đến trước mătn Diệp Hủ một lần nữa: “Cậu em? Tôi đặc biệt đi mua, cho cậu một chút mặt mũi đi?”
Nguyễn Linh tò mò nhìn Phan Dịch và Diệp Hủ, cũng không xen vào.
Diệp Hủ cứng nhắc nói: “Tôi không thích uống trà sữa.”
Phan Dịch thở dài một tiếng: “Vậy thì đành để tôi uống vậy.”
Nói rồi, Phan Dịch cắm ống hút vào ly trà sữa trước mặt Diệp Hủ, tự mình cầm lên uống một
“Ừm, mùι vị không tệ.” Phan Dịch cười một tiếng: “Đàn em uống, thật đáng tiếc.”
Diệp Hủ nhìn Phan Dịch, sắc mặt không tốt.
Lúc hai người đang đấu mắt, Nguyễn Linh lên tiếng: “Đàn anh Phan, tôi đã chuyển tiền mua trà sữa cho anh rồi.”
Phan Dịch ngạc nhiên nhìn Nguyễn Linh một cái, sau đó xua tay: “Đàn em quá khách sáo rồi! Anh nói rồi, anh không phải là mua cho em, chỉ là mua cho cả hội mà thôi, tiện thể mang cho em một phần——”
Nguyễn Linh mỉm cười: “Đàn anh cứ nhận đi, tôi không tiện trà sữa của anh.”
Phan Dịch nhíu mày, nhưng sau đó lại giãn ra: "Thôi được rồi, đàn em, vậy anh sẽ nhậ̵n. Đàn em cứ tiếp tục lên lớp đi, môn này anh đã học qua rồi, nếu có gì không biết thì cứ hỏi anh!"
Sau một loạt hành động, Phan Dịch phong độ rời đi, để lại vô số tiếng tán thưởng và ngưỡng mộ.
"Ôi, được đàn anh theo đuổi thật hạnh phúc! Còn chu đáo hơn chàng trai năm nhất không hiểu chuyện kia gấp vạn lần!"
"Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn đàn anh Phan, Diệp Hủ tuy đẹp trai nhưng không dịu dàng chu đáo bằng đàn anh Phan..."
...
Sau khi Phan Dịch đi, Diệp Hủ cuối cùng cũng phản ứng lại, quyết định phải nói gì đó.
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, nhỏ giọng nói: "Mẹ có cảm thấy, mấy ngày gần đây Phan Dịch có hơi nhiệt tình quá không?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Ví dụ?"
Diệp Hủ: "Ví dụ như chia sẻ video hài hước cho mẹ, lúc chạy bộ mang nước cho mẹ, và... hôm nay còn mua trà sữa cho mẹ nữa."
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, cậu nói đúng."
Diệp Hủ: "Vậy mẹ có nghĩ là anh ta vì sao lại làm như vậy không?"
Nguyễn Linh: "Chắc là muốn theo đuổi tôi."
Diệp Hủ vốn định nhắc nhở Nguyễn Linh, đừng bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt, đối phương nhiệt tình như vậy nhất định là có mục đích.
Nhưng kết quả Nguyễn Linh lại trả lời quá thẳng thắn, khiến Diệp Hủ không biết nói gì nữa.
Diệp Hủ ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói của mình: "Vậy... mẹ nghĩ sao?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Anh ấy khá tốt, ngoại hình cũng không tệ, nên tôi vẫn đɑng cân nhắc."
Diệp Hủ: "... Ừ."
Nguyễn Linh giương cao lông mày, ném cho cậu một ánh mắt nghi vấn.
Diệp Hủ mím môi: "Vậy mẹ chỉ cân nhắc đến anh ta thôi sao? Còn có ứng cử viên nào khác không?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ một cách đầy ẩn ý: "Ví dụ?"
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên đôi chút, không nói gì.
...
Tối hôm đó trong tiết học tự chọn Nguyễn Linh và Diệp Hủ không chọn cùng một môn.
Diệp Hủ đi học một mình, đột nhiên cảm thấy hơi lạ lẫm.
Cô gái bên cạnh cố gắng xin số điện thoại của Diệp Hủ, bị Diệp Hủ từ chối một cách không chút do dự.
Gần hết giờ học, giáo viên giao một bài tập nhóm, hai người một nhóm.
Cô gái ngồi bên cạnh Diệp Hủ lại chủ động tấn công lần nữa: "Diệp Hủ, lần này chúng ta cùng làm bài tập được không?"
Diệp Hủ do dự một lúc: “... Được.”
Cậu kiểu gì cũng phải hợp tác với người khác, không phải cô gái này thì cũng là người khác.
Cô gái cười hết sức tươi tắn, hoàn toàn không để tâm đến việc trước đây đã bị Diệp Hủ từ chối: “Lần này cậu nhất định phải cho mình liên hệ rồi, nếu không đến lúc đó chúng ta muốn thảo luận bài tập nhóm thì phải làm sao?”
Chưa đợi Diệp Hủ trả lời, cô gái đã lấy điện thoại ra: “Nào, chúng ta trực tiếp tạo một nhóm, để mình cho cậu mật khẩu——”
Cuối cùng, Diệp Hủ đã kết bạn với cô gái.
Giữa tiết học thứ hai, thời tiết vốn đang quang đãng đột nhiên thay đổi, bầu trời bắt đầu rơi những giọt mưa.
Sau khi tan học, mưa càng to hơn.
Không ít bạn cùng lớp không mang ô, mọi người vừa than thở vừa nghĩ cách.
Có người gọi điện cho bạn cùng phòng không có tiết học, có người định ở lại trong lớp để tự học một lúc rồi đợi.
Cũng có người dứt khoát cắn răng, dùng cặp sách che đầu rồi lao ra ngoài.
Diệp Hủ không quan tâm mình sẽ về ký túc xá như thế nào, mà cậu nghĩ ngay đến Nguyễn Linh.
Hai người cùng nhau ăn tối, rồi mới tách nhau ra đi học các môn khác.
Hủ nhớ rằng, Nguyễn Linh cũng không mang ô.
Hai người học ở hai tòa nhà không cùng một tầng, cậu chỉ có thể gọi điện cho Nguyễn Linh trước.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy.
Diệp Hủ: "Mẹ có mang theo ô không?"
Nguyễn Linh: "Không có."
Diệp Hủ: "Vậy mẹ đợi con một lát, con đi đón mẹ."
Nguyễn Linh: "Cậu cũng không mang theo ô à?"
Diệp Hủ: "Ừm, nên mẹ cứ đợi con một lát. Con về ký túc xá lấy ô rồi đi đón mẹ ở tòa nhà giảng đường."
Nguyễn Linh: "Cậu muốn chạy về ký túc xá giữa trời mưa sao?"
Diệp Hủ ừm một tiếng: "Không sao, con khỏe lắm, dầm mưa một chút cũng không sao."
Nguyễn Linh: "Tôi cũng khỏe lắm."
Diệp Hủ: "Mẹ——"
Nguyễn Linh: "Hay là đợi thêm một lát đi, dù sao tôi cũng không vội về."
Diệp Hủ: "Nhưng mà——"
Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Nguyễn Linh.
"Đàn là anh à?"
 
 
 Chương 254
Sau vài giây, Nguyễn Linh bảo Diệp Hủ đợi một lát.
Diệp Hủ chỉ có thể nghe lờ mờ tiếng Nguyễn Linh đang nói chuyện với người kia, chứ không rõ nội dung.
Nhưng hai chữ "đàn anh", đã khiến thần kinh của Diệp Hủ căng thẳng.
Chẳng lẽ tên đàn anh Phan như âm hồn vất vưởng kia lại xuất hiện nữa sao?
Sau một hồi nói chuyện, Nguyễn Linh lại nói với Diệp Hủ: "Tôi đã tìm được người đưa tôi về ký túc xá rồi, cậu không cần đến đón tôi đâu."
Diệp "Nhưng mà..."
Chưa kịp nói hết lời, cô gái chung nhóm với Diệp Hủ đã đi tới.
Cô gái nhiệt tình nói: "Diệp Hủ, mình mang theo ô này, chúng ta cùng đi bộ về ký túc nhé?"
Trong tai nghe, Nguyễn Linh vang lên tiếng cười khẽ: "Tôi nghe thấy cũng có người muốn đi cùng cậu, lại còn là một cô gái có giọng nói rất ngọt ngào nữa."
Diệp Hủ: "Con..."
Nguyễn Linh không cần suy nghĩ đã nói: "Đừng phụ lòng người ta! Cậu cũng về ký túc xá đi, tạm biệt!"
Nói rồi, điện thoại liền bị cúp máy.
Diệp Hủ: "..."
Lúc quay đầu lại, cô gái đang chớp mắt nhìn Diệp Hủ: "Xin lỗi nhé, mình không chú ý thấy cậu đang gọi điện, có phải làm phiền cậu rồi không?"
Diệp Hủ: "..."
Cô gái mỉm cười: "Vậy chúng ta đi thôi? Chiếc ô này to lắm, hai chúng ta có thể dùng đủ. Nhưng cậu cao hơn mình nhiều, lát nữa cậu cầm ô nhé?"
...
Dạo gần đây, Diệp Cảnh Trì vẫn luôn bị quấy rầy.
Lần đầu tiên mơ thấy, Diệp Cảnh Trì con có thể coi nó như một nạn, phản ứng phụ do hai mươi mấy năm nay anh đã quá thanh tâm quả dục.
Diệp Cảnh Trì cố gắng để bản thân tập trung vào việc học, không nghĩ đến những hình ảnh trong giấc mơ khiến người ta phải liên tưởng nữa.
Tuy nhiên, trong những đêm tiếp theo, hình bóng của Nguyễn Linh liên tục xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Lúc đầu, bối cảnh là trong phòng ngủ đã từng xuất hiện.
Anh đɑng sấy tóc cho cô, ánh mắt dịu dàng đến mức ngay cả bản thân Diệp Cảnh Trì cũng không dám thừa nhận.
Diệp Cảnh Trì không biết, hóa ra ánh mắt mình nhìn một người có thể thâm tình đến vậy.
Làn da trắng như tuyết và mái tóc đen dài của người phụ nữ đối lập nhau rất rõ rệt, khi cô quay lại nhìn anh, nụ cười đẹp đến mức mê hồn.
Diệp Cảnh Trì cảm thấy cổ họng hơi khô.
Nhưng có lẽ là vì đã từng mơ một giấc mơ tương tự, lần này khi ham muốn tương tự xuất hiện, Diệp Cảnh Trì thậm chí không hề mảy may chống cự mà thuận theo khao khát trong lòng.
Ngón tay anh khẽ lướt trên làn da mềm mại của người phụ nữ, dần dần buông thả bản thân đắm chìm trong khoái lạc.
Khi tỉnh dậy, cảm giác mất mát và tội lỗi gần như đồng thời lấp đầy tâm trí của Diệp Cảnh Trì.
Lần sau khi mơ thấy Nguyễn Linh, cảnh tượng đã biến thành phòng riêng của bữa tiệc hôm đó.
Lần này anh không hát một mình, Nguyễn Linh cũng ở bên cạnh anh.
Họ cùng nhau hát một bài tình ca, khi bốn mắt nhìn nhau, cô mỉm cười và nhìn anh đầy trìu mến.
Bữa tiệc kết thúc, anh đưa cô về nhà.
Hai người đứng tạm biệt ở cửa ký túc xá, giống như bất kỳ cặp đôi nào khác, ôm nhau đầy lưu luyến.
……
Khi tỉnh dậy sau giấc mơ này, Diệp Cảnh Trì lặng lẽ nhìn lên trần nhà, ngẩn ngơ rất lâu.
So với những lần trước, trong mơ họ không có quá nhiều hành động thân mật.
Vì vậy, khi anh tỉnh dậy, anh cũng không cảm thấy xấu hổ như trước vì phản ứng sinh lý của cơ thể mình.
Nhưng có vẻ như có gì đó không ổn.
Nếu nói trong những giấc mơ trước, sự tiếp xúc của họ giống như ở một thế giới khác——
Quá tươi đẹp, đến mức có chút không thực tế.
Vậy thì lần này, cảnh trong giấc mơ giống như sự tiếp nối của thực tế, hay nói cách khác là bù đắp cho sự tiếc nuối trong thực tế.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường, mở một khung chat nào đó ra.
Cuộc trò chuyện của hai người chỉ có vài câu, khách sáo và xa lạ.
[Nguyễn Linh: Nghe Diệp Hủ nói, băng dán là do anh đưa cho cậu ấy.]
[Nguyễn Linh: Cảm ơn anh.]
[Diệp Cảnh Trì: Không có gì.]
Diệp Cảnh Trì nhìn chằm chằm vào những lời này, ngón tay vô thức lướt qua màn hình.
Phan Dịch chắc chắn đang theo đuổi cô, mà dường như cô cũng không từ chối.
Về pнần Diệp Hủ...
Diệp Cảnh Trì nhớ lại cảnh Nguyễn Linh và hai người kia cùng nhau cười nói, biến mất ở phía bên kia đường, trán anh hơi nhíu lại.
Một lúc sau, người đàn ông từ từ thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
......
Tâm trạng bất an của Diệp Cảnh Trì trong vài ngày qua thật sự quá rõ ràng, bạn cùng phòng cũng phát hiện ra sự bất thường của anh.
Vào bữa tối, bạn cùng phòng không khỏi tò mò hỏi: "Cảnh Trì, dạo này cậu sao vậy? Sao cứ như có tâm sự thế?"
Diệp Cảnh Trì thu hồi suy nghĩ của mình, khẽ nói: "Không có gì, chỉ là không ngủ ngon thôi."
“Được, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt.” Bạn cùng phòng nói: “Nửa đêm hôm qua tôi tỉnh lại một lần, thấy bên cậu còn sáng đèn.”
Nói xong, bạn cùng phòng lại tự mình chuyển đề tài: "Đúng rồi Cảnh Trì, kể cho cậu một chuyện thú vị. Còn nhớ ngày đó tôi nói với cậu, về đàn em xinh đẹp mới tới không?"
Sắc mặt của Diệp Cảnh Trì hơi nghiêm nghị.
Bạn cùng phòng tiếp tục hào hứng bừng bừng nói: "Tôi nghe nói, Phan Dịch ở phòng bên cạnh đã theo đuổi được người đàn em kia rồi Phan Dịch này đúng là giỏi thật đấy, tôi nhớ rõ đây đã là người bạn gái thứ tư của cậu ta rồi? Mấy người trước cũng đều là mỹ nữ…”
 
 
Anh ấy vẫn đang lải nhải, bắt đầu tám chuyện về hai vị bạn gái cũ của Phan Dịch.
Khi bạn cùng phòng nói câu đầu tiên, Diệp Cảnh Trì đã nhíu mày.
Đến khi bạn cùng phòng nói đến tình sử của Phan Dịch, Diệp Cảnh Trì đã hoàn toàn không nghe lọt tai nữa.
Diệp Cảnh Trì chỉ suy nghĩ tới một chuyện.
Họ... đã ở bên nhau rồi sao?
 
 
Tiết tự học vào buổi tối mới bắt đầu được một nửa, bên ngoài trời đã đổ mưa.
Diệp Cảnh Trì không thích việc kế hoạch của anh bị xáo trộn, bởi vậy có thói quen chuẩn bị một chiếc ô trong cặp sách bất cứ lúc nào.
Trong lúc đại đa số mọi ngườι đɑng phiền não là bây giờ phải làm sao thì Diệp Cảnh Trì đã bình tĩnh lấy ô của mình ra, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Nhưng đi ra khỏi cửa phòng học không bao lâu, bước chân Diệp Cảnh Trì bỗng dừng lại.
Bóng lưng này đã xuất hiện trong giấc mơ của anh nhiều lần, khiến anh rất quen thuộc.
Cảm giác như đầu của Diệp Cảnh Trì chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể anh đã vô thức dừng lại.
Chẳng mấy chốc, anh phát hiện ra Nguyễn Linh đɑng gọi điện thoại.
Nụ cười trên môi cô rất tự nhiên, khoé môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng mối quan hệ giữa cô và người gọi rất tốt.
Diệp Cảnh Trì mím chặt môi.
Cô đang nói chuyện với Phan Dịch sao?
Bây giờ đang mưa, có lẽ cô đang nhờ người kia mang ô đến cho mình.
Diệp Cảnh Trì nhìn thoáng qua ô trong tay mình.
Có lẽ cô không cần sự giúp đỡ của anh.
 
 
 Chương 255
Diệp Cảnh Trì nhận thức được thì anh đã đứng trước mặt Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh vô tình ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trong một giây, dường như đã nhận ra anh.
Cô ngạc nhiên nhướng mày: "Đàn anh, là anh à?"
Diệp Cảnh Trì gật đầu.
Nguyễn Linh nói câu "Đợi một lát" vào điện thoại, sau đó đặt điện thoại xuống.
Mắt cô cong lên, mắt sáng rực rỡ: "Cảm ơn miếng băng dán của anh ngày hôm đó."
Diệp Cảnh Trì nhẹ giọng nói: "Không cần khách sáo, hơn nữa em nói cảm ơn rồi."
Nguyễn Linh cười: "Nói trên WeChat không giống nói ngay trước mặt mà."
Môi của Diệp Cảnh Trì nhếch lên một đường cong: "Ừ."
Trong mắt Nguyễn Linh lóe lên sự tò mò: "Lúc đó anh không trực tiếp đưa cho em mà lại nhờ Diệp Hủ chuyển lại? Hai người là bạn bè sao?"
Diệp Cảnh Trì: "Coi như ... quen biết."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng: đúng rồi, đàn anh, tên anh là gì thế?"
Đôi mắt của người đàn ông hơi độn̴g đậy: "Diệp Cảnh Trì."
Nguyễn Linh khẽ nhướng lông mày, như thể nhớ ra điều gì đó.
Cô nhìn anh, trong mắt lướt qua một chút cảm xúc vi diệu mà anh không hiểu được: "Là đàn anh Diệp à."
Không hiểu sao trái tim Diệp Cảnh Trì lại thấy rung động, muốm nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Nguyễn Linh lại cười phá lên: "Vậy về nhà em sẽ thay đổi tên trong ghi chú cho anh."
Diệp Cảnh Trì không nhịn được hỏi: "Bây giờ em lưu tôi gì?"
Nguyễn Linh nháy mắt đầy tinh nghịch: "Bạn học tốt bụng đã tặng băng dán."
Diệp Cảnh Trì hơi sửng sốt.
Nguyễn Linh cười nói: "Lúc đó không nhớ tên anh, nên em lưu đại thôi."
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Cảnh Trì hỏi: "Em có cần tôi đưa về ký túc xá không?"
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày, dứt khoát nói: "Được thôi, anh đợi một lát."
Cô cầm thoại lên, nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi đã tìm được người đưa mình về ký túc xá rồi, cậu không cần đến đón nữa."
Nói thêm vài câu, rồi Nguyễn Linh cúp máy.
"Được rồi." Nguyễn Linh cười tươi rói, vừa nói vừa cười: “Chúng ta đi thôi, đàn anh Diệp tốt bụng."
Không biết vì sao, Diệp Cảnh Trì cũng cười theo.
Cứ như thể tâm trạng vui vẻ của cô, đã lây sang anh thông qua nụ cười ấy.
Hai người cùng nhau đi đến cửa tòa nhà giảng đường.
Diệp Cảnh Trì mở ô, họ sánh bước đi trong màn mưa.
Dưới chiếc ô đen to, hai người có dáng người cao ráo trông rất xứng đôi, giống như một cặp đôi hoàn hảo.
Nguyễn Linh lên tiếng trước: "Đúng rồi đàn anh Diệp, anh và Diệp Hủ quen nhau thế nào vậy?"
Diệp Cảnh Trì: "Gặp nhau trên lớp."
Nguyễn Linh: "Vậy à, em không biết sinh viên năm nhất còn có thể học chung môn với đàn anh năm tư đấy."
Diệp Cảnh Trì: "Chắc cậu ấy đi dự thính, có thể cậu ấy thích môn học đó."
Nguyễn Linh: "Có thể là vậy, hoặc là cậu ấy có âm mưu khác cũng nên."
Diệp Cảnh Trì có vẻ hơi bối rối: "Âm mưu gì?"
Nguyễn Linh nháy mắt: "Ví dụ như, muốn gặp anh."
Không đợi Diệp Cảnh Trì suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này, Nguyễn Linh lại nói: "Cậu ấy có nói với anh về mối quan hệ của chúng em không?"
Diệp Cảnh Trì ngập ngừng: "Cậu ấy nói... Em là chị họ của cậu ấy."
 
Nguyễn Linh nhướng mày, sau đó cười 𝓁ớn.
Diệp Cảnh Trì vẫn chưa hiểu chuyện gì đɑng xảy ra, nhưng vì nụ cười của cô mà ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh lắc đầu, mỉm cười: "Không có gì, cậu ấy đúng là người nhà của em."
Hai người im lặng một lúc.
Diệp Cảnh Trì đột nhiên lại mở miệng: "Tôi có thể hỏi em một câu không?"
Nguyễn Linh: "Được thôi."
Diệp Cảnh Trì: "Người vừa gọi điện cho em là bạn trai của em phải không?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Không, là Diệp Hủ."
Diệp Cảnh Trì chau mày: "Ừ."
Yên lặng một lúc.
Diệp Cảnh Trì: "Vậy bạn trai của em... sao không đến đón em?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Anh nói ai?"
Khóe miệng Diệp Cảnh Trì hơi nhúc nhích.
Dường như xuất hiện một đường cong hơi nhếch lên, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Anh nói: "Phan Dịch."
Nguyễn Linh: "Anh ấy không phải là bạn trai của em."
Diệp Cảnh Trì: "Ừ."
Hai ngườι lại im lặng.
Giọt mưa rơi lên ô, sau đó trượt xuống mặt ô.
Tiếng mưa không lớn không nhỏ, khiến bầu không khí im lặng giữa hai người cũng không quá khó xử.
Họ cứ thế đi song song với nhau.
Chiếc ô này tuy không nhỏ, nh̵ưng dù sao cũng là ô cho một người, chứa hai người lớn vẫn hơi chật.
Diệp Cảnh Trì nghiêng ô về phía Nguyễn Linh, làm vai mình bị ướt một nửa.
Anh nhận thấy dường như Nguyễn Linh đang nhìn chiếc áo bị ướt của anh, nh̵ưng lại không nói gì.
Yết hầu của Diệp Cảnh Trì hơi di chuyển.
Trong giấc mơ, họ rất thân mật.
Nhưng giờ đây, họ thậm chí còn phải giữ khoảng cách an toàn khi cùng cầm một chiếc ô.
...
Sự xuất hiện của ý nghĩ này khiến trong lòng Diệp Cảnh Trì lại nhanh chóng sinh ra cảm giác tội lỗi.
Anh buộc mình không được nghĩ nữa.
Phòng ký túc xá của Nguyễn Linh ở phía đông nam của trường, là tòa nhà nữ sinh xa nhất trong số các tòa nhà của nữ.
Nhưng hai người đều có đôi chân dài, lại không phải là người lề mề.
Vì vậy, đoạn đường này dường như đặc biệt ngắn, trong nháy mắt đã đến dưới lầu.
Khi phát hiện đã đến nơi, Diệp Cảnh Trì có chút hối tiếc.
Có lẽ, anh nên đi chậm hơn một chút.
Nguyễn Linh: "Cảm ơn anh đã đưa em về, em đi trước đây."
Diệp Cảnh Trì: "Ừ."
Dừng một chút, anh lại nói: "Hẹn gặp lại.”
Nguyễn Linh nở nụ cười: "Lần sau gặp lại, đàn anh Diệp.”
……
Đêm hôm đó, sau khi Diệp Hủ trở về ký túc xá, nhận được một tin nhắn.
[Nguyễn Linh: Quả thật dáng dấp không xấu.]
Tâm trạng gần đây của Phan Dịch không tốt lắm.
Bộ dạng anh ta không tệ, tính cách cởi mở, nữa còn là nam thanh niên văn nghệ hát hay đàn giỏi, trong chuyện theo đuổi con gái vẫn luôn rất thuận lợi.
Thời trung học Phan Dịch từng có vài người bạn gái, trong đó còn bao gồm cả hoa khôi trường được trường công nhậ̵n lúc ấy.
Sau khi vào đại học, Phan Dịch lại lần lượt yêu đương với ba người bạn gái, không ngoại lệ đều là những mỹ nữ.
Trong kỳ nghỉ anh ta vừa cùng bạn gái cũ chia tay, vừa khai giảng liền gặp được đàn em làm cho hai mắt anh ta tỏa s̴áng.
Phan Dịch theo đuổi con gái chưa bao giờ thất bại, lập tức coi Nguyễn Linh là mục tiêu tiếp theo.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, Phan Dịch thường xuyên chia sẻ video hài hước cho đối phương xem hàng ngày, thể hiện sự săn sóc và hài hước của mình.
Tiếp theo không ngừng tạo cơ hội tiếp xúc, thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của đối phương, để cho đối phương quen với sự tồn tại của mình.
Nếu như đối phương không nhiệt tình lắm, vậy thì dùng một số lý do khiến người ta không thể cự tuyệt, ví dụ như mua dư trà sữa, thuận tiện mang cho đối phương một ly.
Hơn nữa bản thân Phan Dịch cũng có chút danh tiếng, trong sân trường đi tới chỗ nào cũng có ngườι nhận ra, có thỏa mãn lòng hư vinh của người được theo đuổi.
Bởi vậy, ít thì vài ngày, nhiều thì một tuần là có thể có tiến triển không tồi rồi.
Chỉ cần tung ra một đại chiêu: vừa đàn guitar vừa hát một bài tình ca, là có thể nắm bắt dễ như trở bàn tay.
Chỉ là mục tiêu lần này... có vẻ hơi khó thực hiện.
Phan Dịch theo đuổi mấy ngày, đối phương ngoài những câu trả lời lịch sự, vẫn chưa tỏ ra là có thể tiến xa hơn.
Anh ta có hơi nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ xảy ra vấn đề ở đâu sao?
Phan Dịch không tin với điều kiện của mình, cộng thêm bộ công thức này, lại không thể chinh phục một đàn em mới vào nhập học.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phan Dịch cảm thấy vấn đề có thể nằm ở cái "kẻ bám đuôi" bên cạnh Nguyễn Linh.
Tên đàn em họ Diệp, mà Phan Dịch vốn không coi trọng.
Theo anh ta, loại người chiếm được cả thời gian lẫn địa điểm, nhưng vẫn không thể giành được trước, cũng không đáng sợ.
Nhưng mấy ngày sau, Phan Dịch phát hiện Nguyễn Linh thực đối xử với Diệp Hủ không hề bình thường.
Vì vậy Phan Dịch bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc phải làm sao để giải quyết mối đe dọa này.
Đúng lúc tối nay, bên ngoài bắt đầu mưa.
Sau khi Phan Dịch phát hiện, lập tức gửi tin nhắn cho Nguyễn Linh.
[Phan Dịch: Đàn em Nguyễn, em ở đâu? Có cần anh đến đón không?]
Theo kinh nghiệm của anh ta, trong thời tiết như vậy, cầm ô đến trong màn mưa rất dễ khiến đối phương cảm động.
Tuy nhiên, chờ mãi vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Nguyễn Linh.
Nhìn thấy sắp đến giờ tan học của lớp học tự chọn ở trường, mà vẫn không có tin tức gì.
Phan Dịch nghĩ đi nghĩ lại, quyết định liên lạc với bạn cùng phòng của Nguyễn Linh.
Sau khi quyết định theo đuổi Nguyễn Linh, anh ta nhanh chóng lấy được số điện thoại của vài người bạn cùng phòng của Nguyễn Linh, để đề phòng bất trắc.
[Phan Dịch: Đàn em, em có biết tối nay Nguyễn Linh đi học ở đâu không?]
[Phan Dịch: Em nói cho đàn anh biết đi, sau này anh sẽ mời em uống trà sữa!]
Sau khi lấy được địa chỉ, Phan Dịch lập tức cầm ô đi ra, đến tòa nhà mà Nguyễn Linh học.
Khi đến cửa lớp, trong hành lang có vài người đang đợi nhưng có bóng dáng của Nguyễn Linh đâu.
Phan Dịch đi vòng quanh lớp học một vòng nhưng không tìm thấy người, chỉ có thể xuống cầu thang đi ra cửa tòa nhà.
Vẫn không thấy người.
Phan Dịch lại gọi điện cho Nguyễn Linh nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Không còn cách nào khác, Phan Dịch đành phải nhanh chóng quay trở lại.
Anh ta vừa đi xuyên qua mưa vừa chú ý quan sát xem có bóng dáng nào giống Nguyễn Linh hay không.
Không tìm thấy Nguyễn Linh, nhưng lại gặp thêm vài người quen.
Bạn bè quá nhiều, Phan Dịch buộc phải phân tâm, đi chào hỏi vài người, mà trong lòng càng thêm sốt ruột.
Nếu Nguyễn Linh đã ra ngoài, thì anh ta đã lãng phí thời gian trên đường, rất có thể không gặp được cô nữa.
Càng đến gần ký túc xá của Nguyễn Linh, trong lòng Phan Dịch càng thất vọng.
Cho đến khi gần đến cổng ký túc xá nữ, hai mắt Dịch chợt sáng lên.
Dưới cổng ký túc xá có hai người đang nói gì đó ở dưới ô.
Trong số đó, người có dáng người hơi thấp, có bóng lưng rất giống Nguyễn Linh.
Phan Dịch vội vàng chạy vài bước đi tới.
 Chương 256
Dù không thể đón Nguyễn Linh, nhưng gặp nhau vào lúc này cũng coi một thời cơ để lộ mặt.
Tuy nhiên, khi đi được vài bước, bóng lưng của người giống Nguyễn Linh đã rời đi.
Phan Dịch định đuổi theo, đúng lúc va chạm ánh mắt với người còn lại.
Là Diệp Cảnh Trì.
Khi hai ánh mắt đối diện nhau, không hiểu sao trái tim Phan Dịch lại thắt lại, bước chân cũng dừng lại một cách vô thức.
Sau một hồi sững sờ, Phan Dịch gật đầu chào hỏi Diệp Cảnh Trì.
Đối phương cũng khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Trong lúc lơ là, người muốn đuổi theo đã đi xa, Phan Dịch không nhìn thấy mặt cô.
Trong chốc lát, trong lòng Phan Dịch xoay chuyển rất nhiều tâm tư.
Tại trường học, mọi người đều biết rằng trong những năm qua, Diệp Cảnh Trì chưa từng có bạn gái, thậm chí là một người để có thể coi là đối tượng mập mờ.
Có rất nhiều người quan tâm đến Diệp Cảnh Trì, nhưng đều không ngoại lệ mà bị anh từ chối.
Một người như vậy, lại xuất hiện ở cửa ký túc xá nữ?
Mà cô gái vừa rồi, có phải là đàn em Nguyễn hay không?
Chỉ nhìn dáng người và mái tóc thì rất giống, nhưng...
Cân nhắc một giây, Phan Dịch vẫn bước tới.
"Cảnh Trì." Phan Dịch nở một nụ cười sảng khoái: “Đưa bạn gái về ký túc xá à?"
Diệp Cảnh Trì lộ ra vẻ mặt nhạt nhẽo: "Không phải."
Phan Dịch dò hỏi: "Vậy người vừa rồi là ai?"
Diệp Cảnh Trì: "Bạn học tình cờ gặp được."
Phan Dịch: "Vậy à."
Không khí yên tĩnh trong một giây.
Môi Phan Dịch cong lên một nụ cười: "Cảnh Trì, tôi đến tìm người, cậu có thấy đàn em Nguyễn không?"
Diệp Cảnh Trì cau mày: "Đàn em Nguyễn nào?"
Phan Dịch giật mình.
Đúng rồi, Diệp Cảnh Trì chắc cũng không quen biết Nguyễn Linh.
Mặc dù cùng tham gia bữa tiệc đó, nhưng anh ta nhớ trong phòng riêng, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì không có trao đổi gì cả.
Phan Dịch mỉm cười, bỗng chốc cả người cảm thấy thoải mái hơn.
Đúng rồi, anh ta đã nói rồi mà, Diệp Cảnh Trì sao có thể trùng hợp đưa đàn em Nguyễn về ký túc xá chứ.
Cô gái vừa rồi, có lẽ chỉ là dáng người giống nhau thôi.
Tìm hết đoạn đường này cũng không thấy Nguyễn Linh đâu, Phan Dịch đành bỏ cuộc.
Phan Dịch: “Không sao. Tôi quên, có thể cậu không quen cô ấy. Cảnh Trì, bây giờ cậu về ký túc xá à?”
Diệp Cảnh Trì: “Ừ.”
Phan Dịch: “Tôi cũng đang định về, cùng đi nhé.”
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu.
Hai người mỗi người một chiếc ô, đi trên đường.
Phan Dịch vốn là người hoạt bát, dù là người quen hay không quen cũng có thể trò chuyện được vài câu.
Tuy nhiên, đối với Diệp Cảnh Trì, trong lòng anh ta thực sự có chút sợ hãi.
Không biết vì sao, anh ta chỉ cảm thấy người này tuy bề ngoài nho nhã, nhưng đôi mắt sắc bén lại như có thể nhìn thấu lòng người.
Nói một cách đơn giản, chính là "người ác không nói nhiều".
Hai người chỉ là cùng một khoa, chuyên ngành và lớp học đều khác nhau, trước đây không có quá nhiều giao tiếp.
Nhưng dù sao họ cũng quen nhau, trên đường không nói một câu nào thì thật quá ngại ngùng.
Phan Dịch hắng giọng, mở lời: "Cảnh Trì, gần đây đang bận gì thế?"

 
 
Sau khi hàn huyên vài câu, lại là một hồi im lặng.
Diệp Cảnh Trì đột nhiên hỏi: "Mới nãy, cậu đến ký túc xá nữ tìm ngườι à?"
Phan Dịch thở dài: "Ừm."
Nếu lúc này Phan Dịch suy nghĩ cẩn thận một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra có gì đó không ổn.
Chẳng hạn như Diệp Cảnh Trì vốn không quan tâm đến chuyện phiếm, sao lại đột nhiên hỏi về chuyện này.
Nhưng Phan Dịch đã tìm người trong mưa rất lâu, vốn đã hơi mệt mỏi, trong lòng cũng tích tụ chút oán khí.
Cô đàn em Nguyễn này, điện thoại không nghe, người cũng không tìm thấy.
Vậy là Phan Dịch không nghĩ gì nhiều, trả lời một cách tùy tiện: "Tôi vốn định đi đón đàn em Nguyễn khi trời mưa. tôi tìm hết một vòng, cũng không tìm thấy người."
Diệp Cảnh Trì: "Cậu không gọi điện cho cô ấy à?"
Phan Dịch: "Gọi rồi, cô ấy không nghe."
Diệp Cảnh Trì: "Ừm."
Phan Dịch trời sinh là người hướng ngoại, nói chuyện gần như là bản năng của anh ta.
Thấy Diệp Cảnh Trì dường như có ý định nói chuyện với anh ta, cũng không khó hòa hợp như anh ta tưởng tượng, Phan Dịch liền mở miệng nói chuyện.
Anh ta tiếp tục nói theo chủ đề đó: "Tôi nói cậu nghe này Cảnh Trì, đàn em Nguyễn này thật sự khó theo đuổi."
Diệp Cảnh Trì liếc anh ta một cái: "Vậy sao?"
Phan Dịch: "Thứ nhất, tôi thấy cô ấy không mấy nhiệt tình. Tuy là đối xử với người ta rất lịch sự, còn hay cười, cậu nói chuyện với cô ấy cũng sẽ trả lời, nh̵ưng từ đầu đến cuối đều không chủ động."
Diệp Cảnh Trì "ừm" một tiếng.
Phan Dịch: "Tôi nói muốn mua đồ ăn sáng cho cô ấy, cô ấy không chịu. Vậy là tôi đặc biệt lấy cớ chạy đi đưa nước, mua trà sữa cho cô ấy. Kết quả mỗi lần chỉ nhận được câu cảm ơn, còn nhất định chuyển tiền lại."
Diệp Cảnh Trì: "Không nên như vậy sao?"
Phan Dịch không chút suy nghĩ mà nói: "Tất nhiên là không rồi."
Không những không dừng lại, Phan Dịch lại nói tiếp: “Cảnh Trì, cậu không có kinh nghiệm theo đuổi con gái nên không biết cũng bình thường thôi. Tóm lại, cô gái như vậy rất khó theo đuổi. Và còn có một điểm quan trọng nữa –”
Phan Dịch “thở dài” hai tiếng, lắc đầu: “Bên cạnh đàn em Nguyễn, còn có một người cản đường!”
Diệp Cảnh Trì: “Người cản đường?”
Phan Dịch: “Đúng vậy!”
Anh ta còn định nói tiếp, đột nhiên dừng lại, nhìn về một hướng rồi thì thầm một câu: “Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Người đi tới từ phía đối diện, đúng là Diệp Hủ.
 
 
Tuy nhiên, Diệp Hủ không phải đi một mình, cậu cầm một chiếc ô màu xanh nhạt, dưới ô có một cô gái có khuôn mặt tròn cùng đôi mắt to.
Diệp Hủ cũng nhìn thấy Diệp Cảnh Trì và Phan Dịch, sắc mặt có hơi thay đổi.
Ba người đều dừng lại.
Cô gái bên cạnh chú ý thấy ánh mắt của mấy người họ giao nhau, ánh mắt tò mò động giữa ba người, đôi mắt hạnh rất linh hoạt.
Phan Dịch lên tiếng trước: “Chẳng phải là đàn em Diệp đó sao? Đi dạo dưới mưa cùng bạn gái à?”
Giọng điệu của anh ta mang theo sự châm chọc rõ ràng, nếu không biết thì có lẽ sẽ nghĩ anh ta rất thân thiết với Diệp Hủ.
Cô gái có vẻ hơi xấu hổ, nhưng lại tò mò nhìn Phan Dịch.
Diệp Hủ lộ vẻ mặt không vui: "Không, là bạn cùng lớp."
Phan Dịch kéo dài giọng nói: "Ồ——chỉ là bạn học bình thường thôi à."
Anh ta nhìn trộm cô gái bên cạnh Diệp Hủ một cách đầy ẩn ý: "Được rồi, trời đang mưa, tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với đàn em nữa."
Diệp Cảnh Trì suốt quá trình đều không nói gì, như thể cuộc trò chuyện của hai người không liên quan đến anh.
Diệp Hủ và cô gái đã đi xa.
Phan Dịch có vẻ hơi phấn khích, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Diệp Cảnh Trì nhìn Phan Dịch, không chút động tĩnh mà nói: "Cậu nói người cản đường cậu, là người vừa rồi sao?"
Phan Dịch bừng tỉnh, gật đầu: "Đúng! Nhưng giờ thì tốt rồi, tôi cảm thấy mọi chuyện có vẻ sẽ có chút chuyển biến."
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nhướng mày, không tiếp lời.
 Chương 257
Nguyễn Linh trở về ký túc xá, mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Phan Dịch.
Lúc cô học điện thoại sẽ để chế độ im lặng, nên bỏ lỡ tin nhắn Phan Dịch gửi đến.
Sau đó nhận được điện thoại của Diệp Hủ, lại gặp phải Diệp Cảnh Trì.
Phan Dịch đã gọi cho cô vài cuộc điện thoại, đúng lúc cô đang trên đường về ký túc xá.
Tiếng mưa quá lớn, Nguyễn Linh không nghe thấy.
Ngoài các cuộc gọi nhỡ, Diệp Hủ cũng gửi tin nhắn hỏi cô đã đến ký túc xá chưa.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh trả lời Diệp Hủ một câu "đã đến".
Sau đó gửi tin nhắn cho Phan Dịch.
[Nguyễn Linh: Cảm ơn anh, nhưng tôi đã đến ký túc xá rồi.]
[Nguyễn Linh: Sau này tôi sẽ nhớ mang theo ô, anh không cần đặc biệt đến đón tôi đâu.]
Sau khi trả lời tin nhắn này, Nguyễn Linh đi rửa tay rồi thu dọn đồ đạc.
Khi cầm điện thoại lên một lần nữa, Phan Dịch đã trả lời rất nhiều tin nhắn.
[Phan Dịch: Không được đâu, đàn em có một mình thì sao yên tâm cho được. Hôm nay mưa không nhỏ, lúc em về không bị ướt chứ?]
[Phan Dịch: Anh không liên lạc được với em, đành cầm ô đi tìm em ngoài đường nửa tiếng. Đáng tiếc không tìm được, cuối cùng chỉ có thể về ký túc xá trước.]
[Phan Dịch: Cũng do anh, lần sau phải cẩn thận hơn.]
[Phan Dịch: Mà vừa rồi anh gặp một người quen, hình như là Diệp Hủ và bạn gái của cậu ấy.]
[Phan Dịch: Đàn em, anh cũng không biết liệu có phải là bạn gái hay không! Em cũng biết, đàn em luôn có chút thành kiến với anh, sẽ không nói thật với anh.]
[Anh vừa nhìn thấy hai người họ rất thân mật, vừa nói vừa cười che chung một chiếc ô, trông giống như người yêu.]
Nguyễn Linh nhìn thấy đoạn tin nhắn dài trong khung chat, cảm thấy hơi buồn cười.
Cô chỉ trả lời đơn giản hai câu.
[Nguyễn Linh: Không bị ướt, cảm ơn anh.]
[Nguyễn Linh: Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm, không nói chuyện nhiều với anh nữa.]
Đáp xong, cô lại mở khung chat với Diệp Hủ.
[Nguyễn Linh: Cậu có bạn gái rồi à?]
Bên kia trả lời ngay lập tức.
[Diệp Hủ: Phan Dịch nói với mẹ à?]
[Nguyễn Linh: Ừm.]
[Diệp Hủ: Không có!]
[Diệp Hủ: Là bạn học cùng lớp học môn tự chọn.]
[Nguyễn Linh: Phan Dịch nói, cậu và cô gái đó rất thân thiết.]
[Diệp Hủ: Mẹ nghe anh ta nói nhảm làm gì!]
Nguyễn Linh không nhịn được cười.
[Diệp Hủ: Phan Dịch còn nói gì nữa không?]
[Diệp Hủ: Thôi bỏ đi, dù sao thì dù anh ta nói gì, mẹ cũng đừng tin!]
[Diệp Hủ: Hôm nay anh ta đưa mẹ về nhà sao?]
[Nguyễn Linh: Không.]
[Diệp Hủ: Vậy là ai?]
[Nguyễn Linh: Diệp Cảnh Trì.]
Bên kia đột nhiên không trả lời.
Chỉ là hộp chat phía trên vẫn luôn hiển thị "đang nhập", không biết đang phân vân điều gì.
Chờ mãi cũng không thấy Diệp Hủ hồi âm.
Nguyễn Linh khẽ cong khóe môi, gõ một câu trên bàn phím——
"Quả thật dáng dấp không xấu."
-
Trong vài ngày tiếp theo, những người tinh ý đều nhận ra, chuyện Phan Dịch theo đuổi Nguyễn Linh dường như đã gặp phải bế tắc.
Trong một tiết học nào đó, Phan Dịch lại một lần nữa xách theo trà sữa xuất hiện trong lớp học nh̵ưng Nguyễn Linh mỉm cười từ chối.
Nguyễn Linh: "Lần này đàn anh lại mua cho hội đoàn à? Hôm nay tôi không muốn uống."
Phan Dịch: "Không uống thì lãng phí lắm, đàn em, em vẫn nên nhận lấy đi."
Nguyễn Linh: "Thật sự không cần đâu."
Phan Dịch kiên trì: "Không sao, anh để ở đây trước. Em muốn uống thì uống, không muốn uống thì sau đó vứt đi cũng được."
Nguyễn Linh trầm tư một lúc: "Vậy hay là tôi nhờ Diệp Hủ giúp tôi uống nhé."
Nói rồi cô hất cằm về phía Diệp Hủ.
Diệp Hủ nhìn Phan Dịch một cái, lộ ra một ánh mắt khiêu khích: "Vậy thì cảm ơn đàn anh đã mua trà sữa rồi."
Nói rồi cậu cầm lấy cốc trà sữa trước mặt Nguyễn Linh, uống một ngụm.
Diệp Hủ: "Trà sữa rất ngon."
Phan Dịch: "..."
Cảnh này cũng bị những bạn học xung quanh nhìn thấy.
Việc Phan Dịch và Diệp Hủ cùng theo đuổi Nguyễn Linh đã trở thành sự thật được mọi người thừa nhận.
Hai ngườι cũng không phủ nhận điều này.
Phan Dịch nhiều lần bày tỏ tình cảm với Nguyễn Linh, còn Diệp Hủ dù không khẳng định rõ ràng nhưng cũng không phủ nhậ̵n.
Tháng đầu tiên của năm nhất, việc học tập không nặng nề, nhiều người còn bận rộn với việc giao lưu.
Có vài cặp đôi hành động nhanh chóng, đã bắt đầu yêu nhau, gia nhập hàng ngũ yêu đương ở dưới lầu ký túc xá.
Nguyễn Linh nổi tiếng đẹp ngay khi vừa nhập học, nên đương nhiên việc cuối cùng sẽ ở bên ai cũng là tâm điểm bàn tán của mọi người.
Có người nhiều chuyện thậm chí còn cá cược riêng.
Những ngày gần đây, tỷ lệ ủng hộ Phan Dịch luôn cao hơn Diệp Hủ.
Nhưng thấy Nguyễn Linh từ chối trà sữa của Phan Dịch, còn Diệp Hủ giúp mình uống, lại có thêm vài người thay đổi ý kiến.
Chỉ đến khi có người hỏi Nguyễn Linh, liệu có phải ở bên Diệp Hủ hay không, Nguyễn Linh thẳng thắn phủ nhận.
Nguyễn Linh: “Sao có thể, mình và Diệp Hủ là hai người không thể ở bên nhau nhất.”
Vậy nên mọi chuyện lại trở nên rối rắm.
……
Hai ngày sau, có người phát hiện, Nguyễn Linh thường xuyên mang theo một cuốn sổ khá quen thuộc.
Bìa cuốn sổ rất đơn giản, là bìa cứng màu đen, bên cạnh có một nút bấm.
Khi lên lớp, Nguyễn Linh thường lấy cuốn sổ ra xem.
"Tôi nhớ đàn anh Diệp cũng thích dùng̸ loại sổ giống vậy? Lần trước tôi xem cuộc thi tranh luận, anh ấy cầm một cuốn sổ như vậy để ghi chép."
"Sao Nguyễn Linh lại đột nhiên bắt đầu dùng loại sổ này? Có phải đây là xu hướng gần đây không?"
"Nhìn chất lượng cũng khá tốt, hai ngày nữa tôi cũng đi mua một cái!"
Sau đó, Nguyễn Linh ở ký túc xá lấy một hộp bánh rán để ăn.
Hộp đựng rất tinh tế, hình dáng bánh rán cũng nhỏ xinh đáng yêu, còn có nhiều hương vị khác nhau.
Bạn cùng phòng hỏi Nguyễn Linh mua ở đâu.
Nguyễn Linh trả lời: "Là một cửa hàng đồ ngọt ở phía nam thành phố, nhưng hơi xa, mua về không tiện lắm."
Bạn cùng phòng kinh ngạc: "Wow, chắc chắn rất ngon!"
Nguyễn Linh cười tươi giơ hộp bánh lên: "Muốn thử một cái không?"
Bạn cùng phòng reo lên: "Nguyễn Linh là tốt nhất! Vậy thì mình không khách sáo đâu!"
Cô gái lấy một cái, nhét một ngụm vào miệng, hai má ửng hồng.
Ăn xong, bạn cùng phòng giơ ngón cái lên: "Thật ngon! Không uổng công Nguyễn Linh chạy xa như vậy để mua!"
Nguyễn Linh cười: "Không phải mình mua, là có người mang cho mình.”
Bạn cùng phòng tò mò hỏi: "Ai vậy?”
Nguyễn Linh cười mà không nói.
Bạn cùng phòng nheo mắt: "Để mình đoán xem - - có phải là đàn anh Phan không?”
Nguyễn Linh lắc đầu.
Bạn cùng phòng: "Vậy chắc chắn là Diệp Hủ rồi.”
Nguyễn Linh vẫn lắc đầu.
Bạn cùng phòng trợn tròn hai mắt: "Đều không phải sao?”
Nguyễn Linh gật đầu.
Bạn cùng phòng khoa trương thán phục: "Vậy còn có thể là ai? Chẳng lẽ còn có người theo đuổi thần bí mà mình không biết sao?”
Nguyễn Linh cười rộ lên: "Coi là vậy đi.”
Bạn cùng phòng hào hứng đặt câu hỏi: "Là ai? Trông có đẹp không? Có săn sóc cậu không?”
Nguyễn Linh: "Đẹp, là người đẹp nhất trong số những người đàn ông mà gần đây mình gặp.”
-
Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì càng ngày càng liên lạc với nhau thường xuyên hơn.
Một lần trong giờ giải lao của lớp học toán cao cấp, Nguyễn Linh vỗ vào thái dương mà than thở với Diệp Hủ rằng cô dậy quá sớm nên buồn ngủ, khiến cô thất thần một lúc không có nghe được nửa tiếng học phía sau.
Sau khi tan học, Diệp Hủ liền nhắn tin cho Diệp Cảnh Trì.
[Diệp Hủ: Đàn anh, anh còn giữ ghi chép của môn toán cao cấp không?]
[Diệp Hủ: Cô ấy muốn xem.]
Chiều hôm đó, trong tay Nguyễn Linh đã có thêm một cuốn sổ tay màu đen.
Trong cuốn sổ là nét chữ sắc sảo của người đàn ông, viết rõ ràng các định lý và công thức, các cách giải bài tập và các thủ thuật nhỏ.
Một ngày nọ, khi đang ăn trưa ở căng tin, Nguyễn Linh đề cập rằng một cửa hàng bánh ngọt ở phía nam thành phố có hương vị rất tuyệt, nhưng thật không may lại quá xa.
Về đến ký túc xá, Diệp Hủ liền chia sẻ địa chỉ cửa hàng bánh ngọt với Diệp Cảnh Trì.
[Diệp Hủ: Cô ấy rất thích ăn ở đây.]
[Diệp Hủ: Cô ấy nói hương vị bánh rán của cửa hàng này rất đặc biệt, không thể mua được ở những nơi khác.]
Ngày hôm sau, Nguyễn Linh liền đăng ảnh bánh ngọt lên trang cá nhân.
Diệp Hủ lặng lẽ nhấn một lượt thích.
Cậu nghĩ, quả nhiên Nguyễn Linh mười tám tuổi dễ chiều chuộng hơn Nguyễn Linh hai mươi mấy tuổi nhiều.
Diệp Hủ nhớ là ở trong thế giới trước, Diệp Cảnh Trì đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng mới khiến Nguyễn Linh nhắc đến mình trong vòng bạn bè.
Nhưng bây giờ chỉ là một hộp bánh sừng bò, đã khiến Nguyễn Linh đăng lên vòng bạn bè rồi.
Tuy nhiên nói đến chuyện này, cũng có công lao của cậu nữa.
Nếu không nhờ cậu thông báo, bố cậu chắc chắn không thể thuận lợi chiếm được thiện cảm của Nguyễn Linh.
Nghĩ đến đây, Diệp Hủ không nhịn được nhếch môi lên.
...
Không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian mỗi ngày Diệp Hủ và Nguyễn Linh ở bên nhau trở nên ít hơn.
Tuy nhiên Diệp Hủ biết, khi cậu không có mặt, sẽ có Diệp Cảnh Trì ở bên cô.
Chẳng hạn như có lúc vào buổi tự học, Nguyễn Linh sẽ không làm bài tập với cậu nữa, mà để Diệp Cảnh Trì giảng bài cho cô.
Chẳng hạn như Nguyễn Linh nhắc đến chuyện gần đây trường học mới khai trương một nhà hàng, muốn đi nếm thử.
Diệp Hủ nói ngày hôm đó mình có thể không rảnh, sau đó bèn gửi tên nhà hàng cho Diệp Cảnh Trì.
Ngày hôm sau, Diệp Hủ nhấn like ảnh chụp nhà hàng của Nguyễn Linh trên vòng bạn bè.
Cứ kéo dài như vậy trong một quãng thời gian sau đó, Diệp Hủ đột nhiên phát hiện ——
Cơ thể và giác quan của mình, dường như dần dần trở nên có chút chậm chạp.
Lúc đầu, Diệp Hủ cho rằng chỉ do thời tiết lạnh mà thôi.
Chẳng qua có lần nào Diệp Hủ và Nguyễn Linh cùng nhau ăn đồ ăn nhanh, ngón trỏ vô tình bị dằm trên đũa dùng một lần đâm thủng, mà cậu lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cho đến khi Nguyễn Linh nhắc nhở cậu, Diệp Hủ mới giật mình phát hiện ra ngón tay mình đang chảy máu.
Nguyễn Linh lấy cồn i-ốt và bông gòn để sát trùng giúp cậu, rồi dán băng cá nhân cho cậu.
“Sau này phải cẩn thận một chút.” Nguyễn Linh cau mày: “Tại sao ngón tay bị đâm thủng rồi mà còn không thèm lên tiếng?”
Ngay lúc đó, hình dáng cô gái mười tám tuổi và Nguyễn Linh trong ký ức của Diệp Hủ lập tức trùng khớp với nhau.
Mũi Diệp Hủ đột nhiên có chút cay cay.
Khi Nguyễn Linh nhìn sang với vẻ thắc mắc, Diệp Hủ cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Con biết rồi.”
Tối hôm đó, Diệp Hủ lấy ra một tờ giấy, nghiêm túc viết từng nét một trên đó.
……
Sau khi mượn được ghi chép của Diệp Cảnh Trì, lúc Nguyễn Linh học môn toán cao cấp cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chẳng qua dù sao cũng là ghi chép của học bá, lúc nào Nguyễn Linh xem cũng sẽ khó hiểu ở một số chỗ.
Ký hiệu toán học khó gõ chữ, nói bằng giọng nói cũng không rõ ràng.
Vì vậy, Nguyễn Linh bảo Diệp Cảnh Trì cùng học bài với mình.
Trong lớp học và thư viện, nói chuyện sẽ làm phiền người khác, thế là hai người đến một cửa hàng tiện lợi hoạt động 24 giờ.
Nói là đến học bài, nhưng Nguyễn Linh bước vào cửa hàng thì đã muốn ăn đồ ăn đêm rồi.
Cô gọi món gà rán cho mình, hỏi Diệp Cảnh Trì có muốn ăn không.
Diệp Cảnh Trì cười nhạt: "Tôi đã ăn tối rồi."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Nhưng bây giờ đã là giờ ăn khuya."
Diệp Cảnh Trì: "Tôi không có thói quen ăn khuya, em ăn đi."
Nguyễn Linh bĩu môi: "Vậy được thôi."
 Chương 258
Cô cầm cánh gà bắt đầu cũng không quan tâm đến hình ảnh của mình trước mặt Diệp Cảnh Trì có đủ thanh lịch hay không.
Diệp Cảnh cứ ngồi bên cạnh nhìn cô, trong mắt mang theo chút ý cười.
Đợi đến khi Nguyễn Linh cuối cùng cũng ăn xong, Diệp Cảnh Trì giúp cô cất đĩa thức ăn vào vị trí quy định, sau đó lau bàn.
Rồi mới từ từ lấy sách và ghi chú ra, hỏi Nguyễn Linh có chỗ nào không hiểu.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Diệp Cảnh Trì đặt cuốn sách nằm ngang ở giữa bàn, để hai người đều có thể nhìn thấy.
Nhưng nhìn như vậy, chung quy vẫn hơi bất tiện.
Nguyễn Linh nghe Diệp Cảnh Trì giảng được nửa chừng, liền cảm thấy cổ không thoải
Cô nói một tiếng "Đợi chút", rồi đứng dậy.
Sau đó dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Diệp Cảnh Trì, cô đi đến chỗ ngồi bên cạnh
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Linh tì cằm lên tay, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Được rồi, tiếp tục đi."
Diệp Cảnh Trì không nói gì.
Nguyễn Linh chớp chớp mắt, thấy yết hầu của Diệp Cảnh Trì hơi nhấp
Cô hỏi: "Không tiếp tục nữa à?"
Diệp Cảnh Trì: "Tiếp tục."
Diệp Cảnh Trì cúi đầu nhìn vào ví dụ trong sách, nhưng mãi vẫn không lên tiếng.
Sau vài giây, Nguyễn Linh lên tiếng nhắc nhở: "Nên nói tới phương pháp giải thứ hai của ví dụ một rồi."
 
Diệp Cảnh Trì mớᎥ "Ừ" một tiếng, quay lại trạng thái tập trung.
...
Sau khi giải đáp xong tất cả các câu hỏi của Nguyễn Linh, đã là chín giờ ba mươi phút tối.
Cửa hàng nằm ngay gần cổng trường, hai người cùng nhau đi bộ về trường.
Đưa con gái đến dưới lầu ký túc xá có chút mập mờ, vì vậy ngoài lần mưa đó, Diệp Cảnh Trì từng làm vậy nữa.
Đã đến lúc tạm biệt.
Nhưng lần này, Diệp Cảnh Trì nhìn gò má Nguyễn Linh, đột nhiên có một cảm giác thôi thúc.
Anh không nhịn được mà hỏi: có muốn đi dạo thêm không?"
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Diệp Cảnh Trì ho nhẹ một tiếng: "Còn một lúc nữa là đến giờ đóng cổng ký túc xá, có thể đi dạo thêm một lúc."
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt một cái, cười rộ lên: "Được."
Hai người cứ như chậm rãi đi trên con đường trong khuôn viên trường.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Cảnh dừng lại rồi nói: "Nguyễn Linh."
Nguyễn Linh cũng dừng lại: "Ừm?"
Diệp Cảnh Trì: "Tôi có chuyện muốn nói với em."
Nguyễn Linh nhìn anh.
 
Người đàn ông dường như có chút căng thẳng, sau một lúc lâu mớᎥ chậm rãi mở "Kế hoạch ban đầu của tôi là sau khi tốt nghiệp năm thứ tư sẽ đi du học."
Sắc mặt của Nguyễn Linh hơi thay đổi.
Diệp Cảnh Trì cất giọng nói nhẹ nhàng: "Tuy nhiên... Gần đây có một giáo sư liên hệ với nói rằng có một suất học tuyển thẳng, hy vọng tôi có thể đi."
Nguyễn Linh nhướng mày.
Diệp Cảnh Trì: "Sau khi tôi và giáo sư đó nói chuyện rất lâu, đã quyết định thay đổi kế hoạch. Sau khi tốt nghiệp, có lẽ tôi sẽ chọn ở lại trường để học tiến sĩ."
Nói xong những lời này, Diệp Cảnh Trì chăm chú nhìn vào mắt Nguyễn Linh, dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Nguyễn Linh suy nghĩ vài giây, sau đó mỉm cười: “Diệp Cảnh Trì.”
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng mím môi.
Nguyễn Linh hỏi: “Tại sao đột nhiên lại nói với em điều này?”
Diệp Cảnh Trì: “Tôi…”
Nguyễn Linh cong khóe mắt: “Em có thể hiểu, đây là lời tỏ tình với em không?”
Diệp Cảnh Trì sững sờ.
Một lúc sau, anh gật đầu nghiêm túc.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì có chút khàn khàn, nhưng lời nói lại rất rõ ràng: “Nguyễn Linh, anh rất thích em.”
“Em có muốn ở bên anh không?”
……
Khi trở về ký túc xá, toàn thân Diệp Cảnh Trì tràn đầy cảm xúc vui sướng.
Thậm chí cả bạn cùng phòng cũng nhậ̵n ra điều đó, hỏi anh có chuyện gì xảy ra.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười, không nói gì.
Một ngườι bạn cùng phòng khác nói: “Ôi, chắc chắn lại có chuyện tốt xảy ra rồi! Là luận văn được chọn hay lại được phần thưởng gì đó?”
Diệp Cảnh Trì không trả lời.
Người bạn cùng phòng đã quen với tính cách ít nói của Diệp Cảnh Trì, thấy vậy chỉ chỉ vào bàn: "Này, có người nhờ bảo vệ đưa cho cậu một lá thư, nhớ xem nhé."
Lúc này Diệp Cảnh Trì mới hơi đè nén lại tâm trạng kích động, cầm lấy bức thư trên bàn để xem.
Khi nhìn thấy nét chữ, Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày.
Chữ viết này... có hơi giống với chữ của anh.
Một số cách viết, là thói quen mà Diệp Cảnh Trì đã hình thành nhiều năm qua.
Chẳng qua không có sắc bén như chữ viết của anh, mà có phần non nớt và mềm mại hơn.
Tại sao thói quen viết chữ của người này, lại có sự tương đồng rõ ràng với anh đến vậy?
Diệp Cảnh Trì đè nén sự khó hiểu trong lòng xuống.
Anh lẩm bẩm đọc nội dung bên trên——
Diệp Cảnh Trì:
Món đồ uống yêu thích của cô ấy là nước cam, nhưng gần đây cũng thích uống trà chanh.
Trái cây yêu thích là dứa, sau đó là dưa hấu, dưa lưới và cam không có xơ.
Không thích ăn dâu tây lắm, nhưng bánh ngọt thì lại thích vị dâu tây.
Ghét chè đậu đỏ.
Không thể không ăn cay, thích lẩu và thịt nướng, cũng không từ chối những nhà hàng ngon khác.
Món mặn yêu thích nhất là sườn cơm nếp và thịt bò xào ớt, món rau là canh cải thảo.
À, cô ấy còn thích ăn những món ăn Pháp đắt đỏ, vì vậy phải kiếm nhiều tiền hơn nữa để có thể thường xuyên đưa cô ấy đi ăn nhé.
Hãy nhớ chăm sóc cô ấy, nếu không con sẽ hối hận vì đã mai mối hai người với nhau đấy.
Sáng sớm ngày thứ hai trời rất đẹp, nắng vàng ươm.
Sau khi Nguyễn Linh rửa mặt đã chải tóc đuôi ngựa, lại cài một chiếc nơ đỏ ở sau gáy.
Khi đi qua cửa phòng ký túc xá, dì lý ký túc xá mỉm cười rất hiền hậu: "Linh Linh, hôm nay sao lại xinh đẹp thế này?"
Nguyễn Linh mỉm cười vui vẻ đáp lại: ơn dì, hôm nay dì cũng rất xinh đẹp!"
Dì cười ha ha không ngừng nghỉ: "Ngoài kia có một cậu trai đẹp đɑng đợi cháu đấy, hình như là mang đồ ăn sáng tới cho cháu."
Nguyễn Linh đáp lại dì quản lý ký túc xá bằng một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn dì ạ, đó là bạn trai của cháu!"
Nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Linh bước đi đầy nhanh nhẹn, dì quản lý ký túc xá cười khẽ lắc đầu: "Tình yêu của tuổi trẻ, thật tốt biết bao!"
Diệp Cảnh Trì đứng trước cửa ký túc xá nữ, trong tay xách một túi bánh bao nóng hổi.
Dáng người anh anh thon dài cao ngất, dưới ánh mặt trời của sớm chiếu xuống, càng lộ ra ngũ quan tuyệt đẹp của anh.
Người đàn ông giống như tự mang theo hào quang, khiến vô số bạn học đi qua ký túc xá, đều vô tình hay cố ý mà hướng ánh mắt tò mò tới.
Là ai, mà có thể nhẫn tâm để Diệp Cảnh Trì chờ đợi lâu như vậy?
Mãi đến khi Nguyễn Linh xuất hiện, mọi người mới bừng tỉnh.
Thì ra, ngườι Diệp Cảnh Trì chờ là cô.
Nguyễn Linh đi trước mặt Diệp Cảnh Trì, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tới rồi sao?”
Gương mặt của Diệp Cảnh Trì đầy dịu dàng: có mang theo bánh bao mà em thích không.”
Nguyễn Linh lộ ra một nụ cười thật rạng rỡ, nhận lấy túi: "Cảm ơn đàn anh Diệp.”
Diệp Cảnh Trì: "Anh đưa em đến phòng học.”
Nguyễn Linh: "Đàn anh Diệp là người bận rộn, mà không cần đi học sao?”
Diệp Cảnh Trì: "Sáng nay vừa vặn không có tiết.”
Nguyễn Linh nhướng mày: "Vậy đàn anh Diệp muốn đi học cùng em sao?”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì hiện lên ý cười: "Nếu như em muốn, cũng có thể."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Thôi bỏ đi, lớp học của bọn em đối với anh mà nói quá đơn giản. Để anh nghe lần nữa, nếu như nhàm chán đến mức ngủ gật, không phải sẽ tổn hại danh tiếng cả đời của đàn anh Diệp sao?"
Diệp Cảnh Trì cười: "Ở cùng với em sẽ không nhàm chán."
Nguyễn Linh nhịn không được cười: "Nói xạo quá."
Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau hướng về phía giảng đường.
Nguyễn Linh ôm lấy bánh bao nóng hổi cắn một miếng, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
Cô vô thức mở miệng: "Một lát nữa chúng ta cùng nhau xuất hiện ở lớp học, có người nhất định sẽ rất vui vẻ ——"
Nói đến giữa chừng, Nguyễn Linh đột nhiên dừng lại.
Cô muốn nói người đó là ai...... Nhưng là ai thế nhỉ?
Rõ ràng lời đã ở bên miệng, nh̵ưng lại không thể nhớ ra.
Nguyễn Linh dừng lại quá lâu, Diệp Cảnh Trì nhìn sang.
Diệp Cảnh Trì cũng có chút cảm giác, mình dường như đã quên thứ gì đó.
Chỉ là trí nhớ của anh luôn rất tốt, vì vậy chỉ hơi nghi ngờ một chút, liền coi như là ảo giác.
Cảnh Trì ôn hòa nói: "Đang nghĩ gì vậy"
Nguyễn Linh mỉm cười, lắc đầu: "Không có gì, đi thôi!"
-----
Hôm nay là ngày đưa Diệp Hủ đi báo danh học S.
Đại học S cách biệt thự không xa, đi xe chưa đầy nửa tiếng là tới.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn rất tích cực, nói là phải đích thân đưa Diệp Hủ đi học, vì cái gọi là thức.
Đăng ký báo danh là vào ngày chủ nhật, Diệp Cảnh Trì cũng không phải đi làm.
Miệng thì Nguyễn Linh nói không muốn để Diệp Cảnh đi, ảnh hưởng đến vận đào hoa, được các đàn em đẹp trai tiếp cận của cô.
Nhưng chỉ cần Diệp Cảnh Trì muốn cùng đưa Diệp Hủ đi, Nguyễn Linh đương nhiên cũng không thể từ chối.
Cô biết, Diệp Hủ chắc chắn cũng muốn bố mình cùng đưa cậu đi học.
Trước đây khi học cấp ba, Diệp Cảnh Trì chưa từng đưa Diệp Hủ đến trường trong ngày khai giảng, lần này cũng coi như bù đắp tiếc nuối.
Chỉ là——
Trên xe đi học, Nguyễn Linh luôn cảm thấy hôm nay Diệp Hủ có chút kỳ lạ.
Trước tiên Diệp Hủ nhìn cô một lúc lâu, đợi cô tò mò hỏi "Sao thế?", lại cúi đầu̸ không nói gì.
Cứ như đang suy nghĩ điều gì đó, lại giống như chìm vào một loại hồi ức nào đó.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì qua gương chiếu hậu, người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu.
Có vẻ như ngay cả Diệp Cảnh Trì rất nhạy bén cũng không biết Diệp Hủ bị làm sao.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, lấy một chiếc bánh quy từ túi ra đưa cho Diệp Hủ ở bên cạnh: "Sinh viên, đang nghĩ gì vậy?"
Diệp Hủ bừng tỉnh, ngơ ngác bị Nguyễn Linh nhét một chiếc bánh quy vào miệng.
Đợi Diệp Hủ ăn xong, Nguyễn Linh cười hỏi: "Sinh viên của chúng ta có tâm sự gì không? Sao trên đường không nói gì cả?"
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên.
Cậu chậm rãi mở miệng: "Con có thể hỏi mẹ một câu không?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Tất nhiên rồi."
Diệp Hủ: "Nếu ... ý con là nếu ... không có con, hai người sẽ có thêm một đứa con khác không?"
Ánh mắt của Nguyễn Linh hơi lay động.
Diệp Hủ đột nhiên có chút căng thẳng.
Cho đến khi Nguyễn Linh mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non: "Con vừa rồi cứ ngẩn ngơ, không phải là đang lo lắng về chuyện này đấy chứ?"
Gương mặt của Diệp Hủ hơi nóng lên: "Không, chỉ là đột nhiên nhớ đến thôi."
Nguyễn Linh mỉm cười nói: "Vậy thì mẹ sẽ trả lời con một cách nghiêm túc nhé, nếu không có con thì ——"
Cô và Diệp Cảnh Trì nhìn nhau trong gương, nói ra điều mà hai người đã đồng ý từ lâu: "Vậy thì mẹ sẽ mãi mãi sống thế giới hai người với bố con. Phải không, chồng à"
Diệp Cảnh Trì khẽ cong môi, ánh mắt tràn đầy yêu thương. 
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Ừm."
Diệp Cảnh Trì dừng một chút, lại nói: "Bây giờ cũng có thể sống thế giới hai người. Đợi Tiểu Hủ đi học rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến trang viên của em."
Nguyễn Linh mỉm cười, nhìn Diệp Hủ gật đầu: "Đúng, đúng là như vậy."
Diệp Hủ vẫn còn hơi ngơ ngác.
Nguyễn Linh mỉm cười đưa cho Diệp Hủ một miếng bánh quy: "Còn gì muốn hỏi nữa không? Thừa dịp bây giờ con chưa đi học, hỏi hết đi."
Diệp Hủ: "Không có gì nữa."
Nhưng sau một lúc, Diệp Hủ đột nhiên lại lên tiếng: "Lúc trước bố có nói, nếu như gặp mẹ ở thời trẻ thì nhất định sẽ chủ động theo đuổi mẹ."
Nguyễn Linh không biết tại sao Diệp Hủ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nghe vậy hơi do dự một giây: "Có vẻ là... đúng vậy."
Diệp Hủ: "Bố nói dối mẹ đấy."
Nguyễn Linh chau mày: "Hửm?"
Diệp Hủ nhếch khóe môi lên: "Nếu không có con, hai người chắc chắn sẽ không dễ dàng đến với nhau đâu."
Nguyễn Linh chớp mắt một cái, sau đó bật cười.
Diệp Hủ không phải là người thích thể hiện, rất ít khi tự khen mình.
Nhưng lần này, thật sự rất đáng yêu.
Nguyễn Linh mỉm cười gật đầu, tỏ ý đồng tình: “Mẹ cũng thấy vậy. Trôn bố con hồi trẻ lạnh lùng thế kia, mẹ không tin là bố sẽ theo đuổi mẹ.”
Diệp Cảnh Trì cầm lái nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, giọng điệu dịu dàng, lại có chút bất đắc dĩ: “Hai người lại đɑng nói xấu anh à.”
Nguyễn Linh nghiêm túc: “Em là nói sự thật thôi.”
Diệp Cảnh Trì bất lực lắc đầu.
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng mà kiên định: “Anh tin rằng, bất kể lúc nào hay gặp nhau ở đâu, chúng ta cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau, cùng nhau sống hết phần đời còn lại.”
Như bây giờ vậy.
[HOÀN]
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận