Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường

Chương 49

Chương 49

Diệp Hủ nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Ừ.”


Nguyễn Linh hài lòng, lại nhét một quả nho vào miệng.


Người đàn ông trên TV vẫn đang cãi lý: “Tôi và Tiểu Lệ hoàn toàn không có gì! Chỉ là mỗi ngày thuận đường nên đưa cô ấy đi làm, cùng ăn bữa trưa và bữa tối mà thôi! Là do cô suy nghĩ quá nhiều!”


Nguyễn Linh cắn miếng dưa hấu thật mạnh: “Tên khốn!”


Nam MC bắt đầu khuyên nhủ người phụ nữ: “Cô Vương, chồng cô cũng có mối quan hệ xã hội của riêng mình, cô vẫn phải cho phép anh ấy giao lưu với đồng nghiệp nữ chứ.”


Nguyễn Linh lại cắn một miếng dưa hấu, mắt trợn lên: “Người dẫn chương trình này đang nói cái gì vậy, đúng là đàn ông chẳng có tên nào tốt.”


Cô quay đầu nhìn Diệp Hủ: “Con nói phải không, Diệp——”


Trên ghế sofa bên cạnh, người đàn ông ngồi thẳng tắp, thân hình cao lớn.


“……Diệp Cảnh Trì?” Nguyễn Linh chớp mắt: “Sao anh quay lại rồi?”


Diệp Cảnh Trì: “……”


Anh liếc nhìn màn hình TV với vẻ lơ đãng, sau đó trả lời: “Vừa rồi nhận được điện thoại, là chuyện công ty, bây giờ đã giải quyết xong rồi.”


Nói rồi, Diệp Cảnh Trì nhìn màn hình TV một lần nữa, lần này dừng lại lâu hơn một


Sau một lúc, anh bình tĩnh lên tiếng: “Đang xem gì vậy?”


Nguyễn Linh giơ tay chỉ: “Có tên ở góc dưới bên phải.”


Diệp Cảnh Trì nhìn vào góc dưới bên phải, ánh mắt dừng lại hai giây, lại tỉnh bơ nhìn vào chiếc điều khiển từ xa trước mặt Diệp Hủ.


Sau đó anh nhìn Diệp Hủ.


Diệp Hủ đang ngồi nghiêm chỉnh xem TV, không nói gì.


Diệp Trì lặng lẽ đi đến ghế sofa đơn bên cạnh và ngồi xuống.


“Tôi xem với hai người một lát nhé.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp ổn định, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.


Nguyễn Linh “ừ” một tiếng, đưa tay ra: “Vậy giúp em lấy một tờ khăn ướt được không?”


Khăn giấy nằm trên bàn trà trước mặt Diệp Cảnh Trì, vì cách xa Nguyễn Linh và Diệp Hủ nên Nguyễn Linh cũng lười đứng dậy đi lấy.


Diệp Cảnh Trì: “……”


Người đàn ông rút ra một tờ khăn ướt, đưa cho Nguyễn Linh.


“Cảm ơn.” Nguyễn Linh nhận lấy, lau nước trái cây dính trên ngón tay.


Cô rất kỹ, chậm lau từng ngón tay một.


Cho đến khi cô cử động ngón tay, cảm thấy hoàn toàn không còn cảm giác dính nữa, mớᎥ dừng lại.


Diệp Cảnh Trì đang nhìn cô.


Lông mày Nguyễn Linh khẽ lay động, thần thái hết sức tự nhiên mà vươn tay đưa tờ khăn ướt đã dùng cho anh: “Anh giúp em vứt đi nhé.”


Cô còn tiện tay hất cằm về phía đó, vẻ mặt tự nhiên: “Thùng rác ở bên cạnh anh.”


Diệp Cảnh Trì nhận lấy tờ giấy từ tay cô.


Nguyễn Linh hài lòng quay lại tiếp tục xem TV.


Người phụ nữ đã bắt đầu nhỏ giọng khóc sụt sùi, người đàn ông vẫn đang khăng khăng cãi lý, hùng hổ dọa người.


Nguyễn Linh xem một lúc, lông mày lại nhíu lại, lắc đầu thở dài: “Thế này thì cưới nhau có ý gì chứ? Còn không bằng sống một mình, một mình thì ít nhất cũng được yên tĩnh!”


Cô nói rồi định thêm chút trái cây cho mình.


Vừa cúi đầu, một quả cam đã được bóc sẵn đã đưa đến bên cạnh cô.


Sạch bóng, ngay cả sợi gân trắng của cam cũng đã được nhổ sạch.


thử đi.” Diệp Cảnh Trì nói.


Nguyễn Linh ngoan ngoãn nhận lấy quả cam, bẻ một miếng bỏ vào miệng.


Nước cam tràn ngập, còn rất ngọt.


Nguyễn Linh ăn thêm hai miếng nữa, định đưa cho Diệp Hủ cũng thử.


Cô vừa mới chạm tay vào cánh tay Diệp Hủ, Diệp Cảnh Trì đột nhiên lên tiếng: “Diệp Hủ không thích ăn cam.”


Nguyễn Linh sửng sốt: “Vậy hả?”


Diệp Hủ đang đưa ra bỗng cứng đờ, quay đầu trừng Diệp Cảnh Trì.


Diệp Cảnh Trì vẫn bình tĩnh ngồi đó.


Ánh mắt Nguyễn Linh liếc qua hai cha con, rồi tự mình ăn nốt quả cam.


……


Hai mươi phút sau, chương trình cuối cùng cũng đến hồi kết.


Người dẫn chương trình bắt tổng kết, nói những câu như “gia đình hòa thuận là điều tốt “lùi một bước là biển rộng trời cao” vân vân.


Nguyễn Linh chán nản đứng dậy, quyết định về phòng nghỉ ngơi.


Tối qua thức trắng cả đêm, cô không ngủ lúc này cũng hơi mệt, muốn về sớm ngủ bù.


Diệp Cảnh Trì cũng đứng dậy theo cô, thản nhiên “Em có thích xem những chương trình này không?”


Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: “Cũng k͙hông


Loại chương trình này, vừa xem đã thấy đồng cảm, dù rất tức giận nhưng vẫn không nhịn được muốn xem hết.


Nhưng lần sau mở tivi, Nguyễn Linh cũng sẽ không chủ động xem loại chương trình này nữa, kẻo xem xong lại tức đến mức phát điên.


Diệp Cảnh Trì “ừ" một tiếng: “Lần sau tôi sẽ cùng em xem nhưng chương trình


Nguyễn Linh nhìn người đàn ông một cái, không nhịn được hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Anh có thời gian sao?”


Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Gần đây công việc của công ty không quá bận rộn, tối xem một bộ phim thì vẫn có thời gian.”


Nguyễn Linh gật đầu: “Vậy cũng được.”


Xem TV thì đúng là mấy người cùng xem sẽ thú vị hơn, nên có rất nhiều người xem video mớᎥ thích bật luận.


Nguyễn Linh nhìn sang Diệp Hủ: “Vậy lần sau em gọi thêm Diệp Hủ cùng xem, ba người chúng ta cùng xem.”


Diệp Cảnh Trì: “……”


Đang lên lầu, Diệp Hủ dừng bước, đáp lại một tiếng “được”.


Ở góc độ mà Nguyễn Linh không nhìn thấy, ánh mắt Diệp Hủ nhìn Diệp Cảnh Trì mang theo vài pнần khiêu khích.


Lông mày Diệp Cảnh Trì khẽ lay động, sau đó khóe miệng đột nhiên nhếch lên một chút.


Ở góc độ của Nguyễn Linh, chỉ là sau khi Diệp Cảnh Trì nhìn chằm chằm Diệp Hủ một lúc, lại cười một cách khó hiểu.


Cha con nhà này đang chơi trò gì vậy?


Nguyễn Linh lười quan tâm họ, quay về phòng rửa mặt rồi đi ngủ.


Những ngày sau đó, Nguyễn Linh lại đến studio hai lần nữa, dựng phông nền.


Công việc thành lập đoàn phim thì giao cho trợ lý Bùi giúp cô giám sát, cộng thêm lời hứa của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh rất yên tâm.


Sau khi thiết kế xong chủ đề chụp ảnh đợt đầu tiên, Nguyễn Linh còn sắp xếp cho người mẫu chụp ảnh mẫu.


Cô cũng băn khoăn liệu mình có thể trực tiếp nhờ Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt giúp đỡ hay không.


Cả hai cô gái đều rất xinh đẹp, như vậy hai người có thể chụp ảnh miễn phí, mà Nguyễn Linh cũng có thể tiết kiệm được một khoản phí thuê người mẫu.


Nhưng sau khi nghĩ lại, cô nhận ra biểu cảm người bình thường không thể so sánh với người mẫu, cô cũng đã lâu không quay lại nghề cũ.


Giai đoạn quảng bá ban đầu rất quan trọng, sẽ an toàn khi làm việc với những người chuyên nghiệp.


Cho nên, Nguyễn Linh đã liên hệ với một số người mẫu tự do trên mạng xã hội, cuối cùng đã hẹn được một nữ người mẫu có giá cả hợp lý, hơn nữa cô người mẫu mà cô để ý cũng đã đồng ý lời hẹn.


Người mẫu phí theo thời gian chụp thỏa thuận vào buổi chiều. Nguyễn Linh dự định sáng sớm sẽ đến studio để kiểm tra lại thiết bị.


Nghĩ tới lời hứa của mình với Diệp Hủ, Nguyễn Linh gõ cửa phòng Diệp Hủ rồi mớᎥ rời đi.


“Con có muốn đến studio giúp mẹ không?” Nguyễn Linh hỏi. “Bây giờ mẹ đi đây, nếu có thời gian, con có thể cùng mẹ.”


Diệp Hủ mím môi nói: “Chờ tôi mấy phút.”


Nói rồi cậu đóng sầm cửa lại.


Hai phút sau, Diệp Hủ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh kinh ngạc với tốc độ của Diệp Hủ, nhìn cậu từ trên xuống dưới.


Thành thật mà nói, dựa trên những quan sát trong những ngày nghỉ hè vừa qua, thẩm mỹ của Diệp Hủ thực sự khá tốt.


Không có kết hợp lộn xộn, cũng không phải phong cách thời thượng mà chỉ trông rất thoải mái.


Hôm nay cũng vậy, thiếu niên mặc một bộ trang phục đơn giản với tông màu sáng, quần dài vải lanh màu cà phê nhạt và áo thun ngắn tay màu trắng.


Nhưng trời đang rất nóng, vậy mà Diệp Hủ lại mặc thêm một lớp nữa, đó còn là chiếc áo khoác sơ mi trị giá hơn bốn nghìn mà Nguyễn Linh đã mua cho cậu ở trung tâm thương mại trước đó.


Nguyễn Linh nhìn áo khoác của Diệp Hủ, thắc mắc: “Con định ... chống nắng à?”


Bây giờ đã vào mùa hè, ngay cả vào ban đêm cũng không lạnh, hoàn toàn không cần thiết phải mặc áo khoác.


Diệp Hủ im lặng một lúc rồi nói: “... Cũng được.”

 
Chương 50

Không giống như những cậu thiếu niên khác cùng tuổi với làn da đen sạm, Diệp Hủ có làn da rất trắng, gần bằng với làn da của Nguyễn Linh.


Lúc cô nghĩ đó vấn đề di truyền, vì Diệp Cảnh Trì cũng rất trắng, cho nên có thể đây là gen da trắng của nhà họ Diệp, loại da không thể bị cháy nắng.


Bây giờ xem ra, Diệp Hủ cũng rất coi trọng ngoại hình của mình.


Nguyễn Linh gật đầu hiểu ra: “Được rồi, xem ra mỹ nam thiếu niên cũng cần chăm sóc cẩn thận.”


Diệp “...”


Cậu niên quay ngườι: “Đi thôi.”


Nguyễn Linh cười: “Mẹ còn chưa vội, mà con gấp gáp gì chứ.”


……


Đến studio, trước tiên Nguyễn Linh mở cửa sổ để thông gió.


Diệp Hủ rất tự giác cầm chổi giúp cô quét sạch bụi trên sàn, sau đó hỏi: “Còn chỗ nào cần dọn dẹp nữa không?”


Nguyễn Linh: “Không cần quét.”


Lần trước đến cô đã dọn dẹp xong mọi thứ cần dọn dẹp.


Diệp Hủ: “Giẻ lau đâu?”


Nguyễn Linh nhướng mày nói: “Con không nghĩ là mẹ gọi con tới đây để giúp mẹ dọn dẹp đấy chứ?”


Diệp Hủ sửng sốt: “Vậy thì vì cái gì?”


Sau đó Nguyễn Linh mớᎥ nhớ ra cô chưa nói cho Diệp Hủ biết việc hôm nay cô làm.


Ai bảo Diệp Hủ đồng ý quá nhanh? Cô còn chưa kịp nói gì thì cậu đã thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài chỉ sau hai phút.


“Là thế này.” Nguyễn Linh cầm máy ảnh lên: “Chiều nay sẽ có người đến chụp ảnh, mẹ muốn đến trước để kiểm tra thiết bị.”


Diệp Hủ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, vậy dạy tôi đi.”


Vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc, trông rất ngoan ngoãn.


Nguyễn Linh bật cười, dường như không nhịn được muốn sờ đầu Diệp Hủ.


Thành thật mà nói, cô thực sự không nghi ngờ trí thông minh của Diệp Hủ. Nếu bây giờ cô bắt đầu dạy cậu, cậu có thể học được 80-90% các thao tác liên quan vào buổi chiều.


Nhưng hôm nay cô không gọi Diệp Hủ đến đây vì chuyện đó.


“Không phải.” Nguyễn Linh cười nói. “Mẹ mời con đến đây vì con giúp mẹ làm người mẫu trong khi mẹ điều chỉnh các thông số ánh sáng và camera.”


Rốt cuộc Diệp Hủ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.


Nguyễn Linh gật đầu: “Ừ, ngườι mẫu. Nên con chỉ cần đứng ở đó ——”


Cô chỉ vào phông nền đã được dựng sẵn: “Tạo vài tư thế đẹp nhất của mình, rồi để mẹ chụp cho. Việc chỉnh thiết bị, mẹ tự làm là được.”


Diệp Hủ: “……”


Ánh mắt của cậu thiếu niên lóe lên.


Nguyễn Linh nghĩ cậu đang lo lắng, bổ sung thêm: “Mẹ không phải lần đầu chụp ảnh cho người khác, đảm bảo sẽ chụp con rất đẹp.”


Diệp Hủ vẫn không nói gì.


Nguyễn Linh tiến lại gần vài bước, cố gắng quan sát thần sắc của cậu.


Diệp Hủ đột nhiên quay sang nhìn ra cửa sổ.


Lông mày Nguyễn Linh hơi nhíu lại.


Không phải lo lắng, mà là…… ngại ngùng?


Cô chuyển ánh mắt đến tai Diệp Hủ, quả nhiên bắt gặp một chút đỏ ửng đáng ngờ.


Nguyễn Linh nhướng mày: “Diệp ——”


“Cô chụp đi.” Cậu thiếu niên không nói lời nào, lặng lẽ đi đến trước phông nền, ủ rũ lên tiếng.


Nguyễn Linh: “Vậy con quay lại đây nào.”


Diệp Hủ từ từ quay lại, nhưng ánh mắt lại không nhìn cô.


Nguyễn Linh đánh giá Diệp Hủ một lượt, sau đó nhẹ nhàng đặt máy ảnh xuống bàn bên cạnh.


Tiếp theo, cô tiến lại gần Diệp Hủ vài bước, đưa tay ra.


Diệp Hủ không nhìn Nguyễn Linh, đột nhiên bị chạm vào, dù là qua quần áo, vẫn giật mình lùi lại một bước.


“Cô làm gì ——”


Nguyễn Linh: “……”


Sao lại có cảm giác cô đɑng bắt nạt người ta vậy?


Diệp Hủ có lẽ cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá, ho nhẹ một tiếng: “……Xin lỗi.”


Nguyễn Linh cũng xem xét lại bản thân mình.


“Không sao, lẽ ra mẹ nên nói trước với con một tiếng.” Nguyễn Linh lên tiếng: “Mẹ muốn giúp con chỉnh lại sơ mi, cổ áo, tay áo gì đó, như vậy chụp ra mớᎥ đẹp.”


Diệp Hủ: “……Ừ.”


Nguyễn Linh: “Vậy con đừng cử động.”


Nói rồi, cô bắt đầu đưa tay chỉnh lại cổ áo Diệp Hủ, rồi lại bắt đầu kéo tay áo của cậu.


Suốt quá trình, ánh mắt Diệp Hủ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như sắp chết đến nơi.


Nguyễn Linh lại kéo vạt áo Diệp Hủ xuống, chỉnh cho phẳng phiu, nhướng mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt cậu thiếu niên này.


Cô nhịn không được bật cười: “Mẹ đáng sợ vậy sao?”


Diệp Hủ mím môi.


Nguyễn Linh nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại lấy máy ảnh.


Diệp Hủ bỗng nhiên lên tiếng: “Không có.”


Nguyễn Linh đang chỉnh sửa máy ảnh, cúi đầu phản ứng lại: “Hả?”


Tiếng nói của thiếu niên thấp thỏm: “Tôi chỉ là hơi…… không quen, trước đây chưa có ai giúp tôi chỉnh như vậy.”


Hồi rất nhỏ thì có lẽ có, nhưng từ khi cậu có ký ức rõ ràng thì đã không còn nữa.


Nguyễn Linh sửng sốt.


Câu này... có hơi phạm quy đấy.


Cô ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy Diệp Hủ đã thản nhiên nhìn về phía trước rồi: “Được rồi à? Cô chụp đi.”


……


Nguyễn Linh đã chụp rất nhiều ảnh cho Diệp Hủ.


Lúc đầu chỉ là để chỉnh ánh sáng, điều chỉnh một số thông số của máy ảnh.


Nhưng chụp rồi lại chụp, Nguyễn Linh bỗng khơi dậy một số ham muốn sáng tạo.


Diệp Hủ là một người mẫu rất tốt.


Mặc dù động tác của cậu hơi cứng nhắc, phải dựa vào cô để nhắc nhở và hướng dẫn khi tạo dáng.


Nhưng điều kiện vóc dáng của Diệp Hủ rất ưu tú, cao ráo, hơi gầy, tỷ lệ đầu và thân cũng rất tuyệt.


Chụp bừa một phát cũng ra ảnh đẹp.


Cho nên, sau khi thiết bị được điều chỉnh tốt, Nguyễn Linh lại chụp thêm nhiều bức nữa, rồi mớᎥ dừng lại với vẻ chưa thỏa mãn.


“Tiếc quá, chỗ này không có đồ nam.” Nguyễn Linh không khỏi tiếc nuối nói: “Nếu không thì có thể đổi cho con mấy bộ quần áo, chụp thêm mấy kiểu.”


Lúc đầu khi chuẩn bị studio này, Nguyễn Linh đã định vị khách hàng của mình là nữ giới. Khách hàng cùng giới tính dễ tiếp đón hơn, nói chung thì những người thích chụp ảnh cũng chủ yếu là nữ giới.


Nguyễn Linh tiếc nuối một lúc, rồi lại nhìn Diệp Hủ: “À đúng rồi. Bên kia đường là trung tâm thương mại, lát nữa mình đi mua cho con mấy bộ quần áo nhé?”


Cái móc theo quần áo tốt thế này, thật sự là đối tượng tối ưu cho trò chơi thay đồ.


Diệp Hủ: “......”


“Cứ quyết định vậy đi!” Nguyễn Linh gật đầu: “Nhưng phải đợi chiều chụp xong cho người mẫu đã. Bây giờ còn thời gian, trước tiên cứ gọi đồ ăn ngoài, con muốn ăn gì?”


……


Ăn xong bữa trưa, Diệp Hủ tự giác mang túi đựng hộp đồ ăn vứt xuống dưới lầu.


Đến chiều một giờ, người mẫu mà Nguyễn Linh hẹn đã đến đúng giờ.


Lần tiên đến nên khó tìm vị trí, Nguyễn Linh bảo Diệp Hủ ở lại studio trông cửa, rồi tự mình đi đón người mẫu lên lầu.


mẫu nhỏ hơn Nguyễn Linh một chút, mớᎥ hai mươi ba tuổi, nhưng lại có khuôn mặt nhỏ nhắn tú và tinh xảo.


Kinh nghiệm cũng rất phong phú, từ năm nhất đại học đã bắt đầu làm ngườι mẫu ảnh bán thời gian, sau khi tốt nghiệp lại làm người mẫu tự do được hơn một năm.


Nguyễn Linh và cô ấy gặp mặt, liền cảm thấy không sai.


Tính cách của đối phương cũng rất hoạt bát, Nguyễn Linh đành để cô ấy gọi mình là chị.


Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa lên lầu.


Mở cửa studio ra, Diệp Hủ đang đứng bên cạnh im lặng.


Có lẽ là do ngoại hình và khí chất quá nổi bật, người mẫu lập tức chú ý đến Diệp Hủ.


Người mẫu mắt sáng rực: “Chị Linh Linh, cậu bé đẹp trai này là ai vậy? Là người mẫu nam mà chị tìm à?”


Cả người Diệp Hủ cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Linh.


Tim đập dưng có chút nhanh.


Thậm chí ngay cả Diệp Hủ cũng không thể giải thích rõ ràng, lúc này trong lòng cậu đang mong chờ điều gì.

 
Chương 51

Linh do dự một lúc.


Cô không thấy mối quan hệ mẹ kế và con riêng có gì đáng phải giấu kín, nhưng nếu nói thật thì chắc sau đó sẽ phải giải thích thêm một loạt.


Hơn nữa, điều quan trọng là cô người mẫu này còn gọi mình là chị, lại gọi Diệp Hủ là em trai.


Nếu cô x nói Diệp Hủ là con trai mình, thì vai vế... có vẻ hơi rối rắm.


Trong lúc Nguyễn Linh do dự, người mẫu đã bắt đầu tự đoán.


"Ủa? Không phải sao?" Cô người mẫu chớp mắt, vẻ mặt đầy tò mò: “Đây là bạn của chị Linh Linh? Hay là em trai trong nhà?"


Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, mỉm cười nói: "Diệp Hủ, hay con tự nói đi." Nhờ có Diệp Cảnh Trì, kỹ năng "đẩy nồi" của Nguyễn Linh hiện đã trở nên ngày càng thành thạo, trực tiếp ném rắc rối này cho Diệp Hủ.


Cô cũng hơi tò mò, khi ở bên ngoài, Diệp Hủ sẽ giới thiệu thân phận của mình như thế nào.


Diệp Hủ: "..."


Cậu thiếu niên mặt không biểu cảm nói: "Tôi là con trai của cô ấy."


Nguyễn Linh : "..."


Trực tiếp thế à?


Cô người mẫu càng mở to mắt, rõ ràng là chưa phản ứng kịp: "Cậu, cô ấy..."


Diệp Hủ quay đi, không chịu giải thích thêm một chữ.


Với đối tác hợp tác thì dường như cũng không cần giải thích quá nhiều, vì vậy Nguyễn Linh mỉm cười nói: "Được rồi, nói chuyện phiếm đến đây thôi, chúng ta bắt đầu chuẩn bị chụp ảnh đi nhé?"


"Ừ, được..." Cô người mẫu sững sờ gật đầu, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cú sốc.


Cho đến khi thay đồ, hành động của cô người mẫu vẫn có chút chậm chạp, có lẽ vẫn suy nghĩ về ý nghĩa của hai chữ "con trai".


May mắn là khi bắt đầu chính thức, người mẫu đã lấy lại trạng thái làm việc, bắt đầu chụp ảnh với thái độ chuyên nghiệp.


Lần này, Nguyễn Linh chuẩn bị chụp ba bộ trang phục, một bộ trang phục hiện đại và hai bộ Hán phục.


Trong thời gian gần đây, cô đã thực hiện một số nghiên cứu và phát hiện ra thị trường vẫn còn khá thiếu các chủ đề ảnh theo ngày lễ.


Nguyễn Linh quyết định sử dụng điều này làm đòn bẩy để thực hiện đợt quảng bá đầu tiên của studio.


Vừa hay còn hơn một tháng nữa là đến lễ Thất Tịch, nên quyết định chủ đề đầu tiên là ảnh giới hạn Thất Tịch.


Việc chụp bộ trang phục hiện đại đầu tiên là đơn giản nhất, với kiểu dáng tự nhiên, người mẫu cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc chụp ảnh thông thường như vậy.


Khi chụp bộ này, Diệp Hủ chỉ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng đưa cho đạo cụ, ngoan ngoãn cực kỳ.


So với đó, việc chụp hai bộ Hán phục tiếp theo hơi phức tạp hơn một chút.


Không chỉ thời gian cần thiết cho trang điểm và làm tóc tăng lên rất nhiều, mà trong quá trình chụp ảnh, bối cảnh và đạo cụ cũng cần được điều chỉnh liên tục.


Nguyễn vừa trang điểm và làm tóc cho người mẫu, vừa trò chuyện phiếm với cô ấy.


Người mẫu có lẽ lo lắng, nếu vô tình hỏi phải điều gì đó không nên hỏi, nên không tiếp tục hỏi về Diệp Hủ, cả hai chỉ nói về những chuyện thú vị hàng ngày.


Diệp Hủ ở bên cạnh nghe theo sự chỉ huy của Nguyễn Linh, giúp cô đưa kẹp tóc, cầm túi đựng, v.v.


Khi đã hoàn thành việc trang điểm và bắt đầu chụp ảnh, Nguyễn Linh càng không khách sáo khi sai Diệp Hủ làm việc.


“Diệp Hủ, lấy một chiếc lược nhúng nước, giúp mẹ chỉnh lại lông của con thỏ đồ chơi đó!”


“Này, trâm của người mẫu có vẻ sắp rơi Diệp Hủ mau giúp đỡ đi!”


“Diệp Hủ, con cầm phi bạch của người mẫu lên…… đúng rồi, cái mảnh vải màu hồng đó. Sau đó, đợi mẹ nói bắt đầu, con dùng sức nhấc lên cao——”


……


Diệp Hủ rất thông minh, không cần Nguyễn Linh nhắc lại lần thứ hai, cậu có thể nhanh chóng hiểu ý của


Hai người phối hợp ăn ý, cộng thêm người mẫu cũng chuyên nghiệp, cả quá trình chụp ảnh diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến của Nguyễn Linh.


Bốn rưỡi chiều, việc chụp ảnh ba bộ trang phục đã hoàn thành.


Nguyễn Linh rất vui vẻ trả tiền cho người mẫu, hẹn lần sau có cơ hội sẽ hợp tác lại.


Sau khi đưa người mẫu đi, Nguyễn Linh nằm trên ghế sofa nhỏ, cử động cánh tay và vai đang mỏi nhừ.


Rồi cô nhìn Diệp Hủ, thở dài một tiếng: “Tuổi trẻ thật tốt!”


Sau một buổi chiều bận rộn, Diệp Hủ trông vẫn rạng rỡ, trông như một hotboy tươi sáng, không hề tỏ ra mệt mỏi.


Diệp Hủ nhìn thấy Linh đang nằm sấp trên ghế sofa, lặng lẽ đi vào tủ lạnh lấy một chai nước cam đá, đưa cho cô.


“Cảm ơn.” Nguyễn Linh không khách sáo mà nhận lấy, thuận miệng cảm thán: “Có con trai thật tuyệt!”


Đặc biệt là Diệp Hủ thông minh như vậy, không chỉ giúp đỡ việc nhà mà còn chu đáo.


Diệp Hủ cứng đờ người.


Nguyễn Linh uống một ngụm nước cam, thở ra một tiếng thật thoải mái, cảm giác năng lượng đã phục hồi phần nào.


Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Hủ, đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc cậu: “Này, rồi nãy mặt người ta, con giới thiệu mình như thế nào vậy?”


Biểu cảm của Diệp Hủ hơi sượng.


Nguyễn Linh đắc ý, nhắm mắt cười: “Nhắc mớᎥ nhớ, mẹ đã sống hai mấy năm rồi, chưa từng được gọi mẹ.”


Diệp Hủ: “……”


Nguyễn Linh mỉm cười lại uống một ngụm nước cam.


Thực ra cô chỉ nói vậy cho vui thôi.


Diệp Hủ lại từ từ cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.


Nguyễn Linh chớp mắt, quyết định dừng lại đúng lúc, tránh cho thiếu niên kia tưởng là thật: “Được rồi, vừa rồi không phải nói đi dạo sao, chúng ta ——”


Diệp Hủ: “……Mẹ.”


Giọng nói khàn khàn, phát âm cũng nhẹ nhàng, giống như nói ra sẽ lập tức bị gió thổi bay.


Cậu thiếu niên lại cố tình ngẩng đầu lên sau khi nói xong, dường như cố ý muốn nhìn thẳng vào cô.


Nguyễn Linh : "..."


Nhìn nhau chằm chằm một lúc, Nguyễn Linh lại là người đầu tiên không thể chịu nổi.


"Ôi..." Nguyễn Linh lẩm bẩm: “Mẹ đùa đấy, con gọi thật à."


Diệp Hủ vẫn nhìn Nguyễn Linh, ánh mắt lộ rõ vẻ bướng bỉnh khó hiểu.


Vào khoảnh khắc đó, Nguyễn Linh cảm thấy có chút tội lỗi, dường như thái độ đùa cợt của cô không xứng với tấm lòng chân thành của thiếu niên.


Nguyễn Linh đột nhiên hỏi hệ thống: [Nhân vật mẹ kế phản diện này của tôi, ở trong truyện có kết cục thế nào?]


Cô không muốn cái gọi là kết cục ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, cũng không muốn vì cốt truyện mà dè chừng, lại trở nên sống không được tốt.


Cho nên, sau khi xác định trong truyện hầu hết đều là "Cô" đang làm trò, không có gì đặc biệt cần đề phòng, cô cũng không hỏi kỹ về cốt truyện sau đó.


Nhưng bây giờ, cô đột nhiên muốn biết.


Hệ thống nghĩ rằng Nguyễn Linh đang lo lắng về cuộc sống sau này.


[Yên tâm, kết cục của bạn không phải là bi kịch, chỉ là ly hôn với Diệp Cảnh Trì, rời khỏi nhà họ Diệp. Chỉ cần bạn kiên trì đến lúc đó, cô có thể sống tự do theo cách cô muốn.】


Nguyễn Linh : "..."


Giọng nói trong trẻo và thấm đẫm sự quan tâm của thiếu niên vang lên: "Mẹ... sao vậy?"


Nguyễn Linh lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn Diệp Hủ: "Không sao, chỉ là không ngờ con ngoan đến thế."


Diệp Hủ sửng sốt, tai lại bắt đầu nóng lên.


Nguyễn Linh nhìn thấy thiếu niên quay đi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nhưng mà... nghe con gọi như vậy thật sự không quen lắm, cảm giác như đang nhắc nhở mình đã không còn trẻ nữa."


Diệp Hủ có chút lo lắng trong ánh mắt: "Con... con không có ý đó."


"Nếu mẹ không thích..." Diệp Hủ mím môi: “Từ sau này con sẽ không gọi như vậy nữa."


Nguyễn Linh chớp mắt.


Rõ ràng là cô chủ động "gây chuyện", nhưng bây giờ Diệp Hủ lại có vẻ như muốn xin lỗi cô.


Cô giống như đang bắt nạt một đứa trẻ dễ mềm lòng.


"Được rồi!" Nguyễn Linh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa: “Đi thôi, đi mua sắm!"


Lần đi mua sắm này là quyết định tạm thời, dù gì thì trung tâm thương mại cũng cách một con phố, nên Nguyễn Linh cùng Diệp Hủ đi bộ.


Đến tầng một, đầu tiên Nguyễn Linh kéo Diệp Hủ đến quán đồ uống.


Khách hàng ở cửa hàng không nhiều, Nguyễn Linh trực tiếp đứng dưới biển hiệu để xem có gì ngon không.


"Mẹ sẽ gọi một cốc sữa chua nho." Nguyễn Linh nhìn xung quanh, hỏi Diệp Hủ: “Con muốn uống gì?"


Diệp Hủ: "......Cũng giống như mẹ đi."


"Không được." Nguyễn Linh quay đầu, nghiêm túc từ chối: “Hai người uống giống nhau thì rất nhàm chán, con phải chọn thứ con thích, như vậy mẹ mớᎥ có thể thử xem những thứ khác có ngon không."


Diệp Hủ: "......"


Cậu ngoan ngoãn nhìn vào menu một lúc, sau đó chọn một cốc trà sữa.


Nhân viên nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, ngưỡng mộ nói: "Đây là em trai của cô à? Thật ngoan ngoãn, hơn hẳn đứa con trai đang tuổi nổi loạn của nhà tôi."


Diệp Hủ có vẻ hơi bối rối, có thể là vì nhớ đến cuộc trò chuyện trước đó, hoặc có thể là vì cảm thấy việc giải thích với mọi người trong trung tâm mua sắm hơi phiền phức.


Nói chung, cậu không giải thích.


Nguyễn Linh lại mỉm cười: "Đúng vậy, rất ngoan ngoãn, có lẽ do tôi may mắn."


Nhân viên đã quen thuộc với quy trình này, nhanh chóng giúp hai người đặt hàng, chỉ vào bàn ghế trống dành cho khách hàng bên cạnh.


"Xin vui lòng đợi một chút." Nhân viên nói: “Tôi sẽ gọi cho cô khi nào xong."


"Được rồi." Nguyễn Linh gật đầu, Diệp Hủ: “Vậy chúng ta qua đó ngồi một lúc đi?"


Diệp Hủ đồng ý.
Chương 52

Hai người ngồi xuống, Nguyễn Linh lấy điện thoại ra.


Những bức ảnh cô chụp cho người mẫu trước đó vẫn còn ở thẻ nhớ máy ảnh, cô vẫn chưa kịp xử lý.


Nhưng những bức ảnh cô chụp cho Diệp Hủ vào buổi sáng, cô đã kịp xuất ra, tải lên album trong giờ nghỉ trưa.


Nguyễn Linh rất hài lòng với "tác phẩm" của mình.


"Mình chụp đẹp thật!" Cô lẩm bẩm.


Cảm nhận được ánh mắt Diệp Hủ nhìn sang, Nguyễn Linh tự hào quay màn hình điện thoại sang cho cậu xem.


Diệp Hủ vốn đang ngồi thoải mái, sau khi nhìn thấy thì lưng cậu lập tức thẳng lên.


Nguyễn Linh tò mò hỏi: "Thế nào, có đẹp không?"


Diệp Hủ: "......"


Cậu thiếu niên quay mặt đi, không trả lời câu hỏi.


Nguyễn Linh cũng không quan tâm, rồi lại cất điện thoại vào, tự lẩm bẩm: "Chụp đẹp thế này, chỉ mình mẹ ngắm thì hơi phí."


Cuối cùng Diệp Hủ cũng có phản ứng, cảnh giác hỏi: "Mẹ định gửi cho ai?"


Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Gửi cho bố con?"


Diệp Hủ: "......"


Cậu thiếu niên không kịp nói gì, Nguyễn Linh đã đảo mắt: "Nhưng tên cuồng công việc Diệp Cảnh Trì kia, cũng không có biết thưởng thức ảnh hay không nữa."


Diệp Hủ lặng lẽ nhìn Nguyễn Linh một cái, không phát biểu ý kiến.


Nguyễn Linh tiếp tục suy nghĩ: "Hay là gửi trong nhóm của phân đội nhỏ đi, dù sao cũng có thể nhanh chóng chụp ảnh mẫu và còn chụp thuận lợi như vậy, cũng nhờ công sức mọi người giúp dọn dẹp studio hôm trước."


Trước đó, nhóm nhỏ do Trần Tùng Dương lập, vì hôm đó Nguyễn Linh mời ăn lẩu, nên đã đổi tên thành "Phân đội nhỏ lẩu uyên ương".


Diệp Hủ vẫn không nói gì.


Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ ngạc nhiên, còn tưởng với tính cách của Diệp Hủ, chắc chắn sẽ phản đối chứ.


Tuy nhiên, với tinh thần tôn trọng ý kiến của người được chụp, cô vẫn hỏi: "Vậy mẹ gửi nhé?"


Diệp Hủ: "......Con có thể xem lại được không?"


Nguyễn Linh cười, hóa ra đứa trẻ ở tuổi này dù chín chắn đâu, vẫn sẽ quan tâm đến hình của mình.


Cô rất hào phóng đưa điện thoại cho cậu "Nè, con xem đi!"


Diệp Hủ nhận lấy điện thoại, bắt đầu xem ảnh.


Đúng lúc đồ uống cũng đã làm xong, Nguyễn Linh để Diệp Hủ xem trước, sau đó tự mang hai ly uống đến.


Diệp Hủ đã trả lại thoại, đặt trên bàn bên cạnh Nguyễn Linh .


Nguyễn Linh đưa cốc trà sữa cho Diệp Hủ, ngạc nhiên nói: "Xem xong nhanh


Diệp Hủ: "Ừ."


"Được rồi." Nguyễn Linh dùng ống chọc vào ly sữa chua nho của mình, tùy tiện chọn ra vài bức ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau.


Cậu thiếu niên đẹp trai, chụp thế nào cũng đẹp, tùy tiện chọn ra vài bức đều rất bắt mắt.


Diệp Hủ đột hờ hững hỏi: "Trước đây mẹ... còn chụp cho ai nữa không?"


Nguyễn Linh đang gửi ảnh, nghe vậy "ừ" một tiếng: "Cái gì?"


Diệp Hủ mím môi: "Trước đây mẹ nói, đây không phải lần đầu tiên chụp cho người khác."


Nguyễn Linh ngẩng đầu lên nghĩ ngợi, lúc này mớᎥ nhớ ra trước đó khi chụp ảnh cho Diệp Hủ, cô đã nói như vậy để trấn an cậu, đúng là có nói vậy thật.


Tuy nhiên, đó là chuyện của kiếp trước rồi.


Nguyễn Linh cười: "Đó là chuyện của mấy năm trước rồi, mẹ cũng không nhớ rõ nữa."


Diệp Hủ: "......Ừm."


Gửi đi chưa đầy vài giây, đã có phản hồi từ mọi người.


[Trần Tùng Dương: Wow! Đây là Hủ ca sao!]


[Trần Tùng Dương: Ảnh này chụp khi nào vậy! Có phải chụp ở studio không?]


[Tô Quân Nhược: Chụp đẹp quá đi!]


[Tô Quân Nhược: Đúng vậy, studio của cô đã khai trương rồi sao?]


Nguyễn Linh hút một ngụm sữa chua, đánh chữ.


[ Nguyễn Linh : Chưa đâu, hôm nay là đi chụp mẫu tuyên truyền, tiện thể chụp cho Diệp Hủ vài tấm]


[ Nguyễn Linh : Nhờ lần trước mấy đứa đến giúp dọn dẹp, lần này chụp mẫu rất thuận lợi]


[Trần Tùng Dương: Ơ, hai người đi khi nào vậy?]


[Trần Tùng Dương: Dạo này ở nhà chán quá! Gọi Hủ ca chơi game cũng không chịu đến! @Diệp Hủ]


[Trần Tùng Dương: Cô ơi, nếu có gì cần giúp thì nhất định phải gọi cháu nhé!]


[Tô Quân Nhược: Đúng vậy, cô đừng khách sáo]


Kiều Nguyệt cũng xuất hiện.


[Kiều Nguyệt: Cháu cũng có thời gian, cô có cần gì cứ gọi cháu]


Thấy mọi người đều nhiệt tình như vậy, nghĩ một lúc, Nguyễn Linh trả lời.


[ Nguyễn Linh: Cô biết rồi, lần sau nhất định sẽ gọi mấy đứa!]


Trong nhóm chỉ có Diệp Hủ không phát biểu, nhưng Nguyễn Linh cảm thấy cũng bình thường, Diệp Hủ bình thường đã ít nói.


Nguyễn Linh lại uống một ngụm đồ uống, đứng dậy, chuẩn bị kéo Diệp Hủ đi mua sắm.


Đột nhiên trong nhóm lại có tin nhắn mớᎥ.


[Diệp Hủ: Vì tôi phải đi giúp việc ở studio]


[Diệp Hủ: Cậu cứ ở nhà chơi đi. Lúc ở đây không có việc gì thì chỉ cần có tôi là đủ]


[Diệp Hủ: @Trần Tùng Dương]


Gửi xong hai tin này, Diệp Hủ cất điện thoại, đứng dậy.


“Đi thôi.” Diệp Hủ nói.


Nguyễn Linh : “……”


Cô ngẩng đầu lên từ trong tin nhắn của group chat, lặng lẽ thương tiếc cho Trần Tùng Dương một giây, sau đó không nhịn được cười phá lên.


Cậu nhóc này, thù dai thế nhỉ!


Hôm nay đi mua quần áo cho Diệp Hủ, cho nên Nguyễn Linh xem bản đồ của trung tâm thương mại rồi kéo Diệp Hủ thẳng đến khu vực quần áo nam.


Cửa hàng trước đây Nguyễn Linh mua quần áo cho Diệp Hủ, nằm ở vị trí dễ nhìn nhất ngay cửa thang máy.


Chiếc áo sơ mi đó có lẽ là sản phẩm chủ lực trong mùa mớᎥ của thương hiệu này, hiện vẫn đang được trưng bày trên người của người mẫu ở cửa sổ.


Nguyễn Linh nhìn qua nhìn lại giữa người mẫu trong cửa sổ và Diệp Hủ, cảm thán một cách chân thành: "Quả nhiên khuôn mặt cửa ải cuối cùng của thời trang, con mặc lên còn đẹp hơn cả người mẫu!"


Lời khen của cô là thật tâm, hoàn toàn không có chút phóng đại nào.


Diệp Hủ lại không quen với những lời khen trực tiếp như vậy, đôi má lại bắt đầu ửng hồng.


Nguyễn Linh và Diệp Hủ đứng cạnh nhau rất đẹp đôi, nhân viên bán hàng đã nhìn thấy hai người ngay khi vừa bước vào cửa, sau đó nhanh chóng nhận ra Nguyễn Linh .


Nhân viên bán hàng vẫn nhớ, lần trước chính người phụ nữ họ Nguyễn này đã rút thẻ đen ra thanh toán, trở thành đề tài bàn tán trong cửa hàng trong vài ngày.


Anh ta còn tự trách bản thân không đủ mặt dày để bán thêm cho cô vài món nữa, nếu không thì doanh số của anh ta trong tháng này chắc chắn sẽ vượt trội.


"Cô Nguyễn!" Nhân viên bán hàng vội vàng chạy tới: “Cô còn nhớ tôi không? Lần trước cô đã mua một chiếc áo ở đây, tôi là người phục vụ cô."


Nói xong, anh ta lại nhìn thấy Diệp Hủ, nhận ra chiếc áo khoác ngoài mà Diệp Hủ đang mặc chính là sản phẩm mớᎥ của cửa hàng.


Nhân viên bán hàng nhớ rõ như in, lần trước anh ta và đồng nghiệp bàn tán về Nguyễn Linh, đồng nghiệp nhìn anh ta với vẻ mặt như nhìn một kẻ ngốc: Không phải là bạn trai thì còn có thể là gì, chắc chắn là họ hàng hoặc em trai của bạn bè thôi.

 

Lần này nhìn thấy Nguyễn Linh và Diệp Hủ xuất hiện cùng nhau, hai người giao tiếp rất ăn ý.


Nhân viên bán hàng liếc mắt, giọng điệu hào phóng nói: "Cô Nguyễn, đây là em trai cô phải không! Nhìn đẹp trai quá, giống như ngôi sao vậy, chiếc áo này mặc trên người em trai cô thật sự quá hoàn hảo!"


Diệp Hủ: "..."


Cậu thiếu niên nhìn Nguyễn Linh , ánh mắt bất lực pha lẫn chút than thở.


Nguyễn Linh nhịn cười: "Cảm ơn. Hôm nay tôi muốn dẫn thằng bé đi mua thêm vài bộ quần áo.”


Nghe vậy, quả thật hai mắt của nhân viên cửa hàng như muốn tỏa sáng: "Được được! Chúng tôi lại có vài sản phẩm mớᎥ. Cô vào cửa hàng xem đi, tôi giới thiệu cho cô!”


……


Cửa hàng này rất phù hợp với thẩm mỹ của Nguyễn Linh, thiết kế đơn giản lại có tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không trầm buồn như rất nhiều trang phục nam giới trung niên.


Khuyết điểm duy nhất chính là giá cả có hơi đắt, cho dù hiện tại trong cửa hàng chỉ trưng bày quần áo mùa hè và quần áo mùa thu, không có áo khoác dày, giá cả cũng đều là bốn con số.


May mắn Nguyễn Linh sớm có chuẩn bị, cầm thẻ của Diệp Cảnh Trì, cho nên không có chút băn khoăn nào.


Chi tiền của bố mua quần áo cho con trai, lý lẽ bất di bất dịch!


Nguyễn Linh đi dạo một vòng, tâm trạng sung sướng chọn mười mấy bộ quần áo mùa hè và mùa thu, để Diệp Hủ mặc thử.


Nhân viên cửa hàng là một chàng trai trẻ tuổi, nhiệt tình lại chuyên nghiệp, nhanh chóng phối các trang phục này, hận không thể đi the0 Diệp Hủ vào phòng thay quần áo.


Cho nên Nguyễn Linh rõ ràng nhìn thấy thấy được một loại cảm xúc gọi là "không biết làm thế nào" ở trên mặt Diệp Hủ.


Chắc là bình thường Diệp Hủ cũng không đi dạo phố, hẳn là chưa từng tiếp nhận phục vụ nhiệt tình như thế, chứ đừng nói đến việc thử nhiều quần áo như vậy.


Đối diện với ánh mắt viết câu "Nhất định phải như vậy sao" của thiếu niên, Nguyễn Linh thẳng thừng nói: "Thử xem sao, mẹ cảm thấy rất đẹp!"


……


Diệp Hủ ngoan ngoãn đi thử quần áo.


Nguyễn Linh vui vẻ ngồi ở trên ghế mềm, nhìn hot boy ở trường mặc từng bộ quần áo khác nhau, đi ra khỏi phòng thử đồ.


Th̵ưởng thức người đẹp thử quần áo quả nhiên là một loại hưởng thụ, quả thực giống như là đang xem trình diễn thời trang.


Phục vụ của nhân viên cửa hàng lại càng chu đáo, không những chủ động giúp sửa sang lại quần áo, còn chụp ảnh cho Diệp Hủ để Nguyễn Linh tham khảo.


Chỉ là Diệp Hủ đi vào thay bộ thứ ba hay bộ thứ tư gì đó, Nguyễn Linh mớᎥ cảm thấy có gì đó không đúng.


Cô quay nhìn, sau đó bị giật mình.


Vốn cửa hàng không tính là quá lớn, mà bây giờ số người đã đông lúc nãy gấp đôi.


Còn có một số người đứng ở cửa hàng, thì thầm nói cái gì đó.


Nguyễn Linh nghi hoặc chớp mắt.


Tình huống gì đây?


Cho dù Diệp Hủ có đẹp trai, cũng không đến mức bị vây xem như vậy chứ?

 
Chương 53

Nguyễn Linh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ngoài chỗ mình đang ngồi ra, xung quanh cũng chẳng có gì náo nhiệt.


Những người này, dường như thực sự đều đến để ngắm nhìn Diệp Hủ.


Còn chiếc ghế mềm mà cô đang ngồi, đã có mấy dì đứng xung quanh rồi.


Diệp Hủ vẫn đang thay quần áo trong phòng thử đồ, Nguyễn Linh lặng lẽ đứng dậy khỏi chiếc ghế mềm, đi đến bên cạnh một dì có mái tóc xoăn kiểu quý bà đɑng cầm điện thoại quay video.


"Dì ơi." Nguyễn Linh thử mở lời: “Mọi người đang xem gì vậy ạ?"


Dì vẫn giữ điện thoại vững vàng, trả lời qua loa: "Nghe nói có ngôi sao lớn đɑng mua quần áo ở đây, tôi đến hóng hớt, tiện thể chụp mấy tấm ảnh gửi cho con gái."


Nguyễn Linh không hiểu: "Ngôi sao lớn nào? Tên gì?"


Diệp Hủ ra mắt khi nào vậy? Cô, người làm mẹ kế cũng không biết gì cả.


Nghe vậy, bà dì liếc nhìn Nguyễn Linh, có chút thiếu kiên nhẫn: "Tôi nào biết đâu, tôi mà thì chẳng cần phải gửi cho con gái tôi xem. Nếu cô muốn biết thì cũng tìm người quen của cô xem thử đi."


Nguyễn Linh: "..."


"Dì ơi, con còn muốn hỏi thêm một chút, sao dì biết ở đây có ngôi sao?" Nguyễn Linh lộ vẻ mặt háo hức.


Giơ tay không đánh người đang cười, bà dì thấy thái độ của Nguyễn Linh cũng không tệ, bèn tốt bụng giải thích: "Tôi thấy có người khác chụp ảnh ở cửa hàng mà. Nếu không phải là ngôi sao, ai lại rảnh rỗi chụp ảnh người khác chứ? Hơn nữa, cậu bé thử đồ đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường!"

 

Nguyễn Linh: "..."


Cô đại khái ra rồi, tin đồn thất thiệt là từ đây mà ra.


Diệp Hủ bước ra khỏi phòng thử đồ, thấy xung quanh có thêm một vòng người vây xem, cũng ngơ ngác.


Mấy bà thím và các ông thấy Hủ bước ra, lập tức chĩa máy ảnh vào Diệp Hủ chụp lia lịa.


Buổi chiều vào ngày thường vốn ít khách, hai nhân viên đang trực một người đi vệ sinh, một người vào kho giúp Diệp Hủ tìm size, lúc này đúng lúc không có ai giữ trật tự.


May mắn là chỉ sau vài giây, nhân viên cửa hàng vừa lúc từ kho ra.


Thấy nhân viên xuất hiện, một bà thím đưa tay hỏi: "Xin lỗi, cho tôi hỏi, trong cửa hàng của mọi người có ngôi sao nào vậy, tên gì thế?"


Có một ông thì trực tiếp hỏi Diệp Hủ: "Cậu bé, cậu đã đóng phim truyền hình nào chưa? Nói cho tôi nghe thử, để tôi xem có biết không."


Diệp Hủ: "... Cháu không phải diễn viên."


"Trời ơi——" Ông ấy trợn mắt: “Cậu bé, cậu đừng khiêm tốn nhé! nghe người ta nói rồi, cậu là ngôi sao lớn!"


...


Với sự xác nhận của chính chủ cùng với nỗ lực giải thích của nhân viên cửa sau vài phút, đám người vây xem xung quanh cuối cùng cũng tin rằng ở đây không có ngôi sao nào, dần dần tản đi.


Người đầu tiên chụp ảnh cũng không biết đã đi đâu, cửa hàng lại trở lại yên tĩnh.


Nhân viên cửa hàng liên tục xin lỗi Nguyễn Linh, giảm giá cho Nguyễn Linh thêm một lần nữa trên giá giảm ban đầu.


May mắn là ngoài việc bị chụp vài bức ảnh ra, Diệp Hủ không bị tổn hại gì, Nguyễn Linh cũng chấp nhận lời xin lỗi của nhân viên, yêu cầu họ chú ý hơn vào lần sau.


Ra khỏi cửa hàng, Diệp Hủ một tay xách một túi quần áo lớn, ánh mắt nhìn Nguyễn Linh có tủi thân: "Còn phải tiếp tục thử quần áo nữa sao?"


Diệp Hủ rất ít khi lộ ra vẻ mặt đáng thương như vậy, Nguyễn Linh vốn ăn mềm không ăn cứng, lập tức không chống đỡ nổi.


Dù sao quần áo cũng mua được kha khá rồi, Nguyễn Linh xua tay: "Không thử nữa, đi ăn cơm thôi!"


Kể từ lần trước hứa sẽ cùng Nguyễn Linh xem TV, thời gian về nhà của Diệp Cảnh Trì trong mấy ngày gần đây lại sớm hơn một chút.


Tuy nhiên, hai ngày nay, ngày nào Nguyễn Linh cũng đến studio, buổi tối lại ở trong phòng không biết bận gì, cả nhà vẫn chưa xem TV cùng nhau lần nào nữa.


nay, Diệp Cảnh Trì đã thông báo cho quản gia trước rằng mình sẽ ở nhà ăn cơm, bất ngờ đến biệt thự lúc 6 giờ kém 10.


Tuy nhiên, vừa về đến nhà, điện thoại đã nhậ̵n được thông báo dịch thẻ tín dụng.


Giao dịch trông có hơi quen, Diệp Cảnh Trì tìm kiếm lại hồ sơ, quả nhiên là cửa hàng quần áo nam mà Nguyễn Linh đã mua quần áo cho Diệp Hủ lần trước.


Chỉ là lần này số tiền giao dịch nhiều hơn nhiều so với lần trước, có vẻ như đã mua được khá nhiều.


Diệp Cảnh Trì gọi quản gia Hà.


"Hôm nay cậu chủ đã ra ngoài từ mười giờ sáng." Quản gia Hà nghiêm túc báo cáo: “Là đi cùng bà chủ, hình như là đi giúp phu nhân ở studio."


Lông mày của Diệp Cảnh Trì nhíu lại: "Mấy ngày nay, thằng bé thường xuyên đến đó giúp đỡ sao?"


Vì tôn trọng ý kiến của Diệp Hủ, Diệp Cảnh Trì thường sẽ không hỏi Diệp Hủ đi đâu trong kỳ nghỉ, cũng sẽ không bảo quản gia báo cáo định kỳ về hành tung của Diệp Hủ với mình.


Quản gia Hà nhớ lại: "Chắc là cậu chủ đã đi hai lần, lần đầu tiên là vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, lần còn lại là hôm nay."


Diệp Trì "ừ" một tiếng.


Quản gia quan sát vẻ mặt của Diệp Cảnh Trì, hỏi: "Ông chủ, lần sau nếu cậu chủ lại đi, có cần tôi báo cáo với cậu không?"


"Không cần." Người đàn ông trả lời.


"Vâng."


...


Hai giây sau, Diệp Cảnh Trì lại ý: "Không, cứ báo cho tôi một tiếng đi."


Quản gia Hà: "Vâng."


Những chuyện khiến Diệp Cảnh Trì quyết định rồi lại đổi ý không nhiều, người ông này luôn quyết đoán, rất ít do dự.


Nhưng quản gia Hà đã làm việc nhiều năm như vậy, luôn tuân theo mọi nguyên tắc là lấy mệnh lệnh của tổng giám đốc Diệp làm chuẩn, tuyệt đối không nhiều lời.


Do đó, đối với sự bất thường của Diệp Cảnh Trì, quản gia Hà không hỏi nhiều.


Diệp Cảnh Trì dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán, lại hỏi: "Hôm nay cô ấy có nói sẽ về nhà ăn cơm không?"


Quản gia Hà cung kính đáp: "Bây giờ bà chủ toàn liên hệ trực tiếp dì cô Trương ở bếp, để tôi đi hỏi dì Trương xem sao nhé?"


Diệp Cảnh Trì hơi trầm ngâm.


Điện thoại lúc này lại sáng lên, lại là một giao dịch.


Số tiền giao dịch: 596.


Địa điểm giao dịch: buffet mãn hán toàn tịch


Quản gia vẫn đang chờ phản hồi của Diệp Cảnh Trì.


Giọng của người đàn ông trầm xuống vài pнần: "Không cần."


Nói rồi, Diệp Cảnh Trì đứng dậy một cách dứt khoát, đi thẳng về phía nhà ăn.


"Umm! Thịt bò này ngon thật!" Nguyễn Linh đưa miếng rau cuốn thịt bò vào miệng, nhắm mắt cảm thán.


"Con còn muốn ăn không?" Nguyễn Linh nháy mắt ra hiệu cho thiếu niên đối diện.


Diệp Hủ mím môi: "... Có thể lấy giúp mẹ một đĩa cuối cùng, nhưng không được ăn thịt và không được ăn tráng miệng nữa."


Nguyễn Linh nói với giọng điệu chính đáng: "Sao có thể gọi là giúp mẹ, là hai mẹ con cùng ăn mà."


Diệp Hủ nhìn vào đĩa trống, bình tĩnh trình bày: "Đĩa thịt bò thượng hạng này có tám miếng, con ăn hai miếng, còn lại sáu miếng đều là mẹ ăn."


Nguyễn Linh trợn mắt: "Con nhớ rõ như vậy sao, Diệp Hủ, không ngờ con keo kiệt đến thế!"


Diệp Hủ không hề dao động: "Là mẹ bảo con giám sát mẹ, tối nay không được ăn quá nhiều."


"A... " Nguyễn Linh thất bại trong việc lên án, đành phải thở dài: "Được rồi."


Cô có một thói quen xấu, mỗi lần gặp phải đồ ăn ngon thì không thể cưỡng lại được mà cứ ăn mãi, đến khi ăn no đến mức không thể đi được thì mớᎥ nhớ ra rồi phải hối hận.


Trớ trêu thay, Nguyễn Linh lại có thể trạng không thể đói không ốm, mà ăn cũng không mập.


Những người bạn thường xuyên đi ăn với Nguyễn Linh đều kêu ca rằng họ đã tăng cân, nhưng cô vẫn duy trì cân nặng khoảng bốn lăm ký trong nhiều năm, dao động không quá 2 ký.


Những người bạn cũ thường đi ăn với Nguyễn Linh đều biết điều này, lâu dần, họ cũng chẳng quan tâm nữa.


Chỉ có Diệp Hủ nghiêm túc đến mức đồng ý sẽ giám sát Nguyễn Linh, còn giám sát rất tận tâm.


Nguyễn Linh xoa xoa bụng, cảm thấy quả thực sắp ăn no rồi, vì vậy cô quyết định dành phần còn lại cho kem.


"Vậy mẹ đi lấy một que kem." Nguyễn Linh nói.


Diệp Hủ nhìn cô: "Mẹ muốn ăn vị gì?"


Nguyễn Linh từ chối: "Không cần, mẹ tự đi lấy được."


Diệp Hủ: "Chỉ được lấy một que."


Nguyễn Linh: "Tại sao?"


Diệp Hủ: "Nếu không mẹ sẽ lấy nhiều hương vị cùng một lúc, rồi lại lấy lý do không lãng phí để ăn hết."


Nguyễn Linh và Diệp Hủ nhìn nhau hai giây, cuối cùng cũng nhượng bộ: "... Vậy con đi lấy giúp mẹ đi, mẹ muốn vị vani."


Cảm giác có một đứa con trai quá hiểu mình là như thế nào, bây giờ cô mớᎥ được trải nghiệm.


Dưới sự giám sát của Diệp Hủ, đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh bước ra khỏi nhà hàng buffet mà vẫn có thể đi bộ nhanh nhẹn.


"Diệp Hủ." Trên đường về nhà, Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Mẹ thấy hôm nay chúng ta hơi thiệt thòi."


Diệp Hủ: "... Tại sao?"


Nguyễn Linh nghiêm túc: "Người ta nói ăn buffet phải dựa lưng bước vào, rồi dựa tường bước ra mớᎥ phải, hôm nay chúng ta chẳng làm được gì cả."


Diệp Hủ: "... "


Nguyễn Linh tỏ vẻ chính đáng: "Sao vậy?"


Cậu thiếu niên im lặng một lúc, rồi mở miệng: "Ăn quá no thường không tốt cho sức khỏe, nếu... "


Câu nói sau đó nói ngày càng nhỏ, Nguyễn Linh không nghe rõ.


Nguyễn Linh: "Con nói gì?"


"Không có gì." Diệp Hủ mím môi: “Nói chung, vì sức khỏe của mẹ, con sẽ giám sát mẹ thật tốt."

 
Chương 54

Trên TV đang phát tin tức buổi tối, người đàn ông đang cầm một xấp tài liệu để xem, ngũ quan thâm trầm bị che khuất trong bóng tối.


Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau trở về biệt thự, nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách, phản ứng đầu tiên của cô là: Gần đây Diệp Cảnh Trì rảnh rỗi đến vậy sao?


Còn nhớ lúc cô mớᎥ tới, mỗi ngày mười một giờ tối mới thấy Diệp Cảnh Trì về nhà đã là tốt lắm rồi.


Tuy nhiên, trong vài ngày gần đây, cứ mỗi lần cô về nhà lúc tám chín giờ, cô đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Diệp Cảnh Trì xuất hiện trong phòng khách.


Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì chào nhau một tiếng, rồi lặng lẽ lên lầu.


Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên tay Diệp Cảnh Trì, rồi nhìn lại trán hơi nhíu lại của người đàn ông, định nói gì đó nhưng lại thôi.


Diệp Cảnh Trì cũng nhìn cô.


Nguyễn Linh: "... Gần đây công việc vẫn ổn chứ?"


Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.


Lần cuối cùng cô tỏ ra quan tâm anh một cách thẳng thắn như vậy là khi nào nhỉ?


Có vẻ như là đêm tân hôn, khi gần đến nửa đêm cô đẩy cửa phòng sách của anh ra.


Lúc đó, anh đã hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nhưng anh không đáp lại.


Nghĩ đến điều này, Diệp Cảnh Trì dần dần giãn ra, giọng nói dịu dàng: "Cũng ổn, sao vậy?"


Nguyễn Linh im lặng một lúc.


Cô nhớ trong phim truyền hình, một khi đạo diễn cho cảnh tổng giám đốc công ty ngồi trong phòng nhìn tài liệu với vẻ mặt nhíu mày, thì điều đó có nghĩa là ——


Công ty không còn xa ngày phá sản nữa.


Là một khán giả lâu năm của phim truyền hình giờ vàng, Nguyễn Linh có kinh phong phú về chuyện này.


Cô không biết thỏa thuận hôn nhân giữa nguyên chủ và Diệp Cảnh Trì là gì, nhưng cô nghĩ mình nên quan tâm đến tình hình của Diệp thị.


Nếu không, lỡ vì một số hiệu ứng cánh bướm mà Diệp thị phá sản, cô cũng phải cùng nhau trả nợ thì sao?


Sau khi suy nghĩ, Nguyễn Linh hỏi thẳng: "Công ty gần đây vẫn ổn chứ, có gặp phải vấn đề gì như thiếu vốn lưu động gì không?"


Diệp Cảnh Trì: "... "


Không biết có phải ảo giác của Nguyễn Linh hay không, cô cảm thấy mắt dịu dàng người đàn ông trong nháy mắt đã tiêu tan không ít.


Diệp Cảnh Trì: "Không có, công ty rất tốt."


Nguyễn Linh gật đầu: “Ồ" một tiếng.


Cô nghĩ lại, cũng thấy mình lo lắng quá mức rồi.


Cuộc sống không phải là phim truyền hình, Diệp thị là một tập đoàn lớn, lại có người như Diệp Cảnh Trì đứng đầu, sao có thể dễ dàng phá sản được.


Nguyễn Linh nhìn vào tập tài liệu trên tay Diệp Cảnh Trì, nghĩ có lẽ anh không muốn bị làm phiền nữa, vì vậy cô nói: "Vậy anh cứ tiếp tục bận đi, em..."


Giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Em thì sao?"


Nguyễn Linh giật mình: "Cái gì?"


Diệp Cảnh Trì: "Gần đây việc em đang bận thế nào rồi?"


"Cái này à, nói ra thì dài lắm." Nguyễn Linh vốn định lên lầu, vậy thì dừng bước.


Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Vậy thì cứ từ từ nói."


Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh người đàn ông.


"Dạo này em đang bận rộn với việc bố trí phông màn với trang phục." Nói đến studio chụp ảnh, Nguyễn Linh tự nhiên mở miệng nói: “Có mấy món đạo cụ, cửa hàng không có hàng, nhưng em lại không muốn đổi cái khác."


Cô đã bận rộn một mình trong mấy ngày nay, mặc dù những công việc nặng̝ nhọc có thể nhờ người khác giúp đỡ, nhưng nhiều việc vẫn phải do cô tự lo.


Hơn nữa, nhiều thứ tự mình thì tốn thời gian, nhờ Diệp Hủ và những người giúp đỡ thì lại phải giải thích cả buổi, cuối cùng còn không bằng tự mình làm nhanh hơn.


"Ví dụ như cái gì?" Giọng nói của Diệp Cảnh Trì êm ái và trầm ổn, không biết vô tình hay cố ý, có một loại cảm giác khiến người ta muốn tâm sự.


"Ví dụ như có một chiếc đèn lồng thất tịch." Nguyễn Linh dùng tay miêu tả hình dạng: “Em muốn cái to thế này, hiệu quả chụp ảnh sẽ tốt hơn, nhưng trên các cửa hàng trực tuyến đều chỉ bán loại nhỏ. Chỉ có một cửa hàng có thể đặt làm loại lớn, nhưng chủ cửa hàng lại đang đi công tác nên phải đợi, như vậy thì không kịp chụp mẫu trước để quảng cáo."

 

Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh đang vung tay múa chân, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói cũng mang theo một chút ý cười: "Sau đó thì sao?"


Nguyễn Linh: "Cũng may em nghĩ ra rồi! Kêu chủ cửa hàng nhờ gia đình gửi nguyên liệu cho em. Em tự xem hướng dẫn, mất cả buổi là làm xong rồi!"


Diệp Cảnh Trì khẽ hỏi: "Nó như thế nào?"


Nguyễn Linh: "Rất đẹp! Hôm nay chụp cũng rất đẹp! May mà em nhất quyết phải dùng loại lớn, không thì hiệu quả chắc chắn không tốt như bây giờ." Nguyễn Linh nói: “Nhưng mà ——"


Nguyễn Linh nói đến những chủ đề mình quan tâm, lời nói sẽ nhiên nhiều lên, cũng không để ý người đối diện có nghe hay không.


Mãi khi nói đến đây, cuối cùng Nguyễn Linh cũng nhận ra, nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.


Anh thật sự quan tâm hay chỉ đang thuận theo mình nói?


Với sự thông minh của người đàn ông này, muốn khiến đối phương cảm thấy anh đang lắng nghe một cách nghiêm túc, để tạo ra một bầu không khí trò chuyện vui vẻ, có lẽ là điều đơn giản nhất.


Đây là khả năng ứng xử của các doanh nhân, chi là một người như Diệp Cảnh có lẽ đã thành thạo từ lâu.


Diệp Cảnh Trì thấy cô dừng lại, lông mày khẽ nhếch: "Nhưng gì?"


Nguyễn Linh nhìn anh, chớp mắt: "Nhưng em ở studio rồi, chưa mang về."


Cô tiếc nuối làm một động tác phất tay: "Vì vậy bây giờ anh không thể xem được."


Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Không phải đã chụp ảnh sao?"


"Đúng vậy." Nguyễn Linh trả lời: “Nhưng vẫn còn trong máy ảnh, chưa kịp xuất ra. Khi nào rảnh, em sẽ gửi cho anh."


Về việc lần sau sẽ là khi nào thì cũng không biết, Nguyễn Linh nghĩ thầm.


Dù sao thì câu nói này cũng giống như câu "Có thời gian chúng ta cùng đi ăn" khi chào hỏi người không thân, chỉ là một câu xã giao, xác suất thực hiện gần bằng không.


Diệp Cảnh Trì: "Không cần."


Nguyễn Linh nhướng mày.


Quá vô tình? Thậm chí khách sáo với cô một chút cũng không muốn, đúng là...


Diệp Cảnh Trì: "Khi có cơ hội, tôi sẽ đến studio của em xem."


Nguyễn Linh: "... Hả?"


Diệp Cảnh Trì: "Không tiện à?"


"Không phải... " Nguyễn Linh lẩm bẩm.


Chỉ là cô thực sự không hiểu tại sao Diệp Cảnh Trì lại muốn đến.


Nếu chỉ đơn giản là giúp đỡ công việc nặng nhọc thì phía Nguyễn Linh đã có đủ người, thậm chí còn thừa.


Diệp Cảnh Trì, tổng giám đốc của Diệp thị, bỏ bê công việc trong tay, không quản lý những thương vụ lên đến hàng trăm triệu thậm chí hàng tỷ, đến xem studio của cô, có lý nào không?


"Anh muốn đi cũng được." Nguyễn Linh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nhịn được hỏi: "Nhưng... tại sao?"


Có lẽ coi cô là đối tác, muốn đến kiểm tra thử?


Nghĩ như vậy cũng có thể giải thích được, vì thực tế hôn nhân của họ cũng có thể hiểu là một vụ mua bán.


Một bên là trả ơn của nhà họ Trịnh đối với nhà họ Diệp, một bên là danh phận vợ của Diệp Cảnh Trì, cùng với tất cả những lợi ích mà thân phận này mang lại.


Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh thật sâu.


Khi Nguyễn Linh nghĩ rằng anh sẽ không trả lời trực tiếp, cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng.


"Không phải đã nói rồi sao?" Diệp Cảnh Trì nở nụ cười: “Muốn xem chiếc đèn lồng do em tự tay làm."


……


Nguyễn Linh thừa nhận, lúc này nhịp tim của cô hơi tăng lên.


Dù là ánh mắt tập trung của người đàn ông, nụ cười trong mắt anh hay giọng nói trầm ấm và du dương như đàn cello của anh, đều đủ khiến hầu hết phụ nữ mất lý trí.


Hơn nữa, bây giờ là buổi tối, căn phòng khách rộng lớn chỉ có hai người họ, lại thêm chút bầu không khí mập mờ.


Nguyễn Linh thậm chí có cảm giác: Nếu lúc này cô chủ động tiếp cận hơn một chút, có lẽ cô có thể chinh phục người đàn ông trước mặt.


"Nói chung thì xem ảnh cũng tương tự vậy thôi." Nguyễn Linh mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cũng không cần phải phiền phức đi mất một chuyến."


Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì chậm rãi quét qua khuôn mặt cô.


Anh không trả lời nữa, mà chuyển chủ đề: "Hôm nay em và Diệp Hủ đi mua sắm ở trung tâm thương mại à?"


Cho nên, anh vẫn định đến studio xem sao? Hay đã từ bỏ ý định?


Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, vẫn không biết.


Cô mở lời: "Ừ, mua quần áo cho thằng bé."


Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Quẹt thẻ đen anh đưa em."


Nếu Diệp Cảnh Trì tỏ ra không vui thì sau này cô sẽ cân nhắc lại việc thanh toán bằng thẻ đen.


Dù sao, tất cả những thứ mà Diệp Cảnh Trì cho cô, Nguyễn Linh đều tiếp nhận với tâm trạng có được thì may, không có cũng được.


Vậy thì sau này hai người dù ly hôn, cô cũng không đến nỗi bị sốc tâm lý quá lớn.


Diệp Cảnh Trì hỏi: "Mua nhiều không?"


Nguyễn Linh thầm nghĩ quả nhiên là vậy, trả lời: "Mua sáu bộ, đủ loại."


Diệp Cảnh Trì:


Nguyễn Linh đang chờ câu nói tiếp theo của người đàn ông, chẳng hạn như bảo cô lần sau tiết kiệm tiền.


Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc: "Lần sau nếu muốn mua thêm thứ khác cũng không sao."


Nguyễn Linh thuận miệng đáp lại, sau đó mớᎥ phản ứng lại với lời nói của người đàn ông.


Nguyễn Linh thắc mắc: "Cái gì khác?"


Cô tưởng Diệp Cảnh Trì nhắc cô dùng thẻ của anh cẩn thận, bảo cô mua nhiều thứ khác là có ý gì? Không lẽ anh chê cô tiêu tiền quá chậm?


Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Linh, hiếm khi ánh mắt của Diệp Cảnh Trì chợt lóe sáng.

 
Chương 55

Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào người đàn ông này cả buổi, cuối cùng mớᎥ nhận ra——


Chẳng lẽ Diệp Cảnh Trì đang ngụ ý rằng cô nên mua quần áo cho anh?


Không phải cô kém thông minh, mà là Nguyễn Linh không thể tưởng tượng được, Diệp Cảnh Trì sẽ thiếu những bộ đồ đồ đó.


Hơn nữa, với cấp độ của một ông chủ như anh, bình thường không phải đều mặc đồ cao cấp may riêng sao?


Đối với Nguyễn Linh, việc mua quần áo cho một đứa trẻ thành niên như Diệp Hủ là điều rất tự nhiên, cô cũng thường xuyên mua quần áo cho con của họ hàng làm quà.


Nhưng mua cho một người đàn ông trưởng thành mươi mấy tuổi thì có vẻ hơi mập mờ.


“Thực ra, em cũng muốn mua cho anh.” Nguyễn Linh bình tĩnh trả lời: “Tiếc là, em không biết kích cỡ của anh, cũng không biết anh thích phong cách gì.”


Dù Diệp Cảnh Trì có ý gì hay không, cô lịch sự từ chối cũng không sai.


Anh còn có thể nói cho cô biết số đo ba vòng của mình ngay tại đây sao? Không thể nào!


Nguyễn Linh bình tĩnh đối diện với Diệp Cảnh Trì, không hề tỏ ra lúng túng.


Gương mặt của người đàn ông vẫn mỉm cười ôn hòa như thường lệ: “Ông Hà và trợ lý Bùi đã theo tôi lâu rồi, nếu em muốn biết thì có thể hỏi họ.”


Nguyễn Linh: “……”


Bề ngoài cô vẫn giữ nụ cười thân thiện, nhưng trong lòng đã bắt đầu giao tiếp với hệ thống một cách thân thiện: “Bé hệ thống, Diệp Cảnh Trì có bao nhiêu quần áo vậy? Anh ấy là tổng giám đốc, chẳng lẽ thật sự thiếu người mua quần áo à.”

 

Hệ thống: [Sao cứ lúc có những câu hỏi kỳ lạ thế này thì cô lại nhớ đến tôi thế?]


Nguyễn Linh: “Bởi vì chỉ có kiểu phi nhân loại như cậu mớᎥ có thể biết được câu trả lời cho những câu hỏi kỳ lạ này.”


[……] Đây là đang khen nó hay mắng nó?


Hệ thống: [Tôi không biết, tính toán số lượng quần áo của Diệp Cảnh Trì không thuộc phạm vi trách nhiệm của trí tuệ nhân tạo cao cấp!]


Nguyễn Linh: “Được rồi, vậy tôi đổi câu hỏi, quần áo của Diệp Cảnh bình thường là ai mua?”


[…… Những vấn đề nhỏ nhặt như vậy cũng không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi, nhiệm vụ chính của tôi là giải đáp các câu hỏi liên quan đến cốt truyện và phát hành nhiệm vụ!]


Nguyễn Linh: "Được rồi, biết ngay là cậu vô dụng mà."


[?!]


Sau khi trò chuyện với hệ thống, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì: “Được rồi, nếu sau này cần thì em sẽ trực tiếp hỏi họ."


Dù khi nào cần thì không biết, nhưng dù sao cô cũng không hứa gì.


Diệp Cảnh Trì cũng không tiếp tục chủ đề này, mà chỉ cúi mắt, ánh mắt lướt qua ngón tay của Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh đang quan sát biểu cảm của người đàn ông, thấy vậy đột nhiên nhớ lại một chuyện.


Trước đây Diệp Cảnh Trì đã nói đến chuyện mua nhẫn cưới, cô dường như cũng đã hoàn toàn quên mất.


Gần đây cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành việc trang trí, để tránh đêm dài lắm mộng ảnh hưởng đến việc chụp mẫu, nên những việc lặt vặt khác đều không chú ý.


Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, may mắn là đối phương đã thu hồi nhìn, không nói gì.


“...Vậy em lên phòng trước.” Nguyễn Linh nói.


Diệp Cảnh Trì khẽ gật "Ừ."


……


Trở lại phòng, Nguyễn Linh nằm sấp trên chiếc giường mềm mại, phục năng lượng đã tiêu hao trong ngày.


Hệ thống: [Ký chủ, tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt.]


Nguyễn Linh lăn một vòng trên giường: "Hả?"


Hệ thống: [Ý tôi là, Diệp Cảnh Trì chủ động ám chỉ cho cô mua quần áo, đây là một cơ hội tốt.]


Nguyễn Linh: "Cơ hội gì? Cơ hội mua quần áo cho anh ấy?"


[……] Đây là thứ tiểu thuyết vớ vẩn gì vậy?


Nguyễn Linh nhướng mắt: "Nếu không thì sao?"


Hệ thống kiên nhẫn giải thích: [Ý tôi là, đây là một cơ hội tốt để cô và Diệp Cảnh Trì tăng thêm tình cảm.]


Nguyễn Linh ôm chăn, không động đậy: "Ồ."


Hệ thống thuyết phục: [Cô nghĩ xem, nếu cô nhân cơ hội này mua cho anh ấy một chút quà gì đó, có thể tình cảm của anh ấy dành cho cô sẽ tăng lên đáng kể. Có được tình cảm của Diệp Cảnh Trì, cuộc sống hôn nhân sau này của cô chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn nhiều.]

 

Nguyễn Linh chớp mắt: "Nhưng tôi nghĩ, tình trạng hôn nhân hiện tại của tôi đã rất hoàn hảo rồi."


[?]


Nguyễn Linh đếm từng ngón tay: "Có biệt thự để ở, có thẻ đen để thỉnh thoảng quẹt, dựa vào cây đại thụ Diệp Cảnh Trì này thì cũng không ai dám bắt nạt tôi. Quan trọng là, tôi và Diệp Cảnh Trì không can thiệp vào cuộc sống của nhau, tôi không cần sinh con, không cần lấy lòng chồng, có thể chuyên tâm làm công việc mình thích."

 

[Nhưng theo dữ liệu, cuộc hôn nhân lý tưởng nhất không nên thiếu đi việc bồi dưỡng nên một yêu đẹp.]


Nguyễn Linh chỉ ra vấn đề một cách chí lý: "Vậy nếu tình cảm của Diệp Cảnh Trì dành cho tôi tăng lên, bắt đầu can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi thì sao? Anh ấy bận rộn như vậy, nếu anh ấy muốn tôi dành thời gian cho anh ấy, nh̵ưng tôi lại chỉ muốn làm việc của mình thì sao? Nếu anh ấy còn muốn tôi từ bỏ sự nghiệp, sinh con cho anh ấy thì sao?"

 

Hệ thống: [……] Cũng có lý đấy.


Nguyễn Linh lật người: "Làm vợ của Diệp Cảnh Trì nhìn thì có vẻ huy hoàng cùng, nhưng nếu thực sự làm dài thì bất cứ vấn đề nào cũng đủ khiến tôi chịu đựng không nổi."


[……] Lúc này đột nhiên không biết nên phản bác từ đâu.


Nguyễn Linh nói với giọng điệu nghiêm túc: "Cho nên, tôi nói rồi, bé hệ thống à, cậu không phải là con người, không thể hiểu được ý nghĩa đích thực của mối quan hệ hôn nhân. Lần sau cậu cứ tập trung phát nhiệm vụ, đừng có đưa ra những lời khuyên vớ vẩn cho tôi nữa."

 

Hệ thống im lặng tự kỷ.


……


Ngày hôm sau, Nguyễn Linh đã chỉnh sửa xong ba bộ ảnh mẫu do người mẫu chụp.


Cô cũng đã nghĩ ra ý tưởng cho phần nội dung, gửi cho Tô Quân Nhược và những người khác để họ góp ý từ góc độ khách hàng.


Sau khi hoàn thành những việc này, Nguyễn Linh quyết định chọn một ngày tốt để phát hành nội dung đã chỉnh sửa cùng với ảnh mẫu.


Trợ lý Bùi cũng đã đưa tin, nói rằng mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ ở đoàn phim, nam nữ chính đã gần như được chốt.


Tuy nhiên, quản lý của nam chính liên hệ với Nguyễn Linh, nói trước khi chính thức bấm máy, họ muốn gặp cô một lần.


Nguyễn Linh đồng ý.


Trong một quán cà phê dưới tòa nhà của giải trí Thiên Diệu, có hai thiếu niên đang ngồi.


"Này, Hứa Trừng, tôi nghĩ cậu đang nghĩ nhiều rồi." Một trong số họ uống một ngụm cà phê, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Có lẽ người ta đã nhìn thấy cậu trong một quảng cáo nào đó, nên tùy tiện nhắc đến cậu thôi."


Hứa Trừng nói với giọng kiên định: "Vậy thì tôi phải gặp cô ấy một lần, ít nhất cũng có thể rõ là cô ấy thấy tôi ở đâu."


"Tôi hiểu rồi." Thiếu niên đầu tiên lên tiếng khẽ lắc đầu: "Cậu giống như chị Hoa nói, bề ngoài có vẻ là người dễ nói chuyện nhất trong số chúng ta, nhưng thực ra lại là người cứng đầu nhất!"


Hứa Trừng cười: "Được rồi, không phải buổi chiều cậu có lịch trình sao? Đừng ở đây lãng phí thời gian với tôi nữa."


Cậu thiếu niên này vốn đã có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen trắng rõ ràng và vô cùng trong sáng, khi cười càng giống như bông tuyết tan chảy, ấm áp vô cùng.


Nhiều thiếu nữ chính là vì nụ cười như tắm nắng này mà trở thành fan cuồng của Hứa Trừng.


Đáng tiếc, Nhậm Hiên và Hứa Trừng đã làm bạn cùng phòng, ăn chung ở chung suốt hai năm, đã sớm nhìn chán rồi.


"Được rồi, cậu còn thúc giục tôi đúng không!" Nhậm Hiên cầm ly cà phê lên, giọng điệu quen thuộc: “Nếu cậu không hoan nghênh tôi, vậy tôi đi trước đây, tự lo liệu cho mình đi!"


...


Khi bóng dáng Nhậm Hiên hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt của Hứa Trừng lại trở nên nghiêm túc.


Cậu ta mười lăm tuổi đã được công ty chọn ra debut, cùng ba người khác thành lập một nhóm nhạc nam bốn người.


Trong hai năm ngắn ngủi hoạt động trong giới giải trí, Hứa Trừng lại cảm thấy mình học được nhiều thứ hơn mười lăm năm trước đó.


Nhưng cũng chỉ hai năm thôi, nhóm nhạc trẻ này đã gặp phải đủ loại vấn đề.


Định hướng trong nhóm không rõ ràng, nhân khí của các thành viên rất không đồng đều, công ty dành cho nhóm ngày càng ít tài nguyên, không gian phát triển cá nhân cũng bị bó hẹp.


Mối quan hệ giữa các thành viên trong nhóm cũng ngày càng xa cách, hiện tại chỉ còn Nhậm Hiên là người có thể nói chuyện bình tĩnh với Hứa Trừng.


Hiện tại chính là giai đoạn khó xử nhất trong sự nghiệp của Hứa Trừng.


Nhóm nhạc gần như không còn hoạt động, cậu ta chẳng khác gì một nghệ sĩ solo, nhưng danh tiếng cá nhân lại không đủ để cậu ta nhận được những công việc xứng đáng.


Đúng lúc này, một đoàn phim đột nhiên tìm đến quản lý của cậu ta, nói muốn mời cậu ta đến tham gia buổi thử vai nam chính.


Mặc dù chỉ là một bộ phim truyền hình chiếu mạng đầu tư không cao, nhưng đối với cậu ta vào lúc này cũng là một nguồn lực không thể tưởng tượng được.


Ban đầu, Hứa Trừng thậm chí còn nghi ngờ đây là một trò đùa.


Nhưng phía đoàn phim đã nhanh chóng gửi kịch bản và hẹn cậu ta thời gian thử vai.


Đây là cơ hội làm việc duy nhất của cậu ta gần đây, cho nên dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, Hứa Trừng vẫn nghiêm túc chuẩn bị.


Không ngờ mọi thứ lại thuận lợi hơn cậu ta tưởng tượng, chỉ vài ngày sau, cậu ta lại nhận được thông báo vượt qua vòng thử vai.


Cậu ta nhờ quản lý hỏi đoàn phim, được biết: Có người từ phía nhà đầu tư giới thiệu cậu ta cho đoàn phim.


Và thế là, cuộc gặp mặt hôm nay đã diễn ra.


Hứa Trừng không gọi cà phê, chỉ gọi một ly nước lọc.


Cậu ta nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa mớᎥ đến giờ hẹn.


Hứa Trừng uống một ngụm nước mà trong lòng có chút hồi hộp, rồi lại chỉnh cổ áo và tay áo của áo sơ mi không biết bao nhiêu lần.

 
Chương 56

Còn hai phút nữa đến giờ hẹn, Nguyễn Linh cuối cùng cũng xuất hiện.


Việc gặp mặt này đã được bàn bạc qua WeChat, vòng bạn bè của đối phương chỉ có thể xem trong một tháng, cũng không có tấm ảnh nào.


Cho nên Hứa Trừng chỉ biết đối phương là phụ nữ, còn tuổi tác và ngoại hình thì không biết gì hết.


Nhưng khi nhìn thấy dáng người của Nguyễn Linh từ xa, Hứa Trừng đã có giác đó chắc chắn là người đó.


Có thể là một giác mơ hồ, hoặc có thể là do khí chất mà cô tỏa ra.


Quả nhiên, sau khi nhìn thấy cậu ta, Nguyễn Linh đi thẳng về phía cậu ta.


"Chào cậu, cậu là Hứa Trừng phải không?" Lời chào của đối phương ngắn gọn ràng, đưa ra một bàn tay trắng nõn thon thả.


Hứa Trừng đứng dậy với vẻ mặt căng thẳng, lập tức đưa tay ra bắt tay với Nguyễn Linh: cô, đúng vậy, tôi là Hứa Trừng."


Nguyễn Linh thu tay lại, động tác tự nhiên ngồi xuống đối diện với Hứa Trừng.


"Tôi tên là Nguyễn Cô giới một cách đơn giản.


Hứa Trừng hơi do dự một chút, chọn cách xưng hô an toàn nhất: "Cô Nguyễn, chào cô."


Nguyễn Linh "ừ" một tiếng, ánh mắt quét qua bàn cà phê, nhướng mày: "Không gọi cà phê sao?"


Hứa Trừng sững sờ, bỗng chốc không rõ Nguyễn Linh đang hỏi mình, hay là đang hỏi tại sao không gọi cho cô.


May mắn thay, Nguyễn Linh đã vẫy tay gọi phục vụ: "Xin chào, tôi muốn một ly cà phê vani, một chiếc bánh pudding trà sữa đen và một chiếc bánh khoai môn."


Giọng điệu quen thuộc, dường như đã nghĩ ra mình muốn gọi gì từ trước khi đến.


Phục vụ gật đầu: "Vâng", rồi lại hỏi: "Thưa anh, anh muốn gì ạ?"


Hứa Trừng khẽ mím môi: "Chỉ nước lọc thôi, cảm ơn."


Nguyễn Linh nhướng mày, cũng không thêm.


Hứa Trừng lịch sự và lễ phép nói lời cảm ơn: "Cô Nguyễn Linh , cảm ơn cô đã dành thời gian đến gặp tôi. Đã làm phiền cô rồi, thật xin lỗi."


Hứa Trừng vốn định hẹn ở nơi thuận tiện cho đối phương, nào ngờ Nguyễn Linh nghe nói về cậu ở Thiên Diệu, liền chủ động đề nghị đến gặp.


"Chuyện nhỏ mà." Nguyễn Linh tùy tiện xua tay: "Nghe nói cà phê quán cà phê dưới tầng công ty các cậu rất ngon, tiện thể đến thử."


Hứa Trừng sững sờ.


Theo thường lệ, đây chắc chắn chỉ là lời khách sáo, nhưng nhìn tốc độ gọi món lúc nãy của Nguyễn Linh , lại không giống như nói dối.


Cậu ta đang không biết nên nói gì thì Nguyễn Linh đã thẳng thắn: "Nghe quản lý của cậu nói, lần gặp mặt này là do cậu chủ động yêu cầu? Cậu có gì muốn trực tiếp nói với tôi sao?”


Không ngờ lại đi thẳng vào chủ đề như vậy.


Hứa Trừng hít sâu một hơi, bắt đầu bài phát biểu đã chuẩn bị từ lâu: "Cô Nguyễn Linh , tôi nghe nói là cô đã giới thiệu tôi cho đoàn phim, tôi rất biết ơn cô đã cho tôi cơ hội này, cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức để diễn tốt vai diễn này."

 

Nói đến đây, Hứa Trừng dò xét biểu cảm của Nguyễn Linh .


Nguyễn Linh thả lỏng dựa vào ghế, nghe vậy thì lông mày hơi nhướng lên: "Rồi sao nữa?"


Hứa Trừng hơi sững sờ.


Nguyễn Linh: "Thực ra, cậu có thể nói thẳng những gì cậu muốn nói."


Thiếu niên có vẻ bối rối trong giây lát.


Cậu ta khẽ ho một tiếng: "Nếu... Cô không cảm thấy bị xúc phạm, tôi muốn hỏi cô... tại sao cô lại chọn tôi nam chính? Dù sao... danh tiếng của tôi cũng không cao lắm."


Quán cà phê không nhiều người, phục vụ đi tới, đặt cà phê và đồ ngọt mà Nguyễn Linh gọi lên bàn.


Nguyễn Linh cầm lấy cà phê, nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt cô hiện lên vẻ tán thưởng.


Ánh từ cửa sổ chiếu vào, khiến làn da cô trở nên trắng sáng, gần như đang tỏa sáng: "Chuyện đó à."


Giọng cô rất tùy tiện, dường như cô quan tâm ly cà phê trong tay hơn là chủ đề của hai người: "Vì tôi và biên kịch đều thấy cậu rất phù hợp."


Hứa Trừng sửng sốt.


Nguyễn Linh ăn một miếng nhỏ bánh pudding trà sữa, mắt cô hơi nhắm lại: "Nói cụ thể thì biên kịch kiêm tác giả đã cho tôi xem một bức ảnh về hình mẫu nam chính lý tưởng của cô ấy, tôi thấy rất phù hợp với khí chất của cậu."


Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Cậu có muốn xem không?"


Hứa Trừng vô thức muốn khách sáo một chút, nhưng khi lời đến miệng, lại biến thành "Được".


Nguyễn Linh dường như không mấy nhiệt tình, lời nói cũng không mấy khách sáo, nhưng lại cho cậu ta một cảm giác rất chân thành.


Hứa Trừng cảm thấy, cô hỏi như vậy, có thể chỉ là muốn có một câu trả lời đơn giản là "được" hoặc "không".


Nguyễn Linh gật đầu, cầm thoại lên bấm vài cái.


Sau đó lại vuốt màn hình, lông mày cô hơi nhướng lên: "Ảnh đại diện có hình chân dung này là cậu đúng không?"


Hứa Trừng có chút xấu hổ: "Đúng... ảnh đại diện là công ty yêu cầu."


Nguyễn Linh khẽ mỉm cười, nhìn Hứa Trừng một cái: có gì, khá đẹp, tôi chỉ là muốn xác nhận lại một chút"


Hứa Trừng: "... Cảm ơn."


Một giây sau, bức ảnh đã được gửi đi.


Hứa Trừng mở hình ảnh ra, ngạc nhiên khi thấy đây là ảnh chụp một cảnh phim của một diễn viên gạo cội thời trẻ.


Cậu ta ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh, phát hiện cô đang chăm chú thưởng thức bánh khoai lang tím, dường như không mấy quan tâm đến phản ứng của cậu ta.


Hứa Trừng lại nhìn bức ảnh, nắm chặt tay.


Khi Nguyễn Linh lại cắn một miếng bánh khoai lang tím, nhìn sang cậu ta Hứa Trừng nghiêm túc mở lời: "Cô Nguyễn, tôi thực sự... vô cùng biết ơn sự tin tưởng của cô! Dù là tài năng, kinh nghiệm hay diễn xuất, tôi đều không thể sánh bằng tiền bối, nhưng tôi cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt nhất có thể!"

 

Nghe vậy, Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn cậu ta.


Hơi thở của Hứa Trừng khựng lại: Cậu ta... nói sai gì rồi sao?


Nguyễn Linh chớp mắt: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải ám chỉ tài năng, kinh nghiệm, diễn xuất gì cả, chỉ đơn giản là thấy cậu và tiền bối có chút giống nhau thôi."


Hứa Trừng: "..."


"Đặc biệt là đôi mắt." Cô suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Con ngươi đều rất to và sáng."


Hứa Trừng có chút xấu hổ.


Cậu ta lấy lại bình tĩnh, nói: "Ờ, dù sao thì tôi vẫn sẽ cố gắng!"


Lần này, cuối cùng Nguyễn Linh cũng phản hồi trực tiếp.


Cô gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Ừ, cậu phải cố gắng thật tốt, cố gắng đừng để đầu tư của tôi đổ sông đổ bể."


Hứa Trừng: "..."


Cậu ta do dự một lúc, lấy hết can đảm hỏi câu cuối cùng: "Còn nữa... Tôi muốn hỏi cô, cô đã nhìn thấy tôi ở đâu, mà lại thấy tôi phù hợp?"


"Cái này thì..." Nguyễn Linh nhớ lại: “Là một bộ phim truyền hình, cậu đóng vai em trai của nữ chính trong đó."


......


Nguyễn Linh ăn xong đồ ngọt trên bàn, nói muốn về.


Hương vị cà phê và đồ ngọt quả thật giống như blogger nói, rất ngon. Đáng tiếc không có chuỗi cửa hàng, muốn ăn thì lần sau có cơ hội lại đến.


Hứa Trừng lập tức đứng lên, kiên trì muốn đưa cô ra khỏi công ty.


Nguyễn Linh thật sự khó từ chối, liền để cậu ta tiễn.


Vừa ra khỏi quán cà phê không bao lâu, một thiếu niên thoạt nhìn kém Hứa Trừng không nhiều tuổi, ngăn cản đường đi của hai ngườι.


“Ủa? Đây không phải là đội trưởng Trừng được hoan nghênh nhất của chúng ta sao." Người nói chuyện mặc áo sơ mi đen, trên cổ còn đeo dây xích màu bạc, có loại khí chất thiếu niên hư hỏng.


Thiếu niên nhìn Nguyễn Linh một cái, cuối cùng lại hướng ánh mắt lên gương mặt của Hứa Trừng, ánh mắt khiêu khích.


Nguyễn Linh nhìn Hứa Trừng, bình tĩnh nói: "Thì ra cậu còn là đội trưởng ở trong nhóm.”


Hứa Trừng: "... Phải.”


Hai người một hỏi một đáp, giống như hoàn toàn không để người vừa lên tiếng vào mắt.


Hứa Trừng chỉ phương hướng cho Nguyễn Linh: "Bên kia là lối ra, tôi dẫn cô qua đó.”


Nguyễn Linh gật đầu.


Rốt cuộc vẻ mặt của người vừa nói chuyện không còn kiềm chế được, hung tợn lên tiếng: "Hứa Trừng!”


Hứa Trừng rốt cục nhìn sang: "... Chuyện gì?”


Ánh mắt Nguyễn Linh qua lại giữa hai người, dời đi một bước, kẻo lại cản trở ánh mắt căm thù lẫn nhau của hai người.


Hệ thống: [Kí chủ, cô tém tém lại, sự phấn khích trong mắt cô đã sắp tràn ra rồi. ]


Nguyễn Linh hào hứng bừng bừng: “Đây chính là truyền hình trực tiếp của các thành viên nam trong giới giải trí mà!”


[?]


Nguyễn Linh: "Thì ra bọn họ lăn lộn trong giới giải trí, cũng sẽ trực tiếp gây nhau ở bên ngoài. Tôi còn tưởng để tránh bị người ngoài nhìn thấy, ít nhất sẽ đóng cửa lại rồi làm.”


[……]


Nguyễn Linh: "Này, trước tiên cho tôi biết tên kẻ chủ động gây chuyện là gì đi."


[…… Người mặc áo đen tên là Tu Tư Nhuệ, mười tám tuổi, cùng là thành viên của nhóm nhạc nam trẻ tuổi Wind-Runner gồm bốn người với Hứa Trừng. Trong nhóm, cậu ta được định vị là một thiếu niên tràn đầy năng lượng, có lượng người hâm mộ chỉ sau đội trưởng Hứa Trừng và cũng là người không phục Hứa Trừng nhất.]

 

Nguyễn Linh nói với vẻ thâm sâu "Thảo nào", rồi đứng bên cạnh tiếp tục xem kịch.


Người mặc áo đen đã mỉa mai Hứa Trừng vài câu trước.


Hứa Trừng chỉ nhàn nhạt đáp lại, thậm chí rất lịch sự.


Người mặc áo đen cuối cùng không thể chịu đựng được, liếc nhìn Nguyễn Linh: "Ơ, đội trưởng Trừng, hôm nay sao dễ nói chuyện thế? Có phải đang giả vờ trước mặt người ngoài không?"


Hứa Trừng nhìn Nguyễn Linh, ánh mắt kiên nhẫn.


Người mặc áo đen nhiều lần khiếu khích Hứa Trừng không thành, lại thấy Hứa Trừng dường như rất coi trọng ý kiến của Nguyễn Linh, bèn cười khẩy tung ra đòn chí mạng: "Hừ, hóa ra là muốn tỏ vẻ trước mặt kim chủ à. Không ngờ đội trường Trừng, bình thường trông có vẻ rất chính chuyên, lúc không có ai lại… Chậc chậc…”

 

Nguyễn Linh: "?" Kim chủ gì chứ?


Cô đang hóng hớt ngon lành, cũng không xen vào, mà thiếu niên này không biết phép tắc rồi.


Thấy ánh mắt người mặc áo đen dừng lại trên mặt mình một lúc, còn định nói gì đó.


Nguyễn Linh đứng ra, lông mày khẽ nhướng: "Tu Tư Nhuệ phải không?"


Người mặc áo đen mặt đầy kinh ngạc: "Cô biết tôi?"


"Biết chứ." Nguyễn Linh giọng điệu nhàn nhạt: "Cậu chính là Tu Tư Nhuệ năm mười sáu tuổi đánh nhau phải vào trại giáo dưỡng, mười bảy tuổi phẫu thuật thẩm mỹ đổi đầu để bám lấy kim chủ, mười tám tuổi làm tiểu tam của ông chủ nam, bị vợ cả đánh đuổi khỏi nhà nhỉ."

 

Hệ thống nghe đến ngơ ngẩn: [Đây... dữ liệu trong cơ sở dữ liệu của tôi không có những thông tin này, tôi tìm kiếm một chút——]


Nguyễn Linh: "Không cần tìm, đều do tôi bịa ra."


[?!]


Chẳng phải chỉ là tung tin đồn thôi sao, ai mà không biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận