Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường

Chương 203

Chương 203

Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả những âm thanh nhỏ nhất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, bao gồm cả tiếng nước tí tách giữa môi lưỡi và tiếng thở dồn dập.


Ban đầu, Nguyễn Linh còn đang đứng, nhưng chỉ một lúc sau, cô đã bị Diệp Cảnh Trì hôn đến mức mềm nhũn, gần như đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người anh.


Khi đi ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Linh vẫn chưa kịp thay váy ngủ, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm dày cộp.


Nhưng lực ma sát của chiếc khăn không đủ, dưới tác động của hai người, nó dần dần trượt xuống.


Khi Nguyễn Linh bị Diệp Cảnh Trì hôn đến mức tim đập thình thịch, đầu óc gần như trống rỗng thì —


Chiếc khăn tắm cuối cùng cũng không chịu nổi, rơi xuống đất.


Khi đôi môi của Nguyễn Linh vẫn còn đɑng bị người đàn ông nhẹ nhàng cắn mút, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi.


Một tiếng kêu kinh ngạc bật ra một cách thức, nhưng ngay lập tức bị nuốt chửng trong nụ hôn này, bị anh nuốt vào trong.


Nguyễn Linh vẫn chưa kịp nghĩ xem phải làm gì, tay của Diệp Cảnh Trì đã thừa cơ xông vào, cảm giác kỳ khiến cô run rẩy toàn thân.


Toàn thân là những đợt tê dại lan tỏa từ nơi bị người đàn ông chạm vào đến.


Nguyễn Linh không thể chịu đựng được, chỉ có thể cắn chặt môi, nhắm chặt mắt lại.


……


Nguyễn Linh không có chứng sạch sẽ, nhưng sau khi làm xong một số việc, cô vẫn có thói quen phải tắm rửa trước khi đi ngủ.


Vì vậy, mặc dù khi về nhà rửa mặt và tắm rửa, Nguyễn Linh vẫn chọn đi một chuyến đến phòng tắm.


Người khởi xướng nói muốn giúp cô, Nguyễn Linh không chút do dự từ chối.


Kể từ khi có người đó có ý đồ xấu với cô trong lúc cô tắm, Nguyễn Linh cảm thấy vẫn nên tự tắm thì an toàn hơn.


Hôm nay tuy buổi mới xuất phát đến công viên trò chơi, nh̵ưng toàn bộ quá trình Nguyễn Linh chơi rất vui vẻ, đi rất nhiều nơi.


Vì thế chờ đến khi cô rửa xong chuẩn bị lên giường, đã mệt mỏi không chịu nổi.


Mà Diệp Cảnh Trì vẫn tràn đầy tinh thần như trước.


Trên mặt Diệp Cảnh Trì hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng "Bây giờ ngủ chưa? Anh đi tắt đèn nhé?”


Nguyễn Linh liếc anh một cái, không khỏi lên tiếng: "Diệp Cảnh Trì.”


Diệp Cảnh Trì: "Hả?”


Hôm nay Nguyễn Linh đi được bao nhiêu, Diệp Cảnh Trì cũng cùng cô đi bấy nhiêu, chỉ nhiều chứ không ít.


Trên đường Nguyễn Linh còn mua rất nhiều thứ, bao gồm ăn uống và một số vật kỷ niệm, tất cả đều do Diệp Cảnh Trì cầm.


Nhưng giờ phút Diệp Cảnh Trì thoạt nhìn vẫn không chút mệt mỏi.


Nguyễn Linh phát ra nghi vấn từ tận lòng: "Chẳng lẽ anh, không mệt chút nào sao?”


Trong cô tràn ngập hoang mang, khóe môi hơi cong xuống, biểu cảm cực kỳ sinh độn̴g.


Diệp Cảnh Trì bật cười, hỏi ngược lại: "Em mệt chết đi được?”


Nguyễn Linh nhíu nhíu mày: "Đương nhiên. Hôm nay đi bên ngoài suốt một ngày, hơn nữa vừa rồi...... Anh còn nhất định phải làm một lần.”


Cho dù cô là nhân vật bị động chấp nhận, cũng vẫn phải tiêu hao thể lực.


Nghe vậy, khóe môi Diệp Cảnh Trì khẽ nhếch, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Nguyễn Linh, rồi vuốt ve lông mày của cô.


Ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng, làm cho người ta rất dễ dàng không tự giác sa vào trong đó.


Nhưng Nguyễn Linh vẫn miễn cưỡng duy trì một tia lý trí: "Sao anh không trả lời em?”


Đáy mắt Diệp Cảnh Trì xẹt qua ý cười, hời hợt lên tiếng: "Có lẽ là bởi vì... đối với anh mà nói, ở bên em chẳng khác nào được thư giãn.”


Nguyễn Linh chớp chớp mắt.


Giọng của Diệp Cảnh Trì trầm xuống, ý tứ rõ ràng mà bổ sung thêm: "Dù là đi chơi cùng em, hay... làm gì khác, đều rất thoải mái."


Nguyễn Linh giật mình, sau đó trừng mắt nhìn anh.


Diệp Cảnh Trì cười khẽ, lồng ngực rung động.


Sau đó, trong ánh mắt k͙hông hài lòng của Nguyễn Linh, anh hỏi: "Không phải em cũng rất thích sao?"


Nguyễn Linh: "......"


Mặc dù cô thực sự rất thích, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận lời anh nói.


Lỡ như lần sau cô mệt quá thì biết từ chối anh làm sao?


Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ nghiêm túc: "Anh đi ngủ đi! Không phải anh nói đi tắt đèn à, sao còn chưa đi?"


Ánh mắt Diệp Cảnh Trì tràn đầy ý cười: "Đi bây giờ."


Nói xong lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, sau đó mới đứng dậy đi tắt đèn.


Thời gian trôi qua nhanh chóng, sau khi khai giảng, Diệp Hủ đã lên lớp 11.


Do cần phân biệt hai hướng du học và thi đại học, cả lớp đã được phân lớp lại.


Nguyễn Linh biết được từ hệ thống rằng Diệp Hủ và nữ chính thật sự đã được phân vào cùng một lớp.


Cuối cùng cô cũng nhớ ra, hỏi hệ thống xem nữ chính trong truyện này tên gì.


Tên của nữ chính là Thẩm Anh, tính cách hoạt bát, vui vẻ, là kiểu “mặt trời nhỏ" điển hình.


Nhưng kỳ lạ thay, mối quan hệ tốt đẹp giữa Diệp Hủ và Thẩm Anh không giống như trong cốt truyện gốc, dù vào học vẫn không có đột phá.


Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng không quan tâm quá nhiều đến điều này.


Với việc danh tiếng của studio ngày càng tốt, hiện tại Nguyễn Linh hầu như có thể nhận đủ đơn hàng trong mỗi tuần, thỉnh thoảng còn có tình trạng không thể sắp xếp đủ thời gian.


Dù có sự giúp đỡ của Phương Tiểu Dĩnh, Nguyễn Linh vẫn có xu hướng bận rộn.


Ngoài ra, Trung thu sắp đến, Nguyễn Linh muốn thiết kế một chủ đề chụp ảnh Hán phục mới, điều này cũng đòi hỏi cô phải dành rất nhiều thời gian và công sức.


Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Linh bèn đăng thông báo tuyển dụng trên phần mềm tuyển dụng, dự định nhân cơ hội này để mở rộng quy mô của studio.


Nếu thuận lợi, cô còn dự định trong tương lai sẽ thuê một studio lớn hơn.


Tuy nhiên, căn hộ hiện tại tạm thời cũng còn đủ dùng, việc này có thể từ từ tiến hành từng bước một.


Còn việc Nguyễn Linh muốn mở cửa hàng quần áo trực tuyến cũng đang diễn ra theo kế hoạch, xưởng đang sản xuất theo đúng kế hoạch, dự kiến sẽ xuất xưởng sau nửa tháng.


Nguyễn Linh đã đăng ký cửa hàng và tìm người mẫu chụp ảnh sản phẩm, dự kiến tuần này sẽ bắt đầu quảng bá trên các nền tảng mạng xã hội lớn.


Một ngày nọ, sau khi bận rộn công việc của mình xong, Nguyễn Linh phát hệ thống dường như đã lâu không đề cập đến tiến độ cốt truyện, cũng đã lâu không giao nhiệm vụ cho mình.


Nguyễn Linh và hệ thống trò chuyện phiếm: "Hệ thống, trong cốt truyện gốc, nữ chính là người như thế nào?"


Hệ thống đọc một đoạn thiết lập trong cơ sở dữ liệu: [Thẩm Anh là con một trong gia đình. Gia đình cô ấy rất hạnh phúc, cha mẹ yêu thương nhau, từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay yêu thương, đối với mọi người và mọi thứ xung quanh đều tràn đầy nhiệt huyết.]


Nguyễn Linh suy nghĩ: "Tôi hiểu rồi, nên là sự ấm áp trên người Thẩm Anh đã chữa cho Diệp Hủ, từ đó mở ra cánh cửa trái tim của Diệp Hủ?"


[Đúng vậy. Do từ nhỏ ít được trải nghiệm sự ấm áp từ gia đình, nên sâu thẳm trong tâm hồn Diệp Hủ thực ra luôn thiếu thốn tình yêu. Thẩm Anh hoạt bát đáng yêu vừa vặn lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu, mà trong một lần được mời đến nhà Thẩm Anh làm khách, bầu không khí gia đình ở nhà Thẩm Anh càng khiến Diệp Hủ bị ảnh hưởng sâu sắc hơn.]


Nguyễn Linh chống cằm: "Vậy sao cậu không giao cho tôi một số nhiệm vụ chính tuyến nào đó, để người mẹ kế độc ác này, thúc đẩy tiến trình của hai người họ?"


Hệ thống nhiên: [Cô vẫn là ký chủ mà tôi biết sao? Sao lại đột nhiên muốn làm nhiệm vụ?]


Nguyễn Linh nhẹ nhàng lên tiếng: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra, hình như cậu đã lâu không giao nhiệm vụ cho tôi rồi."


Hệ thống khẽ nói: [Cô biết tại sao không?]


Nguyễn Linh: "Tại sao?"


[Trong giai đoạn này của cốt truyện gốc, nguyên chủ chỉ chủ yếu bận rộn với hai việc: Thứ nhất, dưới sự thúc đẩy của Lâm Mỹ Nga và Nguyễn Minh Vĩ, nguyên chủ cố gắng kiếm lợi cho gia đình Nguyễn từ phía Diệp Cảnh Trì. Thứ hai, trong quá trình phát triển tình cảm giữa Diệp Hủ và nữ chính, nguyên chủ cũng gây trở ngại giữa hai người.]

 

Nguyễn Linh "ồ" một tiếng, có chút kỳ lạ: "Tại sao tôi lại gây trở ngại? Dù Diệp Hủ và nữ chính có yêu nhau cũng không ảnh hưởng gì đến lợi ích của tôi đâu?"


[Trong nguyên tác, nguyên chủ đã nhiều lần cố gắng lấy lòng Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ, nhưng đều không thành công. Vì vậy, khi thấy nữ chính dễ dàng nhận được thiện cảm của Diệp Hủ, lòng ghen tị của nguyên chủ đã bị kích động.]


Nguyễn Linh: "..."


Hệ thống: [Nói chung, hiện tại bên gia đình Nguyễn đã rối loạn, Lâm Mỹ Nga tự lo thân mình nên không rảnh, không có thời gian quản cô. Mà tuyến tình cảm giữa Diệp Hủ và Thẩm Anh lại đình trệ, do đó tất cả các nhiệm vụ chính tuyến trong kế hoạch đều không thể phát hành như bình thường.]


Nghe vậy, Nguyễn Linh ngồi thẳng người lên với vẻ thích thú: "Ồ? Sao lại rối loạn vậy?"


[?]


Đây có phải là trọng tâm sao? Trọng tâm không phải là nhiệm vụ chính tuyến không thể phát hành ư?
Chương 204

Nguyễn Linh hào hứng thúc giục: "Mau nói đi, sao cậu không nói sớm cho tôi biết? Cũng tại tôi gần đây quá bận, cứ quên hỏi cậu suốt."


[...Nguyễn Minh Vĩ sau khi nhận được tin nhắn nặc danh, đã bí mật lấy tóc của Nguyễn Hạo Sâm đi xét nghiệm huyết thống tại cơ sở xét nghiệm ADN. Hiện tại kết quả đã ra, Nguyễn Hạo Sâm quả thực không phải là con ruột của ông ấy.]


Đôi mắt của Nguyễn Linh sáng lên: "Tôi biết ngay mà, thế tiếp theo thì sao?"


[Lúc đầu Lâm Mỹ Nga vẫn muốn cãi lại, nhưng bằng chứng rõ ràng, thực sự không có cách nào không thừa nhậ̵n. Vì vậy, Lâm Mỹ Nga chỉ có thể đánh bài tình cảm, thuyết phục Nguyễn Minh Vĩ rằng dù không có huyết thống, nhưng tình cảm nhiều năm qua cũng không phải là giả. Hơn nữa, bản thân Nguyễn Hạo Sâm cũng thực sự không biết về chuyện này.]


Nguyễn Linh "à" một tiếng, vẻ mặt thất vọng: "Vậy Nguyễn Minh Vĩ sẽ không tha thứ cho bà ta đấy chứ?"


[Không. Nguyễn Minh Vĩ vì luôn muốn có một đứa con trai nên mới kết hôn với Lâm Mỹ Nga. Giờ biết được Nguyễn Hạo Sâm thực sự không phải con ruột của mình, Nguyễn Minh Vĩ cũng phát điên rồi, hiện đang định đuổi Lâm Mỹ Nga ra khỏi nhà.]


Nguyễn Linh: "Vậy phản ứng của Lâm Mỹ Nga thì sao?"


[Lâm Mỹ Nga thực ra cũng sớm đã không muốn ở cùng với Nguyễn Minh Vĩ nữa, nhưng bà ta không có vốn liếng để an cư lạc nghiệp, vì vậy đang suy tính xem làm thế nào để trước khi ly hôn có thể moi được một khoản tiền cuối cùng từ Nguyễn Minh Vĩ. Mà Nguyễn Minh Vĩ lại muốn Lâm Mỹ Nga ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, nên hai người hiện đang đang giằng co với nhau.]


Ăn dưa chán chê, Nguyễn Linh cuối cùng cũng hài lòng gật đầu: "Được đấy được đấy. Sau này nếu bên nhà họ Nguyễn có chuyện gì thú vị thì nhớ báo cho tôi kịp thời, đừng đợi tôi hỏi mới nói."


[...]


Hệ thống bi thương: [Tôi là trí tuệ nhân tạo cao cấp! Không phải trợ lý ăn dưa!]


...


Khi Diệp Hủ tan học trở về, cậu nhìn thấy hai mắt Nguyễn Linh sáng lấp lánh, không biết vì sao lại phấn khích.


Lúc này cậu về nhà không có cố đi nhẹ nói khẽ, nhưng Nguyễn Linh lại không hề chào cậu.


Diệp Hủ lặng lẽ đi qua phòng khách, do dự một lúc cuối cùng không nhịn được, đứng ở chỗ đó ho khan một tiếng.


Nguyễn Linh cuối cùng cũng quay đầu lại: "Diệp Hủ? Sao con về sớm thế?"


Diệp Hủ: "...Con tan học rồi."


Nguyễn Linh nhìn đồng hồ: "Mới năm giờ, trường mấy đứa tan học sớm thế à?"


Cô nhớ hồi cô học cấp ba thì thường tan học lúc năm rưỡi, về nhà thì đã sáu giờ.


Diệp Hủ: "......"


Nguyễn Linh không hiểu: "Hửm?"


Ánh mắt Diệp Hủ có chút u oán: "Đã khai giảng nửa tháng rồi, ngày nào con cũng về nhà tầm giờ này."


Mí mắt của Nguyễn Linh hơi giật: "Vậy à?"


Diệp Hủ cúi đầu: "Ừ, chỉ là khi con về thì mẹ không ở trên lầu, hoặc là không có ở nhà."


Nguyễn Linh chớp mắt.


Hơn nửa tháng nay, cô đang bận rộn với việc mở rộng quy mô của studio, nên thường xuyên bận rộn cả ngày, thực sự không chú ý đến thời gian Diệp Hủ tan học.


Diệp Hủ mím môi: kỳ trước... Khi con tan học về nhà, mẹ còn hỏi con ở trường có xảy ra chuyện gì không."


Nguyễn Linh: "..."


Lúc đó, cô là vì nhiệm vụ của hệ thống mới hỏi.


Cô còn nhớ lúc đó Diệp Hủ bị cô gọi lại trông rất không tình nguyện, suýt nữa thì trực tiếp bảo cô đừng xen vào chuyện của cậu rồi bỏ đi.


Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ mấy giây, cong cong khoé miệng: "Bây giờ... Con muốn mẹ hỏi chuyện con sao?"


Diệp Hủ lập tức có chút mất tự nhiên: "Con không nói vậy."


Đợi một lúc, giọng cậu lại nhỏ hơn một chút: "Con chỉ là... đột nhiên nhớ ra thôi."


Nguyễn Linh không khỏi bật cười.


Diệp Hủ đứng đó mấy giây, đột nhiên trầm giọng nói: "Vậy con về phòng viết bài tập trước nhé..."


Nguyễn Linh: "Đợi một chút."


Diệp Hủ thực ra cũng chưa có đi, nghe vậy lập tức nhìn về phía Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh mỉm cười: "Gần đây ở trường có xảy ra chuyện gì không? Kể cho mẹ nghe đi."


Nói xong, nụ cười trên môi Diệp Hủ nhất thời nhếch lên vài phần, sau đó lại nhanh chóng đè xuống.


Cậu thiếu niên từ từ đi đến bên cạnh Nguyễn Linh, tránh né ánh mắt của cô: "Thực ra cũng chẳng có gì to tát..."


Nguyễn Linh vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh: "Ngồi xuống nói chuyện trước đi."


Diệp Hủ nhìn cô, ngoan ngoãn ngồi xuống.


Cậu nói: "Mặc dù không có gì to tát... nhưng sắp đến Quốc khánh rồi, trường có tổ chức ngày hội, phụ huynh cũng có thể tham gia."


Diệp Hủ hơi do dự: "Mẹ gần đây... có bận lắm không?"


Nguyễn Linh nhướng mày: "Con đang mời mẹ à?"


Diệp Hủ nhẹ nhàng mím môi: "...Cũng xem là vậy."


Nguyễn Linh cười: "Cụ thể là khi


Ánh mắt Hủ hơi lay động: "Thứ sáu trước Quốc khánh."


Nguyễn Linh gật đầu: "Được, vậy mẹ sẽ sắp xếp thời gian vào ngày đó."


Biểu cảm của Diệp Hủ rõ ràng tươi sáng hẳn lên, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi, che giấu khóe môi đang nhếch lên của mình.


Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Những năm trước hoạt động này, là bố con đi à?"


Diệp do dự một chút: "Hoạt động này không bắt buộc phải tham gia, nên mấy năm trước... con đều không nói với bố."


Nguyễn Linh: "Vậy lần này con đã nói với bố chưa?"


Ánh mắt Diệp Hủ lóe sáng: "Vì đến lúc đó phải đi xem biểu diễn ở hội trường, chỗ ngồi có hạn, nên theo lý thì mỗi gia đình chỉ có thể có một phụ huynh tham dự."


Nguyễn Linh cười khẽ hỏi: "Vậy con lại mời mẹ, mà không mời bố?"


Diệp Hủ: "...Con nghĩ loại hoạt độn̴g này, mẹ sẽ quan tâm hơn bố."


Nguyễn nhướng mày, kéo dài một tiếng "Ồ".


Diệp Hủ nhìn sang.


Nguyễn Linh chậm rãi nói: "Mẹ còn tưởng, vì con muốn mời mẹ hơn chứ."


Diệp Hủ: "......"


Tai cậu thiếu niên hơi đỏ lên: "Mẹ muốn nghĩ thế thì cũng được."


Nguyễn Linh cuối cùng không nhịn được nữa mà cười lớn lên, trong biểu cảm gần như tức giận của Diệp Hủ, cô nói: "Diệp Hủ, con thật là đáng yêu quá đi!"


Ngày hội diễn ra vào chiều tối thứ sáu, buổi sáng vẫn học bình thường.


Tuy nhiên, sắp đến nghỉ, buổi chiều và buổi tối lại có hoạt động, nên hầu hết mọi người từ học đầu tiên của buổi sáng đã bắt đầu mất tập trung, không muốn nghe giảng.


Đối với người lớn, một ngày hội như thế không có gì đáng kể.


Nhưng đối với những học sinh trung học chỉ biết học hành suốt ngày, có một dịp đặc biệt như thế này, ai háo hức.


Sau khi phân lớp mới, Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược được phân vào cùng một lớp, lớp này toàn là những học sinh chuẩn bị du học.


Còn Diệp Hủ chọn thi đại học trong nước, nên không ở cùng lớp với họ.


Tuy nhiên, Trần Tùng Dương vẫn nhớ đến "Hủ ca" của mình, thỉnh thoảng có việc gì lại đến lớp Diệp Hủ chơi.


Sau vài lần, Trần Tùng Dương kinh ngạc phát hiện ra Diệp Hủ và các bạn ở lớp mới lại rất hòa thuận với nhau.


Có vài lần Trần Tùng Dương đến chơi trong giờ giải lao, phát hiện Diệp Hủ còn đang giảng bài cho các bạn cùng lớp.


Nếu trong quá khứ, Diệp Hủ gần như tỏa ra khí chất của "người ngoài cuộc", ngoài Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược ra thì không ai dám nói chuyện với cậu, chứ đừng nói đến việc hỏi bài Diệp Hủ.


Trần Tùng Dương suy nghĩ mãi, cảm thấy có lẽ là từ khi Nguyễn Linh xuất hiện, khí chất của Diệp Hủ đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều.


Ngoài ra, Trần Tùng Dương còn phát hiện ra một điều nữa.


Bạn cùng bàn của Diệp Hủ, một cô gái mắt to tròn xoe, dường như rất quan tâm đến Diệp Hủ.


Vì vậy, trong giờ giải lao hôm nay, Trần Tùng Dương không thể kìm nén được nữa mà hỏi cậu: "Hủ ca, lớp các cậu... có phải có một cô gái quan tâm đến cậu không?"


Diệp Hủ nhìn Tùng Dương một cái: nói ai?"


Trần Tùng Dương: "Là bạn cùng bàn của cậu ấy, Thẩm Anh."


Cậu ấy có mối quan hệ tốt với mọi người, chỉ cần hỏi qua một chút là đã biết tên bạn cùng bàn của Diệp Hủ.


Diệp Hủ không có biểu cảm gì: "Chúng tôi không


Trần Tùng Dương không tin: "Nhưng lần trước tôi đến tìm cậu, cậu không có ở đó, cô gái ấy còn kéo lấy tôi để hỏi về cậu mà.”


Diệp Hủ trông không mấy quan tâm, lạnh nhạt nói một tiếng "ừ".


Trần Tùng Dương tiếp tục nói: "Cô ấy hình như nghe người khác nói, cậu với gia đình không mấy hòa thuận, hỏi tôi có phải là thật không."


Diệp Hủ cuối cùng cũng có phản ứng: "Cậu nói gì với cô ấy?"


Trần Tùng Dương khẽ run rẩy trong lòng: "Tôi lập tức phủ nhận ngay!"


Diệp Hủ nhìn Trần Tùng Dương, tựa như đang xác nhận cậu ấy có nói dối hay không.


Trần Tùng Dương vội vàng khẳng định lại: "Thật đấy! Hơn nữa vốn dĩ cũng là thế mà, không phải quan hệ giữa cậu và mẹ cậu rất tốt sao, cũng không biết cô nàng Thẩm Anh nghe tin đồn từ đâu, tôi đã bảo cô ấy đừng có lo chuyện bao đồng nữa rồi!"


Biểu cảm của Diệp Hủ dịu xuống một chút: "Ừ."


Trần Tùng Dương quay đầu lại, thầm nghĩ hình như Hủ ca đối với cô nàng Thẩm Anh không có hứng thú gì đặc biệt.


Cậu ấy chuyển sang đề tài khác: "Nhưng mà... dạo gần đây trong trường hình như đang truyền tai nhau về chuyện nhà cậu, không biết có phải là ai đang cố tình gây chuyện hay không. Hủ ca, cậu nói xem, cậu có muốn làm rõ không?"


Lông mày của Diệp Hủ khẽ nhíu lại.
Chương 205

Một lúc sau, cậu thiếu niên lên tiếng: "Không cần, không cần giải thích những chuyện này với người khác."


Trần Tùng Dương thấy Diệp Hủ không muốn nói nhiều, liền chuyển sang đề tài khác: "À đúng rồi, hoạt động chiều nay, cô Nguyễn sẽ đến tham gia chứ?"


Diệp Hủ gật đầu.


Trần Tùng Dương mỉm cười: "Vậy quá tốt rồi! Tôi cũng lâu rồi không gặp cô Nguyễn, Tô Quân Nhược cũng nói là nhớ cô Nguyễn suốt. Vậy cô Nguyễn khi nào tới vậy?"


Biểu cảm của Diệp Hủ vô thức trở nên dịu dàng hơn: "Chắc là một lát nữa sẽ đến."


...


Chiều hai giờ ba mươi phút, Nguyễn Linh nhờ tài xế đưa mình đến cổng trường trung học Tú Lễ.


Trong thời gian mở cửa, khuôn viên trường rất nhộn nhịp, người qua lại tấp nập.


Vì vậy, mặc dù có đặc quyền của nhà trường, nhưng vì an toàn, Nguyễn Linh vẫn chỉ để tài xế đưa xe đến cổng trường.


Nguyễn Linh xuống xe tại cổng trường, định gửi tin nhắn cho Diệp Hủ báo rằng mình đã đến.


Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Diệp Hủ đứng ở cổng trường trước rồi.


Hầu hết các học sinh trong trường đều biết Diệp Hủ, cũng biết từ cấp hai, bố mẹ Diệp Hủ đã không tham gia những hoạt động như thế này.


Lần này thấy Diệp Hủ đột nhiên đứng ở cổng trường chờ, nhiều người tuy không dám lên tiếng hỏi, nhưng đều âm thầm đứng bên cạnh nhìn trộm.


Có người còn lén lút chụp ảnh, gửi tin nhắn cho bạn bè để bàn tán, đoán xem người mà Diệp Hủ đang chờ là ai.


Cho đến khi mọi người thấy Diệp Hủ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đẹp, liền lập tức đi tới đón.


Diệp Hủ đưa cho Nguyễn Linh một chai nước cam: "Con vừa mua cho mẹ đây, mẹ còn muốn ăn gì nữa thì cứ nói với con."


Nguyễn Linh cười: "Mẹ ăn no rồi mới đến, nên tạm thời không cần. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi phải không?"


Diệp Hủ: "Ừ, ba giờ bắt đầu chính thức. Bây giờ chúng ta đi vào hội trường nhé?"


Nguyễn Linh gật đầu: "Được rồi."


Trong lúc nói chuyện với Diệp Hủ, Nguyễn Linh nhận thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn sang, còn có nhiều người đang âm thầm lắng nghe động tĩnh ở đây.


Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng không quá bận tâm, bị nhìn thêm mấy cái cũng không mất đi miếng thịt nào, cứ coi như thỏa mãn trí tò mò của mấy đứa trẻ vậy.


Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, ra hiệu là có thể dẫn cô đi rồi.


Diệp Hủ đột nhiên hơi căng thẳng, mím chặt môi.


Nguyễn Linh hơi nhướng mày: Chẳng lẽ còn có chuyện gì muốn nói với mẹ à?”


Diệp Hủ bất ngờ lên tiếng: "Vậy chúng ta đi thôi, mẹ."


Nguyễn Linh: "......"

 


Ngạc nhiên trong giây lát, rồi Nguyễn Linh đoán được lý do tại sao Diệp Hủ đột nhiên gọi mình như vậy.


Chẳng qua lần trước khi đến trường vào kỳ nghỉ, không phải Diệp Hủ đã nói với cô là cậu không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì sao?


Cô nhìn Diệp Hủ đầy ẩn ý.


Diệp Hủ chỉ nhìn cô chớp mắt một cái, rồi nhanh chóng quay đi.


Cậu nói với giọng điệu bình “Sân khấu không xa, sắp đến rồi.”


Như thể chữ “mẹ” vừa thốt lên không phải từ miệng cậu.


Tuy nhiên, rõ ràng Diệp Hủ có chút cứng nhắc, mà tầm mắt của cậu vẫn luôn quan sát phản ứng của Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh mím môi cười: “Ừ.”


Diệp Hủ mớᎥ như thở phào nhẹ nhõm, đưa cô đến sân khấu.


Trên đường đi, vẫn có nhiều ánh mắt tò mò nhìn hai người.


Tiếng “mẹ” của Diệp Hủ không lớn không nhỏ, chỉ có một số người ở gần mới nghe thấy.


Tuy học sinh trường trung học Tú Lễ nói chung không có nhiều áp lực học tập, người như Diệp Hủ, rõ ràng có thể để gia đình dọn đường, nhưng lại chọn tự mình cố gắng thi đại học, là phần thiểu số.


Đồng thời, khả năng buôn chuyện của mọi người chắc chắn phải ở hạng nhất.


Ngay sau đó, tin tức đã lan truyền trên diễn đàn của trường và các nhóm nhỏ -


Mẹ của Diệp Hủ cũng đến tham gia hoạt động ngày hội mở cửa, mà mối quan hệ giữa Diệp Hủ và mẹ kế trẻ đẹp này dường như rất tốt.


Không chỉ đích thân đến đón, còn mang theo nước cam, trên đường đến sân khấu cũng sánh vai trò chuyện vui vẻ.


Có người rảnh rỗi còn chụp lén ảnh hai người đứng chung khung hình từ xa, ảnh này cũng nhanh chóng được lan truyền trong nhóm.


[Ôi trời, mẹ của Hủ xinh đẹp quá! Mà trông còn trẻ nữa?]


[Chẳng trách Diệp Hủ lại đẹp trai như vậy, hóa ra là thừa hưởng nhan sắc của mẹ!]


[Lầu trên làm tôi buồn cười quá, này không phải mẹ ruột Diệp Hủ đâu! Tôi nghe nói bố Diệp Hủ mớᎥ cưới về được mấy tháng thôi.]


[Haha ha tha thứ cho bạn ấy đi, chắc là học sinh lớp 6 hay lớp 10 mới vào trường năm nay đấy.]


[Sao tôi cứ thấy mẹ của Diệp Hủ trông có vẻ quen quen nhỉ? Các cậu có cảm giác như vậy không?]


[Tôi cũng thấy đấy!! Cứ như đã từng thấy ảnh của cậu ấy ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra là ở đâu!]


……


Đến hội trường, Trần Tùng Dương gửi tin nhắn hỏi Nguyễn Linh và Diệp Hủ ngồi ở đâu.


Chẳng mấy chốc, Trần Tùng Dương, Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt lần lượt đến chào hỏi Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh nghe nói mẹ của Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược cũng đến, còn mẹ của Kiều Nguyệt thì không thể đến.


Đúng ba giờ, bắt đầu buổi lễ.


Lúc đầu là lãnh đạo nhà trường phát biểu, chẳng qua cũng chỉ là những lời nói cũ rích, Nguyễn Linh nghe thấy có chút buồn ċһáṅ.


Vì vậy, Nguyễn Linh bắt đầu thì thầm trò với Diệp Hủ: “Năm ngoái bài phát biểu này thường kéo dài bao lâu vậy?”


Diệp Hủ cũng trả lời cô một cách nhỏ nhẹ: “Khoảng năm phút.”


Nguyễn Linh “ồ” một tiếng.


Diệp Hủ: “Con có thấy buồn chán không?”


Nguyễn Linh thành thật nói: “Có một chút.”


Diệp Hủ: “Phía sau sẽ có vài tiết mục mà chắc mẹ sẽ quan tâm, có một tiết mục múa nghe nói rất hay, còn có …”


Cậu thiếu niên nhắc đến một vài tiết mục, khiến Nguyễn Linh tò mò: “Con biết được từ đâu vậy? Trường có cho mọi người biết danh sách biểu diễn sao?”


Diệp Hủ cụp mắt xuống: “Tùng Dương theo Tô Quân Nhược đến tham gia tổng duyệt, sau đó cậu ấy kể cho con nghe.”


Nguyễn Linh đột nhiên hỏi: “Vậy con thì sao? Sao không có ai đề cử con biểu diễn tiết mục vậy?”


Diệp Hủ cũng là một nhân vật nổi ở trường, từ lúc họ từ cổng trường đi vào, đã có thể thấy được tỉ lệ quay đầu của mọi người.


Diệp Hủ nhỏ giọng nói: “Đã có người mời, nhưng con từ chối rồi.”


Cậu do dự một lúc, rồi giải thích thêm: “Lúc đó… con còn chưa biết mẹ sẽ đến xem.”


Do đây là hoạt động diễn ra hàng năm,nên trường bắt đầu chốt chương trình từ rất lâu trước đó.


Nguyễn Linh nhướng mày: “Ý con là, nếu biết trước thì con sẽ đăng ký biểu diễn?”


Diệp Hủ: “……”


Nguyễn Linh khẽ cong khóe môi: “Vậy xem ra năm thì mẹ có thể mong đợi được rồi.”


Diệp Hủ mất tự nhiên nói: “…Tiết mục đầu tiên bắt đầu rồi.”


Nguyễn Linh phát hiện ra, học sinh của trường Tú Lễ đều rất có năng khiếu.


Có lẽ cũng vì những gia đình giàu có sẽ dành nhiều thời gian và công sức để nuôi dưỡng sở thích của con cái hơn.


Nguyễn Linh không giỏi về nghệ thuật, nhưng cũng có thể nhìn ra được trình độ biểu diễn ca múa trên sân khấu đều rất cao.


Có một cô bé biểu diễn múa đơn, nhìn qua cứ như đang xem một buổi biểu diễn múa chuyên nghiệp vậy, khiến Nguyễn Linh không khỏi trầm trồ.


Điều khiến Nguyễn Linh ngạc nhiên hơn nữa là một tiết mục hài kịch, phong thái và nhịp độ của người biểu diễn rất xuất sắc, khiến Nguyễn Linh cười không ngừng trong suốt tiết mục.


Tô Quân Nhược cũng lên sân khấu biểu diễn, mặc váy công chúa chơi một bản nhạc piano.


Cuối bài hát, Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: “Phía sau còn có người nào mẹ quen biểu diễn nữa không? Tùng Dương và Kiều Nguyệt có tiết mục gì không?”


Diệp Hủ do dự một giây: “…Chắc là không.”


Nguyễn Linh có chút tiếc nuối "À" một tiếng.


Cô chỉ thuận miệng hỏi, rất nhanh đã thưởng thức tiểu phẩm kế tiếp.


Nhưng khi người dẫn chương trình giới thiệu, Nguyễn Linh lại nghe được một cái tên có chút quen thuộc.


“Tiết mục tiếp theo, mọi người chắc chắn cũng mong đợi rất lâu rồi! Chắc hẳn mọi người đều biết đến nhóm Wind Runner rồi chứ...”


Theo giọng nói của người dẫn chương trình, thính phòng bên trong bỗng phát ra tiếng hoan hô thật lớn, nghe được giọng nói hưng phấn của rất nhiều người.


Nguyễn Linh nhíu mày, cảm thấy tên nhóm mà người dẫn chương trình nói có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là đã nghe qua ở đâu.


Không đợi cô hỏi, người dẫn chương trình đã báo tên ngườι biểu diễn: "Do bạn học Hứa Trừng mang đến ca khúc – Em theo đuổi ánh sáng!"


Nguyễn Linh bừng tỉnh.


Tên nhóm này, không phải là nhóm nhạc nam của Hứa Trừng đó sao?

 
Chương 206

Chẳng qua gần đây Hứa Trừng đổi nghề làm diễn viên, vẫn luôn quay phim ở đoàn làm phim, Nguyễn Linh thiếu chút nữa đã quên mất lúc đầu Hứa Trừng ra mắt với tư cách là thành viên nhóm nhạc nam.


Cách nghi thức khởi quay của đoàn làm phim đã qua hơn hai tháng, công tác quay phim cũng tiến hành gần xong.


Sau lần đoàn làm phim chọn diễn viên ở trường, Nguyễn Linh không tự mình đi qua đoàn làm phim nữa, chỉ định kỳ nhận được báo cáo từ bên trợ lý Bùi.


Nghe nói tháng sau đoàn làm phim có thể hoàn thành toàn bộ việc quay phim, tiến vào giai đoạn hậu kỳ chế tác.


Nhà sản xuất và đạo diễn còn nhiệt tình mời Nguyễn Linh, hỏi cô có muốn tham gia nghi thức đóng máy hay không.


Nguyễn Linh không xác định khi đó mình có thời gian hay không, cho nên chỉ trả lời có rảnh thì sẽ tham gia.


Đối với Nguyễn Linh mà nói, Hứa Trừng so với các diễn viên và nhân viên công tác khác trong đoàn phim, cũng chỉ quen thuộc hơn một chút.


Lần trước sau khi gặp mặt, hai người cũng không có liên lạc nữa.


Bởi vậy lần này tới trường học, Nguyễn Linh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện có thể gặp lại Hứa Trừng hay không.


Nhưng cô quên thì không nói, chẳng lẽ Diệp Hủ cũng đã quên sao?


Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ đầy suy tư, phát hiện tư thế ngồi của cậu có chút cứng nhắc.


Thấy nhìn sang, ánh mắt Hủ lảng tránh: “... Con quên mất chuyện mẹ cũng quen cậu ta.”


Nguyễn Linh: “...”


Cô lại xác nhận một lần nữa, Diệp Hủ quả thật không biết nói dối.


Đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh được nghe Hứa Trừng hát.


Sau khi nghe xong, Nguyễn Linh có phần hiểu được tại sao Hứa Trừng khi ra mắt lại là ca sĩ chính của một nhóm nhạc nam.


Giọng của Hứa Trừng là giọng thiếu niên điển hình, trong trẻo dễ nghe, nhưng lại không thiếu cảm giác tự sự.


Phản ứng của khán giả dưới sân khấu cũng rất mạnh mẽ, có thể thấy trường học có rất nhiều fan của Hứa Trừng.


“Aaa tôi chờ nửa ngày rồi, cuối cùng cũng đến tiết mục của Hứa Trừng!”


“Từ khi chuyển sang làm diễn viên, Hứa Trừng đã lâu không hát rồi nhỉ? Lần trước cậu ấy hát công khai hình như là sáu tháng trước rồi!”


“Vừa đẹp trai lại hát hay, Hứa Trừng đúng là quá hoàn hảo! Chẳng biết ai lại may mắn được học cùng lớp với cậu ấy!”


“Nghe nói gần đây Hứa Trừng đang đóng phim, sau khi khai giảng thì luôn xin nghỉ, đều không đến trường học nhiều.”


“Cũng thật đáng ghen tị, dù chỉ được gặp Hứa Trừng một tháng một lần thì tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi hu hu!”


Bài hát của Hứa Trừng rất hay, kết hợp với cách hát tự sự của cậu ta, rất dễ khiến người ta đắm chìm vào trong đó.


Điều khó hơn nữa là ngoài kỹ thuật, cảm xúc khi hát của Hứa Trừng cũng rất phú.


Nguyễn Linh không biết cậu ta đang nghĩ gì khi hát, nhưng vẫn bị cậu ta cảm hóa.


Cô nghe rất nghiêm túc, trong lúc nghỉ giải lao còn than thở với Diệp Hủ: “Mẹ cảm thấy Hứa Trừng bỏ hát, chuyển sang làm diễn viên có hơi đáng tiếc.”


Diệp Hủ im lặng nhìn Nguyễn Linh một cái.


Nguyễn Linh: "Sao vậy?"


Diệp Hủ buồn bã nói: "Không phải là mẹ tìm cậu ta đi đóng phim sao?"


Nguyễn Linh mỉm cười: "Mẹ chỉ giới thiệu cậu ta cho đạo diễn, còn việc chọn ai đóng vai chính thì không phải do mẹ quyết định."


Diệp Hủ k͙hông nói gì nữa.


Nguyễn Linh: "Với lại mẹ biết Hứa Trừng cũng là do con cho mẹ xem bộ phim truyền hình của cậu ta đấy. Nói thế nào thì Hứa Trừng được đóng vai chính cũng là nhờ con."


Diệp Hủ có vẻ vui vẻ hơn một chút.


Nguyễn Linh nhịn cười nói thêm: "Nhưng nói thật, Hứa Trừng hát rất hay đấy chứ! Con không thấy sao?"


Diệp Hủ: "..."


Cậu thiếu niên quay đầu, không để ý tới cô.


Bài hát kết thúc, dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay như sấm.


Nguyễn Linh cũng vỗ tay, tiện thể liếc nhìn Diệp Hủ một cái.


Diệp Hủ cũng vỗ tay theo, nhưng động tác có vẻ hơi lơ đãng, vỗ giống như cho có.


Nguyễn Linh càng muốn cười.


Nói cậu hào phóng thì mấy cái vỗ tay này nhìn không hề hào phóng chút nào, còn nói cậu nhỏ nhen thì cậu vẫn vỗ tay cho Hứa Trừng mà.


Là ngôi sao duy nhất trong trường, sau khi Hứa Trừng hát xong, được MC giữ lại trên sân khấu.


"Bạn học Hứa xin hãy ở lại một chút, chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi bạn."


Đây là phần đã được dàn dựng trước, Hứa Trừng gật đầu.


MC hỏi: "Xin hỏi bạn học Hứa Trừng, Wind-Runner có rất nhiều ca khúc hay, lần này tại sao bạn lại chọn ca khúc này?"


Giọng Hứa Trừng trầm tĩnh: "Bài hát này miêu tả quá trình một người theo đuổi ước mơ, em nghĩ các bạn dưới sân khấu chắc chắn cũng có ước mơ của riêng mình. Em hy vọng bài hát này có thể khích lệ mọi người, trên con đường theo đuổi ước mơ vĩnh viễn không từ bỏ, vì tương lai tốt đẹp mà cố gắng.”

 

Câu hỏi này đã cho Hứa Trừng xem trước, nên Hứa Trừng cũng đã chuẩn bị sẵn đáp án.


MC gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy ước mơ của bạn Hứa Trừng là gì?”


Hứa Trừng mỉm cười: "Em cũng giống như mọi người, ước mơ hiện tại là hy vọng có thể thông qua sự cố gắng của mình, tiến vào trường học lý tưởng của mình.”


Dừng một chút, cậu ta lại có chút do dự nói: "Còn có…”


MC có chút kinh ngạc nhìn Hứa Trừng.


Lúc trước đã tập dợt ở bên trong, câu hỏi này đến đây là kết thúc.


Nhưng thấy Hứa Trừng còn có lời muốn nói, MC vẫn duy trì nụ cười chờ cậu ta nói xong.


Hứa Trừng chậm rãi lên tiếng: "Khoảng thời gian trước, em gặp một số trắc trở trong sự nghiệp, từng rất muốn từ bỏ. Nhưng sau đó em gặp được một người rất quan trọng trong cuộc đời, là cô ấy cho em lý do để tiếp tục kiên trì.”


Cậu ta trịnh trọng nói: "Cho nên em cũng muốn tặng bài hát này cho cô ấy, để tỏ lòng biết ơn. Em muốn nói với cô ấy, em nhất định sẽ tiếp tục kiên trì, sẽ không làm cô ấy thất vọng!”


Nói xong, Hứa Trừng cúi người thật sâu về phía khán đài.


Hiện trường yên tĩnh một lát, sau khi MC nói "Cảm ơn bạn học Hứa Trừng", dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay.


Cùng lúc đó, còn có đủ tiếng nghị luận.


“Các cậu có biết Hứa Trừng nói tới ai không? Có phải bố mẹ cậu ấy không?”


“Nghe thế này chắc chắn không phải rồi! Là bạn gái của cậu ấy chăng?”


"Tôi nghĩ không phải! Giọng điệu này không giống như đang nói với bạn gái, nhưng chắc chắn là một người quan trọng đặc biệt!"


...


Trong khi đó, ở một góc nào đó dưới sân khấu, biểu hiện của Diệp Hủ căng thẳng đến mức cứng đờ.


Mặc dù không có bằng chứng, nhưng cậu có thể cảm nhận được cô ấy mà Hứa Trừng nhắc đến là Nguyễn Linh.


Diệp Hủ mím chặt môi, liếc nhìn Nguyễn Linh một cái.


Trên mặt Nguyễn Linh nở nụ cười dịu dàng, cũng đɑng vỗ tay theo những người xung quanh.


Nhận thấy Diệp Hủ đang nhìn chằm chằm vào mình một lúc lâu, Nguyễn Linh cuối cùng cũng quay đầu lại: "Có chuyện gì à?"


Diệp Hủ lẩm bẩm điều gì đó.


Giọng của thiếu niên quá nhỏ, xung quanh lại rất ồn ào, Nguyễn Linh hoàn toàn không nghe thấy cậu đang nói gì.


Nguyễn Linh chỉ có thể lại gần cậu, hỏi: "Con nói lại một lần nữa được không?"


Diệp Hủ lại nói một lần nữa.


Lần này cô đã nghe rõ, Diệp Hủ đang nói: "Chỉ hát một bài hát thôi, có gì để mà tặng chứ."


Nguyễn Linh nghe xong có chút buồn cười, nhưng vẫn an ủi Diệp Hủ: "Chỉ là lời nói xã giao thôi, mà người cậu ta nhắc đến, có lẽ sẽ rất cảm động nhỉ?"


Diệp Hủ sửng sốt: "Mẹ... không biết cậu ta đang nói ai à?"


Nguyễn Linh nhìn cậu với vẻ kỳ lạ: "Mẹ biết thế nào được? Mẹ chỉ là nhà đầu tư của Hứa Trừng, mà mẹ cũng không thân thiết với cậu ta lắm."


Diệp Hủ: "..."


Cậu thiếu niên ngẩn ngườι ra, biểu cảm đột nhiên từ âm u chuyển sang tươi sáng.


Nguyễn Linh nhìn biểu cảm thay đổi một cách khó hiểu của Diệp Hủ, thầm nghĩ tâm tư của chàng trai tuổi dậy thì quả thật thay đổi quá nhanh.


...


Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, trường học sẽ lập tức nghỉ lễ Quốc khánh.


Trước khi đi, Nguyễn Linh gặp mẹ của Tô Quân Nhược trong khuôn viên trường, lại nói chuyện về cửa hàng quần áo.


Công việc của Tô Cầm rất bận rộn, lần này cô ấy đến tham dự sự kiện cũng chỉ để xem buổi biểu diễn của con gái, tối còn có tiệc chiêu đãi.


Vì vậy, sau khi hai người trò chuyện đơn giản trong năm phút, họ lại chia tay nhau.


Các phụ huynh còn lại thực sự rất muốn nhân cơ hội này để tiếp cận Nguyễn Linh, nhưng sau khi Nguyễn Linh lịch sự mà kiên quyết từ chối hai người, những người khác cũng hiểu ý, không đến tìm cô nữa.


Nguyễn Linh gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì, thông báo rằng bên này đã kết thúc.


Lần này đến tham dự hoạt động của trường Diệp Hủ, Nguyễn Linh cũng đã nói với Diệp Cảnh Trì một tiếng.


Nghe nói Diệp Hủ không mời mình mà chỉ mời Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì cũng không quá ngạc nhiên.


Anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy đến lúc đó chờ hoạt động kết thúc, anh sẽ đến đón em và Tiểu Hủ về nhà."


Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau đi đến bãi đậu xe.


Khi gần đến nơi, một giọng nói đột nhiên gọi Nguyễn Linh từ phía sau.


Hứa Trừng vội vàng chạy tới, hơi thở vẫn chưa ổn định: "Cô Nguyễn!"


Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên, dừng lại: "Hứa Trừng?"


Diệp Hủ ở bên cạnh nhìn Hứa Trừng với vẻ đề phòng, như thể đối diện là một con thú dữ.


Tuy nhiên, Hứa Trừng cũng không nhìn Diệp Hủ, chỉ nói với Nguyễn Linh: "Cô Nguyễn, tôi, tôi không biết cô cũng sẽ đến."


Mí mắt của Nguyễn Linh khẽ giật: "Cậu đến đây vội vàng như vậy, có chuyện gì muốn nói với tôi à?"


Diệp Hủ lạnh lùng lên tiếng: "Có chuyện gì thì nhắn tin không được sao?"


Hứa Trừng không thèm để ý đến Diệp Hủ, chỉ nói: "Cô Nguyễn, tôi đến... là muốn nói lời xin lỗi với cô."


Nguyễn Linh càng ngạc nhiên hơn: "Xin lỗi cái gì?"


Hứa Trừng: "Tôi... hôm nay bài hát đó, đột nhiên cảm xúc dâng trào, nên sau đó khi người dẫn chương trình hỏi, tôi nhất thời không nhịn được..."


Nguyễn Linh nhìn cậu ta với vẻ nghi hoặc.


Hứa Trừng: "Xin lỗi cô Nguyễn, tôi không xin phép cô, đã tự tiện nhắc đến cô trong lúc Hy vọng cô đừng bận tâm!"


Nguyễn Linh nhìn cậu ta, phản ứng chậm một nhịp.


"Lúc đó trên sân khấu..." Nguyễn Linh hỏi, "ngườι cậu muốn nói cảm ơn là tôi?"


Hứa Trừng sững sờ, sau đó chậm rãi gật đầu: "Phải."


Nguyễn Linh chớp mắt.

 
Chương 207

Nói thế nào nhỉ, khi cô giới thiệu Hứa Trừng, cô thực sự không nghĩ nhiều, cũng không hiểu rõ hoàn cảnh của Hứa Trừng lúc đó.


Chỉ vì ngoại hình và khí chất của Hứa Trừng phù hợp, nên cô mới thuận miệng một câu với biên kịch.


Cô hoàn toàn không ngờ rằng, người mà Hứa Trừng rồi cảm ơn trước mặt mọi người lại là mình.


Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nói: "Không sao, cậu không cần để ý."


Hứa Trừng thật sự quá có chừng mực, thực ra hôm nay Hứa Trừng trên sân khấu cũng không nhắc tên cô ra, không thể nói là bận tâm hay không bận tâm được.


Rồi Nguyễn Linh lại nói: "Cậu không cần để tâm. Vậy không có chuyện gì khác thì tôi và Diệp Hủ đi trước nhé?"


Nghe vậy, Diệp Hủ ở bên cạnh nhìn Hứa Trừng, khóe môi âm thầm nhếch lên phần.


Theo góc độ của Diệp Hủ, Hứa Trừng chính là cố ý đến tìm Nguyễn Linh để xin lỗi.


Nếu không phải cậu ta xin lỗi, Nguyễn Linh vốn dĩ không biết Hứa Trừng đã nhắc đến ai trên sân khấu.


Cho nên khi nhìn thấy Hứa Trừng đến, thực ra tâm lý của Diệp Hủ có chút khó chịu.


Nhưng hiện tại thấy Nguyễn Linh đối xử với Hứa Trừng một cách lịch sự và tùy ý như vậy, tâm trạng của Diệp Hủ lại tốt lên rất nhiều.


Hứa Trừng vội vàng nói: "Cô Nguyễn, tôi còn có một thứ muốn tặng cho cô."


Nguyễn Linh: "Cái gì?"


Hứa Trừng túi giấy trên tay lên phía tяước: "Đây là một số đồ ngọt mà tôi mua ở căng tin trường. Tôi nghe người trong đoàn phim nói cô thích đồ ngọt, nên đã mua một ít, hy vọng cô sẽ không chê."


Đồ ngọt không phải là món quà đắt tiền, mà Nguyễn Linh cũng thích ăn, vì vậy cô không từ chối: "Được rồi, vậy cảm ơn cậu nhé."


Thấy cô nhận lấy, khuôn mặt Hứa Trừng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.


Hứa Trừng vốn đã có ngũ quan tinh xảo, khi cười càng đẹp hơn, khiến người ta cảm thấy được tắm trong gió xuân.


Ban đầu, những người hâm mộ đầu tiên của Hứa Trừng, pнần lớn đều bị nụ cười của cậu ta thu hút.


Nhưng trong mắt Diệp Hủ, nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy giả dối.


Trừng: "Vậy tôi không làm phiền cô nữa, cô Nguyễn. Hôm mở tiệc chia tay gặp lại!"


...


Buổi biểu diễn vừa mới kết thúc, các nơi trong sân trường đều là khán giả sau khi tan cuộc.


Nhìn thấy Hứa Trừng chạy tới tìm Nguyễn Linh và Diệp Hủ, rất nhiều người tò mò nhìn sang.


Diệp Hủ và Hứa Trừng là hai người nổi tiếng nhất trường trung học Tú Lễ, cũng là hai chàng trai có nhan sắc cao nhất.


Hơn nữa nghe đồn, Diệp Hủ và Hứa Trừng cũng không hợp nhau.


Hôm nay hai người này lại đứng cùng một chỗ, dường như còn đang trao đổi cái gì, không ít người đang trộm quan sát.


Rất nhanh tin tức lại truyền ra.


[Tôi vừa mới thấy Hứa Trừng tìm mẹ Diệp Hủ nói chuyện, có cảm giác cực sốc, bọn họ lại biết nhau!]


[Thật không bậy, không phải nói quan hệ giữa Hứa Trừng và Diệp Hủ không tốt sao? Tôi nhớ lúc trước người thích hai người bọn họ còn cãi nhau nữa!]


[Thật thần kỳ, sao Hứa Trừng lại quen biết mẹ Diệp Hủ?]


[Mấy người vừa nói như vậy, tôi chợt nhớ ra đã gặp mẹ Diệp Hủ ở đâu rồi! Mấy người còn nhớ ngườι đưa nước hoa cho Hứa Trừng không?]


Lúc tяước tấm ảnh tặng nước hoa được chụp lén kia rất mơ hồ, ngũ đều thấy không được rõ ràng lắm, cho nên không ai nghĩ tới chuyện này.


Nhưng hôm nay sau khi chuyện Hứa Trừng và mẹ Diệp Hủ quen biết được truyền ra, lại đem tấm ảnh chụp Diệp Hủ và Nguyễn Linh ở cổng trường so sánh, đáp án đã có…


[Tôi nói thật! Lúc trước người đưa nước hoa cho Hứa Trừng, hình như đúng là mẹ của Diệp Hủ!]


[Tôi nhớ sau đó còn có bài viết làm sáng tỏ, nói người tặng nước hoa kia là nhà đầu tư? Cho nên, mẹ Diệp Hủ đầu tư vào phim truyền hình của Hứa Trừng?]


[Chẳng lẽ đây là câu chuyện fan thì cãi nhau, còn quan hệ của chính chủ thì rất tốt trong lời đồn ư?”


[Diệp Hủ và Hứa Trừng có quan hệ tốt sao, tôi thật sự hâm mộ mẹ của Diệp Hủ! Mỗi ngày có thể nhìn thấy hai người này, đúng là bổ mắt biết bao!]


[Mà còn đầu tư vào phim ảnh nữa, chứng tỏ mẹ của Diệp Hủ chắc chắn cũng siêu g͙iàu! Trẻ đẹp lại giàu có, cuộc đời này quá đã!]


...


Sau khi Hứa Trừng rời đi, Diệp Hủ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào túi giấy trên tay Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh nhịn cười không được nữa: "Sao vậy? Nhìn gì đó?"


Diệp Hủ có chút ngập ngừng: "Con... chỉ là muốn hỏi mẹ có cần giúp đỡ không. Nếu không cần thì thôi."


Nguyễn Linh nhướng mày.


Cái túi này cũng không nặng, hơn nữa cách bãi đậu xe cũng chỉ có mấy bước chân.


Tuy nhiên cô vẫn nói: "Nhìn có vẻ hơi phiền, vậy con giúp mẹ nhé?"


Diệp Hủ lập tức nhận lấy túi giấy.


Cầm theo đồ ngọt mà Hứa Trừng đưa, Nguyễn Linh và Diệp Hủ tìm thấy xe của nhà họ Diệp trong bãi đậu xe.


Lần này, Diệp Cảnh Trì cũng không dẫn theo tài xế.


Khởi động xe, Diệp Cảnh Trì dịu dàng hỏi: "Thế nào? Buổi biểu diễn có hay không?"


Nguyễn Linh: "Cũng khá hay, lần đầu tiên em biết Tô Quân Nhược biết chơi piano, hơn nữa còn chơi rất hay."


Ngừng một chút, cô lại nói: "Còn có một tiết mục nhảy đường phố, mấy cậu con trai kia nhìn đẹp trai lắm! Nhảy cũng rất giỏi, xem mà em cũng rung độn̴g!"


Diệp Hủ: "... "


Rõ ràng lúc nãy xem, cô còn nói nhảy có chút không khớp, không bằng tiết mục cover điệu nhảy của nhóm nữ tяước đó.


Tuy nhiên nghe ra Nguyễn Linh là cố tình nói vậy với Diệp Cảnh Trì, Diệp Hủ hiểu ý nên không lên tiếng.


Diệp Cảnh Trì gật đầu một cái: "Em xem vui là được."


Nguyễn Linh lại tiếp tục: "Là một cậu nhóc trai rất đẹp trai, còn biết nhảy nữa! Anh nghe thế có thấy nguy cơ không?"


Diệp Cảnh Trì khẽ cong khóe miệng, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Còn đẹp hơn Tiểu Hủ luôn ao?"


Diệp Hủ: "..."


Chuyện này liên quan gì đến cậu?


Nguyễn Linh cười, thành thật nói: "Kém một chút."


Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc.


Diệp Cảnh Trì liếc mắt nhìn chiếc túi giấy trên ghế sau, giọng khẽ hỏi: "Tiểu Hủ lại mua bánh macaron cho em à?"


Nguyễn Linh còn chưa kịp đáp, Diệp Hủ đã lên tiếng: "Không phải con mua."


Diệp Cảnh Trì nhíu mày.


Diệp Hủ: "Là Hứa Trừng tặng cho mẹ."


Sau đó, như sợ Diệp Cảnh Trì không nhớ, cậu lại bổ sung: "Chính là người đứng cạnh mẹ trong ảnh chụp lúc khai máy."


Thực ra không cần nhắc nhở, Diệp Cảnh Trì cũng nhớ tên Hứa Trừng.


Có lẽ là ánh mắt thiếu niên nhìn về phía Nguyễn Linh ở trong bức ảnh kia, thực sự rất ấn tượng.


Im lặng một lúc, Diệp Cảnh Trì khẽ lên tiếng: "Ồ? Mua gì vậy?"


Nguyễn Linh quay đầu nhìn Diệp Hủ, người nọ đã quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, còn chột dạ ho khan một tiếng, che giấu vẻ mất tự nhiên của mình.


Cô hài hước trả lời: "Là một số ngọt. Diệp Hủ rất tích cực muốn giúp em vì vậy em vẫn chưa kịp mở ra xem, cũng không biết cụ thể trong đó có gì."


Cơ thể Diệp cứng đờ.


Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, giọng điệu mang ý tứ sâu xa: "Không phải con rất để ý đến Hứa Trừng sao? Đúng giúp mẹ mở ra luôn, xem cậu ta đã tặng những gì?"


Diệp Hủ bỗng thốt lên: "Ai để ý cậu ta chứ!"


Nguyễn Linh không nhịn được cười.


Mặc dù miệng lẩm bẩm không hài lòng, Diệp Hủ vẫn lặng lẽ mở túi giấy có dán băng keo ra.


Bên trong là một túi nhỏ bánh quy, vài chiếc bánh su kem và một hộp bánh macaron.


Nguyễn Linh vừa hay có chút thèm ăn, vì vậy cô vươn tay ra lấy: "Đưa bánh quy cho mẹ đi."


Diệp Hủ nhìn cô đầy ai oán, đưa túi nhỏ đựng bánh quy sang.


Nguyễn Linh cười tươi đón lấy bánh "Con tự lấy một miếng không?"


Diệp Hủ lập tức nói: "Không cần."


Cậu không muốn ăn đồ mà Hứa Trừng mua.


Nguyễn Linh "ờ" một tiếng, cũng không ép buộc.


Cô cắn một nửa miếng bánh quy, nhắm mắt lại hưởng thụ: "Ngon đó chứ!"


Đúng lúc xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Nguyễn Linh giơ nửa miếng bánh quy còn lại, cười tươi hỏi Diệp Cảnh Trì: "Anh có muốn ăn một miếng không?"


Diệp Cảnh Trì nhìn cô: "Ừ."


Nguyễn Linh khẽ nhíu mày.


Cô còn tưởng Diệp Cảnh Trì sẽ giống như Diệp Hủ, lập tức từ chối.


Diệp Cảnh Trì ẩn ý nhìn về phía vô lăng: "Nhưng tay anh không tiện."


Nguyễn Linh chớp mắt: "Vậy em đút cho anh?"


Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Ừm."


Nguyễn tay ra, đưa nửa miếng bánh quy vào miệng Diệp Cảnh Trì.


Diệp Hủ trợn mắt nhìn hai người đang tương tác, không biết nên nói gì.


Không biết từ lúc nào, hai người này càng lúc càng không kiêng dè cậu ta.


Diệp Hủ đã quen với việc hai người nắm tay nhau, nhưng việc đút bánh quy cho nhau thì đây là lần đầu tiên cậu thấy.


Khi Diệp Cảnh Trì ăn xong, Nguyễn Linh hỏi: "Thế nào? Có ngon không?"


Giọng nói của Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo vài pнần ý cười không dễ nhậ̵n ra: "Ừ, em cho gì cũng ngon."


Diệp Hủ: "..."

 
Chương 208

 

Cậu thiếu niên đột nhiên cảm thấy, mình ở trước mặt Diệp Cảnh Trì, vẫn còn quá non nớt.


Bố mình không chỉ có thể mặt không đổi sắc mà ăn bánh ngọt do người khác tặng, mà còn có bình tĩnh khen ngợi nữa.


Nguyễn Linh quay đầu lại với ánh mắt rạng rỡ: "Bố con nói ngon! Thế nào, con thật sự không thử một miếng?"


Môi Diệp Hủ khẽ lay độn̴g, không nói gì.


Nguyễn Linh: "Hay là mẹ đút cho con?"


Diệp Hủ: "..."


"Con tự lấy là được rồi."


Nguyễn Linh nhướng mày, nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Diệp Hủ, cô quyết không hỏi nữa.


Nếu cô hỏi thêm vài câu nữa, có lẽ Diệp Hủ sẽ giận dữ, rồi không chịu ăn.


Vì vậy, Nguyễn Linh lấy vài miếng bánh quy từ túi ra cho Diệp Hủ.


Diệp Hủ lặng lẽ nhét một miếng bánh vào miệng.


Nhìn thấy đây vốn là đồ ngọt mà Hứa Trừng tặng cho Nguyễn Linh, nhưng bây giờ lại bị cậu ăn, Diệp Hủ đột nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.


Nguyễn Linh đã quay lại trò chuyện với Diệp Cảnh Trì: "Sao anh không hỏi xem, vì sao Hứa Trừng lại tặng em bánh quy?"


Giọng điệu của Diệp Cảnh rất bình thản: "Cậu ta muốn cảm ơn em?"


Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Anh biết sao?"


Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nói: "Cậu ta và em cũng chẳng có mối quan hệ gì khác, muốn tặng đồ thì chỉ có thể dùng lý do này thôi."


Nguyễn Linh chớp mắt.


Khuôn mặt của người đàn ông không có gì thay đổi, giọng điệu cũng bình thường.


Nhưng cô không hiểu sao, câu nói "cũng chẳng có mối quan hệ gì khác", lại như ẩn chứa một chút cảm xúc khác.


Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nói: "Nhắc mới nhớ, bộ phim mà Hứa Trừng đóng chính, tuần sau sẽ tổ chức lễ đóng máy rồi."


Diệp Cảnh Trì nhìn về phía trước, giọng điệu không có gì dao độn̴g: "Em định đi sao?"


Nguyễn Linh: "Có lẽ sẽ đi, dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên em đầu tư. Trước đó em cũng đã tham gia lễ khai máy, giờ đi dự tiệc đóng máy, cũng coi như có đầu có đuôi."


Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng.


Nguyễn Linh nhướng mày.


Có vẻ như cô nghĩ nhiều rồi, trông Diệp Cảnh Trì hoàn toàn không hề bận tâm.


Cũng đúng, thực tế trong mắt cô, Hứa Trừng chỉ là một cậu bé còn nhỏ, cảm giác giống như giáo viên nhìn học sinh ở trường, có lẽ trong mắt Diệp Cảnh Trì cũng vậy.


Diệp Cảnh Trì đột nhiên nói: "Sau lần thử nghiệm này, sau này em muốn đầu tư các bộ phim truyền hình khác cũng sẽ thuận lợi hơn."


Nguyễn Linh: "Hả?"


Giọng điệu Diệp Cảnh Trì bình tĩnh: "Abg đã nói với trợ lý Bùi, sau này em có dự án phim truyền hình nào ưng ý thì cứ trực tiếp đề xuất với cậu ấy là được."


Nguyễn Linh chớp mắt.


Diệp Cảnh Trì nói thì nhẹ nhàng, nhưng thực ra ý nghĩa ở đằng sau, chẳng giống như giọng điệu của anh chút nào.


Chỉ một câu đơn giản của anh, đã đại diện cho việc tiếp tục cho cô quyền chi phối mấy chục triệu, thậm chí là mấy trăm triệu.


Nguyễn Linh không nhịn được hỏi anh: "Anh không sợ em đầu tư một đống phim dở, rồi tiêu hết tiền đầu tư phim của nhà họ Diệp sao?"


Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Muốn làm cho nhà họ Diệp thua lỗ, cũng không phải là chuyện dễ dàng."


Nguyễn Linh: "..."


Nói về chuyện ăn nói ẩn ý, cô vẫn chỉ phục mỗi Diệp Cảnh Trì.


Tuy nhiên như vậy cũng tốt, mặc dù Nguyễn Linh không có ý định biến việc đầu tư phim thành nghề chính của mình, nhưng nếu sau này có kịch bản cô thích, cũng có thể thoải mái tiêu tiền.


Diệp Cảnh Trì nói đúng, với quy mô của nhà họ Diệp ở hiện tại, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng, sợ rằng khoản đầu tư nhỏ của mình sẽ gây ảnh h̵ưởng gì.


Nguyễn Linh vốn tưởng rằng bộ phim vườn trường do Hứa Trừng đóng chính này, sẽ là cơ hội duy nhất để cô trải nghiệm việc làm nhà đầu tư, bây giờ xem ra chỉ là sự khởi đầu mà thôi.


Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ suy tư.


Khóe môi của người đàn ông hơi nhếch lên, trông điềm tĩnh, tâm trạng có vẻ rất vui.


Nguyễn Linh đột nhiên cảm thấy, dường như mình đã hiểu được lý do tại sao Diệp Cảnh Trì đột nhiên nhắc đến việc cho cô đầu tư.


Nếu không phải là lần duy nhất thì bộ phim truyền hình này, thậm chí là nam chính Hứa Trừng, vô tình trở nên bình thường ở trong mắt của cô.


Chú ý đến ánh mắt của cô, Diệp Cảnh Trì không động đậy mà nói: "Sao vậy?"


Nguyễn Linh khẽ cong khóe miệng, nhìn Diệp Hủ đầy ý tứ: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, quả nhiên là gừng càng già càng cay."


Diệp Hủ đang ăn bánh quy, nghe lén cuộc nói chuyện của người lớn: "..."


Diệp Cảnh Trì "Gừng g͙ià": "..."


Nhà máy đã hoàn việc sản xuất váy đúng thời hạn.


Nguyễn Linh bắt đầu quảng bá các nền tảng mạng xã hội, bao gồm cả trang cá nhân của cô, khoảng mười ngày trước khi ra mắt.


Diệp Cảnh Trì cũng đã hỏi xem cô có muốn anh giúp đỡ không, nhưng Nguyễn Linh vẫn từ chối như trước.


Một khi Cảnh Trì can thiệp, cửa hàng của cô sẽ không thể tránh khỏi việc bị liên quan đến nhà họ Diệp.


Với quy mô của họ Diệp, việc thâm nhập vào ngành thời trang là điều dễ dàng hơn bao giờ hết.


Nhưng Nguyễn Linh không muốn cửa hàng nhỏ bé của mình trở thành một phần không đáng kể đế chế kinh doanh khổng lồ của nhà họ Diệp.


Mặc dù cô hiện tại cũng không nghĩ đến việc sẽ ly hôn ngay lập tức, nhưng Nguyễn Linh vẫn hy vọng cửa hàng này cũng giống như studio chụp ảnh của cô, là thế giới hoàn toàn thuộc về cô.


Sau khi từ chối lời đề nghị tốt bụng của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc cửa hàng trực tuyến của mình sẽ gặp khó khăn trong giai đoạn đầu.


Nhưng không ngờ, mọi thứ lại phát triển thuận lợi hơn cô tưởng tượng rất nhiều.


Ngoài những bức ảnh quần áo, Nguyễn Linh còn đăng một số đoạn hậu kỳ về trình sản xuất quần áo.


Một tuần sau khi bắt đầu công việc quảng bá, đoạn phim hậu kỳ về quá trình cô, Tô Quân Nhược và Nguyệt chụp ảnh mẫu đột nhiên trở nên nổi tiếng.


Đoạn phim ghi lại quá trình Tô Quân mặc mẫu áo đầu tiên để chụp ảnh, cũng như việc ba người thảo luận về những cải tiến cần thiết.


Chỉ trong vài ngày, số lượt thích của video đã vượt qua một trăm nghìn, khu vực bình luận cũng vô cùng sôi nổi.


[Một học sinh trung học có thể thiết kế ra một chiếc đẹp như vậy! Tôi cảm thấy đẹp hơn thiết kế của các nhà thiết kế chuyên nghiệp rất nhiều!]


[Đúng vậy! Tôi cảm thấy mẫu váy trong này đã rất đẹp rồi, nhưng những điểm cần cải thiện mà họ nói cũng rất hợp lý, chắc chắn thành phẩm sẽ còn tuyệt vời hơn!]


[Không biết sao tôi có hơi nghi ngờ? Có cảm giác như đang thổi phồng, không chừng nhà thiết kế thực sự không phải là học sinh này... Mà là mua lại bản thảo]


[Mặc kệ nó có thổi phồng hay không, tôi cũng chẳng quan tâm! Chiếc váy đẹp là được!]


[Đúng vậy! Chúng ta mua váy, chứ không phải nhà thiết kế, dù sao tôi cũng định mua rồi!]


[Tôi đã lưu lại và chuẩn bị đặt hàng rồi! Nghe nói là đến lúc đó sẽ lên kệ hàng ngay, tôi vừa hay có thể mặc chiếc váy này đi dự đám cưới chị gái mình!]


Trong hàng nghìn bình luận, phần lớn là khen ngợi, cũng có không ít người hoài nghi.


Nhưng dù thế nào đi nữa, hiệu quả quảng bá cũng đã đạt được.


Đến tuần sau, khi Nguyễn Linh lên kệ quần áo, hai trăm chiếc tồn kho đã nhanh chóng được bán hết.


Cửa hàng cũng có thêm nhiều lượt theo dõi và lượt lưu, không ít người khi nào sẽ bổ sung hàng dưới tài khoản mà cô mở ra.


Nguyễn Linh chia sẻ tin tức này ngay lập tức cho Kiều Nguyệt, Kiều Nguyệt không thể tin đây là thật.


Kiều Nguyệt khó tin nói: “Cô, cô nói là... hai trăm chiếc thật sự chỉ đã bán hết trong một ngày sao?”


Nguyễn Linh gật đầu: “Đúng vậy, còn chưa đến một ngày. Buổi sáng cô cho lên kệ, tối tám giờ đã bán hết.”


Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô, vẫn đɑng cố gắng tiêu hóa sự thật này.


Nguyễn Linh cười: “Bây giờ có phải đã hơi hối hận rồi không, vì lúc trước trực tiếp bán đứt bản thiết kế cho cô?”


Kiều Nguyệt lập tức lắc đầu thật ma͙nh, vẻ mặt nghiêm túc: “Tất nhiên là không, sao cháu có thể nghĩ như vậy được! Nếu không có cô, đó chỉ là một bức vẽ tùy hứng của cháu, căn bản không thể có ngày trở thành hiện thực... Huống hồ gì là bán được!”


Nguyễn Linh thấy cô ấy hoảng hốt, nhịn cười nói: “Cô chỉ đùa thôi. Nhưng sau còn hợp tác nữa, chúng ta có thể ký hợp đồng phân chia lợi nhuận. Nếu vẫn bán tốt, cháu cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”


Kiều Nguyệt lại ngẩn người: “Cô là nói...?”


Nguyễn Linh mỉm cười: “Lần này, cô đã bảo nhà máy sản xuất thêm một lô nữa. Những bản thiết kế khác mà cháu cho cô xem lần trước, cô nghĩ cũng có thể cân nhắc may thử xem sao.”


Trước đây, Kiều Nguyệt không chỉ cho Nguyễn Linh xem một bản thiết kế, nhưng lúc đó Nguyễn Linh chỉ nghĩ đến việc chụp ảnh, vì vậy đã chọn một kiểu dáng khá mớᎥ mẻ phù hợp với việc chụp ảnh, những mẫu thiết kế thường ngày khác thì tạm thời chưa được áp dụng.


Bây giờ Nguyễn Linh bắt đầu làm cửa hàng quần áo trực tuyến, hai chiếc váy thường ngày hơn có thể được đưa vào xem xét.


Nguyễn Linh vỗ vai Kiều Nguyệt: “Thế nào, chúng ta tính hợp tác theo chứ?”
Chương 209

Tiệc đóng máy của bộ phim truyền hình “Năm tháng trôi qua”, được tổ chức vào buổi sáng cuối tuần.


Ngoài một số vai phụ đã đóng máy trước, các diễn viên chính và nhân viên công của đoàn phim đều có mặt tại hiện trường.


Đoàn phim đã chuẩn bị một chiếc bánh gato hai tầng khổng lồ, đặt bàn ở hiện trường.


Mà nhiệm vụ cắt bánh gato, đương nhiên là thuộc về Nguyễn Linh.


Phụ trách sản xuất đứng bên cạnh Nguyễn Linh, rất nhiệt tình: “Cô Nguyễn, có thể nói không có cô thì không có đoàn phim của chúng tôi! Bây giờ việc quay phim có thể kết thúc thuận lợi không thể thiếu công lao của cô, chiếc bánh gato này nhất định phải do cô tự tay cắt!”


Đạo diễn và một số diễn viên khác cũng đồng thanh phụ họa.


Chỉ trong vài câu nói, Nguyễn Linh đã được ca ngợi như một anh hùng trên trời dưới đất, dường như bộ phim này có thể được quay thành công hoàn toàn là nhờ công lao của Nguyễn Linh.


Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng biết ngành này là vậy, họ nói vài lời hay ho không mất gì, tiền kiếm được cũng không thiếu một đồng.


Vì vậy, Nguyễn Linh thản nhiên chấp nhận những lời khen ngợi này, dưới ánh mắt của mọi người, bắt đầu cắt bánh gato.


Miếng bánh gato đầu tiên là cho Nguyễn Linh, cắt đến miếng thứ hai, Nguyễn Linh vô tình liếc mắt nhìn xung quanh.


Đạo diễn lập tức lên tiếng: “Cô Nguyễn, trong quá trình quay phim này, nhà sản xuất Vương đã rất vất vả, mọi việc đều đích thâᶇ làm! Tôi quay phim đến tận nửa đêm, vẫn luôn có thể nhìn thấy nhà sản xuất Vương ở đó! Hay là miếng bánh gato thứ hai, cứ cho nhà sản xuất Vương đi nhé!”


Nhà sản xuất vội vàng nói theo: “Không không không, vẫn nên để đạo diễn Lý ăn miếng thứ hai đi! Tôi làm chút việc này chẳng là gì, chỉ là chạy đến vài chuyến, đi đi lại lại mấy lần thôi! So với đạo diễn Lý mỗi ngày ở phim trường hướng dẫn diễn viên vất vả hơn nhiều!”


Hai người nhìn như đang nhường nhịn, nhưng thực chất trong lời nói toàn là tự khoe khoang công lao của mình.


Sau lần quay phim này, hai người đều nhìn ra Nguyễn Linh là một nhà đầu tư thần tiên, tiền nhiều chuyện ít, nếu có cơ hội hợp tác lần nữa thì đúng là cầu còn không được.


Còn miếng bánh gato này thực ra chẳng quan trọng gì, quan trọng là nhân cơ hội này để ở trước mặt Nguyễn Linh tạo ấn tượng tốt thôi.


Nguyễn Linh nhìn hai người cứ đẩy qua đẩy lại, như thể sắp đánh nhau, mà thấy buồn cười.


Nếu cứ để hai người này nhường nhịn nhau mãi thì không biết đến bao giờ bánh gato mới được chia xong.


Cho nên, sau khi nhìn một lúc, Nguyễn Linh chậm rãi lên tiếng: “Hay là thế này, trước tiên tôi chia bánh gato cho các diễn viên nhé.”


diễn Lý khựng lại, lập tức nói theo: “Đúng đấy, đúng đấy! Vẫn là cô Nguyễn suy nghĩ chu đáo, diễn viên mới là nền tảng của một tác phẩm mà!”


Nói rồi vẫy tay về phía mấy diễn viên: “Nào nào, Tiểu Ninh Huyên, Tiểu Hứa, Tiểu Vương, mấy người đều qua đây!”


Dưới sự thúc giục của đạo diễn, mấy diễn viên chính đều tiến lại gần hơn một chút.


Trước tiên Nguyễn Linh cắt hai miếng bánh gato, lần lượt đưa cho nam nữ chính là Hứa Trừng và Ninh Huyên Huyên.


Cũng không biết có phải Hứa Trừng quá căng thẳng hay không, khi nhận bánh gato tay hơi run, suýt nữa đánh rơi xuống đất.


Lông mày Nguyễn Linh hơi nhướng: “Không vội, cậu từ từ lấy.”


Khuôn ḿặť Hứa Trừng hơi ửng đỏ: “Vâng, xin lỗi.”


Nguyễn Linh cười: “Không sao.”


Hai người nhìn nhau, ngay giây tiếp theo, Hứa Trừng liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dường như nhìn nhiều hơn một chút cũng là một sự xúc phạm đối với cô.


Ninh Huyên cũng nhận lấy bánh gato, biểu hiện bình tĩnh hơn Hứa Trừng một “Cảm ơn cô Nguyễn!”


Bánh gato rất lớn, nếu thật sự để Nguyễn Linh cắt hết và chia cho tất cả mọi người trong đoàn phim thì có lẽ phải mất một lúc lâu.


Nhà sản xuất và đạo diễn đương nhiên không dám Nguyễn Linh làm việc mỏi như vậy, vì vậy sau khi cô chia vài miếng tượng trưng, nhân viên đã tiếp tục công việc chia bánh gato còn lại.


Nguyễn Linh cầm lấy miếng của mình, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống rồi ăn.


Bánh gato rất ngon, cô ăn vài miếng, tâm trạng rất tốt liền chụp ảnh, đăng vào nhóm gia đình.


[Nguyễn Linh: Bánh gato trong tiệc đóng máy! [Ảnh]]


[Nguyễn Linh: Rất ngọt rất mềm mại, hương vị không tệ!] [Nguyễn Linh: Đáng tiếc là hai người không thể nếm được]


Diệp Hủ không phải đi học vào cuối tuần, rất nhanh cậu đã trả lời.


[Diệp Hủ: Bánh gato của tiệm nào vậy? Mẹ ghi lại đi]


[Nguyễn Linh: Mẹ không biết nữa, lát nữa mẹ hỏi thử]


Diệp Hủ: [Được]


[Diệp Hủ: Lần sau mẹ muốn ăn, con giúp mẹ đặt]


Một lúc lâu sau, Diệp Cảnh Trì không trả lời.


Ngày trước, Nguyễn Linh chắc chắn sẽ không mong đợi Diệp Cảnh Trì có thể trả lời tin nhắn ngay lập tức.


Nhưng gần đây Diệp Cảnh Trì trả lời tin nhắn của cô rất kịp thời, ngay cả đôi khi anh bận công việc hay là họp, anh cũng sẽ giải thích lý do sau đó.


Có lẽ đó là sức mạnh của thói quen, bây giờ quá lâu mà Diệp Cảnh Trì không trả lời tin nhắn, Nguyễn Linh lại thấy hơi lạ.


Nguyễn Linh ăn hết miếng bánh gato cuối cùng, rồi gõ chữ trên bàn phím.


[Nguyễn Linh: @Diệp Hủ, bố con đâu? nay không ở nhà à?]


Sáng nay đi ra ngoài, Diệp Cảnh Trì còn đưa cô lên xe.


[Diệp Hủ: Bố con đi từ sáng sớm rồi, chắc là đi tăng ca]


Nguyễn Linh trả lời một tiếng “ồ”.


Gần đây cuối tuần Diệp Cảnh Trì đều không tăng ca, không ngờ mới hơn một tháng, lại trở lại nguyên hình rồi.


Nguyễn Linh không suy nghĩ nhiều, lại đi tham gia các hoạt động còn lại của đoàn phim.


Nhân viên chuẩn bị rất nhiều bó hoa, tặng cho các diễn viên chính, mọi cùng chụp ảnh lưu niệm.


Nguyễn Linh cũng nhận được một bó hoa lớn.


Nhiều diễn viên ở hiện trường đều tranh thủ chụp ảnh với Nguyễn Linh, hy vọng nhờ cơ hội cuối cùng này, có thể để lại một chút ấn tượng cho Nguyễn Linh.


Như vậy nếu sau này có vai diễn, có thể Nguyễn Linh sẽ nhớ tới họ, tiện tay giới thiệu một câu.


Ngay cả Ninh Huyên, người ít nói trong đoàn phim, cũng chủ động đến hỏi Nguyễn Linh có thể chụp ảnh cùng không.


Linh vốn dĩ rất thích nữ diễn viên này, nên vui vẻ đồng ý.


Chỉ có Hứa Trừng vẫn thang xung quanh, mãi không dám tiến lên.


Đạo diễn Lý có ấn tượng cũng khá tốt với Hứa Trừng, tuy là một ngườι mới, nhưng về diễn xuất cũng có chút năng khiếu, quan trọng là thái độ còn đặc biệt tốt.


Thấy vậy, đạo diễn Lý có chút bất lực đẩy nhẹ lưng Hứa Trừng: “Đứng đực ra đó làm gì? cũng đi chụp ảnh với cô Nguyễn, bày tỏ chút lòng biết ơn đi!”


Hứa Trừng sửng sốt, gật đầu một cái.


Hít một hơi thật sâu, Hứa Trừng cuối cùng cũng bước lên: “Cô Nguyễn.”


Nguyễn Linh vừa mới trao đổi xong liên lạc với Ninh Huyên, nghe thấy vậy quay đầu lại: “Sao?”


Hứa Trừng có vẻ hơi căng thẳng: “Cô Nguyễn, tôi có thể chụp ảnh với cô một tấm không?”


Nguyễn Linh cười: “Tất nhiên rồi.”


Hai người mỗi người ôm một bó hoa lớn, đứng trước máy ảnh.


Nguyễn Linh cười tươi, Hứa Trừng cũng nở một nụ cười.


Chỉ là trên khuôn mặt cậu ta vẫn còn mang chút nét non nớt đặc trưng của tuổi trẻ, không giống như nụ cười của Nguyễn Linh.


Hôm nay Nguyễn Linh mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh, còn Hứa Trừng mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần dài màu xám đậm, màu sắc cũng rất hài hòa.


Nhà sản xuất Vương vừa hay ở gần đó, nhìn thấy cảnh này, không biết sao trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ:


Hai ngườι này đứng cạnh nhau, khung cảnh cũng khá đẹp.


Nhưng chỉ vừa mớᎥ nghĩ tới, nhà sản xuất Vương lập tức cảm thấy mình đang suy nghĩ quá nhiều.


Chẳng qua là cô Nguyễn quá xinh đẹp, vừa vặn Hứa Trừng cũng đẹp trai, về thân phận thì hai người này không có gì tương xứng cả!


Đang nghĩ ngợi, nhà sản xuất Vương đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.


Ông ta quay đầu lại nhìn, phát hiện ra tổng giám đốc của tập đoàn Diệp Thị và công ty giải trí Tinh Thịnh, Diệp Cảnh Trì đã đến.


Nhà sản xuất Vương vội vàng nhanh chân đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tổng giám đốc Diệp, hoan nghênh hoan nghênh! Đoàn phim nhỏ bé của chúng tôi vừa quay xong, còn phiền anh đích thân đến!”


Diệp Cảnh Trì gật đầu một cái, chỉ là ánh mắt dường như dừng ở một nơi nào đó phía trước.


Nhà sản xuất Vương nhìn sang hướng đó, phát hiện ra là vị trí của Nguyễn Linh.


Trước đó đạo diễn đã tiết lộ cho nhà sản xuất Vương biết, cô Nguyễn là người của Diệp Cảnh Trì.


Vì vậy nhà sản xuất Vương lập tức bắt đầu tâng bốc: “Ha ha, tổng giám đốc Diệp đến tìm cô Nguyễn đúng không! Cô Nguyễn đặc biệt quan tâm đến chúng tôi, vừa rồi còn đích thân cắt bánh gato cho các diễn viên, bây giờ lại chủ động chụp ảnh với mọi người nữa! Chúng tôi đều cực kỳ thích cô Nguyễn!”
Chương 210

Nhà sản xuất Vương tự rằng ba hoa chích chòe về Nguyễn Linh, tổng giám đốc Diệp nghe xong chắc hẳn sẽ vô cùng vui vẻ.


Ai ngờ ông ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Diệp Cảnh Trì dường như tối đi vài phần, thần sắc tối tăm không rõ.


Nhà xuất Vương rùng mình.


Chuyện quan hệ giữa tổng giám đốc Diệp và cô Nguyễn không hề đơn giản, cũng là ngày đó đạo diễn Lý âm thầm tiết lộ với ông ta, còn ông ta anh không nên quá lộ liễu - - nói là tổng giám đốc Diệp muốn khiêm tốn một chút.


Thấy thần sắc Diệp Cảnh Trì khác thường, đầu óc nhà sản xuất Vương lập tức xoay chuyển rất nhanh.


Chẳng lẽ tổng giám đốc Diệp không hy vọng người ngoài vạch trần quan hệ giữa anh và cô Nguyễn ở trước mặt anh?


Nghĩ vậy, thái dương của nhà sản xuất Vương chảy ra chút mồ hôi, cẩn thận nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.


Trên ḿặť Diệp Cảnh Trì không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt hơi lạnh, cả người phát ra hơi thở mạnh mẽ khiến nhà sản xuất Vương càng chảy thêm mồ hôi lạnh.


Nhà sản xuất Vương vội vàng sửa chữa: "Ha ha...... Là tôi lỡ lời, tổng giám đốc Diệp. Tiệc đóng máy này vừa mới tiến hành được một nửa, anh xem anh có muốn......”


Không đợi nhà sản xuất Vương nói xong, ánh mắt Diệp Cảnh Trì lướt qua, lạnh nhạt mở miệng: "Tôi tới phía trước xem, ông không cần đi theo.”


Nhà sản xuất Vương lau mồ hôi lạnh: "Được, được thôi tổng giám đốc Diệp!”


Nguyễn Linh còn đang chụp ảnh chung với Hứa Trừng.


Nhân viên chụp ảnh thấy Hứa Trừng có chút ngượng ngùng, còn nhiệt tình nói: "Hứa Trừng, cậu đi về phía cô Nguyễn của chúng ta thêm một bước đi!”


Khoảng cách giữa hai người có hơi xa, ở giữa thậm chí còn có thể có thêm một người.


Vừa rồi lúc Nguyễn Linh chụp ảnh chung với những người khác đều rất hiền hòa, nếu chụp ảnh chung với nữ diễn viên còn có thể khoác vai tương tác một chút, không có cảm giác khoảng cách gì.


Bởi vậy nhân viên công tác thấy Hứa Trừng quá mức câu nệ, mới nói như thế.


Nghe vậy, sau lưng Hứa Trừng có chút cứng ngắc, mím môi nhìn Nguyễn Linh.


Nguyễn Linh mỉm cười: "Cậu rất sợ tôi sao?





Nét mặt Hứa Trừng cứng đờ, ngay sau đó lắc đầu một cách hãi: "Không, tất nhiên là không! Cô Nguyễn Linh! Tôi chỉ là..."


Nguyễn Linh cười lên: "Tôi không phải là chạm một cái là sẽ vỡ."


Hứa Trừng sửng sốt.


Trong mắt cậu ta, Nguyễn Linh tất nhiên không phải là bọt biển dễ vỡ.


Mà trái lại, cô giống như viên kim cương trong suốt, lấp lánh.


Khiến cậu ta không tự chủ được mà bị thu hút, nhưng lại không dám quá gần, sợ mình không đủ tư cách, quấy rầy cô.


Nguyễn Linh thấy Hứa Trừng vẫn còn đang ngẩn người, bèn dạn bước lại nửa bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người một nửa.


Nhân viên hài lòng nói: "Đúng rồi, cách này vừa đẹp!"


Nói rồi nhấn nút chụp ảnh, ghi lại khung cảnh.


Chụp được vài tấm, nhân hài lòng xem lại ảnh trong album, đưa điện thoại cho hai người xem: "Cô Nguyễn Linh, Hứa Trừng, hai người xem chụp có được không?"


Nguyễn Linh định cúi xuống xem, tai đột nhiên vang lên một chất giọng trầm: "Tôi cũng có thể xem chứ?"


Cô bị giật mình, quay đầu lại, quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc cao ráo.


Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Anh đến đây làm gì? Anh không phải là...đi tăng ca sao?”


Gương mặt Diệp Cảnh Trì ẩn chứa nụ cười: "Lúc này không có việc gì bận, thuận tiện qua đây xem thử."


Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.


Nơi này cách trung tâm thành phố hơi xa, dù là từ nhà hay từ tập đoàn Diệp thị đến đây, đều phải mất hơn một tiếng lái xe, không phải là "thuận tiện" là có thể đến được.


Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nhìn về phía Hứa Trừng: "Tôi nhớ, cậu là diễn viên đóng vai nam chính?"


Hứa Trừng: "... Tổng giám đốc Diệp. Tôi tên là Hứa Trừng."


Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu: "Ừm."


Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, phong độ đầy đủ.


Nhưng Nguyễn Linh lại thấy hơi buồn cười.


Còn giả mù sa mưa hỏi người ta có phải là nam chính không, cô chắc chắn rằng Diệp Cảnh Trì không chỉ biết cậu ta đóng gì mà còn nhớ tên cậu ta rõ ràng.


Nhân viên cũng nhận ra, vội nói: “Tổng giám đốc Diệp! Mọi người đang chụp ảnh lưu niệm, tôi đang chụp ảnh cho cô Nguyễn và cậu Hứa.”


Diệp Cảnh Trì mỉm cười: “Làm phiền cậu rồi.”


Nhân viên rất vui mừng: “Không phiền, không phiền!”


Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, sau đó hỏi nhân viên: “Cậu có thể chụp giúp chúng tôi một tấm không?”


Nhân viên ngẩn người, rồi trả lời: “Tất nhiên rồi!”


Nguyễn Linh mím môi cười, hờ hững nhìn Diệp Cảnh Trì: “Tổng giám đốc Diệp, anh tình cờ đến đây, chỉ để chụp ảnh chung sao?”


Cô nhấn mạnh hai chữ “tình cờ” để chế giễu anh.


Diệp Cảnh Trì không thay đổi sắc mặt: “Vừa hay để lưu lại kỷ niệm.”


Nhân viên đã giơ điện thoại lên chụp thêm vài bức ảnh.


Có một người nhanh trí, chạy đến đưa cho Diệp Cảnh Trì một bó hoa.


Chỉ là nhân viên hiểu sai ý của Diệp Cảnh Trì, nghĩ rằng anh muốn chụp ảnh chung với Nguyễn Linh và Hứa Trừng.


Nhân viên vội vàng nói: “Cô Nguyễn, cô đứng ở giữa đi! Đúng lúc tổng giám đốc Diệp và cậu Hứa đứng ở hai bên, khung hình nhìn rất hài hòa!”


Diệp Cảnh Trì: “...”


Hứa Trừng đang định rời đi, bị nhân viên nói vậy, đứng nguyên tại chỗ cũng không biết nên đi hay không.


Nguyễn Linh nhịn cười nhìn sang Diệp Cảnh Trì: “Tổng giám đốc Diệp, anh muốn đứng bên trái hay bên phải của em?”


……


Cuối cùng, các nhân viên chụp cho họ một bức ảnh ba người.


Nguyễn Linh đứng ở giữa, nở nụ cười rạng rỡ, hai người bên cạnh thì có biểu cảm hết sức kỳ lạ.


Khuôn mặt của Hứa Trừng cứng đờ một cách rõ rệt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.


Mà khóe môi của Diệp Cảnh Trì cũng hơi nhếch lên, nhưng trong mắt dường như toát ra một chút lạnh lùng.


Bữa tiệc đóng máy kết thúc, Nguyễn Linh ngồi ở ghế sau của xe, nhìn bức ảnh chụp chung kỳ lạ này mà cười nghiêng cười ngả.


Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cách bất lực: "Buồn cười đến vậy sao?"


Nguyễn Linh vừa cười vừa gật đầu: "Thật sự rất buồn cười!"


Diệp Cảnh Trì thở dài một tiếng.


Mặc dù ý định ban đầu của anh không phải chụp một bức ảnh chung như vậy, nhưng thấy cô cười vui vẻ thế, kết quả dường như cũng không còn quan trọng lắm.


Nguyễn Linh tự nhìn ảnh cười cả buổi, vẫn thấy chưa đủ, bèn chia sẻ bức ảnh này lên nhóm chat của ba người.


Vừa mớᎥ gửi đi, bên phía Diệp Hủ đã có động tĩnh.


[Diệp Hủ: ???]


Nhìn thấy thiếu niên liên tiếp gửi ba dấu chấm hỏi, Nguyễn Linh vừa ngừng cười, lại không nhịn được bắt đầu cười ầm ĩ.


[Diệp Hủ: Chuyện gì đây?]


[Diệp Hủ: Tại sao ba người lại chụp ảnh chung?]


[Nguyễn Linh: Hỏi bố con đấy, chính bố con nhất quyết phải chụp bức ảnh chung này]


[Diệp Hủ: ……]


Bên cạnh, Diệp Cảnh Trì nhìn thấy cô gõ dòng chữ đó, lắc đầu bất lực.


Nguyễn Linh cười nói: “An không giải thích với Diệp Hủ sao?”


Cô nhớ là ngay cả Diệp Hủ cũng chưa từng chụp ảnh chung với họ, không ngờ lại bị Hứa Trừng cướp mất cơ hội này.


Diệp Cảnh Trì xoa xoa trán: “Đợi về nhà đi, anh sẽ nói với Tiểu Hủ say.”


Nguyễn Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tài xế dường như không đi theo đường cao tốc về nhà.


Nhìn hướng đi, có vẻ như đang đi về ngoại ô.


Nguyễn Linh ngạc nhiên hỏi Diệp Cảnh Trì: “Bây giờ chúng ta không về nhà sao?”


Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm ổn: “Đưa em đến một nơi.”


Nguyễn Linh hơi nhíu mày.


Diệp Cảnh Trì luôn rất tôn trọng ý kiến của cô, nếu muốn đưa cô đi đâu, tuyệt đối sẽ hỏi trước xem cô có muốn đi không.


Mà đây là lần đầu tiên anh tự ý quyết định mà không hỏi cô trước.


Tuy nhiên, Nguyễn Linh lại nhớ ra, s̴áng nay khi ra ngoài, Diệp Cảnh Trì dường như đã hỏi cô, sau bữa tiệc đóng máy có kế hoạch gì khác không.


Lúc đó cô trả lời là “không có”, kết thúc rồi về nhà nghỉ ngơi.


Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh hỏi: “Có xa không?”


Mi mắt Diệp Cảnh Trì khẽ lay động: “Khoảng chừng hai mươi phút


Nguyễn Linh “ừ” một tiếng, nghiêng đầu tựa đầu lên vai Diệp Cảnh Trì.


Bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ, sau đó ngón tay Diệp Cảnh Trì khẽ vuốt ve mái tóc của cô.


Tay Diệp Cảnh Trì vuốt ve đầu cô với lực vừa vặn, giống như đang mát xa cho cô.


Nguyễn Linh thoải mái hừ hừ một tiếng, rồi híp mắt lại.


……


Hai mươi phút sau, xe dừng lại.


Nguyễn Linh được Diệp Cảnh Trì mát xa quá thoải mái, mơ mơ màng màng rơi vào cảnh nửa mê nửa tỉnh.


Cho đến khi người đàn ông nhẹ giọng gọi tên của cô, vài tiếng "Linh Linh" trầm thấp dễ nghe giống như là lông vũ đang khẽ gãi lỗ tai của cô, lúc này mới làm cho cô tỉnh lại.


Thân thể Nguyễn Linh còn chưa hoàn toàn bình phục, lúc xuống xe thiếu chút nữa đứng không vững.


Diệp Cảnh Trì nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Nguyễn Linh, cầm tay cô.


Khóe môi anh mang theo nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Nắm tay anh, kẻo ngã.”


Đầu Nguyễn Linh còn chút mê mang, "A" một tiếng, nắm lấy tay Diệp Cảnh Trì.


Tiếp theo cô giương mắt nhìn sang, cơn buồn ngủ bỗng tiêu tan hơn phân nửa.


Đập vào mắt là cảnh tượng hoàn toàn khác với trung tâm thành phố.


Xa xa là một tòa nhà phong cách phương Tây khổng lồ, thoạt nhìn có chút giống trang viên lâu đài cổ của châu Âu.


Phía trước kiến trúc là cây xanh um tùm cùng một vườn hoa được xử lý tỉ mỉ, dưới chân bọn họ một bãi cỏ lớn.


Trong nháy mắt, Nguyễn Linh gần như cho rằng mình vừa tỉnh lại, đã ra nước ngoài.


Đương nhiên Nguyễn Linh còn chưa hoàn toàn ngủ say, vì thế cô hỏi: "Gần Bắc Thành... lại có nơi như thế này sao?"


Đáy mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên ý cười: "Ừ, là một trang viên ở ô thành phố.”


Nguyễn Linh chớp mắt.


Diệp Cảnh Trì mỉm cười nói: "Có muốn vào trong xem không?"


Nguyễn Linh:....

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận