Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường
Chương 195
Chương 195
Nguyễn Linh thậm chí còn chưa hiểu rõ tại sao cô nói hai chữ "Chú Diệp" thì Diệp Cảnh Trì đã hôn cô.
Khi hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bao phủ lấy, cả người Nguyễn Linh đều choáng váng.
May mắn thay, Diệp Cảnh Trì vẫn nhớ lời hứa của mình.
Khi Nguyễn Linh bị hôn đến mức mềm nhũn cả người, bắt đầu đẩy Diệp Cảnh Trì ra thì người đàn ông đã chủ động lui đi.
Nhìn thấy Nguyễn Linh bị hôn đến mức môi cong lên, ánh mắt Diệp Cảnh Trì đầy ẩn ý: "Cùng nhau về phòng nghỉ ngơi không?"
Nguyễn Linh: "......"
Cô dứt khoát nói: "Nghỉ ngơi! Nhưng, là mỗi người về phòng của mình, chúng ta không được quấy rầy nhau!"
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn ngày mai xảy ra chuyện tương tự nữa.
Dù Diệp Cảnh Trì có đảm bảo thế nào cũng không được!
Ngày hôm sau, Diệp Hủ vẫn dậy sớm như những ngày trước.
Còn vài ngày nữa thôi, cậu sẽ có đủ tiền để mua thứ đó.
Thực ra, mỗi tháng Diệp Cảnh Trì đều cho Diệp Hủ tiền tiêu vặt, nên Diệp Hủ cũng tiết kiệm được kha khá.
Nhưng lần này, Diệp Hủ hy vọng có thể hoàn thành việc này bằng tiền do mình kiếm được, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn.
Diệp Hủ rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng xuống lầu.
Vừa lúc gặp Diệp Cảnh Trì cũng đã rửa mặt xong, đang định đi ra ăn s̴áng.
Hai người nhìn nhau, Diệp Hủ khựng lại.
Diệp Cảnh Trì là từ phòng phụ đi ra.
Nhưng Diệp Hủ nhớ, tối hôm đó khi đi công tác về, Diệp Cảnh Trì đã chuyển sang phòng chính, ngủ chung với Nguyễn Linh.
Họ... Cãi nhau rồi sao?
Nghĩ đến điều này, Diệp Hủ có chút lo lắng.
Vì vậy, khi hai người cùng đi xuống phòng ăn, bắt đầu ăn sáng, Diệp Hủ đã mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Diệp Cảnh Trì cũng nhìn ra sự mất tự nhiên của Diệp Hủ.
Nếu là trước đây, cho dù Diệp Cảnh Trì nhận thấy điều này, thường sẽ chọn để Diệp Hủ tự quyết định có muốn nói hay không.
Nhưng nhờ những trải nghiệm trong thời gian gần đây, cộng thêm việc được chứng kiến cách Nguyễn Linh và Diệp Hủ tương tác với nhau, Diệp Cảnh Trì cũng bắt đầu suy ngẫm lại về bản thân.
Có lẽ cách làm trước đây của anh quá chủ quan, cũng không phù hợp với Diệp Hủ, nên mới khiến mối quan hệ cha con trong suốt nhiều năm qua không thể hết gượng gạo.
Do đó, Diệp Cảnh Trì chủ động lên tiếng hỏi: "Tiểu Hủ, làm sao vậy?"
Diệp Hủ mím môi: "Con nghe người ta nói..."
Cậu lại do dự một giây, rồi cuối cùng mớᎥ quyết tâm lên tiếng: "Nếu vợ chồng cãi nhau thì chồng nên chủ động nhận lỗi là tốt nhất."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Đây là lần đầu tiên Diệp Hủ chủ động đưa ra lời khuyên cho anh, có thể nói một bước tiến lớn trong giao tiếp giữa hai người.
Tuy nhiên...
Nhớ lại tối qua trước khi đi ngủ, Nguyễn Linh không chút thương tiếc mà khóa cửa phòng chính.
...
Diệp Cảnh Trì xoa xoa trán.
Kể từ khi mẫu đầu tiên được ra mắt vào lần trước, Nguyễn Linh đã trao đổi và chỉnh sửa với xưởng nhiều lần. Sau khi bản cuối cùng được chốt, Nguyễn Linh ngay lập tức tìm Kiều Nguyệt đến studio để chia sẻ chuyện này.
Kiều Nguyệt cũng rất hài lòng với hiệu ứng cuối cùng.
Mắt Nguyễn Linh sáng lên: "Cô đã hẹn với người mẫu, hai ngày nữa sẽ dùng chiếc váy này để chụp ảnh quảng cáo cho chủ đề mớᎥ, cháu thấy thế nào?"
Kiều Nguyệt mỉm cười: "Cô cứ sắp xếp đi ạ."
Nguyễn Linh lại nói: "Thực ra hôm nay cô tìm cháu đến là còn có một ý tưởng nữa. Ban đầu cô chỉ định làm vài chiếc váy size S M L dùng để làm trang phục chụp ảnh cho chủ đề sinh nhật của studio, nhưng..."
Cô cười: "Bây giờ chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mớᎥ làm ra mẫu, cô thấy chỉ dùng cho một chủ đề chụp ảnh thì hơi lãng phí."
Kiều Nguyệt có vẻ không hiểu lắm: "Ý của cô là… muốn dùng váy này cho các chủ đề khác sao?"
Nguyễn Linh không nhanh không chậm nói: "Không chỉ vậy, cô muốn thử cho xưởng sản xuất một lô váy, sau đó đặt bán trong cửa hàng."
Kiều Nguyệt sửng sốt, có chút không chắc chắn hỏi: "Cô muốn mở cửa hàng, váy của cháu sao?"
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, nhưng không phải cửa hàng ở trong trung tâm thương mại, mà cô muốn mở hàng trực tuyến."
Lúc đầu nảy ra ý tưởng này, Nguyễn Linh đã tìm hiểu một số tài liệu.
Thêm vào đó, trong hai tháng qua, với sự hiểu biết về thế giới này, Nguyễn Linh cảm thấy việc mở một cửa hàng trực tuyến vẫn khả thi, số tiền hiện có trong tay cô hoàn toàn có thể chi trả.
Hơn nữa, công việc thiết kế và dựng mẫu quần áo đã được hoàn thành, trên cơ sở này, nếu sản xuất hàng loạt rồi bán thì đối với Nguyễn Linh mà nói, chi phí cần đầu tư thêm không hề nhiều.
Nghe lời Nguyễn Linh nói, Kiều Nguyệt có chút sốt.
Ban đầu, Nguyễn Linh muốn mua bản vẽ thiết kế của cô ấy, với Kiều Nguyệt đã là điều không dám nghĩ đến rồi.
Những ngày này, nhìn thấy những bức vẽ mà mình tùy tiện vẽ, thực sự từng bước trở thành chiếc váy có thật, cảm giác giống như một giấc mơ.
Bây giờ Nguyễn Linh lại nói với cô ấy, muốn mang váy của cô ấy đi bán.
Kiều Nguyệt người một lúc lâu, không nói gì.
Nguyễn Linh dịu dàng hỏi cô ấy: "Kiều Nguyệt, cháu nghĩ sao?"
Kiều Nguyệt giật mình tỉnh lại, vội vàng nói: "Cháu sao cũng được! Dù sao cô cũng đã mua đứt bản vẽ thiết kế của cháu, cô muốn làm gì cũng được ạ."
Nguyễn Linh dịu dàng nói: "Đúng là như vậy, nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến của cháu."
Thật ra khi cô mua bản vẽ thiết kế, cô chỉ nói sẽ làm váy để chụp ảnh cho studio, không nhắc đến việc bán trên cửa hàng trực tuyến.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn là Nguyễn Linh thực sự muốn tiếp tục hợp tác với Kiều Nguyệt.
Nếu Kiều Nguyệt cũng đồng ý với ý này, thì sau này nếu có cơ hội hợp tác, việc giao tiếp giữa hai người cũng sẽ thuận lợi hơn.
Suy nghĩ một lúc, Kiều Nguyệt nói: "Cháu đồng ý, cô ạ."
Đột nhiên, Kiều Nguyệt trịnh trọng nói: "Không chỉ đồng ý, thật ra cháu còn rất vui! Chỉ là..."
Nguyễn Linh mỉm cười: "Cháu lo lắng không bán được, phải không?"
Kiều Nguyệt có chút xấu hổ gật đầu.
Nguyễn Linh cười: "Thực ra mà nói, cô cũng không chắc chắn lắm. Tuy nhiên, quyết định là của cô, bản vẽ thiết kế cũng là cô mua, cháu không cần suy nghĩ quá nhiều."
Kiều Nguyệt cắn môi: "Nhưng đây là lần đầu tiên cháu thiết kế váy, nếu như..."
Nguyễn Linh không khỏi mỉm cười.
Tâm tư Kiều Nguyệt tinh tế, lại rất tốt bụng.
Vì vậy, trước đó Nguyễn Linh đã đoán được Kiều Nguyệt sẽ có những lo lắng như vậy, nếu lần thử nghiệm này không thành công, có thể Kiều Nguyệt còn cảm thấy rất có lỗi.
Nguyễn Linh nhìn Kiều Nguyệt, dịu dàng nói: "Cô biết cháu lo lắng cô sẽ lỗ vốn. Nhưng là cô mua đứt bản vẽ thiết kế của cháu, nếu váy bán rất tốt, cháu cũng không nhận được hoa hồng. Cứ nghĩ như vậy, có phải thấy việc cô chịu rủi ro là điều rất bình thường rồi không?"
Kiều Nguyệt ngẩn người một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.
Nguyễn Linh cười lên: "Tốt rồi, nếu cháu đồng ý rồi thì cô sẽ liên hệ với xưởng, theo bản mẫu cuối cùng này, sản xuất một lô hàng lớn trước."
Sau khi nhận được sự đồng ý của Kiều Nguyệt, Nguyễn Linh nói làm là làm ngay, nhanh chóng liên hệ với xưởng sản xuất quần áo.
Hai bên đã thống nhất số lượng sản xuất và thời gian xuất hàng.
Nguyễn Linh cũng cân nhắc việc sẽ quảng cáo trên các nền tảng mạng xã hội trước, sau đó áp dụng hình thức đặt cọc hoặc đặt hàng.
Nhưng trong thế giới này, hình thức đặt cọc vẫn chưa phổ biến, mà bản thân Nguyễn Linh cũng không thích đợi quá lâu để mua được đồ.
Sau khi thanh toán, phải mất một tháng, thậm chí vài tháng mớᎥ có được sản phẩm thực tế, rất dễ người mua mất kiên nhẫn.
Vì vậy, Nguyễn Linh quyết định đợi đến khi hàng hóa hiện có được sản xuất xong thì mớᎥ quảng cáo, sau đó trực tiếp bán trên cửa hàng trực tuyến.
Dù sao thì trước đó studio đã gần như hòa vốn, số tiền hiện có trong tay đủ để cô trích một phần ra để thử nghiệm.
Tất nhiên, ban đầu Nguyễn Linh cũng không dám bước đi quá xa, tất cả các size váy cộng lại làm khoảng 200 chiếc, dự kiến sẽ xuất xưởng sau hai tháng.
Bên phía studio, sau khi quảng cáo và danh tiếng cũng được lan rộng, hiện tại số đơn đặt hàng mà Nguyễn Linh có thể nhận được mỗi tuần còn nhiều hơn trước một nửa.
Nhưng nhờ có sự tham gia giúp đỡ của Phương Tiểu Dĩnh, khối lượng công việc của Nguyễn Linh so với trước cũng không tăng lên đáng kể.
Vài ngày trước, Diệp Cảnh Trì có đề cập đến việc anh và Nguyễn Linh cùng đến gặp nhà thiết kế trang sức nổi tiếng nào đó để đặt làm một cặp nhẫn cưới.
Anh đã phái trợ lý Bùi nhanh chóng sắp xếp thời gian.
Nếu là nhà thiết kế bình thường, có lẽ sẽ giống như các thương hiệu trước đó, trực tiếp đến biệt thự gặp Nguyễn Linh.
Tuy nhiên, lần này nhà thiết kế này khá đặc biệt.
Lúc đầu nghe Diệp Cảnh Trì nói rất nhẹ nhàng, nên mặc dù Nguyễn Linh biết đây là một nhà thiết kế nổi tiếng, cũng không cảm thấy việc hẹn được đối phương là một chuyện quá khó khăn.
Sau khi tìm hiểu thông tin, Nguyễn Linh mớᎥ có chút ngạc nhiên.
Nhà thiết kế người Hoa này tên là Kỷ An, đã định cư ở nước ngoài hơn mười năm rồi.
Kỷ An rất nổi tiếng trong giới, đã giành được vô số giải thưởng.
Theo lẽ thường, càng nổi tiếng thì càng có nhiều yêu cầu.
So ra thì Kỷ An không có gì kỳ quặc, chỉ yêu cầu khách hàng phải gặp mặt trực tiếp để trao đổi nhu cầu và phải ở trên địa bàn của anh ấy.
Lý do cũng rất đơn giản, Kỷ An cho rằng chỉ khi giao tiếp trực tiếp, mới có thể biểu đạt được chính xác ý đồ của nhau.
Vì vậy, bất kể khách hàng có địa vị cao hay thấp đến đâu, Kỷ An cũng không chấp nhận giao tiếp từ xa, cũng không nhận đặt hàng qua mạng.
Mặc dù vậy, do danh tiếng của Kỷ An nên có rất nhiều người từ trong nước bay đến tìm anh ấy thiết kế trang sức, với lịch hẹn trước từ sáu tháng đến một năm.
Giờ đây, Kỷ An hiếm hoi trở về Trung Quốc, có thể hẹn gặp anh ấy quả là một điều khó khăn.
Do cơ hội này quá quý giá, Nguyễn Linh cũng không khỏi có chút mong đợi.
Chương 196
Sáng thứ tư.
Nguyễn Minh Vĩ mệt mỏi bước lên xe buýt đi Bắc Thành.
Nói thật, từ khi kết hôn Nguyễn Minh Vĩ với Trịnh Hiểu Nguyệt, chưa bao giờ ngồi máy bay hạng ghế phổ thông.
thỉnh thoảng phải đi tàu cao tốc, cũng đều là để trợ lý mua vé hạng thương gia.
Nhưng hiện tại, để tránh bị những kẻ đòi nợ chú ý, ông ta chỉ có thể chọn đi xe buýt đường dài không chính quy.
Không có cách nào, xe của Nguyễn Minh Vĩ đã bị người ta theo dõi, giấy tờ tùy thân của ông ta cũng bị hạn chế đi lại.
Cô quạnh trong chiếc xe buýt đầy mùι khó chịu, bên cạnh có một người đàn ông da đen, trông có vẻ là ngườι lao động chân tay.
Nguyễn Minh Vĩ tự nhận mình người danh giá, dù nhà họ Nguyễn có sa sút đi nữa, ít nhất bản thân ông ta cũng không thuộc cùng một tầng lớp với những người này.
Giờ đây lại bị buộc phải ngồi cùng chiếc xe với những ngườι mà ông ta coi thường, trong lòng Nguyễn Minh Vĩ tràn ngập sự oán hận đối với đủ loại người -
Công ty đột nhiên hủy hợp đồng với nhà họ Nguyễn, những kẻ đòi nợ thì thúc giục, con cái không ra gì, còn có người vợ phiền phức Lâm Mỹ Nga của ông ta.
Điện thoại reo lên, Nguyễn Minh Vĩ nhìn vào màn hình gọi đến, không vui mà nghe máy.
Bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Mỹ Nga: "Minh Vĩ?"
Giọng điệu Nguyễn Minh Vĩ hơi cứng rắn: "Bà lại có chuyện gì? Tôi đang trên đường, có gì nói nhanh đi."
Trên điện thoại, Lâm Mỹ Nga hít sâu một hơi: "Chuyện là thế này Minh Vĩ, Nguyễn Linh... như nó đã lừa chúng ta rồi."
Nghe thấy điều này, Nguyễn Minh Vĩ càng thêm tức giận: "Cần bà nói? Nếu không phải không lấy được tiền từ nó, tôi cần gì phải đặc biệt đến Hải Thành một chuyến?"
Thực ra, ngay từ đầu Nguyễn Minh Vĩ đã không hy vọng thông qua Nguyễn Linh để lấy được tiền của Diệp Cảnh Trì.
Người đàn ông đó thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không vì một cuộc hôn nhân, mà nghe theo lời phụ nữ.
Khả năng Nguyễn Linh có thể từ tay của người như Diệp Cảnh Trì đòi được lợi ích, sau đó giúp đỡ nhà họ Nguyễn là quá nhỏ.
Cũng vì vậy mà trước đây, Nguyễn Minh Vĩ cũng chỉ để Nguyễn Linh giúp đỡ việc không quan trọng, chẳng hạn như giúp Nguyễn Hạo Sâm có được một vai diễn chẳng hạn.
Còn những vjệc thực sự động chạm đến lợi ích của Diệp Thị, Nguyễn Minh Vĩ tuyệt đối không dám yêu cầu, nếu không rất có thể sẽ rước họa vào thân.
Chỉ là nửa tháng trước, Lâm Mỹ Nga đột vui vẻ tìm đến ông ta, nói rằng Nguyễn Linh đồng ý thuyết phục Diệp Cảnh Trì giúp nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Minh Vĩ vẫn rất nghi ngờ, nhưng Lâm Mỹ Nga lại rất tự tin, nói lần này nhất định sẽ thành công.
Lúc đó cũng không có cách nào tốt vì vậy Nguyễn Minh Vĩ đã đi vay nặng lãi trước, lấp đầy lỗ hổng tài chính của công ty, để vốn tạm thời có thể xoay vòng.
Sau đó lại cố gắng liên hệ với Diệp Thị, nhận được sự giúp đỡ.
Tuy nhiên, Nguyễn Minh Vĩ đã thử rất nhiều lần, nhưng người của Diệp Thị đều lấy đủ lý do để từ chối ông ta.
Do sợ Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Minh Vĩ không dám trực tiếp đi tìm Diệp Cảnh Trì, chỉ có thể tự mình tìm cách.
Lần này Nguyễn Minh Vĩ đi ngoại thành, chính là để tìm cách đàm phán một thương vụ, giải quyết khó khăn trước mắt.
Chỉ là, chuyến đi này cũng không suôn sẻ.
Giờ đây, Nguyễn Minh Vĩ không có tiền, lại sợ bị chủ nợ theo dõi, ngay cả việc về nhà cũng giống như đi trộm.
Lâm Mỹ Nga vẫn đang hỏi qua điện thoại: "Vậy Minh Vĩ à, ông lần này... có lấy được tiền không?"
Nguyễn Minh Vĩ đɑng chứa một bụng lửa giận, này đều bộc phát ra: "Hỏi hỏi hỏi, bà ngoài việc hỏi tôi đòi tiền ra, còn biết làm gì nữa không?"
Giọng nói của Lâm Mỹ Nga ở đầu dây bên kia cũng rất uất ức: "Tôi đây cũng là lo lắng cho ông mà? Hơn nữa, trong khoảng thời gian ông đi, bên phía Hạo Sâm cũng xảy ra khá nhiều chuyện."
Nghe thấy tên Nguyễn Hạo Sâm, sắc mặt của Nguyễn Minh Vĩ hơi dịu lại.
Trong số những con của Nguyễn Minh Vĩ, Nguyễn Linh, con gái lớn của ông ta và Trịnh Hiểu Nguyệt thì không cần nói.
Chỉ cần nhìn thấy cô, Nguyễn Minh Vĩ sẽ nhớ đến những ngày tháng ông ta phải nhẫn nhịn ở nhà họ Trịnh.
Còn Nguyễn Huỳnh cũng ngu ngốc đến cực điểm, xét về nhan sắc thì bằng Nguyễn Linh, nh̵ưng lại có cái tính cao ngạo.
Vài năm trước, khi công việc của nhà họ Nguyễn vẫn còn đang phát đạt, có không ít ngườι muốn liên hôn với nhà họ Nguyễn, nhưng Nguyễn Huỳnh lại không ưng một ai.
Nghĩ lại, Nguyễn Minh Vĩ chỉ tiếc mình không sớm gả Huỳnh đi, nếu không thì lúc này có thêm một người thông gia, ít ra cũng có thể giúp đỡ nhà họ Nguyễn một chút.
Chỉ có Nguyễn Hạo Sâm, đứa con trai nhỏ của Nguyễn Minh Vĩ, là trai mà năm ông ta bốn mươi tuổi mới có được.
Do đó, Nguyễn Minh Vĩ vô cùng chiều chuộng Nguyễn Hạo Sâm, cậu ta muốn đi theo con đường nghệ thuật, cũng chiều cho cậu ta đi.
Dù sao Nguyễn Hạo Sâm còn trẻ, chơi vài năm, rồi về kế thừa gia nghiệp cũng không muộn.
Nguyễn Minh Vĩ hạ giọng xuống: "Hạo Sâm thế nào?"
Nghe thấy giọng điệu của Nguyễn Minh Vĩ có phần mềm xuống, Lâm Mỹ Nga lập tức khóc lóc kể lể: "Đều do Nguyễn Linh hại! Hạo Sâm giờ đây, trong giới giải trí là hoàn toàn không thể trụ nổi nữa! Hai ngày nay Hạo Sâm ngày nào cũng nói với tôi là muốn khởi nghiệp, hỏi tôi đòi tiền, nhưng tôi lấy đâu ra tiền cho nó chứ?"
Nghe vậy, Nguyễn Minh Vĩ càng thêm bực bội.
Đúng vậy, bây giờ lấy đâu ra tiền?
Không nói đến tiền rảnh rỗi cho Nguyễn Hạo Sâm khởi nghiệp, ngay cả công ty Nguyễn Thị mà ông ta đã kinh doanh nhiều năm, cũng sắp không giữ được nữa.
"Được rồi được rồi." Nguyễn Minh Vĩ thở ra một hơi nặng nề: “Tôi đã lên xe rồi, còn vài giờ nữa là đến Bắc Thành. Có chuyện gì thì đợi tôi về rồi nói!"
Nói xong không đợi Lâm Mỹ Nga trả lời, Nguyễn Minh Vĩ đã thô bạo cúp máy.
điện thoại lại nhận được một tin nhắn lạ.
Nguyễn Minh Vĩ khó chịu liếc nhìn một cái, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Tin nhắn nặc danh chỉ có một câu:
Muốn biết bố ruột của Nguyễn Hạo Sâm là ai không?
...
Thời gian gặp gỡ nhà thiết kế được hẹn vào chiều thứ tư.
Buổi chiều, Diệp Cảnh Trì sẽ từ Diệp Thị trở về biệt thự đón Nguyễn Linh, sau đó cùng nhau đến xưởng của nhà thiết kế ở Bắc Thành.
Hôm nay Nguyễn Linh dậy sớm hơn bình thường, sau bữa trưa thì hơi buồn ngủ.
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn, cô liền nằm trên ghế sofa chợp mắt một giấc.
Khi tỉnh dậy thì vừa lúc nghe thấy tiếng động ở cửa ra vào.
Nguyễn Linh không thè𝔪 để ý, tiếp tục nhắm mắt lim dim.
Nhưng chỉ trong chốc lát, tay cô đã bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
Diệp Cảnh Trì kéo tay cô qua, đặt lên lòng bàn tay mình.
Nguyễn Linh còn tưởng anh muốn làm gì.
Kết quả sau khi Diệp Cảnh Trì kéo tay cô qua, anh chỉ nhẹ nhàng nghịch ngợm ngón tay của cô, không có hành động nào khác.
Nguyễn Linh vốn đang nhắm mắt không thèm để ý Diệp Cảnh Trì, nhưng ngón tay thi thoảng lại bị anh nghịch ngợm như vậy, vẫn không nhịn được mà ngước mắt nhìn anh.
Cô hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì rất dịu dàng: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn xem thử tay em."
Nguyễn Linh: "Tay thì có gì hay đâu?"
Diệp Cảnh Trì nhìn vào mắt cô, trả lời không cần suy nghĩ: "Đẹp."
Nguyễn Linh: "......"
Bị anh quấy rối như vậy, cô cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Nguyễn Linh từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Tổng giám đốc Diệp, anh thế này, sao cứ giống như tên nhóc mớᎥ yêu lần đầu vậy?"
Ý định ban đầu của cô là muốn châm chọc Diệp Cảnh Trì một câu, nhưng Diệp Cảnh Trì lại chỉ nhìn cô.
Linh chau mày: "Sao vậy?"
Diệp Cảnh Trì chậm rãi thốt ra ba chữ: "Không phải giống."
Ban đầu Nguyễn Linh không hiểu ý của anh: "Hả?"
Diệp Cảnh Trì không nói gì, chỉ nhìn cô.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng hiểu ra.
Trước đây Diệp Cảnh Trì đã từng nói với cô, trước khi gặp cô, anh chưa từng yêu ai.
Nhưng lúc đó cô chỉ lắng nghe vậy thôi, không mấy để tâm.
Nguyễn Linh chớp mắt: "Em nhớ ra rồi, anh có nói với em... anh chưa từng yêu ai."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô: "Ừ."
Nguyễn Linh cười ngượng: "Em quên mất."
Ngay khi lời nói vừa dứt, Nguyễn Linh đột nhiên nhận ra: Sao tự dưng mình lại bắt đầu cảm thấy chột dạ thế nhỉ?
Cô cũng đâu có làm gì sai!
Chẳng qua là quên mất một câu mà Diệp Cảnh Trì đã nói, chẳng phải ai cũng có trí nhớ tốt như anh đâu.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh lại trở nên mạnh dạn, ngay cả giọng nói cũng kiên định hơn rất nhiều: "Đúng, em quên đấy, sao nào?"
Thấy vậy, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng không còn vẻ mặt không cảm xúc nữa.
Ánh mắt anh hiện lên vài phần ý cười bất lực: "Không sao, chỉ là..."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Cái gì?"
Diệp Cảnh Trì: "Chỉ là thấy lạ, sao em cứ nghĩ anh có kinh nghiệm tình cảm."
Nguyễn Linh bị anh hỏi đến nỗi ấp úng.
Cô suy nghĩ một giây, anh: "Anh có muốn nghe sự thật không?"
Diệp Cảnh Trì bỗng thay đổi sắc mặt, một lúc sau, hỏi ngược lại: "Là những lời anh không muốn nghe ao?"
Nguyễn Linh không nhịn được mà cong khóe môi: Anh còn biết mình biết ta đấy.
Cô đáp: "Cũng gần như vậy."
Diệp Cảnh Trì thở dài: "Nói đi."
Dù sao bị cô làm cho nghẹn họng cũng không phải là lần đầu tiên.
Cô luôn có vẻ tự tin, mà anh lại thích thú với điều đó.
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Lý do rất nhiều. Thứ nhất, anh đã ba mươi bốn tuổi rồi."
Diệp Cảnh Trì không thay đổi sắc mặt: "Ừ."
Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì cái.
Người đàn ông này không phải rất coi trọng tuổi tác sao? Sao lần này nghe xong lại không phản ứng gì?
Như thể biết được Nguyễn Linh đang nghĩ gì, Diệp Cảnh Trì thở dài.
Anh khẽ nhếch mép, vẻ mặt bất lực: "Nếu em nhắc đến tuổi tác một lần là anh tính toán với em một lần, thì anh sợ mình đã sớm bị em chọc tức chết rồi."
Nguyễn Linh bật cười thành tiếng, hình như cô cũng đã vô thức nhắc đến rất nhiều trước mặt anh rồi.
Có đôi khi cô cũng không phải cố ý, chỉ là chủ đề nói chuyện luôn vòng về đây một cách kỳ lạ.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Linh nói: "Vậy tốt rồi, anh đã quen, xem ra sau này có thể tùy tiện nhắc đến."
Diệp Cảnh Trì không động đậy nhìn cô: "Anh còn tưởng em sẽ thương hại anh, quyết định sau này không nói nữa."
Nguyễn Linh mỉm cười rạng rỡ: "Không nói là điều không thể. Hơn nữa, em cũng là nói sự thật mà!"
Diệp Cảnh Trì: "Sự thật gì?"
Nguyễn Linh nói đâu ra đấy: "Thứ nhất, anh đã mươi bốn tuổi rồi. Thứ hai, đến tuổi của anh mà chưa từng yêu đương là một chuyện rất hiếm gặp."
Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng: "Em vừa rồi nói có rất nhiều lý do, đây mớᎥ chỉ là lý do đầu tiên, gì nữa không?"
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Anh cứ thế mà chấp nhận sao? Không có ý kiến phản đối gì à?"
Diệp Cảnh Trì từ tốn: "Anh phản đối có ích gì?"
Nguyễn Linh chớp chớp mắt: "..."
Chương 197
Diệp Trì bình tĩnh nói: "Chẳng thà để em nói một lần cho hả hê. Như vậy ít nhất sau này, em có thể nhớ rõ cuộc đối thoại này. Anh cũng không đến nỗi bị em vu oan nữa."
Nguyễn Linh không nhịn được cười, phản bác anh: "Cái gì gọi là vu oan? Yêu đương chẳng phải là tội ác gì."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, giọng nói trầm xuống: "Rõ ràng anh chỉ thích duy nhất một mình em, nhưng lại luôn bị nghi ngờ có liên quan đến người khác, chẳng phải là oan sao?"
Nguyễn Linh sửng sốt.
Trước đây cô đã gặp rất nhiều người đàn ông nói mấy lời hứa hẹn hời hợt, nhiều người có thể dễ dàng nói ra chữ "thích".
Một số ngườι để lấy lòng cô, còn dùng ánh mắt và giọng điệu vô cùng kiên định, dường như muốn thề thốt với trời xanh.
Tuy nhiên, Diệp Cảnh Trì lại lộ vẻ rất bình thản, giọng điệu cũng bình thường như mọi khi, không có gì đặc biệt hơn so với những lúc khác.
Nhưng lại khiến cho trái tim Nguyễn Linh cũng rung động theo chữ "thích" ấy.
Thấy cô sửng sốt, Diệp Cảnh Trì nở nụ cười: "Sao thế?"
Nguyễn Linh lấy lại tinh thần, oán trách: "Sao lại có người như anh, nói thích em một cách nhẹ nhàng vậy chứ."
Nói đến đây, cô mới nhớ ra, Diệp Cảnh Trì vẫn chưa từng chính thức tỏ tình với cô.
Hai người cứ thế mà bắt đầu mối quan hệ, giống như cuộc hôn nhân của họ, bắt đầu không có chút nghi thức nào.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày, giọng điệu hơi trầm xuống: "Vậy em muốn anh nói lại một lần nữa?"
Nguyễn Linh: "..."
Có người nào như vậy không, tỏ tình thì cứ tỏ tình đi, còn phải để cô đòi hỏi.
Cứ như thể cô rất muốn nghe vậy.
Nguyễn Linh lườm nguýt, không vui nói: "Không cần, anh muốn nói thì nói đi."
Nghe thấy giọng điệu của cô, Diệp Cảnh Trì lại bật cười, dường như rất hài lòng với thái độ của cô.
Nguyễn Linh càng thêm tức giận, định đứng dậy khỏi ghế sofa, tránh xa anh ra một chút.
Bỗng nhiên, Diệp Cảnh Trì vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai cô, ngăn cản độn̴g tác của cô.
Nguyễn Linh nói với giọng điệu không tốt: "Anh làm gì --"
Diệp Cảnh Trì: "Anh thích em."
Nguyễn Linh: "..."
Trong mắt Diệp Cảnh Trì có dòng cảm xúc không rõ ràng dâng trào, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng, lại vô cùng dịu dàng: "Linh Linh, anh thích em."
Nguyễn Linh bị anh nhìn chằm chằm, trong nháy mắt trái tim đập nhanh đến mức gần như muốn nổ tung.
......
Một lúc lâu sau, cô nhếch mép: "Diệp Cảnh Trì."
Diệp Cảnh Trì: "Hửm?"
Nguyễn Linh: "Cách tỏ tình như vậy, không giống như một người đàn ông ở độ tuổi của anh nên dùng."
Diệp Cảnh Trì: "Thế thì giống gì?"
Nguyễn Linh: "Giống như một cậu bé mười bảy tuổi, nói những lời này khi đứng trước cô gái mình thích."
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Cũng tốt, ít nhất trong mắt em, anh trẻ hơn một chút."
Nguyễn Linh bĩu môi: "Em có phải đang khen anh đâu, em chỉ đang nói, lời tỏ tình của anh quá trẻ con rồi."
Diệp Cảnh Trì cũng không tức giận, khóe mắt mang theo ý cười: "Vậy em nói xem, em muốn cách tỏ tình như thế nào?"
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt một cái.
Nếu hỏi cô không muốn cách tỏ tình nào, Nguyễn Linh có thể nói cả ngày đêm.
Lý do không có gì khác, cô đã trải qua quá nhiều cách tỏ tình quá lạ thường.
Chẳng hạn như khi cô còn học đại học, có một lần cô thức trắng một đêm để ôn bài, sáng hôm sau thi xong thì vội vàng trở về nhà để ngủ bù.
Kết quả là, một nam sinh trong trường đột nhiên chặn cô lại ở cửa tòa nhà ký túc xá, tự kể lại toàn bộ quá trình rung động của mình với cô.
Lúc đó, Nguyễn Linh suýt nữa thì trợn tròn mắt, vì nguyên tắc tôn trọng người khác, cô chịu đựng nghe một nửa rồi kiên quyết từ chối.
Còn có người bày một đống hoa và nến ở nơi công cộng, tỏ tình với cô trước mặt mọi người.
Nguyễn Linh đã trải qua hai tình huống tương tự như vậy, ngay cả hình dạng của trái tim cũng giống nhau, chỉ nghĩ đến thôi vẫn khiến cô xấu hổ không thôi.
...
Nhưng duy nhất lúc này, khi Diệp Cảnh Trì hỏi cô muốn gì, Nguyễn Linh lại câm nín.
Mặc dù Diệp Cảnh Trì chưa bao giờ chính thức tỏ tình với cô, nhưng bỗng chốc nhớ lại, anh thực sự đã cho cô rất nhiều thứ.
Ban đầu là ba triệu và thẻ đen, sau đó là pháo hoa và vòng cổ trong đêm Thất Tịch, bánh ngọt mang theo ở sân bay, rồi còn luôn tuân theo mọi yêu cầu mà cô đưa ra một cách vô điều kiện.
Thật sự đã đáp ứng nhu cầu của cô từ mọi mặt.
Đến nỗi bây giờ khi Diệp Cảnh Trì hỏi cô muốn gì, cô thậm chí không trả lời được.
Những thứ cô muốn, dường như anh đã cho hết rồi.
Thấy Nguyễn Linh thật lâu không nói gì, Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: “Linh Linh?”
Nguyễn Linh bừng tỉnh, ánh mắt lóe s̴áng: “Em chưa nghĩ ra.”
Cô không muốn nói những gì mình nghĩ lúc nãy với Diệp Cảnh Trì, nếu không anh chắc chắn sẽ rất đắc ý.
Diệp Cảnh Trì nhìn vào mắt cô.
Anh đột nhiên nói: “Vậy anh có thể hỏi em lại một câu không?”
Trong lòng Nguyễn Linh xao xuyến: “Cái gì?”
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Em còn nhớ, hôm ấy ở ban công, câu hỏi mà em chưa trả lời anh?"
Nguyễn Linh sửng sốt.
Diệp Cảnh Trì nói rất mơ hồ, nhưng không biết tại sao, Nguyễn Linh gần như ngay lập tức nghĩ ra anh đang nói gì.
Đó là lần đầu tiên cô và Diệp Cảnh Trì đề cập đến việc ly hôn.
Mà lúc đó Diệp Cảnh Trì hỏi cô, giữa hai người họ có tồn tại tình yêu hay không.
Cô gần như đã hàn toàn quên đi chuyện này, nhưng bây giờ Cảnh Trì nhắc đến, tình cảnh lúc đó lại hiện lên trong đầu cô một cách sống động.
Bừng tỉnh, Diệp Cảnh Trì đɑng nhìn cô.
Anh biết, cô đã nhớ ra.
Diệp Cảnh Trì hỏi: "Bây giờ, em có câu trả lời rồi chứ?"
Nếu cho Nguyễn Linh một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ trả lời một cách kiên định: "Không có."
Bởi vì sau khi cô do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu, Diệp Cảnh Trì đã ngay lập tức hôn cô.
Lần đầu tiên Nguyễn Linh cảm nhận được tình cảm phức tạp vậy trong nụ hôn của Diệp Cảnh Trì.
ôm cô thật chặt, dường như sợ cô sẽ bay đi.
Nhưng lại vô cùng dịu dàng, chậm rãi quấn lấy môi cô, như đối xử với một món đồ dễ vỡ.
Khi cuối cùng Diệp Cảnh Trì cũng buông cô ra, Nguyễn Linh vẫn còn đng choáng váng.
Cô chỉ trả lời một câu "có", mà sao Diệp Cảnh Trì lại biểu hiện như thể cô đã nghiêm túc thực hiện một lời hứa nào đó vậy?
...
Chiều là thời gian hẹn gặp với nhà thiết kế.
Khi đến studio, sau khi Diệp Cảnh Trì báo tên, tự động mở ra.
Nguyễn Linh tưởng rằng sẽ có thư ký hoặc trợ lý gì đó đón tiếp họ, nhưng không ngờ lại trực tiếp gặp được Kỷ An.
Cô nhận ra đối phương ngay lập tức, bởi vì Kỷ An có ngoại hình rất dễ nhậ̵n biết, giống với ảnh trên mạng đến 99%.
Kỷ An có ngoại hình tuấn tú, trạc tuổi với Diệp Cảnh Trì.
Khi nhìn thấy hai người, trước tiên Kỷ An nhìn Nguyễn Linh một giây.
Sau đó anh ấy nhìn Diệp Cảnh Trì, cong môi: "Tổng giám đốc Diệp, thật không ngờ, anh cũng sẽ có ngày đến tìm tôi thiết kế nhẫn cưới."
Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng: "Anh cứ gọi tên tôi là được, cái danh tổng đốc Diệp này tôi không đảm đương nổi."
Nguyễn Linh: "..."
Cô hơi trợn mắt, ánh mắt qua lại giữa hai người.
Thì ra hai người này quen biết nhau à?
Diệp Cảnh Trì mỉm cười nhìn Nguyễn Linh, giới thiệu với Kỷ An: "Đây là vợ tôi."
Nguyễn Linh báo tên: "Tôi tên Nguyễn Linh."
Kỷ An gật đầu, ngắn gọn nói: "Chào cô, tôi là Kỷ An."
Nói xong liền thẳng vào vấn đề: "Về nhẫn cưới, hai người hiện tại có ý tưởng gì không?"
Cảnh Trì: "Ý tưởng của tôi không quan trọng, cứ nghe ý kiến của vợ tôi là được."
Nguyễn Linh còn chưa kịp nói gì, Kỷ An đã nhìn Diệp Cảnh Trì cười nhạt một tiếng.
"Diệp Cảnh Trì." Kỷ An mở lời: “Anh hiện tại và anh của mười hai năm trước, có sự thay đổi không nhỏ đấy."
Diệp Cảnh Trì bình thản đáp một câu: "Anh so với lúc trước lại chẳng có gì thay đổi."
Nguyễn Linh: "..."
Cô không được mở miệng: "Hai người, tôi có thể ngắt lời một chút không?"
Hai ngườι cùng nhìn sang.
Nguyễn Linh: "Trước đây hai người đã quen biết nhau rồi?"
Cô nhớ trong hồ sơ trên mạng nói Kỷ An đã định cư ở nước ngoài rất lâu rồi.
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Mười mấy năm trước khi anh đi du học thạc sĩ, Kỷ An là đàn anh của anh."
Kỷ An lạnh lùng tiếp lời: "Đàn anh thì không dám nhận, chỉ là vừa vặn học cùng trường một năm mà thôi."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Chương 198
Kỷ An nhìn Nguyễn Linh, cong môi: "Tôi vốn tưởng rằng Diệp Cảnh Trì sẽ độc thân cả đời, không ngờ lần đầu tiên sau nhiều năm gặp lại, lại là đến tìm tôi thiết kế nhẫn cưới. Chúc mừng hai người nhé."
Anh ấy tuy nói lời chúc mừng, nhưng thần sắc và ngữ điệu đều lạnh nhạt, nghe qua có vẻ chẳng có thành ý nào.
Hầu hết mọi người gặp phải tình huống này, hoặc là sẽ bối rối, hoặc là sẽ cảm thấy bị phạm.
Vì vậy Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, cân nhắc xem có nên nói gì để an ủi không——
Nguyễn Linh nhìn Kỷ An, ánh mắt đầy tò mò: "Cảm ơn. Nhưng tôi có thể hỏi một chút không, tại sao anh nghĩ Diệp Cảnh Trì sẽ độc thân cả đời vậy?"
Nghe vậy, Kỷ An hơi hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Anh ấy tưởng rằng, vợ của Diệp Cảnh Trì sẽ không vui mớᎥ đúng.
Tất nhiên, Kỷ An cũng không phải cố ý khiến Nguyễn Linh không vui nên mới nói vậy, anh ấy chỉ đơn giản là có tật nói thẳng.
Tính cách như vậy khiến anh ấy gặp không ít khó khăn khi còn trẻ, nh̵ưng sau khi nổi tiếng, nó lại trở thành đại diện cho cá tính, phong cách độc đáo, thậm chí được mọi người ngưỡng mộ.
Kỷ An tò mò đáp lại: "Bà chủ Diệp, cô đoán thử xem là vì sao?"
Nguyễn Linh cau mày: "Chẳng lẽ là vì Diệp Cảnh Trì... không thích phụ nữ?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Kỷ An: "..."
Không khí im lặng trong vài giây, Kỷ An đột nhiên cười phá lên.
Kỷ An vừa cười vừa nói: "Diệp Cảnh Trì, bây giờ tôi thấy hơi thích vợ của anh rồi đấy."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh thấy có người dám nói chuyện với Diệp Cảnh Trì như vậy, nhưng khi nghe câu này, Diệp Cảnh Trì lại không hề tỏ vẻ khó chịu.
Chỉ là Diệp Cảnh Trì cũng không tiếp lời Kỷ An, mà chỉ nắm lấy tay Nguyễn Linh nhẹ nhàng bóp nhẹ.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Diệp Cảnh Trì, cùng vẻ mặt bất đắc dĩ mở miệng: "Linh Linh, em còn chưa biết anh thích em hay không sao?"
Câu tỏ tình bất ngờ này khiến Nguyễn Linh có chút ngỡ ngàng.
Kỷ An ở bên cạnh "tặc lưỡi" một tiếng: "Diệp Cảnh Trì, bây giờ sao anh lại trở nên sến súa thế?"
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc nói: "Tôi và vợ tôi nói chuyện, sao có thể nói là sến súa được? Nếu anh không thích, thì tự mình kết hôn thử xem là biết rồi."
Kỷ An lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hừ nhẹ một tiếng: "Được rồi, biết anh đã kết hôn rồi, cũng không cần liên tục nhắc trước mặt tôi."
Rồi lại nhìn về phía Nguyễn Linh: "Bà chủ Diệp, trả lời câu hỏi của cô lúc nãy. Tôi chỉ là cảm thấy, tên Diệp Cảnh Trì này không giống như người sẽ có được tình yêu, nhưng bây giờ xem ra, trước đây anh ấy chỉ là chưa gặp cô mà thôi."
Câu nói này có thể coi là một lời khen hiếm hoi, nhưng Nguyễn Linh lại không tỏ ra vui mừng.
Điều cô quan tâm hoàn toàn là một chuyện khác: "Có thể nói cụ thể một chút được không, thực ra tôi vẫn rất tò mò, lúc Diệp Cảnh Trì hai mươi tuổi thì như thế nào?"
Kỷ An nhướng mày: "Anh ấy chưa từng nói với cô sao?”
Nguyễn Linh: "Anh ấy nói, 10 năm trước anh ấy không khác là mấy."
Kỷ An không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy anh ấy gạt cô rồi.”
Ánh mắt Nguyễn Linh sáng lên: "Là sao?”
Kỷ An: "Để tôi nghĩ xem nên hình dung thế nào...”
Hai người một hỏi một đáp, giống như là bạn tốt nhiều năm.
Diệp Cảnh Trì dịu dàng nhìn hai người, chỉ là ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Trước khi đến anh cũng không ngờ, Nguyễn Linh lại có thể nói chuyện với Kỷ An như vậy.
Dù sao năm đó ở trong trường học, Kỷ An nổi tiếng với tính tình cổ quái.
Kỷ An trầm ngâm một lát, trả lời câu hỏi của Nguyễn Linh: "Đơn giản mà nói, phàm là cô gái cố gắng tiếp cận Diệp Cảnh Trì, trên cơ bản đều khóc lóc trở về.”
Nguyễn Linh nhướng mày, nhìn thoáng qua Diệp Cảnh Trì: "Trước kia anh đáng sợ đến vậy sao?”
Giọng Diệp Cảnh Trì bình tĩnh: "Anh ấy nói khoa trương quá.”
Kỷ An "A" một tiếng: "Khoa trương thế nào? Sau khi thổ lộ với anh thất bại, em gái tôi đã khóc trước mặt chúng tôi một tuần. Nói là trước đây em ấy chưa bao giờ thất bại, kết quả theo đuổi anh suốt một học kỳ, anh không chỉ từ chối không chút nể tình, mà ngay cả việc làm bạn bè cũng không chịu.”
Diệp Cảnh Trì lạnh nhạt nói: "Tôi biết mục đích cô ấy làm bạn với tôi, đương nhiên không thể đồng ý.”
Kỷ An lắc đầu: "Anh nói rất có lý, nhưng người tuyệt tình như anh thì rất hiếm thấy.”
Trong lòng Nguyễn Linh dấy lên ngọn lửa hóng hớt hừng hực, hai mắt tỏa s̴áng hỏi: "Theo đuổi cả một học kỳ sao?”
Kỷ An nhẹ nhàng nói: "Đại khái là dự thính một học kỳ ở học viện thương mại, chỉ cần Diệp Cảnh Trì chọn môn nào, em ấy cũng đi theo. Cứ như vậy lãng phí rất nhiều thời gian, thiếu chút nữa không thể hoàn thành triển lãm tác phẩm cuối học kỳ.”
Nguyễn Linh nhíu mày, nhìn về phía Diệp Cảnh Trì: "Vậy chẳng phải anh làm chậm trễ việc học của người ta sao?”
Diệp Cảnh Trì: "......”
Anh thở dài một tiếng: "Cô ấy nói không phải vì anh mà đến nghe giảng, là bản thân muốn học hai học vị, làm sao anh ngăn cản cô ấy được?”
Nguyễn Linh nhướng mày: "Đàn em đó hẳn là rất xinh đẹp đúng không? Anh thật sự không rung động sao?”
Kỷ An ở bên cạnh chen vào nói: "Rất đẹp. Cho nên lúc trước cũng có người có nghi vấn giống cô, hoài nghi có phải Diệp Cảnh Trì không thích phụ nữ hay không.”
Diệp Cảnh nhìn Kỷ An một cái, trả lời Nguyễn Linh: "Không có rung độn̴g.”
“Vậy sao anh lại có ấn tượng sâu sắc như vậy, hơn mười năm trôi qua, còn nhớ lý do người ta nói là muốn học hai học vị?"
Thật ra cô hoàn toàn không ghen, chỉ đơn thuần muốn làm khó Diệp Cảnh Trì một chút.
Kỷ An là người đầu tiên dám giáp mặt cùng cô hóng hớt chuyện của Diệp Cảnh Trì, đương nhiên cô không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Lúc trước Diệp Cảnh Trì họp lớp đại học, những người đó tuy rằng cũng có quan hệ không tệ với Diệp Cảnh Trì, nhưng rõ ràng vẫn có chút kiêng dè thân phận của Diệp Cảnh Trì, nói chuyện không lớn mật như vậy.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ bất đắc dĩ.
Anh đương nhiên cũng nghe ra, cô đang cố ý làm khó anh.
Cho nên anh giải thích cũng vô dụng, bởi vì luận anh trả lời cái gì, cô đều có một trăm câu có thể phản bác anh.
Diệp Cảnh Trì chuyển đề tài: "Em thích nhẫn như thế nào, không bằng nhân cơ hội này nói cho Kỷ An biết. Những chuyện này nếu em muốn biết, anh trở về từ từ nói cho em nghe.”
Nguyễn Linh bĩu môi: "Được rồi.”
Dù sao hóng hớt cũng không phải mục đích lần này tới, vẫn nên hoàn thành chuyện vốn phải làm trước thì hơn.
Cô không biết làm nhẫn cưới phải bao nhiêu tốn thời gian, lỡ như tán gẫu quá mức, xế chiều hôm nay không kết thúc được thì sẽ không hay.
Kỷ An bổ sung: "Trước khi đi, tôi sẽ cho cô số điện thoại cá nhân của tôi, nếu Cảnh Trì lừa cô, cô có thể hỏi tôi."
Nguyễn Linh đồng ý rất nhanh: "Được!"
Diệp Cảnh Trì:
Anh lên tiếng: "Tôi còn chưa có số điện thoại cá nhân của anh."
Lần hẹn này, là do Diệp Cảnh Trì nhờ trợ lý Bùi liên hệ với Kỷ An qua studio của anh ấy, sau đó mới báo tên của mình.
Kỷ An khách sáo nói: "Cảnh Trì, so với anh, tôi thấy tôi và vợ anh hợp hơn. Hơn nữa năm đó anh đột ngột trở về nước, ngay cả số liên lạc trong nước cũng không kịp..."
Dừng lại một chút, Kỷ An thu hồi lại những lời sau đó: "Thôi, không nhắc đến những chuyện đó nữa."
Nguyễn Linh nhìn hai người này với ánh mắt thấu hiểu.
Tính toán thời gian, Diệp Cảnh Trì đột ngột trở về nước khi đang học, là do lần biến cố khiến cho Diệp Hủ trở thành trẻ mồ côi.
Tuy nhiên, Diệp Cảnh Trì chưa bao giờ kể cho cô nghe cặn kẽ chuyện này, Nguyễn Linh thấy không cần thiết, cho nên cũng không hỏi kỹ.
Kỷ An có lẽ cũng nghĩ đến điều gì đó, cảm thấy không nên nhắc đến trước mặt cô, vì vậy không tiếp tục câu chuyện. Anh ấy nói với Nguyễn Linh: "Nào, vợ Cảnh Trì, chúng ta bàn chi tiết về chuyện nhẫn cưới đi."
Sau khi Nguyễn Linh và Kỷ An nói đến thiết kế nhẫn cưới, cô mới phát hiện ra nhà thiết kế hàng đầu thế giới quả nhiên không giống người bình thường.
Mỗi lần cô mới vừa mô tả vài câu, Kỷ An đã thể hiểu ý cô ngay lập tức, đồng thời đưa cho cô xem những bức ảnh nhẫn cưới tương tự hoặc bản thảo thiết kế.
Còn bàn tay của Kỷ An thì càng kỳ diệu, chỉ cần vài nét bút là có thể phác họa ra hình dạng mà cô tưởng tượng.
Không chỉ vậy, Kỷ An còn cung cấp cho Nguyễn Linh rất nhiều ý tưởng mà cô chưa từng nghĩ đến.
Nguyễn Linh xem qua rất nhiều bản thảo thiết kế của Kỷ An trước đây, gần như mỗi tấm đều đẹp đến mức khiến cô muốn kinh ngạc thốt lên.
Cô không thể kìm lòng được mà hỏi: "Ngoài nhẫn cưới ra, tôi có thể xem những món trang sức khác do anh thiết kế không?"
Kỷ An và Nguyễn Linh nói chuyện rất hợp nhau, vì vậy anh ấy đồng ý ngay lập tức.
"Tôi có bản thảo thiết của tất cả các loại trang sức." Kỷ An nói: “Cô muốn xem gì?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc.
Khi hai ngườι đang trao đổi, Diệp Cảnh Trì hoàn hảo đóng vai một tấm phông nền.
Lúc này, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô ấy thích những món trang sức cầu kỳ một chút, hay xem nhẫn kim cương chẳng hạn?"
Kỷ An liếc nhìn Diệp Cảnh Trì một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Linh không hề hay biết mà gật đầu: "Đúng đúng, nhẫn kim cương, nhẫn đá quý gì đó tôi đều rất thích. Có thể xem không?"
Kỷ An: "Có thể."
...
Khi rời đi, Kỷ An tặng cho Nguyễn Linh một đôi bông tai ngọc trai mà cô rất thích làm quà tặng.
"Cứ coi như là quà cưới muộn vậy." Kỷ An nói.
Nguyễn Linh cũng không từ chối, với tính cách của Kỷ An, nếu nói muốn tặng thì chắc chắn không phải là khách sáo.
Từ studio của Kỷ An đi ra, hai người ngồi trong xe, Nguyễn Linh vẫn còn chìm trong sự phấn khích.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến bản thảo thiết kế của một nhà thiết kế hàng đầu, sức mạnh thẩm mỹ của nó đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Diệp Cảnh Trì tỉnh bơ hỏi cô: "Vui đến vậy à?"
Nguyễn Linh vui vẻ xoay xoay đôi bông tai trên tay: "Vui chứ."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Thấy người đàn ông không nói gì, Nguyễn Linh nhìn anh một cái: "Sao vậy?"
Cảnh Trì: "Không sao, chỉ là hơi ghen tị với anh ấy."
Nói là "ghen tị", nhưng giọng điệu của Diệp Cảnh Trì vẫn rất bình thản.
Nguyễn Linh cũng không coi là thật, thuận miệng đáp: "Tại sao?"
Cảnh Trì từ tốn nói: "Anh ấy tùy tiện tặng em một đôi bông tai, em đã yêu thích đến vậy."
Nguyễn Linh cong khóe môi: "Bởi vì nó thực sự rất đẹp mà, đáng tiếc anh ấy định cư ở nước ngoài, sau này chắc không có cơ hội nữa để tìm anh ấy đặt trang sức rồi."
Khóe mắt của Diệp Cảnh Trì mang theo ý cười: "Nếu em thích, lần sau anh đưa em đến studio của anh ấy ở bên kia, tiện thể đi dạo quanh trường cũ của anh."
Nguyễn Linh liếc anh một cái: "Được đấy. Lần sau gặp mặt, em sẽ hỏi anh ấy kỹ hơn về những chuyện cũ của anh!"
khóe mắt Cảnh Trì: "Em có thể hỏi thẳng anh."
Nguyễn Linh cố ý nói: "Ai biết anh có nói thật không? Như cô đàn em của anh đấy, em còn chưa từng nghe nói qua."
khóe mắt Cảnh Trì bật cười.
Anh nhìn cô với ý tứ sâu xa: "Nếu tính như thế thì em có bao nhiêu đàn anh, đàn em mà không nói với anh?"
Nguyễn Linh: "..."
Quả thực cũng có hơi nhiều.
Nguyễn Linh hắng giọng, làm bộ nghiêm túc: "Thôi được rồi, vậy em sẽ nhân từ bỏ qua chuyện đàn em của anh."
Chương 199
Hai trở về biệt thự, hôm nay Diệp Hủ về sớm hơn cả hai người.
Khi ăn tối, trong nhà bếp cuối cùng cũng đã tụ đủ ba người.
Mấy ngườι nói chuyện phiếm với nhau một cách thoải mái.
Giờ đây, Diệp Hủ cũng nói nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng chủ động nói vài câu.
Nguyễn Linh nhớ lại lần trước Diệp Hủ nói rằng hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cậu.
Vì vậy, khi gần ăn uống xong, Nguyễn Linh thuận miệng hỏi: "Thế nào? mai con không cần phải dậy sớm ra ngoài nữa à?"
Diệp Hủ do dự một chút: "...Ừ."
Sau đó, ánh mắt của chợt lóe lên một chút, đột nhiên nói: "Có một chuyện, con muốn nói với mẹ."
Nguyễn Linh uống một ngụm nước cam: "Gì vậy?"
Diệp Hủ: "......"
Thấy cậu lại không nói gì, Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ nghi hoặc.
Diệp Hủ có vẻ mất tự nhiên, do dự một lúc: "Thôi, để sau khi ăn xong rồi nói."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ một cách không hiểu.
Tuy nhiên, Diệp Hủ thấy cô nhìn mình, nhanh chóng lảng tránh ánh mắt, im lặng cúi đầu ăn cơm.
Nguyễn Linh nhìn về phía khóe mắt Cảnh Trì, liếc mắt ra hiệu.
khóe mắt Cảnh Trì lắc đầu, có vẻ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Linh lại tò mò hỏi: "Diệp Hủ, lúc nãy con muốn nói gì?"
Diệp Hủ mím môi.
Thấy cậu như vậy, Nguyễn Linh không nhịn được đoán: "Chẳng lẽ, bài tập hè của con chưa làm xong à?"
Gần đây Diệp Hủ thường ra ngoài sớm, dường như thực sự không có thời gian để làm bài tập.
Diệp Hủ: "..."
Cậu nói: "Không phải, hai tuần đầu của kỳ nghỉ, con đã làm xong bài tập rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với ánh mắt ngưỡng mộ.
Quả nhiên là nam chính trong truyện ngôn tình, cô thầm nghĩ.
Nhớ lại khi cô còn đi học, cô đều đợi đến tận ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mớᎥ làm bài tập.
Nguyễn Linh lại hỏi: "Vậy... con là muốn mượn tiền của mẹ à?"
Nếu Diệp Hủ muốn bắt đầu hẹn hò với nữ chính, thì có lẽ tiền tiêu vặt trước đó đã không đủ.
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh thắc mắc: "Vậy rốt cuộc là gì?"
Diệp Hủ cúi đầu: "Con có một thứ muốn tặng cho mẹ."
Nguyễn Linh càng thêm nghi hoặc.
Cái gì mà đáng để Diệp Hủ phải ngập ngừng như vậy.
Diệp Hủ lại không nói rõ ràng, chỉ nói: "Mẹ đợi một chút."
Nói xong, cậu thiếu niên vội vã đi lên lầu.
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Hủ một cách suy tư.
Một lúc sau, Diệp Hủ ôm một chiếc hộp lớn đi xuống.
Cậu thiếu niên đặt hộp lên bàn trà, sau đó khẽ giọng nói: "Đây là quà tặng cho mẹ."
Nguyễn Linh khẽ giật mình.
Hôm nay là ngày gì nhỉ?
Cũng không phải sinh nhật của cô mà, ngày sinh của nguyên chủ và cô trùng nhau, đều vào mùa đông.
Những ngày lễ như Trung thu Quốc khánh cũng ở sau ngày khai giảng.
Diệp Hủ lắp bắp nói: "Trước đây… không phải mẹ đã tặng con quần áo, còn cả nước hoa nữa sao."
Nguyễn Linh sững sờ.
Diệp Hủ lảng tránh ánh mắt: "Cái này coi như là đáp hoặc là... mẹ cứ coi nó như là quà khai giảng cũng được."
Cậu nhìn một cái về phía Diệp Cảnh Trì, lại nói: "Là dùng tiền con tự kiếm được, không phải dùng tiền của bố con."
Nguyễn cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó, ngạc nhiên: "Vậy... mấy hôm nay con đi làm sớm về muộn, là để dành tiền mua quà cho mẹ à?"
Diệp Hủ cúi đầu, ủ rũ nói: "Cũng không phải đi sớm về muộn, dù sao con vốn cũng quen dậy sớm rồi. Hơn nữa kỳ nghỉ cũng chẳng có gì để làm, tiện thể con đi tìm một công việc làm thêm, cũng có thể rèn luyện sức khỏe."
Nguyễn "..."
Cô luôn nghĩ mấy hôm nay Diệp Hủ đi làm thêm, là vì nhân vật nữ chính trong truyện.
Mặc dù hệ thống luôn không nhắc đến chuyện giữa Diệp Hủ và nữ chính có tiến triển gì, nhưng Nguyễn Linh cũng nghĩ không ra, còn có chuyện gì khác khiến Diệp Hủ không thiếu tiền lại chọn cách đi làm thêm.
Cô còn đang nghĩ, đợi khi nào có cơ hội có thể truyền dạy cho Diệp Hủ một chút kỹ năng yêu đương, giúp đỡ cậu một tay.
Chỉ có duy nhất một khả năng mà Nguyễn Linh không ngờ tới, Diệp Hủ đi làm thêm là để mua quà cho cô.
Thấy Nguyễn Linh không nói gì, Diệp Hủ nói với vẻ lúng túng ngượng ngùng: "Nói chung, trước tiên mẹ mở ra xem đi."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, gật đầu: "Được."
Diệp Hủ đã chuẩn bị sẵn kéo, đưa cho Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh mở hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc kính VR.
Diệp Hủ ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Trước đây không phải mẹ có nói, dạo này không tìm được trò chơi nào hay sao?"
Nguyễn Linh bừng tỉnh.
Cô chơi game luôn chỉ có hứng thú trong vòng ba phút, vì vậy thường xuyên thử nghiệm các trò chơi mớᎥ, nhưng cũng nhanh chóng chán.
Một lần nữa chơi chán ngấy trò chơi xây dựng, sau đó rất lâu mà cô không tìm được trò chơi mớᎥ, nên cô có than thở vài câu.
Không ngờ Diệp Hủ lại nhớ kỹ.
Diệp Hủ tiếp tục nói: "Sau khi con khai giảng, nếu mẹ ở một mình mà buồn chán, có thể chơi cái này."
Tạm dừng một chút, cậu lại bổ sung: "Con cũng mua cho mình một cái. Đến lúc đó nếu tối có thời gian, con cũng có thể cùng mẹ chơi."
Nói những lời này, ánh mắt của thiếu niên cứ lảng vảng khắp nơi, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh có chút buồn cười.
Chỉ là tặng cô một món quà thôi mà, cần gì phải ngại ngùng như vậy?
Hay là Diệp Hủ chưa bao giờ tặng quà cho ai?
Nguyễn Linh: "Được."
Nghe cô đồng ý, thiếu niên như thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng hơn nhiều.
Diệp Hủ mím môi: "Vậy... con về nghỉ ngơi trước đây."
Nguyễn Linh gọi cậu lại: "Đợi chút."
Cơ thể Diệp Hủ hơi khựng lại: "..."
Nguyễn Linh mỉm cười: "Mẹ không thể chờ đến khai giảng, hay chúng ta thử ngay bây giờ đi?"
Diệp Hủ: "..."
Một lúc lâu sau, thiếu niên khẽ nhếch khóe môi: "Được."
Nguyễn Linh suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhưng mà, thiết bị mới phải tải game trước mới chơi được đúng không? Mẹ trước giờ cũng chưa thử, không biết có trò gì hay không."
Diệp Hủ lập tức nói: "Con đã nghiên cứu rồi, có mấy trò chơi đôi không tệ."
Nói rồi, cậu dường như nhậ̵n ra mình thể hiện quá tích cực, lúng túng giải thích: "Dù sao nghỉ hè ở nhà cũng chẳng có gì làm, nên con tự mình thử chơi vài trò trước."
Nguyễn Linh mỉm cười, không vạch trần Diệp Hủ -
Chơi một mình thì sao lại chọn trò chơi đôi chứ?
Diệp Hủ hắng giọng: "Mẹ đợi con một chút, con lấy bộ thiết bị của con ra."
Nói rồi, Diệp Hủ lại quay về phòng lấy bộ thiết bị khác.
Nguyễn Linh nhìn bóng lưng Diệp Hủ, trong lòng hiếm khi dâng lên vài phần vui mừng và xúc động.
Thật khó tin, có một ngày cô lại nhận được quà từ Diệp Hủ.
Hơn nữa, đó còn là món quà mà Diệp Hủ đã vất vả làm thêm nửa tháng để tự mình kiếm tiền mua.
Mà khi Nguyễn Linh mua quần áo và nước hoa cho Diệp Hủ, đều là tiện tay dùng thẻ đen của Diệp Cảnh Trì để quẹt.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh đột nhiên nhận ra mình còn có một người ở bên cạnh.
...
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Cảnh Trì thở dài một hơi.
Nghe thấy là "trò chơi đôi", anh đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi.
"Hai người cứ chơi đi." Diệp Cảnh Trì nói: “Anh còn có chút việc chưa xử lý xong, anh về phòng làm việc trước đây."
Chương 200
Ngày thứ sáu cuối cùng trước khi khai giảng, Nguyễn Linh quyết định cùng Diệp Hủ đi công viên giải trí.
Sau khi hẹn với Diệp Hủ, Nguyễn Linh thông báo tin này vào bữa tối ngày thứ năm.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì từ tốn uống một ngụm nước, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Sao không đợi đến cuối tuần rồi đi?"
Nguyễn Linh: "Cuối tuần người đông hơn ấy, vẫn nên đi ngày thường thì hơn."
Diệp Cảnh Trì thản nhiên nói: "Có thể mọi người đều nghĩ như em, thế nên thứ sáu lại càng đông hơn."
Nguyễn Linh: "Cũng có lý, nhưng chắc hai ngày này cũng không ít người đâu, đâu có khác nhau là mấy. Mà em đã bảo Diệp Hủ mua vé rồi, phải không?"
Diệp Hủ lặng lẽ gật đầu.
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một lúc, nhìn đồng hồ.
Nguyễn Linh tưởng anh đã chấp nhậ̵n, bèn chăm chú ăn cánh gà.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì đột nhiên hỏi: "Hai người dự định mai đi lúc nào?"
Nguyễn Linh suy nghĩ hai giây: "Trưa đi."
Cô không thích dậy sớm đi chơi, nếu đi vào buổi sáng lại phải chuẩn bị bữa trưa, chẳng thà ăn no rồi ra ngoài luôn.
Diệp Cảnh Trì: "Chiều mai vừa vặn anh có cuộc họp quan trọng nào, công việc khác thì thể dời lại sau."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Anh cũng đi à? Nhưng chiều hôm qua anh mớᎥ vừa xin nghỉ để đi xem thiết kế với em, mớᎥ đó mà lại xin nghỉ nữa thì không hay đâu?" Câu này có chút ý từ chối.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh một cái, rồi ánh mắt lại vô tình lướt qua Diệp Hủ.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì chậm rãi lên tiếng: "Lúc Tiểu Hủ chưa đi học, lúc nào cũng đòi muốn đi công viên giải trí, anh cũng đã dẫn thằng bé đi hai lần."
Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên: "Lúc đó anh mới quản tập đoàn, chắc cũng rất bận rộn nhỉ? Còn có thời gian đưa Tiểu Hủ đi chơi à?"
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì bình thản: "Ừ, nhưng thi thoảng cũng có thể dành ra một ngày cuối tuần."
Nguyễn Linh suy ngẫm về ý nghĩa đằng sau câu nói này.
Mặc dù cô chưa từng chăm sóc trẻ em ở tuổi đó, nhưng cô cũng biết, việc đưa một đứa trẻ mẫu giáo đi chơi chắc chắn rất tốn sức và vất vả.
"Thi thoảng mớᎥ có thể dành ra một ngày cuối tuần", có nghĩa là đây là một ngày nghỉ hiếm hoi.
Diệp Cảnh Trì lại còn nhân cơ hội này để đưa Diệp Hủ đi chơi, quả thực là rất chu
Đạo lý này cũng không khó hiểu được.
Nguyễn Linh Diệp Hủ, biểu cảm của thiếu niên cũng có chút sững sờ.
Cô đột nhiên bắt đầu nghi ngờ, mục đích của Diệp Cảnh Trì khi nói câu ấy vào lúc này, không phải là đang đánh vào tình cảm đấy chứ?
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Diệp Hủ lên tiếng: "Thực ra... cuối tuần cũng được. Vé thì trước tối nay vẫn có thể đổi lại."
Nguyễn Linh liếc nhìn Diệp Cảnh Trì, thấy khóe môi anh hơi nhếch lên, giống như đang nở một nụ cười đắc ý.
Thực ra cô cũng không phải là không muốn cho Diệp Cảnh Trì đi, chỉ là vì lần trước dỗ dành Diệp Hủ, cô đã nói là sẽ đưa cậu đi chơi một mình.
Nguyễn Linh là người trọng chữ tín, đã nói là chỉ có cô và Diệp Hủ, thì cô sẽ không đến việc mang thêm Diệp Cảnh Trì.
Tuy nhiên, bây giờ Diệp Hủ đã thỏa hiệp rồi.
Vì vậy, Nguyễn Linh cũng gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi thứ bảy nhé? Như vậy anh không cần xin nghỉ, sau đó Diệp Hủ cũng có thể nghỉ ngơi một ngày rồi quay lại trường."
Diệp Cảnh Trì nhàn nói: "Anh sao cũng được."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ nhẹ nhàng mím môi: "...Vậy con sẽ đổi vé lại."
...
Chớp mắt một cái đã đến thứ bảy.
Nguyễn Linh đã chọn cho mình một chiếc áo thun ngắn và một chiếc quần jean ngắn.
Sau thay đồ, cô hài lòng nhìn mình trong gương.
Trang phục như vậy rất trẻ trung, trông giống như phục của cô trong ngày lễ thành lập của đại học S.
Nguyễn Linh mặc bộ quần áo này, đi qua trước mặt Diệp Cảnh Trì: nào?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười rõ ràng: "Đẹp
Người đàn ông hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, so với thường ngày mặc đồ vest thì ít xa cách hơn, lại thêm một chút thoải mái.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh vài giây, rồi gửi cho anh một ánh mắt tán th̵ưởng: "Được đấy, em còn tưởng hôm nay anh cũng sẽ mặc vest như bình thường."
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Sao em lại nghĩ anh định mặc vest đến công viên giải trí chứ?"
Nguyễn Linh nhếch mép, châm biếm anh: "Người như tổng giám đốc Diệp đây có giá trị con người rất cao, có chút gánh nặng thần tượng cũng hiểu được mà?"
Cảnh Trì mặt không đổi sắc: "Vậy sao người như anh đi chơi công viên giải trí với em, cũng không thấy em vui mừng cảm kích thế?”
Lời này là đang cố ý hiểu lời châm biếm của cô thành lời khen.
Nguyễn Linh bị anh chọc cười: "Được rồi, vậy tổng giám Diệp đã chịu hạ mình đi chơi với chúng em, có phải em nên thể hiện sự biết ơn đến mức rơi cả nước mắt không?"
Trong mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên ý cười: "Cũng không cần quá biết ơn, một chút là đủ rồi."
Nói rồi không đợi Nguyễn Linh phản ứng, Diệp Cảnh Trì đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
Nguyễn Linh phản ứng lại, trừng mắt nhìn anh: "Sao anh đánh lén thế!"
Diệp Cảnh Trì đặt tay lên eo cô, giọng nói trầm thấp: "Tận dụng lúc em chưa trang điểm, anh vẫn có thể hôn em. Nếu không đợi lát nữa, em lại không cho anh chạm vào."
Lời nói của anh có chút bất lực, nhưng ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng và chăm chú.
Nguyễn Linh chìm đắm trong ánh mắt của người đàn ông trong một giây.
Một giây sau, Diệp Cảnh Trì lại hôn cô.
Diệp Cảnh Trì dường như đang thực hiện lời nói vừa rồi của mình: tận dụng lúc cô chưa trang điểm, phải hôn cho thỏa mãn.
Vì vậy, nụ hôn đầu tiên rơi xuống mí mắt và má của cô, sau đó rơi xuống khóe môi của cô, cuối cùng là phủ lên môi cô một cách chậm rãi và mãnh liệt.
Nguyễn Linh bị Diệp Cảnh Trì hôn đến choáng váng, cả người choáng váng, như đang lơ lửng trên mây.
Nhiệt độ lòng bàn tay của Diệp Cảnh Trì nóng bỏng, dường như muốn xuyên qua vải bông đốt cháy làn da của cô.
Nhưng có vẻ như anh vẫn chưa thấy đủ.
Khi Nguyễn Linh bị Diệp Cảnh Trì hôn đến mức mụ mị, toàn thân mềm nhũn, thì eo cô lại truyền đến một cảm giác nào đó -
Hôm nay cô mặc áo thun ngắn lộ rốn, tay Diệp Cảnh Trì luồn từ dưới vạt áo của cô, chậm rãi vuốt ve lưng cô.
Đầu ngón tay của người đàn ông nóng bỏng, trên da thịt khơi dậy một trận run rẩy.
Nguyễn Linh giống như bị bỏng, cả người run rẩy.
Cô thở không đều nói: "Không được, anh đợi chút đã -"
Kể từ khi Diệp Cảnh Trì đi công tác trở về, sau khi được nghỉ ngơi tốt, tinh lực của anh trở nên rất đáng sợ.
Sau ngày hôm đó, Nguyễn Linh không thể chịu đựng được nữa, cho nên đã để Diệp Cảnh Trì ngủ ở phòng ngủ phụ hai ngày, nhưng rất nhanh cô đã mềm lòng…
Vì vậy, hai người lại ở chung một phòng ngủ, rồi Nguyễn Linh lại trải nghiệm sâu sắc thế nào là "nhà cũ bốc cháy".
Bây giờ, chỉ mới hơn một tuần, Nguyễn Linh cứ ngỡ là dừng rồi.
Kết quả là lại xảy ra chuyện thế này.
Hôm nay đi đến công viên giải trí, ít nhất cũng phải đi trên mười nghìn bước.
Nếu thật sự đồng ý với anh, làm sao cô có thể ra ngoài được?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh càng dùng sức đẩy vai Diệp Cảnh Trì ra: "Thật sự không được, chúng ta còn phải ra ngoài đấy!"
Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng không giam cầm cô nữa.
Hai ngườι nhìn nhau, Nguyễn Linh nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông dần dần trở nên tỉnh táo, sau đó trên mặt anh hiện lên vẻ hối lỗi.
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Xin lỗi, nhất thời kiềm chế được, nên mất kiểm soát."
Anh lùi lại nửa bước, cũng không quên lịch sự chỉnh lại vạt áo cho cô.
Trong lòng Nguyễn Linh nói một câu "dối lòng”.
Chỉ là trái tim cô vẫn đập rất nhanh, hơi thở cũng chưa kịp ổn định, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Trì để bày tỏ sự bất mãn.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng phải thừa nhận, vừa rồi cô cũng suýt nữa đắm chìm vào đó.
Nếu không phải trong đầu cô còn nhớ hôm nay đi đâu, cô cũng khó có thể ngăn cản anh lại.
Chờ đến khi hai người bình ổn lại hơi thở, Diệp Cảnh Trì giọng hỏi: "Vậy... anh ra phòng ngoài đợi em chuẩn bị nhé?"
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn anh: Sao đột nhiên lại ngoan ngoãn thế?
Cô gật đầu̸: "Ừ."
Nguyễn Linh cũng không có gì cần chuẩn bị nhiều.
Cô chỉ đơn giản thoa kem chống nắng và đánh một lớp nền, rồi búi tóc đuôi ngựa lên cao.
Như vậy sẽ tiện hơn, cũng phù hợp với phong cách của cô hôm nay.
Sau khi thu dọn xong, Nguyễn Linh đi xuống lầu, thì thấy hai người đàn ông lớn nhỏ đang đợi cô ở phòng khách.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, trông rất ngoãn đáng yêu.
Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Hai người đã chuẩn bị xong chưa? Vậy chúng ta xuất phát nhé?"
Chương 201
Lần này đi công viên giải trí, Diệp Cảnh Trì không cho tài xế đón.
Lý do của Diệp Cảnh Trì là: họ đi chơi giải trí vào cuối tuần, không cần phải vì thế mà tăng thêm công việc cho tài xế.
Nguyễn Linh cũng thấy như vậy tốt hơn, có thêm bầu không khí gia đình đi chơi cùng nhau.
Vì vậy, cô và Diệp Hủ cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, để Diệp Cảnh Trì lái xe.
Nguyễn Linh tùy tiện trò chuyện với Diệp Hủ: "Con có gan dạ không? Đến lúc có các trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, tàu hải tặc, con sẽ không sợ chứ?"
Diệp Hủ hơi do dự một giây.
Từ ghế lái truyền đến giọng nói của Diệp Cảnh "Nếu Tiểu Hủ không chơi thì anh có thể chơi cùng em."
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên lên tiếng: "Không cần, con có thể ngồi tàu lượn siêu tốc."
Nguyễn Linh không nhịn được muốn cười.
Cô lén nhìn bóng lưng của Diệp Cảnh Trì, sau đó đột nhiên thì thầm vào tai Diệp Hủ: "Nếu con sợ quá thì lén nói với mẹ nhé."
Cơ thể Diệp Hủ cứng đờ.
Cậu do dự một lúc, cắn răng nói: "Không sao, con có thể chơi cùng mẹ."
Nguyễn Linh nhịn cười: "Thật không?"
Diệp Hủ gật đầu: "Thật."
Nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của cậu, Nguyễn Linh thiếu chút nữa cười tiếng.
Cô cảm thấy đến lúc đó mình phải cân nhắc một chút, lại khiến Diệp Hủ bị dọa sợ.
Sau nửa giờ đi xe, mấy người họ đã tới công viên trò chơi ở ngoại ô thành
Lúc này người tới công viên không nhiều lắm, ba ngườι không xếp hàng đã trực tiếp đi vào.
Vừa vào, đã có vài quầy hàng bán hàng hóa nhỏ.
Nguyễn Linh sau khi nhìn thấy thì hai mắt tỏa sáng, dẫn đầu đi qua.
Các hàng bán các loại trang sức đội đầu và balo siêu khoa trương, cũng như cốc nước và đồ chơi cùng những thứ tương tự.
Nguyễn Linh đến gần một quầy hàng bán băng đô, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một cái băng đô tai thỏ cực lớn.
Thẩm mỹ của cô đối với đồ trang sức hết sức nhất trí, châu báu thích lớn, băng đô cũng càng khoa trương lại càng chiếm được trái tim của Nguyễn Linh.
Băng đô tai thỏ này không chỉ đủ lớn, mà còn có lông xù, trông cực kỳ đáng yêu.
Nguyễn Linh cầm một cái màu tím, hăng hái bừng bừng mà đội lên đầu.
Buổi chiều gần lối vào công viên không có nhiều người lắm, gần quầy hàng này chỉ có ba người bọn họ.
Ông chủ vô cùng nhiệt tình khen ngợi: "Cô đeo cái này thật đẹp, rất thích hợp với một cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô!”
Nguyễn Linh vốn đã rất hăng hái, vừa nghe thấy lại càng nở hoa.
Cần gì phải quan tâm người ta có vì kiếm tiền mới nói như vậy hay không, ít làm cho mình nghe xong thấy sung sướng là được.
Nguyễn Linh cười rạng rỡ: "Cũng được, dù sao cũng chỉ có hai mấy đồng!”
Cô nhìn vào tấm gương nhỏ trên quầy hàng, cực kỳ hài lòng.
Nguyễn Linh nhìn về phía hai người đàn ông phía sau: "Thế nào?”
Hai người đều nhất trí trả lời: Đẹp lắm.
Diệp Cảnh Trì thậm chí đã tự giác lấy điện thoại ra, bắt đầu thanh toán.
Chủ cửa hàng tiếp tục rao bán: “Cô gái à, cô có muốn xem thêm những thứ khác không? Chiếc băng đô có cả bộ sản phẩm đấy, nào là thỏ, mèo rồi rất nhiều màu sắc nữa. Trước đây có một số khách hàng đã mua cho mỗi người một cái, đeo vào rồi cùng nhau chụp ảnh sẽ rất đẹp!”
Nguyễn Linh vốn chỉ định mua cho mình, nghe chủ cửa hàng nói vậy lại có chút độn̴g lòng.
Cô quay sang nhìn Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ.
Tuy nhiên, hai người giống như đã hẹn nhau vậy, cùng lúc quay đi.
Nguyễn Linh: “……”
Ban đầu không muốn mua lắm, nhưng đột nhiên lại có cảm giác nhất định phải mua.
Ánh mắt của Nguyễn Linh liếc nhìn qua lại giữa Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Hủ.
Diệp Hủ cứng đờ người.
Chủ cửa hàng để bán được hàng, vội vàng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Cái này con trai cũng có thể đeo được, hoàn toàn không vấn đề gì! Hôm nay đã có mấy cậu con trai mua rồi! Hơn nữa cậu trắng trẻo thế này, đeo lên chắc chắn đẹp!”
Nguyễn Linh đã cầm một chiếc băng đô mèo màu vàng, giơ “cánh tay ma thuật” về phía Diệp Hủ.
Diệp Hủ trong tư thế cứng đờ, Nguyễn Linh không do dự gì mà đội lên đầu cho cậu.
Sau đó, Nguyễn Linh không nhịn được mà cười ra thànᏂ tiếng: “Thật sự cũng hợp lắm đấy!”
Da của thiếu niên trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, khí chất lại thanh tao, kết hợp với băng đô này mang đến một cảm giác hài hòa kỳ lạ.
Tuy nhiên, biểu cảm của Diệp Hủ lại rất khó coi, rõ ràng là không quen đeo loại đồ này.
Diệp Cảnh Trì đã im lặng cầm điện thoại lên thao tác.
Sau vài giây, giọng nói trầm ổn của Diệp Cảnh Trì vang lên: “Ông chủ, đã trả tiền cái băng đô thứ hai rồi.”
Chủ cửa hàng cười tươi rói: “Được, nhận được rồi!”
Diệp Hủ: “……”
Cậu thiếu niên trừng mắt nhìn bố mình: Sao bố lại trả tiền nhanh thế?
Diệp Cảnh Trì điềm tĩnh nhìn con trai mình, trong mắt còn mang theo một chút ý cười.
Nguyễn Linh đã cười tươi rói: “Thật là đẹp quá! Diệp Hủ, con nhìn gương đi!”
Diệp Hủ đɑng bối rối xoa xoa đầu mình, nghe vậy do dự một lúc, cuối cùng cũng nhìn vào gương ——
Cậu chưa bao giờ đeo thứ tương tự như vậy, tuy không giống như cậu tưởng tượng, nhưng dù sao cũng rất kỳ lạ.
Diệp Hủ có phản xạ muốn tháo ra, nhưng lại không muốn làm Nguyễn Linh thất vọng, đành phải cố gắng kìm nén ý muốn tháo chiếc băng đô này xuống.
Giọng điệu của Nguyễn Linh vui vẻ cực kỳ: “Có đẹp không? Hơn nữa sau khi con đeo vào, bây giờ vừa nhìn đã biết chúng ta là ngườι một nhà!”
Khi nghe câu sau, nét mặt của Diệp Hủ hơi động đậy.
Nguyễn Linh tươi cười: “Được đó, vừa khéo hôm nay con mặc đồ cũng giống mẹ, vậy gọi là trang phục gia đình rồi!”
Diệp Hủ mím môi, lại nhìn Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, còn Diệp Hủ và Nguyễn Linh đều mặc áo thun trắng ngắn tay.
Diệp Hủ đột nhiên cảm thấy, chiếc băng đô này cũng không quá kỳ lạ.
Nguyễn Linh chỉ về phía linh vật khổng lồ ở đằng xa: “Nào, chúng ta đeo cái này lên, vừa tiện đi chụp ảnh lưu niệm luôn!”
Dưới sự dẫn dắt của Nguyễn Linh, mấy người họ đến trước mặt linh vật khổng lồ.
Nguyễn Linh tìm một du khách trẻ tuổi, nhờ cô ấy chụp cho ba người họ vài tấm ảnh.
Người du khách là một cô gái trẻ, nghe vậy liền rất nhiệt tình đồng ý, giúp ba người chụp rất nhiều ảnh.
Sau khi chụp xong, Nguyễn Linh nói cảm ơn cô gái trẻ, sau đó Nguyễn Linh lại cẩn thận xem lại những bức ảnh mớᎥ chụp trong album.
Sau khi xem vài giây, Nguyễn Linh cau mày nhìn Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Linh nhìn anh một giây, lại cúi đầu nhìn ảnh trong điện thoại.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô nghiêm túc này: “Chụp cũng khá đẹp, nhưng em phát hiện ra, trong ba chúng ta có một yếu tố không hài hòa.”
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì: “Chỉ có anh không đeo băng đô!”
Diệp Cảnh Trì: “……”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc: “Vì vậy em quyết định, sẽ đá anh ra khỏi đội của em và Diệp Hủ! Anh đi chụp một tấm ảnh chung với em và Diệp Hủ đi.”
Nói rồi, Nguyễn Linh liền nhét điện thoại vào tay Diệp Cảnh Trì: “Mau đi đi!”
Diệp Cảnh Trì bất lực gật đầu: “Được rồi.”
Người đàn ông lùi lại vài bước, đi đến một khoảng cách thích hợp để chụp ảnh.
Nguyễn Linh tự mình giơ một ngón tay cái, còn không quên dùng khuỷu tay chọc chọc Diệp Hủ ở bên cạnh: “Con cũng giơ lên nhé, đây gọi là động tác gia đình!”
Diệp Hủ: “……”
Cậu thiếu niên nhìn có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn chậm rãi giơ tay lên.
Tuy nụ cười trên khóe miệng đang dần hiện ra, cho thấy tâm trạng của cậu thực sự rất tốt.
Sau khi chụp ảnh xong, Nguyễn Linh lại kéo hai người đi chơi tàu lượn siêu tốc.
Nguyễn Linh thuộc loại người không sợ trời không sợ đất, cơ bản là cô dám chơi tất cả các trò chơi cảm giác mạnh, cũng không hề cảm thấy khó chịu gì.
Vì vậy, sau khi chụp ảnh xong, cô đã đi thẳng đến chiếc tàu lượn siêu tốc quay vòng 360 độ gần cổng vào của công viên.
Tuy nhiên, nhớ lại biểu hiện của Diệp Hủ trên xe lúc nãy, trước khi xếp hàng, Nguyễn Linh vẫn rất chu đáo hỏi: “Con chắc chắn có thể chứ?”
Đi chơi là để vui vẻ, nếu Diệp Hủ thực không thích thì Nguyễn Linh cũng sẽ không ép cậu chơi.
Diệp Hủ do dự.
Chương 202
Cậu ngẩng đầu nhìn lên chiếc tàu siêu tốc trên đầu, cố gắng nghiên cứu xem nó thực sự đáng sợ đến mức nào.
Đúng lúc có một chiếc xe đi qua, các du khách phát ra tiếng gầm thét.
Nguyễn Linh cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cô đang quan tâm đến một chuyện khác: “Hình như trò này là hai người một ghế.”
Diệp Cảnh Trì “ừ” một tiếng, lại nói với Diệp Hủ: “Nếu con thực sự sợ hãi thì đợi bố mẹ ở đây.”
Diệp Hủ: “……”
Không hiểu sao, thiếu niên đột nhiên bị câu nói này khơi dậy một chút ham muốn chiến thắng.
Nguyễn Linh ở bên cạnh bổ một câu: “Nếu con chơi thì mẹ sẽ ngồi cùng con, để bố con ngồi một hàng một mình. Nếu con không chơi thì vừa vặn để mẹ và bố con ngồi cùng nhau.”
…
Chàng trai cắn răng, gật đầu: “Con có thể!”
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: “Hơn nữa lúc trên xe, con đã đồng ý với mẹ rồi.”
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày: “Thật sự không miễn cưỡng?”
Diệp Hủ đã bước đi về phía cửa xếp hàng: “Đi thôi.”
Nguyễn Linh: “…”
Bước chân của Diệp Hủ vội vã như vậy, không lẽ cậu sợ nếu đi chậm sẽ hối hay sao?
Tuy nhiên, Diệp Hủ đã quyết định rồi, Nguyễn Linh kéo tay áo của Diệp Cảnh Trì: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cái, đột nhiên nắm tay cô.
Nguyễn Linh khẽ giật mình.
Họ thực ra cũng đã nắm tay nhau khá nhiều lần rồi, nhưng trước mặt Diệp Hủ, hai người vẫn luôn duy trì một loại quy tắc ngầm là không làm những hành động thân mật.
Vì vậy, thực ra từ khi vào công viên, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì cũng chưa từng nắm tay.
Bây giờ Diệp Cảnh Trì đột nhiên nắm lấy tay cô, lại còn nắm chặt như vậy, Nguyễn Linh theo bản năng nhìn về phía Diệp Hủ ở trước mặt.
Diệp Hủ có lẽ vẫn đang tự trấn an bản thân, đɑng đứng yên tại chỗ.
Nguyễn Linh: “… Sao đột nhiên lại nắm tay
Cảnh Trì hết sức bình thản, khóe môi khẽ cong lên: “Em cứ bỏ mặc anh như vậy, không nên an ủi anh một chút sao?”
Đúng lúc này, Diệp Hủ quay đầu lại.
Cậu hơi sững sờ, ánh mắt chuyển đến bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Nguyễn Linh theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng không thành công ——
Diệp Cảnh Trì hơi dùng lực.
Sau khi cứng đờ một giây, thiếu niên quay người đi.
Diệp Cảnh Trì thản nhiên bổ sung: “Cũng vừa hay có thể nhân cơ hội này để Tiểu Hủ từ từ quen dần.”
Nguyễn Linh: “……”
…
Tuần cuối cùng của kỳ nghỉ sắp kết, công viên giải trí thực sự khá đông đúc.
Tuy nhiên, ba người đã mua vé đường tắt, nên họ không phải xếp hàng quá lâu.
Ngay khi đến lượt họ, vừa hay phía trước du khách đã ngồi kín.
Vì vậy, Nguyễn Linh rất "may mắn" được ngồi cùng Diệp Hủ ở hàng đầu tiên, còn Diệp Cảnh Trì ngồi ở hàng sau, cùng với một người đàn ông lạ ḿặť.
Nguyễn Linh rất hào hứng, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Mẹ thích nhất hàng đầu và hàng cuối, trải nghiệm tốt hơn những chỗ ngồi khác!"
Nói xong cô nhìn sang Diệp Hủ ở bên cạnh, phát hiện toàn thân Diệp Hủ đều căng thẳng.
Quả nhiên, Diệp Hủ thực sự vẫn rất sợ.
Nguyễn Linh an ủi cậu: "Đừng lo lắng, sợ thì hét lên, sẽ đỡ hơn nhiều."
Diệp Hủ cứng đờ nói "ừm" một tiếng.
Thấy vậy Nguyễn Linh cũng không nói thêm gì nữa, lúc này nói càng nhiều càng dễ khiến người ta căng thẳng.
Sau khi tàu lượn siêu tốc khởi động, Nguyễn Linh vô cùng phấn khích.
Cô thích thú với kiểu trò chơi cảm giác mạch này, vì muốn cảm nhận sự tăng vọt của adrenaline và cảm giác được hét 𝓁ớn.
Sau khi đi hết một chuyến, giọng nói của Nguyễn Linh gần như bị khàn, nhưng cô lại không nghe thấy tiếng của Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ.
Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, Nguyễn Linh không nhịn được hỏi: "Sao hai người không hét lên vậy?"
Phản ứng của Diệp Cảnh Trì vẫn nằm trong dự đoán của Nguyễn Linh, bởi vì anh luôn mang vẻ mặt bình tĩnh như thế.
Nhưng Diệp Hủ không sợ sao?
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: "Con không sợ à, sao lại không nghe thấy con hét lên?"
Diệp Hủ quay đi, thều thào nói: "Thực ra cũng bình thường mà, không quá đáng sợ."
Nói xong, Diệp Hủ lại nhìn Diệp Cảnh Trì, như thể muốn chứng minh điều gì đó, gật đầu: "Thật đó!"
Nguyễn Linh: "..."
Đừng nói Diệp Hủ không thấy Diệp Cảnh Trì hét, nên mình cũng không dám hét nhé?
Chẳng lẽ đây chính là sự cạnh tranh giữa đàn ông?
…
Vì có vé đường tắt, ba người đã trải nghiệm hết các trò thú vị của công viên trong vòng một buổi chiều.
Diệp Cảnh Trì thì đương nhiên có thể chơi mọi trò cùng với Nguyễn Linh, nhưng ngay cả Diệp Hủ cũng dường như đã được khai thông kinh mạch.
Sau khi ngồi các loại tàu lượn siêu tốc khác, Diệp Hủ không còn biểu hiện căng thẳng nữa.
Vì vậy, tất cả các trò đều là ba người cùng chơi, phần lớn thời gian đều là Nguyễn Linh ngồi ở giữa.
Nhưng nếu là hai chỗ ngồi, Nguyễn Linh sẽ ngồi cùng Diệp Hủ, để Diệp Cảnh Trì ngồi một hàng một mình.
Khi trở về nhà, Nguyễn Linh rất vui vẻ đăng một bài viết trên trang cá nhân, kèm theo những bức ảnh chụp ở công viên giải trí.
Sau khi đăng xong, Nguyễn Linh cũng không quan tâm nữa.
Sau một ngày chơi bên ngoài, tắm bồn nước nóng để thư giãn là điều tuyệt vời nhất.
Vừa nghe nhạc vừa thoải mái ngâm mình trong nước nóng mười lăm phút, Nguyễn Linh lau khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Diệp Cảnh Trì cũng ở trong phòng ngủ.
Nguyễn Linh hỏi vu vơ: “Em tắm xong rồi, anh có muốn tắm không?”
Mặc dù trong biệt thự có rất nhiều phòng tắm, nhưng phòng tắm trong phòng ngủ này là thuận tiện nhất, nếu không sau khi tắm xong phải đi qua hành lang mới lên giường được.
Diệp Cảnh Trì: “Không cần, anh đã tắm rồi.”
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày, phát hiện tóc của người đàn ông quả thực có vẻ mới được sấy khô.
Không đợi cô hỏi, Diệp Cảnh Trì lại nói: “Anh thấy bài đăng trên trang cá nhân của em rồi.”
Nguyễn Linh chớp chớp mắt: “Anh có like cho em chưa?”
Diệp Cảnh Trì gật đầu một cái, sau đó bình tĩnh chỉ ra sự thật: “Em chỉ đăng ảnh với Tiểu Hủ thôi.”
Nguyễn Linh hùng hồn nói: “Vì anh không đeo chiếc băng đô đó!”
Diệp Cảnh Trì bước tới gần một bước: “Hôm nay ngồi tàu lượn siêu tốc, em cũng chỉ ngồi với Tiểu Hủ.”
Vì sự tiếp cận của người đàn ông, nhịp thở của Nguyễn Linh hơi rối loạn.
Tuy nhiên, cô vẫn bình tĩnh nói: “Hai chỗ ngồi, luôn phải có người ngồi một mình mà. Anh thấy Tiểu Hủ sợ đến vậy, mà anh nhẫn tâm để thằng bé ngồi một mình sao?”
Diệp Cảnh Trì không phủ nhận mà gật đầu một cái, rồi đến trước mặt cô.
Nguyễn Linh nuốt nước bọt: “Anh định làm gì?”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì sâu thẳm không thể nhìn thấu: “Hôm nay trước khi ra ngoài… có phải chúng ta còn chuyện gì đó chưa làm xong không?”
Hồi ức buổi trưa lập tức trào lên.
Trên mặt Nguyễn Linh bắt nóng lên, gần theo bản năng nhớ lại bàn tay Diệp Cảnh Trì thò vào áo của cô, xúc cảm nóng rực do vuốt ve phần da thịt ở eo cô mang tới.
Lông mi của cô khẽ run: "Có, có cái gì chưa làm xong? Lúc đó, không phải anh đã chủ động ra ngoài phòng chờ em sao?”
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì sâu thẳm, giọng nói hơi khàn: "Bởi vì nếu như không ra ngoài chờ em, anh sợ khi đó anh sẽ không nhịn được.”
Trong đôi mắt người đàn ông không hề che dấu ý định chiếm hữu, làm cho tim Nguyễn Linh càng thêm đập nhanh.
Nguyễn Linh hít một hơi, cố gắng thuyết phục Diệp Cảnh Trì: "Nếu không... Đêm nay nghỉ ngơi trước, tối mai lại làm.”
Hôm nay đã ở bên ngoài rất lâu, cô không muốn ngày mai không dậy nổi.
Trán Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu lại.
Nguyễn Linh nói phải trái với anh: "Anh xem, ngày anh đi công tác vừa trở về thì không nói, em cũng không nhớ rõ...... Không nhớ rõ rốt cuộc là mấy lần.”
Diệp Cảnh Trì đang yên lặng nhìn cô, nghe vậy yết hầu hơi đậy.
Nguyễn Linh vô ý thức liếm môi dưới, tiếp tục nói: "Sau đó anh dọn về phòng ngủ mỗi buổi tối đều... đều phải làm một lần. Đã gần một tuần rồi, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi một ngày!"
Diệp Cảnh Trì nhìn vào mắt cô, đột nhiên nói: "Không phải mỗi đêm.”
Nguyễn Linh giật mình: "Cái gì?”
Giọng Diệp Cảnh Trì không chút dao độn̴g: "Tối thứ tư không có.”
Nguyễn Linh hiểu ra, lập tức khiếp sợ trừng mắt: "Diệp Cảnh Trì! Anh nhớ rõ từng ngày luôn sao? Trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì…”
Không đợi cô nói xong, Diệp Cảnh Trì đã tới gần, hai tay nâng gáy và cổ cô lên.
Người đàn ông dường như không muốn nghe những lời vụn vặt của cô nữa, dùng phương thức này để bịt kín môi cô.
Nguyễn Linh theo bản năng nhắm mắt lại, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập.
Môi lưỡi quấn quýt.
Nguyễn Linh thậm chí còn chưa hiểu rõ tại sao cô nói hai chữ "Chú Diệp" thì Diệp Cảnh Trì đã hôn cô.
Khi hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bao phủ lấy, cả người Nguyễn Linh đều choáng váng.
May mắn thay, Diệp Cảnh Trì vẫn nhớ lời hứa của mình.
Khi Nguyễn Linh bị hôn đến mức mềm nhũn cả người, bắt đầu đẩy Diệp Cảnh Trì ra thì người đàn ông đã chủ động lui đi.
Nhìn thấy Nguyễn Linh bị hôn đến mức môi cong lên, ánh mắt Diệp Cảnh Trì đầy ẩn ý: "Cùng nhau về phòng nghỉ ngơi không?"
Nguyễn Linh: "......"
Cô dứt khoát nói: "Nghỉ ngơi! Nhưng, là mỗi người về phòng của mình, chúng ta không được quấy rầy nhau!"
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn ngày mai xảy ra chuyện tương tự nữa.
Dù Diệp Cảnh Trì có đảm bảo thế nào cũng không được!
Ngày hôm sau, Diệp Hủ vẫn dậy sớm như những ngày trước.
Còn vài ngày nữa thôi, cậu sẽ có đủ tiền để mua thứ đó.
Thực ra, mỗi tháng Diệp Cảnh Trì đều cho Diệp Hủ tiền tiêu vặt, nên Diệp Hủ cũng tiết kiệm được kha khá.
Nhưng lần này, Diệp Hủ hy vọng có thể hoàn thành việc này bằng tiền do mình kiếm được, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn.
Diệp Hủ rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng xuống lầu.
Vừa lúc gặp Diệp Cảnh Trì cũng đã rửa mặt xong, đang định đi ra ăn s̴áng.
Hai người nhìn nhau, Diệp Hủ khựng lại.
Diệp Cảnh Trì là từ phòng phụ đi ra.
Nhưng Diệp Hủ nhớ, tối hôm đó khi đi công tác về, Diệp Cảnh Trì đã chuyển sang phòng chính, ngủ chung với Nguyễn Linh.
Họ... Cãi nhau rồi sao?
Nghĩ đến điều này, Diệp Hủ có chút lo lắng.
Vì vậy, khi hai người cùng đi xuống phòng ăn, bắt đầu ăn sáng, Diệp Hủ đã mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Diệp Cảnh Trì cũng nhìn ra sự mất tự nhiên của Diệp Hủ.
Nếu là trước đây, cho dù Diệp Cảnh Trì nhận thấy điều này, thường sẽ chọn để Diệp Hủ tự quyết định có muốn nói hay không.
Nhưng nhờ những trải nghiệm trong thời gian gần đây, cộng thêm việc được chứng kiến cách Nguyễn Linh và Diệp Hủ tương tác với nhau, Diệp Cảnh Trì cũng bắt đầu suy ngẫm lại về bản thân.
Có lẽ cách làm trước đây của anh quá chủ quan, cũng không phù hợp với Diệp Hủ, nên mới khiến mối quan hệ cha con trong suốt nhiều năm qua không thể hết gượng gạo.
Do đó, Diệp Cảnh Trì chủ động lên tiếng hỏi: "Tiểu Hủ, làm sao vậy?"
Diệp Hủ mím môi: "Con nghe người ta nói..."
Cậu lại do dự một giây, rồi cuối cùng mớᎥ quyết tâm lên tiếng: "Nếu vợ chồng cãi nhau thì chồng nên chủ động nhận lỗi là tốt nhất."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Đây là lần đầu tiên Diệp Hủ chủ động đưa ra lời khuyên cho anh, có thể nói một bước tiến lớn trong giao tiếp giữa hai người.
Tuy nhiên...
Nhớ lại tối qua trước khi đi ngủ, Nguyễn Linh không chút thương tiếc mà khóa cửa phòng chính.
...
Diệp Cảnh Trì xoa xoa trán.
Kể từ khi mẫu đầu tiên được ra mắt vào lần trước, Nguyễn Linh đã trao đổi và chỉnh sửa với xưởng nhiều lần. Sau khi bản cuối cùng được chốt, Nguyễn Linh ngay lập tức tìm Kiều Nguyệt đến studio để chia sẻ chuyện này.
Kiều Nguyệt cũng rất hài lòng với hiệu ứng cuối cùng.
Mắt Nguyễn Linh sáng lên: "Cô đã hẹn với người mẫu, hai ngày nữa sẽ dùng chiếc váy này để chụp ảnh quảng cáo cho chủ đề mớᎥ, cháu thấy thế nào?"
Kiều Nguyệt mỉm cười: "Cô cứ sắp xếp đi ạ."
Nguyễn Linh lại nói: "Thực ra hôm nay cô tìm cháu đến là còn có một ý tưởng nữa. Ban đầu cô chỉ định làm vài chiếc váy size S M L dùng để làm trang phục chụp ảnh cho chủ đề sinh nhật của studio, nhưng..."
Cô cười: "Bây giờ chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mớᎥ làm ra mẫu, cô thấy chỉ dùng cho một chủ đề chụp ảnh thì hơi lãng phí."
Kiều Nguyệt có vẻ không hiểu lắm: "Ý của cô là… muốn dùng váy này cho các chủ đề khác sao?"
Nguyễn Linh không nhanh không chậm nói: "Không chỉ vậy, cô muốn thử cho xưởng sản xuất một lô váy, sau đó đặt bán trong cửa hàng."
Kiều Nguyệt sửng sốt, có chút không chắc chắn hỏi: "Cô muốn mở cửa hàng, váy của cháu sao?"
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, nhưng không phải cửa hàng ở trong trung tâm thương mại, mà cô muốn mở hàng trực tuyến."
Lúc đầu nảy ra ý tưởng này, Nguyễn Linh đã tìm hiểu một số tài liệu.
Thêm vào đó, trong hai tháng qua, với sự hiểu biết về thế giới này, Nguyễn Linh cảm thấy việc mở một cửa hàng trực tuyến vẫn khả thi, số tiền hiện có trong tay cô hoàn toàn có thể chi trả.
Hơn nữa, công việc thiết kế và dựng mẫu quần áo đã được hoàn thành, trên cơ sở này, nếu sản xuất hàng loạt rồi bán thì đối với Nguyễn Linh mà nói, chi phí cần đầu tư thêm không hề nhiều.
Nghe lời Nguyễn Linh nói, Kiều Nguyệt có chút sốt.
Ban đầu, Nguyễn Linh muốn mua bản vẽ thiết kế của cô ấy, với Kiều Nguyệt đã là điều không dám nghĩ đến rồi.
Những ngày này, nhìn thấy những bức vẽ mà mình tùy tiện vẽ, thực sự từng bước trở thành chiếc váy có thật, cảm giác giống như một giấc mơ.
Bây giờ Nguyễn Linh lại nói với cô ấy, muốn mang váy của cô ấy đi bán.
Kiều Nguyệt người một lúc lâu, không nói gì.
Nguyễn Linh dịu dàng hỏi cô ấy: "Kiều Nguyệt, cháu nghĩ sao?"
Kiều Nguyệt giật mình tỉnh lại, vội vàng nói: "Cháu sao cũng được! Dù sao cô cũng đã mua đứt bản vẽ thiết kế của cháu, cô muốn làm gì cũng được ạ."
Nguyễn Linh dịu dàng nói: "Đúng là như vậy, nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến của cháu."
Thật ra khi cô mua bản vẽ thiết kế, cô chỉ nói sẽ làm váy để chụp ảnh cho studio, không nhắc đến việc bán trên cửa hàng trực tuyến.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn là Nguyễn Linh thực sự muốn tiếp tục hợp tác với Kiều Nguyệt.
Nếu Kiều Nguyệt cũng đồng ý với ý này, thì sau này nếu có cơ hội hợp tác, việc giao tiếp giữa hai người cũng sẽ thuận lợi hơn.
Suy nghĩ một lúc, Kiều Nguyệt nói: "Cháu đồng ý, cô ạ."
Đột nhiên, Kiều Nguyệt trịnh trọng nói: "Không chỉ đồng ý, thật ra cháu còn rất vui! Chỉ là..."
Nguyễn Linh mỉm cười: "Cháu lo lắng không bán được, phải không?"
Kiều Nguyệt có chút xấu hổ gật đầu.
Nguyễn Linh cười: "Thực ra mà nói, cô cũng không chắc chắn lắm. Tuy nhiên, quyết định là của cô, bản vẽ thiết kế cũng là cô mua, cháu không cần suy nghĩ quá nhiều."
Kiều Nguyệt cắn môi: "Nhưng đây là lần đầu tiên cháu thiết kế váy, nếu như..."
Nguyễn Linh không khỏi mỉm cười.
Tâm tư Kiều Nguyệt tinh tế, lại rất tốt bụng.
Vì vậy, trước đó Nguyễn Linh đã đoán được Kiều Nguyệt sẽ có những lo lắng như vậy, nếu lần thử nghiệm này không thành công, có thể Kiều Nguyệt còn cảm thấy rất có lỗi.
Nguyễn Linh nhìn Kiều Nguyệt, dịu dàng nói: "Cô biết cháu lo lắng cô sẽ lỗ vốn. Nhưng là cô mua đứt bản vẽ thiết kế của cháu, nếu váy bán rất tốt, cháu cũng không nhận được hoa hồng. Cứ nghĩ như vậy, có phải thấy việc cô chịu rủi ro là điều rất bình thường rồi không?"
Kiều Nguyệt ngẩn người một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.
Nguyễn Linh cười lên: "Tốt rồi, nếu cháu đồng ý rồi thì cô sẽ liên hệ với xưởng, theo bản mẫu cuối cùng này, sản xuất một lô hàng lớn trước."
Sau khi nhận được sự đồng ý của Kiều Nguyệt, Nguyễn Linh nói làm là làm ngay, nhanh chóng liên hệ với xưởng sản xuất quần áo.
Hai bên đã thống nhất số lượng sản xuất và thời gian xuất hàng.
Nguyễn Linh cũng cân nhắc việc sẽ quảng cáo trên các nền tảng mạng xã hội trước, sau đó áp dụng hình thức đặt cọc hoặc đặt hàng.
Nhưng trong thế giới này, hình thức đặt cọc vẫn chưa phổ biến, mà bản thân Nguyễn Linh cũng không thích đợi quá lâu để mua được đồ.
Sau khi thanh toán, phải mất một tháng, thậm chí vài tháng mớᎥ có được sản phẩm thực tế, rất dễ người mua mất kiên nhẫn.
Vì vậy, Nguyễn Linh quyết định đợi đến khi hàng hóa hiện có được sản xuất xong thì mớᎥ quảng cáo, sau đó trực tiếp bán trên cửa hàng trực tuyến.
Dù sao thì trước đó studio đã gần như hòa vốn, số tiền hiện có trong tay đủ để cô trích một phần ra để thử nghiệm.
Tất nhiên, ban đầu Nguyễn Linh cũng không dám bước đi quá xa, tất cả các size váy cộng lại làm khoảng 200 chiếc, dự kiến sẽ xuất xưởng sau hai tháng.
Bên phía studio, sau khi quảng cáo và danh tiếng cũng được lan rộng, hiện tại số đơn đặt hàng mà Nguyễn Linh có thể nhận được mỗi tuần còn nhiều hơn trước một nửa.
Nhưng nhờ có sự tham gia giúp đỡ của Phương Tiểu Dĩnh, khối lượng công việc của Nguyễn Linh so với trước cũng không tăng lên đáng kể.
Vài ngày trước, Diệp Cảnh Trì có đề cập đến việc anh và Nguyễn Linh cùng đến gặp nhà thiết kế trang sức nổi tiếng nào đó để đặt làm một cặp nhẫn cưới.
Anh đã phái trợ lý Bùi nhanh chóng sắp xếp thời gian.
Nếu là nhà thiết kế bình thường, có lẽ sẽ giống như các thương hiệu trước đó, trực tiếp đến biệt thự gặp Nguyễn Linh.
Tuy nhiên, lần này nhà thiết kế này khá đặc biệt.
Lúc đầu nghe Diệp Cảnh Trì nói rất nhẹ nhàng, nên mặc dù Nguyễn Linh biết đây là một nhà thiết kế nổi tiếng, cũng không cảm thấy việc hẹn được đối phương là một chuyện quá khó khăn.
Sau khi tìm hiểu thông tin, Nguyễn Linh mớᎥ có chút ngạc nhiên.
Nhà thiết kế người Hoa này tên là Kỷ An, đã định cư ở nước ngoài hơn mười năm rồi.
Kỷ An rất nổi tiếng trong giới, đã giành được vô số giải thưởng.
Theo lẽ thường, càng nổi tiếng thì càng có nhiều yêu cầu.
So ra thì Kỷ An không có gì kỳ quặc, chỉ yêu cầu khách hàng phải gặp mặt trực tiếp để trao đổi nhu cầu và phải ở trên địa bàn của anh ấy.
Lý do cũng rất đơn giản, Kỷ An cho rằng chỉ khi giao tiếp trực tiếp, mới có thể biểu đạt được chính xác ý đồ của nhau.
Vì vậy, bất kể khách hàng có địa vị cao hay thấp đến đâu, Kỷ An cũng không chấp nhận giao tiếp từ xa, cũng không nhận đặt hàng qua mạng.
Mặc dù vậy, do danh tiếng của Kỷ An nên có rất nhiều người từ trong nước bay đến tìm anh ấy thiết kế trang sức, với lịch hẹn trước từ sáu tháng đến một năm.
Giờ đây, Kỷ An hiếm hoi trở về Trung Quốc, có thể hẹn gặp anh ấy quả là một điều khó khăn.
Do cơ hội này quá quý giá, Nguyễn Linh cũng không khỏi có chút mong đợi.
Chương 196
Sáng thứ tư.
Nguyễn Minh Vĩ mệt mỏi bước lên xe buýt đi Bắc Thành.
Nói thật, từ khi kết hôn Nguyễn Minh Vĩ với Trịnh Hiểu Nguyệt, chưa bao giờ ngồi máy bay hạng ghế phổ thông.
thỉnh thoảng phải đi tàu cao tốc, cũng đều là để trợ lý mua vé hạng thương gia.
Nhưng hiện tại, để tránh bị những kẻ đòi nợ chú ý, ông ta chỉ có thể chọn đi xe buýt đường dài không chính quy.
Không có cách nào, xe của Nguyễn Minh Vĩ đã bị người ta theo dõi, giấy tờ tùy thân của ông ta cũng bị hạn chế đi lại.
Cô quạnh trong chiếc xe buýt đầy mùι khó chịu, bên cạnh có một người đàn ông da đen, trông có vẻ là ngườι lao động chân tay.
Nguyễn Minh Vĩ tự nhận mình người danh giá, dù nhà họ Nguyễn có sa sút đi nữa, ít nhất bản thân ông ta cũng không thuộc cùng một tầng lớp với những người này.
Giờ đây lại bị buộc phải ngồi cùng chiếc xe với những ngườι mà ông ta coi thường, trong lòng Nguyễn Minh Vĩ tràn ngập sự oán hận đối với đủ loại người -
Công ty đột nhiên hủy hợp đồng với nhà họ Nguyễn, những kẻ đòi nợ thì thúc giục, con cái không ra gì, còn có người vợ phiền phức Lâm Mỹ Nga của ông ta.
Điện thoại reo lên, Nguyễn Minh Vĩ nhìn vào màn hình gọi đến, không vui mà nghe máy.
Bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Mỹ Nga: "Minh Vĩ?"
Giọng điệu Nguyễn Minh Vĩ hơi cứng rắn: "Bà lại có chuyện gì? Tôi đang trên đường, có gì nói nhanh đi."
Trên điện thoại, Lâm Mỹ Nga hít sâu một hơi: "Chuyện là thế này Minh Vĩ, Nguyễn Linh... như nó đã lừa chúng ta rồi."
Nghe thấy điều này, Nguyễn Minh Vĩ càng thêm tức giận: "Cần bà nói? Nếu không phải không lấy được tiền từ nó, tôi cần gì phải đặc biệt đến Hải Thành một chuyến?"
Thực ra, ngay từ đầu Nguyễn Minh Vĩ đã không hy vọng thông qua Nguyễn Linh để lấy được tiền của Diệp Cảnh Trì.
Người đàn ông đó thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không vì một cuộc hôn nhân, mà nghe theo lời phụ nữ.
Khả năng Nguyễn Linh có thể từ tay của người như Diệp Cảnh Trì đòi được lợi ích, sau đó giúp đỡ nhà họ Nguyễn là quá nhỏ.
Cũng vì vậy mà trước đây, Nguyễn Minh Vĩ cũng chỉ để Nguyễn Linh giúp đỡ việc không quan trọng, chẳng hạn như giúp Nguyễn Hạo Sâm có được một vai diễn chẳng hạn.
Còn những vjệc thực sự động chạm đến lợi ích của Diệp Thị, Nguyễn Minh Vĩ tuyệt đối không dám yêu cầu, nếu không rất có thể sẽ rước họa vào thân.
Chỉ là nửa tháng trước, Lâm Mỹ Nga đột vui vẻ tìm đến ông ta, nói rằng Nguyễn Linh đồng ý thuyết phục Diệp Cảnh Trì giúp nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Minh Vĩ vẫn rất nghi ngờ, nhưng Lâm Mỹ Nga lại rất tự tin, nói lần này nhất định sẽ thành công.
Lúc đó cũng không có cách nào tốt vì vậy Nguyễn Minh Vĩ đã đi vay nặng lãi trước, lấp đầy lỗ hổng tài chính của công ty, để vốn tạm thời có thể xoay vòng.
Sau đó lại cố gắng liên hệ với Diệp Thị, nhận được sự giúp đỡ.
Tuy nhiên, Nguyễn Minh Vĩ đã thử rất nhiều lần, nhưng người của Diệp Thị đều lấy đủ lý do để từ chối ông ta.
Do sợ Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Minh Vĩ không dám trực tiếp đi tìm Diệp Cảnh Trì, chỉ có thể tự mình tìm cách.
Lần này Nguyễn Minh Vĩ đi ngoại thành, chính là để tìm cách đàm phán một thương vụ, giải quyết khó khăn trước mắt.
Chỉ là, chuyến đi này cũng không suôn sẻ.
Giờ đây, Nguyễn Minh Vĩ không có tiền, lại sợ bị chủ nợ theo dõi, ngay cả việc về nhà cũng giống như đi trộm.
Lâm Mỹ Nga vẫn đang hỏi qua điện thoại: "Vậy Minh Vĩ à, ông lần này... có lấy được tiền không?"
Nguyễn Minh Vĩ đɑng chứa một bụng lửa giận, này đều bộc phát ra: "Hỏi hỏi hỏi, bà ngoài việc hỏi tôi đòi tiền ra, còn biết làm gì nữa không?"
Giọng nói của Lâm Mỹ Nga ở đầu dây bên kia cũng rất uất ức: "Tôi đây cũng là lo lắng cho ông mà? Hơn nữa, trong khoảng thời gian ông đi, bên phía Hạo Sâm cũng xảy ra khá nhiều chuyện."
Nghe thấy tên Nguyễn Hạo Sâm, sắc mặt của Nguyễn Minh Vĩ hơi dịu lại.
Trong số những con của Nguyễn Minh Vĩ, Nguyễn Linh, con gái lớn của ông ta và Trịnh Hiểu Nguyệt thì không cần nói.
Chỉ cần nhìn thấy cô, Nguyễn Minh Vĩ sẽ nhớ đến những ngày tháng ông ta phải nhẫn nhịn ở nhà họ Trịnh.
Còn Nguyễn Huỳnh cũng ngu ngốc đến cực điểm, xét về nhan sắc thì bằng Nguyễn Linh, nh̵ưng lại có cái tính cao ngạo.
Vài năm trước, khi công việc của nhà họ Nguyễn vẫn còn đang phát đạt, có không ít ngườι muốn liên hôn với nhà họ Nguyễn, nhưng Nguyễn Huỳnh lại không ưng một ai.
Nghĩ lại, Nguyễn Minh Vĩ chỉ tiếc mình không sớm gả Huỳnh đi, nếu không thì lúc này có thêm một người thông gia, ít ra cũng có thể giúp đỡ nhà họ Nguyễn một chút.
Chỉ có Nguyễn Hạo Sâm, đứa con trai nhỏ của Nguyễn Minh Vĩ, là trai mà năm ông ta bốn mươi tuổi mới có được.
Do đó, Nguyễn Minh Vĩ vô cùng chiều chuộng Nguyễn Hạo Sâm, cậu ta muốn đi theo con đường nghệ thuật, cũng chiều cho cậu ta đi.
Dù sao Nguyễn Hạo Sâm còn trẻ, chơi vài năm, rồi về kế thừa gia nghiệp cũng không muộn.
Nguyễn Minh Vĩ hạ giọng xuống: "Hạo Sâm thế nào?"
Nghe thấy giọng điệu của Nguyễn Minh Vĩ có phần mềm xuống, Lâm Mỹ Nga lập tức khóc lóc kể lể: "Đều do Nguyễn Linh hại! Hạo Sâm giờ đây, trong giới giải trí là hoàn toàn không thể trụ nổi nữa! Hai ngày nay Hạo Sâm ngày nào cũng nói với tôi là muốn khởi nghiệp, hỏi tôi đòi tiền, nhưng tôi lấy đâu ra tiền cho nó chứ?"
Nghe vậy, Nguyễn Minh Vĩ càng thêm bực bội.
Đúng vậy, bây giờ lấy đâu ra tiền?
Không nói đến tiền rảnh rỗi cho Nguyễn Hạo Sâm khởi nghiệp, ngay cả công ty Nguyễn Thị mà ông ta đã kinh doanh nhiều năm, cũng sắp không giữ được nữa.
"Được rồi được rồi." Nguyễn Minh Vĩ thở ra một hơi nặng nề: “Tôi đã lên xe rồi, còn vài giờ nữa là đến Bắc Thành. Có chuyện gì thì đợi tôi về rồi nói!"
Nói xong không đợi Lâm Mỹ Nga trả lời, Nguyễn Minh Vĩ đã thô bạo cúp máy.
điện thoại lại nhận được một tin nhắn lạ.
Nguyễn Minh Vĩ khó chịu liếc nhìn một cái, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Tin nhắn nặc danh chỉ có một câu:
Muốn biết bố ruột của Nguyễn Hạo Sâm là ai không?
...
Thời gian gặp gỡ nhà thiết kế được hẹn vào chiều thứ tư.
Buổi chiều, Diệp Cảnh Trì sẽ từ Diệp Thị trở về biệt thự đón Nguyễn Linh, sau đó cùng nhau đến xưởng của nhà thiết kế ở Bắc Thành.
Hôm nay Nguyễn Linh dậy sớm hơn bình thường, sau bữa trưa thì hơi buồn ngủ.
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn, cô liền nằm trên ghế sofa chợp mắt một giấc.
Khi tỉnh dậy thì vừa lúc nghe thấy tiếng động ở cửa ra vào.
Nguyễn Linh không thè𝔪 để ý, tiếp tục nhắm mắt lim dim.
Nhưng chỉ trong chốc lát, tay cô đã bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
Diệp Cảnh Trì kéo tay cô qua, đặt lên lòng bàn tay mình.
Nguyễn Linh còn tưởng anh muốn làm gì.
Kết quả sau khi Diệp Cảnh Trì kéo tay cô qua, anh chỉ nhẹ nhàng nghịch ngợm ngón tay của cô, không có hành động nào khác.
Nguyễn Linh vốn đang nhắm mắt không thèm để ý Diệp Cảnh Trì, nhưng ngón tay thi thoảng lại bị anh nghịch ngợm như vậy, vẫn không nhịn được mà ngước mắt nhìn anh.
Cô hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì rất dịu dàng: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn xem thử tay em."
Nguyễn Linh: "Tay thì có gì hay đâu?"
Diệp Cảnh Trì nhìn vào mắt cô, trả lời không cần suy nghĩ: "Đẹp."
Nguyễn Linh: "......"
Bị anh quấy rối như vậy, cô cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Nguyễn Linh từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Tổng giám đốc Diệp, anh thế này, sao cứ giống như tên nhóc mớᎥ yêu lần đầu vậy?"
Ý định ban đầu của cô là muốn châm chọc Diệp Cảnh Trì một câu, nhưng Diệp Cảnh Trì lại chỉ nhìn cô.
Linh chau mày: "Sao vậy?"
Diệp Cảnh Trì chậm rãi thốt ra ba chữ: "Không phải giống."
Ban đầu Nguyễn Linh không hiểu ý của anh: "Hả?"
Diệp Cảnh Trì không nói gì, chỉ nhìn cô.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng hiểu ra.
Trước đây Diệp Cảnh Trì đã từng nói với cô, trước khi gặp cô, anh chưa từng yêu ai.
Nhưng lúc đó cô chỉ lắng nghe vậy thôi, không mấy để tâm.
Nguyễn Linh chớp mắt: "Em nhớ ra rồi, anh có nói với em... anh chưa từng yêu ai."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô: "Ừ."
Nguyễn Linh cười ngượng: "Em quên mất."
Ngay khi lời nói vừa dứt, Nguyễn Linh đột nhiên nhận ra: Sao tự dưng mình lại bắt đầu cảm thấy chột dạ thế nhỉ?
Cô cũng đâu có làm gì sai!
Chẳng qua là quên mất một câu mà Diệp Cảnh Trì đã nói, chẳng phải ai cũng có trí nhớ tốt như anh đâu.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh lại trở nên mạnh dạn, ngay cả giọng nói cũng kiên định hơn rất nhiều: "Đúng, em quên đấy, sao nào?"
Thấy vậy, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng không còn vẻ mặt không cảm xúc nữa.
Ánh mắt anh hiện lên vài phần ý cười bất lực: "Không sao, chỉ là..."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Cái gì?"
Diệp Cảnh Trì: "Chỉ là thấy lạ, sao em cứ nghĩ anh có kinh nghiệm tình cảm."
Nguyễn Linh bị anh hỏi đến nỗi ấp úng.
Cô suy nghĩ một giây, anh: "Anh có muốn nghe sự thật không?"
Diệp Cảnh Trì bỗng thay đổi sắc mặt, một lúc sau, hỏi ngược lại: "Là những lời anh không muốn nghe ao?"
Nguyễn Linh không nhịn được mà cong khóe môi: Anh còn biết mình biết ta đấy.
Cô đáp: "Cũng gần như vậy."
Diệp Cảnh Trì thở dài: "Nói đi."
Dù sao bị cô làm cho nghẹn họng cũng không phải là lần đầu tiên.
Cô luôn có vẻ tự tin, mà anh lại thích thú với điều đó.
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Lý do rất nhiều. Thứ nhất, anh đã ba mươi bốn tuổi rồi."
Diệp Cảnh Trì không thay đổi sắc mặt: "Ừ."
Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì cái.
Người đàn ông này không phải rất coi trọng tuổi tác sao? Sao lần này nghe xong lại không phản ứng gì?
Như thể biết được Nguyễn Linh đang nghĩ gì, Diệp Cảnh Trì thở dài.
Anh khẽ nhếch mép, vẻ mặt bất lực: "Nếu em nhắc đến tuổi tác một lần là anh tính toán với em một lần, thì anh sợ mình đã sớm bị em chọc tức chết rồi."
Nguyễn Linh bật cười thành tiếng, hình như cô cũng đã vô thức nhắc đến rất nhiều trước mặt anh rồi.
Có đôi khi cô cũng không phải cố ý, chỉ là chủ đề nói chuyện luôn vòng về đây một cách kỳ lạ.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Linh nói: "Vậy tốt rồi, anh đã quen, xem ra sau này có thể tùy tiện nhắc đến."
Diệp Cảnh Trì không động đậy nhìn cô: "Anh còn tưởng em sẽ thương hại anh, quyết định sau này không nói nữa."
Nguyễn Linh mỉm cười rạng rỡ: "Không nói là điều không thể. Hơn nữa, em cũng là nói sự thật mà!"
Diệp Cảnh Trì: "Sự thật gì?"
Nguyễn Linh nói đâu ra đấy: "Thứ nhất, anh đã mươi bốn tuổi rồi. Thứ hai, đến tuổi của anh mà chưa từng yêu đương là một chuyện rất hiếm gặp."
Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng: "Em vừa rồi nói có rất nhiều lý do, đây mớᎥ chỉ là lý do đầu tiên, gì nữa không?"
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Anh cứ thế mà chấp nhận sao? Không có ý kiến phản đối gì à?"
Diệp Cảnh Trì từ tốn: "Anh phản đối có ích gì?"
Nguyễn Linh chớp chớp mắt: "..."
Chương 197
Diệp Trì bình tĩnh nói: "Chẳng thà để em nói một lần cho hả hê. Như vậy ít nhất sau này, em có thể nhớ rõ cuộc đối thoại này. Anh cũng không đến nỗi bị em vu oan nữa."
Nguyễn Linh không nhịn được cười, phản bác anh: "Cái gì gọi là vu oan? Yêu đương chẳng phải là tội ác gì."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, giọng nói trầm xuống: "Rõ ràng anh chỉ thích duy nhất một mình em, nhưng lại luôn bị nghi ngờ có liên quan đến người khác, chẳng phải là oan sao?"
Nguyễn Linh sửng sốt.
Trước đây cô đã gặp rất nhiều người đàn ông nói mấy lời hứa hẹn hời hợt, nhiều người có thể dễ dàng nói ra chữ "thích".
Một số ngườι để lấy lòng cô, còn dùng ánh mắt và giọng điệu vô cùng kiên định, dường như muốn thề thốt với trời xanh.
Tuy nhiên, Diệp Cảnh Trì lại lộ vẻ rất bình thản, giọng điệu cũng bình thường như mọi khi, không có gì đặc biệt hơn so với những lúc khác.
Nhưng lại khiến cho trái tim Nguyễn Linh cũng rung động theo chữ "thích" ấy.
Thấy cô sửng sốt, Diệp Cảnh Trì nở nụ cười: "Sao thế?"
Nguyễn Linh lấy lại tinh thần, oán trách: "Sao lại có người như anh, nói thích em một cách nhẹ nhàng vậy chứ."
Nói đến đây, cô mới nhớ ra, Diệp Cảnh Trì vẫn chưa từng chính thức tỏ tình với cô.
Hai người cứ thế mà bắt đầu mối quan hệ, giống như cuộc hôn nhân của họ, bắt đầu không có chút nghi thức nào.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày, giọng điệu hơi trầm xuống: "Vậy em muốn anh nói lại một lần nữa?"
Nguyễn Linh: "..."
Có người nào như vậy không, tỏ tình thì cứ tỏ tình đi, còn phải để cô đòi hỏi.
Cứ như thể cô rất muốn nghe vậy.
Nguyễn Linh lườm nguýt, không vui nói: "Không cần, anh muốn nói thì nói đi."
Nghe thấy giọng điệu của cô, Diệp Cảnh Trì lại bật cười, dường như rất hài lòng với thái độ của cô.
Nguyễn Linh càng thêm tức giận, định đứng dậy khỏi ghế sofa, tránh xa anh ra một chút.
Bỗng nhiên, Diệp Cảnh Trì vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai cô, ngăn cản độn̴g tác của cô.
Nguyễn Linh nói với giọng điệu không tốt: "Anh làm gì --"
Diệp Cảnh Trì: "Anh thích em."
Nguyễn Linh: "..."
Trong mắt Diệp Cảnh Trì có dòng cảm xúc không rõ ràng dâng trào, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng, lại vô cùng dịu dàng: "Linh Linh, anh thích em."
Nguyễn Linh bị anh nhìn chằm chằm, trong nháy mắt trái tim đập nhanh đến mức gần như muốn nổ tung.
......
Một lúc lâu sau, cô nhếch mép: "Diệp Cảnh Trì."
Diệp Cảnh Trì: "Hửm?"
Nguyễn Linh: "Cách tỏ tình như vậy, không giống như một người đàn ông ở độ tuổi của anh nên dùng."
Diệp Cảnh Trì: "Thế thì giống gì?"
Nguyễn Linh: "Giống như một cậu bé mười bảy tuổi, nói những lời này khi đứng trước cô gái mình thích."
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Cũng tốt, ít nhất trong mắt em, anh trẻ hơn một chút."
Nguyễn Linh bĩu môi: "Em có phải đang khen anh đâu, em chỉ đang nói, lời tỏ tình của anh quá trẻ con rồi."
Diệp Cảnh Trì cũng không tức giận, khóe mắt mang theo ý cười: "Vậy em nói xem, em muốn cách tỏ tình như thế nào?"
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt một cái.
Nếu hỏi cô không muốn cách tỏ tình nào, Nguyễn Linh có thể nói cả ngày đêm.
Lý do không có gì khác, cô đã trải qua quá nhiều cách tỏ tình quá lạ thường.
Chẳng hạn như khi cô còn học đại học, có một lần cô thức trắng một đêm để ôn bài, sáng hôm sau thi xong thì vội vàng trở về nhà để ngủ bù.
Kết quả là, một nam sinh trong trường đột nhiên chặn cô lại ở cửa tòa nhà ký túc xá, tự kể lại toàn bộ quá trình rung động của mình với cô.
Lúc đó, Nguyễn Linh suýt nữa thì trợn tròn mắt, vì nguyên tắc tôn trọng người khác, cô chịu đựng nghe một nửa rồi kiên quyết từ chối.
Còn có người bày một đống hoa và nến ở nơi công cộng, tỏ tình với cô trước mặt mọi người.
Nguyễn Linh đã trải qua hai tình huống tương tự như vậy, ngay cả hình dạng của trái tim cũng giống nhau, chỉ nghĩ đến thôi vẫn khiến cô xấu hổ không thôi.
...
Nhưng duy nhất lúc này, khi Diệp Cảnh Trì hỏi cô muốn gì, Nguyễn Linh lại câm nín.
Mặc dù Diệp Cảnh Trì chưa bao giờ chính thức tỏ tình với cô, nhưng bỗng chốc nhớ lại, anh thực sự đã cho cô rất nhiều thứ.
Ban đầu là ba triệu và thẻ đen, sau đó là pháo hoa và vòng cổ trong đêm Thất Tịch, bánh ngọt mang theo ở sân bay, rồi còn luôn tuân theo mọi yêu cầu mà cô đưa ra một cách vô điều kiện.
Thật sự đã đáp ứng nhu cầu của cô từ mọi mặt.
Đến nỗi bây giờ khi Diệp Cảnh Trì hỏi cô muốn gì, cô thậm chí không trả lời được.
Những thứ cô muốn, dường như anh đã cho hết rồi.
Thấy Nguyễn Linh thật lâu không nói gì, Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: “Linh Linh?”
Nguyễn Linh bừng tỉnh, ánh mắt lóe s̴áng: “Em chưa nghĩ ra.”
Cô không muốn nói những gì mình nghĩ lúc nãy với Diệp Cảnh Trì, nếu không anh chắc chắn sẽ rất đắc ý.
Diệp Cảnh Trì nhìn vào mắt cô.
Anh đột nhiên nói: “Vậy anh có thể hỏi em lại một câu không?”
Trong lòng Nguyễn Linh xao xuyến: “Cái gì?”
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Em còn nhớ, hôm ấy ở ban công, câu hỏi mà em chưa trả lời anh?"
Nguyễn Linh sửng sốt.
Diệp Cảnh Trì nói rất mơ hồ, nhưng không biết tại sao, Nguyễn Linh gần như ngay lập tức nghĩ ra anh đang nói gì.
Đó là lần đầu tiên cô và Diệp Cảnh Trì đề cập đến việc ly hôn.
Mà lúc đó Diệp Cảnh Trì hỏi cô, giữa hai người họ có tồn tại tình yêu hay không.
Cô gần như đã hàn toàn quên đi chuyện này, nhưng bây giờ Cảnh Trì nhắc đến, tình cảnh lúc đó lại hiện lên trong đầu cô một cách sống động.
Bừng tỉnh, Diệp Cảnh Trì đɑng nhìn cô.
Anh biết, cô đã nhớ ra.
Diệp Cảnh Trì hỏi: "Bây giờ, em có câu trả lời rồi chứ?"
Nếu cho Nguyễn Linh một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ trả lời một cách kiên định: "Không có."
Bởi vì sau khi cô do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu, Diệp Cảnh Trì đã ngay lập tức hôn cô.
Lần đầu tiên Nguyễn Linh cảm nhận được tình cảm phức tạp vậy trong nụ hôn của Diệp Cảnh Trì.
ôm cô thật chặt, dường như sợ cô sẽ bay đi.
Nhưng lại vô cùng dịu dàng, chậm rãi quấn lấy môi cô, như đối xử với một món đồ dễ vỡ.
Khi cuối cùng Diệp Cảnh Trì cũng buông cô ra, Nguyễn Linh vẫn còn đng choáng váng.
Cô chỉ trả lời một câu "có", mà sao Diệp Cảnh Trì lại biểu hiện như thể cô đã nghiêm túc thực hiện một lời hứa nào đó vậy?
...
Chiều là thời gian hẹn gặp với nhà thiết kế.
Khi đến studio, sau khi Diệp Cảnh Trì báo tên, tự động mở ra.
Nguyễn Linh tưởng rằng sẽ có thư ký hoặc trợ lý gì đó đón tiếp họ, nhưng không ngờ lại trực tiếp gặp được Kỷ An.
Cô nhận ra đối phương ngay lập tức, bởi vì Kỷ An có ngoại hình rất dễ nhậ̵n biết, giống với ảnh trên mạng đến 99%.
Kỷ An có ngoại hình tuấn tú, trạc tuổi với Diệp Cảnh Trì.
Khi nhìn thấy hai người, trước tiên Kỷ An nhìn Nguyễn Linh một giây.
Sau đó anh ấy nhìn Diệp Cảnh Trì, cong môi: "Tổng giám đốc Diệp, thật không ngờ, anh cũng sẽ có ngày đến tìm tôi thiết kế nhẫn cưới."
Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng: "Anh cứ gọi tên tôi là được, cái danh tổng đốc Diệp này tôi không đảm đương nổi."
Nguyễn Linh: "..."
Cô hơi trợn mắt, ánh mắt qua lại giữa hai người.
Thì ra hai người này quen biết nhau à?
Diệp Cảnh Trì mỉm cười nhìn Nguyễn Linh, giới thiệu với Kỷ An: "Đây là vợ tôi."
Nguyễn Linh báo tên: "Tôi tên Nguyễn Linh."
Kỷ An gật đầu, ngắn gọn nói: "Chào cô, tôi là Kỷ An."
Nói xong liền thẳng vào vấn đề: "Về nhẫn cưới, hai người hiện tại có ý tưởng gì không?"
Cảnh Trì: "Ý tưởng của tôi không quan trọng, cứ nghe ý kiến của vợ tôi là được."
Nguyễn Linh còn chưa kịp nói gì, Kỷ An đã nhìn Diệp Cảnh Trì cười nhạt một tiếng.
"Diệp Cảnh Trì." Kỷ An mở lời: “Anh hiện tại và anh của mười hai năm trước, có sự thay đổi không nhỏ đấy."
Diệp Cảnh Trì bình thản đáp một câu: "Anh so với lúc trước lại chẳng có gì thay đổi."
Nguyễn Linh: "..."
Cô không được mở miệng: "Hai người, tôi có thể ngắt lời một chút không?"
Hai ngườι cùng nhìn sang.
Nguyễn Linh: "Trước đây hai người đã quen biết nhau rồi?"
Cô nhớ trong hồ sơ trên mạng nói Kỷ An đã định cư ở nước ngoài rất lâu rồi.
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Mười mấy năm trước khi anh đi du học thạc sĩ, Kỷ An là đàn anh của anh."
Kỷ An lạnh lùng tiếp lời: "Đàn anh thì không dám nhận, chỉ là vừa vặn học cùng trường một năm mà thôi."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Chương 198
Kỷ An nhìn Nguyễn Linh, cong môi: "Tôi vốn tưởng rằng Diệp Cảnh Trì sẽ độc thân cả đời, không ngờ lần đầu tiên sau nhiều năm gặp lại, lại là đến tìm tôi thiết kế nhẫn cưới. Chúc mừng hai người nhé."
Anh ấy tuy nói lời chúc mừng, nhưng thần sắc và ngữ điệu đều lạnh nhạt, nghe qua có vẻ chẳng có thành ý nào.
Hầu hết mọi người gặp phải tình huống này, hoặc là sẽ bối rối, hoặc là sẽ cảm thấy bị phạm.
Vì vậy Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, cân nhắc xem có nên nói gì để an ủi không——
Nguyễn Linh nhìn Kỷ An, ánh mắt đầy tò mò: "Cảm ơn. Nhưng tôi có thể hỏi một chút không, tại sao anh nghĩ Diệp Cảnh Trì sẽ độc thân cả đời vậy?"
Nghe vậy, Kỷ An hơi hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Anh ấy tưởng rằng, vợ của Diệp Cảnh Trì sẽ không vui mớᎥ đúng.
Tất nhiên, Kỷ An cũng không phải cố ý khiến Nguyễn Linh không vui nên mới nói vậy, anh ấy chỉ đơn giản là có tật nói thẳng.
Tính cách như vậy khiến anh ấy gặp không ít khó khăn khi còn trẻ, nh̵ưng sau khi nổi tiếng, nó lại trở thành đại diện cho cá tính, phong cách độc đáo, thậm chí được mọi người ngưỡng mộ.
Kỷ An tò mò đáp lại: "Bà chủ Diệp, cô đoán thử xem là vì sao?"
Nguyễn Linh cau mày: "Chẳng lẽ là vì Diệp Cảnh Trì... không thích phụ nữ?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Kỷ An: "..."
Không khí im lặng trong vài giây, Kỷ An đột nhiên cười phá lên.
Kỷ An vừa cười vừa nói: "Diệp Cảnh Trì, bây giờ tôi thấy hơi thích vợ của anh rồi đấy."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh thấy có người dám nói chuyện với Diệp Cảnh Trì như vậy, nhưng khi nghe câu này, Diệp Cảnh Trì lại không hề tỏ vẻ khó chịu.
Chỉ là Diệp Cảnh Trì cũng không tiếp lời Kỷ An, mà chỉ nắm lấy tay Nguyễn Linh nhẹ nhàng bóp nhẹ.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Diệp Cảnh Trì, cùng vẻ mặt bất đắc dĩ mở miệng: "Linh Linh, em còn chưa biết anh thích em hay không sao?"
Câu tỏ tình bất ngờ này khiến Nguyễn Linh có chút ngỡ ngàng.
Kỷ An ở bên cạnh "tặc lưỡi" một tiếng: "Diệp Cảnh Trì, bây giờ sao anh lại trở nên sến súa thế?"
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc nói: "Tôi và vợ tôi nói chuyện, sao có thể nói là sến súa được? Nếu anh không thích, thì tự mình kết hôn thử xem là biết rồi."
Kỷ An lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hừ nhẹ một tiếng: "Được rồi, biết anh đã kết hôn rồi, cũng không cần liên tục nhắc trước mặt tôi."
Rồi lại nhìn về phía Nguyễn Linh: "Bà chủ Diệp, trả lời câu hỏi của cô lúc nãy. Tôi chỉ là cảm thấy, tên Diệp Cảnh Trì này không giống như người sẽ có được tình yêu, nhưng bây giờ xem ra, trước đây anh ấy chỉ là chưa gặp cô mà thôi."
Câu nói này có thể coi là một lời khen hiếm hoi, nhưng Nguyễn Linh lại không tỏ ra vui mừng.
Điều cô quan tâm hoàn toàn là một chuyện khác: "Có thể nói cụ thể một chút được không, thực ra tôi vẫn rất tò mò, lúc Diệp Cảnh Trì hai mươi tuổi thì như thế nào?"
Kỷ An nhướng mày: "Anh ấy chưa từng nói với cô sao?”
Nguyễn Linh: "Anh ấy nói, 10 năm trước anh ấy không khác là mấy."
Kỷ An không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy anh ấy gạt cô rồi.”
Ánh mắt Nguyễn Linh sáng lên: "Là sao?”
Kỷ An: "Để tôi nghĩ xem nên hình dung thế nào...”
Hai người một hỏi một đáp, giống như là bạn tốt nhiều năm.
Diệp Cảnh Trì dịu dàng nhìn hai người, chỉ là ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Trước khi đến anh cũng không ngờ, Nguyễn Linh lại có thể nói chuyện với Kỷ An như vậy.
Dù sao năm đó ở trong trường học, Kỷ An nổi tiếng với tính tình cổ quái.
Kỷ An trầm ngâm một lát, trả lời câu hỏi của Nguyễn Linh: "Đơn giản mà nói, phàm là cô gái cố gắng tiếp cận Diệp Cảnh Trì, trên cơ bản đều khóc lóc trở về.”
Nguyễn Linh nhướng mày, nhìn thoáng qua Diệp Cảnh Trì: "Trước kia anh đáng sợ đến vậy sao?”
Giọng Diệp Cảnh Trì bình tĩnh: "Anh ấy nói khoa trương quá.”
Kỷ An "A" một tiếng: "Khoa trương thế nào? Sau khi thổ lộ với anh thất bại, em gái tôi đã khóc trước mặt chúng tôi một tuần. Nói là trước đây em ấy chưa bao giờ thất bại, kết quả theo đuổi anh suốt một học kỳ, anh không chỉ từ chối không chút nể tình, mà ngay cả việc làm bạn bè cũng không chịu.”
Diệp Cảnh Trì lạnh nhạt nói: "Tôi biết mục đích cô ấy làm bạn với tôi, đương nhiên không thể đồng ý.”
Kỷ An lắc đầu: "Anh nói rất có lý, nhưng người tuyệt tình như anh thì rất hiếm thấy.”
Trong lòng Nguyễn Linh dấy lên ngọn lửa hóng hớt hừng hực, hai mắt tỏa s̴áng hỏi: "Theo đuổi cả một học kỳ sao?”
Kỷ An nhẹ nhàng nói: "Đại khái là dự thính một học kỳ ở học viện thương mại, chỉ cần Diệp Cảnh Trì chọn môn nào, em ấy cũng đi theo. Cứ như vậy lãng phí rất nhiều thời gian, thiếu chút nữa không thể hoàn thành triển lãm tác phẩm cuối học kỳ.”
Nguyễn Linh nhíu mày, nhìn về phía Diệp Cảnh Trì: "Vậy chẳng phải anh làm chậm trễ việc học của người ta sao?”
Diệp Cảnh Trì: "......”
Anh thở dài một tiếng: "Cô ấy nói không phải vì anh mà đến nghe giảng, là bản thân muốn học hai học vị, làm sao anh ngăn cản cô ấy được?”
Nguyễn Linh nhướng mày: "Đàn em đó hẳn là rất xinh đẹp đúng không? Anh thật sự không rung động sao?”
Kỷ An ở bên cạnh chen vào nói: "Rất đẹp. Cho nên lúc trước cũng có người có nghi vấn giống cô, hoài nghi có phải Diệp Cảnh Trì không thích phụ nữ hay không.”
Diệp Cảnh nhìn Kỷ An một cái, trả lời Nguyễn Linh: "Không có rung độn̴g.”
“Vậy sao anh lại có ấn tượng sâu sắc như vậy, hơn mười năm trôi qua, còn nhớ lý do người ta nói là muốn học hai học vị?"
Thật ra cô hoàn toàn không ghen, chỉ đơn thuần muốn làm khó Diệp Cảnh Trì một chút.
Kỷ An là người đầu tiên dám giáp mặt cùng cô hóng hớt chuyện của Diệp Cảnh Trì, đương nhiên cô không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Lúc trước Diệp Cảnh Trì họp lớp đại học, những người đó tuy rằng cũng có quan hệ không tệ với Diệp Cảnh Trì, nhưng rõ ràng vẫn có chút kiêng dè thân phận của Diệp Cảnh Trì, nói chuyện không lớn mật như vậy.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ bất đắc dĩ.
Anh đương nhiên cũng nghe ra, cô đang cố ý làm khó anh.
Cho nên anh giải thích cũng vô dụng, bởi vì luận anh trả lời cái gì, cô đều có một trăm câu có thể phản bác anh.
Diệp Cảnh Trì chuyển đề tài: "Em thích nhẫn như thế nào, không bằng nhân cơ hội này nói cho Kỷ An biết. Những chuyện này nếu em muốn biết, anh trở về từ từ nói cho em nghe.”
Nguyễn Linh bĩu môi: "Được rồi.”
Dù sao hóng hớt cũng không phải mục đích lần này tới, vẫn nên hoàn thành chuyện vốn phải làm trước thì hơn.
Cô không biết làm nhẫn cưới phải bao nhiêu tốn thời gian, lỡ như tán gẫu quá mức, xế chiều hôm nay không kết thúc được thì sẽ không hay.
Kỷ An bổ sung: "Trước khi đi, tôi sẽ cho cô số điện thoại cá nhân của tôi, nếu Cảnh Trì lừa cô, cô có thể hỏi tôi."
Nguyễn Linh đồng ý rất nhanh: "Được!"
Diệp Cảnh Trì:
Anh lên tiếng: "Tôi còn chưa có số điện thoại cá nhân của anh."
Lần hẹn này, là do Diệp Cảnh Trì nhờ trợ lý Bùi liên hệ với Kỷ An qua studio của anh ấy, sau đó mới báo tên của mình.
Kỷ An khách sáo nói: "Cảnh Trì, so với anh, tôi thấy tôi và vợ anh hợp hơn. Hơn nữa năm đó anh đột ngột trở về nước, ngay cả số liên lạc trong nước cũng không kịp..."
Dừng lại một chút, Kỷ An thu hồi lại những lời sau đó: "Thôi, không nhắc đến những chuyện đó nữa."
Nguyễn Linh nhìn hai người này với ánh mắt thấu hiểu.
Tính toán thời gian, Diệp Cảnh Trì đột ngột trở về nước khi đang học, là do lần biến cố khiến cho Diệp Hủ trở thành trẻ mồ côi.
Tuy nhiên, Diệp Cảnh Trì chưa bao giờ kể cho cô nghe cặn kẽ chuyện này, Nguyễn Linh thấy không cần thiết, cho nên cũng không hỏi kỹ.
Kỷ An có lẽ cũng nghĩ đến điều gì đó, cảm thấy không nên nhắc đến trước mặt cô, vì vậy không tiếp tục câu chuyện. Anh ấy nói với Nguyễn Linh: "Nào, vợ Cảnh Trì, chúng ta bàn chi tiết về chuyện nhẫn cưới đi."
Sau khi Nguyễn Linh và Kỷ An nói đến thiết kế nhẫn cưới, cô mới phát hiện ra nhà thiết kế hàng đầu thế giới quả nhiên không giống người bình thường.
Mỗi lần cô mới vừa mô tả vài câu, Kỷ An đã thể hiểu ý cô ngay lập tức, đồng thời đưa cho cô xem những bức ảnh nhẫn cưới tương tự hoặc bản thảo thiết kế.
Còn bàn tay của Kỷ An thì càng kỳ diệu, chỉ cần vài nét bút là có thể phác họa ra hình dạng mà cô tưởng tượng.
Không chỉ vậy, Kỷ An còn cung cấp cho Nguyễn Linh rất nhiều ý tưởng mà cô chưa từng nghĩ đến.
Nguyễn Linh xem qua rất nhiều bản thảo thiết kế của Kỷ An trước đây, gần như mỗi tấm đều đẹp đến mức khiến cô muốn kinh ngạc thốt lên.
Cô không thể kìm lòng được mà hỏi: "Ngoài nhẫn cưới ra, tôi có thể xem những món trang sức khác do anh thiết kế không?"
Kỷ An và Nguyễn Linh nói chuyện rất hợp nhau, vì vậy anh ấy đồng ý ngay lập tức.
"Tôi có bản thảo thiết của tất cả các loại trang sức." Kỷ An nói: “Cô muốn xem gì?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc.
Khi hai ngườι đang trao đổi, Diệp Cảnh Trì hoàn hảo đóng vai một tấm phông nền.
Lúc này, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô ấy thích những món trang sức cầu kỳ một chút, hay xem nhẫn kim cương chẳng hạn?"
Kỷ An liếc nhìn Diệp Cảnh Trì một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Linh không hề hay biết mà gật đầu: "Đúng đúng, nhẫn kim cương, nhẫn đá quý gì đó tôi đều rất thích. Có thể xem không?"
Kỷ An: "Có thể."
...
Khi rời đi, Kỷ An tặng cho Nguyễn Linh một đôi bông tai ngọc trai mà cô rất thích làm quà tặng.
"Cứ coi như là quà cưới muộn vậy." Kỷ An nói.
Nguyễn Linh cũng không từ chối, với tính cách của Kỷ An, nếu nói muốn tặng thì chắc chắn không phải là khách sáo.
Từ studio của Kỷ An đi ra, hai người ngồi trong xe, Nguyễn Linh vẫn còn chìm trong sự phấn khích.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến bản thảo thiết kế của một nhà thiết kế hàng đầu, sức mạnh thẩm mỹ của nó đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Diệp Cảnh Trì tỉnh bơ hỏi cô: "Vui đến vậy à?"
Nguyễn Linh vui vẻ xoay xoay đôi bông tai trên tay: "Vui chứ."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Thấy người đàn ông không nói gì, Nguyễn Linh nhìn anh một cái: "Sao vậy?"
Cảnh Trì: "Không sao, chỉ là hơi ghen tị với anh ấy."
Nói là "ghen tị", nhưng giọng điệu của Diệp Cảnh Trì vẫn rất bình thản.
Nguyễn Linh cũng không coi là thật, thuận miệng đáp: "Tại sao?"
Cảnh Trì từ tốn nói: "Anh ấy tùy tiện tặng em một đôi bông tai, em đã yêu thích đến vậy."
Nguyễn Linh cong khóe môi: "Bởi vì nó thực sự rất đẹp mà, đáng tiếc anh ấy định cư ở nước ngoài, sau này chắc không có cơ hội nữa để tìm anh ấy đặt trang sức rồi."
Khóe mắt của Diệp Cảnh Trì mang theo ý cười: "Nếu em thích, lần sau anh đưa em đến studio của anh ấy ở bên kia, tiện thể đi dạo quanh trường cũ của anh."
Nguyễn Linh liếc anh một cái: "Được đấy. Lần sau gặp mặt, em sẽ hỏi anh ấy kỹ hơn về những chuyện cũ của anh!"
khóe mắt Cảnh Trì: "Em có thể hỏi thẳng anh."
Nguyễn Linh cố ý nói: "Ai biết anh có nói thật không? Như cô đàn em của anh đấy, em còn chưa từng nghe nói qua."
khóe mắt Cảnh Trì bật cười.
Anh nhìn cô với ý tứ sâu xa: "Nếu tính như thế thì em có bao nhiêu đàn anh, đàn em mà không nói với anh?"
Nguyễn Linh: "..."
Quả thực cũng có hơi nhiều.
Nguyễn Linh hắng giọng, làm bộ nghiêm túc: "Thôi được rồi, vậy em sẽ nhân từ bỏ qua chuyện đàn em của anh."
Chương 199
Hai trở về biệt thự, hôm nay Diệp Hủ về sớm hơn cả hai người.
Khi ăn tối, trong nhà bếp cuối cùng cũng đã tụ đủ ba người.
Mấy ngườι nói chuyện phiếm với nhau một cách thoải mái.
Giờ đây, Diệp Hủ cũng nói nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng chủ động nói vài câu.
Nguyễn Linh nhớ lại lần trước Diệp Hủ nói rằng hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cậu.
Vì vậy, khi gần ăn uống xong, Nguyễn Linh thuận miệng hỏi: "Thế nào? mai con không cần phải dậy sớm ra ngoài nữa à?"
Diệp Hủ do dự một chút: "...Ừ."
Sau đó, ánh mắt của chợt lóe lên một chút, đột nhiên nói: "Có một chuyện, con muốn nói với mẹ."
Nguyễn Linh uống một ngụm nước cam: "Gì vậy?"
Diệp Hủ: "......"
Thấy cậu lại không nói gì, Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ nghi hoặc.
Diệp Hủ có vẻ mất tự nhiên, do dự một lúc: "Thôi, để sau khi ăn xong rồi nói."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ một cách không hiểu.
Tuy nhiên, Diệp Hủ thấy cô nhìn mình, nhanh chóng lảng tránh ánh mắt, im lặng cúi đầu ăn cơm.
Nguyễn Linh nhìn về phía khóe mắt Cảnh Trì, liếc mắt ra hiệu.
khóe mắt Cảnh Trì lắc đầu, có vẻ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Linh lại tò mò hỏi: "Diệp Hủ, lúc nãy con muốn nói gì?"
Diệp Hủ mím môi.
Thấy cậu như vậy, Nguyễn Linh không nhịn được đoán: "Chẳng lẽ, bài tập hè của con chưa làm xong à?"
Gần đây Diệp Hủ thường ra ngoài sớm, dường như thực sự không có thời gian để làm bài tập.
Diệp Hủ: "..."
Cậu nói: "Không phải, hai tuần đầu của kỳ nghỉ, con đã làm xong bài tập rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với ánh mắt ngưỡng mộ.
Quả nhiên là nam chính trong truyện ngôn tình, cô thầm nghĩ.
Nhớ lại khi cô còn đi học, cô đều đợi đến tận ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mớᎥ làm bài tập.
Nguyễn Linh lại hỏi: "Vậy... con là muốn mượn tiền của mẹ à?"
Nếu Diệp Hủ muốn bắt đầu hẹn hò với nữ chính, thì có lẽ tiền tiêu vặt trước đó đã không đủ.
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh thắc mắc: "Vậy rốt cuộc là gì?"
Diệp Hủ cúi đầu: "Con có một thứ muốn tặng cho mẹ."
Nguyễn Linh càng thêm nghi hoặc.
Cái gì mà đáng để Diệp Hủ phải ngập ngừng như vậy.
Diệp Hủ lại không nói rõ ràng, chỉ nói: "Mẹ đợi một chút."
Nói xong, cậu thiếu niên vội vã đi lên lầu.
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Hủ một cách suy tư.
Một lúc sau, Diệp Hủ ôm một chiếc hộp lớn đi xuống.
Cậu thiếu niên đặt hộp lên bàn trà, sau đó khẽ giọng nói: "Đây là quà tặng cho mẹ."
Nguyễn Linh khẽ giật mình.
Hôm nay là ngày gì nhỉ?
Cũng không phải sinh nhật của cô mà, ngày sinh của nguyên chủ và cô trùng nhau, đều vào mùa đông.
Những ngày lễ như Trung thu Quốc khánh cũng ở sau ngày khai giảng.
Diệp Hủ lắp bắp nói: "Trước đây… không phải mẹ đã tặng con quần áo, còn cả nước hoa nữa sao."
Nguyễn Linh sững sờ.
Diệp Hủ lảng tránh ánh mắt: "Cái này coi như là đáp hoặc là... mẹ cứ coi nó như là quà khai giảng cũng được."
Cậu nhìn một cái về phía Diệp Cảnh Trì, lại nói: "Là dùng tiền con tự kiếm được, không phải dùng tiền của bố con."
Nguyễn cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó, ngạc nhiên: "Vậy... mấy hôm nay con đi làm sớm về muộn, là để dành tiền mua quà cho mẹ à?"
Diệp Hủ cúi đầu, ủ rũ nói: "Cũng không phải đi sớm về muộn, dù sao con vốn cũng quen dậy sớm rồi. Hơn nữa kỳ nghỉ cũng chẳng có gì để làm, tiện thể con đi tìm một công việc làm thêm, cũng có thể rèn luyện sức khỏe."
Nguyễn "..."
Cô luôn nghĩ mấy hôm nay Diệp Hủ đi làm thêm, là vì nhân vật nữ chính trong truyện.
Mặc dù hệ thống luôn không nhắc đến chuyện giữa Diệp Hủ và nữ chính có tiến triển gì, nhưng Nguyễn Linh cũng nghĩ không ra, còn có chuyện gì khác khiến Diệp Hủ không thiếu tiền lại chọn cách đi làm thêm.
Cô còn đang nghĩ, đợi khi nào có cơ hội có thể truyền dạy cho Diệp Hủ một chút kỹ năng yêu đương, giúp đỡ cậu một tay.
Chỉ có duy nhất một khả năng mà Nguyễn Linh không ngờ tới, Diệp Hủ đi làm thêm là để mua quà cho cô.
Thấy Nguyễn Linh không nói gì, Diệp Hủ nói với vẻ lúng túng ngượng ngùng: "Nói chung, trước tiên mẹ mở ra xem đi."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, gật đầu: "Được."
Diệp Hủ đã chuẩn bị sẵn kéo, đưa cho Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh mở hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc kính VR.
Diệp Hủ ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Trước đây không phải mẹ có nói, dạo này không tìm được trò chơi nào hay sao?"
Nguyễn Linh bừng tỉnh.
Cô chơi game luôn chỉ có hứng thú trong vòng ba phút, vì vậy thường xuyên thử nghiệm các trò chơi mớᎥ, nhưng cũng nhanh chóng chán.
Một lần nữa chơi chán ngấy trò chơi xây dựng, sau đó rất lâu mà cô không tìm được trò chơi mớᎥ, nên cô có than thở vài câu.
Không ngờ Diệp Hủ lại nhớ kỹ.
Diệp Hủ tiếp tục nói: "Sau khi con khai giảng, nếu mẹ ở một mình mà buồn chán, có thể chơi cái này."
Tạm dừng một chút, cậu lại bổ sung: "Con cũng mua cho mình một cái. Đến lúc đó nếu tối có thời gian, con cũng có thể cùng mẹ chơi."
Nói những lời này, ánh mắt của thiếu niên cứ lảng vảng khắp nơi, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh có chút buồn cười.
Chỉ là tặng cô một món quà thôi mà, cần gì phải ngại ngùng như vậy?
Hay là Diệp Hủ chưa bao giờ tặng quà cho ai?
Nguyễn Linh: "Được."
Nghe cô đồng ý, thiếu niên như thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng hơn nhiều.
Diệp Hủ mím môi: "Vậy... con về nghỉ ngơi trước đây."
Nguyễn Linh gọi cậu lại: "Đợi chút."
Cơ thể Diệp Hủ hơi khựng lại: "..."
Nguyễn Linh mỉm cười: "Mẹ không thể chờ đến khai giảng, hay chúng ta thử ngay bây giờ đi?"
Diệp Hủ: "..."
Một lúc lâu sau, thiếu niên khẽ nhếch khóe môi: "Được."
Nguyễn Linh suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhưng mà, thiết bị mới phải tải game trước mới chơi được đúng không? Mẹ trước giờ cũng chưa thử, không biết có trò gì hay không."
Diệp Hủ lập tức nói: "Con đã nghiên cứu rồi, có mấy trò chơi đôi không tệ."
Nói rồi, cậu dường như nhậ̵n ra mình thể hiện quá tích cực, lúng túng giải thích: "Dù sao nghỉ hè ở nhà cũng chẳng có gì làm, nên con tự mình thử chơi vài trò trước."
Nguyễn Linh mỉm cười, không vạch trần Diệp Hủ -
Chơi một mình thì sao lại chọn trò chơi đôi chứ?
Diệp Hủ hắng giọng: "Mẹ đợi con một chút, con lấy bộ thiết bị của con ra."
Nói rồi, Diệp Hủ lại quay về phòng lấy bộ thiết bị khác.
Nguyễn Linh nhìn bóng lưng Diệp Hủ, trong lòng hiếm khi dâng lên vài phần vui mừng và xúc động.
Thật khó tin, có một ngày cô lại nhận được quà từ Diệp Hủ.
Hơn nữa, đó còn là món quà mà Diệp Hủ đã vất vả làm thêm nửa tháng để tự mình kiếm tiền mua.
Mà khi Nguyễn Linh mua quần áo và nước hoa cho Diệp Hủ, đều là tiện tay dùng thẻ đen của Diệp Cảnh Trì để quẹt.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh đột nhiên nhận ra mình còn có một người ở bên cạnh.
...
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Cảnh Trì thở dài một hơi.
Nghe thấy là "trò chơi đôi", anh đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi.
"Hai người cứ chơi đi." Diệp Cảnh Trì nói: “Anh còn có chút việc chưa xử lý xong, anh về phòng làm việc trước đây."
Chương 200
Ngày thứ sáu cuối cùng trước khi khai giảng, Nguyễn Linh quyết định cùng Diệp Hủ đi công viên giải trí.
Sau khi hẹn với Diệp Hủ, Nguyễn Linh thông báo tin này vào bữa tối ngày thứ năm.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì từ tốn uống một ngụm nước, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Sao không đợi đến cuối tuần rồi đi?"
Nguyễn Linh: "Cuối tuần người đông hơn ấy, vẫn nên đi ngày thường thì hơn."
Diệp Cảnh Trì thản nhiên nói: "Có thể mọi người đều nghĩ như em, thế nên thứ sáu lại càng đông hơn."
Nguyễn Linh: "Cũng có lý, nhưng chắc hai ngày này cũng không ít người đâu, đâu có khác nhau là mấy. Mà em đã bảo Diệp Hủ mua vé rồi, phải không?"
Diệp Hủ lặng lẽ gật đầu.
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một lúc, nhìn đồng hồ.
Nguyễn Linh tưởng anh đã chấp nhậ̵n, bèn chăm chú ăn cánh gà.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì đột nhiên hỏi: "Hai người dự định mai đi lúc nào?"
Nguyễn Linh suy nghĩ hai giây: "Trưa đi."
Cô không thích dậy sớm đi chơi, nếu đi vào buổi sáng lại phải chuẩn bị bữa trưa, chẳng thà ăn no rồi ra ngoài luôn.
Diệp Cảnh Trì: "Chiều mai vừa vặn anh có cuộc họp quan trọng nào, công việc khác thì thể dời lại sau."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Anh cũng đi à? Nhưng chiều hôm qua anh mớᎥ vừa xin nghỉ để đi xem thiết kế với em, mớᎥ đó mà lại xin nghỉ nữa thì không hay đâu?" Câu này có chút ý từ chối.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh một cái, rồi ánh mắt lại vô tình lướt qua Diệp Hủ.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì chậm rãi lên tiếng: "Lúc Tiểu Hủ chưa đi học, lúc nào cũng đòi muốn đi công viên giải trí, anh cũng đã dẫn thằng bé đi hai lần."
Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên: "Lúc đó anh mới quản tập đoàn, chắc cũng rất bận rộn nhỉ? Còn có thời gian đưa Tiểu Hủ đi chơi à?"
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì bình thản: "Ừ, nhưng thi thoảng cũng có thể dành ra một ngày cuối tuần."
Nguyễn Linh suy ngẫm về ý nghĩa đằng sau câu nói này.
Mặc dù cô chưa từng chăm sóc trẻ em ở tuổi đó, nhưng cô cũng biết, việc đưa một đứa trẻ mẫu giáo đi chơi chắc chắn rất tốn sức và vất vả.
"Thi thoảng mớᎥ có thể dành ra một ngày cuối tuần", có nghĩa là đây là một ngày nghỉ hiếm hoi.
Diệp Cảnh Trì lại còn nhân cơ hội này để đưa Diệp Hủ đi chơi, quả thực là rất chu
Đạo lý này cũng không khó hiểu được.
Nguyễn Linh Diệp Hủ, biểu cảm của thiếu niên cũng có chút sững sờ.
Cô đột nhiên bắt đầu nghi ngờ, mục đích của Diệp Cảnh Trì khi nói câu ấy vào lúc này, không phải là đang đánh vào tình cảm đấy chứ?
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Diệp Hủ lên tiếng: "Thực ra... cuối tuần cũng được. Vé thì trước tối nay vẫn có thể đổi lại."
Nguyễn Linh liếc nhìn Diệp Cảnh Trì, thấy khóe môi anh hơi nhếch lên, giống như đang nở một nụ cười đắc ý.
Thực ra cô cũng không phải là không muốn cho Diệp Cảnh Trì đi, chỉ là vì lần trước dỗ dành Diệp Hủ, cô đã nói là sẽ đưa cậu đi chơi một mình.
Nguyễn Linh là người trọng chữ tín, đã nói là chỉ có cô và Diệp Hủ, thì cô sẽ không đến việc mang thêm Diệp Cảnh Trì.
Tuy nhiên, bây giờ Diệp Hủ đã thỏa hiệp rồi.
Vì vậy, Nguyễn Linh cũng gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi thứ bảy nhé? Như vậy anh không cần xin nghỉ, sau đó Diệp Hủ cũng có thể nghỉ ngơi một ngày rồi quay lại trường."
Diệp Cảnh Trì nhàn nói: "Anh sao cũng được."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ nhẹ nhàng mím môi: "...Vậy con sẽ đổi vé lại."
...
Chớp mắt một cái đã đến thứ bảy.
Nguyễn Linh đã chọn cho mình một chiếc áo thun ngắn và một chiếc quần jean ngắn.
Sau thay đồ, cô hài lòng nhìn mình trong gương.
Trang phục như vậy rất trẻ trung, trông giống như phục của cô trong ngày lễ thành lập của đại học S.
Nguyễn Linh mặc bộ quần áo này, đi qua trước mặt Diệp Cảnh Trì: nào?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười rõ ràng: "Đẹp
Người đàn ông hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, so với thường ngày mặc đồ vest thì ít xa cách hơn, lại thêm một chút thoải mái.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh vài giây, rồi gửi cho anh một ánh mắt tán th̵ưởng: "Được đấy, em còn tưởng hôm nay anh cũng sẽ mặc vest như bình thường."
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Sao em lại nghĩ anh định mặc vest đến công viên giải trí chứ?"
Nguyễn Linh nhếch mép, châm biếm anh: "Người như tổng giám đốc Diệp đây có giá trị con người rất cao, có chút gánh nặng thần tượng cũng hiểu được mà?"
Cảnh Trì mặt không đổi sắc: "Vậy sao người như anh đi chơi công viên giải trí với em, cũng không thấy em vui mừng cảm kích thế?”
Lời này là đang cố ý hiểu lời châm biếm của cô thành lời khen.
Nguyễn Linh bị anh chọc cười: "Được rồi, vậy tổng giám Diệp đã chịu hạ mình đi chơi với chúng em, có phải em nên thể hiện sự biết ơn đến mức rơi cả nước mắt không?"
Trong mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên ý cười: "Cũng không cần quá biết ơn, một chút là đủ rồi."
Nói rồi không đợi Nguyễn Linh phản ứng, Diệp Cảnh Trì đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
Nguyễn Linh phản ứng lại, trừng mắt nhìn anh: "Sao anh đánh lén thế!"
Diệp Cảnh Trì đặt tay lên eo cô, giọng nói trầm thấp: "Tận dụng lúc em chưa trang điểm, anh vẫn có thể hôn em. Nếu không đợi lát nữa, em lại không cho anh chạm vào."
Lời nói của anh có chút bất lực, nhưng ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng và chăm chú.
Nguyễn Linh chìm đắm trong ánh mắt của người đàn ông trong một giây.
Một giây sau, Diệp Cảnh Trì lại hôn cô.
Diệp Cảnh Trì dường như đang thực hiện lời nói vừa rồi của mình: tận dụng lúc cô chưa trang điểm, phải hôn cho thỏa mãn.
Vì vậy, nụ hôn đầu tiên rơi xuống mí mắt và má của cô, sau đó rơi xuống khóe môi của cô, cuối cùng là phủ lên môi cô một cách chậm rãi và mãnh liệt.
Nguyễn Linh bị Diệp Cảnh Trì hôn đến choáng váng, cả người choáng váng, như đang lơ lửng trên mây.
Nhiệt độ lòng bàn tay của Diệp Cảnh Trì nóng bỏng, dường như muốn xuyên qua vải bông đốt cháy làn da của cô.
Nhưng có vẻ như anh vẫn chưa thấy đủ.
Khi Nguyễn Linh bị Diệp Cảnh Trì hôn đến mức mụ mị, toàn thân mềm nhũn, thì eo cô lại truyền đến một cảm giác nào đó -
Hôm nay cô mặc áo thun ngắn lộ rốn, tay Diệp Cảnh Trì luồn từ dưới vạt áo của cô, chậm rãi vuốt ve lưng cô.
Đầu ngón tay của người đàn ông nóng bỏng, trên da thịt khơi dậy một trận run rẩy.
Nguyễn Linh giống như bị bỏng, cả người run rẩy.
Cô thở không đều nói: "Không được, anh đợi chút đã -"
Kể từ khi Diệp Cảnh Trì đi công tác trở về, sau khi được nghỉ ngơi tốt, tinh lực của anh trở nên rất đáng sợ.
Sau ngày hôm đó, Nguyễn Linh không thể chịu đựng được nữa, cho nên đã để Diệp Cảnh Trì ngủ ở phòng ngủ phụ hai ngày, nhưng rất nhanh cô đã mềm lòng…
Vì vậy, hai người lại ở chung một phòng ngủ, rồi Nguyễn Linh lại trải nghiệm sâu sắc thế nào là "nhà cũ bốc cháy".
Bây giờ, chỉ mới hơn một tuần, Nguyễn Linh cứ ngỡ là dừng rồi.
Kết quả là lại xảy ra chuyện thế này.
Hôm nay đi đến công viên giải trí, ít nhất cũng phải đi trên mười nghìn bước.
Nếu thật sự đồng ý với anh, làm sao cô có thể ra ngoài được?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh càng dùng sức đẩy vai Diệp Cảnh Trì ra: "Thật sự không được, chúng ta còn phải ra ngoài đấy!"
Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng không giam cầm cô nữa.
Hai ngườι nhìn nhau, Nguyễn Linh nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông dần dần trở nên tỉnh táo, sau đó trên mặt anh hiện lên vẻ hối lỗi.
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Xin lỗi, nhất thời kiềm chế được, nên mất kiểm soát."
Anh lùi lại nửa bước, cũng không quên lịch sự chỉnh lại vạt áo cho cô.
Trong lòng Nguyễn Linh nói một câu "dối lòng”.
Chỉ là trái tim cô vẫn đập rất nhanh, hơi thở cũng chưa kịp ổn định, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Trì để bày tỏ sự bất mãn.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng phải thừa nhận, vừa rồi cô cũng suýt nữa đắm chìm vào đó.
Nếu không phải trong đầu cô còn nhớ hôm nay đi đâu, cô cũng khó có thể ngăn cản anh lại.
Chờ đến khi hai người bình ổn lại hơi thở, Diệp Cảnh Trì giọng hỏi: "Vậy... anh ra phòng ngoài đợi em chuẩn bị nhé?"
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn anh: Sao đột nhiên lại ngoan ngoãn thế?
Cô gật đầu̸: "Ừ."
Nguyễn Linh cũng không có gì cần chuẩn bị nhiều.
Cô chỉ đơn giản thoa kem chống nắng và đánh một lớp nền, rồi búi tóc đuôi ngựa lên cao.
Như vậy sẽ tiện hơn, cũng phù hợp với phong cách của cô hôm nay.
Sau khi thu dọn xong, Nguyễn Linh đi xuống lầu, thì thấy hai người đàn ông lớn nhỏ đang đợi cô ở phòng khách.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, trông rất ngoãn đáng yêu.
Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Hai người đã chuẩn bị xong chưa? Vậy chúng ta xuất phát nhé?"
Chương 201
Lần này đi công viên giải trí, Diệp Cảnh Trì không cho tài xế đón.
Lý do của Diệp Cảnh Trì là: họ đi chơi giải trí vào cuối tuần, không cần phải vì thế mà tăng thêm công việc cho tài xế.
Nguyễn Linh cũng thấy như vậy tốt hơn, có thêm bầu không khí gia đình đi chơi cùng nhau.
Vì vậy, cô và Diệp Hủ cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, để Diệp Cảnh Trì lái xe.
Nguyễn Linh tùy tiện trò chuyện với Diệp Hủ: "Con có gan dạ không? Đến lúc có các trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, tàu hải tặc, con sẽ không sợ chứ?"
Diệp Hủ hơi do dự một giây.
Từ ghế lái truyền đến giọng nói của Diệp Cảnh "Nếu Tiểu Hủ không chơi thì anh có thể chơi cùng em."
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên lên tiếng: "Không cần, con có thể ngồi tàu lượn siêu tốc."
Nguyễn Linh không nhịn được muốn cười.
Cô lén nhìn bóng lưng của Diệp Cảnh Trì, sau đó đột nhiên thì thầm vào tai Diệp Hủ: "Nếu con sợ quá thì lén nói với mẹ nhé."
Cơ thể Diệp Hủ cứng đờ.
Cậu do dự một lúc, cắn răng nói: "Không sao, con có thể chơi cùng mẹ."
Nguyễn Linh nhịn cười: "Thật không?"
Diệp Hủ gật đầu: "Thật."
Nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của cậu, Nguyễn Linh thiếu chút nữa cười tiếng.
Cô cảm thấy đến lúc đó mình phải cân nhắc một chút, lại khiến Diệp Hủ bị dọa sợ.
Sau nửa giờ đi xe, mấy người họ đã tới công viên trò chơi ở ngoại ô thành
Lúc này người tới công viên không nhiều lắm, ba ngườι không xếp hàng đã trực tiếp đi vào.
Vừa vào, đã có vài quầy hàng bán hàng hóa nhỏ.
Nguyễn Linh sau khi nhìn thấy thì hai mắt tỏa sáng, dẫn đầu đi qua.
Các hàng bán các loại trang sức đội đầu và balo siêu khoa trương, cũng như cốc nước và đồ chơi cùng những thứ tương tự.
Nguyễn Linh đến gần một quầy hàng bán băng đô, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một cái băng đô tai thỏ cực lớn.
Thẩm mỹ của cô đối với đồ trang sức hết sức nhất trí, châu báu thích lớn, băng đô cũng càng khoa trương lại càng chiếm được trái tim của Nguyễn Linh.
Băng đô tai thỏ này không chỉ đủ lớn, mà còn có lông xù, trông cực kỳ đáng yêu.
Nguyễn Linh cầm một cái màu tím, hăng hái bừng bừng mà đội lên đầu.
Buổi chiều gần lối vào công viên không có nhiều người lắm, gần quầy hàng này chỉ có ba người bọn họ.
Ông chủ vô cùng nhiệt tình khen ngợi: "Cô đeo cái này thật đẹp, rất thích hợp với một cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô!”
Nguyễn Linh vốn đã rất hăng hái, vừa nghe thấy lại càng nở hoa.
Cần gì phải quan tâm người ta có vì kiếm tiền mới nói như vậy hay không, ít làm cho mình nghe xong thấy sung sướng là được.
Nguyễn Linh cười rạng rỡ: "Cũng được, dù sao cũng chỉ có hai mấy đồng!”
Cô nhìn vào tấm gương nhỏ trên quầy hàng, cực kỳ hài lòng.
Nguyễn Linh nhìn về phía hai người đàn ông phía sau: "Thế nào?”
Hai người đều nhất trí trả lời: Đẹp lắm.
Diệp Cảnh Trì thậm chí đã tự giác lấy điện thoại ra, bắt đầu thanh toán.
Chủ cửa hàng tiếp tục rao bán: “Cô gái à, cô có muốn xem thêm những thứ khác không? Chiếc băng đô có cả bộ sản phẩm đấy, nào là thỏ, mèo rồi rất nhiều màu sắc nữa. Trước đây có một số khách hàng đã mua cho mỗi người một cái, đeo vào rồi cùng nhau chụp ảnh sẽ rất đẹp!”
Nguyễn Linh vốn chỉ định mua cho mình, nghe chủ cửa hàng nói vậy lại có chút độn̴g lòng.
Cô quay sang nhìn Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ.
Tuy nhiên, hai người giống như đã hẹn nhau vậy, cùng lúc quay đi.
Nguyễn Linh: “……”
Ban đầu không muốn mua lắm, nhưng đột nhiên lại có cảm giác nhất định phải mua.
Ánh mắt của Nguyễn Linh liếc nhìn qua lại giữa Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Hủ.
Diệp Hủ cứng đờ người.
Chủ cửa hàng để bán được hàng, vội vàng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Cái này con trai cũng có thể đeo được, hoàn toàn không vấn đề gì! Hôm nay đã có mấy cậu con trai mua rồi! Hơn nữa cậu trắng trẻo thế này, đeo lên chắc chắn đẹp!”
Nguyễn Linh đã cầm một chiếc băng đô mèo màu vàng, giơ “cánh tay ma thuật” về phía Diệp Hủ.
Diệp Hủ trong tư thế cứng đờ, Nguyễn Linh không do dự gì mà đội lên đầu cho cậu.
Sau đó, Nguyễn Linh không nhịn được mà cười ra thànᏂ tiếng: “Thật sự cũng hợp lắm đấy!”
Da của thiếu niên trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, khí chất lại thanh tao, kết hợp với băng đô này mang đến một cảm giác hài hòa kỳ lạ.
Tuy nhiên, biểu cảm của Diệp Hủ lại rất khó coi, rõ ràng là không quen đeo loại đồ này.
Diệp Cảnh Trì đã im lặng cầm điện thoại lên thao tác.
Sau vài giây, giọng nói trầm ổn của Diệp Cảnh Trì vang lên: “Ông chủ, đã trả tiền cái băng đô thứ hai rồi.”
Chủ cửa hàng cười tươi rói: “Được, nhận được rồi!”
Diệp Hủ: “……”
Cậu thiếu niên trừng mắt nhìn bố mình: Sao bố lại trả tiền nhanh thế?
Diệp Cảnh Trì điềm tĩnh nhìn con trai mình, trong mắt còn mang theo một chút ý cười.
Nguyễn Linh đã cười tươi rói: “Thật là đẹp quá! Diệp Hủ, con nhìn gương đi!”
Diệp Hủ đɑng bối rối xoa xoa đầu mình, nghe vậy do dự một lúc, cuối cùng cũng nhìn vào gương ——
Cậu chưa bao giờ đeo thứ tương tự như vậy, tuy không giống như cậu tưởng tượng, nhưng dù sao cũng rất kỳ lạ.
Diệp Hủ có phản xạ muốn tháo ra, nhưng lại không muốn làm Nguyễn Linh thất vọng, đành phải cố gắng kìm nén ý muốn tháo chiếc băng đô này xuống.
Giọng điệu của Nguyễn Linh vui vẻ cực kỳ: “Có đẹp không? Hơn nữa sau khi con đeo vào, bây giờ vừa nhìn đã biết chúng ta là ngườι một nhà!”
Khi nghe câu sau, nét mặt của Diệp Hủ hơi động đậy.
Nguyễn Linh tươi cười: “Được đó, vừa khéo hôm nay con mặc đồ cũng giống mẹ, vậy gọi là trang phục gia đình rồi!”
Diệp Hủ mím môi, lại nhìn Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, còn Diệp Hủ và Nguyễn Linh đều mặc áo thun trắng ngắn tay.
Diệp Hủ đột nhiên cảm thấy, chiếc băng đô này cũng không quá kỳ lạ.
Nguyễn Linh chỉ về phía linh vật khổng lồ ở đằng xa: “Nào, chúng ta đeo cái này lên, vừa tiện đi chụp ảnh lưu niệm luôn!”
Dưới sự dẫn dắt của Nguyễn Linh, mấy người họ đến trước mặt linh vật khổng lồ.
Nguyễn Linh tìm một du khách trẻ tuổi, nhờ cô ấy chụp cho ba người họ vài tấm ảnh.
Người du khách là một cô gái trẻ, nghe vậy liền rất nhiệt tình đồng ý, giúp ba người chụp rất nhiều ảnh.
Sau khi chụp xong, Nguyễn Linh nói cảm ơn cô gái trẻ, sau đó Nguyễn Linh lại cẩn thận xem lại những bức ảnh mớᎥ chụp trong album.
Sau khi xem vài giây, Nguyễn Linh cau mày nhìn Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Linh nhìn anh một giây, lại cúi đầu nhìn ảnh trong điện thoại.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô nghiêm túc này: “Chụp cũng khá đẹp, nhưng em phát hiện ra, trong ba chúng ta có một yếu tố không hài hòa.”
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì: “Chỉ có anh không đeo băng đô!”
Diệp Cảnh Trì: “……”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc: “Vì vậy em quyết định, sẽ đá anh ra khỏi đội của em và Diệp Hủ! Anh đi chụp một tấm ảnh chung với em và Diệp Hủ đi.”
Nói rồi, Nguyễn Linh liền nhét điện thoại vào tay Diệp Cảnh Trì: “Mau đi đi!”
Diệp Cảnh Trì bất lực gật đầu: “Được rồi.”
Người đàn ông lùi lại vài bước, đi đến một khoảng cách thích hợp để chụp ảnh.
Nguyễn Linh tự mình giơ một ngón tay cái, còn không quên dùng khuỷu tay chọc chọc Diệp Hủ ở bên cạnh: “Con cũng giơ lên nhé, đây gọi là động tác gia đình!”
Diệp Hủ: “……”
Cậu thiếu niên nhìn có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn chậm rãi giơ tay lên.
Tuy nụ cười trên khóe miệng đang dần hiện ra, cho thấy tâm trạng của cậu thực sự rất tốt.
Sau khi chụp ảnh xong, Nguyễn Linh lại kéo hai người đi chơi tàu lượn siêu tốc.
Nguyễn Linh thuộc loại người không sợ trời không sợ đất, cơ bản là cô dám chơi tất cả các trò chơi cảm giác mạnh, cũng không hề cảm thấy khó chịu gì.
Vì vậy, sau khi chụp ảnh xong, cô đã đi thẳng đến chiếc tàu lượn siêu tốc quay vòng 360 độ gần cổng vào của công viên.
Tuy nhiên, nhớ lại biểu hiện của Diệp Hủ trên xe lúc nãy, trước khi xếp hàng, Nguyễn Linh vẫn rất chu đáo hỏi: “Con chắc chắn có thể chứ?”
Đi chơi là để vui vẻ, nếu Diệp Hủ thực không thích thì Nguyễn Linh cũng sẽ không ép cậu chơi.
Diệp Hủ do dự.
Chương 202
Cậu ngẩng đầu nhìn lên chiếc tàu siêu tốc trên đầu, cố gắng nghiên cứu xem nó thực sự đáng sợ đến mức nào.
Đúng lúc có một chiếc xe đi qua, các du khách phát ra tiếng gầm thét.
Nguyễn Linh cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cô đang quan tâm đến một chuyện khác: “Hình như trò này là hai người một ghế.”
Diệp Cảnh Trì “ừ” một tiếng, lại nói với Diệp Hủ: “Nếu con thực sự sợ hãi thì đợi bố mẹ ở đây.”
Diệp Hủ: “……”
Không hiểu sao, thiếu niên đột nhiên bị câu nói này khơi dậy một chút ham muốn chiến thắng.
Nguyễn Linh ở bên cạnh bổ một câu: “Nếu con chơi thì mẹ sẽ ngồi cùng con, để bố con ngồi một hàng một mình. Nếu con không chơi thì vừa vặn để mẹ và bố con ngồi cùng nhau.”
…
Chàng trai cắn răng, gật đầu: “Con có thể!”
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: “Hơn nữa lúc trên xe, con đã đồng ý với mẹ rồi.”
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày: “Thật sự không miễn cưỡng?”
Diệp Hủ đã bước đi về phía cửa xếp hàng: “Đi thôi.”
Nguyễn Linh: “…”
Bước chân của Diệp Hủ vội vã như vậy, không lẽ cậu sợ nếu đi chậm sẽ hối hay sao?
Tuy nhiên, Diệp Hủ đã quyết định rồi, Nguyễn Linh kéo tay áo của Diệp Cảnh Trì: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cái, đột nhiên nắm tay cô.
Nguyễn Linh khẽ giật mình.
Họ thực ra cũng đã nắm tay nhau khá nhiều lần rồi, nhưng trước mặt Diệp Hủ, hai người vẫn luôn duy trì một loại quy tắc ngầm là không làm những hành động thân mật.
Vì vậy, thực ra từ khi vào công viên, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì cũng chưa từng nắm tay.
Bây giờ Diệp Cảnh Trì đột nhiên nắm lấy tay cô, lại còn nắm chặt như vậy, Nguyễn Linh theo bản năng nhìn về phía Diệp Hủ ở trước mặt.
Diệp Hủ có lẽ vẫn đang tự trấn an bản thân, đɑng đứng yên tại chỗ.
Nguyễn Linh: “… Sao đột nhiên lại nắm tay
Cảnh Trì hết sức bình thản, khóe môi khẽ cong lên: “Em cứ bỏ mặc anh như vậy, không nên an ủi anh một chút sao?”
Đúng lúc này, Diệp Hủ quay đầu lại.
Cậu hơi sững sờ, ánh mắt chuyển đến bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Nguyễn Linh theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng không thành công ——
Diệp Cảnh Trì hơi dùng lực.
Sau khi cứng đờ một giây, thiếu niên quay người đi.
Diệp Cảnh Trì thản nhiên bổ sung: “Cũng vừa hay có thể nhân cơ hội này để Tiểu Hủ từ từ quen dần.”
Nguyễn Linh: “……”
…
Tuần cuối cùng của kỳ nghỉ sắp kết, công viên giải trí thực sự khá đông đúc.
Tuy nhiên, ba người đã mua vé đường tắt, nên họ không phải xếp hàng quá lâu.
Ngay khi đến lượt họ, vừa hay phía trước du khách đã ngồi kín.
Vì vậy, Nguyễn Linh rất "may mắn" được ngồi cùng Diệp Hủ ở hàng đầu tiên, còn Diệp Cảnh Trì ngồi ở hàng sau, cùng với một người đàn ông lạ ḿặť.
Nguyễn Linh rất hào hứng, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Mẹ thích nhất hàng đầu và hàng cuối, trải nghiệm tốt hơn những chỗ ngồi khác!"
Nói xong cô nhìn sang Diệp Hủ ở bên cạnh, phát hiện toàn thân Diệp Hủ đều căng thẳng.
Quả nhiên, Diệp Hủ thực sự vẫn rất sợ.
Nguyễn Linh an ủi cậu: "Đừng lo lắng, sợ thì hét lên, sẽ đỡ hơn nhiều."
Diệp Hủ cứng đờ nói "ừm" một tiếng.
Thấy vậy Nguyễn Linh cũng không nói thêm gì nữa, lúc này nói càng nhiều càng dễ khiến người ta căng thẳng.
Sau khi tàu lượn siêu tốc khởi động, Nguyễn Linh vô cùng phấn khích.
Cô thích thú với kiểu trò chơi cảm giác mạch này, vì muốn cảm nhận sự tăng vọt của adrenaline và cảm giác được hét 𝓁ớn.
Sau khi đi hết một chuyến, giọng nói của Nguyễn Linh gần như bị khàn, nhưng cô lại không nghe thấy tiếng của Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ.
Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, Nguyễn Linh không nhịn được hỏi: "Sao hai người không hét lên vậy?"
Phản ứng của Diệp Cảnh Trì vẫn nằm trong dự đoán của Nguyễn Linh, bởi vì anh luôn mang vẻ mặt bình tĩnh như thế.
Nhưng Diệp Hủ không sợ sao?
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: "Con không sợ à, sao lại không nghe thấy con hét lên?"
Diệp Hủ quay đi, thều thào nói: "Thực ra cũng bình thường mà, không quá đáng sợ."
Nói xong, Diệp Hủ lại nhìn Diệp Cảnh Trì, như thể muốn chứng minh điều gì đó, gật đầu: "Thật đó!"
Nguyễn Linh: "..."
Đừng nói Diệp Hủ không thấy Diệp Cảnh Trì hét, nên mình cũng không dám hét nhé?
Chẳng lẽ đây chính là sự cạnh tranh giữa đàn ông?
…
Vì có vé đường tắt, ba người đã trải nghiệm hết các trò thú vị của công viên trong vòng một buổi chiều.
Diệp Cảnh Trì thì đương nhiên có thể chơi mọi trò cùng với Nguyễn Linh, nhưng ngay cả Diệp Hủ cũng dường như đã được khai thông kinh mạch.
Sau khi ngồi các loại tàu lượn siêu tốc khác, Diệp Hủ không còn biểu hiện căng thẳng nữa.
Vì vậy, tất cả các trò đều là ba người cùng chơi, phần lớn thời gian đều là Nguyễn Linh ngồi ở giữa.
Nhưng nếu là hai chỗ ngồi, Nguyễn Linh sẽ ngồi cùng Diệp Hủ, để Diệp Cảnh Trì ngồi một hàng một mình.
Khi trở về nhà, Nguyễn Linh rất vui vẻ đăng một bài viết trên trang cá nhân, kèm theo những bức ảnh chụp ở công viên giải trí.
Sau khi đăng xong, Nguyễn Linh cũng không quan tâm nữa.
Sau một ngày chơi bên ngoài, tắm bồn nước nóng để thư giãn là điều tuyệt vời nhất.
Vừa nghe nhạc vừa thoải mái ngâm mình trong nước nóng mười lăm phút, Nguyễn Linh lau khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Diệp Cảnh Trì cũng ở trong phòng ngủ.
Nguyễn Linh hỏi vu vơ: “Em tắm xong rồi, anh có muốn tắm không?”
Mặc dù trong biệt thự có rất nhiều phòng tắm, nhưng phòng tắm trong phòng ngủ này là thuận tiện nhất, nếu không sau khi tắm xong phải đi qua hành lang mới lên giường được.
Diệp Cảnh Trì: “Không cần, anh đã tắm rồi.”
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày, phát hiện tóc của người đàn ông quả thực có vẻ mới được sấy khô.
Không đợi cô hỏi, Diệp Cảnh Trì lại nói: “Anh thấy bài đăng trên trang cá nhân của em rồi.”
Nguyễn Linh chớp chớp mắt: “Anh có like cho em chưa?”
Diệp Cảnh Trì gật đầu một cái, sau đó bình tĩnh chỉ ra sự thật: “Em chỉ đăng ảnh với Tiểu Hủ thôi.”
Nguyễn Linh hùng hồn nói: “Vì anh không đeo chiếc băng đô đó!”
Diệp Cảnh Trì bước tới gần một bước: “Hôm nay ngồi tàu lượn siêu tốc, em cũng chỉ ngồi với Tiểu Hủ.”
Vì sự tiếp cận của người đàn ông, nhịp thở của Nguyễn Linh hơi rối loạn.
Tuy nhiên, cô vẫn bình tĩnh nói: “Hai chỗ ngồi, luôn phải có người ngồi một mình mà. Anh thấy Tiểu Hủ sợ đến vậy, mà anh nhẫn tâm để thằng bé ngồi một mình sao?”
Diệp Cảnh Trì không phủ nhận mà gật đầu một cái, rồi đến trước mặt cô.
Nguyễn Linh nuốt nước bọt: “Anh định làm gì?”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì sâu thẳm không thể nhìn thấu: “Hôm nay trước khi ra ngoài… có phải chúng ta còn chuyện gì đó chưa làm xong không?”
Hồi ức buổi trưa lập tức trào lên.
Trên mặt Nguyễn Linh bắt nóng lên, gần theo bản năng nhớ lại bàn tay Diệp Cảnh Trì thò vào áo của cô, xúc cảm nóng rực do vuốt ve phần da thịt ở eo cô mang tới.
Lông mi của cô khẽ run: "Có, có cái gì chưa làm xong? Lúc đó, không phải anh đã chủ động ra ngoài phòng chờ em sao?”
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì sâu thẳm, giọng nói hơi khàn: "Bởi vì nếu như không ra ngoài chờ em, anh sợ khi đó anh sẽ không nhịn được.”
Trong đôi mắt người đàn ông không hề che dấu ý định chiếm hữu, làm cho tim Nguyễn Linh càng thêm đập nhanh.
Nguyễn Linh hít một hơi, cố gắng thuyết phục Diệp Cảnh Trì: "Nếu không... Đêm nay nghỉ ngơi trước, tối mai lại làm.”
Hôm nay đã ở bên ngoài rất lâu, cô không muốn ngày mai không dậy nổi.
Trán Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu lại.
Nguyễn Linh nói phải trái với anh: "Anh xem, ngày anh đi công tác vừa trở về thì không nói, em cũng không nhớ rõ...... Không nhớ rõ rốt cuộc là mấy lần.”
Diệp Cảnh Trì đang yên lặng nhìn cô, nghe vậy yết hầu hơi đậy.
Nguyễn Linh vô ý thức liếm môi dưới, tiếp tục nói: "Sau đó anh dọn về phòng ngủ mỗi buổi tối đều... đều phải làm một lần. Đã gần một tuần rồi, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi một ngày!"
Diệp Cảnh Trì nhìn vào mắt cô, đột nhiên nói: "Không phải mỗi đêm.”
Nguyễn Linh giật mình: "Cái gì?”
Giọng Diệp Cảnh Trì không chút dao độn̴g: "Tối thứ tư không có.”
Nguyễn Linh hiểu ra, lập tức khiếp sợ trừng mắt: "Diệp Cảnh Trì! Anh nhớ rõ từng ngày luôn sao? Trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì…”
Không đợi cô nói xong, Diệp Cảnh Trì đã tới gần, hai tay nâng gáy và cổ cô lên.
Người đàn ông dường như không muốn nghe những lời vụn vặt của cô nữa, dùng phương thức này để bịt kín môi cô.
Nguyễn Linh theo bản năng nhắm mắt lại, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập.
Môi lưỡi quấn quýt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận