Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A

Chương 58: Bạch Sơ Tuyết giữ gìn

**Chương 58: Bạch Sơ Tuyết bênh vực**
Nhan Vi suy nghĩ một chút, liền nhẹ nhàng nói:
"Thôi vậy, không giải thích nữa, đằng nào hiện tại ta cũng không muốn yêu đương, có một "bạn trai hờ" như này cũng tốt, như vậy cũng có thể bớt đi một chút phiền phức."
Cũng không phải lúc này Nhan Vi có ý gì với Lâm Dục, hai người mới quen biết một ngày mà thôi, chỉ là đối với Lâm Dục ngày càng hiếu kỳ.
Với lại Nhan Vi hiện tại là thật sự không muốn bị quấy rầy, chỉ muốn yên tĩnh viết sách.
Lời đồn trên mạng này, Nhan Vi căn bản không để ý, với lại, trong tấm ảnh cũng chỉ là bóng lưng của Lâm Dục học trưởng, đối với Lâm Dục học trưởng cũng không có ảnh hưởng gì.
Nghĩ tới đây, Nhan Vi liền từ bỏ ý định giải thích.
"Hóa ra đã có một bạn gái xinh đẹp như vậy, trách sao có thể làm ngơ ta."
Nhan Vi nhìn xem Lâm Dục kéo con Sư tử thiến rời đi trong ảnh chụp, trong lòng lẩm bẩm nói.
"A, Vi Vi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cậu, rõ ràng cậu không có bạn trai, lại làm cho người khác cho rằng cậu có bạn trai."
Vương Trác Huệ sốt ruột nói.
Vương Trác Huệ không thể nào ngờ, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, sao bây giờ lại trở nên gian nan như vậy.
Lúc này, trong phòng ngủ, có một nữ sinh đang luyện yoga trên giường, dáng người rất đẹp, có lồi có lõm, hết sức kinh ngạc nhìn Nhan Vi, cũng nói:
"Đúng vậy, Vi Vi, như thế không phải ảnh hưởng thanh danh của cậu sao, cậu thật sự không quan tâm sao?"
"Không có việc gì, loại chuyện này, giải thích nhiều có ý nghĩa gì, đằng nào ta tạm thời cũng không muốn yêu đương, lại thêm lời đồn dừng ở người trí, những người dễ dàng tin tưởng vào lời đồn như này, cũng không cần thiết phải giải thích với họ."
Nhan Vi lạnh nhạt nói.
"Vậy cũng đúng."
Nói xong, nàng liền tiếp tục luyện yoga, không nói thêm gì nữa.
Mà Vương Trác Huệ thì hết sức bất đắc dĩ, nàng biết một khi Nhan Vi đã quyết định, mình khuyên nữa cũng vô dụng.
Nhan Vi từ trước tới nay luôn là một người rất có chủ kiến.
Lúc này còn không biết mình, đã ở trường học nổi tiếng Lâm Dục, đang ngồi trên giường, xem thông tin trên máy vi tính.
Lúc này, điện thoại lại vang lên âm báo tin nhắn QQ.
"Sao tối nay cứ có người tìm mình thế nhỉ, đầu tiên là Lê Vũ Tuyền, lại là Nhan Vi, không biết bây giờ ai tìm ta."
Nói chuyện Lâm Dục, cầm điện thoại di động lên.
Điều khiến Lâm Dục bất ngờ, người nhắn tin lại là tiểu bạch thỏ.
"Học trưởng, cám ơn anh."
Lúc này, trong ký túc xá nữ sinh của Cô Tô Đại Học, mấy nữ sinh mặc quân phục, đang chơi đùa, cũng không có giống như những tân sinh viên khác, mệt mỏi rã rời nằm trên giường.
Lưu Tư Mộng nhìn Bạch Sơ Tuyết đang ngồi ngẩn người trên giường, vừa cười vừa nói:
"Sơ Tuyết, cậu sẽ không lại nghĩ đến học trưởng của cậu đấy chứ."
"A."
Bạch Sơ Tuyết đang ngẩn người sững sờ, vội vàng đỏ mặt, xua tay giải thích: "Không có, không có, tớ không có nghĩ tới học trưởng."
"Sơ Tuyết, còn nói không có, mặt cậu đỏ hết lên kìa, đừng ngượng ngùng." Một bạn cùng phòng khác vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, Sơ Tuyết, nói thật, chúng ta thật sự muốn cảm ơn học trưởng của cậu, đã dạy cậu phương pháp này, cậu đừng nói, bỏ miếng đệm kia vào trong giày,
thật sự dễ chịu hơn nhiều, buổi sáng không có đệm, giữa trưa sau khi trở về, liền trực tiếp mệt mỏi rã rời trên giường, mà buổi chiều cùng ban đêm có đệm rồi, hiện tại ban đêm tớ còn có thể sống khỏe đây này."
Lưu Tư Mộng nói.
Hai bạn cùng phòng khác cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
"Sơ Tuyết, cậu phải thay mặt phòng ngủ chúng ta, cảm ơn học trưởng của cậu nhé." Lưu Tư Mộng vừa cười vừa nói.
"Vậy tớ sẽ đại diện chúng ta ngủ, cảm ơn học trưởng."
Bạch Sơ Tuyết hé đôi môi nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đáp ứng.
"Sơ Tuyết, có phải cậu đang xoắn xuýt không biết có lý do gì tốt để tìm học trưởng không, đây chẳng phải chúng ta đã cho cậu một lý do rồi." Lưu Tư Mộng vừa cười vừa nói.
Nghe bạn cùng phòng trêu chọc, mặt Bạch Sơ Tuyết trong trắng lộ hồng, càng thêm đáng yêu.
"Thật ra, Sơ Tuyết, da của cậu tốt như vậy, trắng như vậy, lớn lên cũng xinh đẹp như vậy, còn nhu thuận nữa chứ, nói thật, không có nam sinh nào không thích cậu, tớ đoán chừng học trưởng của cậu,
lúc này cũng rất muốn tìm cậu nói chuyện phiếm, chẳng qua không tìm được lý do gì thôi, nếu bây giờ cậu chủ động tìm hắn nói chuyện phiếm, khẳng định là gãi đúng chỗ ngứa."
"Sơ Tuyết, cậu tin hay không, chỉ cần cậu chủ động tìm học trưởng của cậu, vậy hắn khẳng định kích động ghê gớm, đồng thời lại không ngừng tìm chủ đề, cùng cậu nói chuyện phiếm." Lưu Tư Mộng thay quân phục, mặc đồ ngủ nói.
"Học trưởng không phải loại người như vậy."
Bạch Sơ Tuyết lắc đầu, nhẹ nhàng giúp học trưởng giải thích.
Trong lòng Bạch Sơ Tuyết, Lâm Dục tuy có hơi "hung dữ", nhưng mười phần "chính trực". Nếu như không phải mình chủ động hỏi học trưởng xin phương thức liên lạc, có thể học trưởng còn không muốn xin phương thức liên lạc của mình.
Cho nên Bạch Sơ Tuyết hoàn toàn không tán đồng quan điểm của Lưu Tư Mộng, cũng ở trước mặt bạn cùng phòng giữ gìn thanh danh cho học trưởng.
Chỉ là lúc này Bạch Sơ Tuyết, ở trước mặt bạn cùng phòng, càng tỏ ra đáng yêu.
"Aiya, chỉ là học trưởng, mới quen biết mấy ngày thôi, đã biết bênh vực học trưởng của cậu, vậy nếu sau này hai người thật sự ở cùng nhau, thì còn đến đâu, còn đâu vị trí của chúng ta trong phòng ngủ nữa."
Lưu Tư Mộng nhìn Bạch Sơ Tuyết, cười không ngừng.
"Đúng vậy a, đúng vậy a, không ngờ Sơ Tuyết của chúng ta, còn là người "gặp sắc quên bạn", có học trưởng rồi, liền không cần những người bạn cùng phòng này nữa."
Một nữ sinh khác trong phòng ngủ, cũng đùa với Bạch Sơ Tuyết.
"Không có, học trưởng người thật sự rất tốt."
Bạch Sơ Tuyết tuy bị bạn cùng phòng trêu chọc đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn hết sức nghiêm túc nói.
"Được rồi, được rồi, chúng ta không trêu Sơ Tuyết nữa, để Sơ Tuyết cùng học trưởng của cậu ấy nói chuyện phiếm đi."
Lưu Tư Mộng ngăn lại bạn cùng phòng khác, nói tiếp ý của mình.
"Sơ Tuyết, bây giờ cậu đại diện chúng ta, cám ơn học trưởng của cậu, cậu xem học trưởng của cậu sẽ trả lời cậu thế nào, có kích động liên tục trả lời tin nhắn của cậu hay không?"
Lúc này Lưu Tư Mộng cũng rất hứng thú.
Nghe Lưu Tư Mộng nói xong, Bạch Sơ Tuyết cũng khẽ gật đầu.
Kỳ thật Bạch Sơ Tuyết cũng muốn cảm ơn học trưởng, thế nhưng lại có chút ngượng ngùng, cũng lo lắng sẽ quấy rầy đến học trưởng, cho nên mới không nhắn tin.
Bây giờ được bạn cùng phòng cổ vũ, cầm điện thoại di động lên, mới nhắn cho học trưởng một tin QQ.
Lâm Dục nhìn Bạch Sơ Tuyết nhắn tin liền sững sờ.
"Ta không làm gì a, cảm ơn ta cái gì."
Nhìn Bạch Sơ Tuyết nhắn tin, Lâm Dục tỏ vẻ khó hiểu.
"Cám ơn ta cái gì????" Lâm Dục trả lời.
Bạch Sơ Tuyết nhìn Lâm Dục trả lời tin nhắn trong điện thoại, do dự một chút nói: "Học trưởng trả lời tớ rồi, tớ không biết phải trả lời học trưởng thế nào."
"Trả lời cậu cái gì, tớ xem một chút."
Lưu Tư Mộng nói xong, liền ngồi xuống bên cạnh Bạch Sơ Tuyết.
"Tớ cũng xem." Hai bạn cùng phòng khác cũng nhanh chóng xúm lại.
Thời kỳ này, nữ sinh vừa mới lên đại học, luôn luôn đối với yêu đương tràn ngập tò mò, nhìn bạn cùng phòng và nam sinh có chuyện gì, thậm chí còn sốt ruột hơn cả chính mình.
Bạch Sơ Tuyết nhìn học trưởng trả lời tin nhắn, vẻ mặt vô tội nhìn ba người bạn cùng phòng, hỏi:
"Hiện tại tớ phải trả lời học trưởng như thế nào?"
Bạch Sơ Tuyết ở thời kỳ cấp ba, trong nhà quản rất nghiêm ngặt, cũng không có điện thoại, cho nên không có cùng nam sinh trò chuyện qua QQ.
(Cầu phiếu đề cử, nguyệt phiếu, ai đến cũng không có cự tuyệt.) (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận