Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A

Chương 233: Bạch Sơ Tuyết: “Học trưởng, ta đi trước, ngươi tốt nhất chiếu cố một chút Tử Thiến, đừng hung nàng.”

**Chương 233: Bạch Sơ Tuyết: "Học trưởng, em đi trước, anh tốt nhất là chăm sóc Tử Thiến, đừng hung dữ với cô ấy."**
Thấy là điện thoại của Bạch Sơ Tuyết, Lâm Dục không chần chừ mà lập tức nhận máy.
"Alo, Sơ Tuyết à, sao thế em?"
"Học trưởng, anh có đang ở ký túc xá không ạ, em đang ở dưới lầu phòng anh đây." Bạch Sơ Tuyết ôm quần áo, cười ngọt ngào nói.
Nghĩ đến chiếc áo lông đôi đã mua cho học trưởng trong tay, Bạch Sơ Tuyết cảm thấy rất vui vẻ.
"Ừ, anh đang ở trường, nhưng không ở trong ký túc xá nam, em cứ đứng đó đợi anh một lát nhé, anh đến ngay." Lâm Dục nói.
"Vâng, học trưởng, em đợi anh." Bạch Sơ Tuyết vui vẻ trả lời.
Sau đó, Lâm Dục dừng xe ở ven đường, rồi đi về phía ký túc xá nam.
Chẳng bao lâu, Lâm Dục đã đến dưới lầu ký túc xá nam, liền nhìn thấy ở đó có hai cô gái rất xinh đẹp, trong tay xách theo hai túi quần áo, đứng chờ đợi ai đó.
Thu hút ánh mắt của những nam sinh đi ngang qua, càng khiến họ vô cùng hâm mộ.
"Hai cô gái kia đều rất xinh đẹp, không biết hai cô ấy có bạn trai hay chưa? Haizz, em đoán là có rồi, không thì sao có thể cầm quần áo đứng ở dưới lầu ký túc xá nam thế này, cũng không biết là nam sinh nào, có thể khiến hai cô gái xinh đẹp như vậy đứng ở dưới lầu chờ hắn, thật là làm người ta hâm mộ."
"Em đoán là chưa có bạn trai đâu, hai cô gái xinh đẹp như vậy, em không tin là họ có bạn trai, hơn nữa nhìn dáng vẻ thanh thuần của họ, rõ ràng là dáng vẻ chưa có bạn trai."
"Anh xéo đi, hễ anh thấy cô gái nào xinh đẹp, là anh lại không tin người ta có bạn trai, anh cũng không phải dạng vừa, sao không chủ động xin phương thức liên lạc, mà anh lại không dám?"
"Em không phải không dám, chỉ là em cảm thấy, em không xứng với những cô gái xinh đẹp thế này, chắc chắn theo đuổi không kịp, đi xin số liên lạc thì có nghĩa lý gì, với lại, em mà nói chuyện với những cô gái xinh đẹp này, đều cảm thấy rất hồi hộp, lại càng không dám chủ động tiến lên xin số."
"Haizz, em cũng vậy, chỉ dám lén lút nhìn trộm hai mắt, chứ không dám nhìn họ chằm chằm, nếu mà họ chủ động nói chuyện với em thì tốt."
"Đừng có mơ, trong mơ thì cái gì cũng có."
Lâm Dục nghe được cuộc đối thoại của hai nam sinh đi ngang qua mình, không nhịn được cười.
Anh không khỏi nhớ lại kiếp trước của mình, lúc ban đầu, anh cũng gần như là kiểu này.
Về sau, nhờ sự giúp đỡ của người huynh đệ tốt kia, sử dụng phương pháp của Lã Tử Kiều, không ngừng thực hành, không ngừng "nâng cấp", dùng số lượng các cô gái để không ngừng rèn luyện bản thân và bản lĩnh.
Quãng thời gian ấy, thật sự khiến Lâm Dục nhớ mãi không quên, chỉ là càng về sau, Lâm Dục lại thấy cô đơn và trống trải, cảm thấy mọi thứ đều vô vị.
Kiểu quan hệ nam nữ ấy lại không có chút tình cảm nào, chỉ có thể giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
Cũng khiến trong lòng Lâm Dục hoàn toàn, không cảm thấy một chút ấm áp.
Cảm thấy mọi thứ đều vô vị.
Nhưng mà kiếp này, Lâm Dục lại cảm nhận được sự ấm áp đã lâu từ trên người Bạch Sơ Tuyết, loại tình yêu thanh xuân ngọt ngào, luôn có một người quan tâm biết nóng biết lạnh, thật sự rất dễ chịu.
Có một người như vậy luôn lo lắng cho anh.
Ví dụ như, khi thời tiết trở lạnh, Bạch Sơ Tuyết sẽ thân mật nhắc nhở anh mặc thêm áo, chú ý giữ ấm, khi anh cảm thấy không vui, Bạch Sơ Tuyết sẽ dịu dàng ở bên cạnh anh..
Đây cũng chính là lý do Lâm Dục muốn bảo vệ sơ tâm của Bạch Sơ Tuyết.
Sáng nay cưỡng hôn Nhan Vi, cũng là tình nguyện để Nhan Vi đau lòng, chứ không muốn nói thật lòng cho cô ấy biết.
Lâm Dục lắc đầu, xua tan những suy nghĩ trong đầu, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Bạch Sơ Tuyết và Sư Tử Thiến.
"Học trưởng." Nhìn thấy Lâm Dục đi tới, Bạch Sơ Tuyết vui vẻ kêu lên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Sơ Tuyết lúc này cóng đến đỏ bừng, Lâm Dục trực tiếp ôm Bạch Sơ Tuyết, cũng nhẹ nhàng hôn lên má cô ấy, vừa cười vừa nói:
"Tuyết Bảo, đợi lâu chắc sốt ruột lắm nhỉ, có lạnh không em?"
Nhưng còn chưa đợi Bạch Sơ Tuyết lên tiếng, Sư Tử Thiến đứng bên cạnh, nhìn Lâm Dục cứ hôn Bạch Sơ Tuyết, bĩu môi bất mãn nói: "Lâm Dục, anh đi đâu vậy hả, em với Sơ Tuyết đứng ở đây, chờ anh lâu lắm rồi, chân em còn bị tê cứng luôn rồi."
"Anh không có bảo em đợi, ai bảo em cứ đứng đây đợi anh, đáng đời." Lâm Dục không chút khách khí nói với Sư Tử Thiến.
"Lâm Dục, anh..." Sư Tử Thiến trừng mắt với Lâm Dục.
Nhìn Lâm Dục và Sư Tử Thiến mỗi lần gặp mặt lại cãi nhau, có cảm giác như một đôi oan gia, khiến trên mặt Bạch Sơ Tuyết nhịn không được cười lên.
Tiếp đó, Bạch Sơ Tuyết dịu dàng khuyên nhủ Lâm Dục: "Học trưởng, anh đối xử với Tử Thiến dịu dàng một chút, mỗi lần hai người gặp mặt, anh đều cãi nhau với cô ấy."
"Với Sư Tử Thiến thì khách khí cái gì, cô ta chỉ là một 'con nhóc đanh đá' mà thôi." Lâm Dục không chút khách sáo nói.
"Anh mới đanh đá." Sư Tử Thiến tức giận nói.
Còn Lâm Dục không thèm để ý đến Sư Tử Thiến đang tức giận, ngược lại dịu dàng nói với Bạch Sơ Tuyết: "Sơ Tuyết, các em đã đi đâu vậy, sao lại xách túi lớn túi nhỏ đứng đây chờ anh."
Lâm Dục đương nhiên biết các cô ấy đã đi đâu, nhưng lúc này lại giả vờ như không biết gì cả.
Nghe vậy, Bạch Sơ Tuyết vội vàng lấy chiếc áo lông màu đen đã mua cho Lâm Dục ra, tràn đầy vui vẻ đưa cho Lâm Dục: "Học trưởng, sáng nay em với Tử Thiến có đi trung tâm thương mại, em thấy có một bộ áo lông đôi, nên em đã mua một bộ nam tặng cho anh."
"Học trưởng, anh thử xem có vừa không nhé."
"Tuyết Bảo mua cho anh chắc chắn vừa, không cần thử anh cũng biết." Lâm Dục nhịn không được lại hôn một cái lên đôi môi mềm mại của Bạch Sơ Tuyết.
"Thôi mà, học trưởng, anh cứ thử đi, nếu không vừa thì còn có thể đi đổi."
"Với lại, ở đây còn có người khác." Bạch Sơ Tuyết ngăn Lâm Dục lại, thẹn thùng liếc nhìn Sư Tử Thiến đứng bên cạnh nói.
"Không sao cả, Tử Thiến không phải người ngoài, để cô ấy thấy chúng ta thân mật, có gì mà phải lo." Lâm Dục liếc nhìn Sư Tử Thiến đang tức giận nhìn mình chằm chằm, không hề để tâm nói.
"A, Lâm Dục, anh cút xa ra đi, ai thèm nhìn anh với Sơ Tuyết thân mật chứ." Sư Tử Thiến giận dữ nói.
Lúc này, Sư Tử Thiến nhìn Lâm Dục đối xử với Bạch Sơ Tuyết dịu dàng như vậy, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Lâm Dục đối với cô tuyệt nhiên không dịu dàng, mà ngược lại rất thô bạo, muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng.
Khiến Sư Tử Thiến tức muốn cắn chết Lâm Dục ngay lập tức.
"Thôi nào, học trưởng đừng nghịch nữa." Bạch Sơ Tuyết đỏ bừng cả mặt, đẩy Lâm Dục đang không ngừng hôn mình ra.
Mặt đầy áy náy nhìn Sư Tử Thiến nói: "Tử Thiến, cậu đừng giận học trưởng, anh ấy ngoài miệng chua ngoa nhưng trong lòng như đậu phụ, chỉ là nói năng có chút 'hung dữ' thôi, thực ra anh ấy rất tốt bụng."
"Mình mới không thèm giận anh ta." Sư Tử Thiến bĩu môi nói.
Mình chỉ là cảm thấy anh ta thiên vị mà thôi.
"Chát."
Lâm Dục vỗ nhẹ một cái vào mông Bạch Sơ Tuyết, vừa cười vừa nói: "Tuyết Bảo, sao em lại có thể nói xấu anh trước mặt Tử Thiến như vậy, anh có gì tốt đâu, tuyệt đối đừng nói anh tốt trước mặt người khác."
Bị học trưởng trước mặt Sư Tử Thiến, vỗ một cái vào chỗ đó, khiến Bạch Sơ Tuyết lúc này không dám nhìn Sư Tử Thiến đang đứng bên cạnh, trên mặt càng thêm ngượng ngùng không thôi.
Bất quá, Lâm Dục cũng biết Bạch Sơ Tuyết tương đối dễ ngượng ngùng, không giống với tính cách hoạt bát của Sư Tử Thiến, cho nên ở bên ngoài cũng không có tiếp tục trêu chọc Bạch Sơ Tuyết, mà là trực tiếp mặc thử chiếc áo lông.
"Ừm, Tuyết Bảo, em mua rất vừa vặn, em chọn tốt lắm, anh rất thích." Lâm Dục nhìn Bạch Sơ Tuyết cười tươi nói, khen ngợi.
"Thưởng cho em một cái." Lâm Dục cười nói xong, lại nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Bạch Sơ Tuyết.
"Học trưởng, anh thích là tốt rồi." Nghe được học trưởng nói thích, Bạch Sơ Tuyết cười tươi rói nói.
"Sơ Tuyết, hôm nay vừa hay được nghỉ, hay là hôm nay em đừng về ký túc xá nữa nhé." Lâm Dục nói.
Bạch Sơ Tuyết lắc đầu: "Học trưởng, không được đâu, trường của bọn em thứ ba tuần sau là thi rồi, em còn phải về ôn bài, không thì em sợ em thi không tốt."
"Thành tích của em cơ bản đều đứng đầu lớp, em còn lo em thi không tốt sao?" Lâm Dục nhìn Bạch Sơ Tuyết, có chút không nói nên lời.
"Học trưởng, người khác đều đang cố gắng ôn bài." Bạch Sơ Tuyết đỏ mặt nói.
"Vậy thôi được, em về ôn bài trước đi, đợi em thi xong, anh lại đưa em đi chơi." Lâm Dục giả vờ bất mãn nói.
Lâm Dục cũng biết những người học giỏi như Bạch Sơ Tuyết, đều là không muốn thành tích của mình xếp sau người khác, cho nên sinh viên các trường trọng điểm đều rất cố gắng.
"Vâng, vậy em đi trước nha, học trưởng." Bạch Sơ Tuyết ngọt ngào nói.
Trước khi Bạch Sơ Tuyết đi, vẫn không quên nhẹ giọng nói với Lâm Dục: "Học trưởng, anh cũng đừng tiễn em, em tự về được rồi, anh chăm sóc Tử Thiến một chút."
"Còn nữa, học trưởng anh đừng hung dữ với Tử Thiến nữa."
"Ừ, yên tâm đi, anh không rảnh mà hung dữ với cô ấy làm gì." Lâm Dục nói.
Nghe được những lời này, Bạch Sơ Tuyết mới vui vẻ rời đi.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Bạch Sơ Tuyết, Sư Tử Thiến mới lộ ra bản chất của mình, muốn trực tiếp nhào vào người Lâm Dục.
Nhưng lại bị Lâm Dục né ra.
Sau đó, Sư Tử Thiến mặt mày thất vọng, ủy khuất nói với Lâm Dục: "Hừ, anh vừa mới đồng ý với Sơ Tuyết, phải chăm sóc em cẩn thận."
"Tử Thiến, nói thật cho anh biết, sao em lại quen được với Sơ Tuyết, với lại các em còn cùng nhau tới trung tâm thương mại." Lâm Dục nghiêm túc nói.
Những chuyện xảy ra tại trung tâm thương mại hôm nay, thật sự khiến Lâm Dục cảm thấy vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa đã xảy ra vấn đề, cho nên lúc này đương nhiên anh muốn biết, rốt cuộc là tình huống như thế nào.
"Hừ, anh đối với Sơ Tuyết thì dịu dàng, còn đối với em thì lại hung dữ, em cũng là bạn gái của anh cơ mà, như vậy không công bằng." Sư Tử Thiến bất mãn nói.
Tuy nói Sư Tử Thiến bất mãn Lâm Dục thiên vị Bạch Sơ Tuyết, nhưng vẫn đem mọi chuyện đầu đuôi kể lại.
Nghe được lời nói của Sư Tử Thiến, Lâm Dục không thể không thừa nhận, Sư Tử Thiến quả thật có chút thông minh, mặc dù bình thường, Sư Tử Thiến bất mãn vì anh sủng Bạch Sơ Tuyết.
Không ngờ bí mật, Sư Tử Thiến thường xuyên cùng Bạch Sơ Tuyết trò chuyện, còn nói chuyện hết sức thân thiết, hơn nữa còn hẹn cùng nhau đi dạo phố, người không biết, còn tưởng rằng hai người là một đôi chị em tốt.
Nghe được Sư Tử Thiến nói, Lâm Dục chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, hôm nay thật sự là quá trùng hợp.
"Lâm Dục, đúng rồi, hôm nay em với Sơ Tuyết ở trong phòng thử đồ của tiệm quần áo, còn nghe được sát vách có một đôi tình nhân đang hôn nhau trong phòng thử đồ, nghe mà kích thích."
"Chỉ là đáng tiếc, Bạch Sơ Tuyết ngại ngùng, quả thực là muốn lôi kéo em đi, không thì em còn muốn nghe thêm một lúc nữa."
"Em rất tò mò, đằng sau có hay không sẽ có những âm thanh mãnh liệt hơn xuất hiện." Sư Tử Thiến mặt đầy hưng phấn chia sẻ với Lâm Dục, những chuyện mà hôm nay mình đã chứng kiến ở trung tâm thương mại.
Nhìn Sư Tử Thiến đang hưng phấn trước mặt.
Cô còn muốn nghe tiếp đúng không, còn muốn nán lại không muốn đi đúng không.
Theo tiếng "Chát", Sư Tử Thiến vội vàng che mông của mình.
"Lâm Dục, sao anh lại đánh vào mông em." Sư Tử Thiến tức giận nói.
"Em là người phụ nữ của anh, anh muốn đánh thì đánh, ai bảo em thích nghe lén." Lâm Dục tức giận nói.
Nghe vậy, Sư Tử Thiến không những không tức giận, ngược lại cười tươi như hoa nhìn Lâm Dục, nhỏ giọng nói:
"Chồng à, anh không phải là đang ghen đó chứ."
Nhìn lông mày Lâm Dục nhíu chặt, Sư Tử Thiến vừa cười vừa nói: "Chồng à, em đảm bảo về sau, em sẽ không như vậy nữa, yên tâm, em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh."
Nghe vậy, Lâm Dục mới miễn cưỡng gật đầu.
"Đúng rồi, chồng ơi, có cơ hội em cũng muốn cùng anh trải nghiệm một lần, cảm giác hôn nhau trong phòng thử đồ xem có được không." Sư Tử Thiến vui vẻ nói.
"Khụ khụ khụ, chuyện này để sau hẵng nói." Lâm Dục nghiêm túc nói.
"Ha ha ha, chồng à, em biết anh trong lòng cũng muốn thử, chỉ là không dám nói ra thôi."
"Em rất thích anh như vậy, giả vờ đứng đắn." Sư Tử Thiến cười ha ha ha nói.
"Đúng rồi, chồng ơi, em cũng mua cho anh một chiếc áo lông đôi." Sư Tử Thiến giống như dâng vật quý, đem chiếc áo lông màu đen mình mua đưa cho Lâm Dục.
"Vừa rồi Sơ Tuyết không phải đã mua một chiếc rồi sao, sao em lại mua một chiếc giống hệt làm gì." Lâm Dục không biết nói gì.
"Cái đó không giống nhau, cái đó là đồ đôi với Sơ Tuyết, còn đây mới là đồ đôi của anh với em, tóm lại là em không quan tâm, khi nào ở với em, không cho anh mặc cái cô ấy mua, chỉ được mặc cái em mua thôi." Sư Tử Thiến bĩu môi, vừa cười vừa nói.
"Các em mua đều giống nhau, anh phân biệt kiểu gì." Lâm Dục nói.
"Hừ, dù sao em cũng không quan tâm." Sư Tử Thiến ngang ngược nói.
"Được rồi, tranh thủ thời gian về ký túc xá đi, bên ngoài lạnh lắm." Lâm Dục nhìn Sư Tử Thiến nói.
"Em không, anh còn chưa ôm em, anh vừa mới ôm Sơ Tuyết rồi, anh phải ôm em một cái trước, em mới nghe lời về ký túc xá." Sư Tử Thiến bĩu môi nói.
"Không được, không được, ở đây nhiều người qua lại lắm, ngoan, mau về ký túc xá đi."
"Vậy được rồi, nhưng mà lần sau vào ban đêm, em muốn anh ôm em cả đêm, không được buông em ra." Sư Tử Thiến yêu cầu nói.
"Không vấn đề, đến lúc đó ôm em cả đêm, tuyệt đối không buông ra." Lâm Dục nói.
"Chồng ơi, em yêu anh."
Sau khi Sư Tử Thiến về ký túc xá, Lâm Dục đi về phía chỗ chiếc xe, chuẩn bị mang những thứ trên xe về phòng.
Lúc này, trong phòng ký túc xá nữ, Nhan Vi vẻ mặt lạnh lùng trở về phòng.
Sau đó không nói một lời trở về giường.
Nhìn Nhan Vi sắc mặt lạnh như băng, lúc này những người trong phòng đều cảm thấy kỳ lạ, họ chưa từng thấy Nhan Vi, khi trở về phòng, trên mặt lại lạnh lẽo như vậy.
Điều này khiến bạn cùng phòng của Nhan Vi, đi lại cũng không dám gây ra tiếng động lớn.
Lúc này, Nhan Vi nằm xuống giường, cũng không nhịn được, vùi mình vào trong chăn, cảm thấy rất khó chịu, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Chỉ là nằm trên giường, Nhan Vi, nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Nhan Vi liền bắt đầu hồi tưởng lại chuyện giữa mình và Lâm Dục, từ khi quen biết nhau trong thư viện, đến khi cùng nhau viết sách và hiểu nhau hơn, sau đó những chuyện đã xảy ra giữa hai người, còn có chuyện hai người ở dưới ánh trăng bên hồ tỏ tình với nhau, cho tới ngày hôm nay nụ hôn sâu tại cửa hàng quần áo.
Hồi tưởng lại quá khứ với Lâm Dục, Nhan Vi không thể nào tin được, trong lòng Lâm Dục không có mình, càng không tin hôm nay cưỡng hôn mình, chỉ là bởi vì mình xinh đẹp mà nhất thời xúc động mà thôi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận