Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A

Chương 141: Nhan Vi học tỷ, ngươi không phải là thích ta a. Ta từ nhỏ dạ dày không tốt, chỉ có thể ăn cơm mềm

**Chương 141: Nhan Vi học tỷ, ngươi không phải là thích ta chứ? Ta từ nhỏ dạ dày không tốt, chỉ có thể ăn cơm mềm**
Lâm Dục nhìn Nhan Vi không ngừng lùi về sau, vừa cười vừa nói:
"Ngươi là học tỷ, thì sao nào?"
"Chẳng lẽ ta đối với học tỷ, liền không thể làm gì sao?"
Lâm Dục vừa nói, vừa không ngừng tiến sát lại gần Nhan Vi.
Nhan Vi nhìn Lâm Dục lúc này vẫn cứ không ngừng tới gần, bản thân mình đã không thể lui được nữa, mắt thấy sắp tiếp xúc tới mình, trên khuôn mặt lạnh lùng của Nhan Vi, lúc này cũng có chút bối rối. Nhưng lúc này trong lòng Nhan Vi, lại cảm nhận được một loại cảm giác kích thích đã lâu, hơn nữa trong lòng Nhan Vi, thoáng có chút chờ mong, lại có chút sợ sệt.
Dù sao đối với Nhan Vi mà nói, lúc này Lâm Dục đã có bạn gái, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, vậy mình thành người thế nào.
Nhưng Nhan Vi hiếu thắng, dù là đối mặt với việc Lâm Dục không ngừng tới gần, bản thân không thể lui được nữa, vẫn không muốn quay đầu sang hướng khác, cho rằng đây là yếu thế, là đang sợ Lâm Dục.
Mà Lâm Dục nhìn Nhan Vi gần trong gang tấc, làn da trắng nõn, thanh lệ động lòng người, không thể không nói, Nhan Vi thật sự rất xinh đẹp. Xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt diễm lệ ngay trước mắt Lâm Dục, lại phối hợp với dáng vẻ lạnh lùng này, thật sự có loại lực hút vô hình.
Chỉ là Lâm Dục, lại tại thời điểm sắp tiếp cận Nhan Vi, đột nhiên dừng lại, cũng không có tiếp tục di chuyển về phía trước.
Nhìn Lâm Dục dừng lại, Nhan Vi trong lòng có chút mất mát, cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
Nhan Vi cố nén sự khẩn trương trong lòng, hỏi: "Lâm Dục, ngươi đến gần ta như vậy làm gì?"
Lâm Dục nhìn Nhan Vi, lúc này hai người ánh mắt đối diện, Lâm Dục vừa cười vừa nói:
"Nhan Vi học tỷ, ngươi không phải là thích ta chứ?"
Sau khi nghe được lời Lâm Dục nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Nhan Vi, trong nháy mắt có chút ửng đỏ cùng khẩn trương, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn ra.
Lúc này Nhan Vi sợ sệt, Lâm Dục sẽ nhìn ra điều gì, vội vàng quay đầu sang một bên, ngữ khí mặc dù vẫn tương đối nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một tia run rẩy, nói:
"Lâm Dục, ngươi đang nói gì vậy, ngươi phải biết ngươi đã có bạn gái, ngươi cũng không thể làm chuyện có lỗi với bạn gái của ngươi."
Nhìn thấy Nhan Vi lúc này, không trả lời thẳng vấn đề của mình, ngược lại nhắc tới Bạch Sơ Tuyết, nhìn dáng vẻ có ý tứ như thế của Nhan Vi, Lâm Dục không nhịn được bật cười, nói tiếp:
"Vi Vi, ngươi nói xem, nếu như ngươi không phải thích ta, vậy sao ngươi lại giúp ta chuyện lớn như vậy. Chuẩn bị cho ta trang phục cần thiết để mở tiệm đã đành, còn không quan tâm đến tiền của ta, để cho ta sử dụng."
Lâm Dục nhìn về phía Nhan Vi cười hỏi: "Ngươi nói xem, chỉ có việc ngươi thích ta, mới có thể giải thích vấn đề này. Nếu không, vậy tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Sau khi nghe Lâm Dục nói, Nhan Vi chỉ do dự một chút, vội vàng giải thích:
"Đó là bởi vì. Là ta đang báo đáp việc ngươi dạy ta viết sách, cho nên mới chuẩn bị cho ngươi một lô trang phục."
Sau đó Nhan Vi lần nữa khẳng định nói:
"Đúng, chính là nguyên nhân này, chỉ là đơn thuần báo đáp việc ngươi, dạy ta viết sách mà thôi."
"Hơn nữa, Lâm Dục, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta chính là học tỷ của ngươi, mấu chốt hơn nữa là, ngươi bây giờ đang có bạn gái."
Lâm Dục nhìn Nhan Vi lúc này vẫn không dám quay đầu, nhìn mình nói chuyện, cười càng thêm vui vẻ, nói:
"Học tỷ thì sao, học tỷ chẳng lẽ, lại càng có sức hấp dẫn hơn một chút sao?"
"A."
Lúc này Nhan Vi, bởi vì câu nói mang theo ý đùa giỡn của Lâm Dục, sắc mặt đỏ lên, trong lòng càng khẩn trương muốn chết.
Trước kia nào có ai dám, nói với Nhan Vi như vậy, loại lời nói mang theo một tia ý đùa giỡn.
Nhưng trong lòng Nhan Vi, suy đoán mấy loại nguyên nhân, thế nhưng vẫn không đoán được, ý nghĩ lúc này của Lâm Dục là gì.
Chẳng lẽ Lâm Dục đã nhìn ra mình thích hắn, hẳn là không thể nào, hắn không có khả năng phát hiện ta thích hắn.
Hoặc có lẽ là, Lâm Dục cũng thích mình, chỉ là bởi vì nàng có bạn gái, chỉ là muốn biểu đạt với mình rằng, hắn cũng thích mình.
Không phải thì sao lại nói ra những lời này.
Hay là Lâm Dục đã phát hiện ra điều gì đó, chỉ là muốn thăm dò, ý nghĩ thật sự của mình, có phải hay không cũng thích hắn.
Ô, thật xoắn xuýt.
Lúc này Nhan Vi, chưa từng giống như bây giờ xoắn xuýt đến thế.
Càng không giống như bây giờ muốn biết gấp, ý nghĩ thật sự của nam sinh trước mắt này.
Lúc này Nhan Vi trong lòng vô cùng xoắn xuýt, trong lúc nhất thời, cũng có chút không biết, nên trả lời Lâm Dục như thế nào.
Nhìn Nhan Vi lúc này vô cùng xoắn xuýt, Lâm Dục không tiếp tục trêu đùa Nhan Vi nữa, biết đã đủ rồi, nếu trêu đùa tiếp, sẽ dễ xảy ra vấn đề, liền vừa cười vừa nói:
"Được rồi, Vi Vi, vừa rồi ta đang nói đùa với ngươi, ngươi đừng coi là thật. Ta chính là như vậy, thích lúc không có chuyện gì làm, trêu đùa một chút, làm sinh động bầu không khí."
"Nhưng mà, bất kể thế nào, Vi Vi, ta vẫn rất cảm ơn ngươi vì lô trang phục này, giúp ta tiết kiệm rất nhiều phiền phức. Hơn nữa, còn đảm bảo cho ta nguồn cung sau này, nếu không, những ngày nghỉ này, ta sẽ phải đi khắp nơi tìm kiếm nguồn cung thích hợp, làm sao có thể an tâm viết sách như thế này."
Thật ra vừa rồi Lâm Dục, khi nghe Nhan Vi nói, nhà nàng vừa vặn có một nhà máy trang phục cỡ lớn, sau đó liền giúp mình chuẩn bị một lô trang phục nữ sinh mùa thu, hơn nữa còn không cần tiền của mình.
Trang phục giá trị đến mấy vạn, cứ như vậy tặng cho mình, thậm chí còn nói sau này không cần lo lắng về nguồn cung, nàng sẽ giải quyết, sau này còn không cần dùng tiền.
Điều này làm cho Lâm Dục trong lúc nhất thời, thật sự có chút cảm động.
Lâm Dục cũng biết Nhan Vi có chút thích mình, nhưng không ngờ tới, khi mình đã có bạn gái, còn đối xử tốt với mình như vậy, thậm chí có thể nói là tốt đến mức độ vượt trội.
Nhưng cũng khiến cho Lâm Dục lần đầu tiên cảm thụ, "ăn cơm mềm" là thật sự rất "thơm", sự đáng yêu của Nhan Vi – tiểu phú bà lạnh lùng này.
Đương nhiên, Lâm Dục cũng biết, dù Nhan Vi gia có tiền, nhưng một lần đưa cho mình nhiều trang phục như vậy, cũng không dễ dàng, dù sao số tiền này hiện tại không phải của Nhan Vi mà là tiền của gia đình nàng.
Cho nên ban đầu Lâm Dục, nhìn Nhan Vi lúc này, không nhịn được muốn trêu chọc nàng, cứ tiến lại gần nàng, không nói chuyện, muốn xem Nhan Vi sẽ có hành động gì.
Không thể không nói, Nhan Vi so với những nữ sinh khác, thực sự không giống, gan lớn hơn một chút, mình đã sắp đến gần mặt nàng, chí ít trên mặt vẫn không có biểu tình gì, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, làm Lâm Dục thật sự muốn trực tiếp hôn lên.
Nhan Vi nghe được lời Lâm Dục nói, trong lòng không nhịn được có hơi thất vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:
"Không cần khách khí, những trang phục này không tốn bao nhiêu tiền."
Nhìn Nhan Vi lúc này, Lâm Dục không nhịn được trêu chọc Nhan Vi nói:
"Vi Vi, ta biết ngươi có tiền, nhưng thật sự không ngờ tới, ngươi lại giàu có đến như vậy, ngươi thật sự là một tiểu phú bà vừa có tiền, vừa xinh đẹp."
Nhan Vi vừa cười vừa nói: "Phú bà thật khó nghe, ta mới không phải phú bà, hơn nữa ta không có nhiều tiền lắm, ta chỉ có hơn 100 ngàn tệ tiền tiêu vặt thôi."
Lời nói của Nhan Vi trực tiếp khiến Lâm Dục trầm mặc, khiến Lâm Dục rất bất đắc dĩ, thế giới của những đứa trẻ nhà giàu, và thế giới của người bình thường, hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau. Hiện tại hơn 100 ngàn tệ, có thể tùy ý đặt cọc một căn nhà ở Kiến Nghiệp, nhưng trong mắt các nàng chỉ là một khoản tiền tiêu vặt rất ít mà thôi.
Lúc này Lâm Dục đột nhiên nhớ tới, một câu nói hài hước nổi lên ở hậu thế.
Lâm Dục liền nhìn Nhan Vi, làm bộ vô cùng nghiêm túc nói: "Vi Vi, ta muốn nói với ngươi một chuyện, ta từ nhỏ dạ dày không tốt."
Mà Nhan Vi nghe được Lâm Dục nói, nhất thời có chút không kịp phản ứng, vừa rồi không phải đang nói chuyện trang phục sao, sao Lâm Dục đột nhiên lại nói, hắn dạ dày không tốt.
Sau đó Nhan Vi vô cùng chăm chú nhìn Lâm Dục, cho rằng Lâm Dục lúc này dạ dày không thoải mái, liền vội vàng nói:
"Lâm Dục, có phải hay không hiện tại ngươi dạ dày không thoải mái, ta đưa ngươi đến bệnh viện khám xem."
Nhìn Nhan Vi chăm chú như vậy, Lâm Dục cười càng vui vẻ hơn, nói: "Không phải, là bác sĩ nói với ta, ta từ nhỏ dạ dày không tốt, chỉ có thể ăn cơm mềm, tiểu phú bà, hay là ngươi bao nuôi ta đi."
Để cho ngươi biết, thế nào gọi là "ăn cơm mềm".
Lúc này Nhan Vi mới trong nháy mắt hiểu ra, ý tứ của Lâm Dục.
Biết Lâm Dục đang nói đùa với mình, nhưng lại khiến Nhan Vi cười rất vui vẻ, rất nhẹ nhàng.
Nhan Vi vừa cười vừa nói: "Lâm Dục, bây giờ ngươi còn giàu có hơn ta nhiều, ta không bao nuôi nổi ngươi."
"Thật ra, ta rất dễ nuôi, không hề đắt, ngươi suy tính một chút."
"Ta mới không cần."
Đầu óc của Lâm Dục luôn rất "nhảy số", đùa giỡn, có thể làm cho Nhan Vi rất vui vẻ, làm cho khoảng cách giữa hai người, trong lúc vô tình, càng thêm quen thuộc, làm cho hai người ở chung càng thêm nhẹ nhàng.
Chỉ là Nhan Vi nhìn nam sinh bên cạnh, nghĩ tới hắn có bạn gái, trong lòng liền không nhịn được khó chịu.
Vì cái gì, hắn có bạn gái, ai, vì cái gì không để cho ta sớm gặp được hắn.
Đương nhiên cuối cùng Lâm Dục cũng không có lựa chọn "ăn cơm mềm", với lý lẽ của Lâm Dục, và sự cự tuyệt của Nhan Vi.
Cuối cùng chỉ làm cho Lâm Dục đưa ra giá thành phẩm là được.
Chỉ là Nhan Vi trong lòng, lại vui vẻ nói: "Hừ, dù sao ngươi cũng không biết, giá thành phẩm của ta là bao nhiêu, ta đến lúc đó, sẽ tùy tiện nói một phần mười giá cả là được."
Lâm Dục lần đầu tiên phát hiện, dùng tiền vậy mà lại khó khăn như thế.
Nhan Vi cũng lần đầu tiên phát hiện, mình tặng đồ ra ngoài, vậy mà lại khó khăn như thế.
Tiếp theo Lâm Dục cùng Nhan Vi, liền bắt đầu cùng nhau gõ chữ.
Nhan Vi cảm nhận được Lâm Dục ở bên cạnh, giúp mình phân tích nội dung cốt truyện, cảm thấy mình viết sách càng có động lực, hơn nữa linh cảm cũng tuôn trào, không còn lo lắng "bí" ý tưởng.
Mà theo đề nghị của Lâm Dục, trong bộ truyện này của Nhan Vi, đã thêm vào rất nhiều nội dung ngược, đồng thời cuối cùng chuẩn bị kết thúc bằng bi kịch.
Không có cách nào, nữ sinh rất thích loại nội dung này, thích bị ngược "lên bờ xuống ruộng".
Mà quyển tiểu thuyết của Lâm Dục, dựa theo đề nghị của biên tập, hai ngày nữa sẽ cho lên kệ, hiện tại số lượng chữ cũng đã đến khoảng 200 ngàn chữ.
Không hổ là sách của "Tam thiếu", dung lượng chính là có bảo đảm, hiện tại quyển sách này khởi đầu phi thường tốt, tất cả các đề cử bao quát cả "tam giang" đều đã qua, hiện tại xếp hạng nhất bảng truyện mới, tình thế rất tốt, đồng thời lúc này nội dung cốt truyện, cũng tới giai đoạn tiến về Tinh Đấu Sâm Lâm.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận