Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A

Chương 413: Ta không muốn cùng ngươi nói thêm cái gì, ngươi mau để cho mở

**Chương 413: Ta không muốn nói thêm gì với ngươi, ngươi mau tránh ra**
Nói thật, khí chất của Lạc Khinh Yên thực sự quá mức xuất chúng, cao quý như thiên nga đen, tỏa sáng rực rỡ trong lớp học, lại càng trở nên nổi bật và rõ ràng.
Với lại, nàng lúc này an vị ở giữa chỗ ngồi, tư thế ngồi đoan chính mà lại tao nhã, chăm chú nghe giảng mười phần chuyên chú.
Lâm Dục gặp qua nhiều nữ sinh như vậy, nói thật lòng, khí chất của Lạc Khinh Yên là tốt nhất, là loại khí chất cao quý, tao nhã nhất, không phải kiểu giả vờ mà là kiểu tự nhiên như vậy, loại khí chất khiến người ta không dám nhìn thẳng vào nàng.
Lại thêm nhan sắc và vóc dáng của nàng, thật sự là cùng gia thế của nàng, không có mấy ai có thể so sánh được.
Nhan sắc của Lạc Khinh Yên, mặc dù không bằng Nhan Vi tuyệt mỹ, nhưng loại khí chất cao quý tao nhã như thiên nga đen này của nàng, ẩn ẩn tăng thêm cho nhan sắc của nàng không ít, cho nên dù đi cùng một chỗ với Nhan Vi, cũng không hề kém cạnh.
Đương nhiên không phải nói khí chất của Nhan Vi kém, chỉ là ở phương diện này, xác thực yếu hơn Lạc Khinh Yên một chút.
Nói thật, khí chất của Lạc Khinh Yên có thể kích phát dục vọng chinh phục của nam sinh.
Nam sinh, luôn thích đem những thứ cao quý ở trên mây kia kéo vào trong bùn đất.
Bất quá Lâm Dục không có loại ác thú vị kia, nhưng không thể không tán thưởng, khí chất của Lạc Khinh Yên thật tuyệt hảo.
Bởi vì lúc này là thời gian lên lớp, Lâm Dục cũng không có làm ra bất kỳ hành động nào, mà yên lặng đứng ở cửa chờ tan học, dù sao gấp thế nào đi nữa, cũng không vội vào lúc này.
Qua chừng hơn mười phút, sau đó liền nghe được tiếng chuông tan học vang lên.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Dục cũng không có xông thẳng vào tìm Lạc Khinh Yên, mà trực tiếp ở cửa ra vào tóm một người.
Thấy một nữ sinh có vóc người trung đẳng, tóc xoăn đi ra, liền trực tiếp tiến lên nói: "Bạn học, chào bạn, ta là bạn của Lạc Khinh Yên, làm phiền bạn bảo nàng ra đây một lát, nói ta đang đợi nàng ở đây."
Dù sao sự tình của Lạc Khinh Yên, không t·i·ệ·n làm chúng cùng nàng nói, đồng thời có lẽ mình đi thẳng đến phòng học tìm nàng, Lạc Khinh Yên thậm chí sẽ không để ý tới mình.
Vậy mình thật sự không có cách nào với nàng, dù sao trong phòng học còn có nhiều học sinh như vậy, nhưng nếu nàng đi ra, tình huống sẽ hoàn toàn khác.
Lâm Dục đương nhiên sẽ không ngu ngốc như vậy, trực tiếp chạy đến trong phòng học tìm nàng, đây không phải đẩy mình vào thế bất lợi sao?
Bị Lâm Dục ngăn lại, nữ sinh kia sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại nói: "Ngươi muốn tìm nàng, thì vào tìm nàng thôi, đâu phải phòng học cao tr·u·ng, không cho người lớp khác, tùy t·i·ệ·n ra vào, đại học thì muốn vào phòng học nào thì vào thôi."
Nghe vậy Lâm Dục, liền tùy t·i·ệ·n bịa ra một lý do, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Kỳ thật ta và Khinh Yên có chút mâu thuẫn, nếu ta đi tìm nàng, ở trong phòng học có nhiều người như vậy, nàng khẳng định không có ý tứ để ý tới ta."
"Nhưng nếu nàng đi ra, chỉ có ta và nàng, thì ta mới có thể thuận t·i·ệ·n làm hòa với nàng."
"Xin nhờ bạn." Lâm Dục cười nói.
Nghe vậy nữ sinh kia, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Oa tắc, ngươi không phải bạn trai của Khinh Yên đó chứ."
Theo nữ sinh này, nam sinh này nhất định là bạn trai của Lạc Khinh Yên, cho nên hai người mới có mâu thuẫn, dù sao không phải nam nữ bằng hữu, sao có thể xảy ra mâu thuẫn.
Lâm Dục: “????”
Lúc này Lâm Dục, đối mặt lời nói của nữ sinh trước mặt, cũng ngây ngẩn cả người.
Ái chà, không phải cô nương, ngươi nhìn ra từ chỗ nào vậy?
Còn nữa, xin nhờ bạn, ta chỉ muốn nhờ bạn gọi Lạc Khinh Yên ra ngoài, nhờ bạn không cần quá mức suy diễn có được không?
Bất quá lúc này Lâm Dục không có giải thích quá nhiều, ngược lại quan tâm nàng, trước hết gọi Lạc Khinh Yên ra rồi tính sau.
"A, ân, bạn học trước đừng giải thích nhiều như vậy, nhanh lên, bạn trước hết gọi Lạc Khinh Yên ra ngoài có được không? Ta thật sự rất gấp, nàng không sinh khí thêm vài giây, đối với ta mà nói tổn thất rất lớn." Lâm Dục vội vàng nói.
Có thể không nóng nảy sao được? Trong công ty, mọi người đều đang chờ đợi.
Nữ sinh tóc xoăn kia nghe vậy cười cười, sau đó quan s·á·t Lâm Dục một chút: "Vậy ngươi chờ một lát, ta lập tức gọi nàng ra."
Nói xong lời này, Lý Thanh Thanh liền mang theo ý cười đi vào, trực tiếp nói với Lạc Khinh Yên: "Khinh Yên, bạn trai ngươi tới tìm ngươi, hắn đang ở ngoài cửa đợi ngươi đây."
Lời nói của Lý Thanh Thanh lúc này, khiến ánh mắt mọi người xung quanh, nhanh chóng tập tr·u·ng tr·ê·n người nàng, đương nhiên bao gồm cả Lạc Khinh Yên đang làm b·út ký.
Ánh mắt mọi người tràn ngập kinh ngạc, thậm chí không dám tin, phảng phất như nghe được chuyện không thể nào.
Việc này trong nháy mắt làm cho không ít nam sinh xung quanh, nghe được lý do khiến trái tim tan vỡ, tr·ê·n mặt tràn ngập không cam lòng, th·ố·n·g khổ, cùng có chút r·ê·n rỉ.
Bọn hắn thà rằng tin tưởng, nữ thần Lạc Khinh Yên của khóa này vĩnh viễn sẽ không yêu đương, còn hơn tin tưởng nàng đã có bạn trai, trở thành nữ thần đã rơi xuống phàm trần.
Mà Lạc Khinh Yên có khí chất cao quý tao nhã, ngồi ngay ngắn ở đó, lúc này cũng bị lời nói của Lý Thanh Thanh, làm cho có chút không hiểu nổi, bất quá sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh nói: "Thanh Thanh, đừng nói đùa, ta còn chưa yêu đương, lấy đâu ra bạn trai?"
Lời nói của Lạc Khinh Yên, khiến không ít nam nhân bên cạnh thở phào một chút.
Đúng vậy, Lạc Khinh Yên sao có thể yêu đương được chứ? Căn bản không có khả năng phải không? Làm sao có thể có nam sinh xứng với nàng chứ, làm sao có nam sinh đ·u·ổ·i được nàng chứ.
Nàng tuyệt đối không thể có bạn trai, nhất định là Lý Thanh Thanh nói đùa.
Nam sinh bình thường đối mặt nữ thần không thể với tới, chỉ mong nàng vĩnh viễn không cần yêu đương, vĩnh viễn không cần kết hôn, như vậy cho dù mình không đ·u·ổ·i kịp, cũng sẽ không cảm thấy quá mức bi thương, dù sao nàng vốn là nữ thần ở tr·ê·n cao mà.
"Khinh Yên, thật đó, hắn nói là bạn trai của ngươi, với lại ta cảm thấy hắn không giống đang nói láo, ngược lại ta bảo hắn vào, hắn cũng không vào, chính là nhờ ta gọi ngươi ra, nói có chút mâu thuẫn với ngươi, muốn cùng ngươi mặt đối mặt nói chuyện." Lý Thanh Thanh nói.
Nghe vậy Lạc Khinh Yên, đôi lông mày nhỏ nhắn cong cong, nhẹ nhàng nhíu lại, hơi có chút tức giận, bất quá ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, vốn không định để ý tới trò đùa này.
Nhưng đây là lần đầu tiên nghe được loại lời này, làm cho Lạc Khinh Yên vẫn có chút khó chịu, và n·ổi lên ý nghĩ muốn đi ra xem xem, đến cùng là ai lại ở đây nói năng lung tung.
Từ nhỏ đến lớn thật sự chưa từng có nam sinh nào, dám đùa kiểu này trước mặt nàng.
Mà mọi người xung quanh, thấy Lạc Khinh Yên đi ra, cũng nhao nhao đi th·e·o, chuẩn bị tìm tòi thực hư.
Cũng quyết định nếu nam sinh kia, dám tùy t·i·ệ·n nói đùa, nhất định phải thu thập hắn.
Mà khi Lạc Khinh Yên ra khỏi cửa sau phòng học, liền trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Dục đang đứng bên trái cửa sau phòng học, khiến ánh mắt nàng ngưng tụ, trong nháy mắt hiểu rõ Lâm Dục đến tìm mình là vì sao.
Việc này khiến nàng có chút ngây người, nàng cũng không ngờ mình mới ra tay, Lâm Dục vậy mà đã tìm được mình. Cho dù là Lạc Khinh Yên, tr·ê·n mặt cũng không khỏi xuất hiện một tia thần sắc khác thường.
Cũng lập tức chuẩn bị quay người, hướng trong phòng học đi vào.
Hiện tại nàng không muốn để ý tới Lâm Dục, nàng muốn cho Lâm Dục một bài học, thu thập Lâm Dục một chút, để hắn hiểu rõ, Nhan Vi không phải ngươi muốn k·h·i· ·d·ễ thì k·h·i· ·d·ễ, k·h·i· ·d·ễ xong thì không có việc gì.
Để trừng phạt Lâm Dục, Lạc Khinh Yên còn chuyên môn sử dụng, một chút quyền lực nhỏ.
Theo nàng thấy, với thông minh của Lâm Dục, tuyệt đối sẽ p·h·át hiện là mình làm, nhưng không ngờ Lâm Dục lại nhanh chóng tìm được mình.
Mới sáng nay, tổng cộng chưa qua nổi hai giờ đồng hồ.
Chỉ là lúc Lạc Khinh Yên vừa quay người, chuẩn bị trở về phòng học, đột nhiên cảm thấy cổ tay mình, bị một bàn tay mạnh mẽ c·h·ặ·t chẽ nắm lấy.
Sau đó liền truyền đến âm thanh mang theo ý cười của Lâm Dục: "Khinh Yên, lâu như vậy không gặp, vừa gặp ta đã rời đi, như vậy không lễ phép a."
Lạc Khinh Yên giãy dụa hai lần, thấy giãy không được liền ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Dục, loại áp lực nhàn nhạt hướng về phía Lâm Dục.
Không thể không nói, nhìn thẳng ánh mắt Lạc Khinh Yên, thật sự là rất có áp lực, bất quá đối với Lâm Dục cũng không là gì, dù sao Lâm Dục có thế nào cũng là người hơn ba mươi tuổi, mà Lạc Khinh Yên cho dù có lợi h·ạ·i, cũng chỉ là tiểu cô nương 21 tuổi, Lâm Dục sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.
Nếu đổi thành nam sinh trẻ tuổi khác, đoán chừng sẽ có chút không chịu n·ổi, ánh mắt cao ngạo và khí tràng áp lực của Lạc Khinh Yên.
Lạc Khinh Yên lạnh nhạt nói: "Lâm Dục, thả ta ra, ta hiện tại không muốn nói chuyện với ngươi, càng không muốn nhìn thấy ngươi."
Mỗi khi nghĩ tới khuê m·ậ·t Nhan Vi, bị Lâm Dục làm tổn thương, phải rời quê hương đến Hương Giang học, Lạc Khinh Yên liền tức giận không thôi, càng thay Nhan Vi cảm thấy ủy khuất.
Theo Lạc Khinh Yên, khuê m·ậ·t Nhan Vi ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy, là một cô gái kiêu ngạo, thích Lâm Dục đã là may mắn lớn cho Lâm Dục.
Kết quả Lâm Dục lại không trân trọng, còn cùng nữ sinh khác lôi kéo, khiến Nhan Vi chịu tổn thương lớn, quả thực tội không thể tha.
Nếu không phải Lạc Khinh Yên quá mức tức giận, cũng không nguyện ý lạm dụng đặc quyền này.
Còn những người xung quanh hóng chuyện, thấy Lạc Khinh Yên cùng nam sinh này thân m·ậ·t, càng thêm tin tưởng lời nói của Lý Thanh Thanh lúc đầu.
Việc này khiến không ít nam sinh vốn đã nguôi ngoai một chút, nội tâm lại một lần nữa hoàn toàn vỡ vụn.
Dù sao giọng nói này, giống như tình lữ xảy ra mâu thuẫn, sau đó nữ sinh không muốn để ý tới nam sinh, nhưng lại không trực tiếp rời đi.
Phải biết trước kia, Lạc Khinh Yên đối với nam sinh chủ động, nhìn cũng không thèm nhìn, thậm chí sẽ không để ý tới, vậy mà lần này lại để nam sinh kia, lẳng lặng nắm cổ tay nàng, cái này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?
Tất cả mọi người ở đây, đều không nghĩ Lạc Khinh Yên bị Lâm Dục cưỡng chế bắt lấy, chỉ là mọi người cảm thấy Lạc Khinh Yên không có phản kháng mãnh liệt, liền cho rằng hai người chỉ xảy ra mâu thuẫn nhỏ mà thôi.
Theo mọi người thấy, nếu Lạc Khinh Yên thật sự không muốn bị Lâm Dục bắt lấy, muốn giãy dụa, không phải đã sớm kêu mọi người giúp đỡ sao.
Mà đây chính là do Lạc Khinh Yên quá mức cao ngạo, sẽ không cầu người khác giúp đỡ, càng không muốn người khác giúp đỡ.
Lâm Dục nhìn xung quanh một vòng, thấy những học sinh đang xúm lại, nói: "Đi thôi, ở đây đông người không t·i·ệ·n hai chúng ta nói chuyện."
Nói xong lời này, Lâm Dục không đợi Lạc Khinh Yên trả lời, trực tiếp nắm cổ tay nàng, hướng một phòng học trống đi tới.
Mà Lạc Khinh Yên vốn không muốn đi, nhưng bị Lâm Dục nắm quá c·h·ặ·t, chỉ có thể bị ép đi th·e·o Lâm Dục.
Mọi người ở đây đương nhiên muốn đi th·e·o hóng chuyện, dù sao Lạc Khinh Yên là nữ sinh xinh đẹp nhất khóa này, đồng thời từ năm nhất đến nay, chưa từng có tin đồn nào, không ngờ bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một bạn trai, đương nhiên gây nên hiếu kỳ cùng khó chịu.
Chỉ bất quá Lâm Dục sao có thể để bọn hắn, th·e·o sau xem kịch, đi tới một phòng học trống, liền đem hai cánh cửa trước sau đóng lại.
Mà mọi người đều biết, cửa sổ đại học ở phía hành lang rất cao, dù ngươi có cao một mét chín, cũng không thể thấy rõ bên trong.
Mọi người không hóng được, lại thêm lúc này chuông vào học vừa vặn vang lên, cũng chỉ có thể tức giận rời đi.
Lâm Dục nhìn Lạc Khinh Yên, vẫn cao ngạo như lần đầu gặp, như một con thiên nga đen, nhìn thẳng ánh mắt nàng, thản nhiên nói: "Ngươi không muốn nói gì với ta sao, không có ý muốn xin lỗi ta sao."
Lâm Dục trực tiếp lớn tiếng dọa người.
Nói xong Lâm Dục, mới có ý thức đánh giá, Lạc Khinh Yên trước mặt.
Hôm nay Lạc Khinh Yên, mặc một chiếc váy liền áo màu đen dài tới gối, cổ áo khảm một nửa vòng trân châu, nhưng trân châu trắng, còn kém xa làn da trắng nõn của nàng, lại thêm khí thế từ nhỏ bồi dưỡng, thật p·h·á lệ nổi bật.
Nhìn Lạc Khinh Yên trước mặt, Lâm Dục cũng không thể không thừa nh·ậ·n, nàng, ân, thật sự rất xinh đẹp, rất có khí chất.
Lúc này Lạc Khinh Yên, cũng chú ý tới ánh mắt Lâm Dục, không khỏi nhớ lại những việc Lâm Dục đã làm, cùng đoạn hồi ức ngày đó ở hành lang khi đợi Nhan Vi, khiến nàng có chút x·ấ·u hổ, liếc Lâm Dục một cái nói: "Ta không có gì muốn nói với ngươi."
"Từ khi ngươi làm ra những chuyện kia với Vi Vi, ta liền không có lời gì để nói với ngươi."
"Ta biết ngươi không phải loại nam sinh an ph·ậ·n, ta cho rằng sau khi ngươi và Nhan Vi ở bên nhau, có thể an ph·ậ·n với Nhan Vi, nhưng không ngờ ngươi lại làm tổn thương Nhan Vi như vậy." Lạc Khinh Yên vô cùng thất vọng và khó chịu nói.
Lâm Dục thấy Lạc Khinh Yên, vẫn không nhắc tới chuyện của công ty mình, ngược lại vẫn lôi Nhan Vi vào.
"Được rồi, hôm nay ta không đến để nói chuyện đúng sai giữa ta và Vi Vi, ta đến là để hỏi ngươi, chuyện những người hôm nay đến công ty ta." Lâm Dục đi thẳng vào vấn đề.
Lạc Khinh Yên có chút khinh bỉ nhìn Lâm Dục một cái, nàng không hiểu sao Lâm Dục có thể thản nhiên nói ra chuyện của hắn và Nhan Vi, còn bàn chuyện đúng sai.
Việc này càng làm Lạc Khinh Yên, thay Nhan Vi cảm thấy không đáng.
"Công ty của ngươi có quan hệ gì tới ta? Ta không muốn nói nhiều với ngươi, ngươi mau tránh ra."
Lạc Khinh Yên nhìn thẳng Lâm Dục nói.
Nàng hiện tại một chút cũng không muốn, có tiếp xúc gì với Lâm Dục, nàng cảm thấy nam sinh này rất đáng h·ậ·n.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận