Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A

Chương 109: Cùng Lý Hân Nguyệt lần đầu gặp mặt

**Chương 109: Lần đầu gặp mặt Lý Hân Nguyệt**
Lâm Dục lúc này cũng chú ý tới, số người ở đây hơi nhiều, không quá thích hợp để nói đùa.
Mà là nghiêm túc trả lời:
"Đúng vậy, xem như là ta viết cho một người bạn thanh mai trúc mã thời trung học phổ thông."
Lâm Dục trực tiếp thừa nhận.
Dù sao trước kia khi mới hát bài hát này, Lâm Dục vốn dĩ đã nghĩ tới Lê Vũ Tuyền, cho nên nói là vì nàng mà viết cũng không sai.
Chỉ là hiện tại bài hát này cùng Lê Vũ Tuyền, đã không còn bất kỳ quan hệ gì.
Quả nhiên.
Nghe được lời nói của Lâm Dục, Nhan Vi trên mặt trong lúc lơ đãng lộ ra một tia thất vọng, trong lòng không khỏi có chút cay đắng, chỉ là Nhan Vi trên mặt, người khác không thể nào nhìn ra bất kỳ biến hóa nào.
Nhan Vi chính mình cũng không hiểu, tại sao mình lại xuất hiện cảm giác như vậy.
Lúc này, Lâm Dục tiếp lời mang theo một tia ưu thương nói:
"Chỉ tiếc, nàng đã từng cự tuyệt lời tỏ tình của ta, đã cùng ta không có bất kỳ quan hệ nào, ca từ bên trong bài hát này, đều là những hy vọng xa vời của ta đối với quá khứ mà thôi."
Nghe được lời nói của Lâm Dục, nhìn xem lúc này Lâm Dục trên mặt lộ vẻ ưu thương, Nhan Vi trong lòng chẳng biết tại sao lại xuất hiện cảm giác khó chịu thay cho Lâm Dục, càng có một chút đau lòng trước mắt Lâm Dục, cũng không biết vì sao, trong lòng còn xuất hiện một tia mừng thầm.
Nhan Vi cũng nghĩ không thông, vì cái gì một nam sinh ưu tú như Lâm Dục, lại có nữ sinh bỏ được từ bỏ.
Nhan Vi vội vàng an ủi:
"Không có việc gì, Lâm Dục ngươi đừng thương tâm, thế gian này còn nhiều nữ sinh tốt, đừng nghĩ tới nàng nữa, quên nàng đi là tốt rồi, ta tin tưởng nàng vứt bỏ một người ưu tú như ngươi, về sau nhất định sẽ hối hận."
Nghe nói như vậy Lâm Dục, cười và hỏi Nhan Vi:
"Vậy Vi Vi, ngươi xem như cô gái tốt sao?"
"A."
Lúc này Nhan Vi, trực tiếp bị một câu của Lâm Dục làm cho ngẩn người, Nhan Vi luôn luôn tỉnh táo, lưu loát, nhưng lúc này đây trong nhất thời không biết nên trả lời làm sao.
Mà đối mặt với Lâm Dục không hề che giấu ánh mắt nóng bỏng, lúc này Nhan Vi, càng là không dám đối mặt.
Ngay tại lúc Nhan Vi không biết nên trả lời như thế nào, lúc này một nữ sinh mặc lễ phục màu trắng nhạt đi tới, cũng hô:
"Vi Vi."
Thấy có người gọi mình, lúc này Nhan Vi trong lòng trong nháy mắt thở dài một hơi, vội vàng né tránh ánh mắt nóng bỏng của Lâm Dục, nhìn xem nữ sinh đang đi tới, nhanh chóng cười đáp lời:
"Hân Nguyệt."
Lúc này Nhan Vi, thật sự rất cảm tạ Lý Hân Nguyệt đã đến, nếu không lúc này Nhan Vi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Nhan Vi lúc này trong lòng mười phần xác định, mình đối với Lâm Dục có một chút hảo cảm, nhưng nếu như nói lúc này, Lâm Dục hướng mình tỏ tình, đối với Nhan Vi mà nói như vậy quá nhanh một chút.
Chỉ là sau này Nhan Vi, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng này, lại mười phần hối hận việc Hân Nguyệt đã đến vào lúc này.
Lúc này Lâm Dục cũng nhìn về phía, nữ sinh vừa đi tới.
Trước mắt là nữ sinh mặc lễ phục, người chủ trì, đầu tiên cho Lâm Dục cảm giác là có loại điềm tĩnh, đoan trang, trên mặt luôn mang theo nụ cười ôn nhu, điều khiến Lâm Dục chú ý nhất là, thân hình của nàng phi thường cân đối, rất đẹp.
Không giống Lưu Tư Mộng quá lớn, cũng không giống Sư Tử Thiến là đôi A, Lâm Dục cảm thấy vừa vặn một tay có thể cầm trọn.
Đôi môi nhỏ nhắn, hồng nhuận phơn phớt, chiếc cổ mảnh khảnh treo một sợi dây chuyền dài nhỏ, da thịt trắng trẻo mà mịn màng, phía trên đôi giày cao gót màu trắng, là một đôi chân ngọc lộ ra, trắng trẻo mà bóng loáng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thanh thuần, nhưng thanh thuần lại không mất đi vẻ gợi cảm, mà còn lộ ra một tia mị thái.
Trong mắt Lâm Dục, vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ trên người nàng, thể hiện vô cùng hài hòa.
Nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp như vậy, Lâm Dục làm sao có thể không thưởng thức một chút.
Mà Lý Hân Nguyệt đối mặt Lâm Dục nhìn chăm chú, không có vẻ thẹn thùng như những tiểu nữ sinh khác, ngược lại thoải mái để Lâm Dục nhìn, điều này khiến Lâm Dục quả thật có chút không ngờ tới.
Lâm Dục lúc này trong lòng a, không khỏi cảm khái nói, ở kiếp trước mình thật là tập trung tinh thần, tất cả đều dồn vào Lê Vũ Tuyền, trong trường học còn có nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, ở kiếp trước vậy mà mình đều không có chú ý tới.
Quả thực là sai lầm a.
Khi Lâm Dục đánh giá Lý Hân Nguyệt, kỳ thật Lý Hân Nguyệt cũng nhìn dò xét Lâm Dục.
Lúc này Lý Hân Nguyệt cũng nhìn không ra, Lâm Dục rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào, vậy mà có thể khiến cho Nhan Vi - người mà mình rất bội phục, ở trước mặt hắn, đều biến thành có chút thẹn thùng.
Đúng vậy, Lý Hân Nguyệt chính là nhìn xem bạn cùng phòng của mình, Nhan Vi, tựa như là gặp phải một chút vấn đề, mới cố ý đi tới.
Nhưng trong mắt Lý Hân Nguyệt, trước mắt Lâm Dục không có gì đặc biệt đáng chú ý, cũng chỉ so với những nam sinh phổ thông khác cao hơn một chút, gan lớn hơn một điểm, không có cảm giác gì đặc biệt.
Dù sao những nam sinh khác, không ai dám nhìn chằm chằm mình như vậy.
Lý Hân Nguyệt lúc này trong lúc nhất thời, có chút không hiểu nổi, nam sinh trước mắt này, liền vội vàng tự giới thiệu mình.
"Xin chào, ta là bạn cùng phòng của Vi Vi, cũng là người chủ trì của buổi tiệc tối lần này, ta là Lý Hân Nguyệt."
Nghe được Lý Hân Nguyệt tự giới thiệu, Lâm Dục cũng cười tự giới thiệu mình:
"Chào cô, ta là học trưởng của Vi Vi, cũng là người biểu diễn của buổi tiệc tối lần này, ta là Lâm Dục."
Lâm Dục tự giới thiệu, làm cho Lý Hân Nguyệt mộng mị theo.
Lý Hân Nguyệt là lần đầu tiên nghe thấy có nam sinh, xưng hô Nhan Vi thân mật như thế, vả lại Nhan Vi vậy mà giống như không có phản đối, quan trọng hơn, Lâm Dục không phải là sinh viên mới năm nhất, tại sao nói mình là học trưởng của Nhan Vi.
Mà lúc này Nhan Vi, vội vàng trừng mắt liếc Lâm Dục, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cũng đối Lý Hân Nguyệt giải thích:
"Hân Nguyệt, ngươi đừng nghe hắn nói mò, hắn không phải học trưởng của ta, chỉ là sinh viên mới năm nhất mà thôi."
Nghe được lời nói của Nhan Vi, lúc này Lý Hân Nguyệt đối với nam sinh trước mắt, càng thêm tò mò.
Nam sinh này đến cùng dựa vào cái gì, dám ngay trước mặt Nhan Vi giả mạo học trưởng của nàng, vả lại, mấu chốt là, Nhan Vi cũng không có tức giận, ngược lại chỉ là nhẹ nhàng trừng Lâm Dục một chút.
Nhưng trong mắt Lý Hân Nguyệt, Nhan Vi trừng Lâm Dục, ngược lại có loại cảm giác như bạn gái làm nũng với bạn trai.
Lý Hân Nguyệt đối với Lâm Dục trước mắt, thật sự là càng ngày càng hiếu kỳ.
Đúng vào lúc này, Nhan Vi lo lắng Lâm Dục - con người to gan lớn mật này, ở ngay trước mặt những người khác, nói ra những lời kinh người, Nhan Vi vội vàng kéo Lý Hân Nguyệt rời đi, vừa đi vừa nói:
"Lâm Dục, ta cùng Hân Nguyệt có chút bận, chúng ta lần sau trò chuyện tiếp nhé."
Mà lúc này Lý Hân Nguyệt, đối với Lâm Dục trước mắt càng thêm tò mò, càng hiếu kỳ câu chuyện của hắn và Nhan Vi, liền vội vàng nói: "Vi Vi, ta hiện tại rảnh, hay là ngươi đi trước làm việc đi, ta nói chuyện với hắn một chút."
Chỉ là lúc này Nhan Vi, làm sao có thể để Lý Hân Nguyệt một mình ở lại đây, mà là nói thẳng:
"Hân Nguyệt, ngươi bận rồi, ta đang có chuyện, cần ngươi tới giúp."
Cũng nhìn xem Lý Hân Nguyệt, nghiêm túc mang theo một tia cười lạnh, nói:
"Hân Nguyệt, ngươi nói có đúng không?"
Nhìn thấy biểu lộ của Nhan Vi, nghe được những lời này, Lý Hân Nguyệt vội vàng nói:
"Đúng đúng đúng, Vi Vi, ta nhớ ra rồi, ta quả thật có chút việc, có chút bận."
Mà Lâm Dục thì là nhìn xem, hai người đối thoại cùng bóng lưng, cười không ngừng.
"Tư Mộng, nhanh lên, nếu không buổi dạ hội sẽ bắt đầu mất." Sơ Tuyết trong tay bưng một bó hoa lớn, thúc giục Lưu Tư Mộng.
Nhìn xem Sơ Tuyết nóng nảy, Lưu Tư Mộng vừa cười vừa nói:
"Sơ Tuyết, đừng gấp, thời gian còn kịp, với lại, tiết mục đầu tiên, cũng không phải là Lâm Dục hát."
Không nói thì không sao, nhưng vừa nhắc như vậy, Lưu Tư Mộng vẫn là tăng nhanh bước chân một chút.
Rất nhanh hai người liền đi vào đại sảnh biểu diễn của Học viện Sư phạm Giang Nam.
Nhìn xem người đông nghìn nghịt, hai người đi đến giữa, nhìn thấy bên cạnh một nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp, còn hai chỗ trống, gan lớn hơn một chút, Lưu Tư Mộng liền chủ động vừa cười vừa nói:
"Bạn học, xin chào, cho hỏi bên cạnh bạn có ai ngồi không?"
Lê Vũ Tuyền nhìn xem hai nữ sinh rất xinh đẹp, trong đó một nữ sinh, trong tay còn ôm một bó hoa to, liền nói:
"Không sao, các ngươi ngồi đi, chỗ này không có ai."
Chỉ là Lê Vũ Tuyền nhìn xem bó hoa trong tay nữ sinh kia, mười phần hâm mộ, trong lòng không khỏi huyễn tưởng, nếu như Lâm Dục có thể lãng mạn như thế, tặng cho mình một bó hoa xinh đẹp, lần trước ở nhà ga, mình liền đáp ứng lời tỏ tình của hắn, làm sao có thể thành ra như bây giờ.
Lúc này, Lê Vũ Tuyền hỏi Bạch Sơ Tuyết - người đang cầm bó hoa bên cạnh:
"Xin chào, bó hoa này của ngươi thật đẹp, là bạn trai ngươi tặng sao, bạn trai ngươi thật tốt với ngươi."
(Hết chương này)
**Phần Tác giả tương tác: Những chuyện cùng biên tập viên**
Những chuyện cùng biên tập viên.
Ta hỏi biên tập viên: "Có đề cử nào không?"
Biên tập viên trả lời: "Không có."
Ta hỏi: "Vì sao không có?"
Biên tập viên: "Không có chính là không có."
Sau đó ta xin tâm lĩnh thần hội cho biên tập viên, phát hai tấm lạnh rùng mình, biên tập viên cũng tâm lĩnh thần hội lặng lẽ nói cho ta biết.
Nói lượng đặt trung bình của ta không đủ.
Muốn lượng đặt trung bình tăng lên, biện pháp tốt nhất chính là "gộp chương".
Đúng vậy, sau này muốn gộp các chương, nói cách khác, cùng là bốn ngàn chữ, trước kia là chia làm hai chương, sau này gộp lại thành một chương.
Mặc dù số lượng chương giảm, nhưng số lượng chữ cập nhật mỗi ngày không có giảm, vẫn giống như trước đây.
Ta thật sự không có lười biếng!!
Ta thật sự không có lười biếng!!!
Ta thật sự không có lười biếng!!!!
Nhưng là bởi vì gộp chương, sẽ làm người xem cảm thấy cập nhật ít đi, nhưng thật ra nội dung cập nhật vẫn nhiều như vậy.
Vả lại, để cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, ta cam đoan mỗi tuần vào thứ bảy hoặc chủ nhật, sẽ thêm một chương.
Cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, xin cảm ơn!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận