Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A
Chương 147: Sơ Tuyết, ngươi cũng không để ý nhiều cái tỷ muội a. Phòng ngủ đêm trò chuyện.
**Chương 147: Sơ Tuyết, ngươi cũng không để ý có thêm vài tỷ muội chứ? Phòng ngủ đêm trò chuyện.**
Trên đường về trường học, Lâm Dục mới mở giao diện QQ của Sư Tử Thiến, xem tin nhắn nàng gửi tới.
Thấy tin nhắn của Sư Tử Thiến, Lâm Dục lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Không nằm ngoài dự đoán của hắn, tin nhắn Sư Tử Thiến gửi tới, như trước vẫn là ảnh đôi chân ngọc của nàng, chỉ là lần này lại đổi thành tất trắng, phối hợp với cặp chân dài của Sư Tử Thiến, rất có lực đ·á·n·h vào thị giác.
Bất quá, kỳ thật, cũng chỉ đơn thuần là mấy bức ảnh chân mà thôi, đối với Lâm Dục mà nói, cũng không có lực hấp dẫn gì, cũng chỉ đơn giản lộ ra đôi chân mang tất trắng, cùng với chân trần mang tất trắng, bàn chân, ngón chân mà thôi.
Lâm Dục cũng chỉ nhìn nhiều thêm mấy lần, thuận tiện mang theo ánh mắt p·h·ê p·h·án thưởng thức một hồi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đôi chân ngọc này của Sư Tử Thiến quả thực không tệ, trắng nõn lại thon dài.
Rất đáng được hắn p·h·ê p·h·án một phen.
Nhưng mà theo Lâm Dục thấy, mặc tất trắng tuy rằng nhìn qua không tệ, nhưng nếu không mặc, khẳng định sờ vào sẽ thoải mái hơn một chút, trơn mềm, bóng loáng.
Mà mặc tất, thì hiệu quả thị giác sẽ tốt hơn một chút mà thôi.
"Ta đã biết Sư Tử Thiến gửi tin nhắn cho mình, sẽ không có tin tức tốt lành gì, may mà, ta không có làm trước mặt tiểu bạch thỏ, mở tin nhắn nàng gửi cho ta." Lâm Dục may mắn nói.
Nghĩ tới đây, Lâm Dục liền đi về phía phòng ngủ của trường, chuẩn bị ngày mai khi đi học, phải hảo hảo p·h·ê p·h·án Sư Tử Thiến một trận, ai bảo nàng đối với hắn không có ý tốt.
Lúc này, trong phòng ngủ nữ sinh Tô Châu.
"Sơ Tuyết, cậu thật quá may mắn, làm bạn gái của Lâm Dục thật hạnh phúc."
Lý Minh Trân nhìn Lưu Tư Mộng bên cạnh, rồi vui đùa nói ra:
"Sơ Tuyết, cậu hỏi Lâm Dục xem có còn thiếu bạn gái không, tớ đem Lưu Tư Mộng bán cho hắn làm bạn gái được không? Sau đó dùng tiền bán được, cho phòng ngủ chúng ta mỗi người đổi một cái điện thoại quả táo."
Nghe nói như thế, một bạn cùng phòng khác, cũng vội vàng cười hùa theo nói:
"Tớ thấy đề nghị của Minh Trân không tệ, dù sao Sơ Tuyết có bạn trai tốt như vậy, chúng ta đem Tư Mộng tiến cử cho hắn, vừa vặn, ghép thành một đôi, dù sao Tư Mộng cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là dáng người của Tư Mộng còn tốt như vậy, cũng không biết Tư Mộng, có phải hay không do ăn nhiều đu đủ, hay là nguyên nhân gì, quả thực hâm mộ c·hết tớ, “hung” lớn ầm ầm sóng dậy, nữ sinh chúng ta đều thích như vậy, nam sinh kia càng thích ghê gớm, nếu như chúng ta giới thiệu Tư Mộng cho hắn, vậy khẳng định sẽ cảm tạ chúng ta."
Lý Minh Trân tiếp lời, vừa cười vừa nói: "Đúng nha, đúng nha, vả lại Sơ Tuyết, đều là tại Tư Mộng cổ vũ, mới chủ động tỏ tình với Lâm Dục, cho nên, chúng ta giới thiệu Tư Mộng cho Lâm Dục, cũng không có vấn đề gì a."
Sau khi nói xong, Lý Minh Trân còn không quên nháy mắt với Bạch Sơ Tuyết, vừa cười vừa nói:
"Sơ Tuyết, cậu cũng không để ý có thêm vài tỷ muội chứ?"
Bạch Sơ Tuyết lúc này cũng nghe ra bạn cùng phòng đang nói đùa với Tư Mộng, liền cũng nói theo:
"À, tớ không ngại."
"Nhìn xem, Tư Mộng, Sơ Tuyết đều không ngại, thế nào, chúng ta đi đem cậu giới thiệu cho Lâm Dục, sau đó đi thay phòng ngủ chúng ta mưu một chút phúc lợi, thế nào?" Lý Minh Trân nhìn Lưu Tư Mộng, mười phần đắc ý nói.
Lúc này Lưu Tư Mộng đỏ mặt, vội vàng hoảng hốt nói ra:
"Lý Minh Trân, cậu nói mò gì vậy? Cậu làm như đây là thời cổ đại có thể tam thê tứ thiếp sao? Hơn nữa, cậu thích Lâm Dục như thế, thích điện thoại quả táo hắn tặng cho Sơ Tuyết, sao cậu không tự mình đi đi."
Lý Minh Trân thoải mái, không e dè mà cười cười nói ra:
"Tớ mà có dáng người và nhan sắc như cậu và Sơ Tuyết, tớ cũng sẽ theo đuổi Lâm Dục. Người như hắn, vừa có tài hoa, lại có tiền, còn là sinh viên giống như chúng ta, tương lai tiềm lực, quả thực là vô hạn, nếu như có thể ở cùng hắn, làm sao cũng không chịu thiệt thòi."
Nghe được lời Lý Minh Trân, cho dù bình thường gan lớn như Lưu Tư Mộng, mặc dù biết là đang nói đùa, lúc này cũng bị nói có chút ngượng ngùng.
Sau đó nhanh chóng nói ra: "Tớ không thích Lâm Dục, càng không phải loại nữ sinh sẽ đào góc tường của bạn cùng phòng."
Sau khi nói xong, Lưu Tư Mộng liền cầm quần áo, cấp tốc chạy đến phòng vệ sinh, nói là muốn đi tắm.
Nhìn thấy Lưu Tư Mộng chạy trối c·hết, Lý Minh Trân cũng không còn đùa giỡn với nàng, nhìn bản bút ký và điện thoại quả táo trên bàn, mang theo một tia hâm mộ, lại mười phần nghiêm túc nói với Bạch Sơ Tuyết:
"Sơ Tuyết, tớ nói với cậu vài lời thật lòng, bạn trai hiện tại của cậu, thật sự rất ưu tú, thậm chí có thể được xưng là tiền đồ vô lượng. Có thể cậu tương đối đơn thuần, không có hiểu rõ nhiều, nhưng nam sinh như hắn, có thể nói là vạn người không được một, điều này sẽ có rất nhiều nữ sinh ưu tú thích hắn, thậm chí sẽ theo đuổi ngược lại hắn, nhưng là bất kể thế nào, dù là hắn rất thích cậu, rất yêu cậu, nhưng những điều này đều không thể tránh khỏi, bên cạnh hắn sẽ có rất nhiều nữ sinh ưu tú."
"Nhưng may mắn thay, cậu là mối tình đầu của hắn, là bạn gái đầu tiên của hắn, hơn nữa cậu cũng rất thanh xuân, xinh đẹp, đáng yêu, hoàn toàn xứng đôi với hắn, hắn cũng rất thích cậu, các cậu là vì tình yêu mà đến với nhau. Cho nên sau này cho dù qua bao lâu, bên cạnh hắn có bao nhiêu nữ sinh, địa vị của cậu trong lòng hắn đều không thể dao động."
"Nhưng những điều này đều được xây dựng trên việc cậu luôn ở bên cạnh hắn, cho nên sau này bất kể gặp phải tình huống gì, cậu cũng không nên cãi nhau với hắn, cũng không thể giận dỗi hắn, mà là lựa chọn ủng hộ hắn vô điều kiện, bảo vệ hắn."
"Cho nên, nếu cậu thật sự yêu Lâm Dục, thì cậu phải lựa chọn chấp nhận những điều này, nếu không, sau này cậu sẽ rất khó chịu."
"Nhưng chỉ cần cậu có thể chấp nhận những điều này, thì trong mắt tớ, Lâm Dục là một nam sinh rất đáng tin, chắc chắn sẽ không vứt bỏ cậu."
Lý Minh Trân nói với Bạch Sơ Tuyết rất nhiều, khiến Bạch Sơ Tuyết đơn thuần có chút hiểu, có chút không, nhưng Bạch Sơ Tuyết hiểu một đạo lý, chính là vô điều kiện ở bên cạnh Lâm Dục, cho dù bên cạnh Lâm Dục, có những nữ sinh khác.
Kỳ thật Bạch Sơ Tuyết thông qua hôm qua, những nữ sinh khác tìm Lâm Dục nói chuyện phiếm, liền có thể đoán được, bên cạnh Lâm Dục khẳng định không ít nữ sinh ưu tú.
Kỳ thật Bạch Sơ Tuyết tâm tư rất đơn thuần, không có quá nhiều tâm tư và ý nghĩ, yêu đương cùng Lâm Dục, đều rất ngoài ý muốn, trước kia cuộc sống của Bạch Sơ Tuyết rất đơn giản, chỉ có học tập, hơn nữa tư tưởng rất truyền thống, nghĩ đến cùng Lâm Dục ở bên nhau, sau này hai người nhất định sẽ kết hôn.
Thế nhưng không ngờ Lâm Dục lại ưu tú như vậy, bên cạnh sẽ có rất nhiều nữ sinh, lúc này trong lòng Bạch Sơ Tuyết, quyết định chỉ cần là học trưởng không vứt bỏ mình, mình tuyệt đối sẽ không rời xa hắn, càng tin tưởng học trưởng, sẽ không vứt bỏ mình.
Cũng âm thầm hạ quyết tâm, không thể để Lâm Dục khó xử.
Mà lúc này trong phòng vệ sinh, Lưu Tư Mộng, không biết có phải do bạn cùng phòng vừa nói, hay là bởi vì đang tắm, hoặc là trong lòng đang suy nghĩ gì, sắc mặt vẫn như cũ đỏ bừng.
Miệng nhịn không được lầm bầm lầu bầu nói ra: "Mình đối với Lâm Dục mới không có hứng thú, hắn hung dữ như vậy, hơn nữa còn là bạn trai của bạn cùng phòng."
Giang Nam Sư Phạm Học Viện.
Phòng ngủ nam sinh.
Giang Tử Kính nhìn Cảnh Chí Khí đang ngồi đó, mang theo một tia khinh thường nói ra:
"Chí Khí, cậu cũng quá vô dụng đi, cậu vậy mà cứ thế từ bỏ theo đuổi Lý Giai, tên của cậu, chính là muốn cậu phải có chí khí, cậu lại không có chí khí như thế, cậu làm sao xứng đáng với cái tên này."
Nghe được lời Giang Tử Kính, Cảnh Chí Khí mười phần xoắn xuýt nói ra:
"Giang ca, kỳ thật trong lòng tớ cũng không muốn từ bỏ, nhưng tớ hỏi Lâm ca, tớ nên làm cái gì, hắn đề nghị tớ từ bỏ, nói là tốt cho tớ, sau đó tớ liền từ bỏ."
Nghe nói như vậy Giang Tử Kính, càng thêm tức giận, dù sao theo Giang Tử Kính, hắn cũng không kém Lâm Dục bao nhiêu, hơn nữa, đối với Cảnh Chí Khí tốt như vậy, nước gội đầu, giấy vệ sinh, kem đánh răng...cái gì cũng là dùng của hắn, bản thân hắn cũng không nói gì.
Mà Cảnh Chí Khí vậy mà không nghe lời hắn, lại nghe lời Lâm Dục - cái người chẳng quan tâm gì đến hắn.
Điều này khiến trong lòng Giang Tử Kính, cảm giác cực kỳ không thoải mái, càng cảm thấy có chút tức giận bất bình, đương nhiên càng muốn chứng minh bản thân không kém Lâm Dục, dựa vào cái gì không nghe lời hắn.
Nhưng lại không biết Cảnh Chí Khí là người vô cùng thực tế, ai lợi hại, hắn liền nghe người đó.
Giang Tử Kính liền lớn tiếng quát Cảnh Chí Khí:
"Cảnh Chí Khí, cậu có thể có chút chủ kiến không, bản thân cậu thích một người nữ sinh, người khác nói, cậu liền không theo đuổi, cậu đây cũng quá vô dụng, cậu sợ cái gì? Coi như không đuổi kịp liền không đuổi kịp, cái kia coi như cái gì, cậu bỏ cuộc giữa chừng, cậu đây coi là đàn ông sao? Ta còn nói muốn giúp cậu, hiện tại xem ra, cũng không cần."
Đương nhiên Giang Tử Kính, sở dĩ muốn khuyên Cảnh Chí Khí tiếp tục theo đuổi Lý Giai, có một phần nguyên nhân là bởi vì, muốn Cảnh Chí Khí làm "tay chân", dù sao hắn theo đuổi Lý Giai, mình theo đuổi Sư Tử Thiến, như vậy có người yểm hộ.
Còn có một nguyên nhân là, muốn chứng minh bản thân không kém Lâm Dục, muốn Cảnh Chí Khí đừng nghe Lâm Dục mà nghe hắn.
Mà đối mặt với lời Giang Tử Kính, Cảnh Chí Khí vẫn không đáp lại, lại không vì thế mà thay đổi.
Hơn nữa trong lòng Cảnh Chí Khí, cũng cho rằng Giang Tử Kính, chỉ là điều kiện gia đình tốt, căn bản không quan tâm đến chi phí theo đuổi nữ sinh, không giống hắn, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, nếu hắn theo đuổi nữ sinh, cho dù bản thân hắn đang làm thêm để kiếm tiền, vẫn phải dựa vào gặm màn thầu để sống, còn phải làm thêm vất vả, Giang Tử Kính căn bản không hiểu hắn kiếm tiền vất vả thế nào.
Càng không hiểu hắn theo đuổi nữ sinh chi phí lớn bao nhiêu, mời Lý Giai ăn một bữa cơm, liền tốn hai trăm tệ, thật sự quá đắt.
Cho nên cho dù hắn cả ngày dùng đồ của Giang Tử Kính, nhưng trong lòng Cảnh Chí Khí, vẫn như cũ có chút không coi trọng Giang Tử Kính.
Cho rằng Giang Tử Kính khẳng định không bằng mình, mình là dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền, mà Giang Tử Kính vẫn còn tiêu tiền của gia đình.
Giang Tử Kính có gì đặc biệt hơn người, sau này mình nhất định có thể vượt qua hắn.
Mà Giang Tử Kính sau khi nói xong, liền không thèm nhìn Cảnh Chí Khí, mà khoe khoang lấy ra máy tính xách tay mới mua từ trong vali.
Khiến Cảnh Chí Khí ở một bên, thèm muốn c·hết đi được.
Mặt dày Cảnh Chí Khí, nhìn Giang Tử Kính lấy máy tính ra, liền tiến lên vây xem.
Nhìn thấy Cảnh Chí Khí đi tới bên cạnh, Giang Tử Kính cũng mười phần khinh thường, không để ý đến hắn.
Lúc này, Lâm Dục đẩy cửa phòng ngủ, trở về phòng.
"Lâm ca, anh về rồi." Cảnh Chí Khí vừa cười vừa nói.
"Ừm."
Mà Giang Tử Kính, có chút không ưa nổi dáng vẻ nịnh nọt kia của Cảnh Chí Khí, còn có việc hắn nghe lời Lâm Dục, rồi nói với Lâm Dục vừa mới về phòng ngủ:
"Lão Lâm, bảy ngày nghỉ này của ta, ta nghĩ thông suốt rồi, ta quyết định kiên trì theo đuổi Sư Tử Thiến, ta vẫn tin tưởng 'có công mài sắt, có ngày nên kim', chỉ cần ta không buông bỏ, ta nhất định có thể đuổi kịp Sư Tử Thiến. Ta cũng muốn chứng minh với nàng, tình yêu của ta dành cho nàng, tấm lòng của ta dành cho nàng, là những người khác không thể cho nàng."
Nói xong, Giang Tử Kính còn không quên khinh bỉ liếc Cảnh Chí Khí một cái.
Lâm Dục không quan trọng mà cười cười nói ra:
"Cậu muốn theo đuổi, cậu cứ cố gắng theo đuổi."
Lâm Dục không thích nhất là khuyên người khác, không có chuyện gì lại tốn công khuyên người khác làm gì, đối với mình lại không có lợi ích gì, còn mang tiếng, Lâm Dục mới không phải loại người tốt bụng đó.
Lời hay xưa nay không nói hai lần.
Hơn nữa, Lâm Dục rất thích dáng vẻ những người không nghe lời mình, cuối cùng hối tiếc không kịp, nghĩ lại liền rất thoải mái.
Cho nên cũng không để ý đến lời Giang Tử Kính, ngược lại hắn chắc chắn không có hi vọng.
Bất quá nghe được lời Giang Tử Kính, Lâm Dục nhớ tới mình còn chưa trả lời tin nhắn của Sư Tử Thiến, sau đó mở điện thoại, lại nhìn một chút ảnh chụp chân ngọc mang tất trắng Sư Tử Thiến gửi, cười trả lời:
"Sư Tử Thiến, cậu nhìn lầm người rồi, ta không phải loại nam sinh thích nhìn những hình ảnh kiểu này."
Mà lúc này trong phòng ngủ nữ sinh, Sư Tử Thiến nhìn thấy Lâm Dục cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của mình, hơi có chút bất mãn bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Sau đó gửi thêm mấy tấm, ảnh chụp ở các góc độ khác nhau, đồng thời vừa chụp hai tấm gửi qua.
Lý Giai nhìn Sư Tử Thiến, hết sức tò mò hỏi: "Tử Thiến, cậu không có việc gì cứ chụp ảnh chân của mình làm gì?"
Sư Tử Thiến không chút khiêm tốn, vừa cười vừa nói: "Chân của ta rất đẹp nha, cho nên ta muốn chụp nhiều ảnh, lưu giữ lại."
Mà Lê Vũ Tuyền nghe được lời Sư Tử Thiến, nhỏ giọng nói: "Không phải chỉ là chân dài một chút sao, có gì đặc biệt hơn người, Lâm Dục khẳng định không thích loại nữ sinh có tính cách như cậu."
Mà Lâm Dục nhìn thấy Sư Tử Thiến, không chút nào coi hắn là người ngoài, lại gửi ảnh cho hắn, yên lặng trả lời:
"Cậu nhìn người thật chuẩn."
Sư Tử Thiến nhìn thấy Lâm Dục gửi tin nhắn cho mình, trong lòng mười phần đắc ý, càng cười thập phần vui vẻ, khiến những người khác trong phòng ngủ, cảm thấy Sư Tử Thiến có chút kỳ quái.
Lúc này Sư Tử Thiến mới chú ý tới, Giang Tử Kính đã gửi tin nhắn cho mình từ lâu, mình còn chưa trả lời hắn, Sư Tử Thiến nghĩ đến Giang Tử Kính, dù sao cũng là bạn cùng phòng của Lâm Dục, vẫn là bạn học cùng lớp, liền nể mặt Lâm Dục, tùy ý trả lời:
"Ừm ừm, cậu cố lên nha."
Nếu là những nam sinh khác từng tỏ tình với mình, Sư Tử Thiến căn bản sẽ không hồi đáp, đỡ phải dây dưa không rõ, phiền phức hơn.
Mà lúc này Giang Tử Kính, nhìn thấy Sư Tử Thiến trả lời tin nhắn, mười phần hưng phấn, cho rằng đã có khởi đầu, Sư Tử Thiến chắc đang trên đường về trường, không có thời gian trả lời tin nhắn của hắn.
Sau đó liền vội vàng đặt máy tính sang một bên, hỏi thăm Sư Tử Thiến: "Vậy cậu có muốn tham gia bộ môn nào của hội sinh viên không?"
Lúc này Cảnh Chí Khí, thấy Giang Tử Kính đang tán gẫu, liền rảnh rỗi nhìn quanh, dư quang liền thấy, Lâm Dục hình như đang xem ảnh chụp đôi chân đẹp.
Liền hưng phấn hỏi: "Lâm ca, đây là nữ sinh kia gửi cho anh sao?"
Lâm Dục liếc qua Cảnh Chí Khí đang hưng phấn, tùy ý nói ra: "Một nữ sinh có đôi chân rất đẹp, rất dài gửi cho ta."
Cảnh Chí Khí hâm mộ nói ra: "Lâm ca, anh thật hạnh phúc."
Mà Giang Tử Kính trong lòng, lại cảm thấy Cảnh Chí Khí không có việc gì ồn ào làm gì, chờ mình đuổi kịp Sư Tử Thiến, thì đôi chân dài của Sư Tử Thiến, mới là thật sự đẹp mắt.
Chỉ là khiến Giang Tử Kính khó chịu là, Sư Tử Thiến chỉ trả lời hắn một tin nhắn, sau đó liền không trả lời nữa.
Giang Tử Kính chỉ có thể tự an ủi mình, Sư Tử Thiến khẳng định đang bận, không có thời gian trả lời tin nhắn của hắn.
Mà lúc này Sư Tử Thiến, đang vui vẻ trò chuyện với Lâm Dục, làm gì có thời gian để ý đến Giang Tử Kính.
Cảnh Chí Khí nhìn bản bút ký Giang Tử Kính vừa khởi động, hâm mộ hỏi: "Giang ca, máy tính xách tay này của anh bao nhiêu tiền?"
Nghe được Cảnh Chí Khí hỏi câu này, Giang Tử Kính trong lòng rất vui vẻ, cũng cảm thấy Cảnh Chí Khí cuối cùng cũng có chút tác dụng, rốt cục hỏi đúng vấn đề.
(Hết chương này)
Trên đường về trường học, Lâm Dục mới mở giao diện QQ của Sư Tử Thiến, xem tin nhắn nàng gửi tới.
Thấy tin nhắn của Sư Tử Thiến, Lâm Dục lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Không nằm ngoài dự đoán của hắn, tin nhắn Sư Tử Thiến gửi tới, như trước vẫn là ảnh đôi chân ngọc của nàng, chỉ là lần này lại đổi thành tất trắng, phối hợp với cặp chân dài của Sư Tử Thiến, rất có lực đ·á·n·h vào thị giác.
Bất quá, kỳ thật, cũng chỉ đơn thuần là mấy bức ảnh chân mà thôi, đối với Lâm Dục mà nói, cũng không có lực hấp dẫn gì, cũng chỉ đơn giản lộ ra đôi chân mang tất trắng, cùng với chân trần mang tất trắng, bàn chân, ngón chân mà thôi.
Lâm Dục cũng chỉ nhìn nhiều thêm mấy lần, thuận tiện mang theo ánh mắt p·h·ê p·h·án thưởng thức một hồi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đôi chân ngọc này của Sư Tử Thiến quả thực không tệ, trắng nõn lại thon dài.
Rất đáng được hắn p·h·ê p·h·án một phen.
Nhưng mà theo Lâm Dục thấy, mặc tất trắng tuy rằng nhìn qua không tệ, nhưng nếu không mặc, khẳng định sờ vào sẽ thoải mái hơn một chút, trơn mềm, bóng loáng.
Mà mặc tất, thì hiệu quả thị giác sẽ tốt hơn một chút mà thôi.
"Ta đã biết Sư Tử Thiến gửi tin nhắn cho mình, sẽ không có tin tức tốt lành gì, may mà, ta không có làm trước mặt tiểu bạch thỏ, mở tin nhắn nàng gửi cho ta." Lâm Dục may mắn nói.
Nghĩ tới đây, Lâm Dục liền đi về phía phòng ngủ của trường, chuẩn bị ngày mai khi đi học, phải hảo hảo p·h·ê p·h·án Sư Tử Thiến một trận, ai bảo nàng đối với hắn không có ý tốt.
Lúc này, trong phòng ngủ nữ sinh Tô Châu.
"Sơ Tuyết, cậu thật quá may mắn, làm bạn gái của Lâm Dục thật hạnh phúc."
Lý Minh Trân nhìn Lưu Tư Mộng bên cạnh, rồi vui đùa nói ra:
"Sơ Tuyết, cậu hỏi Lâm Dục xem có còn thiếu bạn gái không, tớ đem Lưu Tư Mộng bán cho hắn làm bạn gái được không? Sau đó dùng tiền bán được, cho phòng ngủ chúng ta mỗi người đổi một cái điện thoại quả táo."
Nghe nói như thế, một bạn cùng phòng khác, cũng vội vàng cười hùa theo nói:
"Tớ thấy đề nghị của Minh Trân không tệ, dù sao Sơ Tuyết có bạn trai tốt như vậy, chúng ta đem Tư Mộng tiến cử cho hắn, vừa vặn, ghép thành một đôi, dù sao Tư Mộng cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là dáng người của Tư Mộng còn tốt như vậy, cũng không biết Tư Mộng, có phải hay không do ăn nhiều đu đủ, hay là nguyên nhân gì, quả thực hâm mộ c·hết tớ, “hung” lớn ầm ầm sóng dậy, nữ sinh chúng ta đều thích như vậy, nam sinh kia càng thích ghê gớm, nếu như chúng ta giới thiệu Tư Mộng cho hắn, vậy khẳng định sẽ cảm tạ chúng ta."
Lý Minh Trân tiếp lời, vừa cười vừa nói: "Đúng nha, đúng nha, vả lại Sơ Tuyết, đều là tại Tư Mộng cổ vũ, mới chủ động tỏ tình với Lâm Dục, cho nên, chúng ta giới thiệu Tư Mộng cho Lâm Dục, cũng không có vấn đề gì a."
Sau khi nói xong, Lý Minh Trân còn không quên nháy mắt với Bạch Sơ Tuyết, vừa cười vừa nói:
"Sơ Tuyết, cậu cũng không để ý có thêm vài tỷ muội chứ?"
Bạch Sơ Tuyết lúc này cũng nghe ra bạn cùng phòng đang nói đùa với Tư Mộng, liền cũng nói theo:
"À, tớ không ngại."
"Nhìn xem, Tư Mộng, Sơ Tuyết đều không ngại, thế nào, chúng ta đi đem cậu giới thiệu cho Lâm Dục, sau đó đi thay phòng ngủ chúng ta mưu một chút phúc lợi, thế nào?" Lý Minh Trân nhìn Lưu Tư Mộng, mười phần đắc ý nói.
Lúc này Lưu Tư Mộng đỏ mặt, vội vàng hoảng hốt nói ra:
"Lý Minh Trân, cậu nói mò gì vậy? Cậu làm như đây là thời cổ đại có thể tam thê tứ thiếp sao? Hơn nữa, cậu thích Lâm Dục như thế, thích điện thoại quả táo hắn tặng cho Sơ Tuyết, sao cậu không tự mình đi đi."
Lý Minh Trân thoải mái, không e dè mà cười cười nói ra:
"Tớ mà có dáng người và nhan sắc như cậu và Sơ Tuyết, tớ cũng sẽ theo đuổi Lâm Dục. Người như hắn, vừa có tài hoa, lại có tiền, còn là sinh viên giống như chúng ta, tương lai tiềm lực, quả thực là vô hạn, nếu như có thể ở cùng hắn, làm sao cũng không chịu thiệt thòi."
Nghe được lời Lý Minh Trân, cho dù bình thường gan lớn như Lưu Tư Mộng, mặc dù biết là đang nói đùa, lúc này cũng bị nói có chút ngượng ngùng.
Sau đó nhanh chóng nói ra: "Tớ không thích Lâm Dục, càng không phải loại nữ sinh sẽ đào góc tường của bạn cùng phòng."
Sau khi nói xong, Lưu Tư Mộng liền cầm quần áo, cấp tốc chạy đến phòng vệ sinh, nói là muốn đi tắm.
Nhìn thấy Lưu Tư Mộng chạy trối c·hết, Lý Minh Trân cũng không còn đùa giỡn với nàng, nhìn bản bút ký và điện thoại quả táo trên bàn, mang theo một tia hâm mộ, lại mười phần nghiêm túc nói với Bạch Sơ Tuyết:
"Sơ Tuyết, tớ nói với cậu vài lời thật lòng, bạn trai hiện tại của cậu, thật sự rất ưu tú, thậm chí có thể được xưng là tiền đồ vô lượng. Có thể cậu tương đối đơn thuần, không có hiểu rõ nhiều, nhưng nam sinh như hắn, có thể nói là vạn người không được một, điều này sẽ có rất nhiều nữ sinh ưu tú thích hắn, thậm chí sẽ theo đuổi ngược lại hắn, nhưng là bất kể thế nào, dù là hắn rất thích cậu, rất yêu cậu, nhưng những điều này đều không thể tránh khỏi, bên cạnh hắn sẽ có rất nhiều nữ sinh ưu tú."
"Nhưng may mắn thay, cậu là mối tình đầu của hắn, là bạn gái đầu tiên của hắn, hơn nữa cậu cũng rất thanh xuân, xinh đẹp, đáng yêu, hoàn toàn xứng đôi với hắn, hắn cũng rất thích cậu, các cậu là vì tình yêu mà đến với nhau. Cho nên sau này cho dù qua bao lâu, bên cạnh hắn có bao nhiêu nữ sinh, địa vị của cậu trong lòng hắn đều không thể dao động."
"Nhưng những điều này đều được xây dựng trên việc cậu luôn ở bên cạnh hắn, cho nên sau này bất kể gặp phải tình huống gì, cậu cũng không nên cãi nhau với hắn, cũng không thể giận dỗi hắn, mà là lựa chọn ủng hộ hắn vô điều kiện, bảo vệ hắn."
"Cho nên, nếu cậu thật sự yêu Lâm Dục, thì cậu phải lựa chọn chấp nhận những điều này, nếu không, sau này cậu sẽ rất khó chịu."
"Nhưng chỉ cần cậu có thể chấp nhận những điều này, thì trong mắt tớ, Lâm Dục là một nam sinh rất đáng tin, chắc chắn sẽ không vứt bỏ cậu."
Lý Minh Trân nói với Bạch Sơ Tuyết rất nhiều, khiến Bạch Sơ Tuyết đơn thuần có chút hiểu, có chút không, nhưng Bạch Sơ Tuyết hiểu một đạo lý, chính là vô điều kiện ở bên cạnh Lâm Dục, cho dù bên cạnh Lâm Dục, có những nữ sinh khác.
Kỳ thật Bạch Sơ Tuyết thông qua hôm qua, những nữ sinh khác tìm Lâm Dục nói chuyện phiếm, liền có thể đoán được, bên cạnh Lâm Dục khẳng định không ít nữ sinh ưu tú.
Kỳ thật Bạch Sơ Tuyết tâm tư rất đơn thuần, không có quá nhiều tâm tư và ý nghĩ, yêu đương cùng Lâm Dục, đều rất ngoài ý muốn, trước kia cuộc sống của Bạch Sơ Tuyết rất đơn giản, chỉ có học tập, hơn nữa tư tưởng rất truyền thống, nghĩ đến cùng Lâm Dục ở bên nhau, sau này hai người nhất định sẽ kết hôn.
Thế nhưng không ngờ Lâm Dục lại ưu tú như vậy, bên cạnh sẽ có rất nhiều nữ sinh, lúc này trong lòng Bạch Sơ Tuyết, quyết định chỉ cần là học trưởng không vứt bỏ mình, mình tuyệt đối sẽ không rời xa hắn, càng tin tưởng học trưởng, sẽ không vứt bỏ mình.
Cũng âm thầm hạ quyết tâm, không thể để Lâm Dục khó xử.
Mà lúc này trong phòng vệ sinh, Lưu Tư Mộng, không biết có phải do bạn cùng phòng vừa nói, hay là bởi vì đang tắm, hoặc là trong lòng đang suy nghĩ gì, sắc mặt vẫn như cũ đỏ bừng.
Miệng nhịn không được lầm bầm lầu bầu nói ra: "Mình đối với Lâm Dục mới không có hứng thú, hắn hung dữ như vậy, hơn nữa còn là bạn trai của bạn cùng phòng."
Giang Nam Sư Phạm Học Viện.
Phòng ngủ nam sinh.
Giang Tử Kính nhìn Cảnh Chí Khí đang ngồi đó, mang theo một tia khinh thường nói ra:
"Chí Khí, cậu cũng quá vô dụng đi, cậu vậy mà cứ thế từ bỏ theo đuổi Lý Giai, tên của cậu, chính là muốn cậu phải có chí khí, cậu lại không có chí khí như thế, cậu làm sao xứng đáng với cái tên này."
Nghe được lời Giang Tử Kính, Cảnh Chí Khí mười phần xoắn xuýt nói ra:
"Giang ca, kỳ thật trong lòng tớ cũng không muốn từ bỏ, nhưng tớ hỏi Lâm ca, tớ nên làm cái gì, hắn đề nghị tớ từ bỏ, nói là tốt cho tớ, sau đó tớ liền từ bỏ."
Nghe nói như vậy Giang Tử Kính, càng thêm tức giận, dù sao theo Giang Tử Kính, hắn cũng không kém Lâm Dục bao nhiêu, hơn nữa, đối với Cảnh Chí Khí tốt như vậy, nước gội đầu, giấy vệ sinh, kem đánh răng...cái gì cũng là dùng của hắn, bản thân hắn cũng không nói gì.
Mà Cảnh Chí Khí vậy mà không nghe lời hắn, lại nghe lời Lâm Dục - cái người chẳng quan tâm gì đến hắn.
Điều này khiến trong lòng Giang Tử Kính, cảm giác cực kỳ không thoải mái, càng cảm thấy có chút tức giận bất bình, đương nhiên càng muốn chứng minh bản thân không kém Lâm Dục, dựa vào cái gì không nghe lời hắn.
Nhưng lại không biết Cảnh Chí Khí là người vô cùng thực tế, ai lợi hại, hắn liền nghe người đó.
Giang Tử Kính liền lớn tiếng quát Cảnh Chí Khí:
"Cảnh Chí Khí, cậu có thể có chút chủ kiến không, bản thân cậu thích một người nữ sinh, người khác nói, cậu liền không theo đuổi, cậu đây cũng quá vô dụng, cậu sợ cái gì? Coi như không đuổi kịp liền không đuổi kịp, cái kia coi như cái gì, cậu bỏ cuộc giữa chừng, cậu đây coi là đàn ông sao? Ta còn nói muốn giúp cậu, hiện tại xem ra, cũng không cần."
Đương nhiên Giang Tử Kính, sở dĩ muốn khuyên Cảnh Chí Khí tiếp tục theo đuổi Lý Giai, có một phần nguyên nhân là bởi vì, muốn Cảnh Chí Khí làm "tay chân", dù sao hắn theo đuổi Lý Giai, mình theo đuổi Sư Tử Thiến, như vậy có người yểm hộ.
Còn có một nguyên nhân là, muốn chứng minh bản thân không kém Lâm Dục, muốn Cảnh Chí Khí đừng nghe Lâm Dục mà nghe hắn.
Mà đối mặt với lời Giang Tử Kính, Cảnh Chí Khí vẫn không đáp lại, lại không vì thế mà thay đổi.
Hơn nữa trong lòng Cảnh Chí Khí, cũng cho rằng Giang Tử Kính, chỉ là điều kiện gia đình tốt, căn bản không quan tâm đến chi phí theo đuổi nữ sinh, không giống hắn, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, nếu hắn theo đuổi nữ sinh, cho dù bản thân hắn đang làm thêm để kiếm tiền, vẫn phải dựa vào gặm màn thầu để sống, còn phải làm thêm vất vả, Giang Tử Kính căn bản không hiểu hắn kiếm tiền vất vả thế nào.
Càng không hiểu hắn theo đuổi nữ sinh chi phí lớn bao nhiêu, mời Lý Giai ăn một bữa cơm, liền tốn hai trăm tệ, thật sự quá đắt.
Cho nên cho dù hắn cả ngày dùng đồ của Giang Tử Kính, nhưng trong lòng Cảnh Chí Khí, vẫn như cũ có chút không coi trọng Giang Tử Kính.
Cho rằng Giang Tử Kính khẳng định không bằng mình, mình là dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền, mà Giang Tử Kính vẫn còn tiêu tiền của gia đình.
Giang Tử Kính có gì đặc biệt hơn người, sau này mình nhất định có thể vượt qua hắn.
Mà Giang Tử Kính sau khi nói xong, liền không thèm nhìn Cảnh Chí Khí, mà khoe khoang lấy ra máy tính xách tay mới mua từ trong vali.
Khiến Cảnh Chí Khí ở một bên, thèm muốn c·hết đi được.
Mặt dày Cảnh Chí Khí, nhìn Giang Tử Kính lấy máy tính ra, liền tiến lên vây xem.
Nhìn thấy Cảnh Chí Khí đi tới bên cạnh, Giang Tử Kính cũng mười phần khinh thường, không để ý đến hắn.
Lúc này, Lâm Dục đẩy cửa phòng ngủ, trở về phòng.
"Lâm ca, anh về rồi." Cảnh Chí Khí vừa cười vừa nói.
"Ừm."
Mà Giang Tử Kính, có chút không ưa nổi dáng vẻ nịnh nọt kia của Cảnh Chí Khí, còn có việc hắn nghe lời Lâm Dục, rồi nói với Lâm Dục vừa mới về phòng ngủ:
"Lão Lâm, bảy ngày nghỉ này của ta, ta nghĩ thông suốt rồi, ta quyết định kiên trì theo đuổi Sư Tử Thiến, ta vẫn tin tưởng 'có công mài sắt, có ngày nên kim', chỉ cần ta không buông bỏ, ta nhất định có thể đuổi kịp Sư Tử Thiến. Ta cũng muốn chứng minh với nàng, tình yêu của ta dành cho nàng, tấm lòng của ta dành cho nàng, là những người khác không thể cho nàng."
Nói xong, Giang Tử Kính còn không quên khinh bỉ liếc Cảnh Chí Khí một cái.
Lâm Dục không quan trọng mà cười cười nói ra:
"Cậu muốn theo đuổi, cậu cứ cố gắng theo đuổi."
Lâm Dục không thích nhất là khuyên người khác, không có chuyện gì lại tốn công khuyên người khác làm gì, đối với mình lại không có lợi ích gì, còn mang tiếng, Lâm Dục mới không phải loại người tốt bụng đó.
Lời hay xưa nay không nói hai lần.
Hơn nữa, Lâm Dục rất thích dáng vẻ những người không nghe lời mình, cuối cùng hối tiếc không kịp, nghĩ lại liền rất thoải mái.
Cho nên cũng không để ý đến lời Giang Tử Kính, ngược lại hắn chắc chắn không có hi vọng.
Bất quá nghe được lời Giang Tử Kính, Lâm Dục nhớ tới mình còn chưa trả lời tin nhắn của Sư Tử Thiến, sau đó mở điện thoại, lại nhìn một chút ảnh chụp chân ngọc mang tất trắng Sư Tử Thiến gửi, cười trả lời:
"Sư Tử Thiến, cậu nhìn lầm người rồi, ta không phải loại nam sinh thích nhìn những hình ảnh kiểu này."
Mà lúc này trong phòng ngủ nữ sinh, Sư Tử Thiến nhìn thấy Lâm Dục cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của mình, hơi có chút bất mãn bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Sau đó gửi thêm mấy tấm, ảnh chụp ở các góc độ khác nhau, đồng thời vừa chụp hai tấm gửi qua.
Lý Giai nhìn Sư Tử Thiến, hết sức tò mò hỏi: "Tử Thiến, cậu không có việc gì cứ chụp ảnh chân của mình làm gì?"
Sư Tử Thiến không chút khiêm tốn, vừa cười vừa nói: "Chân của ta rất đẹp nha, cho nên ta muốn chụp nhiều ảnh, lưu giữ lại."
Mà Lê Vũ Tuyền nghe được lời Sư Tử Thiến, nhỏ giọng nói: "Không phải chỉ là chân dài một chút sao, có gì đặc biệt hơn người, Lâm Dục khẳng định không thích loại nữ sinh có tính cách như cậu."
Mà Lâm Dục nhìn thấy Sư Tử Thiến, không chút nào coi hắn là người ngoài, lại gửi ảnh cho hắn, yên lặng trả lời:
"Cậu nhìn người thật chuẩn."
Sư Tử Thiến nhìn thấy Lâm Dục gửi tin nhắn cho mình, trong lòng mười phần đắc ý, càng cười thập phần vui vẻ, khiến những người khác trong phòng ngủ, cảm thấy Sư Tử Thiến có chút kỳ quái.
Lúc này Sư Tử Thiến mới chú ý tới, Giang Tử Kính đã gửi tin nhắn cho mình từ lâu, mình còn chưa trả lời hắn, Sư Tử Thiến nghĩ đến Giang Tử Kính, dù sao cũng là bạn cùng phòng của Lâm Dục, vẫn là bạn học cùng lớp, liền nể mặt Lâm Dục, tùy ý trả lời:
"Ừm ừm, cậu cố lên nha."
Nếu là những nam sinh khác từng tỏ tình với mình, Sư Tử Thiến căn bản sẽ không hồi đáp, đỡ phải dây dưa không rõ, phiền phức hơn.
Mà lúc này Giang Tử Kính, nhìn thấy Sư Tử Thiến trả lời tin nhắn, mười phần hưng phấn, cho rằng đã có khởi đầu, Sư Tử Thiến chắc đang trên đường về trường, không có thời gian trả lời tin nhắn của hắn.
Sau đó liền vội vàng đặt máy tính sang một bên, hỏi thăm Sư Tử Thiến: "Vậy cậu có muốn tham gia bộ môn nào của hội sinh viên không?"
Lúc này Cảnh Chí Khí, thấy Giang Tử Kính đang tán gẫu, liền rảnh rỗi nhìn quanh, dư quang liền thấy, Lâm Dục hình như đang xem ảnh chụp đôi chân đẹp.
Liền hưng phấn hỏi: "Lâm ca, đây là nữ sinh kia gửi cho anh sao?"
Lâm Dục liếc qua Cảnh Chí Khí đang hưng phấn, tùy ý nói ra: "Một nữ sinh có đôi chân rất đẹp, rất dài gửi cho ta."
Cảnh Chí Khí hâm mộ nói ra: "Lâm ca, anh thật hạnh phúc."
Mà Giang Tử Kính trong lòng, lại cảm thấy Cảnh Chí Khí không có việc gì ồn ào làm gì, chờ mình đuổi kịp Sư Tử Thiến, thì đôi chân dài của Sư Tử Thiến, mới là thật sự đẹp mắt.
Chỉ là khiến Giang Tử Kính khó chịu là, Sư Tử Thiến chỉ trả lời hắn một tin nhắn, sau đó liền không trả lời nữa.
Giang Tử Kính chỉ có thể tự an ủi mình, Sư Tử Thiến khẳng định đang bận, không có thời gian trả lời tin nhắn của hắn.
Mà lúc này Sư Tử Thiến, đang vui vẻ trò chuyện với Lâm Dục, làm gì có thời gian để ý đến Giang Tử Kính.
Cảnh Chí Khí nhìn bản bút ký Giang Tử Kính vừa khởi động, hâm mộ hỏi: "Giang ca, máy tính xách tay này của anh bao nhiêu tiền?"
Nghe được Cảnh Chí Khí hỏi câu này, Giang Tử Kính trong lòng rất vui vẻ, cũng cảm thấy Cảnh Chí Khí cuối cùng cũng có chút tác dụng, rốt cục hỏi đúng vấn đề.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận