Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A

Chương 478: Phiên ngoại 7: Nam Tĩnh Nhi lựa chọn

**Chương 478: Phiên ngoại 7: Lựa chọn của Nam Tĩnh Nhi**
"Đúng vậy, hôm nay thật kỳ lạ, trước kia nàng chưa bao giờ ở lại công ty lâu như vậy, hôm nay sao nàng lại cứ ở văn phòng công ty, chờ đợi lâu như thế."
"Sớm biết cô ấy còn ở lại công ty, tôi chắc chắn sẽ không nói những lời kia."
Một nữ sinh trong số đó lộ vẻ vô cùng hối hận nói ra.
Hai nữ sinh nhìn bóng lưng rời đi của Nam Tĩnh Nhi, trong lòng càng thêm bất định.
Chỉ là lúc này Nam Tĩnh Nhi, căn bản không có tâm tư để ý tới hai nữ sinh kia.
Nam Tĩnh Nhi biết, số nữ sinh sau lưng nói x·ấ·u mình, không biết nhiều bao nhiêu, cho dù mình có giải thích thế nào, đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nghĩ đến đây, Nam Tĩnh Nhi cũng cảm giác n·g·ự·c mình, có chút nghẹn ngào khó chịu.
Không lâu sau Nam Tĩnh Nhi, liền trở về đến trường học.
Từ cổng trường đi về phía phòng ngủ tr·ê·n đường, Nam Tĩnh Nhi cầm điện thoại trong tay, đã vô số lần muốn gọi điện thoại cho cha mẹ.
Muốn thổ lộ hết ủy khuất của mình với họ, muốn hỏi họ, hiện tại mình phải làm gì.
Thế nhưng Nam Tĩnh Nhi thực sự không muốn, đem vấn đề mình gặp phải nói cho cha mẹ, sợ cha mẹ phải gấp gáp và lo lắng.
Trước đó Nam Tĩnh Nhi gọi điện cho cha mẹ, luôn luôn nói công ty tốt bao nhiêu tốt bao nhiêu, mình ở công ty hết thảy đều rất tốt, để bọn họ không cần lo lắng.
Cũng bởi vì như thế, mới khiến cho bọn họ yên tâm để mình ở lại trong công ty.
Mà bây giờ loại tình huống này, Nam Tĩnh Nhi thật không biết nên nói như thế nào, càng sợ cha mẹ lo lắng cho mình.
Lúc ban đầu cha mẹ đều không yên lòng, để mình tiến vào ngành giải trí.
Về sau nghe mình nói công ty tốt như thế nào, về sau cha mẹ mới miễn cưỡng yên tâm.
Nam Tĩnh Nhi c·ắ·n c·h·ặ·t môi, hạ quyết tâm không nói cho cha mẹ.
Nhưng điều đó cũng khiến cho Nam Tĩnh Nhi lúc này, chỉ cảm thấy cả người thật bất lực, vô cùng bất lực.
Hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ.
Chẳng bao lâu sau Nam Tĩnh Nhi m·ấ·t hồn m·ấ·t vía trở về phòng ngủ, công ty có sắp xếp cho nàng nhà trọ đơn đ·ộ·c và có cả trợ lý.
Chỉ là Nam Tĩnh Nhi lúc này, cũng không muốn đến nhà trọ.
Khi Nam Tĩnh Nhi trở lại phòng ngủ, ba người khác trong phòng ngủ cũng cấp tốc nhìn về phía Nam Tĩnh Nhi, trong khi nói chuyện với Nam Tĩnh Nhi mang th·e·o một tia hâm mộ và nịnh nọt.
Chỉ là lúc này Nam Tĩnh Nhi, cũng không có tâm tư cùng bạn cùng phòng tán gẫu, cho nên chỉ tùy t·i·ệ·n ứng phó hai câu.
Bạn cùng phòng Điền Hạ cũng chú ý tới Nam Tĩnh Nhi không được ổn, liền nhẹ giọng dò hỏi: "Tĩnh Nhi sao vậy? Nhìn cậu thế nào mặt mày tràn đầy không vui, có phải trong công việc gặp phải chuyện gì không?"
Nghe vậy Nam Tĩnh Nhi, cũng không có nói thêm gì, mà tùy t·i·ệ·n lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ là gần đây công việc tương đối nhiều, hơi mệt chút thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn."
Nếu là trước kia, Nam Tĩnh Nhi có lẽ sẽ đem chuyện này, chia sẻ cùng bạn cùng phòng, để các nàng đưa ra ý kiến.
Nhưng Nam Tĩnh Nhi biết, nếu nói với các nàng, các nàng cũng chỉ cảm thấy mình già mồm, bảo mình giữ mối quan hệ tốt với Lâm Dục, không nên đối nghịch với công ty.
Cho nên lần này Nam Tĩnh Nhi, cũng không có nói với bạn cùng phòng.
Lần này Nam Tĩnh Nhi muốn một mình suy nghĩ, để tự mình quyết định, về sau phải làm gì.
Nghe vậy bạn cùng phòng Điền Hạ, mặc dù cảm giác Nam Tĩnh Nhi không giống dáng vẻ mệt mỏi chút nào.
Nhưng dù sao chỉ là bạn cùng phòng, cô ấy cũng không tiện hỏi han thêm gì.
Thêm nữa Nam Tĩnh Nhi lúc này, cũng không còn là bạn cùng phòng bình thường như trước, mà đã là minh tinh có danh tiếng rất lớn.
Trước khi Nam Tĩnh Nhi trở về, trong phòng ngủ rất náo nhiệt, ba bạn cùng phòng đều vừa nói vừa cười, làm việc riêng của mình, có người trang điểm, có người chơi điện thoại, trò chuyện.
Nhưng sau khi Nam Tĩnh Nhi trở về, nói rằng mình mệt mỏi cần nghỉ ngơi, phòng ngủ liền lập tức yên tĩnh hơn nhiều.
Ba người khác trong phòng ngủ, lo lắng sẽ quấy rầy đến Nam Tĩnh Nhi.
Dù sao ba người trong phòng ngủ, đều muốn ké chút ánh sáng của Nam Tĩnh Nhi, xem có cơ hội hay không, có thể đi cửa sau vào công ty.
Cho dù không đi được cửa sau, sau này nếu có khó khăn, có thể nhận được một chút giúp đỡ của Nam Tĩnh Nhi cũng tốt.
Nữ sinh so với nam sinh, thường chín chắn sớm hơn, rất nhiều nữ sinh khi học đại học, đã suy nghĩ được lợi và h·ạ·i, cũng đang tự hỏi về tương lai.
Nam Tĩnh Nhi ngồi ở ghế, lẳng lặng ghé vào tr·ê·n bàn, tự hỏi mình nên làm gì.
Thế nhưng mãi đến tối đi ngủ, Nam Tĩnh Nhi vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Tối đó Nam Tĩnh Nhi m·ấ·t ngủ, nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được.
Suy tư suốt một đêm.
Vào khoảng bốn, năm giờ sáng.
Nam Tĩnh Nhi cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Trong khoảnh khắc quyết định, Nam Tĩnh Nhi cảm thấy cả thể x·á·c và tinh thần, đều buông lỏng xuống.
"Hi vọng lựa chọn của ta là đúng." Nam Tĩnh Nhi nhỏ giọng nói.
Sau đó Nam Tĩnh Nhi liền ngủ th·iếp đi.
Ngày thứ hai Nam Tĩnh Nhi, hiếm khi ngủ quên, muộn mất hai giờ.
Bất quá sau khi Nam Tĩnh Nhi đến công ty, cũng đi thẳng đến văn phòng của Lâm Dục.
Sau khi gõ cửa phòng làm việc, liền nghe được Lâm Dục cho phép mình vào.
Nam Tĩnh Nhi liền chậm rãi đi vào.
Lâm Dục thấy Nam Tĩnh Nhi đi tới, liền đặt bút trong tay xuống, sau đó ngả người dựa vào ghế làm việc, nhìn Nam Tĩnh Nhi, lẳng lặng chờ đợi quyết định của nàng.
Nhìn Lâm Dục trước mặt, Nam Tĩnh Nhi nhẹ nhàng c·ắ·n môi, sau đó trực tiếp nói: "Lâm tổng, tôi vẫn quyết định ở lại công ty."
Nghe vậy trong lòng Lâm Dục, cũng cảm thấy vui vẻ, dù sao Nam Tĩnh Nhi bây giờ ở công ty, danh tiếng, lưu lượng mà cô ấy mang lại, thêm cả khí chất đặc biệt của nàng.
Tạm thời, những người khác trong công ty, không thể thay thế được.
Nếu như đóng băng nàng, công ty sẽ tổn thất rất lớn, cho dù có thể đẩy người khác lên, dùng những bộ phim khác, nâng những nghệ sĩ khác.
Nhưng có nổi tiếng được như Nam Tĩnh Nhi hay không, vậy thật sự cần nhờ vào vận may, và một chút yếu tố không chắc chắn.
Ví dụ trong ngành giải trí, có một số minh tinh dù có nâng đỡ thế nào, tài nguyên có nhiều đến đâu, nhưng vẫn không thể nổi tiếng được, khiến người ta không có cách nào khác.
Ví dụ như Cảnh Điềm và Hàn Tuyết.
Tài nguyên cho các nàng, thật sự vô cùng phong phú.
Điều này nói rõ, nổi tiếng nhỏ thì nhờ nâng đỡ, nổi tiếng lớn thì nhờ m·ệ·n·h.
Mà Nam Tĩnh Nhi, chỉ dựa vào một bộ phim và một số tài nguyên khác, đã đạt tới hàng ngũ minh tinh hạng hai, điều này hoàn toàn nói rõ, Nam Tĩnh Nhi có tư chất và vận may để nổi tiếng.
Về sau, chỉ cần có thêm một bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh thành công, nếu vận may đủ tốt, nàng có thể trực tiếp đạt tới hàng ngũ nữ minh tinh hạng nhất.
Nếu công ty có một nữ minh tinh hạng nhất, đó thật sự là gà đẻ trứng vàng của công ty, một năm chỉ cần đ·ậ·p phim truyền hình, nhận quảng cáo và các hoạt động, đều có thể trực tiếp k·i·ế·m tiền đến mỏi tay.
Những minh tinh tương đối n·ổi danh, có thể kể đến Hồ Ca của công ty Đường Nhân, Dương Mịch, Triệu Lệ Dĩnh...
Đương nhiên những minh tinh này, sau này đã vượt qua cả minh tinh hạng nhất, thuộc loại hình càng nổi tiếng hơn nữa.
Thuộc loại một người có giá trị thương mại cực lớn, không phải minh tinh bình thường có thể so sánh được.
Đương nhiên danh tiếng của Nam Tĩnh Nhi, hiện tại còn kém khá xa, cho nên Lâm Dục dự định, sẽ sắp xếp cho nàng một bộ phim truyền hình, để nàng rèn luyện diễn xuất, tích lũy thêm người hâm mộ.
"Cô đã đưa ra lựa chọn chính x·á·c nhất, tôi tin rằng về sau, cô sẽ thấy vui vì quyết định ngày hôm nay của mình." Lâm Dục cười nói.
Nghe được lời của Lâm Dục, Nam Tĩnh Nhi có chút dè dặt nói: "Nhưng tôi cũng có thỉnh cầu, hi vọng Lâm tổng có thể đáp ứng."
"Cô nói đi."
Lâm Dục nhìn Nam Tĩnh Nhi nói.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận