Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A
Chương 311: Cái này xinh đẹp muội muội là ai a, không phải là cho ta cùng Vũ Tuyền, tìm mới hảo tỷ muội a
**Chương 311: Cô em gái xinh đẹp này là ai, không lẽ tìm tỷ muội tốt mới cho ta và Vũ Tuyền?**
Nghe Lâm Dục nói xong, Nam Tĩnh Nhi không hiểu sao đột nhiên cảm thấy hơi khẩn trương.
"Lão bản, lão bản, em thấy trên mạng công ty hiện tại vì chuyện của em mà xuất hiện một số dư luận không tốt lắm, em liền vội vàng chạy tới công ty, chính là muốn xem có chỗ nào em có thể giúp đỡ không, dù sao em cũng là người trong cuộc, có lẽ em giải thích với công chúng một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn."
Nam Tĩnh Nhi cắn chặt môi, vội vàng giải thích.
Lý Hồng Bảo ngồi bên cạnh nghe Nam Tĩnh Nhi nói vậy, trong lòng thở phào một hơi, bất kể thế nào, lúc này Nam Tĩnh Nhi không có bỏ đá xuống giếng, ngược lại chủ động đề nghị giúp công ty giải quyết vấn đề, đương nhiên là chuyện tốt, như vậy sẽ khiến chuyện này dễ giải quyết hơn một chút.
Ánh mắt Lâm Dục nhìn về phía Nam Tĩnh Nhi, trong lòng càng cảm thấy mình không nhìn lầm người.
Nếu không, nếu Nam Tĩnh Nhi ngu ngốc một chút, đối nghịch với công ty, hoặc muốn thừa dịp sự kiện lần này, thừa cơ đòi hỏi lợi ích gì, thì không có ý tứ, trước khi giải quyết việc này, Lâm Dục đương nhiên sẽ ôn tồn nói chuyện với nàng, nhưng cuối cùng nhất định sẽ phong sát, tuyết tàng nàng.
Dù điều kiện của nàng tốt đến đâu, cũng phải tiến hành tuyết tàng, trong công ty không cho phép tồn tại người không nghe lời.
"Vậy cũng tốt, Nam Tĩnh Nhi, cô đi cùng Lý Kinh Lý phát một thông cáo tuyên bố, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút."
Lâm Dục khẽ gật đầu nói.
Nghe vậy, Lý Hồng Bảo sau khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Dục, cũng không chần chừ, vội vàng mang theo Nam Tĩnh Nhi rời đi.
Điền Hạ đứng bên cạnh Nam Tĩnh Nhi, tuy cũng đi ra ngoài cùng, nhưng khi thấy lão bản công ty trẻ tuổi như vậy, đồng thời nhìn thấy trong mắt Lâm Dục không chút che giấu vẻ tán thưởng đối với Nam Tĩnh Nhi, nàng liền nảy ra một diệu kế.
Cứ làm như vậy đi, Nam Tĩnh Nhi có thể hiện tại không hiểu mình, nhưng sau này nhất định sẽ cảm tạ ta.
Dù sao, Điền Hạ thấy, hiện tại cạnh tranh khốc liệt như vậy, nếu không được lão bản coi trọng, sau này tài nguyên tốt nhất chắc chắn sẽ không rơi vào Nam Tĩnh Nhi.
Giống như lần này, rõ ràng trong mọi người điều kiện tốt nhất là Nam Tĩnh Nhi, cuối cùng hạng nhất lại là Lý Hân Nguyệt, nếu nói bên trong không phải lão bản thao túng, Điền Hạ có nói gì cũng không tin.
Là bạn tốt của Nam Tĩnh Nhi, Điền Hạ biết rõ tính cách của nàng, căn bản không làm được loại chuyện chủ động tìm lão bản này, cho nên, Điền Hạ quyết định giúp đỡ tỷ muội tốt của mình một phen, ít nhất để nàng và lão bản quen thuộc một chút, như vậy sau này có tài nguyên gì, mới càng có khả năng cân nhắc đến Nam Tĩnh Nhi.
Nghĩ tới đây, Điền Hạ lộ ra nụ cười đắc ý trên mặt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tuy Lâm Dục ngoài miệng nói không để ý lắm, nhưng trong lòng không khỏi vẫn có chút khẩn trương.
Dù sao cũng không thể trước mặt thuộc hạ đánh mất lòng tin, chỉ khi thuộc hạ thấy lão bản tràn đầy tự tin, mới càng thêm có lòng tin và động lực làm tốt công việc.
Nếu lão bản cũng không có lòng tin, vậy công ty này sớm muộn cũng sụp đổ, dù sao loại tâm thái mất lòng tin này sẽ lây lan.
Cho nên, dù Lâm Dục có khẩn trương thế nào, vẫn như cũ, ung dung như Lã Vọng buông cần, ngồi trong văn phòng chờ tin tức.
Lúc Lâm Dục chờ đến sốt ruột, liền nghe thấy giọng nói có chút vui mừng của Lý Hồng Bảo truyền đến.
"Lão bản, tin tốt."
Lập tức liền thấy Lý Hồng Bảo hớn hở chạy vào, mặt mày hưng phấn nói: "Lão bản, tin tốt, đúng như ngài dự đoán, sau khi tôi làm theo phương pháp của ngài, đồng thời lại thêm Nam Tĩnh Nhi đích thân tuyên bố, hiệu quả cực kỳ tốt, hiện tại khu bình luận tuy còn một số ít bình luận chất vấn, nhưng cơ bản không ảnh hưởng gì, chuyện này coi như giải quyết hoàn mỹ."
Nói xong, Lý Hồng Bảo có chút sùng bái nhìn lão bản, hắn thật không ngờ, phương pháp này của lão bản lại tốt như vậy.
"Lão bản, tôi có chút không hiểu, vì sao chúng ta chỉ phát một thông báo, không thừa nhận bất kỳ sai lầm nào, chỉ là đem điều kiện ban đầu cho Nam Tĩnh Nhi nói ra, lại thêm cô ấy tự mình tuyên bố, liền có hiệu quả tốt như vậy, mà có một số việc, sau khi gây xôn xao trên mạng, không những không ngăn chặn được, ngược lại càng diễn càng liệt, cuối cùng tạo thành hiệu quả rất xấu."
Lý Hồng Bảo nghi ngờ hỏi.
Nghe Lý Hồng Bảo hỏi, Lâm Dục cười giải thích: "Kỳ thật nguyên nhân cũng rất đơn giản, đầu tiên chuyện này vốn không lớn, đồng thời chúng ta sớm đưa ra hồi đáp, nói rõ cân nhắc đến số phiếu của hạng nhất và hạng hai tương đối sít sao, cho nên đặc biệt chế tạo ca khúc chủ đề phim nhựa bổ sung cho hạng hai, còn có Nam Tĩnh Nhi tự mình lên video nói rõ và giải thích, nếu còn vấn đề mới là kỳ quái."
"Dù sao chuyện này cũng không có quan hệ lớn với bản thân bọn họ, bọn họ chỉ là phát càu nhàu trên mạng mà thôi, lại thêm chúng ta giải quyết rất nhanh, phương pháp xử lý cũng tương đối quyết đoán, đồng thời Nam Tĩnh Nhi cũng không thèm để ý, những người trên mạng kia cũng không phải thật sự muốn gây sự."
Nói đến đây, Lâm Dục nhớ tới kiếp trước có một số tin tức vạch trần điểm nóng, thật ra chỉ cần bỏ ra chút công sức và một cái giá rất nhỏ là có thể giải quyết, nhưng lại không giải quyết, cuối cùng sự việc bung bét không thể cứu vãn, mới hối hận không kịp.
Lý Hồng Bảo nghe Lâm Dục nói, trong lòng mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Vậy lão bản, tôi đi làm việc trước đây."
Lý Hồng Bảo tươi cười nói, toàn thân nhẹ nhõm.
"Ừ."
Sau đó Lý Hồng Bảo mới chậm rãi rời khỏi phòng làm việc.
——
"Hạ Hạ, cậu sao thế, sao cậu không đi." Nam Tĩnh Nhi nhìn Điền Hạ đứng yên một bên, khẽ hỏi.
"Tĩnh Nhi, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Điền Hạ quay đầu nhìn Nam Tĩnh Nhi hỏi.
"Hạ Hạ, chúng ta đã ra ngoài rồi thì đi ăn gì đó, sau đó lại về trường học."
Nam Tĩnh Nhi suy nghĩ rồi nói.
"Vậy thì tốt quá, Tĩnh Nhi, cậu chờ tớ một chút, tớ đi toilet trước, sau đó lại cùng đi ăn cơm."
Điền Hạ vui vẻ nói.
"Ừ."
Nam Tĩnh Nhi khẽ gật đầu.
Mà Điền Hạ lại đi về phía văn phòng của Lâm Dục.
Nam Tĩnh Nhi đứng ở chỗ này, thấy Điền Hạ lại đi tới văn phòng lão bản, vừa định nhắc nhở nàng đi nhầm chỗ, liền thấy tỷ muội của mình sau khi gõ cửa, lại đi thẳng vào.
Điều này làm Nam Tĩnh Nhi sững sờ, nàng không biết Hạ Hạ đi tìm lão bản làm gì.
Chỉ là trong lòng Nam Tĩnh Nhi, không biết vì sao có chút dự cảm không tốt.
Lúc này, trong văn phòng Lâm Dục, thấy người đi vào là một cô gái đi cùng Nam Tĩnh Nhi, có chút hiếu kỳ.
"Cô tìm tôi có chuyện gì."
Lâm Dục hỏi.
"Lão bản, là thế này, tôi là bạn cùng phòng của Nam Tĩnh Nhi, cũng là tỷ muội tốt nhất của cô ấy, cô ấy muốn mời ngài ăn một bữa cơm, muốn tỏ lòng cảm tạ với ngài, chỉ là tính cách của cô ấy tương đối thùy mị, ngại chủ động tìm ngài, liền nhờ tôi đến mời ngài, hy vọng lão bản có thể nể mặt, để Tĩnh Nhi mời ngài ăn một bữa cơm, để cảm tạ ngài đã có ơn tri ngộ."
Điền Hạ sau khi đi vào, tuy trong lòng cảm thấy rất khẩn trương, nhưng lời nói lại không hề vấp váp, nhanh chóng nói ra những lời đã suy nghĩ rất lâu.
Khi bắt đầu đi ra từ chỗ này, Điền Hạ vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, nên nói như thế nào, dù sao khuê mật của mình, mình làm sao có thể không quan tâm gì, đương nhiên cũng bao gồm tiền đồ và vận mệnh của mình.
Nghe vậy Lâm Dục có chút nghi hoặc, theo Lâm Dục thấy, Nam Tĩnh Nhi không giống loại con gái chủ động, chẳng lẽ mình đã dự cảm sai.
Bất quá cũng không sao, dù sao hiện tại cũng giữa trưa, mình cũng phải ăn cơm, cùng nhân viên đã ký kết của công ty đi ăn một bữa cơm cũng không có vấn đề gì.
"Được."
Lâm Dục đồng ý nói.
Nghe Lâm Dục đồng ý, Điền Hạ đứng ở chỗ này trong lòng mừng như điên, càng cho rằng mình đã giúp tỷ muội một đại ân.
Trong lòng Điền Hạ, Nam Tĩnh Nhi sau này nhất định sẽ rất cảm tạ mình.
"Lão bản, vậy tôi ra ngoài trước, tôi và Tĩnh Nhi chờ ngài ở ngoài."
Điền Hạ vội vàng cười nói.
"Tốt."
Lập tức Điền Hạ mới chậm rãi đi ra ngoài.
"Hạ Hạ, cậu không phải muốn đi toilet sao, sao cậu lại chạy tới văn phòng lão bản."
Thấy Điền Hạ đi ra, Nam Tĩnh Nhi với khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc và không hiểu.
"Tĩnh Nhi, tớ đã giúp cậu giành được một cơ hội tốt, cậu nhất định phải nắm chắc."
Điền Hạ tựa hồ như đang kể công, hớn hở nói với Nam Tĩnh Nhi.
"Có ý gì."
Nam Tĩnh Nhi nghi ngờ hỏi, nhưng lúc này Nam Tĩnh Nhi lại cảm nhận được một loại dự cảm vô cùng xấu.
"Đương nhiên là tớ lấy danh nghĩa của cậu, giúp cậu hẹn lão bản ăn cơm, hơn nữa lão bản đã đồng ý."
Điền Hạ cười giải thích.
"A, Hạ Hạ, cậu sao lại làm như vậy."
Nam Tĩnh Nhi có chút luống cuống, khẽ cắn môi, mặt mày khẩn trương.
Lúc này trong lòng Nam Tĩnh Nhi thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng.
"Đương nhiên là vì giúp cậu, Tĩnh Nhi, cậu nghĩ mà xem, so với người khác cậu chỉ xinh đẹp hơn một chút, thật sự không có chút ưu thế nào, giống như lần này, người khác rõ ràng không bằng cậu, nhưng lại nói là đệ nhất liền là đệ nhất, mà điều kiện cậu tốt như vậy, lại chỉ có thể ủy khuất làm thứ hai."
"Nguyên nhân trong đó còn không phải do cậu chưa quen lão bản, nếu cậu quen lão bản, như vậy lần sau có cơ hội tốt, hoặc vai nữ chính trong phim mới, có thể ưu tiên nghĩ đến cậu, mà không phải nghĩ đến người khác."
"Tĩnh Nhi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy ủy khuất sao."
Điền Hạ nói.
"Ta, nhưng cũng không cần mời lão bản ăn cơm a, lần sau ta mang quà cho lão bản, tỏ chút lòng thành không phải tốt hơn sao."
Nam Tĩnh Nhi nói.
"Sao có thể giống nhau được, mời lão bản ăn cơm và tặng quà hoàn toàn khác nhau, cậu nghĩ mà xem, với cấp bậc của lão bản, đồ vật gì mà không có, còn thiếu quà của cậu sao."
"Mà đối với bọn họ, thành ý mới là quan trọng nhất, cho nên cậu chủ động mời hắn ăn một bữa cơm, đồng thời làm hắn có thiện cảm với cậu, cái này mới là quan trọng nhất."
"Hơn nữa chỉ là cùng đi ăn một bữa cơm, cũng không phải chuyện gì to tát."
Điền Hạ khuyên nhủ Nam Tĩnh Nhi.
Nghe vậy, Nam Tĩnh Nhi trong lòng còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, trong lòng Nam Tĩnh Nhi, nàng thật sự không muốn như vậy.
Nàng càng muốn dựa vào thực lực của mình để đạt được thành tựu.
Bất quá, bây giờ sự tình đã xảy ra, Nam Tĩnh Nhi cũng không có cách nào nói gì.
"Hạ Hạ, lần sau tớ hy vọng cậu đừng tự ý quyết định chuyện của tớ, không thì tớ thật sự sẽ giận."
Nam Tĩnh Nhi có chút nghiêm túc nói.
"Yên tâm, lần sau tớ sẽ không tự tiện quyết định nữa, có chuyện gì, tớ cũng sẽ bàn bạc với cậu rồi mới quyết định."
Điền Hạ thấy Nam Tĩnh Nhi có chút nghiêm túc, vội vàng đảm bảo.
Nghe vậy, Nam Tĩnh Nhi không nói gì thêm, dù sao chuyện đã xảy ra, nàng có nói gì cũng vô nghĩa.
Không để hai người đợi lâu, Lâm Dục đi tới.
Nam Tĩnh Nhi cũng chỉ có thể gắng gượng nở nụ cười nhìn lão bản, chỉ là nội tâm của nàng cảm thấy như vậy, thật sự có loại cảm giác không được tự nhiên.
"Lão bản."
"Ừ."
Lúc Nam Tĩnh Nhi và Điền Hạ cho rằng lão bản đến rồi có thể đi, thì Lâm Dục lại gọi hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đi tới.
Hơn nữa, theo Nam Tĩnh Nhi thấy, hai cô gái này không chỉ có dung mạo đặc sắc, mà nhan trị đều không thua kém mình, càng đối với Lâm Dục rất thân cận.
Hai cô gái này không phải Sư Tử Thiến và Lê Vũ Tuyền thì còn có thể là ai.
Điều này làm Nam Tĩnh Nhi lúc này trong lòng chỉ có xấu hổ, đặc biệt là hai cô gái kia nhìn mình với vẻ mặt đầy cảnh giác, càng làm nàng cảm thấy có loại cảm giác không biết làm thế nào.
"Ai nha, Lâm Dục, cô em gái này là ai a, dáng dấp thật xinh đẹp, không phải là tìm tỷ muội tốt mới cho ta và Vũ Tuyền a, không thể không nói, cô em gái này dáng dấp thật xinh đẹp, hơn nữa khí chất sạch sẽ, tươi mát trên người, ai nhìn mà không động lòng."
Sư Tử Thiến đi tới nhìn Nam Tĩnh Nhi, cố ý chua xót nói.
Lúc này Lê Vũ Tuyền nghe vậy, tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nàng không những không ngăn cản, ngược lại mặt mày đồng ý, dù sao cô gái trước mắt này thật sự rất xinh đẹp, mức độ uy hiếp không hề kém Nhan Vi, không thể không khiến Lê Vũ Tuyền cảnh giác.
Mà Nam Tĩnh Nhi nghe được lời này của Sư Tử Thiến, cảm giác đầu tiên là lão bản quá tra nam, hai cô gái xinh đẹp như vậy, nghe các nàng nói đều là của lão bản...
Chỉ là lập tức, sắc mặt Nam Tĩnh Nhi đỏ bừng lên, nàng cả đời chưa gặp phải chuyện mất mặt như vậy, lại bị người ta coi là cái kia, điều này khiến Nam Tĩnh Nhi hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Nam Tĩnh Nhi vội vàng đỏ mặt giải thích: "Không phải, không phải, ta và lão bản không phải loại quan hệ như các ngươi tưởng tượng, ta và lão bản cũng không quen."
"Hừ, không quen, vậy cô còn mời Lâm Dục cùng nhau ăn cơm, đây gọi là không quen." Sư Tử Thiến nói tiếp.
Nói xong, Sư Tử Thiến và Lê Vũ Tuyền vẫn nhìn Nam Tĩnh Nhi với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Điều này làm Nam Tĩnh Nhi thật sự có loại cảm giác có lý cũng không nói rõ được, chỉ có thể có chút xấu hổ nhìn Điền Hạ.
Đều do Hạ Hạ ra cái chủ ý tồi này, sau này ta thật không còn mặt mũi gặp người.
Lúc này Lâm Dục đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Nam Tĩnh Nhi nhìn về phía Điền Hạ.
Chẳng lẽ mời mình ăn cơm không phải chủ ý của Nam Tĩnh Nhi.
Trong lòng Lâm Dục có chút suy đoán, dù sao theo tính cách của Nam Tĩnh Nhi, quả thật có chút không giống người sẽ chủ động mời mình ăn cơm.
Ngay khi Sư Tử Thiến còn định nói gì đó với Nam Tĩnh Nhi.
Đột nhiên cảm thấy mông mình bị ai đá một cước.
"A, ai đá ta."
Đứng vững thân hình, Sư Tử Thiến có chút tức giận nói.
(Hết chương này)
Nghe Lâm Dục nói xong, Nam Tĩnh Nhi không hiểu sao đột nhiên cảm thấy hơi khẩn trương.
"Lão bản, lão bản, em thấy trên mạng công ty hiện tại vì chuyện của em mà xuất hiện một số dư luận không tốt lắm, em liền vội vàng chạy tới công ty, chính là muốn xem có chỗ nào em có thể giúp đỡ không, dù sao em cũng là người trong cuộc, có lẽ em giải thích với công chúng một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn."
Nam Tĩnh Nhi cắn chặt môi, vội vàng giải thích.
Lý Hồng Bảo ngồi bên cạnh nghe Nam Tĩnh Nhi nói vậy, trong lòng thở phào một hơi, bất kể thế nào, lúc này Nam Tĩnh Nhi không có bỏ đá xuống giếng, ngược lại chủ động đề nghị giúp công ty giải quyết vấn đề, đương nhiên là chuyện tốt, như vậy sẽ khiến chuyện này dễ giải quyết hơn một chút.
Ánh mắt Lâm Dục nhìn về phía Nam Tĩnh Nhi, trong lòng càng cảm thấy mình không nhìn lầm người.
Nếu không, nếu Nam Tĩnh Nhi ngu ngốc một chút, đối nghịch với công ty, hoặc muốn thừa dịp sự kiện lần này, thừa cơ đòi hỏi lợi ích gì, thì không có ý tứ, trước khi giải quyết việc này, Lâm Dục đương nhiên sẽ ôn tồn nói chuyện với nàng, nhưng cuối cùng nhất định sẽ phong sát, tuyết tàng nàng.
Dù điều kiện của nàng tốt đến đâu, cũng phải tiến hành tuyết tàng, trong công ty không cho phép tồn tại người không nghe lời.
"Vậy cũng tốt, Nam Tĩnh Nhi, cô đi cùng Lý Kinh Lý phát một thông cáo tuyên bố, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút."
Lâm Dục khẽ gật đầu nói.
Nghe vậy, Lý Hồng Bảo sau khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Dục, cũng không chần chừ, vội vàng mang theo Nam Tĩnh Nhi rời đi.
Điền Hạ đứng bên cạnh Nam Tĩnh Nhi, tuy cũng đi ra ngoài cùng, nhưng khi thấy lão bản công ty trẻ tuổi như vậy, đồng thời nhìn thấy trong mắt Lâm Dục không chút che giấu vẻ tán thưởng đối với Nam Tĩnh Nhi, nàng liền nảy ra một diệu kế.
Cứ làm như vậy đi, Nam Tĩnh Nhi có thể hiện tại không hiểu mình, nhưng sau này nhất định sẽ cảm tạ ta.
Dù sao, Điền Hạ thấy, hiện tại cạnh tranh khốc liệt như vậy, nếu không được lão bản coi trọng, sau này tài nguyên tốt nhất chắc chắn sẽ không rơi vào Nam Tĩnh Nhi.
Giống như lần này, rõ ràng trong mọi người điều kiện tốt nhất là Nam Tĩnh Nhi, cuối cùng hạng nhất lại là Lý Hân Nguyệt, nếu nói bên trong không phải lão bản thao túng, Điền Hạ có nói gì cũng không tin.
Là bạn tốt của Nam Tĩnh Nhi, Điền Hạ biết rõ tính cách của nàng, căn bản không làm được loại chuyện chủ động tìm lão bản này, cho nên, Điền Hạ quyết định giúp đỡ tỷ muội tốt của mình một phen, ít nhất để nàng và lão bản quen thuộc một chút, như vậy sau này có tài nguyên gì, mới càng có khả năng cân nhắc đến Nam Tĩnh Nhi.
Nghĩ tới đây, Điền Hạ lộ ra nụ cười đắc ý trên mặt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tuy Lâm Dục ngoài miệng nói không để ý lắm, nhưng trong lòng không khỏi vẫn có chút khẩn trương.
Dù sao cũng không thể trước mặt thuộc hạ đánh mất lòng tin, chỉ khi thuộc hạ thấy lão bản tràn đầy tự tin, mới càng thêm có lòng tin và động lực làm tốt công việc.
Nếu lão bản cũng không có lòng tin, vậy công ty này sớm muộn cũng sụp đổ, dù sao loại tâm thái mất lòng tin này sẽ lây lan.
Cho nên, dù Lâm Dục có khẩn trương thế nào, vẫn như cũ, ung dung như Lã Vọng buông cần, ngồi trong văn phòng chờ tin tức.
Lúc Lâm Dục chờ đến sốt ruột, liền nghe thấy giọng nói có chút vui mừng của Lý Hồng Bảo truyền đến.
"Lão bản, tin tốt."
Lập tức liền thấy Lý Hồng Bảo hớn hở chạy vào, mặt mày hưng phấn nói: "Lão bản, tin tốt, đúng như ngài dự đoán, sau khi tôi làm theo phương pháp của ngài, đồng thời lại thêm Nam Tĩnh Nhi đích thân tuyên bố, hiệu quả cực kỳ tốt, hiện tại khu bình luận tuy còn một số ít bình luận chất vấn, nhưng cơ bản không ảnh hưởng gì, chuyện này coi như giải quyết hoàn mỹ."
Nói xong, Lý Hồng Bảo có chút sùng bái nhìn lão bản, hắn thật không ngờ, phương pháp này của lão bản lại tốt như vậy.
"Lão bản, tôi có chút không hiểu, vì sao chúng ta chỉ phát một thông báo, không thừa nhận bất kỳ sai lầm nào, chỉ là đem điều kiện ban đầu cho Nam Tĩnh Nhi nói ra, lại thêm cô ấy tự mình tuyên bố, liền có hiệu quả tốt như vậy, mà có một số việc, sau khi gây xôn xao trên mạng, không những không ngăn chặn được, ngược lại càng diễn càng liệt, cuối cùng tạo thành hiệu quả rất xấu."
Lý Hồng Bảo nghi ngờ hỏi.
Nghe Lý Hồng Bảo hỏi, Lâm Dục cười giải thích: "Kỳ thật nguyên nhân cũng rất đơn giản, đầu tiên chuyện này vốn không lớn, đồng thời chúng ta sớm đưa ra hồi đáp, nói rõ cân nhắc đến số phiếu của hạng nhất và hạng hai tương đối sít sao, cho nên đặc biệt chế tạo ca khúc chủ đề phim nhựa bổ sung cho hạng hai, còn có Nam Tĩnh Nhi tự mình lên video nói rõ và giải thích, nếu còn vấn đề mới là kỳ quái."
"Dù sao chuyện này cũng không có quan hệ lớn với bản thân bọn họ, bọn họ chỉ là phát càu nhàu trên mạng mà thôi, lại thêm chúng ta giải quyết rất nhanh, phương pháp xử lý cũng tương đối quyết đoán, đồng thời Nam Tĩnh Nhi cũng không thèm để ý, những người trên mạng kia cũng không phải thật sự muốn gây sự."
Nói đến đây, Lâm Dục nhớ tới kiếp trước có một số tin tức vạch trần điểm nóng, thật ra chỉ cần bỏ ra chút công sức và một cái giá rất nhỏ là có thể giải quyết, nhưng lại không giải quyết, cuối cùng sự việc bung bét không thể cứu vãn, mới hối hận không kịp.
Lý Hồng Bảo nghe Lâm Dục nói, trong lòng mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Vậy lão bản, tôi đi làm việc trước đây."
Lý Hồng Bảo tươi cười nói, toàn thân nhẹ nhõm.
"Ừ."
Sau đó Lý Hồng Bảo mới chậm rãi rời khỏi phòng làm việc.
——
"Hạ Hạ, cậu sao thế, sao cậu không đi." Nam Tĩnh Nhi nhìn Điền Hạ đứng yên một bên, khẽ hỏi.
"Tĩnh Nhi, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Điền Hạ quay đầu nhìn Nam Tĩnh Nhi hỏi.
"Hạ Hạ, chúng ta đã ra ngoài rồi thì đi ăn gì đó, sau đó lại về trường học."
Nam Tĩnh Nhi suy nghĩ rồi nói.
"Vậy thì tốt quá, Tĩnh Nhi, cậu chờ tớ một chút, tớ đi toilet trước, sau đó lại cùng đi ăn cơm."
Điền Hạ vui vẻ nói.
"Ừ."
Nam Tĩnh Nhi khẽ gật đầu.
Mà Điền Hạ lại đi về phía văn phòng của Lâm Dục.
Nam Tĩnh Nhi đứng ở chỗ này, thấy Điền Hạ lại đi tới văn phòng lão bản, vừa định nhắc nhở nàng đi nhầm chỗ, liền thấy tỷ muội của mình sau khi gõ cửa, lại đi thẳng vào.
Điều này làm Nam Tĩnh Nhi sững sờ, nàng không biết Hạ Hạ đi tìm lão bản làm gì.
Chỉ là trong lòng Nam Tĩnh Nhi, không biết vì sao có chút dự cảm không tốt.
Lúc này, trong văn phòng Lâm Dục, thấy người đi vào là một cô gái đi cùng Nam Tĩnh Nhi, có chút hiếu kỳ.
"Cô tìm tôi có chuyện gì."
Lâm Dục hỏi.
"Lão bản, là thế này, tôi là bạn cùng phòng của Nam Tĩnh Nhi, cũng là tỷ muội tốt nhất của cô ấy, cô ấy muốn mời ngài ăn một bữa cơm, muốn tỏ lòng cảm tạ với ngài, chỉ là tính cách của cô ấy tương đối thùy mị, ngại chủ động tìm ngài, liền nhờ tôi đến mời ngài, hy vọng lão bản có thể nể mặt, để Tĩnh Nhi mời ngài ăn một bữa cơm, để cảm tạ ngài đã có ơn tri ngộ."
Điền Hạ sau khi đi vào, tuy trong lòng cảm thấy rất khẩn trương, nhưng lời nói lại không hề vấp váp, nhanh chóng nói ra những lời đã suy nghĩ rất lâu.
Khi bắt đầu đi ra từ chỗ này, Điền Hạ vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, nên nói như thế nào, dù sao khuê mật của mình, mình làm sao có thể không quan tâm gì, đương nhiên cũng bao gồm tiền đồ và vận mệnh của mình.
Nghe vậy Lâm Dục có chút nghi hoặc, theo Lâm Dục thấy, Nam Tĩnh Nhi không giống loại con gái chủ động, chẳng lẽ mình đã dự cảm sai.
Bất quá cũng không sao, dù sao hiện tại cũng giữa trưa, mình cũng phải ăn cơm, cùng nhân viên đã ký kết của công ty đi ăn một bữa cơm cũng không có vấn đề gì.
"Được."
Lâm Dục đồng ý nói.
Nghe Lâm Dục đồng ý, Điền Hạ đứng ở chỗ này trong lòng mừng như điên, càng cho rằng mình đã giúp tỷ muội một đại ân.
Trong lòng Điền Hạ, Nam Tĩnh Nhi sau này nhất định sẽ rất cảm tạ mình.
"Lão bản, vậy tôi ra ngoài trước, tôi và Tĩnh Nhi chờ ngài ở ngoài."
Điền Hạ vội vàng cười nói.
"Tốt."
Lập tức Điền Hạ mới chậm rãi đi ra ngoài.
"Hạ Hạ, cậu không phải muốn đi toilet sao, sao cậu lại chạy tới văn phòng lão bản."
Thấy Điền Hạ đi ra, Nam Tĩnh Nhi với khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc và không hiểu.
"Tĩnh Nhi, tớ đã giúp cậu giành được một cơ hội tốt, cậu nhất định phải nắm chắc."
Điền Hạ tựa hồ như đang kể công, hớn hở nói với Nam Tĩnh Nhi.
"Có ý gì."
Nam Tĩnh Nhi nghi ngờ hỏi, nhưng lúc này Nam Tĩnh Nhi lại cảm nhận được một loại dự cảm vô cùng xấu.
"Đương nhiên là tớ lấy danh nghĩa của cậu, giúp cậu hẹn lão bản ăn cơm, hơn nữa lão bản đã đồng ý."
Điền Hạ cười giải thích.
"A, Hạ Hạ, cậu sao lại làm như vậy."
Nam Tĩnh Nhi có chút luống cuống, khẽ cắn môi, mặt mày khẩn trương.
Lúc này trong lòng Nam Tĩnh Nhi thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng.
"Đương nhiên là vì giúp cậu, Tĩnh Nhi, cậu nghĩ mà xem, so với người khác cậu chỉ xinh đẹp hơn một chút, thật sự không có chút ưu thế nào, giống như lần này, người khác rõ ràng không bằng cậu, nhưng lại nói là đệ nhất liền là đệ nhất, mà điều kiện cậu tốt như vậy, lại chỉ có thể ủy khuất làm thứ hai."
"Nguyên nhân trong đó còn không phải do cậu chưa quen lão bản, nếu cậu quen lão bản, như vậy lần sau có cơ hội tốt, hoặc vai nữ chính trong phim mới, có thể ưu tiên nghĩ đến cậu, mà không phải nghĩ đến người khác."
"Tĩnh Nhi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy ủy khuất sao."
Điền Hạ nói.
"Ta, nhưng cũng không cần mời lão bản ăn cơm a, lần sau ta mang quà cho lão bản, tỏ chút lòng thành không phải tốt hơn sao."
Nam Tĩnh Nhi nói.
"Sao có thể giống nhau được, mời lão bản ăn cơm và tặng quà hoàn toàn khác nhau, cậu nghĩ mà xem, với cấp bậc của lão bản, đồ vật gì mà không có, còn thiếu quà của cậu sao."
"Mà đối với bọn họ, thành ý mới là quan trọng nhất, cho nên cậu chủ động mời hắn ăn một bữa cơm, đồng thời làm hắn có thiện cảm với cậu, cái này mới là quan trọng nhất."
"Hơn nữa chỉ là cùng đi ăn một bữa cơm, cũng không phải chuyện gì to tát."
Điền Hạ khuyên nhủ Nam Tĩnh Nhi.
Nghe vậy, Nam Tĩnh Nhi trong lòng còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, trong lòng Nam Tĩnh Nhi, nàng thật sự không muốn như vậy.
Nàng càng muốn dựa vào thực lực của mình để đạt được thành tựu.
Bất quá, bây giờ sự tình đã xảy ra, Nam Tĩnh Nhi cũng không có cách nào nói gì.
"Hạ Hạ, lần sau tớ hy vọng cậu đừng tự ý quyết định chuyện của tớ, không thì tớ thật sự sẽ giận."
Nam Tĩnh Nhi có chút nghiêm túc nói.
"Yên tâm, lần sau tớ sẽ không tự tiện quyết định nữa, có chuyện gì, tớ cũng sẽ bàn bạc với cậu rồi mới quyết định."
Điền Hạ thấy Nam Tĩnh Nhi có chút nghiêm túc, vội vàng đảm bảo.
Nghe vậy, Nam Tĩnh Nhi không nói gì thêm, dù sao chuyện đã xảy ra, nàng có nói gì cũng vô nghĩa.
Không để hai người đợi lâu, Lâm Dục đi tới.
Nam Tĩnh Nhi cũng chỉ có thể gắng gượng nở nụ cười nhìn lão bản, chỉ là nội tâm của nàng cảm thấy như vậy, thật sự có loại cảm giác không được tự nhiên.
"Lão bản."
"Ừ."
Lúc Nam Tĩnh Nhi và Điền Hạ cho rằng lão bản đến rồi có thể đi, thì Lâm Dục lại gọi hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đi tới.
Hơn nữa, theo Nam Tĩnh Nhi thấy, hai cô gái này không chỉ có dung mạo đặc sắc, mà nhan trị đều không thua kém mình, càng đối với Lâm Dục rất thân cận.
Hai cô gái này không phải Sư Tử Thiến và Lê Vũ Tuyền thì còn có thể là ai.
Điều này làm Nam Tĩnh Nhi lúc này trong lòng chỉ có xấu hổ, đặc biệt là hai cô gái kia nhìn mình với vẻ mặt đầy cảnh giác, càng làm nàng cảm thấy có loại cảm giác không biết làm thế nào.
"Ai nha, Lâm Dục, cô em gái này là ai a, dáng dấp thật xinh đẹp, không phải là tìm tỷ muội tốt mới cho ta và Vũ Tuyền a, không thể không nói, cô em gái này dáng dấp thật xinh đẹp, hơn nữa khí chất sạch sẽ, tươi mát trên người, ai nhìn mà không động lòng."
Sư Tử Thiến đi tới nhìn Nam Tĩnh Nhi, cố ý chua xót nói.
Lúc này Lê Vũ Tuyền nghe vậy, tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nàng không những không ngăn cản, ngược lại mặt mày đồng ý, dù sao cô gái trước mắt này thật sự rất xinh đẹp, mức độ uy hiếp không hề kém Nhan Vi, không thể không khiến Lê Vũ Tuyền cảnh giác.
Mà Nam Tĩnh Nhi nghe được lời này của Sư Tử Thiến, cảm giác đầu tiên là lão bản quá tra nam, hai cô gái xinh đẹp như vậy, nghe các nàng nói đều là của lão bản...
Chỉ là lập tức, sắc mặt Nam Tĩnh Nhi đỏ bừng lên, nàng cả đời chưa gặp phải chuyện mất mặt như vậy, lại bị người ta coi là cái kia, điều này khiến Nam Tĩnh Nhi hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Nam Tĩnh Nhi vội vàng đỏ mặt giải thích: "Không phải, không phải, ta và lão bản không phải loại quan hệ như các ngươi tưởng tượng, ta và lão bản cũng không quen."
"Hừ, không quen, vậy cô còn mời Lâm Dục cùng nhau ăn cơm, đây gọi là không quen." Sư Tử Thiến nói tiếp.
Nói xong, Sư Tử Thiến và Lê Vũ Tuyền vẫn nhìn Nam Tĩnh Nhi với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Điều này làm Nam Tĩnh Nhi thật sự có loại cảm giác có lý cũng không nói rõ được, chỉ có thể có chút xấu hổ nhìn Điền Hạ.
Đều do Hạ Hạ ra cái chủ ý tồi này, sau này ta thật không còn mặt mũi gặp người.
Lúc này Lâm Dục đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Nam Tĩnh Nhi nhìn về phía Điền Hạ.
Chẳng lẽ mời mình ăn cơm không phải chủ ý của Nam Tĩnh Nhi.
Trong lòng Lâm Dục có chút suy đoán, dù sao theo tính cách của Nam Tĩnh Nhi, quả thật có chút không giống người sẽ chủ động mời mình ăn cơm.
Ngay khi Sư Tử Thiến còn định nói gì đó với Nam Tĩnh Nhi.
Đột nhiên cảm thấy mông mình bị ai đá một cước.
"A, ai đá ta."
Đứng vững thân hình, Sư Tử Thiến có chút tức giận nói.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận