Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A
Chương 151: Trong phòng học đột nhiên xuất hiện thanh thuần mỹ nữ. Sư Tử Thiến lòng thương hại.
**Chương 151: Trong phòng học đột nhiên xuất hiện mỹ nữ thanh thuần. Sư Tử Thiến sinh lòng thương hại.**
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Lâm Dục vội vàng dời ánh mắt khỏi đùi của Sư Tử Thiến.
Mà khi nữ sinh này vừa bước vào, ánh mắt của mọi người trong lớp học cũng không nhịn được, tập trung vào người nữ sinh này.
Ngoài Lê Vũ Tuyền, còn có thể là ai khác.
Lâm Dục nhìn Lê Vũ Tuyền đang đi tới, tò mò hỏi:
“Vũ Tuyền, sao ngươi lại tới đây?”
Dù sao thì hai lớp mặc dù cùng một chuyên ngành, nhưng lại không học cùng một lớp.
Nàng ở lớp một, Lâm Dục ở lớp ba.
Lúc này, Lê Vũ Tuyền bước vào phòng học, tóc xanh của thiếu nữ bay lên, mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen dài như thác nước được buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc nơ bướm đáng yêu, tóc tết đuôi ngựa, áo phông ngắn tay in hình kem ly, kết hợp với quần jean xanh da trời bó sát, bao bọc lấy đôi chân vừa dài vừa mịn màng của nàng, thoạt nhìn ngây thơ mà mỹ hảo.
Nói đến Lê Vũ Tuyền, toàn bộ lớp học có không ít người đều biết.
Dù sao một chuyên ngành chỉ có ngần ấy lớp, mà trong số đó những nữ sinh xinh đẹp, cũng chỉ có vài người đếm được trên đầu ngón tay, mà Lê Vũ Tuyền có khuôn mặt rất nhỏ, là kiểu mặt trái xoan, thoạt nhìn rất thanh thuần, đương nhiên sẽ nhận được sự chú ý của nam sinh cùng lớp, cùng chuyên ngành. Chẳng qua Lê Vũ Tuyền không biết nhảy như Sư Tử Thiến, không có sự trương dương như Sư Tử Thiến mà thôi, đương nhiên cũng không có danh tiếng cao như Sư Tử Thiến.
Nhưng về nhan sắc, không hề thua kém Sư Tử Thiến, Lê Vũ Tuyền hiện tại cũng là một trong những nữ sinh được nam sinh chuyên ngành tiếng Anh chú ý nhất, thậm chí còn được sinh viên khoa tiếng Anh gọi là hoa khôi của khoa.
Mọi người đều biết, khoa tiếng Anh nổi tiếng là chuyên ngành có nhiều mỹ nữ, có thể tại chuyên ngành đông đảo mỹ nữ này tỏa sáng, có thể thấy nhan sắc của Lê Vũ Tuyền. Cũng không ít người, đem Lê Vũ Tuyền và Sư Tử Thiến gọi là hai đóa hoa tỷ muội đẹp nhất của sinh viên đại học năm nhất.
Dù sao hai người là bạn cùng phòng, thường xuyên cùng nhau ra ngoài, ăn cơm, rất khó không làm cho người khác chú ý.
Ngược lại, không ít nam sinh, cũng đã bắt đầu nghe ngóng sở thích của hai người họ, thậm chí đã có không ít nam sinh, tỏ tình với các nàng.
Chỉ là đều bị các nàng từ chối mà thôi.
Chỉ là điều khiến đông đảo nam sinh tuyệt vọng là, các nàng từ chối quá mức quả quyết, cảm giác không có một chút cơ hội nào.
Mà lúc này, Giang Tử Kính nhìn thấy Lê Vũ Tuyền, ánh mắt lại sáng lên, cảm giác tràn đầy hy vọng.
Giang Tử Kính lúc này, càng nhìn chằm chằm vào Lê Vũ Tuyền, trong lòng đối với Lâm Dục lúc này, càng là có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.
Lê Vũ Tuyền nhìn dáng vẻ thân mật của Lâm Dục và Sư Tử Thiến, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất khó chịu, cơn ghen bùng phát, đôi mắt càng thêm sâu kín nhìn chằm chằm Lâm Dục.
Khiến Lâm Dục cảm thấy có chút khó hiểu.
Sau đó, Lê Vũ Tuyền liền đi tới bên cạnh Lý Giai, nói với Lý Giai:
“Giai Giai, các cậu nhường chỗ cho tớ ngồi được không?”
“Được, không vấn đề.”
Lý Giai cười nói xong, liền nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho Lê Vũ Tuyền, Lý Giai cũng hết sức tò mò, Lê Vũ Tuyền lúc này đột nhiên tìm đến Lâm Dục, muốn làm gì.
Sau đó Lê Vũ Tuyền ngồi xuống bên cạnh Sư Tử Thiến, lúc này Lê Vũ Tuyền rất muốn hỏi Sư Tử Thiến, vừa rồi đang làm gì với Lâm Dục, nhưng nghĩ đến nơi này là phòng học, người tương đối nhiều, lo lắng khiến Lâm Dục phiền chán mình, liền không truy vấn chuyện vừa rồi, chuẩn bị về phòng ngủ rồi nói.
Mà là đem túi quần áo trong tay, nhẹ nhàng đưa cho Lâm Dục, vừa cười vừa nói:
“Lâm Dục, đây là quần áo dì bảo tớ mang cho cậu.”
Những người khác trong lớp nhìn thấy Lê Vũ Tuyền sau khi ngồi xuống, cũng rối rít nhỏ giọng bàn luận, dù sao mặc dù Lê Vũ Tuyền rất xinh đẹp, trong chuyên ngành này cũng có không ít người hâm mộ, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết nàng, cũng có không ít học sinh không biết nàng.
“Nữ sinh này thật xinh đẹp, sao lại đến lớp chúng ta, sao cảm giác trước kia chưa từng thấy qua, là học sinh chuyên ngành tiếng Anh của chúng ta sao?”
“Cậu ngay cả nàng ấy cũng không biết, cậu thôi đi, cậu cũng đừng nghĩ tìm bạn gái, cậu cứ cả ngày đánh cái trò chơi của cậu là được rồi.”
“Nàng ấy chính là Lê Vũ Tuyền, là bạn cùng phòng của nữ thần vũ đạo Sư Tử Thiến của lớp chúng ta, hình như là học sinh lớp một, cùng Sư Tử Thiến được coi là hoa khôi đại học năm nhất.”
Tiếp đó, khi thấy Lê Vũ Tuyền, trước mặt bao nhiêu người trong lớp học, đưa túi quần áo trong tay cho Lâm Dục.
Điều này khiến đám người không ngừng ngưỡng mộ.
Đám người không biết chân tướng hâm mộ nói: “Trời ạ, lớp trưởng đúng là có số đào hoa, tớ không phải nhớ lớp trưởng đã có bạn gái rồi sao, với lại bạn gái lớp trưởng, hình như là một nữ sinh của trường đại học 985 bên cạnh, còn đang chạy trên sân khấu trước mặt mọi người tặng hoa cho lớp trưởng, đương thời đều khiến chúng ta hâm mộ muốn chết, thế nhưng là vì sao, Sư Tử Thiến và lớp trưởng thân thiết như vậy thì thôi đi, vì sao nữ sinh xinh đẹp này, cũng chủ động đến tìm lớp trưởng, còn chủ động đưa quần áo cho lớp trưởng?”
“Cậu đây là không hiểu rồi, lớp trưởng vừa đẹp trai, lại có tài hoa, với lại vừa mới lên đại học, đã có thể lái được Benz, có thể thấy lớp trưởng còn rất có tiền, loại tình huống này, nữ sinh kia đối mặt với nam sinh ưu tú như lớp trưởng, làm sao có thể không động lòng, tớ đoán chừng nữ sinh này khẳng định là thích lớp trưởng, muốn theo đuổi lớp trưởng.”
“Ai, thật ngưỡng mộ lớp trưởng, quả thực là người thành công, là tấm gương cho nam sinh chúng ta.”
Đám người nhao nhao gật đầu, biểu thị tán đồng, cũng thở dài nói: “Đúng vậy, chúng ta là hèn mọn theo đuổi nữ sinh, còn lớp trưởng lại là nữ sinh xinh đẹp chủ động theo đuổi hắn.”
Lúc này, Cảnh Chí Khí ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy bọn hắn cái gì cũng không biết, sau đó liền mười phần đắc ý nói:
“Các cậu cái gì cũng không hiểu, nữ sinh tên Lê Vũ Tuyền này, chính là thanh mai trúc mã của lớp trưởng, bọn hắn từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, chỉ là sau khi lên đại học, vốn dĩ các nàng có thể trở thành một đôi, thật đáng tiếc, lớp trưởng sau khi lên đại học, gặp được một nữ sinh ưu tú, đồng thời nữ sinh kia, chủ động tỏ tình với lớp trưởng, mà Lê Vũ Tuyền này lại chậm một bước, cứ như vậy bỏ lỡ lớp trưởng, nhưng nàng ấy lại thích lớp trưởng, cho nên hiện tại vẫn đang theo đuổi lớp trưởng, chỉ là đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, lớp trưởng vẫn là nam nhân tốt hiếm có, có bạn gái rồi, liền chủ động từ chối lời tỏ tình của thanh mai, nhưng Lê Vũ Tuyền vẫn như cũ theo đuổi lớp trưởng, không muốn từ bỏ, chỉ chờ lớp trưởng lúc nào đó, quay người có thể liếc nhìn nàng ấy một cái, nàng ấy liền thỏa mãn.”
Nói xong, Cảnh Chí Khí mười phần đắc ý.
Kỳ thật đối với chuyện của Lâm Dục và Lê Vũ Tuyền, Cảnh Chí Khí cũng chỉ là biết một phần, dù sao Lâm Dục rất ít khi ở trong phòng ngủ, nói về những chuyện liên quan đến hắn, nhưng biên soạn câu chuyện là sở trường của Cảnh Chí Khí, với lại căn cứ theo những gì Cảnh Chí Khí hiểu biết, đoán chừng chân tướng sự việc, cũng không khác biệt lắm so với những gì hắn đoán.
Còn những người khác ở bên cạnh nghe được, Cảnh Chí Khí kể câu chuyện của lớp trưởng, liền vội vàng cầu xin Cảnh Chí Khí, kể tiếp những chuyện liên quan đến Lâm Dục, hiện tại Lâm Dục có rất nhiều người hâm mộ trong lớp, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lâm Dục, tất cả mọi người đều hết sức cảm thấy hứng thú.
Nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của những người khác, trong lòng Cảnh Chí Khí càng thêm đắc ý và vui vẻ.
Tiếp đó, Cảnh Chí Khí thừa thắng xông lên, dựa vào việc Lâm Dục nói gặp Bạch Sơ Tuyết trên xe buýt, sau đó lại tạm thời biên soạn một đoạn, câu chuyện tình yêu ngọt ngào của Lâm Dục và Bạch Sơ Tuyết.
Khiến không ít người xung quanh, sau khi nghe xong càng thêm ngưỡng mộ lớp trưởng.
Chỉ hận bản thân, không gặp được nữ sinh tốt như vậy.
Đương nhiên mọi người đều biết Cảnh Chí Khí, là bạn cùng phòng của Lâm Dục, cho nên không một ai nghi ngờ, những lời Cảnh Chí Khí nói là nói dối.
Bất quá lúc này nhìn thấy Lê Vũ Tuyền, Sư Tử Thiến và Lâm Dục ngồi cùng một chỗ, phần lớn mọi người trong lớp đều bàn tán, đương nhiên càng nhiều hơn chính là sự ngưỡng mộ đối với Lâm Dục.
Đương nhiên đám người chỉ có ngưỡng mộ, chứ không có ghen ghét, dù sao Lâm Dục và bọn hắn chênh lệch quá xa, căn bản là không thể ghen ghét được.
Mà lúc này Lâm Dục, cũng nhận lấy túi quần áo Lê Vũ Tuyền mang tới, cha mẹ vốn dĩ là như vậy, lo lắng mình không đủ quần áo mặc, mặc dù Lâm Dục đã sớm nói, mình không thiếu quần áo, bọn hắn nhưng vẫn để Lê Vũ Tuyền mang theo một túi lớn quần áo.
Lúc này Lê Vũ Tuyền, có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Dục, cũng muốn hỏi Lâm Dục vì sao trong kỳ nghỉ, không để ý đến mình, muốn cùng Lâm Dục đi ăn cơm, cùng nhau đi dạo trong sân trường.
Đương nhiên càng nhiều hơn là cảm thấy rất tủi thân, mình đã chủ động như thế, thậm chí có chút hèn mọn, vì sao Lâm Dục đối với mình vẫn không quan tâm.
Mà mình vì Lâm Dục, đã cãi nhau với mẹ nhiều lần, nhưng những nỗ lực này của mình, Lâm Dục lại không nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, Lê Vũ Tuyền lại càng cảm thấy tủi thân.
Sau đó Lê Vũ Tuyền liền muốn ngồi cùng một chỗ với Lâm Dục nói chuyện phiếm, liền nói với Sư Tử Thiến:
“Tử Thiến, chúng ta có thể đổi chỗ không, tớ muốn nói chuyện với Lâm Dục.”
Sư Tử Thiến trực tiếp quả quyết từ chối nói: “Không được, tớ không thích ngồi ở ngoài, lão sư dễ dàng nhìn thấy tớ, như thế chơi, thật sự là quá nguy hiểm.”
Kỳ thật trong lòng Sư Tử Thiến, là muốn nói, ngươi muốn nói chuyện với Lâm Dục, ta còn muốn nói chuyện với Lâm Dục, ta dựa vào cái gì phải nhường ngươi, ai bảo ban đầu ngươi không trân trọng Lâm Dục, nếu như ta và Lâm Dục là thanh mai trúc mã, vậy ta khẳng định sẽ...
Ngược lại, Sư Tử Thiến không thể nào nhường được.
Kỳ thật lão sư đi học, căn bản sẽ không đi xuống dưới, đều là giảng bài trên bục giảng, cũng rất ít khi đặt câu hỏi, đồng thời chỉ cần không quá đáng, liền sẽ không để ý tới ngươi.
Ngay lúc Lê Vũ Tuyền còn muốn nói gì, Lâm Dục nhìn sâu vào Lê Vũ Tuyền một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Lê Vũ Tuyền, cậu đổi chỗ làm gì, chỉ còn vài phút nữa là hết tiết rồi, lập tức phải vào lớp, cậu không phải về lớp mình sao?”
Đối với Lê Vũ Tuyền, Lâm Dục càng thích ngồi cùng Sư Tử Thiến, không chỉ nói chuyện thú vị hơn, dù sao Sư Tử Thiến tinh nghịch cổ quái, kiểu gì cũng sẽ làm ra những chuyện khiến ngươi cười không ngừng, hoặc là sẽ nói ra những lời rất thú vị, ngược lại khiến người ta cảm thấy không nhàm chán, sẽ rất thú vị.
Với lại Sư Tử Thiến còn có thể cho Lâm Dục, làm một chút phúc lợi rất tốt, khiến Lâm Dục không có một chút áp lực trong lòng, nên sờ liền sờ, nên đánh liền đánh, ngược lại Sư Tử Thiến cũng sẽ không tức giận.
Càng hung dữ với nàng, nàng liền càng ôn nhu.
Mà Lê Vũ Tuyền thì khác, Lâm Dục ngược lại là không có một chút ý nghĩ gì với nàng, càng không muốn động vào nàng, nếu như động vào nàng, vậy thì thật sự xong đời, nàng có thể khiến Lâm Dục nhanh chóng chia tay với Bạch Sơ Tuyết, sau đó ở bên nàng, Lâm Dục cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Nghe được lời của Lâm Dục, Lê Vũ Tuyền cảm thấy rất tủi thân, rõ ràng trước kia Lâm Dục, đối với mình rất ôn nhu, từ khi hắn có bạn gái, liền xem như triệt để quên mất mình.
Đều do nữ sinh kia.
Lúc này, trong lòng Lê Vũ Tuyền cho rằng, đều là do Bạch Sơ Tuyết, mới khiến Lâm Dục lạnh lùng với mình như vậy.
Lê Vũ Tuyền nhỏ giọng nói: “Lâm Dục, tiết sau tớ không về lớp mình học, tớ ở đây với cậu có được không?”
Hiện tại Lê Vũ Tuyền, chỉ muốn ở cùng Lâm Dục, nàng đã bảy ngày không gặp Lâm Dục, cảm thấy mình rất nhớ Lâm Dục, muốn ở cùng Lâm Dục lâu hơn một chút.
Càng không có được, càng là khát khao.
Nghe vậy, Lâm Dục vội vàng khuyên nhủ Lê Vũ Tuyền:
“Vũ Tuyền, cậu vẫn là về đi học đi, hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ, lão sư có thể sẽ điểm danh hai lần, bị bắt được thì không hay.”
Dù sao nói thế nào, Lê Vũ Tuyền đã giúp mình mang quần áo, còn mang đến cho mình, Lâm Dục cũng không tiện quá hung dữ.
Nghe được lời của Lâm Dục, Lê Vũ Tuyền rất vui vẻ nhìn Lâm Dục, vừa cười vừa nói:
“Lâm Dục, cậu là đang quan tâm tớ sao, nhưng tớ không sợ, bị bắt thì bắt, tớ nghe đàn chị nói, không có chuyện gì, tớ chỉ muốn học cùng cậu, ôn lại thời cấp ba, khi chúng ta ngồi cùng nhau.”
Nhìn Lê Vũ Tuyền, Lâm Dục dựa vào ghế phòng học, mười phần bất đắc dĩ nói: “Được rồi, sau này còn nhiều thời gian, hôm nay trước hết đừng trở về, nghe lời, ngoan, cậu về trước đi học đi, sau này sẽ có cơ hội, cùng nhau đi học.”
Tiếp đó Lâm Dục nói, đại học cứ hai tuần sẽ có một tiết học, là bốn lớp của một chuyên ngành cùng học, đều là học ở phòng học lớn nhất xếp theo hình bậc thang.
Lâm Dục nhớ rất rõ, đó là tiết học mà Lâm Dục ở kiếp trước thích nhất, bởi vì có thể cùng Lê Vũ Tuyền ngồi học cùng nhau, mà bình thường, Lê Vũ Tuyền rất ít khi để Lâm Dục đi học, đi lớp nàng ấy học cùng nàng ấy, nói là sợ ảnh hưởng đến việc học.
Hiện tại nghe câu nói này, Lê Vũ Tuyền trong lòng rất vui vẻ, sau đó mới vui vẻ rời khỏi phòng học.
Chỉ là trước khi đi, lại nhìn Sư Tử Thiến một chút, và quyết định sau khi về phòng ngủ, phải hỏi rõ Sư Tử Thiến, rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Lê Vũ Tuyền luôn cảm thấy hiện tại Sư Tử Thiến, và Lâm Dục có chút gì đó.
Mà Giang Tử Kính nhìn thấy Lê Vũ Tuyền rời đi, không khỏi có chút thất vọng.
Sư Tử Thiến liếc nhìn Lâm Dục, có chút bênh vực kẻ yếu nói:
“Kỳ thật Lê Vũ Tuyền rất thích cậu, tớ đều có thể nhìn ra được, với lại nàng ấy vì cậu mà bỏ ra rất nhiều, nhưng tại sao hiện tại cậu, lại không tiếp nhận nàng ấy, thậm chí thái độ đối với nàng ấy có chút thiếu kiên nhẫn, kỳ thật nàng ấy rất tốt.”
Vốn dĩ Sư Tử Thiến không muốn nói, nhưng cảm thấy Lê Vũ Tuyền quả thật có chút đáng thương, khi đối mặt với Lâm Dục, quá hèn mọn, Sư Tử Thiến thường xuyên có thể nhìn thấy Lê Vũ Tuyền ở trong phòng ngủ, nhắc đến chuyện cũ của nàng ấy và Lâm Dục hồi cấp ba, vẻ mặt hớn hở, cùng những câu chuyện nhỏ hạnh phúc của hai người, sau đó lại nhìn thái độ của Lâm Dục đối với Lê Vũ Tuyền hiện tại, Sư Tử Thiến sinh ra một tia thương hại.
Lúc này mới không nhịn được, nói tốt cho Lê Vũ Tuyền.
Sư Tử Thiến mặc dù có đôi khi nói chuyện không dễ nghe, nhưng nàng ấy thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng ("khẩu xà tâm phật").
Tiếp đó Sư Tử Thiến nhìn Lâm Dục, chân thành nói:
“Lâm Dục, sau này cậu có thể đối xử với Lê Vũ Tuyền ôn nhu hơn một chút được không, nàng ấy thật sự có chút đáng thương.”
(Hết chương này)
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Lâm Dục vội vàng dời ánh mắt khỏi đùi của Sư Tử Thiến.
Mà khi nữ sinh này vừa bước vào, ánh mắt của mọi người trong lớp học cũng không nhịn được, tập trung vào người nữ sinh này.
Ngoài Lê Vũ Tuyền, còn có thể là ai khác.
Lâm Dục nhìn Lê Vũ Tuyền đang đi tới, tò mò hỏi:
“Vũ Tuyền, sao ngươi lại tới đây?”
Dù sao thì hai lớp mặc dù cùng một chuyên ngành, nhưng lại không học cùng một lớp.
Nàng ở lớp một, Lâm Dục ở lớp ba.
Lúc này, Lê Vũ Tuyền bước vào phòng học, tóc xanh của thiếu nữ bay lên, mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen dài như thác nước được buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc nơ bướm đáng yêu, tóc tết đuôi ngựa, áo phông ngắn tay in hình kem ly, kết hợp với quần jean xanh da trời bó sát, bao bọc lấy đôi chân vừa dài vừa mịn màng của nàng, thoạt nhìn ngây thơ mà mỹ hảo.
Nói đến Lê Vũ Tuyền, toàn bộ lớp học có không ít người đều biết.
Dù sao một chuyên ngành chỉ có ngần ấy lớp, mà trong số đó những nữ sinh xinh đẹp, cũng chỉ có vài người đếm được trên đầu ngón tay, mà Lê Vũ Tuyền có khuôn mặt rất nhỏ, là kiểu mặt trái xoan, thoạt nhìn rất thanh thuần, đương nhiên sẽ nhận được sự chú ý của nam sinh cùng lớp, cùng chuyên ngành. Chẳng qua Lê Vũ Tuyền không biết nhảy như Sư Tử Thiến, không có sự trương dương như Sư Tử Thiến mà thôi, đương nhiên cũng không có danh tiếng cao như Sư Tử Thiến.
Nhưng về nhan sắc, không hề thua kém Sư Tử Thiến, Lê Vũ Tuyền hiện tại cũng là một trong những nữ sinh được nam sinh chuyên ngành tiếng Anh chú ý nhất, thậm chí còn được sinh viên khoa tiếng Anh gọi là hoa khôi của khoa.
Mọi người đều biết, khoa tiếng Anh nổi tiếng là chuyên ngành có nhiều mỹ nữ, có thể tại chuyên ngành đông đảo mỹ nữ này tỏa sáng, có thể thấy nhan sắc của Lê Vũ Tuyền. Cũng không ít người, đem Lê Vũ Tuyền và Sư Tử Thiến gọi là hai đóa hoa tỷ muội đẹp nhất của sinh viên đại học năm nhất.
Dù sao hai người là bạn cùng phòng, thường xuyên cùng nhau ra ngoài, ăn cơm, rất khó không làm cho người khác chú ý.
Ngược lại, không ít nam sinh, cũng đã bắt đầu nghe ngóng sở thích của hai người họ, thậm chí đã có không ít nam sinh, tỏ tình với các nàng.
Chỉ là đều bị các nàng từ chối mà thôi.
Chỉ là điều khiến đông đảo nam sinh tuyệt vọng là, các nàng từ chối quá mức quả quyết, cảm giác không có một chút cơ hội nào.
Mà lúc này, Giang Tử Kính nhìn thấy Lê Vũ Tuyền, ánh mắt lại sáng lên, cảm giác tràn đầy hy vọng.
Giang Tử Kính lúc này, càng nhìn chằm chằm vào Lê Vũ Tuyền, trong lòng đối với Lâm Dục lúc này, càng là có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.
Lê Vũ Tuyền nhìn dáng vẻ thân mật của Lâm Dục và Sư Tử Thiến, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất khó chịu, cơn ghen bùng phát, đôi mắt càng thêm sâu kín nhìn chằm chằm Lâm Dục.
Khiến Lâm Dục cảm thấy có chút khó hiểu.
Sau đó, Lê Vũ Tuyền liền đi tới bên cạnh Lý Giai, nói với Lý Giai:
“Giai Giai, các cậu nhường chỗ cho tớ ngồi được không?”
“Được, không vấn đề.”
Lý Giai cười nói xong, liền nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho Lê Vũ Tuyền, Lý Giai cũng hết sức tò mò, Lê Vũ Tuyền lúc này đột nhiên tìm đến Lâm Dục, muốn làm gì.
Sau đó Lê Vũ Tuyền ngồi xuống bên cạnh Sư Tử Thiến, lúc này Lê Vũ Tuyền rất muốn hỏi Sư Tử Thiến, vừa rồi đang làm gì với Lâm Dục, nhưng nghĩ đến nơi này là phòng học, người tương đối nhiều, lo lắng khiến Lâm Dục phiền chán mình, liền không truy vấn chuyện vừa rồi, chuẩn bị về phòng ngủ rồi nói.
Mà là đem túi quần áo trong tay, nhẹ nhàng đưa cho Lâm Dục, vừa cười vừa nói:
“Lâm Dục, đây là quần áo dì bảo tớ mang cho cậu.”
Những người khác trong lớp nhìn thấy Lê Vũ Tuyền sau khi ngồi xuống, cũng rối rít nhỏ giọng bàn luận, dù sao mặc dù Lê Vũ Tuyền rất xinh đẹp, trong chuyên ngành này cũng có không ít người hâm mộ, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết nàng, cũng có không ít học sinh không biết nàng.
“Nữ sinh này thật xinh đẹp, sao lại đến lớp chúng ta, sao cảm giác trước kia chưa từng thấy qua, là học sinh chuyên ngành tiếng Anh của chúng ta sao?”
“Cậu ngay cả nàng ấy cũng không biết, cậu thôi đi, cậu cũng đừng nghĩ tìm bạn gái, cậu cứ cả ngày đánh cái trò chơi của cậu là được rồi.”
“Nàng ấy chính là Lê Vũ Tuyền, là bạn cùng phòng của nữ thần vũ đạo Sư Tử Thiến của lớp chúng ta, hình như là học sinh lớp một, cùng Sư Tử Thiến được coi là hoa khôi đại học năm nhất.”
Tiếp đó, khi thấy Lê Vũ Tuyền, trước mặt bao nhiêu người trong lớp học, đưa túi quần áo trong tay cho Lâm Dục.
Điều này khiến đám người không ngừng ngưỡng mộ.
Đám người không biết chân tướng hâm mộ nói: “Trời ạ, lớp trưởng đúng là có số đào hoa, tớ không phải nhớ lớp trưởng đã có bạn gái rồi sao, với lại bạn gái lớp trưởng, hình như là một nữ sinh của trường đại học 985 bên cạnh, còn đang chạy trên sân khấu trước mặt mọi người tặng hoa cho lớp trưởng, đương thời đều khiến chúng ta hâm mộ muốn chết, thế nhưng là vì sao, Sư Tử Thiến và lớp trưởng thân thiết như vậy thì thôi đi, vì sao nữ sinh xinh đẹp này, cũng chủ động đến tìm lớp trưởng, còn chủ động đưa quần áo cho lớp trưởng?”
“Cậu đây là không hiểu rồi, lớp trưởng vừa đẹp trai, lại có tài hoa, với lại vừa mới lên đại học, đã có thể lái được Benz, có thể thấy lớp trưởng còn rất có tiền, loại tình huống này, nữ sinh kia đối mặt với nam sinh ưu tú như lớp trưởng, làm sao có thể không động lòng, tớ đoán chừng nữ sinh này khẳng định là thích lớp trưởng, muốn theo đuổi lớp trưởng.”
“Ai, thật ngưỡng mộ lớp trưởng, quả thực là người thành công, là tấm gương cho nam sinh chúng ta.”
Đám người nhao nhao gật đầu, biểu thị tán đồng, cũng thở dài nói: “Đúng vậy, chúng ta là hèn mọn theo đuổi nữ sinh, còn lớp trưởng lại là nữ sinh xinh đẹp chủ động theo đuổi hắn.”
Lúc này, Cảnh Chí Khí ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy bọn hắn cái gì cũng không biết, sau đó liền mười phần đắc ý nói:
“Các cậu cái gì cũng không hiểu, nữ sinh tên Lê Vũ Tuyền này, chính là thanh mai trúc mã của lớp trưởng, bọn hắn từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, chỉ là sau khi lên đại học, vốn dĩ các nàng có thể trở thành một đôi, thật đáng tiếc, lớp trưởng sau khi lên đại học, gặp được một nữ sinh ưu tú, đồng thời nữ sinh kia, chủ động tỏ tình với lớp trưởng, mà Lê Vũ Tuyền này lại chậm một bước, cứ như vậy bỏ lỡ lớp trưởng, nhưng nàng ấy lại thích lớp trưởng, cho nên hiện tại vẫn đang theo đuổi lớp trưởng, chỉ là đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, lớp trưởng vẫn là nam nhân tốt hiếm có, có bạn gái rồi, liền chủ động từ chối lời tỏ tình của thanh mai, nhưng Lê Vũ Tuyền vẫn như cũ theo đuổi lớp trưởng, không muốn từ bỏ, chỉ chờ lớp trưởng lúc nào đó, quay người có thể liếc nhìn nàng ấy một cái, nàng ấy liền thỏa mãn.”
Nói xong, Cảnh Chí Khí mười phần đắc ý.
Kỳ thật đối với chuyện của Lâm Dục và Lê Vũ Tuyền, Cảnh Chí Khí cũng chỉ là biết một phần, dù sao Lâm Dục rất ít khi ở trong phòng ngủ, nói về những chuyện liên quan đến hắn, nhưng biên soạn câu chuyện là sở trường của Cảnh Chí Khí, với lại căn cứ theo những gì Cảnh Chí Khí hiểu biết, đoán chừng chân tướng sự việc, cũng không khác biệt lắm so với những gì hắn đoán.
Còn những người khác ở bên cạnh nghe được, Cảnh Chí Khí kể câu chuyện của lớp trưởng, liền vội vàng cầu xin Cảnh Chí Khí, kể tiếp những chuyện liên quan đến Lâm Dục, hiện tại Lâm Dục có rất nhiều người hâm mộ trong lớp, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lâm Dục, tất cả mọi người đều hết sức cảm thấy hứng thú.
Nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của những người khác, trong lòng Cảnh Chí Khí càng thêm đắc ý và vui vẻ.
Tiếp đó, Cảnh Chí Khí thừa thắng xông lên, dựa vào việc Lâm Dục nói gặp Bạch Sơ Tuyết trên xe buýt, sau đó lại tạm thời biên soạn một đoạn, câu chuyện tình yêu ngọt ngào của Lâm Dục và Bạch Sơ Tuyết.
Khiến không ít người xung quanh, sau khi nghe xong càng thêm ngưỡng mộ lớp trưởng.
Chỉ hận bản thân, không gặp được nữ sinh tốt như vậy.
Đương nhiên mọi người đều biết Cảnh Chí Khí, là bạn cùng phòng của Lâm Dục, cho nên không một ai nghi ngờ, những lời Cảnh Chí Khí nói là nói dối.
Bất quá lúc này nhìn thấy Lê Vũ Tuyền, Sư Tử Thiến và Lâm Dục ngồi cùng một chỗ, phần lớn mọi người trong lớp đều bàn tán, đương nhiên càng nhiều hơn chính là sự ngưỡng mộ đối với Lâm Dục.
Đương nhiên đám người chỉ có ngưỡng mộ, chứ không có ghen ghét, dù sao Lâm Dục và bọn hắn chênh lệch quá xa, căn bản là không thể ghen ghét được.
Mà lúc này Lâm Dục, cũng nhận lấy túi quần áo Lê Vũ Tuyền mang tới, cha mẹ vốn dĩ là như vậy, lo lắng mình không đủ quần áo mặc, mặc dù Lâm Dục đã sớm nói, mình không thiếu quần áo, bọn hắn nhưng vẫn để Lê Vũ Tuyền mang theo một túi lớn quần áo.
Lúc này Lê Vũ Tuyền, có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Dục, cũng muốn hỏi Lâm Dục vì sao trong kỳ nghỉ, không để ý đến mình, muốn cùng Lâm Dục đi ăn cơm, cùng nhau đi dạo trong sân trường.
Đương nhiên càng nhiều hơn là cảm thấy rất tủi thân, mình đã chủ động như thế, thậm chí có chút hèn mọn, vì sao Lâm Dục đối với mình vẫn không quan tâm.
Mà mình vì Lâm Dục, đã cãi nhau với mẹ nhiều lần, nhưng những nỗ lực này của mình, Lâm Dục lại không nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, Lê Vũ Tuyền lại càng cảm thấy tủi thân.
Sau đó Lê Vũ Tuyền liền muốn ngồi cùng một chỗ với Lâm Dục nói chuyện phiếm, liền nói với Sư Tử Thiến:
“Tử Thiến, chúng ta có thể đổi chỗ không, tớ muốn nói chuyện với Lâm Dục.”
Sư Tử Thiến trực tiếp quả quyết từ chối nói: “Không được, tớ không thích ngồi ở ngoài, lão sư dễ dàng nhìn thấy tớ, như thế chơi, thật sự là quá nguy hiểm.”
Kỳ thật trong lòng Sư Tử Thiến, là muốn nói, ngươi muốn nói chuyện với Lâm Dục, ta còn muốn nói chuyện với Lâm Dục, ta dựa vào cái gì phải nhường ngươi, ai bảo ban đầu ngươi không trân trọng Lâm Dục, nếu như ta và Lâm Dục là thanh mai trúc mã, vậy ta khẳng định sẽ...
Ngược lại, Sư Tử Thiến không thể nào nhường được.
Kỳ thật lão sư đi học, căn bản sẽ không đi xuống dưới, đều là giảng bài trên bục giảng, cũng rất ít khi đặt câu hỏi, đồng thời chỉ cần không quá đáng, liền sẽ không để ý tới ngươi.
Ngay lúc Lê Vũ Tuyền còn muốn nói gì, Lâm Dục nhìn sâu vào Lê Vũ Tuyền một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Lê Vũ Tuyền, cậu đổi chỗ làm gì, chỉ còn vài phút nữa là hết tiết rồi, lập tức phải vào lớp, cậu không phải về lớp mình sao?”
Đối với Lê Vũ Tuyền, Lâm Dục càng thích ngồi cùng Sư Tử Thiến, không chỉ nói chuyện thú vị hơn, dù sao Sư Tử Thiến tinh nghịch cổ quái, kiểu gì cũng sẽ làm ra những chuyện khiến ngươi cười không ngừng, hoặc là sẽ nói ra những lời rất thú vị, ngược lại khiến người ta cảm thấy không nhàm chán, sẽ rất thú vị.
Với lại Sư Tử Thiến còn có thể cho Lâm Dục, làm một chút phúc lợi rất tốt, khiến Lâm Dục không có một chút áp lực trong lòng, nên sờ liền sờ, nên đánh liền đánh, ngược lại Sư Tử Thiến cũng sẽ không tức giận.
Càng hung dữ với nàng, nàng liền càng ôn nhu.
Mà Lê Vũ Tuyền thì khác, Lâm Dục ngược lại là không có một chút ý nghĩ gì với nàng, càng không muốn động vào nàng, nếu như động vào nàng, vậy thì thật sự xong đời, nàng có thể khiến Lâm Dục nhanh chóng chia tay với Bạch Sơ Tuyết, sau đó ở bên nàng, Lâm Dục cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Nghe được lời của Lâm Dục, Lê Vũ Tuyền cảm thấy rất tủi thân, rõ ràng trước kia Lâm Dục, đối với mình rất ôn nhu, từ khi hắn có bạn gái, liền xem như triệt để quên mất mình.
Đều do nữ sinh kia.
Lúc này, trong lòng Lê Vũ Tuyền cho rằng, đều là do Bạch Sơ Tuyết, mới khiến Lâm Dục lạnh lùng với mình như vậy.
Lê Vũ Tuyền nhỏ giọng nói: “Lâm Dục, tiết sau tớ không về lớp mình học, tớ ở đây với cậu có được không?”
Hiện tại Lê Vũ Tuyền, chỉ muốn ở cùng Lâm Dục, nàng đã bảy ngày không gặp Lâm Dục, cảm thấy mình rất nhớ Lâm Dục, muốn ở cùng Lâm Dục lâu hơn một chút.
Càng không có được, càng là khát khao.
Nghe vậy, Lâm Dục vội vàng khuyên nhủ Lê Vũ Tuyền:
“Vũ Tuyền, cậu vẫn là về đi học đi, hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ, lão sư có thể sẽ điểm danh hai lần, bị bắt được thì không hay.”
Dù sao nói thế nào, Lê Vũ Tuyền đã giúp mình mang quần áo, còn mang đến cho mình, Lâm Dục cũng không tiện quá hung dữ.
Nghe được lời của Lâm Dục, Lê Vũ Tuyền rất vui vẻ nhìn Lâm Dục, vừa cười vừa nói:
“Lâm Dục, cậu là đang quan tâm tớ sao, nhưng tớ không sợ, bị bắt thì bắt, tớ nghe đàn chị nói, không có chuyện gì, tớ chỉ muốn học cùng cậu, ôn lại thời cấp ba, khi chúng ta ngồi cùng nhau.”
Nhìn Lê Vũ Tuyền, Lâm Dục dựa vào ghế phòng học, mười phần bất đắc dĩ nói: “Được rồi, sau này còn nhiều thời gian, hôm nay trước hết đừng trở về, nghe lời, ngoan, cậu về trước đi học đi, sau này sẽ có cơ hội, cùng nhau đi học.”
Tiếp đó Lâm Dục nói, đại học cứ hai tuần sẽ có một tiết học, là bốn lớp của một chuyên ngành cùng học, đều là học ở phòng học lớn nhất xếp theo hình bậc thang.
Lâm Dục nhớ rất rõ, đó là tiết học mà Lâm Dục ở kiếp trước thích nhất, bởi vì có thể cùng Lê Vũ Tuyền ngồi học cùng nhau, mà bình thường, Lê Vũ Tuyền rất ít khi để Lâm Dục đi học, đi lớp nàng ấy học cùng nàng ấy, nói là sợ ảnh hưởng đến việc học.
Hiện tại nghe câu nói này, Lê Vũ Tuyền trong lòng rất vui vẻ, sau đó mới vui vẻ rời khỏi phòng học.
Chỉ là trước khi đi, lại nhìn Sư Tử Thiến một chút, và quyết định sau khi về phòng ngủ, phải hỏi rõ Sư Tử Thiến, rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Lê Vũ Tuyền luôn cảm thấy hiện tại Sư Tử Thiến, và Lâm Dục có chút gì đó.
Mà Giang Tử Kính nhìn thấy Lê Vũ Tuyền rời đi, không khỏi có chút thất vọng.
Sư Tử Thiến liếc nhìn Lâm Dục, có chút bênh vực kẻ yếu nói:
“Kỳ thật Lê Vũ Tuyền rất thích cậu, tớ đều có thể nhìn ra được, với lại nàng ấy vì cậu mà bỏ ra rất nhiều, nhưng tại sao hiện tại cậu, lại không tiếp nhận nàng ấy, thậm chí thái độ đối với nàng ấy có chút thiếu kiên nhẫn, kỳ thật nàng ấy rất tốt.”
Vốn dĩ Sư Tử Thiến không muốn nói, nhưng cảm thấy Lê Vũ Tuyền quả thật có chút đáng thương, khi đối mặt với Lâm Dục, quá hèn mọn, Sư Tử Thiến thường xuyên có thể nhìn thấy Lê Vũ Tuyền ở trong phòng ngủ, nhắc đến chuyện cũ của nàng ấy và Lâm Dục hồi cấp ba, vẻ mặt hớn hở, cùng những câu chuyện nhỏ hạnh phúc của hai người, sau đó lại nhìn thái độ của Lâm Dục đối với Lê Vũ Tuyền hiện tại, Sư Tử Thiến sinh ra một tia thương hại.
Lúc này mới không nhịn được, nói tốt cho Lê Vũ Tuyền.
Sư Tử Thiến mặc dù có đôi khi nói chuyện không dễ nghe, nhưng nàng ấy thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng ("khẩu xà tâm phật").
Tiếp đó Sư Tử Thiến nhìn Lâm Dục, chân thành nói:
“Lâm Dục, sau này cậu có thể đối xử với Lê Vũ Tuyền ôn nhu hơn một chút được không, nàng ấy thật sự có chút đáng thương.”
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận