Trọng Sinh Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương A
Chương 276: Bạch Y Y bí mật nhỏ; Lão công, ngươi thật bỏ được đem Y Y chỉ coi là em gái.
**Chương 276: Bí mật nhỏ của Bạch Y Y; Ông xã, anh thật sự nỡ lòng nào chỉ coi Y Y là em gái thôi sao?**
"Ta chỉ xem Y Y như muội muội mà thôi." Lâm Dục nói.
"Ông xã, em không tin anh thật sự nỡ lòng nào đem một cô gái tốt như vậy, chỉ đơn thuần đối đãi như một người em gái, mà không có một chút ý nghĩ nào khác. Hơn nữa Y Y còn cùng bạn gái của anh..." Lý Hân Nguyệt ngẩng đầu lên, ý cười long lanh, nhìn Lâm Dục nói.
Lúc này Lâm Dục có chút không biết phản bác thế nào, không nhịn được mà đánh một cái vào nơi mềm mại của Lý Hân Nguyệt.
"Bốp."
"Ông xã, sao anh lại đ·á·n·h em chứ?" Lý Hân Nguyệt ủy khuất nhìn Lâm Dục.
"Những cô gái khác đều lo lắng ông xã của mình có chút tiếp xúc với những cô gái khác, còn em thì sao, em gh·é·t bỏ ông xã bên cạnh không đủ nhiều nữ sinh đúng không, còn đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g tiến cử nữ sinh cho ông xã." Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Lý Hân Nguyệt lúc này, Lâm Dục không nhịn được vừa cười vừa nói.
Nghe xong lời của Lý Hân Nguyệt.
Trong lòng Lâm Dục cũng đang tự hỏi, bản thân thật sự có thể chỉ coi Bạch Y Y như một người em gái thôi sao? Thật sự nhẫn tâm để cuối cùng nàng tìm một người bạn trai khác, rồi kết hôn với một người nam sinh khác hay sao?
Điều này khiến Lâm Dục trong lúc nhất thời cũng có chút không biết nên nói thế nào.
Muốn nói không có chút ý nghĩ nào khác, Lâm Dục hoàn toàn không có khả năng đó, dù sao làm một nam sinh bình thường mà nói, đối với một người như Bạch Y Y, luôn ở bên cạnh mình, dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, lại xinh đẹp như thế, làm sao có thể hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ nào khác được.
"Ông xã, đây không phải Hân Nguyệt đang suy nghĩ cho anh sao? Dù sao một cô gái tốt như vậy, thật sự sẽ cung cấp cho anh sự trợ giúp rất lớn. Với lại, em cũng tin tưởng ông xã tuyệt đối không nỡ để một cô gái tốt như vậy, rời khỏi anh."
"Với lại nàng còn là muội muội của Sơ Tuyết... Anh nỡ lòng nào chứ?" Lý Hân Nguyệt nhìn Lâm Dục, dùng giọng nói nhỏ nhẹ.
Kỳ thật trong lòng Lý Hân Nguyệt, cũng có chút tư tâm của mình. Nếu như mình giúp đỡ Bạch Y Y, lỡ như sau này mình bị bạn gái của Lâm Dục p·h·át hiện, nàng có thể hay không cũng giúp đỡ mình một chút, để Lâm Dục không đ·u·ổ·i mình đi.
Đương nhiên cũng là vì nịnh nọt Lâm Dục.
Lý Hân Nguyệt hết sức rõ ràng định vị của mình, đối với Lâm Dục không có tình cảm quá sâu đậm, chỉ có thể nịnh nọt Lâm Dục để cho mình không bị vứt bỏ.
Nghe được lời nói của Lý Hân Nguyệt, lúc này trong lòng Lâm Dục không biết vì sao, lại có loại cảm giác hưng phấn nhàn nhạt, sờ một cái lên mái tóc của Lý Hân Nguyệt.
Một người em gái tốt, thân thiết như vậy, thật sự đi đâu tìm chứ.
Dù Lâm Dục biết Lý Hân Nguyệt muốn nịnh nọt mình, nhưng trong lòng Lâm Dục, vẫn không nhịn được mà đối với Lý Hân Nguyệt tăng thêm không ít hảo cảm.
Dù sao Hân Nguyệt có thể có ý đồ x·ấ·u gì chứ, chẳng phải đều là vì muốn tốt cho mình thôi sao.
Kỳ thật nói trắng ra, vẫn là do Lâm Dục không thể chống lại được dụ hoặc mà thôi.
"Vậy Hân Nguyệt, ta đi xem Y Y một chút." Lâm Dục nhìn Hân Nguyệt trong n·g·ự·c mình nói.
"Vâng, ông xã, anh nên đi xem nàng một chút, an ủi nàng một chút. Nếu như ông xã mà để m·ấ·t Y Y, vậy sau này anh nhất định sẽ hối h·ậ·n."
Lý Hân Nguyệt tr·ê·n mặt không có một tia bất mãn, n·g·ư·ợ·c lại vì quyết định của Lâm Dục mà cảm thấy cao hứng.
"Ừm."
Lâm Dục nói xong liền chuẩn bị mặc quần áo đứng dậy.
Mà Lý Hân Nguyệt cũng q·u·ỳ theo ngồi dậy: "Ông xã, để em giúp anh mặc quần áo."
Chỉ là rõ ràng có thể nhìn thấy Lý Hân Nguyệt đột nhiên đứng dậy, nơi đó truyền đến cảm giác đau đớn, khiến Lý Hân Nguyệt không nhịn được nhíu mày, lộ ra vẻ đáng thương.
"Hân Nguyệt, không cần đâu, em nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ trở về với em ngay." Lý Hân Nguyệt có thương tích trong người, Lâm Dục sao nỡ lòng nào để nàng giúp mình chứ.
"Ông xã, em không sao, em chỉ muốn giúp anh thôi."
Lý Hân Nguyệt nói xong, cầm lấy quần của Lâm Dục.
Lâm Dục có chút bất đắc dĩ, vẫn là chiều theo Lý Hân Nguyệt, không thể không nói loại cảm giác này thật sự không tệ.
Sau khi mặc xong quần áo, Lâm Dục nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Bạch Y Y ra.
Có thể nhìn thấy lúc này Bạch Y Y đang nằm ở đó, dùng gối che kín đầu, rõ ràng có chút thẹn thùng.
"Y Y."
Lâm Dục đi vào, khẽ gọi.
Lúc này Bạch Y Y nghe được âm thanh của ông chủ gọi mình, còn tưởng rằng bản thân bởi vì chuyện vừa rồi p·h·át sinh, mà xuất hiện ảo giác.
Cho nên khi Lâm Dục gọi tiếng đầu tiên, Bạch Y Y cũng không để ý, mà tiếp tục vùi đầu vào trong gối.
Lâm Dục khẽ bước tới, nhìn thấy mình gọi Bạch Y Y một tiếng không có phản ứng, có chút bất đắc dĩ, đành phải đi tới bên g·i·ư·ờ·n·g rồi gọi thêm một tiếng nữa.
"Y Y, ta đến đây."
Lúc này Bạch Y Y đang vùi đầu trong gối, cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, còn có âm thanh của ông chủ lại vang lên, càng ngày càng gần, mới x·á·c định đây không phải ảo giác. Điều này khiến sắc mặt đỏ bừng của Bạch Y Y nhanh chóng nhô đầu ra khỏi gối.
Quả nhiên thấy lúc này ông chủ đã đi tới đây, còn ngồi ở bên g·i·ư·ờ·n·g mình, ở rất gần mình. Điều này khiến Bạch Y Y không tự chủ được mà nhớ tới, cảnh tượng vừa mới nhìn thấy ở căn phòng bên cạnh của ông chủ.
Điều này làm cho Bạch Y Y vốn đã vô cùng thẹn thùng, lúc này gương mặt càng thêm đỏ bừng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong suốt của Bạch Y Y, lúc này tựa như được thoa một lớp phấn, lộ ra sắc hồng nhuận, càng thêm kiều diễm mê người.
Không cần phấn son trang điểm, dung nhan vẫn rạng rỡ như ánh bình minh, da t·h·ị·t tựa như chỉ cần thổi nhẹ là có thể phá.
Khiến người ta không nhịn được muốn c·ắ·n một cái, lúc này Bạch Y Y thật sự rất đáng yêu.
Bạch Y Y cùng Bạch Sơ Tuyết không phải loại mặt trái xoan, thuộc về loại hình đáng yêu, điềm mỹ, ưu nhã mà vẫn giữ được vẻ đáng yêu. Không biết là bao nhiêu nam sinh coi là 'Bạch Nguyệt Quang' trong lòng.
Thế nhưng Bạch Sơ Tuyết lại hết lần này đến lần khác bị Lâm Dục cưa đổ, còn đặc biệt ỷ lại, t·h·í·c·h Lâm Dục.
Nhìn Bạch Y Y có nét tương tự Bạch Sơ Tuyết trước mắt, Lâm Dục nhớ lại khoảng thời gian tiếp xúc với Bạch Y Y, Lâm Dục không nhịn được nghĩ đến lời nói của Lý Hân Nguyệt.
Kỳ thật hảo cảm của Bạch Y Y đối với mình, Lâm Dục vẫn luôn biết, chỉ là Lâm Dục luôn cho rằng đây là sự sùng bái và cảm kích đối với mình. Lại thêm Bạch Sơ Tuyết là bạn gái mình, cho nên đối với Bạch Y Y, Lâm Dục đều áp dụng biện p·h·áp không để ý và né tránh.
Lâm Dục cũng thừa nh·ậ·n mình không phải là chính nhân quân t·ử gì, đã từng có ý nghĩ với Bạch Y Y, thế nhưng vẫn luôn không có bất kỳ hành động nào, thậm chí còn tận lực né tránh. Nhưng thật sự để Lâm Dục nhìn Bạch Y Y, tìm một nam sinh khác làm bạn trai.
Liền như Lý Hân Nguyệt nói, Lâm Dục thật sự nỡ lòng sao?
Trong lòng Lâm Dục cũng hết sức rõ ràng, bản thân mình không nỡ.
Mà Bạch Y Y khi nhìn thấy ông chủ an vị ở bên cạnh mình, càng thêm khẩn trương, vội vàng rụt đầu lại, vùi sâu vào trong gối. Lúc này Bạch Y Y cũng không biết bản thân, phải đối diện với ông chủ như thế nào.
Căn bản là không có mặt mũi gặp ông chủ.
Nhìn Bạch Y Y lúc này giống như một con chim đà điểu, đem đầu mình giấu đi, Lâm Dục có chút bất đắc dĩ. Bất quá Lâm Dục cũng biết Bạch Y Y tương đối thẹn thùng, tình cảnh bị đ·á·n·h vỡ như vậy, lúc này khẳng định sẽ có chút không có ý tứ khi nhìn mình.
Lâm Dục không có bắt Bạch Y Y ngẩng đầu lên, cho Bạch Y Y một chút thời gian để bình tĩnh lại, nếu không nàng có chút không tiếp thụ được.
Bất kể nói thế nào, nếu đã tới, cũng phải an ủi Bạch Y Y một chút.
Ngồi ở chỗ này có chút nhàm chán, Lâm Dục nhìn thấy tr·ê·n tủ đầu g·i·ư·ờ·n·g có một quyển vở màu hồng cùng một cây b·út, liền trực tiếp đưa tay cầm lấy.
Quyển vở có chút h·o·a văn rất đáng yêu, rất đậm chất t·h·iếu nữ.
Nhìn Bạch Y Y hiện tại làm việc ổn trọng, chăm chỉ, lại dùng một quyển vở đáng yêu như vậy, Lâm Dục không nhịn được cười.
Bất quá cũng đúng, dù sao Bạch Y Y cũng chỉ vừa mới thành niên mà thôi, t·h·í·c·h phong cách đáng yêu này cũng rất bình thường.
Góc dưới bên trái của quyển vở là nét chữ rất thanh tú của Bạch Y Y, viết tên Bạch Y Y và ba chữ 'quyển nhật ký'.
Thấy đây là quyển nhật ký của Bạch Y Y, điều này làm cho Lâm Dục càng thêm hứng thú.
Dù sao người viết nhật ký càng ngày càng ít, xem nhật ký của người khác, thật sự là một chuyện thú vị.
Lâm Dục chậm rãi lật trang đầu tiên của quyển nhật ký.
Nội dung dần dần hiện ra trước mặt Lâm Dục, tiếp đó Lâm Dục nhanh chóng mở những trang sau của nhật ký ra xem.
Nhìn thấy những nội dung này trong nhật ký, Lâm Dục có chút kinh ngạc.
Trong quyển nhật ký cơ bản đều là ghi chép những tâm sự ngây thơ của t·h·iếu nữ Bạch Y Y, đồng thời cơ bản phần lớn đều liên quan đến mình.
Trang đầu tiên, ghi lại ngày 11 tháng 10, thời tiết trong xanh.
Tỷ tỷ dẫn ta lần đầu tiên gặp được "hắn". Lúc này trông hắn rất nghiêm túc, đồng thời x·u·y·ê·n qua ánh sáng mặt trời chiếu vào tr·ê·n người hắn, cảm giác hắn rất đẹp trai.
Cố ý ở lại đêm đó, Bạch Y Y chủ động tìm tới cửa, ghi lại quá trình trong lòng, tr·ê·n đó viết, Bạch Y Y chuẩn bị dùng phương thức này để báo đáp mình, sau đó chính nàng sau khi t·h·í·c·h ứng các loại, sẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng điều khiến Bạch Y Y kinh ngạc chính là, "hắn" cự tuyệt việc nàng chủ động hiến thân, điều này khiến trong lòng Bạch Y Y có chút ngạc nhiên, cũng nảy sinh một chút hảo cảm với "hắn". Đêm đó cũng là đêm Bạch Y Y ngủ ngon nhất trong nhiều năm.
Ở giữa, đều là ghi chép mỗi lần Bạch Y Y gặp mình, nói chuyện gì, còn có những tâm sự của t·h·iếu nữ Bạch Y Y. Có thể nhìn ra được, "hắn" ở trong lòng Bạch Y Y địa vị càng ngày càng cao.
Ví dụ có một ngày trong nhật ký ghi lại, mình cảm giác hôm nay "hắn" rất vui vẻ, đi tới trong tiệm một mực cười, nói chuyện với mình cũng rất ôn nhu. Ta biết "hắn" gặp được chuyện vui, nhìn thấy hắn vui vẻ, ta liền sẽ nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ theo. Ban đêm t·r·ố·n trong chăn, chỉ cần nghĩ tới nụ cười của "hắn", cùng sự quan tâm ôn nhu của "hắn" đối với mình, liền vui vẻ đến không ngủ được.
Còn có Bạch Y Y viết trong nhật ký, khi phát hiện ra mình có thể giúp đỡ được "hắn", liền cảm thấy d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g vui vẻ.
Làm cửa hàng trưởng mệt quá đi m·ấ·t, học tập việc mở cửa hàng quần áo thật sự có rất nhiều thứ, nhưng vừa nghĩ tới có thể giúp đỡ "hắn", ta liền tràn đầy động lực, không có chút nào cảm thấy mệt mỏi, n·g·ư·ợ·c lại sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngày 26 tháng 1, trời có tuyết nhẹ.
Thật vui, ta có thể cùng "hắn" về nhà đón năm mới, như vậy ta lại có thể ở cùng "hắn", chỉ cần thường x·u·y·ê·n có thể nhìn thấy "hắn" ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Ta p·h·át hiện ra ta thật sự rất muốn ở cùng "hắn", ta lại vì nhìn thấy "hắn" mà cảm thấy vui vẻ, lâu ngày không được gặp "hắn" liền sẽ cảm thấy khó chịu.
Ta phải học tập thật giỏi kiến thức kế toán, để giúp đỡ cho "hắn", chỉ cần tưởng tượng có thể mang đến trợ giúp cho "hắn", mình liền cảm thấy rất vui vẻ.
Ta gần đây muốn càng thêm cố gắng học tập, tranh thủ cho "hắn" một niềm vui bất ngờ.
"Hắn" đến lúc đó nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.
"Hắn" vui vẻ, ta cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Lâm Dục nhìn quyển nhật ký trong tay, ban đầu Lâm Dục tr·ê·n mặt mang theo ý cười hiếu kỳ, nhưng từ từ Lâm Dục liền không cười nổi nữa.
Lâm Dục thật sự không ngờ tới, dù chỉ là mình bình thường cùng Bạch Y Y nói vài câu, nàng đều có thể hài lòng rất lâu. Càng không ngờ tới Bạch Y Y lại đem những chuyện thường ngày cùng mình, đều ghi chép trong nhật ký. Càng không ngờ tới, mình lại quan trọng với Bạch Y Y đến vậy.
Lúc này Bạch Y Y vùi đầu vào trong gối, rất lâu không cảm thấy bất kỳ động tĩnh nào, còn tưởng rằng ông chủ đã rời đi, liền len lén ngẩng đầu lên, x·u·y·ê·n qua khe hở giữa những ngón tay, t·h·ậ·n trọng muốn nhìn một chút tình hình của ông chủ.
Chẳng qua là khi Bạch Y Y nhìn thấy lúc này ông chủ, vẫn đang ngồi ở bên g·i·ư·ờ·n·g, trong tay còn cầm quyển nhật ký của mình, đang chăm chú quan s·á·t ở đó.
Điều này khiến Bạch Y Y trong nháy mắt, có cảm giác như ngưng thở, đầu óc trống rỗng, nhịp tim càng đập nhanh gấp năm lần.
Xong đời, xong đời rồi.
Nhật ký mình viết lại bị ông chủ nhìn thấy rồi.
Vừa nghĩ tới bản thân trong nhật ký, có viết những nội dung liên quan đến ông chủ, còn có tình cảm mình dành cho ông chủ, lúc này trong lòng Bạch Y Y liền cảm thấy một trận x·ấ·u hổ, t·ức g·iận và tuyệt vọng. Thậm chí so với việc không cẩn t·h·ậ·n đụng phải một màn kia, còn thẹn thùng hơn.
Từ sau khi Bạch Sơ Tuyết chuyển sang khu khác, Bạch Y Y nghĩ rằng căn phòng này của mình sẽ không có ai đến, liền không có đem quyển nhật ký ghi chép tâm tư của mình khóa lại, mà theo thói quen đặt ở đó.
Bởi vì Bạch Y Y biết, ông chủ xưa nay sẽ không tùy t·i·ệ·n vào phòng mình.
Nhưng ai biết sẽ xuất hiện tình huống này, hơn nữa còn bị ông chủ nhìn thấy.
Bạch Y Y bây giờ, thật sự không còn mặt mũi nào gặp ông chủ nữa.
Ông chủ sau khi biết được tâm tư của mình dành cho hắn, có thể hay không sẽ chán gh·é·t mình, sau này cũng không nguyện ý quan tâm tới mình nữa.
Ngay lúc Bạch Y Y vùi đầu vào trong gối, suy nghĩ lung tung.
Lâm Dục cũng đã xem xong quyển nhật ký của Bạch Y Y.
Nói thật, trong lòng Lâm Dục lúc này cũng hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới bản thân mình trong lòng Bạch Y Y, lại chiếm giữ vị trí quan trọng như vậy. Hắn không nghĩ tới trong lòng Bạch Y Y đều là mình, càng không nghĩ tới Bạch Y Y đã nỗ lực vì mình đến vậy.
Nhìn cuốn nhật ký ghi lại tâm tình của t·h·iếu nữ, Lâm Dục nói không cảm động là giả.
Trong lòng càng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu.
Lâm Dục trong lúc nhất thời, có chút không phân biệt được, trong lòng mình lúc này là vui mừng, hay là cảm giác gì khác.
Lâm Dục trầm mặc một lát, đem quyển nhật ký trong tay nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ. Kỳ thật vừa rồi Lâm Dục cũng chú ý tới, Bạch Y Y len lén hé mắt, x·u·y·ê·n qua một khe hở nhỏ, t·h·ậ·n trọng nhìn mình.
Sau đó lại giống như một đ·ứa t·r·ẻ, nhanh chóng giấu đi, cho rằng mình chỉ hé ra một khe hở nhỏ, liền không có ai nhìn thấy, kỳ thật lại bị nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Bạch Y Y, khiến Lâm Dục có chút nhịn không được cảm giác buồn cười.
"Được rồi, Y Y, đừng trốn nữa, ra đây đi."
Lâm Dục nhìn Bạch Y Y lúc này còn đang vùi đầu vào trong gối mà nói.
Chỉ là Lâm Dục liên tiếp gọi mấy tiếng, Bạch Y Y vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn vùi đầu sâu hơn.
Lúc này mặt mũi Bạch Y Y tràn đầy đỏ bừng, căn bản không có ý tốt gặp ông chủ, càng sợ ông chủ sẽ xem thường mình, thậm chí là gh·é·t bỏ mình.
Bạch Y Y cũng biết mình không xứng với ông chủ, cho nên vẫn luôn rất tự ti, chỉ dám đem những lời này giấu ở trong lòng và trong nhật ký.
Nhìn Bạch Y Y lúc này đang vùi đầu vào trong gối không chịu ra, Lâm Dục cũng hiểu được Bạch Y Y lúc này đang thẹn thùng trong lòng.
Dù sao vừa rồi nhìn thấy một màn kia, bây giờ lại bị mình biết được bí m·ậ·t nhỏ của nàng, chỉ sợ là người trưởng thành cũng sẽ cảm thấy đặc biệt x·ấ·u hổ c·h·ết đi được, huống chi là Bạch Y Y, một tiểu cô nương mới mười tám tuổi.
"Y Y, nếu ngươi không ra, vậy ta đi đây."
(Hết chương này)
"Ta chỉ xem Y Y như muội muội mà thôi." Lâm Dục nói.
"Ông xã, em không tin anh thật sự nỡ lòng nào đem một cô gái tốt như vậy, chỉ đơn thuần đối đãi như một người em gái, mà không có một chút ý nghĩ nào khác. Hơn nữa Y Y còn cùng bạn gái của anh..." Lý Hân Nguyệt ngẩng đầu lên, ý cười long lanh, nhìn Lâm Dục nói.
Lúc này Lâm Dục có chút không biết phản bác thế nào, không nhịn được mà đánh một cái vào nơi mềm mại của Lý Hân Nguyệt.
"Bốp."
"Ông xã, sao anh lại đ·á·n·h em chứ?" Lý Hân Nguyệt ủy khuất nhìn Lâm Dục.
"Những cô gái khác đều lo lắng ông xã của mình có chút tiếp xúc với những cô gái khác, còn em thì sao, em gh·é·t bỏ ông xã bên cạnh không đủ nhiều nữ sinh đúng không, còn đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g tiến cử nữ sinh cho ông xã." Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Lý Hân Nguyệt lúc này, Lâm Dục không nhịn được vừa cười vừa nói.
Nghe xong lời của Lý Hân Nguyệt.
Trong lòng Lâm Dục cũng đang tự hỏi, bản thân thật sự có thể chỉ coi Bạch Y Y như một người em gái thôi sao? Thật sự nhẫn tâm để cuối cùng nàng tìm một người bạn trai khác, rồi kết hôn với một người nam sinh khác hay sao?
Điều này khiến Lâm Dục trong lúc nhất thời cũng có chút không biết nên nói thế nào.
Muốn nói không có chút ý nghĩ nào khác, Lâm Dục hoàn toàn không có khả năng đó, dù sao làm một nam sinh bình thường mà nói, đối với một người như Bạch Y Y, luôn ở bên cạnh mình, dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, lại xinh đẹp như thế, làm sao có thể hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ nào khác được.
"Ông xã, đây không phải Hân Nguyệt đang suy nghĩ cho anh sao? Dù sao một cô gái tốt như vậy, thật sự sẽ cung cấp cho anh sự trợ giúp rất lớn. Với lại, em cũng tin tưởng ông xã tuyệt đối không nỡ để một cô gái tốt như vậy, rời khỏi anh."
"Với lại nàng còn là muội muội của Sơ Tuyết... Anh nỡ lòng nào chứ?" Lý Hân Nguyệt nhìn Lâm Dục, dùng giọng nói nhỏ nhẹ.
Kỳ thật trong lòng Lý Hân Nguyệt, cũng có chút tư tâm của mình. Nếu như mình giúp đỡ Bạch Y Y, lỡ như sau này mình bị bạn gái của Lâm Dục p·h·át hiện, nàng có thể hay không cũng giúp đỡ mình một chút, để Lâm Dục không đ·u·ổ·i mình đi.
Đương nhiên cũng là vì nịnh nọt Lâm Dục.
Lý Hân Nguyệt hết sức rõ ràng định vị của mình, đối với Lâm Dục không có tình cảm quá sâu đậm, chỉ có thể nịnh nọt Lâm Dục để cho mình không bị vứt bỏ.
Nghe được lời nói của Lý Hân Nguyệt, lúc này trong lòng Lâm Dục không biết vì sao, lại có loại cảm giác hưng phấn nhàn nhạt, sờ một cái lên mái tóc của Lý Hân Nguyệt.
Một người em gái tốt, thân thiết như vậy, thật sự đi đâu tìm chứ.
Dù Lâm Dục biết Lý Hân Nguyệt muốn nịnh nọt mình, nhưng trong lòng Lâm Dục, vẫn không nhịn được mà đối với Lý Hân Nguyệt tăng thêm không ít hảo cảm.
Dù sao Hân Nguyệt có thể có ý đồ x·ấ·u gì chứ, chẳng phải đều là vì muốn tốt cho mình thôi sao.
Kỳ thật nói trắng ra, vẫn là do Lâm Dục không thể chống lại được dụ hoặc mà thôi.
"Vậy Hân Nguyệt, ta đi xem Y Y một chút." Lâm Dục nhìn Hân Nguyệt trong n·g·ự·c mình nói.
"Vâng, ông xã, anh nên đi xem nàng một chút, an ủi nàng một chút. Nếu như ông xã mà để m·ấ·t Y Y, vậy sau này anh nhất định sẽ hối h·ậ·n."
Lý Hân Nguyệt tr·ê·n mặt không có một tia bất mãn, n·g·ư·ợ·c lại vì quyết định của Lâm Dục mà cảm thấy cao hứng.
"Ừm."
Lâm Dục nói xong liền chuẩn bị mặc quần áo đứng dậy.
Mà Lý Hân Nguyệt cũng q·u·ỳ theo ngồi dậy: "Ông xã, để em giúp anh mặc quần áo."
Chỉ là rõ ràng có thể nhìn thấy Lý Hân Nguyệt đột nhiên đứng dậy, nơi đó truyền đến cảm giác đau đớn, khiến Lý Hân Nguyệt không nhịn được nhíu mày, lộ ra vẻ đáng thương.
"Hân Nguyệt, không cần đâu, em nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ trở về với em ngay." Lý Hân Nguyệt có thương tích trong người, Lâm Dục sao nỡ lòng nào để nàng giúp mình chứ.
"Ông xã, em không sao, em chỉ muốn giúp anh thôi."
Lý Hân Nguyệt nói xong, cầm lấy quần của Lâm Dục.
Lâm Dục có chút bất đắc dĩ, vẫn là chiều theo Lý Hân Nguyệt, không thể không nói loại cảm giác này thật sự không tệ.
Sau khi mặc xong quần áo, Lâm Dục nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Bạch Y Y ra.
Có thể nhìn thấy lúc này Bạch Y Y đang nằm ở đó, dùng gối che kín đầu, rõ ràng có chút thẹn thùng.
"Y Y."
Lâm Dục đi vào, khẽ gọi.
Lúc này Bạch Y Y nghe được âm thanh của ông chủ gọi mình, còn tưởng rằng bản thân bởi vì chuyện vừa rồi p·h·át sinh, mà xuất hiện ảo giác.
Cho nên khi Lâm Dục gọi tiếng đầu tiên, Bạch Y Y cũng không để ý, mà tiếp tục vùi đầu vào trong gối.
Lâm Dục khẽ bước tới, nhìn thấy mình gọi Bạch Y Y một tiếng không có phản ứng, có chút bất đắc dĩ, đành phải đi tới bên g·i·ư·ờ·n·g rồi gọi thêm một tiếng nữa.
"Y Y, ta đến đây."
Lúc này Bạch Y Y đang vùi đầu trong gối, cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, còn có âm thanh của ông chủ lại vang lên, càng ngày càng gần, mới x·á·c định đây không phải ảo giác. Điều này khiến sắc mặt đỏ bừng của Bạch Y Y nhanh chóng nhô đầu ra khỏi gối.
Quả nhiên thấy lúc này ông chủ đã đi tới đây, còn ngồi ở bên g·i·ư·ờ·n·g mình, ở rất gần mình. Điều này khiến Bạch Y Y không tự chủ được mà nhớ tới, cảnh tượng vừa mới nhìn thấy ở căn phòng bên cạnh của ông chủ.
Điều này làm cho Bạch Y Y vốn đã vô cùng thẹn thùng, lúc này gương mặt càng thêm đỏ bừng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong suốt của Bạch Y Y, lúc này tựa như được thoa một lớp phấn, lộ ra sắc hồng nhuận, càng thêm kiều diễm mê người.
Không cần phấn son trang điểm, dung nhan vẫn rạng rỡ như ánh bình minh, da t·h·ị·t tựa như chỉ cần thổi nhẹ là có thể phá.
Khiến người ta không nhịn được muốn c·ắ·n một cái, lúc này Bạch Y Y thật sự rất đáng yêu.
Bạch Y Y cùng Bạch Sơ Tuyết không phải loại mặt trái xoan, thuộc về loại hình đáng yêu, điềm mỹ, ưu nhã mà vẫn giữ được vẻ đáng yêu. Không biết là bao nhiêu nam sinh coi là 'Bạch Nguyệt Quang' trong lòng.
Thế nhưng Bạch Sơ Tuyết lại hết lần này đến lần khác bị Lâm Dục cưa đổ, còn đặc biệt ỷ lại, t·h·í·c·h Lâm Dục.
Nhìn Bạch Y Y có nét tương tự Bạch Sơ Tuyết trước mắt, Lâm Dục nhớ lại khoảng thời gian tiếp xúc với Bạch Y Y, Lâm Dục không nhịn được nghĩ đến lời nói của Lý Hân Nguyệt.
Kỳ thật hảo cảm của Bạch Y Y đối với mình, Lâm Dục vẫn luôn biết, chỉ là Lâm Dục luôn cho rằng đây là sự sùng bái và cảm kích đối với mình. Lại thêm Bạch Sơ Tuyết là bạn gái mình, cho nên đối với Bạch Y Y, Lâm Dục đều áp dụng biện p·h·áp không để ý và né tránh.
Lâm Dục cũng thừa nh·ậ·n mình không phải là chính nhân quân t·ử gì, đã từng có ý nghĩ với Bạch Y Y, thế nhưng vẫn luôn không có bất kỳ hành động nào, thậm chí còn tận lực né tránh. Nhưng thật sự để Lâm Dục nhìn Bạch Y Y, tìm một nam sinh khác làm bạn trai.
Liền như Lý Hân Nguyệt nói, Lâm Dục thật sự nỡ lòng sao?
Trong lòng Lâm Dục cũng hết sức rõ ràng, bản thân mình không nỡ.
Mà Bạch Y Y khi nhìn thấy ông chủ an vị ở bên cạnh mình, càng thêm khẩn trương, vội vàng rụt đầu lại, vùi sâu vào trong gối. Lúc này Bạch Y Y cũng không biết bản thân, phải đối diện với ông chủ như thế nào.
Căn bản là không có mặt mũi gặp ông chủ.
Nhìn Bạch Y Y lúc này giống như một con chim đà điểu, đem đầu mình giấu đi, Lâm Dục có chút bất đắc dĩ. Bất quá Lâm Dục cũng biết Bạch Y Y tương đối thẹn thùng, tình cảnh bị đ·á·n·h vỡ như vậy, lúc này khẳng định sẽ có chút không có ý tứ khi nhìn mình.
Lâm Dục không có bắt Bạch Y Y ngẩng đầu lên, cho Bạch Y Y một chút thời gian để bình tĩnh lại, nếu không nàng có chút không tiếp thụ được.
Bất kể nói thế nào, nếu đã tới, cũng phải an ủi Bạch Y Y một chút.
Ngồi ở chỗ này có chút nhàm chán, Lâm Dục nhìn thấy tr·ê·n tủ đầu g·i·ư·ờ·n·g có một quyển vở màu hồng cùng một cây b·út, liền trực tiếp đưa tay cầm lấy.
Quyển vở có chút h·o·a văn rất đáng yêu, rất đậm chất t·h·iếu nữ.
Nhìn Bạch Y Y hiện tại làm việc ổn trọng, chăm chỉ, lại dùng một quyển vở đáng yêu như vậy, Lâm Dục không nhịn được cười.
Bất quá cũng đúng, dù sao Bạch Y Y cũng chỉ vừa mới thành niên mà thôi, t·h·í·c·h phong cách đáng yêu này cũng rất bình thường.
Góc dưới bên trái của quyển vở là nét chữ rất thanh tú của Bạch Y Y, viết tên Bạch Y Y và ba chữ 'quyển nhật ký'.
Thấy đây là quyển nhật ký của Bạch Y Y, điều này làm cho Lâm Dục càng thêm hứng thú.
Dù sao người viết nhật ký càng ngày càng ít, xem nhật ký của người khác, thật sự là một chuyện thú vị.
Lâm Dục chậm rãi lật trang đầu tiên của quyển nhật ký.
Nội dung dần dần hiện ra trước mặt Lâm Dục, tiếp đó Lâm Dục nhanh chóng mở những trang sau của nhật ký ra xem.
Nhìn thấy những nội dung này trong nhật ký, Lâm Dục có chút kinh ngạc.
Trong quyển nhật ký cơ bản đều là ghi chép những tâm sự ngây thơ của t·h·iếu nữ Bạch Y Y, đồng thời cơ bản phần lớn đều liên quan đến mình.
Trang đầu tiên, ghi lại ngày 11 tháng 10, thời tiết trong xanh.
Tỷ tỷ dẫn ta lần đầu tiên gặp được "hắn". Lúc này trông hắn rất nghiêm túc, đồng thời x·u·y·ê·n qua ánh sáng mặt trời chiếu vào tr·ê·n người hắn, cảm giác hắn rất đẹp trai.
Cố ý ở lại đêm đó, Bạch Y Y chủ động tìm tới cửa, ghi lại quá trình trong lòng, tr·ê·n đó viết, Bạch Y Y chuẩn bị dùng phương thức này để báo đáp mình, sau đó chính nàng sau khi t·h·í·c·h ứng các loại, sẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng điều khiến Bạch Y Y kinh ngạc chính là, "hắn" cự tuyệt việc nàng chủ động hiến thân, điều này khiến trong lòng Bạch Y Y có chút ngạc nhiên, cũng nảy sinh một chút hảo cảm với "hắn". Đêm đó cũng là đêm Bạch Y Y ngủ ngon nhất trong nhiều năm.
Ở giữa, đều là ghi chép mỗi lần Bạch Y Y gặp mình, nói chuyện gì, còn có những tâm sự của t·h·iếu nữ Bạch Y Y. Có thể nhìn ra được, "hắn" ở trong lòng Bạch Y Y địa vị càng ngày càng cao.
Ví dụ có một ngày trong nhật ký ghi lại, mình cảm giác hôm nay "hắn" rất vui vẻ, đi tới trong tiệm một mực cười, nói chuyện với mình cũng rất ôn nhu. Ta biết "hắn" gặp được chuyện vui, nhìn thấy hắn vui vẻ, ta liền sẽ nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ theo. Ban đêm t·r·ố·n trong chăn, chỉ cần nghĩ tới nụ cười của "hắn", cùng sự quan tâm ôn nhu của "hắn" đối với mình, liền vui vẻ đến không ngủ được.
Còn có Bạch Y Y viết trong nhật ký, khi phát hiện ra mình có thể giúp đỡ được "hắn", liền cảm thấy d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g vui vẻ.
Làm cửa hàng trưởng mệt quá đi m·ấ·t, học tập việc mở cửa hàng quần áo thật sự có rất nhiều thứ, nhưng vừa nghĩ tới có thể giúp đỡ "hắn", ta liền tràn đầy động lực, không có chút nào cảm thấy mệt mỏi, n·g·ư·ợ·c lại sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngày 26 tháng 1, trời có tuyết nhẹ.
Thật vui, ta có thể cùng "hắn" về nhà đón năm mới, như vậy ta lại có thể ở cùng "hắn", chỉ cần thường x·u·y·ê·n có thể nhìn thấy "hắn" ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Ta p·h·át hiện ra ta thật sự rất muốn ở cùng "hắn", ta lại vì nhìn thấy "hắn" mà cảm thấy vui vẻ, lâu ngày không được gặp "hắn" liền sẽ cảm thấy khó chịu.
Ta phải học tập thật giỏi kiến thức kế toán, để giúp đỡ cho "hắn", chỉ cần tưởng tượng có thể mang đến trợ giúp cho "hắn", mình liền cảm thấy rất vui vẻ.
Ta gần đây muốn càng thêm cố gắng học tập, tranh thủ cho "hắn" một niềm vui bất ngờ.
"Hắn" đến lúc đó nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.
"Hắn" vui vẻ, ta cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Lâm Dục nhìn quyển nhật ký trong tay, ban đầu Lâm Dục tr·ê·n mặt mang theo ý cười hiếu kỳ, nhưng từ từ Lâm Dục liền không cười nổi nữa.
Lâm Dục thật sự không ngờ tới, dù chỉ là mình bình thường cùng Bạch Y Y nói vài câu, nàng đều có thể hài lòng rất lâu. Càng không ngờ tới Bạch Y Y lại đem những chuyện thường ngày cùng mình, đều ghi chép trong nhật ký. Càng không ngờ tới, mình lại quan trọng với Bạch Y Y đến vậy.
Lúc này Bạch Y Y vùi đầu vào trong gối, rất lâu không cảm thấy bất kỳ động tĩnh nào, còn tưởng rằng ông chủ đã rời đi, liền len lén ngẩng đầu lên, x·u·y·ê·n qua khe hở giữa những ngón tay, t·h·ậ·n trọng muốn nhìn một chút tình hình của ông chủ.
Chẳng qua là khi Bạch Y Y nhìn thấy lúc này ông chủ, vẫn đang ngồi ở bên g·i·ư·ờ·n·g, trong tay còn cầm quyển nhật ký của mình, đang chăm chú quan s·á·t ở đó.
Điều này khiến Bạch Y Y trong nháy mắt, có cảm giác như ngưng thở, đầu óc trống rỗng, nhịp tim càng đập nhanh gấp năm lần.
Xong đời, xong đời rồi.
Nhật ký mình viết lại bị ông chủ nhìn thấy rồi.
Vừa nghĩ tới bản thân trong nhật ký, có viết những nội dung liên quan đến ông chủ, còn có tình cảm mình dành cho ông chủ, lúc này trong lòng Bạch Y Y liền cảm thấy một trận x·ấ·u hổ, t·ức g·iận và tuyệt vọng. Thậm chí so với việc không cẩn t·h·ậ·n đụng phải một màn kia, còn thẹn thùng hơn.
Từ sau khi Bạch Sơ Tuyết chuyển sang khu khác, Bạch Y Y nghĩ rằng căn phòng này của mình sẽ không có ai đến, liền không có đem quyển nhật ký ghi chép tâm tư của mình khóa lại, mà theo thói quen đặt ở đó.
Bởi vì Bạch Y Y biết, ông chủ xưa nay sẽ không tùy t·i·ệ·n vào phòng mình.
Nhưng ai biết sẽ xuất hiện tình huống này, hơn nữa còn bị ông chủ nhìn thấy.
Bạch Y Y bây giờ, thật sự không còn mặt mũi nào gặp ông chủ nữa.
Ông chủ sau khi biết được tâm tư của mình dành cho hắn, có thể hay không sẽ chán gh·é·t mình, sau này cũng không nguyện ý quan tâm tới mình nữa.
Ngay lúc Bạch Y Y vùi đầu vào trong gối, suy nghĩ lung tung.
Lâm Dục cũng đã xem xong quyển nhật ký của Bạch Y Y.
Nói thật, trong lòng Lâm Dục lúc này cũng hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới bản thân mình trong lòng Bạch Y Y, lại chiếm giữ vị trí quan trọng như vậy. Hắn không nghĩ tới trong lòng Bạch Y Y đều là mình, càng không nghĩ tới Bạch Y Y đã nỗ lực vì mình đến vậy.
Nhìn cuốn nhật ký ghi lại tâm tình của t·h·iếu nữ, Lâm Dục nói không cảm động là giả.
Trong lòng càng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu.
Lâm Dục trong lúc nhất thời, có chút không phân biệt được, trong lòng mình lúc này là vui mừng, hay là cảm giác gì khác.
Lâm Dục trầm mặc một lát, đem quyển nhật ký trong tay nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ. Kỳ thật vừa rồi Lâm Dục cũng chú ý tới, Bạch Y Y len lén hé mắt, x·u·y·ê·n qua một khe hở nhỏ, t·h·ậ·n trọng nhìn mình.
Sau đó lại giống như một đ·ứa t·r·ẻ, nhanh chóng giấu đi, cho rằng mình chỉ hé ra một khe hở nhỏ, liền không có ai nhìn thấy, kỳ thật lại bị nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Bạch Y Y, khiến Lâm Dục có chút nhịn không được cảm giác buồn cười.
"Được rồi, Y Y, đừng trốn nữa, ra đây đi."
Lâm Dục nhìn Bạch Y Y lúc này còn đang vùi đầu vào trong gối mà nói.
Chỉ là Lâm Dục liên tiếp gọi mấy tiếng, Bạch Y Y vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn vùi đầu sâu hơn.
Lúc này mặt mũi Bạch Y Y tràn đầy đỏ bừng, căn bản không có ý tốt gặp ông chủ, càng sợ ông chủ sẽ xem thường mình, thậm chí là gh·é·t bỏ mình.
Bạch Y Y cũng biết mình không xứng với ông chủ, cho nên vẫn luôn rất tự ti, chỉ dám đem những lời này giấu ở trong lòng và trong nhật ký.
Nhìn Bạch Y Y lúc này đang vùi đầu vào trong gối không chịu ra, Lâm Dục cũng hiểu được Bạch Y Y lúc này đang thẹn thùng trong lòng.
Dù sao vừa rồi nhìn thấy một màn kia, bây giờ lại bị mình biết được bí m·ậ·t nhỏ của nàng, chỉ sợ là người trưởng thành cũng sẽ cảm thấy đặc biệt x·ấ·u hổ c·h·ết đi được, huống chi là Bạch Y Y, một tiểu cô nương mới mười tám tuổi.
"Y Y, nếu ngươi không ra, vậy ta đi đây."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận