Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 84: Ngươi cũng không cho xem (length: 7495)

Quả nhiên, Cố Tiêu nghe xong lời Lâm Tiếu Nhan nói, gân xanh trên trán giật thình thịch.
Hai tay cũng siết chặt, nhấc bổng Vương Minh Lượng đang ngất xỉu lên như xách gà con.
Lâm Tiếu Nhan vừa ngẩng đầu nhìn lại, liền bị Cố Tiêu một tay che mắt, "Đừng nhìn."
Lâm Tiếu Nhan vội vàng quay lưng đi, liền nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh quần áo bị xé rách, nghĩ một chút Thẩm Mạn Lệ lúc này cũng bị chính mình làm cho chẳng còn lại bao nhiêu, liền hừ một tiếng nói, "Ánh mắt của ngươi cũng phải thành thật một chút cho ta."
Cố Tiêu vốn đang nổi nóng, nghe nàng nói như vậy, trực tiếp phá công, phì cười nói, "Ta nhắm mắt lại rồi, ta sợ nhìn xong tối đến sẽ gặp ác mộng, không ngủ được."
Nói xong, liền nhanh chóng làm xong, sau đó kéo tay Lâm Tiếu Nhan, "Chúng ta mau rời khỏi đây."
"Ân, chúng ta mau chóng đi tìm Niệm Niệm, nàng bị nhốt ở căn nhà cũ dưới chân núi, phỏng chừng đã sợ hãi lắm rồi." Nói rồi, Lâm Tiếu Nhan liền nắm ngược lại tay Cố Tiêu, kéo hắn chạy về phía nhà cũ.
Dọc đường, Lâm Tiếu Nhan nhanh chóng kể lại cho Cố Tiêu chuyện xảy ra hôm nay.
Cố Tiêu vẫn luôn mím môi lắng nghe, sắc mặt đen kịt như sắp nhỏ ra nước.
Chờ hai người một hơi chạy đến nhà cũ, Cố Tiêu một chân đá văng cửa, liền thấy Cố Niệm Niệm đang sợ hãi vùi đầu vào đầu gối, một mình run rẩy ngồi ở góc phòng.
Lâm Tiếu Nhan nhanh chóng chạy qua, tháo dây trói phía sau nàng, ôm chặt lấy Cố Niệm Niệm, đưa tay vỗ về lưng nàng, "Niệm Niệm không sợ, Niệm Niệm không sợ, ca ca tỷ tỷ đến tìm ngươi rồi."
Cố Niệm Niệm ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, thấy Lâm Tiếu Nhan không sao, lúc này mới khó khăn mở miệng, "Tiếu Tiếu tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Ta bị người đưa đến đây, mơ mơ màng màng nghe người kia nói muốn đi tìm tỷ tính sổ, ta rất sợ hãi, ta sợ sẽ không còn được gặp lại tỷ."
Lâm Tiếu Nhan nắm tay Cố Niệm Niệm cười nói, "Muội sờ xem, tỷ không sao cả, tỷ ở dưới chân núi tìm muội thì gặp ca ca muội trở về, cho nên hai chúng ta liền cùng nhau tới tìm muội."
Cố Niệm Niệm nhìn Cố Tiêu, lúc này mới an tâm lại, có ca ca ở đây, Tiếu Tiếu tỷ nhất định sẽ không sao.
Lâm Tiếu Nhan kéo Cố Niệm Niệm đứng dậy, kiểm tra trên dưới một lần, "Muội có chỗ nào bị thương không?"
Cố Niệm Niệm lắc đầu, "Ta không sao, trên người cũng không có vết thương, ta chỉ là sợ tỷ gặp chuyện không may nên mới khóc."
Lâm Tiếu Nhan dùng khăn tay thấm nước, lau mặt sơ qua cho Niệm Niệm, buộc lại mớ tóc rối, ba người lúc này mới rời khỏi căn nhà cũ.
Trên đường trở về, liền nghe bên rừng cây nhỏ vang lên âm thanh ầm ĩ.
Vừa nghe động tĩnh kia, nhất định là những thôn dân giúp tìm Cố Niệm Niệm đã phát hiện Thẩm Mạn Lệ và Vương Minh Lượng đang nằm cùng một chỗ.
Lâm Tiếu Nhan vốn định chen qua xem náo nhiệt, lại bị Cố Tiêu kéo lại, "Đừng đi, bẩn mắt."
Lâm Tiếu Nhan nhìn Cố Niệm Niệm bên cạnh, cuối cùng là nhịn không đi.
Chờ Cố Tiêu tìm được Cố mẫu và Cố Chu, mấy người đang chuẩn bị về nhà.
Liền đột nhiên nhìn thấy Thẩm Mạn Lệ bị người vây đánh, đột nhiên gào lên một tiếng, "Là nàng! Chính là Lâm Tiếu Nhan, là nàng cầu ta đến đây giúp tìm Cố Niệm Niệm, cho nên ta mới có thể đến rừng cây nhỏ, là nàng hại ta."
Lâm Tiếu Nhan không để ý Cố Tiêu ngăn cản, xắn tay áo lên liền xông vào, "Cái gì? Ngươi nói là ta cầu ngươi đến đây hỗ trợ tìm người?"
Thẩm Mạn Lệ lúc này đã bị kéo đến mức cả người xộc xệch, tóc tai bù xù như tổ ong, bất quá vẫn không giấu được ngập trời hận ý của nàng, "Đúng, chính là ngươi, vừa rồi ta rõ ràng đang nhặt nấm ở chân núi, là ngươi cầu ta đến đây hỗ trợ tìm Cố Niệm Niệm! Nếu không phải ngươi, ta cũng sẽ không xuất hiện ở trong này."
Lâm Tiếu Nhan cười lạnh một tiếng, mở miệng nói, "Quan hệ giữa hai ta vốn không tốt, ta tại sao phải gọi ngươi giúp ta tìm người? Cho dù ta có gọi ngươi, ngươi sẽ tốt bụng đáp ứng sao?"
"Còn nữa, ngươi cũng phải động não một chút, Cố Niệm Niệm chỉ là một đứa bé, sao có thể chạy đến rừng cây nhỏ, nàng vừa rồi là ham chơi chạy đến cổng thôn đợi ca ca nàng trở về!"
"Lại nói, theo cách nói của ngươi, là ngươi chạy đến rừng cây nhỏ giúp ta tìm người, kết quả đụng phải Vương Minh Lượng, kẻ ở cùng nhà với ngươi mỗi ngày, hắn đột nhiên thú tính nổi lên, đem ngươi cho...cưỡng bức? Vậy hắn vì sao không chọn ở nhà? Ngươi nếu xác định chính mình bị cưỡng bức, ta đề nghị ngươi đi báo công an!"
Thẩm Mạn Lệ bị nói đến nghẹn lời, trong đầu lúc này kêu loạn, căn bản không còn kịp suy nghĩ nữa.
Chỉ muốn có thể đổ tội cho Lâm Tiếu Nhan, lại không biết nên lấp liếm thế nào.
Nếu đi báo công an, nói không chừng chuyện chính mình liên hợp với Vương Minh Lượng muốn hãm hại nàng sẽ bị bại lộ.
Thẩm Mạn Lệ cắn chặt môi, vẻ mặt hận ý nhìn Lâm Tiếu Nhan.
Đột nhiên, Vương bà tử, mẹ của Vương Minh Lượng, trực tiếp cầm giày lên tát tới tấp vào người nàng ta, "Con hồ ly tinh đê tiện! Mỗi ngày ở trước mắt ta quyến rũ con trai ta, bây giờ bị phát hiện còn định đổ tội!"
"Phi! Đồ không biết xấu hổ, rõ ràng là ngươi sợ ta ở nhà bắt gặp, hẹn con trai ta tan tầm đến rừng cây nhỏ!"
"Còn muốn đi báo công an vu hãm cho con trai ta, ta liều mạng với ngươi!" Nói, liền xông lên cùng Thẩm Mạn Lệ đánh nhau túi bụi.
Lâm Tiếu Nhan nhìn cảnh tượng hỗn loạn đánh nhau này, lặng lẽ che mắt Niệm Niệm, bản thân lại xem đến say sưa.
Vương bà tử đánh mệt rồi, liền ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, "Con trai khổ mệnh của ta! Mỗi ngày bị người đàn bà này lừa gạt cho quay mòng mòng, xảy ra chuyện còn muốn đổ lên đầu con trai ta, dù sao ta cũng không muốn sống, ta liều mạng với ngươi!"
Vương Minh Lượng lúc này đầu óc cũng mơ hồ, vừa rồi còn không thấy rõ là ai đánh hắn, lúc này nhìn thấy Cố Tiêu đang đứng trong đám người, ánh mắt sâu thẳm nhìn mình chằm chằm, không khỏi nổi da gà.
Sau đó quát mẹ mình, "Đừng có gào lên nữa! Ta và Thẩm thanh niên trí thức hai người đã sớm định ước chung thân! Nàng cũng đã đáp ứng gả cho ta, tính cái gì là cưỡng gian?"
Nghe vậy, Vương bà tử lập tức ngừng khóc.
Lập tức oán hận nhìn về phía Thẩm Mạn Lệ, vốn dĩ bà ta cảm thấy cô nương này cũng không tệ lắm, rất nghe lời con trai bà ta, không ngờ đến thời khắc mấu chốt lại muốn hại con trai bà, bất quá vì kế sách trước mắt, cũng chỉ có thừa nhận hôn sự của hai người, mới có thể đảm bảo con trai của bà ta không phải ăn "đậu phộng mễ" (bị bắt).
Vương bà tử nghĩ thông suốt rồi, liền lại hướng về phía Mã đại đội trưởng khóc lóc kể lể, "Đại đội trưởng, ông xem đám người trẻ tuổi này gây ra chuyện gì? ! Ta cũng không phải là lão già cổ hủ, hai người chúng nó yêu đương lại làm ra chuyện này, khiến cho mặt mũi già nua của ta biết để vào đâu?!"
"Bất quá người trẻ tuổi hỏa khí lớn, nhất thời không khống chế được, chúng ta làm trưởng bối cũng không thể chia rẽ người ta được?"
Mã đại đội trưởng từ nãy đến giờ vẫn thấy huyệt thái dương giật thình thịch liên tục!
Mẹ kiếp! Cao Văn Tuấn bên kia vừa mới yên ổn được hai ngày.
Thẩm thanh niên trí thức này lại xảy ra chuyện!
Lúc hai thanh niên trí thức này mới tới, hắn đã không coi trọng, quả nhiên, mới đến có mấy tháng, mà đã liên tục gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối!
Thật muốn đem hai đứa này đóng gói đuổi đi cho rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận