Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 314: Một khối đi đưa tin (length: 7356)

Nghĩ đến đây, Cố Chu liền lúng túng cười nói: "Đại ca, tẩu tử, vất vả hai người rồi, sau này ta sẽ làm nhiều việc nhà hơn!"
Lâm Tiếu Nhan yên lặng đứng ở một bên xem Cố Tiêu biểu diễn, buồn cười: "Không có việc gì, ngươi cứ chọn phòng mình trước đi?"
Cố Chu theo bản năng chỉ chỉ phòng ngủ bên cạnh phòng Cố Tiêu và Lâm Tiếu Nhan: "Ở ngay sát bên là được rồi, cho thuận tiện một chút."
Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng: "Hai bên trái phải phòng ngủ của chúng ta, một phòng chất đống đồ đạc, còn một phòng cho tẩu tử ngươi làm thư phòng, ngươi chọn lại đi?"
Cố Chu thấy thế, đành phải chỉ chỉ đông sương phòng đối diện: "Vậy ta ở bên kia vậy!"
Cố Tiêu liếc qua căn phòng còn trống ở tiền viện, còn chưa mở miệng đã bị Lâm Tiếu Nhan trừng mắt.
Đành phải gật đầu: "Vậy được, chính ngươi đem đồ đạc chuyển qua."
Ba người thu thập xong đồ đạc, đã ăn cơm trưa, lại nghỉ ngơi một hồi.
Cố Tiêu và Lâm Tiếu Nhan liền đề nghị muốn dẫn Cố Chu ra ngoài đi dạo.
Sắp đi học rồi, nên chuẩn bị đồ vật cũng cần sớm mua một phần để hắn mang theo.
Cố Chu đây là lần đầu tiên tới nội thành kinh thị, ngạc nhiên nhìn xem ngã tư đường phồn hoa, chóng mặt đi theo sát Đại ca và tẩu tử vào bách hóa cao ốc.
Đang sợ hãi than trước những sản phẩm rực rỡ muôn màu trên giá hàng thì liền thấy tẩu tử đã chỉ vào hết cái này đến cái kia đồ vật, gọi nhân viên cung tiêu lấy hàng.
Quần áo mới, giày mới.
Cặp sách mới, vở mới, bút máy mới.
Còn có các loại vật dụng cần thiết khi vào ký túc xá như bình thủy, cà mèn, chậu rửa mặt, chậu rửa chân cùng khăn mặt, xà phòng, vân vân.
Cố Chu nhìn xem sửng sốt, liền vội vàng kéo Lâm Tiếu Nhan: "Tẩu tử, trong nhà không phải đều có rồi sao."
Lâm Tiếu Nhan vung tay lên: "Những thứ kia để ở nhà dùng, đi trường học thì mua lại một phần mới, đỡ phải mang tới mang lui."
Nói rồi, lại tiếp tục bảo nhân viên cung tiêu lấy hàng.
Cuối cùng, bảo Cố Tiêu xách lớn xách nhỏ mấy thứ này rời quầy.
Cố Chu nghĩ thầm chắc là phải trở về rồi.
Nào ngờ Lâm Tiếu Nhan lại kéo người đến quầy bán đồng hồ, nói với Cố Tiêu: "Cho Cố Chu mua một chiếc đồng hồ đi, ở trường học lên lớp, có một chiếc đồng hồ xem giờ cho thuận tiện."
Cố Tiêu cũng tán thành gật đầu: "Mua."
Ngược lại là Cố Chu bị giật mình, đồng hồ đắt như vậy, mua cho chính mình?
Bất quá thật sự đợi đến khi đại ca giúp hắn đeo đồng hồ lên tay, Cố Chu vẫn là vui mừng không thôi, cẩn thận từng li từng tí xem đi xem lại một hồi lâu.
Đến cùng là đến tuổi thích làm đẹp.
Ra khỏi cao ốc, Cố Tiêu nhịn không được dặn dò: "Chị dâu ngươi là đau lòng ngươi, không muốn để ngươi chịu khổ, cho nên mới chuẩn bị mọi thứ cho ngươi, bất quá tiểu tử ngươi phải thường xuyên ghi nhớ, lên đại học cũng không thể quá thả lỏng, nhớ kỹ phải học tập cho tốt."
"Về sau con đường của ngươi đi như thế nào, đều phải xem chính ngươi!"
Nghe xong lời dặn dò của Đại ca, Cố Chu cũng nghiêm túc cam đoan: "Yên tâm đi, đại ca, đại tẩu, ta nhất định sẽ học tập thật tốt!"
Đến ngày khai giảng, Cố Tiêu sáng sớm liền thức dậy làm điểm tâm.
Chậm rãi ăn xong điểm tâm rồi mới đưa hai sinh viên trong nhà tới trường học.
May mà trước đó đã có kinh nghiệm, lần này ngược lại là không nóng nảy.
Đợi ba người mang theo hành lý đi tới trường học, đã có không ít học sinh đến báo danh.
Lâm Tiếu Nhan quen thuộc dẫn hai người đi đến chỗ báo danh của khoa tiếng Anh.
Đang xếp hàng, liền thấy Trần Ngư ngồi ở trước bàn phía trước kích động vẫy tay với Lâm Tiếu Nhan: "Lâm giáo hoa, có phải cậu đến xem tớ không ~ "
Lâm Tiếu Nhan vừa thấy, hóa ra là Trần Ngư đến đây hỗ trợ đăng ký.
Cũng cười vẫy tay: "Tớ dẫn đệ đệ tới đây báo danh."
Trần Ngư lúc này đã đi tới trước mặt mấy người, quan sát liếc mắt Cố Chu: "Đây chính là Cố Chu, Cố đồng học mà cậu nói năm nay muốn thi đại học sao, chúc mừng cậu! Gia nhập khoa tiếng Anh của chúng ta!"
Cố Chu liếc mắt nhìn cánh tay Trần Ngư đang đặt trên tay Đại tẩu, nhanh chóng nháy mắt với Đại ca nhà mình.
Lại thấy hắn sắc mặt lạnh nhạt, vẫn không nhúc nhích.
Cố Chu nhịn không được thầm nói, nam nhân khác thân mật với Đại tẩu như thế, hắn không nhìn thấy sao?
Đại ca nhà mình lại rộng lượng như vậy sao?
Lập tức bản năng bĩu môi với Trần Ngư: "Vị nam đồng chí này, tuy rằng chúng ta là khoa tiếng Anh, nhưng mà cậu như vậy có phải hơi quá cởi mở rồi không!"
Trần Ngư vừa nghe, sắc mặt tối sầm.
Một bên Lâm Tiếu Nhan nhịn không được ha ha cười lên.
Ngay cả Cố Tiêu cũng không nhịn được.
Trần Ngư hừ một tiếng: "Vị Tiểu Cố đồng chí này, cậu mở to hai mắt nhìn xem, tớ! Nữ đồng chí đó!"
Lập tức lại nhỏ giọng nói thầm: "Đám nam nhân nhà họ Cố các cậu mắt đều không tốt lắm nhỉ."
Cố Chu nghe xong, lúc này mới cẩn thận quan sát liếc mắt Trần Ngư.
Chỉ thấy nàng mặc quần áo trung tính rộng thùng thình, tóc cũng ngắn ngủn, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể mơ hồ nhận ra là nữ đồng chí.
Lúc này mới vội vàng xin lỗi: "A, ngại quá, ngại quá, tớ không nhìn kỹ."
Trần Ngư thấy hắn sắc mặt đỏ lên, lúc này mới dịu lại sắc mặt: "Được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, lần sau chú ý nhé, tớ là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của chị dâu cậu."
"Chính thức làm quen một chút, tớ là Trần Ngư, sau này cậu có thể gọi tớ là Cá tỷ."
Nói rồi, Trần Ngư liền vươn tay muốn bắt tay.
Cố Chu mặt mày tươi cười, bất quá vẫn không đưa tay, cười hắc hắc giải thích: "Nếu là nữ đồng chí, vậy thì tay vẫn là thôi đi."
Vừa dứt lời, Trần Ngư lại nhịn không được xùy một tiếng: "Tuổi không lớn, tư tưởng ngược lại là cũ kỹ!"
Mấy người nói chuyện, một bên đám tân sinh đều lần lượt nhìn sang, nhịn không được sợ hãi than —— "Cô nương kia cũng là học tỷ của khoa chúng ta sao? Xinh đẹp quá đi!"
"Hẳn là vậy, cậu vừa rồi không có nghe Trần học tỷ nói sao, các nàng là bạn cùng phòng, Trần Ngư học tỷ còn gọi nàng là giáo hoa đó."
"Oa, giáo hoa ở khoa chúng ta, vậy thì tớ có mặt mũi quá rồi!"
"Tớ cũng vậy tớ cũng vậy! Hơn nữa chồng của nàng ấy cũng đẹp trai quá, hai người đứng ở một chỗ thật là quá đẹp đôi."
So sánh với nữ sinh nghiêng về một phía hâm mộ, các nam sinh mới tới cũng có chút nói không ra hối hận.
Sớm biết năm ngoái thi đậu thì tốt rồi, như vậy liền có thể sớm làm quen với Lâm giáo hoa.
Nói không chừng —— Bất quá nghe nói người ta đã kết hôn trước khi đến trường, mọi người lúc này mới bỏ đi suy nghĩ.
Làm xong thủ tục cho Cố Chu, bên kia Triệu Tiểu Quân cũng tìm tới: "Cố đội trưởng, các cậu xong chưa? Có muốn cùng nhau trở về không?"
Nghĩ hôm nay còn có nhiệm vụ, Cố Tiêu liền gật đầu: "Vậy hai chúng ta về trước đây, các cậu bình thường chú ý một chút, cuối tuần ta lại đến."
Lâm Tiếu Nhan gật đầu: "Yên tâm đi, có tớ ở đây, bên Cố Chu tớ sẽ thu xếp ổn thỏa."
Đợi sau khi hai người đi, Lâm Tiếu Nhan cùng Chu Đình Đình đưa Cố Chu đến cửa ký túc xá nam sinh.
"Chính cậu vào được không? Có muốn tìm người dẫn cậu đi không?"
Cố Chu vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tôi lớn thế này rồi, trước kia ở trường trung học cũng ở trọ, tôi tự mình có thể được."
Lâm Tiếu Nhan ồ một tiếng: "Vậy lát nữa thu thập xong, bọn tớ dẫn cậu đi nhà ăn trường học ăn cơm nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận