Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 396: Tên của ngươi đều thượng đại tự báo (length: 7346)

Bởi vì hôm qua Triệu lão sư tìm các bạn học hệ tiếng Anh hỏi thăm, cho nên hệ tiếng Anh đêm qua đã lan truyền khắp nơi về hành vi xấu xa của Tạ Thanh Uyển.
Mãi cho đến hôm nay, khi thấy thông báo của trường học, mọi người mới yên tâm.
Cố Chu vì không ở lại trường, vẫn là hôm nay xem thông báo, hỏi bạn học mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Cho nên mới có một màn cảnh cáo Tạ Thanh Uyển vừa rồi.
Bất quá trước mắt, nữ bạn học này không thân chẳng quen, vì sao cũng muốn nhảy ra giúp mình trước mặt mọi người mắng chửi người?
Nghĩ đến đây, Cố Chu liền có chút ngượng ngùng, "Ta nhớ ngươi hình như gọi là Lý Du Du, là khóa 79 đúng không? Chuyện vừa rồi đa tạ ngươi, không thì ta một người sợ là không chiếm được thế thượng phong."
Lý Du Du nhếch miệng cười cười, lộ ra lúm đồng tiền đẹp mắt, "Cố Chu học trưởng, không nghĩ đến anh còn nhớ rõ tên của em, không sai, em là Lý Du Du, là đại diện lớp tiếng Anh khóa 79."
"Bình thường em thích nhất là lên lớp của Lâm lão sư, cho nên vừa rồi thuần túy là không quen nhìn cô ta bênh vực Lâm lão sư, không cần cảm tạ em!"
"Anh là học bá khóa trên của chúng em, em cùng các bạn cùng phòng đều rất là thích anh! Khụ khụ khụ, ý của em là, rất bội phục anh."
Cố Chu bình thường ở trường tuy rằng thành tích vẫn luôn đứng đầu hệ tiếng Anh, nhưng mà hằng ngày chủ yếu là cùng các bạn học cùng khóa.
Rất ít khi nhận thức đàn em khóa dưới.
Nhưng không nghĩ tới cô nương này, thật có ý tứ, mở miệng nói rất rõ ràng, hơn nữa đôi lúm đồng tiền làm cho người ta ấn tượng đặc biệt sâu sắc.
Hai người nói xong lời, không khí liền gượng lại, Cố Chu vội vàng mở miệng, "Kia cái gì, bằng không một hồi tan học ta mời em đi ăn cơm, coi như là cảm tạ em đã bênh vực cho chị dâu."
Vốn tưởng rằng đối phương khẳng định sẽ ngượng ngùng đáp ứng.
Nào ngờ Lý Du Du vừa nghe Cố Chu muốn mời khách, lập tức sảng khoái đáp ứng, trong giọng nói còn tràn đầy hưng phấn, "Thật sao? Quá tốt! Nếu các bạn cùng phòng của em biết anh muốn mời em ăn cơm, phỏng chừng sẽ hâm mộ đến hỏng mất."
"Vậy một hồi tan học, chúng ta vẫn ở nơi này gặp nhau nhé?"
Nói xong, chuông vào lớp vang lên, Lý Du Du cũng chạy trở về phòng học.
Cố Chu nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của nàng, thoáng thất thần, lại mím môi cười cười, lúc này mới xoay người đi phòng học bên cạnh.
Một bên khác, Tạ Thanh Uyển thoát khỏi hai người kia liền tăng tốc chạy đến khoa Vật lý.
Nhưng mới đi được một nửa liền nghe thấy tiếng chuông vào lớp, Tạ Thanh Uyển gấp đến độ dậm chân, dứt khoát trốn học.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa nàng trước đó đã tìm người khác nghe ngóng thời khóa biểu của khoa Vật lý, biết hôm nay tiết thứ tư bọn họ là thời gian tự học.
Cho nên Tạ Thanh Uyển liền đi thẳng đến phòng tự học của khoa Vật lý, chờ đến cửa, nhờ người hỗ trợ gọi Giang Tu Xa.
Giang Tu Xa ngẩng đầu nhìn, không nhìn thấy người ở cửa, bất đắc dĩ đi ra ngoài, lúc này mới nhìn thấy Tạ Thanh Uyển đang chờ ở ngoài cửa.
Nhìn thấy là người không quen biết, đối phương trên mặt lại là vẻ mặt hoa si, Giang Tu Xa mặt mày ghét bỏ, lui về phía sau hai bước mới mở miệng, "Cô là ai? Tìm tôi có việc?"
Tạ Thanh Uyển nhăn nhó một chút, "Giang Tu Xa, hôm nay tôi riêng tới tìm anh, là có chuyện rất trọng yếu muốn nói với anh, chúng ta có thể qua bên kia không, bên này cách phòng học quá gần."
Giang Tu Xa cũng đoán được là chuyện gì, tuy rằng không muốn nghe, nhưng là hắn cũng không muốn để các bạn học chê cười, liền đi thêm vài bước.
Cuối cùng dừng lại ở cuối hành lang, chỗ cửa cầu thang, "Vị bạn học này, cô có lời gì, liền mau nói đi, một hồi tôi còn phải trở về tự học."
Tạ Thanh Uyển ngắm nhìn một cái hoàn cảnh này, cảm thấy rất thích hợp để thổ lộ, đặc biệt là chuyện tố cáo ngày hôm qua khiến nàng khôi phục không ít tự tin.
Cho dù nam nhân trước mặt là học bá nổi tiếng lừng lẫy của khoa Vật lý, nàng cũng cảm thấy mình có thể xứng đôi.
Vì thế, Tạ Thanh Uyển trực tiếp tiến lên một bước, "Giang đồng học, anh thật sự không biết tôi sao? Tôi là Tạ Thanh Uyển của khoa Trung văn, cùng khóa với anh, mấy ngày trước tôi còn nhờ người đưa thư tình cho anh, chẳng lẽ anh không nhận được sao?"
"Tôi vẫn luôn không nhận được hồi âm của anh, cho nên hôm nay riêng chạy tới hỏi một chút anh, về chuyện tôi hỏi anh trong thư, anh đã nghĩ kỹ chưa?"
Giang Tu Xa vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó liền lùi lại hai bước, "Cô chính là Tạ Thanh Uyển?"
Tạ Thanh Uyển ngẩn ra, lập tức lộ ra biểu tình kinh hỉ như điên, "Anh nhận ra tôi?"
Không nghĩ tới nam nhân này mỗi ngày nhận được nhiều thư tình như vậy, thế nhưng còn có thể nhận ra mình.
Nhất định là đã sớm chú ý tới mình.
Trong lúc Tạ Thanh Uyển đang cảm động, Giang Tu Xa không mặn không nhạt mở miệng, "A, không phải vậy, cô hôm nay không thấy cột thông báo sao, tên của cô đều lên 'đại tự báo', có lẽ lúc này toàn trường hẳn là đều rất quen thuộc đại danh của cô."
Giang Tu Xa chỉ muốn mau trở lại phòng tự học, liền mang vài phần cảnh cáo nói với Tạ Thanh Uyển đang ngây ngốc, "Tạ đồng học, tôi sẽ không cùng loại người lòng dạ hẹp hòi, nhiều chuyện như cô làm bạn, thỉnh cô về sau khi nhìn thấy tôi, đừng nói là quen biết tôi, cám ơn!"
Nói xong, Giang Tu Xa liền trốn tránh rời đi.
Nhìn Giang Tu Xa rời đi như thấy quỷ, Tạ Thanh Uyển lập tức sắc mặt trắng bệch, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói vừa rồi của hắn.
Lòng dạ hẹp hòi? Nhiều chuyện? Cột thông báo?
Rốt cuộc là tình huống gì?
Một loại dự cảm không tốt tự nhiên nảy sinh, ngây người một lúc lâu, Tạ Thanh Uyển vội vàng chạy như điên đến cột thông báo.
Chờ nàng đứng ở trước mặt thông báo, nhìn xem tờ "đại tự báo" được dán lên trên, tên của bản thân rõ ràng xuất hiện ở hàng đầu tiên.
Gây xích mích nội bộ? Bị ghi tội lớn?
Trốn học? Thi trượt? Không tốt nghiệp? Khuyên thôi học?
Quả thực từng từ đâm thẳng vào tim gan.
Ngây ngốc một lúc lâu, đang lúc Tạ Thanh Uyển muốn quay lại phòng làm việc của giáo viên tìm chủ nhiệm hỏi thăm tình hình, đột nhiên liền bị các bạn học vừa mới tan học vây quanh.
"Xem đi, người này chính là Tạ Thanh Uyển, chính là cô ta, chạy đến chỗ lãnh đạo trường học tố cáo Lâm lão sư, nói Lâm lão sư lừa chúng ta tiền, bán quần áo kém chất lượng cho chúng ta!"
"Tại sao có thể có loại người như vậy? Hiện tại đã là thời đại nào rồi? Sao còn có thể có tư tưởng như vậy?"
"Đúng vậy, loại người như vậy, chính là không quen nhìn người khác tốt hơn mình; lòng ghen tị quá nặng, khắp nơi ngáng chân người khác, nếu ai cùng cô ta ở chung một ký túc xá thật là xui xẻo."
"Trường chúng ta tại sao có thể có loại học sinh tư tưởng bất chính như vậy, quả thực chính là cái đồ gây chuyện, nên đuổi cô ta ra khỏi trường!"
Tạ Thanh Uyển chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chạy, nhưng lúc này hai chân lại như bị đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích được.
Chờ nàng xa xa nhìn thấy Diêu Dao mang theo hai học muội đi ngang qua, đi đến nhà ăn ăn cơm, nàng liều mạng vẫy tay với mấy người kia, nhưng mấy người kia phảng phất như không quen biết mình, trực tiếp đi xa.
Tạ Thanh Uyển lập tức cảm giác thế giới của mình sụp đổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận