Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 243: Người Lâm gia đến (length: 7939)

Nghe vậy, Lâm Tiếu Nhan có hứng thú liếc nhìn Diêu Lệ Phương một cái, lạnh nhạt nói: "A? Vì sao nhất định phải để chồng ta đưa?"
Diêu Lệ Phương khóe miệng gượng cười, giải thích: "Mấy người các ngươi vừa thi xong, giữa trưa phải nghỉ ngơi thật tốt một chút, buổi chiều mới có tinh thần làm bài, chỉ có Cố đồng chí buổi chiều là không có việc gì."
"Mặt khác, Cố đồng chí lái xe nhanh, lại quen thuộc bệnh viện hơn ta, nếu hắn theo giúp ta đi, có lẽ ta mới có thể đuổi kịp buổi thi chiều ——"
Diêu Lệ Phương còn chưa nói hết, Cố Tiêu không kiên nhẫn lạnh giọng đồng thời vang lên: "Ngươi buổi chiều có thể thi được hay không thì liên quan gì đến vợ chồng chúng ta?"
"Ngượng ngùng, tuy rằng ta buổi chiều không phải thi, nhưng ta cũng là người có gia thất, không tiện chở ngươi, ngươi tìm người khác đi!"
Diêu Lệ Phương bị trách móc nghẹn họng, hốc mắt lập tức ướt át, đồng thời cũng đem ánh mắt chuyển về phía Chu Hướng Dương cùng Trương Cường.
Chu Hướng Dương mím môi, hiển nhiên là không nguyện ý.
Trước đó thật vất vả mới làm rõ được hiểu lầm giữa hai người, giờ còn muốn lái xe chở nàng ta đi bệnh viện khám bệnh, không chừng còn bị nàng ta đồn ra chuyện gì nữa.
Một bên Trương Cường ngược lại không có lo lắng này, bất quá hắn vẫn lắc đầu: "Ngại quá, buổi chiều thi toán học ta còn có chút không yên tâm, định bụng lát nữa tranh thủ thời gian nghỉ trưa đọc sách đây."
Thấy mọi người đều không chịu, Diêu Lệ Phương chỉ cảm thấy bụng quặn đau càng thêm rõ ràng, khó chịu sắp khóc.
Thật chẳng lẽ muốn chính mình một mình đi bệnh viện sao?
Mấy người này sao lại lạnh lùng như thế?
Vừa nghe thấy động tĩnh đi tới đón, Tiêu chủ nhiệm nhìn thấy Diêu Lệ Phương một bộ sắp khóc, liền cười khan hai tiếng: "Có chút chuyện lớn a, ta nhờ người phía dưới đưa ngươi đi không phải được rồi sao."
Thấy có bậc thang đưa qua, Diêu Lệ Phương lúc này mới vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau đó lại cùng Tiêu chủ nhiệm tìm người chật vật rời đi.
Đến bệnh viện, bận việc nửa ngày, cũng không tra ra được gì, chỉ có thể kê đơn thuốc xổ cùng thuốc giảm đau để ứng phó cho xong buổi thi chiều.
Khám xong, Diêu Lệ Phương lại vội vàng đến trường thi.
Lần này, nàng ta lại là đạp tiếng chuông vào phòng thi.
Ngồi vào vị trí, Diêu Lệ Phương hít sâu một hơi, xoa xoa trán đổ mồ hôi, định bụng bình tĩnh lại, toàn lực ứng phó với bài thi sắp tới.
Tuy rằng buổi sáng ngữ văn không thi tốt; nhưng chỉ cần ba môn tiếp theo đều làm bài cẩn thận, thi đỗ một trường đại học bình thường hẳn là vẫn có hy vọng.
Đợi phát đề thi toán học xuống, Diêu Lệ Phương liếc qua, lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm.
Đề mục này —— hình như đều không biết.
Làm được một lúc, Diêu Lệ Phương liền có chút khóc không ra nước mắt.
Vì sao năm đầu thi đại học đề toán lại ra khó như vậy?
Đợi nàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiếu Nhan ở cách đó không xa, chỉ thấy nàng đang lia lịa viết đáp án, cả người càng thêm suy sụp.
...
Kỳ thi đại học hai ngày kết thúc, cuộc sống mọi người lại khôi phục bình thường.
Mà Cố Tiêu cũng hoàn toàn chính xác thật sự ở lại không đi.
Trong khoảng thời gian này Lâm Tiếu Nhan còn phải lên lớp, hắn liền một mình thường xuyên đi đi về về giữa thị trấn và thôn, bận rộn mua sắm đồ đạc bố trí tân phòng cùng chuẩn bị tiệc cưới.
May mà hắn trước kia ở Ngô thị, có ghi nhớ cẩn thận những đồ vật và quy củ cần dùng khi Lâm đại tỷ kết hôn.
Cho nên đều không cần Cố phụ Cố mẫu thu xếp, một mình hắn liền lo liệu hết mọi chi tiết trong ngoài.
Theo đồ vật càng chuẩn bị càng nhiều, Lâm Tiếu Nhan cũng trợn tròn mắt, không nghĩ tới kết hôn phải dùng nhiều đồ như vậy, còn có nhiều điều chú ý đến thế.
Mấy ngày nay, ngoại trừ lên lớp, thời gian tan học của nàng cũng đều bị Cố Tiêu chiếm.
Lại càng không cần nói buổi tối, dù sao hiện tại Cố Tiêu đã là ngủ ké riết quen.
Bất quá không thể không nói, Cố Tiêu chăm sóc người khác, thật sự cẩn thận không thể cẩn thận hơn.
Lâm Tiếu Nhan thường xuyên cảm giác mình thật sự bị hắn xem như con gái mà nuôi.
Rõ ràng hai người đều mang theo ký ức đời trước, nàng lại bị nuôi đến càng sống càng trẻ ra.
Cố Tiêu ở nhà, Cố phụ Cố mẫu liền muốn thừa dịp thời tiết còn chưa quá lạnh, sớm tổ chức hôn sự, không cần chờ đến tháng chạp trời giá rét, ba mẹ vợ qua đây cũng không tiện.
Cố Tiêu kỳ thật cũng có ý này, hắn ước gì sớm đem Lâm Tiếu Nhan một khối rước về tân phòng ở đây.
Vài người vừa thương lượng, lại vụng trộm nhờ người xem ngày, liền định ra ngày 1 tháng 1 dương lịch.
Cũng chính là âm lịch 22 tháng 11, là chủ nhật.
Nghe nói ngày đó hợp cưới gả, hợp chuyển nhà, hợp vào ở. .
Tóm lại vạn sự đều hợp, tốt lành gì cũng chiếm hết.
Tạm định ngày xong, Cố Tiêu lại bận rộn không ngừng đi huyện gọi điện thoại cho người Lâm gia, thời gian cũng phải bàn bạc với họ một chút mới có thể quyết định.
Lâm gia bên kia nghe xong, cũng vui vẻ đồng ý.
Dù sao khi đó nhà máy bên trong cũng có thể thu xếp được, xin nghỉ mấy ngày hoặc là tìm người đổi ca vẫn là không có vấn đề gì lớn.
Lại nói con gái nhà mình kết hôn, đó là chuyện gì cũng phải nhường.
Bàn bạc với người Lâm gia xong; Cố Tiêu lại gọi điện thoại đến kinh thị.
Vân di cùng Chu lão gia tử không nói hai lời, lập tức liền muốn bảo Triệu Tiểu Quân đi đặt vé xe, hai người quyết tâm muốn tới xem.
Tuy rằng hai người đều đã có tuổi, nhưng nghĩ đến có Triệu Tiểu Quân đi cùng hộ tống, Cố Tiêu ngược lại không lo lắng lắm.
Dù sao hai người không có con cái, cả đời cũng không có dịp nhìn thấy con mình kết hôn, Cố Tiêu trong lòng cũng rất rõ, vì sao hai vị lão nhân nhất định muốn tới đây xem.
Mọi việc thu xếp xong, thời gian cũng thoáng cái tới cuối tháng 12.
Một ngày này, người Lâm gia ở Ngô thị sáng sớm liền xuống tàu ở Tiêu Thành.
Mà Cố Tiêu cũng sớm nhờ Tiêu chủ nhiệm mượn xe, chính mình lái xe tới nhà ga đón.
Lâm gia ba người mang theo bao lớn bao nhỏ, mang theo rất nhiều thứ.
Vừa ra khỏi ga liền nhìn thấy Cố Tiêu chờ ở bên ngoài, Lâm Vệ Vũ cách thật xa liền hô: "Anh rể, chúng ta ở đây."
Cố Tiêu quay đầu nhìn lại, lập tức bước nhanh về phía trước, hỗ trợ xách đồ.
Hàn huyên một phen, bốn người lên xe liền chuẩn bị về nhà.
Ba người Lâm gia đều là lần đầu tiên tới nông thôn; trước đó ở Ngô thị, mùa đông tuy rằng cũng lạnh, nhưng cây xanh cơ bản vẫn có thể thấy.
Vừa rồi ở trên tàu hỏa, Lâm phụ Lâm mẫu nhìn thấy hình ảnh mùa đông tiêu điều ngoài cửa sổ, vẫn tưởng tượng tiểu nữ nhi nhà mình khi mới về nông thôn.
Vốn vẫn luôn lo lắng điều kiện ở nông thôn quá khổ, giờ tận mắt thấy, lại đi qua con đường mà nữ nhi đã đi khi về nông thôn, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Đặc biệt nhìn thấy từ thị xã xuống tàu trở lại Liễu Câu thôn đường đi khúc khuỷu, lại càng thêm xót xa.
Trước kia nghe nữ nhi nói, lần đầu tiên về nông thôn, ngồi còn là xe bò!
Sinh hoạt ở nơi gian khổ như vậy, tiểu nữ nhi nhà mình vậy mà khi trở về còn có thể cười tươi như vậy, lại còn mỗi tháng thường xuyên gửi đồ ăn về, chẳng lẽ nàng vẫn luôn một mình chịu khổ, đem những thứ tốt gửi về nhà?
Lâm phụ Lâm mẫu cứ như vậy âm thầm tự mình tưởng tượng một màn Lâm Tiếu Nhan về nông thôn chịu khổ.
Vừa xuống xe, Lâm phụ Lâm mẫu liền khẩn cấp dùng ánh mắt tìm kiếm tiểu nữ nhi của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận