Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 166: Đính hôn (length: 7245)

Vừa thu dọn xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng p·h·áo.
Phụ trách ở trong sân đốt p·h·áo, Lâm Vệ Vũ hướng vào trong phòng hô một tiếng: "Đại tỷ phu và Nhị tỷ phu đến rồi —— "
Mọi người cũng đều ùa vào trong sân, ngay sau đó liền thấy Cố Tiêu được Chu Khai Tề đỡ, hai người đang mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào trong sân.
Hàng xóm xung quanh đều biết Lâm gia hôm nay có chuyện vui, nghe tiếng p·h·áo cũng đều chạy tới xem náo nhiệt.
Sau đó liền nhìn thấy trong sân Cố gia, nhân vật nam chính hôm nay đang lần lượt lấy ra lễ vật đính hôn ——
Riêng vải vóc đã có mấy tấm, các loại kẹo cùng điểm tâm chưa từng thấy qua.
Ngay sau đó là một miếng t·h·ị·t h·e·o lớn, hai con gà mái, còn có một giỏ trứng gà, một giỏ trái cây, hai con cá chép lớn.
Bột gạo mỗi thứ một túi, mì sợi thì mấy bó.
Mỗi khi lấy ra một thứ, các bạn hàng xóm vây xem liền phát ra một trận tán thưởng.
Không riêng gì hàng xóm k·h·i·ế·p sợ, ngay cả người một nhà Lâm gia cũng kinh ngạc há to miệng!
Lâm mẫu một bên cao hứng nhận đồ vật đặt ở trên bàn trong sân đã dọn sẵn, một bên miệng còn oán trách: "Con cái nhà ngươi, sao lại mua nhiều đồ như thế? Đính hôn thôi mà, có cái tâm ý là đủ rồi, đứa nhỏ này quá thật sự!"
"Hơn nữa lần trước vừa tới đã mang theo nhiều đồ như thế, có những thứ kia đã sớm đủ rồi, t·h·ị·t trong nhà còn chưa ăn xong đâu! Lại nói hôm nay trời nóng, t·h·ị·t cũng không tốt để lâu nha."
Mấy bác gái thân thiết với Lâm mẫu ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng là vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.
"Tiếu Nhan mẹ nó ơi, con rể này của ngươi thật không tệ a, đính hôn đưa nhiều đồ như vậy, so với người ta kết hôn còn nhiều hơn."
"Đúng vậy, đưa nhiều đồ như vậy cho ngươi, ngươi cứ vụng t·r·ộ·m mà vui đi!"
Lâm mẫu chậc chậc hai tiếng: "x·á·c thật, con rể này của ta chính là hiếu thuận, ngươi không biết, lần trước vừa tới Ngô thị, liền cho Tiếu Nhan ba nó mang theo hảo t·ửu, lại cho mỗi người chúng ta đều mua đồ, ngươi xem bộ quần áo ta đang mặc đây, cũng là đứa nhỏ này mua cho! Trước đó viết thư dặn đi dặn lại đều vô ích!"
"Còn có, ngươi xem hai chiếc đồng hồ của hai đứa nó đây, vẫn là một đôi đó, cũng là con rể mua cho, nó rất tinh ý sẽ mua đồ."
Mọi người cười khan hai tiếng: "Nhị nữ tế nhà ngươi điều kiện có vẻ tốt hơn so với con rể lớn nha!"
Lâm mẫu vừa nghe, lập tức bĩu môi: "Nói gì vậy chứ, con rể lớn của ta cũng là vạn dặm mới tìm được một người ưu tú, ở xưởng dệt người ta là kỹ t·h·u·ậ·t cốt cán đấy, hôm qua xưởng trưởng còn riêng cho nó nghỉ phép, để cùng Tú Lệ về nhà mẹ đẻ đó."
Đại gia thấy hai con rể đều được Lâm mẫu khen một lần, cũng chỉ đành gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, sau này Lão đại hai người ở bên cạnh, cũng có người biết lạnh biết nóng."
Đang lúc Lâm mẫu ở trong sân cùng đại gia trò chuyện rôm rả.
Lý Hương Linh liền hùng hổ mang theo mấy người bạn học đến cửa: "Tiếu Nhan, mấy người chúng ta là bạn học đến đây chung vui với ngươi, chúc ngươi cùng đối tượng đính hôn vui vẻ."
Lâm Tiếu Nhan cũng đứng dậy mời mọi người ăn kẹo, c·ắ·n hạt dưa.
Vốn mấy người bạn học đều không muốn đến, nhưng không chịu n·ổi Lý Hương Linh khuyên nhủ, thêm nữa có chút không tin vào điều kiện của đối tượng Lâm Tiếu Nhan, liền đi theo một khối tới xem.
Chờ nhìn thấy trên bàn trong sân bày mấy thứ kia, nghe được mẹ Lâm Tiếu Nhan ở trong sân cùng đại gia trò chuyện những chuyện đó.
Đại gia lập tức lại không nhịn được mà chua xót.
Chỉ là đính hôn thôi mà, chuẩn bị như thế này có chút quá phong phú rồi?
Đang lúc đại gia nhiệt tình mời Lâm Tiếu Nhan và các bạn học, ngoài sân lại có khách đến.
Thì ra là Lý xưởng trưởng mang theo Ngô đại tỷ cùng Nhạc Nhạc đích thân chạy tới.
Vừa vào cửa, Ngô đại tỷ liền đem đồ mang tới để lên trên bàn trong sân: "Chúng ta hôm nay cũng tới đây chung vui, lây chút không khí vui mừng."
Người Lâm gia vừa thấy đồ hai người mang tới, lập tức trợn tròn mắt: "Đây, đây là radio?"
Phải biết, hiện tại radio tuy rằng không so được với những thứ lớn như xe đ·ạ·p, nhưng cũng đáng giá mấy chục đồng tiền.
Không riêng gì đắt, mà mấu chốt là công nghiệp phiếu khó kiếm!
Hàng xóm vây xem, nhất là đám bạn học của Lâm Tiếu Nhan, nhìn thấy ba người nhà này quần áo sang trọng, lại mang theo radio tới đây, không khỏi bàn tán xôn xao bắt đầu nghi hoặc.
Người nhà này cùng Cố Tiêu của Lâm Tiếu Nhan có quan hệ như thế nào?
Trước mặt mọi người, Lý xưởng trưởng cũng không có che giấu, mà là thoải mái giải thích: "Lâm đồng chí là mẹ nuôi của con trai ta Nhạc Nhạc, Cố Tiêu lại là cha nuôi của nó, cha nuôi mẹ nuôi của Nhạc Nhạc kết hôn, chúng ta đương nhiên là phải tới đây xem rồi."
"Vả lại ngày hôm qua Cố Tiêu đi nhà máy giúp chúng ta sửa chữa tốt thiết bị, giải quyết vấn đề lớn trong nhà máy, cho nên cấp trên cũng là bảo ta đại diện nhà máy tới cảm tạ."
Đại gia vừa nghe, xôn xao vỡ lẽ.
Không ngờ Lâm gia vẫn còn có tầng quan hệ này.
Mà nhị nữ tế này của Lâm gia xem ra rất lợi hại, không thì làm sao có thể giải quyết ngay được phiền toái lớn trong nhà máy của người ta?
Lâm mẫu từ nãy đến giờ vẫn vui mừng không khép miệng được, bình thường luyến tiếc ăn hạt dưa, kẹo và trái cây, bây giờ hào phóng đem chia cho mọi người.
Hướng về phía bạn học của Lâm Tiếu Nhan và người nhà xưởng trưởng nói: "Các ngươi đã cất công đến đây, giữa trưa đều đừng đi, ở lại đây ăn cùng luôn."
"Nếm thử món mì sợi trộn t·h·ị·t đặc chế của lão Lâm gia chúng ta, liền dùng mì sợi hôm nay con rể đưa tới nấu, thế nào?"
Xưởng trưởng ba người vô cùng cao hứng đồng ý.
Mặt khác, bạn học của Lâm Tiếu Nhan còn có chút do dự, nhưng vừa nhìn thấy mì sợi tốt như vậy, liền đích x·á·c có chút muốn nếm thử, ngượng ngùng nói: "Vậy chúng ta liền ở lại nếm thử tay nghề của bá phụ, không cần làm gì cả, một bát mì là được rồi."
Thời đại này mì sợi vẫn là thứ hiếm, so với bột mì còn quý hơn.
Đại gia cũng đều ngại ngùng ăn không phải trả tiền, vì thế, các học sinh vừa thương lượng, xúm lại một chỗ gói một bao lì xì đưa cho Lâm Tiếu Nhan: "Lâm đồng học, bao lì xì này các ngươi nhận lấy, không thì chúng ta cũng ngại ở lại ăn cơm, vốn là muốn tới đây góp vui."
Lâm Tiếu Nhan ngược lại là không có gì ngại ngùng, tự nhiên hào phóng nhận lấy: "Cám ơn!"
Chờ mì trụng xong, t·h·ị·t kho trộn xong liền tưới nước dùng lên, hương vị lập tức bay ra ngoài sân.
Đại gia mặc kệ là thật lòng, hay là trong lòng chua xót, đều ăn rất ngon, không hâm mộ cũng không được!
Nhất là Giang Thành, vốn hôm nay tới đây, hắn cũng là vì không t·ử tâm, muốn tới đây xem xem Lâm phụ Lâm mẫu đối với con rể này rốt cuộc là thái độ gì?
Có thật sự nguyện ý để con gái cả đời chờ đợi ở n·ô·ng thôn không?
Nhưng chờ hắn thật sự tận mắt chứng kiến, mới ý thức được mình và Cố Tiêu chênh lệch.
Nhất là Lâm phụ Lâm mẫu từ đầu tới cuối khen Cố Tiêu sắp tâng lên trời, hoàn toàn là đối xử như con trai ruột.
Cho đến giờ phút này, Giang Thành mới hoàn toàn hết hy vọng, không dám có bất kỳ hy vọng xa vời nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận