Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 489: Phiên ngoại: Cố Tiêu kiếp trước (nhị) (length: 9632)

Sau khi về đến nhà, ta liền đem chuyện nàng đến nơi này xuống nông thôn nói cho mẫu thân, nếu không vạn nhất sau này chính nàng biết được, khẳng định sẽ càng khó chịu.
Ta nói với mẫu thân, hai chúng ta đều không ưng nhau, chuyện hôn sự này coi như xong đi.
Mẫu thân ta khó chịu một hồi rồi cũng chấp nhận, "Như vậy cũng tốt, về sau ở bên ngoài chúng ta cứ coi như không biết, nếu không sẽ không tốt cho nàng, bất quá ngầm có thể giúp được thì giúp, dù sao nàng cũng là con gái Lâm thúc thúc của ngươi."
Ta đáp ứng.
Bất quá từ ngày đó trở đi, chúng ta rốt cuộc không nói với nhau câu nào.
Tuy rằng mỗi lần bắt đầu làm việc thì cuối cùng cũng sẽ gặp nàng.
Bất quá phần lớn cũng chỉ là ta từ xa dùng ánh mắt liếc nhìn một chút mà thôi.
Kỳ thật không thể trách ta, là do nàng quá mức nổi bật, ở trong đám người cũng rất chói mắt.
Bất quá, tuy rằng hai chúng ta không nói chuyện, cũng không có nghĩa là không cùng xuất hiện.
Có đôi khi được phân công xuống ruộng làm việc cùng một chỗ, ta liền cố gắng giúp nàng chia sẻ một ít việc.
Không vì cái gì khác, ta đã đáp ứng mẫu thân lén giúp đỡ nàng nhiều hơn, hơn nữa nàng quá gầy, căn bản cũng không phải là người làm việc nhà nông.
Bất quá cơ hội như vậy cũng không nhiều, người theo đuổi nàng bên cạnh nhiều lắm.
Nhất là cái gã họ Cao ở khu thanh niên trí thức của nàng, cả ngày nịnh bợ nàng, bất quá ta rất không ưa hắn, vừa nhìn đã biết là loại tiểu bạch kiểm không đáng tin cậy.
Nhưng nàng quá lương thiện, thậm chí có điểm đơn thuần, đến cả người bên cạnh tốt xấu cũng không phân biệt được rõ ràng.
Bất quá ta cũng không có tư cách gì để nói, dù sao, chúng ta là những người xa lạ chưa bao giờ biết nói chuyện.
Hơn nữa, trên thế giới này có tâm tư khác nhiều người quá, chỉ cần không đi hại người là được rồi.
Không ngờ nàng vậy mà lại gặp chuyện không may vào đúng cái ngày trọng đại nhất trong cuộc đời mình.
Đó là năm đầu tiên khôi phục thi đại học, cũng là ngày đầu tiên tham gia khảo thí.
Trời vừa sáng, ta như thường ngày lên núi săn thú, khi xuống núi thì nhìn thấy nhóm thanh niên trí thức lục tục từng bước xuất phát đi tham gia khảo thí.
Duy chỉ có không nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Không biết vì sao, mấy tháng nay ta đã rất vất vả để bản thân không còn chú ý đến nàng nữa, vậy mà bước chân lại không nghe theo sự điều khiển mà đi đến khu thanh niên trí thức.
Vừa đi tới cửa khu thanh niên trí thức, liền thấy nàng được một nữ thanh niên trí thức cùng phòng ôm đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xám trắng, lông mày vì thống khổ mà nhíu lại thành một đoàn.
Ta lập tức trong lòng hẫng một nhịp, liền vội vàng hỏi, "Làm sao vậy?"
Nữ thanh niên trí thức ôm nàng cũng rất sốt ruột, "Không biết xảy ra chuyện gì, buổi sáng cứ bị tiêu chảy, hiện tại người cũng có chút ý thức không rõ ràng, ta vừa gọi đội trưởng hỗ trợ đưa đến bệnh viện, sao còn chưa thấy người đâu!"
Ta nghe xong lập tức chạy vào trong thôn, "Đừng nóng vội, ta đi tìm xe đưa."
Đường đến nhà thôn trưởng không xa, dựa theo tốc độ của ta hẳn là không cần đến hai phút, nhưng ta vẫn chạy mồ hôi nhễ nhại.
Khi ta đến nơi, thôn trưởng đang đẩy xe đẩy tay đi ra, "Cố Tiêu, ngươi đến thật đúng lúc, đợi lát nữa cùng đẩy xe đưa thanh niên trí thức đi bệnh viện!"
Ta nhìn chiếc xe đẩy tay cũ nát, lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của nàng, trực tiếp cự tuyệt, "Xe đẩy tay quá chậm! Dùng máy kéo."
Thôn trưởng nhíu mày, "Máy kéo thì có, nhưng người lái máy kéo đi huyện rồi, nhất thời nửa khắc không về được đâu."
Ta lúc này liền nói, "Ta biết lái."
Chờ ta khởi động máy kéo đi vào khu thanh niên trí thức; nữ thanh niên trí thức trước đó đã ôm nàng đứng ở cửa đợi đã nửa ngày, ta theo bản năng muốn đưa tay ra đón lấy để bế người lên xe, bất quá lại bị nàng tránh được.
Ta như nghĩ tới điều gì, mặt nóng lên, thầm cười nhạo chính mình lỗ mãng.
Chờ hai người lên xe, ta không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp lái xe chạy tới bệnh viện.
May mà đưa đến kịp thời, bác sĩ nói người không có việc gì lớn, chỉ là có chút mất nước, truyền nước muối rồi nghỉ ngơi hai ngày là ổn.
Nhưng mà kỳ thi đại học là khẳng định bỏ lỡ, nghĩ đến mấy tháng nay nàng cố gắng toàn bộ đều tan thành mây khói, ta không khống chế được mà thay nàng cảm thấy đau lòng.
Chờ nàng tỉnh lại lần nữa thì đã là xế chiều, từ ngoài cửa nhìn thấy người không có việc gì, ta cảm thấy ta vẫn nên tránh đi một chút thì tốt hơn; liền rời khỏi bệnh viện.
Một mình ở trên đường cái thổi gió hồi lâu, suy nghĩ cũng càng thổi càng loạn.
Ta cảm thấy ta không thể cứ như vậy mặc kệ bản thân lún sâu xuống.
Lúc ấy vừa vặn ở trên đường gặp được người trong thôn biết lái máy kéo, ta trực tiếp đem xe giao cho hắn, dặn dò hắn đi đến bệnh viện một chuyến đón người, còn mình thì tùy tiện tìm cái cớ rời đi trước.
Từ đó về sau, ta gần như không còn gặp lại nàng.
Chỉ là từ trong miệng đứa em trai thích buôn chuyện của ta biết được, nàng muốn chuẩn bị tham gia thi đại học lần nữa, cùng với việc nàng muốn về thành...
Ta ngoại trừ mừng rỡ thì không có quá nhiều cảm xúc, dù sao ta từ ban đầu liền biết, nàng không thuộc về nơi này, vĩnh viễn cũng không có khả năng thuộc về nơi này.
Sau này, thế giới xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ta cũng bắt được kỳ ngộ, chạy khắp nơi trong cả nước, sự nghiệp cũng lên như diều gặp gió.
Chỉ tiếc, nhiều năm bôn ba như vậy, tình cảm cá nhân vẫn là một tờ giấy trắng.
Thế cho nên sau này, công nhân viên phía dưới đều sau lưng bàn tán ta không thích nữ nhân.
Dù sao nhiều năm qua, nhân viên công ty cũng tốt, đối tác hợp tác cũng tốt, không thiếu mỹ nữ.
Nhưng nói thật, đích xác ta không có ý nghĩ về phương diện kia.
Ta cho rằng chính mình là vì quá bận rộn, không rảnh bận tâm đến chuyện yêu đương.
Về sau đồn đại lâu, ta thậm chí cũng có lúc lâm vào hoài nghi bản thân.
Cho đến có một ngày, nam thư ký của ta cùng ta đối chiếu lịch trình, nhắc tới một buổi tiệc rượu không quan trọng.
Vốn bình thường ta không quá thích đi những nơi như vậy, rất mệt mỏi mà lại nhàm chán.
Nhưng ngày đó, ta không hiểu vì sao, đột nhiên cầm lấy danh sách khách mời của tiệc rượu lên xem qua.
Chỉ một cái liếc mắt kia, ta cảm giác cả người máu lập tức dồn lên trên đầu.
Tim đập cũng một chút mạnh hơn một chút, ta rất kinh ngạc, không nghĩ đến một cái tên xa cách nhiều năm vậy mà lại khiến ta kích động đến như vậy.
Ngay cả thư ký của ta cũng nhìn ra manh mối, lập tức liền hỏi ta có phải tìm lý do để từ chối hay không.
Ta ổn định lại tâm trạng, một lúc lâu sau mới đáp lại, "Dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, buổi tối liền đi xem một chút đi."
Ngày hôm đó, ta đột nhiên không có tâm tư làm việc.
Lúc xế chiều một mình lái xe về nhà, bình tĩnh tắm rửa một cái, lục tung tìm một bộ tây trang trông không quá già dặn.
Sau đó thản nhiên ngồi trên ghế sofa chờ đợi buổi tối đến.
Tình cảnh trong đêm đó ta đến bây giờ vẫn còn nhớ như in.
Ta một mình đi đến tiệc rượu, tuy rằng loại tiệc rượu này tất cả mọi người sẽ mang theo bạn trai hoặc bạn gái, nhưng với ta mà nói, không có bất kỳ ràng buộc nào, người bên cạnh cũng sớm đã quen.
Chờ ta vào trong, đám người lập tức xông lên bắt chuyện cùng ta.
Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng ứng phó xong, ta lúc này mới đem ánh mắt thản nhiên hướng về phía góc khuất mà ta vẫn luôn liếc nhìn.
Nàng mặc một thân váy liền áo màu đen, làm nổi bật làn da trắng nõn, toàn thân chỉ có một bộ vòng cổ cùng hoa tai, nhưng lại xinh đẹp vô cùng.
Mặc dù đã mười mấy năm không gặp, nhưng đối với ta mà nói, tuyệt không xa lạ.
Chỉ liếc mắt một cái, ta liền bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn ở trong đáy lòng ta.
Khi ta dừng ánh mắt ở ngón tay trống trơn của nàng, đáy lòng âm thầm vui vẻ, nàng liền mỉm cười đi về phía ta.
Ta cố gắng duy trì nhịp thở đều đặn, nhưng mỗi một bước chân của nàng đều như giẫm lên trái tim ta, vô cùng trêu ngươi.
Đám người đi đến trước mặt, chúng ta nhạt nhẽo chào hỏi, hàn huyên vài câu không mặn không nhạt.
Không bao lâu, một nam sĩ trẻ tuổi đến tìm nàng, hai người nói nhỏ vài câu rồi cùng nhau rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng kia ngây người một lúc lâu, mới chậm rãi tìm lại giọng nói của mình, hướng về phía thư ký vừa đuổi tới bên cạnh nói, "Tra một chút tình hình công ty của nàng, còn có tình trạng tình cảm của nàng."
Thư ký của ta và ta coi như có ăn ý.
Chỉ là nhiều năm như vậy không có nghĩ đến phương diện kia, cho nên ban ngày mới có thể nhất thời không hiểu được.
Nhưng nhìn ta ăn mặc tỉ mỉ đến dự tiệc, còn có biểu hiện vừa rồi, lập tức liền tỉnh ngộ.
Sáng sớm hôm sau liền đem tư liệu ta muốn đều chỉnh lý xong đặt ở trước bàn làm việc của ta.
Bất quá ta không có lập tức xem, vẫn luôn đợi đến khi xử lý xong công việc buổi sáng, trong văn phòng không có ai ta mới chậm rãi mở ra xem kỹ.
Tuy rằng ta đã nghĩ tới nàng hiện tại có thể là độc thân, nhưng khi biết được nàng nhiều năm như vậy vẫn là một mình, ta vẫn là không ức chế được vui sướng.
Phảng phất như đang chờ ta vậy, cho dù điều này hiển nhiên là không có khả năng.
Bất quá vẫn không ảnh hưởng đến sự vui sướng của ta.
Mà bạn trai nàng mang đến ngày hôm qua, cũng chỉ là nhân viên cấp dưới của hắn mà thôi.
Xem xong đời sống tình cảm, ta mới xem kỹ tình hình công ty của nàng, biết được nàng dựa vào chính mình một tay gây dựng công ty trang phục.
Ta không nhịn được lại muốn suy nghĩ, mấy năm nay nàng đã trải qua như thế nào.
Chắc chắn là rất vất vả đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận