Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 426: Tú ân ái (length: 7517)

Một nhà bốn người trên giường chơi một hồi, lúc này mới rời giường mặc quần áo rửa mặt.
Cố mẫu sợ hai người ở bên ngoài ăn không ngon, sáng sớm vừa nấu cháo vừa làm bánh nướng áp chảo, còn xào thêm mấy món ăn lót dạ.
Lúc Lâm Tiếu Nhan và Cố Tiêu ôm hai đứa nhỏ ra ăn cơm, nhìn thấy một bàn lớn đầy đồ ăn đều kinh ngạc đến ngây người, Lâm Tiếu Nhan kinh ngạc nói: "Mẹ, sáng sớm đã làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhiều quá đi ạ."
Cố mẫu nhìn thoáng qua Lâm Tiếu Nhan, đau lòng nói: "Con xem con đều gầy rồi, ra ngoài vất vả, chắc là ăn cơm cũng ít đi?"
Lâm Tiếu Nhan cúi đầu nhìn mình, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Cố Tiêu, "Ta gầy sao?"
Cố Tiêu ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, "Hình như là gầy một chút."
Lâm Tiếu Nhan suy nghĩ một chút liền giải thích: "Trước bú sữa ăn nhiều, giờ con cai sữa rồi tự nhiên sẽ gầy xuống, mập mặc quần áo khó coi."
Nói đi nói lại, Lâm Tiếu Nhan vẫn rất nể tình ăn liên tiếp mấy miếng bánh nướng áp chảo, khoan hãy nói, đã nhiều ngày không được ăn, thật sự có chút nhớ món này.
Cố mẫu nhìn Lâm Tiếu Nhan ăn ngon miệng, âm thầm suy nghĩ đợi đến sáng mai sẽ làm bánh xuân để ăn.
Cố Chu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhân cơ hội gọi món: "Mẹ, hay là sáng mai mẹ làm bánh xuân cho chị dâu ăn đi? Chị dâu thích ăn bánh xuân, mẹ cho nhiều giá đỗ vào trong."
Cố Tiêu cười lạnh một tiếng: "Muốn ăn thì cứ nói thẳng, sao cứ phải lôi chị dâu con vào."
Cố Niệm Niệm cũng phì cười: "Nhị ca chỉ là nhân cơ hội gọi món thôi, anh ấy thích ăn nhất bánh xuân cuốn giá đỗ."
Cố mẫu trợn mắt nhìn Cố Chu: "Chỉ có con là thông minh, không thể thiếu phần của con."
Ăn xong điểm tâm, Lâm Tiếu Nhan và Cố Tiêu mang hết đồ đạc trong xe về, chia cho mấy nhà, sau đó ôm mấy phần điểm tâm đi một chuyến đến tòa soạn phiên dịch.
Tòa soạn phiên dịch ở Thượng Hải vừa mới khai trương, nghiệp vụ mới bắt đầu, không thể thiếu sự duy trì từ phía tổng bộ ở Kinh thị.
Chia xong lễ vật, Lâm Tiếu Nhan liền dẫn mọi người họp mặt, cẩn thận cắt tỉa nhiệm vụ và mục tiêu của mọi người trong giai đoạn gần đây.
Đợi bận rộn xong, thời gian cũng không còn sớm, Lâm Tiếu Nhan nhìn đồng hồ, nói với mọi người: "Giữa trưa chúng ta đi tiệm cơm ăn đi, ta mời khách."
Mọi người tập thể hoan hô, sôi nổi đi ra ngoài.
Lâm Tiếu Nhan, Chu Đình Đình và Trần Ngư ba người đi phía sau, Lâm Tiếu Nhan vừa đi vừa kể cho hai người nghe những chuyện xảy ra ở Thượng Hải.
Nhất là chuyện của Tạ Văn Kiệt, hai người khiếp sợ trên thế giới này lại có người đàn ông tâm cơ như vậy, đến khi biết mẹ hắn chính là lão bà tử trước kia gặp trên xe lửa thì liền hiểu ra.
Có người mẹ như vậy, làm sao có thể dạy ra được đứa con tốt.
Đồng thời hai người cũng cảm khái Trương Tinh Tinh đã tránh được một kiếp; trước đó hai người đã cảm thấy Tạ Văn Kiệt không phải người tốt, nhưng không tiện nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác.
Hiện tại xảy ra chuyện này, Trương Tinh Tinh cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Nói đến chuyện tình cảm, Lâm Tiếu Nhan không nhịn được hỏi: "Cá Cá, em và đệ đệ ta bây giờ thế nào rồi? Hôm qua vừa về ta chưa kịp về nhà hỏi kỹ, năm nay hai đứa có kết hôn không? Nếu có thì ta phải bắt đầu tích cóp tiền từ bây giờ."
Trần Ngư mặt ửng hồng, liếc hai người một cái: "Một lát nữa qua đó, cậu trực tiếp hỏi Lâm thúc Lâm di đi."
Mấy người vào tiệm cơm, gọi món ăn ngon, Lâm Tiếu Nhan liền khẩn cấp chạy vào bếp sau.
Tối qua hai người về muộn, sáng sớm Lâm gia hai ông bà lại ra ngoài sớm, cho nên buổi sáng cũng chỉ vội vàng chào hỏi, chưa kịp nhìn kỹ con gái.
Hiện tại gặp được, Lâm phụ không khỏi đau lòng: "Sao đi ra ngoài một chuyến lại gầy nhiều như vậy?"
Lâm Tiếu Nhan hiện tại đã hoàn toàn tin mình gầy đi, nghe được lời này trong lòng vẫn không nhịn được đắc ý, làm nũng với cha: "Đồ ăn bên ngoài không ngon bằng ba ba làm, cho nên đói gầy đi ạ."
Lâm phụ vừa nghe, trên mặt lập tức vui vẻ: "Vậy mấy ngày nay con cứ đến đây, ta làm nhiều món con thích ăn, tẩm bổ cho con."
Lâm Tiếu Nhan vẻ mặt vui vẻ, đang muốn mở miệng, liền nghe thấy mẹ ở một bên phá đám: "Lúc trước chẳng phải mỗi ngày đều la hét muốn giảm béo sao, giờ vất vả lắm mới gầy xuống lại muốn ăn lại à?"
Lâm Tiếu Nhan bị nói trúng tim đen, bĩu môi: "Ăn no rồi lại giảm cân."
Lâm phụ cũng phụ họa: "Đúng vậy, Niếp Niếp có mập đâu, phải ăn trước, không ăn no thì lấy đâu ra sức mà giảm béo."
Nũng nịu xong, Lâm Tiếu Nhan nhớ tới chuyện vừa rồi hỏi Trần Ngư trên đường, vội vàng hỏi: "Mẹ, lần trước mọi người đến nhà Trần Ngư thương lượng thế nào rồi? Khi nào thì kết hôn ạ? Vừa rồi con hỏi Trần Ngư, em ấy còn ngại ngùng."
Nhắc tới việc này, Lâm mẫu rất kích động: "Ta và cha con có ý, trước tết âm lịch năm nay sẽ làm một bữa ở đây, sau đó đến tết âm lịch thì về Hàng Ngô thị, làm một bữa với họ hàng bên kia, con thấy thế nào?"
Lâm Tiếu Nhan tự nhiên không có ý kiến gì khác, ở quê ba mẹ có rất nhiều họ hàng, mấy năm trước cũng biếu không ít tiền, bây giờ cưới được con dâu, tự nhiên là muốn tổ chức lớn một chút.
Thu lại tiền mừng là chuyện nhỏ, chủ yếu là muốn nở mày nở mặt với bạn bè và người thân.
Quan niệm của những người lớn tuổi đều như vậy, nên tôn trọng.
Lâm Vệ Vũ nhân cơ hội hỏi: "Chị, anh rể quen biết rộng, bảo anh ấy giúp em để ý đồ điện gì đó, không câu nệ giá cả, em muốn sớm bố trí tân phòng một chút."
Lâm Tiếu Nhan lưu loát gật đầu: "Yên tâm đi, anh rể em đã để ý cho em rồi, khi nào cần thì nói một tiếng là sẽ mang đến cho em."
Đầu năm nay Miêu Ngọc Hoa đã được phân ký túc xá của trường, một nhà bốn người đã chuyển đến đó, cho nên hiện tại Lâm Vệ Vũ mua tân phòng coi như dọn ra ngoài.
Nguyên bản Lâm Vệ Vũ và Trần Ngư nghĩ sẽ trang hoàng tân phòng một chút, không có lý nào kết hôn rồi còn ở trong nhà của chị gái.
Vốn dĩ hai người định để Lâm phụ và Lâm mẫu dọn vào ở cùng, nhưng hai ông bà nghĩ rất thoáng, không muốn ở chung với người trẻ.
Hơn nữa nhà hiện tại đối diện với nhà con gái, đi đến tiệm cơm cũng gần, lại ở quen rồi, thật sự không muốn chuyển đi.
Không chuyển thì không chuyển, nhưng tiền thuê nhà này phải tính, Cố Tiêu và Lâm Tiếu Nhan sao chịu nhận, hết cách, Lâm Vệ Vũ đành phải động tay chân vào tiền hoa hồng của khách sạn.
Đem phần tiền thuê nhà của mình tính hết vào đó.
Lâm Tiếu Nhan nói chuyện với người nhà vài câu, lúc này mới trở về phòng riêng cùng các đồng nghiệp ăn cơm.
Vừa vào cửa, Lâm Tiếu Nhan liền nháy mắt với Trần Ngư, tỏ vẻ mình đã biết chuyện tốt của cô ấy.
Còn không nhịn được trêu chọc: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ tích cóp tiền để dành mừng cưới."
Chu Đình Đình cũng hùa theo, mấy người nói giỡn một phen.
Không lâu sau, Lâm Vệ Vũ tự mình bưng đồ ăn nóng hổi đi tới, mọi người thấy vậy, sôi nổi bắt đầu ồn ào: "Lâm đồng chí, cậu tự mình bưng đồ ăn sao."
"Đây là tới bưng đồ ăn, hay là đến tuyên bố chủ quyền vậy, không phải là đến khoe ân ái đó chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận