Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 225: Nhất định tìm cơ hội giới thiệu các ngươi nhận thức (length: 7644)

Vừa qua tháng Giêng, mọi người lại bắt đầu vùi đầu vào cuộc sống bận rộn.
Cố Thừa Nghiệp đã sớm vào mỏ, Cố Chu cũng sớm trở lại trường trung học ở thị trấn.
Cố Lâm Tiếu Nhan cũng bắt đầu soạn bài và lên lớp vòng đi vòng lại mỗi ngày.
Mà ở kinh thị cách xa ngàn dặm, Cố Tiêu vì trước đó bị thương nên chậm trễ không ít huấn luyện, cho nên hiện tại cũng trở nên đặc biệt bận rộn.
Mặc dù vậy, hắn vẫn kiên trì mỗi tối đều vào không gian gặp mặt Lâm Tiếu Nhan, kể về chuyện xảy ra trong bộ đội, hỏi han chuyện trong nhà.
Mỗi tháng còn phải đến thị trấn hai lần, để đem hàng dự trữ trong không gian bán ra một phần.
Tuy nhiên, số hàng này còn xa mới bằng tốc độ dự trữ của không gian, từ khi không gian của hai người dung hợp, những thực vật trong không gian đều lớn nhanh hơn, tốt hơn, lại còn có thể tự động thu hoạch vào kho.
May mà dung lượng không gian cũng lớn đến không giới hạn, bán không xong thì cứ chất đống ở đó trước đã.
Thấy Cố Tiêu bận rộn như vậy, Lâm Tiếu Nhan lo lắng thân thể hắn thiếu hụt không chịu nổi, nên cũng thường xuyên vụng trộm đến nhà hắn ở kinh thị hầm canh tẩm bổ.
Cuộc sống bận rộn mà phong phú như vậy kéo dài đến tận mùa hè.
Ở kinh thị, dì Vân vừa đến hè liền bắt đầu chuẩn bị, nghĩ Lâm Tiếu Nhan nghỉ hè chắc chắn sẽ tới, nên đã sớm chuẩn bị sẵn cho nàng không ít đồ ăn ngon, cùng với mua không ít hàng mới ở kinh thị.
Đến khi nh·ậ·n được điện thoại Lâm Tiếu Nhan nói nghỉ hè không đến được, trong mắt không giấu được vẻ thất vọng.
Tuy nhiên ngoài miệng vẫn cùng Chu lão an ủi: "Không đến cũng tốt, trên đường đi lại một tiểu cô nương gia cũng không an toàn, ngồi xe lâu như vậy cũng mệt, hơn nữa, Cố Tiêu dạo này bận đến vậy, tới đây cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều."
"Còn nữa Tiếu Nhan nói, nó định bụng tranh thủ kỳ nghỉ hè để đọc sách, học tập."
Chu lão đang xem báo nghe thấy, cũng hài lòng cười nói: "Không sai, đứa nhỏ này rất cầu tiến, không đến cũng không sao, chờ tết âm lịch, bảo Cố Tiêu đưa chúng ta qua đó, vừa hay tham gia hôn lễ của hai đứa!"
Dì Vân và Chu lão hai người đã nghĩ thông.
Nhưng mà mẹ Cố vẫn cho rằng hai người họ đang cãi nhau, mãi đến khi Lâm Tiếu Nhan giải thích với bà rằng Cố Tiêu rất bận, lúc này mới yên tâm.
Kỳ thật Cố Tiêu ngược lại không khẩn trương như các nàng, dù sao mặc kệ vợ ở đâu, mỗi tối đều có thể ôm ngủ, đều như nhau.
Hơn nữa khoảng thời gian này hắn ban ngày đều bận, vì tích cóp thời gian nghỉ để mùa đông có thể nghỉ nhiều hơn nên cũng rất liều mạng.
Cho nên Lâm Tiếu Nhan không đến cũng tốt, đỡ cho nàng một mình ở kinh thị buồn chán.
Sau khi xác định Lâm Tiếu Nhan sẽ không đến, dì Vân lại bắt đầu bận rộn đợt mới —— Đóng gói gửi chuyển phát nhanh cho Lâm Tiếu Nhan.
Nào là các loại thịt khô, quà vặt, điểm tâm, còn có đồ dùng, trang phục lưu hành mới ở kinh thị...
Đương nhiên không thể thiếu sách Chu lão chọn riêng.
Khi Lâm Tiếu Nhan nh·ậ·n được chuyển phát nhanh, cũng chấn động, không ngờ dì Vân gửi đến một cái bao lớn như vậy.
Hàn Nhị Mai giúp cùng khiêng về cũng hâm mộ đến nỗi nói mãi không thôi.
Nhớ tới Hàn Nhị Mai và dì Vân có điểm tương tự, Lâm Tiếu Nhan không khỏi cảm thán: "Nhị Mai, đợi sau này có cơ hội chúng ta đi kinh thị, nhất định phải dẫn ngươi đi gặp mẹ nuôi ta, tính cách của bà ấy rất giống ngươi, hai người nhất định nói chuyện hợp nhau."
Hàn Nhị Mai cũng cười ngây ngô: "Cái kia tốt quá, ta cũng rất tò mò mẹ nuôi tốt như vậy của ngươi rốt cuộc là người thế nào."
Lâm Tiếu Nhan nheo mắt nhớ lại, sau đó cười nói: "Kỳ thật lần đầu tiên gặp, có một khoảnh khắc ta thấy hai người rất giống nhau, nếu không phải bà ấy là người phương bắc, còn ngươi là người phương nam, cách xa như vậy, ta suýt nữa nghĩ hai người là người thân thích đó."
Hàn Nhị Mai thấy nàng càng nói càng mơ hồ, cũng tò mò: "Vậy nhất định phải tìm cơ hội gặp một phen."
Lâm Tiếu Nhan gật đầu cười, sau đó lấy mấy thứ ra chia cho Hàn Nhị Mai, "Mẹ nuôi gửi nhiều đồ quá, ăn không hết cũng dễ hỏng, nếu hai người có duyên phận như vậy, ngươi lại giúp ta vác từ huyện về, thôi thì giúp ta tiêu hóa bớt đi."
Hàn Nhị Mai cũng dứt khoát nh·ậ·n lấy, "Được, lần sau ngươi gửi đồ cho mẹ nuôi, ta cũng chuẩn bị chút gửi cùng, không thì ngại lắm."
Nói là làm, Hàn Nhị Mai ngày thứ hai liền làm ít bánh tổ nướng cho Lâm Tiếu Nhan.
Lâm Tiếu Nhan cũng chuẩn bị không ít hoa quả khô ở đây, lại lấy thêm hai cây sâm núi.
Dì Vân bị phong thấp, Lâm Tiếu Nhan trước đó có trồng ngải cứu trong không gian, giờ phơi khô rồi cũng gửi ít qua cho bà ngâm chân, mỹ kỳ danh là đông bệnh hạ trị.
Nghĩ là linh tuyền tưới, hiệu quả hẳn là không tồi.
Mấy thứ này ngoài mặt là gửi qua, thực tế là thông qua không gian, Cố Tiêu trực tiếp ôm qua đó.
Cố Tiêu cũng không nghĩ nhiều, lấy đến ngày thứ hai liền xách qua cho nhị lão.
Mấy ngày nay, dì Vân vẫn nhớ Lâm Tiếu Nhan đã nh·ậ·n được bưu kiện chưa, không ngờ lại đồng thời nh·ậ·n được bưu kiện "ngoài ngàn dặm" của Lâm Tiếu Nhan.
Vui mừng quá đỗi, còn khoe với lão Chu mấy ngày —— Quả nhiên là con gái nuôi, tâm linh tương thông, nghĩ cùng một chỗ.
Ngoài kinh thị, Lâm Tiếu Nhan còn gửi một bao lớn cho Ngô thị, ngoài cho người nhà, bên chị gái và anh rể cũng có một phần.
Đương nhiên cũng không quên phần của Nhạc Nhạc, thấy được dì Vân đối xử với mình thế nào, Lâm Tiếu Nhan lúc này mới hơi áy náy, mình quan tâm Nhạc Nhạc vẫn là chưa đủ.
Làm mẹ nuôi, thật không dễ dàng.
Đợi Lâm Tiếu Nhan bận rộn xong những việc này, cuối cùng cũng đợi được hai ngày nghỉ của Cố Tiêu.
Hiếm khi được nghỉ ngơi hai ngày, lại đúng lúc là chủ nhật Lâm Tiếu Nhan được nghỉ, cho nên Cố Tiêu đã hẹn Lâm Tiếu Nhan tối hôm trước là ngày mai cùng đi kinh thị dạo phố, mua sắm đồ dùng cho tân hôn và tân phòng.
Lâm Tiếu Nhan nghĩ dù sao sớm muộn gì cũng phải mua, thừa dịp Cố Tiêu đang ở kinh thị, không gian nối liền thuận tiện, liền đồng ý ngay.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiếu Nhan tìm lý do rồi một mình đi ra thị trấn.
Nói là đi thị trấn, nhưng khi một mình vào phòng cho thuê thì nàng liền ẩn vào không gian, sau đó liền trực tiếp xuất hiện ở một ngõ hẻm nào đó tại kinh thị.
Sau đó cùng Cố Tiêu rẽ ngang rẽ dọc, đi thẳng tới khu trung tâm thương mại sầm uất nào đó.
Mục tiêu hàng đầu chính là món đồ cưới cao cấp nhất thời đại này - Tam chuyển nhất hưởng (xe đạp, máy may, đồng hồ, radio)!
Cố Tiêu trực tiếp lấy phiếu mua hàng của đơn vị ra mua trước radio và máy may!
Vốn còn định mua cho Lâm Tiếu Nhan một chiếc đồng hồ đeo tay mới, nhưng trực tiếp bị nàng cự tuyệt.
Còn về xe đạp, vốn trong nhà đã có hai chiếc, trong không gian còn có một chiếc xe đạp nữ mới tinh, hai người bàn bạc, dứt khoát lấy chiếc xe đạp nữ trong không gian ra, bình thường Lâm Tiếu Nhan cũng có thể thay đi bộ.
Ngoài ra, lại mua sắm chuẩn bị chút đồ vụn vặt cho việc kết hôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận