Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt

Trở Về Thất Linh: Cường Vặn Thô Hán Hảo Ngọt - Chương 219: Như thế nào chúc tết tới sớm như thế (length: 7822)

Lời Vân Di vừa dứt, những người còn lại liền lập tức im lặng, nín thở chờ phản ứng của Lâm Tiếu Nhan.
Lâm Tiếu Nhan cũng đột nhiên sửng sốt, không ngờ Vân Di sẽ nói như vậy.
Bất quá chẳng hiểu vì sao, Lâm Tiếu Nhan hơi choáng váng liền khẽ gật đầu, "Được!"
Không chỉ vì thương hai lão nhân gia, mà hơn nữa, Vân Di đối xử với nàng thật sự rất tốt, bao nhiêu năm qua đối với Cố Tiêu cũng chăm sóc rất chu đáo.
Quan trọng hơn là, nàng cảm thấy ở chung với Vân Di cũng rất vui vẻ.
Nếu ý trời đã khiến đôi lão nhân gia công tích vĩ đại này sớm m·ấ·t đi con cái, vậy thì để nàng đi làm con gái nuôi, ít nhiều cũng coi như an ủi phần nào.
Dù sao, giữa người với người đôi khi không phải là nói đến duyên phận sao.
Duyên phận đã đến, thì cũng không có gì phải rối rắm.
Vân Di vừa nghe Lâm Tiếu Nhan sảng khoái đồng ý như vậy, vui mừng lấy tay che miệng, kích động nói với Chu lão, "Lão Chu, ông nghe thấy không? Tiểu Lâm nó đồng ý nhận ta làm mẹ nuôi, về sau ta cũng là lão thái bà có con gái rồi!"
Chu lão bĩu môi, có chút chua xót nói, "Xem bà vui mừng kìa, không phải là nhận cái con gái nuôi thôi sao, cẩn thận cái trái tim của bà đấy."
Vân Di trực tiếp trợn mắt nhìn hắn, "Trái tim của ta rất tốt."
Nói xong liền đứng dậy lên tầng hai.
Thấy lão bà không có ở đây, Chu lão nghẹn một hồi lâu, đang định mở miệng nhân tiện đem danh phận cha nuôi này của mình ngồi vững.
Còn chưa kịp mở miệng, liền thấy lão bà vui vẻ từ trên lầu đi xuống.
Chu lão kinh hô một tiếng, "Bà chậm một chút, đã lớn tuổi thế rồi, trước mặt đám trẻ, sao còn không có chút ổn trọng nào thế."
Vân Di quay đầu không để ý đến hắn, lập tức đi về phía Lâm Tiếu Nhan, từ trong túi lấy ra chiếc vòng ngọc vừa rồi lấy ở trên lầu, "Tiếu Nhan, chiếc vòng ngọc này con nhận lấy."
"Đây là khi ta kết hôn mẹ ta cho ta, bao nhiêu năm nay vẫn luôn theo ta, vốn dĩ ta định đợi Đình Đình kết hôn thì cho nó, bây giờ —— ta liền đem nó truyền cho con."
Lâm Tiếu Nhan nhận lấy vòng tay của Vân Di, cảm thấy nó quá nặng.
Quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tiêu, đối phương trực tiếp cho nàng ánh mắt an tâm, "Nếu là mẹ nuôi cho con, con cứ nhận đi."
Lâm Tiếu Nhan đành phải cẩn thận từng li từng tí thu lại, ngọt ngào cười với Vân Di, "Cám ơn mẹ nuôi."
Chu lão vất vả lắm mới làm tốt tâm lý, nhìn thấy lão thái bà đưa cho Tiểu Lâm vòng tay.
Ngẫm lại, bản thân mình hình như cũng không có gì hơn được thứ này.
Ngay cả vò rượu ngon vừa rồi, hình như cũng đưa hơi sớm, liền bĩu môi, tạm thời đè nén suy nghĩ không nhắc tới nữa.
Vì cao hứng, Vân Di lại khui một bình rượu, mấy người lại uống một hồi rồi mới chuẩn bị kết thúc.
Đợi bữa cơm tất niên ăn xong, Chu lão và Vân Di lại cho Lâm Tiếu Nhan một phong bao lì xì, ba người lúc này mới mặc quần áo kỹ càng rồi ra ngoài.
Lâm Tiếu Nhan vừa đi hai bước, liền cảm thấy có chút choáng váng, "Cố Tiêu, sao em cảm giác như đang lắc lư?"
Cố Tiêu vội vàng mặc quần áo xong đi tới đỡ nàng, "Vợ à, em uống nhiều rồi."
Bất quá lần đầu tiên thấy nàng uống nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào rất đáng yêu.
Triệu Tiểu Quân vừa nghe Lâm Tiếu Nhan uống say, cũng hùa theo trêu chọc, "Tửu lượng của chị dâu không tốt lắm nhỉ, mới hai chén rượu vừa rồi còn không đủ nuôi cá, vậy mà cũng có thể say à?"
Cố Tiêu vừa đỡ Lâm Tiếu Nhan, vừa trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Quân một cái, "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu chắc, uống nhiều rượu ngon như vậy phí hoài, cậu về trước đi."
Triệu Tiểu Quân gãi gãi đầu, "Đội trưởng, thật sự không cần giúp đỡ sao?"
"Cút đi." Nói xong, Cố Tiêu liền lấy áo khoác của mình che Lâm Tiếu Nhan lại, trực tiếp bế ngang đi vào trong nhà.
Triệu Tiểu Quân vừa thấy Cố Tiêu ở bên ngoài không kiêng dè gì như vậy, xấu hổ đến mặt già đỏ ửng, vội vàng bỏ chạy.
Trong đêm tuyết, trong đại viện cũng không có ai.
Bất quá từng nhà đều sáng đèn, trên đường cũng không tính là tối.
Cố Tiêu cứ như vậy chậm rãi từng bước đem Lâm Tiếu Nhan ôm trở về.
Lâm Tiếu Nhan vừa nằm trên giường, lập tức mơ màng tỉnh lại, nhìn trần nhà, "Về rồi à?"
Cố Tiêu vừa đ·á·n·h nước nóng, lúc này đang vắt khăn mặt, giúp nàng lau mặt lau tay, đang chuẩn bị rửa chân cho nàng.
Thấy người đã tỉnh, không nhịn được trêu chọc nói, "Anh còn tưởng em muốn ngủ thẳng đến sáng mai cơ, được rồi, đều đã rửa cho em xong, em ngủ luôn đi."
Lâm Tiếu Nhan thấy Cố Tiêu qùy trên giường, lại là chậu rửa mặt lại là chậu rửa chân, còn có chút ngượng ngùng, "Cố Tiêu, em cảm thấy hình như anh coi em như con gái nuôi vậy."
Cố Tiêu cong môi, "Đúng vậy, em vốn dĩ nhỏ tuổi hơn anh, trước khi chúng ta có con gái, anh đành phải lấy em ra luyện tập một chút, về sau sinh con gái chăm sóc sẽ có kinh nghiệm."
Lâm Tiếu Nhan vừa nghe, lập tức đỏ mặt, "Ai nói muốn sinh con gái cho anh, nhỡ là con trai, anh không muốn nữa à?"
Cố Tiêu cười khì khì, ngẫm nghĩ nói, "Đứa đầu là con trai, vậy thì tiếp tục sinh thêm một đứa nữa?"
Lâm Tiếu Nhan trừng mắt nhìn hắn một cái, "Không sinh, anh thích sinh thì kiếp sau mà sinh."
Cố Tiêu mang trên mặt nụ cười nhạt, mím môi cười đem chậu trước giường bưng đi, lúc quay lại trực tiếp cởi quần áo nằm xuống, "Vợ à, sinh mấy đứa, khi nào sinh đều do em quyết định, có điều lần trước lĩnh cái kia còn rất nhiều, không thể lãng phí."
Lâm Tiếu Nhan: Sớm biết thế nàng cứ tiếp tục giả bộ ngủ.
...
Ngày hôm sau.
Khi Lâm Tiếu Nhan tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.
Nghĩ đến đêm qua say rượu, hơn nữa sau đó Cố Tiêu còn đuổi theo trêu chọc hai lần, có thể ngủ đến bây giờ cũng là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên Lâm Tiếu Nhan quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tiêu vẫn còn đang ngủ, không nhịn được hừ một tiếng, đáng đời.
Đang chuẩn bị xuống giường mặc quần áo, liền đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa "bành bạch" truyền đến.
Lâm Tiếu Nhan sợ tới mức giật mình, vội vàng lại chui vào trong chăn.
Cố Tiêu lúc này cũng bị đ·á·n·h thức, chậm rãi mở mắt ra, nghe động tĩnh bên ngoài, lập tức ngồi dậy, mặc quần áo vào, "Vợ đừng vội, em ở trong phòng thu dọn, anh đi ra mở cửa trước, chắc là mấy tên nhóc kia tới chúc tết."
Nói xong, Cố Tiêu liền nhanh chóng mặc quần áo, thấy Lâm Tiếu Nhan mặc gần xong, lúc này mới xoay người ra phòng ngủ, lúc đi ra còn đóng chặt cửa phòng ngủ.
Nghe bên ngoài có người đi vào, Lâm Tiếu Nhan cũng không quan tâm nhiều, đơn giản buộc tóc đuôi sam, lấy chút nước trong không gian ra rửa mặt, liền đi ra.
Triệu Tiểu Quân vừa đi vào vừa lẩm bẩm, "Hai người sao lâu thế mới mở cửa? Chúng tôi ở ngoài cửa gõ nãy giờ, c·h·ế·t rét."
Lâm Tiếu Nhan bị trêu chọc mặt đỏ ửng, xoay người đi phòng bếp đun nước.
Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng, "Sao các cậu đến sớm vậy? Vừa rồi chúng tôi ở trong phòng đọc sách, đóng cửa lại không nghe thấy."
"Đội trưởng Cố, mấy người chúng tôi đều không về quê ăn tết, đặc biệt đến chúc tết anh và sư mẫu!"
Thuận tiện tới ăn ké một bữa, đã lâu không ăn cơm sư mẫu làm, rất nhớ.
Nói rồi, mấy người liền đem đồ đã chuẩn bị đưa tới.
Lâm Tiếu Nhan mang theo phích nước nóng từ phòng bếp đi ra, "Đến thì đến, sao còn mang nhiều đồ như vậy?"
Triệu Tiểu Quân nhanh mồm nhanh miệng, "Nghe nói vài ngày nữa chị đi, mọi người không nỡ, đều nói muốn tới xem một chút, thuận tiện cho đám nhóc con này làm chút gì đó để ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận