Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 94: Chuyện Xưa Của Đế Quốc Tổ Tinh – Bá Chủ Thiên Hạ Một Thời

Cố Trường Khanh quay lại phòng khách xem xét tình huống của Triệu Phong, quan sát một hồi, hắn quyết định đưa siêu văn Bất Tử Điểu từ trong mi tâm ra, lại thêm cả áo giáp Viêm Long, dẫn dắt nó tiến vào trong biển ý thức ở mi tâm của vị đội trưởng này.
Triệu Phong chính là thành viên cũ đã đi theo Cố Trường Khanh sáu năm nay, ai dám làm huynh đệ của hắn bị thương thì đều phải chết.
Sau khi thành công dẫn dắt siêu văn vào, Cố Trường Khanh biết Triệu Phong nhất thời không thể tỉnh lại ngay, vì vậy chỉ dặn dò người tới chăm sóc rồi mau chóng quay lại phòng ăn.
Còn về áo giáp Đế Hoàng thì phải trao cho người xứng đáng nhất và cũng là người được hắn tin tưởng nhất, bằng không thì sẽ quá mức lãng phí.
Cố Trường Khanh đi vào phòng, ngạc nhiên hỏi: “Quên mất, tiểu tử Trương Hổ kia đâu? Sao lại không thấy y?”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà sáng giờ hắn lại không thấy Trương Hổ đâu.
Ngô Duệ cười đáp: “Y còn đang bế quan, không biết đã đột phá đến cấp mấy rồi. Lão đại, Triệu Phong không sao chứ?”
Cố Trường Khanh động đũa, đoạn nói: “Không có gì đáng ngại, ăn cơm xong thì ngươi đi triệu tập tất cả các thành viên Ma Minh còn đang ở bên ngoài trở về đi.”
Ngô Duệ gật đầu: “Vâng, đúng rồi lão đại, gấu trúc lớn Manh Lan mà ngài chỉ đích danh đã được Hiên Viên Vương Thụy cho người đưa tới đây, ngài có muốn đi xem thử không?”
“Vậy à? Đợi lát nữa ta sẽ đi xem xem, hiện tại thực lực nó thế nào?”
“Bát giai đỉnh phong. Manh Lan quả thật rất hiếu động, từ lúc tới căn cứ đến bây giờ, nó gần như không thể ngồi yên một chỗ được, cứ liên tục ra ngoài săn giết dị thú biến dị.”
“Không tồi.” Cố Trường Khanh gật gù tán thưởng.
. . .
Dùng bữa xong, Cố Trường Khanh liền đi thẳng tới khu vực mà Ngô Duệ đã sắp xếp riêng cho Manh Lan.
Không qua bao lâu sau, một con gấu cực lớn đã đập vào mắt hắn.
Manh Lan cao tới bảy trăm mét đang dựa vào bức tường vây mà ngủ gật.
Cố Trường Khanh bay tới, sau khi quét mắt nhìn nó một lượt thì mới đi tới một chỗ đứng gần cái đầu của nó.
Chỉ thấy nó đã mở mắt ra, đối mắt với Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh cười nhạt nói: “Tiểu Manh Lan, đánh với ta một trận đi, ai thắng thì người đó là lão đại, thế nào?”
Dứt lời, Cố Trường Khanh liền bay ra khỏi tường vây.
Siêu lưới của căn cứ sẽ giải trừ vào ban ngày, buổi tối sẽ phủ lên.
Rống!
Manh Lan gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng đuổi kịp Cố Trường Khanh.
Thân ảnh một người một gấu rất nhanh đã biến mất ở gần căn cứ.
Ầm ầm!
Không lâu sau, phía chân trời truyền đến một tiếng nổ lớn.
Chắc chắn là bọn họ đã đánh nhau ở đó.
Trận đấu diễn ra không lâu, chỉ khoảng hơn ba phút ngắn ngủi là đã kết thúc.
Một lát sau, Cố Trường Khanh cưỡi Manh Lan trở về.
Chỉ chưa tới ba phút, Manh Lan đã bị đánh cho nghe lời dễ bảo.
Một chút nóng nảy cũng không có.
Nó mang theo Cố Trường Khanh về căn cứ, trong lòng tràn đầy buồn bực, lại quay về nằm úp sấp ở chỗ cũ.
Cố Trường Khanh cười mắng: “Rầu rĩ cái gì, ngày kia sẽ dẫn ngươi đi đánh nhau, đến lúc đó ngươi phải hăng hái lên đấy.”
Vừa nghe thấy sắp có cơ hội vận động tay chân, trong nháy mắt Manh Lan đã tỉnh táo tinh thần, gật đầu thật mạnh với Cố Trường Khanh.
“Cố lão bản!”
Lúc này, Trương Lỵ bước nhanh tới.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn lại, đoạn hỏi: “Ngươi là bảo mẫu của Manh Lan?”
Trương Lỵ mỉm cười đáp: “Đúng vậy Cố lão bản, ngài và Manh Lan ở cùng nhau thế nào?”
“Rất tốt, phải không Manh Lan?”
Nó gầm nhẹ một tiếng xem như đồng ý.
“Như vậy là tốt rồi, vậy Manh Lan ngươi đi theo Cố lão bản nha, ta có rảnh thì sẽ tới tìm ngươi.”
Trương Lỵ cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Trong mắt Manh Lan hiện lên một chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu.
Nó cũng tự biết, chỉ khi đi theo người đàn ông này thì nó mới có cơ hội đánh nhau với càng nhiều dị thú mạnh hơn.
. . .
Màn đêm đen như mực, trăng máu treo trên cao.
Khu vực tam giác Bermuda, thành phố khoa học kỹ thuật.
Nương theo ánh trăng máu chiếu xuống, tùy tiện quét mắt một vòng là có thể thấy được vô số cường giả mặc áo giáp siêu văn đang khoanh chân ngồi tu luyện dưới đất, hoặc là trong không trung.
Bọn họ đều không biết khi nào thì mới có thể tiến vào thành phố này.
Sợ hãi mất đi cơ hội, thế nên hầu hết đều dứt khoát ở lại đây chờ đợi.
Ở trong một góc khuất, Tô Ấu Vi và người mặc áo choàng đen cũng đang tập trung tu luyện.
Đúng lúc này, ở khu vực gần chỗ hai người bọn họ bất chợt xuất hiện một cô gái mặc áo giáp màu xám bạc, tràn ngập hơi thở mạnh mẽ.
“Vu Linh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Người mặc áo choàng đen mở mắt ra, nhìn người trước mặt, hỏi: “Ngoại trừ ngươi, còn có ai đi xuống nữa?”
“Thời gian hồi phục lại của Tổ Tinh quá ngắn, một mình ta đi xuống cũng đã phải trả một cái giá lớn.”
Cô gái mặc áo giáp xám bạc bước tới, “Lão sư, người xuống đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm thấy áo giáp siêu văn bị phong ấn sao?”
“Nơi phong ấn áo giáp siêu văn của ta còn chưa xuất hiện, tìm thế nào?”
Người mặc áo choàng đen chậm rãi đứng dậy, giương mắt nhìn về phía thành phố ở phía xa, gã nói: “Ngươi có biết thành phố này tượng trưng cho cái gì không?”
Vu Linh nghe vậy liền xoay người lại nhìn, khó hiểu cất lời: “Ta cũng không sinh ra ở Tổ Tinh, làm sao biết được nó có lai lịch gì?”
Tô Ấu Vi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì tò mò dừng việc tu luyện lại, im lặng lắng nghe.
Người mặc áo choàng đen sâu xa nói: “Đây là thành phố trung tâm của Tổ Tinh, bên trong có ẩn chứa một thứ rất kinh người.”
Vu Linh thoáng do dự, “Ta có nhìn thấy trong sách cổ những nội dung có liên quan đến thành phố trung tâm của Tổ Tinh.”
“Thành phố trung tâm này chính là thành phố nòng cốt của Tổ Tinh, nhưng không phải bọn họ đã tự phong ấn trong không gian dị độ Lam Tinh rồi sao? Nếu đã như vậy, vậy tại sao thành phố trung tâm của Đế Quốc lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn không thấy cường giả nào của Đế Quốc?”
Người áo choàng đen thấp giọng cười nói: “Hư không nguyền rủa, ngươi biết không?”
Vu Linh kinh ngạc, “Hả? Lão sư muốn nói là, năm đó trong trận chiến mà vạn tộc vây công Đế Quốc Tổ Tinh, mặc dù Tổ Tinh lấy thực lực của bản thân giết cho vạn tộc điêu tàn, nhưng mà lại dính phải lời nguyền rủa của Hư Không Đế Tộc, khiến cho cả Đế Quốc bị diệt vong?”
Người áo choàng đen cười gằn, “Không sai, năm đó Hư Không Đế Tộc chính là quân chủ lực tấn công Đế Quốc Tổ Tinh, mặc dù bị cường giả của Đế Quốc phản giết gần như cả tộc, nhưng lời nguyền rủa của bọn chúng đích thật rất khó giải.”
“Hiện giờ thành phố trung tâm của Đế Quốc xuất hiện, chứng minh Đế Quốc Tổ Tinh đã sớm bị hủy diệt dưới Hư Không Nguyền Rủa rồi.”
“Đế Quốc Tổ Tinh đã từng hưởng hết sự huy hoàng, có thể uy hiếp tất cả các tộc khác trên bầu trời đã bị hủy diệt, thành phố trung tâm này hiện tại đã không còn chủ nhân nữa!”
“Nếu như chúng ta có thể khiến nó nhận chủ, vậy tất cả những siêu văn được truyền thừa của Đế Quốc Tổ Tinh đều sẽ thuộc về Vu Tộc chúng ta.”
“Điều này đại diện cho cái gì, ngươi đã hiểu chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận