Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 183: Phát Tin Treo Thưởng, Truy Tìm 6 Mảnh Vỡ Khác (2)

Tòa nhà trung tâm, đại sảnh hội nghị tối cao.
Thành viên cao tầng của Đế Minh đều đang tập hợp tại đây, đám người Hầu Vương, Trương Hổ đều đã trình diện, mọi người đồng loạt nhìn về phía Cố Trường Khanh đang ngồi trên vương tọa, vẻ mặt cung kính.
“Các vị, hôm nay ta chỉ muốn nói một chuyện. Từ nay về sau, thành viên của Đế Minh bắt buộc phải chuyên tâm tu luyện thần văn mà tự thân thức tỉnh.”
Cố Trường Khanh dựa vào trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, nhìn mọi người, vô cùng uy nghiêm nói.
“Ta đồng ý, từ sau khi thực lực của Hầu Vương ngày càng mạnh là ta đã có chút hối hận, Thần văn mà Đế Quốc cũ lưu lại tất nhiên rất lợi hại, nhưng dù sao cũng là ngoại lực, không thể quá ỷ lại.”
Đạo lý này là Trương Hổ đã được thể nghiệm, cảm thán không thôi.
“Nghe theo phân phó của lão bản.”
Mọi người đồng thanh nói, đối với lời của Cố Trường Khanh, mọi người hiển nhiên đều không phản đối.
“Ha ha ha, các ngươi tự mình tu luyện lại thần văn của bản thân, vậy thì càng không bằng ta rồi, xem ra ta mới chính là thủ hạ số một dưới tay lão đại.”
Hầu Vương đắc ý cười lớn, ngồi xổm trên ghế.
Thần văn Đại Thánh Hắc Ám của nó mới chỉ có một tầng, nhưng trong số thủ hạ của Cố Trường Khanh hiện tại, không ai có thể đánh lại nó.
“Hừ, đừng có kiêu ngạo, không bao lâu nữa ta sẽ đánh bại ngươi.”
Trương Hổ không phục mà nhìn nó.
“Hổ ca, không phải nói, nếu so sánh thần văn thì thần văn của ta hình như càng có tiềm lực hơn! Cái vị trí thủ hạ số một của lão đại còn chưa chắc về tay ai đâu.”
“Các ngươi đừng tranh, khẳng định là ta.”
Thao Thiết cũng không cam tâm rơi lại phía sau, lúc này thẳng thắn bày tỏ dã tâm của mình.
Hình xăm: thần văn.
Trước khi trời đất dị biến, tất cả những người có được hình xăm đều sẽ thức tỉnh thành thần văn giả, Cố Trường Khanh còn cho rằng tất cả sinh vật trong vũ trụ đều là như vậy, nhưng sau đó mới phát hiện không phải.
Thần văn là hệ thống tu luyện của vũ trụ này, bất kể là vạn tộc hay Lam Tinh trước đây đều tu hành theo hệ thống ấy, còn về nguyên nhân vì sao thần văn lại là thần văn, vậy có lẽ là do mặt trăng màu đỏ trên bầu trời kia.
Mặt trăng đỏ đó, ngay cả trung tâm của Lam Tinh cũng không biết lai lịch của nó, vô cùng thần bí.
Nếu như nhất định phải cho vầng trăng đỏ một lai lịch, Cố Trường Khanh chỉ có thể cho nó và cả tinh bàn một ghi chú, đó là có thể liên quan đến “những người kia”.
Những người đó đến rồi?
Bọn họ là ai? Đến làm gì? Có lẽ chỉ khi thu thập đủ bảy mảnh vỡ thì mới biết được.
Bốn giọt Tạo Thần dịch, hẳn là có thể có người động tâm.
Cùng lúc này, nền tảng Alpha đã nhận được chỉ lệnh của Cố Trường Khanh, lập tức truyền bá tin tức ra toàn vũ trụ.
“Vậy mà lại dùng bốn giọt Tạo Thần dịch để đổi lấy mảnh vỡ không tên, thứ mà Cố Trường Khanh muốn tìm rốt cuộc là thứ gì?”
Lúc Ánh Thái Hoàng biết được thì vô cùng kinh ngạc, ông ta không ngờ dù mình có là người đứng đầu của Siêu Thiên Đế Tộc, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, vậy mà vẫn chưa từng nhìn thấy hay nghe nói gì về mảnh vỡ đang được treo thưởng kia.
Chẳng qua cũng không gây trở ngại việc ông ta muốn Tạo Thần dịch.
“Truyền lệnh của ra, toàn bộ người trong tộc, người nào nhận ra được mảnh vỡ này sẽ được thưởng một ngôi sao, người hiến bảo vật sẽ được yêu cầu Siêu Thiên Đế Tộc bốn việc.”
Tin tức này vừa ra, nháy mắt đã cùng với tin tức của Cố Trường Khanh càn quét cả vũ trụ.
Vạn tộc trong vũ trụ đều cực kỳ kinh ngạc.
“Đây là nội tình của thế lực lớn ư, tùy tiện là có thể thưởng luôn một ngôi sao?”
“Vẫn là Cố Trường Khanh đỉnh, trực tiếp dùng Tạo Thần dịch để trao đổi, quá ngầu!”
“Ta không có mảnh vỡ, nhưng mà ta có một trái tim khẩn thiết, muốn gia nhập vào chỗ Cố Tinh chủ, có thể đổi được một giọt Tạo Thần dịch không?”
“Lầu trên, ngươi dám phản bội vạn tộc trong vũ trụ? Nên nhớ, người Lam Tinh đều đáng chết!”
...
“Lam Tinh thật sự quá giàu có, tinh cầu này có lẽ vẫn còn ẩn giấu bí mật khác.”
U Minh Đế chủ đang ở tổng bộ của nền tảng Siêu Thần, trong lòng lúc này cũng sinh ra sự tham lam như vực sâu.
Ông ta đứng dậy đi tìm Đế Khâm Na Tịch để thảo luận việc khi nào nên hồi sinh Tần Đế, đoạt lấy tinh hạch tiềm năng trong cơ thể ông ta.
Đồng thời, lúc này ở nền tảng Alpha.
Mảnh vỡ trên ảnh… sao nhìn thế nào cũng thấy quen mắt?
A Nhĩ Nặc Hàn nhìn hình ảnh mảnh vỡ và tinh bàn, trong đầu thoáng chốc nhớ lại tất cả những vật mình đã xem qua.
Thân là người tộc A Nhĩ Nặc, đại não của ông ta vô cùng đặc thù, có thể ghi nhớ toàn bộ ký ức trải qua trong cả một đời.
Tinh cầu, bảo vật, từng đoạn ký ức loạn cào cào lần lượt lướt qua trong đầu ông, cuối cùng, ông ta cũng “nhìn thấy” một mảnh vỡ tương tự.
“Bắc vũ trụ, Thiên Khung Cổ Tộc!”
Ánh mắt ông ta sáng ngời, nếu như ông ta nhớ không lầm, ông ta đã từng nhìn thấy một vật giống với món đồ của Cố Trường Khan ở trên tế đàn mà Thiên Khung Cổ Tộc cung phụng nhiều năm qua, hai thứ này chắc chắn có quan hệ với nhau.
Chỉ là Thiên Khung tộc ở tận bên rìa Bắc vũ trụ, là nơi dường như đã muốn dung nhập vào hư không, muốn đi qua đó một chuyến không phải là chuyện dễ dàng.
“Sử dụng Alpha trùng động vậy, cùng lắm thì chọn hành tinh cách Thiên Khung Tộc gần nhất.”
A Nhĩ Nặc Hàn quyết định chuẩn bị xuất phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận