Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 327: Có Năng Lực Thì Ngươi Cũng Phải Chết

Trên đỉnh đầu Cố Trường Khanh lộ ra Thái Cực Đồ to lớn, che lấp cả một khoảng trời trên thành Trác Lộc, quang mang vô tận lấp lánh nghịch chuyển xoay tròn.
Vị trí của long nhãn hắc bạch, từ ban đầu là tám điểm luân chuyển xen kẽ nhau, dần dần biến thành bốn điểm, cuối cùng biến thành hai.
Cứ như vậy nhanh chóng lưu chuyển không hề ngừng nghỉ, khí tức thú huyết dày đặc trong thành phảng phất như đã nhạt đi.
Lực âm dương hồi tố, có thể cho người hướng tử mà sinh.
Lúc này, thời không hòa hợp thành một thể tuy hai mà một, dưới sự lôi kéo của hồi tố, tất cả mọi thứ trong thành dùng mắt thường có thể nhìn thấy được mà nhanh chóng khôi phục như cũ.
Thân hình cao lớn của Cố Trường Khanh đứng trong không trung, giống như khống chế tất cả thần minh.
Hắn tuy rằng không nói câu nào, nhưng mọi người đều cảm nhận được một lực lượng chữa khỏi.
Mọi người chịu sợ hãi cực độ lau nước mắt, thân hình đang co quắp đã bắt đầu phát động.
Bọn họ nhìn lẫn nhau, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Những chiến sĩ bị hung thú làm bị thương đã không còn đau đớn, cúi đầu mới phát hiện làn da chỗ miệng vết thương đã chỉnh tề, không còn một chút thương tổn nào.
Ngay cả những phần chân tay hay thi thể bị cắt đứt cũng như kỳ tích mà được nối lại, hoạt động tự nhiên.
Những “liệt sĩ” thi cốt còn chưa lạnh thì phun ra một ngụm trọc khí, mờ mịt mà đứng lên.
“Hắn đang cứu chúng ta, cứu chiến sĩ của chúng ta!”
Một tiếng la thanh thúy của trẻ con vang lên phá vỡ yên tĩnh.
“Quá thần kỳ rồi, ta lại sống lại rồi!”
“Là cứu tinh của chúng ta, hắn lại cứu chúng ta lần nữa!”
Mọi người kích động mà nhìn lên không trung, đối mặt với những Tinh Không hung thú mặt xanh nanh vàng kia, trong ngực ngoại trừ quyết tâm tất thắng phải giữ gìn gia viên ra thì không còn chút sợ hãi nào.
Cố Trường Khanh phất tay một cái, phạm vi bao trùm của Thái Cực Đồ lại mở rộng, bao trùm lên cả những nơi ở bên ngoài thành Trác Lộc.
Rống!
Oanh!
Chỉ chốc lát, tiếng gầm giận dữ của hung thú trên mặt đất và bầu trời thành Trác Lộc lại lần nữa phá không mà đến.
Mọi người được sống lại khí thế tăng vọt, bọn họ rất nhanh cầm lấy vũ khí trong tay, giơ cao tay hô lớn: “Vì Nhân Tộc, giết!”
Trong thành Trác Lộc, tiếng giết ngập trời, đã vượt qua cả tiếng gào rống của đám hung thú, sát khí mạnh mẽ trước nay chưa từng thấy.
Cố Trường Khanh lật tay phải, Hắc Long ở cổ tay uốn lượn mà ra, khí thế to lớn.
Vào lúc nó thoát ra khỏi cổ tay Cố Trường Khanh, thân thể Hắc Long nháy mắt lớn lên đến mấy vạn trượng.
Râu rồng đung đưa trong gió, miệng rồng thật lớn mở ra, phát ra một tiếng rồng ngâm như muốn xé mở bầu trời, phi thẳng lên trời cao.
Một hồi huyết chiến lại mở ra.
Chẳng qua, lần này vẫn như trước là Hắc Long đơn phương nghiền áp giết chóc.
Tinh Không hung thú bị đuôi rồng cuốn vào không trung, long trảo của Hắc Long hơi nhấc lên, vô số Tinh Không hung thú và thiên ma ngoại vực đã biến thành mảnh vụn, trong không trung nổ ra từng tầng huyết vụ.
Mưa máu trộn lẫn dịch thể và nội tạng rơi xuống, vô số người bị giội cho đầu óc choáng váng, lại nhịn không được mà thoải mái cười to.
Hắc Long gầm lên như kinh lôi, khí thế của Tinh Không hung thú xung quanh giảm mạnh.
Chiến sĩ Nhân Tộc nhân cơ hội giương cung lắp tên, nhắm ngay vào mắt chúng nó rồi bắn ra.
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Tinh Không hung thú mắt không nhìn thấy gì, đau đớn khiến chúng phát điên, xem đồng đội bên cạnh như kẻ địch mà đại khai sát giới.
Tìm được bí quyết này, chiến sĩ trong thành tự tin bội phần, công kích càng ngày càng mãnh liệt.
Cho dù bị hung thú làm bị thương, hoặc bị giết chết, bọn họ cũng có thể trong nháy mắt sống lại.
Chiến sĩ thành Trác Lộc cảm nhận được dũng khí và sự can đảm này đã mạnh mẽ không hề sợ chết, xuất ra toàn bộ thần văn lực, cùng hung thú chém giết.
Thời khắc chính tay giết Tinh Không hung thú và thiên ma ngoại vực tới rồi!
Cố Trường Khanh nhìn Hắc Long giết đến vui sướng tràn trề, hắn lấy ra Tu La Vương Tọa, nhàn nhã mà ngồi trên không trung xem cuộc chiến.
Tư thế ngồi nhàn nhã kia của hắn, căn bản là không có ý muốn ra tay.
Thiên ma ngoại vực che trời lấp đất, dưới sự giết chóc của Hắc Long, bầu trời đã bị xé ra một mảnh màu trắng thật lớn.
Một vài thiên ma ngoại vực có hình thể hơi lớn một chút thậm chí còn trở thành đồ chơi cho nó, sau khi tàn bạo xé chúng nó thành tám khúc thì há cái miệng thật lớn, phun ra một ngụm long tức, khiến chúng nó hóa thành tro bụi.
Dưới bầu trời u ám, ngoài quận Trác Lộc như bị huyết tẩy, chiến đấu ngươi chết ta sống tiếp diễn hừng hực khí thế.
Dưới sự bảo vệ của Thái Cực Đồ âm dương, Nhân Tộc giống như quân đoàn la sát từ địa ngục trở về, một thân can đảm đánh đâu thắng đó.
Hắc Long thấy đầu không thấy đuôi, ở trong tầng mây tự do qua lại, đuôi rồng vung vẩy, thỉnh thoảng lại kích phát ra sóng âm mạnh mẽ, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Mỗi lần long tức phun ra, trong thành Trác Lộc lại bị trút xuống một lần mưa máu tầm tã, ý chí chiến đấu của chiến sĩ Nhân Tộc cũng theo đó mà tăng lên một phần.
Oanh!
Tinh Không hung thú xung quanh quận Trác Lộc kêu thảm thiết, thân thể to lớn bị đập xuống mặt đất, một nửa cơ thể đã ẩn vào hố sâu.
Vô số thiên ma vực ngoại vực hóa thành tro bụi, xen lẫn trong thi thể và máu loãng, rơi xuống mảnh đất nơi Nhân Tộc sinh tồn.
Cố Trường Khanh từ trên cao nhìn xuống, chứng kiến cảnh tượng vô cùng rung động, lại tràn ngập cảm giác kỳ lạ khó mà gọi tên này.
Hắn nheo lại hai mắt, khí định thần nhàn mà châm một điếu thuốc.
Hướng tới sương mù trên bầu trời mà phun ra một làn khói thuốc, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Cố Trường Khanh đang đợi.
Chờ tồn tại thần bí đang trốn trên bầu trời kia hiện thân.
Có thể tập kết một đàn thú khổng lồ như thế, độc thủ phía sau màn chắc chắn cũng phải có bản lĩnh.
Nhưng đáng tiếc.
Nó gặp phải Cố Trường Khanh.
Cho dù ngươi có năng lực thì cũng phải chết cho lão tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận