Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 302: Dấy Lên Lửa Giận Ngập Trời

Trên hoang nguyên, Ẩn Ngục Tà Hoàng và Tô Ly đang chậm rãi bay trở về.
Đối với hai người họ, chuyến đi này đã hoàn thành mong muốn.
Tô Ly cũng tìm lại được trí nhớ, trong Vũ Trụ chi thành đã không còn gì để lưu luyến.
Vào lúc hai người đã sắp rời đi, xa xa lại truyền đến tiếng gầm rú.
Tô Ly quay đầu nhìn về phía phương hướng thành Lạc Thủy, cùng Ẩn Ngục Tà Hoàng liếc nhìn nhau, trong lòng biết đã xảy ra đại chiến, hai người lập tức vòng trở lại.
...
Trong tầng mây, quái vật dấy lên sát khí ngập trời.
Uy áp khủng bố trực tiếp nghiền nát không gian.
Một trảo chụp tới, khí thế phô thiên cái địa, bao phủ toàn bộ vị trí của mấy người Triệu Phong, Thao Thiết.
Lực lượng khủng bố nhằm thẳng xuống hoang nguyên, mấy người Triệu Phong thấy thế thì lập tức lắc mình, tránh ra tận chỗ xa nghìn trượng.
Oanh!
Đất rung núi chuyển, không gian như bị lật ngược, đất cát trong thiên địa cuồn cuộn dâng lên.
Hầu Vương đứng trong sóng gió, cảm ứng được khí tức của mọi người, phát hiện mọi người không sao mới yên tâm.
“Chạy đi đâu!”
Một chưởng của quái vật đánh hụt, giận không thể át.
“Lên!”
Chỉ mấy lần giao phong ngắn ngủi, Hầu Vương đã phát hiện được nhược điểm của quái vật.
Hình thể khổng lồ, lực đạo không gì sánh kịp chính là chỗ dựa lớn nhất của nó.
Nhưng tương đối mà nói, tốc độ của nó lại không nhanh như vậy.
Vút vút vút!
Trương Hổ, Thao Thiết, Triệu Phong, Ngô Duệ, Chu Tước, Thích Ngọc Na đều vây công mà lên.
Linh hoạt tránh né công kích của quái vật.
Thúc giục thần văn lực, chỉ chốc lát, các loại ánh kiếm, đao, thương, kích sáng lấp lánh lóe lên, thần thông khủng bố bao trùm phóng về phía quái vật.
Khoảnh khắc đó, cả bầu trời đều bị ánh sáng bao trùm.
Dư âm của thần văn lực khiến thiên địa như xuất hiện dị tượng.
Trong nhất thời, hoang nguyên tựa như tiến vào tận thế.
“Lũ bò sát đáng chết! Các ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta! Toàn bộ hủy diệt đi!”
Thanh âm phẫn nộ của quái vật từ trong quang mang của thần văn lực truyền ra.
Ngay sau đó, một cái lốc xoáy đen nhánh từ vị trí răng nanh dài nhọn trong miệng nó bắt đầu hiện lên.
Tất cả công kích đều bị lốc xoáy kia hấp thu, dần dần ngưng tụ thành một quả cầu năng lượng màu đen.
Quả cầu năng lượng không ngừng đường áp súc, mỗi khi nó nhỏ đi một vòng thì đều truyền tới từng đợt dao động không gian đáng sợ.
“Không ổn, mau tránh ra!”
Cảm nhận được lực phá hoại đáng sợ ẩn chứa trong quang cầu năng lượng.
Hầu Vương quyết định thật nhanh, quát.
Nghe vậy, mấy người lập tức thúc giục thần văn, né tránh ra bốn phương tám hướng.
Chỉ tiếc, vừa rồi kịch chiến, khoảng cách của mọi người đã quá gần, giờ phút này muốn tránh đi đã không còn kịp.
Quả cầu năng lượng lại áp súc, không gian dao động bùng nổ trực tiếp vỡ ra một cái khe nứt.
Lôi đình tím đen không ngừng hình thành xung quanh quả cầu năng lượng, khiến nó dần nứt ra.
“Chết!”
Quái thú gầm lên giận dữ, quả cầu năng lượng thoát khỏi miệng nó.
Nhưng mà mấy người còn chưa chạy ra đến không gian an toàn.
Đột nhiên, hai thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở không trung, đúng là Tô Ly và Ẩn Ngục Tà Hoàng đang muốn rời đi.
“Cô ta không phải bị lão đại đuổi đi rồi sao? Sao lại chạy về đây!”
“Cô ta muốn tìm chết à?”
Trương Hổ và Triệu Phong khó hiểu nói.
Chu Tước dừng lại thân hình, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Chưa chắc, cô ta dù sao cũng là thiên ma ngoại vực, lại có quan hệ với đế chủ cũ của Nhân Tộc, thực lực tất nhiên không yếu.”
Thấy Tô Ly xuất hiện trước mặt mình, hai mắt quái thú trừng lên, quả cầu năng lượng nhắm về phía Tô Ly.
“Ta cũng không cảm thấy cô ta mạnh bao nhiêu.”
Trương Hổ thành thật phát biểu cái nhìn của mình.
“Trước tiên cứ xem đã rồi nói, nếu cô ta đã dám quay lại, tất nhiên phải có chỗ dựa.”
“Hy vọng cô ta có thể có chút bản lĩnh, nếu không có chết cũng đừng trách ai, chúng ta cũng không mời cô ta trở về!”
Trương Hổ vừa nói vừa chuẩn bị xung phong xông lên tiếp.
Tô Ly đang ở trước mặt quái vật, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào quái vật, hai mắt nổi lên lam quang nhàn nhạt.
Quái vật bỗng nhiên như bị mất đi thần hồn, ánh mắt dại ra.
Quả cầu năng lượng màu đen kia cũng mất đi khống chế.
Trên người Tô Ly, thần quang cửu sắc hiện lên, lần nữa hóa thành tia sáng bay đi.
Quả cầu năng lượng màu đen chậm rãi rơi xuống trên mặt quái vật.
Oanh! Ầm!
A a a a a…
Tiếng nổ mạnh đáng sợ cùng một tiếng hét thảm vang vọng trời đất.
Năng lượng khủng bố như quét ngang tất cả.
Trên đại địa lưu lại trảo ấn cực lớn bị năng lượng nổ mạnh san bằng, cả mặt đất bị nổ ra một cái hố sâu mấy trăm trượng.
Mấy người đã trốn tới xa vạn trượng bên ngoài vẫn cảm thấy run sợ trong lòng.
Uy lực như vậy, nếu thân ở trong đó, cho dù không chết thì cũng trọng thương.
Về phần con quái thú kia thì trực tiếp bị quả cầu nổ ngay trên mặt, nói không chừng đã bị nổ chết tại chỗ.
Suốt thời gian một phút, dư âm do tiếng nổ mạnh sinh ra mới thoáng rút đi.
Mọi người phi thân lên trước tra xét.
Ở trung tâm tiếng nổ mạnh có một cái hố to, bên rìa cái hố to chính là con quái thú đang nằm.
Đến tận lúc này, mọi người mới nhìn thấy được toàn bộ hình dạng của quái thú.
Trước đó nó ẩn nấp trong tầng mây, chỉ có thể nhìn được nửa người.
Giờ phút này, quái vật lộ ra toàn bộ, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, không biết sống chết.
Nửa người dưới của nó vậy mà lại giống như một làn khói hư ảo.
Trên phần đầu xấu như quỷ của nó có thêm hai cái sừng nhọn, hiện giờ một cái đã bị chặt đứt, răng nanh trong miệng cũng bị tổn lại vài cái trong lúc nổ mạnh.
Ngay cả hai cánh tay của nó cũng bị nổ bay mất một cái, miệng vết thương đang là máu thịt mơ hồ.
“Hừ, ai bảo dám nổ chúng ta, cái này là tự ăn quả đắng!”
Chu Tước đá vào cái chi bị gãy của nó, bĩu môi nói.
“Giải quyết là tốt rồi, không cần lão đại phải ra tay.”
Triệu Phong thở ra một hơi, chầm chậm thu lại thần văn.
“Cẩn thận, đừng để bị nó lừa!”
Không trung bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở đầy lo lắng của Tô Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận